1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhkumiko

      linhkumiko New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      17
      chờ đợi mỏi mòn~
      Winter thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 82
      Edit: Lee's

      Lúc này Thập nhất nương ở đâu?

      sơn đạo uốn lượn giống đường lên thiên cung, vui vẻ ở giữa sườn núi vẫy vẫy tay với Thái tử Tư Đồ Tinh La cách đó vài bước “Tinh La ca ca, nhanh lên.”

      Từ cao nhìn xuống An ngũ lang mặc thân màu đỏ càng tôn thêm vẻ mỹ mạo, nhìn từ xa còn làm cho người ta hiểu nhầm là giai nhân yếu ớt, bây giờ giai nhân yếu ớt nhìn về phía thái tử cười nhạo, “Quá yếu, quá yếu!” Dứt lời ưỡn ngực, cao cao tại thượng nhìn xuống đương triều Thái tử điện hạ, nam nhân cường hãn giống như mới gọi là nam nhân!

      Gân xanh trán Thái tử giật giật, hừ, ai sợ chứ: “ vương nhớ trận đánh kia, hình như là chiến công cao nhất.” lạnh lùng .

      Thành công khiến An ngũ lang lùn xuống, tức giận bất bình, vì trận đánh kia mà bị cha mắng cho cẩu huyết lâm đầu, cái gì mà lớn đầu chỉ biết dùng mông suy nghĩ, đội của mình là đội có nhiều đồng đội hy sinh nhất, giết địch ngàn tổn hại tám trăm có gì đáng giá để kiêu ngạo, cho dù giết địch nhân có nhiều hơn nữa cũng có ý nghĩa.

      bậy, xác xuất thành công của sao có thể thấp như vậy, ít nhất giết địch ngàn rưỡi mới tự tổn hại tám trăm, nhưng phản bác thôi, mà phản bác lại còn bị An nhị gia mắng đến thối đầu, vì thế ngày đó ai cũng biết An ngũ lang đều dùng mông để suy nghĩ. Lúc ấy còn oán thầm đâu, thực nào có người có thể dùng mông suy nghĩ chứ, nếu có nhất định nhìn xem thử coi người đó có bộ dáng ra sao? Kết quả là vừa bước ra ngoài lều, mỗi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía mông của , giận chịu nổi, chỉ cần là người vây xem , đến lúc luyện tập đều bị khiêu chiến, luôn luôn nhằm mông của người ta đánh, hừ, phải muốn xem mông suy nghĩ sao, lão tử cho mông của các ngươi nở hoa để cho người khác vây xem


      Về sau lão cha lại còn thở dài vì Tư Đồ tứ lang rời chiến trường quá nhanh, bằng lão cha là muốn để cho theo Tư Đồ tứ lang để học tập, đều sắp tức chết rồi, nam nhân nên dũng đấu tranh, dựa vào người chung quanh phối hợp cùng che giấu làm sao thống khoái như trực tiếp đao thực thương cùng địch nhân đánh tới ngươi chết ta sống.

      “Lúc ấy ngươi hại thảm ta, ngươi ngược lại đánh thắng trận liền bỏ chạy, lão cha ta còn muốn ta học hỏi theo ngươi, ta còn muốn đấu với ngươi vài lần thử xem ai lợi hại hơn… Hừ, phương pháp chiến đấu của ngươi có gì giỏi chứ, phải chỉ là chú ý phòng ngự sao, đó là phương pháp của kẻ bất lực, hán tử thực là nên dũng cảm tiến tới, cần biết phía trước là rừng đao hay mưa kiếm!"


      Đối với tuyên ngôn về hán tử của An ngũ lang, Thái tử lắc đầu “Quả nhiên suy nghĩ đơn giản… tứ chi phát triển, đúng…’’ Nhìn dáng người mảnh khảnh của An ngũ lang, Thái tử bổ sung “Tứ chi cũng đủ phát triển!”

      Câu này khiến An ngũ lang nổi giận, thân thể đủ cường tráng vẫn là nỗi đau của “Ta còn trưởng thành thêm nữa, sớm hay muộn bộ dạng của ta cao to như đại bá!”


      Vĩnh viễn đúng trọng điểm, toàn thân Thái tử vô lực, cũng vậy, lại phân cao thấp cùng đứa trẻ ngốc nghếch.

      Thập nhất nương giọng thầm “Cho tới bây giờ chỉ nghe con giống cha, chứ đâu có ai lớn lên giống bá phụ nha.”

      An ngũ lang trợn mắt nhìn, Thái tử thở dài, lại thêm người ngốc nghếch, bỗng nhiên cảm thấy trách nhiệm vai thêm nặng, người, hai người đều ngốc như vậy, là người thông minh duy nhất về sau nhìn chằm chằm chút sao được.



      Ba người tiếp tục lên núi, An ngũ lang hùng hục chạy sơn đạo gập ghềnh ở phía trước, mặt đỏ hơi thở loạn, cố gắng dùng thể lực tuyệt hảo của mình khiến cho Thái tử tự ti mà chết.

      Thập nhất nương nhìn mồ hôi trán Thái tử “Hay chúng ta nghỉ ngơi chút?”

      An ngũ lang lắc đầu, khinh bỉ nhìn Thái tử, đường chút như vậy sao phải cần nghỉ tạm, quá yếu, đúng là gà bệnh mà!

      Thập nhất nương cười tủm tỉm quay đầu với “Ngũ lang ca, ta có chút mệt mỏi, phía trước có cái đình, chúng ta nghỉ ăn chút gì, ta mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cùng điểm tâm nha, còn có hoa quả, đồ chua ngọt, đậu phụ khô ngũ vị hương…”

      An ngũ lang lập tức tỏ vẻ đồng ý “Chúng ta dừng lại ăn cái gì .” Đúng, đến Tướng Quốc tự thể ăn thịt, nhưng Thập nhất nương làm đậu phụ khô cực kì ngon, ăn vào cảm giác có vài phần thịt, tổ phụ cùng đại bá đều thích, thường xuyên lấy đến làm đồ nhắm rượu, cũng thích, làm đồ ăn vặt sai.

      Lương đình ở giữa sườn núi, bên trong bày trí theo phong cách cổ xưa bàn đá ghế đá để cho người đường nghỉ ngơi, tên của lương đình có gì sáng ý, gọi là “Bán sơn đình”, kiến trúc của lương đình cũng thực bình thường, nhưng lại giống địa phương bình thường ở thân phận của nó, đây là thiên hạ phật môn thánh địa, đình của Tướng Quốc tự! Thường xuyên có thánh tăng nổi danh tới đây chơi cờ hoặc suy nghĩ về cuộc đời, khách hành hương vô số lần nhìn thấy thánh tăng thế gian hiếm thấy chơi cờ hoặc tham thiền, cho nên khiến lương đình này nổi tiếng thiên hạ, có lẽ trong thiên hạ có rất nhiều ngọn núi có toà đình ở lưng chừng núi, tên cũng đều gọi là Bán sơn đình, nhưng người khắp thiên hạ vừa nhắc tới Bán sơn đình này, ý niệm đầu tiên tuyệt đối là Bán sơn đình của Tướng Quốc tự.

      Lương đình này rất nổi danh, đương nhiên Thái tử cũng vui vẻ dừng lại nhìn xem phong cảnh trong mắt thánh tăng, suy nghĩ về cuộc đời chút.

      Gió thu mát mẻ hợp lòng người, những lá phong đỏ núi như ngọn lửa rực cháy đập vào mí mắt Thái tử thở phào nhõm, cảm thấy hổ là Bán sơn đình, cảnh sắc là đẹp sao tả xiết, đáng tiếc, đáng tiếc hai tên bên cạnh chỉ lo ăn biết thưởng thức.

      “Đáng tiếc có thịt.” An ngũ lang vô cùng tiếc nuối “Tuy đậu phụ khô này tệ, nhưng vẫn ngon bằng chân giò.”

      Thái tử thiếu chút nữa bị sặc, ở thánh địa phật môn còn có thể so sánh thịt ngon hơn sao? Hơn nữa đây chính là Tướng Quốc tự nổi danh thiên hạ, là phật môn thánh địa của Phổ Tuệ đại sư!


      “Ngũ lang ca, khi về chúng ta đến tửu lâu chân giò, kinh thành chỗ nào ăn ngon nhất, Thập lang ca đều hỏi thăm qua, chúng ta đến tửu lâu của Hồ gia, Tinh La ca ca, đậu phụ khô này là ta nghĩ ra phương thức để làm, huynh ăn thấy ngon ?” Thập nhất nương vẻ mặt chờ mong hỏi Thái tử.

      Thái tử gật gật đầu “ tệ, đậu hủ vẫn còn thơm hương đậu lại rất vừa ăn." hơi kinh hỉ, quả nhiên những thứ Thập nhất nương làm đều ăn ngon, thậm chí có thể nhấm nháp ra được ít hương vị.

      mặt Thập nhất nương lộ ra tươi cười “Món ướp chua mà ta đưa Tinh La ca ca có còn thừa ?"

      Thái tử có chút ngượng ngùng “ thừa bao nhiêu, bởi vì hương vị sai, cho nên phụ hoàng cũng mẫu hậu cũng ăn ít…” Bởi vì đồ ăn ướp chua ngọt mà Thập nhất nương làm là thứ duy nhất khiến có thể cảm nhận được ít hương vị, kết quả phụ hoàng mẫu hậu cũng rất hiếu kì, chạy tới hàng ngày, tốt lắm, vì cớ này mà ngày ngày bọn họ đến Đông cung ăn cơm.

      An ngũ lang lắc đầu, miệng đầy đồ ăn “Hương vị sai? Ngươi đơn giản, món mà Thập nhất nương làm phải tuyệt vời bình thường đâu, mà là tuyệt vời hơn cả tuyệt vời đó!"

      Thái tử giật giật khóe miệng, hơi nghiêng người tránh đồ ăn như mưa tuyết rơi xuống, thực hiểu, tại sao hành vi của An ngũ lang cần phải thô lỗ tới cực điểm phá hỏng hình tượng của chính mình như thế, uổng cho dung mạo tinh tế tuấn tú như hoa của !

      Thập nhất nương buồn bực “Ngũ lang ca, huynh ăn xong rồi mới chuyện có được ?”

      Ngũ lang ca của nàng có biệt tài là dù mỗi ngày đều bị bắt tắm rửa sạch nhưng vẫn có thể làm cho bản thân giống như vừa được moi từ trong đống rác ra.

      An ngũ lang gật gật đầu, lại tiện tay đem tay dính đầy đồ ăn bôi lên quần áo.

      Gân xanh trán Thập nhất nương giật ngừng, đó là quần áo, phải khăn lau! Rốt cuộc nàng hiểu tại sao Ngũ lang ca của nàng có thể đem hình tượng của hình biến thành đống rác rồi.

      Thập nhất nương muốn đưa khăn tay cho lau, nhưng vừa nhìn thấy cầm nước lên, nàng liền quyết đoán đem Thái tử cách xa chút.

      Thái tử còn thấy kì quái, liền nhìn thấy An ngũ lang vô cùng dũng cảm đem mình như trâu, bắt đầu xối ừng ực xuống, nước kịp nuốt vào liền theo miệng chảy xuống dưới, nếu như là uống rượu còn có thể khiến cho người ta cảm thấy là hùng hào sảng gì gì đó, nhưng cố tình người này lại uống nước, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác.... Người này mới ba tuổi sao?

      “Quần áo của Ngũ lang ca muội là ai chọn, thực thích hợp.” Thanh chuyện của thái tử chuyện nhàng.

      “Khụ…” Việc xấu trong nhà bị lộ, Thập nhất nương có chút ngượng ngùng “Là Nhị bá mẫu của muội, ha ha, kỳ Ngũ lang ca vô cùng thích hợp với quần áo màu đỏ…” Quần áo màu đỏ rất tốt, cho dù Ngũ lang ca đánh người khác bị dính máu cũng nhìn , che dấu chất bẩn siêu cấp vô địch, nếu bị dính tương màu nâu lên màu có hơi tối chút xíu thôi.....

      “Kỳ ta thích màu đen hơn, dễ che dấu chất bẩn hơn, quần áo màu đỏ nhìn giống nữ nhân quá, vẫn là màu đen có khí khái nam tử…” An ngũ lang oán giận “Nhưng tại mấy sát thủ bị giang hồ truy nã phải đều thích nhất màu đen sao, còn có mấy tên hái hoa tặc tự nhận mình phong lưu cũng thường xuyên mặc màu đen, cho nên tại mọi người đều cho rằng mặc hắc y phải háo sắc giang hồ chính là trộm cướp tội phạm giết người…”

      Khóe miệng thái tử lại co giật ngừng, cúi đầu chịu đựng lời nào, hừ,

      đều là tội phạm giang hồ, trộm cắp cùng giết người cũng đều dám làm, y phục dạ hành mặc màu đen vậy phải mặc màu đỏ sao?

      Thập nhất nương lắc đầu “Ngũ lang ca mặc màu đen là bình thường, màu đen là dấu hiệu của xã hội đen!”

      “Xã hội đen?”

      “Khụ, chính là giang hồ bại hoại như lời của huynh.”

      Thái tử cân nhắc chút, có phải ám vệ cũng hắc y quân của cũng nên thay đổi màu sắc quần áo hay ?

      “Hừ!” An ngũ lang ‘Bốp’ tiếng, chưởng liền vỗ vào ghế lương đình “Chờ về sau huynh tìm cơ hội đem mấy tên nhân sĩ tội phạm giang hồ này bắt toàn bộ vào ngục giam, toàn bộ khổ hình đều dùng tới, huynh xem về sau bọn họ còn dám mặc quần áo màu đen đêm nữa hay !”

      Thập nhất nương gì nhìn dấu tay ghế đá, ở khu du lịch làm ơn cư xử văn minh chút có được hay /

      Nếu như Thái tử biết được ý tưởng của Thập nhất nương nhất định buồn bực, trách được Thập nhất nương nghe được sắp Tướng Quốc tự nổi tiếng thiên hạ cũng mừng lo, ra nàng xem nơi này như khu du lịch mùa thu.

      Nghỉ ngơi đủ, có thể rồi, Thập nhất nương nhìn bàn ghế đá bị An ngũ lang biến thành vô cùng khó coi, có chút đau đầu, phong cảnh đẹp như vậy nhưng lại ném rác lung tung, vậy còn là thức ăn thừa rơi vãi nữa, nhưng khăn tay thêu hồng mai nàng lại luyến tiếc đem làm khăn lau…

      “Tốt lắm, thôi!” Đối với đống rác mình gây ra, An ngũ lang chút cũng để ý, nam tử hán mồm to ăn thịt, sao có thể quan tâm chút nhặt đó, mình đâu phải tiểu thư khuê các gì đâu.

      dọn dẹp được, xem kìa, kiến bò tới đây, ruồi bọ cũng đến đây, chừng gián cũng tới.” Nghĩ tới con gián chán ghét, mặt của Thập nhất nương liền đầy vẻ ghét bỏ .

      An ngũ lang lời cao thâm “Đây là phật môn thánh địa, chúng sinh ngang hàng, chúng ta có đức hiếu sinh, dùng chút đồ ăn thừa này để nuôi nấng những vật đáng thương này, phật tổ cảm động tấm lòng nhân đức của chúng ta …”

      Thập nhất nương lập tức yên tâm thoải mái thu hồi khăn tay của mình lại, “Đúng vậy, kinh Phật mỗi vật đều là thế giới, trong giọt nước cũng có ngàn vạn sinh mệnh, chúng ta dọn dẹp đống thức ăn thừa này, kỳ chính là tước đoạt quyền lợi sinh tồn của sinh mệnh này đó, điều này là vô cùng tàn nhẫn, phật tổ trước mặt mọi người đều là ngang hàng, chúng ta cũng thể tự dưng làm những chuyện nhẫn tâm như thế…”

      Hai huynh muội hươu vượn, vô lương đầy mình, bắt đầu bước chút băn khoăn, Thái tử điện hạ theo phía sau, có thể gì được, chỉ có thể ha ha phụ họa thôi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tiểu kịch trường 1

      Thái tử: Muội đem Tướng Quốc tự làm địa điểm du lịch!

      Thập nhất nương: Thánh địa Phật môn phải là điểm du lịch sao?

      Thái tử: Đây chính là Tướng Quốc tự của Phổ Tuệ đại sư!

      Thập nhất nương: Nga, có đại sư, vé vào cửa có thể thu cao chút, sai, kiếm tiền a!

      Tiểu kịch trường 2

      Tôn thị: Thập nhất nương thêu thùa sao? Đây là gì?

      Thập nhất nương: Khăn lau miệng, muốn đưa cho Ngũ lang ca!

      Tôn thị: Con xem Ngũ lang ca là trẻ con? Nhưng mà quả cần.

      Thập nhất nương: Con nghĩ là Ngũ lang ca muốn dùng.

      Tôn thị: Nếu , ở phía thêu chim ưng hoặc lão hổ, thoạt nhìn có khí khái nam tử chút?
      Last edited: 28/4/16

    3. linhkumiko

      linhkumiko New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      17
      cảm động rớt nước mắt :yoyo26: rốt cuộc cũng chờ được rồi:yoyo26:
      Winter thích bài này.

    4. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 83
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê

      Tướng Quốc tự hổ là ngôi chùa miếu có tiền nhất thiên hạ, ngay cả bức tường cũng cao vậy, Thập Nhất nương chậc chậc nhìn bức tượng phật bằng vàng, xem ra thần phật cũng thể trốn thoát khỏi mị lực của vàng.

      Nhưng nàng cũng lòng cúi lạy, nàng đều chết sống lại, rồi lại chết sống lại, thế gian này ai có thể được mọi chuyện đều ràng đâu.

      An Ngũ lang cực kì nhàm chán, kiên nhẫn đứng cùng Thập Nhất nương, thuận tiện ở trong lòng thầm bình luận diện mạo thần uy nghiêm, nhưng bộ dạng lại chút nào đẹp mắt.

      “Ngũ lang ca, huynh cũng nghỉ ngơi chút , muội vừa nhìn thấy bên kia có mấy cây lê, huynh hái vài quả về, chúng ta mang về nhà ăn.” Thập Nhất nương đề nghị .

      An Ngũ lang quả ngồi chỗ được, nhưng cũng yên lòng Thập Nhất nương, “Huynh vẫn phải ở cạnh muội, để muội mình huynh yên tâm.”

      Thập Nhất nương nở nụ cười, “Ngũ lang ca, đây là Tướng Quốc tự, huynh cảm thấy ai có lá gan ở nơi này làm loạn chứ?”

      cũng đúng, An Ngũ lang quay đầu sang với Thái tử “Điện hạ, Thập Nhất nương phải nhờ vào điện hạ, ta hái cho hai người ít quả núi.”

      , ta để ý Thập Nhất nương.”

      Thập Nhất nương dặn dò theo “Ngũ lang ca, phải ngọt chút, da mỏng, Tinh La ca ca, đến lúc đó muội làm đường phèn tuyết mứt lê cho huynh, nhuận phổi, đối thân thể rất tốt.”

      mặt Thái tử nở nụ cười nhàn nhạt “Được, huynh chờ.” Chỉ có người quan tâm tới mình mới chú ý tới thân thể của mình có tốt hay tốt, nhìn thân thể có vẻ tốt lắm, nhưng hô hấp dồn dập, thỉnh thoảng cổ hỏng ngứa ngứa khụ vài cái, tuy rằng ngụy trang tốt, người ngoài nhìn chỉ thấy hơi gầy yếu chút, nhưng Thập Nhất nương vẫn có thể phát ra.

      “Muội hành lễ, Tinh La ca ca chờ muội chút.” Thập Nhất nương vui vẻ .

      “Vị thí chủ này thân thể tốt chăng?” Tiểu sa di dẫn đường bộ dạng thông minh, đáng “Hôm nay khách quý đến Tướng Quốc tự, Thanh Viễn đại sư am hiểu y thuật đến bải phỏng, nếu vị thí chủ này có duyên phận, chừng được Thanh Viễn đại sư trị liệu.”

      “Thanh Viễn đại sư?” Thập Nhất nương hỏi “Y thuật của đại sư so với Thái y như thế nào?”

      Tiểu sa di cười , “Thanh Viễn đại sư là thế ngoại cao nhân….” Trong lời có chút khinh thường đối với Thái y.

      Mắt Thập Nhất nương sáng lên, “Tinh La ca ca, chúng ta gặp Thanh Viễn đại sư chút .”

      Tiểu sa di vội vàng “Vị thí chủ này, rất nhiều người đều muốn gặp Thanh Viễn đại sư, nếu như thí chủ có tâm, tự mình tới mới có thành ý.”

      Thái tử quyết đoán “Vậy .”

      Thập Nhất nương lườm liếc mắt cái “, nhất định phải !” Xoay sang tiểu sa di vẻ mặt cười cười “Làm phiền tiểu sư phụ.”

      Thái tử trong lòng vui, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhìn mình chằm chằm của Thập Nhất nương vẫn là gật đầu, được rồi, ở trong này hẳn là có chuyện gì phát sinh, cho dù xảy ra chuyện cũng sợ, xung quanh có ám vệ, lại có thị vệ ở chân núi, cần quá lo lắng vấn đề an toàn.

      Thập Nhất nương thu hồi nụ cười, thành kính quỳ xuống trước tượng phật “Nếu thực có thần phật, xin người phù hộ cho nhà của con được bình an, chân của phụ thân có thể đứng lên được.”

      Mỗi lạy nàng đều lặp lại nội dung giống nhau, cho đến khi nghe được thanh “Cần gì cầu thần phật, cầu bần tăng sao?”

      Thập Nhất nương ngạc nhiên quay đầu qua.

      “Thập Nhất nương tử, mời uống trà.” Râu tóc trắng như tuyết, lão hòa thượng mặt đầy nếp nhăn tươi cười hiền lành.

      Thập Nhất nương thế này mới thở phảo cái, mẹ nó, nhìn đến lão già dùng hay tay run lẩy bẩy pha trà, nàng lo lắng đờ người ra, sợ tay ông ta run lên cái, phải pha trà nữa mà là thịt người.

      “Trà ngon.” Thập Nhất nương ngửi hương vị trà rồi , cho dù nàng thích uống trà nhưng nhìn thấy người ta mạo hiểm tính mạng để pha trà, nàng cũng đành phải uống, huống chi, nàng thể thừa nhận, trà này quả tệ.

      Lão hòa thượng cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt thập phần hiền lành ôn hòa, Thập Nhất nương ngẩn người “ biết đai sư pháp danh là…”

      Lão hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập “Bần tăng pháp danh là Phổ Tuệ.”

      “Phiến tử pháp sư…” Thập Nhất nương thốt ra, lại nhanh sửa miệng “Thần côn (Đồ quỷ sứ), , thần tiên pháp sư…”

      Phiến tử: kẻ lừa đảo
      Phổ Tuệ đại sư cười khổ, xem ra An gia đối với ông vẫn có thiện cảm cho lắm, nhất là vị thí chủ thông minh cùng ông làm giao dịch năm đó,chắc chắn là đoán ra cái gì, bằng cũng khách khí như vậy.

      “Gọi Phổ Tuệ gia gia là được rồi.” Vẻ mặt lão hòa thượng đầy vẻ từ bi, “Ta là bằng hữu với phụ thân cháu.”

      Thập Nhất nương cười híp mắt “Phổ Tuệ đại sư giống như là thần tiên ở dân gian, Thập Nhất nương cũng dám nhận người thân, bằng trở về phụ thân mắng là cháu hiểu chuyện.”

      Phổ Tuệ ngạc nhiên, ai với ông đứa bé Thập Nhất nương này là đầu óc đơn giản, đây ràng là chân truyền từ phụ thân.

      “Phụ thân cháu có lẽ có chút hiểu lầm với bần tăng.” Phổ Tuệ nghĩ đằng nẻo.

      Thập Nhất nương cười tủm tỉm “Thập Nhất nương làm vãn bối, nên nhận xét việc làm của trưởng bối, chỉ là Thập Nhất nương muốn biết đại sư cho người tách bạn của Thập Nhất nương ra là có chuyện gì quan trọng?”

      Đứa bé này ngốc ở chỗ nào chứ, Phổ Tuệ đại sư nghi hoặc, thở dài “Thập Nhất nương tử cần phải đề phòng như vậy, bần tăng quả gây bất lợi…”

      Thập Nhất nương buông chén trà xuống “Đại sư, vừa rồi điều ngài đều là .”

      “Đương nhiên.” Liên kết bằng tình cảm thất bại, Phổ Tuệ đại sư nghiêm túc “Phụ thân của con bị phản phệ, chỉ cần có người trả giá lớn, tự nhiên có thể chữa khỏi.”

      “Cái giá lớn? Xin hỏi cái giá lớn là như thế nào, chỉ cần phụ thân bình yên vô , con nguyện ý trả bất cứ giá nào, con nghe đại sư thích nhất là vận khí người khác, người xem số mệnh củaconnhư thế nào?” Thập Nhất nương khẩn cấp hỏi, tuy rằng biết mình có thể làm được chuyện lớn gì, tích rất nhiều công đức gì, nhưng nàng chết lại xuyên qua, nghĩ đến số mệnh hẳn là sai.

      Đứa này lần đầu tiên lộ ra thần sắc khẩn trương, Phổ Tuệ đại sư cười khổ, “Thập Nhất nương tử là người có vận khí lớn, nhưng mà cháu lại thích hợp.” Trước đây quả thậtông có tước đoạt số mệnh của Thập Nhất nương, nhưng ai ngờ được bây giờ công đức người nàng lại càng chói sáng, đứa này đến tột cùng làm cái gì, công đức còn to lớn hơn người trong phật môn của bọn họ nhiều.

      Nhưng Phổ Tuệ đại sư cũng cảm thấy yên tâm hơn, đứa này nhất định là người thông minh lại thiện lương, nay số mệnh của nàng cùng vận mệnh của nước Đại Hạ là , quả nhiên là ông trời ưu ái cho đứa , ai có gan dám đoạt!

      Thập Nhất nương hồ đồ “Vì sao cháu lại thích hợp, cháu với phụ thân là quan hệ huyết thống, là thích hợp nhất.”

      Phổ Tuệ đại sư chần chờ chút “Số mệnh của Thập Nhất nương tử tương đối đặc thù, quả thể, Thập Nhất nương, bần tăng có thể giúp An tam gia giải trừ phản phệ, chỉ cần Thập Nhất nương tử làm chuyện.”

      Thập Nhất nương sửng sốt, còn có chuyện tốt như vậy?

      “Chuyện gì, đại sư , mặc kệ là chuyện gì cháu đều nguyện ý.” Thập Nhất nương vui vẻ đáp.

      “Thái tử điện hạ…” Ánh mắt Phổ Tuệ đại sư sáng ngời hữu thần nhìn nàng “Thái tử điện hạ mặc dù địa vị tôn quý, nhưng vận thế lại tốt, bần tăng biết Thập Nhất nương tử cùng Thái tử điện hạ là tình bạn khắng khít, bần tăng hy vọng Thập Nhất nương tử có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ.”

      Thập Nhất nương cả kinh “Sao có thể như vậy? Thái tử huynh ấy phải là Thái tử đất nước sao? Tại sao vận thế của huynh ấy lại tốt chứ?”

      Phổ Tuệ đại sư thở dài, Thái tử vốn chết sớm, là ông nghịch thiên sửa mệnh cho người, vận thế tốt, tất cả đều là cân bằng của tạo hóa.

      “Thái tử vốn là phải chết non, là bần tăng nghịch thiên sửa mệnh, cho nên…” Phổ Tuệ ra, ông nhìn ra được Thập Nhất nương là lòng quan tâm tới Thái tử, cho nên cũng giấu diếm.

      “Cho nên thân thể huynh ấy mới tốt, thậm chí còn mất vị giác.” Thập Nhất nương khổ sở trong lòng, thời điểm tận thế mất rất nhiều người thân, bạn bè, cho nên nàng đặc biệt coi trọng người thân bên mình, đều hy vọng bọn họ có thể bình an “Cháu có khả năng giúp gì cho huynh ấy?” Bây giờ nàng có chút hối hận vì sao trước đó nghiêm túchọc tập y thuật.

      “Thập Nhất nương tử cần làm gì cả.” Phổ Tuệ đại sư cười “Thập Nhất nương tử là phúc tinh, vì vậy mà người thân, bạn bè bên cạnh cháu đều được thuận lợi, chỉ cần giữ vững ý muốn ban đầu là tốt rồi.”

      Thập Nhất nương như có chút đăm chiêu gật gật đầu, mong muốn của nàng chính là sống phóng túng, thoải mái, như vậy chỉ cần khiến cho mọi người xung quanh cùng nhau chơi đùa vui vẻ là được rồi?

      “Vậy còn chân của cha cháu?” Thập Nhất nương nhìn về phía Phổ Tuệ đại sư thăm dò.

      “Yên tâm, đêm nay ta làm phép, An tam gia rất nhanh có thể tốt lên.” Phổ Tuệ đại sư mỉm cười .

      đến ngôi đình giữa sườn núi thời điểm, An Ngũ lang lại đói bụng, tổ yến đúng là ăn đủ no, rất nhanh bụng liền đói.

      “Ăn chút điểm tâm , đúng rồi, còn có lê nữa.” An Ngũ lang cầm trái cây nhét vào trong tay của muội muội.

      Thập Nhất nương chút để ý cầm trái lê tay đổi tới đổi lui, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Tướng Quốc tự ở nơi cao nhất của ngọn núi, dù sao vẫn cảm thấy lão hòa thượng có gì đó thích hợp, giống như lời trăn trối vậy, phi phi, đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi , lão hòa thượng sao có thể cùng Tinh La ca ca có quan hệ được.

      “Làm sao vậy?” Thái tử nhạy cảm hỏi, cảm thấy rằng mọi chuyện quá mức trùng hợp, Ngũ lang hái trái cây, xem bệnh, khoảng thời gian kia Thập Nhất nương xảy ra chuyện gì chứ, nhưng nghĩ lại hôm nay cùng Thập Nhất nương đến Tướng Quốc tự chính là ngoài ý muốn, vì sao mẫu hậu đúng lúc nằm mơ, mà nằm mơ cũng thôi , vì sao lại nhất định để cho đến Tướng Quốc tự hành lễ chứ? Hơn nữa còn đề nghị cùng An gia ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm…

      có gì.” Thập Nhất nương cười cười, “Muội chỉ nghĩ hoa quả núi này lây nhiễm chút phật khí biết có ngon hơn .”

      “Huynh hỏi qua, nghe trái cây này đều dùng nước suối để tưới, mùi vịsẽ giống nhau.” An Ngũ lang lau miệng còn cắn miếng lê “Thái tử, ngài cũng ăn trái, ta cảm thấy so với lê bình thường ăn ngon hơn chút, nước nhiều hơn.”

      Thái tử khóe miệng giật giật, hai tên ăn vặt này.

      “Tinh La ca ca, Thanh Viễn đại sư cái gì, bệnh tình của huynh như thế nào?” Thập Nhất nương quan tâm hỏi.

      rằng tình huống tại của huynh tốt hơnso với trước kia, còn cho huynh phương thuốc có thể thanh trừ độc tố còn dư lại…” Thái tử vô tình “Huynh để cho Thái y kiểm tra lại rồi mới tính.”

      Thập Nhất nương cười tủm tỉm tốt quá, muội tin tưởng ngày nào đó Tinh La ca ca khỏe hơn.”

      An Ngũ lang cũng đồng tình nhìn “Yên tâm, ta tin rằng điện hạ nhất định cảm nhận được mỹ vị của món ăn ngon cùng với hạnh phúc của đời người.”

      Thái tử cảm thấy bất lực, hạnh phúc của người khác liên quan tới đồ ăn nha!

      Ba người tiếp tục xuống núi, An Ngũ lang lại khiến cho Bán Sơn đình mà người ta vất vả quét tước trước đó làm bẩn, Thái tử nhắm mắt làm ngơ, có bản lĩnh chế tạo rác rưởi.

      Trong gian phòng trống, bốn phía đốt nến, thân ảnh hòa thượng mặc áo cà sa trong ngọn lửa trông vô cùng thiêng liêng, giống như thần phật giáng xuống.

      ràng có gió, nhưng ngay sau đó toàn bộ ngọn nến hoàn toàn bị dập tắt, ánh trăng xuất từ trong mây, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi thế gian.

      “Đáng giá sao? Chưa đến cuối cùng, liền tự chặt đứt luân hồi, chỉ vì chút tình thân này…” vị hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, râu tóc đen nhánh, sắc mặt nghiêm túc vào đốt nến sáng lên.

      “Đệ cũng còn nhiều thời gian nữa, mọi chuyện phải kính nhờ Thanh Viễn sư huynh.” Lão hòa thượng mệt mỏi , “Cứu mạng người phúc đẳng hà sa, cả đời này của đệ cuối cùng cũng uổng phí, tuy là chặt đứt luân hồi nhưng cũng hối hận”

      Trong lòng Thanh Viễn hòa thượng tràn đầy bi thương, mặc dù ở phật môn, nhưng Phổ Tuệ cho tới bây giờ cũng dứt bỏ được thân tình.

      “Sau khi đệ chết hãy đem thi thể đông lạnh lại, chờ năm sau thiêu, nếu khiến Thập Nhất nương tử áy náy, đây là đệ nợ con bé, nhưng bây giờ cũng có thể bồi thường…” Thanh lão hòa thượng yếu ớt “Đồ đệ Quan Chân của đệ ngộ tính cao nhưng tuổi còn , làm phiền sư huynh trông nom .”

      Thanh Viễn sư huynh lần tràng hạt “Đồ đệ của đệ lãnh tình hơn đệ rất nhiều, cần phải lo lắng, tương lai xa hơn đệnhiều.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.

      Quan Chân cùng tiểu sa di ở Sơn Bán đình ngắm phong cảnh.

      Tiểu sa di: Sư huynh, huynh vừa ngồi làm chết rất nhiều con kiến.

      Quan Chân: ….

      Tiểu sa di: đáng thương, sư huynh sát sinh, hu hu sư huynh, nhiều con kiến như vậy, chúng ta phải niệm ít nhất mấy trăm lần hướng sinh chú.

      Vì thế hai người hai ngày hai đêm ngủ niệm hướng sinh chú.

      Quan Chân: (đôi mắt thâm đen) người nào ăn uống xong dọn dẹp, hãy nhớ kỹ cho ta!

      PS: Lão hòa thượng rốt cục cũng được ra sau cánh gà ăn cháo, kỳ cũng là người có tình có nghĩa, chính là có nguyên tắc của chính mình.
      Last edited: 4/5/16

    5. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 84
      Beta: Hằng Lê

      Hoàng đế là thầm tới chơi, đừng cho rằng mọi người ở nhà ngây ngốc chờ đại giá quang lâm, cho nên An tam gia cũng đành phải cho người gọi mọi người về.

      “An tam lang lớn lên giống Nguyên Lễ huynh như đúc…. ” Hoàng đế khoa trương , lại lấy ra miếng ngọc bội thế nước vô cùng tốt đưa qua “Đến đây, đây là lễ gặp mặt cho cháu, Nguyên Lễ huynh, chúng ta đều mười lăm năm gặp rồi.”

      An tam gia cười cười, “Hoàng thượng, chúng tôi là dân chúng dám cùng ngài xưng huynh gọi đệ.”

      Hoàng đế cười khổ “Nguyên Lễ huynh, huynh vậy phải là bôi nhọ ta sao, chúng ta đều quen biết bao năm rồi, lời này nghe xa lạ …” ‘Trẫm’ đại từ nhân xưng này cũng ra, vẻ mặt hoàng đế vô cùng biểu cảm, nếu phải có tiểu bối ở đây, ông hận thể dán sát lên để biểu huynh đệ tình thâm.

      An tam lang ngọc thụ lâm phong bước lên tiếp nhận ngọc bội,lại làm cái lễ của vãn bối, hai mắt của Hoàng đế càng sáng, ánh mắt rất tốt, rất có tiền đồ, biết ông tới đây phải để ra oai, hành đại lễ.

      “Hừ!” An tam gia hừ tiếng, cũng có ngăn cản, hiển nhiên là ngầm đồng ý việc Hoàng đế để ý mặt mũi mà xưng huynh gọi đệ với mình.

      “Ta vẫn muốn cảm tạ Nguyên Lễ huynh.” Hoàng đế nhớ lại “Năm đó nếu phải Nguyên Lễ huynh sắp xếp cho ta chết rồi sống lại, ta cũng có khả năng thoát khỏi ma chưởng của Dung quý phi, còn có Tứ lang, nếu phải An gia vươn tay giúp đỡ, có lẽ Tứ lang sớm … ” Nghĩ đến đây trong lòng ông vẫn còn sợ hãi, Nhị lang bị đẩy vào trong hồ khiến cho thân thể vẫn bệnh tật hết, nếu Tứ lang lại xảy ra chuyện, thê tử của ông nhất định điên mất, ông chắc đến lúc đó ông có thể báo thù tạo phản hay , có lẽ vận mệnh của Đại Hạ quốc bị mất cũng chừng.

      “Đây cũng phải là công lao của ta, đây đều là ý trời, ý trời để cho Hoàng thượng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.” An tam gia kể công .

      Hoàng đế cười cười, Nguyên Lễ huynh vẫn là người màng danh lợi như vậy, lại nghĩ tới những người An gia đều cũng như vậy, Hoàng đế chợt thấy đau đầu, phải nghĩ biện pháp mới được, người mà ông có thể tin tưởng cũng nhiều lắm, nhất định phải đánh mất ý niệm trong đầu An Quốc công cùng An nhị gia mới được, có thể có người vì triều đình mà dốc sức thôi.

      Những người trong An gia nhận được tin tức, từ lớn tới bé đều chạy tới vây xem… , là đến bái kiến Hoàng đế.

      “Đến đây nào, đây là lễ gặp mặt.” Hoàng đế lại lấy miếng ngọc bội đưa qua.

      Bé mập Thập lang cầm miếng ngọc bội, chất ngọc rất tốt nhưng kiểu dáng cùng màu sắc lại khác với của các huynh trưởng, tò mò ngó vào ống tay áo rộng thùng thình của Hoàng đế, làm Hoàng đế khó lắm hay sao còn phải buôn ngọc bội vậy?

      “Còn Ngũ lang đâu rồi? Đúng rồi, sao lại nhìn thấy Thập nhất nương tử.” Hoàng đế tâm tình tốt vô cùng, dùng ánh mắt của kẻ háo sắc nhìn mỹ nhân để nhìn chằm chằm vào mấy tiểu bối An gia, hổ là sản phẩm của An gia, chất lượng đáng tin, các con à, mau mau lớn lên , Hoàng đế đại thúc ở Kim Loan điện chờ các ngươi cho ta giảm bớt áp lực công tác nha.

      “Ngũ lang cùng Thập nhất nương du ngoạn.” An nhị lang nhìn ngọc bội có giá trị cực cao trong tay, đầu tiên là trước mắt sáng ngời, sau đó lại lộ ra vẻ thất vọngkhông thể lên lời, có dấu hiệu của Hoàng thất thể đổi lấy bạc được.

      Hoàng đế lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, “Vậy đáng tiếc, ta nghe Thập nhất nương tử biết nấu cơm, lần trước nàng đưa đồ ăn ướp cho Thái tử mùi vị ngon, vốn là muốn tới quấy rầy bữa cơm của nàng, nhưng cho dù nàng có ở đây, có đồ ăn muối chua của nàng cũng được, dạo gần đây ngự trù mới nghĩ ra vài phương pháp ướp đồ chua cũng khá là ngon, trẫm đem cách làm tới cho các ngươi, củ cải ướp chua hầm với thịt vịt già hương vị ngon… Hoàng hậu thích ăn thịt heo, trẫm nghe Thái tử Thập nhất nương có rất nhiều cách nấu thịt heo ngon, Hoàng hậu cũng nghĩ ra cách, thịt kho dưa chua… Đem thịt cùng dưa chua nấu cùng nhau, dưa chua ngấm dầu ăn, ta ăn cực ngon miệng…” Hoàng đế vô cùng tự hào đem món ăn mà Hoàng hậu nghĩ ra khen đến nỗi chỉ có trời mà dưới đất có.

      An tam gia trừng mắt nhìn ông, Hoàng thượng, trước mặt thần tử mà lộ ra bộ mặt tham ăn như thế có vẻ tốt lắm đâu, ngài sợ làm bọn sợ, về sau có ai làm việc bán mạng cho ngài sao?

      Thập lang nghe đến mức nước miếng thiếu chút rơi xuống, “Hoàng thượng, phương pháp làm đâu ạ, để trưa nay cháu thử làm vài món đấy ạ.”

      Hoàng đế dùng ánh mắt hiền lành nhìn bé mập mạp, bộ dạng phúc hậu, khiến cho người ta hâm mộ, nếu thịt này có thể chia cho Thái tử ít tốt quá.

      An tam lang đau đầu lôi bé mập mạp cùng Hoàng đế chuyện ăn gì ngon như thế nào, nếu lôi , bé mập mạp liền hận thể cùng Hoàng đế vào cung ở… , là đến phòng ăn ở.

      Những tiểu bối An gia được cho lui xuống, Hoàng đế bình thản ung dung ngồi ở trong thư phòng của An gia, An quốc công cùng An nhị giavừa vào đến cửa gì trừng mắt nhìn vị Hoàng đế bốc đồng này, ngài chào hỏi gì lại chạy tới ăn chực cơm nhà người ta, mẹ ngài biết sao?

      “Hôm nay thời tiết đẹp, cho nên trẫm tới cửa quấy rầy bữa cơm,Quốc công ghét bỏ chứ.” Hoàng đế cười hớn hở chào hỏi An quốc công cùng An nhị gia vừa vào.

      An quốc công: Ghét, lão tử siêu cấp chán ghét, đừng cho là ta biết gì, ngươi là để ý tới đồ chua Thập nhất nương nhà chúng ta làm đúng ?

      Chân mày An nhị gia cau lại, “Hoàng thượng, ngài vụng trộm chạy tới An gia, còn mang theo thị vệ, nếu như có thích khách…”

      Hoàng đế tự hào “Đa tạ An khanh quan tâm, yên tâm , có ai biết được, lúc trẫm cho người hóa trang rồi, người hóa trang thành trẫm chính là thần trộm, nghe hóa trang giỏi đến nỗi ngay cả mẹ cũng nhận ra được.”

      Gân xanh trán An nhị gia nổi lên, Hoàng thượng, kỹ thuật lén lút có giỏi cũng đáng để kiêu ngạo đâu.

      An tam gia cười mà , ông xem như nhìn ra, Hoàng đế mà ở trước mặt người quen chính là người nhiều, lạ, năm đó khi vẫn là Hoài vương ràng có nhiều lời như vậy mà.

      Hoàng đế cùng với người An gia là bạn rất thân nhiều năm, nhiều năm trước An tam gia có ân cứu mạng với ngài, hơn nữa Thái tử cùng với An gia sớm có mối quan hệ ràng, cho nên Hoàng đế ở trước mặt An gia cũng cần phải giả bộ.

      Chẳng những thế, còn có An quốc công cùng với An nhị gia lười phải giả bộ.

      “Hoàng thượng à, ngài cần phải bảo dưỡng nhiều hơn, ngài xem đầu ngài còn có vài sợi tóc bạc rồi kìa, nhìn còn già hơn cả lão thần nữa.” An quốc công vô cùng tự hào vuốt mái tóc cùng bộ râu đen bóng xinh đẹp của mình, văn võ bá quan trong triều, có ai có thể bảo dưỡng được bộ râu tốt như ông.

      An nhị gia đắc ý lắc lắc mái tóc đen bóng của mình “Hoàng thượng, ngài phải ăn nhiều hà thủ ô hơn, chừng có tác dụng.”

      Hoàng đế bị mũi tên xuyên tim, phẫn nộ nhìn nam nhân An gia được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhất là An nhị gia, nhìn đúng là nam nhân tuổi thanh xuân, cũng nghĩ xem nam nhân hơn ba mươi tuổi còn giả bộ mới hơn hai mươi đúng là dọa người “Trẫm đây gọi là thành thục, mặt có râu làm việc chuẩn, An khanh cũng nên để chút râu nhìn có vẻ ổn trọng hơn.”

      cần.” An nhị gia lập tức cự tuyệt, phu nhân của ông chỉ thích ông như vậy “Nếu như Hoàng thượng ghét bỏ thần làm việc chuẩn, vậy hãy để cho thần từ chức .” Phu nhân vẫn thầm trách ông mất nhiều thời gian triều, bà gần như sắp thành oán phụ nơi khuê phòng rồi.

      Hoàng đế bị chặn làm được, chỉ đành chuyển hướng sang An quốc công, “Quốc công đúng là được bảo dưỡng tốt, nhìn giống như chỉ mới bốn mươi tuổi, ít nhất còn có thể làm quan được hai mươi năm nữa, Quốc công đâu già đến mức phải rời đâu.”

      An quốc công sờ sờ bộ râu được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình “Hoàng thượng, già mà chịu chết nhiều người oán lắm, trong triều vẫn còn nhiều lão thần mà tiên đế lưu lại, bọn họ làm việc quá bảo thủ, nếu thần ly khai Hoàng thượng chỉ cần ám chỉ chút, bọn họ cũng có mặt mũi mà chiếm chết vị trí đấy mà để ý gì.”

      Hoàng đế cảm động “Quốc công cần phải như vậy, nếu như phải hy sinh Quốc công, trẫm thà rằng để cho bọn họ giữ nguyên vị trí của mình, hơn nữa trẫm mới trừ đám người, tại phải thời điểm thanh lọc triều đình, nếu tình hình triều bất ổn…”

      An quốc công trừng mắt , “Ngài cho lão thần là kẻ ngốc sao, chuyện này chỉ là lấy cớ mà thôi, lão thần nhiều tuổi như vậy, thời gian lâm triều lại sớm như vậy, biết người già cần phải ngủ nhiều sao?”

      Bởi vì muốn ngủ nướng thêm chút mà muốn từ quan, hoàng đế gần như choáng váng: “Ha ha, Quốc công chuyện thẳng thắn.”

      “Nếu Hoàng thượng biết thần chuyện thẳng thắn, những lời thần lúc lâm triều đều là , người Hồ chưa đánh, thần còn muốn làm lão quan.”

      Hoàng đế im lặng: Hóa ra mục đích làm quan của ngươi chính là đánh người Hồ.

      “Hơn nữa, bé con nhà thần đều lớn như vậy, nếu thần ở cạnh bầu bạn với chúng nó, qua thêm vài năm nữa chúng nó đều phải lập gia đình, lập gia đình rồi thần lại thể mỗi ngày gặp mặt, như vậy đời này còn có ý nghĩa gì nữa…”

      Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc đời ngươi chính là nhìn cháu lớn lên.

      “Gần đây thần cùng bé con cùng trồng rau, bé con hay thần rất có thiên phú trồng rau, ăn món ăn chính mình trồng lên, cho dù chỉ là cơm rau dưa, nhưng thần cũng cảm nhận được cái gì là ý nghĩa cuộc sống.”

      Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc sống của ngươi là trồng rau.

      An quốc công vẫn còn thao thao, Hoàng đế đều bực mình muốn chết, ông vừa mới lên ngôi, lão thần mà tiên đế lưu lại rất nhiều, người, hai người đều có ai đáng như An nguyên soái, mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt cùng tác phong của lão thần rồi vung tay múa chân với ông, nhu cầu cấp bách của ông bây giờ là người có tài, mà An gia nhân tài rất nhiều, nhưng hiểu tại sao người nhà An gia, hết người này đến người khác đều thanh tâm quả dục còn hơn cả hòa thượng trong chùa chứ.

      Mới oán thầm như vậy, ông lại nghe An nhị gia nhắc lại chuyện vừa rồi. “Hoàng thượng, thời gian lâm triều quá sớm, giấc ngủ đủ làm người già nhanh hơn, thần mất rất nhiều thời gian và công sức để được như bây giờ, khụ, hay là ngài miễn luôn chức quan của thần ?”

      “Tổ phụ, đại bá trở về.” Thập lang vẫn luôn canh ở bên ngoài vào .

      Mắt Hoàng đế sáng ngời “Mau mau để cho An tướng quân tiến vào.” may là An gia còn có An tướng quân thành , có thể để cho ông làm gì làm, trung hậu nhu thuận, chắc người này muốn từ quan đâu nhỉ?

      Hoàng thượng đúng là tưởng tượng quá nhiều, An đại gia thấy nhị đệ cùng lão cha đều muốn từ quan, ông cũng bắt đầu tự vấn bản thân, hình như trước kia thời gian chung đụng với thê tử ít mà xa cách nhiều, so với Nhị đệ đối đãi với em dâu, ông đúng là quá có lỗi với nàng dâu của mình.

      Tốt quá nhỉ, Hoàng đế lại dùng ánh mắt giết người nhìn trừng trừng, lại thêm người nữa muốn từ quan.

      Thập lang vểnh lỗ tai lên lưu luyến rời thư phòng, căn cứ vào những gì nghe được cùng với vẻ mặt của mọi người, cuộc chuyện hôm nay có thể tóm tắt như thế này.

      An đại gia: Thần có thể đánh có thể giết, nhưng suy nghĩ khéo lắm, nênkhông thể đấu đá cùng với người khác được, Hoàng thượng cho thần lui về nghỉ ngơi, chờ đến khi người muốn đánh nhau với người Hồ thần trở lại.

      Hoàng đế: Cả nhà các ngươi đều lấy đánh nhau với người Hồ làm mục tiêu, lão cha như vậy, con cũng vậy nốt, cháu trai An đại lang nhà ngươi võ công cao, đúng lúc, ngự tiền thị vệ còn thiếu người, ta tuy rằng làm Hoàng đế nhưng vẫn có cảm giác an toàn.

      An nhị gia: Thần muốn về nhà bầu bạn với lão bà, trước kia vẫn cùng người Hồ đánh nhau, đều năm rồi ở bên cạnh phu nhân.

      Hoàng đế: Phu nhân của ngươi là trẻ con sao? Còn cần phải có người bầu bạn, Hộ bộ cần người, Thượng thư béo uy hiếp trẫm nhất định phải lưu lại người An gia, nếu sau này cho dù trẫm có muốn mua quần lót cũng đưa phân tiền.

      An tam gia: Thần là người tàn phế, chân vẫn thể tốt lên được.

      Hoàng đế: phải rồi sao? Chân tốt quan trọng, ngươi cứ làm sư phó của Tứ lang , Thái phó của Thái tử cần đầu óc chứ phải đôi chân.

      Toàn bộ An gia: Ta giết tổ tông mười tám đời nhà ngươi ư, có Hoàng đế nào mặt dày như vậy ?

      Đội mưa mà về Hoàng đế vẫn còn ấm ức thôi, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn bát, sau đó chuyện mà Thập lang lo lắng xảy ra, lúc Hoàng đế về còn đến tra xét hầm ngầm nhà bọn họ lần, đương nhiên đều đem đồ ăn ướp chua Thập nhất nương làm khuân về hết.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.

      Vì sao Hoàng đế tặng mọi người ngọc bội vậy, đương nhiên là bởi vì ông nghèo, ngọc bội bán sỉ có giá ưu đãi.

      Hoàng đế: Trẫm muốn tu bổ cung điện chút.

      Thượng thư béo: Khụ, có bạc, nếu như cần nước mượn chậu rửa mặt xài đỡ .

      Hoàng đế: Trẫm muốn mua long bào.

      Thượng thư béo: Ngài chấp nhận mặc vậy , để cho Hoàng hậu sửa lại chút là ổn.

      Hoàng đế: Trẫm muốn ăn sơn trân hải vị.

      Thượng thư béo: Ngài hãy ăn nhiều chút mộc nhĩ cùng rong biển rồi tưởng tượng đấy là sơn trân hải vị
      Last edited: 5/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :