1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 4 : Vợ chồng như thế sao.


      Edit: Eirlys


      “Xuân Yến, lại đây ! trẫm như vậy, ngươi còn sợ trẫm ăn ngươi hay sao?” thấy nàng vẻ mặt ngớ ra, tâm tình của dường như tốt lên rất nhiều, vui vẻ kêu lên, tuy nhiên tiếng vẫn yếu ớt như cũ.


      Nam Cung Xuân Yến giương mắt, lặng lẽ nhìn cái, thong thả bước qua, ngồi ở mép giường.


      Chỉ mấy ngày gặp, trước kia tràn đầy khí thế mà nay suy yếu thành hình dạng này, khó chịu, cũng phải có. Dù sao nàng cùng lão già này ở chung cũng hơn năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng mà, muốn trách trách thường ngày quấy nhiễu nàng quá mức, từ sáng đến tối, làm cho nàng thời gian để thở chút cũng có, Thú tiêu khiển duy nhất chính là “ân cần thăm hỏi” tổ tông mười tám đời của , nguyền rủa chết được tử tế. Chỉ là, hôm nay đột nhiên thấy bộ dạng ốm yếu bệnh tật của , nàng nhất thời có chút thể đón nhận.


      “Xuân Yến ” bàn tay gầy gò sờ lên đôi tay mềm mại tay của nàng.


      “Vâng” đắm chìm trong bi thương, nàng giống như ngày thường, có thể đối phó cái tay hay giở trò của .


      “Trẫm sắp chết” bình tĩnh , ánh mắt đầy dụng ý nhìn vào khuôn mặt chút biểu lộ tình cảm của nàng.


      “Ta biết ” Nam Cung Xuân Yến đáp. Cho nên nàng mới chịu đến đây.


      “Trẫm thực sắp chết ” nhắc lại.


      “Ta biết” . Cùng câu , chút tình cảm nào trong đó.


      “Thế nhưng trẫm cũng buông tha cho ngươi được” trong mắt ánh lên tia gian xảo.


      “Ngươi cái gì?”


      buông tha cho nàng…?


      buông tha cho ta là sao? Lão già thối này lại mưu gì đây?


      Trong nháy mắt, trong lòng chút bi thương liền bị ném ra khỏi đầu, hình ảnh ngày trước bị giày vò thảm thương cuồn cuộn kéo đến, trong mắt chứa đầy lửa giận sáng ngời. Nam Cung Xuân Yến đề phòng nhìn .


      Chọc tức nàng thành công, Phượng Huyền mở miệng lớn, cười ha hả đắc ý ngừng.


      Cảm thấy bản thân bị trêu, Nam Cung Xuân yến hung hăng trừng mắt liếc , tức giận “Lão bất tử, có chuyện gì hãy mau , có rắm mau thả, xong ngươi mau mau chết cho ta”


      Nghe ngoài điện từng đợt tiếng hít thở, nàng biết là chuyện thanh quá lớn, người bên ngoài đều nghe được.


      Nam Cung Xuân Yến hiển nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra. Nàng cắn cắn môi, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn . Đều là ngươi! Trước đám đông hủy hình tượng của ta.


      Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, khiến cho cười thỏa thích hồi.


      Nhưng mà, vui quá hóa buồn, mới cười vài tiếng mà thôi, liền ho trận đến tê tâm liệt phế.


      Nam Cung Xuân Yến gì, lạnh lùng nhìn ho ngày càng lợi hại, có thể vỡ phổi chừng. Nhìn bốn phía cũng có người nào khác, cung nữ, thái giám đều bị đuổi ra ngoài, nếu có tình huống khẩn cấp dám vào. Như thế xem ra, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.


      Vì vậy, nàng bất đắc dĩ trèo lên giường, giày cũng lười cởi ra, đỡ thân thể gầy gò của lên, vỗ lên lưng vài cái mạnh , cho đến khi hồi phục hô hấp bình thường.


      “Đa… đa tạ” lưng vẫn còn đau, biết nàng cố tình trả thù, nhưng tốt xấu cũng là giúp . Phượng Huyền hít vào khí tươi mát cách biệt lâu, cười nhìn nàng.


      Nam Cung Xuân Yến gì, chỉ trừng mắt nhìn ,thầm nghĩ là vô vị, chẳng đáng để cười.


      Phượng Huyền chỉ có thể tự cười mình.


      “Xuân Yến” lại , vừa mới khôi phục chút hơi sức, tay lại bắt đầu sờ soạng.


      “Sao?” Nam Cung Xuân yến miễn cưỡng đáp lại, lần này còn chưa đụng tới được nàng, bàn tay quấy phá của bị đánh cái.


      Hành động thất bại, Phượng Huyền lắc lắc đầu, sau đó bình tĩnh : “Trẫm hạ chỉ, truyền ngôi cho Thập lục hoàng nhi “


      “À” vừa nghe được tin tức kia, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng phải hoàn toàn ngoài dự đoán, nàng cũng biểu lộ 1 chút giật mình.
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 5: Sấm sét giữa trời quang



      Edit: Eirlys



      “Ngươi gì sao?” Phượng Huyền chăm chú nhìn ánh mắt nàng, ý đồ dò xét.



      cái gì đây? Ngươi cũng thay đổi quyết định” Nam Cung Xuân Yến ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bức rèm che, hướng về phía thiếu niên quỳ thẳng ngoài điện, thở dài hơi, lẩm bẩm “Có đạo lý, quân vô hí ngôn”



      Phượng Huyền trông theo ánh mắt của nàng, chậm rãi bảo ” Nhưng trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi “



      “Ý kiến của ta à!”. Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, suy nghĩ lát, quyết định cứ ra ý nghĩ đích thực trong lòng, ” Ngươi quyết định sao? Có hơi mạo hiểm ? Trong các vị hoàng tử Thập lục tuy tài trí đứng đầu, nhưng thân thể hơi yếu, muốn tự mình xử lý quốc , chỉ sợ trong mấy năm đầu có chút khó khăn.”



      Phượng Huyền tán thành gật đầu, : “Ngươi rất đúng. Cho nên, trẫm quyết định tìm người đáng tin giúp đỡ



      “À ” nàng đáp lời lấy lệ, giọng điệu bình thường. Tự nhủ, có số việc, biết càng hay, phải trông nom cần lo. Dù sao, đợi lão già này chết, chuyện trong hoàng cung cũng liên quan đến nàng.



      “Ngươi hỏi trẫm dự định chọn ai chăng?” Phượng Huyền mong đợi nhìn nàng, hy vọng nàng đối chuyện này tỏ ra chút hứng thú, cho dù là chút cũng tốt!



      hứng thú” Nam Cung Xuân Yến ra ba chữ đơn giản, làm tiêu tan mong đợi của .



      Vẻ mặt Phượng Huyền u hồi.



      Nhưng sau đó, lập tức cười rộ lên, đắc ý : “Chỉ sợ, bất kể có hứng thú hay , ngươi cũng phải đối mặt với thực tế”



      Hồn vía dạo chơi của nàng bị câu ràng này triệu hồi. Dự cảm tốt tràn ngập trong đầu, Nam Cung Xuân Yến mơ hồ cảm giác có chút bất an.



      “Ngươi có ý gì?” nàng khó chịu hỏi.



      “Ha ha…”, cười xấu xa vài tiếng, mới yếu ớt : “Sau khi trẫm tuyên bố người kế vị, liền hạ chỉ, phong ngươi làm hoàng thái hậu, buông rèm chấp chính, trợ giúp tân hoàng đế cai quản thiên hạ, cho đến khi có khả năng tiếp quản mọi việc mới thôi.”



      tia sét lớn nổ giữa trời quang.



      Nam Cung Xuân Yến chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân run rẩy. Nếu phải ngồi ở giường, nàng khẳng định bản thân bởi vì chân run mà ngã xuống đất rồi cũng nên.



      “Vậ … nếu cả đời có khả năng tiếp quản sao?” Nàng quá kinh ngạc, giọng run run hỏi.



      “Thế chờ tân hoàng có long tử kế thừa ngôi vua, rồi ngươi có thể đem quốc giao lại cho đại thần đáng tin cậy, từ đó cởi bỏ trách nhiệm” Phượng Huyền suy nghĩ chút, sau đó .



      Còn muốn nàng đợi bao lâu đây? năm? Ba năm? Năm năm? hoặc là mười năm. Nam Cung Xuân Yến đối với chuyện này dám ôm hy vọng quá lớn.



      “Ngươi…” Nghĩ đến bản thân – tuổi thanh xuân còn lại chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, lại phải phí thời gian ở lại trong chốn thâm cung này, nàng tức giận nên lời.



      Trái lại Phượng Huyền – càng tỏ ra đắc ý dào dạt.



      “Thế nào, Xuân Yến, ngươi đối với sắp đặt của trẫm có hài lòng ?”

      Nhìn ngươi kìa, kích động đến ra lời” cười , miệng sắp toét đến mang tai.



      “Vừa lòng cái đầu ngươi” Nam Cung Xuân Yến khẽ quát tiếng, cúi đầu nắm vạt áo của , ghé sát vào lỗ tai , hạ thấp giọng hỏi : “Lão bất tử, ngươi còn nhớ trước đây đáp ứng ta cái gì ? “



      “Cái gì , trẫm có đáp ứng ngươi cái gì sao? ” Phượng Huyền – con mắt liếc sang bên, nhất định nhìn nàng.



      “Ngươi , chờ sau khi ngươi bệnh chết, để ta được tự do!” Nam Cung Xuân Yến nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ, ghé sát lỗ tai .



      “Có chuyện này ư? Sao trẫm nhớ ?” dùng ánh mắt vô tội, nhìn về phía nàng, nhất định giữ lời hứa.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6: Băng hà.
      Edit: Eirlys



      Nam Cung Xuân yến cực kì giận dữ.



      “Lão bất tử, ngươi giữ lời! Ngươi dám giữ lời!” Lần nữa ức chế được phẫn nộ trong lòng, nàng rống to.



      Phượng huyền cười càng vui vẻ



      “Xem như giữ lời, ngươi có thể làm gì trẫm?” cười , bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi tuyên bố, “Trẫm sớm căn dặn Sử quan ghi lại, Thái Thường lệnh cũng soạn thánh chỉ, ngươi… trốn thoát, hãy chờ phụ tá Thập lục hoàng nhi đăng cơ làm hoàng đế!”



      “Ta cần!” Nam Cung Xuân Yến thét chói tai, “Ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao! Chẳng lẽ ngươi muốn ép ta đến kiệt quệ mới vừa lòng? “



      “Lời từ biệt…Đừng khó nghe như vậy! Trẫm… chỉ là… Vật còn có ích dùng” Phượng Huyền chút áy náy , giọng ngày càng yếu, lời ra cũng ngày càng chậm.



      Vật …còn có ích dùng? Lời này cũng ra được. xem nàng là cái gì?



      nhịn được nữa! Nam Cung Xuân Yến chút do dự bóp cổ , nhìn chằm chằm vào mắt của , con mắt nàng phóng ra tia sắc bén, giọng điệu lạnh lùng – ra lệnh “Sửa chỉ”



      Phượng Huyền bình tĩnh, lắc đầu “ được”



      Nam Cung Xuân Yến gia tăng lực cánh tay, nghiến răng : “Ngươi sửa hay ?”



      Phượng Huyền lần này thu hết quyết tâm, khẳng định chắc chắn “Quân vô hí ngôn. sửa! “



      “A –” Nam Cung Xuân Yến thể nhịn được nữa, chửi ầm lên, “Ngươi…cái lão bất tử kia, lão nương ta vì ngươi làm trâu làm ngựa, kết quả ngươi còn hại ta như thế, ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!” sức lực toàn thân lập tức dồn lại hai tay, trút giận lên cổ .



      Nghe thấy trong điện việc phát sinh là bình thường. Chờ thêm nữa khẳng định chết người.



      Phúc công công dẫn theo người hầu canh giữ ở bên ngoài vội vàng chạy vào nội điện, sau đó liền trố mắt đứng nhìn hoàng hậu quỳ ở giường, hai tay gắt gao bóp cổ hoàng đế sắp hết hơi sức. Mà lão hoàng đế kia cũng giãy dụa, để mặc nàng muốn làm gì làm.



      “Hoàng hậu nương nương, được!” Phúc công công hét to tiếng, Lục Ngọc phản ứng trước tiên, chạy thẳng đến kéo hai tay của nàng ra.



      Những người khác lúc này mới ùa lên, mang Nam Cung Xuân Yến tức giận đùng đùng, rời khỏi giường rồng.



      “Các ngươi buông ra, ta phải bóp chết lão bất tử đó!” Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ, vẫn còn giãy dụa, nhưng chỉ phí công tốn sức mà thôi.



      “Hoàng thượng…”



      “Hoàng thượng…”



      Ngoài những người ngăn cản Nam Cung Xuân Yến, còn lại tất cả đều vây quanh bên người Phượng Huyền, giúp vỗ lưng xoa ngực.



      Bởi vì thiếu khí mà thở hổn hển thôi, gương mặt tím tái như gan lợn, nhưng lại tràn đầy vui vẻ.



      Gạt qua những người che khuất tầm mắt, nhìn Nam Cung Xuân Yến tức giận đến mặt mày đều méo mó, mở miệng rộng, tìm chút khí – cười “Ha ha, trẫm vẫn thích nhìn… bộ dạng.. đanh đá này…ha ha..”



      Lời còn chưa dứt , giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Lửa giận của Nam Cung Xuân Yến còn chưa lắng xuống, liền bừng bừng bốc lên.



      “Ha ha… cái đầu của ngươi, mau chết cho ta!” nàng liều lĩnh hét lớn.



      “Trẫm lập tức… liền… ngay” Phượng Huyền nhìn nàng, mặt vẫn vui vẻ như cũ, chậm rãi , giống như bàn giao việc bình thường lần cuối : “Xuân Yến, …nhi tử của trẫm… thiên hạ của trẫm, đều… giao cho ngươi…”



      “Ta cần!” Nam Cung Xuân Yến dường như ý thức được cái gì, thất thanh thét chói tai, trong lòng bỗng nhiên sụp đổ, mi mắt ảm đạm nặng nề rủ xuống.



      Sau đó tiếng hô của thái giám lập tức bao phủ lấy nàng –



      “Hoàng thượng băng hà!”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 7 : Loạn


      Edit: Eirlys



      Mấy giây sau, thanh tuyên cáo lan truyền khắp tứ phía, bên ngoài điện, phi tần, hoàng tử, công chúa, quan lại tràn vào như thủy triều,tiếng khóc lóc, kêu gào phát ra liên tục ngừng.



      nữ! tiện nhân! Chính ngươi hại chết hoàng thượng! Hoàng thượng nhất định bị ngươi rủa chết!”



      Thừa dịp rối loạn, phụ nữ trong trang phục gấm vóc, đầu đội trang sức quý giá xông lên , liều mạng túm tóc Nam Cung Xuân Yến.



      Nàng nhất thời sững sờ, hề phòng bị, da đầu bị kéo đau buốt, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.



      ” Hoàng hậu nương nương!”



      Thu Dung sợ hãi kêu lên, nhanh chóng xông lên kéo tay người phụ nữ ra. Nhưng ả liều chết nắm tóc của nàng, nhất định buông tay.



      Giằng co như vậy làm thân thể đau đớn, khiến cho nàng ở trong trạng thái chấn động vì hoàng đế qua đời, bỗng tỉnh lại.



      chút do dự, nàng vươn hai tay, nắm cổ tay kẻ kéo tóc mình, vừa ngắt cái –



      “A –“



      Sau tiếng thét chói tai, đau đớn của nàng biến mất, Thu Dung nắm thời cơ, xông lên che ở trước mặt nàng, đẩy người phụ nử nổi điên ra. Ả lảo đảo vài bước, sau đó té xuống đất .



      “Hoàng hậu nương nương!” người hầu vội vàng vây quanh Nam Cung Xuân Yến tầng tầng lớp lớp, ngăn giữa nàng và người phụ nữ khoảng cách an toàn.



      Ả còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhào lên tấn công.



      Nàng lạnh lùng nhìn ả bị người hầu đè lại, thể động đậy, chỉ có thể trổ tài miệng lưỡi, kết quả khỏi kéo đến đám người vây quanh xem náo nhiệt, tình cảnh có thể là náo nhiệt vô cùng. Đến nước này, ngược lại làm cho Nam Cung Xuân Yến ổn định lại tâm trạng, liếc nhìn đại điện hỗn loạn, lấy hết hơi sức, quát lớn: “Im lặng!”



      Lời của nàng lập tức có hiệu quả. Người nhiễu loạn – tiếng kẹt lại trong cổ họng ra, người khóc to – nước mắt ngưng tại hốc mắt, nhất định dám chảy xuống. Tất cả mọi người ngừng hành động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng.



      Nam Cung Xuân Yến nhìn đám đông bốn phía, hít sâu hơi, lạnh lùng : “Chắc hẳn hoàng thượng trước khi lâm chung đối với mọi người có an bài thích đáng, vậy mau chóng chiếu theo ý chỉ của hoàng thượng mà làm ! “



      Ánh mắt chuyển hướng tới đám thị vệ canh giữ ngoài cửa, lớn tiếng “Người đâu, mang chư vị nương nương, hoàng tử, công chúa đưa đến chỗ bọn họ được an bài!”



      nhóm lớn Ngự lâm quân tiến vào phong tỏa nội điện, động tác nhanh gọn, mang đám người kêu khóc, giãy dụa ngừng. Nàng đoán là Lão bất tử kia sớm đoán màn như vậy, nên trước đó có chuẩn bị tốt.



      phụ!Tiện nhân! Bổn cung phải giết ngươi! Bổn cung nên báo thù cho hoàng thượng! Bổn cung phải trừ hại cho dân! Ngươi chết tử tế được!” Người phụ nữ bị kéo lớn tiếng kêu gào, tiếng thét chói tai ngừng đập vào tai của Nam Cung Xuân Yến.



      chết tử tế được? Nàng cười lạnh. tại nàng rất muốn chết! Có ai tốt bụng lại đây giúp đỡ, đao giết nàng ?



      “Xin hoàng hậu nương ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, nên đau buồn quá độ, sau này Phượng Tường vương triều phải dựa vào ngài “



      biết lúc nào, Phúc công công tới bên người nàng, cung kính , trong thanh pha lẫn nghẹn ngào.



      Dựa vào nàng? Dựa vào nàng ư ? Nàng chỉ là , có thể có bản lĩnh gì? Nam Cung Xuân Yến cười khổ.



      ” Ta…”



      Vừa định mở miệng, bỗng nghe ngoài điện truyền đến hồi huyên náo–



      tốt, Thập lục hoàng tử kiệt sức té xỉu!”
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8 : Nổi giận
      Edit: Eirlys



      “Thập lục hoàng tử!”



      Đám người lập tức bỏ qua hoàng đế mới mất, chạy xuống phía dưới.



      Lại là trận náo loạn, tiếng khóc tiếng kêu dứt bên tai.



      người vừa mới chết, bây giờ thêm người té xỉu? Trời ạ! Còn muốn thêm gì nữa?



      Nam Cung Xuân Yến đau cả đầu.



      “A a a a a a —“



      Khóc ! Kêu ! Còn ai nữa ? Có bản lĩnh lại đây hết , đối phó lần cho xong! Trong lòng nàng phiền muốn chết!



      Nhờ nàng tiếng la lên, vừa rồi Phượng Cung còn xôn xao, thoáng chốc yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía thiếu nữ gần như phát điên.



      Rốt cục cũng dẹp yên đám đông huyên náo, cũng tạm thời trút đủ rồi bất mãn, Nam Cung Xuân Yến dừng lại, tức giận, trợn mắt nhìn hết thảy, lạnh lùng : “Các ngươi ở chỗ này kêu la làm cái gì? Nghi ngờ tại tình hình còn chưa đủ loạn có phải hay ? Hoàng thượng băng hà, tân đế hôn mê, các ngươi cho là chỉ cần kêu la tất cả khôi phục như lúc ban đầu sao?”



      Đám người kia bị xong, xấu hổ nhao nhao cúi đầu.



      Ôi! người chết, người hôn mê, hai người có quyền lực nhất đều thể được, xem ra lúc này, tại đây người có tiếng cao nhất , chỉ còn lại có nàng.



      Nam Cung Xuân yến thở dài hơi, ngẩng cao đầu , thẳng lưng lên, chậm rãi nhìn kỹ tất cả người bên dưới, trầm giọng : “Tả thừa tướng, đám tang của hoàng thượng giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, Hữu thừa tướng, nước thể ngày vua, tân hoàng – đăng cơ đại điển đều dựa vào ngươi, phiền ngươi chọn ngày lành tháng tốt mau chóng cử hành”



      “Thần tuân chỉ” Tả hữu – thừa tướng khỏi thần phục ánh mắt kiên nghị, quyết đoán của nàng, nhận lệnh rời .



      Những người khác cũng nhúc nhích – đứng tại chỗ, yên lặng đợi mệnh lệnh của nàng



      Nam Cung Xuân Yến nghĩ mà bực. Bọn họ là con rối sao? chẳng lẽ còn muốn nàng ra lệnh mới biết mà làm à!



      “Những người khác còn đứng đó sững sờ làm chi? số mau lại giúp hoàng thượng thay y phục sạch , còn lại dìu Thập lục hoàng tử lên giường, nhanh chóng mời thái y lại xem!” nàng lớn tiếng kêu lên, la đến cổ họng đều đau.



      Bọn họ lúc này mới nghe lệnh bắt đầu di chuyển.



      Còn nàng, nàng nên làm gì đây?



      Đẩy ra Lục Ngọc, Thu Dung, Nam Cung Xuân Yến loạng choạng lui về phía sau vài bước, sau đó hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất.



      Lục Ngọc, Thu Dung định quỳ xuống, lại bị nàng ngăn cản.



      “Các ngươi để bổn cung yên tĩnh lát” Nàng ngồi dưới đất, buồn bã .



      Lục Ngọc, Thu Dung lui ra phía sau vài bước, cung kính “Vâng”



      Cả gian đều yên tĩnh. Nam Cung Xuân Yến cảm giác từng đợt sóng bất lực dâng lên trong lòng, đau như kim châm, nàng biết nên khóc hay cười.



      chết, rốt cục lão bất tử kia cũng chết. Thế nhưng, tại sao đến cuối cùng cũng buông tha nàng?



      Đây là ông trời trêu nàng sao? Vốn tưởng rằng ngày hôm nay liền có thể được tự do, nghĩ tới, trước khi chết còn giữ lời. Xem ra từ bây giờ, bản thân cùng với vương quyền này ràng buộc càng sâu thêm.



      Quay đầu lại, ánh mắt oán hận nhìn long sàng, lão già kia dường như chỉ ngủ say, nàng nắm bàn tay lại, siết chặt. Phượng huyền, tử lão đầu… Xem như ngươi lợi hại!



      Ngẩng đầu lên, lại thấy thiếu niên kia được người khiêng vào, đặt lên cái giường trước mắt nàng. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.



      “Cứ hôn mê ! Tốt nhất cứ mê man bao giờ…. tỉnh lại, chết ta cần lo nữa!”



      Nàng kiềm lòng nổi, độc ác nghĩ.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :