1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21 : Thục phi
      Edit: Eirlys



      Chưa thấy người, trước nghe tiếng, vị này chắc chắn là Viên Thục phi.



      “Biểu ca—“



      Từ rất xa, mọi người ngồi trong điện nghe thấy tiếng kêu nũng nịu, đến khi còn cách bọn họ khoảng năm thước, chỉ sau ba giây, như cơn lốc màu sắc thổi tới, thiếu nữ xinh đẹp nhanh chóng xuất trước mắt bọn họ.



      Sau đó, cũng nhìn xem ở đây còn có người nào hay , nàng liền chạy thẳng tới trong lòng Phượng Dật, làm trở tay kịp, thiếu chút nữa bị sức tông lớn gây nội thương. Mà những cái trâm ngọc sắc bén cài đầu Thục phi nương nương cũng xém chút để lại vết tích mặt .



      “Ái …ái phi..” ngũ tạng của Phượng Dật bị cú va chạm suýt nữa đảo lộn, khuôn mặt tuấn tú vốn nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.



      Thấy Phượng Dật đau đến nỗi ra lời, Nam Cung Xuân Hương ngồi ở đối diện nhịn được, lên tiếng trước.”Thục phi muội muội là dồi dào sinh lực, bây giờ nhìn muội giống người bị đau đầu”



      Thân thể nhắn ở trong lòng Phượng Dật chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng , bất ngờ nhìn thấy Nam Cung Xuân Hương, khuôn mặt nàng lập tức tái lại, thân thể hơi run lên.



      ra…Quý phi tỷ tỷ cũng ở đây” nàng lầm bầm, vẫn ngồi trong lòng Phượng Dật chịu rời .



      “Đúng vậy!” Nam Cung Xuân Hương mỉm cười giả dối “Thục phi muội muội, đúng là trùng hợp, ngờ chưa qua nửa canh giờ, chúng ta lại gặp mặt”



      Trừng trừng trừng! Lão nương trừng ngươi đến chết! Tiện nhân! Trong lòng hoàng thượng là nơi ngươi có thể ngả vào sao? Còn mau cút ra cho ta!

      Nửa là ghen tị nửa tức giận. Mắt Nam Cung Xuân Hương trừng đến muốn lồi ra.



      Lý Ti Thần ở bên mừng thầm trong bụng : Tình cảnh là gay cấn! Xem ra hôm nay đến đây là đúng, lại sắp có kịch hay xem.



      Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ của duy trì được bao lâu, bởi vì :



      Bị Nam Cung Xuân Hương dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm, Viên Tú Ngọc cũng cảm thấy bối rối, liền quay đầu nhìn chỗ khác, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Lý Ti Thần . Lập tức, đôi mắt to long lanh sáng lên, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười trìu mến, vui vẻ kêu lên “ ra Ti Thần ca ca cũng ở đây”



      rất hối hận! Lẽ ra nên cười vui vẻ như vậy.



      Xin – đại tiểu thư, cần gọi thân thiết như vậy có được hay ! Khiến cho người biết còn tưởng bọn họ rất thân với nhau. thầm than trong lòng , ra bọn họ cũng chỉ trùng hợp gặp qua vài lần mà thôi, trò chuyện cũng quá ba câu. Bởi vì tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy Phượng Dật là bám riết buông, chỉ xem như khí mà thôi. Nhưng bây giờ, khi cần lợi dụng, nàng chút do dự, lấy ra làm bia đỡ đạn.



      Nhìn xem, nàng thành công đem ánh mắt dữ tợn của Quý phi nương nương chuyển dời lên người .



      Nhưng lễ nghi thể bỏ. Lý Ti Thần hướng về người ở trong lòng Phượng Dật, cúi đầu cung kính ” Vi thần tham kiến Thục phi nương nương”



      “Ti Thần ca ca, ta và huynh cần gì khách sáo như thế? Huynh là bạn tốt của biểu ca cũng là ca ca của Tú Ngọc. Ca ca đối với muội muội….” Vừa giả vờ thân mật trò chuyện , Viên Tú Ngọc cũng từ từ dựa càng sát vào người Phượng Dật.



      Chịu nổi nữa! Nếu Viên Tú Ngọc cứ làm như vậy, khẳng định thuốc vừa uống xong bị ép hết ra ngoài! Phượng Dật nhớ lại lần nữa mùi vị kinh khủng đó! Sắc mặt trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, làm cho Viên Tú Ngọc bất ngờ bị té xuống đất

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22: Tiểu biểu muội đáng thương
      Edit: Eirlys



      “A —” phịch!



      tiếng kêu kiều vang lên kèm theo thân hình mảnh mai của Thục phi ngã xuống đất với tư thế cực kỳ tao nhã.



      Hai tiếng cười khẽ chợt vang lên sau đó ngay lập tức biến mất có dấu vết.



      Nằm mặt đất, thiếu nữ bị bất ngờ trong chốc lát sau đó chậm rãi ngẩng đầu, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Phượng Dật, mắt to rưng rưng, vô cùng uất ức khẽ “Biểu ca, người…”



      Phượng Dật bày ra vẻ mặt so sánh với nàng càng tội nghiệp hơn, trong mắt tràn đầy thương cảm “Ngọc nhi biểu muội, muội có sao ?” lo lắng hỏi “Lúc nãy, biết vì sao tay chân trẫm đột nhiên có sức, thể giữ được muội, đành bất lực nhìn muội ngã, muội trách trẫm chứ?” Tay chân của cũng làm như cử động được, lặng lẽ nhìn Viên Tú Ngọc tự mình đứng lên.



      Đợi hồi lâu thấy ai có.. phản ứng gì, thiếu nữ mới mở miệng “Biểu ca phải cố ý, làm sao Tú Ngọc lại trách người” Vừa vừa đứng dậy ngồi trở lại đùi Phượng Dật





      Nhìn thấy thế rốt cục Nam Cung Xuân Hương cũng nhịn được nữa liền lên tiếng “Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội nhìn thấy trong điện còn rất nhiều ghế sao? ” Nàng đầy dụng ý ” Sáng nay, thái hậu nương nương cũng nhắc nhở chúng ta, thân thể hoàng thượng khỏe, nếu mệt mỏi quá mức tốt , lẽ nào muội quên rồi?”



      “Ta biết” Viên Tú Ngọc lớn tiếng trả lời, tỏ ý quan tâm Phượng Dật.



      Nghe vậy, Nam Cung Xuân Hương tiện thể quy tội cho Viên Tú Ngọc ” Vậy muội còn muốn ngồi người hoàng thượng đến lúc nào nữa, làm vậy khiến cho hoàng thượng mệt mỏi. Muội cố ý muốn cho hoàng thượng mau chóng bình phục có phải ?”



      Viên Tú Ngọc nghe xong mặt mày tái , đầu cúi thấp xuống lúng túng “Ta có..”



      “Vậy muội còn mau đứng dậy?” Nam Cung Xuân Hương thừa thắng xông lên, như ra lệnh.



      “Ta…” Viên Tú Ngọc nhìn Nam Cung Xuân Hương, lại nhìn Phượng Dật, kêu lên đầy luyến tiếc “Biểu ca…?”



      Phượng Dật vội thu hồi vẻ mặt hả hê xem kịch vui, ồn tồn ” Ngọc nhi biểu muội, trẫm cho rằng quý phi rất có lý”



      “Biểu ca..” Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.



      “Thục phi muội muội, nếu hoàng thượng lên tiếng, muội còn đến đây ngồi xuống?” ánh mắt đắc ý liếc nhìn Viên Tú Ngọc cái, sau đó nhìn xuống sàn điện tiếp” Hay muội cho rằng ở dưới sàn thoải mái hơn ghế, cho nên quyết định muốn tiếp tục nằm dưới đó?”



      Giành được thắng lợi, Nam Cung Xuân Hương cực kì vui vẻ, cũng thèm che giấu, lời tràn đầy đắc ý.



      “Đương nhiên phải!” Viên Tú Ngọc vội vàng đứng lên.



      “Vậy đến đây ngồi ! Ghế có sẵn” Nam Cung Xuân Hương thong dong , tâm trạng của nàng vô cùng tốt.



      ” …Được” cách miễn cưỡng, Viên Tú Ngọc chậm chạp tới bên cạnh Nam Cung Xuân Hương ngồi xuống, đôi mắt ngấn nước vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Dật tha.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23 : Phi tần đấu nhau
      Edit: Eirlys



      Nhìn thấy Viên Tú Ngọc vừa vào cửa liền nhận người quen khắp nơi , nào là biểu ca, Ti Thần ca ca , gọi thân thiết vô cùng. Trong lòng Nam Cung Xuân Hương bực mình là điều tất nhiên.



      vất vả mới tách được Viên Tú Ngọc và Phượng Dật ra, Viên Tú Ngọc còn chưa ngồi xuống ghế. Nam Cung Xuân Hương mặt mày vui vẻ, giọng điệu chân thành hỏi “Thục phi muội muội, bổn cung nhớ mang máng là sau khi ăn sáng, muội là đau đầu, phải về nghỉ ngơi . Tại sao chỉ mới nửa canh giờ, muội xuất ở đây , lại còn có tinh thần như thế?”



      Nghe những lời quan tâm đó, khiến cho Viên Tú Ngọc hốt hoảng giật mình, cái mông ngồi xuống quá vội, làm cả người ngả về phía trước, thiếu chút nữa là từ ghế trượt xuống , lại phải ôm mặt đất lần nữa.



      Gượng gạo ổn định lại tư thế, nàng cắn cắn môi, tha thiết nhìn Phượng Dật, ngón tay thanh tú vặn vẹo khăn tay, nghẹn ngào : “Ta… ta vì quá nhớ biểu ca, lo lắng cho bệnh của người, nên mới đau đầu dứt. Vốn nghĩ rằng nghỉ ngơi lúc đỡ, nhưng mà trở về tẩm cung, trăn trở qua lại, đầu càng đau thêm! Nên ta nghĩ đến xem biểu ca lần nữa. Có lẽ…có lẽ cùng biểu ca trò chuyện , tâm trạng dễ chịu hơn”



      Đau quá! Mới vừa rồi bị Nam Cung Xuân Hương làm giật mình , cái mông cẩn thận đụng phải mép ghế, bị thương nặng, đau như kim châm, nàng muốn…khóc quá! Mẫu thân, con của người bị bắt nạt!



      nhàm chán! Từ ngữ rập theo khuôn, chút sáng tạo! Bị mọi người xem như khí – Lý Ti Thần trong lòng than vãn. Những nữ nhân này, chẳng lẽ thể có phong cách riêng chút sao? Khiến cho hứng thú chờ xem kịch vui của cũng vơi ít.



      ra Tú Ngọc biểu muội quan tâm trẫm như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng” Phượng Dật lặp lại mánh khóe cũ , chen vào đúng lúc, cảm động , đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, sau đó còn thêm vào câu ân cần hỏi thăm ” Bây giờ, biểu muội đỡ chút nào chưa?”



      “Rất nhiều!” Nghe câu đó của , uất ức lúc nãy lập tức tan thành mây khói, Viên Tú Ngọc đứng phắt dậy, hết sức phấn khởi ” Nhìn thấy biểu ca như thế, đầu của ta hoàn toàn hết đau!”



      ràng muốn làm cho Viên Tú Ngọc lòi mặt xấu, tại sao ngược lại giúp nàng cùng hoàng thượng tăng thêm tình cảm , Nam Cung Xuân Hương trong lòng hối hận.



      “Biểu ca, ta…” Viên Tú Ngọc tới trước vài bước, muốn gì đó, bỗng nhiên Nam Cung Xuân Hương nhớ ra điều gì, nét mặt vui vẻ, nhanh chóng nắm lấy cơ hội quát to “To gan, trong hoàng cung, trước mặt hoàng thượng, sao dám xưng ta! Đây chính là bất kính với hoàng thượng!”



      “A! ta…” Viên Tú Ngọc sợ đến mặt mày trắng bệch, vừa định mở miệng giải thích liền biết lại sai rồi, đành ứa nước mắt nhìn Phượng Dật, nức nở kêu lên “Biểu ca…”



      Phượng Dật phụ lòng nàng, quay qua Nam Cung Xuân Hương, dịu dàng nhìn nàng, khẽ “Ái phi, Thục phi tuổi còn , vừa mới tiến cung, còn nhiều phép tắc vẫn chưa quen, hãy nể mặt trẫm, bỏ qua cho nàng ấy lần này ! Sau này, trẫm cho người dạy bảo lại!”



      Bị Phượng Dật nhìn bằng ánh mắt nồng nàn như thế, trái tim của Nam Cung Xuân Hương bắt đầu loạn nhịp, làm sao còn nhớ những ghen tức lúc nãy. Nàng say sưa nhìn , yếu ớt kêu lên “Hoàng…hoàng thượng..”



      Si tình! Trong lòng Phượng Dật cười khẩy tiếng, tiếp tục tiến hành mỹ nam kế “Ái phi, thế nào, vậy bỏ qua cho Thục phi lần này nhé!”



      ” …bỏ qua” Nam Cung Xuân Hương theo, tâm trí mơ màng, hoàn toàn biết bản thân đồng ý chuyện gì.



      Đạt được mục đích, Phượng Dật lập tức quay đầu, gương mặt tươi cười nhìn Viên Tú Ngọc “Ngọc nhi biểu muội, Quý phi bỏ qua cho muội, còn mau cảm ơn nàng ấy!”



      “Đa tạ Quý phi tỷ tỷ” Viên Tú Ngọc miễn cưỡng .



      Giờ phút này mới ý thức được bản thân bỏ qua cơ hội tốt để tấn công tình địch, Nam Cung Xuân Hương hối hận muốn cắn lưỡi.



      Nhưng nghĩ lại, trong lúc Viên Tú Ngọc bị giáo huấn , tâm tư của Phượng Dật chú ý đến bản thân, cũng xem như có chút thành công. Vì vậy, kiêu ngạo lại khỏi nổi lên, bắt đầu đắc ý vô cùng.



      “Nếu là ý kiến của hoàng thượng, bổn cung cũng nên tha cho muội lần” Tự cho giúp hoàng đế khỏi mất mặt, Nam Cung Xuân Hương đắc ý , cái đuôi muốn vểnh lên tới đầu.



      Viên Tú Ngọc cam lòng, mím môi thốt lên ” Biểu ca…” Ánh mắt nhìn Phượng Dật chằm chằm, bày ra bộ mặt vừa tủi thân vừa uất ức, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa chảy xuống.



      “Biểu muội, Quý phi rất đúng. tại muội là phi tử của trẫm, lại ở trong hậu cung, hiển nhiên phải tuân theo cung quy. Hơn nữa gọi biểu ca cũng thích hợp, cũng mau chóng sửa lại cách xưng hô !” Sau đó xoay qua nhìn Nam Cung Xuân Hương, tiếp “Muội cũng nên học theo Quý phi, tự xưng là thần thiếp mới phải” Nếu thêm câu này, vở diễn hoàn chỉnh. Phượng Dật thầm nghĩ trong lòng.



      Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, nũng nịu kêu “Biểu ca…”



      “Thục Phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn kháng chỉ hay sao?” nhìn thấy ánh mắt Phượng Dật hướng về phía mình, nàng lại thắng lần nữa, Nam Cung Xuân Hương càng tỏ ra đắc ý, nghênh mặt lên.



      “Ta…” Viên Tú Ngọc cam lòng, cắn cắn môi khẽ “Thần thiếp dám”



      Nam Cung Xuân Hương hất cằm , hừ tiếng.



      Hai nữ nhân nông cạn, có gì thú vị ! Phượng Dật và Lý Ti Thần liếc nhau, cả hai cùng chung ý nghĩ : đến lúc hạ màn rồi ! Bốn mắt nhìn nhau, cùng quyết định.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24: Hợp tác khăng khít
      Edit: Eirlys



      Làm như lơ đãng, Phượng Dật mệt mỏi nhắm hai mắt lại, há miệng ngáp cái.



      “Hoàng thượng, người mệt ư?”. Nam Cung Xuân Hương nhanh nhạy nhìn thấy, ân cần hỏi.



      Viên Tú Ngọc chậm hơn bước, chỉ có thể ngồi tại chỗ tức giận dậm chân.



      “Trẫm vừa mới uống thuốc xong, thái y căn dặn, uống thuốc xong, phải nghỉ ngơi nửa canh giờ”. Phượng Dật chậm rãi , vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng nhìn Nam Cung Xuân Hương : “Nhưng mà hề gì, thỉnh thoảng ngủ hai lần cũng sao. Ái phi vừa mới vào cung, lại quan tâm trẫm như thế, trẫm rất cảm động, chỉ mong có nhiều thời gian ở gần các nàng. Bây giờ các nàng vừa mới tới, trẫm làm sao có thể để các nàng phải quay về”. ý bên trong – cũng hiểu : còn mau trở về cho ta!



      “Có gì thể !”. Nam Cung Xuân Hương thức thời lớn tiếng , đứng lên làm ra vẻ độ lượng : “Long thể của hoàng thượng quan trọng hơn, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng. Thần thiếp mới vừa vào cung , còn nhiều phép tắc chưa quen thuộc, thái hậu nương nương sớm an bài ma ma có kinh nghiệm đến dạy bảo. Xem ra giờ này, bọn họ chờ ở tẩm cung của thần thiếp.Như vậy, thần thiếp cũng quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi nữa”. Tuy là vô cùng tiếc nuối, nhưng lúc cần buông tay phải buông, nếu để hoàng thượng lưu lại ấn tượng xấu sau này tốt lắm. Dẫu sao, phụ thân từng dạy bảo, thả dây dài mới có thể câu được cá lớn!



      “Nhưng mà…các ái phi vừa mới đến, ngay cả trà còn chưa kịp uống..”. Phượng Dật giả vờ luyến tiếc.



      “Muốn uống trà thần thiếp trở về bao nhiêu cũng có, long thể của hoàng thượng chỉ có thôi, cho nên người cũng mau chóng nghỉ ngơi !”. Nam Cung Xuân Hương đứng lên kiên quyết , sau đó xoay người qua Viên Tú Ngọc ra lệnh. “Thục Phi muội muội, chúng ta mau lui ra”



      Những gì nên làm, nên đều bị Nam Cung Xuân Hương giành hết, Viên Tú Ngọc tức giận, thấy cam lòng, vẫn ngồi tại chỗ bất động, bốc đồng : “Ta ! Ta muốn ở lại cùng biểu ca!” Cho dù Phượng Dật ngủ nàng cũng muốn ngồi bên coi chừng, nhất định cho Nam Cung Xuân Hương đắc chí! Hừ!



      Nam Cung Xuân Hương nghe vậy, lạnh lùng : “Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn làm cho hoàng thượng mệt mỏi sao?”



      có! Ta…ta chỉ muốn..”. Viên Tú Ngọc lúng túng, thể tìm ra lý do hợp lý, chỉ có thể nhìn Phượng Dật chăm chú, chờ giúp đỡ.



      Phượng Dật chau mày, dùng tay phải ở dưới bàn hướng sang người ngồi kế bên, véo Lý Ti Thần cái.



      “A –“. Lý Ti Thần đau đớn kêu lên, liền phát mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, kể cả hai vị nương nương cãi nhau.



      Lập tức hiểu được ý đồ của Phượng Dật, Lý Ti Thần bực tức nhìn . Hoàng thượng, ngươi là gian xảo!



      Phượng Dật cũng liếc mắt, nhìn ý : “đến lượt ngươi lên sân khấu rồi đấy”, làm như thấy phẫn nộ của Lý Ti Thần.



      Hoàng thượng, ngươi vô lương tâm! Lý Ti Thần lườm cái, sau đó lên phía trước, hướng hai người kia chắp tay thi lễ, cung kính : “Hai vị nương nương, theo vi thần thấy, hai người cũng nên trở về! Thân thể hoàng thượng khỏe, nên mệt mỏi quá mức. Thái hậu cũng nhiều lần dặn dò, hoàng thượng phải tĩnh dưỡng, cho bất cứ ai tới quấy rầy. Chắc hẳn, thái hậu cũng có qua với hai vị”



      Hai nữ nhân vội nhìn nhau.



      Các nàng đương nhiên biết Phượng Dật cần phải tĩnh dưỡng. Buổi sáng thỉnh an, thái hậu còn căn dặn lần nữa, có việc gì tuyệt đối được làm phiền hoàng thượng, chờ thân thể hoàng thượng khỏe lại, nàng an bài cho bọn họ thị tẩm, Nhưng mà, hai người ỷ vào thân phận đặc biệt của mình, thể đợi được vội chạy đến đây, muốn cho Phượng Dật lưu lại ấn tượng tốt, ghi nhớ dịu dàng quan tâm của bọn họ. Như thế, đến lúc chọn người thị tẩm, người hoàng thượng nghĩ đến trước tiên khẳng định là bọn họ,vậy họ cũng sinh hạ long tử trước tiên. Như vậy ngôi vị hoàng hậu đúng là trong tầm tay.



      Thế nhưng, hai người đều tự cho mình thông minh, đều ngờ đối phương cũng có can đảm như thế, trước sau đều đến . Bây giờ, dịu dàng quan tâm thấy bao nhiêu, lại còn tranh chấp với nhau.



      Giờ nhớ lại dáng điệu giống như cười mà cười của Nam Cung Xuân Yến, ánh mắt là dịu dàng, nhưng biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt ấy, bọn họ khỏi cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy càng xa càng tốt.



      biết, bọn họ có nên đến chỗ thái hậu tố giác người kia hay ?.



      Suy nghĩ hồi, hai thiếu nữ hẹn mà cùng run lên, liếc nhau, sau đó cúi đầu, cùng kêu lên: “Thần thiếp xin cáo lui”



      nghĩ tới nêu ra thái hậu, hiệu quả là nhanh chóng! Lý Ti Thần cười khúc khích, đắc ý thôi.



      “Các nàng muốn vậy, trẫm cũng …giữ nữa”. Phượng Dật làm như vô cùng luyến tiếc, tiếng cũng có chút u buồn: “Người đâu, đưa Quý phi, Thục phi hồi cung!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25 : Lòng nam nhân hiểm ác
      Edit: Eirlys



      Hai nhóm người xa, cả gian khôi phục lại thanh tĩnh.



      Đến lúc còn nghe bất cứ tiếng động nào, Phượng Dật mới thở dài hơi, như trút được gánh nặng, ngồi xuống thản nhiên : ” Bây giờ, ngươi còn hâm mộ trẫm có phúc nữa ? “.



      có, có! “. Lý Ti Thần lắc lắc đầu, nét mặt tỏ ý “xin miễn cho kẻ bất tài”.



      “Hai nữ nhân này, người tự cho mình thông minh, giả vờ đáng thương, kỹ năng diễn kịch quá kém, liếc mắt cái là có thể nhìn ra, vậy mà còn ở đây vênh váo. Người như vậy, chỉ nhìn lần liền thấy chán. Huống chi mới vào cung có ngày, lại ở trước mặt ngươi phân cao thấp! Đủ thấy cũng có trí tuệ gì, khó có thể ở lâu dài trong chốn thâm cung. Tuy là dung mạo xinh đẹp, nhưng mà có đầu óc, chỉ là vật trang trí làm tăng thêm phiền phức, thà có còn tốt hơn!”. Ở trước mặt bạn tốt, lòng đánh giá.



      Phượng Dật gật đầu đồng ý.



      Lại rót cho mình chén trà, uống chút, khóe miệng hơi cong lên. cười nhạt: “Bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Chờ xem, ỷ vào thân phận đặc biệt của bản thân, thời gian tiếp theo bọn họ càng đấu đá túi bụi. Sau này trò hay nhất định xảy ra liên tiếp”. nữ kia hãy chuẩn bị đối phó.



      ?”. Lý Ti Thần hưng phấn chớp chớp mắt.



      “Nhưng mà”. Nụ cười mặt vội tàn , tiếc nuối : “Tiếc là ta được xem”



      sao, mấy ngày nữa, trẫm tìm lý do triệu ngươi tiến cung”. Phượng Dật tự tin . Gần đây tình hình rối ren, có người tín nhiệm ở bên giúp đỡ cũng tốt.



      biết ý đồ hiểm ác của , Lý Ti Thần ngây thơ vỗ tay, phấn khởi : “ tốt quá!”



      Giữa lúc tâm tình hai người tốt, tên thái giám chạy ào vào trong điện, hét lớn: “ hay rồi , hoàng thượng, có chuyện tốt!”



      Phượng Dật nhắm mắt giả vờ ngủ say, nhúc nhích.



      Lý Ti Thần hiếu kỳ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi hốt hoảng như vậy”



      “Cãi nhau…bọn họ tranh cãi! “. Tiểu thái giám thở hổn hển tiếp: ” Quý…Quý phi… cùng …cùng Thục phi vừa… ra khỏi điện…liền cãi nhau!”



      “Cãi nhau sao ?”. Ánh mắt Lý Ti Thần sáng lên, vừa định ra ngoài “Mau xem chút!”



      Phượng Dật nắm áo kéo lại.



      “Hoàng thượng, ngươi đừng có kéo ta” Lý Ti Thần xoay người lại, giằng co kéo vạt áo ra.



      “Nôn nóng làm gì?”. Phượng Dật chậm rãi , nở nụ cười hài lòng, làm như chuyện này xảy ra phải do vừa rồi châm dầu vào lửa.



      “Xem trò hay mà! “. Lý Ti thần sốt ruột : “Hai nữ nhân đó,vừa rời tầm mắt của ngươi, nhất định là lộ ra bản tính, bây giờ khẳng định sử dụng hết thủ đoạn, tranh cãi long trời lỡ đất!”. vở kịch hay như vậy, sao có thể bỏ qua?”.



      ” Hãy đợi thêm chút nữa”. Phượng Dật buông tay, cầm chén trà lên chậm rãi uống, ung dung : “Mới bắt đầu thôi, đợi bọn họ tranh cãi kịch liệt thêm chút nữa cũng muộn”.



      nữ kia còn chưa xuất , làm cái gì?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :