1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuichi

      Yuichi New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      đợi chờ mòn mỏi cuối cùng cũng thấy đk bình minh ròi >_<
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      hạnh phúc quá, mỗi lần đọc là đọc được mấy chương. Hihi quá hạnh phúc

    3. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Đọc mọt lần mấy chương liền quá
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 76
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thương đội ké của An Nhị Lang thương lượng với nhau, thương đội hạ trại nấu cơm, tốc độ mau hiệu suất cao, Thập Nhất Nương cảm thấy bội phục, người nhiều chuyện cũng nhiều, trong khi đoàn xe lên đến ngàn chiếc như vậy, mà Nhị Lang ca của nàng lại có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, quản lý thương đội khác gì quân đội. Bình thường ngàn chiếc xe ngựa của thương đội từ Trung Châu đến kinh thành phải mất ít nhất bốn mươi ngày, nhưng bọn họ lại chỉ tốn tháng là đến được kinh thành, Nhị Lang ca đúng là quá giỏi.

      “Chuyện này có tính là gì đâu.” An Thất Lang chậm rãi , “Đa số người trong thương đội vốn chính là từ quân doanh lui xuống, hoặc là trong nhà có người ở trong quân doanh.”

      “Thiên hạ Đại Hạ là do ngồi lưng ngựa mà thành, cho tới nay Đại Hạ với người Hồ vẫn luôn có mối thù hận đội trời chung.” Ngũ Lang có chút hận đời, “Kết quả vài vị Vương gia lại cắt xén bạc thưởng với bạc trợ cấp cho các chiến sĩ. Nếu phải như vậy, chúng ta cần gì phải làm chuyện của thương nhân.” Trước khi An Nhị Lang làm ăn xa, vì phải bù lại mấy khoản thiếu hụt trong quân doanh mà phụ thân bắt đầu buôn bán. Vào thời điểm khó khăn nhất, phụ thân thể tổ chức mấy tướng sĩ làm ruộng trồng rau săn thú để gom góp quân phí.

      An Tam Lang nhíu mày, “Ngũ Lang, có vài chuyện chỉ cần hiểu trong lòng là được, nhiều nhất định có chỗ sai, đến kinh thành chuyện cần phải cân nhắc.”

      Thập Nhất Nương gì, đăm chiêu cúi đầu. Buổi tối thừa dịp mọi người chơi bài, nàng lặng lẽ tìm An Nhị Lang, “Nhị Lang ca buôn bán xa như vậy, có vui vẻ ?”

      An Nhị Lang chưa lấy lại tinh thần, toàn bộ suy nghĩ vẫn còn đặt sổ sách, “Sao thế?”

      Thập Nhất Nương cắn cắn môi, “Thập Nhất Nương chưa bao giờ cùng Nhị Lang ca lời cảm ơn. Lúc trước Thập Nhất Nương mê man 3 năm, cần rất nhiều dược liệu trân quý, chắc là từ lúc đó Nhị Lang ca mới bắt đầu buôn bán xa?” Vì chuyện của nàng mà Nhị Lang ca mới dấn thân vào nghề nghiệp ti tiện trong mắt người đọc sách này sao? Thập Nhất Nương càng nghĩ càng khó chịu.

      An Nhị Lang thả sổ sách trong tay xuống, sờ sờ đầu nàng, “Nếu chưa bao giờ lời cảm ơn, vậy sau này cũng cần thiết phải cảm ơn. Chúng ta là người nhà, cảm ơn rất xa cách. Ban đầu quả là vì Thập Nhất Nương nên Nhị Lang ca mới buôn bán, nhưng sau đó lại phát ra, đây mới là điều mà mình thích . Lại tiếp, hẳn là Nhị Lang ca nên cảm ơn Thập Nhất Nương mới đúng, nếu huynh cũng biết, hóa ra so sánh với thi lấy công danh, huynh lại thích giao tiếp với mấy thứ mang mùi tiền này hơn.”

      “Buôn bán rất tốt, có thể lên làm tổng tài thiên lương vương phá (1) biết là giấc mộng của bao nhiêu nam nhân đâu. Mấy nương đều muốn gả cho tổng tài đấy.” Thập Nhất Nương phản bác , lập tức thở phào. Nhị Lang ca có thể làm chuyện mà mình thích là tốt rồi.

      (1) Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản ”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản.

      “Thiên lương vương phá? Tổng tài?” An Nhị Lang khó hiểu, Thập Nhất Nương lại mấy lời mà hiểu nữa rồi.

      “Ý muội là, kinh doanh lợi hại có thể làm tổng tài, thấy ai vừa mắt liền khiến cho nhà phá sản.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Nếu Nhị Lang ca có thể mở rộng buôn bán ra toàn thế giới, còn có tác dụng hơn cả lời của Hoàng thượng, muốn ai phá sản người đó liền phá sản.”

      Thương nghiệp có thể nắm quốc gia trong tay? ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu An Nhị Lang, lại nghe thấy Thập Nhất Nương tiếp, “ ra buôn bán rất tốt mà, có buôn bán sống được. Chuyện mà Nhị Lang ca làm rất vĩ đại.”

      có buôn bán sống được? An Nhị Lang cân nhắc chút, phát lời này muội muội rất hay.

      *********************************

      “Còn có hai ngày đường nữa thôi.” An Tam gia mỉm cười với đám con nít ngồi yên.

      Thập Nhất Nương vươn tay duỗi người, cuối cũng cũng đến. ra dọc theo đường cũng có nhiều gian khổ như trong tưởng tượng, có lẽ là do xe ngựa sau khi được cải tạo thoải mái hơn; có lẽ là do thiếu rau củ, mấy cọng giá non mềm được nữ đầu bếp béo nghĩ ra n cách nấu; có lẽ là do nhiều người náo nhiệt, đánh bài dán giấy. Tóm lại là thời gian trôi qua mau, kinh thành ngay trước mắt.

      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hộ dân càng ngày càng nhiều, xe ngựa lui tới càng ngày càng đông, đường cũng càng ngày càng rộng.

      Chiều hôm sau, lúc bọn họ nghỉ ngơi ở quán trà , gặp được người tới đón bọn họ.

      “Đại Lang!” Phương thị lao xuống xe ngựa.

      “Mẹ.” An Đại Lang thấy mẫu thân, bị cơ thể giảm cân thành công của Phương thị làm cho hoảng sợ, trong lòng cảm thấy khó chịu, “Mẹ chịu khổ rồi, gầy xọp hẳn .”

      Phương thị vui vẻ nhìn con mình từ xuống dưới, “Mẹ như thế này là do vận động nên mới gầy . Muội muội con cải tạo lại xe ngựa, chạy vô cùng thoải mái, mẹ cũng chưa từng chịu khổ. Nhưng còn Đại Lang gầy.” Ở trong lòng của mỗi người mẹ, con mình gặp đoạn thời gian đều biến thành gầy cả.

      An Đại Lang tới hành lễ với tổ phụ cùng nhóm thúc thúc.

      Trưởng bối An gia nở nụ cười mỉm hài lòng, quả nhiên kinh thành chính là nơi để rèn luyện con người, đoạn thời gian thấy, Đại Lang thành thục hơn, trở thành nam tử hán lỗi lạc.

      “Vốn dĩ cha cũng muốn tới đón tổ phụ, nhưng hôm qua ông ấy bị Hoàng thượng gọi tiến cung.” Giữa hàng lông mày của Đại Lang có chút sầu lo, kể về mấy việc trong triều gần đây. Tuy bệnh phong hàn của Thái tử tốt, nhưng cả người thoạt nhìn có chút suy yếu, đại thần lại dâng sớ thỉnh cầu hoàng đế mở rộng hậu cung. Hoàng đế thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng thực tế tính tình quật cường, làm sao có thể là người để cho nhóm hạ thần áp chế.

      “Tinh La ca ca bị bệnh?” Sắc mặt Thập Nhất Nương tái nhợt, “Nghiêm trọng lắm sao? Trong thư gửi lần trước cũng thấy nhắc tới.”

      “Yên tâm, chỉ là phong hàn thôi.” An Đại Lang an ủi nàng, “Chắc là muốn để muội lo lắng nên mới viết thư.”

      Thập Nhất Nương gì, trước đó chuyện trúng độc cũng chưa từng , sau này nàng mới biết được, đó phải là mơ.

      An Đại Lang đến chuyện trong triều, “Lúc đoạt vị trước đây, số người ủng hộ Hoàng thượng cực ít, trong số đại thần trong triều có tám phần thầm chọn phe. Lúc này nếu Hoàng thượng có thể mở rộng hậu cung còn gì tốt hơn, có quan hệ thông gia ở đó, cũng làm người ta yên tâm hơn chút, con cháu của mấy đại thần đều sớm chuẩn bị tốt. Dù sao Hoàng thượng mới bốn mươi tuổi, hơn nữa còn được bảo dưỡng thích đáng, có thể độ tuổi thanh xuân. Trước đó Thái tử trúng độc, cơ thể thoạt nhìn giống như quá khỏe mạnh. Nếu có thể sinh được tiểu hoàng tử......”

      Thập Nhất Nương càng nghe càng đau lòng, tình cảnh của Tinh La ca ca lại có thể thảm như vậy, có nhiều người trong tối ngoài sáng tính kế huynh ấy đến thế.

      Mấy ca ca khác cũng cảm thấy khó chịu. Bọn họ đều từng tiếp xúc với Tư Đồ Tứ Lang, từng cùng nhau đối đầu với đao thương, sinh ra loại tình cảm thâm hậu nhất. đến bản thân vốn người vô cùng xuất sắc, mà xét về góc độ tình cảm, bọn họ cũng hy vọng Tư Đồ Tứ Lang có thể sống tốt.

      “Đại Lang ca, Đại bá như thế nào? Đệ cũng biết chỉ cần trung thành là được, việc tranh đoạt của hoàng gia, An gia chúng ta chấp nhận tham gia vào. Nhưng nếu người có tâm tra ra Tư Đồ tứ ca từng đến Trung Châu, chúng ta có tránh né nghi ngờ thế nào cũng vô dụng......” Thập Lang phân tích.

      Thập Nhất Nương cũng liên tục phụ họa, “Đúng vậy, nếu thể giúp đỡ ngoài sáng, vậy thầm vươn tay giúp chút cũng tốt.”

      An Tam gia trầm ngâm , “Trọng điểm vẫn là Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng kiên trì, ai cũng có biện pháp nắm lấy ngài.”

      An Tam Lang đột nhiên hỏi, “Đại Lang ca, huynh gặp Hoàng hậu bao giờ chưa? Bà ấy là người thế nào? Hồi trước đệ nghe , sinh nhật Hoàng hậu sắp đến, Hoàng thượng có định chúc mừng ?”

      Các trưởng bối An gia dùng ánh mắt kỳ vọng An Tam Lang, đúng là hậu sinh khả uý.

      An Đại Lang mỉm cười hiểu ý, “Đế hậu là vợ chồng trong lúc hoạn nạn, hơn nữa cũng tin tưởng nhau. Sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng thượng cực kỳ coi trọng, định tổ chức lớn. Nghe Hoàng thượng vốn còn muốn đại xá thiên hạ, nhưng Hoàng hậu ngăn cản, đó phải là tích phúc cho bà ấy, mà là làm bà ấy giảm thọ. Nếu kẻ giết người có thể được đặc xá, vậy đối với người bị giết, thiên lý ở đâu? Quả nhiên sau đó Hoàng thượng buông tha cho ý nghĩ này.”

      An Thất Lang vỗ tay than , “Đại Hạ ta có phước, có hiền hậu.”

      An Nhị Lang rút ra kết luận, “ tại điều quan trọng nhất là bệnh của Thái tử. Chỉ cần thân thể của được điều trị cho tốt, mọi vấn đề khó khăn đều giải quyết dễ dàng.”

      **********************

      Xa xa, Thập Nhất Nương nhìn tường vây xung quanh kinh thành, có chút thể tưởng tượng nổi, “Cha, vì sao hình dạng của tường thành ở kinh đô lại kỳ lạ như vậy, con còn tưởng là cái hộp vuông chứ.”

      An Tam gia ôn hòa , “Đó là bởi vì dân cư kinh thành càng ngày càng đông, tường thành này cứ ba ngày hai bữa lại phải mở rộng ra lần, nên mới trở nên có quy tắc như thế.”

      “Dân cư nhiều như thế, vậy tìm nhà to ở kinh thành dễ.” Thập Nhất Nương lắc đầu .

      “Đúng là dễ.” An Tam gia gật đầu, “May mà Hoàng thượng ban thưởng tòa nhàcho chúng ta.”

      “Vậy trong nhà chúng ta có vườn ?” Thập Nhất Nương chờ mong hỏi.

      “Ha ha ha......” An nguyên soái cao giọng cười to, “Có, vườn còn rất lớn nữa. Ông với Hoàng thượng, để ngài đừng đưa cho Cảnh Viên có hòn non bộ sông suối đình đài lầu các gì đó, nhìn được dùng được. Tốt nhất là cấp cho chúng ta tòa nhà có đất trống càng nhiều càng tốt, bởi vì tổ phụ muốn cùng trồng rau với bé cưng.”

      An Đại Lang cười khổ, Cảnh Viên chính là do hoàng đế tiền triều xây dựng cho đứa con mà ông ấy mến nhất, xa hoa lộng lẫy, hoàng cung so ra cũng phải kém ba phần. Hoàng thượng lưu luyến bịn rịn phải ban tòa nhà này cho An gia, kết quả tổ phụ lại ghét bỏ nó có hoa quả, khăng khăng muốn An quốc công phủ tại, ngoại trừ đất rộng ra còn ưu điểm gì khác. Thành ra bây giờ ai ai cũng suy đoán, có phải An quốc công đánh giặc nhiều quá nên người bị ngốc luôn rồi hay .

      Thập Nhất Nương vui mừng, “ tốt quá, Thập Nhất Nương có thể trồng được rất nhiều ra. Tổ phụ thích ăn mướp, chúng ta có thể trồng nhiều chút."

      An Ngũ Lang cũng cực kỳ vừa lòng, ”Nhiều đất rộng rất tốt, có thể phi ngựa.”

      Còn An Nhị Lang thở dài, xét về mặt giá trị, cảm thấy lỗ nặng.

      “Nhị Lang, biểu cảm của con là sao thế?” An nguyên soái mất hứng, “Đừng là con cảm thấy tổ phụ chọn sai.”

      An Lục Lang giọng thầm, “Kia chính là Cảnh Viên đó, chính là Cảnh Viên mỗi bước chân phong cảnh đó, là khu vườn xinh đẹp nhất thiên hạ đó.” Đây chính là địa điểm trước hoa dưới trăng tốt nhất để tài tử giai nhân gặp nhau trong thoại bản đó nha, nếu vào ở, chừng lúc viết thoại bản, ý thơ có thể tăng thêm vài phần ấy chứ.

      An Tam Lang thấy tổ phụ định phát tác, vội vàng , “Lục Lang, đệ hiểu rồi. Xinh đẹp nhất nhất định là thích hợp nhất, nhà chúng ta là võ tướng, thích nhất là vung đao múa kiếm. Đệ nghĩ xem, phong cảnh Cảnh Viên xinh đẹp, nhưng rất dễ dàng phá hư. Hơn nữa mỗi bước chân phong cảnh, đất trống rất ít, chúng ta muốn đánh nhau đấu nhau chút, tìm mòn mắt cũng thấy được nơi nào.”

      An nguyên soái vừa lòng, “Nơi ở quá mức thoải mái làm hao mòn ý chí con người. Đóa hoa chịu nổi sương gió là dễ héo tàn nhất, tổ phụ cũng muốn dưỡng ra cháu trai vô năng. Các con nên noi theo Thập Nhất Nương tốt, tuy con bé là nương, cũng kém thông minh hơn so với các con, nhưng ông dám , nếu ngày nào đó sơn cùng thủy tận, Thập Nhất Nương tuyệt đối nản lòng. Chuyện đầu tiên mà con bé làm, khẳng định là phải tìm thức ăn, sống sót cho tốt. Các con đừng có dưỡng ra cả người đầy tính tình công tử, ngay cả muội muội cũng bằng.” xong còn đặc biệt lườm An Nhị Lang cái.

      An Nhị Lang cười khổ, “Tổ phụ, con chỉ muốn là, quốc công phủ tại của chúng ta thua thiệt hơn so với Cảnh Viên, đáng lẽ ông nên đòi Hoàng thượng ít bạc để bồi thường giá chênh lệch mới đúng.”

      An nguyên soái á khẩu ngậm mồm.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 77
      Edit: Diệp Nhược Giai

      “Thỉnh an...... Phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân mạnh khỏe." An Đại gia gian nan , cố gắng xem như nhìn thấy tầm mắt tò mò xung quanh.

      Mấy người An gia đứng ở bên, chờ đội xe ngựa vào thành, An nguyên soái mạnh mẽ vỗ vỗ bả cai con trai mình, “Được rồi, con mới tới kinh thành chưa bao lâu mà biết giả vờ.”

      Mặt An Đại gia nóng bừng bừng, ông cũng muốn giả vờ như thế, nhưng mấy người xung quanh cứ xì xào bàn tán, ông nghe được rất ràng.

      phải tác phong An gia mộc mạc sao?”

      “Tác phong mộc mạc mà còn có nhiều gia sản dữ vậy?”

      “Ta đếm chút, giờ có năm trăm xe tiến vào cửa thành.”

      “Tham quan! Siêu cấp tham quan!” thanh tức giận bất bình vang lên, “ em kết nghĩa của phụ thân của chồng của đại tỷ hàng xóm ta là Ngự sử, phải bảo ông ấy vạch tội quốc công mới được. biết vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân nữa.”

      An Đại gia rất muốn hỏi, chuyện tệ hại này là thế nào. Nhưng mỗi khi ông định , bị phụ thân lái sang đề tài khác. Ha ha, ông rất muốn hỏi, phụ thân đại nhân bị người ta xem là tham quan, chơi vui lắm sao? Đa số quan viên cùng binh lính bảo vệ cửa thành đều quen biết ông, ánh mắt thâm ý của bọn họ...... làm cho ông là muốn đánh người.

      “Oa, đường kinh thành rộng đấy.” Trong mắt Thập Nhất Nương đều là thán phục, ở cổ đại mà lại có đường lớn có thể để cho sáu chiếc xe ngựa chạy cùng lúc. Xem ra ý thức giao thông của người xưa cũng kém.

      An Đại Lang thực tự hào, “Đúng thế, thủ đô Đại Hạ ta có tiếng là rộng lớn, mở rộng hơn gần nửa so với thủ đô tiền triều.”

      “Người cũng rất nhiều.” Thập Nhất Nương ló đầu ra khỏi xe ngựa, , “Rốt cuộc muội cũng biết, chen vai thích cánh nghĩa là thế nào.”

      Khóe miệng Lộ ma ma co giật, rất muốn tóm đầu của tiểu thư giống con khỉ nhà bà về, may mà An Tam gia đồng ý ho tiếng, Thập Nhất Nương lè lưỡi rụt đầu trở về.

      “Trộm cắp cũng siêu nhiều.” An Ngũ Lang tinh mắt, trước đó để ý đến người làm cho cảm thấy bất thường. dán mắt nhìn, quả nhiên là tên trộm. Tên trộm này qua bác , thần biết quỷ hay móc mất túi tiền của người ta.

      Thập Nhất Nương nhìn nhìn chung quanh, cầm lấy quân cờ ca rô gần đó, “Cho huynh.”

      An Ngũ Lang nhận lấy quân cờ ca rô, Thập Nhất Nương còn tìm tìm xung qunh, “Cờ ca rô rất , chờ muội tìm tìm......”

      Còn chưa xong, nghe tên trộm kêu thảm tiếng, túi tiền tay rớt xuống, cũng thể để ý được, tay đau như bị bẻ gãy, định chen chúc chuồn ra khỏi đám người vây tới đây.

      “Túi tiền của ta!” Bác có trọng lượng kinh người vọt tới, đặt mông lên người tên trộm.

      Thập Nhất Nương xem thế là đủ rồi, Ngũ Lang ca đúng là quá giỏi.

      An Đại gia tươi cười, “Ngũ Lang rất thích hợp gia nhập vào Ngũ thành binh mã tư, tin là đến lúc đó trộm cắp cướp giật giảm nhiều.”

      Xe ngựa xa, Thập Nhất Nương bọn họ lưu ý đến những chuyện sau đó.

      “Ta nhìn thấy, tên trộm này là bị hạt châu màu đỏ bắn ra từ trong xe ngựa kia đánh ngã.” đứa bé tinh mắt lớn tiếng .

      “Đó phải là xe ngựa của An gia siêu tham sao?” Người qua đường nhìn đoàn xe ùn ùn dứt, hỏi.

      “Hạt châu màu đỏ? Nhất định là bảo thạch!”

      “Mau tới đây, lật tên trộm này lại, chúng ta tìm bảo thạch!”

      Có thêm càng nhiều người chen tới, lúc người của Ngũ thành binh mã tư đến nơi, thấy tên trộm bị vô số bàn tay heo (1) sờ soạng sàm sỡ, chỉ còn lại có cái khố, đáng xấu hổ......

      (1) Bàn tay heo: Nguyên văn là hàm trư thủ, là cách gọi những kẻ hay quấy rối tình dục, dùng tay để sờ soạng sàm sỡ tại chỗ công cộng.

      Tên trộm cực kỳ bi thương, sao đầu năm nay làm trộm mà cũng khó dữ vậy. thực đúng là sỉ nhục trong giới ăn trộm, ngươi từng thấy qua tên trộm nào bị người khác trộm đến mức suýt ngay cả cái khố cũng giữ được ? ra đám dân chúng cùng nhau xông lên này mới là trộm đó, có biết ? Ít nhất trộm gì đó của người khác, cũng chừa lại cho người ta ít quần áo để che thân......

      Chẳng qua, may mà bảo vệ được viên bảo thạch màu đỏ kia, vẫn sống chết nắm chặt trong tay, những người đó làm sao có thể thoải mái lột đồ được.

      mang cõi lòng đầy ắp hy vọng, nhìn bảo thạch trong tay, tuy lần này trộm được túi tiền, nhưng có bảo thạch này cũng đáng giá. Nhưng ngay giây tiếp theo, tên trộm trợn tròn mắt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Tện trộm bị người mang , cuối cùng đổi nghề. Đương nhiên sau này thầm may mắn vô số lần vì mình đổi nghề sớm.

      “Siêu cấp đại tham quan” tân nhiệm quốc công mang theo ngàn chiếc xe ngựa tiến vào phủ nguyên soái, kinh thành bùng nổ, vô số Ngự sử thức đêm viết cáo trạng.

      **********

      Dưới ánh đèn cung đình sáng ngời, hoàng đế hơi vươn vai lên chút, thái giám sau lưng vô cùng tinh mắt, tiến lên xoa bóp giúp ông.

      “Hoàng thượng, người có muốn ăn ít đồ ăn khuya, nghỉ ngơi chút ?”

      cần, trẫm sắp phê xong rồi.”

      Ánh mắt thái giám khỏi nhìn qua núi tấu chương kia, sắp...... phê xong rồi?

      Hoàng đế thản nhiên nhìn đống tấu chương, toàn là mấy trò buộc tội quốc công, cần gì phải xem, lãng phí thời gian. Chẳng qua...... Hoàng đế cười khổ, quốc công đúng là có năng lực, ràng là hùng đánh thắng trận, lại bị người khác quên tính chất đó, đại khái là bây giờ ai ai cũng chỉ nhớ kỹ, ông ấy là tham quan......

      Hoàng đế thở dài, vì sao mọi người đều cảm thấy ông là người lòng dạ hẹp hòi, thỏ khôn chết chó săn bị xẻo thịt chứ? Chẳng lẽ đám quan thần của ông cho rằng ông là người thể dung tha cho công thần sao?

      Nhưng cũng thể trách bọn họ hoàn toàn, dù sao phụ hoàng ông quả là lòng dạ hẹp hòi. Kết cục của việc làm trung thần chính là bị ông ấy giết chết, khí này tồn tại trong triều lâu.

      “Lưu Thuận, ngươi cảm thấy quốc công làm vậy là có ý gì?”

      Thái giám Lưu Thuận ngẩng đầu liếc nhanh qua hoàng đế cái, “Nô tài cảm thấy...... quốc công là tự bôi nhọ mình.”

      Hoàng đế lắc lắc đầu, “Lần này ngược lại ngươi đoán sai rồi. quốc công nhắc nhở trẫm, nên xử lý xong đám đại thần mà phụ hoàng để lại. Chỉ cần người nào có não đều biết, kẻ tham ô chân chính phơi bày tài sản ra ngay trước mặt mọi người. Trong triều cứ sồn sồn nóng vội, đám đại thần chỉ biết ghen tị hiền lương nhiều lắm. đám ngu xuẩn!” Cũng ngẫm lại xem, quốc công chính là người còn sống sót qua thời đại của phụ hoàng ông. Khi phụ hoàng ông tại vị, biết giết bao nhiêu trung lương, quốc công còn sống thoải mái như vậy, đủ biết ông ta là lão hồ ly, làm sao có thể trưng ra nhược điểm lớn như vậy để cho ngươi đến tóm chứ.

      Lưu Thuận cười , “Nô tài cũng đọc bao nhiêu sách, nhưng nô tài biết, quốc công là hùng.”

      “Đúng vậy, là hùng, cũng là rường cột nước nhà.” Hoàng đế thào , quốc công là tìm lý do để ông có thể xử lý hết nhóm người......

      *****************

      Cả nhà An gia vội vàng thu dọn đồ đạc, ngày thứ ba Tư Đồ Tứ Lang liền tới cửa.

      Thập Nhất Nương mở to hai mắt, người kia là ai vậy, ốm nhom như tờ giấy, Tuy con trai vào thời kỳ trưởng thành nhổ giò, nhưng Tư Đồ Tứ Lang huynh nhổ chính là mỡ có, người chút chất béo cũng có. Thập Nhất Nương vui sướng nhéo nhéo hai khối thịt gương mặt trái táo phì nộn của mình, nàng cảm thấy nàng làm cho lương thực bị ăn phải thất vọng.

      Tư Đồ Tứ Lang cũng kìm lòng đậu, nâng tay nhéo nhéo hai khối thịt kia, vô cùng co giãn, mà lại còn mềm mại trơn nhẵn, quả nhiên nhéo rất sướng. Hèn chi muội ấy cũng nhịn được mà tự nhéo mình.

      “Trước đó phải Tinh La ca ca chỉ bị phong hàn thôi sao? Sao lại thấy giống như bệnh chữa được thế?” Thập Nhất Nương lo lắng hỏi. Cũng may, tuy Tư Đồ Tứ Lang gầy, nhưng nền tảng mỹ nhân vẫn còn. Có vài người gầy nhìn giống Lâm muội muội, ta vừa thấy liền thương ; lại có vài người nhìn như bộ xương khô, chỉ có tầng da bọc xương. giờ Thập Nhất Nương cảm thấy vô cùng may mắn vì Tư Đồ Tứ Lang là người trước.

      “Ừ, kinh thành bận rộn, có chút ăn vô, nên người cũng sụt ít.” Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương. Vẫn thay đổi, vẫn thẳng thắn đáng như thế. tại Tư Đồ Tứ Lang vô cùng hoài niệm ngày tháng ở Tây bắc, bây giờ mới phát hóa ra khi đó vui vẻ đến thế.

      Đối với Thập Nhất Nương tham ăn, nàng hoàn toàn thể tưởng tượng được đời này lại có người ăn vô. Trời ạ, ăn vô đáng sợ cỡ nào, sống cuộc đời như vậy còn có ý nghĩa gì sao?

      “Tinh La ca ca, huynh chờ chút.” Thập Nhất Nương xoa xoa giọt lệ đồng tình chảy xuống nơi khóe mắt, chạy vào trong viện.

      “Ừ, đây là mứt mơ mận, đây là nho khô cùng mứt hồng, đây là thịt khô mà muội cho thêm rất nhiều nguyên liệu hiếm có, đây là thịt bò muối có thể lưu trữ lâu. Đúng rồi, còn có......”

      Tư Đồ Tứ Lang trợn mắt há mồm nhìn bình bình hũ hũ người Thập Nhất Nương, lại nghe nàng tràn đầy nhiệt tình với , “Tinh La ca ca, mấy thứ này đều là đặc sản Tây bắc hết đó. Huynh còn nhớ nhà muội có trồng cây ăn trái ? Rất nhiều mứt đều làm từ trái cây nhà muội trồng. Mứt hồng này là do muội với Thập Lang hong khô cẩn thận, ăn khá ngon. Còn thịt hươu muối này là do ca ca muội săn về. Đúng rồi, hương vị của thịt thỏ khô này cũng tệ đâu, được chế biến từ công thức đặc biệt của muội đó. Nhị Lang ca của muội còn muốn mang công thức nữa, là sau này muốn mở rất nhiều cửa hàng đồ khô......”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tên trộm: Ô ô, quần áo của ta bị lột.

      Bộ khoái: Ai bảo ngươi mặc đồ tốt như vậy.

      Tên trộm: mặc đồ tốt chút, lúc trộm đồ bị người ta nghi ngờ. tên ăn mày với người giàu có tới gần, ngươi đề phòng người nào hơn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :