1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      người ta "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" mà @susu
      levuongsusu thích bài này.

    2. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Uhu mình từ đợt ngưng trước của truyện lọ mọ đọc convert rồi, nhưng thấy bạn xuất nhận edit em nó, cảm ơn bạn rất nhiều nhiều, dù đọc nhưng sẻ vẫn ngày ngày vô thăm nhà. Dù sao đọc bản edit vẫn mượt mà và hài hơn mà. :yoyo45:
      Do Nguyen thích bài này.

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Tối nay về đến nhà mệt rã rời, định nằm xuống bất cần đời thiệt chớ... vào đọc comment của @Bri mà thấy động lực kinh khủng... lại lọ mọ ngồi dậy mở máy edit tiếp...
      levuong, huyetdu, susu 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 100

      Edit: Do Nguyen

      Cung nữ, thái giám lần lượt mang đồ ăn đặt lên bàn. Thập Nhất Nương vừa thấy còn khẩu vị gì nữa, mỗi bàn có 10 món 8 món nguội lạnh, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy giống y chang tiệc cưới thời đại, người nhiều mà mỗi món có tí ti. Đành chịu, may mà nàng ăn ít điểm tâm lót dạ.

      “Này, vịt nướng nhìn thôi cũng biết là thể ngon bằng vịt nướng do Thập Nhất Nương làm”. An Ngũ lang ghét bỏ nhìn món vịt nướng lạnh ngắt bày bàn.

      “Chân gà này nhìn cũng tệ, tiếc là bị nguội rồi, nếu mình ăn ngay lúc vừa mới nấu xong chắc là ngon lắm”. Thập lang tiếc hận nhìn món chân gà chỉ còn chút xíu hơi ấm. thể nghi ngờ, khoảng 15 phút nữa thôi mấy món bàn kiểu gì cũng đông cứng lại.

      “Thập lang ca, ăn cái này , rau trộn với gân nai đó, chua chua ngọt ngọt, chỉ có món này dù bị lạnh nhưng ăn vẫn ngon”. Thập Nhất Nương .

      “Haizzz, nhìn qua cũng ngon đâu, gân nai có vẻ chưa đủ lửa, chắc chắn vẫn cứng lắm”.

      An nhị gia lắc đầu: “Ca ca này, đây là cung yến, phải ở nhà mà có cơm nóng canh ngọt. Do Thập lang đệ và Thập Nhất muội chưa tham dự nhiều, ta cho hai ngươi biết, cung yến chỉ có điểm tâm là ăn được, còn lại món gì cũng dở tệ, thua xa thức ăn nhà mình”.

      An Ngũ lang bực bội nhìn mấy khối điểm tâm ít ỏi còn lại bàn. “Biết thế này ta mang theo nhiều thịt khô hơn chút”.

      Thập lang đến ngồi cạnh, đưa cái hà bao cho Thập Nhất Nương: “Cho muội nè, huynh lấy trộm được ít điểm tâm bỏ trong này… Thiệt là khó khăn lắm đó!”.

      Thập Nhất Nương mắt sáng rỡ, nắm chặt tay Thập lang. “Thập lang ca là thông minh, sao muội nghĩ đến nhỉ, chúng ta có thể mang thêm nhiều cái hà bao, rồi bỏ điểm tâm vào đó. ai biết được đâu! Ha ha”…

      Nhị lang trán đều nổi gân xanh, tức giận : “Hai người các ngươi là… Hà bao là để đựng bạc, phải để cho hai ngươi lấy đem đựng điểm tâm”.

      Thập lang và Thập Nhất nương đều đồng thanh bất mãn: “Cũng đều là đựng, đựng cái gì mà chẳng được!’.

      Nhị lang tức giận : “Các ngươi có thấy ai mang theo lúc mấy cái hà bao bên mình ?”

      Thập nhất nương năng vô lại: “Đem theo nhiều hà bao có gì tốt. Huynh có nghe qua đạo lý thể cất hết trứng trong cùng rổ chưa? Lỡ như gặp phải đạo tặc chẳng phải là bị người ta cướp hết hay sao? Đem theo nhiều hà bao, dù bị mất cái vẫn còn cái khác”.

      Ngũ lang chen lời: “Nhị ca, ta thấy Thập Nhất Nương đúng, mang vài cái hà bao cũng chẳng sao, ai biết được bên trong có gì!”. Ngũ lang cũng là phần tử cuồng ăn ngon, Thập Nhất Nương đặc chế cho cái hà bao, bên mặt trong có lót giấy thấm dầu, sợ thức ăn bên trong bị chảy nước dính ra ngoài. bụng lớn ăn nhiều, cái hà bao làm sao đủ. nhìn các món ăn bàn, tay sờ sờ hà bao bên hông, nghiêm túc suy nghĩ nên bỏ món gì vào trong để dành thưởng thức.

      An Nhị lang còn gì để . Sao nhà lại có nhiều kẻ tham ăn như vậy chứ… “Thôi, tùy các ngươi, miễn sao đừng để người khác biết, làm mất mặt An gia”… Nếu người ngoài mà biết mỗi đứa phủ An Quốc công bên mình đều có đến vài cái hà bao, bên trong đựng toàn thức ăn, cái mặt già nua của biết giấu đâu cho hết nhục!

      -----------------o0o------------------​

      “Hoàng hậu, nàng chuẩn bị xong chưa?”

      Hoàng hậu xoay người lại, thân cung trang thêu phượng hoàng đỏ thẫm khiến nàng khí thế mười phần. Hoàng đế vô cùng vừa lòng, kẻ nào dám Hoàng hậu của xuất thân từ nhà đồ tể, quá hèn kém lên được mặt bàn. Hoàng hậu giờ đây uy nghiêm bệ nghễ thiên hạ, đâu thể nào là nữ nhân thô kệch như trong suy nghĩ của mọi người.

      “Hậu đẹp!”. Hoàng đế cất lời ca ngợi khiến Hoàng hậu đỏ mặt thẹn thùng, tâm trạng nàng dần vui vẻ.

      “Lúc nãy hậu làm sao vậy? Nàng thoải mái ở đâu sao?”

      Hoàng hậu thở dài: “Ta chỉ cảm khái bốn nhi tử của chúng ta, giờ đây chỉ còn mỗi Tứ lang là có thể chúc mừng sinh nhật”.

      Hoàng đế dịu giọng: “ phải Nguyệt nương và Nhị lang cũng tặng lễ vật cho nàng sao… Chúng nó chỉ là về được. Còn có Huy nương, dù con bé bệnh nặng thể ra khỏi cửa nhưng vẫn làm cho nàng cái hà bao mà”…

      Khuôn mặt Hoàng hậu bỗng trở nên bi thương: “Hoàng thượng, chàng thực để Nhị lang xuất gia sao? Con chúng ta sao có thể…” Hoàng đế và Hoàng hậu mỗi khi ở chung đều giống như đôi phu thê bình thường, hề tự xưng “Trẫm” hay “Bản cung” gì cả…

      “Phổ Tuệ đại sư , Nhị lang muốn bình an sống hết đời này chỉ có con đường xuất gia”. Hoàng đế ôm thê tử vào lòng an ủi. “Chỉ cần bình an, ở đâu, thân phận thế nào cũng còn quan trọng. mãi mãi vẫn là nhi tử của chúng ta, huống hồ trong mắt người đời, Nhị lang còn trần thế…”

      Hoàng hậu ngẩng đầu: “Nhưng bọn họ cũng phải là kẻ ngốc, nếu chúng biết Nhị lang chưa chết, tìm mọi cách hãm hại Nhị lang và cả Tứ lang. Xuất gia cũng hẳn an toàn”… nếu chúng biết Nhị lang còn sống, lợi dụng danh nghĩa Nhị lang mà khơi mào đoạt vị, chắc chắn dấy lên hồi “gió tanh mưa máu”.

      “Lần trước Nguyệt nương định trở về nhưng Thụy nhi lại sinh bệnh. Con bé hứa đến mùa xuân hoa nở, mang cả con rể và cháu ngoại của chúng ta về lại kinh thành. Khi nó, nàng có thể ở bên cạnh Nguyệt nương”. Hoàng đế mỉm cười nghĩ đến chuyện tốt đẹp trước mắt.

      Lúc này Hoàng hậu mới thoải mái hơn chút: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Nguyệt nương. Con bé xuất giá 3 năm, trong 3 năm qua mẹ con ta xa cách, con bé sinh con, ta làm mẹ mà ở bên cạnh, có lỗi với nó. Nữ nhân khi sinh đẻ chính là bước chân vào quỷ môn quan, chắc khi đó con bé sợ lắm!”…

      “Chẳng phải Nguyệt nương hết thảy đều thuận lợi sao… Nàng đó, nên vui vẻ lên, chúng ta giờ này đều lên chức ông ngoại – bà ngoại rồi”…

      Hoàng hậu nhịn được nở nụ cười: “Thời gian trôi qua nhanh, Nguyệt nương cũng làm mẹ rồi, là nhớ lúc chúng nó còn , ta từng nghĩ, chỉ cần chàng và bọn khỏe manh, việc gì ta cũng làm được, chịu khổ chịu cực, trồng rau nuôi gà, vất vả cách mấy ta cũng sợ hãi”.

      Hoàng đế ôn nhu : “Ta may mắn cưới được nàng – người vợ tài giỏi tần tảo duy nhất thế gian này. có nàng chắc ta chịu nổi cuộc sống giam cầm bế tắc mà tìm đường chết từ lâu rồi”. Khi đó, ngu ngốc chỉ muốn tìm cái chết. Sau đó chính những huynh đệ trong hoàng thất dẫm đạp , đến cung nữ thái giám cũng coi ra gì, thường xuyên mang cơm thừa canh cặn đến cho , đối xử với như con chó. Chính nàng – thê tử bị người đời cho rằng xuất thân thấp kém này mang tất cả tiền bạc, thức ăn, nồi niêu xoong chảo, hai tay ôm Nguyệt nương và Nhị lang (lúc ấy chưa sinh ra Tứ lang và Tinh Huy công chúa) tìm cách đến bên , chăm sóc và các con suốt 10 năm.

      “Phỉ phui cái mồm chàng, Mãn ca ca - chàng còn phải ở bên ta đến hết đời này”. Hoàng hậu sẳng giọng. Hoàng đế tên đầy đủ là Tư Đồ Mãn, trong hoàng thất cũng chỉ là cái tên đặt cho có lệ, đủ thấy tiên hoàng ưa thích đến mức nào.

      Ngày đó, những người xung quanh đều bỏ ta mà , chỉ có kẻ ngốc như nàng mới kiên nhẫn mang theo lỉnh kỉnh đủ thứ nồi niêu chén bát mà đến bên ta, lo lắng cho ta”.

      “Sao hôm nay lại đến những chuyện đó? Ta lúc ấy chỉ biết mình gả heo theo heo, gả chó theo chó. , lúc ấy nếu ta cũng giống như trắc phi của chàng, cùng nhau bỏ chạy, cha ta đảm bảo đánh gãy chân của ta”.

      Hoàng đế tươi cười, năm đó tiên đế vô cùng chán ghét , nên chỉ hôn cho và con tên đồ tể. Lúc đó, chỉ vừa thấy nàng liền chán ghét, thi từ ca phú đều biết, càng đến lễ nghi quy tắc, lời thô tục, ai ngờ đâu nàng lại có tấm lòng chân thành nhất thiên hạ, vì ở bên mà nguyện trả giá hy sinh, dù ông là vị Vương gia cao cao tại thượng hay kẻ bị cầm tù thua xa bách tính thường dân, nàng cũng chưa từng hối hận.

      “À... Nhạc phụ vẫn muốn tham gia cung yến sao?”

      Hoàng hậu vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chàng đừng bận tâm, cha ta những kẻ làm quan mở miệng ra là “chi, hồ, dã, giả”, rất thoải mái, hơn nữa cung yến toàn là thịt dê, thịt bò, cha ta rất quen, chẳng bằng ở nhà ăn mấy cái đầu heo. Cha ta còn dặn được tiết lộ thân phận, ông muốn lui tới với các vị quan viên chức sắc”.

      Hoàng đế có chút áy náy, đối với vị nhạc phụ này vô cùng kính trọng. 10 năm bị giam cầm nhưng cả gia đình vẫn hề thiếu thịt ăn là bởi nhạc phụ của cứ ngày hai bữa đều đặn đưa thịt tới.

      “Nếu vậy, chúng ta mời nhạc mẫu tiến cung nhiều chút...”

      Hoàng hậu than thở: “Lần trước mẫu thân cũng tiến cung đấy chứ, nhưng mẫu thân lại được tự nhiên, rằng trong cung tất cả đều là cỏ hoa vô dụng, cũng chẳng có đất mà trồng rau trồng lúa, mẫu thân có chuyện gì làm, nhàn rỗi đến mức tâm tình bực bội”...

      “Đại ca của nàng vẫn muốn làm quan sao?” Hoàng đế sờ cằm khó xử, sao làm hoàng đế lại cứ phải nghẹn khuất như thế này, muốn người nhà làm quan còn khó hơn lên trời. An gia như vậy, bên phía gia đình nhạc phụ cũng coi thường chuyện làm quan.

      “Đại ca của ta từng hỏi có chức quan nào phụ trách việc giết heo hay ? ngoài giết heo chẳng biết làm gì... nhưng tiểu đệ ...” Hoàng hậu hơi chần chừ nhưng vẫn quyết tâm ra: “Tiểu đệ của ta muốn tập võ, ngày sau còn muốn ra chiến trường kiến công lập nghiệp”.

      Hoàng đế lo lắng nhìn Hoàng hậu, làm võ tướng cũng phải là chuyện tốt, chiến trường đao kiếm có mắt, lỡ như... “Nếu Nhị đệ muốn, vậy ta cho ra chiến trường, ta cũng cho người theo bảo vệ , khi có chiến công, chuyện phong thưởng danh chính ngôn thuận... Còn Đại ca nàng thân thủ cũng vô cùng tốt, nếu nguyện ý, chúng ta cũng nên đưa ra trận cùng Nhị đệ”...

      Hoàng hậu lắc đầu kịch liệt: “ được, tiểu đệ ở bên cạnh phụ mẫu đại ca nhất định phải ở nhà tận hiếu... Còn có Du nhi và Dong nhi, ta rất muốn cho chúng nó theo con đường đèn sách...” Du nhi và Dong nhi là con của đại ca Hoàng hậu, năm nay đứa vừa 6 tuổi, đứa mới lên 3, cha mẹ nàng và đại ca đời này định là thân hèn kém nhưng đến thế hệ tiếp theo, nàng nhất quyết phải từ từ uốn nắn.

      Hoàng đế vỗ vai nàng “Nếu ta đưa hai hài tử này vào trường có danh tiếng tốt để học tập”.

      được đâu, tìm trường học nào bình thường thôi, Hoàng thượng cũng thấy đó, rất nhiều người khi trở nên phú quý, đạo lý đầy thân giữ được bản chất lương thiện, phụ mẫu ta muốn cả nhà tiến vào cái vòng luẩn quẩn này đâu”...

      Hoàng hậu càng càng sầu: “Chị dâu ta còn chịu hiểu, cứ muốn gia nhập vào giới quý tộc thượng lưu, lại chịu nghĩ, thế gia quý tộc từ chuyện ăn, mặc, năng, lại đều phải được tập luyện rất lâu. Nhà ta chỉ là thế gia mới nổi, hành vi chẳng có chút phong nhã, xuất đầu lộ diện chỉ khiến người ta giễu cợt”.

      Nàng biết cả nhà mình nếu thực tiến vào giới quý tộc chắc chắn vô cùng tự ti, cứ theo bọn người quyền quý mà bắt chước. Nhưng bắt chước bắt chước, người nhà nàng chỉ học được da lông, còn khí khái cao quý từ trong xương chẳng thể nào học nổi. Đại Hạ có vô số gia đình quý tộc nhưng Hoàng hậu chưa bao giờ thấy bọn họ có gì hay ho, chẳng biết có bao nhiêu thế gia bề ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa.

      Hoàng đế suy tư, mỉm cười : “Ta đưa thêm vài người đến hầu hạ nhạc phụ và nhạc mẫu, đồng thời cùng đại tẩu, đệ muội tán gẫu chuyện trong cung nhiều hơn, thầm để lộ đạo lý cho các nàng hiểu, bọn họ còn trẻ, cả đời có lúc phải xuất đầu lộ diện. Riêng đại ca, thân thủ tốt như thế ta dự định cho làm tiểu quan. Nàng hãy nghe ta, ý của nàng là tốt, muốn bảo hộ gia đình, để họ vì hoàn cảnh thay đổi mà đánh mất thiện lương, nhưng nếu người ngoài nhìn vào, trách ta quan tâm nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu”...

      người làm quan, gà chó lên trời”. là người nhà của Hoàng hậu thể nghèo túng được, nếu thân phận quá thấp từ từ nâng lên cao. Những lo lắng của Hoàng hậu giải quyết cũng dễ thôi mà. Phái nhiều người đến đó, nhìn chằm chằm bọn họ, nếu có điều sai quấy, lập tức báo tin để Hoàng hậu xử lý thẳng tay. Nếu Hoàng hậu nỡ, ta thầm sửa trị, chỉ cần khiến Hoàng hậu sống mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi...

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

      An Nhị Lang: Có thấy ai mang trong mình lúc mấy cái hà bao chưa? Lỡ người ta thấy phải làm sao?

      Thập Nhất Nương (giơ tay áo rộng thùng thình ra phía trước): trong này cất mấy cái hà bao đều được... Áo như thế này mới đúng là áo chứ!

      An Nhị Lang trầm mặc: muội thấy nặng sao?

      Thập Nhất Nương: nặng đâu, chỉ có điều nhìn muội chẳng còn giống thần tiên được nữa, tay áo thể bay phấp phới nữa rồi...
      Last edited: 21/3/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đến cả Hoàng Hậu và Hoàng Thượng cũng ko bình thường. Thanks Nàng
      Do Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :