Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 19

      “Lão Nhị, não ngươi bị nhúng nước rồi à? nhìn thấy ba chữ Túy Tiên lâu rất to kia sao? Thanh lâu nha!” Tô Duyệt Duyệt chỉ tấm biển tường.

      Vẻ mặt Bắc Thần Liệt đầy vạch đen, dĩ nhiên biết đây là thanh lâu, “Ngươi biết nó là thanh lâu, mà còn dám vào? Ngươi sợ hoàng huynh trách cứ sao?”

      “Lão Nhị, rốt cuộc ngươi muốn vào hay hả, sao nhiều như thế, cứ như nương tử giữ chân trượng phu mình.” Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn , sau đó chạy xa như làn khói.

      Khóe miệng Bắc Thần Liệt giật giật, quả nhiên Tô Duyệt Duyệt giống trước, vội đuổi theo sát.

      Đột nhiên bên trong xuất tú bà đứng ra ngăn cản Tô Duyệt Duyệt, “Nơi này ngươi thể vào, ra ngoài.”

      “Tại sao ta thể vào, ta cũng phải là trả tiền.” Tô Duyệt Duyệt kháng nghị.

      “Ngươi là nữ, nơi này là nơi để nam nhân mua vui, nữ nhân được vào, nhanh ra ngoài, đừng trách ta.”

      Mặc dù Tô Duyệt Duyệt nữ giả nam, nhưng tú bà là người lão luyện như vậy, sao thể nhìn ra Tô Duyệt Duyệt là nữ chứ.

      Tô Duyệt Duyệt lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, thả vào tay tú bà, cũng ôm cánh tay Bắc Thần Liệt, “Bổn nương mang phu quân nhà ta tới chơi, ngươi có ý kiến gì ?”

      Lời này ra, trong nháy mắt khiến mọi người hít ngụm khí lạnh, gian vốn huyên náo ầm ỹ bỗng chốc yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều mở to mắt, dám tin nhìn Tô Duyệt Duyệt, ngờ lại có nữ nhân dẫn trượng phu của mình tới chơi thanh lâu.

      Tú bà hơi kinh ngạc, thấy tờ ngân phiếu tay mặt bắt đầu hớn hở, “ ra là vậy à! có ý kiến, ma ma ta làm sao dám ý kiến. Chẳng qua là chưa từng thấy người kỳ lạ như nương thôi. Lại có thể chịu đựng dẫn trượng phu mình tới thanh lâu, là nữ trung hào kiệt.”

      Nhất thời, mặt Bắc Thần Liệt xanh lét, nhìn xung quanh phóng tới những ánh mắt khác thường, sao lại cảm thấy có loại khinh thường, giống như kỹ thuật trong phòng của mình chưa tốt, cần nương tử mang tới thanh lâu học hỏi là sao?

      có ý kiến là tốt nhất, chọn cho ta gian phòng tốt nhất, phu quân nhà ta muốn mời hoa khôi Túy Tiên lâu tới.” Tô Duyệt Duyệt chút keo kiệt , dù sao tiền người mình cũng là trộm được từ Bắc Thần Hàn, cứ coi là máy rút tiền thôi.

      Từ đầu tới cuối Bắc Thần Liệt dám câu, giờ phút này giống như đợi Tô Duyệt Duyệt làm thịt.

      cúi đầu nhìn động tác kéo mình của Tô Duyệt Duyệt, nhìn bộ dáng khác lạ của nàng, nội tâm chợt có chút gì đó xao động.

      Từ khi Tô Duyệt Duyệt bị mất trí nhớ, trong mắt nàng hoàn toàn biến thành người khác, nữ nhân đặc biệt. chưa bao giờ gặp nữ nhân nào như vậy, cũng chưa thấy hứng thú như thế. Nhưng mà, nàng là tẩu tử của mình, cho nên chỉ có thể khắc chế, thể để mình có bất kỳ ý tưởng nào với nàng.

      “Vị nương này, phải, Vân Sương nương có khách mời trước, bằng ta giúp các ngươi mời những nương khác nhé, cũng tốt kém đâu.” Tú bà tươi cười vội vàng .

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày vui, “Đối phương ra giá bao nhiêu?”

      “Hai trăm lượng.”

      “Vậy ta đưa năm trăm lượng, mang Vân Sương nương tới hầu phu quân nhà ta.” Dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, đây là lần đầu nàng tới thanh lâu, , cũng phải tận mắt thấy được phong thái của hoa khôi chứ!

      Tú bà nghe thấy thế cười đến đáng sợ, “Được được được, ta lập tức mời Vân Sương nương. Tiểu Hoa, dẫn hai bị khách này đến phòng .”

      Trong phòng.

      Vẻ mặt tú bà lúng túng trước mặt hai người, “ xin lỗi, vị khách kia kiên trì muốn mời Vân Sương nương, ra giá ngàn lượng.”

      có thể kiếm nhiều tiền hơn, tú bà đương nhiên muốn ra giá cao hơn.

      “Cái gì? ngàn lượng, vậy ta ra giá ngàn năm trăm lượng, nhanh .” Tô Duyệt Duyệt giàu có hào sảng hét lên với tú bà.

      Nàng quyết định hôm nay phải nhìn bằng được hoa khôi kia.

      Bắc Thần Liệt nhìn tú bà vui vẻ ra ngoài, vội vàng : “Duyệt Duyệt, bình thường nữ tử trong thanh lâu chỉ cùng lắm là năm mươi ngân lượng, hoa khôi cùng lắm cũng quá trăm lượng, ngươi ra ngàn năm trăm lượng, có quá phô trương ?”

      “Ngươi quản được ta sao? Ta thích là được.” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên câu, khiến Bắc Thần Liệt biết nên gì nữa.

      Lúc này, tú bà lại trở lại lần nữa, nụ cười tươi rói vẫn mặt, mở miệng : “Vị công tử kia đưa giá ba ngàn lượng, kiên trì muốn Vân Sương nương.”

      “Ba ngàn lượng? cho biết, vì phu quân nhà ta, ta ra năm ngàn lượng.” Tô Duyệt Duyệt đập bàn hét lên.

      “Duyệt Duyệt, ngươi…” Bắc Thần Liệt muốn ngăn lại bị tú bà cản trở.

      Tú bà cười đến mức mặt mày nở hoa, năm ngàn lượng, bà ta quá lời rồi, “Được được được. Lần này ta nhất định mời được Vân Sương nương tới đây.”

      Sau khi xong, cho Bắc Thần Liệt cơ hội phản bác, vội lui ra ngoài.

      Bắc Thần Liệt mở miệng , “Duyệt Duyệt, năm ngàn lượng, ngươi điên rồi à? hoa khôi đáng giá năm ngàn lượng sao?”

      thế nào cũng là công tử phong lưu, nhưng cái giá năm ngàn lượng để mời hoa khôi thực đáng.

      Tô Duyệt Duyệt thèm nghe, cười hi hi giúp rót rượu, “Uống rượu .”

      phòng khác.

      Bên trong là hai nam tử, nhìn qua có lẽ thân phận hề tầm thường, mà Vân Sương nương tựa vào ngực vị nam tử áo trắng.

      Vân Sương nghe thấy vị công tử này ra giá ba ngàn lượng muốn nàng, càng thêm vui chết được, điều này chứng minh nàng trong mắt vị công tử này rất quan trọng.

      “Lục ca, sao huynh lại đưa giá ba ngàn lượng?” Nam tử áo lam còn lại mở miệng hỏi.

      Nam tử áo trắng trả lời, bưng chén rượu lên uống ngụm.

      Lúc này, tú bà cười cười vào.

      “Nàng thế nào?” nhàn nhạt liếc tú bà hỏi.

      Tú bà cười lúng túng mấy tiếng, vội vàng , “Vị nương kia , nàng vì phu quân của mình trả giá năm ngàn lượng.”

      Nam tử áo lam kinh ngạc, trợn to mắt: “Ngươi nàng(*) là nương? Nàng giúp phu quân tìm kỹ nữ?”

      (*) Ở tiếng trung: nàng, , chàng… đều có phát giống nhau là “Ta” nên người áo xanh biết khi nãy người áo trắng gọi là “” hay là “nàng”.

      “Đúng, đúng, đúng. Cho nên công tử, rất xin lỗi, Vân Sương nương…”

      Khóe miệng nam tử áo trắng nhếch lên, tròng mắt thoáng qua hứng thú, “Bảy ngàn lượng.”

      Lời này vừa ra khiến ba người còn lại kinh ngạc, tú bà cười to sung sướng, vung khăn lên, “Được, được, được. Vân Sương nhớ phục vụ tốt biết chưa?”

      Khuôn mặt Vân Sương hạnh phúc, tiến sát tới rót rượu, “Công tử, Vân Sương giúp người uống rượu.”

      Nam tử áo trắng cười tà mị, nhận lấy chén rượu kia, ngửa đầu uống cạn, dường như rất mong đợi tin tức tú bà mang về.

      gian phòng khác.

      Tú bà hưng phấn chạy vào.

      nương, vị công tử kia ra giá bảy ngàn lượng.”

      “Cái gì? Đáng ghét! Bổn nương theo tới cùng. cho biết, tám ngàn lượng. Phu quân nhà ta nhất định phải mua được,êm đầu tiên của Vân Sương nương.” Tô Duyệt Duyệt móc từ trong ngực ra chồng ngân phiếu đặt ở bàn.

      Khóe miệng Bắc Thần Liệt co giật, nếu đây là nương tử của , chỉ sợ chịu nổi rồi. Nếu hoàng huynh ở đây, chắc tức đến nổ phổi.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 20

      Tú bà chạy ra ngoài lần nữa, lát sau lại quay lại, rồi lại chạy ra ngoài, rồi quay lại…

      nương, vị công tử kia ra giá hai vạn hai ngàn lượng, nương có muốn tiếp tục ra giá hay ?” Tú bà nghẹn cười đến nội thương rồi, hai vạn hai ngàn lượng nha, như thế biết thanh lâu phải buôn bán mất bao lâu mới được từng đấy chứ!

      “Hai vạn hai, Duyệt Duyệt, ngươi muốn thêm nữa chứ?” Bắc Thần Liệt giữ bàn tay bé của nàng.

      Ánh mắt tú bà lóe sáng, dường như mong đợi Tô Duyệt Duyệt ra giá.

      Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt nhếch lên, búng tay cười , “Ngu ngốc mới dùng hai vạn hai mua đêm đầu tiên của hoa khôi, bổn nương dùng năm trăm lượng cũng thấy nhiều rồi, nghĩ tới có người ngu ngốc hơn thế, đùa làm chút làm sao vui? Nếu nhiều tiền, cho tiêu tốn thêm .”

      Tô Duyệt Duyệt đưa tờ giấy vừa mới viết xong cho tú bà kinh ngạc, “Cái này, giao cho vị công tử kia, bổn nương chúc khai bao vui vẻ.”

      “Duyệt Duyệt, ra là ngươi cố ý.” Rốt cuộc Bắc Thần Liệt thở phào nhõm, còn tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt chiến đấu tới cùng với người kia chứ.

      Tô Duyệt Duyệt cười ha ha nhìn , “Ngươi cảm thấy ta giống người ngu ngốc lắm sao? Năm trăm lượng là giá trị lớn nhất của hoa khôi rồi. Bệnh thần kinh mới lấy giá cao hơn mua hoa khôi đó.”

      gian phòng khác, hai người ngu ngốc ngồi.

      Nam tử áo trắng áo lẳng lặng ngồi thưởng thức rượu, mong đợi nương kia ra giá tiếp như nào.

      “Lục ca, hai vạn hai ngàn lượng? Rốt cuộc huynh nghĩ gì?” Nam tử áo lam vô cùng bất mãn, trợn mắt nhìn hoa khôi cái.

      “Thất đệ, vốn ta cũng quan tâm, chỉ là hoa khôi mà thôi, nhưng tú bà vừa , đối phương là nương, còn là nương mang trượng phu của mình tới. Người thú vị như vậy, dùng hai vạn hai ngàn lượng trêu chọc nàng cũng thỏa đáng.” Nam tử áo trắng tươi cười .

      Vân Sương nghe được lý do chân chính của nam tử, nhất thời sắc mặt ảm đạm, nàng vốn tưởng công tử này thích mình, muốn nhường mình cho người khác, cho nên mới ra giá cao lưu nàng lại, nghĩ tới là chỉ muốn mua vui.

      ra là như vậy. Đúng, nương như vậy khiến đệ cũng tò mò, rất muốn nhìn nàng cái.” Nam tử áo lam bừng tỉnh đại ngộ.

      Lúc này, tú bà tươi cười vào.

      Nam tử áo trắng vội mở miệng hỏi, “Như thế nào? Vị nương kia muốn ra giá bao nhiêu?”

      Chịu đưa ra giá hai vạn hai, nhất định là kẻ ngu, biết nàng ấy có ngu ngốc như suy nghĩ ?

      Sắc mặt tú bà lúng túng, cười : “À, vị nương kia ra giá, cho nên công tử thắng rồi.”

      Tú bà nghĩ thầm, mặc dù thể kiếm nhiều hơn nữa, nhưng hai vạn hai là quá đủ rồi.

      “Cái gì? ra giá?” Nam tử áo trắng buồn bực.

      Mới vừa rồi nàng ấy tỏ vẻ bắt buộc phải mua được, sao giờ lại dễ dàng rút lui như thế?

      “Vị nương kia nhờ ta đưa tờ giấy này.”

      Nam tử áo trắng vội vàng cầm lấy tờ giấy, mở ra đọc, trong nháy mắt sắc mặt khó coi.

      “Viết cái gì? Cho đệ xem với.”

      Nam tử áo lam cầm lấy tờ giấy kia, đọc được những hàng chữ lớn.

      Người mà bỏ ra hai vạn hai là kẻ ngu, bổn nương chơi với ngươi nữa. Đây coi như chút dạy dỗ, lần sau nhớ đừng giành đồ với nữ nhân. Ngu ngốc!
      Phía sau tờ giấy còn vẽ hình ‘đống phân’.

      Nam tử áo lam nhịn được bật cười, ‘ ra là nàng cố ý! Xem ra nàng cũng phải người biết suy nghĩ. Lần này huynh tốn quá nhiều tiền rồi.”

      Sắc mặt nam tử áo trắng trầm xuống, cầm chén rượu bàn hơi uống cạn, đột nhiên đứng lên, “Ta cũng muốn nhìn chút, nữ nhân như nào mà dám mắng ta là ngu ngốc.”

      Sau khi xong, nhìn tú bà, tú bà lập tức gật đầu trước dẫn đường tới gian phòng của Tô Duyệt Duyệt, nam tử áo lam tràn ngập tò mò theo sau.

      Hai người vừa tới gian phòng kia mở cửa thẳng vào, hai người bên trong cũng nhìn sang, mặt bốn người đều kinh ngạc.

      “Tô Duyệt Duyệt!” Nam tử áo trắng trợn to hai mắt.

      “Uyên Ương… Ngô ngô…” Tô Duyệt Duyệt cũng kinh ngạc gọi tên của , đột nhiên bị che lại chiếc miệng nhắn.

      Bắc Thần Liệt cũng kinh ngạc mở miệng hỏi, “Lục đệ, Thất đệ? Sao các ngươi lại ở đây?”

      Trước mắt hai người chính là Lục hoàng tử Bắc Thần Ngạo và Thất hoàng tử Bắc Thần Tường, bởi vì Lục hoàng tử và Thất hoàng tử đều được Hoàng đế đưa ra bên ngoài, nên rất ít khi trở lại kinh thành, cũng ít quay về hoàng cung.

      Tô Duyệt Duyệt nghe thấy lời của Bắc Thần Liệt, nhất thời kinh ngạc, tin được Uyên Ương Hồ Điệp là hoàng tử. Trời ạ! Nếu hoàng tử, sao lại làm hái hoa tặc? Hơn nữa biết nàng là tẩu tử của , mà cũng dám lẻn vào phủ Thái tử mang nàng ?

      “Lục đệ, đệ biết Duyệt Duyệt à? Ta nhớ, từ tới lớn đệ chưa từng gặp nàng mà, sao biết được?” Bắc Thần Liệt nghi hoặc nhìn hai người.

      Bắc Thần Ngạo biến sắc , “Nhị hoàng huynh cứ trò chuyện với Thất đệ trước, ta có việc tìm nàng.” Sau khi xong, trực tiếp kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt, hai người ra ngoài.

      Khi Bắc Thần Ngạo ra phía sau, xoay người lại buông Tô Duyệt Duyệt ra, “Tô Duyệt Duyệt, nghĩ tới gặp ngươi ở đây, càng nghĩ tới nữ nhân cạnh tranh với ta là ngươi.”

      Tô Duyệt Duyệt nhún vai, “Ta cũng biết Uyên Ương Hồ Điệp tới kỹ viện, phải ngươi luôn thích xử nữ sao? Còn có, sao ngươi lại là hoàng tử vậy?”

      “Ngươi cần quan tâm, nhớ được tiết lộ ta là Uyên Ương Hồ Điệp với mọi người, có nghe ?” Bắc Thần Ngạo nhíu mày, cảnh cáo nàng.

      “Tại sao? Ngươi rất kỳ lạ, làm người tốt làm lại làm hái hoa tặc. Còn có, ngươi biết ta là hoàng tẩu của ngươi, tại sao còn bắt ta? Ngươi có thù oán với Thái tử gia sao?” Tô Duyệt Duyệt nghi hoặc hỏi .

      Thân hình cao lớn của Bắc Thần Ngạo ép Tô Duyệt Duyệt vào góc, ngón tay giữ cằm nàng, “ cần quan tâm, nhớ điều này, đừng có mà tiết lộ thân phận của ta, nếu ngươi chết rất thảm.”

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia phức tạp, nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

      “Thế được rồi, ta thích nữ nhân ngoan ngoãn.” Khóe miệng Bắc Thần Ngạo cong thành nụ cười lạnh, nhàng chạm vào miệng nàng.

      Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, nam nhân này vừa mới hôn trộm nàng, nhưng rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao giờ phút này cảm thấy như con dã thú nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận chọc giận chết rất thảm.

      Rốt cuộc và Bắc Thần Hàn có thù oán gì sao? Nhưng thái độ vừa rồi của Bắc Thần Liệt hình như có vấn đề, rốt cuộc là tại sao chứ?

      Bắc Thần Ngạo buông cằm của nàng ra, đôi môi cong lên thành nụ cười đẹp mắt, sau đó xoay người trở về gian phòng, mà Tô Duyệt Duyệt nhìn bóng lưng của , cảm thấy có gì đó độc, khiến nghi ngờ của nàng càng lớn hơn.

      rốt cuộc là nam nhân như thế nào? Tại sao lại trở thành Uyên Ương Hồ Điệp. Mà sao trong hơi thở của khiến nàng cảm thấy, còn nguy hiểm hơn cả Bắc Thần Hàn.

      Đêm khuya thanh vắng. Trước cửa phủ Thái tử.

      chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, Bắc Thần Liệt cẩn thận đỡ Tô Duyệt Duyệt say đến biết trời đất xuống. Tửu lượng của Tô Duyệt Duyệt tốt lắm, lại cùng mấy người bọn uống rượu, nếu phải ngăn cản, sợ rằng nữ nhân này sớm hôn mê rồi.

      “Ta còn muốn uống rượu. Tới… Cạn chén, đại gia tối nay rất vui… Hắc hắc.” Tô Duyệt Duyệt say đỏ bừng mặt, như quỷ rống kêu lên.

      trán Bắc Thần Liệt đầy vạch đen, đột nhiên thấy Tô Duyệt Duyệt lui về sau, sợ nàng ngã vội vàng kéo lại, mà Tô Duyệt Duyệt cứ như vậy lao vào trong ngực .

      “Rượu… Ta muốn uống rươu…” Nàng say mịt mù ngẩng đầu với .

      Bắc Thần Liệt cúi đầu đúng lúc thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt lóe lên cái, tầm mắt chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng lại trước cái miệng non mềm nhắn.

      Miệng kia ngừng mở ra khép lại, kìm được cúi đầu, lúc hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, đột nhiên…

      “Nhị đệ, đệ làm cái gì?” biết Bắc Thần Hàn đứng ở cửa từ lúc nào, gương mặt của tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hai người.
      ăn hại thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 21

      Cả người Bắc Thần Liệt cứng đờ, quay đầu lại, thấy sắc mặt Bắc Thần Hàn rất khó coi, liền hối hận vì sao lúc nãy lại thực muốn hôn Tô Duyệt Duyệt.

      “Hoàng huynh nên hiểu lầm, vừa rồi ngoài miệng Duyệt Duyệt có hạt cơm, cho nên… Cho nên đệ mới muốn giúp nàng lau sạch.” Bắc Thần Liệt lúng túng vội vàng giải thích.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Lão Nhị, ngươi láo, phải ngươi muốn lau sạch, mà là muốn ăn sạch ta.”

      Bắc Thần Liệt càng lúng túng, liếc mắt nhìn Bắc Thần Hàn, quả nhiên mặt của so với nhà xí còn thối hơn gấp mấy lần.

      “Duyệt Duyệt, ngươi uống say rồi, vừa rồi ngươi nhìn nhầm rồi… Ta… Ta muốn giúp ngươi lau miệng.” vội vàng giải thích.

      Mặc dù lý do này chính cũng tin được, nhưng thà giải thích còn hơn .

      Bắc Thần Hàn thấy hai người vẫn dính chỗ với nhau, trong lòng càng tức giận, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi tới đây cho bổn cung.”

      Tô Duyệt Duyệt ngừng cười, vì say rượu nên lắc la lắc lư về phía Bắc Thần Hàn.

      “Kỳ lạ, tại sao mọi thứ cứ xoay xoay thế nhỉ?”

      Bắc Thần Hàn ôm thân hình lay động của nàng vào ngực, thấy nàng lại có thể say đến như vậy, sắc mặt càng khó coi, nữ nhân lại dám uống rượu cùng với nam nhân khác đến muộn mới về, mọi người sao!

      “Hoàng huynh, cái đó…” Bắc Thần Liệt nhìn muốn lại thôi.

      Bắc Thần Hàn trầm mặt nhìn , lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”

      “Đệ muốn là Lục đệ trở lại, được rồi, đệ về đây.” xong rồi thẳng ra xe, thúc ngựa rời phủ Thái tử.

      Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn tràn đầy phức tạp, ngay cả xe ngựa lúc nào cũng quan tâm, cho đến khi bên tai truyền tới tiếng líu ríu kéo trở về.

      “Vân Sương, tối nay đại gia bao ngươi, phải phục vụ tốt! Nhanh lên rót rượu !” Tô Duyệt Duyệt sờ gương mặt tuấn tú của Bắc Thần Hàn, say mịt mù kêu lên.

      Trong nháy mắt khuôn mặt Bắc Thần Hàn lạnh như băng, đáng chết, nữ nhân này lại dám tới thanh lâu uống rượu, phải dạy dỗ nàng tốt mới được.

      “Tô Duyệt Duyệt, đợi chút ta xử lý ngươi.” Bắc Thần Hàn mạnh mẽ kéo Tô Duyệt Duyệt giãy giụa về phía Duyệt Tâm các.


      Duyệt Tâm các.

      Từ lúc Tô Duyệt Duyệt vào lúc nào an tĩnh, giống như tại.

      “Ta muốn nhảy, ta muốn ca hát, la la la… la la la…” Tô Duyệt Duyệt say khướt vừa nhảy vừa hát.

      Chân mày Bắc Thần Hàn cau chặt lại, bưng chén canh giải rượu, “Tô Duyệt Duyệt, uống chén này ngay.”

      “Ta chơi, la la la… chơi…” Căn bản Tô Duyệt Duyệt nghe lọt lời của , múa xoay tròn như múa ba lê.

      Bắc Thần Hàn hiểu nàng nhảy cái gì, giờ phút này mức độ nhẫn nại của dùng hết rồi, giữ chặt cánh tay Tô Duyệt Duyệt, đưa bát canh tới miệng nàng.

      “Tô Duyệt Duyệt, đừng huyên náo, uống nhanh .” nhẫn nhịn qua kẽ răng.

      Nếu phải nàng là nữ nhân, đánh chưởng cho bất tỉnh rồi.

      Giờ phút này, rốt cuộc phát được Tô Duyệt Duyệt say rượu điên như thế nào, so với bình thường còn khó trị hơn.

      Tô Duyệt Duyệt cau chặt mày, vui vẻ ném rơi bát canh giải rượu kia, “Ta say, ngươi bị bệnh à? Ngươi… Ta nhận ra ngươi, ngươi là cái tên khốn kiếp ghê tởm.”

      Nàng đột nhiên níu lấy vạt áo của , căm giận nhìn hằn chằm chằm.

      “Tô Duyệt Duyệt, buông tay.” Con ngươi Bắc Thần Hàn ngưng tụ hàn quang lạnh lẽo, kiên nhẫn cũng dùng hết rồi.

      Chẳng những Tô Duyệt Duyệt buông, lại càng ngày càng thù hằn, hình như nghĩ tới chuyện gì thương tâm, níu chặt lấy vạt áo của .

      “Cái tên xú nam nhân ghê tởm ngươi, nam nhân thối, ban đầu ta ngươi như vậy, nhưng ngươi lại lợi dụng ta, khốn kiếp.” Nàng phẫn hận nhìn chằm chằm , giọng cũng đầy cừu hận.

      Bắc Thần Hàn ngẩn người, nữ nhân này rốt cuộc gì? Nàng dám coi là nam nhân khác.

      Thấy trong mắt nàng mang theo đau đớn, trong lòng đầy lửa giận bị dập tắt trong nháy mắt, chẳng lẽ nàng từng bị thương tổn, nếu sao có thể hận người kia như vậy? Nghĩ đến nàng từng bị ai đó khi dễ, lòng của như bị nhéo cái.

      “Duyệt Duyệt…” thở dài, muốn kéo tay nàng xuống.

      “Nếu phải là ngươi, ta cũng bị đưa vào tổ chức, ngươi biết mấy năm phải huấn luyện ở tổ chức, cuộc sống của ta trôi qua như thế nào ? Còn ngươi sao? Cầm tiền của ta bao nữ nhân khác, ghê tởm…” Tô Duyệt Duyệt cnàg càng tức, quyền cứng rắn đánh thẳng vào mặt .

      Lúc Bắc Thần Hàn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đẩy ngã mặt đất, từng quyền từng quyền đánh xuống mặt .

      “Xú nam nhân, nam nhân thối, ngươi là dạng với Thái tử biến thái đó, đều là nam nhân thối nhất thiên hạ.” Tô Duyệt Duyệt ngồi ở người , trái phải từng quyền đánh xuống.

      Gương mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn xuất nhiều vết thương, nhịn đau gầm lên, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dừng tay cho bổn cung, mau đứng dậy…”

      “Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng nữ nhân dễ bị bắt nạt, nam nhân các ngươi cũng phải loại tốt.” Tô Duyệt Duyệt kéo áo của , tức giận rống lên.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhìn cho kỹ, bổn cung là ai?” Bắc Thần Hàn nghiến răng nhắc nàng.

      Đáng chết, chưa bao giờ chật vật như này, nghĩ rằng lại bị nữ nhân đánh đến mức lăn ra đất, chưa tìm nàng tính sổ thôi, nàng lại dám đánh .

      Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, đột nhiên buông áo ra, dụi dụi mắt, lại chớp chớp.

      “A! Tại sao Thái tử gia lại ở đây? Sao mặt ngươi nhiều vết thương thế?” Nàng kêu lên.

      Giờ phút này, bộ dáng nàng hình như tỉnh ít, nhưng lại mờ mịt với chuyện vừa xảy ra.

      Bắc Thần Hàn thấy nàng cũng tỉnh táo lại, nghiến răng, tức giận : “Ngươi xem.”

      Bây giờ là lúc đổi thành tính sổ với nữ nhân này, mặc dù dáng vẻ vừa rồi của nàng khiến đành lòng, nhưng việc nàng tới thanh lâu uống rượu định bỏ qua.

      “Theo ta nhớ, Thái tử gia ngươi nên đánh… Xú nam nhân, nam nhân thối…” Dường như Tô Duyệt Duyệt lại say khướt lần nữa, trái phải từng quyền đánh xuống khuôn mặt Bắc Thần Hàn.

      “Tô Duyệt Duyệt! Ngươi dừng tay cho bổn cung.” tức giận nhìn nàng ra quyền.

      Tô Duyệt Duyệt như nghe thấy, vừa đánh vừa hô.

      “Trái ba đấm, phải ba đấm, cái mông xoay xoay, trái ba đấm, phải ba đấm…”

      biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi ngừng lại, nàng đứng lên vuốt cánh tay của mình, “Xú nam nhân, da mặt ngươi sao dày thế? Đánh khiến tay ta đau…”

      Khuôn mặt Bắc Thần Hàn xuất mấy vạch đen, khóe miệng cũng giật giật, đáng chết, rốt cuộc người chịu thiệt là ai hả? Đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới gần Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt tự chủ nuốt nước miếng, lui về sau mấy bước, “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Đặt gạch. Ing~~~
      Cơ mà 1 tuần 2-3 chương thôi hả nàng
      Dài cổ mất thoai

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      @AELITA Sang tuần ta bắt đầu rảnh rồi, cố gắng, edit nhanh nhưng mỗi tội lười =D Cám ơn nàng ủng hộ :yoyo40:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :