1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 61: Ứng viên Hoàng phi
      Edit: Lục Vân

      Vô Song, Vương Đạc cùng Lâm Văn dẫn theo sau là đại đội rầm rập đuổi theo khí thế tung trời, chạy qua trước hai cái mặt thộn của Lý Ti Thần và Phượng Dật. Tỷ muội Xuân Yến biến mất dạng.

      -Vi thần tham kiến Hoàng Thượng!

      -Tiểu nữ tham kiến Hoàng thượng!

      Ba người mặc dù hùng tâm tráng trí chỉ muốn đuổi theo hai kia, nhưng cũng vẫn kịp nhận ra mặt vua, quỳ xuống dập đầu hô lớn.

      Hành động và lời của bọn họ làm cho đại đội phía sau choáng. giây tĩnh lặng – mặc xác hai kia, lúc này họ chỉ để tâm đến người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai được kêu là Hoàng thượng trước mặt.

      Họ chưa gặp Hoàng thượng, nhưng ba người kia có, và ở đây cũng chỉ có bọn họ gặp qua. Bọn họ đều là Hoàng thượng. Lại nghĩ đến Đương kim Thánh Thượng đúng là rất trẻ. Vậy đúng là Hoàng thượng!

      Cả đám cũng vội vàng quỳ sụp xuống khản giọng “Tham kiến Hoàng thượng!”

      Hình như có thần giao cách cảm, ngàn miệng cùng đồng thanh mà gào, dọa cho lũ chim sợ hết hồn bay tán loạn dám quay đầu lại.

      Phượng Dật cũng bị chấn đến ong tai, nhưng rất nhanh tìm lại hồn vía suýt bay theo lũ chim, sửa lại bộ mặt nhàn nhạt điềm nhiên, cao ngạo liếc nhìn đám đầu trước mặt, cao giọng:

      -Miễn lễ!

      Đám người lại loạt soạt đứng lên.

      Vô Song bước lên trước, ngó ngó nghía nghía đằng sau Phượng Dật, nhưng chỉ thấy hàng liễu dịu dàng yểu điệu, hoa thơm cỏ lạ tươi cười hớn hở, chẳng có đến nửa cái bóng người.

      Nghĩ nghĩ lúc, lại nhìn Phượng Dật, ngắc nga ngắc ngứ nửa muốn nửa thôi:

      -Hoàng Thượng, vừa rồi người có gặp… gặp… – Trước mặt hàng ngàn người thế này dám danh xưng Thái hậu sai? Cũng thể gọi tên. Chỉ biết đánh mắt nhíu mày ra dấu.

      Vương Đạc ở bên cạnh nóng ruột, hỏi thẳng luôn:

      -Hoàng thượng, vừa rồi có hai vị nương chạy qua đây, ngài có thấy ?

      -Thấy – thản nhiên. Lại còn lao vào lòng , hai người còn bất thần ngắm nhau chớp mắt nữa kìa. Nếu các ngươi tới, có lẽ bọn họ vẫn ôm nhau mà nhìn như thế biết đến bao giờ.

      -Ngài có biết các nàng chạy đâu ? Vương Đạc vội vội vàng vàng truy vấn.

      -Chạy tới bên kia. – Lý Ti Thần vươn ngón tay trỏ trỏ về phía xa. Vương Đạc rướn người nhìn theo, chỉ thấy góc trời lộng gió, thất vọng thở dài. Xem bộ dáng cắm cổ chạy trốn chết của các nàng khi nãy, lại mất lúc trì hoãn, khẳng định là chạy xa rồi, đuổi kịp nữa.

      -Aizzz… Đáng tiếc! – nén nổi ông thở dài lắc đầu.

      -Các nàng làm sao vậy? Làm cái gì mà để đám các người hò nhau đuổi tha? – Sắc mặt hốt hoảng của Xuân Yến khi nãy lại mơ hồ lên trong đầu, Lý Ti Thần rất tò mò muốn biết Thái hậu tôn nghiêm rảnh rỗi ở trong cung buồn chán, lại đến đây bày ra trò gì để cho bọn họ đuổi cho chạy đến kêu cha gọi mẹ thế này.

      -Ai! – Vương Đạc vuốt mấy sợi râu, cảm khái trả lời – Hai tỷ muội này, dung mạo đều tú lệ. Nhưng cá tính lại khác nhau, tỷ tỷ đoan trang nhàn nhã, cử chỉ thanh tao duyên dáng; muội muội tinh nghịch hoạt bát, thân thủ lợi hại nhanh nhẹn. Hai người động tĩnh, văn võ, nhận hết mọi ưu điểm thế gian. Nếu biết hai nàng là tiểu thư nhà ai, tương lai có thể nạp vào cung, hẳn là đại phúc cho Phường Hoàng triều chúng ta.

      -Muội muội hơi lỗ mãng, biết kiềm chế, thích hợp làm mẫu nghi, nhưng tỷ tỷ lại khác, có thể hy vọng. – Lam Văn đột nhiên lạnh lùng tiến tới góp ý.

      Vương Đạc ngẫm nghĩ lúc, gật đầu: “Vậy tỷ tỷ! Theo như tiếng đàn của nàng có thể nhận ra nương này tâm ý cao sâu, hẳn có thể làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu ở cạnh Hoàng Thượng, có thể trở thành vị Hoàng Phi có tài có đức!

      Tỷ tỷ? Tim Phượng Dật nhảy nhói cái, hỏi lại: “Các người muốn , chính là nương áo vàng?”

      -Vâng. –Vương Đạc Lâm Văn đều gật đầu.

      -Vừa rồi là nàng đàn tỳ bà? Phượng Dật lại hỏi. Hỏi câu này, tim nhảy rộn lên, cố gắng nén xuống cảm giác hưng phấn kích động.

      -Vâng vâng. Vô Song kích động gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

      -Lão phu chưa từng nghe khúc tỳ bà nào hùng tráng đến thế! Cũng biết đời này còn nương nào có thể nhờ tiếng tỳ bà mà làm trào dâng nhiệt huyết, chấn động lòng người đến vậy ! Vương Đạt cũng dâng lên cảm giác hưng phấn khó hiểu, khen hết lời cứ như khen con – Nữ tử như vậy, chỉ có làm bạn tại bên người Hoàng thượng mới có thể dụng hết tài năng. Nếu bị tùy tiện gả cho người ta, qua rất đáng tiếc!

      -Khụ Khụ! Nghe tới đây Lý Ti Thần sặc cả nước bọt, ho suýt chết.

      Đem nạp Thái hậu cho Hoàng thượng làm phi tần? Ý kiến này, rất… khủng bố!

      -Đúng rồi, Vô Song, Vị nương kia phải người quen của ngươi sao? cho ta nhanh, các nàng là tiểu thư nhà nào? Để Hoàng Thượng mau chóng hạ chỉ triệu nàng vào cung. nương như vậy nếu chậm chân để thiên hạ nẫng mất tiếc lắm! – Vương Đạc sực nhớ ra, xoay người vội vãng giục giã Vô Song.

      -Hả? A.. Ơ… Khóe miệng nàng giật giật ấp úng dối quanh- ra… ra… Chúng ta…. Cũng quen thân lắm…

      -Nhưng ít nhất ngươi cũng biết các nàng là tiểu thư nhà ai chứ? – Lâm Văn vốn lúc nào cũng trầm trầm lạnh lùng cũng phát sốt ruột.

      Vô Song bị dọa đến sốc nặng!

      -A… Nàng ứ cổ, nghĩ mãi cũng biết nên miêu tả thân phận Nam Cung Xuân Yến thế nào cho ổn. Nàng đúng là đại tiểu thư nhà đại hộ, nhưng… lấy chồng được bốn năm, lại còn ba năm được Hoàng Thượng gọi là “Mẫu hậu”, trước kia còn hành Hoàng Thượng đến chết sống lại. Làm Hoàng phi? Đùa! Người nào nghĩ ra được ý kiến này quả là thiên tài!

      -Ngươi nhanh xem nào! – Vương Đạc vội lắm rôi – Làm phi tần của Hoàng Thượng, chuyện quá tốt, ngươi còn do dự lo lắng gì nữa? Chẳng lẽ vị tiểu thư ấy đính hôn?

      - phải đính hôn! – nàng lẩm bẩm.

      Vậy được. Vậy quá tốt rồi… Họ thở phào.

      Nhưng lời tiếp theo của Vô Song dìm chết họ xuống đáy vực.

      “Hai vị tiểu thư ấy thành thân được mấy năm rồi!” Chính xác là người chồng chết ba năm, người chồng đâu biết.

      -A? Vương Đạc như sét đánh bên tai, cả người bất động như thái sơn, Lâm Văn cũng hít hơi lạnh ngỡ ngàng.

      Được nương như thế, lại sớm theo chồng! là đáng tiếc!

      Nãy giờ Phượng Dật chỉ đứng im nghe, trong đầu vẫn còn suy nghĩ. Nạp làm phi cho ? Tim nhảy cái. Ý kiến này… xem chừng cũng được… Nắm tay lại, bàn tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, Lồng ngực dường như vẫn còn hơi ấm thơm tho. tự chủ được lại nhớ lại lần đó mình bị cưỡng ôm, vạt áo nàng mở rộng bày ra mảnh sơn loan tuyết trắng phập phồng…

      thở mạnh, hơi thở dồn dập.

      -Hoàng thượng, tỷ thí định ra tam giáp, vi thần sai người bao toàn bộ tửu lâu bên cạnh. Thỉnh Hoàng thượng di giá, thần còn có chuyện quan trọng muốn bàn.

      -Ừ. Vẫn còn thất thần mơ xuân mộng, Hoàng Thượng chỉ ậm ù, lúc sau mới hít hơi, lấy lại vẻ điềm nhiên: “Được rồi!”
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 62: Bạch Vô Thường tái xuất
      Edit: Lục Vân

      Cắm đầu cắm cổ chạy như điên, như thể sau lưng có ác quỷ đuổi theo, chạy mạch đến đường cái đông hai tỷ muội mới dừng lại thở dốc ho sụ sụ.

      Chạy đến đến kiệt sức, Nam Cung Xuân Yến và Nam Cung Xuân Hoa vô lực dựa vào tường, trợn trưng mắt thở hổn hển. Bỗng nhiên ai đó cười hi hi, rồi sau đó dường như cảm thấy rất khôi hài, hai nàng cứ thế dựa lưng vào tường mà ôm bụng ngoác miệng cười to. Tiếng cười sung sướng của hai nàng có thể đâm thủng màng nhĩ người khác. Mấy người đường bị tiếng cười của hai thục nữ dọa cho sợ chạy té khói, chỉ muốn tránh xa hai bà điên này.

      -Yến… Yến tử, chúng ta có… lại làm… làm gì sai… Vì… vì sao phải chạy? Hoa Hoa nhấc bàn tay vịn vào tường, phịch mông ngồi bệt xuống đất, xem chừng muốn kéo nàng đứng dậy cũng phải đến mai.

      Xuân Yến cũng đặt mông ngồi cạnh muội muội, mê mang lắc đầu:

      - biết. Chỉ là lúc ấy trực giác bảo ta chạy, ta chạy.

      -Hả? Trời đát! – Lý do kiểu gì thế? Hoa Hoa trợn tròn mắt được gì.

      Bầu khí tĩnh lặng bao trùm góc đường.

      Vầng thái dương xoay tròn cao cười rạng rỡ với hoa với yến.

      Có mấy người qua đều ngoài cổ lại tò mò nhìn các nàng.

      ra cũng còn chú ý tới ánh mắt người khác, Hoa Hoa trầm mặt phủi đít đứng lên, vuốt lại váy áo, chìa tay trước mặt Xuân Yến:

      -Nghỉ đủ chưa? Đứng lên !

      -Đứng lên làm gì? – nghe nàng , Xuân Yến khó hiểu hỏi lại, uể oải đưa tay cho nàng.

      -Tỷ biết? Hai tiểu thư xinh đẹp, váy áo lộng lẫy sang trọng lại ngồi bệt bên góc tường, làm cho người ta chú ý sao?

      Xuân Yến ngângr đầu nhìn quanh, quả nhiên ánh mắt mọi người xung quanh đều lạ lạ.

      -A… nàng ngượng – Ừ, đúng thế…

      Khoảnh khắc, Xuân Yến tiểu thư khoan thai duyên dáng nhỏm dậy, xoay người :

      - thôi, nửa ngày rồi, ngụm nước cũng có. Mệt chết mất. Tìm quán trọ nghỉ ngơi .

      Hoa Hoa hậm hực sau gật đầu:

      -Đúng thế, mệt chết được! cả nửa ngày, mỹ nam chả gặp được, lại còn phải vắt chân lên cổ mà chạy. tìm quán trọ, ăn uống chút bổ sung năng lượng.

      Người đường lại tiếp tục được thấy chuyện lạ, hai tiểu thư thướt tha tay trong tay dung dăng dung dẻ thân thân thiết thiết vào tiểu điếm , tiểu nhị ca ca thân mến bưng cho họ bình trà cứu mạng.

      Hiển nhiên, trong quán lại có chuyện để nhìn, hai tiểu thư xinh đẹp sang trọng cắm mặt ăn uống như chết đói.



      Coi như tạm thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Nhu cầu tâm lý lại nhe răng ra cắn cắn nhắc nhắc.

      Hoa Hoa vươn tay giữ lấy chén trà trong tay Xuân Yến, tò mò kỳ quái:

      -Đúng rồi, Yến tử, vừa rồi là gặp ai thế? Nhìn hai người thân thân mật mật, tình tình cảm cảm, âu yếm ngắm nhau, còn dễ tưởng là đôi uyên ương lâu ngày mới gặp. Đừng có là tỷ quen nha, ta tin!

      -Uyên ương gì! Quan hệ của bọn ta tất nhiên là rất thân thiết, nhưng hoàn toàn trong sáng! – buông chén trà, nàng ngả người tựa vào ghế thoải mái.

      - ? – hai con mắt Hoa Hoa sáng như đèn pha. Lao tới tóm lấy tay tỷ tỷ bá đạo – ! là ai? Nam nhân đẹp trai như thế sao lại chia cho ta? Thậm chí còn chưa từng nhắc đến tồn tại của , có tâm tư riêng hả?

      -Ta là người thế nào chứ? Xuân Yến lườm muội muội đầy khinh thường – cũng phải thức ăn của ta!

      -Cũng đúng! Hoa Hoa gãi đầu – Thế rốt cuộc là ai mà tỷ giấu kỹ thế?

      -Muốn biết hả?

      -Ù ừ… Hoa Hoa háo sắc gật đầu như bổ củi, rạng ngời – Rất dễ nhìn đó. Nếu là trước kia chắc chắn thể bỏ qua!

      -Ta ! Xuân Yến bó tay chịu thua muội muội hám trai này.

      - nhanh nhanh!

      Bị quấn chặt lấy đến mất cả bình tĩnh, Xuân Yến bực mình đẩy phăt muội muội ra bên, giơ mười ngón tay, rồi gập lại, lại giơ ra sáu ngón tay. Hoa Hoa ngẩn ngơ:

      -Cái gì thế?

      Nàng trừng mắt trắng dã. Ánh mắt này là muốn lòng vòng với người ngu ngốc, tức giận thầm:

      -Mười sáu! Lúc nãy ta muốn tiểu tử kia đứng hàng thứ mười sáu! Là con của lão già chết tiệt ăn cướp lừa đảo ba năm tuổi thanh xuân của ta đó.

      -A! Hoa Hoa trợn tròn mắt nhảy dựng lên – Thằng nhóc đó là Hòn đá của tỷ? Chính là ?

      -Bing dong! Chúc mừng. Muội cuối cùng cũng nghĩ ra! – Xuân Yến mệt mỏi uể oải gật đầu.

      -Cũng được. – Hoa Hoa xoa xoa cằm gật gù như đánh giá hai món hàng – Cả hai đều là mỹ nam. và Bạch Vô Thường đều là thiên thu kỳ quan. Xem kiểu này, bảo sao tỷ ưa . Có được nhan sắc như vậy ở bên cạnh mà biết hưởng thụ, phí!

      -Hay ta đổi với ngươi? Cho ngươi đấy! Xuân Yến trắng mắt lườm nàng.

      -Mặc kệ! – biết mình biết ta, hậu cung phải nơi nàng có thể sống qua ngày được.

      Đúng rồi! Nàng giật mình vỗ mạnh vào đầu – phải tỷ vẫn Hòn đá kia vẫn phải nằm chết dí trong cung dưỡng bệnh chứ? Sao hôm nay lại phây phây chạy tới ven hồ? Việc này tỷ có biết ?

      Nhắc tới điều này, Xuân Yến sa sầm mặt – Làm sao ta biết được! Nếu biết cũng đến, đánh chết ta cũng tới đây! – lại lao vào lòng nữa!

      Oan gia đụng độ. Trước đó còn lo lắng nhưng ngờ lại xảy ra nhanh như vậy. Quả nhiên thể quá tin vào thần may mắn.

      -Chẳng qua – nàng nghiến răng, cười hừ hừ – Cũng nhờ lần chạm trán này, hàng trăm thắc mắc của ta cũng có thể đoán ra!

      -Cái gì???

      -Đừng hỏi vội, chờ ta kiểm tra chính xác cho ngươi.

      -Được rồi! Trước cái lắc đầu dứt khoát của tỷ tỷ, Hoa Hoa dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn câm miệng. Tò mò quá có thể hại chết người, cho nên nếu việc gì nên biết cũng cần cưỡng cầu.

      Đúng là bé ngoan! Xuân Yến cười cười.

      Vài thư sinh tiêu dao bước vào quán trà, nhìn thoáng qua các nàng, cũng quá để ý, kiếm bàn trống gần đó ngồi xuống.

      Gặp lại bọn họ, trà bánh trong bụng Xuân Yến hơi nhộn nhạo, cẩn thận lo lắng nhìn qua cửa sổ – Bọn họ đuổi tới tận đây chứ?

      -Chắc là đâu. Hoa Hoa nhấc chén trà, thong dong thưởng thức – Dù sao chúng ta cũng phải tội phạm bị truy nã,

      -Cũng đúng! – Xuân Yến cũng yên tâm hơn. Nhớ lại lý do lúc nãy bị đuổi chạy tóe khói, nàng lại thấy buồn cười…

      -Hoa Hoa, thử xem, mấy người này chưa từng nghe qua khúc tỳ bà nào kiểu đó sao? Lúc nãy ầm ầm đuổi theo như đòi mạng. Dọa người ta!- nhớ lại lúc nãy bị đuổi nàng vẫn thấy sợ.

      -Có lẽ thế! Hoa Hoa cũng buồn cười – Bị lắm người đuổi như thế, ta cũng bị dọa sợ chết!

      -Nhưng là tội của muội. Tỷ tỷ ta đàn, nhưng muội muội ngươi mới là người nổi nóng mà bày ra.

      -Bày! Bày chứ! Yến tử, hùng phân nam nữ! – Hoa Hoa đắc chí giơ ngón cái, lại rót lấy hai chén trà – Uống! Cạn chén mừng chúng ta thắng lợi!

      -Cạn chén! – Xuân Yến cũng hào sảng đáp lời.

      -Hai vị nương!

      Giật mình! thanh vừa lạ vừa quen vô duyên nhảy vào giữa hai chén trà.

      -Hử? Hoa Hoa khó chịu ngẩng đầu, biết là ai mà… giây sau:

      -Phụt!!!!!!

      Nửa chén trà mới đổ vào miệng lúc này phun ra như pháo hoa. Gã man tử áo đen nhanh chân tránh sang bên. Nam tử áo trắng đứng sau phản ứng kịp lãnh nguyên chén trà, đầu tóc mặt mũi lấp lánh long lanh mấy giọt nước thơm
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 63: Họa vô đơn chí
      Edit: Lục Vân

      Tóc!

      giọt nước trong vắt thơm mát mùi lá trà lăn lăn mái tóc dài của thanh niên áo trắng, dừng lại chút, nhàng lọt vào tai.

      Tửu quán đương khi náo náo nhiệt nhiệt bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đáng sợ, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này.

      Bạch Vô Thường đáng thương tức đến nghẹn họng đứng như hóa đá, Hắc Vô Thường bằng hữu ở bên cạnh mày rậm nhướn cao, mắt chữ O mồm chữ A, Hoa Hoa nhất thời biết làm thế nào, thần tình sợ hãi, cùng được gì. Chỉ có Xuân Yến bình tĩnh, lập tức đứng lên giật lấy cái khăn vai tiểu nhị gần đó, dồn sức mà chùi chùi lau lau lung tung tới tấp mặt công tử đáng thương, mồm miệng liến thoắng:

      -Công tử, xin lỗi, thực xin lỗi. Tiểu muội nhất thời bất ngờ quá. Bị các người dọa cho giật mình mới gây ra như vậy. Thỉnh ngươi ngàn vạn lần tha thứ!

      Đơn giản chỉ câu đem đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ – Mặc kệ ngươi thế nào, đây là tại ngươi. Muốn trách trách bằng hữu của ngươi !

      Mặt Hăc Vô Thường lại càng cứng ngắc như cục sắt, vung tay, giữ lấy cái khăn ố ố đen đen âu yếm ôm ấp chà xát lên mặt bạn mình, trầm giọng:

      - nương, đây là cái giẻ lau bàn!

      -A! Thực xin lỗi. Thực xin lỗi! – Xuân Yến cả kinh giật mình rụt tay lùi lại, miệng lại ngớt giải thích, trong lòng thầm mắng “Hừ! Săm soi kỹ thế làm gì biết! Bản nương ta dùng giẻ lau mặt cho ngươi là vinh dự cho ngươi lắm rồi!”

      Lúc này, từ thân mình trắng nõn đẹp trai tuấn lãng của Hàn gia nhị công tử bốc lên mùi trà mùi thức ăn mắm muối đậm đặc, muốn khủng bố lỗ mũi người ta. Người ngồi ở mấy bàn xung quanh biết là ngửi thấy mùi hay là do ảo giác tâm lý, đều bịt mũi chạy xa, càng xa càng tốt!

      Lúc này mặt Bạch Vô Thường sắp thành Xám Vô Thường rồi, xám xịt nặng trịch rất khó coi, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai bàn tay, biết là muốn đánh Nam Cung Xuân Hoa hay Nam Cung Xuân Yến. Mà cũng có thể là cả hai!

      Xuân Yến cười hì hì cầu hòa, cẩn thận :

      -Công tử, tỷ muội chúng ta quả vô tình. cố ý chút nào, ngươi nam tử hán đại trượng phu, đại nhân đại đức, trách tôi chứ?

      Lại đơn giản câu, dồn vào ngõ cụt. Có thể hiểu câu đó thế này: Ngươi mà dám trách tội chúng ta, có thể ngươi phải đàn ông!

      có thể gì chứ!

      -! ! – khuôn mặt trắng nõn nà của Hàn nhị công tử phong lưu tiêu sái, nhàn nhã tài hoa đỏ bừng bừng như muốn đốt cháy cả hai tỷ muội trước mặt thành tro, lại phải cố mà nén xuống, hít sâu ép bẹp lửa giận mới rít ra được hai tiếng cụt lủn.

      - tốt quá! – Xuân Yến hân hoan ủng hộ, nắm tay áo Hoa Hoa dạy dỗ:

      -Muội muội, còn tới cám ơn công tử? Công tử trách ngươi đâu!

      -Cám ơn! – Hoa Hoa trừng hai mắt nhìn , thề chết cam lòng.

      Được rồi! Coi như mọi chuyện giải quyết xong! Hoàn hảo!

      Hai người ngồi xuống, lại tiếp tục ung dung thưởng trà, bỏ mặc xác hai vị công tử nổi danh văn-võ đứng chết trân bên.

      -Xin hỏi, nương, chúng ta có thể cùng ngồi bàn này được ? Ngươi xem, trong này đông quá! – lúc sau, tiếng của Hắc Vô Thường mới lúng túng vang lên, xem chừng khá xấu hổ.

      -Trong này hết bàn, các ngươi biết chỗ khác à? – Hoa Hoa khách khí ném thẳng câu.

      -Hoa Hoa! – Xuân Yến giữ tay nàng, lắc đầu.

      Nàng ấm ức hừ tiếng, nhưng cũng đành im.

      Hắc Vô Thường đẩy đẩy huých huých lúc, Bạch Vô Thường mới nhắm mắt định thần hít hơi sâu, chắp tay với các nàng:

      - nương, lần trước là ta sai, nên năng bậy bạ với . Mong nương độ lượng!

      -Hừ. thành ý! –Hoa Hoa vẫn cố chấp vung câu, lại tiếp tục nhâm nhi chén trà.

      Xuân Yến cũng thèm quan tâm, cười:

      - sao. Cũng qua rồi. phải chúng ta cũng hồi báo rồi sao? – Còn chỉ lần!

      Hai công tử nghe vậy cả ngươi cứng đờ!

      Giương mắt nhìn bốn phía, quả là đầy người, đại bộ phận đều là người tham gia tr võ luận văn khi nãy, Xuân Yến vỗ vỗ cái bàn:

      -Huề nhau rồi mời ngồi thôi! Xuất môn ra ngoài, tất cả đều là bằng hữu, cần so đo quá mức!

      …. Thực ra, rất so đo với các ngươi đó!

      -Tạ! – Hắc y nam tử nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng, ngồi xuống. Bạch công tử sau đó cũng chậm chậm rơi mông xuống ghế mà ngồi. Áo đen ngồi bên phải Xuân Yến, áo trắng ngồi phía trái Hoa Hoa.

      Tiểu nhị đem đồ ăn tới, Xuân Yến gắp cho mỗi người bát, lại rót đầy hai chén rượu, hơi mất tự nhiên:

      -Đây là tỷ muội chúng ta theo khẩu vị của mình mà gọi, hai vị nếu thích, xin cứ tự nhiên!

      - sao! nương cẩn thận quá! – Hắc y nam tử cười . Có điều, mấy đĩa thức ăn nho bàn đủ để cho hai đại nam nhân bọn họ nhét kẽ răng.

      -Đúng rồi, chúng ta vẫn chưa biết phương danh của nương đây!- Hắc Vô Thường liếc mắt bằng hữu, mỏ lời trước.

      - biết nương có thể cho tại hạ?

      Xuân Yến cười nhàng:

      -Tiểu nữ họ Hạ, tên Hiểu Yến, đây là tỷ muội kết nghĩa của ta, Chu Tiểu Hoa.

      - ra là Hạ nương cùng Chu nương.- Hắc y nam tử twk giới thiệu – Tại hạ họ Tiết, tên chỉ chữ Từ. Là…

      -Con trai của Cửu môn Đề đốc thống lĩnh quân tuần bộ Tiêt Phóng. – Nàng thuận miệng tếp lời, lại chỉ vào Bạch Vô Thường – Còn đây là con trai thứ hai của Hàn lâm chưởng viện học sĩ Hàn Vũ, Hàn Phi Vũ.

      Hai vị công tử kinh ngạc đồng thanh:

      - nương biết chúng ta?

      -Phượng Hoàng thành đại danh đỉnh đỉnh văn võ tài tử, danh hào vang xa như vậy, sao lại biết? – nàng vẫn tươi cười, hôm nay mới biết, lại cứ như đúng rồi, mặt thèm ửng hồng.

      Hừ, đỉnh đỉnh đại danh? nổi danh sao? Gọi là đại danh, nhưng là miệng mọi người đồn trăm, chừng là quá nửa phô trương.

      -Tránh ra tránh ra! – bên ngoài đột nhiên có tiếng người kêu to.

      Ai nha? Kêu to như vậy!

      Mọi người trong tửu quán tò mò nhìn ra ngoài thăm dò, thấy gã sai vặt trước mở đường, đội hộ tống hùng hậu vây bên ngoài, bọn người Phượng Dật trong, chậm rãi tiến lại gần,

      được! Xuân Yến cùng Hoa Hoa nhìn nhau căng thẳng.

      Muốn chạy trốn. Nhưng quá muộn! Gã sai vặt dẫn đường thẳng đến cửa, chưởng quầy và tiểu nhị cúi đầu cười cầu tài nghênh đón.

      Thừa dịp mọi người đều chú ý vào , Xuân Yến và Hoa Hoa hẹn cùng cúi người chúi vào lòng hai nam nhân bên cạnh.

      - nương… Hai vị công tử bị hành động lớn mât của hai nàng dọa suýt nhảy dựng lên.

      -Suỵt! – Xuân Yến nghiêng đầu ra dấu muốn bảo họ đừng có lên tiếng, thấp giọng nhờ vả:

      -Cho chúng ta trốn nhờ chút. Làm ơn !



      Hai vị công tử khó hiểu liếc nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu, coi như đáp ứng.

      Chốc lát, tiếng chân mấy người kia xa, tiếng tiểu nhị tiếp đón lanh lảnh cũng dần, Xuân Yến mới ngẩng đầu, giọng hỏi:

      -Bọn họ lên lầu rồi chứ?

      Hắc Vô Thường gật đầu.

      Cuối cùng cũng thoát! tốt quá. Xuân Yến nhanh ngồi thẳng dậy vỗ vỗ ngực, lay lau Hoa Hoa vẫn chúi vào lòng Bạch Vô Thường, kéo:

      -Hoa Hoa, ổn rồi. Bọn họ rồi!

      - rồi hả? Hoa Hoa thò đầu ngoái ngoái nhìn quanh.

      -Yên tâm ! Tiếp tục thôi. Trước mắt họ ra ngay đâu!

      -Vậy được. Bọn họ đột nhiên xuất , khéo dọa người ta sợ chết luôn! – Hoa Hoa ràng vừa trải qua cú sốc tinh thần, vội vàng uống ly trà định thần.

      Hắc Bạch Vô Thường khó hiểu nhìn các nàng, hiểu hai nương này vì sao mà bị dọa sợ hết hồn như thế.

      - nương, các người…

      -A! – Xuân Yến lúc này mới nhớ ra hai ân nhân cứu mạng, cười tươi – Ngượng quá! Lúc nãy đắc tội! Tỷ muội chúng ta có chút hiểu lầm với bọn họ, lúc này tiện gặp lại.

      -Ra vậy! Hắc Vô Thường hơi hiểu, lại – Lúc đó thấy vẻ hoảng hốt bối rối của hai muốn bỏ chạy cho nhanh. Chắc hẳn là có chuyện gì đó.

      -Đúng vậy đúng vậy! – Xuân Yến gật gù, nhưng thêm lời nào.

      Biết các nàng muốn , Hắc y nam tử cũng tiện hỏi nhiều, cúi đàu uống trà

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 64: Tiếp tục loạn
      Edit: Lục Vân

      Len lén đá đá chân Hoa Hoa dưới gầm bàn, Xuân Yến ném cho nàng cái liếc mắt ý “Chuồn thôi!”. Hoa Hoa hiểu ý lặng lẽ gật đầu.

      muốn đứng lên tìm cớ rời , lại nghe được ở bàn bên cạnh có người giọng thầm thìm thần thần bí bí :

      -Có nghe chưa? Trong cung có hai vị hoàng phi bị hại!

      -Cái gì? – Có mấy người quanh đó nghe thấy giật mình bật nảy cả người đồng thanh hỏi lại, vẻ mặt khiếp sợ.

      Xuân Yến và Hoa Hoa nghe vậy cũng lặng lẽ liếc nhau sửng sốt, tạm thời gác ý định rời sang bên, ngồi lại tiếp tục nghe hóng

      Tin tức được truyền với vận tốc ánh sáng, mấy cái bàn quanh đó biết được tin mới trong cung, lâu sau cả quán rượu đều hay tin hai vị vương phi có chuyện. Mấy chục cái lỗ tai cùng vểnh lên chăm chú lắng nghe.

      Hai tỷ muội Xuan Yến cũng hào hứng ngưng thần nín thở, muốn nghe thử xem bên ngoài tương truyền ma kỳ quái như thế nào về chuyện trong cung.

      Nhận ra câu hơn chục chữ của mình ra khiến cả quán rượu đều im ắng lắng nghe, người k khỏi đắc ý, thanh lớn hơn:

      -Các người biết sai? Quý phi Thục phi đều bị Thái hậu đuổi khỏi cung rồi!

      -Cái gì? Làm gì có chuyện này! Đại hôn của Hoàng thượng phải mới diễn ra hai tháng trước sao? – Có người kinh ngạc trừng mắt vẻ thề chết tin.

      -Lừa ngươi làm gì! – Người nọ nhấp ngụm trà rất ra dáng – được hơn tháng thôi. tin lời ta, các ngươi tìm người khác mà hỏi. Xem có đúng ?

      Ngữ khí chắc như đinh đóng cột làm cho hơn nửa số người ở đó tin là . Mà cũng đúng là mà!

      Nhìn vòng khắp quán, có nửa sắc mặt là bán tín bán nghi, người nọ lại càng tự đắc hơn, lại :

      -Hơn nữa, kể từ khi Quý phi, Thục phi bị đuổi khỏi cung, Hiền phi Đức phi cũng lâm bệnh dậy nổi, triền miên ốm đâu cho đến giờ. Nghe , lâu trước còn suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn!

      Lời vừa như quả bom, cả quán rượu nổ tung trong tiếng luận bàn, tiếng hả hớ, tiếng giả.

      Hoa Hoa khó hiểu liếc mắt nhìn tỷ tỷ, mượn ánh mắt gửi tin: Hai vị kia phải chính là thần tiên tu lâu năm đắc đạo hôm nay hạ phàm buôn dưa lê chứ?

      Xuân Yến buồn cười nhún nhún vai: Làm sao ta biết được! Đồn đại thôi. Chẳng qua đúng là cũng hơi lạ.

      - cần phải ! Khẳng định là chuyện tốt do con hậu kia gây ra! – Đột nhiên có người hùng trí bừng bừng vỗ mạnh bàn đứng lên tuyên bố.

      Nhưng cũng có người đề xuất nghi vấn: “Hiền phi Đức phi tận trong thâm cung, sao ngươi biết các nàng bị bệnh? Có khi là tin đồn nhảm cũng nên!”

      -Cháu của hàng xóm nhà chú họ của họ của ta rất thân với tay chuyên cung cấp thực phẩm cho Hoàng cung. Khi đem đồ ăn vào trong tình cờ nghe lén được đám hạ nhân bàn tán việc này! – Người nọ tràn ngập tự tin – Ta còn nghe , Hoàng thượng từ khi đại hôn tới nay, trong cung đoán già đoán non mãi, ngài có vẻ rất khó khăn. Khó khăn cái gì các ngươi có thể tự hiểu!

      “Khó khăn cái gì?” Ài! Ở đây có trăm cái đầu cũng có trăm phỏng đoán khác nhau. Tất cả đều im lặng chìm vào suy tư lo lắng cho khó khăn của Hoàng thượng chi tôn.

      -Hơn nữa, các người biết , Hoàng thương cho đến giờ vẫn chưa động phòng với vị phi tử nào! – Câu này coi như cú vơ đét cuối cùng dồn khi trong quán lên đến đỉnh điểm, giống như cơn Hồng thủy lớn đổ ụp vào đầu người nghe.

      - ? – Trong điếm mọi người đều kinh ngạc, tất nhiên là trừ tỷ muội Xuân Yến – mụ hậu làm ra chuyện tốt kia

      -Này, nhưng mà từ ngày đại hôn đó tới giờ phải hơn mấy tháng rồi cơ mà? – Có người lại hỏi với giọng thể tin.

      -Lừa ngươi có kẹo ăn chắc? – Ngôi sao hôm nay vừa tỏa sáng ngồi giữa quán cao ngạo liếc nhìn người vừa . – Ta nghe người ta , đêm tân hôn, khi màn đêm buông xuống, Thái hậu hạ độc rượu hỷ của Hoàng thượng, khiến Ngài thất khiếu trào máu. May mắn thay thái y kịp phát , cấp cứu suốt đêm Ngài mới có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng. Sau đó lại nằm liệt giường đến hơn nửa tháng bệnh mới chuyển khá hơn. Khẳng định được Hoàng thượng khỏe hơn chút, Thái hậu lại quay sang hại đến các nương nương. đấy, Quý phi Thục phi bị đuổi, Hiền phi và Đức phi bị tra tấn đến thành hình người. Ngươi , người , người bệnh, còn ai thị tẩm nữa!

      “Thất… Thất khiếu trào máu? – Hoa Hoa dở khóc dở cười quay sang nhìn Xuân Yến: phải chỉ là chỷ máu mũi thôi sao? Hai khiếu sao lại biến thành bảy cái?

      Xuân Yến cũng chẳng biết gì. Đây chính là câu “con kiến biến thành con voi” đây ư? Lợi hại!

      -Sau đó phải Thái hậu tổ chức Bách Hoa Yến sao? – lại có người lên tiếng – tất cả các nương khuê tú từ mười bốn tới mười bảy tuổi đều có thể tham dự. Nghe sau khi các tiểu thư cùng biểu diễn, Hoàng thượng còn hạ lệnh cho từng nàng lên hiến nghệ. Hơn nữa xem bộ dáng Hoàng thượng, co vẻ rất hài lòng về các nàng đó!

      -Chẳng qua là làm bộ làm tịch che mắt lòe người thôi! – người nọ lại xua xua tay, ra vẻ thâm trầm giảng giải – Các ngươi xem, Bách Hoa Yến qua hơn nửa tháng, có thấy vị tiểu thư nào được hạ chỉ triệu vào cung ?

      -Theo như ta thấy đúng là ! – Có người nghĩ nghĩ rồi gật đầu cái rụp.

      Đó là vì tiểu tử kia sợ nữ nhân đến chết khiếp. Cứ thấy con chỉ muốn chui xuống đất mà trốn. Sau đó đám cung nữ hầu hạ bên người đều bị đổi thành thái giám hết. Xuân Yến vừa bực vừa buồn cười thầm nghĩ.

      -Cho nên mới , giờ cả hậu cung, lại như trước kia đều là thiên hạ của mụ nữ đó! – Người nọ chốt câu kết luận.

      Liền có người tâm trí hừng hực đập bàn đứng phắt dậy quát lớn:

      - nữ! Ả trong cung đúng là tay che trời mà!

      -Nào phải chỉ trong cung! Cả triều đình đều bị ả tay thao túng bên trong, tất cả thiên hạ Phượng Hoàng triều đều là của ả rồi! Ả muốn làm sao làm! – Người nọ dường như còn e hùng trí của mọi người chưa đủ cao, ném thêm cục đá.

      - hạu! Ả nhất định thể chết tử tế! – Có hùng hào khí ngất trời nghiến răng ken két phán câu như thể mới đọc được trong sổ Diêm Vương.

      Xuân Yến ngồi ở bàn mình vừa ăn thịt gà vừa vểnh tai nghe kể chuyện. Vừa đưa miếng ức gà vào miệng, nghe lời rủa “chết tử tế” suýt nữa hóc cả xương, ho sặc sặc.

      Đúng là suýt nữa được chết tử tế !

      -Khụ Khụ Khụ… Vội vàng ho ra mẩu xương trong cổ, đau đến chảy cả nước mắt, cái đầu nghiêng sang bên ho muốn đào cả tâm cả phế ra.

      Hoa Hoa nhanh nhanh mang ly trà chạy đến, vuốt lưng giúp nàng xuôi khí, dịu dàng quan tâm:

      -Yến tử, sao chứ?

      - sao! Xuân Yến mở miệng tợp tợp mấy ngụm trà, khố khổ vuốt ngực.

      -Lúc này chúng ta chỉ có thể liên thủ đấu tranh, cùng hợp lực đối phó với hậu, giúp Hoàng thượng bảo vệ giang sơn Phượng Tường thiên thu vạn đại! – Đột nhiên có người đứng lên khởi xướng, cao giọng hô hào.

      Xuân Yến chẳng còn tâm trí đâu mà đếm xem có mấy người hưởng ứng lời kêu gọi của hăn nữa, dựa vào bên bàn gạt nước mắt. Hoa Hoa nghịch nghịch đôi đũa, thi thoảng lại liếc nhìn vị tướng quân áo vải kia thao thao bất tuyệt phun nước miếng hùng hồn diễn thuyết, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu nhạt nhạt.

      Đột nhiên…

      -A!!!

      tiếng thét thê lương vang lên ngắt quãng bản diễn thuyết hùng hồn, đầu xuất chiếc đũa. Cái đũa cắm vững vàng ở búi tóc của , đầu còn dính ít thịt gà, theo động tác của “thân chủ” mà đung đưa như dải châu liên.

      Gã đàn ông nhanh tay rút cái châm mới tóc mình xuống, tức đến xì khói hét lớn:

      -Ai? Ai làm? Ra đây cho ta!

      ai lên tiếng!

      Gã đảo mắt nhìn vòng quanh, khích:

      - ra là con quỷ nhát gan, dám làm dám chịu. Hẳn là con chó con chạy lon ton theo chân hậu kia!

      Lại cái đũa nữa bay tới, chẳng qua lần này hướng hơi chếch, cằm thẳng vào mặt .

      Gã nổi điên, cầm đũa giơ lên vung quàng hét lớn:

      -Ai? Rốt cuộc là ao? Có gan ra đây cho ta chuyện. Đừng có trốn trong bóng tối rồi chơi trò ám toán!

      Ra ra!

      Hoa Hoa đẩy ghế chậm rãi đứng lên, hai tay đanh đá chống nạnh, lạnh nhạt lên tiếng:

      -Là ta!

      -Ngươi? Gã nhìn nàng cái, cười xùy tiếng, ánh mắt lại nhìn vào gã đàn ông áo đen ngồi cùng bàn, bĩu môi khinh bỉ:

      -Nam tử hán đại trượng phu, chẳng dám làm gì chỉ biết hèn nhát trốn sau lưng đàn bà. Đây phỉ là hành động của đại trượng phu.

      Hắc Vô Thường xem thường thèm liếc nửa cái, mặt thay đổi, chỉ nhếch môi lạnh lùng:

      -Ta làm!

      Bị người ta xem thường, Hoa Hoa bực mình, đập mạnh tay lên mặt bàn mà quát:

      - cho ngươi hay, là ta làm! Là nương ta ném đũa cắm lên đầu ngươi. Cũng là nương ra ném đũa vào mặt ngươi! Ngươi sao lại tin hả? Nếu ngươi tin, ta biểu diễn lại cho mà xem!

      Dứt lời, chẳng cần biết khán giả có muốn xem hay , thèm hỏi ý vung tay giật hết cả ba đôi đũa tay Xuân Yến và Hắc-Bạch Vô Thường, ném veo veo về phía trước.

      Vèo Vèo Vèo. đống đũa bay tới đập tới tấp vào mặt, gã kia luống cuống tìm chỗ trốn, nhưng làm sao kip, còn có chiếc đũa chuẩn xác cắm vào lỗ mũi gã, làm cho người xem cười ngả nghiêng.

      Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người bị mất hết cả mặt mũi, sĩ diện đàn ông để đâu? Cả mặt gã đỏ như con gà chọi giận dữ hét váng:

      - Con điên kia, mày muốn chết hả?

      -Ai nha, đừng có dọa ta sợ đó nha! Hoa Hoa gập người cười. rồi lại đứng thẳng lưng, ngẩng đầu cao ngạo liếc mắt nhìn , giọng lại trở nên lạnh lùng khinh miệt:

      -Đây gọi là lời và hành động của bậc chính nhân quân tử hay sao?

      -Ngươi… Mặt gã bây giờ lúc xanh lúc trắng, miễn cưỡng nén giận hạ giọng – Được! Ngươi cho ta hay, vì sao lại làm thế?

      Hoa Hoa quệt quệt miệng, nhổ ra hai tiếng: “ thích!”

      - thích? – gã ngớ ngẩn hỏi lại.

      -Đúng! Lời ngươi , bổn nương thích, rất thích! – nàng cười lạnh.

      -Xin hỏi ta có lời gì đắc tội nương hay sao?

      -Có! Rất nhiều!

      -Cái gì?

      -Ngươi mắng phụ nữ! – Lần này “ hậu” lên tiếng

      Gã đàn ông có vẻ kìm chế lắm rồi: – Ta mắng hậu!

      Mặt Hoa Hoa sa sầm, quơ tay vớ lấy nắm đũa nữa – hậu hậu, mắt ngươi thế nào mà nhìn người khác ra thành tinh? Người ta ăn thịt uống máu của ngươi hay hấp dương khí của ngươi?

      Hoa tay cái, nắm đũa lại bay tới.

      Gã ôm đầu trốn sang bên, lớn tiếng cãi lại:

      -Ta ả tại triều đình tác oai tác quái! Vừa rồi ta như thế còn chưa đủ sao?

      -Đập chết cái đồ ngu ngươi ! – Xuân Yến bưng lên mâm đồ ăn ném về phía – Ngươi Thái hậu hạ độc Hoàng thượng, Hoàng thượng chết chưa? phải giờ vẫn sống nhăn răng ra đó sao? Thái hậu mang tâm mưu phản còn thiên tâm vạn khổ bỏ công nạp phi cho làm cái khỉ gì? Ngươi người ta đuổi Thục phi Quý phi, nguyên nhân các nàng bị đuổi ngươi biết hả? Hiền phi Đức phi chết hay sống, ngươi chẳng qua chỉ là nghe mấy lời lượm lặt đầu cuối, dám khắp nơi rêu rao thêm mắm dặm muối kể chuyện như đúng rồi, lại ỉa ra đống phân. Phải, ta muốn , ngươi nếu so với con chó con chạy lon ton cũng chẳng khác mấy!

      Mấy người ngồi cùng bàn cũng sớm cảm thấy chuyện ổn tránh sang bên. Duy có gã kia là mục tiêu công kích lĩnh trọn cả bát canh, đầu còn vương mấy lá rau, đến khốn khổ. vừa lau nước canh người vừa uất hận:

      -Đây là chỗ cao minh của ả! đúng là Hoàng thượng ngồi long ỷ, nhưng nhìn khắp thiên hạ, có ai là biết ai là hiểu, thực quyền vẫn là nằm trong tay Đương kim Thái hậu. Hoàng thượng chẳng qua chỉ là con rối!

      Hoa Hoa cười sùy, thản nhiên:

      -Đó là vì Hoàng Thượng long thể có bệnh, thể thân chinh, Thái hậu mới phụng di chiếu của Tiên hoàng, buông rèm nhiếp chính. Hơn nữa qua ba năm buông rèm nhiếp chính, Thái hậu minh xử lý quốc có gì chê trách? Nếu nhờ nàng, Phượng Tường ta sớm loạn lên rồi, làm sao có thể an an ổn ổn suốt ba năm?

      -Nhưng ả đương quyền chấp chính cũng đơng quyền tác oai tác quái. Tùy ý bãi truất quan viên, phá loạn lên, thậm chí đối với người ta đánh mắng. Đây cũng phải là sao?



      Hoa Hoa cười lạnh, vẻ mặt đanh đá bức người:

      -Ngươi từng nhìn thấy người ta trọng dụng người nhà Nam Cung chưa? Ngươi thấy qua người ta lạm sát người vô tội khi nào? Người ta bão truất quan viên, đám cẩu quan ấy có kẻ nào phải tham quan vô pháp, kết bè kết đảng hoành hành ngang ngược?

      Gã đàn ông ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng cái sĩ diện lại muốn phục, lại gân cổ:

      -Ngươi cũng đừng quên, bốn năm trước, người được Tiên hoàng sủng ái nhất chính là Nguyên phi, chính ả hãm hại Người bị phế truất, cuối cùng thậm chí bị tứ tử!

      -Ngươi cũng đừng quên, tứ tử Nguyên phi là Tiên hoàng, việc này liên quan tới Thái hậu, đừng có lôi vào! – Hoa Hoa nghe thèm nghĩ bác ngay – Ngươi ầm ỹ nãy giờ chẳng qua là nghe lỏm mấy tin đồn đầu cuối từ người khác mà thôi. Có bổn , tìm lịch giả phụ trách năm đó mà hỏi. Hỏi rồi, nếu thấy đúng như ngươi , hãy đến đây mà kêu mà gào mà phát động!

      Gã đàn ông đứng chết trân.

      -Nhưng , từ xưa tới nay, nữ tử chuyên chính phải chuyện tốt! – lớn tiếng gào lên gỡ lấy ít thể diện.

      -Đúng rồi đúng rồi, với các ngươi, xem ra, đàn bà con chỉ xứng đáng bị nhốt trong khuê phòng thêu hoa, nấu cơm đẻ con, đến tối cởi hết quần áo nằm sẵn giường cho các ngươi trèo lên phát tiết dục vọng hả? khi há miệng bàn chuyện là thất tài thất đức. Nếu nắm quyền to lại là thiên cổ bất dung! – lời của Hoa Hoa vạn phần châm chọc.

      Lời thèm nể nang ai, làm cho đám đàn ông ở trong quán cũng hơi đỏ mặt.

      -Ngươi… tam tòng tứ đức, đạo phu thê, ngươi bậy thành cái thứ gì thế hả?

      -Ta bậy cái gì chứ? phải ta trúng tim đen của ngươi sao? Hoa Hoa vẫn thản nhiên nhơn nhơn cãi lại, cứ như nàng biết mình hơi bạo miệng.

      Người đàn ông dường như sắp kiềm chế nổi, nổ bùm cái!

      Nhưng lại nhịn được!

      -Ngươi… vì sao ngươi cứ mực bênh ả? Hay ngươi và nữ đó có quan hệ gì?

      - nữ nữ! Trả cho ngươi cái từ “ nữ”! – Vừa nghe thấy hai tiếng “nhạy cảm”, Hoa Hoa lại nổi điên, quơ tay lấy mấy cái bát tô bàn ném loạn về phía trước. Hình như còn cảm thấy chưa đủ, đẩy ghế dựa sang bên, chạy sang bàn bên cạnh bê cả mâm cơm cà cá canh văng tất lên đầu . Ném mấy cái, hết cả bát cả đũa, tiện tay vác luôn cả cái bàn lên mà ném, chỉ vào mũi :

      -Mặc kệ chúng ta có quan hệ hay , chỉ cần ta là nữ nhân, tuyệt cho phép ngươi tùy ý mạt sát nữ nhân!

      người gã đàn ông lúc này thô thỉ đủ loại mắm muối dưa cà, thịt chó mắm tôm, như quán cơm , nước trà nước rượu ướt nhẹp tong tong, vài lá rau còn theo nước canh chảy xuống cổ. Lúc này đến cái thân còn lo kịp, hơi đâu mà lo cho Hoàng thượng mất quyền với Thái hậu chuyên chính!

      Đám người xung quanh bị cường bạo cảu Hoa Hoa dọa cho chết khiếp, biết gì, càng dám làm gì, chỉ có thể đứng trơ như phỗng nhìn gã đàn ông ban nãy còn lớn giọng kêu gào.

      Có vẻ như Hoa Hoa vẫn chưa hả giận, nàng hầm hừ bước lên, hung hăng vung chân đạp cho gã mấy cái, vừa đá vừa mắng sa sả:

      -Ngươi thử xem, người ta mới là mười bảy mười tám tuổi, phải vất vả đưa đầu vào miệng cọp ổn định hậu cung như cái chuồng hổ, chỉnh đốn đâu ra đấy, tưởng dễ lắm hả? Các ngươi ở đây đám mở miệng ra là hậu hậu, mặc kệ có đúng hay . Các ngươi nghĩ cái gì hả? Chẳng lẽ vì xác tắc giang sơn chỉ có thể là đàn ông? Nữ nhân kém nam nhân ở điểm gì? Mà chỉ vì người ta là nữ nhân mà thèm suy nghĩ, các ngươi mắng người ta như vậy?

      Gã đàn ông bị nàng đạp đến đau nhừ xương, liên tục lùi về sau miệng ngớt:

      -Quân tử động khẩu bất động thủ. Ngươi làm cái gì thế hả?

      Hoa Hoa vẫn cứ đuổi theo đá tiếp tha:

      -Ngươi ngu thế! Bản nương ta là nữ tử, ngươi mới là quân tử! Cho nên mời ngươi tiếp tục động khẩu ! Còn ta động thủ!

      -A, đúng – nàng nghĩ nghĩ lúc – ta động thủ, ta động chân!

      Hai mắt bỗng sáng ngời

      -Ngươi nhắc ta cũng quê, ta còn có thủ có thể động!

      Dứt lời, hai tay cũng nhập chiến cuộc!

      Chịu đựng hai tay đấm hai chân đá, thân là thư sinh văn nhược, muốn đánh lại cũng thể, chỉ có thể chịu trận làm bịch cát cho nàng trút giận.

      Xuân Yến k buồn xem, bước tới kéo cánh tay muội muội:

      -Hoa Hoa, nỏi đủ rồi, đánh cũng đủ rồi. Chúng ta thôi!

      Hoa Hoa giằng hai tay, lớn tiếng quát:

      -Yến tử, đừng ngăn ta! Ta muốn ! Ta muốn đánh! Ta thấy tỷ hiền quá đấy, bị người ta như thế mà còn có thể nhịn. Lần này, tỷ ra mặt, để ta ra mặt cho tỷ!

      Dứt lời lại chạy đuổi theo nam tử muốn trốn kia, tiếp tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay:

      -Ngươi nghĩ người ta nguyện ý hả? nương người ta còn phơi phới xuân , ai muốn được lấy người mình ? Ai muốn có được gia đình hạnh phúc ấm áp sống qua ngày? Ai muốn bị nhốt giữa triều đình gian manh xảo quyệt, phải đương đầu với đủ việc quốc gia, chiến đấu với đám triều thần , lại bị các ngươi mắng như thế? Người ta muốn lắm đấy hả?

      Gã bị đánh cho oai oái kêu trời, chạy vòng quanh khắp quán, nhưng cũng tránh được nắm đấm của Hoa Hoa, lại bị nàng đá cho cước.

      Mọi người lúc này mới nhậ ra công phu chân tay của Hoa Hoa rất lợi hại, thôi tránh tên bay đạn lạc, ai nấy đều dẹp sang bên, trơ mắt nhìn đại nam nhân bị tiểu nương đuổi đánh.

      Khả năng cách thời cổ đại quá kém! Tiếng rầm rập oai oái chen cả vào phòng trà đóng cửa càng lúc càng lớn ong ong khủng bố lỗ tai bọn Phượng Dật ngồi ở lầu . Mà tiếng động lớn như thế, trừ phi là điếc đặc, còn chỉ cần có thể nghe ai nghe thấy.

      Lâm Văn nhướng mày, chắp tay hỏi chưởng quầy hầu hạ bên cạnh:

      -Chưởng quầy, phía dưới phát sinh chuyện gì? Sao lại ầm ý như thế?

      Chưởng quầy run run vội vàng trả lời:

      -Tiểu nhân biết. Để tiểu nhân chạy xuống xem thử rồi lên hồi báo!

      Cửa phòng bật mở, tiểu nhị xông tới, vẻ mặt bối rố hét ầm lên:

      -Chưởng quầy, ổn ròi ổn rồi. Dưới nhà… Dưới nhà… Đánh… Đánh nhau!

      -A! Chưởng quầy kinh ngạc giật mình, vội vàng chạy tới – Để ta xem xem!

      Tiểu nhị cũng vội vàng theo ra, nhưng bị Lý Ti Thần giư chặt lấy, tò mò hỏi:

      - mau mau, sao lại thế?

      -Thưa đại gia, là ở dưới lầu có vị nương gây cãi nhau với vị khách nhân, rồi đánh nhau!

      -Hả? Đôi mày Ti Thần nhướng cao – nương tới gây cãi nhau với khách nhân, rồi đánh nhau? đại nam nhân sao lại biết đạo lý, lại đánh nương? Cho dù thắng cũng chẳng vẻ vang chút nào!

      -Ách… vị đại gia này… – tiểu nhị lo lắng gãi gãi tai, mở miệng khá khó khăn – xem tình hình, là nương đó thắng…

      - thể nào! – Vô Song sợ hãi kêu lớn – đại nam nhân, làm sao lại đánh lại nương? quá mất mặt, sau này làm sao có thể ra đường gặp ai nữa!

      Phượng Dật cũng có vẻ thể tin, con sâu tò mò gặm trọng bụng đến khó chịu, đứng lên quyết định:

      - xem!

      cũng muốn biết, vị nương ấy dũng mãnh ntn mà nam nhân cũng thể đánh lại.

      Đích thân Hoàng Thượng khai long khẩu, còn ai dám theo? Tất cả đều rục rịch đứng lên xem náo nhiệt.

      Bước vài bước đến cầu thang, xuống mấy bước nhìn, vừa lúc Hoa Hoa điên cuông đuổi đánh nam nhân kia qua mặt Xuân Yến, thấy vừa tầm, vung tay muốn đánh. “ hậu” lạnh lẽo nhìn kẻ đáng ghét chạy tới gần, vào đúng lúc mấu chốt đá cho cước.

      -Ngao!

      Nam tử kêu lên tiếng, bất ngờ ngã xuốngm ôm lấy hạ thân mà lăn lộn kêu gào. Ở trong quán, miễn ai là đàn ông đều giật mình mà rét run khi tưởng tượng cú đá ấy mà nhằm vào mình

      -A…. Rất… Ti Thần nhìn cú đá vô cùng chuẩn xác kia, batas giác hô lên tiếng. nhưng lại cảm thấy hình như đúng, lời ra đến nửa lại nuốt lại.

      Vương Đạc cũng thấy. Lập tức bước nhanh xuống lầu, kêu lớn:

      -Hạ nương! Chu nương!

      Xuân Yên nghe thấy tiêng gọi, quay đầu nhìn, cả mặt trắng bệch.

      Hoa Hoa đuổi nam tử kia ngã xuống đất dậy nổi, mặt mày hưng phấn đá loạn lên người , vừa đá vừa hận hận mà rằng:

      -! Ngươi còn muốn mắng nữ nhân nữa! Còn mắng! Còn mắng!

      Xuân Yến nhanh chân chạy tới kéo tay nàng:

      -Hoa Hoa, đừng đánh nữa, chạy mau!

      - chạy, ta đánh còn chưa ! – Hoa Hoa giật lại cánh tay, lại đá thêm vài cú.

      -Muốn đánh sau này gặp lại đánh tiếp. Còn bây giờ thể ở lại! – Xuân Yến chỉa chỉa lên lầu lo lắng.

      Hoa Hoa ngước đầu giương mắt nhìn theo thấy ngay Vương Đạc, mới nhận ra mình vừa mới làm ra chuyện tốt gì, vội vàng vén váy, kéo tay tỷ tỷ chạy như điên ra ngoài.

      Phượng Dật gặp lại các nàng, khựng lại chút, cũng nhanh chân chạy xuống lầu. Nhưng khi xuống đến nơi lại chỉ thấy cánh bướm vàng chập chờn xa dần rồi biến mất!
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 65 : Hồng nương Hoa Hoa
      Edit: Lục Vân



      Cắm đầu cắm cổ chạy vào con ngõ k ngươì, Xuân Yến và Hoa Hoa ngồi dài dưới đất, nhàn nhã thảnh thơi hưởng thụ cảm giác thong dong ngắm mặt trời lặn trót quên từ lâu.

      -Hoa Hoa, ngươi có nhận thấy k, cả ngày hôm nay chúng ta chỉ có cắm đầu chạy với chạy? – Tà tà dựa vào bên tường, Xuân Yến nhắm mắt thong thả -Đúng đó! Hoa Hoa nhắm hai mắt day day chân mày lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái khó hiểu – sao lại thành ra như thế! K phải chúng ta xem mỹ nam sao!

      Xuân Yến nhấc con mắt liếc nàng – Ngươi xem được chưa?

      Hoa Hoa lắc đầu – K có. Trừ Hòn đá nhà tỷ.

      -Tên đó k tính! Xuân Yến trề môi dươí thành cái biũ môi dài.

      -A! Bỗng nhiên nàng vỗ đùi nhảy dựng lên kêu to.

      Hoa Hoa bị nàng dọa cũng giật nảy cả người – Làm sao thế?

      -Hoa hoa, chúng ta đập nát quán người ta, chưa bồi thường bỏ chạy! Xuân Yến nhìn nàng áy náy.

      -Ừ nhỉ. Quên mất! Hoa Hoa cúi đầu ngẫm nghĩ lát, nhớ ra khi nãy mình chỉ lo chaỵ thaó thân đến cái tên cũng k lưu lại cho ngươì ta biết mà đến bắt đền.

      -Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giờ mình quay về đền tiền? Nàng lại hỏi.

      -Ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu đến mức tự chui đầu vào lưới thế sao? – xuân yến nghe thấy đề nghị này xua tay phản đối.

      -Đúng là thế, nhưng đến tiền cơm chúng ta cũng còn chưa trả. Hoa Hoa bối rối, nghĩ nghĩ lát hai mắt sáng lên – chẳng lẽ đây chính là ăn cơm cướp trong truyện?

      Lại nghĩ nghĩ thêm lát, mặt mũi tươi như hoa hí hửng toe toét lôi tay tỷ tỷ – Yến tử, chúng ta vừa ăn cơm cướp đấy. Đời này sướng nhất là ăn cơm cướp đấy! ra cảm giác ăn cơm cướp là thế này a! Thích sướng khoái !

      - Hai vị nương!

      Giật mình! thanh quen quen vang lên bên tai.

      Lần này Hoa Hoa k có nước trà để mà phun, nhưng đồng chí Bạch Vô Thường chắc vẫn sợ k dám yên tâm, thôi tự nhận mình bất tài lanh lánh trốn sau lưng Hắc Vô Thường cẩn thận e dè tiến đến gần các nàng.

      Xuân yến quay đầu lại, thấy Hắc Bạch Vô Thường thong thả tới gần, phủi phủi bụi đất người chạy tới cười giả lả:

      -Tiết công tử, Hàn công tử, hai người sao cũng lại ra đây?

      -Hai người làm loạn lên phá phách tan tành như thế, còn ai có thể ngồi trong quán được nữa? – từ sau lưng bằng hữu Bạch vô thường thò đầu ra câu lại rụt vào.

      Ách……xuân yến được gì mà chống đỡ.

      -Hơn nữa, các ngươi phá tung bét rồi lại quay lưng chạy, vừa , cả chủ quán lẫn tiểu nhị thấy chúng ta ngồi chung bàn khăng khăng bọn ta là đồng bọn của các ngươi nhất định giữ rịt lấy bắt chúng ta bồi thường, k bồi tiền k cho . – Bạch Vô Thường lại ấm ứcthò cổ ra

      - A a……- Xuân yến ngây ngô cười.

      - Lại còn được Chu nương đánh thương người ta, cũng lại nhè chúng ta mà đòi dược phí. đám người vây quanh chúng ta, thiếu chút nữa được.” Bạch vô thường lại bổ thêm câu.

      đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.

      Nam Cung xuân yến ngậm câm như hến đến cười a a cũng k cười nổi.

      -Lại còn…… Cái đầu Bạch vô thường lại thò thò ra từ sau lưng hắc vô thường.

      Hoa hoa k thèm nghe thêm, bực mình phăm phăm bước lên tóm lấy cái lỗ tai con rùa cứ thò thò thụt thụt lôi xệch xệch nó ra oang oang mắng:

      -Đồ nhen! K phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao? Bao nhiêu? ra rồi chúng ta trả lại cho ngươi là xong chứ gì! Nhìn ngươi này, cân cân đo đo tính tính toán toán như bà mẹ chợ, còn hơn cả đàn bà.

      Bạch vô thường há miệng nhe răng muốn xin tha nhưng lại ngại sĩ diện k dám mở miệng.

      Hắc Vô Thường thấy bộ dạng đáng thương của bạn mà xót, đưa tay tương trợ kéo lại tiến lên mấy bước che cho , chắp tay xá xá với hai nàng:

      - cần, Phi Vũ chỉ thế thôi, chút tiền ấy để chúng ta trả.

      -Vậy sao đươc! Quán là chúng làm hỏng, các ngươi là người vô tôi bị dính vào. Vô cớ bị người ta mắng chịu thiệt rồi, làm sao lại để các ngươi mất tiền oan được. – Xuân Yến cũng tiến lên.

      - , bao nhiêu? Ta trả!

      Dứt lời từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc… Trợn tròn mắt!

      Năm lạng…

      Lại moi lại móc, lôi ra sáu bảy đồng bạc lẻ. Khônggggg!

      Đây là lục ngọc thu dong như mọi khi chuẩn bị cho nàng.

      ra, nếu các nàng chỉ ăn điểm tâm rồi nhiêu đây cũng đủ cho các nàng ăn uôngs no say, lại dư dật mua thêm mấy thứ đồ linh tinh. Nhưng! Mấu chốt ở chỗ, hôm nay các nàng phải chỉ có ăn ngoan, mà còn đập phá tan nát quán người ta, lại còn đánh người khác bị thương thê thảm.

      Dối giỏi cũng có học toán rồi, chỉ phép tính đơn giản nhất cũng có thể biết mấy đồng tiền ấy đủ để mua quán rượu và thức ăn, huống chi Hoa Hoa còn thuận tay đập vỡ của người ta ít bát đĩa, ngộ thương mấy người.

      Tu sửa phía! Đền bồi phí! Dọn dẹp phí! Ngộ thương phí! Vân vân phí….

      Đếm được đến bảy tám loại phí khác nhau, tính ra dưới trăm lạng ăn tiền!

      Xuân Yến ngượng ngùng rụt tay về, xấu hổ cười :

      -Ngượng quá, ta… Hôm nay xuất môn vội quá, mang nhiều tiền như vậy…

      -Đừng có thế. Chuyện là do mình ta gây nên. Ai làm nấy chịu, bao nhiêu tiền? Ngươi , lập tức ta thảo văn khế ghi nợ, lần sau gặp ta thanh toán sòng phẳng!-Hoa Hoa vỗ vỗ tay, hào khí ngất trời xanh.

      Xuân Yến vội ôm lấy ống tay áo của nàng, thầm nhắc khẽ:

      -Hoa Hoa, tiền trong tay ngươi đều là của ta gửi. Hơn nữa ngươi biết chữ, định viết văn khế thế nào đây?

      -Ai nha! Chúng ta là ai chứ? Hai ta là , của tỷ cũng là của ta! Ta biết viết, phải còn có tỷ sao? Tỷ viết , ta điểm chỉ là được!

      Hai tỷ muội đứng bên rầm rì to tướng bàn chuyện tiền nong, mặc kệ Hắc Vô Thường coi như sợi chỉ đen rơi bên đường.

      -Hai vị nương, thực cần! – Bất đắc dĩ, đành làm người vô duyên lớn tiếng nhảy chen vào cuộc đối thoại của hai tỷ muội các nàng.

      -Hả? Hai cái đầu cùng quay lại, lom lom nhìn .

      Lần đầu bị con nhìn “hiên ngang” như thế, Hắc Vô Thường cũng hơi thụ dủng mà kinh, vội lui về sau mấy bước, mới dám :

      -Tại hạ ngưỡng mộ hai vị nương lâu, nguyện xin được kết làm bằng hữu với hai vị nương. Bữa cơm vừa rồi, coi như là tại hạ mời. Có được ?

      Nghe xong những lời này, Hoa Hoa những chút vinh hạn, chỉ cảm thấy buồn cườ. Khóe miệng khẩy nụ cười mỉa mai, bước lên vài bước, như tát vào mặt:

      -Đầu ngươi có vấn đề hả?

      -Ách? – sau màn vừa rồi, hình như Hắc Vô Thường vẫn chưa tiêu hóa được cách chuyện của nàng, trợn tròn mắt.

      - dối! Đóng kịch cũng nên thân! – Hoa Hoa chẳng thèm nể nang, cười cười hảo thâm giải thích cho – Sau trận ầm ỹ vừa rồi, nếu là nam nhân bình thường có ai là coi chúng ta là loại con đàng hoàng chứ? Chỉ cần có cái lễ nghĩa liêm sỉ của các ngươi, đều đối với chúng ta mà kính nhi viễn chi. Ngươi còn đòi kết bằng hữi. Trả tiền cho ngươi. Ta cần!

      Mày liễu nhíu chặt, mắt tóe lửa, nàng nhìn , dựng lên cái lô cốt:

      -! Ngươi có ý đồ gì?

      Hắc Vô Thường vẫn còn ngẩn ngơ ngỡ ngàng sửng sốt lúc mới chắp hai tay:

      -Tại hạ chỉ là vạn phần kính nể Hạ nương trí tuệ cơ trí, Chu nương khẳng khái chinh trực. Chỉ đơn thuần muốn kết bằng hữu với hai vị nương, có chút ý đồ gì cả.

      -Trí tuệ chơ trí? Khẳng khái chính trực? – Hoa Hoa cười khẩy – dễ nghe! trắng ra, người tâm cơ thâm trầm gian, người xúc động thô lỗ. Loại người như chúng ta, các ngươi kính nể cái gì? Ngươi phải có mắt chứ?

      Hắc Vô Thường lắc đầu:

      Đúng vậy, lần đầu tiên gặp, tại hạ có ý muốn kết bằng hữu với hai vị nương. Gặp lại, kính nẻ của tại hạ chỉ có tăng chứ có giảm. Trong lòng rất muốn làm bằng hữu với hai vị.

      - ? – Hoa Hoa đa nghi vẫn tin lắm.

      _thật! Hắc Vô Thường khẳng định chắc như đinh đóng cột.

      -Vậy tùy ngươi! Hoa Hoa nhún nhún vai lui qua bên. , trừ cái khuôn mặt này còn hợp lý, ta nghĩ người khác đối với ta còn có cái mưu đồ gì.

      Qua cửa! Hắc Vô Thường thở phào, cười :

      - nương sảng khoái!

      -Hừ hừ – Hoa Hoa cũng chỉ tùy ý hừ hừ hai tiếng, bất ngờ vòng tay kéo Xuân Yến bên người đẩy lên trước, ánh mắt gian hiểm nhìn Hắc Vô Thường – Có điều, để ý từ đầu tới giờ, ta phát ánh mắt của ngươi đều dừng người tỷ tỷ ta. Thế nào? Để ý nàng hả?

      -Hoa Hoa….. Bị muội muội vừa đẩy vừa ép dúi duyên vào tay, Xuân Yến thực bị làm khó, giẫy giẫy đẩy đẩy nàng tránh lại về phía sau.

      - nương, điều này… Hắc Vô Thường cũng khóc dở mếu dở đỏ bừng cả mặt, lắp bắp mãi nên lời.

      -Thôi nào thô nào, thích là thích, có gì mà được? – Hoa Hoa lơ đễnh, nắm chặt tay Xuân Yến rời, lại quay sang Hắc Vô Thường – Nếu ngươi lòng thích tỷ tỷ của ta cứ . nương ta còn thấy vui vì có thể gả tỷ tỷ cho người như ngươi, phản đối đâu. (ak, kinh dị hơn cả truyện kiều)

      - nương… liếc nhìn Xuân Yến giây, lập tức rút ánh mắt về, tay chân lúng túng biết làm sao.

      Xuân Yến cũng dở dở dang dang biết làm thế nào, đành cười ngượng nhìn , khuôn mặt xinh xắm đỏ như mặt trời.

      Xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nàng kéo tay muội muội giọng:

      -Hoa Hoa, hôm nay chơi lâu quá rồi, chúng ta nên về thôi.

      Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn trời, quả cũng còn sớm. Lại nhìn hai người bất hạnh xẩu hổ mặt đỏ rần rần, ngẫm lại rồi sau này còn gặp lại tiếp tục làm bà mai. Dù sao thái sơn cũng phải ngày mà nên, tình cảm cũng cần từ từ bồi dưỡng. Hai người kia, tạm chỉ để lại ấn tượng tốt cho nhau thôi.

      -Được rồi! nàng bước nhanh đuổi theo Xuân Yến vội vàng muốn về trước Phượng Dật.

      Thấy các nàng phải , Hắc Vô Thường đành kéo theo Bạch Vô Thường chạy theo, gọi với:

      - nương, trời tối, chỉ hai người bên ngoài tiện, bằng để chúng ta đưa các nàng về!

      -Tam biệt! Ngàn lần tạm biệt! Hai tỷ muội cần hẹn trước, nhất trí quay đầu đồng thanh đáp trả.

      Hắc Bạch Vô Thường bị thanh to khủng bố của các nàng dọa cho ngẩn người.

      Nhận ra phản ứng của mình hơi bị nhạy, Xuân Yến chậm bước:

      -Chúng ta là hai hoàng hoa đại khuê nữ, xuất đầu lộ diện ra ngoài chơi lâu như vậy phải rồi. Nếu lại bị thục thức đắc nhân nhìn thấy cùng với hai nam nhân, ra ngoài, sau này chúng ta làm sao gặp ai được nữa?

      Hắc Vô Thường ngẫm lại ũng thấy tiện, cũng kèo nài. Chỉ là nghĩ đến vừa gặp muốn chia tay, trong lòng đầy tiếc nuối:

      -Như vậy, lần này từ biệt, chẳng hay khi nào mới có thể gặp lại nương?

      Xuân Yến mới há mồm muốn câu “Có duyên gặp lại” Hoa Hoa nhanh miệng cướp lời:

      - tháng nữa, tỷ muội chúng ta ra bờ sông ngoài thành đạp thanh. Các ngươi nếu rảng gặp nhau ở đó!

      rồi, hai tỷ muội nắm tay nhau như hai cánh bướm bay xa dần.

      Mãi lâu sau, Bạch Vô Thường đập cái vào lưng kẻ si tình đứng ngẩn ngơ nhìn về hướng hai cánh bướm kia biến mất, cười :

      -Sao thế hả? Thích tỷ tỷ à?

      Hắc Vô Thường hồn vía quay về, cười ảm đạm với cậu bạn tốt:

      -Thích ai bây giờ còn quá sớm. Nhưng vị Hạ nương kia nương tốt. Ai có thể may mắn cưới nàng, hẳn là kiếp trước tu thành đắc đạo.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :