1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26: Tranh cãi
      Edit: Eirlys



      ra khỏi cửa chính Phượng Cung, Nam Cung Xuân Hương phía trước, Viên Tú Ngọc phía sau, ở sau nữa là hai nhóm cung nữ của hai người, đám người lặng lẽ mà , yên tĩnh đến kì lạ.



      Tới chỗ rẽ, có đặt chậu hoa, Nam Cung Xuân Hương bỗng nhiên bước chậm lại, nhìn bông hoa mẫu đơn nở rực rỡ, lẩm bẩm : ” nghĩ tới, có số người, tướng mạo xinh đẹp, vậy mà tâm cơ lại sâu như thế , bổn cung chút nữa bị lừa!”.



      Viên Tú Ngọc có hơi sững sờ, lập tức nhanh đuổi theo Nam Cung Xuân Hương, vẫn giữ khoảng cách thích hợp, trong lòng buồn bực hỏi: “Quý phi tỷ tỷ cái gì, muội nghe hiểu”.



      “Ngươi nghe hiểu?”. Nam Cung Xuân Hương dừng lại, xoay người nhìn nàng, thái độ tràn đầy thù địch – cười khẽ : “Vậy ta đây trắng ra cho ngươi hiểu!”



      đôi mắt khinh thường lướt nhìn Viên Tú Ngọc, Nam Cung Xuân Hương chua ngoa : “Có số người, trong lòng và ngoài mặt giống nhau, lúc vậy, nhưng khi làm lại khác. Buổi sáng trước mặt thái hậu làm ra bộ mặt tội nghiệp, mực hứa là vô cớ làm phiền hoàng thượng. Rốt cuộc sao?. Cũng biết là ai, nhắm thẳng trong lòng hoàng thượng mà ngả vào, kéo cũng ra! Thể diện của nữ nhi đều bị làm cho mất hết!”.



      Mặt Viên Tú Ngọc đỏ lên, cúi xuống, xoắn xoắn khăn tay. Sau đó liếc nhìn Nam Cung Xuân Hương, đắc ý : “Ta thường ở bên cạnh biểu ca, biểu ca thương ta, thích ôm ta vui đùa, cái này thành thói quen, trong nhất thời chưa sửa được cũng là chuyện bình thường. Thế nào, Quý phi tỷ tỷ ghen tị sao?”



      Sống lưng Nam Cung Xuân Hương trong chớp mắt cứng đờ.



      “Ha ha, ghen tị?”. Lập tức, tiếng cười khinh thường phá vỡ tình thế căng thẳng. Xoay người đưa lưng về phía Viên Tú Ngọc, làm như chăm chú ngắm hoa mẫu đơn, Nam Cung Xuân Hương cất cao giọng : “Tại sao bổn cung phải ghen tị? Bổn cung chính là đường đường Quý phi ! Địa vị xếp ở ngươi! Thái hậu và bổn cung là cùng cha mẹ sinh ra, ngươi cùng hoàng thượng bất quá chỉ là em họ mà thôi, ngươi có cái gì đáng để bổn cung ghen tị?”.



      Điều chỉnh lại vẻ mặt, quay lại nhìn chằm chằm vào Viên Tú Ngọc, nàng nghiêm túc : “Hơn nữa, Thục phi muội muội, tỷ tỷ khoan dung nhắc nhở ngươi lần nữa, tại chúng ta ở trong hoàng cung, phải nhà của ngươi – Thị lang phủ, đừng có mở miệng là kêu biểu ca! Bây giờ, người là phu quân của chúng ta, là hoàng thượng! Thái hậu nương nương nếu biết ngươi tuân theo cung quy, gọi lung tung, phạt ngươi mới lạ!”



      Nghe tới Nam Cung Xuân Yến, Viên Tú Ngọc khỏi tái mặt, lui về phía sau vài bước.



      Đạt được mục đích, Nam Cung Xuân Hương cười đắc ý



      “Muội muội, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”. Tốt nhất nên nghe theo lời nàng. Nam Cung Xuân Hương làm như dịu dàng khuyên nhủ.



      Ngoan ngoãn nghe lời? Nghe lời của ngươi?. Trong mắt Viên Tú Ngọc ra tia khinh thường. Nàng ngầng đầu, hờ hững nhìn Nam Cung Xuân Hương , cười khẽ tiếng: “Đúng vậy, chỉ cần tỷ tỷ đến bên cạnh thái hậu vài câu, muội muội đương nhiên đấu lại. Dù sao, các người là cùng mẹ sinh ra, lời tỷ thái hậu đương nhiên nghi ngờ. Nhưng mà, tỷ đừng quên, nếu tỷ tố giác ta, thái hậu tự nhiên cũng biết tỷ cũng nghe lời, quấy rầy biểu ca, đến lúc đó, người bị phạt chỉ có mình ta?”. Muốn chết cùng nhau chết, nếu bị phạt, ta nhất định cũng kéo ngươi theo.



      Nghe xong, Nam Cung Xuân Hương trong lòng lúng túng.



      “Vậy… sao chứ?”. Nàng cố chấp ngẩng cao đầu, miệng hùm gan sứa : “Như ngươi , thái hậu chính là chị của ta, chúng ta là người nhà, người đương nhiên che chở cho ta. Cho dù biết ta tuân thủ quy tắc, mặc dù tức giận, người cũng phạt ngươi nặng. Còn ta, đương nhiên được miễn”. đến đây, nàng gần như khẳng định.



      Dù sao, người nhà nên bao che cho nhau, phải sao?



      “Hoàng thượng cũng là biểu ca của ta” . Viên Tú Ngọc cam chịu thua kém, cũng lớn tiếng: ” Biểu ca ngồi nhìn ta bị người khác ức hiếp!”



      “Hừ !”. Ánh mắt khinh thường của Nam Cung Xuân Hương lướt qua nàng.



      “Thục phi muội muội, tỷ tỷ nhắc ngươi câu”. Nàng kiêu ngạo : “ nay,cả thiên hạ, mọi việc lớn đều do tay đại tỷ của ta cai quản, bao gồm cả hoàng thượng. Ngay cả chúng ta và Hiền phi, Đức phi tiến cung cũng do đại tỷ của ta quyết định, hoàng thượng hoàn toàn có quyền xen vào. Mọi người đều biết, hoàng thượng sợ đại tỷ của ta muốn chết, đại tỷ kêu người hướng đông người dám hướng tây. Nếu như thái hậu phạt ngươi, ngươi cho là hoàng thượng dám xin tội cho ngươi sao?”.



      ” Ngươi…”. Bị trúng tim đen, khuôn mặt nhắn của Viên Tú Ngọc lại trắng thêm vài phần.



      “Vậy sao chứ? “.Viên Tú Ngọc cũng lớn tiếng cãi lại: “Ngươi cho là những ngày tháng tốt đẹp đó có thể kéo dài bao lâu? Hoàng thượng oán hận nhà Nam Cung các ngươi, người bao giờ chạm vào ngươi! Bây giờ người chỉ đóng kịch cho các ngươi xem mà thôi!”.



      ” Vậy—ư—” . Nam Cung Xuân Hương cố ý kéo dài lời , tỏ ý chẳng thèm quan tâm: “Vậy mới vừa rồi ở trong Phượng cung, ở trước mặt nhiều người như vậy,hoàng thượng lại vô cùng quan tâm ta. Người sáng suốt đều nhìn ra được người đối xử ta rất tốt. giống số người, tự mình chạy lại còn bị người ta đẩy xuống đất, xấu hổ chết được!”. tới đây, còn kèm theo ánh mắt xem thường.



      Viên Tú Ngọc tức giận nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng.



      “Biểu ca là vô ý! Người đối xử ta như vậy!”. Gia tăng lượng. Nàng lớn tiếng phản bác lời của Nam Cung Xuân Hương, tiếng la lớn, cung nữ theo đều chịu nổi nhắm mắt bịt tai, chỉ có hai người ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ thấy mệt.



      “Biểu ca thích ngươi! Người chỉ là tình thế bắt buộc, thể nhượng bộ, đối xử tốt với ngươi. Người biểu ca thích là ta! Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vừa rồi người còn quan tâm đầu ta đau , lo lắng cho ta!”. Viên Tú Ngọc vẫn còn thét chói tai, chứng minh tình cảm của Phượng Dật đối với mình, bộ dạng khép nép lúc nãy biến mất còn sót lại chút gì. Nữ nhân, cũng là loài động vật hay giả vờ.



      “Ngươi nên về nằm mộng ! Hoàng thượng thích ai, nửa tháng sau, đến lúc thị tẩm, rốt cục biết”. Nam Cung Xuân Hương tự tin mười phần. Có thái hậu phía sau, nàng dám khẳng định, cho dù hoàng thượng thích ai, người thị tẩm đầu tiên nhất định là nàng. Sau đó, chỉ cần nàng khéo léo hầu hạ, tin người say mê vẻ đẹp của nàng.



      Viên Tú Ngọc đương nhiên cũng biết ý trong đó.



      nữ! “. Nàng giận dữ, suy nghĩ: “Nhà các ngươi đều là nữ! Chuyên hút sinh khí người khác! Tiên hoàng nhất định bị nữ kia hại chết. Bây giờ ngươi còn đến hại biểu ca! Biểu ca bị ngươi mê hoặc!”



      Mày liễu Nam Cung Xuân Hương chau lại, tức giận hét lên: “Ta phải nữ!”



      “Ngươi là nữ, cả nhà ngươi đều giống nhau!”. Viên Tú Ngọc kiên quyết khẳng định.



      “Ta phải!”



      “Ngươi phải!”



      phải!”



      “Phải”
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27 : Ngư ông đắc lợi (thượng)
      Edit: Eirlys



      Bốp,bốp,bốp… tràng vỗ tay lanh lảnh vang lên.



      tranh cãi ầm ĩ, Quý phi ,Thục phi mặt mày cứng đờ liếc nhau, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại , giống như pha quay chậm.



      Tiếp theo, hai khuôn mặt đỏ tới mang tai bởi vì gân cổ la to lập tức tái lại, thân hình nhắn run rẩy muốn ngã , nhưng mà có cung nữ nào can đảm lại đỡ. Muốn hôn mê nhưng mà được, cả hai chỉ có thể đứng đó run rẩy .



      bên, Nam Cung Xuân Yến cười vui vẻ, dẫn theo cung nữ ,thái giám từ từ tới. Theo sát sau lưng nàng, nhất định là hai vị tân nương còn sót lại : Hiền phi, Đức phi.



      “Thái..thái hậu”. Tiếng kêu yếu ớt thốt lên, Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc hoảng hốt nhìn Nam Cung Xuân Yến xuất ở con đường bên kia, chậm rãi đến gần, sợ đến hồn vía lên mây.



      Người đến đây lúc nào? Đối thoại của bọn họ nghe được bao nhiêu.



      “Tham kiến thái hậu!”. Lúc này, biết ai hoảng hốt la lên tiếng, bọn cung nữ thái giám mới giật mình,vội quỳ xuống thành nhóm lớn ở bên ngoài Phượng cung.



      Bước tao nhã từ từ tiến đến hai người quỳ ở phía trước, Nam Cung Xuân Yến cười nhạt cái, lạnh lùng : “ nghĩ tới nơi này náo nhiệt, ai gia vừa nghe hoàng thượng tỉnh lại, mới vừa uống thuốc xong, muốn cùng mấy người con dâu tới thăm, tiện thể để phu thê các ngươi bồi dưỡng tình cảm, liền biết Quý phi và Thục phi sớm trước, ở nơi này tán gẫu là vui! Ai gia còn ở xa vẫn nghe được tiếng của các ngươi”.



      Xong xuôi! Đối thoại của bọn họ ngờ nàng nghe sót câu nào! Trong lòng hai người khỏi kêu to – hay rồi!.



      Khuôn mặt đỏ lên , ánh mắt hốt hoảng, tay chân luống cuống quỳ mặt đất. dám làm cử động nào, mặt kề sát đất. Nếu có thể, bọn họ muốn tìm cái kẽ hở chui vào, bao giờ …phải trở lại mặt đất nữa.



      Ánh nắng chói chang, hoa nở rực rỡ, nhưng bầu khí nặng nề bao phủ đầu làm mọi người muốn ngạt thở.



      “Quý phi, Thục phi, ngẩng đầu lên”. Hồi lâu, tiếng phẫn nộ vang lên. biết khi nào , mũi giày của Nam Cung Xuân Yến ở trước mũi bọn họ.



      “Dạ…dạ ” . Hai người nghe gọi đến mình, giương ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn lên, bất ngờ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Xuân Yến. Lập tức, luồng gió lạnh thổi qua lòng bọn họ, lòng bàn chân lạnh run, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Tiết xuân ấm áp, vậy mà bọn họ lại rùng mình.



      Nam Cung Xuân Yến lạnh lùng nhìn bọn họ, lửa giận trong mắt có thể thấy được ràng.



      Hai người quỳ gối co rúm lại, giống như hai con chuột có tật giật mình, biết con mèo trước mặt làm cách nào nuốt bọn họ vào bụng.



      “Nam Cung quý phi, Viên Thục phi, phải sáng nay ai gia nhắc nhở các ngươi. Hoàng thượng thân thể khỏe, cần tĩnh dưỡng, nếu có việc cần thiết , cho tới gần Phượng cung bước sao? Vậy mà các ngươi lại ở trước cửa tranh cãi ầm ĩ ! ràng là bỏ ngoài tai lời của ai gia, quan tâm đến sức khỏe của hoàng thượng. Trong mắt các ngươi, còn có uy nghiêm của hoàng gia sao?”. Nam Cung Xuân Yến giận tái mặt, nghiêm nghị quát.



      “Thái hậu bớt giận, thần thiếp biết sai rồi! “. dám nhìn vào ánh mắt của nàng, Nam Cung Xuân Hương quỳ rạp mặt đất, liên tục dập đầu.



      “Ta. . . Thần thiếp biết sai rồi!” Viên Tú Ngọc cũng dập đầu theo, sắp sửa khóc lên.



      “Biết sai rồi ?”. Nam Cung Xuân Yến cười lạnh, chất vấn ” “ cho ai gia biết , các ngươi sai ở chỗ nào?”



      “Sai tại…”



      “Thần thiếp nên cùng Thục phi tranh cãi , quấy rầy thanh tịnh của hoàng thượng “. Viên Tú Ngọc vừa định mở miệng, Nam Cung Xuân Hương giành trước.



      ngờ muốn có cơ hội trước cũng bị người giành mất, Viên Tú Ngọc quỳ ở bên trừng mắt nhìn, tìm cơ hội đoạt lại câu chuyện.



      Nam Cung Xuân Hương để ý đến đến nàng, vì bản thân giải thích mạch: ” Nhưng mà thần thiếp cũng vì quá mức lo lắng cho hoàng thượng, muốn lại đây nhìn chút, nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Thục phi…”



      Biết Nam Cung Xuân Hương muốn đem tội đổ lên người mình, Viên Tú Ngọc vội lớn tiếng cắt ngang: “Là ngươi tới trước, ngươi còn cướp đoạt chú ý của biểu ca!”



      Nam Cung Xuân Hương đứng lên, phản bác lại : ” Ta chỉ muốn nhìn hoàng thượng liền , là ngươi ngoan cố xông đến, còn ở nơi này cùng ta huyên náo!”



      “Là ngươi! ràng là ngươi…giễu cợt mỉa mai ta trước!”. Viên Tú Ngọc cũng đứng lên cãi lại.



      “Là ngươi năm lần bảy lượt nhấn mạnh cùng hoàng thượng có quan hệ thân mật ” Nam Cung Xuân Hương càng lớn giọng thêm.



      “Là ngươi.. nhiều lần đem thái hậu ra dọa người khác!”



      “Là ngươi mắng người nhà ta là nữ!”

      ….

      Hai người kia đúng là cặp dở hơi, chẳng thèm để ý đến tình cảnh, xem người bên cạnh là ai, lại bắt đầu đấu tiếp, la hét còn lớn hơn nữa, đánh mà tự khai.



      Nam Cung Xuân Yến hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ chó mèo cắn nhau.



      Chờ đến lúc hai người có thể hét gì đều hét xong, giọng cũng bắt đầu khàn, nàng mới chậm rãi mở miệng: “ xong chưa? Còn ai muốn bổ sung nữa?”



      Lúc này hai người mới chú ý đến tồn tại của Nam Cung Xuân Yến , mặt bọn họ còn giọt máu.



      Bây giờ mới là xong đời! Cái gì nên nên toàn bộ thái hậu đều biết.



      Lần này như trước đó chỉ im lặng nhận tội, hai người vội vàng quỳ xuống, đồng thanh van xin: “Xin thái hậu bớt giận!”



      “Tốt! là tốt!”. Nam Cung Xuân Yến thèm nhìn các nàng cầu xin, cười lạnh ngừng: “Xem ra các ngươi những xem ai gia ra gì, mà ngay cả vương pháp cũng có trong mắt! Người đâu—!”
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28 : Ngư ông được lợi ( trung )
      Edit: Eirlys



      Đợi , vở kịch tiến triển đến cao trào, có thể nào thiếu nam nhân vật chính đây?



      “Xin mẫu hậu bớt giận!”. tiếng kêu cắt ngang Nam Cung Xuân Yến làm mưa làm gió, bên được Lý Ti Thần dìu, Phượng Dật từ trong Phượng cung bước nhanh ra.



      “Hoàng thượng! “. Người cứu mạng tới, hai người quỳ mặt đất cùng nhau giương lên đôi mắt rưng rưng , mừng rỡ nhìn , nhàng khẽ gọi.



      Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ cũng quay đầu lại, thấy Phượng Dật sắc mặt nhợt nhạt, vội vàng tới, đổi sang vẻ mặt lo lắng, ân cần hỏi: “Hoàng thượng, tại sao ngươi lại ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, thân thể ngươi khỏe, bị gió làm bệnh thêm sao? Người đâu, mau đỡ hoàng thượng trở về nghỉ ngơi!”



      Ngoài miệng những lời quan tâm, nhưng trong lòng mắng đến thối đầu: Tiểu tử, giữa ban ngày, ngươi nằm yên thân giường cho ta, lại chạy tới đây xem náo nhiệt, ngươi sợ cái gì ? Ta cũng làm gì biểu muội của ngươi! Quá lắm là dọa bọn họ sợ, cho bọn họ bớt kiêu căng . Đừng tưởng rằng bản thân là đại tiểu thư có thể vênh mặt lên.



      Phượng Dật lắc đầu, thấp giọng chậm rãi : ” Mẫu hậu, nhi thần sao , Quý phi, Thục phi bởi vì quá mức lo lắng cho nhi thần nên mới đến thăm, nhi thần có trách, mà còn rất vui. Vừa rồi các nàng cãi nhau, chắc hẳn cũng phải cố ý. Xin mẫu hậu nể mặt nhi thần, tha cho các nàng lần!”



      “Hoàng thượng. . .”. Hai nữ nhân cảm động, nước mắt tràn ra.



      Đúng là khuôn mặt trắng! Nam Cung Xuân Yến thầm cười khẩy, chỉ có gương mặt trắng giống quỷ, ngay cả diễn kịch cũng giành đóng vai mặt trắng (1)!



      Như thế, xem ra đến phiên nàng phải đóng vai mặt đen (2)!



      Ngẩng mặt lên, nàng lạnh lùng : “Sao có thể làm vậy được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm lỗi phải phạt, nhất là hai người này làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia, khó có thể bỏ qua!”



      “Mẫu hậu…”. Phượng Dật mở miệng, dường như còn muốn cầu xin.



      Nam Cung Xuân Yến giơ tay cắt ngang, nghiêm nghị : “ được nữa, ai gia quyết định, người nào xin tội cho bọn họ, phạt như nhau!”



      Phượng Dật liền ngậm miệng lại. Vốn dĩ câu tiếp theo nên như thế nào còn chưa nghĩ ra, mới vừa rồi kêu tiếng chỉ là thuận miệng mà thôi. Thấy hai nữ nhân cảm động, chỉ muốn thêm vài câu để tăng tác dụng mà thôi, bị như thế làm hại có cảm giác thành công.



      Hừ lạnh tiếng, Nam Cung Xuân Yến phất ống tay áo, cao giọng : “Người đâu, mang Quý phi – Thục phi về cung, cấm rời khỏi tẩm cung trong mười ngày, trừ ra cung nữ, thái giám hầu hạ, cho bất cứ kẻ nào đến thăm. Cung nữ, thái giám của Quý phi bị đánh mười gậy, của Thục phi bị đánh mười lăm gậy, đánh mạnh cho ai gia, gậy cũng được thiếu, có nghe chưa”.



      “Thái hậu, tại sao cung nữ của ta bị đánh mười lăm gậy, mà Quý phi lại ít hơn năm gậy?”. Viên Tú Ngọc phục, thắc mắc hỏi.



      ngu dốt, sau này ngàn vạn lần đừng với người khác bọn họ là em họ. Nàng muốn sống nữa sao. Phượng Dật cúi đầu im lặng, thở dài trong lòng , tại sao lại có biểu muội ngu ngốc như vậy? Biết núi có hổ, vậy mà lại đâm đầu vào, hơn nữa trong tay có bất cứ…vũ khí gì. Lần này hay rồi, tự đưa mình vào bụng cọp, đến xác cũng giữ được.



      Sau này phải tìm cơ hội, gọi đại bá (3) mang nàng về nhà! Nếu , chẳng bao lâu nữa hậu cung thành nơi chôn thân của nàng.



      Chú thích:



      (1) Mặt trắng : trong kinh kịch TQ , nhân vật vẽ mặt trắng biểu cho người nham hiểm, xảo trá.

      (2) Mặt đen : biểu cho người độc ác.

      (3) Đại bá : bác cả, trai của mẹ.
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29 : Ngư ông đắc lợi (hạ)
      Edit: Eirlys



      “Láo xược”. Cung nữ thân cận của Xuân Yến – Lục Ngọc quả nhiên nắm chặt cơ hội bắt đầu làm khó dễ: “Hoàng thượng, thái hậu ở đây, sao dám vô lễ kêu la ? “



      Viên Tú Ngọc sợ ngây người, ra lời.



      Xuân Yến nhìn nàng, khóe miệng giật , giọng điệu lạnh lẽo : “ vừa lòng phải ? Vậy tăng lên hai mươi gậy!”



      “Ngươi…”. Viên Tú Ngọc ngẩng đầu, lại muốn gì đó. Nhưng bị khiếp sợ trước nụ cười lạnh của Xuân Yến, đành cam chịu nuốt những lời oán hận trở vào.



      Giải quyết xong người, ánh mắt Xuân Yến chuyển sang người ngồi bệch dưới đất , khiến Nam Cung Xuân Hương sợ hãi lui ra sau:” biết Quý phi có bất mãn gì với quyết định của ai gia ?”. Nàng mềm mỏng hỏi.



      Vừa nhìn thấy cảnh ngộ thảm thương của tình địch, nàng dĩ nhiên có chút hả hê, nhưng cũng có chút sợ hãi đối với Xuân Yến.



      Từ tối hôm qua đến giờ, nàng bị nghiêm nghị, lạnh nhạt của Xuân Yến làm cho khiếp sợ, bây giờ lại bị hỏi như vậy, giọng điệu Xuân Yến dịu dàng càng làm cho nàng sợ sệt. Lấy hết can đảm, Nam Cung Xuân Hương ngập ngừng khẽ gọi: “Muội…Đại…Đại tỷ…”.



      “To gan! Trong hoàng cung, người là thái hậu, sao dám gọi lung tung, làm rối loạn cung quy!”. đợi Nam Cung Xuân Hương xong, Thu Dung nhìn thấy ánh mắt ý của Xuân Yến nhìn mình, lập tức phụ họa kêu lên.



      ” A..”. Nam Cung Xuân Hương bị dọa đến tái mặt, lời còn mạch lạc: “Đại..đại tỷ..”



      Xuân Yến thất vọng lắc đầu. Với tố chất như thế này, còn muốn được sủng ái, muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao? Dù là nằm mơ cũng khó!



      Cũng nên tìm cơ hội đưa nha đầu này xuất cung thôi, tìm người gả cho , nếu cứ ở lại đây xác cũng giữ được. Đó là điều tốt nhất mà nàng có thể làm vì gia tộc rồi.



      “Xem ra trước khi tiến cung, Nam Cung đại nhân cùng Viên đại nhân còn chưa dạy dỗ nữ nhi của mình cho tốt”. Xuân Yến thở dài tiếp : “Bây giờ, xem ra ai gia phải làm thay “.



      Trong lòng quyết định, ánh mắt sắc bén của Xuân Yến quét qua người bọn họ, thấy vậy bọn họ cũng dám thở mạnh . Sau đó nàng cất cao giọng : “Người đâu, mang cung nữ của bọn họ đánh hai mươi gậy. Từ hôm nay trở , Quý phi,Thục phi phải ở trong tẩm cung, để ma ma dạy lại cung quy, có ý chỉ của ai gia được rời tẩm cung nửa bước! Thời gian này, Hiền phi – Đức phi thay phiên nhau hầu hạ hoàng thượng “.



      ” Đa tạ thái hậu!”. Vô tình đạt được ân điển như thế, Hiền phi , Đức phi mừng rỡ lời nào có thể diễn tả được, vội vàng dập đầu tạ ơn.



      Ngược lại, Quý phi, Thục phi vô cùng kinh ngạc. nghĩ tới sai lầm của bản thân lại tạo cơ hội cho hai tình địch mà bọn họ hề xem trọng.



      Xuân Yến cho bọn họ có cơ hội phản bác lần nữa, vội lớn tiếng hô: “Người đâu, mang Quý phi, Thục phi về tẩm cung!”.



      “Thái hậu, thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp biết sai rồi! “. Bị dẫn , Nam Cung Xuân Hương vẫn ngừng kêu khóc. Còn Viên Tú Ngọc nắm chặt khăn tay, nước mắt rưng rưng nhìn Phượng Dật chằm chằm. giả vờ mệt mỏi, nhắm mắt tựa vào Lý Ti Thần, làm như thấy.



      Đối phó xong hai nữ nhân ồn ào, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.



      Gió xuân ấm áp, nhìn ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tâm trạng của nàng tốt lên rất nhiều.



      Ánh mắt dịu dàng nhìn sang Phượng Dật , nàng khẽ cười: ” Mới vừa rồi ồn ào, chắc hẳn hoàng thượng cũng mệt mỏi, long thể quan trọng, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi! “.



      mau, mau, nàng nhớ…cái giường quá !.



      “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần trở vào ngay”. Phượng Dật tựa vào Lý Ti Thần, khom lưng thi lễ.



      “Ừ”. Xuân Yến hài lòng đáp. Ánh mắt chuyển đến Lý Ti thần , nàng trầm giọng : “Lý đại nhân, ai gia cho người báo với Lý thái phó, mấy ngày này , ngươi hãy ở lại trong cung, bầu bạn với hoàng thượng!”



      tốt quá! có thể danh chánh ngôn thuận lưu lại xem kịch vui ! Lý Ti Thần mừng thầm , vội chắp tay thi lễ: “Đạ tạ thái hậu”.



      Xuân Yến khẽ gật đầu, xoay người sang phía kia : “Cũng còn sớm, ai gia cũng nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Hiền phi, Đức phi, các ngươi cũng mau trở về, sáng sớm ngày mai trở lại thỉnh an”.



      Nàng mệt chết mất thôi! Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên là ân cần dạy bảo bốn nha đầu này, tiếp đó bố trí cung nữ, thái giám hầu hạ bọn họ. Sau đó vội chuồn ra cung , vừa trở về nghe Thu Dung báo lại : Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc quả nhiên đúng với dự đoán của nàng, chạy đến Phượng cung náo loạn, nàng liền vội vàng thay đổi y phục, kịp thở đến đây giáo huấn hai tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng này. Ngay cả nước cũng chưa kịp uống, làm nàng muốn chết khát ! Công việc của nàng bận rộn!.



      “Cung tiễn thái hậu”. Hiền phi , Đức phi nhàng .



      “Cung tiễn mẫu hậu”. Phượng Dật yếu ớt kêu lên.



      “Cung tiễn thái hậu”. Lý Ti Thần kiềm chế được phấn khởi to.



      Cùng với hồi thanh cung tiễn, hai nử tử – nam tử xoay lưng bước , nhưng trong lòng có cùng ý nghĩ : tốt quá, có thể tạm thời yên tĩnh được mười ngày.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: Bực bội
      Edit: Eirlys



      Bộp! bản tấu chương rơi xuống đất, kèm theo tiếng la —



      “Phượng Huyền, ngươi là…lão khốn kiếp!”.



      Bộp! lại bản tấu chương nữa rơi xuống đất —



      “Phượng Dật, ngươi là…… tiểu khốn kiếp!”.



      Bộp! bộp! bộp! Vô số tấu chương liên tiếp rơi xuống đất, kèm theo tiếng la hổn hển –



      “Phượng Huyền khốn kiếp, Phượng Dật khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, người Phượng gia tất cả đều là khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Siêu cấp vô địch vũ trụ khốn kiếp! Khốn kiếp kiếp.. kiếp——–!”



      Chỉ làm thế thể trút hết bất mãn trong lòng, Xuân Yến đứng phắt dậy, phất ống tay áo qua, quét tất cả tấu chương và đồ vật bàn xuống đất.



      Lộp bộp, loảng xoảng —–



      Toàn bộ tấu chương vốn được xếp ngăn nắp bàn, văn phòng tứ bảo rơi khắp mặt đất, thanh vang lên dứt cũng làm vơi chút buồn bực trong lòng nàng. Nhưng còn chưa đủ hả giận.



      Mẹ kiếp, càng nghĩ càng giận! Tại sao? Tại sao nàng phải ở nơi quỷ quái thấy ánh mặt trời này phê duyệt tấu chương, còn bị đám người gàn dở ba năm nay ngày nào cũng mắng nàng là hậu.



      Xuân Yến thở hổn hển, trong đầu khỏi ra cảnh Phượng Dật nhàn hạ nằm ở giường ngủ ngon, bên cạnh còn có Hiền phi , Đức phi tận tâm hầu hạ, bộ dạng đáng ghét!



      Càng nghĩ càng cam lòng.



      Giẫm! Giẫm!Giẫm! Ta giẫm lên, ta giẫm lên, ta giẫm lên, giẫm lên, giẫm lên! Nàng giẫm đến biết mệt.



      “Phượng Huyền, ngươi là…lão bất tử , Phượng Dật, ngươi là.. tiểu bất tử, các ngươi chết cho ta!”. Vừa giẫm Xuân Yến cũng quên tiếp tục chửi rủa Phượng gia.



      Tiểu Hỉ tử tiến lên, khẽ nhắc nhở nàng: ” Thái hậu, tiên đế băng hà ba năm”.



      Nàng đương nhiên biết! Cũng tận mắt thấy tắt thở! Xuân Yến tức giận trợn mắt nhìn : “Ngươi dạy ta sao?”.



      Nàng bực bội, chửi người chết được sao?



      Tiểu Hỉ tử lúng túng, sờ sờ cái mũi, biết làm gì đành lui ra.



      “Mẹ kiếp! Tại sao là ta! Tại sao là ta? “.



      Nhìn toàn bộ tấu chương bị ném xuống đất, Xuân Yến vẫn cảm thấy đỡ tức, liền quát to tiếng, tiện thể dùng cước đá ngã cái ghế bên cạnh.



      “A—-đau ! Đau quá! “. Cái ghế ngã ,nhưng chân cũng bị nó làm cho đau điếng. Xuân Yến nước mắt lưng tròng, nhảy lò cò khắp phòng.



      “Thái hậu! “. Lục Ngọc bưng trà vào nhìn thấy thế, vội để khay trà lên bàn, chạy qua đỡ nàng đến bên ghế ngồi xuống. Sau đó mang đến chén trà ấm, nhàng khuyên nhủ : ” Ngài uống trà trước cho thông cổ họng! Muốn tức giận, mắng chửi cũng phải nghỉ chút, đừng làm khổ bản thân “.



      Đúng là mắng xong hồi miệng lưỡi đều khô rát, chân cũng nhảy đến mỏi nhừ .



      Xuân Yến đỡ lấy chén trà, uống hai hơi cạn, sau đó đưa trả lại Lục Ngọc : “Ta muốn uống nữa”.



      “Vâng “. Lục Ngọc cười đáp, liền nhìn Tiểu Hỉ tử liếc mắt, ý bảo sai người pha thêm chén trà.



      Nhìn ánh mắt Lục Ngọc, Tiểu Hỉ tử cũng biết Xuân Yến nguôi giận, liền cùng vài cung nữ, thái giám lại bàn, nhặt tấu chương lên, xếp lại ngay ngắn, để lát nàng xem tiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :