Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 9

      Vườn hoa phủ Thái tử.

      Các hoàng tử dùng xong bữa sáng, liền nhàn nhã tới lương đình cạnh vườn hoa nghỉ ngơi, còn Bắc Thần Hàn chậm rãi tới góc.

      “Thái tử điện hạ.” ám vệ cung kính ôm quyền hành lễ.

      “Bẩm báo điện hạ, thuộc hạ điều tra cẩn thận, nàng đúng là Thái tử phi, có gì khác thường, từ đầu tới cuối là người.” Ám vệ cung kính bẩm báo chi tiết.

      Bắc Thần Hàn hiển nhiên nghĩ tới đáp án này, nên cũng có quá mức kinh ngạc, chẳng qua là nhàn nhạt trả lời, “Bổn cung biết rồi, lui xuống .”

      Sau khi xong, trực tiếp xoay người tới lương đình cạnh vườn hoa, tại hoàn toàn tiếp nhận huyền diệu trong câu chuyện của Tô Duyệt Duyệt, người tương lai, linh hồn nhập xác, sợ rằng Tô Duyệt Duyệt trước kia chết rồi.

      chỗ khác, Tô Duyệt Duyệt bình tĩnh ngồi trong lương đình, cẩn thận nhìn khuôn mặt nghiệt của ba vị hoàng tử trước mặt, con ngươi xinh đẹp kia tràn đầy than thở cùng hưng phấn, chỉ kém chảy nước miếng mà thôi, dáng dấp những người cổ đại này rất đẹp trai nha! Đẹp trai đến mức khiến nàng phải hoài nghi, gen của người cổ đại có phải là cực tốt đây?

      “Tô Duyệt Duyệt, miệng ngươi chảy nước kìa.” biết Bắc Thần Hàn ngồi cạnh Tô Duyệt Duyệt từ lúc nào, ghé bên tai nàng nhắc nhở, nhìn thê tử của mình thản nhiên dùng ánh mắt mê muội nhìn chẳm chằm huynh đệ của mình, đáy lòng dâng lên mồi lửa giận.

      Theo bản năng Tô Duyệt Duyệt vội lau khóe miệng của mình, phát hóa ra bị lừa, hung hăng trợn mắt nhìn cái, “Nào có nước miếng đâu!”

      Bắc Thần Hàn để ý tới nàng oán trách, trực tiếp quay đầu sang với ba vị hoàng tử, “Sáng sớm các đệ tới, có chuyện gì?”

      Dĩ nhiên cho là ba người họ chỉ tới phủ Thái tử để ăn sáng.

      “Hoàng huynh, gần đây bên trong kinh thành, xuất người gọi là Uyên Ương Hồ Điệp, cũng chính là kẻ hái hoa tặc, khiến rất nhiều thiên kim bị hại, phụ hoàng muốn chúng ta nghĩ cách xử lý chuyện này, huynh xem nên như thế nào?” Nhị hoàng tử nhíu mày cái, chậm rãi ra biến cố mà kinh thành gặp phải gần đây.

      “Uyên Ương Hồ Điệp?” Mắt Bắc Thần Hàn lạnh mấy phần.

      sớm nghe được, mỗi lần Uyên Ương Hồ Điệp hái hoa, đều chọn thiên kim nhà quan to quý tộc, hơn nữa đều chọn xử nữ mà hạ thủ, nhưng mà, những nương kia sau khi bị hại, đều nhớ bị hại như thế nào, hơn nữa Uyên Ương Hồ Điệp giảo hoạt, đến giờ vẫn chưa bị bắt.

      “Đúng vậy. Ngày hôm trước, ngay cả hai nữ nhi của nhà Lý đại nhân cũng bị hại, Lý đại nhân rất tức giận viết tấu cho phụ hoàng, cho nên phụ hoàng muốn chúng ta nhanh chóng xử lý vụ này.” Sắc mặt Tứ hoàng tử ngưng trọng .

      “Nhưng mà, hành tung Uyên Ương Hồ Điệp , ngay cả khi nào ta tiếp tục phạm án chúng ta cũng biết, làm sao có thể bắt?” Tam hoàng tử trực tiếp nêu ra mấu chốt quan trọng nhất, đây cũng chính là nguyên nhân quan phủ chậm chạp cách nào phá án.

      Hiển nhiên Tô Duyệt Duyệt rất hứng thú đối với đề tài này, sau khi uống ngụm trà nóng, vội vàng : “Sao các ngươi dụ rắn ra khỏi hang? xuất , chúng ta ném cho cái mồi, khiến ra ngoài phạm án phải tốt sao?”

      “Cái kia cũng cần phải xem ai dám làm mồi, mỗi nương đều mong trốn kịp, còn ai dám chủ động dẫn dụ ?” Bắc Thần Hàn tiếp.

      Nhị hoàng tử cũng gật đầu cái, đồng ý lời của Bắc Thần Hàn, “ sai, hơn nữa, coi như có người thực chịu làm mồi, vậy cũng chưa chắc lọt vào mắt của Uyên Ương Hồ Điệp.”

      Trong đầu Tô Duyệt Duyệt đột nhiên lóe lên, cười quỷ dị tiếng, “Vậy hãy để ta làm mồi, về phần khiến coi trọng như nào, hắc hắc, các ngươi cứ làm theo lời ta , khẳng định có thể lọt vào mắt của .”

      được…” Đột nhiên Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm trăm miệng cùng , phủ quyết lời của Tô Duyệt Duyệt.

      Nhị hoàng tử có chút lúng túng, ho khan, nhìn Tô Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, ngươi đủ tư cách, Uyên Ương Hồ Điệp đều tìm nương hạ thủ, ngươi và hoàng huynh là vợ chồng, sao có thể coi trọng ngươi?”

      Tô Duyệt Duyệt nghe thế, chút suy nghĩ phản bác lời , “Ta với hoàng huynh ngươi cũng chưa động phòng, sao ta có tư cách được, mà , sao ngươi biết Uyên Ương Hồ Điệp ưa ta, chừng, theo dõi ta thầm từ lâu rồi đấy.”

      Mặt Bắc Thần Hàn biến sắc, trở nên trầm, trong con ngươi Tam hoàng tử thoáng tia kinh ngạc và thêm phần mừng rỡ, Tứ hoàng tử cũng hơi kinh ngạc, thể tin được, bọn họ thành hôn tháng, đến giờ vẫn còn chưa động phòng.

      “Duyệt Duyệt, ngươi cần cho bổn vương, đến bây giờ ngươi và hoàng huynh vẫn chưa…” Bắc Thần Liệt liếc Bắc Thần Hàn cái, có ý dò xét đáp án.

      Ngược lại với khuôn mặ khó coi của Bắc Thần Hàn, Tô Duyệt Duyệt lại hào phóng thừa nhận, “Đúng, cho nên ta vẫn còn là xử nữ, như vậy có phải là con mồi phù hợp đây?”

      được, ngươi đừng hồ nháo!” Bắc Thần Hàn giận giữ nhìn chằm chằm nàng, lên tiếng cự tuyệt.

      nghĩ tới nữ nhân này ngần ngại về việc vợ chồng gần gũi, nghe được câu trả lời của nàng, bắt đầu hối hận, ban đầu tại sao lại phải giả bộ bị bệnh, nếu nữ nhân này sớm là của , tại sao, muốn ăn lại ăn được.

      “Duyệt Duyệt, chuyện này ngươi cần nhúng tay vào, tự chúng ta nghĩ biện pháp.” Tứ hoàng tử cũng vội vàng mở miệng khuyên nhủ.

      Tô Duyệt Duyệt nhất thời cảm thấy cực kỳ mất hứng, quên , bọn họ muốn nàng giúp, nàng cũng thèm nữa, “Tùy các ngươi…”

      Lúc này, xuất nữ tử từ ngoài vào, tay còn ôm tầm mấy tháng, chậm rãi tới bên người Tứ hoàng tử.

      “Vương gia.” Nữ tử kiều gọi tiếng.

      Tứ hoàng tử đứng lên, cưng chiều ôm đứa bé, mở miệng : “Bổn vương và các hoàng huynh chuyện cũng sắp xong rồi, đợi lát rồi trở về.”

      Tô Duyệt Duyệt đột nhiên tò mò đứng lên, vội vàng tới trước mặt Tứ hoàng tử, cười cười sờ gương mặt đứa bé, “ đáng nha! Con ngươi sao? Được mấy tháng rồi?”

      “Hương nhi được năm tháng” Tứ hoàng tử dịu dàng dỗ đứa bé, mở miệng trả lời.

      Tô Duyệt Duyệt thích thú cong mắt cười, lòng tràn đầy vui sướng lấy tay cầm bàn tay bé, “Cúc cu, cúc cu, đáng !”

      Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm, thấy mặt nàng vì đứa bé mà nở nụ cười vui sướng, bị hấp dẫn sâu sắc, hoàn toàn rời tầm mắt.

      Mắt đứa bé mở to di chuyển, dường như cũng rất thích cảm giác được Tô Duyệt Duyệt cầm tay, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười ngây thơ, bắt lấy…

      “A… Nha nha… A… A…” đứa bé kêu a a, giống như vui vẻ đáp lại.

      Lúc này, Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn đứa bé trong ngực Tứ hoàng tử, kinh ngạc : “Whoa, đứa bé này, tuổi còn kêu dâm đãng như vậy hả!!!”

      Mọi người hít ngụm khí lạnh, vốn chỉ là tiếng trẻ con bình thường, bị Tô Duyệt Duyệt như thế, nghe lại đúng là có chút…

      Đứa bé lại lần nữa kêu lên kháng nghị: “A… Nha… Nha… A…”

      Bất quá, tiếng kháng nghị này lại khiến mọi người thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

      Tứ hoàng tử mặt đen sì, khóe miệng giật giật, vội vàng che miệng nữ nhi của mình, để cho đứa bé kêu lên tiếng khiến người ta nghĩ sâu xa kia, xem ra sau khi trở về, bọn họ cùng phòng cũng thể để đứa bé này nằm cạnh được rồi.

      Sắc mặt Bắc Thần Hàn cũng khá hơn chút nào, cắn răng: “Tô Duyệt Duyệt, câm miệng!”

      Nữ nhân này sắc nữ, ngậm miệng mở miệng đều tới chuyện kia, muốn dùng tờ giấy che kín miệng của nàng lại.


      p/s: Tui chỉ muốn , tui trở lại và... Duyệt Duyệt quá biến thái~~~
      noair thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 10
      Tại nhà trọ ở kinh thành.

      “Ta cho các ngươi biết bí mật, cháu ta là người hầu trong phủ thái tử, nghe được chuyện này.” nam tử trung niên nhìn xung quanh như sợ mình quá lớn tiếng, chẳng may bị nghe được.

      “Bí mật gì? mau…” Hai người ngồi cùng bàn rối rít, tò mò hỏi.

      Nam tử trung niên kia cẩn thận nhìn xung quanh lần nữa, rồi : “Ngày đó cháu ta trong phủ vô tình nghe được, ra Thái tử gia của chúng ta và Thái tử phi đến nay vẫn chưa động phòng đó.”

      Hai người kia kinh ngạc hô lên: “ hay giả, lời này cũng thể lung tung nha! Thái tử làm sao có thể chưa chạm qua Thái tử phi…”

      “Đúng đó, đúng đó, phải Thái tử gia có bốn tiểu thiếp, sao có thể cưới Thái tử phi mà còn chưa chạm qua người?”

      “Ai biết được, chừng là Thái tử gia thích Thái tử phi. Các ngươi biết ? Cháu ta , ngay cả ngày động phòng lần đó, Thái tử gia đột nhiên bệnh nặng, cuối cùng ngay cả tân phòng cũng tới, cứ như thế để cho tân nương độc thủ khuê(*).” Người còn lại tiếp.

      (*)独守空闺 độc thủ khuê: dùng để tả người vợ chỉ lẻ loi mình trong phòng.

      Lúc này, nam tử trẻ tuổi vẫn ngồi ở góc, nghe lọt chữ những lời chuyện của ba người kia, chậm rãi nhấc chén rượu lên, lắc lắc, khóe miệng nở nụ cười tà tứ.

      “Thái tử phi…” Tròng mắt của thoáng qua kia tinh quang, lẩm bẩm, cuối cùng uống hết chén rượu ngon kia.

      Ban đêm. Phủ thái tử.

      Tô Duyệt Duyệt thân mình lượn lờ ở trong phủ, định quay về Duyệt Tâm các nghỉ ngơi, đột nhiên…

      “A, gia... chút.” tiếng kêu nũng nịu truyền tới, phải là Vương Nghê Thường sao? ra tối nay Thái tử gia ngủ tại Nghê Thường các.

      Tô Duyệt Duyệt tò mò ngừng cước bộ, nhìn ngó xung quanh, xác nhận là có ai, mới lén lút nằm sát cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

      “Gia, nhanh lên chút, Nghê Thường khó chịu…” nghe giống như là thể chờ đợi được.

      “Được, bổn cung lập tức cho ngươi thoải mái…” Giọng Bắc Thần Hàn khàn khàn truyền ra.

      Tô Duyệt Duyệt càng thêm tò mò, hồi xưa nàng mới chỉ xem phim con heo qua đĩa, chứ chưa từng thấy hình ảnh sống động bao giờ, biết có cơ hội tìm hiểu, người cổ đại quan hệ vợ chồng như thế nào?

      Tô Duyệt Duyệt khẽ nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu lặng lẽ mở cửa phòng ra chút xíu, ánh sáng bên trong xuyên qua khe cửa từ từ hắt ra ngoài, chẳng qua là, qua khe cửa cũng thấy được gì.

      “Kỳ quái, tại sao lại nhìn thấy nhỉ?” Nàng nhíu mày, thấp giọng tự hỏi.

      Lại mở to hơn chút, nàng nheo tròng mắt cố gắng muốn nhìn, “Kỳ quái, người nào treo y phục cánh cửa? Thế làm sao thấy được gì…”

      Tô Duyệt Duyệt vừa thấp giọng mắng, vừa qua khe cửa chậm rãi di rời, kỳ quái, sao lại giống như có mặt người ở đây?

      “Ngươi muốn thấy cái gì hả?” đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tô Duyệt Duyệt phòng bị trực tiếp nhào vào lồng ngực người trước mặt.

      Nàng còn chưa kịp mở miệng, đỉnh đầu đột nhiên truyền tới giọng mang ý trêu tức, “Trễ như vậy mà còn ở đây, ra ngươi thương nhung nhớ ta nha!”

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt nghiệt kia cư nhiên nở nụ cười vô hại, ra y phục ở cửa hóa ra là người này nha? làm sao vẫn đứng ở cửa đây?

      “Hắc hắc, ta… ta ngang qua, đúng lúc muốn tới chào hỏi, các ngươi cứ tiếp tục…. ư ư a a !” Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Vương Nghê Thường chiếc giường.

      “Khó thấy được Thái tử phi khoan hồng độ lượng như vậy, bằng ba người chúng ta cùng nhau .” Bắc Thần Hàn dễ dàng kéo Tô Duyệt Duyệt chuẩn bị rời , sải bước tới chiếc giường, vứt nàng lên .

      Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt giật giật. Trời ạ! Thái tử gia này muốn chơi 3P(**), ngươi là ngựa đực biến thái.

      (**) từ gốc là n 'person' (people) NP; 1 nữ nhiều nam; 1 nam nhiều nữ hoặc nhiều nữ nhiều nam. Ngoài ra np có thể ám chỉ quan hệ đương hay quan hệ giường. 3p trong trường hợp này là 2 nữ 1 nam.
      Bắc Thần Hàn chủ động kéo đai lưng người mình, nhất thời lồng ngực tráng kiện kia hoàn toàn rơi vào trong mắt Tô Duyệt Duyệt, nàng tự chủ được nuốt nước miếng, cơ thể hoàn hảo nha!!!

      “Thái tử phi, sao cởi y phục? Có phải muốn bổn cung cời giúp ngươi ?” hài hước , sau đó làm bộ muốn tới giúp nàng.

      Tô Duyệt Duyệt hai lời, lập tức từ giường bò xuống, trốn rất xa, “ cần, Thái tử gia, người lần muốn thỏa mãn hai nữ nhân, rất mệt, ra sợ ngươi trụ nổi, cho nên các ngươi cứ với nhau là được rồi.”

      “Ý của Thái tử phi, là hoài nghi năng lực của bổn cung phải ?” Bắc Thần Hàn lạnh lùng trừng nàng.

      hoàn toàn ngại, dùng hành động thực tế chứng minh cho nàng thấy, rốt cuộc mình có được hay .

      “Ngươi là ngựa đực biến thái, ngươi thích 3P ta phải đối, nhưng đừng có tìm ta.” Tô Duyệt Duyệt khinh bỉ nhìn .

      Mặt Bắc Thần Hàn trầm xuống, cắn răng : “Tô Duyệt Duyệt, ngươi can đảm mắng câu nữa xem.

      Nữ nhân này càng ngày càng càn rỡ, đường đường là Thái tử lại bị nữ nhân mắng là ngựa đực, truyền ra thể thống gì được?

      “À… Ta vừa gì sao? Ha ha… Thái tử gia người nghe nhầm rồi. Cái đó, ờ, ta trước, quấy rầy hứng thú của các ngươi.” Nàng xoa mồ hôi lạnh, rất nhanh trí vội vàng phủ nhận, có câu , nữ nhân tốt đấu với nam nhân, nhất là cái tên biến thái trước mắt này.

      Bắc Thần Hàn nghe nàng , khuôn mặt cứng ngắc mới hòa hoãn xuống, coi như nàng thức thời, nhưng định bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy.

      “Đứng lại, bổn cung cho phép ngươi sao?”

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng quay đầu, nhìn . Trời ơi là trời! khuôn mặt của nghiệt kia lại có thể nở nụ cười quỷ dị.

      “Thái tử điện hạ, còn có chuyện gì sao?” nàng chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi.

      Bắc Thần Hàn nhìn nàng, lãnh đạm ra lệnh, “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nếu Thái tử phi thích nhìn bổn cung hoan ái, bổn cung cho ngươi xem thỏa thích.”

      cũng quên, vừa rồi Tô Duyệt Duyệt ở cửa rình coi hết, từ lúc có người dựa vào cửa cũng biết người đó là nàng rồi.

      Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, nam nhân này biết xấu hổ, chỉ biến thái, còn thích mấy trò kích thích này, xxoo cũng muốn người khác rình xem, là đại biến thái mà!

      “Gia, phải người thực muốn Thải tử phi ở bên quan sát à?”Vương Nghê Thường lén trợn mắt với Tô Duyệt Duyệt, sau đó uốn éo dính sát vào người Bắc Thần Hàn.

      Nàng vất vả mới có cơ hội ở cùng Bắc Thần Hàn đêm, lại bị ác nữ trước mắt này quấy rối, còn phải làm chuyện kia trước mặt nàng ta.

      “Thế nào? Nghê Thường muốn sao? có việc gì, bổn cung để ngươi , sau gọi Điệp Nhi tới đây.” Bắc Thần Hàn nhịn được , làm bộ muốn ra ngoài.

      Vương Nghê Thường nhanh chóng kéo Bắc Thần Hàn lại, cơ hội lớn như vậy, làm sao nàng có thể nhường cho nữ nhân khác, “Gia, đừng tức giận nữa! Nghê Thường nghe lời của gia mà.”

      Tô Duyệt Duyệt thấy đông cung sống sắp sửa bắt đầu, lén dịch chuyển tới cạnh cửa, nhanh chóng mở cửa phòng, muốn vội vàng chạy ra.

      “Tô Duyệt Duyệt, còn chưa bắt đầu, muốn chạy sao?” Bắc Thần Hàn dễ dàng chế trụ hai tay của nàng, cười .

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng ho khan vài tiếng, lại lần nữa có chí khí nhìn , “À, chỉ là ta thấy ánh trăng bên ngoài tệ, muốn dạo vòng ngắm trăng rồi quay trở về cuộc vui…”

      Làm sao Bắc Thần Hàn biết nàng suy nghĩ gì, khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng nở nụ cười quỷ dị, “Vậy bổn cung cho ngươi vừa ngắm trăng vừa xem diễn!”

      Tô Duyệt Duyệt lần nữa kinh ngạc trợn to hai mắt, xem diễn? Xem cái gì diễn? “Ách, Thái tử điện hạ có ý gì?”

      “Chờ tý ngươi biết.” Cuối cùng nụ cười quỷ dị của Bắc Thần Hàn biến mất, trong nháy mắt khiến Tô Duyệt Duyệt có cảm giác bất an.

      Đêm khuya.

      Dưới ngọn đèn dầu, trong phòng truyền ra từng tiếng nữ nhân rên rỉ cùng với tiếng thở hổn hển của nam nhân, hình như nữ nhân càng kêu càng kịch liệt, muốn cố ý cho tất cả mọi người biết bọn họ ở trong phòng làm chuyện gì.

      Mà này trái ngược với khí tràn đầy xuân sắc trong phòng, có thân thể bé, bị trói chặt cây, ngẩng đầu vừa có thể thưởng thức trăng tròn của tháng, cúi đầu có thể nghe từng tiếng rên rỉ bên dưới.

      “Tên biến thái chết tiệt, dám trói ta cây, biết ngắm trăng trong hoàn cảnh này rất thống khổ sao?” Tô Duyệt Duyệt hung hãn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, ngừng mắng liên tiếp.

      Tô Duyệt Duyệt ngước đầu nhìn hướng ba mươi độ, nhìn trăng tròn sáng rực kia, nội tâm dâng lên trận phiền muội, mình tới cổ đại được hai tháng, nhưng biết làm cách nào có thể quay trở về đại được, biết thế kỷ hai mốt cũng là trăng tròn như thế này đây?

      Đột nhiên bóng hình vụt qua, thẳng tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, rất có lễ độ hỏi: “ nương, xin hỏi người là Thái tử phi sao?”

      Tô Duyệt Duyệt hít hơi khí lạnh, trễ thế này, tại sao lại có hắc y nhân ở đây?

      “Ta là Thái tử phi, công tử họ gì? Tìm ta có việc gì sao?” nàng cũng vô cùng lễ độ hỏi lại.

      Hai tròng mắt nam tử áo đen thoáng qua tia cười, hài hước : “Tại hạ là Uyên Ương Hồ Điệp, tới phá thân của nàng.”

      Tô Duyệt Duyệt muốn ‘xin chào, rất hân hạnh được gặp ngươi’, tuy nhiên, nam tử kia vừa xong đợi Tô Duyệt Duyệt phản ứng trực tiếp khiến nàng bất tỉnh, cũng nhanh chóng mở trói dây thửng, trực tiếp vác nàng vai, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử.
      noair thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 11

      bao lâu sau, tiếng rên rỉ trong phòng dần dần dừng lại, Bắc Thần Hàn lật thân nằm giường, mà Vương Nghê Thường hình như chưa đủ, lần nữa muốn gợi lên dục vọn của . “Gia, Nghê Thường còn muốn…”

      nghĩ tới ngươi đúng là dâm đãng! Được, chúng ta tiếp tục…” Bắc Thần Hàn lại lật người đè nàng phía dưới, khóe mắt quét qua cửa.

      phỏng đoán Tô Duyệt Duyệt nghe thấy đơn khó nhịn ! Cũng tốt, nếu để cho nàng nghe nhiều lần, chừng nhất định chịu nổi mở miệng cầu xin .

      Nghĩ tới đây, nội tâm Bắc Thần Hàn dâng lên hưng phấn và mong đợi, chuẩn bị bắt đầu chiều ý người phía dưới, đột nhiên…

      “Cốc, cốc, cốc.” tràng tiếng gõ cửa trong nháy mắt cắt đứt mê tình của hai người trong phòng.

      Khóe miệng Bắc Thần Hàn nhấc lên nụ cười đắc ý, ra nàng thể chờ đợi được.

      “Chuyện gì?” nhìn cửa, giọng khàn khàn hỏi.

      “Thái… Thái tử điện hạ, là… Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.” Thị vệ khiếp đảm , biết khi Thái tử gia ở trong phòng làm chuyện, khi bị quấy rầy nhất định giết người, nhưng vẫn muốn tới bẩm báo.

      Lúc Bắc Thần Hàn thấy người ngoài cửa phải Tô Duyệt Duyệt, trong lòng thoáng qua tia mất mát, dục vọng trong cơ thể cũng dập tắt, vội vàng đứng lên mặc xong áo bào, bước nhanh ra ngoài cửa phòng.

      “Chuyện gì? Lúc này, ánh mắt nhìn thấy thân cây trống rỗng, nữ nhân vốn được trói đó giờ cư nhiên thấy.

      “Điện hạ, Thái tử phi xảy ra chuyện…” Thị vệ cung kính vội vàng .

      Bắc Thần Hàn kinh ngạc cái, nghi ngờ nhìn thị vệ: “Cái gì gọi là xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

      “Điện hạ, mời xuống xem qua chút biết.” Thị vệ tiếp tục .

      Lúc bọn họ bắt đầu tuần tra, thấy Tô Duyệt Duyệt bị trói cây, vì là lệnh của Thái tử nên bọn họ chỉ có thể coi như thấy, tiếp tục tuần tra, chẳng qua là khi xong vòng quay lại, phát thấy Thái tử phi, vốn nghĩ là Thái tử thả người, nhưng khi thấy ký hiệu ở dưới tàng cây, mới giật mình thấy xảy ra chuyện lớn rồi.

      Bắc Thần Hàn dâng lên dự cảm bất an, chậm rãi về phía cây kia, khi tới tàng cây, hoàn toàn kinh ngạc trợn to hai mắt, ngoài bất an càng lớn, còn có thêm hừng hực lửa giận.

      “Đáng chết, Uyên Ương Hồ Điệp xông vào phủ Thái tử, các ngươi lại có thể hay biết!” Cặp mắt kia của giờ ngập tràn máu tanh, nhìn chằm chằm đám thị vệ kia mà quát lớn, giờ phút này trông như dã thú nổi điên.

      “Thái tử điện hạ thứ tội!” Đám thị vệ kia chưa bao giờ thấy Bắc Thần Hàn tức giận như thế, rối rít quỳ xuống.

      “Lập tức phái toàn bộ thị vệ trong phủ ra ngoài, tìm được các ngươi đừng mong sống sót!” lại lần nữa tức giận quát lớn.

      hoàn toàn nghĩ tới Uyên Ương Hồ Điệp lại to gan như vậy, dám lẻn vào phủ Thái tử trộm người . Đáng chết! lại bị kích thích trói Tô Duyệt Duyệt cây, nếu như trói nàng, hoặc chỉ cần điểm huyệt Tô Duyệt Duyệt nàng có thể tránh được. Đáng chết, rốt cuộc làm gì? Vừa nghĩ tới Tô Duyệt Duyệt rơi vào trong tay hái hoa tặc, đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi lo sợ và bất an xưa nay chưa từng có.

      Giờ phú này cách nào an tĩnh chờ tin tức ở trong phủ, bước nhanh tới chuồng ngựa, kéo ra con rồi do dự nhảy lên, tự mình ra phủ tìm kiếm Tô Duyệt Duyệt. cũng lén sai ngự lâm quân bên ngoài hoàng cung tìm kiếm từng nhà, bỏ qua bất kỳ góc nào.

      Trong rừng. nhà gỗ .

      Uyên Ương Hồ Điệp ném Tô Duyệt Duyệt hôn mê lên giường, cẩn thận nhìn nữ nhân xinh đẹp này, hoàn toàn thể tin được, những lời trong nhà trọ là , đến bây giờ Thái tử phi vẫn là xử nữ, điều này nhất định là có tình, nếu người đẹp như vậy, làm sao để nàng chịu cảnh độc thủ khuê ích đây?

      chậm rãi tới giường, bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, dời dần xuống phía dưới, chút do dự tháo đai lưng người nàng, đột nhiên…

      “Sờ đủ chưa?” Tô Duyệt Duyệt bỗng chốc mở to mắt, trong lúc chưa kịp hành động, ngân châm tay lén đâm nhát.

      Hiển nhiên Uyên Ương Hồ Điệp ngờ tới nàng có thể tỉnh lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại khôi phục bình thường, “Mỹ nhân, tỉnh rồi à? Tỉnh rồi là tốt nhất, như vậy thương mới có phản ứng, mới có đủ kích thích.”

      ra ngươi chính là Uyên Ương Hồ Điệp mà mọi người tới. Rốt cục bọn ta chờ được ngươi. Xem ra những người trong khách sạn truyền tin nhanh nha! Sớm như vậy dẫn được rắn ra khỏi hang.” Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười chiến thắng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của .

      Nếu mấy người Bắc Thần Hàn chịu để nàng giúp tay, nàng thể làm gì khác hơn là tự mình thả mồi, dẫn dụ hái hoa tặc này tới cửa. Cho nên nàng cố ý thu mua mấy người làm, thả tin tức tấm thân xử nữ ra ngoài, mục đích chính là muốn Uyên Ương Hồ Điệp biết được, còn có Thái tử phi chờ đến, nghĩ tới, nhanh như vậy tới cửa.

      “Ngươi… Là ngươi cố ý dẫn dụ ta tới, ngươi sợ ta sao?” Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn kinh ngạc trợn to hai mắt, trong tròng mắt đầy vẻ khó tin nhìn nàng chằm chằm.

      Đây là lần đầu gặp phải tình huống như thế này, mỗi sau khi bị trói tới đây, đều khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, nghĩ tới nữ nhân này lại cam tâm tình nguyện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Cho dù có phải ngươi dẫn dụ ta tới hay , bây giờ, chúng ta nên làm chuyện chính quan trọng hơn, đợi lát ta cho ngươi hưởng thụ niềm vui thú khi hoan ái.” Uyên Ương Hồ Điệp sớm thể chờ đợi, trực tiếp bò lên giường, đặt nàng phía dưới, cũng đè hai tay của nàng lên đỉnh đầu, cho cơ hội phản kháng.

      Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia tinh quang, biết ngươi còn đợi được hay nha? Chờ chút, dược liệu cũng sắp phát tác rồi.

      “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên buông ta ra, nếu trong vòng ba tháng ngươi thể làm gì nữ tử khác được đâu.” Tô Duyệt Duyệt cười hi hi nhìn .

      Uyên Ương Hồ Điệp dường như nghe phải chuyện gì đó buồn cười, nhìn nàng chế giễu: “Ngươi uy hiếp ta cũng được đâu, ta là tình thế bắt buộc.”

      Sau khi xong, trực tiếp cúi người xuống, hôn lên bả vai nàng, thể phủ nhận, mùi thơm người nữ nhân này dễ dàng kích thích cơ thể , còn nghĩ nàng vẫn là xử nữ, đợi lát nữa chắc còn khiến điên cuồng hơn.

      Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn phản kháng, mặc cho muốn làm gì làm. Rồi sau đó, miệng nhắn khẽ lầm bẩm, “Năm, bốn, ba, hai, …”

      “Ngươi làm gì thế?” Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn hiểu ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.

      “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chắc chắn phải cấm dục ba tháng.” Nàng nở nụ cười như ánh mặt trời.

      “Buồn cười, tại ta cho ngươi biết, cảm giác dục tiên dục tử…” Căn bản để ý lời nàng , bởi vì dục hỏa trong cơ thể chờ đợi nữa.

      chút do dự vén quần Tô Duyệt Duyệt lên, cùng lúc cởi ra quần trong của mình, muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy mình có thể ngẩng cao như thế nào, chẳng qua khi cả người tràn đầy dục hỏa, quần trong cởi xong, cái vốn nên hiên ngang giờ phút này lại mềm nhũn nằm sấp xuống ngủ say.

      “Á, tại sao có thể như vậy?” cúi đầu, kinh ngạc trợn to mắt nhìn phân thân ngủ của mình, lắc lắc, cố gắng gọi nó dậy, nhưng khi buông tay, nó lại rũ xuống lần nữa, hoàn toàn để ý tới chủ nhân kêu lên.

      “Phốc… Ha ha… Quả chuối của ngươi buồn ngủ, nó muốn bế quan ba tháng, cho nên ngươi thể làm gì khác hơn là cấm dục ba tháng rồi.” Tô Duyệt Duyệt nhìn loạt động tác đáng của , cuối cùng nhịn được lại bật cười.

      Uyên Ương Hồ Điệp hoàn toàn thể tiếp nhận, vội vàng đứng dậy, cũng dùng tay phải của mình ma sát chút, muốn thử, cuối cùng với bộ mặt thất bại nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt vừa mới xuống giường.

      “Ngươi bỏ thuốc ta đúng ? Giải dược đâu mau đưa đây!” Tròng mắt Uyên Ương Hồ Điệp nguy hiểm nheo lại, ngoan lệ nhìn nàng chằm chằm.

      Tô Duyệt Duyệt sợ hãi nhìn lại , giải thích ràng, “Ta có giải dược, nhưng ngươi yên tâm, ba tháng sau, nó tự nhiên khôi phục lại, trong ba tháng này, ngươi hãy ngoan ngoãn an phận thủ thường, đừng hại những nương vô tội kia nữa.”

      Uyên Ương Hồ Điệp thoáng qua chút phức tạp cùng tán thưởng, nhìn nàng, “Quả nhiên ngươi rất khác với mọi người, so với các nương kia, ngươi thú vị, cũng rất gan dạ.”

      Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc khi khen mình như vậy, mà phải chưởng đánh chết nàng, đột nhiên nàng rất muốn nhìn khuôn mặt của người nam nhân trước mắt này, lại lúc nãy bị ăn nhiều đậu hũ, cũng nên đáp trả cho nàng nhìn mặt chứ!

      Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia tinh nghịch, mở miệng : “Ta có thể nhìn khuôn mặt ngươi sao?”

      xong nàng nhanh chóng vươn tay muốn lấy khăn che mặt của xuống, Uyên Ương Hồ Điệp sớm biết được suy nghĩ đó, nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay Tô Duyệt Duyệt, nhìn nàng.

      “Trước tiên chúng ta thương lượng, khi ngươi nhìn thấy bộ dáng của ta, vậy phải phụ trách với ta nhé!” nhìn khuôn mặt bé kia, trong mắt còn tia tinh nghịch.

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng ho khan, “Cái đó… Ta nên nhìn tốt hơn.”

      Chẳng may dáng dấp xấu, mà nàng nhìn thấy khuôn mặt còn phải phụ trách, như vậy là ăn nhiều thua thiệt nha!

      còn kịp rồi.” cười tiếng, cầm bàn tay bé của nàng, nhàng kéo xuống, khăn che mặt màu đen kia ngay lập tức rơi xuống.

      Đầu tiên là Tô Duyệt Duyệt sửng sốt, sau khi thấy gương mặt nam nhân kia, nhất thời hít hơi khí lạnh! Trời ạ! Tại sao lại là gương mặt đẹp đến mức nghiệt như thế này! Tại sao ở cổ đại, hái hoa tặc cũng mê người như thế chứ! Quá bất công rồi!

      “Ngươi đẹp như vậy, tại sao muốn làm hái hoa tặc?” Nàng nghi hoặc nhìn hỏi.

      đẹp như vậy, có rất nhiều thích, nhưng mà, tại sao lại làm chuyện bẩn thỉu hạ lưu như thế này đây?

      Nụ cười của nam tử đột nhiên biết mất còn dấu vết, mặt đổi lại là trầm: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”

      Tô Duyệt Duyệt hiểu tại sao đột nhiên tức giận, chẳng lẽ có bí mật muốn cho ai biết, có chuyện khổ tâm sao? Chẳng qua là nàng chưa kịp mở miệng chuyện, lần nữa bị làm cho ngất .

      “Tô Duyệt Duyệt.” Nam tử nhìn nàng sâu, trực tiếp vác lên vai, cất bước ra ngoài.
      noair thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 12

      Bên ngoài thành.

      Bắc Thần Hàn giục ngựa phi khắp nơi tìm tung tích Tô Duyệt Duyệt, chẳng qua là tìm nửa ngày vẫn thấy tung tích. Thời gian qua lâu như vậy, biết Tô Duyệt Duyệt có bình an vô hay , chẳng may nàng thực

      Vừa nghĩ tới hình ảnh đấy, chỉ cảm thấy mình buồn bực đến mức hít thở thông.

      kéo cương ngựa, chuyển hướng, chuẩn bị tìm kiếm chỗ khác.

      “Thái tử điện hạ!” Đột nhiên thị vệ cưỡi ngựa chạy nhanh tới trước mặt .

      Bắc Thần Hàn nhìn tên thị vệ kia, lạnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”

      “Bẩm báo điện hạ, Thái tử phi trở về phủ.” Thị vệ dám chậm trễ vội vàng bẩm báo.

      Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt, tiếng vó ngựa xa dần, chẳng biết lúc nào Bắc Thần Hàn còn trước mặt.

      Thị vệ vội vàng lau mồ hôi, thái tử điện hạ cũng quá nôn nóng rồi.

      Phủ thái tử, Duyệt Tâm các.

      Tô Duyệt Duyệt vui vẻ cáo biệt vị hái hoa tặc cực đẹp kia, sau đó thay đổi trang phục mà mình tự thiết kế, ngồi luyện yoga chiếc giường. Từ khi tới cổ đại, ăn xong ngủ, dáng người cũng béo lên vòng rồi, ở tại nàng rất chú trọng dáng người, làm sao có thể để mình bị béo lên đây.

      Nàng hít hơi sâu, đưa tay ra phía trước, quỳ sát xuống ghế, nửa người cũng nằm rạp xuống, cái mông vểnh lên cao, dùng tư thế cực hạn nhất của cơ thể để chống đỡ.

      “Bình…” Đột nhiên cửa phòng bị lực bên ngoài đạp mạnh, Bắc Thần Hàn với bộ mặt lo lắng bước nhanh tới, giữ bả vai nàng chặt, khiến nàng nằm bẹp dí xuống giường.

      Thân thể Tô Duyệt Duyệt run rẩy, mắt Bắc Thần Hàn càng sâu hơn, lo lắng, trực giác cho thấy Tô Duyệt Duyệt chắc hẳn là bị thương, nếu tại sao dám đối mặt với mình.

      “Duyệt Duyệt, ngươi đứng lên trước, để bổn cung xem ngươi bị thương chỗ nào?” Bắc Thần Hàn vừa , vừa muốn đỡ nàng đứng lên.

      Đầu Tô Duyệt Duyệt đầy mồ hôi, cắn răng, giọng chứa nhẫn nại: “Đừng chạm vào ta… Ta bị rút gân…”

      Đáng giận, cơ thể người này quá yếu, kéo gân bao lâu bị rút gân.

      Bắc Thần Hàn trong nhất thời nghe hiểu lời của nàng, rút gân? chỉ nghe gảy đàn đến mức rút gân, chứ chưa từng nghe nằm cũng bị rút gân?

      “Duyệt Duyệt, vậy ngươi đứng lên trước, nhanh chút.” Bắc Thần Hàn muốn xác nhận nàng sao mới có thể yên tâm được.

      rất nghi ngờ, Uyên Ương Hồ Điệp đưa Tô Duyệt Duyệt về phủ, nhìn dáng vẻ Tô Duyệt Duyệt, giống như từng bị làm nhục, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giữa Tô Duyệt Duyệt và Uyên Ương Hồ Điệp xảy ra chuyện gì?

      “Hô…” Tô Duyệt Duyệt mở to miệng thở ra hơi, cưỡng ép mình nâng nửa người lên, khôi phục lại tư thế cũ.

      Trời ạ! Mới vừa rồi bị rút gân đau chết mất, xem ra sau này phải luyện tập nhiều mới được.

      Bắc Thần Hàn vội vàng quét mắt qua cả người nàng, lo lắng hỏi: “Duyệt Duyệt, ngươi sao chứ? Uyên Ương Hồ Điệp có làm gì với ngươi ?”

      thể tin được, Tô Duyệt Duyệt có thể thoát khỏi ma trảo của Uyên Ương Hồ Điệp.

      muốn làm gì với ta cũng được đâu, vì trong ba tháng, chắc chắn thể chạm vào nữ nhân.” Tô Duyệt Duyệt nghĩ đến dáng vẻ hái hoa tặc vừa lo lắng lại thêm thất bại cảm thấy buồn cười.

      Lúc đầu ở khóa huấn luyện chuyên nghiệp, có môn học là chế tạo thuốc, cho dù là thuốc tây hay thuốc đông, đối với nàng đều nắm trong lòng bàn tay, loại thuốc dành cho nam nhân kiểu này, nàng chế tạo nhiều lắm rồi.

      Bắc Thần Hàn thấy vẻ mặt nàng là nụ cười quỷ dị, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống, xem ra Tô Duyệt Duyệt sao. Giờ phút này nghĩ đến nữ nhân mình suýt nữa bị Uyên Ương Hồ Điệp ức hiếp, đáy lòng khỏi tức giận.

      Đuôi mắt Tô Duyệt Duyệt thấy Bắc Thần Hàn tức giận, biết lại làm sao, “Này, sắc mặt ngươi sao khó coi thế? Ta mới là người bị bắt ngươi ở đây khó chịu cái gì?”

      Bắc Thần Hàn liếc nhanh khuôn mặt nhắn của nàng, tầm mắt dời dần xuống, mới phát nàng mặc y phục mà mình chưa thấy bao giờ, vải vóc đơn bạc chỉ bọc lại bộ ngực của nàng, cánh tay trắng noãn cùng với vòng eo thon mảnh khảnh lộ trong khí, còn có cặp chân tuyết trắng thon dài, trong nháy mắt tròng mắt trở nên nóng bỏng.

      Nữ nhân này, biết rằng giờ phút này nàng có bao nhiêu mê người sao? Nàng là câu dẫn sao?

      Tô Duyệt Duyệt nhạy bén phát ra ánh mắt Bắc Thần Hàn là hai ngọn lửa, cảnh giác vội vàng xuống giường. “Này này, trong đầu ngươi đừng có nghĩ tới những thứ kia .”

      Giờ phút này nàng chỉ mặc áo lót ngắn cùng với tiết khố, mặc dù nàng cảm thấy gì, nhưng nàng biết, ở trước mặt tên đại biến thái này, phải là câu dẫn trí mạng đối với sao.

      Quả nhiên…

      Tô Duyệt Duyệt mới bước xuống khỏi chiếc giường, Bắc Thần Hàn tới kẹp nàng quay trở về, cũng chế trụ bàn tay bé của nàng, sợ nàng điểm huyệt và cũng muốn bị nữ nhân này vô tình đạp xuống giường lần nữa.

      “Tiểu mèo hoang, lần này xem ngươi chạy như thế nào, thời gian chúng ta động phòng kéo dài lâu lắm rồi.” tà mị cười tiếng, thổi cái ở bên tai nàng.

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua kinh hoảng, muốn giơ tay lên lại bị giữ lại, ghê tởm, vừa tránh khỏi ma trảo của hái hoa tặc, tại lại bị tên biến thái này chiếm tiện nghi!

      Bắc Thần Hàn tay kéo đai lưng của mình, trực tiếp trói bàn tay để yên của nàng lên đầu giường, phòng ngừa sau này Uyên Ương Hồ Điệp đánh chủ ý lên Tô Duyệt Duyệt, tối nay nhất định phải biến Tô Duyệt Duyệt trở thành nữ nhân của mình.

      “Này, đẹp trai, ngươi làm cái gì đấy?” Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc nhìn , Thái tử gia lại dám trói nàng, loại tình huống này khiên nàng nghĩ đến tình tiết trong các câu chuyện SM(*).

      (*) SM là Sadist & Masochist: Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), thể mối liên hệ giữa cặp người trong đó người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc .

      “Thái tử điện hạ, chẳng lẽ ngươi thích chơi SM à? Loại biến thái như này dễ chơi nha. Ngươi nên nhanh tìm ngự y giúp ngươi điều trị tâm bệnh, nếu để đấy càng ngày càng nghiêm trọng ngươi xong rồi.” Tô Duyệt Duyệt sớm phát tình cảnh nguy hiểm của mình, tốt bụng khuyên nhủ .

      “Câm miệng.” Khóe miệng Bắc Thần Hàn co rút, cắn răng nghiến lợi .

      Đáng chết, nữ nhân này lại hoài nghi bị bệnh, chịu thua suy nghĩ của nàng.

      “Chẳng lẽ phải? Ngươi nhìn lại mình bây giờ xem… Ngô.” Tô Duyệt Duyệt định tiếp tục , nhưng câu tiếp bị chặn lại.

      Chẳng qua là nàng chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau đó cũng tiếp tục chống cự, mặc muốn làm gì làm.

      Ánh mắt lạnh của Bắc Thần Hàn thoáng qua nghi ngờ, đối với ngoan ngoãn của Tô Duyệt Duyệt, nhưng suy nghĩ chút, tay nàng bị trói lại, thể nào chạy trốn được.

      Tròng mắt dần trở nên thâm thúy, triền miên hôn chiếc miệng nhắn của nàng, miệng nàng ngọt ngào hơn tưởng rất nhiều lần, cũng biết vì sao lại như thế, bản thân mình hề thiếu nữ nhân, nhưng luôn bị nữ nhân này hấp dẫn, hận thể mỗi ngày mỗi đêm có thể ôm nàng ngủ.

      Tô Duyệt Duyệt mở to mắt, nhìn bộ dáng đắm chìm trong nụ hôn, nét dịu dàng gương mặt tuấn tú khiến trở nên rực rỡ, ngay cả nàng cũng tự chủ được bị mê hoặc.

      Đột nhiên, mắt mở ra, bên trong con ngươi có nhu tình cùng giãy khiến nàng đột nhiên xao động, có thứ gì đó làm nhiễu loạn lòng nàng.

      Nàng bị bệnh sao? Nếu lại có thể thấy được tình cảm trong con người tên biến thái này đây? thể sống chung với người đẹp quá lâu, xem , xem . Tâm bé của nàng bắt đầu ngoan rồi…

      “Duyệt Duyệt, có thể lòng tiếp nhận bổn cung được ?” Bắc Thần Hàn buông miệng nàng ra, nhịn xuống dục vọng, nhìn nàng hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc nhìn , khuôn mặt nghiệt mê người kia khiến người khác thể hiểu được, lòng sao? Cái rắm! Thái tử này có tận bốn tiểu thiếp, tâm cái gì chứ!

      đẹp trai, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông ta ta, nếu đừng trách ta.” Nàng cười quỷ dị, nhìn ra ám hiệu.

      Trong mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia thất vọng, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhếch miệng, thổi khí bên vành tai của nàng.

      “Tối nay ngươi trốn thoát đâu.” Mặc dù Tô Duyệt Duyệt muốn, nhưng có ý định bỏ qua.

      Sau khi xong, tiếp tục hôn vành tai của nàng, bả vai, bàn tay xé ra, hai bầu ngực mê người trong nháy mắt , tròng mắt sâu hơn, nơi cổ họng thít lại, trực tiếp ngậm bên, tà tứ trêu chọc.

      Cả người Tô Duyệt Duyệt run , trong cơ thể cũng trở nên trống rỗng, giờ phút này nàng cũng muốn có , nhưng hết thảy còn kịp rồi, xem ra cơ thể này đúng là thiếu hụt, sớm biết thế bỏ thuốc, hối hận, hối hận nha!!!

      Bắc Thần Hàn thu vào đáy mắt khuôn mặt ửng đỏ của Tô Duyệt Duyệt, trong mắt thoáng qua đắc ý, nữ nhân này cũng phải hoàn toàn có cảm giác, quả nhiên phản ứng cơ thể mới là thành .
      noair thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 13

      Bắc Thần Hàn đứng dậy, do dự trước mặt nàng cởi tất cả y phục.

      Tô Duyệt Duyệt tự chủ mở to miệng, nhìn vóc người cực phẩm kia, nước da màu đồng khỏe khoắn, cơ bụng tám múi săn chắc, còn thắt lưng kia tý thịt dư thừa, quan trọng hơn là quả dưa chuột chưa thức tỉnh kia nữa.

      Ôi trời ơi, nàng cảm giác đầu mình nóng rực nhìn .

      “Ái phi, thế nào? Bản cung có khiến ngươi hài lòng ?” mặt Bắc Thần Hàn mang theo nụ cười tự tin, nhìn khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt sáng của nàng mà .

      Tô Duyệt Duyệt vội vàng lắc lắc, xóa sạch các tà niệm trong đầu, nhưng nàng vẫn cắn răng, rất có chí khí nhìn , “Chuyện này, đẹp trai… Ngươi có thể xe mảnh vải , nhét vào mũi ta , hình như ta bị chảy máu mũi rồi.”

      Nếu phải cả hai tay nàng đều bị trói, nàng tự đánh mình ngất xỉu rồi. Tên này quả là nghiệt hại nước hại dân.

      Bắc Thần Hàn chút để ý tựa vào bên giường, từ cao nhìn xuống, hài hước : “Ý ái phi là cảm thấy vóc người bổn cung quá tốt, nên khiến cho máu mũi phun trào sao?”

      rất tự tin với vóc người của mình, nữ nhân nào thấy , có phản ứng lại đây? Xem ra tiểu mèo hoang cũng như thế.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn từ xuống dưới lần, “Xin ngươi, ngươi có cái khỉ gì tốt mà nhìn, liếc mắt cái là xem xong rồi, ngươi tự mình xem lại chút, nhân vật chính vẫn chưa ngủ dậy đâu? Có thể nhìn cái gì hả?”

      biết vô tình hay cố ý, ánh mắt Tô Duyệt Duyệt liếc qua tiểu dưa chuột nằm úp sấp, giọng có phần quỷ dị.

      đỉnh đầu Bắc Thần Hàn bay qua vài con quạ đen, liếc mắt cái là xem xong rồi, ngữ khí của nàng quỷ dị.

      Theo tầm mắt của nàng, Bắc Thần Hàn cúi đầu nhìn lại, trong lòng nghi ngờ, ra khi vừa mới cởi y phục, phát ra thân thể khác thường, bình thường mà , giờ phút này dục hỏa trong người đủ để kích thích tiểu huynh đệ của mình tỉnh dậy mới đúng, nhưng sao lại…

      “Ái phi, đừng vội, nó nhanh tỉnh thôi…” cắn răng, tuyệt đối là dục hỏa chưa đủ mới có thể như vậy.

      Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh, liếc cái: “ đẹp trai, là như này sao? Ta thấy người đầy đầu mồ hôi, hình như dục hỏa đốt người rồi nha.”

      “Ai da, phải là ngươi bị như lời ta chứ, điên cuồng quá độ, kết quả lên được nữa. Này, nên làm cái gì bây giờ? Thái tử gia…” Trong mắt Tô Duyệt Duyệt tràn ngập ý cười, thấy mặt với hái hoa tặc có biểu giống hệt nhau, khiến nàng nhịn được cười nghiêng ngả.

      “Câm miệng!” Bắc Thần Hàn vẫn lạnh lùng như trước, trực tiếp quay lại giường, cố gắng lần nữa khiến Tô Duyệt Duyệt làm lên được.

      lúc lâu sau, Bắc Thần Hàn với khuôn mặt thất bại lật người ngồi giường, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm huynh đệ của mình. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao hôm nay lại có thể khác thường như vậy? Tại sao lại chút phản ứng?

      Tuy Tô Duyệt Duyệt rất vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc, “A, tại sao lại như vậy chứ? Thái tử gia tại sao lại lên được đây? Chuyện này nên làm sao bây giờ?”

      “A, đúng rồi, ta từng xem thịt bồ đoàn 3D, có bang phái có loại y thuật gọi là ‘đổi chim’, đẹp trai, ngươi có muốn nhanh chóng tìm hiểu chút , chừng, người cổ đại có bang phái ‘đổi chim’ đặc biệt như thế. Nếu ngươi muốn dài có dài, muốn thô có thô…”

      “Tô Duyệt Duyệt, câm miệng.” trong mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia phẫn hận, thiếu chút khắc chế được động thủ bóp chết nữ nhân này rồi.

      Đáng chết, nữ nhân chết tiệt này dám bảo ‘đổi chim’, còn có thể đặt trước, đường đường là thái tử gia lại còn ‘đổi chim’, truyền có phải muốn sống nữa ?

      Nàng bĩu môi, vô tội nỉ non, “Người ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.”

      “Tô Duyệt Duyệt, có phải ngươi làm chuyện này hay ?” sắc mặt trầm xuống mấy phần, giận dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý kia.

      cẩn thận nhớ lại, nhất định là nữ nhân này, từ lúc bắt đầu nàng phản kháng, thấy nghi nghi, tại huynh đệ của mình lại bất tỉnh dậy, tuyệt đối có liên quan tới nàng.

      Tô Duyệt Duyệt nháy mắt, cái miệng nhắn mấp máy, “ đẹp trai, có thể tháo dây trói tay ta ra ?”

      Bắc Thần Hàn nhịn xuống tức giận trong lòng, tháo đai lưng buộc chặt tay nàng, để nàng khôi phục tự do.

      “Đưa giải dược cho bổn cung.” Sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt.

      “À, có giải dược, nhưng mà tính theo thuốc đông y, hiệu lực ít hơn của hái hoa tặc hai tháng, nên ngươi ngoan ngoãn cấm dục tháng .” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, chút sợ hãi giải thích.

      Mặt Bắc Thần Hàn đầy mây bão, nghiến răng: “Ý của ngươi là, trong tháng này, bổn cung thể chạm vào nữ nhân?”

      “No no no… Ngươi vẫn có thể chạm vào nữ nhân, nhưng tiểu dưa chuột của ngươi vẫn trong trạng thái yên giấc ngủ, nếu như ngươi muốn cho các nữ nhân khác trong phủ biết ngươi được, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cấm dục tháng .” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở .

      “Tô Duyệt Duyệt!” Bắc Thần Hàn cực kỳ tức giận hét lớn bên tai nàng.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, che lỗ tai, “ đẹp trai, nếu muốn luyện công cũng cần luyện bên tai của ta. khiến ta mau điếc đó.”

      “Ngươi…” Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm.

      chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, lại còn do nữ nhân ban tặng, tức chết .

      “Được rồi, mời Thái tử gia trở về . Ta muốn ngủ.” Tô Duyệt Duyệt ngáp cái, sau đó xoay người nằm xuống.

      Bắc Thần Hàn hít hơi sâu, trong đôi mắt lên tinh quang, cũng nằm xuống, như quyết tâm phải ở đây qua đêm nay.

      “Này, này, này, tại sao ngươi lại ngủ ở đây hả?” Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt, đá đá người để kháng nghị.

      Bắc Thần Hàn thở dài, giọng tràn đầy bất đắc dĩ, “Nếu trong phủ chỉ có ngươi biết tình hình của bổn cung, vậy trong tháng này, bổn cung thể làm gì khác hơn là hàng đêm ngủ tại Duyệt Tâm các, cho đến khi tiểu dưa chuột của bổn cung ăn no ngủ kỹ tỉnh dậy mới thôi.”

      Nếu như Tô Duyệt Duyệt chịu nổi, khiến trở về bình thường, nếu như nàng kiên trì đưa thuốc giải, vậy cấm dục tháng, nhưng mỗi ngày đều ôm nàng ngủ như thế này cũng là lựa chọn tốt.

      “Ngươi…” Tô Duyệt Duyệt muốn phản bác lại bị ôm cổ.

      Khóe miệng Bắc Thần Hàn nhếch lên, bàn tay an phận sờ lên hai bầu ngực của nàng, “Nếu như muốn bổn cung tiếp tục như vậy, ngoan ngoãn ngủ .”

      “Này này… Tên biến thái này…” Tô Duyệt Duyệt cũng hít hơi.

      “Ừ?” Bắc Thần Hàn nghe thấy nàng , động tác giống như muốn dò vào trong y phục của nàng.

      Tô Duyệt Duyệt lại hít hơi lần nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng nội tâm lại liên tiếp mắng.

      Tên biến thái này, khốn kiếp, cuồng trần chuồng, đại vương SM…

      Trăng sáng bầu trời, đêm này, rất dài, rất dài.

      Bettynoair thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :