1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 16: Tâm kế
      Edit: Eirlys



      canh giờ?” Lý Ti Thần kinh ngạc. Trong lòng thầm tính toán trong canh giờ qua hai lỗ mũi có thể chảy ra bao nhiêu máu.



      Khó có thể ước lượng được, nhưng mà, khẳng định là ít! Khó trách hôm nay nhìn hoàng thượng suy yếu như vậy!



      Liếc nhìn Phượng Dật, thận trọng hỏi ” Vậy động phòng chẳng phải là…?”



      Dùng lỗ mũi bởi vì bị nhét bông quá lâu mà đau buốt thở ra hơi, Phượng Dật càng tức giận gằn giọng :” Bởi vì tác dụng của lộc huyết quá mạnh, trẫm vừa bước vào tân phòng liền chảy máu mũi, chảy ngừng được. Thái y dùng mọi cách, cuối cùng bởi vì trẫm mất máu quá nhiều nên bất tỉnh, lại phải đợi nửa canh giờ sau máu mới ngừng chảy. Ngươi xem người hôn mê từ giờ Hợi (2) tối hôm qua đến giờ Thìn(3) sáng nay mới tỉnh lại , còn có thể động phòng sao!”



      Lý Ti Thần im lặng lát, sau đó mở miệng “Lần này quả là thái hậu đúng” lòng . Thảo nào sáng sớm gọi đến đây, xem như con cừu con đem tế thần!



      như vậy bốn vị tân nương, người ngươi cũng chạm đến?” Qua hồi lâu, cảm thấy bầu khí dịu chút, Lý Ti Thần lại hỏi.



      hồi, miệng đều khô, Phượng Dật cầm lấy chén trà của Lý Ti Thần uống hơi, sau đó mới lạnh lùng đáp “Đúng vậy”



      Hai khóe miệng của Lý Ti Thần xếch xuống.



      Hoàng thượng đáng thương! Đêm động phòng hoa chúc, trước mặt là bốn vị tân nương xinh đẹp, quyến rũ, vậy mà người cũng thể chạm tới , chỉ có thể trơ mắt nhìn, còn bị chảy máu mũi ngừng lại được, đúng là thống khổ!



      “Lão đầu nhà ta mà biết, chắc chắn khóc đến chết sống lại” lẩm bẩm.



      “Ngươi cho ông ấy chẳng phải là được rồi sao?” Vừa trút giận xong, trong lòng Phượng Dật sảng khoái lên rất nhiều. Cười cái, ung dung ” Nhưng mà, nữ đó làm như vậy, ngược lại xem như giúp trẫm”



      “Giúp?” Lý Ti Thần hiểu “Tại sao lại thế?”



      Phượng Dật trở lại chỗ ngồi, thong thả cách khác, cho dù nữ bỏ lộc huyết vào rượu, trẫm cũng nghĩ cách tránh được lần này, việc làm của ả, vô tình lại giúp trẫm” Có điều cách làm và động cơ khiến rất tức giận.



      Quay đầu lại, thấy bạn thân vẻ mặt ngớ ra, tiếp tục giải thích” , bốn nữ nhân đó, người trẫm cũng có ý định chạm đến.”



      “Tại sao?” Lý Ti Thần lớn tiếng kêu lên “Nên biết rằng, bốn vị phi tử đều xuất thân từ các gia tộc quan trọng. Lấy các nàng, được các gia tộc đó ủng hộ, từ nay về sau có thể đảm bảo đất nước thái bình, dân chúng yên ổn. Việc có liên quan đến yên ổn của quốc gia, ngươi nên làm theo ý thích của bản thân”



      “Vậy phải xem trẫm có cái phúc đó !” Phượng Dật cũng to tiếng, trong mắt lên vẻ lạnh lùng “ nữ kia tưởng rằng trẫm biết mưu của ả sao! Trẫm trưởng thành, thân thể ngày càng bình phục, sắp khống chế được, ả liền nạp phi cho trẫm, đợi trẫm có nhi tử, ả diệt trừ trẫm, đưa tiểu hoàng tử lên làm hoàng đế để dễ dàng thao túng, từ từ biến đất nước thành thiên hạ của nhà Nam Cung! Cứ mỗi hai tháng đều thay cung nữ ở tẩm cung của trẫm, phải ả mong muốn trẫm vừa ý vài người, lâm hạnh bọn họ, nhanh chóng sinh ra hoàng tử để ả có thể thực được mưu sao?”



      “Nhưng mà” siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn ra bầu trời xanh thẫm ngoài cửa sổ, kiên quyết “Chỉ cần ngày trẫm còn ngồi ngai vàng, mưu của ả đừng hòng thực được!”



      Những lời vừa nghe ….hình như có chút quá đáng! Lý Ti thần thầm nghĩ. Theo thấy, thái hậu nương nương dường như có xảo quyệt như Phượng Dật . Dù sao cũng chỉ là nương mười mấy tuổi, có thể có tâm kế lợi hại đến thế sao? Nhưng mà những lời này tuyệt đối dám cho Phượng Dật nghe.



      Trước mặt hoàng đế lại tốt cho kẻ thù lớn nhất của ư ! dám! Lý Ti Thần vẫn chưa muốn chết!



      Chú thích:

      (1)Phượng Tường: phượng hoàng bay lượn

      (2)Giờ Hợi : từ 9 – 11 giờ đêm

      (3)Giờ Thìn: từ 7 – 9 giờ sáng
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 17: Uống thuốc.
      Edit: Eirlys

      lúc hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng bên tai truyền đến hồi lách cách dứt của tiếng châu ngọc va vào nhau.



      Bức rèm châu lần nữa bị người vén lên, cung nữ mặc y phục hồng nhạt, thắt lưng bằng gấm màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ uyển chuyển vào phía trong điện.



      tay nàng còn bưng cái khay sơn đỏ, ở bày cái chén mạ vàng ngừng phát ra mùi vị đặc biệt. Mùi vị đó hăng hăng, chỉ vừa ngửi được, mọi người cũng cảm thấy cổ họng bắt đầu khó chịu.



      “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng” Nâng cái khay cao lên, cung nữ chậm rãi khuỵ chân xuống , nhàng thi lễ, giọng êm dịu mê người, phong thái tao nhã vô cùng.



      hổ danh là cung nữ đắc ý nhất bên cạnh nữ kia, từng hành động đoan trang thanh nhã, rất có quy tắc, mà lại toát ra khí chất mê người, so sánh nhiều cung phi còn xinh đẹp quyến rũ hơn. Đây là gần mực đen sao? Phượng Dật trong lòng cười lạnh. Quả là, cùng chung chỗ với nữ kia, cũng có gì tốt!



      Cố ý cho nàng quỳ lâu chút, đến lúc thấy tay ngọc bưng khay bắt đầu run run, mới giơ tay lên “Miễn lễ, bình thân”



      “Tạ ơn hoàng thượng” Cung nữ chậm rãi đứng dậy, vẻ đoan trang thanh nhã vẫn như cũ, nàng nhàng mỉm cười, từ tốn lại trước mặt Phượng Dật, mang cái bát đưa tới trước mũi , khom người ” Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc”



      Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Phượng Dật bất giác cao mày, ngửa người ra sau.



      “Cứ để đấy, trẫm đợi thuốc nguội bớt uống” chỉ tay lên bàn bên cạnh, miễn cưỡng .



      Cung nữ lắc đầu, giơ chén thuốc cao lên , kiên định “Bẩm hoàng thượng, thái hậu căn dặn, nô tỳ phải tận mắt nhìn thấy hoàng thượng uống xong mới có thể rời



      Phượng Dật – nét mặt đanh lại, miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận chén thuốc , ánh mắt do dự, nhìn cái chén đen như mực lát, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, nín thở đem cái bát đen tuyền trút vào trong miệng, sau đó ném chén lên bàn trước mặt cung nữ, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt như – uống xong rồi, ngươi có thể được chưa?



      Cung nữ lại lắc đầu, mặt bày ra nụ cười trước sau như , từ tốn

      “Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương còn , xin ngài phải nuốt hết thuốc xuống mới được. Phải biết rằng, mỗi vị thuốc đều do người khác vất vả trồng nên, lại do thái y tốn bao tâm sức mà chế ra, dù là lãng phí giọt, cũng là vô cùng có lỗi!”



      Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, siết chặt nắm tay đến nỗi các khớp xương đều , móng tay bấm vào thịt, giống như cố nén muốn bóp chết nữ kia.



      lát sau, ngửa đầu, nuốt hết thuốc trong miệng xuống, sau đó há miệng trống trơn cho cung nữ xem, nghiêm mặt ” Trẫm uống xong, xin hỏi Lục Ngọc nương, mẫu hậu còn gì căn dặn ?”



      hết. Hoàng thượng chịu hợp tác, thái hậu nương nương đương nhiên là cực kỳ hài lòng, còn gì để ” Cung nữ cúi đầu, dịu dàng . Vừa cúi đầu, liền có tia vui vẻ ánh lên trong mắt nàng.



      Thu hồi cái bát bàn, nàng cúi người giọng “Nô tỳ xin cáo lui “. xong liền bước nhanh rời .



      Nếu liền có lẽ nhịn được bởi nàng rất muốn cười to lên!



      Thái hậu nương nương dĩ nhiên đoán được phản ứng của hoàng thượng sai tí nào. Quá thần kỳ! Nàng càng thêm khâm phục người.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 18: Đắng
      Edit: Eirlys



      Cung nữ vừa mới bước chân ra khỏi điện , Phượng Dật mới vừa rồi vẻ mặt còn phẫn nộ, bất thình lình nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo, miệng há to, tay nắm cổ, chạy tán loạn khắp phòng, khẩn trương kêu lên ” Nước! Nước! Nước ở đâu? Trẫm muốn uống nước!”



      Lý Ti Thần bị những hành động của làm cho kinh hãi, lập tức theo sau Phượng Dật, lo lắng hỏi” Hoàng thượng, làm sao vậy? Ngươi sao thế?”



      Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của nhăn nhó, ngũ quan méo mó, khóe mắt thấp thoáng có nước mắt trào ra, bộ dạng rất khổ sở.



      Có phải…là thái hậu hạ độc trong chén thuốc ? Lý Ti Th ần thầm nghĩ. Nhưng mà hợp lý! Cho dù có ý đồ mưu phản, có cần làm chuyện táo bạo như vậy ?



      Sau khi chạy vòng, Phư ợng Dật quay lại chỗ ngồi, cầm lên ngọc bôi bị ném lên bàn, đem chút nước còn sót lại rót vào trong miệng. thống khổ khẽ “Đắng… đắng! Thuốc này .. đắng!”



      Khuôn mặt của Lý Ti Thần giật giật, muốn thổ huyết hỏi “Hoàng thượng, chỉ vì thuốc rất đắng thôi sao?”



      Còn làm đến mức như vậy? Có cần khoa trương như thế ? phải chỉ là chén thuốc thôi sao? đại nam nhân chỉ vì uống chén thuốc đắng mà kêu la thành như vậy, ra người khác cười chết mới lạ!



      Phượng Dật lườm cái– ngươi nếm thử mới biết đắng như thế nào! Miệng đều bị tê cứng, lưỡi bây giờ nghe bản thân sai bảo, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Lý Ti Thần .



      “Hoàng thượng..”



      Cung nữ, thái giám ở ngoài điện nghe thấy tiếng kêu vội chạy vào đây, nhìn thấy hoàng đế hề có hình tượng cũng hề sợ hãi, vì thành thói quen.



      Phượng Dật nắm thái giám hỏi: “Mứt hoa quả đâu? Trà đâu? Có cái gì nhanh mang lên cho trẫm!”



      cung nữ tiến lên, lúng túng cúi đầu “Bẩm hoàng thượng, sáng sớm hôm nay, thái hậu muốn ăn mứt hoa quả, sau đó mang toàn bộ mứt hoa quả ở Ngự Thiện phòng. Còn mứt mới mua, ít nhất cũng phải chờ qua Ngọ thiện (1) mới đưa vào cung!”



      nữ! Lại là việc tốt ả làm ra! Phượng Dật căm hận nghĩ, mối hận với Nam Cung Xuân Yến bất giác lại tăng thêm.



      “Vậy trà sao? lẽ cũng bị thái hậu uống sạch?” tức giận hỏi.



      “Hoàng thượng, trà tới !” Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ vừa dâng trà lúc nãy , tay bưng bình trà mới pha chạy vào trong điện.



      Lý Ti Thần vội vàng nhận lấy, rót chén đưa tới trước mặt ”Hoàng thượng, đừng tức giận nữa, uống trà trước cho đỡ đắng!”



      Phượng Dật liền cầm lấy há miệng uống vào.



      “Hoàng thượng cẩn thận, trà này vừa mới pha, còn chưa nguội bớt—“



      Tiểu cung nữ còn chưa xong, Phượng Dật đem trà mới rót vào miệng phun hết ra ngoài, la lên “Nóng quá” Tiếng la so sánh lúc nãy còn lớn hơn mấy phần, ngọc bôi trong tay cũng rớt xuống đất.



      Xong! Trải qua lần đắng lần nóng, lưỡi hoàn toàn mất cảm giác!



      “Nô tỳ…nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Tiểu cung nữ sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin, giọng cùng thân thể run lên.



      “Việc này liên quan đến ngươi” Phượng Dật lạnh lùng .



      “Nam – Cung – Xuân – Yến !” Cố nén lại đau buốt đầu lưỡi và vị đắng còn sót lại trong cổ họng, càng nghĩ càng giận, cực kỳ phẫn nộ gầm lên ” nữ kia, là ả! Khẳng định là ả! Nhất định là ả hạ lệnh bỏ mật ong trong thuốc, lại còn tăng thêm hoàng liên (2)!”





      Chú thích:

      (1) Ngọ thiện : bữa ăn trưa

      (2) Hoàng liên : vị thuốc trong Đông y, rất đắng

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19 : Nguyên nhân
      Edit: Eirlys



      Lý Ti Thần hết sức thận trọng quan sát sắc mặt xanh mét của Phượng Dật hồi, sau đó giả vờ cầm chén trà lên uống , thấp giọng hỏi “Hoàng thượng, ngươi đỡ chút nào chưa?”



      Phượng Dật quay đầu lại, ánh mắt u ám liếc , ý – ngươi nghĩ sao?



      Lý Ti thần vội vàng ngậm miệng, cúi đầu uống trà.



      Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại cảnh rối loạn lúc nãy, liền nhịn được, khóe miệng cong lên, lại muốn cười.



      nghĩ tới hoàng thượng trước mặt người khác luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, vậy mà lại bị thái hậu chơi khăm tới bi thảm như thế! Thấy cung nữ, thái giám trong Phượng Cung hề kinh ngạc khi thấy như vậy, Lý Ti Thần khẳng định việc này xảy ra nhiều lần. Tại sao trước kia đến lại xem được kịch hay như thế nhỉ? là đáng tiếc!



      Hai tia nhìn sắc bén xuyên thấu chén trà, bắn thẳng về phía Lý Ti Thần, truyền đạt thông tin “Ngươi muốn sống ư?”



      Để chén trà xuống, bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt như bốc cháy hừng hực của Phượng Dật, Lý Ti Thần bất giác rụt cổ lại, cố gắng nín cười, thiếu chút nữa làm chết nghẹn.



      “Muốn cười cười , đừng cố nén, trẫm trách ngươi” Phượng Dật nhìn , lạnh lùng . Ở khóe miệng giắt nụ cười nhạt nhưng làm người ta cảm giác vô cùng sợ hãi.



      Đúng vậy, Phượng Dật trách , nhưng từ nay về sau vô cùng khinh bỉ Lý Ti Thần, trả đũa , cho sống bằng chết, khiến cho ân hận lúc đầu làm vậy.



      Phượng Dật vừa há miệng, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tỏa ra. Mặc dù uống cách đây nén nhang, nhưng người khác có thể từ mùi vị đó đoán ra được thuốc khó uống đến thế nào.



      Lý Ti Thần cúi đầu, vội : “Thần dám”



      còn trẻ, vẫn chưa chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thiên hạ, còn chưa hưởng thụ đủ, phụ thân cũng chờ báo hiếu , cho nên thể ngu ngốc tự tìm đường chết.



      Phượng dật hừ lạnh tiếng, khen thức thời.



      “Nhưng mà hoàng thượng” Lý Ti Thần lại nâng cao chén trà, liếc cái,sau đó ra suy đoán của bản thân” Có lẽ, thái hậu hạ lệnh bỏ mật ong trong thuốc chỉ vì tăng cường dược tính. Dù sao, ngươi vừa mới thành thân, lạnh nhạt với các vị tân nương quá lâu cũng phải chuyện tốt”



      Phượng Dật cầm bình trà tự rót cho bản thân chén, sắc mặt chút thay đổi nhìn chăm chú nước trà xanh lóng lánh, thản nhiên ” Ti Thần, bây giờ trẫm rất nghi ngờ, ngươi có thể là gian tế do nữ đó phái đến bên cạnh trẫm”



      Lý Ti thần ngẩn người ra hồi.



      có chuyện đó!” bỗng nhiên đập bàn, đứng dậy nhìn Phượng Dật, hét lớn ” Tại sao ngươi có thể nghi ngờ ta! Chúng ta từ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm tình cảm có thể vì nữ nhân mà thay đổi ư?”



      “Mười mấy năm tình cảm?” Phượng Dật khẽ nhếch môi, phát ra tiếng cười nhạo, sắc mặt lạnh băng, lãnh đạm : “Mẫu phi của trẫm bầu bạn bên cạnh phụ hoàng hơn mười năm, mẫu phi mến mộ phụ hoàng minh quyết đoán, phụ hoàng cũng khen ngợi mẫu phi hiền thục dịu dàng, hai người tương thân tương ái, luôn làm cho người khác cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng số phận của mẫu phi ra sao ? phải là thê thảm vô cùng ư!”



      Năm ngón tay nắm chặt chén trà, tiếng của trầm thấp, bi thương có thể làm người khác đau lòng “Từ khi nữ đó xuất , mẫu phi liền bị đày vào lãnh cung, mấy lần cầu kiến phụ hoàng cũng được. Mà lần gặp mặt cuối cùng, là do phụ hoàng chủ động, ban thưởng rượu độc cho mẫu phi tự vẫn!”



      “Nhưng ..nhưng đó là vì Nguyên phi mấy lần bất kính với hoàng hậu, cho nên mới bị…” Lý Ti Thần thận trọng giải thích.



      “Mấy lần bất kính có thể ban cho tội chết sao?” Phượng Dật cười lạnh nhìn , hàn ý trong mắt đủ làm đông người ta thành khối băng ” Dù sao nhất dạ phu thê bách dạ ân (1), tình nghĩa phu thê mười mấy năm, chẵng lẽ chỉ vì mấy lần bất kính nho có thể quên hết ư? Hơn nữa, phụ hoàng có lo lắng cảm giác của trẫm lúc đó sao? Khi đó, trẫm bị bệnh nặng, phụ hoàng sợ chuyện đó đả kích lớn đến trẫm ư ? sợ trẫm chịu đựng nổi cũng theo mẫu phi sao?”



      “Ơ—” Lý Ti Thần bị lạnh lẽo làm cho run rẩy, lúng túng sờ sờ cái mũi, nâng chén trà lên ngượng ngập “Chuyện này ta vô phương giải thích”



      Thu hồi ánh mắt lạnh băng, sau đó uống chút trà vừa nguội bớt, lưỡi dần khôi phục chút cảm giác, vị đắng còn sót lại từ cổ họng lan tỏa ra. Nhiều năm chịu đựng, thù mới hận cũ chất chồng, kiềm chế được, hai hàm răng nghiến lại .



      nữ kia, ả thong dong được bao lâu nữa! Đợi trẫm đoạt lại quyền lực , việc đầu tiên là buông tha ả! Trẫm nhất định đem ả phanh thây!” Siết chặt nắm tay, hùng hồn .



      Đây là oán niệm tích lại bấy lâu sao? Lý Ti Thần thầm nghĩ, xem ra những việc làm của thái hậu bốn năm qua đúng là gây thù chuốc oán với hoàng thượng.



      Nhưng mà, cũng phải lại, lật đổ thái hậu, có khả năng. Trừ phi thái hậu chủ động nhượng quyền.



      Nhưng có khả năng đó sao? Có ai ngu đến mức đem quyền lợi tay mình giao cho kẻ khác? Lại là quyền lực cai quản thiên hạ, mà kẻ tiếp nhận kia lại mực hận nàng thấu xương, luôn hận thể đem nàng nghiền thành tro bụi.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 20: Quý phi giá lâm

      Edit: Eirlys



      Thình thịch, tiếng bước chân dồn dập ở ngoài bức rèm châu vọng lại, tiếng của thái giám phụ trách gác cửa truyền đến ” Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến”



      Quý phi? Hai người liếc nhìn nhau.



      Quay đầu lại, Phượng Dật hít sâu hơi, trầm giọng ” Tuyên”



      “Tuân chỉ”. Thái giám lui ra.



      Lý Ti Thần vươn cổ nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi” Quý phi nương nương? Có phải là ngũ tiểu thư của nhà Nam Cung, là muội muội cùng cha cùng mẹ với thái hậu – Nam Cung Xuân Hương?”



      Phượng Dật gật đầu “Đúng vậy”



      Lý ti Thần cau mày, hiểu “Giờ thỉnh an qua lâu. Bây giờ, nàng tới làm gì?”



      Phượng Dật nhún vai, cười nhạt ” Ngươi chờ xem chẳng phải biết sao?”



      , liền có người vận y phục lộng lẫy hoa lệ, đầu cài trang sức quý giá, ung dung tiến vào. Vén bức rèm châu lên qua, tới khi còn cách trước mặt Phượng Dật vài bước, nàng quỳ xuống, dịu dàng ” Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”



      Nàng vừa bước vào, vẻ tức giận mặt Phượng Dật trong nháy mắt trở nên nhã nhặn ,vui vẻ. bước nhanh qua, đỡ Nam Cung Xuân Hương lên, khẽ : “Ái phi miễn lễ”



      “Hoàng thượng…” nghĩ tới được Phượng Dật đối xử ân cần như thế. Nam Cung xuân Hương vô cùng kinh ngạc.



      Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt thanh tú chứa chan tình cảm của , Nam Cung Xuân Hương chỉ cảm thấy ‘ bùm ‘ tiếng, dường như có vật gì trong óc nổ tung, làm cho tâm trí nàng trống rỗng, tay chân bủn rủn, thể động đậy.



      nghĩ tới, lời đồn hoàng thượng bị bệnh yếu ớt, thế nhưng lại tuấn mỹ bất phàm như thế, toàn thân tỏa ra phong thái cao quý, cần mặc y phục quý giá , cần phải tỏ ra vẻ gì khác, cũng cần đám quan lại vây quanh tung hô vạn tuế , vẫn khiến kẻ khác cảm thấy gì sánh kịp. Chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, rạng rỡ chói chang, làm người khác lóa mắt. Dù cho sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhưng cũng làm mất vẻ tuấn tú, cao quý của .



      Thân thể của nàng…lòng của nàng…hoàn toàn bị chinh phục.



      “Hoàng…hoàng thượng…” khó khăn lắm mới mở miệng được, tiếng thẹn thùng từ đôi môi đỏ hồng của nàng phát ra, đôi mắt e thẹn nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của nỡ dời , khuôn mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng ửng đỏ lên.



      Mà Lý Ti Thần nhìn thấy Phượng Dật biến đổi sắc mặt so sánh diễn kịch còn nhanh hơn , nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, con mắt thiếu chút nữa rớt ra. Lát sau, mới tìm lại được tiếng , tới bên hai người có tư thế kì lạ, khó khăn lên tiếng “Vi thần tham kiến quý phi nương nương”



      Ở thời khắc vô cùng lãng mạn này, lại có người chen vào, trong lòng Nam Cung xuân Hương hận đến muốn giết .



      Phục hồi lại tinh thần, hướng về phía tiếng , nhìn vào đôi mắt ra vẻ như cố ý của Lý Ti Thần, nén lại bực bội trong lòng, nàng nhàng hỏi “Vị này là…”



      Phượng Dật buông tay ra, cách xa nàng hai bước, sau đó “Vị này là con trai của Lý thái phó, Lý Ti thần, là bạn đồng học với trẫm tại Thái Học Viện(2), cũng là bạn thân của trẫm”



      ra là Lý đại nhân” Nam Cung Xuân Hương vội vàng cúi người chào , trong lòng thầm nguyền rủa phá ngang cơ hội tốt dễ có được, hận thể tìm chỗ vắng vẻ chửi ầm lên.



      Nhìn vẻ tức giận đè nén trong ánh mắt nàng, Phượng Dật xoay người, ngồi vào chỗ cũ, sau đó hướng về thái giám, cung nữ ở ngoài điện ” Người đâu, ban ghế ngồi”



      Chờ Nam Cung Xuân Hương tao nhã ngồi xuống, Phượng Dật mỉm cười hỏi “ biết ái phi đến gặp trẫm, là có việc quan trọng gì?”



      “Thần thiếp…” Vừa cất tiếng , trong phút chốc hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.



      “Hôm nay…sáng sớm hôm nay, thần thiếp và mấy vị tỷ muội cùng tới thỉnh an hoàng thượng, chỉ thấy hoàng thượng nằm mê man giường, hơi thở yếu ớt, ngay cả nhìn chúng thần thiếp cũng thể. Sau khi trở về, tình cảnh đó cứ lên trước mắt thần thiếp, lại nhớ chuyện đêm qua, thần thiếp buồn rầu dứt, ăn cũng muốn , đứng ngồi yên. Nên muốn đến xem hoàng thượng chút, nhìn thấy hoàng thượng bình an vô , thần thiếp…thần thiếp quả thực rất…lo lắng!” tới đó, nàng nghẹn ngào muốn nên lời.



      Xong đời! Trong lòng Lý Ti Thần khóc thét, bắt đầu cầu nguyện cho vị tân quý phi nương nương này. Chẳng lẽ nàng biết, việc đêm qua là nỗi sỉ nhục lớn của Phượng Dật sao? Nàng muốn sống nữa sao mà dám xát muối vào vết thương của ?



      Nhưng mà đúng là nàng biết thế!



      Mà Phượng Dật cũng nổi giận như đoán. Mi mắt của rũ xuống – kỹ xảo che đậy trong lòng vui, rồi lại làm như cảm động làm ái phi lo lắng”

      Nam Cung Xuân Hương nghe vậy,trong lòng vui vẻ, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Phượng Dật, mở miệng thốt lên ” Hoàng thượng…”



      muốn thêm vài câu để chiếm được cảm tình của Phượng Dật, lại nghe hồi tiếng bước chân truyền tới, thái giám mới vừa rồi vào bẩm báo, quỳ ở ngoài rèm “Hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến”



      Thục phi? Viên Tú Ngọc, là tiểu thư ở nhà mẹ ruột của hoàng đế, con của huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Nguyên Phi, biểu muội của hoàng thượng. Trong đầu Lý Ti Thần nhớ lại thân thế của nàng.



      Cùng lúc đó,vẻ mặt Nam Cung Xuân Hương cũng có tia phẫn nộ lên. Bầu khí tràn đầy tình cảm vất vả lắm mới tạo nên, lại bị người tới cắt ngang, muốn tức giận cũng khó! Huống chi đây lại là đối thủ cạnh tranh lớn.



      “Tuyên” Phượng Dật chút nghĩ ngợi .



      “Vâng” thái giám xoay người nghênh đón vị nương nương khác vào điện.



      Chú thích:

      (1)Nhất dạ phu thê bách dạ ân : đêm vợ chồng, ngàn ngày tình nghĩa.

      (2) Thái học viện: trường dạy cấp học cao nhất thời phong kiến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :