Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 14

      Bầu trời trong xanh, thảo nguyên nhóm người nhàn nhã dắt ngựa.

      “Lão Tứ, nghe trước đó đệ cất giấu con ngựa tốt, có ?” Nhị hoàng tử cười cười .

      “Nhị ca, tin tức là nhanh nha! Chuyện gì cũng qua được mắt huynh, sai, con ngựa kia là con ngựa rất tốt.” Tứ hoàng tử vốn là người cuồng ngựa, đối với ngựa tốt hay , nhìn phát là biết ngay.

      “Vậy sao đệ mang ra cho chúng ta nhìn chút?” Tam hoàng tử cũng phụ họa theo.

      “Ngựa tốt sao có thể tùy ý mang ra được chứ, cứ nuôi ở nhà là được rồi.” Tứ hoàng tử giống như giữ bảo bối, muốn mang ra ngoài.

      Nhóm người phía trước ngừng chuyện phiếm, phía sau là Tô Duyệt Duyệt nhăn nhó, mặt cũng thể vẻ “Ta khó chịu”. Bắc Thần Hàn dắt con ngựa cái, thấy khó chịu mặt nàng, nhất thời vừa bực mình lại cũng cảm thấy buồn cười.

      Sáng sớm hôm nay, Tô Duyệt Duyệt nghe nhóm người này muốn cưỡi ngựa, cũng cao hứng đòi tham gia, chẳng qua Bắc Thần Hàn muốn Tô Duyệt Duyệt cưỡi ngựa, cũng vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, nên thể làm gì khác hơn tìm con ngựa cái hiền lành cho nàng, kết quả, suốt dọc đường Tô Duyệt Duyệt đều luôn là…

      “Này, ta muốn cưỡi ngựa đực, muốn cưỡi ngựa cái!” Tô Duyệt Duyệt lại lần nữa vừa lòng kháng nghị.

      Thái tử gia này nhất định cố ý, lại có thể cho nàng cưỡi ngựa đực cao lớn mạnh mẽ, mà đưa cho nàng con ngựa cái lùn lùn lại chậm rì rì, nàng cầu rất nhiều lần, luôn từ chối.

      được, ngươi chưa bao giờ cưỡi ngựa, lần đầu nên cưỡi ngựa cái hiền lành này .” Nhìn , nhìn ! Lại bị từ chối rồi.

      Tô Duyệt Duyệt bĩu môi, bất mãn thầm, “Hừ, ngựa đực cao lớn thích hơn. Nhưng cứ đợi xem con ngựa cái này thắng các ngươi.”

      Nếu nhất định là ngựa cái, là ngựa cái . Còn hơn so với lúc ở phủ, Bắc Thần Hàn thuận miệng “còn đòi hỏi cho ngươi cưỡi lừa’. phải cưỡi lừa là được rồi.

      “Duyệt Duyệt, ngươi vừa ngựa cái của ngươi muốn thắng ngựa đực của chúng ta, khẩu khí có vẻ rất lớn nha!” Nhị hoàng tử nhạy bén nghe được lời oán trách của Tô Duyệt Duyệt, dừng bước lại với nàng.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn chằm chằm khiêu khích, “Đợt lát nữa biết.”

      Mọi người vẫn cười như cũ, cuối cùng tới nơi, đột nhiên giọng trong veo thu hút chú ý của mọi người.

      “Ồ, sao các vị vương gia lại nhàn nhã tụ họp như vậy, tới đây cưỡi ngựa hả?” Chỉ thấy nữ tử chừng mười bảy tuổi chậm rãi tới trước mặt mọi người.

      ra là Phức Hương quận chúa. Ngươi cũng tới cưỡi ngựa?” Nhị hoàng tử khách khí gật đầu chào.

      Thiên Liệt hoàng triều có ba vị quận vương, mặc dù bọn họ phải máu mủ hoàng thất, nhưng bởi vì đều có công lao lớn, đời đời tận trung với triều đình, cho nên phá lệ phong vị cho ba người.

      Mà Lãnh Phức Hương chính là nữ nhi của trong ba vị quận vương đó, tính cách điêu ngoa đanh đá, hoàn toàn có khí phách của đại gia khuê tú.

      “Tới nơi này cưỡi ngựa làm cái gì?” Lãnh Phức Hương thèm nhìn .

      Rất nhanh phát ra mục tiêu của mình, vội vàng tới bên người Bắc Thần Hàn, trực tiếp ôm lấy cánh tay của .

      “Thái tử điện hạ cũng tới? Phức Hương rất nhớ điện hạ.” mặt Lãnh Phức Hương bắt đầu ửng đỏ, thẹn thùng nhìn .

      Tất cả mọi người đều biết, từ bé Lãnh Phức Hương thích Bắc Thần Hàn, luôn đấu đá với Tô Duyệt Duyệt để giành được thích của , cuối cùng đạo thánh chỉ của Hoàng đế, đồng nghĩa với việc Tô Duyệt Duyệt thắng.

      Nhưng Lãnh Phức Hương cũng phải dễ dàng nhận thua như vậy, Bắc Thần Hàn cưới Thái tử phi làm sao, chỉ cần muốn, dù phải làm trắc phi nàng cũng bằng lòng.

      Bắc Thần Hàn quay đầu lại nhìn Tô Duyệt Duyệt, tay cũng dấu vết thoát khỏi lôi kéo của Lãnh Phức Hương.

      Sắc mặt Lãnh Phức Hương khẽ biến, tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt công khai khiêu chiến, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng để có được vị trí Thái tử phi này, hôm nay chúng ta so tài xem như thế nào.”

      “Quận chúa muốn so cái gì?” Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tinh ranh, khóe miệng nhếch lên cười cười.

      Những người muốn xem kịch vui đều nhìn chằm chằm hai nữ tử chiến đấu, mặc dù cảnh này được xem từ bé đến lớn, nhưng mỗi lần thấy hai người tranh giành, đều thấy thực rất thú vị.

      Khuôn mặt Bắc Thần Hàn từ đầu đến cuối đều đen sì, phải lễ vật, lại để cho hai nữ nhân này giành giật.

      “Chúng ta đua ngựa, như thế nào?” Ánh mắt Lãnh Phức Hương thoáng qua tia tinh quang, nhìn Tô Duyệt Duyệt .

      Mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tốt, nhưng nàng biết Tô Duyệt Duyệt ngồi được lên lưng ngựa vấn đề, chứ đừng tới việc cưỡi ngựa, cho nên lần này nàng thắng là chắc chắn.

      được.” Bắc Thần Hàn và Tam hoàng tử đều phản đối.

      Bắc Thần Hàn vội vàng , “Duyệt Duyệt từ bé chưa từng cưỡi ngựa, làm sao có thể thắng được ngươi.”

      Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt giật giật, hung hăng trợn mắt lườm , cái tên biến thái này gì thế, cứ coi thường nàng như vậy?

      “Đúng vậy, đúng vậy, quận chúa nên đổi cách khác, Duyệt Duyệt biết cưỡi ngựa.” Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm cũng phụ họa theo.

      Đột nhiên Lãnh Phức Hương cười quỷ dị, nhìn Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt Duyệt, chúng ta tranh tài ba hạng mục, ngươi cưỡi ngựa được, vậy coi như cuộc so tài đầu tiên ta thắng…”

      Làm sao Tô Duyệt Duyệt có thể nhận thua dễ dàng như thế, tranh tài cũng chưa tranh mà bắt nàng nhận thua, chuyện này hoàn toàn phải tác phong của nàng. “Được, đua ngựa, muốn đua như nào ngươi .”

      “Duyệt Duyệt, ngươi chưa từng cưỡi ngựa, đừng nghịch nữa.” Bắc Thần Hàn vội vàng ngăn lại.

      “Đúng vậy! Duyệt Duyệt, việc này quá nguy hiểm, đừng tranh…” Bắc Thần Lẫm lo lắng khuyên nhủ.

      Lãnh Phức Hương nhíu mày, nở nụ cười như hồ ly nhìn Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt Duyệt, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp đấy!”

      “Ai muốn nhận thua, đua đua, mau, ngươi muốn sao? Còn có, nếu ngươi thua như nào?” Tô Duyệt Duyệt nhịn được hỏi.

      “Chúng ta đua ba hiệp, chỉ cần ai thắng hai là người đấy chiến thắng, nếu cuối cùng ta thắng, ta muốn vào ở phủ Thái tử ba tháng, mà ba tháng này ngươi được thân thiết với Thái tử điện hạ.” Lãnh Phức Hương nở nụ cười tự tin.

      Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ chút, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ngươi thua sao?”

      Nàng thèm vì tên biến thái đấy mà tham gia cuộc tranh đấu này, mà là vì mặt mũi của mình, mặt mũi của Tô Duyệt Duyệt nàng tuyệt đối quan trọng hơn nhiều so với tên kia.

      “Nếu ta thua, ngươi muốn làm gì ta cũng được.” Lãnh Phức Hương cười lạnh tiếng, nàng tuyệt đối có thể nắm chắc lần này vào được phủ Thái tử, vừa nghĩ ba tháng tới có thể gặp Bắc Thần Hàn mỗi ngày, nàng cảm thấy tâm hồn nhộn nhịp lắm rồi!

      “Được, nếu ngươi thua, coi như làm nô tỳ cho ta ba tháng, có dám ?” Tô Duyệt Duyệt khiêu khích hỏi.

      Đường đường để quận chúa tới hầu hạ mình, cơ hội này cực kỳ hiếm có nha.

      “Ngươi gì? Muốn ta làm nô tỳ cho ngươi.” Lãnh Phức Hương tự chủ được nâng cao giọng.

      Tô Duyệt Duyệt ra dáng vẻ đương nhiên, mỉm cười nhìn nàng: “Dĩ nhiên, ta đưa trinh tiết của Thái tử gia nhà ta lên, dĩ nhiên ngươi cũng phải đặt tôn nghiêm của ngươi lên mới đúng nha! Nếu , ta quá thua thiệt rồi.”

      Vẻ mặt Bắc Thần Hàn sớm đen hơn đít nồi rồi, đáng chết, nữ nhân này lại dám đồng ý, sao có ảo giác, mình như nữ tử thanh lâu bị bán đấu giá, người trả cao được đây?

      “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta tin tưởng, Tô Duyệt Duyệt ngươi có cơ hội kia.” Lãnh Phức Hương hào sảng đồng ý điều kiện của Tô Duyệt Duyệt.

      Cứ như vậy, hai người tràn đầy mùi thuốc súng, cố gắng làm người thắng cuộc cuối cùng của trò chơi, Tô Duyệt Duyệt cũng thèm để ý ngăn cản của Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm, kéo theo chú ngựa rất cao lớn, tới vạch xuất phát.

      “Duyệt Duyệt, ngươi đừng có nghịch ngợm nữa, chuyện này có thể xảy ra án mạng đấy.” Bắc Thần Hàn vội vàng kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt quát lớn.

      Nếu như Tô Duyệt Duyệt biết cưỡi ngựa, còn có thể cho nàng thi đấu, nhưng căn bản nàng thể cưỡi ngựa, ngay cả năng lực khống chế ngựa cơ bản nhất nàng cũng có, nếu ngã từ lưng ngựa xuống chết cũng tàn.

      mặt Tô Duyệt Duyệt chút sợ hãi nào, nhìn , dư quang thoáng qua Lãnh Phức Hương ngồi lưng ngựa, giờ phút này đố kỵ nhìn hai người bọn họ, khóe miệng Tô Duyệt Duyệt nhếch lên nụ cười quỷ dị, thấy quận chúa càng tức giận, nàng lại càng vui vẻ.

      Giống như muốn khiêu khích, Tô Duyệt Duyệt chút do dự ôm cổ Bắc Thần Hàn, trực tiếp trước mặt Lãnh Phức Hương, hôn sâu. Nàng cũng tin, Lãnh Phức Hương thấy màn như vậy còn có thể ổn định tâm tình. Có câu , muốn thắng được đối thủ, trước tiên cần đánh vào tâm lý. Quả nhiên…

      “A… Tô Duyệt Duyệt… Tại sao ngươi lại có thể hôn điện hạ…” Lãnh Phức Hương cực kỳ tức giận rống to.

      Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử sôi nổi đứng bên, nghẹn cười nhìn ba người này. Mà Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm lại đau lòng nhìn phu thê hai người thân mật, bàn tay nắm lại chặt.
      Betty thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 15

      Lúc đầu Bắc Thần Hàn khá sửng sốt, nhưng ngay khi cảm thấy Tô Duyệt Duyệt muốn rời ra, lập tức chế trụ ót của nàng, để nàng rời khỏi, lần đầu tiên nàng chủ động, sao có thể để chuyện này kết thúc nhanh như thế được.

      Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, miệng nhắn tự chủ hơi mở, nhưng cũng đủ để chiếc lưỡi của mạnh mẽ vào. Khi nàng hồi phục tinh thần, muốn kháng cự cả hai tay bị Bắc Thần Hàn giữ lại rồi.

      Ghê tởm, cái tên biến thái này lại tự nhiên ăn đậu hũ của nàng, chẳng qua chỉ muốn hôn cái thôi, cuối cùng miệng lại bị hôn đến sưng đỏ cả lên, mất hết mặt mũi.

      “Miệng của ngươi ngọt.” Ngón tay dài của Bắc Thần Hàn xoa xoa môi sưng đỏ của nàng, mập mờ.

      Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn cái, “Ngươi lại dám khi dễ ta…”

      “Oan uổng nha, hình như ngươi mới là người chủ động hôn bổn cung, phải sao? Duyệt Duyệt nghe lời , đừng tranh đấu nữa, chuyện này quá nguy hiểm.” Bắc Thần Hàn nhìn nàng nghiêm túc khuyên bảo.

      Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới nhớ đến còn tranh đấu, “May mà ngươi nhắc, ngươi đứng sang bên .”

      Nàng gì nữa, thẳng tới cạnh ngựa, hơi vụng về leo lên yên ngựa, quay đầu sang thấy Lãnh Phức Hương tức giận đến mặt đỏ bừng.

      “Vừa rồi điện hạ hôn ta đau nha! Ngươi cũng biết điện hạ hôn ngọt đến như nào đâu.” Tô Duyệt Duyệt gian tà cười .

      Tức , tức … Ngươi tức chết là tốt nhất. Hừ!

      Quả nhiên, Lãnh Phức Hương thể chịu nổi khiêu khích như vậy, lần nữa nhịn được rống giận: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhất định phải chết.”

      “Quận chúa còn chưa qua quy tắc trò chơi, như thế nào mới coi là thắng?” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, nhìn nàng hỏi.

      “Phía trước có lá cờ, chúng ta xuất phát từ đây, vòng qua lá cờ kia quay lại, ai quay về trước là người thắng trận này.” Lãnh Phức Hương nhịn xuống lửa giận trong lòng, giải thích ràng.

      Tô Duyệt Duyệt gật đầu cái, đột nhiên quay đầu nhìn bốn vị hoàng tử, “Này, các ngươi nghe quy tắc, các ngươi nhớ làm trọng tài.”

      “Duyệt Duyệt…” Bắc Thần Hàn còn muốn điều gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt lại để ý tới , trực tiếp thúc ngựa chạy theo ra ngoài với quận chúa.

      “Duyệt Duyệt, cẩn thận.” Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm lo sợ nhìn thấy thân thể Tô Duyệt Duyệt lảo đảo như muốn ngã.

      Tô Duyệt Duyệt tay cầm chặt dây cương, tay ra roi thúc ngựa, đáng tiếc tài nghệ bằng người, dần dần tụt xuống phía sau. Đầu tiên là nửa đầu ngựa, sau là nửa thân cuối cùng là cả con ngựa đều tụt về sau.

      Lãnh Phức Hương vừa giục ngựa chạy, vừa quay đầu lại cười : “Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhất định phải thua.” xong, cúi người, hai chân kẹp chặt ngựa, từ trung roi ngựa vung vòng, ngựa của nàng ta càng chạy nhanh hơn.

      Khi hai người vòng qua được lá cờ, chạy về đích, Tô Duyệt Duyệt nhìn bóng lưng kiêu ngạo càng ngày càng xa, đột nhiên tâm nảy sinh kế, vứt roi ngựa, đưa tay rút trâm cài tóc, cầm chặt dây cương, cắn răng đâm trâm vào mông ngựa. Chỉ nghe con ngựa hí lên tiếng kinh hoàng, vó trước nhấc lên, sau đó như điên cuồng phóng về phía trước. Tô Duyệt Duyệt giữ chặt dây cương, hai chân dùng hết toàn lực kẹp chặt hông ngựa, nghiêng ngả theo vó ngựa.

      Dùng tác động mạnh đúng là hiệu quả, rốt cục đuổi kịp Lãnh Phức Hương, nàng ta nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt Duyệt, khuôn mặt ngạc nhiên dám tin, vội vàng giục ngựa, nhưng cuối cùng cũng đuổi kịp ngựa Tô Duyệt Duyệt nổi điên kia, dần dần tụt về phía sau.

      Tô Duyệt Duyệt bị xóc nảy đến chóng mặt, chỉ nghe được cách đó xa truyền nhiều tiếng trách cứ: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi điên rồi sao!”

      Chính là bốn vị hoàng tử ở chỗ đích, ồn ào và kinh ngạc lớn. Bọn họ ngay từ lúc thấy Tô Duyệt Duyệt vứt bỏ dây cương, dùng trâm đâm vào mông ngựa, liền bị dọa mồ hôi đầm đìa, hoàn toàn dám tin Tô Duyệt Duyệt vì cuộc tranh đua nho muốn sống nữa.

      Đến cuối cùng, thấy ngựa của Lãnh Phức Hương vượt qua, khóe miệng Tô Duyệt Duyệt giương lên nụ cười chiến thắng, nhưng cơ thể mỏi đến mềm nhũn, đầu óc phản ứng chậm lại, chỉ biết kẹp chặt bàn đạp và giữ chặt dây cương.

      Con ngựa điên cuồng phóng qua vạch đích nhưng hình như thực nổi điên, hoàn toàn dừng lại, mặc cho Tô Duyệt Duyệt giữ chặt dây cương đến mức nào cũng dừng lại được.

      “Duyệt Duyệt, kéo chặt dây cương, nhanh lên chút.” Lòng Bắc Thần Hàn như lửa đốt gào lên.

      Tô Duyệt Duyệt nắm chặt dây cương, thiếu chút nữa ngã xuống, phản xạ cúi người ôm chặt cổ ngựa, ngựa như nổi điên vẫn phóng về phía trước, có dây cương gây trở ngại, phóng điên cuồng như xe Mercedes-Benz.

      “Duyệt Duyệt.” con ngươi Bắc Thần Hàn co lại, lập tức sải bước tới ngựa của mình nhảy lên đuổi theo.

      Mà những hoàng tử khác cũng bị dọa cho sợ hãi, vội vàng lên ngựa của mình, bọn họ nghĩ phát sinh chuyện lớn đến như vậy. Sau đó Lãnh Phức Hương cũng chợt tỉnh, kinh ngạc qua thấy hình như mình gây họa, đánh ngựa theo sau, nàng chỉ hi vọng Tô Duyệt Duyệt gặp chuyện gì may.

      “Ngựa đại ca, ngươi mau dừng lại ! Ngươi dừng lại trở về ta giúp ngươi dưỡng thương được ?” Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt trắng bệch, ôm chặt cổ ngựa.

      Lúc này, con ngựa hình như oán trách Tô Duyệt Duyệt đâm nó bị thương, càng thêm tăng tốc, Tô Duyệt Duyệt càng sợ càng ôm chặt.

      “Ngựa đại ca, cùng lắm ta tìm giúp ngươi con ngựa cái về cho ngươi sảng khoái, ngươi thấy con ngựa cái mà phu quân ta dắt thế nào? Hợp khẩu vị ngươi ? Ngươi dừng lại mà.” Tô Duyệt Duyệt vội vnàg thương lượng với con ngựa.

      Con ngựa kia vừa nghe xong, hình như có vẻ chán ghét con ngựa cái kia, thân mình kháng nghị hung hăng chồm lên, như muốn hất người ngồi xuống dưới.

      “A… Ngựa đại ca, ngươi thích ngựa cái kia, ta giúp ngươi tìm con ngựa đực khác, ngươi đừng hất ngã ta!” Tô Duyệt Duyệt cho rằng con ngựa này đồng tính luyến ái, nếu tại sao lại tức giận như vậy.

      Con ngựa kia ngay lập tức hí tràng dài, điên cuồng kháng nghị, như muốn chứng minh nó chỉ thích giống cái.

      “Duyệt Duyệt, mau nhảy xuống khỏi lưng ngựa.” Ngay phía sau, Bắc Thần Hàn lo lắng hô lên, cắt đứt thương lượng giữa Tô Duyệt Duyệt và ngựa đại ca.

      Căn bản Tô Duyệt Duyệt biết gì, nghĩ tên biến thái này muốn nàng chết sao? thấy nó phi nhanh điên cuồng như thế sao? Nhảy xuống chết cũng trọng thương…

      “Duyệt Duyệt, nhanh nhảy xuống khỏi lưng ngựa.” Bắc Thần Hàn lo lắng rống giận, roi tay vung mạnh, muốn lập tức vọt tới bên người Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày cái, vừa ngẩng đầu, kinh ngạc trợn to hai mắt, rốt cuộc biết được vì sao tên biến thái kia bảo nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bởi vì trước mặt là vực thẳm, chạy nữa khẳng định chết.

      “Ngựa… Ngựa đại ca, mau dừng lại ! Phía trước là quỷ môn quan! Chẳng lẽ ngươi muốn tự sát sao? Mau dừng lại !” rốt cục Tô Duyệt Duyệt cảm thấy sợ hãi, thét chói tai.

      Thế nhưng con ngựa như theo bản năng chạy về phía trước, hoàn toàn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Các hoàng tử phía sau cũng sợ hãi thôi, gào to, “Duyệt Duyệt, nhanh nhảy xuống ngựa , nhanh lên!”

      Lúc Bắc Thần Hàn cách ngựa Tô Duyệt Duyệt khoảng bốn thước, con ngựa của Tô Duyệt Duyệt hình như cảm nhận được nguy hiểm gần trong gang tấc, vó ngựa đột nhiên dừng lại, cả thân phía sau chồm mạnh lên.

      “A…” Tô Duyệt Duyệt thể chịu nổi lực mạnh như thế này, hoàn toàn bị hất ra ngoài, bay thẳng tới vực thẳm kia.

      “Duyệt Duyệt!” Trái tim Bắc Thần Hàn ngừng đập, lập tức rời khỏi ngựa, dùng khinh công phi về phía vực thẳm.

      Ba vị hoàng tử ở đằng sau và Lãnh Phức Hương kinh ngạc nhìn cả người Tô Duyệt Duyệt bị hất ra ngoài, từ trời tạo thành đường cung đẹp mắt, cuối cùng bay về phía vực thẳm.

      Tô Duyệt Duyệt chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, ngay cả khái niệm chết đều chưa kịp hình thành, xong đời, phải như vậy là chết rồi chứ! Khi thân thể rơi xuống, đột nhiên cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay khác nắm chặt.

      Nàng theo bàn tay kia nhìn lên, lại thấy khuôn mặt nghiệt kia, nội tâm đột nhiên trở nên kích động cùng cảm động.

      Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Thần Hàn bắt được bàn tay bé của nàng, “Duyệt Duyệt, sao. phải sợ.”

      Sau khi xong, dùng lực dễ dàng kéo Tô Duyệt Duyệt rồi phi lên khỏi vách đá.

      “Ô ô… Ta cho là… hu hu…” Sống sót sau việc kinh khủng đó, khiến Tô Duyệt Duyệt nhất thời nhịn được bật khóc nức nở.

      Bắc Thần Hàn vội vàng kéo thân thể run rẩy của nàng vào ngực, ôm chặt lấy, an ủi: “Được rồi, sao rồi…”

      Đừng chỉ Tô Duyệt Duyệt sợ hãi, giờ phút này ngay cả cũng cảm nhận được tay của mình run rẩy đến mức nào, nếu như vừa rồi kịp bắt được tay nàng, hậu quả kia khiến dám nghĩ tới, may mắn là nàng sao.

      Tô Duyệt Duyệt nghẹn ngào thấp giọng khóc, khuôn mặt trắng bệch tựa vào ngực . Những hoàng tử khác và Lãnh Phức Hương vội vàng tới cạnh hai người.

      “Duyệt Duyệt, có bị thương ?” Bắc Thần Lẫm lo lắng hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt chậm rãi ngẩng lên, lắc đầu, nức nở : “…”

      “Duyệt Duyệt, ngươi muốn sống sao? Tại sao có thể dùng trâm cài đâm ngựa? Ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm hay ?” Nhị hoàng tử đột nhiên nghiêm nghị, xuống mắng.

      “Đúng vậy! Duyệt Duyệt, sao ngươi có thể để ý tới tính mạng của mình, làm ra chuyện nguy hiểm như thế này chứ?” Tứ hoàng tử cũng mở miệng trách nàng.

      Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy hết sợ, chẳng may Tô Duyệt Duyệt xảy ra chuyện , vậy phải làm sao bây giờ?

      Tô Duyệt Duyệt cúi đầu, mấp máy môi, “Đúng… Rất xin lỗi.”

      “Được rồi, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, sau này cho phép ngươi cưỡi ngựa nữa. Còn cái tranh tài gì đó, đừng có ai nhắc lại.” Bắc Thần Hàn ôm lấy Tô Duyệt Duyệt mềm nhũn, hung ác nhìn Lãnh Phức Hương có vẻ bị dọa kia.

      Tô Duyệt Duyệt nghe , vội nâng khuôn mặt nhắn bất mãn hô lên: “ được, trận này ta thắng, quận chúa, ta thắng trận.”

      “Tô Duyệt Duyệt!” Cả bốn vị hoàng tử đều tức giận hét lên phá vỡ cả bầu trời.

      Cứ như vậy, cuộc so tài thứ nhất, hạng mục đua ngựa – Tô Duyệt Duyệt thắng.

      Nghe sau khi trở về, ngựa đại ca nghe lời kia bị Tô Duyệt Duyệt hung hăng đá cho mấy cái, cuối cùng hạ lệnh cho nó cấm dục ba năm. Từ đó về sau, hàng đêm, chuồng ngựa thường truyền đến tiếng kháng nghị trong vô vọng của chú ngựa đáng thương.
      Betty thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 16

      Buổi tối ngày nào đó.

      bóng đen thoắt , nhanh nhẹn tránh thoát thị vệ tuần tra của phủ Thái tử, ngừng chạy xuyên qua bóng đêm, cuối cùng tới tòa đình viện, đột nhiên…

      “Lắc cái mông là lắc cái mông, lần, hai lần, ba lần, Duyệt Duyệt muốn mông to.” Trong nháy mắt, giọng lanh lảnh hấp dẫn chú ý của hắc y nhân, chậm rãi tới nơi phát ra tiếng , lại thấy nữ nhân ngừng lắc lư.

      Đây là thói quen từ lâu của Tô Duyệt Duyệt, buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ đều tập thể dục để giữ dáng, dĩ nhiên tối nay cũng ngoại lệ, chỉ thấy nàng ngừng hô khẩu hiệu, thân thể cũng theo khẩu hiệu mà lắc lư.

      “Nâng đùi là nâng đùi, , hai, ba, Duyệt Duyệt muốn đùi voi.” Tô Duyệt Duyệt nâng đùi lên, đá trước đá sau.

      Hắc y nhân nhìn nữ nhân kia, nhất thời mặt mấy vạch đen, nữ nhân này làm cái gì? Sao nhìn hiểu?

      “Xoay hông là xoay hông, xoay trước, xoay sau, xoay xoay xoay, Duyệt Duyệt muốn hông thùng phi.” Hai tay Tô Duyệt Duyệt chống hông xoay trước xoay sau.

      Khóe miệng hắc y nhân giật như lên cơn, quạ đen bay đầy đầu, thu toàn bộ các động tác tử tế của nữ nhân kia vào đáy mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên đồng tình, lắc đầu, nữ nhân này chắc đầu óc có vấn đề rồi, đau buồn thay nàng.

      Tô Duyệt Duyệt chăm chú tập thể dục, nên biết có người dùng tâm trạng đồng tình và thương xót chậm rãi về phía nàng, cho đến khi nàng cảm nhận được thứ lạnh như băng đặt cổ, sau đó…

      , Bắc Thần Hàn ở đâu?” Mặc dù hắc y nhân thấy nữ nhân này khá đáng thương, nhưng tìm trong phủ hồi lâu, vẫn thấy được thân ảnh Bắc Thần Hàn, thể làm gì khác hơn là ép hỏi phen.

      Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, xoay người lại nhìn thấy người mặc bộ đồ đen sì đeo khăn che mặt, trễ như này, sao lại có hắc y nhân xông vào phủ? Nhưng điều này phải trọng điểm.

      “Ngươi muốn giết Thái tử gia, vậy võ công của ngươi chắc cũng rất cao đúng ? Vị công tử này, nếu ngươi thiếu đồ đệ, thu nhận ta làm đồ đệ có được ?” Mặt Tô Duyệt Duyệt trở nên hưng phấn nhìn , nếu như nàng ở cổ đại có võ công tốt, rất tốt nha!

      Khóe miệng hắc y nhân lại lần nữa co giật, vạch đen mặt cũng càng ngày càng nhiều, nữ nhân này thấy kiếm của đặt cổ nàng sao? Hơi động cái, lấy cái mạng này, thế nhưng nàng lại bàn luận với về việc bái sư học nghệ?

      “Ta hứng thú thu loại người suy nghĩ nông cạn như ngươi. mau, Bắc Thần Hàn ở đâu?” Giọng của trở nên lạnh băng hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt bất mãn hô: “Ta nông cạn chỗ nào? Công tử, ta cho ngươi xem ta đánh mấy chiêu như nào.”

      Sau khi xong, theo bản năng lùi lại hai bước, bắt đầu nghiêm túc sử dụng thái cực quyền, đột nhiên nhớ tới lời hát kinh điển trong phim Hoàng Phi Hồng, do đó vừa ra quyền với người sau vừa bài “Nam nhi tự cường”(*)

      “Ngạo khí đối diện ngàn con sóng

      Nhiệt huyết tựa như mặt trời hồng

      Gan đồng dạ sắt, xương như thép

      Ưỡn ngực, mắt nhìn vạn lý xa.

      Ta phấn khích làm hảo hán

      hảo hán mỗi ngày phải tự cường

      Nhiệt huyết nam nhi mờ cả ánh thái dương”

      (*) Nam nhi tự cường là bài hát trong phim Hoàng Phi Hồng do ca sỹ kỳ cựu Lâm Tử Cường trình bày.

      Nàng cố ý hạ thấp giọng, tay cũng ngừng đánh mấy chiêu mà mình cho là Thái cực quyền. Tô Duyệt Duyệt hưng phấn biểu diễn để thể bản thân, lại để ý đầu hắc y nhân kia quạ đêm bay có khi phủ kín cả trời trăng rồi.

      Nữ nhân ngu dốt này rốt cuộc có đầu óc hay ?! tại vô cùng hối hận khi tới chỗ này, cũng vô cùng hối hận tìm nữ nhân này hỏi chuyện.

      “Ta là nam nhi phải tự cường

      Chân bước thẳng, ngực ưỡn cao làm hảo hán

      Phát ra ngàn ánh sáng bản thân

      Làm trang hảo hán

      Phải nhiệt huyết tâm

      Át cả ánh thái dương rực sáng.”

      Tô Duyệt Duyệt vẫn nghiêm túc hát và đánh Thái cực quyền như cũ.

      Hắc y nhân nhìn được nữa, xem ra uy hiếp của đối với nữ nhân ngu ngốc này hình như vô tác dụng, nhất thời bộ mặt trở nên thất bại, xoay người chuẩn bị rời .

      Tô Duyệt Duyệt thấy thế vội vàng dừng tất cả động tác lại, lập tức gọi: “Này này này… Công tử, ngươi muốn à? Ngươi còn chưa có muốn thu ta làm đồ đệ ? Ta vừa đánh cũng tệ đó!”

      Mặt hắc y nhân lần nữa xuất đầy vạch đen, khóe miệng co giật đến gần như mất cân đối, nghiến răng.

      “Nữ nhân ngu ngốc.” Sau khi xong, lập tức nhún chân, rời khỏi khoảng sân khiến vĩnh viễn ghi nhớ để mà tránh.

      Sau khi hắc y nhân rời , Tô Duyệt Duyệt ngửa đầu nhìn bầu trời, đột nhiên mắt phát sáng, tiếp theo đó tiếp tục công cuộc giảm béo của mình.

      “Lắc cái mông là lắc cái mông, lần, hai lần, ba lần, Duyệt Duyệt muốn mông to.” Khẩu hiệu vẫn như cũ vang vọng khắp sân, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ muốn lay động theo.

      Bắc Thần Hàn bận rộn cả ngày, đến tận đêm khuya mới trở về phủ Thái tử, chuẩn bị về phía Duyệt Tâm các, đột nhiên bóng vọt ra, nhanh nhẹn xoay người tránh được mấy phi tiêu độc.

      ra.” Mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, lạnh lùng quát.

      hắc y nhân nhảy từ cây xuống, tới trước mặt Bắc Thần Hàn.

      “Thân thủ Thái tử quả nhiên bất phàm.” Trong mắt hắc y nhân thoáng qua trêu chọc, vẫn luôn quan sát người trước mắt.

      Bắc Thần Hàn cười lạnh tiếng, khinh thường dây dưa với , “Ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?”

      vào thẳng vấn đề, có vẻ như hiểu người này tới để làm gì, quả nhiên…

      “Giao chìa khóa hoàng lăng ra đây.” Hắc y nhân trực tiếp.

      Ánh mắt Bắc Thần Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm , dường như muốn nhìn thấu, dĩ nhiên biết người này muốn chìa khóa hoàng lăng để làm gì, cũng biết bí mật trong hoàng lăng.

      Nhưng bí mật này nhiều người biết, ngay cả trong hoàng thất cũng chỉ có vài vị, chứ đừng tới nhân sĩ giang hồ, chẳng lẽ là do người hoàng thất nhờ vả?

      “Người nào phái ngươi tới lấy chìa khóa?” Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt.

      “Ngươi cần quan tâm, giao chìa khóa ra đây.” Hắc y nhân lãnh đạm .

      Khóe miệng Bắc Thần Hàn cong lên thành nụ cười giễu cợt, “Nếu như giao?”

      Ánh mắt hắc y nhân lóe lên, trực tiếp nâng kiếm nhanh chóng đánh về phía Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn cười lạnh, cũng rút ra nhuyễn kiếm bên hông, thân ảnh cao lớn của hai người giao đấu , kiếm khí va chạm tạo thành tiếng vang trong sân.

      Lúc này Bắc Thần Hàn mới phát ra đối phương phải sát thủ tầm thường, võ công của ta tuyệt đối kém hơn mình, hai người dây dưa gần nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại.

      Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng, tò mò ra từ Duyệt Tâm các, thấy được hai thân ảnh bầu trời bay tới bay lui, kiếm va vào nhau còn tạo ra ánh lửa, dường như nàng chưa được tình huống, tự chủ hô , “Ôi chao, công phu giỏi!”

      Mặc dù giọng nàng khá bé, nhưng vẫn khiến cho hai người dây dưa nhạy bén nghe thấy, hai người theo bản năng nhìn Tô Duyệt Duyệt.

      Bắc Thần Hàn dừng lại, nhanh chóng lắc mình tới bên người Tô Duyệt Duyệt, “Nơi này quá nguy hiểm, mau vào .”

      Hắc y nhân vừa chạm đất, mặt lập tức tràn đầy vạch đen, đây phải nữ nhân ngu ngốc vừa nãy sao? Vốn cho rằng nàng là nô tỳ trong phủ thôi, xem ra chắc là tiểu thiếp nào đó của Bắc Thần Hàn.

      “A! Công tử, ngươi còn chưa sao? Ngươi còn chưa muốn nhận ta làm đồ đệ hay ?” Tô Duyệt Duyệt thèm nhìn Bắc Thần Hàn cái, trực tiếp tới bên người hắc y nhân kia.

      Trong nhất thời, Bắc Thần Hàn còn chưa hiểu được tình huống, đứng im tại chỗ nhìn hai người kia.

      Khóe miệng hắc y nhân giật giật, giọng trầm thấp của mang thiếu kiên nhẫn, “Ta rồi, nhận đồ đệ, cút ngay!”

      Nếu phải thương xót đầu óc của nàng có vấn đề, đánh chưởng khiến nàng bay ra xa rồi.

      “Nhưng mà ta…” Tô Duyệt Duyệt bất mãn còn muốn .

      “Câm miệng, ngươi cút qua bên cho ta, nếu phải đầu óc ngươi có vấn đề, ta giết ngươi lâu rồi.” hung ác uy hiếp.

      Sau khi xong, nâng kiếm tiếp tục đánh Bắc Thần Hàn, hai người lại lần nữa giao đấu , tạo ra từng ánh lửa. Còn Tô Duyệt Duyệt hưng phấn ngửa đầu nhìn hai người bọn họ.

      “Sư phụ, cố gắng lên, sư phụ giết , sư phụ nhanh lên chút… Giết cái tên biến thái này, vì dân trừ hại…” Tô Duyệt Duyệt kích động hét lên.
      Fuu, noairBetty thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 17

      Sắc mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt cái gì? Lại có thể người ngoài tới mưu sát phu quân của mình, nữ nhân đáng chết này.

      đầu hắc y nhân bay đầy quạ đen, phải vừa rồi cự tuyệt sao? Nữ nhân ngu ngốc này còn gọi là sư phụ, nếu để cho nhân sĩ giang hồ biết thu nhận đồ nhi có đầu óc thế này, sợ rằng muốn cười rụng hết răng.

      “Sư phụ cẩn thận chân! A, bên phải! Bên trái bên trái! Cẩn thận tay kìa! A… Phía sau… Trước mặt, trước mặt… A, kiếm tới từ bên phải…” Giọng Tô Duyệt Duyệt cao vút ngừng chỉ huy hắc y nhân.

      Trải qua ý tốt đấy của Tô Duyệt Duyệt, dù người có võ công cao cường đến mấy cũng chịu nổi quấy nhiễu đó. Hắc y nhân phải ngoại lệ, hung hăng trợn mắt nhìn người gây họa kia, nhịn động tác muốn vọt xuống cho nàng nhát để kết thúc ồn ào đó, vẫn như cũ ngừng công kích Bắc Thần Hàn.

      Nhưng cuối cùng chống đỡ quấy nhiễu của Tô Duyệt Duyệt được nữa, bởi vì đột nhiên Tô Duyệt Duyệt hô lên câu “Sư phụ, bên phải bên phải”, theo bản năng tránh sang bên trái, do đó, cứ như vậy bị Bắc Thần Hàn cho chưởng, chật vật ngã xuống đất.

      Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, vội vàng tới trước mặt hắc y nhân, giọng mang theo trách cứ, “Sư phụ, sao ngươi đần thế. Vừa rồi phải ta luôn nhắc nhở người sao?”

      Khóe miệng hắc y nhân lại lần nữa co giật, khuôn mặt lạnh như băng, còn chưa tìm nàng tính sổ, nữ nhân ngu ngốc này còn dám trách .

      “Nếu như ngươi kêu bên phải bên phải, sao ta lại phải tránh bên trái?” cắn răng, thân thể cũng do tức giận mà phát run.

      Tô Duyệt Duyệt chọc vào đầu , “Sư phụ, đầu óc người hỏng rồi. Vừa rồi ý của ta là nên tránh bên phải mà. đần.”

      “Ngươi… Ngươi… Nữ nhân ngu xuẩn này.” Hắc y nhân hung hăng trợn mắt nhìn nàng, nữ nhân ngu ngốc này lại dám đần, rốt cuộc là người nào mới đần, tức giận công tâm, thống khổ phun ra ngụm máu.

      “A… Sư phụ, ngươi có sao ?” Tô Duyệt Duyệt vội ngồi xuống muốn đỡ lên.

      Hắc y nhân ngăn lại ý tốt của nàng, “Nữ nhân ngu xuẩn ngươi cút ngay, cho phép gọi ta là sư phụ!”

      Nếu như phải do nữ nhân ngu ngốc này, có thể chật vật như vậy sao? Xem ra nhiệm vụ hôm nay thất bại rồi, từ trước đến nay chưa từng hoàn thành nhiệm vụ bao giờ, ngờ lần đầu tiên bại lại dưới tay nữ nhân ngu ngốc này.

      Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, cái miệng mếu máo, “Sư phụ…”

      Bây giờ hắc y nhân thực muốn dùng đao tự vẫn, nghĩ lại chuyện nhiều như vậy với người ngốc, xem ra đầu óc mình cũng hỏng rồi.

      Bắc Thần Hàn nhìn thấy hắc y nhân suy yếu đứng lên, sải bước tới, thừa dịp kịp phản ứng, nhanh nhẹn tháo khăn che mặt xuống, ngay lập tức gương mặt tuấn tú lạnh lùng ra.

      Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, cũng hít ngụm khí lạnh. Trời ơi! Tại sao lại thêm tên nghiệt nữa.

      Bắc Thần Hàn thoáng qua kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “ nghĩ tới Tu La Sát, vậy chắc chắn người ủy thác cho ngươi phải người bình thường rồi.”

      giang hồ, Tu La Sát đứng đầu trong năm đại sát thủ, tính cách lạnh lùng ngoan lệ, vì từ thích ở cùng người khác, nên thường xuyên độc lai độc vãng, cũng khiến cho bộ mặt luôn ý ‘người lạ chớ lại gần’.

      Mặc dù là sát thủ máu lạnh, nhưng phải ai cũng mời được , có thể khiến ra mặt, đó phải là người có cấp bậc rất cao, rất có tiếng tăm. Chỉ cần ra mặt, nhiệm vụ chưa từng thất bại, nhưng lần này lại có thể thua người nữ nhân ngu ngốc này, sợ truyền khiến người khác cười đến chết mất.

      “Ta cũng nghĩ tới lần này chật vật như vậy.” lạnh lùng , sau đó hung ác nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt ngây ngô đứng kia.

      Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, thấp giọng : “Sư phụ, người đẹp như vậy cần gì làm sát thủ? bằng ta nuôi người được ?”

      Mặt Bắc Thần Hàn đen sì, rất bất mãn với đề nghị kia của nàng, nữ nhân này lại dám đứng trước mặt muốn nuôi nam nhân.

      Bắc Thần Hàn chuyển tầm mắt sang Tu La Sát, chĩa kiếm vào ngực .

      , ai phái ngươi tới?”

      mặt Tu La Sát chút sợ hãi, thèm cho uy hiếp của Bắc Thần Hàn vào mắt, ngược lại Tô Duyệt Duyệt đứng bên, ánh mắt lóe lên, sau đó xông về phía trước, đoạt kiếm tay Bắc Thần Hàn.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi làm cái gì?” Bắc Thần Hàn tức giận nhìn nàng.

      Tu La Sát kinh ngạc, đồ nhi ngu ngốc này là muốn giúp sao? À, nhầm rồi, phải đồ nhi ngu ngốc, là nữ nhân ngu ngốc mới đúng.

      đẹp trai, cho phép ngươi làm tổn thương sư phụ ta.” Tô Duyệt Duyệt hùng hồn , cầm chặt kiếm của Bắc Thần Hàn trong tay.

      Bắc Thần Hàn nghe thấy nàng bao che cho nam nhân khác, tức giận trong lòng ngày càng cao, sắc mặt xanh đen nhìn nàng, “Tô Duyệt Duyệt, trả thanh kiếm lại cho bổn cung.”

      Tô Duyệt Duyệt chút sợ hãi, đôi mắt to đảo đảo, lộ bộ mặt vô lại, “ cho, bây giờ kiếm này quá nguy hiểm.”

      Sau khi xong, nàng phi thanh kiếm mạnh hướng cây đại thụ phía sau Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn muốn nổi giận đột nhiên có tiếng hét khiến ngừng lại.

      “A…” Phía cây đại thụ truyền tới tiếng hét thảm thiết.

      Bắc Thần Hàn kinh ngạc, bước nhanh về phía cây đại thụ, thấy được hắc y nhân nằm trong vũng máu, thanh kiếm mà Tô Duyệt Duyệt vừa phi kia cắm thẳng vào tim, khí tuyệt bỏ mình.

      ngạc nhiên nhìn Tô Duyệt Duyệt chầm chậm tới, nội tâm nghi ngờ, vừa rồi hoàn toàn phát ra phía sau cây đại thụ có người, nhưng tin, động tác phi kiếm kia của Tô Duyệt Duyệt vô ý hay có ý, chẳng lẽ nàng biết đằng sau có người?

      Khi còn chưa suy nghĩ thông suốt, bên tai truyền tới tiếng hét chói tai của Tô Duyệt Duyệt, “Trời ơi! Ta giết người, ta cố ý! Làm sao bây giờ?”

      Nghe thấy nàng như vậy, Bắc Thần Hàn càng thêm nghi hoặc, nhìn sắc mặt trắng bệch kia của nàng giống giả vờ, chẳng lẽ là do trùng hợp?

      Bắc Thần Hàn liếc Tô Duyệt Duyệt cái, rồi ngồi xuống kiểm tra hắc y nhân kia, lại phát người trừ phi tiêu độc, có bất cứ cái gì khả nghi, phía trước cách đó xa còn có dấu vết của phi tiêu khác, nếu như nhầm, thanh kiếm này chặn được phi tiêu kia phóng tới, nghĩ tới đây, nghi hoặc của càng sâu hơn.

      “Duyệt Duyệt, ngươi sớm phát ra đúng ?” Ánh mắt sắc bén của Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Duyệt Duyệt trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ hoảng sợ, nàng lắc đầu, “, ta cố ý giết .”

      Nhìn , nhìn ! Bộ dáng của nàng chân thực biết bao nhiêu, sợ biết bao nhiêu, giống như lần đầu tiên giết người. Thấy thế, Bắc Thần Hàn tiếp tục hỏi, nhưng nghi ngờ vẫn tồn tại ở trong lòng.

      Tu La Sát nhìn hắc y nhân đất, tròng mắt thoáng qua sát ý, xem ra, người mua sợ nhiệm vụ thất bại khai ra, nên phái người giám sát .

      cũng nghi ngờ quay đầu nhìn Tô Duyệt Duyệt, và Bắc Thần Hàn đều phát ra người này, mà nữ nhân ngu ngốc này lại có thể biết. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, mắt đầy ý cười, nàng giả ngây giả ngô rất lợi hại.

      Xem ra nàng cũng phải nữ nhân ngu ngốc, ngược lại rất thông minh, thú vị.

      “Tô Duyệt Duyệt, ta nhớ kỹ ngươi.” Khóe miệng Tu La Sát cong lên nụ cười mê hoặc, sau khi xong, nhún chân lắc mình khỏi phủ Thái tử.

      Bắc Thần Hàn cũng muốn đuổi theo, nhưng trong lòng có chút tư vị chua chát, ý tứ vừa nãy của Tu La Sát sao giống nhòm ngó tiểu mèo hoang nhà đây? Đáng chết, tiểu mèo hoang này con chưa thuần phục được mà có người ngắm tới.

      , nên quay về.” nhìn hắc y nhân đất, giọng chua lè.

      Sau khi xong xoay người về phía Duyệt Tâm các, mà Tô Duyệt Duyệt cũng xoay người liếc qua thi thể đất, khóe miệng cong cong, ánh mắt sáng rực, sau đó cũng về hướng Duyệt Tâm các.
      Betty thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 18

      Sáng sớm tại Duyệt Tâm các.

      bàn đồ ăn phong phú, trừ Bắc Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt, còn có bốn tiểu thiếp của , bốn tiểu thiếp này như nghiện tới Duyệt Tâm các, sáng sớm nào cũng chạy tới chỗ này dùng bữa.

      “Thái tử gia, sắc mặt ngài gần đây tốt, có phải ngã bệnh rồi ?” Lâm Điệp Nhi quan tâm hỏi, quên ôm lấy cánh tay Bắc Thần Hàn.

      tháng Thái tử gia cho các nàng hầu hạ, ngay cả ba người kia cũng được, nhưng khiến nàng tức giận nhất chính là, Thái tử gia lại hàng đêm ngủ tại Duyệt Tâm các, nàng luôn cho rằng Tô Duyệt Duyệt thể nào được cưng chiều, nhưng nghĩ tới gần đây Thái tử gia lại luôn qua đêm tại Duyệt Tâm các, làm sao nàng khó chịu được đây?

      Vẻ mặt Bắc Thần Hàn bỗng chốc cứng đơ, mở miệng trả lời nàng, cả tháng nay hàng đêm ôm thân thể mềm mại nhưng được làm gì, sắc mặt còn có thể tốt sao?

      đột nhiên nhìn đầu sỏ bên cạnh, chỉ thấy nàng thản nhiên húp cháo như có chuyện gì. Mà Lâm Điệp Nhi biết Bắc Thần Hàn bị sao, theo tầm mắt liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt.

      “Thái tử gia, có phải Thái tử phi phục vụ người tốt, cho nên sắc mặt mới tốt phải ?” Lâm Điệp Nhi chút do dự ra suy đoán trong lòng mình, nhưng biết rằng, lời của nàng càng khiến cho sắc mặt Bắc Thần Hàn đen hơn.

      Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt linh động, bộ mặt vô tội nhìn hai người, “Là Thái tử gia của các ngươi phục vụ ta, có thể trách ta sao?”

      “Tô Duyệt Duyệt, câm miệng lại.” Bắc Thần Hàn cắn răng, hung hăng lườm nàng.

      Lâm Điệp Nhi và ba tiểu thiếp còn lại đều nhìn chằm chằm hai người, bọn họ hiểu lời vừa rồi của Tô Duyệt Duyệt. Cái gì mà Thái tử gia phục vụ được?

      Bắc Thần Hàn cảm nhận được rất những ánh mắt nghi ngờ phóng tới, lướt qua lượt, cáu kỉnh ra lệnh, “Dùng bữa.”

      Khi bốn tiểu thiếp dùng xong rời , Bắc Thần Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng mở miệng.

      “Duyệt Duyệt, tháng sau trong hoàng cung cử hành tiệc rượu ngắm hoa, phụ hoàng muốn ngươi tham dự, bổn cung cho người tới chuẩn bị mấy bộ y phục mới cho ngươi.”

      Vừa nghĩ tới hoàng cung, nhất định là nơi ngươi đấu ta đá, nàng cảm thấy chán ghét.

      “Ta có được ?”

      được, ngươi nhất định phải .” Bắc Thần Hàn kiên quyết .

      Tô Duyệt Duyệt bĩu môi, gì nữa tiếp tục húp cháo, lúc này, nô tỳ bưng bát canh tới bên nàng.

      “Thái tử phi, đây là canh cách thủy mà người muốn.” Nô tỳ kia sắc mặt kỳ lạ.

      Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, bưng lấy bát canh kia, “Là canh cách thủy ta sao?”

      Nô tỳ kia nghe thế, mặt trở nên ngượng ngùng, vội vàng gật đầu, “Đúng, nô tỳ mang canh mà Thái tử phi bảo tới.”

      Bắc Thần Hàn nhìn thấy vẻ mặt quái dị của nô tỳ kia, nhất thời thấy tò mò đối với bát canh này.

      “Duyệt Duyệt, canh này là canh gì?” Sau khi nô tỳ lui ra, nhịn được hỏi.

      Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tinh nghịch, nhưng ngay sau đó trở về bình thường, đưa bát canh tới trước mặt Bắc Thần Hàn.

      “Ta đặc biệt sai người làm canh cho ngươi uống, coi như kết thúc khoảng thời gian cấm dục của ngươi. Chỉ cần uống xong bát canh tẩm bổ này, ngày mai ngươi khôi phục như bình thường.”

      Ánh mặt Bắc Thần Hàn chợt dao động, nhưng lại bị nghi ngờ thay thế, đề phòng nhìn bát canh kia, bên trong đó là thứ chưa bao giờ nhìn thấy.

      “Duyệt Duyệt, những thứ này là gì? Ngươi muốn hại bổn cung !” cẩn thận hỏi.

      thể trách nghi ngờ, bị Tô Duyệt Duyệt chỉnh khiến cho lúc nào cũng phải cảnh giác, vất vả mới hết cấm dục, cũng muốn vì bát canh này mà phải kéo dài những ngày tháng thống khổ, mà , tin Tô Duyệt Duyệt tốt bụng như vậy, sai người làm canh cho uống.

      Tô Duyệt Duyệt thấy đề phòng, nàng cũng nhún vai, để tâm : “Ngươi uống thôi, nhưng ta trước, nếu ngươi vĩnh viễn khôi phục lại đừng có trách ta nhé.”

      Ngụ ý chính là, Bắc Thần Hàn muốn khôi phục lại bình thường phải uống bát canh kia.

      Bắc Thần Hàn đấu tranh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bưng bát canh lên uống, ban đầu nghĩ bát canh rất khó uống, nhưng ngờ, lại khá ngon, cứ từng ngụm từng ngụm cho vào miệng.

      Rất nhanh, bát canh đó thấy đáy, Bắc Thần Hàn lau miệng, tò mò hỏi, “Duyệt Duyệt, những viên vừa rồi trong canh là gì thế? Cái đó ăn khá ngon, bổn cung từ trước đến nay chưa từng ăn bao giờ?”

      Đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt mở to, khóe miệng giương lên, “Ngươi hai viên đó á! Đó là hai viên trứng heo nha.”

      “Heo làm gì có trứng khi nào? Sao bổn cung biết?” Bắc Thần Hàn nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm.

      Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh : “Hai viên trứng, chính là cái đó đó.”

      “Cái đó đó là cái gì?” Bắc Thần Hàn ngại tiếp tục học hỏi kẻ dưới.

      Tô Duyệt Duyệt ra vẻ xấu hổ, che miệng nhắn, có ý tốt vỗ cái.

      “Chính là giống hai viên tròn tròn ở dưới tiểu dưa chuột của ngươi đó! Có hiểu ?”

      Đầu tiên Bắc Thần Hàn sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo sắc mặt trở nên khó coi, cắn răng, “Ý của ngươi là, bổn cung vừa ăn hai viên kia của heo?”

      Tô Duyệt Duyệt nhịn được nữa, lớn tiếng cười to, gật mạnh đầu, chứng nhận câu trả lời của là đúng.

      “Tô Duyệt Duyệt!” Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng lớn tiếng hét vang cả tòa phủ đệ, cộng thưo đó là từng trận tiếng vang nôn mửa.

      biết nữ nhân này tốt tính thế rồi mà, đáng chết, lại dám cho ăn hai viên kia của heo, càng đáng chết hơn lại rất thưởng thức hai viên đó! tại nghĩ tới con heo, còn nghĩ tới hai viên ở dưới của nó, cảm thấy ghê tởm.

      Nôn… Nôn… Nôn…

      Mà Tô Duyệt Duyệt vẫn như cũ ngồi bên cười ha ha nhìn nam nhân thống khổ nôn.

      Sẩm tối ngày hôm đó, Tô Duyệt Duyệt mang theo nha hoàn thiếp thân của mình, nữ phẫn nam trang ra khỏi phủ đệ, hai người dạo ngoài phố cả buổi, đây là lần đầu Tô Duyệt Duyệt dạo phố ở cổ đại.

      “Tiểu thư, chúng ta lâu rồi, nhanh trở về phủ thôi. Nếu Thái tử gia biết thảm đó.” Tiểu Thúy lôi kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt, giọng .

      Hai người chủ tớ bọn họ chỉ có thể lén lút ra khỏi phủ Thái tử, nếu chẳng may Bắc Thần Hàn biết, nhất định trách phạt.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn Tiểu Thúy, nhắc nhở, “Tiểu Thúy, phải gọi ta là công tử, được gọi sai lần nữa, đợi chút rồi chúng ta trở về. , đến phía trước xem chút.”

      Sau khi xong, lập tức lôi kéo Tiểu Thúy về phía trước, đúng lúc xoay người đụng phải lồng ngực vững chắc, chật vật ngã ngồi xuống đất.

      “Ai ui, tên khốn kiếp nào có mắt à?” Nàng xoa xoa mông, gương mắt nhìn lên ngây ngẩn cả người.

      Bắc Thần Liệt bước lên trước, từ cao nhìn nàng, “Vị tiểu công tử, ngươi sao chứ?”

      Bắc Thần Liệt hấy gương mặt đó đỏ dần, hình như có cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp, nhưng lại nhớ ra.

      “Công tử, người sao chứ?” Vốn là Tiểu Thúy thấy Nhị hoàng tử có chút bị dọa, nhưng vẫn vội vàng tới đỡ Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt đứng lên vỗ vỗ mông, nàng cười nhìn Bắc Thần Hàn Liệt, “Lão Nhị, có duyên nha.”

      “Ngươi là…” Tròng mắt Bắc Thần Liệt thoáng qua kinh ngạc, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của nàng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Duyệt Duyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Hoàng huynh có biết ?”

      “Trốn ra ngoài chơi. Còn ngươi? Sao lại từ nơi này ra?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhìn tới biển trước cửa, là ba chữ to Túy Tiên lâu.

      Mặt Bắc Thần Liệt chợt thay đổi, lúng túng hắng giọng, “Bổn vương tới tìm người, Duyệt Duyệt, ngươi nên hiểu lầm.Bổn vương phải người như ngươi nghĩ.”

      Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn , mở miệng cười , “Lão Nhị, ngươi như thế sao ta có cảm giác giấu đầu lòi đuôi nhỉ?”

      Đúng lúc Bắc Thần Liệt muốn phản bác, Tô Duyệt Duyệt tiếp tục , “ ra cũng có chuyện gì, nam nhân mà. Bao nhiêu thứ cần phải giải quyết, nhưng mà, ngươi có thể đưa ta vào xem chút ? Ta rất hiếu kỳ, những nữ tử trong thanh lâu như thế nào?”

      Nghe , nhân vật chính trong các câu truyện xuyên đều cố gắng thử tham quan thanh lâu, nàng cũng muốn xem thử.

      Bắc Thần Liệt kinh ngạc nhìn nàng, giọng đầy nghi hoặc, “Duyệt Duyệt, ngươi muốn thanh lâu?”

      thể tin được, nữ nhân lại có thể hùng hổ tuyên bố muốn thanh lâu, còn muốn xem nữ tử thanh lâu trông như thế nào.

      “Công tử, chuyện này tốt đâu.” Tiểu Thúy vội vàng ngăn lại, chẳng may bị Thái tử gia biết thái tử phi chạy đến thanh lâu chơi, vậy hỏng bét.

      “Tiểu Thúy, ngươi cứ về phủ trước, tối nay Nhị hoàng tử đưa ta về, nếu như Thái tử hỏi, ngươi cứ Nhị hoàng tử mang ta ra ngoài chơi.” Tô Duyệt Duyệt vội vàng dặn dò, sau đó đợi Tiểu Thúy trả lời, lôi Bắc Thần Liệt vẫn kinh ngạc vào thanh lâu.

      Túy Tiên lâu.

      Bắc Thần Liệt vừa vào cửa trợn to hai mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt sờ đông sờ tây, sau khi mất trí nhớ Tô Duyệt Duyệt lại có thể thay đổi lớn như vậy? nhớ trước kia Tô Duyệt Duyệt chỉ cần nghe thấy hai chữ thanh lâu ngượng ngùng dám gì, mà bây giờ nàng còn hưng phấn hơn so với .

      Bắc Thần Liệt vội vàng giữ Tô Duyệt Duyệt đùa giỡn các nữ tử thanh lâu, xác nhận lại lần nữa, “Duyệt Duyệt, ngươi chắc chắn biết đây là chỗ nào?”
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :