1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      tuần sau rồi nàng ơi, qua hai cái tuần sau luôn rồi nà TT_TT
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 95
      Edit: Lee's​

      "Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, tranh vẽ cũng hẳn là chính xác, chừng người cùng bức tranh hề giống nhau chút nào." Thập Nhất Nương giơ tay , nhất là thời đại này bức tranh trọng ý nặng về hình thức, theo cảm giác của nàng, tập tranh bà mối đưa, ngũ quan của những tiểu nương này rất trừu trượng, ít nhất nàng thấy nương A với nương B có gì khác nhau cả "Lần trước bà mối Lâm tới nhà cho con xem bức họa, con nhìn nhận ra nữa, cảm giác bộ dạng đều giống nhau, cho nên hoặc là bà mối Lâm vẽ tốt, hoặc là các tiểu nương mặt mũi đều giống nhau."

      "Đây là thể nào." Phương thị hơi chần chừ: "Kỹ thuật vẽ của bà mối Lâm cũng có tiếng, bà ấy là người vẽ giống nhất."

      Thập Nhất Nương trợn mắt há hốc mồm " phát huy trí tưởng tượng biết người lớn lên dạng gì cũng kêu giống?"

      Phương thị gật đầu "Ít nhất nhìn lâu chút vẫn có thể nhìn ra được, bà mối Lâm vẽ ngũ quan ràng nhất, nhưng vẫn phải xem người mới được."

      Tôn thị gật đầu " cũng đúng, bức tranh chỉ vẽ được ngũ quan, nhưng làn da, khí chất cùng học thức là thể nhìn ra được."

      Vì sao lại đánh đồng làn da cùng khí chất, học thức? Thập Nhất Nương khó hiểu, muốn hỏi, xe liền tiến vào cửa cung, nàng đành phải ngậm miệng.

      Bãi đỗ xe ngựa trong cung có ít xe, An gia tới tính là muộn, nhưng cũng phải sớm.

      Phần đông xe ngựa nhìn thấy xe ngựa của An gia đều theo bản năng nhường đường, cho nên Thập Nhất Nương cũng có cảm giác kẹt xe.

      Thời điểm các công tử An gia chưa lập gia đình xuống xe, chung quanh bởi vì nhường đường cho An quốc công mà tạo thành tắc đường, xếp hàng chờ xe ngựa, mành xe bị các tiểu nương tử nôn nóng nhấc lên góc .

      Nhảy xuống xe ngựa đầu tiên là An Ngũ lang, vẫn là thân quần áo đỏ thẫm, ràng người nam nhi, lại kinh diễm mọi người ở trong hoàng cung lúc này, Thập Nhất Nương thề, nàng có thể nghe thấy được thanh hít sâu để giữ bình tĩnh của ít tiểu nương, cần phải những nương này khẳng định tự biết xấu hổ.

      Tiếp theo là An Đại lang, An Nhị lang… thanh hít sâu kia lại còn lớn hơn nữa, Thập Nhất Nương thực tự hào, những đứa trẻ nhà An gia được nuôi dạy rất tốt, tư sắc xuất sắc còn vượt xa tiêu chuẩn, đến ngay cả người đầu gỗ như An Lục lang cũng đều khiến cho người ta cảm thấy đáng .

      Lúc An Tam lang xuống xe, chung quanh còn thanh hít sâu nữa, tất cả những vẻ đẹp thế gian đều mất nhan sắc, thế giới biến thành hỗn độn, duy nhất còn sức sống chính là thiếu niên hoa hạnh giữa tháng ba của mùa xuân, bước dưới những cánh hoa đào tung bay trong gió.

      "Thập Nhất Nương, cẩn thận chút." An Tam lang dặn dò , giúp bọn họ vén cửa xe ngựa lên.

      Hầu hết các tiểu nương đều váng đầu hoa mắt nhìn ngón tay tao nhã trắng nõn như ngọc đưa ra, các nàng rốt cục biết cái gì là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

      (Ý khen nét đẹp của công tử như ngọc, đời hiếm thấy)

      Ha ha, đừng cho là ta biết ánh mắt của các người hoa cả lên nhé, Thập Nhất Nương đắc ý nhìn An Tam lang, ngoài cha ta, đẹp nhất thiên hạ, nàng đắc ý dào dạt kéo tay áo An Tam lang, ngoài dự kiến thu hoạch được những ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

      An quốc công vui tươi hớn hở nhìn cháu ăn mặc vô cùng bụ bẫm đáng , cùng mấy cháu trai xuất chúng nhất, dương dương tự đắc ở phía trước, so với cao hứng vì đánh thắng trận, cho dù ông có từ quan, có nhiều cháu trai xuất sắc như vậy, An gia còn sợ phát đạt?!

      đám người cũng nhanh chóng xuống xe ngựa, theo phía sau An quốc công gia, may mắn còn chuyện được mấy câu với quốc công.

      Các tiểu nương nhanh chóng sờ sờ tóc, sửa sang quần áo trang sức, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt nhất trong mắt công tử của An gia.

      Kiếp trước, Thập Nhất Nương cũng từng tham quan hoàng cung, theo cảm giác của cá nhân của nàng, kiến trúc cung điện Đại Hạ còn lớn như vậy, nhưng người ta đổi mới, cây cối vườn hoa tuy rằng vì mùa đông, chỉ còn lá khô héo úa, nhưng có thể tưởng tượng mùa xuân đến cảnh tượng muôn hoa nở rộ. Hoàng cung lấy màu vàng làm chủ, Thập Nhất Nương đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, phải đỏ chính là vàng, rường cột chạm trổ tỉ mỉ tinh tế, cây cột được sơn màu vàng làm cho người ta cảm giác được khí thế của hoàng gia: Nhiều tiền! Khí thế lớn!

      Thập Nhất Nương như có chút đăm chiêu nhìn cung điện tầng tầng, liếc mắt cái nhìn thấy cuối, quả làm cho người ta cảm giác cửa cung sâu như biển. "Thập Nhất Nương, sao vậy? Có phải bị dọa , đừng sợ, hoàng cung cũng chỉ là ngôi nhà, lớn hơn nhà bình thường chút thôi." Trong đầu lại nghĩ đến những chuyện cung đấu mà Thập Nhất Nương , nghĩ rằng nàng bị dọa sợ, Phương thị nhanh chóng an ủi nàng.

      Thập Nhất Nương lắc đầu, những chiếc trâm ngọc đính trân châu cũng đung đưa theo, cười khẽ đáng "Con sợ, con chỉ là cảm thấy Hoàng thượng đáng thương, bá mẫu xem, nhà của bọn họ chỉ có vài người, ở đâu được mấy gian phòng, mà hoàng cung lại lớn như vậy, cũng biết phải tốn bao nhiêu bạc để bảo dưỡng, lau chùi, nuôi bao nhiêu ngươi để dọn dẹp cho hoàng cung khỏi mọc đầy cỏ dại."

      Ở Hộ bộ làm việc, An Nhị gia hiểu hoàng đế hơn cả, đầy vẻ đồng tình "Đây là chết vì sĩ diện, tự làm khổ thân, chỗ ngủ cần rộng rãi thoáng mát chút là đủ, biết nghĩ gì mà cứ khăng khăng xây cả đống phòng trống để nuôi ruồi bọ, lại còn phải nuôi đám người hầu dọn dẹp phòng trống, nếu có những người này biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu bạc."

      An quốc công đưa ra kết luận "Vẫn là nhà chúng ta tốt nhất, đất rộng, ít phòng ở, có thể làm ruộng trồng rau, cũng cần nhiều hạ nhân như vậy, thanh tĩnh."

      'Vắt cổ chày ra nước' Thập Nhất Nương cũng sâu sắc đồng ý, cung nữ dẫn đường ở bên cúi đầu, để người khác thấy khóe miệng nàng ấy co giật ngừng, nhiệm vụ của mỗi người bọn họ là khi tiếp đãi khách khứa, đều phải tóm tắt lại tình huống báo cáo cho hoàng đế, chuyện này nàng phải báo cáo như thế nào đây, 'Hoàng thượng, nhà của người quá rộng, thần dân của ngài tội nghiệp ngài' sao?"

      ***************

      Trong cung là nam nữ tách riêng ra, nam nhân có chiến trường của nam nhân, nữ nhân có vòng luẩn quẩn của nữ nhân, Thập Nhất Nương theo phía sau Tôn thị Phương thị tới Triều Dương các.

      Hôm qua tuyết vừa rơi, tuy rằng hoàng cung được cung nhân quét tước sạch , ngay cả nóc nhà cũng nhìn thấy có tuyết đọng, nhưng trời quả vẫn hơi lạnh, đám phu nhân mặc quan phục Cáo Mệnh ở Triều Dương các chuyện phiếm, nhìn thấy Phương thị, mọi người đều đứng lên.

      "Đại phu nhân, lâu rồi gặp." lão phu nhân mặt mũi hiền lành tươi cười "Càng ngày càng trẻ."

      Phương thị vội vàng nâng Tăng lão phu nhân dậy "Lão phu nhân đây phải là giễu cợt ta sao? Là lỗi của ta, sao có thể để cho phu nhân tự mình nghênh đón."

      Thập Nhất Nương nồng nhiệt nhìn, lâu sau, Phương thị cùng Tôn thị bị chôn kín ở trong đám phu nhân.

      "Thập Nhất Nương, lại đây, gặp qua vài vị phu nhân." Phương thị hướng Thập Nhất Nương đưa ánh mắt.

      Thập Nhất Nương lập tức chuyển sang trạng thái tiểu nương "nhu thuận ngọt ngào" "Thập Nhất Nương thỉnh an các vị phu nhân."

      Các phu nhân có con trai cháu trai trong nhà lập tức sáng mắt lên, dùng ánh mắt ngầm quan sát vị tiểu thư, mà nay trừ công chúa ra, có giá trị cao nhất Đại Hạ này cháu ruột phủ quốc công, là cháu duy nhất!

      Thập Nhất Nương luống cuống chút nào, cười đến vô cùng khả ái với người dẫn đầu là Tăng lão phu nhân "Lão phu nhân, cháu chào ngài, Đại bá mẫu thường xuyên về ngài với cháu, năm đó lão phu nhân là vị nữ kiệt…. Ở bên trong loạn dân vẫn bảo trụ toàn gia, lão phu nhân hề thua kém đấng nam nhân nào."

      Tăng lão phu nhân được dỗ dành nịnh nọt đến mặt mày hớn hở, đem lễ vật chuẩn bị sẵn nhét vào trong tay nàng.

      Các tiểu nương bị kẹt xe phía sau đuổi theo, rốt cục cũng đến được đây, trong lúc nhất thời Triều Dương các oanh oanh yến yến, Thập Nhất Nương nhìn hoa cả mắt.

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm, hôm nay quả là ngày thần tài, riêng kim bộ diêu nàng nhận được vô số, lại càng đến vòng tay trâm cài gì đó, đương nhiên các tiểu nương khác cũng thu hoạch ít.

      "Thập Nhất Nương, cùng vài vị tỷ tỷ cùng đến Thư Tâm các , tiểu nương các con phải cùng nhau đùa giỡn mới tốt." Phương thị cười tủm tỉm, nháy mắt ra hiệu với Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương lập tức hiểu ra, lưng nàng là mang theo nhiệm vụ khi tiến cung, ca ca của nàng nhiều như vậy, chưa người nào thành thân đâu

      "Ta ở nhà đứng hàng thứ ba, ta có thể gọi tỷ là An tỷ tỷ được ?"

      "Ta ở nhà đứng hàng thứ năm, Thập Nhất Nương có thể gọi ta Ngũ nương."

      …..

      "Ta là Tăng bát nương." Cháu của Tăng lão phu nhân, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, bộ dạng phi thường tú lệ, hay cười, làm cho người ta cảm thấy vô cùng muốn thân cận, "Ta có thể gọi muội là Thập Nhất Nương ?"

      "Đương nhiên có thể, Tăng bát tỷ tỷ lớn hơn muội mà, còn phải phiền tỷ tỷ chỉ dạy thêm, muội là lần đầu tiên tham gia cung yến, rất nhiều quy tắc cũng chưa hiểu nữa."

      tiểu nương mập mạp, đại khái cùng tuổi với Thập Nhất Nương, vui tươi hớn hở chạy tới "Biểu tỷ, tỷ chậm chút."

      «Tam nương, muội chậm chút, coi chừng ngã sấp xuống.» Tăng bát nương dặn dò , xoay người lại giới thiệu với Thập Nhất Nương «Nàng là biểu muội của tỷ, Diêu tam nương, tính cách ngây thơ hoạt bát.» Tăng bát nương ngượng ngùng .

      Trước mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, Diêu tam nương mặc thân màu hồng, khuôn mặt tròn trắng noãn, hai má phúng phính, làm cho người ta rất muốn đưa tay ra véo, thân thể tròn vo trong bộ quần áo màu hồng nhìn lại cực kỳ đáng , biệt danh Bàn oa oa(*), là đáng . (bé mập)

      Diêu tam nương thở hổn hển «Biểu tỷ, tỷ ra cửa sớm, đúng rồi, đây là tiểu nương nhà ai, sao trước kia muội chưa từng gặp qua?»

      Tằng bát nương nhíu mày, có lẽ là mới từ Noãn các ra, lại điên cuồng đuổi theo phía sau, mặt Diêu tam nương đều toát mồ hôi, khuôn mặt trái táo bởi vì vận động mà hồng hồng, Tăng bát nương lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, Diêu tam nương hiển nhiên thành thói quen, nhắm mắt lại hưởng thụ biểu tỷ hầu hạ.

      «Đây là Thập Nhất Nương tử của nhà An quốc công, Thập Nhất Nương, đây là biểu muội của tỷ, đích thứ nữ của Diêu hàn lâm, Tam nương.»

      «Diêu tam, lâu gặp, muội thay đổi chút nào nha.» Tiểu nương chung quanh đều chảo hỏi.

      « lâu gặp, đúng rồi, tỷ chính là An thập nhất nương tử đúng ?» Diêu tam nương kinh hỉ bước đến «Muội nghe rất nhiều đồ ăn ở Bách Vị lâu đều do tỷ nghĩ ra phương pháp làm, trà sữa uống rất ngon cũng là tỷ nghĩ ra sao? Còn có rất nhiều điểm tâm chưa bao giờ gặp qua... » xong còn nuốt nước miếng «Lần trước muội ăn vịt nướng ở Bách Vị lâu, là lần muội ăn ngon nhất từ trước đến giờ...»

      cần phải , đây cũng là bé tham ăn, Thập Nhất Nương lập tức có cảm giác gặp được tri kỷ, cầm tay nàng "Tỷ chính là Thập Nhất Nương, muội thích ăn chân giò kho, thịt gà cuốn cùng chân gà nướng ?"

      mắt của Diêu tam nương tỏa sáng, liều mạng gật đầu, "Thích, những món đấy là muội thích nhất, nhưng tiếc là đầu bếp nhà muội thể làm giống như Bách Vị lâu."

      "Bách Vị lâu cũng phải là ngon nhất, nữ đầu bếp nhà tỷ làm ngon nhất, ngày khác tới nhà tỷ , tỷ xuống bếp."

      Tăng bát nương trợn mắt há hốc mồm, cái gọi là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ chính là như vậy sao, nàng có chút sầu lo nhìn thân thể hơi béo của Thập Nhất Nương, nhìn lại biểu muội quá mức mập mạp, hối hận thôi, nàng nên để cho hai người này gặp mặt, vừa nghĩ tới hai con nhóc tham ăn cả ngày ở cùng nhau, ăn rồi lại ăn, tương lai xuất hai quả cầu thịt...Hình ảnh đó... đẹp đến mức nàng dám nhìn.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.

      Thập Nhất Nương: Vì sao Ngũ lang ca mặc thân màu đỏ chứ, diện mạo huynh ấy như vậy còn mặc táo bạo như thế, đây phải là đoạt mất nổi bật của con sao ?

      Tôn thị: Thập Nhất Nương, con hãy tha thứ cho Ngũ lang ca của con , cung yến thể mặc màu đen được, vậy cũng chỉ có màu đỏ là giấu bẩn dễ nhất.

      Thập Nhất Nương: Được rồi, vẫn thể để cho người ta nhìn ra bản chất lôi thôi của Ngũ lang ca, bằng lấy được thê tử làm sao bây giờ.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bé Diêu tam nương này chắc hợp làm nàng dâu của thập nhất lang béo ú wa

    4. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      rồi, coi như định xong nàng dâu

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 96

      Edit: Do Nguyen

      Trong “chiến trường nam nhân”…

      An Nhị Gia thành thục, mạnh vì gạo bạo vì tiền được đám quan viên vây ở giữa. Nhị gia thầm đắc ý quả nhiên mị lực của mình hề giảm!

      An Đại lang tuy giỏi ăn , nhưng với khuôn mặt ngay thẳng, cả người mang đến cảm giác quang minh lỗi lạc. Vì thế ít các tiền bối trong quan trường thầm nhanh chóng tính toán trong nhà mình còn có những tiểu nương nào chưa thành thân muốn gả cho An Đại lang.

      Về phần An Tam lang, ngang qua đám người hâm mộ có, ghen tỵ có, cố ý tìm ra khuyết điểm của chàng. Nhưng lâu sau, An Tam lang trở thành mặt trời sáng chói, vây xung quanh là đám sao hâm mộ.

      An Ngũ lang lại có nhiều người để ý. ít bạn bè cùng trang lứa muốn lên để người khác so sánh bọn họ với “mỹ nhân” An Ngũ lang mặt mày như ngọc, có lẽ bọn họ giống như những kẻ thô ráp, được mài giũa mà tỏa sáng. Thực là muốn khóc!

      An Ngũ lang vội, ngồi xuống cầm lấy điểm tâm, thầm nghĩ nữ nhân nhà mình ra khỏi cửa là phiền toái, mất thời gian. sớm đói bụng, nhưng bàn đều là điểm tâm ngọt. An Ngũ lang có chút hài lòng. Khác với , Thập lang cùng Thập Nhất nương mỗi ngày đều ăn chút đồ ngọt mới có cảm giác nhân sinh ngọt ngào. Ngũ lang chỉ thích ăn thịt! Các loại thịt!

      Ở góc bàn, mâm thịt khô hấp dẫn chú ý của . An Ngũ lang mắt sáng ngời, lập tức với tay cầm lấy cách gọn gàng.

      sai, thịt này làm cũng cứng lắm, ăn khá ngon miệng, nhưng vẫn bằng thịt khô do Thập Nhất Nương làm. Sớm biết thế này, lấy nhiều thịt khô chút để mang tiến cung. Lúc nãy xe nhàm chán, ăn sạch thịt khô trong túi rồi.

      An Ngũ lang ăn uống thoải mái, hề cố kỵ hấp dẫn ánh mắt số người. Bọn họ bởi vì sợ thất lễ nên giống như mấy con chuột , đứng trong góc ăn điểm tâm. phải ai tham gia cung yến đều là người giàu có, chỉ số ít quan viên mới có nhiều của cải, nên điểm tâm này nọ đối với họ quả thực rất hấp dẫn, hận có nhiều cái miệng để ăn cho thỏa thích.

      “Tỷ tỷ, cho thêm mâm thịt khô nữa!”. An Ngũ lang giữ chân cung nữ mỉm cười.

      Cung nữ bèn đỏ mặt, nam nhân tuấn tú, nàng lập tức gật đầu mạnh. “ thành vấn đề, nô tì lập tức mang đến”. Dù sao mục đích của mọi người đến đây cũng là để chuyện, mặt bàn bánh trái gì cũng quan trọng mà.

      An Ngũ lang quang minh chính đại với cung nữ những cái mình muốn ăn muốn uống khiến cho đám quan viên xuất thân nghèo khó vô cùng ngưỡng mộ. trâu bò! Người này, dám coi hoàng cung như phòng bếp nhà !

      An Ngũ lang nhìn nhìn sắc mặt vài người, có chút ngượng ngùng bởi bàn chỉ có duy nhất mâm thịt lại bị ăn sạch, ăn như kiểu sợ kiếp sau làm khất cái. cười tươi với cung nữ: “tỷ tỷ xinh đẹp ơi, có thể lấy thêm vài mâm thịt khô nữa , người xem bọn họ cũng chưa ăn vài miếng đâu”. học được vài phần bộ dáng biết xấu hổ của Thập lang, ít nhất trong cách gọi từ nương đến lão bà vẫn có chút hữu dụng, quả nhiên sử dụng tuyệt chiêu khen ngợi nữ nhân xinh đẹp, đáng mọi việc đều thuận lợi.

      Cả khuôn mặt nàng cung nữ đều biến thành màu hồng nhạt, lâng lâng bưng tới vài mâm thịt khô.

      An Ngũ lang đĩnh đạc đặt mông ngồi xuống, ngoắc vài người cho rằng thích ăn thịt giống mình: “Các vị, đến ăn vài thứ , cung yến cả canh giờ nữa còn chưa bắt đầu đâu, ăn no trước ”. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của , bây giờ là mùa đông, chờ đến lúc đồ ăn đặt lên mặt bàn thường lạnh, bằng ăn điểm tâm, thịt khô nhiều chút.

      Vài vị quan viên xuất thân cơ hàn bước đến cùng An Ngũ lang hàn huyên, rồi lúc sau, càng có nhiều người tiến đến, những vị quan xuất thân thấp kém vốn rất khó tiến nhập vào giới quý tộc, cho dù có đến tham gia cung yến cũng chỉ loanh quanh giao tiếp với những người cùng giới như mình, đâu ngờ gặp phải An Ngũ lang kỳ lạ, chỉ nhìn bề ngoài ai ngờ được lại là hán tử. hán tử khí khái mười phần!

      “Lục ca, người làm gì thế?” Thập lang tò mò khi thấy Lục lang cầm giấy bút hí hoáy viết.

      “Ta thu thập tư liệu cho thoại bản về những cảnh tượng ở hoàng cung”.

      Thất lang có chút hoang mang: “Ơ, Thảo Căn tướng quân? Lần trước chẳng phải viết về hoa khôi thanh lâu sao?”

      Lục lang cười tủm tỉm: “Tiếp theo viết đến cung yến xảy ra án mạng, Hoàng thượng mệnh lệnh cho Thảo Căn tướng quân tra án.”

      Thất lang càng hoang mang: “Tướng quân mà lại điều tra án? Đây chẳng phải là việc của Hình bộ sao?”

      Lục lang nghiêm túc nhìn : “Dùng lời của mẫu thân, thoại bản cần để ý chuyện hợp hay hợp, chỉ nhìn việc người ta có hoan nghênh hay mà thôi”.

      Thất lang gì, tới hỏi An Nhị lang: “Nhị lang ca, có nhiều người mua thoại bản Thảo Căn tướng quân hay sao?”

      An nhị lang cười tủm tỉm : “Đúng vậy, nhiều, mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ đợi Lục lang ra sách, Lục lang, mau ra bộ thứ ba !”.

      Lục lang gật gật đầu, đưa đến cho An Nhị lang: “Nhị Lang ca, huynh xem tình tiết này thế nào? Trong cung yến, công chúa gặp riêng Thảo Căn tướng quân để bày tỏ tấm lòng, nhưng lại bị tướng quân cự tuyệt, công chúa giận dữ, cảm thấy cho mình mặt mũi. Do đó khi có án mạng phát sinh, liền ra lệnh cưỡng chế phá án…”

      An nhị lang vỗ tay : “Ý tưởng tốt lắm, chỉ cần nghe qua, ta tưởng tượng được cảnh người mua sách chật ních cả Bách Thư các”. Bách Thư các là do An Nhị lang mới lập ra, trong đó dùng mười châm ngôn mẫu thân , tập trung những thoại bản cẩu huyết trong vòng trăm năm nhằm hủy diệt người đọc cách tàn nhẫn mỏi mệt.

      Lục lang vô cùng đắc ý: “Đương nhiên, ta tập trung vào những tuấn nam mĩ nữ mà Thập Nhất nương đến, những chuyện cung đình hầu tước, mưu cẩu huyết, sao có thể đắt khách?”

      Ha ha, nơi thâm nghiêm như cung cấm lại có thể gặp riêng công chúa? Những thị vệ kia đều là kẻ bất tài sao? Hơn nữa, công chúa lại có quyền ra lệnh cho tướng quân tra án sao? Hình bộ kháng nghị sao? Thập Nhất Nương chết là ăn khớp sao? Cái hợp lý lại bị bao phủ bằng mấy điều cẩu huyết? Thất lang hết nổi, chỉ mong sao đời này có người phát là huynh đệ với Lục lang -kẻ viết ra những thoại bản cẩu huyết kia, càng hy vọng bị người ta phát là huynh đệ với Nhị lang - người giữ độc quyền hàng trăm thoại bản cẩu huyết trong Bách Thư các kia nữa.

      “Nhị ca, sao huynh lại rảnh rỗi ở đây? “ Lục lang kỳ quái hỏi: “ phải huynh vừa mới xã giao, mở rộng chuyện làm ăn buôn bán sao?”.

      An nhị lang cầm chén rượu, vừa uống vừa đảo mắt nhìn quanh lượt, sau đó cười tủm tỉm : “Ta nghỉ ngơi, vừa mới vung tiền như rác để thuyết phục được vài người… khụ khụ… có thưởng thức, có năng lực, có tiền đồ,… theo ta đến Tây Bắc buôn bán… đồ cổ”.

      An Thất lang vội : “Nhị ca, huynh đừng uống rượu nữa, , nếu uống thêm chút nữa, những khách nhân bị lời của huynh mà bỏ chạy hết”.

      An Nhị lang vì lời này mà tỉnh lại đôi chút, hôm nay nên vung tiền như rác, nghĩ đến cảnh hốt bạc về sau mà vui mừng, cao hứng uống rượu, phải biết rằng Kim Sơn sông biển rộng dài, vẫn cần phải thận trọng.

      An Thất lang khôi phục tinh thần, nhìn đám nhà giàu mới nổi đến chỗ An Nhị lang, sai lầm rồi, làm cho Nhị ca say túy lúy, cảm thấy con số tổn thất của Nhị ca tiếp tục tăng lên.

      …***************…

      (Tại khu vực của nữ nhân)

      “Đó là cháu An Quốc công, thực mập!”.

      “Ta nghe An Tam gia dáng vẻ giống như thần tiên, phu nhân của cũng là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, cho nên An Tam lang mới có thể tuấn tú như vậy, nhưng An Thập Nhất tiểu thư lại có chút nào ưu điểm của cha mẹ”.

      “Cũng hẳn vậy, Thập Nhất nương ngũ quan xinh đẹp nhưng lại quá mập, nếu gầy 10 cân đẹp”.

      “Chẳng qua do nàng ta xuất thân cao quý, xét về dung mạo vẫn kém xa chúng ta, ta đây, nửa năm qua đều chưa ăn thịt để có thể bảo trì dáng vẻ”.

      ra lỗ tai ta rất thính, thanh của bọn họ tuy chỉ vài đề-xi-ben ta đều nghe được, Thập Nhất nươngthật muốn nàng cảm thấy mười phần có ý tứ, các nương cổ đại trưởng thành quá sớm, trình độ xét nét, tán tụng cũng cao, làm cho nàng hoài nghi chính mình có phải là dạng ai gặp cũng đều bàn tán, đúng, các nương ấy thấy cái gì trước mắt cũng có miệt thị được ngay, ví như điểm tâm.

      Nhắc đến điểm tâm, nàng nhìn Diêu Tam nương sâu sắc. bạn mới tham ăn làm nũng với biểu tỷ chỉ vì khối điểm tâm trước mắt.

      “Biểu tỷ ơi, ta ăn khối nữa nhé, ở nhà lâu rồi ta chưa được ăn chút điểm tâm nào, mẫu thân mỗi ngày đều quản ta, bắt ta giảm béo”. Diêu Tam nương nước mắt lưng tròng nhìn Tăng Bát nương.

      được”… Tăng Bát nương kiên quyết : “Trước khi đến đây, bá nương dặn tỷ phải quản muội, được cho muội ăn thịt và điểm tâm nhiều, chỉ có thể ăn rau”.

      Diêu Tam nương chảy nước mắt: “Tỷ tỷ, dù sao nương ta cũng biết được, tỷ cho ta ăn …”

      Thập Nhất nương vô cùng đồng tình với Diêu Tam nương, cũng thông cảm với nỗi khổ của nàng ấy, bởi họ cùng là những nữ nhân đau khổ vì giảm béo giống nhau.

      Tăng Bát nương hơi do dự: “Thôi, chỉ cho muội ăn khối thôi nha”.

      Lập tức, Diêu Tam nương như ánh mặt trời sáng lạn: “Ta hứa, ta chỉ ăn khối này là khối cuối cùng thôi”…

      Tăng Bát nương: “Hừ, lời này muội biết bao nhiêu lần rồi…”

      “Thập Nhất Nương, ngươi nhìn cái gì?” vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh thấy Thập Nhất để ý tới nàng, chỉ lo nhìn chằm chằm Diêu Tam Nương, trong lòng thoải mái, tiếp: “Diêu Tam là, béo quá, lần trước nghe nàng giảm béo, tại sao càng giảm lại càng béo?”.

      Thập Nhất nương bình tĩnh nghe nàng ta lại, cười cười : “Nàng ấy như vậy rất tốt, ta cũng gầy”.

      Tiểu thư kia đỏ mặt, mới nhớ tới hình dáng của Thập Nhất nương cũng giống thế. “ có lỗi, ta cũng có ý Thập Nhất tiểu thư, tiểu thư như vậy tốt lắm, chỉ hơi nhiều thịt chút thôi”. Trước khi ra cửa, cha mẹ nàng ta dặn nhất định phải giao hảo tốt với Thập Nhất tiểu thư An Quốc công phủ, nàng ta lỡ lời rồi.

      “So sánh với các ngươi, ta nhiều thịt hơn, nhưng sao cả, ta cảm thấy mập mới tốt”. Ở thời tận thế, người có mỡ là chuyện khiến người ta hâm mộ biết bao nhiêu, có mỡ là có nhiều năng lượng để tiêu hao, muốn cầu còn được.

      Ở đây đều là những nương chưa lập gia đình, nhất là tiểu nương 5 tuổi, mập mạp, được người ta ưa thích. Những nương thon thả trước mặt Thập Nhất đều cho rằng bản thân ưu việt hơn nàng khiến cho Thập Nhất buồn bực. Vì thế, Thập Nhất cảm thấy bé con 5 tuổi mập mạp là đáng nhất liền cùng nhau chơi đùa.

      “Bé con, muốn uống trà sữa sao?”. Thập Nhất mỉm cười hỏi chuyện, cách làm trà sữa là nàng nghĩ ra được, sau đó Tinh La ca ca sử dụng. Ở đây, rất nhiều tiểu nương dù biết uống nhiều đồ ngọt là tốt nhưng họ vẫn thể quản được miệng mình, vẫn thích uống trà sữa khiến cho Thập Nhất cảm thấy thực là tự hào!

      Bé con mập mạp gật đầu : “Cảm ơn tỷ tỷ, muội thích trà ngọt này”.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

      Tiểu quan Giáp: An Ngũ lang hán tử, thực là hán tử!

      Tiểu quan Ất: Tại sao?

      Tiểu quan Giáp: ngươi nhìn xem, uống trà sữa cũng khí thế y chang như uống rượu!
      Last edited: 21/3/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :