1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 68

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Cuối cùng, ý tưởng cho Thập Nhất Nương đến trường để nâng cao chỉ số thông minh được thực , từ khi An nguyên soái ném binh quyền cho Vinh tuần phủ, cả ngày đều nhàn rỗi biết làm gì, tò tò theo sau Thập Nhất Nương miết, hưởng thụ thú vui nuôi cháu .

      Thập Nhất Nương nghiêm túc tỏ ý: ra là cháu nuôi ông nội, sau khi về nhà, rau củ lúa gạo mà An nguyên soái ăn hàng ngày đều là do nàng trồng.

      “Thập Nhất Nương, quả này ăn được chưa?” Học tập Vinh Nhị, An nguyên soái đội mũ ăn mặc gọn gàng, cực kỳ giống nông dân, hỏi.

      “Vẫn chưa được đâu, quả mướp này còn quá , phải chờ thời gian nữa cơ......” Thập Nhất Nương quay đầu lại, .

      “Nhưng tối nay tổ phụ muốn ăn mướp.”

      “Vậy hái ạ.” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ , “ ra mướp non đem làm rau trộn cũng rất khá, nhưng thể đem xào hoặc nấu canh, biến thành nước hết.”

      An nguyên soái cảm thấy mỹ mãn hái mướp xuống, định hái nhiều thêm vài quả, vừa xoay người lại thấy Thập Nhất Nương đứng trong khu đất khác hái khổ qua.

      “Đừng hái......” An nguyên soái vội vàng , “Khổ qua này còn có thể trồng thêm lúc nữa, giờ còn quá .” Ông ghét ăn khổ qua nhất, cả miệng đều đắng nghét, ăn mật vào cũng bớt được.

      Thập Nhất Nương thèm đếm xỉa gì, “Tổ phụ, kiêng ăn là được đâu. Khổ qua tốt cho cơ thể lắm, có thể trị táo bón.”

      An nguyên soái lập tức nhảy dựng lên, râu rung rung, “Ai táo bón, ông đâu có táo bón......” Tên thối tha nào dám rêu rao chuyện ông bị táo bón ra ngoài.

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Ý con là nó có thể phòng ngừa táo bón. Hóa ra tổ phụ bị táo bón nha.”

      An nguyên soái miễn cưỡng , “Khụ, ra là phòng ngừa táo bón. Rất tốt rất tốt, thích hợp cho Nhị bá của con ăn, Nhị bá của con có bệnh táo bón.” Làm cha là có thể tùy hứng như thế, có thể quẳng vấn đề sang đầu con trai mình.

      Thập Nhất Nương cười thầm, quyết định bữa tối nhất định phải để cho tổ phụ ăn nhiều khổ qua chút. Vốn dĩ nàng trồng khổ qua là vì Phương thị Tôn thị, khổ qua chỉ có thể giải nhiệt, mà còn là thánh vật dùng để làm mặt nạ. Bây giờ ngược lại, còn có thêm công năng nữa, cứu vớt cho nơi bị thương khi bị táo bón trong toàn thiên hạ, chính là...... cúc hoa.

      “Tổ phụ, yên tâm , con trộn mật ong với khổ qua, đắng như vậy nữa đâu.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Tổ phụ ăn nhiều chút, cho dù táo bón cũng có thể phòng ngừa phải ? Hơn nữa Thập Nhất Nương trồng khổ qua này vất vả lắm, tổ phụ ăn nhiều chút, Thập Nhất Nương buồn.”

      An nguyên soái cố chỉ có thể gắng gượng đồng ý. Thôi quên , có mật ong, ông đành miễn cưỡng ăn chút vậy.

      Đến bữa tối, An nguyên soái vẫn phải ăn rất nhiều khổ qua. Chịu thôi, bé cưng cứ dán mắt vào ông như hổ rình mồi, vẻ mặt như thể ông mà ăn khổ qua nàng khóc ngay vậy......

      “Vẫn là bé cưng của chúng ta có cách hay.” An Nhị gia giọng với An Tam gia, “Hồi trước ai mà bắt cha ăn khổ qua được cơ chứ.”

      “Nhị bá, người cũng phải ăn khổ qua nhiều chút.” Đôi đũa của Thập Nhất Nương vừa chuyển, trong bát An Nhị gia liền ngập tràn khổ qua. Nhị bá cũng có bệnh táo bón, phải ăn nhiều chút.

      An Nhị gia khổ thôi rồi, đối mặt với ánh mắt vừa hiểu vừa vui sướng khi người gặp họa của lão cha, có khổ mà nên lời. ra bị táo bón là phu nhân thân của ông cơ, nhưng phu nhân sống chết vẫn sĩ diện, bình thường thích ăn mấy thứ hạ hỏa, sợ người khác biết đại mỹ nhân như bà có bệnh táo bón. Vì thế ông chỉ đành phải dối, bảo là mình bị táo bón, để cho phòng bếp làm nhiều món nhuận tràng chút. Dù sao ông cũng ăn cơm với phu nhân hàng ngày, ai mà biết thức ăn này cuối cùng vào miệng người nào chứ.

      Tôn thị có chút áy náy nhìn phu quân, thừa dịp người khác chú ý, vụng trộm gắp khổ qua trong bát ông qua đây.

      An Nhị gia vội vàng ném cho phu nhân mình ánh mắt ủy khuất cầu được ôm ấp. Cơ hội tốt biết mấy nha, nhất định phải cầu nhiều ích lợi chút. Tiểu nương tử quý à, đêm nay nàng đáp ứng làm thử tư thế siêu khó trong cuốn đông cung đồ kia với người ta .

      Tôn thị đỏ mặt, thừa dịp ai chú ý trừng mắt liếc ông cái. Đáp ứng chàng, sắc lang! là, bà luyện điệu múa thỏ với Thập Nhất Nương, mọi thành quả đều để cho ông được hưởng lợi.

      Phương thị luôn chu đáo chú ý thấy, cầm bát che khuất ánh mắt hâm mộ của mình. Đại gia còn ở kinh thành, lâu lắm rồi bà gặp Đại gia, nhưng chờ thêm mấy tháng nữa là nhà bọn họ xuất phát đến kinh thành rồi. Lúc đó có thể gặp Đại gia sớm thôi.

      Nghĩ đến đây, Phương thị lại vực dậy tinh thần mình lên lần nữa, có chút chờ mong nhéo nhéo eo mình. Đợi thêm mấy tháng nữa mới gặp lại cũng tốt, ngày nào bà cũng luyện tập khiêu vũ, qua vài tháng nữa, eo với chân nhất định hơn rất nhiều. Đại gia nhất định vô cùng kinh diễm...... Tuy rằng ông luôn kín đáo cam đoan với bà, ông thích nhất là bộ dáng thịt thịt của bà, nhưng có nữ nhân nào chịu được phu quân người mình thịt thịt đâu chứ......

      Ăn quả mướp mà mình thích ăn, sau đó lại ăn khổ qua mà mình thích ăn. Cuộc đời chính là như thế, làm cho người ta lúc vui mừng lúc sầu lo. An nguyên soái vui vẻ theo phía sau Thập Nhất Nương làm vườn, nhìn thấy rau củ mình thích ăn, mặt lộ ra tươi cười vui sướng; nhìn thấy rau củ mà mình chán ghét, mặt lập tức dài ra như khổ qua.

      Giống như biến kiểm (1) vậy, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nghĩ.

      (1) Biến kiểm: Là kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị tâm trạng khác nhau.

      Vinh Nhị cùng Thập Lang quay về thư viện Trung Châu đọc sách, tuy thư viện ở gần nhà, nhưng thể làm ổ trong nhà mỗi ngày được nữa. Sau khi An nguyên soái bảo hiệu trưởng mời An Tam gia quay lại đó dạy học, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, giờ bé cưng chỉ thuộc về mình ông thôi.

      biết nội tâm “hiểm ác” của tổ phụ, Thập Nhất Nương thở dài. Mấy ca ca đều học cả rồi, trồng rau mình là nhàm chán......

      ************************

      Trung Châu càng ngày càng náo nhiệt, từ sau khi người Tây Hồ bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, lui về sâu trong thảo nguyên, sống lưng của người Trung Châu đều thẳng tắp cả lên.

      Gần đây Trung Châu lại càng náo nhiệt hơn nữa, vì cuộc thi nấu ăn ba năm lần lại bắt đầu. Vô số tiệm cơm vì danh hiệu đệ nhất mỹ vị mà liều mạng đấu đá đến mất còn. Năm nay cuộc thi lại càng kịch liệt hơn nữa, dù sao cuộc thi lần này cũng vì chiến tranh xảy ra mà cách bốn năm.

      “Ý tưởng thi nấu ăn này quá...... quá lợi hại.” Thập Nhất Nương xoa xoa nước miếng sắp tràn ra ngoài, “Rốt cuộc đây là ý tưởng của ai vậy, người này nhất định là thiên tài!”

      Khóe miệng An Nhị Lang cong lên, “Đâu có, chỉ bình thường thôi.”

      Ngũ Lang chịu nổi, , “Ca, khiêm tốn quá độ chính là dối trá.” Hừ, chẳng qua chỉ vì muốn khuếch trương thanh danh của Bách Vị lâu thông qua cuộc thi nấu ăn mà thôi, Thập Nhất Nương có cần thiết phải khen ngợi đến thế ? quyết định, cũng phải tổ chức trận đấu, ví dụ như trận đấu võ thuật gì gì đó.

      Mặt Thập Nhất Nương đầy vẻ bội phục, sùng bái nhìn An Nhị Lang, “ lẽ đây là ý tưởng của Nhị Lang ca? Oa, Nhị Lang ca là quá lợi hại.”

      An Nhị Lang đắc ý dào dạt, định chợt nghe thấy An Thập Lang gật đầu phụ họa, “Tuy người Nhị Lang ca có đống khuyết điểm, nhưng tổ chức thi nấu ăn quả thực là điều tốt nhất mà huynh ấy làm.”

      An Nhị Lang sầm mặt, trầm , “Huynh thấy, cuộc thi nấu ăn lần này, Thập Lang cũng cần xuất đâu, phải đọc sách nhiều chút mới là chính đáng. Huynh lập tức với cha mẹ, bảo hôm đó phải để đệ đến thư viện mới được.”

      Biết ca ca nhà mình mọn thù dai cỡ nào, An Thập Lang lập tức quăng hết tiết tháo, “Ca ca, ca ca dấu, ca ca vĩ đại nhất thế gian này, có thể sinh ra làm đệ đệ của ngài, đệ hạnh phúc cỡ nào. Ca ca chỉ có văn võ song toàn, thông minh cái thế, tao nhã nho nhã......” Được rồi, trước đó vì báo thù, vô số lời ngon tiếng ngọt với mẹ , chỉ có thành công chỉnh được Ngũ Lang, còn được mẹ cho thêm tiền riêng nữa. Tiểu trắng mập sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của chuyện vuốt mông ngựa, lời ghê tởm buồn nôn khiến dạ dày người ta lộn tùng phèo cỡ nào cũng ra được.

      Quả nhiên An Nhị Lang chịu nổi, nghẹn họng nhìn trân trối Thập Lang. Khi nào đệ đệ lại học được ba thói của quan lại rồi, da mặt dày, miệng ngọt, chuỗi mấy lời ghê tởm mà còn lặp lại.

      “Được rồi, thôi, quỷ tham ăn.” An Nhị Lang cười mắng.

      ************************

      An Thập Lang nghiến răng nghiến lợi nhìn Trữ Bị Lương hết sức vui vẻ.

      “Ca, đây là sao vậy, sao lại để Thiên Bồng Nguyên Soái đại biểu cho Bách Vị lâu?”

      “Đương nhiên là làm khách mời danh dự rồi, có khách danh dự phán xét sao biết được món nào ăn ngon nhất chứ.” An Nhị Lang ù ù cạc cạc liếc nhìn đệ đệ mình cái, hiểu vì sao đệ ấy lại mang vẻ mặt như thể có thâm thù đại hận gì như thế.

      “Nó làm khách danh dự? Vậy còn đệ sao?” Thập Lang ra ủy khuất của mình. Hồi xưa toàn là đại biểu cho Bách Vị lâu làm khách danh dự, phán xét đồ ăn nào ngon nhất. Bây giờ con heo lại dám cướp công việc của ? Mơ !

      “Đệ? Đệ ở trong hậu trường là được rồi, huynh bảo đầu bếp làm thêm phần cho đệ.”

      Thập Lang sắp khóc đến nơi, “Đệ mặc kệ, đệ muốn quang minh chính đại ăn cơ. Ca ca quá đáng, hồi trước toàn là đệ ngồi trước sân khấu. Ca, ca ca quý, huynh thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đâu nha. Lần trước người ta chẳng qua cũng chỉ bậy câu mà thôi, cũng đâu có đủ để gãi ngứa cho huynh......”

      An Nhị Lang cực kỳ vô tình , “Đệ nghĩ nhiều rồi, ca ca đệ giống kẻ thù dai lắm sao? Bình thường nếu có thù oán gì, huynh đều trả đũa ngay tại chỗ. Huynh để cho Trữ Bị Lương làm khách danh dự thực là vì đệ bằng Trữ Bị Lương, nó nhận xét thức ăn tốt hơn đệ.”

      Éc éc, Trữ Bị Lương đắc ý kêu hai tiếng, rất có cảm giác tiểu nhân...... à, tiểu heo đắc chí.

      Thập Lang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Trữ Bị Lương, “Đệ mặc kệ, tóm lại Thiên Bồng Nguyên Soái muốn cướp vị trí của đệ, có cửa đâu! Chúng ta so tài xem, mũi của kẻ nào thính nhất.”

      Thập Nhất Nương vừa bước vào sân, nghe được những lời này, nhịn được mà phun ra câu, “Muốn so phải so lưỡi, chứ so mũi Thập Lang ca thua chắc rồi.” Mũi heo có thể so với mũi chó à, hơn nữa lại còn so độ nhạy bén của mũi với con heo, vậy sao so chỉ số thông minh với nó luôn ! Thập Nhất Nương cảm thấy mất mặt. là, Thập Lang ca vừa nhìn thấy đồ ăn liền mất hết lý trí. Nàng vẫn tốt hơn, thấy đồ ăn ngon ngược lại lại bình tĩnh hơn. Đồ ăn ngon ở trước mắt, nhất định phải động não chút xem làm thế nào mới có thể ăn nhanh ăn nhiều nha.

      Ngũ Lang đằng sau Thập Nhất Nương cười cực kỳ sung sướng, “Cho dù so đầu lưỡi cũng bằng ấy chứ.”

      Thập Lang thở phì phò , “Ai bằng, phương diện ăn, nếu đệ nhận là thứ hai, vậy tuyệt đối có ai đứng được thứ nhất. So, nhất định phải so!”

      An Nhị Lang sờ sờ cằm, trong mắt lên ánh sáng của ngân lượng, “So cũng được, nhưng đệ phải nghe theo huynh, luật cũng do huynh quyết định.”

      Thập Lang cực kỳ sảng khoái đồng ý.

      Hôm sau, mọi người khắp Trung Châu đều biết, Bách Vị lâu muốn mở cuộc so tài nho trước khi thi đấu nấu ăn. Việc lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều, cuộc so tài này chính là diễn ra giữa heo với người!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Lang: Ta chạy trốn nhanh hơn ngươi!

      Trữ Bị Lương: Mũi ta thính hơn ngươi.

      Thập Lang: Ta nhảy cao hơn ngươi!

      Trữ Bị Lương: Đầu lưỡi của ta nhạy hơn ngươi, ta biết diễn Trư Bát Giới, ta được hoan nghênh hơn so với ngươi, ta kiếm được nhiều tiền ở Bách Vị lâu hơn ngươi......

      Thập Lang (giận): Ta béo hơn ngươi. Ngươi thân là con heo mà còn gầy hơn cả con người, ngươi còn có mặt mũi ngươi là heo sao !

      Trữ Bị Lương, xong.

      Tôn thị (lửa giận ngập trời): Con thân là người vậy mà còn béo hơn heo, con còn có mặt mũi con là người sao!

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 69

      Edit: Diệp Nhược Giai

      “Vì sao, vì sao lại có nhiều người như vậy?” Tiểu trắng mập nghẹn họng nhìn trân trối vào biển người đông nghịt trong Bách Vị lâu. Bởi vì người quá nhiều mà dứt khoát dọn sân thi đấu ra ngoài cửa, ở cửa có vài cái bếp lò mới dựng, bên cạnh là dụng cụ nhà bếp, dùng dây thừng ngăn cách với đám người trùng trùng điệp điệp bên ngoài.

      “Thập công tử, đây là do Nhị công tử an bài.” Bạch đầu bếp thà chất phác cũng có chút ngượng ngùng, ông chưa bao giờ nấu đồ ăn trước mặt mọi người đâu.

      Éc éc, Trữ Bị Lương lại vô cùng dũng cảm. Nó là ngôi sao của Bách Vị lâu, cực kỳ quen thuộc với cảnh bị mọi người vây xem rồi. Thấy mọi người mong chờ nhìn nó, Trữ Bị Lương cứ như là được tiêm thuốc kích thích, đứng thẳng lên bằng hai chân sau, móng trước làm tư thế chắp tay hành lễ, người xung quanh ủng hộ rầm trời.

      Tiểu trắng mập ghen tị đến mắt đỏ bừng bừng, hừ, đây là thời nào vậy, người còn được hoan nghênh bằng heo. Chẳng qua chỉ là chắp tay hành lễ thôi mà, cũng biết nha.

      “Tiểu thư, bên này, coi chừng bị người khác chen.” Nữ đầu bếp béo của An gia cúi đầu nhìn Thập Nhất Nương, tươi cười, “Hôm nay tiểu thư ăn mặc xinh đẹp như vậy, quần áo mà bị chen cho nhăn nhúm lại còn đẹp nữa.”

      Thập Nhất Nương bĩu môi, “Ta với Nhị Lang ca là đừng mua mấy bộ chỉ có mẽ ngoài như thế này nữa, nhưng Nhị Lang ca chịu nghe.”

      An Nhị Lang mỉm cười nhìn tiểu nương mặc đồ vô cùng hoa lệ cao quý, “Thập Nhất Nương đáng như vậy, mặc thế này lại càng đáng hơn. Hơn nữa, tiền lời là dùng để xài mà.”

      Thập Nhất Nương buồn bực liếc cái, rồi nhanh chóng bị biển người tấp nập ánh vào mi mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

      “Oa, Nhị Lang ca lợi hại.” Thập Nhất Nương vỗ tay ca ngợi, “Cứ như vậy, chỉ sợ Trung Châu ai biết Bách Vị lâu.”

      An Nhị Lang cũng có chút tự đắc. Thập Nhất Nương thấy được hàm nghĩa sâu xa bên trong. Thanh danh An gia rất tốt, khiến cho Vinh tuần phủ tiếp nhận Trung Châu chịu thêm ít khó khăn. Đám bọn họ náo loạn như vậy, thanh danh bị ảnh hưởng chút, nhưng cũng đến mức quá kinh thế hãi tục. Nếu An gia muốn rời khỏi Trung Châu, mà lại có giao tình thế gia với Vinh tuần phủ, vậy bằng tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, để ông ấy có thể tiếp nhận Trung Châu thuận lợi hơn.

      Thập Lang thở phì phò , “Vốn dĩ người Trung Châu ai cũng biết đến Bách Vị lâu rồi có được ? Muội xem, ai cũng dán đôi mắt rực lửa vào Thiên Bồng Nguyên Soái, biết Bách Vị lâu nổi tiếng cỡ nào.”

      Thập Nhất Nương vỗ vỗ bờ vai của , “Thập Lang ca cần phải như vậy, hôm nay so vị giác với Trữ Bị Lương ở trước mặt mọi người, như vậy Trữ Bị Lương liền có thể danh chính ngôn thuận làm trọng tài đại biểu cho Bách Vị lâu.”

      Thập Lang xanh mặt, trừng Thập Nhất Nương, “Muội cũng cảm thấy là huynh thua sao?”

      xong, nên . Thập Nhất Nương vội vàng cười , “Đâu có, chẳng qua ý muội là chừng Trữ Bị Lương có 1% cơ hội thắng kìa.”

      Thập Lang ngẩng đầu ưỡn ngực, “Cơ hội của nó là , cơ hội thắng của huynh là trăm phần trăm.”

      Bởi vì Thập Nhất Nương , muốn náo nhiệt là phải trống vang ầm ĩ, cờ bay phấp phới. Cho nên hôm nay Bách Vị lâu chỉ bày hoa tươi, mà còn treo cờ xí khắp nơi. An Nhị Lang còn đặc biệt mời đội trống tới, mọi người vây xem chung quanh cảm thấy tim mình cũng theo tiếng trống tưng bừng mà nhảy nhanh hơn, nhiệt tình tăng vọt.

      Nữ đầu bếp béo việc nhân đức nhường ai, nhận làm chủ trì khai màn cho trận đấu, “Các vị, trận đấu vị giác của Bách Vị lâu xin được bắt đầu. Người dự thi là An Thập công tử cùng với heo sữa hương nổi tiếng xa gần của chúng ta -- Thiên Bồng Nguyên Soái. Khách mời danh dự làm trọng tài chính là khách quen của Bách Vị lâu, Hồ lão tiên sinh, Triệu viên ngoại......”

      Trong đám người có người thấp giọng thảo luận, vô số người nhận ra mấy vị trọng tài này chính là mấy lão tham ăn có thể ăn và biết cách ăn có tiếng của Trung Châu.

      Vài đầu bếp nổi danh của Bách Vị lâu có chút thẹn thùng bắt đầu đứng xào rau trước mặt mọi người, đến khi bếp lò hừng hực rực cháy, lực chú ý của mấy đầu bếp đều tập trung vào bếp của mình.

      “Nhìn , tay đao công của Chu đầu bếp......”

      “Công phu hầm canh của La đại trù mới lợi hại......”

      “Các ngươi nhìn bột mà Hồ đại trù kéo kìa, oa, là mỏng như cánh ve......”

      “Ai da, bánh nướng của tiểu đồ đệ này tệ, hổ là Bách Vị lâu.”

      Thập Lang vô cùng được tự nhiên, vô cùng thoải mái, bởi vì ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung đến...... Thiên Bồng Nguyên Soái ở bên cạnh . thầm mắng Nhị ca, gài bẫy cả đệ đệ ruột của mình, dám làm rùm beng trận đấu giữa với Trữ Bị Lương cho tất cả mọi người đều biết, gian thương chết tiệt, vì quảng cáo mà Thập Nhất Nương , ngay cả mặt mũi của đệ đệ cũng thèm giữ lại. Mợ nó, đệ đệ có người hỏi thăm, bằng con heo, huynh ấy là lão ca rất có mặt mũi à?

      Đợi đến khi bếp lò truyền tới mùi thơm, Thập Lang cũng còn tức giận vì mọi người chỉ nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái nhìn nữa, mà giống y hệt như mọi khi, chỉ cần đối mặt với đồ ăn là lý trí của luôn bớt vài phần. ví dụ như giờ, toàn bộ lòng dạ của đều đặt vào trong mấy cái nồi kia, thơm quá ......

      Giờ khắc này, Thập Lang hoàn toàn quên khắc nghiệt của An Nhị Lang rồi, chảy nước miếng nhìn chằm chằm nhóm đại trù ngùn ngụt khí thế làm đồ ăn. Đây chính là đồ ăn do nhóm đại trù số số hai Trung Châu nấu ra đó, mà quan trọng nhất là thức ăn này hoàn toàn miễn phí......

      Mắt An Nhị Lang lóe ra ánh sáng của bạc trắng, tiến lại gần nữ đầu bếp béo chủ trì cuộc tranh tài , giọng vài câu. Nữ đầu bếp béo liên tục gật đầu, tằng hắng vài cái, mỉm cười với mọi người, “Các vị, đồ ăn sắp được bày lên rồi. Đương nhiên, vì để tránh cho An thập công tử ta bất công, mấy món này mời mười vị lão khách của Bách Vị lâu nhấm nháp trước, sau đó để cho mọi người nhận xét chút, xem rốt cuộc là vị giác của An thập công tử hay là của vị trư huynh đệ này nhạy bén hơn.”

      “Éc éc......” Trữ Bị Lương khinh thường liếc nhìn Thập Lang cái, kiêu ngạo ngẩng đầu.

      Người chung quanh hoan hô trận, “Trư huynh, tuyệt đối đừng để thua nha......”

      “Đúng vậy, ngươi chính là Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế, thể bại bởi đứa bé nha......”

      Đứa bé --- An Thập Lang trừng mắt liếc nhìn đám người đông đúc ồn ào cái, tình thế rất bất lợi với nha, nhóm người này toàn ủng hộ Thiên Bồng Nguyên Soái là có ý gì chứ?

      “Được rồi, bê canh lên trước. Canh rau cải này là do Triệu đại trù và Long đại trù làm...... Kế tiếp là món ăn chính.” Nữ đầu bếp béo vô cùng hăng say , “Món ăn chính là thịt dê nướng do La đại trù cùng Bạch đại trù làm......”

      người heo cúi đầu ăn ngấu nghiến, Thập Nhất Nương cũng ngồi đài cao hùng hổ ăn cùng với đám lão tham ăn. Ca ca tốt An Nhị Lang thường thường đưa nước hoặc cầm khăn lau miệng cho nàng.

      tệ......” Thập Lang đầu tiên, “Hương liệu mà La đại trù ướp nửa ngày trong thịt dê khá ngon, mà hoàn toàn hề dầu mỡ. Bạch đại trù lại ngoài dự đoán của mọi người, nấu thịt dê mềm vô cùng, ngoài giòn trong mềm......”

      Trữ Bị Lương éc éc kêu vài tiếng. Nữ đầu bếp béo thường xuyên để Trữ Bị Lương thử đồ ăn, bây giờ thành nhà phiên dịch tiếng heo, nghe rồi liên tục gật đầu, “Trư huynh đệ là thịt dê Bạch đại trù làm ăn rất ngon, bởi vì bên trong có cho thêm loại hương liệu mới......”

      Mặt Thập Lang xanh mét, cho thêm loại hương liệu mới? Sao ăn thấy? Mà thần kỳ nhất là sao nữ đầu bếp béo chỉ nghe con lợn chết tiệt kia éc éc hai tiếng biết là thêm hương liệu mà phải là bớt hương liệu?

      Thập Nhất Nương thông cảm nhìn Thập Lang lần lượt bị đánh bại. So khứu giác cùng với con heo, là xúi quẩy.

      Thập Lang ủ rũ cúi đầu về nhà, Trữ Bị Lương lại oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang muốn ưỡn ngực, đáng tiếc đường bằng hai móng sau rất vất vả, cuối cùng vẫn là bốn móng chạm đất, bò bò lết ...... Hết cách, ăn quá no rồi.

      Sau ngày hôm nay, An Thập Lang nổi tiếng. Người khác đánh giá là tên ngốc mười năm khó gặp, tên ngốc béo núc ních tranh tài với con heo mà còn để thua.

      An Nhị Lang cũng nổi tiếng, người khác đánh giá là gian thương trăm năm khó gặp, thậm chí ngay cả heo mà cũng đem ra lợi dụng để kiếm bạc......

      Trữ Bị Lương lại nổi tiếng, người khác đánh giá là heo thần, chính là heo thần ngàn năm khó gặp, nhất định là heo tiên trời hạ phàm......

      Tóm lại, kết quả của việc này khiến ai nấy đều vừa lòng.

      An Nhị Lang vừa lòng, thanh danh của Bách Vị lâu càng được khuếch trương. định tăng giá cho mấy món ăn của Bách Vị lâu, tranh thủ có quý nhất, chỉ có quý hơn......

      Trữ Bị Lương vừa lòng, cũng đều là biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng làm khách mời danh dự thử đồ ăn vẫn thoải mái hơn là nhảy vòng lửa, mà quan trọng nhất chính là muốn ăn bao nhiêu cũng được, chủ nhân Nhị Lang đáng sợ bắt nó phải tuyệt thực giảm béo......

      An Thập Lang cũng miễn cưỡng vừa lòng, Nhị ca chia phần tiền lời của Bách Vị lâu cho ......

      Mấy trưởng bối An gia cũng vừa lòng, hiếm có khi nào Nhị Lang với Thập Lang náo loạn trận như thế. Chắc sau thời gian nữa, tấu chương buộc tội xuất ngự án của hoàng đế...... Ha ha, bọn họ đều định tạm thời rời khỏi trung tâm quyền lực, chắc sau chuyện này, cũng còn ai xem bọn họ là cái đinh trong mắt nữa......

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Lang: Chẳng qua chỉ đơn giản là đứng thẳng lại với chắp tay hành lễ thôi, ta cũng biết......

      Trữ Bị Lương: Ha ha, mấy thứ ngươi biết ta đều biết, còn mấy thứ ta biết ngươi nhất định làm được đâu......

      Thập Lang: ra nghe thử xem thứ gì ngươi làm được còn ta .

      Trữ Bị Lương: Ta có thể đứng thẳng đường bằng hai móng sau. Vậy nếu ngươi có bản lĩnh, cứ thử cùng lúc sử dụng tay chân đểđi đường xem!

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 70

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Khi cuộc thi nấu ăn ở Trung Châu bắt đầu, ngoại trừ Thập Lang cùng Thập Nhất Nương đến ăn chùa uống chùa, An Ngũ Lang có dung mạo có thể nghịch thiên cũng xuất . Chịu thôi, người quá nhiều, sơ sảy chút là có cố ngay. Bộ khoái hoàn toàn đủ, đa số tửu lâu dự thi đều chi thêm bạc để mời hộ vệ đến duy trì trật tự. Thứ nhất có đồ ăn ngon, thứ hai có thể kiếm được thêm ít tiền tiêu vặt, chuyện tốt cỡ này, xưa giờ An Ngũ Lang bao giờ bỏ qua.

      Có rất nhiều tửu lâu tham gia vào cuộc thi nấu ăn năm nay, đa số từng thu được ít lợi lộc qua những cuộc thi của mấy năm trước, cho dù thể đoạt được giải nhất, tốt xấu gì cũng có thể truyền bá tên tuổi của tửu lâu nhà mình.

      Năm nay có thêm bữa tiệc buffet theo cầu của Thập Nhất Nương. Hiếm khi mấy ông chủ của các tửu lâu lớn có dịp tụ tập cùng chỗ như thế, dứt khoát mượn sân của Bách Vị lâu để tổ chức trận đấu buffet. Chỉ cần ngươi trả tiền vào sân, muốn ăn gì cũng có cả. Hàng loạt người thiếu bạc của Trung Châu như ong vỡ tổ khẩn cấp đưa bạc ra. Cơ hội hiếm có nha, chỉ cần nộp ít bạc là có thể ăn được món ăn đứng đầu của hơn mười tửu lâu.

      An Nhị Lang hết sức hài lòng. Nếu nhìn theo góc độ của tiệc buffet này có thể xoa dịu mâu thuẫn, lần nào món ăn của Bách Vị lâu cũng đều đứng hạng nhất, mấy tửu lâu khác có hâm mộ có ghen tị cũng có hận, tuy sợ bọn họ ngầm làm gì, nhưng dù sao có thể được lợi cả hai mặt cứ làm thôi, phải hòa khí mới phát tài mà.

      Trận đấu buffet tổ chức hai ngày, những người có máu mặttrong Trung Châu đều đến cả. Dân coi ăn như trời, lời này đem đâu cũng đều có lý. An Nhị Lang nhìn quan to quý nhân qua lại giao lưu chào hỏi, giống như bữa tiệc buffet này là nơi để kết bè kết bạn, gắn bó cảm tình, mà làm cho giật mình là ngay cả cha mẹ nhà mình cũng đến.

      Nhưng cũng phải là quá giật mình. Cha mẹ của tiểu trắng mập Thập Lang tham ăn, như vậy có ma mới tin.

      An Nhị Lang đau đầu lén gọi đám thị vệ lại đây. Mợ nó, hóa ra giới quý tộc Trung Châu có nhiều kẻ tham ăn như vậy, nhiều người tụ tập lại cục như thế, nếu có sát thủ đến đây, vậy thế lực Trung Châu liền sụp mất nửa.

      “Nhị bá, Nhị bá mẫu, bên này......” Thập Nhất Nương phấn khởi vung vẩy cái chân giò hầm tương.

      “Cha, nương, hai người mau đến đây......” Thập Lang nâng lên cái miệng nhắn bóng nhẫy, “Gà rán hôm nay tệ, có muốn thử chút hay ......”

      Tôn thị buồn bực, “Hèn chitừ sáng sớm thấy bóng dáng của các con đâu. Xem ra chỉ cần có đồ ăn ngon hai con cần người khác thúc giục cũng có thể tự mình dậy sớm......”

      Thập Nhất Nương lấy lòng đưa ly trà tới trước mặt Tôn thị An Nhị gia, “Người ta muốn quấy rầy giấc ngủ đẹp đẽ của bá mẫu mà. Nào, Nhị bá, Nhị bá mẫu, hai người muốn ăn gì cứ với con, con lấy cho hai người......”

      “Đúng vậy, cha, hai người muốn ăn gì con lấy cho, để hai người đỡ phải sợ mất mặt mà tiện ăn...... Đau......” Thập Lang vuốt vuốt đầu của mình, lên án nhìn An Nhị gia, “Cha, sao cha lại gõ đầu con chứ, con hiếu thuận với cha là sai sao?”

      “Nếu thực hiếu thuận, vậy sao ra ngoài tiếp đón mọi người......” An Nhị gia nghiến răng nghiến lợi, heo con chính là heo con, ở đây có nhiều trưởng bối cùng với đồng lứa như vậy, thế mà Thập Lang chỉ nghĩ đến chuyện ăn.

      Thập Lang ủy khuất, “Đâu phải là con chào hỏi, chờ con ăn no rồi cũng muộn mà. Nhìn mấy người đó là biết, qua lại cũng chỉ toàn mấy lời ngậm dao, con ăn no bọn họ cũng chưa bắt đầu ăn đâu......” Hừ, bắt đầu từ ngày hôm qua là ít quan to quý nhân tới rồi, mọi người nghiễm nhiên biến tiệc buffet thành buổi gặp mặt giao lưu, nếu lo ăn no bây giờ lát nữa bảo đảm có lòng dạ nào mà ăn.

      An Nhị gia lắc đầu, cùng với Tôn thị tóm lấy Thập Lang Thập Nhất Nương, lôi ra ngoài chào hỏi mọi người. Năm nay bọn họ rời khỏi Trung Châu, thể lưu lại ấn tượng vênh váo tự đắc, người sang cả họ được nhờ với người khác được.

      An Nhị Lang đặc biệt gọi An Ngũ Lang tuần tra đến, cùng với cha mẹ ra chào hỏi mấy thế gia có giao du qua lại.

      Thập Nhất Nương bội phục nhìn An Nhị gia cùng Tôn thị giống như là thay đổi thành người khác, muốn rất cao quý liền rất cao quý, muốn nhiều tao nhã liền nhiều tao nhã, nghiễm nhiên bày ra cho mọi người biết cái gì gọi là phong thái của “nam thần, “nữ thần”, thậm chí ngay cả An Ngũ Lang cuồng bạo lực cũng tỏ vẻ giống như bản thân mình vô cùng nho nhã lễ độ.

      “Chào Ninh bá bá.” Mặc dù lực chú ý của Thập Nhất Nương bị điểm tâm bên cạnh hấp dẫn, nhưng quên biểu lễ phép.

      Nam nhân có bộ râu dài cười cười, đưa khối ngọc bội cho nàng. Thập Nhất Nương mừng như mở cờ trong bụng, hôm nay là ngày phát tài nha. Nhưng sau đó thấy Nhị bá với Nhị bá mẫu cũng cầm đống ngọc bội vòng tay tặng cho người khác, ừ, xem ra phải là ngày phát tài gì, nhà bọn họ cũng thua thiệt ít.

      “Đó là An gia Nhị gia, là An gia Nhị giaam hiểu ** đó, nghe lần này ông ấy ra chiến trường cũng giết được ítngười Hồ......”

      thể nào......” Giọng nữ nhân có chút giật mình, “An gia Nhị gia thoạt nhìn nho nhã yếu đuối như thế......”

      “Đó là bề ngoài thôi. Ngươi đừng thấy bây giờ ông ta nho nhã lễ độ mà nhầm, kỳ ông ta mà điên lên, giết đủ dừng tay......”

      Thập Nhất Nương nhìn An Nhị gia mỉm cười sủng nịch nhìn vợ con mình, cảm thấy bội phục. Ra chiến trường nhiều năm, tâm lý con người ít nhiều gì cũng có vấn đề, vậy mà An Nhị gia lại vẫn có thể hoàn mỹ như thế......

      Chào hỏi xong, An Nhị Lang tiếp tục chủ trì đại cục, An Ngũ Lang tiếp tục tuần tra, đám người An Nhị gia lại quay về nhã gian, rốt cuộc có thể thanh thản ổn định ăn uống rồi.

      “Ngũ Lang ca, chân gà sốt mật này tệ, giò heo này cũng tồi......” Thập Nhất Nương lấy giấy dầu gói đống đồ ăn lại, lén lút chạy đến chỗ mà An Ngũ Lang tuần tra, đưa đồ ăn cho .

      Trong mắt An Ngũ Lang lóe lên ý cười vì hành vi lén lút đáng tự cho là ai biết của muội muội, “Muội ăn no chưa?”

      Thập Nhất Nương ngọt ngào cười, vỗ vỗ cái bụng hơi nhô lên của mình, “Ăn no kềnh hông luôn rồi, có thiệt là nhiều đồ ăn ngon đó nha.” Sau đó lại lập tức hạ tay xuống. Động tác này rất thục nữ, nếu bị ma ma thấy, vậy lỗ tai nàng gặp xui.

      An Ngũ Lang nhìn trái nhìn phải, thấy ai chú ý, lập tức lùi vào trong bóng râm, cầm cái giò heo lên gặm gặm.

      Trước cửa người đến người , tuy miệng An Ngũ Lang ngừng nhai, nhưng thực tế ánh mắt vẫn luôn xoay tròn nhìn quanh, thả lỏng cảnh giác.

      “Người đâu, bắt trộm!” giọng nữ sắc nhọn vang lên.

      Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn qua, quả nhiên thấy người ba chân bốn cẳng chạy đằng trước cùng với phụ nữ trung niên rượt theo sau.

      Dám ăn trộm trước mặt ta à! Thập Nhất Nương xắn tay áo, định tiến lên. Cơ hội để kiểm nghiệm tiến độ học tập của ngươi đến, xông lên, Thập Nhất Nương!

      “Ngũ Lang ca, đừng túm muội, túm trộm ấy.” Thập Nhất Nương hưng phấn giống như con rùa đen xông lên đằng trước, lại cực kỳ bi kịch bị cánh tay trái mảnh khảnh của Ngũ Lang túm chặt lấy cổ áo, mặc dù nàng dùng hết toàn lực mà cũng giãy ra.

      cần nóng vội.” Ngũ Lang dùng bàn tay bắt lấy Thập Nhất Nương, bàn tay kia còn nắm cái giò heo gặm gặm.

      “Sao nóng cho được, trộm chạy mất đó.”

      “Yên tâm, chạy được đâu.” An Ngũ Lang có chút đáng tiếc nhìn giò heo bị ăn nửa, sau đó dùng lực quăng cái, giò bay đến đích, tên trộm kêu lên tiếng rồi té cái phịch.

      đém người rượt trộm xông tới, tầng tầng lớp lớp đè lên tên trộm xúi quẩy kia. Thập Nhất Nương há to miệng nhìn núi người trước mắt, hổ là người Tây bắc nhiệt tình, đối với loại chuyện bắt trộm vui tai vui mắt này, lao tới còn nhanh hơn cả người kêu.

      An Ngũ Lang ngó ngó bao giấy dầu, cực kỳ tiếc nuối phát còn cái chân giò nào. Thôi quên , đành phải ăn cánh vậy.

      “Ngũ Lang ca, để muội về lấy cho huynh thêm mấy cái giò heo nữa.” Thập Nhất Nương mang vẻ mặt sùng bái .

      An Ngũ Lang gật đầu, “Phải lấy cả kho tàu lẫn kho tương đấy. Cánh thôi , toàn xương à.”

      Thập Nhất Nương vẫy vẫy tay với , chạy trở về.

      Đáng thương cho tên trộm chỉ còn nửa cái mạng, vài bộ khoái rề rề tới, bên tóm lấy tên trộm, bên tránh khỏi mấy người qua đường vẫn còn chưa hết hy vọng muốn đạp thêm hai cước, “Được rồi, được đánh nữa, nếu đánh nữa xem như các ngươi tập kích bộ khoái. À phải rồi, tráng sĩ vừa mới ném giò bắt trộm đứng ở đâu, sức lực này là đáng kinh ngạc.”

      Vài bộ khoái đãđi tới, bộ khoái trẻ măng còn vương nét trẻ con mặt vừa thấy dung mạo của An Ngũ Lang, ngốc lăng ngay tại chỗ, “Tiên nữ, nữ giả nam?”

      Tên có đầu óc kia, sắc mặt của An Ngũ Lang biến đổi. Bộ khoái dẫn đầu thầm kêu ổn, đây phải là Ngũ công tử của nhà An nguyên soái sao. định bảo tên có óc kia tiến lên giải thích, lại nghe thấyhắn biết sống chết tiếp tục , “Vị tiểu thư này, biết có nhìn thấy vị tráng sĩ ném giò bắt trộm vừa nãy hay ......”

      An Ngũ Lang cười tủm tỉm chùi bàn tay đầy mỡ của mình vào áo của tiểu bộ khoái trẻ tuổi kia, “Thấy, chính là ta.”

      Tiểu bộ khoái trẻ tuổi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp gần mình trong gang tấc, mặt đỏ ửng, “Tiểu thư, đừng bậy,tráng sĩ này có thể sử dụng giò heo đánh ngã tên trộm, tiểu thư có sức lực cỡ đó đâu.”

      An Ngũ Lang dùng hết sức lực toàn thân của mình, nắm lấy bả vai tiểu bộ khoái trẻ tuổi, lớn tiếng , “Huynh đệ, lão tử là nam nhân. Bây giờ ngươi có cảm nhận được khí khái nam nhân của lão tử chưa?”

      Tinh tường cảm giác được xương cốt mình phát ra thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, nam nhân đáng thương thốt ra được tiếng nào, mắt tối sầm, chỉ cảm thấy xương của mình sắp gãy đến nơi. Lão bộ khoái vội vàng tiến lên, “An Ngũ công tử, tiểu tử này chính là tên ngốc, ngài cần so đo với . Nam tử hán đại trượng phu nhất định phải rộng lượng chút......”

      “Ta so đo phải là nam tử hán đại trượng phu à?” An Ngũ Lang hừ tiếng, hơi lỏng tay ra.

      Rốt cuộc cảm giác được khí mới mẻ ùa vào phổi, bộ khoái trẻ tuổi còn biết sống chết , “Trương đại thúc, thúc bậy gì vậy. sao có thể là nam nhân cho được, ràng so với nữ tặc giả nam mà chúng ta bắt lần trước còn đẹp hơn ba phần......”

      Còn chưa dứt lời, bộ khoái trẻ tuổi lại bị bóp cổ. Lúc này thành công cảm nhận được người này quả có ngực. Hóa ra là nam nhân nha...... Bộ khoái trẻ tuổi thành công hôn mê bất tỉnh.

      Thập Nhất Nương cầm đống thức ăn, kỳ quái nhìn theo bóng dáng của nhóm bộ khoái, “ phải lúc nãy chỉ có tên trộm thôi sao? Sao bây giờ lại có hai người bị khiêng ?”

      An Ngũ Lang cười tủm tỉm cầm chân giò, quả nhiên thịt heo vẫn hấp dẫn nhất, “À, trong đó có bộ khoái trẻ tuổi bị té xỉu.”

      “Té xỉu?” Thập Nhất Nương vô cùng khinh bỉ, “Sao bây giờ a miêu a cẩu gì cũng đều có thể làm bộ khoái vậy? Thân thể kém cỏi như thế mà còn đòi làm bộ khoái, phải hại chết người à?”

      Vùi đầu vào chân giò, An Ngũ Lang ngậm miệng đầy thức ăn gật đầu phụ họa, “Đúng thế, ánh mắt còn đặc biệt kém nữa cơ.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ 1:

      Tên trộm: Xui chết mất, ta vậy mà lại bị cái chân giò gặm nửa đánh ngã. Dù gì cũng bị đánh, ít ra cũng phải là cả cái chân giò chứ.

      An Ngũ Lang: Tại Thập Nhất Nương nóng vội thôi, ta vốn định gặm hết chân giò rồi mới lấy xương ném người. Mà quả nhiên chân giò nện trộm với lại bánh bao thịt đánh chó là cùng đạo lý cả.

      Vở kịch nhỏ 2:

      An Ngũ Lang: Sao? Tin lão tử là nam nhân chưa? Ngực lão tử phẳng nhé.
      Bộ khoái trẻ tuổi: tin, mười đứa con hết tám là phẳng rồi. Cứu mạng với......

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      po tay cai nha nay.toan cuc pham ko a

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      @Diệp Nhược Giai kinh khủng, toàn ném mấy chương liên tiếp, đpjc sướng k chịu đc ế :)))
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :