1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chịu nỗi với các nhân vật trong truyện này, dễ thương ghê, Thanks nàng editor, Nàng năng suất ghê :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      heo và người ai cũng de thương chịu ko nổi.toàn là cực phẩm ko
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. thongminh123

      thongminh123 Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      30
      Truyện dễ thương quá! Thanks
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 46

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Éc éc, Trữ Bị Lương vừa xuống đài liền nước mắt đầm đìa chạy vọt tới, vẻ mặt đáng thương nhìn Thập Lang cùng Thập Nhất Nương.

      Thập Lang vừa thương tiếc vừa đành lòng sờ sờ đầu nó, “Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi chấp nhận thôi, Nhị ca rất là đáng sợ.” cũng có lá gan đương đầu với Nhị ca đâu, nhất là khi Trữ Bị Lương có thể mang lại vàng bạc lợi nhuận cho tửu lâu như thế, biệt hiệu vắt cổ chày ra nước của Nhị ca cũng phải chỉ dùng để trưng.

      Đến khi Thập Lang nhận được phần hoa hồng của Bách Vị lâu từ tay An Nhị Lang, tia đành lòng cùng thông cảm gì gì đó bay sạch, Thập Lang vỗ ngực với An Nhị Lang, “Nhị ca, huynh yên tâm, cho dù huynh ở nhà, đệ cũng huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái cho tốt, nhất định phải để cho nó làm con heo hiếu học cầu tiến!”

      Trữ Bị Lương sợ run cả người, hình như nam chủ nhân đều đáng tin cậy à nha, éc éc, nữ chủ nhân cứu heo !

      tay cũng nắm chặt tiền hoa hồng mà Bách Vị lâu chia cho, mặt Thập Nhất Nương tràn đầy ý cười vỗ vỗ cái đầu heo của nó, “Trữ Bị Lương là cừ quá , yên tâm, bạc này ta nuốt riêng đâu, mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi phải ngừng cố gắng kiên trì nỗ lực nha, ta chờ mong bộ dáng lợi hại hơn của ngươi.” Đúng là ngọc mài thành đồ vật, nghĩ đến mức độ tiến hóa ở thời tận thế, động vật có chỉ số thông minh tương đương đứa năm sáu tuổi, Thập Nhất Nương liền tràn đầy chờ mong. Quả nhiên áp lực chính là động lực mà, nàng quyết định giao cho Nhị Lang ca thuần thú sư thiên tài này dạy dỗ Trữ Bị Lương.

      Trữ Bị Lương ủ rũ, Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng, vươn ngón tay: “Mỗi ngày cho ngươi ăn củ cải?” Trước kia là cách ngày mới cho nó củ, giờ thưởng gấp đôi, chắc là nó phải vừa lòng chứ.

      Trữ Bị Lương lập tức vực dậy tinh thần, “Éc éc.”

      Vinh Nhị Lang khó hiểu hỏi, “Đây là ý gì?”

      Thập Lang còn vui tươi hớn hở đếm bạc, “Nó là, mỗi ngày muốn hai củ, đúng là cái tên được voi đòi tiên, cũng ngẫm lại, chúng ta trồng rau củ cực khổ cỡ nào.”

      Từ khi mấy người Phương thị được nếm qua rau củ tươi ngon, liền mạnh mẽ ủng hộ bọn họ trồng rau trong phủ, nhất là nam nhân An gia sau khi ăn đồ chua được gửi đến Du Thành, đều viết thư về nhà ủng hộ mấy đứa , còn bảo bọn họ cứ nhổ sạch mấy thứ hoa cỏ vô dụng trong phủ Nguyên soái để mà lấy đất trồng rau. Hiếm có đứa bé nào thích loại chuyện này, hơn nữa sở thích này lại còn rất có lợi ích thực tế, vì thế bọn họ kiên quyết ủng hộ. Cho nên nay, phủ Nguyên soái thay đổi rất nhiều, sửa thành căn cứ trồng rau.

      Đám Thập Nhất Nương trồng rất nhiều củ cải với cải trắng, định làm đồ chua gửi đến Du Thành. Ở Du Thành rất khan hiếm rau, nếu ông nội, cha và các ca ca đều thích ăn, vậy làm sao Thập Nhất Nương có thể cho Trữ Bị Lương ăn thỏa thích cho được, lập ra quy định chỉ cho nó ăn củ cải dị năng mỗi hai ngày.

      Thập Nhất Nương nghĩ đến nỗi khổ cực khi mình phải truyền dị năng mỗi ngày và cả mùa đông nơi Tây bắc xa xôi hề có chút màu lá xanh, lập tức nghiêm mặt, “Mỗi ngày củ, khi nào có biểu diễn tăng thêm củ, đừng có mơ tưởng gì nữa.”

      Trữ Bị Lương miễn cưỡng đồng ý, ánh mắt An Nhị Lang sáng lấp lánh, quả nhiên là heo thành tinh mà. Thế quá tốt luôn, có thể mường tượng ra cảnh khách kéo đến Bách Vị lâu ùn ùn rồi.

      “Cũng chia phần hoa hồng cho Vinh Nhị đệ .” An Nhị Lang quay sang với Vinh Nhị, “Dù sao rau củ mà Trữ Bị Lương ăn cũng có công lao của huynh.”

      Vinh Nhị vội vàng lắc đầu, “An Nhị ca, đệ cần đâu.” quan tâm gì đến tiền bạc cả, trước đó phụ thân là Vinh tuần phủ từng được điều về phương nam, nơi đó chính là thiên hạ buôn bán muối, thứ thiếu nhất chính là bạc.

      An Nhị Lang kiên trì, “Đây là phần mà đệ nên có được, rau là do đệ trồng, Trữ Bị Lương ăn rau đệ trồng, thứ mà nó có được khi biểu diễn, đương nhiên đệ cũng có phần.”

      Vẻ mặt Vinh Nhị mơ hồ, còn định gì đó, nhưng An Nhị Lang ra quyết định, “Cứ như vậy , nếu như đệ áy náy cũng giúp đỡ huấn luyện Trữ Bị Lương .”

      Bị dúi bạc vào tay, Vinh Nhị nghẹn họng, cứ cảm thấy như có chỗ nào đó đúng lắm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quả quyết của An Nhị Lang, lại hồ đồ.

      ************************************

      Vinh Phượng thị suýt nữa bị đứa con ngu ngốc này làm cho khóc thét, “Đương nhiên là thích hợp rồi! Đúng là con cũng có bỏ công ra trồng rau, nhưng đây là An gia, hạt giống là của An gia, Thập Lang Thập Nhất Nương và cả đám hạ nhân giúp đỡ trồng rau đều là người An gia cả, còn con chỉ bỏ sức ra thôi, cho nên phần lớn rau đều thuộc về An gia. Rau trồng nhiều như vậy, Trữ Bị Lương ăn đều là ăn phần của Thập Lang cùng Thập Nhất Nương, thậm chí còn dư dả, căn bản cần ăn phần của con......”

      ra là thế.” Bất chợt hiểu ra, Vinh Nhị liền xông ra cửa, “Con đem bạc trả lại cho An Nhị ca.”

      “Trở lại cho mẹ!” Vinh Phượng thị túm lấy đứa con khờ của mình, “An Nhị ca của con rất thông minh, mẹ con còn nghĩ ra được sao thể nghĩ đến được.”

      Vinh Nhị lơ mơ nhìn mẹ , vẻ mặt tràn đầy cầu được giải thích.

      Vinh Phượng thị thở dài, phân tích cho con, “Bây giờ trong An phủ có ba đứa là các con, hơn nữa các con chơi với nhau rất tốt, gần như chuyện gì cũng làm cùng nhau. An Nhị ca của con có ánh mắt sắc bén như vậy, chỉ buổi tối nhìn ra được con là dạng người gì, tin vào nhân phẩm của con, ngầm thừa nhận cho phép con qua lại với đệ đệ muội muội của . Cho nên nếu đưa bạc cho Thập Lang và Thập Nhất Nương, cũng quên phần của con, đây chính là ám chỉ, xem con như đệ muội nhà mình mà đối đãi. Vì vậy, cho dù phải vì nguyên nhân Trữ Bị Lương ăn rau củ, cũng tìm lý do khác đưa bạc cho con......”

      Vinh Nhị cảm động, “Con ngờ An Nhị ca lại nghĩ như vậy......” Ở trong gia tộc, ngoại trừ bà nội thương ra, những người khác chỉ cần thấy đều đường vòng, chưa từng nghĩ tới, khi đến Trung Châu lại có người tín nhiệm như vậy.

      Vinh Phượng thị nhân cơ hội tăng thêm lòng tin cho con, “Bởi thế, bạc này thể trả lại, An Nhị ca đau lòng cỡ nào chứ.”

      Vinh Nhị nặng nề gật đầu, “Được, con nhất định phải chung sống hòa thuận với Thập Lang và Thập Nhất Nương.” tuyệt đối thể phụ tín nhiệm của An Nhị ca được.

      Vinh Phượng thị mỉm cười nhìn con, đương nhiên còn có vài việc mà bà ra, chẳng hạn như, An Nhị Lang đưa bạc, ngoại trừ có ý , còn có ý muốn hai nhà thêm thân thiết. Xem ra phu quân ở Du Thành làm việc tệ, ở cùng với mấy người nhà Nguyên soái rất tốt......

      “Mẹ, con giúp huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái, Thập Lang với Thập Nhất Nương nhất định chỉ lo chơi mà quên mất.” Được người khác thừa nhận, nét mặt Vinh Nhị toả sáng ngời ngời, vui sướng về phía cửa.

      Vinh Phượng thị vui mừng nhìn bóng dáng con mình, bà đưa con đến Trung Châu quả việc làm đúng đắn. Sao bà có thể nhìn ra được, khi ở kinh thành, vì mẹ chồng thiên vị mà con mình bị người trong gia tộc ghét bỏ lập. Tuy khi đứng trước mặt người ngoài, con mình mang bộ dạng rất tự cao tự đại, nhưng ra sâu trong thâm tâm lại che giấu lòng tự ti mà chính thằng bé cũng biết.

      *****************************************

      Vài ngày sau, lương thực được chuẩn bị đầy đủ, cha con An Nhị gia xuất phát lên đường, đôi mắt Tôn thị đỏ ửng, Thập Nhất Nương cũng hết sức luyến tiếc, mà khiến cho người khác thể ngờ được là, Vinh Nhị khóc cực kỳ thê thảm khi chia tay An Nhị Lang. Thập Lang vô cùng buồn bực, rốt cuộc đó là huynh trưởng nhà ai cơ chứ.

      An Nhị Lang mỉm cười thân thiết với Vinh Nhị Lang, dặn dò phen, Vinh Nhị gật mạnh đầu, “Nhị Lang ca, huynh yên tâm, đệ trông coi Thập Lang Thập Nhất Nương, và cả Thiên Bồng Nguyên Soái nữa, đệ dán mắt xem nó, để nó luyện tập nhiều chút.”

      Cha con An Nhị gia rời , hai ngày liên tục mọi người trong nhà vực dậy nổi tinh thần, Vinh Nhị dứt khoát làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm.

      “Vinh Nhị ca, huynh viết gì vậy?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi, “Huynh muốn viết sách à?”

      Vinh Nhị đỏ ửng cả mặt, “Huynh làm gì được vĩ đại như thế, sao có thể viết sách cho được, chẳng qua là huynh viết ra mấy chuyện tâm đắc khi chúng ta trồng rau mà thôi.”

      Chuyện tâm đắc khi trồng rau? Thập Nhất Nương mờ mịt cầm lấy tờ giấy, đó viết cách phòng sâu thế nào, cầm lên tờ khác, đây là về cách làm sao sử dụng thức ăn thừa và lá cây vô dụng gì gì đó để ủ phân......

      là giỏi.” Thập Nhất Nương thốt lên, “Muộn ngờ Vinh Nhị ca có thể ghi nhớ toàn bộ như thế.”

      Vinh Nhị được khen có chút ngượng ngùng, gương mặt thanh tú của nóng rực, “Chú của huynh bây giờ được điều đến Kinh Châu, huynh cảm thấy mấy thứ này có thể có ích với chú ấy. Gần đây huynh hỏi rất nhiều dân chúng trồng rau, cũng xem rất nhiều sách về việc gieo trồng, chỉ tiếc là đa số sách đều viết về cách làm ruộng, còn sách dạy trồng rau hầu như ai viết…… ra có rất nhiều địa phương nhất định thích hợp trồng lương thực, nhưng lại thích hợp làm vườn rau, nếu dân chúng có thể trồng được nhiều loại rau cũng có thể tiết kiệm được ít lương thực......”

      Vinh Nhị chậm rãi , ánh mắt chói sáng vô cùng, Thập Nhất Nương cong cong đôi mắt, “Vinh Nhị ca là đẹp trai quá nha!”

      Mặt Vinh Nhị lập tức đỏ lên, phải bọn họ về cách trồng rau sao, sao tự dưng lại quay ngoắt qua chuyện này.

      “Mai mốt Vinh Nhị ca nhất định có thể làm vị quan tốt.” Thập Nhất Nương chân thành bày tỏ.

      Vinh Nhị ngượng ngùng, “Đâu có, mấy thứ mà huynh phải học còn nhiều lắm. Thập Nhất Nương, may mà hồi trước muội thức tỉnh huynh, nếu phải vậy, giờ huynh vẫn còn là Vinh Nhị béo biết trời cao đất rộng là gì.”

      Thập Nhất Nương cười tươi, “Đâu có, kiểu gì Vinh Nhị béo cũng thay đổi thành Vinh Nhị đẹp trai, chỉ là muộn hơn chút mà thôi.”

      “Thập Nhất Nương, nếu muội ngại huynh viết cả chuyện của muội và Thập Lang vào đây.” Vinh Nhị hơi được chắc chắn hỏi, “Chú của huynh và huynh có tình cảm rất tốt, chú ấy vẫn luôn lo huynh có được người bạn nào tử tế.”

      Thập Nhất Nương vui vẻ gật đầu, “Đương nhiên có thể, Thập Nhất Nương rất vinh dự được làm bạn với Vinh Nhị ca mà.”

      Mặt Vinh Nhị lại đỏ, hơi thẹn thùng, “Thập Nhất Nương, huynh cố gắng làm vị quan tốt lưu danh ngàn đời, để tất cả bạn bè của huynh đều có thể cảm thấy vinh quang.”

      Vinh Nhị tuổi , biết vì những lời này mà tương lai sau này của vất vả cỡ nào, nhưng vẫn bao giờ quên quyết tâm mà có được vào giờ khắc ấy.

      Vinh Nhị thu dọn mớ tài liệu mà viết, bảo người gửi .

      “Bây giờ rốt cuộc huynh cũng biết, cái gì gọi là phải thực hành mới có hiểu biết rồi. Nếu có thể, huynh cũng muốn thử trồng đủ loại ruộng đất, nếu tìm ra được cách nâng cao sản lượng lương thực tốt rồi.”

      Thập Nhất Nương vui vẻ , “Việc này thành vấn đề. Chỉ là, bây giờ là mùa thu, còn kịp rồi, chờ đến mùa xuân sang năm, chúng ta làm thửa ruộng.”

      Vinh Nhị mừng rỡ, “Được, đây đúng là ý kiến hay.”

      Vừa mới bước vào cửa, Thập Lang chút khách khí đả kích , “Làm ruộng phải bón rất nhiều phân, đến lúc đó huynh đừng có mà ghét bỏ đống ruộng lúa bốc mùi đến tận trời đó.”

      Vinh Nhị trừng , “Đó là đệ có được hay , giờ huynh nghĩ thông suốt rồi.” Tiếp xúc lâu dài với việc đồng áng, rốt cuộc Vinh Nhị cùng Thập Lang còn ghét bỏ ruộng lúa nữa. Sau khi bọn họ thử nghiệm vô số loại phân bón, thể thừa nhận rau củ chính là chồng của mùi thối, thối vui. Bọn họ chỉ có thể tự an ủi mình rằng, cũng may rau củ bị dính mùi thối.

      “Chắc bây giờ An Nhị ca phải đến nơi rồi.” Vinh Nhị nhìn thời tiết bắt đầu lạnh dần, lo lắng .

      “Chắc là chưa, lương thảo nhiều như thế cơ mà. Nhưng đệ nghĩ chắc đến Du Thành trước khi tuyết rơi.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Nhiều năm sau

      Tư Đồ Tứ Lang: Nam chủ nhân là chỉ An Thập Lang, nữ chủ nhân là Thập Nhất Nương à?

      Trữ Bị Lương: Éc éc (đúng vậy.)

      Tư Đồ Tứ Lang: Vậy tính là gì? Muốn chết! Người đâu, lôi xuống chém đầu!

      Trữ Bị Lương: Éc éc éc! (cứu heo với!)

      Thập Nhất Nương: Nhất thiết đừng có chém nha, Tinh La ca ca, nếu chém đầu lãng phí hết cả đống máu heo, dồi của ta đó......

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 47

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, đám Thập Nhất Nương vội vàng thu hoạch rau củ, vào mùa thu Thập Nhất Nương trồng nhiều nhất là củ cải và cải trắng, đều là những loại có thể cất giữ qua mùa đông.

      Tình hình chiến tranh ở Tây bắc vô cùng ác liệt, thỉnh thoảng Thập Nhất Nương cũng hơi lo lắng, nhưng khi thấy Phương thị cùng Tôn thị hề nôn nóng gì, nàng cũng thả lỏng lòng mình.

      “Lạnh quá.” Vinh Nhị thái cải trắng làm đồ chua, thổi phù phù vào tay mình.

      Thập Nhất Nương đứng xếp củ cải vào trong hũ ở bên cạnh, cũng ngẩng đầu lên , “Vinh Nhị ca, huynh nghỉ ngơi , huynh cần phải giúp đâu.”

      Vinh Nhị lắc đầu, “Huynh tình nguyện mà, bây giờ ra đồng được, huynh cảm thấy như sức lực cả người mình biết dùng đâu.”

      “Nếu luyện võ , muội thấy, cho dù thể luyện thành võ nghệ cao cường như đại hiệp được, nhưng ít nhất có thể chống lại trộm cướp gì đó......” Vì trải qua cảm giác bất an cực độ thời tận thế, Thập Nhất Nương đề nghị.

      Thập Lang cũng bận việc ở bên, xoay đầu lại , “Vinh Nhị ca, có muốn học côn pháp với đệ , La sư phụ dạy đệ còn chán vì đệ tử ít quá kia kìa.”

      “Côn pháp?” Vinh Nhị hơi tình nguyện, sao phải là đao pháp kiếm pháp gì đó chứ, xài gậy gộc thế này, đủ tuấn.

      Thập Nhất Nương xoay sang, vẻ mặt chờ mong: “Vinh Nhị ca, chỉ có hòa thượng mới học côn pháp thôi, học vung roi với muội , Nhị bá mẫu của muội dùng roi rất cừ. Oa, cứ nghĩ đến năm đó Nhị bá mẫu cưỡi tuấn mã, mặc thân đồ đỏ rực, vung roi diệt sạch đám nam nhân bạc tình trong thiên hạ. Nhị bá mẫu thường than thở, nếu bà làm hỗn loạn giang hồ nhất định đâu có nhận được danh hiệu ngọc diện la sát gì gì đó......” Vẻ mặt Thập Nhất Nương sùng bái, nữ vương đại nhân vung roi, thần tượng của nàng đó!

      Vinh Nhị lập tức quay sang Thập Lang, chắc như đinh đóng cột, “Thập Lang, huynh học côn pháp với đệ, ngẫm lại, Tôn Ngộ nhân vật lợi hại như vậy, có thể xem Định hải thần châm như gậy gộc mà dùng, là rất soái!”

      Thập Nhất Nương buồn bực, đôi mắt tròn xoe trừng Vinh Nhị, Vinh Nhị có chút chột dạ nhưng kiên quyết đáp lại tấm lòng chờ mong của Thập Nhất Nương. Roi mềm nhũn yếu xìu như thế chỉ dành cho đàn bà con , phải là thứ để cho đại nam nhân như học.

      Thập Lang lại hơi đăm chiêu, “Nếu vậy đệ phải dùng cái cào chín răng mới đúng, ừ, binh khí của Nhị sư huynh là hợp ý đệ nhất, vung cào xuống là xuất ngay mấy lỗ thủng, lực sát thương tuyệt đối thuộc hạng nhất. Đúng rồi, hay là làm hai cây , để Thiên Bồng Nguyên Soái cũng luyện chút.”

      Vinh Nhị nhất thời có dự cảm tốt, “Thập Lang, cái này...... Cầm binh khí phải dùng đến tay, còn Trữ Bị Lương chỉ có chân, tiện cho lắm.” con heo còn xài binh khí, vậy thành thần luôn rồi còn gì nữa?

      Hai mắt Thập Nhất Nương cũng sáng ngời ngời, “Yên tâm, để Trữ Bị Lương xài hai móng trước là cầm được rồi. Nhưng đinh ba dài quá, Trữ Bị Lương lùn vậy sao cầm vũ khí được chứ?”

      Thập Lang phản bác, “Khỉ còn đứng lên bằng hai chân được, vậy chẳng lẽ Thiên Bồng Nguyên Soái còn bằng khỉ hay sao?”

      Vinh Nhị lặng lẽ đỡ cho Trữ Bị Lương, “Vẫn nên vừa vừa phải phải thôi, thực tế heo so được với khỉ, Tôn Ngộ làm Đại sư huynh rồi.”

      Thập Lang lại phục: “Trư Bát Giới mới là kẻ chiến thắng, Tôn Ngộ chỉ là người dẫn đầu mà thôi. Hừ, đệ quyết định rồi, đệ nhất định cố gắng huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái.”

      Thập Nhất Nương cũng hào hứng tràn trề chen chân vào, “Được, muội cũng giúp huynh huấn luyện nó. Chuyện đường bằng hai chân đơn giản như vậy, Trữ Bị Lương chắc chắn học rất nhanh.”

      chứng minh, chuyện này cũng hề dễ dàng, Vinh Nhị cảm thông nhìn Trữ Bị Lương éc éc kêu thảm thiết.

      Thập Nhất Nương đong đưa củ cải ở phía trước, “Dùng hai móng sau mà , được dùng cả bốn móng. Thập Lang ca, chúng ta dứt khoát lấy dây thừng cột chặt hai móng trước của nó lại luôn ......”

      Thập Lang nghĩ nghĩ, mừng rỡ , “Thập Nhất Nương thông minh, để huynh bảo người tìm dây thừng đến.”

      Éc éc éc! Trữ Bị Lương kêu gào thảm thiết.

      Thập Nhất Nương có chút đau lòng, vụng trộm dùng dị năng điều dưỡng cho cơ thể nó chút, Trữ Bị Lương cực kỳ thoải mái híp đôi mắt heo lại, trong miệng phát ra thanh ụt ịt. Đông Mai lặng lẽ làm cho nó quần áo mới giữ ấm xinh đẹp, Vinh Nhị lén lút đem rất nhiều củ cải đến cho nó ăn xả láng, Thập Lang xách bồn nước ấm to đùng đoàng đến tắm rửa mát xa cho nó......

      Được rồi, đại gia Trữ Bị Lương chổng bốn móng lên trời, đôi mắt heo vẻ hưởng thụ, nếu mỗi lần luyện tập xong đều được hưởng đãi ngộ như thế này, vậy nó cũng phải cố mà luyện tập cho tốt thôi.

      Đến khi Trữ Bị Lương rốt cuộc học được cách đường bằng hai móng sau là giữa tháng mười, gần đết tết học được được cách cầm đinh ba, cũng theo khuôn theo mẫu vung vẩy được vài cái. Thế là việc buôn bán của Bách Vị lâu cũng cực kỳ phát đạt thịnh vượng, gần như mỗi người ở Trung Châu đều biết có con heo sữa hương biết diễn trò ở Bách Vị lâu.

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm đếm số hoa hồng đáng kể của mình, quả nhiên động vật luôn tiến hóa, muốn làm thuần thú sư phải nhẫn tâm, nhất định phải khắc sâu nhận thức, heo là loài động vật ngược thoải mái.

      Còn Trữ Bị Lương sâu sắc cảm nhận được, loài người chính là loài động vật xảo quyệt, bởi vì từ sau khi nó học được cách đứng lên bằng hai chân, các loại đãi ngộ tốt đẹp, dị năng, quần áo mới, nước ấm để ngâm tắm, mát xa gì gì đó, toàn bộ đều còn...... Nếu nó có hiểu biết sâu sắc về văn hóa loài người, nó nhất định biết được cái gì gọi là thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt.

      ******************

      Phương thị cùng Tôn thị hết sức kinh ngạc, từ khi nào Bách Vị lâu của Nhị Lang được mọi người chào đón nhiệt liệt đến thế. Hơn nữa, dạo gần đây, cứ cách hai ngày ba bữa là lại có người đến viếng thăm, mà mọi người đến chơi đều có vẻ mặt ngượng ngùng muốn lại thôi, tỏ ý liệu có thể được nhìn thấy Trữ Bị Lương lần hay .

      Trong khi Phương thị cùng Tôn thị hề hiểu tình hình gì, phủ nguyên soái vì con heo mà càng thêm nổi tiếng. giờ mỗi khi có ai nhắc đến An nguyên soái phủ, ấn tượng đầu tiên hoàn toàn phải là phủ của An nguyên soái mà chính là nhà của Thiên Bồng Nguyên Soái.

      Phương thị cùng Tôn thị buồn bực, các bà ngờ tới, con heo lại có thể gây ồn ào huyên náo đến mức này. Aiz, danh dự trăm năm của An phủ......

      Thập Lang đắc ý vênh váo viết thư tranh công với An Nhị Lang, An Nhị Lang hồi : tệ, tiếp tục cố gắng, phải cân nhắc đến chuyện tăng thêm ảnh hưởng, ví dụ như kiếm con khỉ biểu diễn Tôn Ngộ .

      Chủ ý của An Nhị Lang bị Tôn thị phủ quyết, Trữ Bị Lương thôi , giờ lại còn thêm con khỉ, coi An gia là nơi ca múa tạp kỹ à.

      ******************

      Chẳng mấy chốc đến tết, chính là thời điểm được ăn uống thỏa thích, chỉ là ngày nào cũng ăn củ cải cải trắng cũng khá là chật vật. Thập Nhất Nương ăn củ cải cải trắng đậu đũa đến phát ngấy rồi, cuối cùng nảy ra cách thức đơn giản để trồng rau vào ngày đông.

      Mùa đông, trong phòng có tường ấm (1), lại còn có bếp than sưởi, nhiệt độ tuyệt đối được bảo đảm, Thập Nhất Nương dứt khoát trồng hành hẹ tỏi ngò này nọ, tuy rằng thiếu nắng nên hơi chậm lớn, thoạt nhìn cũng hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng ít nhiều gì cũng cần ăn rau muối chua mỗi ngày nữa.

      (1) Tường ấm: Tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm.

      Thập Lang và Vinh Nhị nhìn thấy Thập Nhất Nương dùng chậu hoa trồng rau, là ngây cả người, ha ha, từng nghe người ta đến trồng hoa trong phòng ấm, nhưng chưa từng nghe thấy có ai trồng rau trong phòng!

      Thập Nhất Nương hừ tiếng, còn chưa được nhìn thấy đủ loại rau trồng ngoài ban công đâu, chỉ thế này thôi là gì!

      Tôn thị cùng Phương thị chỉ biết líu lưỡi, tháng trước để Lộ ma ma về nhà thăm con dâu, kết quả bà ấy vừa ở đây phát là Thập Nhất Nương liền tạo phản, sao đứa này lại chấp nhất với chuyện ăn uống thế biết.

      Vinh Nhị ngơ ngác đứng trước chậu hoa trồng rau, “Thập Nhất Nương, chúng ta đều nghĩ rằng, vào mùa đông chỉ có ở suối nước móng mới có thể trồng rau, chưa từng nghĩ tới, chỉ cần nhiệt độ khí thích hợp là cũng có thể trồng rau......”

      Thập Nhất Nương hiểu vì sao lại có bộ dáng mất hồn mất vía như vậy, “Đương nhiên, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề chiếu sáng với độ ấm, vậy năm bốn mùa đều có thể trồng rau......”

      Vinh Nhị phấn chấn tinh thần, “Mùa đông chính là lúc mà dân chúng bị giày vò nhất, nếu bọn họ có thể trồng được ít rau, có lẽ phải chịu đói nữa......”

      Thập Nhất Nương gãi gãi đầu, “Đúng vậy, nếu có thể dựng cái nhà kính là có thể trồng rau vào mùa đông......”

      Vinh Nhị mê muội khỏi, Thập Nhất Nương có chút lo lắng nhìn , đừng thằng nhóc này nghĩ đến chuyện trồng rau trong nhà kính chứ, thời đại này chưa có kính, nhà ấm người bình thường căn bản đủ sức......

      Vinh Nhị ngừng lật sách, có dự cảm, nhà kính trồng rau trong lời của Thập Nhất Nương tuyệt đối có thể làm được, nếu có thể trồng rau vào mùa đông mà phí tổn cao, vậy đối với con dân Đại Hạ mà , những ngày mùa đông còn phải gian nan như vậy nữa.

      *******************************************************

      Mùa đông Tây bắc dài dằng dặc, Thập Nhất Nương cùng Vinh Nhị cuối cùng vẫn dựng nên nhà kính trồng rau giản dị, tuy rằng phí tổn cực cao, nhưng Vinh Nhị rất vui sướng, ngày đông Tây bắc giá lạnh, nếu ở nơi phương nam có tuyết, phí tổn cho rau trồng ngày đông nhất định giảm xuống bậc.

      Khi Thập Lang và Thập Nhất Nương giành nhau ăn rau xà lách cùng rau chân vịt, Vinh Nhị hết sức phấn khởi viết thư cho chú của , ghi chép cách trồng rau mùa đông trong đó.

      Phía nam xuân về ngập nắng, cỏ tươi mát chim bay lượn thành đàn, nhưng ở Tây bắc vẫn là vùng đất của băng tuyết. Đến tháng ba, nữ thần mùa xuân ngượng ngùng chùn bước trước ác liệt của ngày đông, nhưng mặc kệ thế nào, khi tuyết tan dần, mảnh đất như sống lại, suối nước róc rách, chim hót hoa nở tràn ngập nơi nơi.

      Thập Nhất Nương Thập Lang và cả Vinh Nhị bắt đầu đến ngoại ô ngắt lấy những bông hoa dại cùng rau dại có thể ăn được.

      Vinh Nhị có chút tình nguyện, hôm nay đọc cuốn sách, còn chưa đọc xong nên thể nào vui vẻ ra ngoài, “ ràng có rau trồng rồi, vì sao còn phải ăn rau dại?”

      Bởi vì rau dại tươi mát ngon lành chứ sao, đương nhiên Thập Nhất Nương thể như vậy, “Đương nhiên vì đây là chuyện mà dân chúng phải làm trong ngày xuân chứ còn gì nữa, biết có bao nhiêu dân chúng đủ lương thực để vượt qua mùa đông, nếu phải có những quà tặng của thiên nhiên như thế này, biết còn có bao nhiêu người đói chết ấy chứ?”

      Xuân Lan vô cùng kiêu ngạo nhìn tiểu thư vừa thông minh vừa lương thiện nhà nàng, “Tiểu thư của chúng ta là thiện tâm.”

      Vinh Nhị lên tiếng, vì lập chí trở thành nhân vật vĩ đại nhất, động tác trong tay bắt đầu nhanh hơn, chẳng qua cũng chỉ là rau dại thôi mà, dân chúng có thể ăn, chẳng lẽ còn thể ăn được thứ đồ tầm thường này à?

      Thập Lang thầm, “Ta thấy Thập Nhất Nương cũng chỉ vì muốn ăn mà thôi.”

      “Nhánh tề thái này non.” Xuân Lan nhìn mà vui mừng, nàng xuất thân nghèo khó, hồi bé cũng ăn ít rau dại.

      “Cây tề thái này đem làm sủi cảo bánh bao cũng rất ngon, người bị béo phì ăn vào có thể giảm béo, mấy người bị bệnh quáng gà tức là đến tối nhìn đường cũng cần phải ăn nhiều. Rau sam xào trứng cũng ngon, có thể giải độc giảm nhiệt. Rau dền hay còn gọi là rau lá lớn, đem làm rau trộn, luộc, hay làm nhân bánh đều ngon, bổ nhuận tràng. Rau đắng phải trụng qua nước mới bớt đắng, người bị đau họng có thể ăn nhiều. Cổ họng Đông Mai bị viêm, chúng ta hái nhiều chút đem về cho em ấy......” Đại khái do đời trước ông nội là thầy thuốc đông y, Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy mấy loại rau dại này liền nhịn được mà kể ra công dụng của chúng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Vinh Nhị cùng Thập Lang bàn luận về vũ khí của Trư Bát Giới và Tôn Ngộ ,

      Vinh Nhị: Cào chín răng cũng rất khá, bình thường có thể đem cào đất, ra trận có thể giết địch......

      Thập Lang: Định hải thần châm của Tôn Ngộ lợi hại hơn, đánh người cần phải rồi, còn có thể dùng để ngoáy lỗ tai, biến dài có thể làm thang, biến lớn có thể làm xà nhà, biến nhọn có thể làm cái khoan……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :