1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 71: vô đề
      Edit: Lục Vân

      Trời cao mây trắng, gió vờn quanh.

      Chăm chú cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng bệ rạc còn chút sinh khí của Phượng Dật, Lý Ti Thần nuốt nước miếng khan, cố dồn dũng khí để mở miệng:

      -Hoàng thượng, mấy…. Ách, ta nên gọi là cung nữ sao?

      -Ngươi muốn gọi là cung nam trẫm cũng ý kiến. – Bưng lên tách trà uống ngụm, Hoàng thượng nghiêm mặt.

      Ách…

      Lẵng lẽ lau mấy giọt mồ hôi lạnh to bằng nắm tay sau gáy, Ti Thần thấp giọng lẩm bẩm:

      -Các nàng… Nhìn thực là ấn tượng nha.

      -Ta trả qua rồi. Tối qua xem chừng quá đủ. – nhón miếng kẹo hoa mai đưa lên miệng, Phượng Dật thản nhiên – nếu ngươi có hứng thú, ngươi cứ việc tới tẩm cung của trẫm xem họ khủng bố đến thế nào.

      -Tạ ơn. Thần dám nhận đâu. Ti Thần vội vàng xua tay.

      Phượng Dật thêm lời nào, lại uống trà, nhưng sắc mặt trầm xuống rất nhiều.

      Lý Ti Thần liếc mắt nhìn mấy “ nương” so với mình còn tráng kiện hơn gấp vài lần, nhanh mở miệng:

      -Hoàng thượng… Các nàng… phải… là Thái hậu nghĩ ra để tra tấn Người sao?

      -Ngươi ? Phượng Dật liếc mắt nhìn , cái nhìn đầy phẫn bất bình đạo – Vô đăng tam bảo điện. , có Thánh chỉ, ngươi vào cung có việc gì?

      vất vả mới thoát được mấy trận tổng công kích của mấy người ra nam ra nữ này, ra Ngự hoa viên tưởng được hưởng thụ khí thanh tĩnh yên lành, ngờ lại chạy tới. có nổi lấy phút yên bình mà!

      Nghe người ta đến thế rồi, mình cũng giả bộ ngu được, Lý Ti Thần hắc hắc cười hai tiếng:

      -Hoàng thượng, cha thần bảo thần tới hỏi thăm Thái hậu bao giờ có thể lâm triều?

      -Sao? PD nhíu mày, giọng cao vút – Lý Thái phó phải vẫn hy vọng Thái hậu chắp tay từ bỏ quyền cao hay sao chứ? Trẫm còn nhớ , khi biết Thái hậu vì bị thương hàn nên thể lâm triều, cao hứng đến mức nhảy như trẻ con, vấp vào bậc cửa trật khớp vao mà vẫn cười tươi đó thôi. Mơi tĩnh dưỡng vài ngày đổi tính rồi sao?

      -Cũng chẳng thể cao hứng mãi. Lý Ti Thần buồn buồn – Người phải biets, khi đàm phán chuyện quốc gia đại , ai cũng ngốc luôn!

      Biết! đương nhiên biết!

      Mỗi khi có chuyện, bất kể lớn , các phái đại thần đều ông ông có lý, bà bà có lý, chấp nhau từng từ, ai chịu nhường ai, 1 đầu hai tai nghe cũng đến ong ong biết nên theo ý nào.

      dù sao tuổi cũng còn rất trẻ, tuy đăng cơ cũng ba năm nhưng chính toàn giao thẳng cho Xuân Yến xử lý, bây giờ sức khỏe tốt hơn, mới có thể bắt đầu tiếp xúc với tấu chương. Nhưng những mối quan hệ trong triều lại nắm hết, nên thể thành thục ứng phó được hết những quỷ quyệt gian kế trong triều. Cho nên, thân là vua nước, có khi chỉ là con rối hay là cái danh để khỏi mất nước mà thôi. Có chuyện gì khẩn cấp vẫn phải thỉnh ý chỉ của Thái hậu. Giờ Xuan Yến bệnh có vẻ rất nặng, hán dám làm phiền, nên nửa tháng này vẫn ngồi chết dí trong thư phòng cũng vẫn xử lý hết đống tấy chương chất cao như núi.

      Có Nam Cung Xuân Yến, ai ai cũng oán hận nàng suốt ba năm. Giờ kcos Nam Xung Xuân Yến, cả triều đình rơi vào tình thế hỗn loạn, Lục bộ vô chủ! đương nhiên, chính là thân đế vương như !

      -Thái hậu rơi xuống nước, bị cảm lạnh, nằm dậy nổi, giờ rất cần tĩnh dưỡng, trẫm có thể có biện pháp gò đây? Phượng Dạt nắm chặt chén trà trong tay.

      -Thái hậu… người… Bị bệnh sao? Lý Ti Thần khó nén kinh ngạc nhìn PHượng Dật, cảm thấy có gì đó đúng.

      -Đúng. Nhưng là… Chúng ta cũng rơi xuống nước, mà có sao đâu! Chỉ ccosThais hậu…

      -Chúng ta là nam nhân, còn đó là nữ nhân!

      -Ai…! – Lý Ti Thần biết vì sao lại thở dài, chỉ là bỗng dưng mà như vậy – thể tưởng tượng được, Thái hậu vô địch ngờ cũng có lúc chịu nổi kích.

      -Đúng thê! – Trong lòng Phượng Dật cũng thoáng buồn, thất thần lẩm bẩm – Trước giờ vẫn nghĩ nàng đánh biết chết. Nhưng khi đó nhìn nàng sắc mặt tái nhợt nằm giường ho rũ rượi mới hiểu ra, ra, nàng cũng chỉ là người bình thường, cũng có sinh lão bệnh tử. Chỉ là chút phong hàn, có thể khiến nàng nằm bệnh đến hơn mười ngày.

      -Hoàng thượng… Thái hậu… Lý Ti Thần lúng túng tìm lời,đột nhiên thấy Phườn Dật đứng lên ra ngoài.

      -Hoàng thượng, người đây là… Lời lạc cả giọng, tiện qua thấy tiếng cười , Xuân Yến là Lục Ngọc, Thu Dung tới,nhất thời hiểu ra.

      Chạy vội tới . Hành lễ !

      -Nhi thần tham kiến mẫu hậu.

      -Vi thần tham kiến mẫu hậu.

      Nhìn thấy bọn họ, Xuân Yến dường như cũng lắp bắp kinh hai. Đôi mi thanh tú nhíu chặt:

      -Hoàng thượng, hôm nay cao hứng, cũng đến Ngự hoa viên?

      -Vâng – liếc mắt qua nhìn thấy nàng khôi phục bảy tám phần huyết sắc, Phượng Dật mới an tâm sụp mí – Nhi thần thấy cảnh đẹp nên ra ngoài dạo chơi. nghĩ gặp được mẫu hậu. Thực ra là chịu nổi trung đội nam ra nam nữ ra nữ, ngàn thiêu vạn tuyến, mở đường máu mà chạy trốn ra đây!

      Mắt phượng lai chuyển hướng đến Lý Ti Thần đamg đứng sau lưng:

      -Lý công tử cũng đến đây?

      Bị nàng nhìn lạnh băng như thế, giác quan thứ sáu nhắc Ti Thần cảm thấy bất an, vội lại hai bước. Cho dù là lâm bệnh nặng, lão hổ cũng thể biến thành mèo con. cứ cẩn thận thừa!

      Nàng nhếch khóe môi, lại nhìn Phượng Dật, lại thấy mấy cung nữ đặc biệt kia quỳ đằng sau, chút hảo ý cười:

      -Xem ra, Hoàng Thượng cũng dễ thích nghi.

      Đương nhiên biết nàng cái gì. Pượng Dật giật giật khóe miệng lúc mới nên lời:

      -Nhờ ơn mẫu hậu quan tâm.

      Từ khi họ đến, ngày ba bữa cơm sáu bữa ói, những thứ phun ra còn nhiều hơn những thứ ăn vào. Sau này, ói mãi cũng dần quen, có nhìn thấy cũng chỉ chết lặng. Thói quen! đáng sợ!

      Nhất thời ai gì, chỉ nghe thấy tiếng áo sột soạt khi Lý Ti Thần ngố hiểu chuyện ngoái qua ngoái lại nhìn hai người, nhưng có thắc mắc cũng dám ra,

      -Thái hậu!

      Tiểu Hỉ tử theo người ta chỉ chạy tới hành lễ, ghé vào bên tai Thái hậu vài câu.

      Phượng Dật tự chủ vểnh hai lỗ tai lên nghe, chỉ thấy mấy tiếng bập bõm:

      -Ba nương… Khi nào… Xuất cung… Gặp mặt…

      Nghe xong mấy lời, khóe miệng nàng nheehcs lên nụ cười cực nhạt cực đạm nhưng lại cực kỳ thỏa mãn.

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng với PHượng Dật:

      -hiếm khi Hoàng thượng có nhã hứng du viên, ai gia tiện quấy rối.

      Lại quay sang với bọn Lục Ngọc Thu Dung:

      -Chúng ta về!

      Xoay người lại như thể bỗng nhỡ ra điều gì, nàng :

      -Hoàng thượng, tối nay ai gia muốn nghỉ ngơi sớm chút, người cần tới thỉnh an.

      rồi dẫn đám cung nữ thái giám bỏ .

      Sao lại vội về như thế? Bênh vừa mới đỡ muốn ra ngoài gặp nam nhân kia sao?

      Nhớ tới cảnh bên sông nàng thân thân thiết thiết với hắc y nam tử kia, còn có nụ cười chưa bao giờ dành cho mình, ý lạnh nổi lên.

      Dedicated to Tuyệt đối là hành động vô ý thức, khi tỉnh ngộ lên phía trước, thân thể Phượng Dật vượt qua mấy bước, nhanh chóng đưa ra cái chân ngáng ngang đường Xuân yến vội trở về.

      _Á!

      Nàng kêu lên tiếng, cả người lao về trước, nhào vào lòng Phượng Dật đứng đó.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 72: Bùng nổ
      Edit: Lục Vân

      Mùi thuốc nồng đặc quyện trong khí khiến cho Phượng Dật vừa mới bước đến cửa chịu nổi nhíu mày.

      Vén lên bức rèm che, thấy Xuân Yến nằm bẹp trường kỳ, cả chân từ đùi đến gót bị bó chặt trong đống băng trằng muốt, nhìn cũng thấy rất đau.

      thấy có tiếng hô báo thấy Hoàng Thượng vào đến tận nơi, mọi người trong điện hốt hoảng cuống bấn cả tay chân, vội quỳ xuống đồng thanh:

      -Tham kiến Hoàng thượng!

      -Miễn lễ! phất tay, bước nhanh vào trong.

      Nhìn thấy Xuân Yến lên cơn sốt li bì, ánh mắt đầy hối hận, bàn tay giấu trong tay áo hết nắm chặt lại thả ra, rồi lại nắm chặt, vài lần như vậy mới kìm nén được xúc động, khom người chắp tay:

      -Mẫu thân, người ổn ?

      Ổn áh? Nhìn nàng khổ sở như thế còn hỏi áh? trận đại hỏa bừng bừng nổi lên trong lòng, Xuân Yến mặt vừa nghiêm vừa lạnh vừa nặng trịch, khóe môi nhếch lên cái cười lạnh lẽo, giọng ư:

      -Lục Ngọc, Thu Dung, Tiểu Hỉ Tử, các ngươi ra ngoài cho ai gia, đóng cửa lại. có lệnh của ai gia bất luận là ai cũng được vào. Nghe chưa?

      -Dạ. mấy người cung nữ trong điện co việc gì cũng bị đuổi hết ra ngoài, ai cũng gửi gắm đến cho Hoàng thượng ánh mắt thương cảm. Lần này Thái hậu động sát tâm rồi, Hoàng thượng, ngài bảo trọng nha!

      Tiếng cửa lớn khép lạo vang lên kẽo kẹt, để lại bên trong chỉ còn nam nữ.

      phải thấy sắc mặt khó coi của Xuân Yến và ánh mắt của Lục Ngọc Thu Dung khi qua , nhưng là mình gây nên tội, mình phải chịu tội thôi. sớm chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận hình phạt của mẫu thân.

      Nhưng, dù thế nào nữa, , đối với những việc chính mình làm ra như thế, cũng hối hận!

      Liếc mắt nhìn Xuân Yến nằm im giường động cựa, Phượng Dật nóng ruột chần chờ dợm bước lên, khẽ gọi “Mẫu hậu…”

      -Ai là mẫu hậu của ngươi? Ta phải là mẹ ngươi! Vừa mở miệng nàng ngáng cái tủ to tướng vào giữa miệng , với tay quơ bừa cái lò than ném veo qua.

      Phượng Dật chuẩn bị, bị ném trúng đầu, mắt hoa mày choáng, đầu óc tối sầm.

      Lại với tay lấy cái lò than lớn hơn, nàng vừa ném vừa mắng oang oang, nghĩ gì mắng nấy, kiêng nể e dè:

      -Hỗn đản! Vương bát đản! Chê ta đủ thảm hả? Đầu tiên là ném ra xuống sông. Ta chưa chết ngươi chưa vừa lòng hay sao? Sau đó lại tặng cho ta cước? Nhìn ta chưa chết hẳn ngươi cam tâm hả? Giờ tới đây nhìn ta mà cười thầm, sướng lắm vui lắm hả? Dễ chịu chưa?

      -Mẫu hậu… nhi thân… nhi thần có…. – “ có ý đó” nửa câu sau này mà Phượng Dật noi mãi nên, còn phải chạy trốn lựu đạn.

      Xuân Yến để hở cho chút hơi để , quơ quàng hai tay sờ được thứ gì là ném thứ ấy veo veo về phía , vừa ném vừa xa xả mắng:

      -Ngươi tưởng chỉ có thế mà ta chết được sao? Ta chết ngươi có gì lời lãi? Ngươi muốn đoạt lại thực quyền? Có khi nào ta ta muốn độc chiếm quyền thế chưa hả? Cái thứ naft sống ăn được chết mang được lại còn bị hại cho chết thường mạng bổn nương ta ham cái khỉ gì! Ta từ trước, theo như di chỉ của tiên hoàng, chỉ cần ngươi sinh hạ hoàng tử, ta lập tức trao trả lại hết cho ngươi. Ngươi lại cứ mực ôm cái bụng tiểu nhân so đo, nghĩ xấu tất cả hảo ý của ta. Đồ miệng nam mô bụng bồ dao găm!

      -Mẫu hậu… – bị nót toẹt hết suy nghĩ trong lòng, Phượng Dật cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trước mắt cái bình hoa Bát Bảo bay đến!

      -Bị ta trúng phải ? Xuân Yến cười lạnh, lại ném veo thêm cái lò hương – Đừng tưởng ta biết Vô Song là người của ngươi! Hẳn là người chuyên an bài ở Tần Lâu Sở quán (chốn lầu xanh) để thu thập tin tức phải ? Tháng trước cái hội văn hội võ ven sông cũng là ngươi đứng sau làm chủ chứ gì! Vương Đạc Lâm Văn chỉ là ra mặt giúp ngươi mà thôi. Bọn họ là tam triều nguyên lão, hiển nhiên là trung tâm cảnh cảnh với hoàng thất, cùng với Lý Thái Phó càng có sức kêu gọi. Ngươi nghĩ thông qua họ gây dựng được lực lượng cho mình, tìm thời cơ đối phó với ta hả?

      -Người… -Mặc cho lò hương vu vù bay thẳng tới mình, Phượng Dật trốn tránh mà đứng đực ra đó ngạc nhiên nhìn nàng.

      ra nàng biết, biết hết tất cả.

      Kế hoạch mình trăn trở suốt ba năm, nhưng lại bị nàng nhìn thấy hết cả. Nữ tử này… lòng Phượng Dật hỗn loạn biết bao nhiêu tư vị.

      -Ta phải trả giá vì ngươi còn ít hả? Vì cái gì mà ngươi cứ khăng khăng chịu tin ta khổ tâm lao trí thế nào? – Ném chán mắng chán, nghĩ lại suốt ba năm qua mình chụi thiệt thòi vì thế nào, Xuân Yến ủy khuất đỏ hồng hai mắt – Thân thể ngươi tốt, ta tìm Thái y nghiên cứu đủ loại thuốc, ngày ngày dặn dò họ phải dùng những loại thuốc tốt nhất, dồn hết tâm can mà làm. Sợ đám cung nữ bình thường làm tốt, ta lại sai cung nữ tin cẩn nhất bên người đích thân tới xem xét trông coi việc sắc thuốc, lại đích thân đem tới tận tay ngươi. Nhưng ngươi làm thế nào?

      Nàng hung hăng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống:

      -Ngươi uống nửa bỏ nửa!

      -Nếu phải nhìn thấy bã thuốc khô ngoài tẩm cung của ngươi, ta còn tưởng đám Thái y làm ăn đến nơi đến chốn. Thiếu chút nữa lôi bọn họ ra xử tội! Hơn nữa, dù là ta cho người theo sát ngươi, ngươi vẫn chịu đổi, vẫn giở trò mặt ngoài mặt trong! thứ bệnh chỉ năm là khỏi, ngươi lại dây ra cho ta dến ba năm! – Nàng phẫn uất vỗ chát cái vào bên giường – Ngươi biết hả? Ngươi lãng phí mất của ta hai năm thời gian. Tuổi xuân cứ , hoa tàn hoa nở, ta lại vô duyên bỏ mất hai năm tuổi xuân vì ngươi. Ngươi , ta có thể oán sao? Đối với ngươi, bị hành hạ như thế cũng là tự chuốc lấy thôi!

      -Mẫu hậu… nhìn hai hốc mắt đỏ hồng của nàng, lòng Phượng Dật đành, tự chủ tiến lên vài bước.

      Xuân Yến đột nhiên cười , khịt khịt cái mũi, ép nước mắt quay về, giọng :

      -Ngươi vẫn nghĩ ta độc lãm đại quyền, trở thành đệ nhất nữ hoàng của Phượng Tường phải ?

      -Ta… Bị ánh mắt lợi hại kia của nàng chiếu tướng mà cả người run lên, Phượng Dật tự chủ được khẽ né sang mấy bước, Quả thực, trước kia Phượng Dật có nghĩ như vậy.

      Xuân Yến ha hả cười lớn, giọt nước mắt trào ra theo tiếng cười.

      -Phượng Dật, ngươi biết ? Nếu thực ta muốn, chỉ cần chén tì sương có thể hạ độc chết ngươi, làm sao ngươi có thể sống tới tận bây giờ?- quệt giọt nước mắt nơi khóe mắt, Xuân yến xoa xoa ngực, mặc kệ thái độ cao ngạo – cái màn giết thiên tử lấy lệnh chư hầu ta còn chưa xem qua sao? Giết người phóng hỏa, gì ta dám làm? đám các ngươi ở sau lưng mắng ta là nữ, phải hay sao? nữ, ta còn ngại gì nữa?

      -Nếu phải tiên đế có chỉ, ta thực hận thể đánh chết ngươi! cho mà nghe, tiên đế có hơn mười hoàng tử, mỗi hoàng tử lại có con trai , bọn họ cùng là huyết mạch của Phượng Tường hoàng thất. Trong số hàng trăm hoàng tôn đó, ta tin có ai đủ tài đủ đức để làm vua! Ngươi có gì hay? Ngwoi nghĩ có ngươi Phượng Tường sống nổi sao hả?

      Nàng… hận ! Biết được điều này, lòng Phượng Dật run lên, nên nửa lời.

      -Ta nghĩ, ngươi căm ghét ta, chủ yếu là vì nghĩ ta hại chết mẫu phi của ngươi! Xuân Yến cười buồn, lại cao giọng – Đúng thế! Nàng chính là vì ta mà chết, thế sao? Ngươi tới giết ta báo thù cho nàng ! Ngươi có biết vì sao nàng chết hả? Ngươi tìm hiểu cái chết của mẹ ngươi chưa? Tiên hoàng phải đến tình người! mười mấy năm vợ chồng, hơn mười năm nhu tình quyến luyến, làm sao vì mấy lời của ta có thể ban chết cho nầng? Ta đủ khả năng như thế!

      Tay ngọc vừa nhấc, tấm áo ngủ giường phấp phới bay tới :

      -Ngươi biết hả? Nếu nàng hết, người chết từ lâu là ngươi!

      Nghe tới câu này, Phượng Dật chấn động, xông lên tóm lấy cánh tay nàng cao giọng hỏi:

      -Ngươi gì?

      Xuân Yến kiên cường ngẩng đầu, chút thích thú nhìn , lạnh lùng :

      -Ta cái gì, ngươi nghe hả?

      Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhưng vì mang uất hận mà đỏ hồng, mái tóc dài buông xõa hơi rối rủ bả vai, lại càng mê người. Lại thêm đôi mắt trong vắt, trong đáy mắt sáng lấp lánh ánh lửa, càng làm tăng thêm quyễn rũ mê hoặc, diễm lệ.

      Ít nhất, Phượng Dật ngây người.

      Cổ tay bị bắt chặt đến ửng đỏ, phát đau rồi mà đối phương cứ ngẩn ra chịu buông, Xuân Yến giật mạnh:

      -Buông ta ra!

      ngờ mình vô tình quá mạnh tay, vội buông tay, chính mình vì có chỗ tựa mất thăng bằng ngã nhào xuống giường, vô tình đụng vào cái chân bị thương của nàng, đau điếng người. Xuân Yến vã mồ hôi lạnh, nghiến răng để rơi nước mắt.

      Phượng Dật từ cõi mê tỉnh mộng, đưa tay ra đỡ lấy nàng “Mẫu hậu…”

      Xuân Yến gạt phắt tay ra, quái thanh quái khí the thé mắng:

      -Ta phải mẹ ngươi! Tiểu nữ tử phúc mỏng phận ít, làm sao có thể sinh ra vị quân vương hùng vĩ tài lược như vậy? Mẹ ngươi là Nguyên phi, nàng ta chết rồi!

      Đau…. Đau ~ ~ ~ Đau quá ~ ~ ~ khuôn mặt trắng nửa trắng nửa hồng vì đau, khẽ mở môi, kìm nổi nữa, nước mắt lại dâng đầy hai mắt nàng, nhưng nàng vẫn cố nén…

      Lại nhìn thấy hai mắt hồng hồng của nàng, PHượng Dật đau lòng, ngơ ngác mở lời:

      -Xuân Yến….

      -Ta phải Xuân Yến! Nam Cung Xuân Yến từ lâu bị mẫu phi của ngươi sai người giết hại! Nhịn nổi, đau quá, ủy khuất quá, hai giọt nước mắt trong suốt lăn lăn dài hai má nàng, Xuân Yến vung tay, thống khổ kêu to.

      Cái gì! Lại nghe cái tin giật mình, đau đớn mặt Phượng Dật.

      tóm chặt lấy hai vai nàng, kích động hỏi:

      -Ngươi gì? Mẫu phi của ta sai người hạ sát người?

      Cái đau ở chân còn chưa nhạt , lại đến hai vai bị tóm chặt đến phát đau, đau đến kêu nổi! Mình đúng là mệnh khổ! Xuân Yến bất đắc dĩ cười khổ:

      -Tiên hoàng khi còn tại thế, hậu cung bị Nguyên phi nương nương thao túng hoàn toàn, lại có ít cung phi cung nữ tay chân sao? Đánh ta phải lần.

      Thấy ánh mắt đau đớn của nàng, mới nhận ra mình vừa làm gì, Phượng Dật buông tay, lẩm bẩm:

      -Làm sao… Làm sao có thể…

      dám tưởng tượng cây quyền trượng đánh lên thân thể nhắn như thế kia thế nào… Nàng yếu đuối như thế… chỉ lần ngã xuống nước có thể khiến cho nàng ốm triền miên đến nửa tháng… Như vậy, làm sao chịu được những trận đòn như thế…

      Nhìn vẻ mặt thể tin của , Xuân Yến cười lạnh:

      -Nguyên phi trong cung tự tung tự tác, chỉ hai câu có thể đưa người ta vào chỗ chết! Có lẽ, là nhờ đứa con là ngươi mới có thể cao quý vô địch như vậy!

      Phượng Dật thể gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng, từ đầu đến chân, bỏ sót centimet vuông nào.

      Bị nhìn chút cố kỵ như thế hai má nàng cũng hồng lên, bỗng nhiên trở nên tự nhiên.

      lát sau mới khó khăn mở mắt, mở miệng mắng:

      -Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn?

      Phượng Dật tự chủ được giơ hai tay, đặt lên má nàng, đầy thương trìu mến đến thể tin:

      -Mẫu phi… thực dã đánh người?

      Chẳng lẽ ta dối sao? – nghĩ tới Nguyên phi, nghĩ tới lão đại gian Phượng Huyền, lại nghĩ tứi tiểu tử thối trước mặt là đứa con của đôi phu phụ ấy, cảm giác phẫn nộ căm tức trào dâng

      Đột nhiên nàng đứng lên, muốn đẩy ra khỏi cửa. Lại tự làm cho cái chân mình đau đến tái mặt. Ngọn lửa thống khổ phun trào, nàng kêu váng lên:

      -Ái a… Đau quá!

      Cả người ngã sang bên.

      -Xuân Yến! Phượng Dật kịp nghĩ đưa hai tay ra, rất tự nhiên đỡ lấy nàng, kéo nàng về phía mình.

      Vì thế, Tiểu Thạch lựu nhà họ Phương bị Nam Cung Xuân Yến hoa lệ ngã đè lên.

      Aaaaa!

      Tiếp xúc thân mật thế này… Phượng Dật cố nén kêu.

      Ngồi lại cho đúng tư thế buổi sáng, bất giác nghĩ lại màn khi nãy, Xuân Yến vung tay vào khí, lại ngã lăn ra.

      Nhưng lúc này bên người có ai đỡ, chỉ có thể tự lực cánh sinh mà đứng lên. Đấm đấm vào ngực , nhưng đôi ánh mắt trìu mến của lại thể quên.



      Xuân Yến giận lắm, đánh đấm loạn người , vừa đánh vừa mắng:

      -Họ Phượng kia, buông ra mau! Ta muốn đứng lên! Ta muốn đứng lên!

      cũng muốn đứng lên a! Nhưng đau đầu, đau… đau… đau đến cả người vô lực, đến động đậy ngón tay cũng nổi nữa.

      Xuân Yến rơi lệ, mắng:

      -Buông tay! Buông tay! Ngươi mau buông tay!

      Chán ghét! Sao xương cốt của chắc khỏe thế? Đánh lúc nàng đau cả tay!

      Ông trời ơi! Bị nàng đánh đau, ngực cũng bị đánh đay, nửa thân dưới tiếp xúc thân thiết hơi quá mức, nàng còn vặn vẹo ngừng người nữa, cái tra tấn ngọt ngào này…. khiến biết nên thế nào cho phải.

      Phượng Dật cố gắng giữ lại hai nắm tay lộn xộn, xoay người nằm đè lên .

      Quả nhiên, được giải thoát, hít hà hơi.

      Nhưng…. Tư thế này, lại càng ám muội hơn!

      Nam Cung Xuân Yến tức khí đến phát điên:

      -Phượng Dật, mau thả tay ta ra! Nàng vẫn giãy dụa, lượng giảm.

      -! Phượng Dật kiên định trả lời, lại bị đánh.

      Giãy dụa vô ích, Xuân Yến đánh buông lỏng, đành dùng ánh mắt mạt sát , tức giận ấm ức:

      -Kiếp trước ta nợ gì nhà các ngươi sao? Mấy năm trước bị mẹ ngươi bắt nạt, bị cha ngơi lợi dụng đủ, liền ba năm vì xú tiểu tử ngươi lãng phí tuổi xuân, tức gần chết! Giờ lại bị ngươi ép đến thở được. Sau này, ta nhất định tránh ngươi xa!

      Phượng Dật trầm mặt xuống, hai tay lại càng nắm chặt, nghiến răng “ chuẩn!”

      -Ngươi có cái gì chuẩn?Xuân Yến liếc mắt nhìn , theo đạo lý thông thường – Vốn ta cũng phải người nhà họ Phượng các ngươi! Phượng Huyền đáp ứng ta, chờ chết, cho ta tự do. Nhưng là vì ngươi, lại gạt ta để giữ ta lại! Nếu phải tại ngươi, ta sớm tự do khắp chốn thiên nhai, làm sao phải ở lại đây hứng bao nhiêu oán khí của ngươi và đám hoàng thân quốc thích văn võ bá quan đại thần?

      -Ta chuẩn! Là chuẩn!

      Phượng Dật bá đạo, uy nghiêm đế vương vời vợi ngờ. Nghĩ đến việc nàng , hiểu sao trong lòng bối rối vô cùng.

      -Hừ! Ngươi quản được ! Xuan Yến quay ngoắt , thèm để ý đến .

      -Nàng xem ta quản thế nào! Phượng Dật lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng.

      -Đau… Nàng đau đỡn kêu lên, khóe mắt ầng ậng nước.

      Nhìn thấy hai khóe mắt long lanh, Phượng Dật lại căng thẳng, chậm chậm buông lỏng hai tay nàng, nhàng ghé sát khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ôn nhu dịu dàng:

      -yên tâm. Sau này ta như vậy nữa. Các văn võ đại thần cũng .

      Lời thề của nam nhân, đứa ngu mới tin! Thừa có hội này, Xuân Yến nhanh mạnh đẩy ra, quay về phía cửa kêu lớn:

      _Lục Ngọc, Thu Dung!

      Bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong mà hai nàng phát run, vội đẩy cửa chạy vào, kêu lớn:

      -Thái hậu!

      Vừa vao đến cửa thấy đống hỗn độn vây quanh hai người, hai nàng tròn mắt:

      -Thái hậu, Hoàng thượng, hai người sao vậy?

      Vừa định tới nâng nàng dậy, thất Phượng Dật đứng lên, âu yếm ôm nàng cái, đưa tới giường, lại nhặt tấm áo ngủ bằng gấm phủi sạch tro bụi mặc lại cho nàng. Tất cả động tác đều che giáu!

      đám người lại ngây ngốc nhìn!

      Có chuyện gì thế này? Hoàng thượng sao lại thân thiết với Thái hậu như thế? Lúc nãy bên trong này xảy ra chuyện gì chứ?

      Mà người được hầu hạ là Xuân Yến cũng cảm thấy quen, vội vàng đưa tay đẩy ra:

      -Hoàng thượng cần tự làm những việc này, có Lục NGọc Thu Dung làm.

      Gạt tay nàng xuống, thản nhiên và âu yếm:

      - có gì, nhi thần vì mẫu hậu mà hiếu đạo, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đột nhiên, thấy hận cái xưng danh “mẫu hậu” này vô cùng!

      Hai má nàng đỏ hồng như phát sốt, nam nhân này .. cứ khơi khơi như thế mà cầm tay nàng!

      Vô lực kháng cự đột nhiên biến thành nam nhân dịu dàng âu yếm, nàng đành kệ , chỉ he hé cười, nhắm mắt tự thôi miên là ở đây.

      Nhìn hai gò má đỏ hồng như hoa đào tháng ba, tim Phượng Dật đập loạn sấm rền. Nếu phải có người ngoài ở đây, dám cam đoan mình làm ra cái gì!

      Mặc áo cho nàng xong, nhìn hai hàng lông mi hơi giật giật, mỉm cười ân cần dặn dò:

      -Mẫu hậu mệt, xin người nên nghỉ sớm chút. Nhi thần xin cáo lui.

      Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt thèm nhìn , chỉ hừ tiếng coi như trả lời. Nghe tiếng bước chân xa dần mới mở mắt, nhìn thấy tới bên ngoài điện:

      -Hoàng thượng!

      Dạ? phượng Dật quay đầu lại, lòng mừng rỡ như điên, lại thấp thỏm chờ mong.

      Xuân Yến hít sâu hơi, thản nhiên từng lời:

      -Những lời lúc nãy ai gia , ngươi tin cũng được, tin cũng được, ai gia làm cho ngươi xem. Nếu ngươi lo lắng, cứ làm gì làm, ai gia động tay. Còn nữa, khi rơi xuống nước mà việc gì, cho thấy thân thể ngươi khỏe lại, di mệnh của Tiên hoàng là chờ khi ngươi có khả năng tiếp quản thiên hạ hoặc sinh hạ hoàng tử là ai gia có theer buông tay, xem ra ngươi chọn cách thứ nhất. khi như vậy, ai gia bức ngươi nạp phi nữa. Hôm nay lời nào cũng rồi, ngươi cũng cần nửa đêm thức xem tấu chương, hay biệt phái người mở khoa. Được rồi, ngươi !

      Phượng dật ngẩn người, nhìn nàng sâu:

      -Nhi thần cáo lui!



      hết phần 1.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phần 2:
      Chương 1: Tâm loạn

      Edit: Lục Vân

      Ánh nắng rực rỡ, hoa cỏ đua cười, từng đám mây trắng lười nhác rong chơi.

      Từng lọn tóc dài mềm mại bay bay theo gió, tà váy dài phấp phới như sóng hoa. Giữa ngự hoa viên, mấy vị nương thanh xuân tràn đầy sức sống chơi đùa cùng đứa bé hai ba tuổi, từng chuỗi tiếng cười ngân vang lung linh như tiếng chuông, thánh thót như tiếng nhạc tiên, phiêu lãng trong gian, như thực như ảo.

      cẩn thận tiến đến gần Phượng Dật, Lý Ti Thần khẽ gọi:

      -Hoàng thượng!

      -Ừ? Phượng Dật quay đầu lại , ừ tiếng xem như trả lời.

      - ra ngoài lâu ngày như vậy, người mệt sao?

      - mệt! Trả lời câu đơn giản nhất, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng hình lộng lẫy kia rời.

      Nhưng ta mệt! Lý Ti Thần hơi rơm rớm nước mắt. (haha tiểu Lý càng ngày càng dễ thương – thực ra nguyên ban là lý ti thần muốn khóc mà có nước mắt)

      tạo nghiệt gì đây? Từ khi biết Phượng Dật này, ngày nào cũng bị lôi chạy đông chạy tây chạy đến bán cả mặt trời, cả người gầy đen ít, khiến phụ thân lo lắng vô cùng.

      Lại nhìn đám người kia vui vẻ chơi đùa, lòng thực khó chịu mà.

      Quay đầu lại nhìn Phượng Dật, lúc này có vẻ rất bình thường, dường như lo lắng cái gì.

      -Hoàng thượng, Thái hậu thực phóng quyền? Đột nhiên nhớ tới vấn đề rất nghiêm trọng, hỏi.

      Còn nhớ khi mới nghe được cha ngã lăn ra giữa triều, về nhà kể lại cũng bị dọa cú sốc lớn, đến giờ cũng dám tin đây là .

      -Thực! phượng Dật thản nhiên – Giờ mọi chính người chỉ nghe mặc kệ, trừ phi chúng ta thể quyết định mới có thể thỉnh thoảng đưa ra chủ ý.

      Nhớ tới chuyện này, Phượng Dật lại phiền lòng thôi. ràng có được thứ mình muốn, nhưng biết vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng với thái độ chẳng liên quan, lại tức giận!

      Cũng chẳng hiểu sao, gần đây luôn tưởng tượng thấy thân ảnh của Xuân Yến cứ mơ hồ xuất , giống như sương như khói, rồi lại mờ ảo biến mất. Nhớ lại những lời nàng hôm đó, trong lòng tránh được cảm thấy sợ hãi. thể giải thích tại sao lại sợ hãi, làm sao để có thể biến mất. Chỉ có cách cứ giương mắt nhìn nàng trước mắt, xác thực nàng tồn tại bên cạnh mình, mới cảm thấy an tâm hơn chút.

      -Sảng khoái vậy sao? Lý Ti Thần kinh ngạc.

      Đột nhiên phát , Thái hậu dường như toàn làm những việc ngoài dự đoán của người khác. Nữ tử như vậy, thực ai có thể hiểu được nàng.

      -Đúng thế. Sảng khoáng. Muốn hoài nghi trong đó có gì sao?

      vẫn còn nhớ ngày thứ hai sau khi làm loạn, khi lâm triều tuyên bố sắp thoái vị trả quyền, chuyên tâm phụ tá , đợi tới khi có đủ năng lực đảm nhiệm hết thả buông tay. Lúc ấy chư quan ngạc nhiên,Lý Thái phó bị sốc nặng ngã lăn ra đất, cái mũi lần trước bị đập vào bậc cửa còn chưa khỏi lại bị chảy máu.

      - khi Thái hậu phóng quyền, chúng ta ở đây làm gì? -:Lý Ti Thần ngố vẫn hỏi ngu ngơ – Chẳng lẽ người hoài nghi Thái hậu có mưu gì đó sao?

      - phải! phượng Dật kiên định lắc đầu, có lý do gì, chỉ là tin tưởng lời của nàng.

      Cao ngạo như nàng, đương nhiên lời giữ lời, thèm làm trò chó hư cắn trộm.

      -Vậy vì cái gì…

      Phượng Dật kiên nhẫn quay lại, nhàn nhạt liếc :

      -Ti Thần, ngươi hỏi nhiều quá đấy!

      Mình hoi quá nhiều sao? nhớ mình căn bản chưa được mấy câu nha! Lý Ti Thần sờ sờ cái mũi, quyết định từ giờ Phượng Dật hỏi thèm .

      -A a, lấy lòng ta nha. Lấy lòng ta được ta cho ăn bánh quế hoa!

      Giữa ngự hoa viên, Xuân Yến giơ cao đĩa bánh, nhón miếng bỏ vào miệng, tỏ vẻ nữ vương bá đạo khiêu khích.

      Con bé con nghe thấy thế nhoẻn miệng cười, tấp tểnh tới, tay ôm chân nàng, ngọt ngào hơn kẹo mạch nha:

      -Nương, người tốt nhất, trẻ nhất xinh đẹp nhất đáng nhất. Phù Nhi người nhất!

      -Ai là nương của ngươi? Lại nhón lấy miếng bánh nữa, Xuân Yến trêu con bé. Hương vị ngon nha! QUả nhiên, được ăn bánh mới thực là hạnh phúc!

      -Nương… Con bé con chần chừ lúc, nhìn Xuân Hoa khoanh tay cười đứng nhìn, lại nhìn lên đĩa bánh tay Xuân Yến thơm ngọt ngào mùi quế hoa, nuốt nước miếng, quyết định câu trả lời:

      -Dì tốt nhất!

      Xuân Yến nhịn được bật cười, xoa xoa cái má phúng phính của nó, chiều cưng nựng:

      -Con bé này, càng ngày càng nình giỏi. Chuẩn bị bị nương ngươi dạy dỗ thôi!

      Vừa dứt lời, thấy Xuân Hoa giương nanh múa vuốt tới, hét lớn:

      -Tiểu nha đầu kia, vì mấy miếng bánh quế hoa ngươi liền phản bội người mẹ xinh đẹp ôn nhu nhất này sao? Xem ta giáo huấn ngươi!

      Ai nha được rồi! Nguy hiểm tới rồi, con bé vội ôm đầu chạy loạn xung quanh. Trước khi chạy còn quên kiễng chân nhón lấy miếng bánh quế hoa tay Xuân Yến bỏ vào miệng.

      Lại là trận kêu váng trời, mấy nương ở đây ôm bụng cười đứng dậy nổi.

      Nhìn thấy đám người kia cười vui, nhìn đến nữ tử cười lớn nhất tươi nhất, Lý Ti Thần cũng cười cười theo, thể tin được cảm thán:

      -Ha ha, giờ mới biết ra Thái hậu cũng là tiểu nương có nụ cười đáng !

      -Chẳng qua – mỉm cười – Đây cũng mới chỉ là tiểu nương mười bảy mười tám tuổi thôi mà! Ngẫm lại thái hậu trước kia, mỗi ngày đều phải bày ra bộ mặt nghiêm trang biết cười vô cảm xúc với bọn họ, cảm thấy thương xót. Lại nghĩ đến khi nàng chỉnh bọn họ đến ác độc, mỗi lần chỉnh bao giờ để cho họ cơ hội phòng bị, khóc cha kêu mẹ đến thảm thương, đối phó kịp. chẳng giống!

      Hoàn hảo! Bỏ qua quá khứ. tại mỗi ngày đều thoải mãi đến nỗi nhìn mà nghĩ mình nằm mơ!

      bàn tay lạnh ngắt vươn ra, nắm lấy vai áo . Quay đầu lại gặp ngay bộ mặt ấm ức của Phượng Dật.

      -Rời ánh mắt của ngươi ra! Nhìn thẳng vào Lý Ti Thần cách cưc kỳ lợi hại, Phượng Dật lạnh lùng mở miệng.

      -A? – Ti Thần há hốc miệng biết sao.

      -Khong được giương mắt nhìn thẳng vào nàng như thế! Phượng Dật nhắc lại, giọng trở nên gay gắt hơn, có thể thấy được rất khó chịu.

      -Nàng? Ai?

      Phượng Dật , chỉ nhìn ra xa xa.

      Theo ánh mắt của , ràng Ti Thần nhìn thấy bóng thân của người bao năm nay đứng bên bờ chiến tuyến, mà Phượng Dật chỉ hân thể mở rộng được chiến tranh, ánh mắt tràn đầy kinh hai, lắp bắp:

      -Hoàng thượng, người… người… se ….. đó là…

      Phượng Dật nhấc tay, nhưng cũng lời nào.

      -hm… Ti Thần nhìn cẩn thận, cẩn thận.:

      -Hoàng thượng, người có nhận ra hay ? Ánh mắt của người vẫn quẩn quanh Thái hậu?

      Dứt lời Phượng Dật khẽ rung động, hơi nhướn mày, vẫn nhàn nhạt trả lời:

      - sao? Trẫm lo lắng cho bệnh của nàng mới hồi phục, lại chạy nhảy như thế, có thể bị mệt ?

      Tuy Thái y cam đoan đến cả trăm lần là có việc gì, nhưng cũng yên lòng. Mỗi khi rảnh ra chút lại chạy tới đây xem nàng.

      -Hoàng thượng, phải người quá mức quan tâm rồi sao? Đây giống như là hiếu đạo của đứa con lắm. Lý T Thần giật giật khóe miệng, khẽ run rẩy, cảm giác bình thường từ trong đáy lòng cũng càng lúc càng lớn.

      Cực kỳ gian nan mới có thể lấy lại được tiếng của mình, quyết định liều mạng hỏi cho ra nghi vẫn của mình.

      -Hoàng thượng, mấy ngày nay, thần phát ra chuyện, rất muốn hỏi ngwoif để chứng thực chút.

      -Cái gì? Phương Dật thậy lòng yên.

      -Người… có phải là… có phải là… Lý Ti Thần suy nghĩ lái, muốn tìm ra từ thích hợp – có phải là… có ý nghĩ bình thường với Thái hậu?

      -ý nghĩ bình thường? Phượng Dật quay đầu lại , nhìn khó hiểu.

      -Chẳng lẽ đung ssao? Lý Ti Thần trợn trừng hai mắt.

      Phượng Dật trợn mắt còn lớn hơn :

      -Ngươi cái gì? Ta hiểu!

      -Hử? Ngẫm lại thấy cũng đúng, lời này của mình , ngoại trừ mình ra chẳng ai hiểu được.

      -được rồi, để thần thẳng vậy. Hoàng thượng còn nhớ ? Trước kia cứ nhắc tới Thái hậu là người lại gọi là nữ, hơn nữa lại còn nghiến răng nghiến lợi. Xin hỏi, bao lâu rồi người dùng lại tư này? có thái độ này?

      -Bao lâu? Phượng Dật nhíu mày, cố gắng tự trả lời. Dường như lâu trước kia, chính mình cũng biết từ khi nào và như thế nào lại bỏ thói quen này, cứ tự nhiên mà thay đổi thôi. Hơn nữa, giờ nếu nghe ai nhắc tới nàng như vậy, trong lòng thấy bực mình!

      -Lần đó đại hội ven hồ, người đó đột nhiên đâm đầu vào lòng người, ràng người nhận ra Thái hậu, sao bắt? Tại sao?

      -Tại sao? Phượng Dật lại tự hỏi. vì cái gì cả, Chỉ là nghĩ , nghĩ làm, lòng muốn để mấy người Vương Trác biết thân phận nàng là mẫu thân của /

      -Lại nữa, tháng trước, người lôi kéo thần chạy theo đuôi bọn họ. Thần phát ra ánh mắt của người thủy chung rời thân ảnh Thái hậu. Hơn nữa, mỗi lần thấy người và Tiết công tử chuyện chơi chung ánh mắt lại trở nên tức giận và căm phẫn như thể chỉ hận thể ném cho Tiết công tử mấy quả đạn pháo! Thần nghĩ, cuốn binh nước Tiết công tử đưa cho người ném xuống hồ là người cố ý đúng ? Tuy người che giấu hay, nhưng chúng ta cùng lớn lên mười mấy năm, thần tự tin có thể hiểu người chút. (Ti Thần ngố ra biết hết)

      Phượng Dật chau mày tự hỏi hồi lâu mới nhàn nhạt thừa nhận:

      -Đúng vậy, là ta cố ý.

      -Ra vậy, thần cũng đoán thế. Ánh mắt ngài lên hai chữ ghen tị. Lý ti Thần đắc ý, thanh cũng to hơn.

      -Ghen tị? phượng Dật ngạc nhiên.

      -ĐÚng vậy! người đàn ông ghen tị với người đàn ông khác!

      - người đàn ông… ghen tị với… người đàn ông khác…??? Lần này Phượng Dật bị đả kích nặng nề rồi, rất hốt hoảng.

      Lý Ti Thần vẫn chịu buông tha , lại tiếp tục kể ra nữa:

      -Mà lúc này, ánh mắt của ngài cũng sờ sờ đuổi theo Thái hậu, lại còn cấm thần nhìn!

      Phượng Dật ngơ ngác.

      Ti Thần đấm đấm :

      -Hoàng thượng, người có hiểu được nguyên nhân ?

      lắc đầu – Ta hiểu.

      -Thần thấy phải người nghĩ ra được mà là dám nghĩ tới! Ti thần nhấn mạnh từng tiếng.

      khiếp sợ mặt Phượng Dật ngày càng đậm.

      -Hoàng thượng, …

      Phượng Dật đưa tay khẩn khoản nắm chặt tay :

      -Ti Thần, đừng nữa, được ? giờ trẫm thực loạn. Đầu óc loạn, tâm càng loạn, Khi chuyện lòng còn mang chút hy vọng kỳ lạ.

      -Thần… nhìn như vậy, Lý Ti Thần muốn lại thôi, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu – Người đính , đây là chuyện của người, thần chỉ là người ngoài, thể nào nghĩ thay. Nhiều nhất chỉ có thể theo để cảnh báo người

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Tắm hoa táo
      Edit: Lục Vân



      Rí rách roạt roạt – tiếng nước khua trong phòng thanh thúy dễ nghe.



      Trong hoàng cung, Xuân Yến đặc biệt sai người làm cái bể bơi , Xuân Yến, Xuân Hoa và con nhóc ba tuổi chơi đùa đến quên ngày tháng trong bể nước.



      -Ha ha ha



      Con bé đứng đùi mẹ hai mắt sáng ngời, đôi tay xinh xinh trắng múp khoa khoa trong làn nước đùa nghịch với những đóa hoa thả bồng bềnh trong đó, bắn tung tóe khắp nơi



      Xuân Hoa tiện tay với lấy đóa hoa, xé ra, nhét vào tay nó, nhăn mặt dặn:



      -Cẩn thận chút, khéo ngã xuống là uống no nước đó



      Con bé dường như nghe thấy lời mẹ, tiếp tục vươn tay đuổi theo mấy bông hoa.



      Nhìn thấy mẹ con muội muội tình cảm vui vẻ, Xuân Yến nhàng vuốt mái tóc dài của mình, cười :



      -Hoa Hoa, vào cung mấy ngày rồi, cảm thấy thế nào?



      -Thích! mất nửa giây suy nghĩ nàng trả lời nhanh.



      -Quả nhiên rất giống TV, ngọc dịch quỳnh tương, cẩm y ngọc thực, chả phải làm gì cơm đến há mồm, ta có thể ở trong này cả đời ra ngoài! Hơn nữa, càng thích hơn, là bể bơi hoa táo, nhìn da tỷ xem, trắng nõn bóng loáng, cứ như ngọc ý, chăm sóc quá tốt! Mềm mềm trơn nhẵn, mỗi lần nhìn thấy ta nhịn được chỉ muốn sờ cái!



      Dứt lời, làm , nàng vươn tay sờ nắn khắp da mặt tỷ tỷ.



      -Muội muội, muốn ăn đậu hũ của ta hả? Xuân Yến cười khẽ, chụp lấy tay nàng.



      -Ai… – Hoa Hoa luyến tiếc rụt tay lại – Chỉ duy nhất có thứ ta thấy ổn. là…



      Ngoái ngoái nhìn nhìn lúc, thấy bóng thân dài dài gầy gầy kia nàng mới yên tâm ôm cục oán giận ném ra:



      -Yến tử, ta thấy cũng lạ, sao Hòn đá của tỷ cứ như hồn tan ý! Dường như bất luận chúng ta ở đâu, vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy bóng ! Tỷ biết , nhiều lần ta bị dọa tí chết!



      Xuân yến cũng đưa mắt nhìn theo, ảm đạm cười, lơ đễnh :



      - sao đâu. Dần dần quen!



      -Quen? Làm sao mà quen được?



      Xuân Hoa bất lực bất mãn bó tay thở dài:



      -Biết làm sao được, người soogns đó! Ngày nào cũng như con ma ám theo, còn chẳng thèm lấy tiếng, y như quỷ, cũng chỉ có tỷ là chịu được như thế!



      - chịu làm thế nào? – Xuân Yến cười cười – Dù sao cũng chỉ có mấy ngày thôi, nhẫn .



      -ĐÚng thế! Những ngày cẩm y ngọc thực này cũng chỉ còn vài ngày nữa, cho nên chúng ta nhất định phải hưởng thụ hưởng thụ! – Hoa Hoa cười, quay xuống nhìn con – Búp bê, đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng ngươi được tới Hoàng cung, cho nên, nhất định phải chơi cho . Biết ?



      -A a – Con bé nhét đóa hoa vào miệng, ngây ngô cười.



      Hoa Hoa nhíu mày lôi đóa hoa trong miệng nó ra mắng:



      - dạy nổi ngươi. Chỉ biết ăn!



      Quay đầu lại nàng với Xuân Yến:



      -ĐÚng rồi, tỷ có phát ra ? Sáng nay khi chúng ta chơi ở ngự hoa viên, Hòn đá đó sắc mặt hơi lạ?



      -Có. Hình như Lý gia tiểu công tử có gì đó với , sau đó mới như vậy.



      -Sau đó, buổi chiều, và cho tới bây giờ cũng thấy xuất ! – Hoa Hoa vừa vừa ngạc nhiên. Phá lệ đó!



      - xuất càng tốt chứ sao!



      -Tốt tất nhiên là tốt, nhưng bị săm soi thời gian rồi, giờ đột nhiên thấy hai con mắt đấy, lại thấy hơi quen! – Hoa Hoa nhíu mày – Trời đất, đúng là quỷ quái!



      Xuân Yến phì cười:



      -Thực biết nên như thế nào với ngươi!



      -Chẳng qua, Hoa Hoa nghĩ nghĩ – Yến tử, tỷ chắc chắn biết, ánh mắt nhìn tỷ thực bình thường đâu!



      -? Ai? Xuân Yến chớp chớp măt hiểu.



      -Còn có thể là ai? Hòn đá nhà tỷ đó! – Hoa Hoa như là chuyện rất hiển nhiên.



      - bình thường là sao?



      - là… là…. Hoa Hoa cố gắng nhớ lại ánh mắt của Phượng Dật, sau cùng nghĩ vẫn ra nên dùng từ gì để miêu tả – được! Dù sao cũng là bình thường.



      -ĐÚng rồi! – Hai mắt nàng sáng rực – Giống như,.,, giống như ánh mắt của đám nam sinh trước kia vẫn theo đuổi tỷ đó! Nhưng cũng hẳn là hoàn toàn giống… Ai nha, thực khó diễn tả!



      cọ cọ chân tỷ tỷ dưới nước, nàng cười hề hề thần bí:



      -Tỷ xem, phải thích tỷ chứ?



      -… thích ta? Xuân Yến sửng sốt ngỡ nàng, lập tức cười đến vui, hai tay vuốt vuốt xoa ngực – Hoa Hoa, ngươi nghĩ điên sao?



      Hoa Hoa chớp chớp mắt:



      - cũng đúng…



      -cho dù bị ngược đãi đến phát điên, nương ta cũng phải nữ vương biến thái đâu! – Xuân Yến cười nhạt – Hậu cung này, đợi bốn năm, ta chán lắm rồi! hai tháng nữa ta còn tạm thời có thể chịu được, nhưng nếu cứ thế mà sống cả đời ở đây, ta muốn điên luôn! Thà tự sát còn hơn!



      -Đung vậy đúng vậy, muội mới đến có mấy ngày bị đám quy tắc phiền phức trong này hành đến khó chịu rồi. Cười cũng được cười to. là bội phục tỷ, làm sao có thể ở đây đến bốn năm.



      - Đó là ngươi còn chưa thấy được năm hậu cung của bốn năm trước gà bay chó sủa! – Xuân Yến cảm khái – đám nữ nhân, vì tranh sủng, cái gì cũng có thể làm! Phượng Huyền lão tử kia coi như có tâm, trước khi chết lôi hết cả đám tới Thái miếu tụng kinh cầu phúc cho lão, ta mới có được ba năm thanh tịnh!



      -thanh tịnh ấy, chờ tới khi tiểu tử kia nạp phi, chắc chắn biến mất luôn! – Hoa Hoa tiếp lời, lại cọ cọ chân tỷ tỷ – Yến tử, dù sao ngươi cũng phải lo quản , bằng tìm cơ hội chúng ta chơi !



      - chơi? Hai mắt Xuân Yến sáng rực.



      -Đúng thế đúng thế! – Hoa Hoa kích động – ta rất nhớ tiệm đậu phụ mới mở đầu ngõ Cố phủ, còn có hàng bánh nướng áp chảo của Vương đại ca phía bên kia đường nữa.



      -Mứt quả! Mứt quả! – con bé con cũng chịu kém giơ cái tay bám đầy hoa lên hươ hươ xen mồm vào.



      -Hoa Hoa cốc vào đầu nó cái:



      -Tiểu nha đầu lừa đảo. Chơi !



      -Hu hu … mứt quả…. C-n bé ôm đầu thấp giọng nức nở.



      -Đúng vậy, nhớ tất cả mọi thứ ở bên ngoài, Xuân Yến nhắm hai mắt, dường như nhớ lại. Tính từng ngày, nàng ra khỏi cung tới hai tháng nay, là khó chịu!



      -Nhưng… – Nhớ tới Phượng Dật giờ miễn cưỡng chấp chính, nàng lắc đầu – Quên , sau . thấy tiểu tử kia vẫn chưa thể chấp chính ổn được ngay sao? Huống hồ giờ mà ra ngoài, có khi lại nghi ta thông đồng với ai bên ngoài, mưu đồ gây rối nữa! Nhịn , dù sao cũng lâu nữa đâu!



      -Tỷ muốn gặp lại Hắc Vô Thường kia sao? Hoa Hoa cổ động – Sau lần ăn cá nướng đó, ta nhận ra ta có hảo cảm sâu sắc với tỷ đó! Tỷ định cố gắng ngơi bắt lấy chứ?



      - ra ta vẫn muốn! Nhưng thời có tới, chờ cho qua chuyện này rồi sau. Người ta chuẩn bị võ cử đó, từ giờ tới đó còn đến nửa tháng, khẳng định giờ thể ra ngoài được!



      Nhớ lại hôm đó khi tự tay nướng cá cho mình, lại cởi áo che nắng cho mình, lóng nàng cảm thấy ngọt ngào. Ai như xú tiểu tử Phượng Dật kia, quấy rối, chỉ xen vào phá tan buổi chơi của nàng, lại còn ném nàng xuống nước, hại nàng bị ốm trận gần chết!



      Nàng chỉ biết, chỉ cần dây quan hệ với người họ Phượng, chắc chắn là chuyện tốt!



      - ra chơi? – Hoa Hoa liếc liếc.



      - ra! – Xuân Yến bình tĩnh.



      -Đừng như thế mà. – Hoa Hoa kéo kéo cánh tay nàng – Yến tử, chúng ta lén ra ngoài, chút thôi quay về nhanh, chỉ canh giờ thôi, được ?



      - được!



      -Được mà được mà!



      - được!



      Còn chưa quyết xong được kết quả, nghe thấy tiếng bước chân náo loạn, Thu Dung sắc mặt kinh hoảng lảo đảo chạy vào:



      -Thái Hậu, biên quan tám trăm dặm báo!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Đừng. Hắc Vô Thường
      Edit: Lục Vân



      Đêm dài yên tĩnh, trong NGự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, các đại thần đều tập trung ở đại đường, cúi đầu dám gì, khí đặc quánh nghiêm trọng.



      -Hoàng thượng, phía nam, DIệp quốc thừa dịp quân ta chưa chuẩn bị, dẫn binh bát ngờ đánh tới. công hãm bốn thành nơi biên cảnh. Quân ta lương thảo thiếu sẵn, sau đó lại thua trận, mất quân tâm! Mong Hoàng thượng nhanh chóng tìm đối sách, để trùng chấn uy danh Phượng Tường! Bộ binh thượng thư quỳ xuống gào to, kích động đến run rẩy cả người.



      -Thiếu lương thảo? Tại sao lại có thể như thế? – Xuân yến lo sợ – Ba tháng trước phải ai gia mới sai người đưa trăm vạn lượng quân phí ra đó sao? Làm sao dùng hết rồi?



      -Cái này… bộ binh thương thư chần ngần muốn lại thôi.



      Xuân yến sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh:



      - xảy ra chuyện gì? !



      -Thái hậu… – ông ta ngẩng dầu nhìn nàng, vẻ khó xử.



      Xuân yến hiểu ngay lập tức:



      - cần nữa, khẳng định là có người tự nuốt quân lương, ở giữa kiếm lời nhét tiền túi riêng đúng ?



      Bộ binh thượng thư cam chịu, câu nào.



      Xuân yến nổi giận bừng bừng:



      -! Là ai lớn mật như thế? biết quân lương là để cho quân đội bảo vệ đất nước dùng sao? Tiền đó cũng dám tự nuốt. Chán sống rồi hả???



      -Cái này… Hộ bộ thượng thư lần khân dám .



      Xuân yến bực mình hết cả kiên nhẫn, ép hỏi:



      - mau! Rốt cuộc là ai? Có ai gia ở đây, làm sao phải sợ ai ăn thịt ngươi!



      -Là… là… là bào đệ (em giai ruột) của Hộ bộ thượng thư, giám quân Nam Cung Xa. – bộ binh thượng thư nơm nớp lo sọ.



      Nam cung xa? Cùng họ với mình sao? Nghe cái tên quen quen, xuân yến hơi ngẩn ra, nghĩ lại lúc. Nếu phải vừa nghe được người ta đây là bào đệ của hộ bọ thượng thư, nàng thực còn quên luôn mình có thân thúc thúc (ông chú ruột), có điều nàng chưa từng để vào mắt.



      - ra là ! Xuân yến cười lạnh liên tục.



      Hừ! ông chú này, chuyện cũng chưa từng với mấy câu, mà dám mwownjoai nàng tác quai tác quái!



      -Thái hậu… bộ binh thượng thư bị cái cười lạnh của nàng dọa cho mất vía, lo lắng gọi khẽ.



      thèm để ý tới ông ta, nàng quay sang Phượng Dật:



      -Hoàng thượng, việc này, ngươi thấy thế nào?



      liếc nhìn nàng cái, quay chỗ khác:



      -Mẫu hậu, vị này là người nhà Nam Cung, lại là bề của người, nhi thần tiện quyết định. Trừng phạt thế nào xin tùy người định đoạt!



      Ngẫm lại cũng là, bây giờ, ai cũng kiêng kị nàng, tự nhiên cũng dám động vào người nhà Nam Cung. Trừ nàng!



      Nghĩ lúc, nàng dõng dạc hạ lệnh:



      –Tuyền lệnh ai gia, sai người lập tức bắt giam Nam Cung Xa, phế chức vụ, bỏ lĩnh hầu. Khi khai chiến, là kẻ lâm trận bỏ chạy, giết tha! Ngầm chiếm quân phí, phải hoàn trả gấp đôi! Nếu bắt được, xử ngay tại chỗ! Người nhà của , phế làm thứ dân! Nam tử trong mười năm được vào triều làm quan, nữ tử được gả vào nhà quan!



      Ngoan! Quá ngoan! Người nào nghe cũng hít hơi khí lạnh, có thể đoán được tương lai mờ mịt của nhà Nam Cung Xa, khỏi thầm kêu may n\mắn khi mình chưa đụng vào Nam Cung Xuân yến, lại càng may khi phải là đối thủ của nàng.



      Thực vừa lòng với hiệu quả của câu của mình, Xuân Yến lại tươi cười, nhìn về phía Phượng Dật:



      -Hoàng thượng, trừng phạt này, người vừa lòng chứ?



      Phượng dật cũng kinh ngạc vô cung với quyết đoán của nàng, sau lúc mới trấn tĩnh được:



      -Mẫu hậu, … dường như hơi quá nghiêm khắc!



      -Có lẽ! Xuân Yến thản nhiên vẻ chẳng quan tâm, dù sao người bị phạt cũng phải nàng! – Đây gọi là giết người răn trăm người, cũng là cảnh cáo hậu nhân thể noi theo , ỷ vào quyền lực sau lưng mà làm bậy làm xằng, neus kết cục của ngươi chỉ có thảm hại!



      Phượng Dật rốt cuộc cũng gỡ được ánh mắt khỏi xuân yến, mặt đầy khiếp sợ. Lại mất lúc sau mới chậm chậm há miệng được:



      -Mẫu hậu minh quyết đoán, quân pháp bất vị thân, đúng là nhi thần nên học theo. – Giọng tràn đầy bội phục.



      -Hoàng thượng – Xuân yến vuốt cằm – còn lại là nhiệm vụ của người!



      -Nhiệm vụ gì? – Phượng Dật ngẩn người.



      -Từ khi tiên hoàng băng hà, nước láng giềng đều biết tân đế Phượng Tường ta cơ thể suy yếu, ai gia buông rèm chấp chính, vẫn mơ mộng công thành đoạt đất, nhiều lần phái quân xâm lấn lãnh thổ nước ta. may là quân đội của ta dũng chống lại, song phương đều có nhữn thắng bại nho , nếu tính tổng quát, ba năm qua chưa từng bị mất ngọn cỏ cái cây. Nhưng lúc này, thế cân bằng này bị đánh vỡ, bên ta tát nhiên cũng nên dùng thế công mới đap trả. – Xuân Yến mất câu, tả qua tình thế lượt, nhìn – Hoàng thượng nghĩ ra cách gì đối phó chưa?



      Phượng Dật thèm nghĩ, thản nhiên trả lời:



      -Nhii thần ngu dốt…



      Xuân yến vừa nghe được bốn tiếng này, nhíu mày ngắt lời :



      -Ngươi nghĩ gì cứ hết ! Hoàng thượng người là vua nước, sau này quốc gia đại phải do người quyết định, thể buông bỏ trách nhiệm như thế!



      Nghe những lời này, bao gồm cả phượng Dật, tát cả văn võ đại thần đều che giấu được ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng: — Thái hậu… là trao trả quyền lực sao?



      Phượng dật ngẫm nghĩ lúc mới trả lời:



      -Theo ý nhi thần, lúc này ở biên cảnh cần nhất là ôn định dân chạy loạn, sau đó triệu tập quân đội ở các châu huyện phụ cần thành đại quan tiếp viện, ngay tại chỗ thu mua lương thực, tạm thay cho lương thảo cấp thiếu. Mà bị người ta đánh úp, có nghĩa tướng thủ thành lơ là nhiệm vụ, phải chịu trách nhiệm.Nhi thần đề nghị, phải thay võ tướng phụ trách thủ thành.



      -Ngô hoàng minh! Đám đại thần vừa nghe lời này, đều vui mừng mà nước mắt vòng quanh, quỳ rạp xuống ào ào hô vang.



      vừa nghe, lòng mở cờ vui sướng, quay đầu nhìn sang Xuân Yến, mong được nghe nàng khen.



      phụ kỳ vọng của , Xuân Yến vừa lòng gật đầu:



      -Cách này của Hoàng thượng rất tốt, lo lắng chu toàn.



      -Bất quá – lời vừa chuyển, nàng nghiêm mặt – Người có nghĩ tới , mấy năm chinh chiến liên tục, hàng hăm đều có quân phí khổng lồ cần chi, quốc khố vẫn trống rỗng, mà trong dân gian vì thuế tô nặng nề, dân chúng từ lâu khổ thể , tăng thuế phải là việc minh quân nên làm. Còn nữa, muốn Nam Cung Xa nhả ra chỗ quân phí ngầm chiếm, nhất thời việc này thê làm xong ngay được. Chúng ta gom góp số ngân lượng khổng lồ ấy từ đâu đây?



      -Cái này… Phượng Dật bí rồi. Thực chưa từng nghĩ đến việc này.



      Sắc mặt vui mừng của các đại thần bên dưới cũng bị lo lắng thay thế, khe khẽ thầm .



      -Thái hâu, Hoàng thượng, Lại bộ nguyện quyên mười vạn lượng cho quân ta mua thêm lương thảo. – đột nhiên lại bộ thượng thư bước ra lơn tiếng.



      Ngay sau đó, hộ bộ thượng thư cũng đứng ra, to kém:



      -Hộ bộ cũng quyên mười vạn lượng.



      Lễ bộ, binh bộ, hình bộ, công bộ thượng thư cũng theo sau, đứng ra oai phong lẫm liệt nguyện cống hiến mười vạn lượng.



      -Tốt lắm, xem ra mọi người thực đoàn kết lòng! Xuân yên vừa lòng gật đầu – nhưng bấy nhiêu đó cũng chỉ thêm được sáu mươi vạn lượng, như muối bỏ biển, đủ để giải quyết tình thế khẩn cấp trước mắt.



      Lại quay sang Phượng Dật:



      -Hoàng thượng, chỗ tiền còn lại nên làm sao bây giờ?



      Phượng Dật nhíu mày suy nghĩ, vẫn bất lực lắc đầu:



      -Nhi thần ngu dốt, xin mẫu hậu chỉ giáo.



      Nghe cách của nàng, dường như có biện pháp, quần thần cũng vội quỳ xuống, cao giọng hô:



      -Xin Thái hậu chỉ giáo!

      Xuân yến quệt quệt miệng, cười nhạt:



      -Ở Phượng Tường ta có bao nhiêu người cơ trí, các ngươi đều chờ ta tìm cách. AI gia chỉ là tiểu nữ tử, có thể có biện pháp gì hay!



      -Thái hậu trí tuệ hơn người, ngay cả Tiên đế cũng ban khen ngớt miệng, ngay cả nam tử chúng ta cũng thể bằng được! – Tả tướng nhanh mồn nhanh miệng (ta thấy tụi đàn ông này mất mặt)



      -Đúng vậy, thái hậu là tấm gương của nữ tử Phượng Tường, tất nhiên thông minh cơ trí kém bậc tu mi – đến lượt hữu tướng vỗ mông ngựa (thế mà cứ gọi nàng là nữ . Hừ!)



      - dễ nghe! – xuân yến cười khẽ, khen nhiều thế? phải muốn lợi dụng nàng sao!



      -Ai gia có biện pháp tốt gì, chỉ có suy nghĩ. Nàng cười thần bí.



      -Xin Thái hậu chỉ giáo! Tả hữu cứ như con rô bốt, tiếp tục gào lên.



      Là các ngươi muốn ta đó nha!



      Xuân yến đảo tròng mắt, tầm mắt dừng Thái thiếu tự Phùng Tranh:



      - Phùng đại nhân, ai gia còn nhớ, nhiều năm trước lệnh lang nhâm mệnh mua hàng hóa cho phủ nội vụ đúng ? – nàng vẫn nhàng thản nhiên, như thể chuyện nhà vậy.



      Nhìn nụ cười xấu xa của nàng, PHùng Trang bất giác đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng cũng dâng lên cảm xấu…



      -Thưa thái hậu. Dạ… đúng…



      Kém tắm! Mới thế bị dọa cho toát mồ hôi? Xuân Yến cười lại càng đến là ôn nhu, cứ như chồn thấy gà con, nhàng và dịu dàng:



      -Ai cũng biết, lệnh lang chăm lo cho cái ăn của cả Hoàng cung, củi gạo mắm muối, dấm trà cơm canh, thịt bò rau dưa, hoa quả điểm tâm, cái gì là lo tới. Cõ lẽ mỗi tháng tiền bỏ vào túi riêng cũng đến mấy vạn lượng. So với , nhà các ngươi cứ cố !



      Mồ hôi lạnh càng toát ra nhiều hơn, thông minh như lão, làm sao hiểu được ý tứ của nàng. Phùng Tranh quỳ sụp xuống:



      -Vi thần nguyện cống hiến cho đại quân PHượng Tường … vạn lượng.



      -Hử? Xuân Yến hơi liếc mắt qua – Chỉ vạn lượng thôi sao?



      Toàn thân lão ta ướt đẫm mồ hôi lạnh:



      -Mười… mười vạn lượng.



      Xuân yến thèm nhìn, chỉ nhàng:



      -Xem ra ai gia nên cắt chức con trai ngươi, cho chức vị khác xứng đáng hơn!



      -Năm mươi vạn lượng! – Phùng tranh tuyệt vọng kêu to. Thằng con trai nên thân của lão, khó khăn lắm mới được Hoàng thượng nể mặt cha mà ban cho chức quan, mới vừa ngoan ngoan tí, làm sao có thể buông bỏ được.



      Giờ mới chịu ! sớm chút phải hơn ? Lãng phí nước bọt của nàng! Xuân Yến hài lòng, lại chuyển ánh mắt dịu dàng tới đại thần khác sợ phát run:



      -Tống đại nhân, thân là tổng quản phủ nội vụ, ngươi…



      -Thần nguyện quyên góp năm mươi vạn lượng! – Người vừa được nàng ưu ái gọi chức vụ hai lời nửa giây đắn đo, hùng dũng dâng tiền!



      -Tốt lắm! Xuân yến cười đến là đắc ý. Nếu ai cũng biết điều như ông ta tốt.



      Kế tiếp!



      -Vương đại nhân…



      -Thần cũng xin quyên năm mươi vạn lượng!



      Lần này, chỉ cần nhắc tên thôi, cần nàng phí nước bọt thên nửa lời, Vương đại nhân liền ngoan ngoãn tiếp lời.



      Ngoan ngoãn? Còn có thủ đoạn bức người ta quyên tiền như thế sao? đám người trợn mắt há mồm đứng xem.



      Nhưng, cũng rất nhiều người sợ hãi than thầm, bọn họ cũng thể bội phục thủ đoạn cao minh của Xuân Yến vạn lần. Ít nhất bọn họ cũng nghĩ ra!



      Xuân Yến hưởng thụ ánh mắt của mọi người, đắc ý :



      -tốt lắm, xem ra vì giang sơn Phượng tường ta, các vị đại nhân đều tận tâm tận lực. AI gia cũng thể ngó đến, quyên ra tất cả trang sức, cùng với mấy chục vạn lượng trong quốc khố tròn thành trăm vạn lượng thêm tiền mua lương thảo. Tổng cộng là ba trăm vạn lượng, hơn nữa, còn có của Nam Cung Xa nhả ra, cũng đủ để trường kỳ kháng chiến.



      Lai quay sang nhìn Phượng Dật,:



      -Hoàng thượng, người xem đủ chưa?



      -hử? Cái gì? Phượng dật hiểu ý, xấu hổ thu lại ánh mắt.



      -Nãy giờ ai gia nhiều thế, ngươi nghe cái gì sao? – nụ cười tươi tắn môi nàng biến mất, nàng trách cứ.



      -Ách… bị người ta bắt được dạ xấu chỉ có thể cười trừ- Mẫu hậu quyết định tát nhiên là tốt nhát, nhi thần có ý gì khác!



      thể với nàng, lúc nãy bận ngắm bộ dáng khôn khéo quyết đoán của nàng, ngờ mê mẩn chẳng biết gì nữa!



      Ai! Đám tả hữu thừa tướng đều lắc đầu. Xem ra hoàng thượng vẫn xong! Cũng may nhờ Thái hậu chủ trì đại cục, nếu biết vương triều Phượng Tường rớt tới tận xó nào rôi!



      Xuân yến cũng bó tay gục đầu xuống:



      -Mới giải quyets được chuyện mà thôi. Còn chuyện của tướng lãnh, xin hoàng thượng chú tâm.



      -Nhi thần biết – cúi đầu.



      -Ừ.- xuân yến gật gật đầu, hỏi lại:



      -Như vậy, hoàng thượng người cho rằng nên cắt cử vị đại thần đáng tín nhiệm nào đảm nhiệm chức đại kiến quân?



      dám trì hoãn thêm, trầm ngâm, thầm liệt danh sách võ tướng trong triều.



      Còn suy nghĩ, lão tướng khôi ngô râu tóc bạc nửa bước ra, đan tất điểm, tiếng như chuông vang:



      -Hoàng thượng, lão thần nguyện xin giết giặc!



      -Tiết đại nhân? Phượng dật nhìn xuống, cả kinh.



      Tiết đai nhân? Cái tên này khiến xuân yến kinh ngạc chút, nhìn về phía trung niên nam tử quỳ gối, , đây chính là thống lĩnh đề đốc cửu môn quân tuần bổ ngũ doanh Tiết Phòng? Cha của Hắc Vô Thường?



      Nhìn kỹ lại, khuôn mặt cái mũi ánh mắt cũng giống. hơn nữa phụ tử hai người cũng tráng kiện, cương nghị như nhau.



      Đây mới thực là nam nhân chân chính! Làng lẩm bẩm, nước miếng vô thức suýt rớt ra ngoài!



      Tiết đại nhân quan năm chinh chiến sa trường, lập vô số kỳ công, là thần võ đại tướng quân số của Phượng Tường ta, uy danh vang xa khắp trong ngoài đất nước. Lúc trước đóng ở biên quan, thậm chí cần giao chiến, địch nhân vừa nghe danh hào của ngài liền bỏ chiến mà chạy. Lần này có thể được Tiết tướng quân xuất binh, nhất định có thể thu hồi lại thành trì mất. Hữu thừa tướng công tâm bình luận.



      -Đúng vậy đúng vậy! những người khác cũng gật đầu theo.



      Phượng dật cũng xoa xoa cằm:



      - khi như vậy, trẫm phong ngươi làm Trấn Nam đại nguyên soái, dẫn mười vạn binh, tiếp viện đại quân ta. Thế nào?



      Tiếp Phóng kích động dập đầu:



      -Tạ ơn hoàng thượng, vi thần lĩnh chỉ!



      -Mẫu hậu… vừa mới chuyển hướng nhìn xuân yến xin ý kiến của nàng, Phượng Dật thấy nàng hai mắt sáng ngời nhìn Tiết Phòng, lại còn ngừng nuốt nước miếng.



      Tức rồi! Làm sao quên được hắc y nam tử từ đó tới giờ vẫn đầu mày cuối mắt với nàng lại là con trai của người này chứ!!! nhỡ lắm, hôm câu cá đó, gã nẽm cho ánh mắt khiêu khích!



      Tuyệt đối, tuyệt đối thể đẻ cho họ có cơ hội ở cạnh nhau! Lòng hạ quyết tâm!



      -Tiết đại nhân, trầm nghe lần trước hội thi võ ven hồ lần trước, lệnh công tử đạt hạng nhất? bày ra bộ mặt tươi cười ôn hòa, phượng dât nhàng hỏi.



      -Chỉ là mấy tiểu hài tử chơi đùa với nhau mà thôi, đáng nhắc tới!



      Tiết phóng cười ha ha, lơ đễnh trả lời, nhưng vẻ mặt ấy vẽ tự phụ và kiêu ngạo của người cha.



      -. từ tốn lăc đầu, đỉnh đỉnh – tục ngữ có câu hổ phụ vô khuyển tử, trẫm tin tưởng lệnh công tử cũng là nhân trung chi long. Trẫm muốn phong lệnh công tử làm tướng quân tiên phong, cùng ngươi lĩnh quân ra biên giới giết giặc, biết có được ?



      nghờ hoàng thượng lại ra cái cầu này, tiết phóng nhất thời ngây ngẩn cả người, ngu ngơ :



      -Nhưng tiểu nhi tử còn chưa lấy được công danh…



      - sao? Ra chiến trường có được công huân, có thể sánh với công danh tràng thí võ sao? – Phượng dật vẫn rát thản nhiên.



      ? Tiết Phóng vui sướng lắm, chối nữa, dập đầu tạ ơi:



      -Đa tạ thánh thượng ân điển, lão thần thay mặt tiểu nhi tử tạ ơn!



      -Phụ tử tiết đại nhân vì bảo vệ giang sơn Phượng tường ta rất tận tâm tận lực. là trẫm nên cảm ơn mới đúng. Phượng dật vẫn cười nhàn nhạt.



      Tốt! xong! Thở ra hơi, coi như vứt được tảng đá to tướng kia.



      Quay lại nhìn xuân yến vẫn còn bận nuốt nước miếng, da đầu nổi đầy gân xanh.



      Hít sâu hơi, cố nén phẫn nộ, lễ phép hỏi:



      -Mãu hậu, nhi thần an bài như vậy, người có vừa lòng ?



      -A? Vừa. vừa lòng! Cứ như thế !



      Xuân yến vẫn chưa hoàn hồn, cuống quít , rất sợ bị người khác phát ra mình thất thố.



      Sau nén nhang, nàng mới biết được, chính vì câu này của nàng mà nàng và Hắc Vô Thường vĩnh viễn có cơ hội.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :