1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi tiep di ban hay wa a.co len nha

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 4

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Đêm tối chậm rãi buông xuống, bên ngoài người Hồ càng ngày càng nhiều, lòng An Tam Lang trầm xuống, bọn họ đêm nay phải ra được khỏi thành, nếu khi đại quân người Hồ đến đây, bọn họ chỉ có thể làm cá trong chậu.

      Có người? An Tam Lang nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt tàn khốc, một kiếm chém xuống, vốn cho rằng đã giết được người vừa tới, “Di?” An Tam Lang thốt lên ngạc nhiên, thân thủ người này rất lưu loát.

      “Tam công tử, là người nhà.” Nam nhân suýt bị chém thành hai đoạn kinh hãi tột độ, nhìn cái bàn đã bị chém thành hai phần, hổ là Long Tuyền, rất sắc bén.

      “Thuộc hạ phụng mệnh quân sư tới đón ngài và Thập Nhất tiểu thư.” Hai người núp trong chỗ tối nhảy ra giải thích.

      An Tam Lang nhìn hai người, quả là thuộc hạ của cha hắn, nhàng thở ra, càng thêm tin tưởng vào khả năng thoát ra khỏi Uyển Thành.

      “Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”

      , Tam gia an bài thuộc hạ và vài vị huynh đệ nữa, vì muốn tìm Tam công tử nên bọn thuộc hạ đã chia nhau ra.” Nam tử trông ít tuổi hơn có gương mặt trẻ con rốt cuộc nhịn được liếc nhìn Thập Nhất Nương trước ngực An Tam Lang, lập tức mặt lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì Thập Nhất Nương đã tỉnh lại rồi, “Chúc mừng Tam công tử, tiểu thư tỉnh lại, tốt quá, Tam gia nhất định sẽ rất cao hứng.”

      Nam tử lớn tuổi hơn, gương mặt cực kỳ bình thường đến nỗi nếu vứt vào trong đám người sẽ thể nào tìm ra được, cũng mang theo vẻ mặt kinh hỉ, “Thân thể Thập Nhất tiểu thư có khỏe ?”

      Thập Nhất Nương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người.

      “Thuộc hạ Lâm Đại bái kiến tiểu thư.” Tuy rằng diện mạo của nam nhân lớn tuổi hơn rất bình thường, nhưng Thập Nhất Nương đã từng trải qua tận thế nhìn ra được nam tử này là một người tinh quang nội liễm, chính là một tay lành nghề lão luyện.

      “Lâm Nhị bái kiến tiểu thư.” Nam nhân mặt trẻ con cũng có lễ .

      Thập Nhất Nương mở to hai mắt nhìn, nàng biết Lâm chính là họ của mẫu thân nàng, lại tiếp, đời này nàng chỉ sống đến 3 tuổi, rất nhiều ký ức đều đã mơ hồ, ngay cả cha mẹ đời này có hình dáng diện mạo như thế nào cũng nhớ .

      Lâm ĐạiLâm Nhị vui vẻ nhìn Thập Nhất Nương, cho dù bọn sống nội tâm, nhưng khi thấyThập Nhất Nương có thể tỉnh lại, hai người đều phấn chấn ra mặt.

      “Tiểu thư có thể tỉnh lại, đúng là chuyện mừng, chủ nhân nhất định rất cao hứng......” Lâm Đại nhớ tới chủ nhân nhà mình, 3 năm qua Thập Nhất tiểu thư chỉ khá hơn một chút so với người chết, biết đã hao phí bao nhiêu bạc chỉ để duy trì mạng sống của nàng, có ít người khuyên chủ nhân bỏ cuộc, nhưng chủ nhân chưa từng buông tay, cuối cùng thì cố gắng của chủ nhân đã được hồi báo rồi.

      “Công tử, theo như thuộc hạ được biết, ngày mai đại quân đến Uyển Thành, hôm nay chúng ta phải rời Uyển Thành......” Lâm Đại lấy ra một tấm bản đồ đơn giản, “Chuyện công tử ở Uyển Thành biết vì sao lại bị truyền ra ngoài, tại người Hồ tìm công tử khắp nơi......”

      Vài người thương lượng làm sao mới trốn được, tay An Tam Lang cầm một chén ‘cháo’ được làm từ bánh bao khô ngâm nước bón cho nàng từng muỗng, nhìn muội muội giống hệt chim non, mở lớn miệng cố gắng nuốt, An Tam Lang cảm thấy khó chịu, nếu phải tình hình lúc này rối loạn, hẳn là muội muội đã có thể có tổ yến ngân nhĩ để bồi bổ thân thể.

      Thập Nhất Nương lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hu hu, lâu lắm rồi mới lại được nếm lại hương vị này, tốt quá, phải là mấy thứ vừa chát vừa tanh kia nữa, nàng tham lam nuốt ‘cháo’, chỉ cảm thấy chén ‘cháo’ chỉ có độc một vị muối này lại vô cùng ngon.

      An Tam Lang nhìn muội muội ăn đến ngon lành, sắc mặt hơi trầm xuống, trong vòng 3 năm nay muội muội gầy hầu như lớn nổi, nhất thời đau lòng thôi, người Hồ chết tiệt, Thập Nhất Nương vất vả mới tỉnh lại được, đây chính là thời điểm cần chất dinh dưỡng nhất, vậy mà lại thể tìm được mấy thứ thức ăn ngon lại dễ tiêu hóa cho nàng.

      Ăn xong chén ‘cháo’, Thập Nhất Nương cười cười với An Tam Lang, cũng khó cho ca ca rồi.

      “Công tử, chúng ta thôi.” Lâm Đại giọng nhắc nhở An Tam Lang, “Thuộc hạ vừa mới liên lạc với mấy vị huynh đệ khác, đợi trời tối chúng ta lập tức rời .”

      An Tam Lang buông chén xuống, lại cẩn thận ̣t muội muội vào trước ngực, lấy tấm da thỏ dày dặn quấn Thập Nhất Nương chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

      “Công tử, bằng giao tiểu thư cho bọn thuộc hạ ôm ......” Lâm Nhị khuyên nhủ, tiểu thư tuy rằng vừa gầy vừa , nhưng công tử cũng chỉ mới 13 tuổi, thân thể chưa được cao lớn lắm, đường gian nan lại xa như vậy, công tử làm sao chịu nổi.

      “Ta làm được.” An Tam Lang lắc đầu cự tuyệt, thể lại giao mạng của muội muội cho bất cứ ai nữa, mặc kệ là ai thì cũng giống như , tự mình che chở muội muội mới an tâm được, hơi đau lòng nâng nâng mông nhỏ của Thập Nhất Nương, muội muội thật sự quá gầy, hầu như nặng bao nhiêu.

      “Công tử.” Sắc mặt của mấy nam nhân đến hội hợp với An Tam Lang có chút tốt, “Theo như thuộc hạ tìm hiểu, chuyện Tam công tử và tiểu thư ở đây bị người Hồ biết được, người Hồ sắp điều ra một đội quân đến đây trước để bắt công tử, uy hiếp nguyên soái.”

      Sắc mặt Lâm Đại cực kỳ khó coi, trước đó thì còn tốt, bọn họ còn dễ dàng trốn thoát, nhưng ngựa của người Hồ vốn lợi hại, nếu có nhiều người chạy theo đuổi giết, thì chuyện tới Trung Châu an toàn quả thật là dễ hơn làm.

      “Yên tâm, ta nghĩ cha chắc có cách an bài.” An Tam Lang lấy lại bình tĩnh, phụ thân thông minh gần như là quái, chuyện ở Uyển Thành tuy nằm ngoài dự kiến của ông nhưng chắc hẳn vẫn còn nằm trong sự khống chế của ông.

      “Công tử, ̉ng thành đều là người Hồ, ta nên tìm đường khác.” Lâm Đại trầm ngâm.

      “Ta biết đường bí mật.” An Tam Lang , thời gian nán lại Uyển Thành cũng ít, hắn quen thuộc tòa thành này chẳng khác gì hậu hoa viên trong nhà.

      “@#%......” người Hồ tinh mắt trong nhàhuộc hoa viên ácgáii mấy vị huyenh đệ khác̀ngđược, kinh hỉ kêu lên, Lâm Đại một tên bắn xuyên qua hắn, tuy rằng đã bị mất mạng, nhưng vẫn khiến cho đội người Hồ chú ý, vài người Hồ dùng ánh mắt như xem con mồi kinh hỉ vỗ ngựa đuổi theo.

      “Mũi còn thính hơn cẩu.” Lâm Nhị nguyền rủa thôi.

      Dưới bóng đêm, ánh mắt An Tam Lang sáng ngời sắc bén như phản chiếu lại cả một bầu trời sao, Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có một chút khuyết điểm nào, mê muội thôi. Vị thiếu niên cho dù giết người vẫn luôn tao nhã đến kỳ lạ này chính là ca ca của nàng, khuôn mặt nhắn của nàng kề sát ở trước ngực của , ở chiến trường sống còn này, tiếng tim đập vững vàng của lại càng thêm ràng, Thập Nhất Nương nhịn được ngáp cái.

      Xem ra cần lo lắng, bên ta toàn thắng, thật buồn ngủ, đời trước ít lần nàng ngủ trong mùi thối của mấy bạn zombie, bây giờ thì cứ xem mấy tiếng kêu la thảm thiết này như khúc hát ru .

      “Thập Nhất Nương! Thập Nhất Nương!” An Tam Lang kinh hãi vỗ mặt muội muội, người Hồ ào ạt xông tới, sao muội muội có thể ngủ được, chẳng lẽ......

      Thập Nhất Nương mơ hồ mở to mắt, “Dạ?”

      An Tam Lang nhàng thở ra, lại có tâm tình giết người, người Hồ kêu thảm ngã xuống, bình tĩnh áp đầu muội muội vào trong ngực, “ có gì, nếu mệt thì cứ ngủ .”

      Thập Nhất Nương nghiến răng nghiến lợi, đánh thức nàng xong lại cho nàng nhìn xác chết, quá đáng, hừ, loại trình độ này thì tính là cái rắm gì, đời trước, vào thời điểm đáng sợ nhất, trong lần nàng nhìn đến hơn trăm vạn xác chết (zombie).

      ‘Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, có bọn họ giúp, thoát khỏi Uyển Thành trở nên dễ dàng hơn. An Tam Lang đã giết biết bao nhiêu người Hồ, Thập Nhất Nương ở trước ngực an ổn ngủ, sở dĩ xác định nàng là ngủ mà phải là quay lại tình trạng người thực vật như trước đây, là bởi vì đã đánh thức Thập Nhất Nương vài lần. Vào lần cuối cùng đánh thức nàng, hắn thấy ánh mắt muội muội như bốc hỏa, An Tam Lang muốn cười, tức giận cũng được, đã chịu đủ chuyện muội muội cứ nằm ở giường giống như chết rồi.

      Vì ngủ được, Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, ràng cảm giác được những kỳ quái trong huyết mạch của mình. Mỏng manh, quen thuộc, giống như một dòng nước nhỏ...... Thập Nhất Nương vốn ôm hy vọng gì, nhưng trong một đám người vội gần chết thì nàng lại vô cùng nhàn rỗi, dứt khoát thử xem thân thể có thể điều động dị năng hay , kết quả thật làm cho nàng mừng như điên, quả nhiên dị năng của nàng theo nàng cùng trở lại đời này, dị năng mà ở trong mắt mọi người đời trước là vô dụng của nàng.

      Nàng cũng là người mang dị năng thuộc hệ mộc, nhưng giống người khác đẩy nhanh thời gian thu hoạch, cũng thể chữa thương cho người khác, chuyện duy nhất nàng có thể làm là tẩy một ít độc tố trong cây trồng khiến mùi vị ngon hơn một chút, đời trước bởi vì dị năng vô dụng này mà nàng bị mọi người nhạo báng.

      Nhưng lại chứng minh dị năng của nàng vô cùng hữu dụng, vừa nghĩ tới một bàn gạo nếp chưa kịp ăn xong kia, Thập Nhất Nương lập tức oán niệm thôi, nàng đã dùng dị năng tẩy sạch toàn bộ độc tố trong gạo nếp nha, so với đồ ăn trước tận thế thì ngon hơn nhiều, vậy mà nàng chỉ vừa ăn được một nắm đầu tiên thì đã bị nghẹn chết, nàng nàng...... Nàng chết nhắm mắt!

      Nhưng mà hình như dị năng bây giờ thiếu rất nhiều, Thập Nhất Nương thử chút, chân mày cau lại, còn bằng một phần mười đời trước.Thập Nhất Nương thở dài, đời trước lúc dị năng của nàng vừa mới xuất hiện thì cũng có khoảng chừng này, chẳng qua sau đó có tinh thạch trong đầu zombie làm nguồn cung cấp năng lượng, nên dị năng của nàng mới thăng cấp, đời này muốn thăng cấp xem ra tương đối khó khăn.

      Nhưng ngược lại thế giới này có ô nhiễm, Thập Nhất Nương vẫn cực kỳ vui vẻ, dị năng tuy ít nhưng lại có đủ loại lương thực rau dưa, vừa nghĩ tới về sau có thể ăn đến loại đồ ăn mỹ vị đã dùng dị năng xử lý qua, Thập Nhất Nương liền vui vẻ thôi, đương nhiên chỉ có như thế, điểm tốt nhất của dị năng vẫn là thân thể của người mang dị năng tốt hơn nhiều so với người bình thường, trao đổi chất cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường, độc tố sẽ được chậm rãi bài tiết ra ngoài, ở lại trong thân thể. Thập Nhất Nương nhàng thở ra, sau 3 năm làm người thực vật, tại ngay cả nuốt nước miếng nàng cũng làm được, nhưng cuối cùng thì có hy vọng rồi.

      An Tam Lang ngồi lưng ngựa nhìn Uyển Thành xa xa, nếu phải người Tây Hồ xâm nhập, thì lúc này chính là thời điểm khói bếp lượn lờ trong Uyển Thành, khắp nơi tràn đầy sức sống, còn bây giờ Uyển Thành chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến đáng sợ, có khói bốc lên ở một vài nơi, nhưng khói này lại chính là bằng chứng lớn nhất cho hành vi phạm tội của người Hồ.

      Thời tiết năm nay đặc biệt giống với 3 năm trước, tháng 8 lạnh lẽo khiến người ta cảm nhận rõ ràng mùa thu đã tới. Mùa đông năm nay khẳng định sẽ rất khó trải qua, khó trách người Hồ cách thời gian 3 năm lại tới đốt giết cướp bóc.

      Được bao bọc trong bộ lông thỏ tuyết trắng, Thập Nhất Nương hoàn toàn hế thấy lạnh, đất đai rộng lớn, bầu trời xanh thẳm trong vắt. Một bàn tay to đem đầu nàng nhét trở lại vào trong bộ da thỏ.

      “Gió quá lớn, sẽ bị cảm lạnh.”

      Được rồi, Thập Nhất Nương rất biết nghe lời ngoan ngoãn tựa đầu vào trước ngực ca ca, tiếng tim đập an ổn làm cho nàng cảm thấy an tâm vô cùng, quên hết mọi đao quang kiếm ảnh dọc đường .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ

      Tác giả: Thập Nhất Nương, ca ca ngươi ̣t ngươi ở trước ngực, ngươi có biết trông giống gì ?

      Thập Nhất Nương: Chuột túi mẹ?

      Tác giả: Như mang thai mười tháng.
      Last edited: 25/10/15

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 5

      Edit: Diệp Nhược Giai
      “Chậm! Ngừng!” Sắc mặt An Tam Lang ngưng trọng kéo cương ngựa ngừng lại gần như vuông góc với mặt đất, “Lâm Đại, các ngươi nghe chút xem có phải đằng sau có truy binh hay ?”

      Lâm Đại dán lỗ tai mặt đất nghe xong, sắc mặt cũng tốt lắm, “Công tử, động tĩnh này nghe như có hai ba mươi con ngựa, xem ra người Hồ phát ra thân phận công tử, phái người đuổi theo.”

      là theo đuổi đến cùng!” Lâm Nhị nguyền rủa tiếng, “Công tử, núi phía trước là một rừng cây lớn, hay là vào trong đó .”

      An Tam Lang lắc đầu, “Tuy núi này rất cao, rừng cây rậm rạp rất dễ đặt bẫy này nọ, nhưng ngựa lại thể lên.”

      Lâm Đại trầm tư hồi: “Công tử, ngựa của người Hồ tốt hơn của chúng ta, nếu cứ đường lớn chúng ta có nguy cơ bị đuổi kịp trong vòng khắc chung nữa, thuộc hạ thấy bằng chúng ta vứt bỏ ngựa chuyển sang bằng đường núi , bàn về trình độ quen thuộc đường núi thì người Hồ bằng chúng ta.”

      An Tam Lang chậm rãi gật đầu, vốn là một người quyết đoán, lập tức bảo Lâm Đại bọn họ ̣t tảng đá gì đó vào ngựa rồi để ngựa chạy vội dọc theo đại lộ, trông giống như phía vẫn có người, mong đợi mánh khóe nhỏ này có thể giúp hắn thoát khỏi người Hồ, chẳng qua chỉ để tranh thủ chút thời gian.

      Thập Nhất Nương sùng bái nhìn An Tam Lang, ca ca thông minh nga, vừa đẹp trai vừa thông minh, mà quan trọng nhất là tại có thể ở gần như vậy cũng chỉ có mình, hạnh phúc.

      Quy củ giang hồ chính là ‘gặp rừng đừng vào’, nhưng khi gặp truy binh thì tiến vào rừng cây mới là lựa chọn tốt nhất.

      Cái này gọi là rừng cây sao? Rừng rậm mới đúng. Thập Nhất Nương kinh sợ nhìn gốc đại thụ phải mấy người ôm mới hết, ràng bây giờ còn chưa đến chạng vạng, nhưng do cây cối rậm rạp quá mức đến nỗi che khuất cả bầu trời, trong rừng u quỷ ảnh dày đặc.

      “Ca......” Thập Nhất Nương có chút lo âu, rừng rậm rất nguy hiểm, đời trước ai dám mình vào rừng rậm, muốn vào thì phải tạo thành một nhóm.

      “Đừng sợ, Thập Nhất Nương, có ca ca ở đây.” An Tam Lang giẫm lên đám lá rụng, nhìn rừng cây rậm rạp tối om om phía trước, nơi này chẳng khác gì nơi u linh thường lui tới, từ xa xa còn truyền đến tiếng kêu y hi thảm thiết như quỷ gào khóc. Nếu người bình thường trong một khu rừng như vậy nhất ̣nh sẽ bị hù chết. Cũng khó trách Thập Nhất Nương lại sợ hãi.

      “Do bây giờ mặt trời sắp xuống núi nên hơi tối mà thôi, đến hừng đông là tốt rồi.” An Tam Lang trấn an muội muội khẩn trương quá độ.

      Thập Nhất Nương lúc này mới nghĩ tới, thời đại này phải tận thế, sợ thực vật bị biến dị: Bất kể là hút máu ăn thịt hay tha người về ổ để làm lương thực dự trữ… đều có.

      hết gần nửa tiếng, cây trong rừng càng cao lớn rậm rạp, An Tam Lang mới bảo mọi người dừng lại, chuẩn bị nghênh đón người Hồ, kỳ vọng mưu kế đơn giản nho nhỏ trước đó có thể lừa gạt người Hồ.

      Lâm Đại Lâm Nhị chuẩn bị các loại cạm bẫy ở trong rừng, Thập Nhất Nương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy con chim biết tên, thật sự khác gì quỷ kêu, co rúm lại chút. An Tam Lang chạy nhanh lại, vỗ vỗ lưng nàng, trấn an nàng, “Đừng sợ, Thập Nhất Nương.”

      “Dã...... Thú......”

      “Có đôi khi, người còn đáng sợ hơn cả mãnh thú.” An Tam Lang nói mang theo vài phần trúc trắc, gò má tuấn mỹ lộ ra thản nhiên tươi cười, “Yên tâm, ca ca khiến bọn người Hồ này có về, phiến rừng cây này chính là bãi tha ma của bọn họ!”

      Thập Nhất Nương sùng bái nhìn thiếu niên 12 tuổi ôn nhuận nội liễm, huynh trưởng nhà mình thêm vài năm nữa có thể trở thành nam thần nha.

      Lâm Đại dẫn theo đám người cẩn thận làm tốt cơ quan thân cây, chỉ cần tới gần bị tên gỗ bắn thành con nhím, bọn họ vốn chính là xuất thân từ dân săn bắn, thiết lập cạm bẫy ở trong rừng chính là sở trường.

      Bố trí tốt cạm bẫy, Lâm Nhị ngẩng đầu, bắt gặp ý khen ngợi của công tử và ánh mắt sùng bái của tiểu thư. Tiểu thư bởi vì nhiều năm hôn mê, xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt to kia lại như hắc thủy tinh, rất xinh đẹp, Lâm Nhị phản xạ có điều kiện cười cười với tiểu thư, ân, cạm bẫy này rất hung tàn, hy vọng làm tiểu thư sợ.

      Thập Nhất Nương cũng cười, tốt quá, những người này sức chiến đấu rất mạnh, sau khi hạ sạch kẻ địch phải bảo bọn họ bắt gà rừng thỏ hoang ăn mới được, ô ô, nàng lâu chưa ăn qua thịt bình thường. Nhớ tới thời sau tận thế mấy loại thịt đều bị biến vị, chua thì đắng, đắng thì thối, nàng rất muốn khóc, nàng thề dáng người tinh tế thon thả của đời trước sự phải là nàng cố ý giảm cân vì muốn xinh đẹp, chỉ là do ăn vô, đói bụng lâu ngày mới trở thành như vậy mà thôi.

      Lâm Nhị, nhanh săn thú , lợn rừng, gấu hay lão hổ, ta cũng cầu, chỉ cần gà rừng thỏ hoang là tốt rồi, nếu vẫn được thì cho ta con chim ta cũng từ chối.

      Được ánh mắt sùng bái tha thiết nhìn như vậy, Lâm Nhị có chút ngây ngất, tiểu thư đáng , ân, tuy rằng tại sắc mặt vàng như nến, tóc giống cỏ khô, dáng người chỉ khoảng hai lượng thịt, nhưng về sau nuôi cho béo hơn chút chắc chắn sẽ rất đáng ......

      An Tam Lang ánh mắt mị lên, “Lâm Nhị, ngươi nhảy xuống cạm bẫy thí nghiệm chút......”

      Lâm Nhị tuân mệnh, sau đó thân bùn từ bên trong ra, An Tam Lang vừa lòng, sờ sờ đầu muội muội, “ ám vệ tốt chỉ cần dùng ánh mắt nhìn là đã biết cạm bẫy này tốt hay tốt, Lâm Nhị vẫn còn kém lắm.”

      Lâm Nhị, xong.

      Một lần nữa nhận được ánh mắt sùng bái của muội muội, An Tam Lang cảm thấy mỹ mãn, Lâm Đại im lặng, đệ đệ ngốc, ai kêu đệ dám biểu hiện ở trước mặt muội muội của người ta, một khi ca ca ghen thì thể trêu vào.

      “Công tử, ta vừa mới thuận tiện bắt được mấy con gà rừng.” Lâm Đại cười tủm tỉm mang theo con mồi chảy máu đầm đìa, “Theo như tính toán, người Hồ nhất ̣nh đã phát ra rằng chúng bị lừa, chúng ta dĩ dật đãi lao (1)xếp đặt cạm bẫy ở trong rừng, sau đó lưới bắt hết bọn chúng, đám người Hồ tiếp theo thể bị phái ra nhanh như vậy, chúng ta có thể dừng lại ăn vài thứ nghỉ ngơi chút.”

      (1): dùng khoẻ mạnh đối phó với mệt mỏi; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.

      Ở Uyển Thành chưa được nghỉ ngơi, sau khi từ Uyển Thành trốn ra thì vẫn luôn luôn ngồi lưng ngựa, chắc công tử phải mệt chết được.

      Quả nhiên ngoài sở liệu, qua bao lâu, từ những cạm bẫy ở nơi xa kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm người ta sởn tóc gáy, An Tam Lang nhíu nhíu mày, ngừng lại động tác trong tay, bịt lỗ tai muội muội lại, mấy thứ này rất ảnh hưởng đến tâm lý trưởng thành khỏe mạnh của tiểu nương.

      Thập Nhất Nương khó hiểu liếc cái, trong đôi mắt như hắc thủy tinh tràn đầy hoài nghi.

      An Tam Lang cười khổ buông hai tay ra, tuy người Hồ lấy cướp bóc làm mục ́ch sống, hầu như mỗi người bọn chúng đều dính đầy máu tươi của dân Đại Hạ bọn họ, chết chưa hết tội. Nhưng muội muội, muội mang vẻ mặt hưng phấn mà nghe tiếng kêu thảm thiết của người Hồ thì cũng quá...... An Tam Lang bỗng nhiên cảm thấy con đường trở thành một ca ca tốt sao mà xa xôi.

      Thập Nhất Nương hết sức bình tĩnh nghĩ gà rừng mà Lâm Đại bắt về nhất định rất ngon, nàng cảm thấy có lẽ do nàng đã trải qua giết chóc thời tận thế, nên đối với đủ loại chuyện xảy ra từ sau khi tỉnh lại đến giờ cũng hề có chút thích ứng, thậm chí đối với loại tiếng kêu thảm thiết “dễ nghe” này còn mơ hồ cảm thấy...... hả giận?

      Cạm bẫy chết người dù sao cũng có hạn, rất nhanh người Hồ đã đuổi kịp, nhưng lại bị Lâm Đại Lâm Nhị ẩn núp thầm bắn tên, hai người giết vui đến nỗi quên trời quên đất.

      Chuột túi mẹ An Tam Lang ôm tiểu chuột túi Thập Nhất Nương liên tiếp một đường ‘ngược đãi’ người Hồ, Thập Nhất Nương đếm đếm, rơi xuống cạm bẫy chết có tám người, bị tên gỗ khó lòng phòng bị kia xâu thành một chuỗi xong đốt có sáu người, bị đao của Lâm Đại Lâm Nhị từ phía sau chém chết có chín, cuối cùng là chuột túi mẹ giỏi giang nhất, bên che chở tiểu chuột túi, bên chém hai!

      “Công tử, toàn bộ truy binh đều đã ở đây, chúng ta ở trong rừng nghỉ ngơi đêm, sáng mai hẵng chạy tiếp.”

      An Tam Lang gật đầu, người Hồ sẽ phái binh đến đây nhanh như vậy, cho dù lại phái binh đến, đám người Hồ chết này chính là tấm gương. đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, sự mệt chịu nổi.

      An Tam Lang đặt Thập Nhất Nương ở bên cạnh đống lửa, lại cẩn thận dùng lông thỏ quấn nàng kín mít, buổi tối tháng 8 ở tây bắc rất lạnh, Thập Nhất Nương nhất ̣nh thể cảm lạnh.

      “Đói......” Thập Nhất Nương đáng thương hề hề với An Tam Lang.

      “Lâm Nhị nhanh lại đây nấu cơm, còn mấy người các ngươi canh gác .”

      Lâm Nhị vội vàng mang mấy con gà rừng lại, Lâm Đại cũng nhàn rỗi, ̣nh tìm một sơn động vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ để trú, gió trong rừng quá lớn, mấy người bọn họ da thô thịt ráp thì sao, nhưng làm sao tiểu thư chịu được.

      Ở nơi dã ngoại, cách nấu nướng thuận tiện nhất vĩnh viễn là nướng.Lâm Nhị xoay xoay con gà rừng ở đống lửa, hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng, nước miếng đều chảy ra, lâu được ăn thịt gà bị biến vị, thịt gà ơi ta đến đây!

      ám vệ chém mấy ống trúc mang đến, An Tam Lang bỏ gạo, nước và muối vào, lại cắt ra chút thịt gà bỏ vào, Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, cơm ống trúc, nàng thực hoài niệm.

      Lâm Nhị chăm chỉ nướng gà rừng, một mình hắn mà có thể nướng cùng lúc bốn con gà rừng, Thập Nhất Nương có chút bội phục nhìn, đây chính là bản lĩnh thật sự.

      Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng chim kêu, Lâm Nhị cảnh giác đứng lên, “Công tử, có người ngoài!”

      An Tam Lang lập tức lại ̣t Thập Nhất Nương vào trước ngực, đứng dậy thăm dò. Thập Nhất Nương có thể cảm nhận được cơ thể căng thẳng của ca ca, thầm mắng, người Hồ chết tiệt, để bọn họ ăn cơm xong mới đến thì sẽ chết sao!

      Phía trước lại truyền đến vài tiếng chim kêu khiến An Tam Lang thoáng thả lỏng, “Là Lâm Đại, còn có tiếng bước chân của mười mấy người nữa, hay là người mà cha phái tới đón chúng ta?”

      Quả nhiên là Lâm Đại, còn có đám hắc y nhân, nhìn thấy dẫn đầu là một thiếu niên thanh tú 10 tuổi, An Tam Lang hoàn toàn bình tĩnh lại.

      mặt Lâm Đại mang theo vẻ vui mừng tiến lên đón, “Công tử, vị này là Tư công tử, bọn họ đặc biệt đến giúp chúng ta......”

      Thập Nhất Nương tò mò nhìn vị Tư công tử tuy tuổi lớn nhưng khí thế kia, khoảng chừng dưới 11 tuổi, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết, trong ánh mắt mang theo vẻ tôn quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh tú đẹp đẽ như bức tranh thuỷ mặc. Nếu người An Tam Lang ngưng tụ ánh mặt trời ấm áp, thì vị thiếu niên này chính là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ân, hẳn là sản phẩm của thế gia Đại Hạ, hàng chính phẩm có chi nhánh.

      An Tam Lang cảm thấy rùng mình, khí thế của thiếu niên này rất cường đại, từ khi nào trong kinh thành xuất một thiếu niên có khí thế như vậy? Đầu óc cấp tốc chuyển động nhưng cũng gây trở ngại đến sự giao thiệp của . Bởi vì ôm muội muội trong lòng, An Tam Lang chỉ có thể giả làm tư thế hành lễ, “Đa tạ Tư công tử cứu viện, tại hạ là An Thù Cẩn, An gia Tam Lang, đây là xá muội, Thập Nhất Nương.”

      Thiếu niên mở miệng , “Ta ở nhà đứng hàng thứ tư, Tam Lang huynh gọi ta Tứ Lang là tốt rồi.”

      An Tam Lang lộ ra tươi cười, “Vậy khách khí, Tứ công tử, biết người ngài có tín vật của cha ta hay ?”

      An Tam Lang sau khi kiểm tra tín vật xong, còn bóng gió hỏi ra được rất nhiều tin tức từ đối phương thì mới hoàn toàn yên tâm lại.

      Quả nhiên tâm tư đủ tinh tế, Tư Tứ Lang thầm toát ra vài phần tán thưởng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ
      Lâm Nhị: Ô ô, đại ca, công tử thật sự đã quá đáng rồi, bây giờ có gì dùng để tắm rửa, ca xem toàn thân đệ đều ô uế cả.

      Lâm Đại: Đệ nha, hiện tại còn chưa đến nỗi, đệ nên hy vọng sau này công tử bảo đệ nhảy vào bẫy chông mà thí nghiệm.
      Last edited: 25/10/15

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay waaaaa di thui

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 6
      Edit: Diệp Nhược Giai
      Ánh mắt Tư Tứ Lang lơ đãng lướt qua con thỏ bự Thập Nhất Nương bị quấn cứng ngắc kia, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt to đen trong suốt như hạt bồ đào hiếu kỳ nhìn hắn, thiếu niên ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đôi mắt trong suốt khác gì ánh mắt trẻ sơn sinh như vậy, đôi mắt ngập nước như biết nói, khuôn mặt vốn dĩ xanh xao vàng vọt nhưng cũng xấu. Mà quan trọng nhất là bây giờ nàng bị quấn trong lớp lông thỏ mềm mại, chỉ lộ ra đôi mắt hồn nhiên biết gì đến thế sự đó, khiến cho Tư Tứ Lang nhớ lại con thỏ mà hắn nuôi năm đó, cũng là đôi mắt hề phòng bị người khác giống như vậy.

      Tư Tứ Lang trước khi xuất hành điều tra qua, nên đương nhiên biết tiểu nương này là ai. Đây chính là An Thập Nhất Nương đã hôn mê 3 năm, ngờ lần này bọn họ đến Uyển Thành cầu y lạicó thể thành công.

      “Tứ Lang bái kiến Thập Nhất tiểu thư.” Con cháu xuất thân từ thế gia thường khá đa lễ.

      Thập Nhất Nương cười cười với tiểu soái ca thanh nhã kiêu ngạo, cố gắng hết sức , “Xin...... chào.”

      Thực sự là càng nhìn càng thấy giống con thỏ hắn nuôi năm đó, ánh mắt Tư Tứ Lang lên tia dị sắc.

      An Tam Lang kỳ quái nhìn cái, lúc Tư Tứ công tử này nhìn muội muội nhà mình, cái cảm giác chộn rộn mà lại có áp lực mạnh mẽ này là có chuyện gì xảy ra? Hiện tại thì hắn tưởng chỉ là ảo giác, cho đến nhiều năm sau mới cực kỳ hối hận, đến nỗi tim gan phèo phổi gì gì đó đều vô cùng đau đớn, đây căn bản chính là ánh mắt thèm muốn vô độ một con tiểu động vật lông mềm vô tội đáng có sức chống đối, muốn xuống tay nhưng tiếc thay lại bị vướng phải ông chủ của con vật đó!

      Tam Lang đặt muội muội ở bên cạnh đống lửa, để nàng thoải mái dựa vào, thành thạo bao bọc nàng lại. Được lông thỏ mềm mềm trắng như tuyết bao quanh, thêm ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời như hắc diệu thạch, thật đúng là một con thỏ bự đáng , Tư Tứ Lang nhịn được liếc nhìn thêm lần nữa.

      “Tứ công tử từ Trung Châu đến phải , vậy tình hình bên kia như thế nào rồi?”

      “Tam Lang huynh cần khách khí như thế, gọi ta Tứ Lang là tốt rồi.” Tư Tứ Lang phục hồi tinh thần lại, mỉm cười .

      “Vậy ta đây cung kính bằng tuân mệnh, đành gọi tiếng Tứ Lang.” An Tam Lang cũng mỉm cười, cho dù hai ngày ngủ, nhưng lễ nghi đã khắc vào xương tủy từ lâu, cử chỉ của An Tam Lang vẫn văn nhã, phong độ nhẹ nhàng như một vị công tử nhiễm thế tục.

      Tư Tứ Lang thầm cảm thán trong lòng, hổ là người An gia được xưng là nho tướng của Đại Hạ, khí độ này so ra còn có phần nhỉnh hơn mấy công tử xuất thân từ những gia ̀nh danh gia vọng tộc mấy trăm năm trong kinh thành, “An Tam Lang, mọi chuyện ở Trung Châu đều rất rõ ràng trật tự, cần lo lắng, nhưng ra lệnh tôn vẫn luôn lo lắng cho huynh, có chuyện gì xảy ra ở Uyển Thành vậy? Đã bị sụp đổ rồi sao? Còn bao nhiêu dân chúng kịp chạy ra?”

      “Hầu hết dân chúng Uyển Thành đều đã trốn ra được, chỉ còn ít lão nhân muốn rời cố thổ nên đào hố bẫy ́ gắng chống cự ở Uyển Thành, chiến lược ‘vườn nhà trống’ đã bắt đầu được thực hiện, người Hồ tìm thấy đồ ăn của cải khẳng định sẽ vượt qua rừng Đạt Mộc, chúng ta dĩ dật đãi lao (1), hẳn là có thể diệt sạch người Hồ.” tới đây ánh mắt An Tam Lang toát ra màu đỏ, An gia bọn họ thủ hộ biên cương, biết bao nhiêu người An gia đã chết trong tay người Hồ, Nhị thúc Nhị thẩm của , còn có nương , bao gồm cả...... Ánh mắt hắn nhìn về phía Thập Nhất Nương, thần sắc có chút thống khổ, 3 năm hôn mê của Thập Nhất Nương vốn cũng là do người Hồ, bây giờ người Hồ lại ồ ạt xâm lấn, cho dù thể diệt sạch thì cũng phải lột được mấy lớp da của bọn chúng! Trong ánh mắt An Tam Lang lên sát ý.

      (1): dùng khoẻ mạnh đối phó với mệt mỏi; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.

      Nhiều người như vậy mà chỉ có mấy que gà nướng thì chắc chắn đủ ăn, mười mấy thủ hạ của tiểu chính thái Tư Tứ Lang cất giữ ít lương khô người, bọn họ phân phát chia đều cho mọi người, mọi chuyện có vẻ đâu vào đấy.

      An Tam Lang nhìn hắc y nhân đạp lên lá rụng trong rừng mà hầu như hề gây ra một tiếng động nào, có chút kinh hãi, mười mấy hắc y nhân này đều là những người có năng lực hiếm thấy, giỏi hơn nhiều so với Lâm Đại Lâm Nhị, mà chủ nhân của bọn họ, được bọn họ cung kính tôn sùng – Tư Tứ Lang, rốt cuộc thân phận của hắn là gì?

      Trong mắt An Tam Lang lóe lên trầm tư, nhẩm qua một lượt những người mang họ Tư trong kinh thành, Lễ bộ Thượng thư họ Tư, cả Tư quốc công nay đã gần trăm tuổi nữa, chẳng lẽ Tư Tứ Lang xuất thân từ hai nhà này sao?

      ********************

      Tư Tứ Lang lấy ra bản đồ, thảo luận cùng với An Tam Lang về tình hình quân sự, Thập Nhất Nương bội phục nhưng lại nhịn được thở dài, đúng là người cổ đại trưởng thành sớm thật, cậu thiếu niên 10 tuổi dẫn đầu đám hắc y nhân này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã giống như người lớn, phải đối mặt với xã hội tàn khốc này. , đúng, kỳ thời tận thế cũng giống như vậy, sau tận thế cho dù căn cứ cũng bắt đầu tiến hành bảo hộ cho trẻ vị thành niên, nhưng mấy đứa nhỏ từ 10 tuổi trở lên cũng hề có tuổi thơ.

      đám hắc y nhân rất giống xã hội đen lạc vào thời cổ đại đã săn thú về, hôm nay trời tối nhanh, cũng biết từ đâu bọn họ bắt được con lợn rừng. Chờ cho đến khi lợn rừng được xử lý tốt xong đặt lên nướng lửa, Lâm Nhị nhanh tay nhanh chân nướng xong con gà rừng đầu tiên, cũng chính là con nhỏ nhất mau chín nhất.

      Với tư cách là ân nhân đến đây để viện trợ, Tư Tứ Lang tự cảm thấy chỉ một con gà rừng thì là gì cả, An Tam Lang cũng cảm thấy để cho khách ăn trước thì có cái gì đúng, nhưng......

      Lưng Tư Tứ Lang có chút cứng ngắc, còn thủ lĩnh hắc y thì suýt nữa đã phản xạ có điều kiện rút đao ra chém, sát khí thật sự rất nồng đậm nha...... Sau đó tay lại buông lỏng ra, bởi vì người phát ra sát khí nồng đậm này lại là vị tiểu nương kia, là vị tiểu nương hôn mê 3 năm vừa mới tỉnh lại, hiện tại muốn cử động cũng thể cử động kia......

      Những kẻ giành ăn cùng nàng đều chính là kẻ ̣ch của nàng, Thập Nhất Nương tức giận ngút trời trừng mắt tên thiếu niên biết xấu hổ kia, biết cái đạo lý gì gọi là ưu tiên cho nữ nhân trước à, thật sự là uổng phí cho một cái diện mạo đẹp như vậy!

      Khóe miệng Tư Tứ Lang co rút dữ dội, có nên ca ngợi nàng hổ là cháu An nguyên soái, là nữ nhi của An Tam gia , thân sát khí như thế này mà lại tồn tại người của đứa 6 tuổi thì cũng thật hiếm có, chẳng qua...... chỉ vì một con gà nướng sao?

      Tư Tứ Lang có vẻ ngoài phong thần tuấn lệ liền thử giơ con gà nướng về phía bên trái, quả nhiên, đôi mắt hắc bồ đào của con thỏ theo chuyển tới bên trái, giơ sang bên phải, cặp hắc bồ đào kia cũng chuyển tới bên phải, đơn giản đặt gà nướng ở phía trước hắn, hai hạt hắc bồ đào kia cũng chuyển động theo đồng thời biến thành mắt gà chọi......

      A con thỏ nhỏ này thú vị thật, ánh mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, cắn xuống ngụm, quả nhiên hai mắt của con thỏ đều bốc hỏa, cười thầm, vốn đã ăn ngán gà nướng rồi mà bây giờ lại chỉ cảm thấy rất ngon......

      Thủ lĩnh hắc y hết sức đồng tình nhìn tiểu nương quấn kín như thỏ kia nhìn mấy miếng gà nướng còn lại được bao nhiêu trong tay chủ nhân với ánh mắt bi thương muốn chết, chủ nhân thật sự cũng quá ác rồi. Nhưng mà, quả thực là hiếm có, vậy mà lại có thể thấy một người vô cùng chín chắn như chủ nhân làm ra một hành động trẻ con như vậy...... Hơn nữa, thủ lĩnh hắc y sờ sờ cằm, chủ nhân, người lại có thể chỉ vì muốn chọc vị tiểu thư này mà ăn sạch một con gà nướng, ruột của người...... sẽ bị no đến bể chứ?

      Thập Nhất Nương chưa bao giờ khóc vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, ánh mắt nàng chuyển hướng về phía con gà nướng thứ hai trong tay An Tam Lang, nhìn ca ca mỉm cười về phía nàng, Thập Nhất Nương chờ mong tràn đầy nhìn thân ca ca, gà nướng, ta tới đây......

      Sau đó thân ca ca lướt qua bên cạnh nàng, xé ra nửa con gà nướng đưa cho thủ lĩnh hắc y......

      Thập Nhất Nương cực kỳ bi thương, ca, ngươi là thân ca ca của muội sao? Hay thật ra muội chỉ được nhặt từ trong đống rác về?

      Thủ lĩnh hắc y có ham thích khi dễ tiểu nương như chủ nhân của mình, hơn nữa tiểu nương kia còn nhìn chằm chặp chuyển mắt vào nửa con gà nướng này, giống như nửa con gà nướng này chính là toàn bộ tín ngưỡng của cuộc đời nàng, bộ dáng này thật sự là...... Thủ lĩnh hắc y có cảm giác nếu ăn nửa con gà nướng này, và tiểu nương sẽ kết thù lớn, cho nên từ chối , “Tam công tử, cần khách khí, các ngươi đường thoát khỏi Uyển Thành, truy binh Tây Hồ đuổi theo vô số, vất vả này người ngoài thể tưởng tượng được, huống hồ còn có nữ quyến ở đây, lệnh muội của công tử cần ăn hơn là tại hạ......”

      Nếu cổ của nàng có thể cử động, nhất ̣nh Thập Nhất Nương đã gật đầu như gà con mổ thóc, đúng nha, đã hai đời rồi nàng chưa được nếm hương vị thịt gà bình thường, so với bất cứ ai đều cần ăn hơn cả.

      An Tam Lang nhẹ nhàng , “ cần khách khí, xá muội nhà ta có thể ăn cái khác......”

      Thủ lĩnh hắc y nhìn ánh mắt con thỏ nhỏ từ đầu tới đuôi chưa hề rời khỏi con gà nướng cũng chưa hề chớp mắt một cái nào, Tam công tử, tuy rằng công tử bọc muội muội của người thành một con thỏ, nhưng điều đó có nghĩa là nàng sự chỉ ăn cà rốt, hiểu ?

      Thập Nhất Nương rốt cuộc nhịn được, “Ca...... Ô ô...... Gà nướng......” ́ gắng hết sức phun ra mấy chữ, cho dù ̉ họng đau rát cũng phải mở miệng, bằng nàng thật sự sẽ được hưởng miếng gà nướng nào, cho dù lúc trước khi chạy trối chết nàng vễn được ăn nhưng toàn là ‘cháo’ cả, , tại có gà nướng mà cũng cho nàng ăn thì quá đáng.

      Thấy mắt Thập Nhất Nương rưng rưng như muốn rơi lệ, khiến cặp ánh mắt kia càng thêm trong suốt lóng lánh, An Tam Lang mềm lòng suýt nữa nhịn được đưa gà nướng cho nàng, nói “” với ánh mắt này thật sự là một loại cực hình, cuối cùng chỉ phải sờ sờ đầu muội muội, “Ngoan, Thập Nhất Nương, muội ăn gà nướng được, ca ca nấu cháo ống trúc rồi, đợi một chút là có thể ăn......”

      An Tam Lang xoay người , đành lòng nhìn vào hai mắt nàng, cũng có ý chí sắt đá giống như Tư Tứ Lang. Nhưng mà nhắc tới mới nhớ, Tư Tứ Lang chạy đâu mất rồi, vừa mới còn ở đây mà?

      Thập Nhất Nương chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước khẩn cầu nhìn người cầm gà nướng...... thủ lĩnh hắc y, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của hắn.

      Thủ lĩnh hắc y chỉ có thể giơ tay đầu hàng, một người tay dính đầy máu tươi, con nít mà thấy sẽ phải khóc thét như hắn, bị một tiểu nương nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu như vậy, như thể hắn chính là Bồ Tát xuất hiện trong ̣a ngục, còn con gà nướng mà hắn cầm chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng, hắc y nhân thể nào ngoan độc nổi, “An tiểu thư, gà nướng này cho tiểu thư......”

      Mắt Thập Nhất Nương phút chốc vụt sáng, quả nhiên vờ đáng thương vô cùng có ích, “Cám ơn...... Đại ca...... Ca......”

      An Tam Lang vội vã xoay người để ý đến ánh mắt thất vọng của muội muội, cự tuyệt, “Thập Nhất Nương, thân thể muội tốt, vừa mới tỉnh lại thì vẫn nên ăn chút thức ăn dễ tiêu hoá thôi, như vậy tốt cho cơ thể của muội hơn, cháo sắp ăn được rồi, trong cháo ca ca cũng có bỏ một ít thịt gà, ăn cũng ngon giống gà nướng thôi......”

      Thập Nhất Nương thất vọng nhìn An Tam Lang, Tư Tứ Lang vừa lặng lẽ vỗ về cái dạ dày của mình trở về thấy cảnh này, cảm thấy nếu đầu nàng thật sự có hai cái tai thỏ, nhất ̣nh lúc này rũ xuống.

      “Đừng để ca ca phải lo lắng, được ? Chờ thân thể Thập Nhất Nương khỏe rồi, mỗi ngày ca ca đều sẽ cho muội ăn gà nướng thỏ nướng......” An Tam Lang dịu dàng vuốt vuốt tóc Thập Nhất Nương.

      Đối mặt với huynh trưởng trẻ tuổi tuấn mỹ như ánh mặt trời, lời nói lại vô cùng ôn nhu , Thập Nhất Nương chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nàng hoảng hốt nhớ tới, hình như có ai đó đã qua rằng, có một ai có thể đối diện với ánh mắt chuyên chú mà ấm áp của An Tam Lang mà ra từ “”......

      Lợn rừng nướng lửa phát ra tiếng lẹp bẹp, mùi thơm nức mũi thoang thoảng bay lại đây, Thập Nhất Nương quyết đoán dời ánh mắt, nhìn thấy thì sẽ phải chảy nhiều nước miếng, ô ô, nàng phải sống trong tình trạng người thực vật nhiều năm, khẩu vị đều bị mất cả, chưa gì đến vị, ̉ họng lâu năm nói chuyện bây giờ muốn nuốt cũng khó khăn. Thật đáng giận, chờ nàng khỏe rồi, nhất ̣nh phải ăn mười con tám con gà nướng, cả heo sữa nướng nữa, mỗi ngày con!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ 1

      An Tam Lang: Tư Tứ Lang chạy đâu, mới vừa rồi còn ở đây mà?

      Tư Tứ Lang: Ăn nhiều lắm, đau bụng, nhà vệ sinh.

      Thập Nhất Nương: Xứng đáng!

      Vở kịch nhỏ 2

      An Tam Lang: Chờ thân thể Thập Nhất Nương tốt hơn, mỗi ngày ca ca đều sẽ cho muội ăn gà nướng thỏ nướng.

      Tư Tứ Lang: Đừng ăn thỏ nướng, đồng loại tương tàn tốt.

      Thập Nhất Nương:......
      Last edited: 25/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :