Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Thái Tử Phi siêu cấp ác bá
      Tác giả: Bình Tử


      [​IMG]

      Thể loại: Xuyên , hài, chút cung đấu, HE

      Số chương: hơn 100 chương

      Bản raw: quanshu.net

      Editor: Duckken
      Văn án
      Mở mắt ra phản ứng đầu tiên đó chính là sắc nữ nổi lên, chụp hình cổ trang sao? Nam diễn viên bên cạnh đúng là TMD đẹp trai mà.

      đẹp trai, có hứng thú gia nhập tổ chức của chúng ta hay , tướng mạo của khẳng định có thể mê hoặc chết các quý bà.” Mỗ nữ nghiêm túc quan sát con mồi bên cạnh.

      “Bổn cung muốn ngươi…” Khắp người nam tử đầy mùi rượu, thể chờ đợi liền đè nàng phía dưới.

      chàng đẹp trai, nhìn đẹp trai như này, biết thể lực có tốt ? Nếu tôi có thể giúp gia nhập tổ chức của chúng tôi.” Mỗ nữ lớn tiếng cảnh cáo.

      “Bổn cung cho người biết, Bổn cung có thể lực hay …” là nam nhân ai cũng kiêng kị nhất việc nữ nhân hoài nghi năng lực của mình.

      Mỗ nữ cười gật đầu cái, la lớn: “ chàng đẹp trai, vượt qua cuộc phỏng vấn, cần phải khổ cực ở chỗ này làm diễn viên nữa, đạo diễn, đạo diễn… Cắt! Kết thúc công việc.”

      “Kết thúc cái gì? Giờ mới bắt đầu…” Nam tử say mù mịt bắt đầu xé rách áo lót mỏng dính của người phía dưới.

      “Bắt đầu cái gì? Kết thúc công việc, giờ tôi biết thể lực rất tốt, tôi đánh đạt tiêu chuẩn rồi. Này này này, làm cái gì thế… Dừng tay lại! Này này…” Hậu tri hậu giác rốt cục Tô Duyệt Duyệt ý thức được bản thân gặp nguy hiểm.

      “Chứng minh cho ngươi biết.” Nam tử nâng lên nụ cười điên đảo chúng sinh, dễ dàng tháo ra cái yếm còn sót lại người nàng.

      “A…”

      Số mạng dây dưa của hai người bắt đầu.

      Lời của tác giả: Truyện này rất nhiều thịt, thỉnh thoảng có vài cảnh sắc, ai thích chớ nhảy hố.

      Lời của editor: Ai muốn sạch mời bấm back, vì nam chính như mong muốn của các bạn. Nữ chính là sắc nữ nên bà hơi biến thái, ai cảm thấy hợp gu mời bấm back phát nữa ◤(¬‿¬)◥

      Mỗi tuần mình post 2-3 chương, có ngày nào hứng lên post thêm

      Mong cả nhà ủng hộ

      :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

      Chương 1 ♥‿♥ Chương 2 ♥‿♥ Chương 3 ♥‿♥ Chương 4 ♥‿♥ Chương 5

      Chương 6 ♥‿♥ Chương 7 ♥‿♥ Chương 8 ♥‿♥ Chương 9

      Chương 10 ♥‿♥ Chương 11 ♥‿♥ Chương 12

      Chương 13 ♥‿♥ Chương 14

      Chương 15

      ♥‿♥

      Chương 16

      Chương 17 ♥‿♥ Chương 18

      Chương 19 ♥‿♥ Chương 20 ♥‿♥ Chương 21

      Chương 22 ♥‿♥ Chương 23 ♥‿♥ Chương 24 ♥‿♥ Chương 25


      Chương 26 ♥‿♥ Chương 27 ♥‿♥ Chương 27 ♥‿♥ Chương 29 ♥‿♥ Chương 30

      Chương 31 ♥‿♥ Chương 32 ♥‿♥ Chương 33 ♥‿♥ Chương 34

      Chương 35 ♥‿♥ Chương 36 ♥‿♥ Chương 37

      Chương 38 ♥‿♥ Chương 39

      Chương 40

      ♥‿♥

      Chương 41

      Chương 42 ♥‿♥ Chương 43

      Chương 44 ♥‿♥ Chương 45 ♥‿♥ Chương 46

      Chương 47 ♥‿♥ Chương 48 ♥‿♥ Chương 49 ♥‿♥ Chương 50


      Chương 51 ♥‿♥ Chương 52 ♥‿♥ Chương 53 ♥‿♥ Chương 54 ♥‿♥ Chương 55

      Chương 56 ♥‿♥ Chương 57 ♥‿♥ Chương 58 ♥‿♥ Chương 59

      Chương 60 ♥‿♥ Chương 61 ♥‿♥ Chương 62

      Chương 63 ♥‿♥ Chương 64

      Chương 65

      ♥‿♥

      Chương 66

      Chương 67 ♥‿♥ Chương 68

      Chương 69 ♥‿♥ Chương 70 ♥‿♥ Chương 71

      Chương 72 ♥‿♥ Chương 73 ♥‿♥ Chương 74 ♥‿♥ Chương 75


      Chương 76 ♥‿♥ Chương 77 ♥‿♥ Chương 78 ♥‿♥ Chương 79 ♥‿♥ Chương 80

      Chương 81 ♥‿♥ Chương 82 ♥‿♥ Chương 83 ♥‿♥ Chương 84

      Chương 85 ♥‿♥ Chương 86 ♥‿♥ Chương 87

      Chương 88 ♥‿♥ Chương 89

      Chương 90

      ♥‿♥

      Chương 91

      Chương 92 ♥‿♥ Chương 93

      Chương 94 ♥‿♥ Chương 95 ♥‿♥ Chương 96

      Chương 97 ♥‿♥ Chương 98 ♥‿♥ Chương 99 ♥‿♥ Chương 100


      Chương 101 ♥‿♥ Chương 102 ♥‿♥ Chương 103 ♥‿♥ Chương 104 ♥‿♥ Chương 105

      Chương 106 ♥‿♥ Chương 107 ♥‿♥Chương 108 ♥‿♥ Chương 109

      Chương 110 ♥‿♥ Chương 111 ♥‿♥ Chương 112


      Chương 113 ♥‿♥ Chương 114

      Chương 115

      ♥‿♥
      Last edited: 18/3/17
      quynh quynh, fujjko, AELITA8 others thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 1

      Bầu trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, người con nhắn nằm chiếc giường lớn mềm mại, tóc dài đen nhánh tán loạn chiếc ga giường trắng tạo thành tương phản mãnh liệt, người giường vẫn say ngủ.

      Chỉ là dù cho mộng đẹp cũng phải thức dậy đón ngày mới, lúc này, điện thoại chiếc bàn đặt cạnh giường đột ngột vang lên.

      Người con say giấc giường cau mày, nhanh tay cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, nhịn được quát: “Khốn kiếp, gọi điện tới sớm như vậy để làm gì hả?”

      “Tô Duyệt Duyệt, nếu như con muốn rời khỏi tổ chức cứ việc ngủ tiếp .” Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng giận dữ, ngay lập tức đánh tỉnh Tô Duyệt Duyệt mơ màng.

      ra là sư phụ lão nhân gia người nha! Thất kính, thất kính.” Tô Duyệt Duyệt cuống quít nhìn đồng hồ treo tường, mới nhớ ra hôm nay là ngày được thực nhiệm vụ đầu tiên.

      Nhiều năm trước Tô Duyệt Duyệt gia nhập tổ chức Phi Ưng, là tổ chức bị cảnh sát hình quốc tế truy nã, tất cả thành viên của tổ chức này đều phải huấn luyện qua mấy năm mới bắt đầu được giao làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của bọn họ thường là đánh cắp các bảo vật đắt giá. Nhưng bởi vì ai cũng đều được trải qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên mỗi lần thi hành nhiệm vụ luôn có thể dễ dàng qua mặt các cơ quan hình , điều này cũng khiến tổ chức này trở thành tổ chức quốc tế bị truy nã nhức đầu nhất.

      Mà trước đó tháng, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng được thông qua, hoàn thành khóa huấn luyện, chính thức xuất đạo, hôm nay là nhiệm vụ chính đầu tiên của .

      “Con chuẩn bị xong chưa, nhớ có mặt ở viện bảo tàng khảo cổ lúc mười giờ, chuẩn bị chu toàn đồ dùng tác chiến của mình chưa?” giọng bên kia dường như có chút lo lắng yên.

      Tô Duyệt Duyệt nhớ tới ngày hôm qua phụ chuyện với mình lúc đến nhận nhiệm vụ, đột nhiên còn sức sống hỏi: “Sư phụ, con có thể đổi địa điểm khác được hay , chỗ đồ cổ này, như nào con cũng thấy rất u. Những thứ đó khẳng định được sạch …”

      Từ đến lớn, Tô Duyệt Duyệt tự nhận là người sợ trời, sợ đất, nhưng sợ nhất là những chuyện tâm linh kỳ quái, người tin vào những câu chuyện ma quỷ đó! nghĩ rằng nhiệm vụ đầu tiên mình nhận lại là ăn trộm đồ cổ từ ngàn năm.

      thay đổi được, đồ này nhất định phải mang về ngày hôm nay. Kim chủ của chúng ta đưa ra giá rất cao, được rồi, đừng dài dòng nữa, hãy nhanh chóng chuẩn bị, cần phải cẩn thận, nếu chẳng may thất bại nhất quyết được khai ra chúng ta…” Đầu điện thoại bên kia truyền đến những lời dặn dò, sau đó liền cúp máy.

      Khi Tô Duyệt Duyệt vội vã chạy tới bảo tàng khảo cổ, liếc đồng hồ tay, đúng mười giờ, nở nụ cười vui sướng vào bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của mình.

      Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên toàn bộ bảo tàng khảo cổ trừ người quản lý thỉnh thoảng tuần tra ra còn ai khác, khi Tô Duyệt Duyệt nhanh nhẹn vượt qua các cửa an ninh, còn an bài thỏa đáng mọi thứ, liền chậm rãi tới vị trí trung tâm, chỉ thấy bày tủ bằng thủy tinh trong suốt, bên trong chính là đồ cổ ngàn năm được bàn tán rộng rãi – Thương Hải Minh Nguyệt.

      viên đá tuyệt hảo, khó trách có người chịu ra giá cao ngất để thu về…” Tô Duyệt Duyệt tốn nhiều thời gian thuận lợi gỡ viên đá ngọc thạch kia xuống, cũng qua miếng vải đen cẩn thận nhìn.

      lúc nàng xem xét viên đá kia, chuẩn bị bọc nó lại trong miếng vải đen, chuyện kỳ dị đột nhiên xảy ra…

      “Mẹ ơi! Chuyện gì thế này! A… Tôi biết ngay những thứ đồ cổ này đều sạch mà… A!...” Trong nháy mắt Thương Hải Minh Nguyệt tay Tô Duyệt Duyệt phát ra ánh sáng mãnh liệt, trực tiếp bao lấy , cuối cùng tiếng oán trách của Tô Duyệt Duyệt tan biến.

      Khi thứ ánh sáng quái dị kia vụt tắt, Tô Duyệt Duyệt hôn mê nằm mặt đất, Thương Hải Minh Nguyệt trong tay biến mất thấy tung tích.

      Khi Tô Duyệt Duyệt mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, tròng mắt kia mở lớn, tràn ngập kinh ngạc, vội vàng đứng dậy quan sát xung quanh. Trần nhà xa lạ, màn xa lạ, chăn xa lạ, cách trang trí xa lạ, thậm chí còn thấy cả cái lư hương chiếc bàn dài nàng chưa từng thấy bao giờ.

      Khắp nơi tràn ngập khí cổ kính, nàng nhớ ràng mình ở bảo tàng khảo cổ thi hành nhiệm vụ, Tô Duyệt Duyệt căn bản kịp nghĩ nhiều, bên hông đột nhiên xuất cánh tay rắn chắc, theo bản năng nàng nhìn sang, nhìn còn đỡ, đằng này vừa nhìn liền muốn hôn mê.

      Tô Duyệt Duyệt vốn là người thích mỹ nam, nhưng nam nhân bên cạnh này là cực phẩm trong cực phẩm nha. nghĩ tới nơi này lại có thể mời người đẹp như tranh vẽ thế này.

      Mắt Tô Duyệt Duyệt dám chớp, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm thấy đáy kia, nở nụ cười hoa si hỏi: “ chàng đẹp trai, có hứng thú gia nhập tổ chức chúng ta hay , sau này khẳng định có thể mê hoặc chết các quý bà luôn.”

      Phải biết trong tổ chức Phi Ưng của bọn họ đặc biệt có thu nhận mỹ nữ mỹ nam, chỉ dùng sắc đẹp để mê hoặc những ông chủ lớn và các quý bà.

      “Nữ nhân, Bổn cung muốn ngươi.” Nam tử thèm để ý tới những lời thoại vô nghĩa của nàng, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc, nhanh nhẹn lật thân cái, trực tiếp đè Tô Duyệt Duyệt phía dưới.

      Bổn cung? Diễn viên này là tận tụy với công việc nha, còn thực uống say. ra ta đóng vai hoàng tử. Nhưng mà đẹp trai như vậy mà lại quay cảnh giường chiếu, có quá lãng phí hay ?

      chàng đẹp trai, nhìn đẹp trai như này, biết thể lực có tốt ? Nếu tôi có thể giúp gia nhập tổ chức của chúng tôi.” Tô Duyệt Duyệt lại quan sát lần nữa, giải thích ràng.

      Muốn thực nhiệm vụ sắc dụ, dáng người đẹp như vậy, nhưng ở giường tới mấy phút liền như lão già nhiệm vụ kia làm sao có thể tiếp tục được.

      “Bổn cung cho người biết, Bổn cung có thể lực hay …” Khuôn mặt nam tử trong nháy mắt trầm xuống, mặc dù hiểu vế sau của nàng, nhưng là nam nhân ai cũng kiêng kị nhất việc nữ nhân hoài nghi năng lực của mình.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn bộ dáng nghiêm túc phản bác lại của , hài lòng gật đầu, hạ quyết định cho thông qua, vì vậy mở miệng : “ chàng đẹp trai, vượt qua cuộc phỏng vấn, cần phải khổ cực ở chỗ này làm diễn viên nữa, tiền lương ở tổ chức chúng tôi cao hơn ở đây rất nhiều, tôi dẫn gặp sư phụ, đạo diễn, đạo diễn… Cắt! Kết thúc công việc.”

      Nhưng mà, lúc này Tô Duyệt Duyệt mới phát trong phòng hình như có máy quay phim, cũng có nhóm nhân viên phụ trách, kỳ lạ, sao quay phim lại có nhân viên làm việc nhỉ?

      lúc Tô Duyệt Duyệt tràn ngập nghi vấn, nam nhân khắp người toàn mùi rượu lần nữa kéo nàng về tại.

      “Kết thúc cái gì? Giờ mới bắt đầu…” Nam tử say mù mịt bắt đầu xé rách áo lót mỏng dính của người phía dưới.

      “Bắt đầu cái gì? Kết thúc công việc, giờ tôi biết thể lực rất tốt, tôi đánh đạt tiêu chuẩn rồi. Này này này, làm cái gì thế… Dừng tay lại! Này này…” Hậu tri hậu giác rốt cục Tô Duyệt Duyệt ý thức được bản thân gặp nguy hiểm.

      Vốn phải phim trường gì cả, người đè người cũng phải diễn viên, gian phòng cổ kính này, còn có cổ nhân điên cuồng xé rách y phục của , cũng cho hiểu ràng, chính là xuyên , con mẹ nó shock a!!!

      giờ Bổn cung cho ngươi biết thể lực của Bổn cung được hay .” Nam tử nở nụ cười tàn ác, tay trút xuống cái yếm cuối cùng người nàng.

      “A…” Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mới thấy toàn thân trần trụi bị đè chặt phía dưới.

      Nam tử say khướt nhìn thân thể trắng noãn mềm mại phía dưới, tinh lực bị men rượu làm tăng thêm mấy phần, khiến cơ thể của nổi lên trận dục hỏa, trong nháy mắt bụng dưới căng cứng bị bó chặt trở lên khó chịu. thể chờ đợi, nhanh chóng cởi hết toàn bộ y phục người.

      “Chà, dáng người đẹp nha!” chút thẹn thùng cũng có, ngược lại Tô Duyệt Duyệt vì dáng người tráng kiện của ngừng kêu lên.

      Căn bản nam tử thèm quan tâm phản ứng của nàng, tại chỉ muốn theo bản năng phát tiết hết dục hỏa, rất nhanh chặn lại những lời cảm thán của Tô Duyệt Duyệt, cũng đồng thời tách hai chân nàng ra, chính mình chịu đựng chĩa vào nàng.

      “Mẹ kiếp, ngươi làm cái gì hả?” Tô Duyệt Duyệt cảm giác được da thịt tiếp xúc với thứ đấy của , ngay lập tức hít hơi, cũng chán nản bản thân tại sao lại có thể phân tâm nghiêm trọng như thế.

      “Bổn cung chứng minh cho ngươi xem.” Hơi nóng nồng nặc rượu từ nam tử phun xuống khuôn mặt nhắn của nàng, sau khi xong còn tà ác dùng phân thân bên dưới trêu chọc.

      Mặc dù Tô Duyệt Duyệt rất thích loại cảm giác này, nhưng trải qua rất nhiều quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, cộng với vẻ mặt khác lạ của nam tử phía , mặc dù nhìn thoáng qua tưởng là uống say, nhưng thực ra là do trúng xuân dược, nếu thân thể làm sao có thể nóng rực như vậy.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú đáng thương kia, than : “ ngờ ngươi đẹp trai như vậy cũng bị hãm hại, coi như bổn nương cứu lần .”

      Con ngươi mê mang của nam tử chợt thanh tỉnh thoáng, tiếp theo lại bị xuân dược đánh úp lại, thể chờ đợi chuẩn bị động thân.

      “Này này, ta giúp ngươi là cái khác nha.” Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được chuẩn bị vào, sợ hãi đẩy ra, cũng nhanh nhẹn điểm mấy huyệt thân thể nóng rực của .

      Chỉ thấy cả người nam tử bị dục hỏa tra tấn chợt chấn động, sau đó mệt mỏi thả lỏng.

      “Này, đẹp trai, tôi muốn đè cũng cần đè lên người tôi có được hay ?” Tô Duyệt Duyệt bị cả người nặng nề đè phía dưới, chỉ hi vọng tay mình bị làm gãy.

      “Ngươi có thể giải xuân dược?” Nam tử chậm rãi chống nửa người lên, tròng mắt mang theo kinh ngạc nhìn khuôn mặt bé phía dưới hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn cái, tay ngừng đẩy lồng ngực vững chắc, hi vọng đẩy được ra, “ có thể đứng lên trước được hả? đừng quên nơi đó của còn chưa xuống đâu đấy.”

      Nàng có thể cảm nhận được phía dưới của nam tử đụng chạm vào bắp đùi của mình.

      p/s: Cho phép mình được edit TMD = con mẹ nó (▰˘◡˘▰)
      Last edited: 9/1/17
      Thanh Hằng, SiAm, susu5 others thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 2

      giờ bổn cung cho ngươi biết thể lực của bổn cung được hay .” Nam tử nở nụ cười tàn ác, tay trút xuống cái yếm cuối cùng người nàng.

      “A…” Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mới thấy toàn thân trần trụi bị đè chặt phía dưới.

      Nam tử say khướt nhìn thân thể trắng noãn mềm mại phía dưới, tinh lực bị men rượu làm tăng thêm mấy phần, khiến cơ thể của nổi lên trận dục hỏa, trong nháy mắt bụng dưới căng cứng bị bó chặt trở lên khó chịu. thể chờ đợi, nhanh chóng cởi hết toàn bộ y phục người.

      “Chà, dáng người đẹp nha!” chút thẹn thùng cũng có, ngược lại Tô Duyệt Duyệt vì dáng người tráng kiện của ngừng kêu lên.

      Căn bản nam tử thèm quan tâm phản ứng của nàng, tại chỉ muốn theo bản năng phát tiết hết dục hỏa, rất nhanh chặn lại những lời cảm thán của Tô Duyệt Duyệt, cũng đồng thời tách hai chân nàng ra, chính mình chịu đựng chĩa vào nàng.

      “Mẹ kiếp, làm cái gì hả?” Tô Duyệt Duyệt cảm giác được da thịt tiếp xúc với thứ đấy của , ngay lập tức hít hơi, cũng chán nản bản thân tại sao lại có thể phân tâm nghiêm trọng như thế.

      “Bổn cung chứng minh cho ngươi xem.” Hơi nóng nồng nặc mùi rượu từ nam tử thở xuống khuôn mặt nhắn của nàng, sau khi xong còn tà ác dùng phân thân bên dưới trêu chọc.

      Mặc dù Tô Duyệt Duyệt rất thích loại cảm giác này, nhưng trải qua rất nhiều quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, cộng với vẻ mặt khác lạ của nam tử phía , nhìn thoáng qua tưởng là uống say, nhưng thực ra là do trúng xuân dược, nếu thân thể làm sao có thể nóng rực như vậy.

      Tô Duyệt Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú đáng thương kia, than : “ ngờ người đẹp trai như vậy cũng bị hãm hại, coi như bổn nương cứu lần .”

      Con ngươi mê mang của nam tử chợt thanh tỉnh chút, tiếp theo lại bị xuân dược đánh úp lại, thể chờ đợi chuẩn bị động thân.

      “Này này, ta giúp ngươi là cái khác nha.” Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được chuẩn bị vào, sợ hãi đẩy ra, cũng nhanh nhẹn điểm mấy huyệt thân thể nóng rực của .

      Chỉ thấy cả người nam tử bị dục hỏa tra tấn chợt chấn động, sau đó mệt mỏi thả lỏng.

      “Này, đẹp trai, tôi muốn đè cũng cần đè lên người tôi có được hay ?” Tô Duyệt Duyệt bị cả người nặng nề đè phía dưới, chỉ hi vọng tay mình bị làm gãy.

      “Ngươi có thể giải xuân dược?” Nam tử chậm rãi chống nửa người lên, tròng mắt mang theo kinh ngạc nhìn khuôn mặt bé phía dưới hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn cái, tay ngừng đẩy lồng ngực vững chắc, hi vọng đẩy được ra, “ có thể đứng lên trước được hả? đừng quên nơi đó của còn chưa xuống đâu đấy.”

      Nàng có thể cảm nhận được phía dưới của nam tử đụng chạm vào bắp đùi của mình.

      Hai tròng mắt sâu thẳm lần nữa khôi phục, trở nên lạnh như băng, nhanh chóng lật người dậy, nhặt áo bào dưới đất lên, nhanh chóng mặc chỉnh tề, ánh mắt lạnh lần nữa dừng người Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt cũng nhanh chóng mặc y phục, chẳng qua là y phục cổ mặc quá phức tạp, nàng phải mất nhiều thời gian mới mặc xong.

      “Tiện nhân biết xấu hổ, ngươi lại dám bỏ thuốc bổn cung.” Nam tử đợi nàng chuyện, trực tiếp bước lên chế trụ cổ của Tô Duyệt Duyệt.

      … Cái… Gì hả? Buông tay…” Tô Duyệt Duyệt liều chết nhìn khuôn mặt lãnh của , biết mình khi nào chọc giận khiến lại muốn động thủ giết người.

      “Ngươi đừng giả vờ, tiện nhân ngươi lại dám thủ đoạn hạ độc thủ với bổn cung.” Nam nhân hồi tưởng lại mình bị trù tính, trong nháy mắt hai tròng mắt đỏ rực, tay cũng tự chủ tăng thêm lực đạo.

      “Khốn kiếp…” Tô Duyệt Duyệt thấy bị mất chế, vội vàng điểm huyệt của , cũng nhân lúc thả lỏng lại điểm thêm vài huyệt nữa để thể động đậy.

      Lúc này nam tử thể nhúc nhích được, lần nữa nhìn nàng đầy kinh ngạc, hỏi: “Ngươi biết võ công?”

      đẹp trai, nghĩ đẹp trai như thế, nhưng đầu óc lại đần độn như vậy, nếu như tôi muốn tính kế , vậy sao tôi lại cố gắng hết sức giải cứu ?” Tô Duyệt Duyệt mở to miệng thở hổn hển, trợn mắt nhìn cái, phân tích.

      “Ngươi dám thuốc phải do ngươi hạ? Bổn cung chỉ uống chén trà kia mới có thể đối với ngươi có dục vọng như thế.” Nam tử liếc nhìn chén trà bàn, lạnh giọng quát.

      Tô Duyệt Duyệt tới bên cạnh bàn, cẩn thận cầm chén trà lên nhìn, giọng mang theo kinh ngạc: “Hả? có thành phần xuân dược, nghĩ rằng bị bỏ thuốc.”

      thể nào! Chủ nhân của thân thể này lại là dâm phụ, nếu tại sao lại bỏ thuốc nam nhân để có thể phát sinh quan hệ đây?

      “Ít giả bộ với bổn cung, tiện nhân, bổn cung tuyệt đối tha cho ngươi.” Nam tử tức giận nhìn chằm chằm nàng, cũng cố gắng dùng nội lực để giải trừ huyệt đạo, nhưng chính là cố gắng như nào cũng thể phá giải.

      Tô Duyệt Duyệt thấy ngừng muốn giải huyệt, vì vậy tốt bụng nhắc nhở , “ đẹp trai, cần uổng phí sức lực, điểm huyêt này là bí truyền của chúng tôi, người ngoài thể giải được, ngoan ngoãn chờ canh giờ . À, ở nơi này chính xác là nửa canh giờ.”

      Tô Duyệt Duyệt sợ hãi cẩn thận quan sát toàn bộ gian phòng, bài biện cổ kính, thoạt nhìn tưởng như những ngôi nhà của hội nhà giàu, nơi này chẳng lẽ là khuê phòng của chủ nhân thân thể này.

      Tô Duyệt Duyệt tới gương đồng, mặt tràn đầy kinh ngạc, giọng nỉ non: “ nghĩ người này lại giống mình như đúc, chẳng lẽ là kiếp trước của mình sao?”

      Nam tử kia hít hơi, tâm tình dần dần bình phục, cũng bắt đầu quan sát cử chỉ lạ thường của Tô Duyệt Duyệt, đối với nàng cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.

      lúc sau, Tô Duyệt Duyệt quay về trước mặt nam tử kia, chăm chú nhìn từng chữ từng chữ ràng” “Dù có tin hay , nhưng tôi cho biết tôi bỏ thuốc, bởi vì người bỏ thuốc là chủ nhân của thân thể này, phải tôi.”

      Nam tử nghi ngờ nhìn nàng, hiểu ý của nàng là gì.

      “Chỉ cần đảm bảo động thủ lần nữa, tôi giải huyệt đạo cho .” Cuối cùng vẫn là Tô Duyệt Duyệt đành lòng nhìn đứng lâu như vậy, chính nàng cũng nếm thử qua cảm giác khi bị điểm huyệt, toàn thân đông cứng, thể cử động, thời gian như ngừng lại.

      “Được, bổn cung động thủ với ngươi, mau giải huyệt.” Nam tử thỏa hiệp gật đầu đồng ý.

      Tô Duyệt Duyệt thở dài tiếng, trực tiếp điểm người hai cái, sau đó vội vàng lui về phía sau bước dài, cảnh giác nhìn . Nàng nhớ ràng lúc nãy giận dữ thiếu chút nữa là bóp chết nàng rồi…

      Lúc nam tử có thể cử động đột nhiên cửa phòng kêu tiếng, bị người bên ngoài đẩy ra, chỉ thấy nam nhân tuổi ngũ tuần, thân khoác long bào, phía sau có mấy tùy tùng rối rít xông vào khuê phòng.


      p/s: Từ chương tiếp mình chuyển hết xưng hô về cổ đại, Tô Duyệt Duyệt bắt đầu cuộc sống mới (▰˘◡˘▰)
      Thanh Hằng, SiAm, susu5 others thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 3

      Hai người bên trong kinh ngạc nhìn màn này, Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn biết người trước mắt, cho nên chỉ có thể bất động thanh sắc chờ, mà nam tử bên cạnh nhíu chặt chân mày.

      “Hàn nhi, chuyện gì xảy ra? Mới vừa bên ngoài nghe được tiếng các ngươi hô to gọi .” Hoàng đế liếc mắt cái chiếc giường xốc xếch, cần suy nghĩ cũng khẳng định hai người này giường, nhưng lại giống như gây gổ, khiến vội vàng tiến vào xem.

      Ho khan tiếng, “Phụ hoàng, nhi thần với Thái tử phi cùng bồi dưỡng tình cảm.” Vẻ mặt Bắc Thần Hàn thay đổi, còn bộ dáng lãnh giận dữ như lúc trước, ngược lại là bộ dáng mệt mỏi, điều này cũng khiên cho Tô Duyệt Duyệt bên cạnh hiểu mô tê gì, sao đột nhiên nam nhân này lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ bản thân có bệnh? còn cái gì mà Thái tử phi? Chẳng lẽ nàng sao?

      Hoàng đế liếc Bắc Thần Hàn cái, sau đó quan tâm quay sang hỏi Tô Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, Hàn nhi có khi dễ con , cứ với Trẫm…”

      Tô Duyệt Duyệt còn ngơ ngác vì bộ dạng đẹp trai ốm yếu của vị kia, sau lại nhìn Hoàng đế, : “ có, vừa rồi có chuyện gì xảy ra hết.”

      ngờ rằng, chuyển kiếp ngày đầu tiên có thể nhìn thấy Hoàng đế, chẳng qua là Hoàng đế có vẻ đối xử với chủ nhân thân thể này khá tốt. ra chủ nhân thân thể này những rất giống nàng, cả tên cũng là Tô Duyệt Duyệt, trùng hợp.

      “Duyệt Duyệt, hôm qua ngươi thành thân với Hàn nhi, hai ngươi còn có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, Trẫm tin tưởng Hàn nhi bạc đãi ngươi.” Hoàng đế thân thiết vỗ vai Tô Duyệt Duyệt.

      Bắc Thần Hàn ho khan vài tiếng, sau đó ôm Tô Duyệt Duyệt nhìn hoàng đế : “Phụ hoàng, nhi thần chiếu cố Duyệt Duyệt tốt, phụ hoàng nên bảo trọng thân thể mới phải.”

      Tô Duyệt Duyệt xấu hổ cười khúc khích, nhưng phía dưới tay ngừng cạy bàn tay ôm ngang hông mình ra. Bắc Thần Hàn hình như muốn đối nghịch với nàng, nàng càng giãy dụa càng ôm chặt hơn.

      Hoàng đế nhìn hai người thân ái, vui vẻ cười lớn: “Hàn nhi, ngươi nên cố gắng bồi bổ thân thể, Trẫm chờ ôm tôn tử đó!”

      Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt ngừng co rút, vóc người nàng bây giờ cũng chỉ tầm mười bảy tuổi, có phải quá sớm rồi ?

      “Nhi thần tuân chỉ.” Bắc Thần Hàn hữu khí vô lực cười .

      “Được rồi! Canh giờ còn sớm, ngươi cũng uống nhiều rượu như vậy, hãy nhanh chóng quay về Vương phủ ! Trẫm về tẩm cung trước.” Sau khi Hoàng đế xong, quên nhìn Tô Duyệt Duyệt cái sau đó xoay người ra khỏi phòng.

      Khi gian phòng khôi phục lại yên tĩnh lần nữa, Bắc Thần Hàn cũng thu lại bộ dạng “đứa con ngoan ốm yếu”, thay bằng dáng vẻ lạnh như băng.

      , rốt cuộc ngươi và phụ hoàng có quan hệ gì?”Bắc Thần Hàn cầm chặt cổ tay Tô Duyệt Duyệt, nghi ngờ hỏi.

      Bắc Thần Hàn, năm nay hai mươi hai, Thái tử Thiên Liệt hoàng triều, tính cách lạnh lùng quái gở, là người được Hoàng đế sủng ái nhất. Tuy Bắc Thần Hàn lạnh lẽo vô tình, nhưng rất hiếu thuận đối với phụ hoàng, ngay cả việc cưới nữ nhân mình thích, cũng bất đắc dĩ tiếp nhận.

      Chẳng qua là vẫn luôn nghi ngờ, tình cảm thương của phụ hoàng đối với Tô Duyệt Duyệt kém hơn mình, hai người này có quan hệ gì phải, nhưng dù tra như thế nào cũng biết được quan hệ của phụ hoàng với Tô Duyệt Duyệt.

      Đột nhiên, có tiếng hô khiến quay về tại.

      “Này, ngươi có thể động thủ được , rất đau đấy.” Cổ tay Tô Duyệt Duyệt bị đau, nhịn được quát khẽ, nghĩ rằng người đẹp trai như vậy, nhưng tính cách lại bạo lực, mất điểm mất điểm…

      “Ngươi có nội lực, nhưng tại sao lúc nãy lại có thể điểm huyệt, rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt Bắc Thần Hàn tràn đầy nghi ngờ, buông cổ tay nàng ra.

      Vừa nãy cầm cổ tay nàng cũng để dò xét mạch tượng, lại phát căn bản nàng hề có nội lực.

      Tô Duyệt Duyệt vuốt cổ tay mình, nhìn : “Ta đúng là Tô Duyệt Duyệt, những cũng có thể ta phải là Tô Duyệt Duyệt mà các ngươi biết.”

      “Rốt cuộc ngươi cái gì?” Căn bản Bắc Thần Hàn hiểu lời nàng .

      Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ, sờ cái trán của mình, giống như sáng tỏ chuyện, vội vàng hỏi: “Có phải ngươi từng đánh ta ngất xỉu hay ?”

      Sắc mặt Bắc Thần Hàn lần nữa u, hừ lạnh tiếng, “Chẳng qua bổn cung chỉ đẩy ngươi cái, chính ngươi cẩn thận va vào tường, trách bổn cung được.”

      Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn cái, cũng chứng thực được suy đoán trong lòng, trực tiếp giải thích cho nghe, “Được rồi, chuyện như này, vốn là Tô Duyệt Duyệt bị đụng chết…”

      “Rốt cuộc ngươi cái gì? câu bổn cung cũng hiểu.” Bắc Thần Hàn nhíu chặt mày, từ lúc nàng chuyện đến giờ, thể hiểu nổi câu của nàng.

      “Cho dù ngươi có tin hay , ta chỉ lần, ta là linh hồn xuyên vào cơ thể này, mà ta cũng tên là Tô Duyệt Duyệt, là người từ tương lai mấy nghìn năm sau, hiểu ?” Tô Duyệt Duyệt kiên nhẫn giải thích cho nghe.

      Bắc Thần Hàn hoàn toàn kinh ngạc nhìn nàng, tròng mắt mở to: “Người tương lai? Linh hồn xuyên ?”

      “Chính xác.” Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc điên cuồng gật đầu.

      lúc lâu Bắc Thần Hàn vẫn cách nào phục hồi tinh thần, đối với câu của Tô Duyệt Duyệt tin hoàn toàn, nhưng Tô Duyệt Duyệt trước mắt và Tô Duyệt Duyệt quá khứ có khác biệt khá lớn, Tô Duyệt Duyệt trước kia mảnh mai yếu ớt hay khóc, lại luôn đến trước mặt phụ hoàng mách lẻo, cho nên cũng khiến chán ghét ngay từ .

      “Đúng rồi, ngươi vừa ta là Thái tử phi của ngươi sao?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới mình lập gia đình.

      “Thái tử phi, ngươi còn chưa đủ tư cách, nếu phải vì phụ hoàng, bổn cung chết cũng cưới ngươi.” Bắc Thần Hàn rét lạnh cười nhạo.

      Tô Duyệt Duyệt vừa suy tư vừa : “Ta biết vì sao Hoàng đế lại muốn ép ngươi cưới Tô Duyệt Duyệt trước, nhưng ta muốn là, ta và ngươi đều thích lẫn nhau, ngươi có muốn suy tính chút, trực tiếp hưu ta, như vậy ngươi thoải mái, ta cũng tốt hơn…”

      Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, thể tin được lời này được ra bởi Tô Duyệt Duyệt. Trước kia Tô Duyệt Duyệt thường mê mẩn bám buông, bây giờ nghe nàng cả hai người đều thích nhau, trong lòng bỗng có cảm xúc khác lạ.

      Tô Duyệt Duyệt tràn đầy mong đợi nhìn , chỉ hi vọng có thể đáp ứng nàng, như vậy nàng có thể ngao du khám phá cổ đại, thuận tiện tìm kiếm cách quay trở về tương lai, chẳng qua là…

      được.” Hai chữ ngắn ngủi của Bắc Thần Hàn dập tắt hi vọng của Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt phục cãi lại: “Này, tại sao hưu ta, dù sao ngươi thích ta, ta cũng muốn ngồi cái ghế Thái tử phi này, hưu ta phải đúng ý ngươi sao?”

      Nam nhân này có bệnh, vừa mới là cưới nữ nhân mình thích, tạo cơ hội cho hưu thê, còn được.

      “Đúng ý bổn cung, nhưng bổn cung làm chuyện khiến phụ hoàng thương tâm, cho nên bổn cung thể hưu ngươi được.” Thần sắc Bắc Thần Hàn hòa hoãn, giọng còn chán ghét như trước nữa.

      Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt khó coi, khóe miệng hơi co quắp, chẳng lẽ tự do của mình liền bị tống vào tay Hoàng đế sao?

      thôi, trở về phủ.” Dĩ nhiên Bắc Thần Hàn bỏ qua khuôn mặt thất vọng của Tô Duyệt Duyệt, còn cảm thấy Tô Duyệt Duyệt giờ thú vị hơn Tô Duyệt Duyệt trước kia rất nhiều.

      Tô Duyệt Duyệt chỉ đành bất đắc dĩ yên lặng theo , trong lòng ngừng tính toán những ngày tiếp nên làm gì? biết có cơ hội quay về tương lai hay đây?
      Thanh Hằng, SiAm, susu2 others thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 4

      Sau giờ Ngọ, bầu trời quang đãng, ánh nắng ấm áp, gió thoáng qua, khiến cho cả kinh thành tràn ngập sức sống.

      Phủ Thái tử.

      Tại thời điểm này, có thân hình nhắn thoắt thoắt , mặc dù bước chân của nàng khá lớn, nhưng lại tương đối nhàng và nhanh nhẹn, chỉ lát, nàng tới cây đại thụ, đu người, thân thể an ổn ngồi cành cây.

      Những tia nắng ấm áp xuyên qua lá cây rậm rạp, chiếu rọi xuống khuôn mặt nàng, khiến cho khuôn mặt đó như bừng sáng. Khuôn mặt nàng cỡ bàn tay, ngũ quan tinh tế, nhưng hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt linh hoạt, toát lên thông minh cơ trí.

      “Nha, Thái tử phi, tại sao người lại leo lên cây, nhanh xuống dưới này .” Đột nhiên người mặc trang phục nô tỳ hổn hển đứng dưới tàng cây hô lên.

      Người này chính là nô tỳ thiếp thân từ của Tô Duyệt Duyệt, cũng là của hồi môn đến phủ Thái tử. Chẳng qua là nàng hiểu, từ khi chủ tử trở về từ Hoàng cung, tính tình đại biến, hoàn toàn còn là tiểu thư khuê các nữa, như bây giờ đây này, có ai tiểu thư khuê các mà lại thô tục trèo cây như thế này ?

      “Tiểu Thúy, ngươi đừng có cả ngày theo ta được , đâu đó , ta muốn ngồi mình.” Tô Duyệt Duyệt nhắm mắt dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

      tới cổ đại tháng, sau khi từ Hoàng cung quay về, đúng tháng chưa thấy Bắc Thần Hàn, hiểu nổi, ràng tên kia thích nàng, vì sao trực tiếp hưu nàng? Kinh khủng nhất là hàng ngày có nhiều nữ nhân lẳng lơ lượn lờ đến kính trà.

      “Thái tử phi, người mau xuống , nhỡ đâu bị Thái tử gia nhìn thấy, bị mắng đó!” Tiểu Thúy lo lắng ngửa đầu lên khuyên nhủ, nàng biết Bắc Thần Hàn thích chủ tử của mình, ngày động phòng hoa chúc cũng giả vờ bị bệnh để tân nương độc thủ khuê(*).

      (*)独守空闺: Độc thủ khuê: ý vợ thui thủi mình khi chồng ở bên.

      Tô Duyệt Duyệt nhún vai, thờ ơ : “ dám mắng, ta còn thèm nghe.”

      “Phải ? Tô Duyệt Duyệt ngươi càng ngày càng càn rỡ.” Giọng trầm rét lạnh từ xa truyền tới.

      Chỉ thấy Bắc Thần Hàn biết đứng đó từ khi nào, bên cạnh còn có bóng dáng thướt tha yểu điệu.

      Bắc Thần Hàn tới cạnh cây đại thụ, thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn nhúc nhích, gương mặt tuấn tú cau có trong nháy mắt trở nên lạnh băng.

      “Ngươi xuống cho Bổn cung.” tức giận nghiến răng .

      Tô Duyệt Duyệt nâng lên nụ cười đẹp mắt, “ chàng đẹp trai, cuối cùng cũng chịu xuất rồi nha!”

      Cực phẩm nam nhân này càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ là tính khí có vẻ được tốt cho lắm.

      “Tô Duyệt Duyệt, xuống!” Giọng lạnh đến mức khiến người xung quanh khỏi run rẩy, chỉ trừ người nọ ở cây.

      Đáng chết, dám ngang nhiên để phải ngửa đầu chuyện như vậy sợ rằng chỉ có nữ nhân biết sống chết này.

      “Chúng ta điều kiện được , ngươi đồng ý ta xuống dưới…” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nghiêm túc nhìn .

      Lúc Bắc Thần Hàn còn chưa lên tiếng, nữ nhân bên cạnh đoạt lời trước.

      “Thái tử phi hiểu quy củ, lại dám điều kiện với Thái tử gia, ràng là để Thái tử gia trong mắt.”

      Tô Duyệt Duyệt cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt nàng kia, tệ, còn có thể gọi là mỹ nữ, nếu như mặt trang điểm ít tý, y phục mặc người nhiều chút, giọng bình thường hơn, chắc chắn trăm phần trăm là mỹ nhân tuyệt hảo.

      “Tô Duyệt Duyệt ngươi xuống đừng trách bổn cung.” Bắc Thần Hàn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, gương mặt tuấn tú rét lạnh vô tình.

      Tô Duyệt Duyệt cảm thấy ánh mắt của đúng, nhưng vẫn kiên trì mở miệng: “Ta rồi, ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta xuống ngay.”

      Bắc Thần Hàn rút ra thanh kiếm, do dự đặt cổ Tiểu Thúy.

      “Nếu ngươi xuống…”

      Tô Duyệt Duyệt trợn to mắt, hoàn toàn tin được nam nhân đẹp như này lại có thể vô tình như vậy, chẳng lẽ quang minh chính đại giết người làm, chỉ vì chuyện như này mà giết người quá vô lý !

      “Thái… Thái tử phi, nô tỳ van cầu người xuống được … Nô tỳ muốn chết…” Tiểu Thúy bị dọa sợ hãi khóc lóc.

      Bắc Thần Hàn bỏ qua tia hốt hoảng trong con ngươi của Tô Duyệt Duyệt, nhưng vẫn nhìn nàng lạnh lùng như cũ, muốn cho nàng biết, chọc giận có lợi.

      “Hèn hạ, biến thái, vô tình, ích kỷ, đồ điên…” Tô Duyệt Duyệt dùng toàn bộ những gì có thể mắng mắng lần, cũng thỏa hiệp chậm rãi bò xuống.

      Trong mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua ý cười, biết tại sao, nghe những lời nhục mạ này của nàng, đáy lòng lại tia tức giận, cảm thấy nàng mắng , lại càng vui vẻ.

      Mà nữ nhân bên cạnh sầm mặt xuống, thấy gương mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn cáu giận lại còn mỉm cười. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? lẽ Thái tử gia thích nữ nhân kia ư?

      Tô Duyệt Duyệt nổi giận đùng đùng, mỗi bước đều giẫm mạnh, chậm rãi trèo xuống, khi nàng trèo được nửa, đột nhiên hụt chân.

      “A…”

      lúc Tô Duyệt Duyệt nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng đau đớn rơi vào vòm ngực vững chắc, nàng kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy được gương mặt nghiệt kia.

      “Muốn chết cũng đừng chết trong phủ của bổn cung.” lãnh chậm rãi .

      Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cảm thấy được cái gì, do dự giơ tay lên hướng tới .

      “Ba…” Trong nháy mắt tiếng tát vang vọng trong khí.

      Ngay lập tức gương mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn ràng năm đầu ngón tay, đầu tiên sửng sốt, sau đó tức giận gầm thét.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám đánh bổn cung.”

      Đáng chết, chưa từng có ai dám đánh , nay có người biết sống chết dám động thủ, hơn nữa lại còn là nữ nhân.

      “Đánh đánh, ai bảo ngươi muốn sờ ngực của ta.” Tô Duyệt Duyệt sợ hãi chút nào duy trì khoảng cách với .

      Ngay lập tức Bắc Thần Hàn ngừng tức giận, ra cái mềm mại kia là ngực của nàng. Xúc cảm cũng tệ lắm, chẳng qua là dù có sờ cũng là chuyện bình thường.

      “Thái tử điện hạ, đừng nóng giận với loại nữ nhân biết thân phận này, ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng mà muốn làm gì làm, gia còn để ý nàng ta làm gì.” Tròng mắt nữ nhân này thoáng qua tia đắc ý, vội vàng dán sát lại người Bắc Thần Hàn.

      Cả người Tô Duyệt Duyệt run lên, tiếng như thế khiến người ta tê dại nha.

      “Chỉ có Điệp Nhi hiểu chuyện nhất, ngươi sai, bổn cung khinh thường để ý nàng ta.” Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn hòa hoãn xuống, thân mật ôm Lâm Điệp Nhi, thậm chí ngại ở trước mặt Tô Duyệt Duyệt tình chàng ý thiếp.

      Thị vệ xung quanh cùng với bọn hạ nhân nhìn thấy đều tránh , chỉ có Tô Duyệt Duyệt tràn đầy tò mò nhìn bộ dáng hai người kia, Bắc Thần Hàn bỏ lỡ biểu cảm của Tô Duyệt Duyệt, bàn tay chút kiêng kị trực tiếp thò vào trong váy Lâm Điệp Nhi xoa bóp.

      “A… Gia… Ân…” mặt Lâm Điệp Nhi tràn đầy e thẹn, nhưng lại kêu càng lớn, dường như chỉ sợ người khác biết hai người họ làm gì.

      Trong mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua khinh thường nhưng bàn tay vẫn ngừng xoa bóp bộ ngực của nàng ta, khóe mắt vẫn hướng về Tô Duyệt Duyệt.

      “Chà, ra người cổ đại cũng cởi mở như vậy nha. Còn tưởng rằng chỉ có nam nữ ở chỗ ta mới như thế, xem ra sau khi trở về phải cùng Tiểu Ái nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, thay đổi chút kích thích sau này.” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên .

      Tiểu Ái trong miệng của Tô Duyệt Duyệt là thú săn của nàng, Tô Duyệt Duyệt là người vô vị, thú săn bình thường duy trì quá bảy ngày đều bị trả lại, cho nên nàng bao giờ nhớ nổi tên con nào cả. Nhưng trong đó có ngoại lệ, có con thú săn cực kỳ trung thành, cho nên Tô Duyệt Duyệt thích buông tay, thậm chí sống chung với nhau gần năm, lại có thể bị trả lại, cho nên nàng gọi nó là Tiểu Ái, coi như người, thỉnh thoảng ăn điểm tâm thích cũng chia sẻ cho nó.

      “Đáng chết, ai là Tiểu Ái của ngươi? Tiện nhân ngươi lại dám vụng trộm qua mặt bổn cung lén lút với nam nhân?” Sắc mặt Bắc Thần Hàn đại biến, mạnh mẽ đẩy Lâm Điệp Nhi ra, nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt hét lớn.

      “A… Gia…” Lâm Điệp Nhi phòng bị ngã ngồi dưới đất, ủy khuất nhìn về hai người trước mặt. Bắc Thần Hàn chưa từng thô lỗ đẩy nàng ngã như vậy, nghĩ tới chỉ vì lời của Tô Duyệt Duyệt liền khống chế mà nổi giận.

      Bắc Thần Hàn căm tức nhìn Lâm Điệp Nhi cái, lạnh lẽo : “Cút.”

      Tô Duyệt Duyệt hiểu lại tức giận cái gì, vừa nãy ràng còn thân mật, giờ lại bắt người ta cút, Thái tử này có phải đa nhân cách hay ? Tính khí cổ quái, mất điểm mất điểm…

      Lâm Điệp Nhi vội vàng ngậm miệng, trợn mắt ác độc nhìn Tô Duyệt Duyệt cái rồi xoay người rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :