1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41 : Đạo cao thước – Ma cao trượng**
      Edit: Eirlys



      “Bãi —- triều —-“



      “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”



      Cùng với tiếng tung hô đều đặn của các đại thần, Xuân Yến tao nhã từ phía sau bức rèm che ra, rời khỏi Vân Tú cung.

      Thế nhưng giống như trước kia: Lần này nàng rời khỏi ngay, mà lẳng lặng đứng ở bên, chờ người kia – kẻ lần nào cũng cố ý rời chậm chạp để trách chạm mặt nàng.



      lâu sau đó, Phượng Dật – toàn thân mặc long bào vàng rực rỡ, rốt cục cũng ra giữa đám thái giám, cung nữ vây quanh.



      Nhìn thấy nàng, tất cả bọn họ sững sờ ba giây đồng hồ.



      Tiếp đó, bọn cung nữ, thái giám phía sau Phượng Dật nhao nhao hành lễ, cùng hô lên:” Tham kiến thái hậu!”.



      Phượng Dật cũng hướng về nàng, chắp tay, cúi đầu khẽ :” Nhi thần tham kiến mẫu hậu”.



      “Hoàng nhi, miễn lễ”. Xuân Yến khoát tay bảo.



      Lễ nghi kết thúc, Nàng tiến lại gần , tiện thể ở khoảng cách gần đánh giá phen, ở trong lòng thầm gật đầu hài lòng: Ừm, tệ, sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng tốt, tiếng cũng coi như tràn đầy khí thế, xem như bình phục. Lão thái y kia có lừa nàng.



      “Hoàng thượng, sức khỏe ngươi gần đây ra sao? Có thấy khỏe lên chút nào ?”. Tuy rằng trong lòng có đáp án, nhưng ngoài mặt vẫn phải hỏi câu.



      “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần cảm thấy rất khỏe”. Phượng Dật thản nhiên đáp.



      “Như thế rất tốt”. Xuân Yến gật đầu, môi lên nụ cười khẽ. Nếu như vậy, liền vào vấn đề chính thôi!



      Bày ra vẻ mặt tươi cười, Xuân Yến làm như vô tình :” Hoàng thượng, ngày mai là cuối tháng rồi”.



      “Đúng vậy, tháng lại trôi qua”. Địch động, ta cũng động, Phượng Dật thong thả .



      khuôn mặt tươi cười của nàng xuất vết nứt. Tiểu tử thối, dám giả vờ à! Thông minh như , thể hiểu ý của nàng.



      Xuân Yến khẽ cắn môi, trực tiếp thẳng vào vấn đề:” Hoàng thượng, dựa theo thời gian, ngươi cũng tịnh dưỡng nửa tháng. Ngày hôm qua, thái y bẩm báo với ai gia, thân thể của ngươi bình phục như ban đầu. Nên ai gia quyết định, ngày mai tổ chức lại đêm tân hôn cho ngươi cùng với bốn phi tử. Hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?”



      Phượng Dật chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh đáp:” Tất cả xin giao cho mẫu hậu làm chủ”.



      Nàng cũng đoán như vậy.



      Xuân Yến bĩu môi, kiên nhẫn hỏi tiếp:” Vậy ngươi có từng nghĩ triệu vị phi tử nào thị tẩm vào đêm đầu tiên ?”



      Nàng vốn muốn lần đem cả Hiền phi, Đức phi đều đưa tới, nhưng sợ tên tiểu tử này chịu nổi, đêm miệt mài lại làm cho nửa tháng nằm ngay đơ. Có phần mất nhiều hơn được. Sau cùng nàng quyết định mỗi lần người là ổn thỏa nhất.



      Phượng Dật vẫn duy trì điệu bộ ” cho dù sóng lớn cũng sợ” tiếp: “Tất cả xin giao mẫu hậu làm chủ”.



      Nụ cười mặt Xuân Yến trở nên cứng đơ.



      “Cùng nhau tiếp xúc thời gian, tin rằng hoàng thượng đối với các vị phi tử cũng hiểu đôi chút. Bọn họ trong lòng ngươi, chắc cũng có vị trí khác nhau”. Kiềm nén cơn giận dâng lên trong lòng, Xuân Yến hỏi tiếp: “Hoàng thượng, hãy cho ai gia biết, trong lòng ngươi, vị phi tử nào xếp thứ nhất”.



      Đôi mắt chăm chú nhìn mũi giày của bản thân khẽ chớp chớp:” Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi đều là là con các đại thần của Phượng Tường ta, tất cả đều hiền lương thục đức, tài mạo song toàn. Nhi thần nhận thấy, các nàng đều như nhau, cách nào phân chia thứ bậc được”. Phượng Dật chậm rãi đáp.



      Xuân Yến phát bực. Tiểu tử này, dám mở to mắt dối !



      Hiền lương thục đức ư? Tài mạo song toàn ư ? Hiền phi, Đức phi còn có thể được. Nhưng hai nha đầu Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc ngoại trừ gương mặt có thể đánh lừa người khác, còn các phương diện khác mà có dính dáng tới tám chữ đó chút nào nàng đem đầu xuống cho làm ghế ngồi!



      “Như vậy, Quý phi sao?”. Xuân Yến cố ý nêu ra cái tên chán ghét .



      Nàng tin mực đồng ý.



      khuôn mặt tuấn tú cúi xuống lên tia khinh thường. Quả là nữ ! Mới mấy câu, liền lộ ra cái đuôi.



      “Mẫu hậu cho rằng Quý phi tốt nhất định là Quý phi tốt”. Suy nghĩ chút, Phượng Dật từ tốn :” Nhi thần có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ vì vậy mà làm tổn hại đến hòa khí giữa bọn họ tốt lắm”.



      có ý kiến? Đây gọi là có ý kiến gì ư?



      Xuân Yến cười khẩy trong lòng. Tiểu tử kia, ngươi là giỏi! Đem trách nhiệm đổ lên đầu của ta.



      Nhưng mà, nàng sớm đoán được ra chiêu này, cho nên cũng nghĩ ra kế ứng phó rất hay.



      “Nếu muốn bọn họ phục , ai gia có cách”. Xuân Yến cười .



      khuôn mặt Phượng Dật vừa mới lên nụ cười đắc ý vội tắt ngấm.



      lần đầu tiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút giễu cợt, ‘khiêm tốn’ thỉnh giáo nàng:” biết mẫu hậu có diệu kế gì?”



      “Bốc – thăm”. Xuân Yến từng chữ, giọng điệu vô cùng hùng hồn.



      Phượng Dật ngây người ra.”Bốc…bốc thăm ư?”. Vẻ kinh ngạc lên khuôn mặt tuấn.



      “Mẫu hậu, việc… này…chỉ sợ tốt lắm đâu!” việc chuyển hướng ngoài dự tính của , Phượng Dật tránh được có chút bối rối, ” Việc lớn như vậy, sao có thể làm qua loa như thế được…”.



      “Nếu còn có thể làm như thế nào nữa? Hoàng thượng có phương pháp khác tốt hơn sao?”. Xuân Yến hỏi vặn lại.



      “Trẫm…”. Phượng Dật mới há miệng, lại phát bản thân chưa nghĩ ra lời nào để đáp trả.



      liên tục nghĩ kế sách đối phó, nhưng bây giờ lại ngốc đến mức tự đẩy bản thân vào chỗ nước sôi lửa bỏng?



      Chặn được miệng thành công, Xuân Yến khỏi đắc ý chút.



      được ư? Đây là phương pháp ai gia khổ công nghĩ ra, làm người nào bất mãn”. Nàng cười khẽ, ” Hơn nữa, bốc thăm là cách đơn giản nhất từ xưa tới nay nhưng cũng là cách công bằng nhất. Cả bốn người đều có cơ hội như nhau, ai gia nghĩ, cho dù kết quả thế nào, bọn họ cũng thể kêu ca gì. Hoàng thượng, ngươi xem có đúng ?”.



      ” …Đúng vậy”. Phượng Dật thể thừa nhận. Chết tiệt là rất đúng! Tại sao suy nghĩ nhiều kế sách đối phó như vậy, nhưng lại nghĩ đến chiêu thức vô cùng đơn giản này?



      nữ, xem như ngươi lợi hại!



      “Tốt lắm, đợi khi bọn họ đến Thiên Trữ cung thỉnh an, nhân lúc có mặt tất cả, ai gia mời hoàng thượng bốc thăm”. Xuân Yến tranh thủ thời cơ, vội .



      Phượng Dật tức giận, cúi đầu cắn môi, tán thành cũng phản đối.



      Thấy lời nào, Xuân Yến tự cho là ngầm đồng ý.



      “Chuyện này cứ làm như vậy ”. Dàn xếp ổn thỏa, giọng điệu của nàng thoải mái lên rất nhiều.



      ” Hoàng thượng, đêm qua ngươi thức khuya xem tấu chương, sáng hôm nay lại giải quyết nhiều việc như vậy, chắc chắn mệt mỏi, hãy mau về tẩm cung nghỉ ngơi! Ai gia cũng muốn trở về chuẩn bị việc bốc thăm”. Tiếp đó, nàng lại bắt đầu sắm vai người mẫu thân hiền hậu.



      “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần xin cáo lui.” Ở trong lòng vì sách lược sai lầm của bản thân mà buồn bực thôi, Phượng Dật nghiến răng , nhưng vẫn quên giả vờ ngoan ngoãn.

      ————————————————————————-

      Chú thích:

      * phụ : Dượng, chồng của .

      ** Trượng : đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42 : có chính sách – dưới có đối sách
      Edit: Eirlys

      cầm mảnh lụa trắng như tuyết, hai tay Xuân Yến run nhè , làn môi đỏ mọng, duyên dáng mím chặt lại, đôi mắt mở to, trống rỗng thất thần. Đúng là khóc ra nước mắt!



      “Thái hậu, người… có khỏe ?”. Hết sức thận trọng dò xét thái độ của nàng, Lục Ngọc ngập ngừng hỏi.



      “Khỏe! Rất khỏe! Ai gia cực kỳ khỏe!”. Xuân Yến nghiến răng, từng chữ phát ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng, nàng cười lạnh liên tục.



      Lục Ngọc rùng mình cái, vội vàng lùi về phía sau. đáng sợ quá! Nhìn thái hậu lúc này khiến người ta cảm thấy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khả năng sát thương nhất định rất mãnh liệt, kẻ thông minh chút nên giữ khoảng cách với người tốt hơn, nàng muốn vô cớ bị nổ đến xác cũng còn.



      Mười ngón tay siết chặt, vò mảnh lụa trong tay thành khối nhăn nhúm, nàng hung hăng ném xuống đất, tiếp đó dùng hai chân ra sức chà đạp. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong đôi mắt long lanh của nàng, càng cháy càng mạnh, giống như lửa lan đồng cỏ vậy.



      Vừa đạp mảnh lụa dưới chân, Xuân Yến tức giận hét to:” Phượng Dật, ngươi là … tên tiểu tử thối, sớm muộn cũng có ngày ai gia phải giết ngươi..giết ngươi!”



      “Thái hậu!”. Thu Dung lớn, muốn dùng tiếng la của bản thân át tiếng của Xuân Yến, sau đó qua kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng bảo,” Nô tỳ biết trong lòng người bực bội, nhưng dù thế nào người cũng thể to những lời như thế được! Nếu như bị kẻ khác nghe thấy, e rằng lại phen long trời lỡ đất”.



      Đâu chỉ là tức giận? Nàng sắp bùng nổ rồi!



      “Náo loạn náo loạn chứ! Ai gia sợ!” Xuân Yến thản nhiên .



      Nhưng mà, nàng cũng phải thừa nhận rằng: bây giờ phải thời cơ tốt nhất để giết chết tên tiểu tử kia. Cho dù muốn giết, cũng phải chờ làm cho nữ nhân nào đó lớn bụng lên mới được.



      Được rồi! Nàng chờ, đợi cho phi tần nào đó mang thai, nàng liền hạ độc vào thức ăn, trà, rượu của tên tiểu tử thối kia, còn phải bỏ cả khói độc vào lư hương nữa. Khiến phải sống dở chết dở.



      Ý nghĩ độc ác này làm nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu chút.



      Thế nhưng, thể thốt ra những lời này, trong lòng nàng quả thực hơi khó chịu. Bị đánh gãy răng sau đó nuốt vào bụng phải là tác phong của nàng!



      Hít sâu hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, Xuân Yến trầm giọng :” Tiểu Hỉ tử, bây giờ hoàng thượng ở đâu?”



      “Bẩm thái hậu, hoàng thượng ở ngự thư phòng xem tấu chương ạ!”. Tiểu Hỉ tử , đứng cách xa nàng hơn mười bước:” Thái giám thân cận của hoàng thượng – Tiểu Thạch tử bảo, tối qua vì chuyện động phòng nên tấu chương hôm qua chưa xem kịp. Hoàng thượng bảo, nếu như sáng nay tranh thủ thời gian tấu chương ngày hôm nay cũng xem hết. Cho nên, dùng xong bữa sáng, hoàng thượng liền đến ngự thư phòng, tới giờ vẫn chưa bước ra”.



      Động phòng ư ? còn mặt mũi đề cập đến việc động phòng sao?



      Gân xanh trán Xuân Yến lại nổi lên, khó chịu đến mức nàng muốn giẫm bẹp ai đó.



      đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng xem tấu chương nữa chứ?”.Nàng giận dữ hét,” Người đâu, mau gọi hoàng thượng đến đây cho ai gia!”



      Mới vòng hai bước, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, quay lại :”Người đâu, chuẩn bị xa giá. Ai gia muốn đến ngự thư phòng chuyến “.



      Tuyệt đối để cho tên tiểu tử kia có bất cứ cơ hội nào để trốn tránh!



      —————



      Tại ngự thư phòng, Phượng Dật đứng ở cửa, hướng về kẻ dẫn đầu đám người phá cửa vào, chắp cung kính tay :” Mẫu hậu”.



      Xuân Yến cúi đầu hừ lạnh tiếng, mắt nhìn thẳng, vòng qua , tới ghế ngồi xuống.



      Nhận lấy chén trà Thu Dung dâng lên, uống hơi, sau đó chậm rãi :” Hoàng thượng, người phải biết tại sao ai gia đến đây chứ?”



      tới trước mặt nàng, Phượng Dật cũng quanh co, thẳng thắn nhận lỗi:”Mẫu hậu, đêm qua là nhi thần đúng, nhi thần biết sai rồi”.



      Nếu như xin lỗi có tác dụng, cần gì đến cảnh sát nữa? Trong đầu Xuân Yến bỗng nảy ra lời thoại được sử dụng đến mòn trong phim.



      Xuân Yến quay đầu , thở hồng hộc, mặc kệ vẻ mặt áy náy của .



      Thấy vẻ tức giận của nàng có dấu hiệu giảm , Phượng Dật nhăn mặt, bối rối :”Mẫu hậu, xin người bớt giận, nhi thần… nhi thần cũng có nỗi khổ riêng!”.



      Xuân Yến nghiêng qua liếc , lạnh lùng :” Ngươi có nỗi khổ gì chứ?”.



      Phượng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử liếc nhìn nàng, sau đó lại cúi xuống, ngập ngừng : “Chính là… Nhiều năm qua nhi thần bị bệnh nặng, đối với tình cảm nam nữ hiểu biết nông cạn, cũng chưa từng trải nghiệm. Đêm qua là đêm đầu tiên của nhi thần, nhìn thấy Đức phi long sàng nên vô cùng hồi hộp. Nhi thần liền nghĩ…nên xem sách chút, chờ tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó tính đến chuyện phòng the cũng muộn. Nhưng ngờ…nhi thần xem chút, vậy mà lại ngủ thiếp . Đến khi mở mắt ra trời sáng!”



      Diễn xuất hay! Giọng điệu mới vô tội làm sao!



      Xuân Yến siết chặt nắm tay, hai hàm răng nghiến lại.



      Viện cớ! Nhất định là muốn viện cớ! chút kỹ năng dối! Nếu như nàng tin , thế uổng công trước kia xem nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, uổng phí xuyên thời gian đến đây! Vậy sau này cần ở trong cung lăn lộn nữa. Cứ đập đầu vào miếng đậu hũ hoặc treo cổ bằng sợi mì chết cho xong!



      Nhìn vẻ mặt khó đoán của nàng, Phượng Dật cắn cắn môi, tiếp:” Xin mẫu hậu bớt giận, tối nay nhi thần nhất định cố gắng, để người thất vọng”.



      Chỉ cố gắng thôi ư? Nhìn xem, biết dùng từ ngữ.



      Nắm tay Xuân Yến như sắp nện lên người . Ta cần ngươi cố gắng, ta muốn ngươi phải hoàn thành! Nàng rất muốn kéo tai mà hét vào, nhưng thể làm vậy được.



      ư? Hoàng thượng cam đoan chứ?”. Việc nàng có thể làm chỉ là nén tức giận lòng trong lòng xuống, nhàng hỏi.



      “Nhi thần xin cam đoan”. Phượng Dật hứa hẹn , giọng điệu vô cùng chân thành. Nhưng mà trong khóe mắt rũ xuống ánh lên tia gian xảo.



      Xuân Yến có lời nào để , chỉ thở dài.



      “Được rồi, Hoàng thượng hãy xem tấu chương !”. Nàng đứng lên bảo,”Xem xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm chút. Đêm qua ngươi ngủ quên ghế, chắc chắn được ngon giấc. Tấu chương hôm nay nhiều, cũng chẳng có việc gì quan trọng, ai gia chờ ngươi ngủ dậy sai người mang đến, nhất định có thể xem hết, cần khẩn trương như thế”



      Phượng Dật khom người thi lễ:”Đa tạ mẫu hậu quan tâm”.



      Xuân Yến khoát khoát tay:” Ngươi cần tiễn, chỉ có mấy bước mà thôi”. Nếu như có thể, nàng cũng muốn nhìn thấy nữa!



      “Nhi thần tuân chỉ”. Phượng Dật đáp, vẫn đứng ở tại chỗ nhúc nhích. Chỉ có khóe môi hơi cong lên, để lộ tâm tư của bản thân.

      ……………..



      Tiếng chim hót líu lo, muôn hoa khoe sắc dưới ánh nắng chói chang, Xuân Yến thuận tay ngắt lấy đóa hoa, vò nát trong tay, cũng quay đầu lại, hỏi:”

      Lục Ngọc, lúc nãy hoàng thượng cam đoan, ngươi có tin ?”



      Yên tĩnh, tiếng trả lời.



      “Lục Ngọc? Thu Dung?”. Xuân Yến gọi lần nữa.



      Hồi lâu, tiếng của Lục Ngọc mới vang lên sau lưng nàng:” Thái hậu, người muốn nghe nô tỳ hay dối ?”



      Xuân Yến quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đánh chết cũng tin của Lục Ngọc, Thu Dung , thậm chí cả Tiểu Hỉ tử cũng thế. Bất giác lại muốn than thở.



      ra, ai gia cũng tin lời ”. Vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thẳng thắn :” Nhưng mà, người động phòng là , có thể làm cho phi tử mang thai, sinh hạ long tử cũng là , cho dù ai gia có sốt ruột, cũng thể thay làm việc đó được. Cho nên, cũng chỉ có thể hy vọng bản năng nam tính của mãnh liệt chút mà thôi”.



      có cách nào khác!



      Xuân Yến ngẩng đầu nhìn lên trời, Thái Dương công công bày ra gương mặt vui vẻ, nhìn nàng cười tươi.



      Tâm tình của Xuân Yến cùng khí trời đối lập nhau.



      Phượng Huyền, hãy xem ngươi để lại cho ta cục diện rối rắm thế này đây!
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43: Nổi trận lôi đình
      Edit: Eirlys

      “Khốn kiếp !”

      “Khốn kiếp ! “

      “Rùa rụt đầu !”

      “Rùa rụt đầu !”

      “Trứng thối!”

      “Trứng thối !”

      “Ngàn đao giết ngươi !”

      “Ngàn…đao giết ngươi !



      Tiếng theo lờ mờ ràng, bé ba tuổi đến góc gian phòng, kéo kéo vạt áo mẫu thân thong thả thưởng thức loại trà thượng hạng, vẻ mặt tò mò hỏi :”Mẹ, cái gì gọi là ngàn đao giết ngươi?”



      “Phụt!”. Trà thơm trong miệng Nam Cung Xuân Hoa đành cống nạp cho mặt đất.



      Kéo tay áo lên lau miệng, nàng hắng giọng, chậm rãi :”Tiểu yến tử tỷ tỷ, tỷ giận đến điên rồi phải ? Sao cả những lời lẽ trong lúc vợ chồng chửi nhau cũng dùng được?”



      “Đúng vậy, ta điên rồi! Ta bị tên tiểu tử đó làm cho điên rồi!”. Xuân Yến hổn hển la to, trong tiếng lanh lảnh còn kèm theo tiếng nghiến răng đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt tóc, nàng trong cơn giận lôi đình.



      Nhìn về phía Xuân Yến phát điên, Xuân Hoa chỉ nhấp ngụm trà, cười : “Tiểu Yến à! Hãy bình tĩnh chút. Con của muội vẫn còn ở đây, tỷ đừng dùng những lời lẽ thô tục này dạy hư nó”.



      “Hừ, ta chỉ mấy câu tầm thường, sao có thể so với lời và việc làm mẫu mực từ sớm đến tối của muội ba năm nay chứ?”. Xuân Yến hừ tiếng, tới xoa xoa khuôn mặt nhắn của bé, nhìn bé tinh nghịch nháy mắt mấy cái bảo:”Bé con, con hãy xem có đúng ?”.



      “Ha ha..”. chui trong lòng mẫu thân, bé thuận tay lấy miếng bánh đút vào miệng, vỗ vỗ mồm, cười khúc khích.



      “Ôi !”. là hâm mộ cuộc sống thảnh thơi của bọn họ.



      Xuân Yến thở dài hơi, tiện tay đoạt chén trà trong tay Xuân Hoa, uống ừng ực, muốn xoa dịu cổ họng đau rát vì kêu la. Xuân Hoa hờ hững nhìn nàng, mặc kệ chén trà của mình bị cướp , yên lặng theo dõi phản ứng tiếp theo của nàng.



      Giây tiếp theo, mặt mũi Xuân Yến nhăn lại, đem hết trà vừa mới uống phun ra, tức giận kêu lên:”Hứ! Trà khó uống như thế, còn là trà thơm thượng hạng ư ? Lừa gạt quỷ! Tiểu nhị —“



      Xuân Hoa chợt đưa tay chặn nàng lại, chậm rãi :”Thái hậu nương nương, lưỡi của tỷ bị trà hiếm có hảo hạng trong cung làm cho kén chọn, đương nhiên chê loại trà mà mọi người xem như rất ngon rồi. Cho nên, thái hậu nương nương, xin người thương xót, đừng giận cá chém thớt, tội nghiệp cho tiểu nhị”.



      Xuân Yến muốn lại thôi, nhìn nàng cái, cuối cùng cũng gọi nữa, chỉ dùng sức đá chân bàn cái, tức giận :” là, người gặp xui xẻo, uống nước lã cũng đành phải im miệng, gần đây chuyện gì cũng theo ý ta, buồn phiền chết được!”



      Suy sụp ngồi xuống ghế, nàng lấy tay đập bàn, kích động :” Ta hiểu! Muội xem, nương nhà người ta như hoa như ngọc, dáng người cũng là trong trăm dặm mới tìm được , cởi ra gần như sạch trơn, đặt nằm ngay trước mặt , nam nhân bình thường mà trông thấy, phải việc đầu tiên là chảy nước bọt, tiếp đó cởi hết y phục, nhanh chóng nhào tới, phát sinh thú tính sao? Mất công ta còn tìm người xông hương tạo bối cảnh, tạo bầu khí, mọi thứ sắp đặt vô cùng hoàn hảo, tại sao lại có phản ứng như nam nhân bình thường chứ? Rốt cục, có phải là nam nhân hay ?”



      “Chỉ có lý thuyết có kinh nghiệm thực tiễn, làm sao tỷ biết xếp đặt thế nào mới tốt chứ?”. Xuân Hoa bĩu môi, cười giễu.



      “Ai ta có kinh nghiệm thực tiễn?”. Xuân Yến phản bác, đắc ý dào dạt:”Trước đó, ta tìm vài tên thị vệ nhiều lần làm thí nghiệm!”.



      “Hả?”. gương mặt xinh đẹp của Xuân Hoa lên tia sửng sốt:” Tỷ còn tìm người làm thí nghiệm ư?”



      “Đương nhiên”. Xuân Yến vẻ mặt bí bảo:” Nếu , muội xem dựa vào cái gì mà giờ tên tiểu tử kia lại vô cùng bất mãn với ta, nên tuân theo ý nguyện của ta, cùng Hiền phi Đức phi làm thành đống mới phải? Trước có cơ sở lý thuyết, lại thêm kinh nghiệm thực tiễn gom góp, ta lại nhiều lần tỉ mỉ điều chỉnh phương pháp, hiệu quả phải nhanh chóng đạt được mới đúng!”



      “Dĩ nhiên, đối tượng của bọn họ phải là Hiền phi , Đức phi, mà là cung nữ vốn hứa cho bọn họ”. Dừng chút, nàng bổ sung thêm.



      “Woa, xem ra tỷ quyết tâm chỉ cho phép thành công chứ được thất bại”. Xuân Hoa thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cười .



      “Đây là điều hiển nhiên”. Xuân Yến ngẩng đầu ,vẻ mặt đầy kiêu hãnh.



      Nhưng mà, vừa nghĩ tới việc ấy lại làm nàng đau đầu, nụ cười tươi như hoa lập tức héo , Xuân Yến tức giận dậm chân cái, bực dọc :” Nhưng mà, đối với người khác có hiệu quả ích lợi gì ? Ta muốn chính là tên tiểu tử kia có phản ứng!”



      “Có thể cho muội biết, vị ..hòn đá kia có phản ứng gì giống nam nhân bình thường ?”. Xuân Hoa tinh quái hỏi, đối với nàng, chuyện ngầm đấu đá của hai mẹ con danh nghĩa này chính là nguồn giải trí từ trước đến giờ.



      Xuân Yến liếc nhìn nàng cái, tức giận :” Đêm đầu tiên, bảo căng thẳng, đọc sách rồi ngủ thiếp . Đêm thứ hai, bảo biết tại sao có hứng thú, nghiên cứu Xuân Cung đồ đến tận sáng hôm sau. Đêm thứ ba, ta thể nhịn được nữa, tận mắt thấy người đem và Đức phi đưa lên giường, nhưng cũng tài tình, cả đêm làm cá chết, đến cả đầu ngón tay người ta cũng đụng đến. Đêm thứ tư, do mấy buổi tối trước được ngon giấc, giữa trưa than mệt, liền chui đầu lên giường ngủ say, sét đánh cũng tỉnh, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai vào triều mới tỉnh dậy. Đêm thứ năm, do nghỉ ngơi đủ, nên nhìn như mệt mỏi có sức, lại gạt bỏ tân nương tử sang bên…….Sau đó nữa, do bọn họ ăn mặc nhìn cũng xuyên thấu được, ngồi giường cả đêm, nương nhà người ta từ được cưng chiều, làm sao có thể chịu được? Đức phi, Hiền phi đều nhiễm gió lạnh, nằm giường dậy nổi, làm sao mà thị tẩm?…..Cuối cùng, ngay cả hai người ta dự định cho xuất cung: Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc, cũng đóng gói tốt lắm, thừa dịp đêm tối đưa lên giường của , vậy mà dĩ nhiên…”. Ngực nàng phập phồng ngừng, có thể thấy được vô cùng tức giận.



      làm cái gì?”



      vào, mới nhìn lướt qua, liền ra, thẳng với ta: , , làm!”. Xuân Yến nghiến răng .



      “Hả? thể nào!. Xuân Hoa kích động, ném bé trong lòng xuống đất.



      “Oa oa…”. bé nức nở, vừa mới mếu máo. Xuân Hoa cầm lấy đĩa điểm tâm nhét vào trong lòng nó. bé lập tức nín khóc, mỉm cười nhìn đĩa điểm tâm, ngồi xuống sàn ăn ngon lành.



      “Tiểu tử kia , Quý phi là muội muội ruột thịt của ta, dựa theo vai vế mà nàng là dì của . Hơn nữa, diện mạo của nàng cũng có tám phần giống ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, cảm thấy như nhìn thấy ta, cung kính còn kịp, sao dám có dục vọng? Thử hỏi, người làm con, sao có thể động thủ đối với mẫu thân?” Trong đôi mắt đẹp hừng hực lửa giận, Xuân Yến thét to:” Mẹ kiếp, nếu như trong lòng mà có kính trọng ta, bây giờ lão nương chạy ngay ra đường lớn mà múa cột!”



      “Phụt!” Nam Cung Xuân Hoa phì cười,” Vậy Thục phi sao?”



      “Lần này, lý do của càng đầy đủ hơn”. Xuân Yến ngẩng mặt lên, lạnh lùng tiếp:” Tiểu tử kia bảo, trước đây Nguyên Phi chỉ sinh mình , mà lại tuổi nhất trong các hoàng tử, công chúa. Do cách biệt nhiều tuổi nên bọn họ cũng thân thiết lắm. luôn hy vọng có thêm người muội muội, nên đối với Viên Tú Ngọc, nhìn nàng lớn lên từ , trong suy nghĩ xem nàng như muội muội. Thử hỏi, làm ca ca sao có thể ra tay cho được? Đây phải loạn luân sao?”.



      hay!”. Xuân Hoa vỗ tay tán thành.
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Khi bại khi thắng
      Edit: Eirlys



      Vẻ mặt Xuân Yến đầy oán hận, trừng mắt nhìn Xuân Hoa. Dám xát muối vào vết thương của lão tử, ngươi chán sống rồi sao?



      Xuân Hoa bị ánh mắt sắc như dao của nàng làm cho sợ đến co rúm lại. Rụt tay về, vẻ mặt đồng cảm nhìn nàng, khẽ hỏi:” tình tiến triển đến nước này, tỷ dự định làm gì tiếp theo đây?”



      “Ta có thể làm gì được đây?”. Xuân Yến nắm chặt tóc, ngửa mặt lên trời la to:”Đánh được, mắng chửi thể, cũng cách nào uy hiếp . Mới nặng vài câu, liền dùng ánh mắt giống như…. con chó nhìn ta, giống như ta bắt nạt bằng. Mặc dù biết giả vờ, nhưng ta phải làm thế nào đây? Cứ như vậy nữa, ta điên mới là lạ! Nếu ta làm gì chính ta cũng xong đời. Chẳng lẽ phải nhắm mắt làm ngơ?”



      Hít hơi sâu, hai mắt thất thần nhìn ra cửa sổ, nàng bình tĩnh, trầm giọng :”Nếu như dồn ép lão tử đến đường cùng, ta hạ xuân dược !”.



      “Tỷ sợ tái diễn màn như tháng trước ư?”. Xuân Hoa nhắc nhở nàng.



      Xuân Yến cắn cắn môi, cam lòng :” Cũng bởi vì ta sợ như vậy, mới chậm chạp dám manh động. Nếu , muội cho là tại sao con gà tơ đó còn có thể ưỡn bộ ngực trắng nõn của trước mặt ta, còn dũng cảm thể khí phách hiên ngang cho tới bây giờ chứ? Cũng bởi vì nắm được điểm này, mới sợ ta làm càng, tin rằng ta dám làm gì !”.



      ra là thế. Xuân Hoa gật đầu, lo lắng hỏi:” Vậy tỷ nên làm gì bây giờ?”.



      Note : đoạn đối thoại sau hơi người lớn tí, mọi người nên cân nhắc trước xem có nên đọc hay nhé.



      Xuân Yến chống tay lên hông :”Có thể làm gì đây ? Nếu như hết cách, ta muốn cởi hết y phục của cùng Hiền phi, Đức phi, đem bọn họ đè lên giường, tự tay đem cái kia của đưa vào !” ( -_-”’ Amen )



      ……..



      Khuôn mặt Xuân Hoa biến sắc, tay túm lấy con , nhanh chóng bịt hai tai bé lại, tiếp đó dùng ánh mắt bất mãn liếc Xuân Yến:”Tỷ tỷ, xin tỷ văn minh chút, con của muội còn chưa trưởng thành, tạm thời chưa cần tiếp thu hiểu biết uyên thâm như vậy”.



      Xuân Yến bĩu môi, làm như có việc gì to tát:” Sợ cái gì chứ? Con bé chuyên tâm vào việc ăn bánh, nào có tâm tư nghe chúng ta nhảm. Có phải hay , bé con?”.



      “Ừm !”. Trong miệng nhét đầy bánh, bé sung sướng gật đầu. Mặc dù lắm mẫu thân cùng dì chuyện gì, nhưng mà trực giác cho bé biết, gật đầu là đúng.



      Xuân Yến cho Xuân Hoa ánh mắt “Ngươi nhìn xem, sai chứ!”, sau đó chìa tay bế bé đặt lên đùi mình.



      Xuân Hoa thở dài cái, có chút ngạc nhiên hỏi:”Hoàng thượng đến bây giờ vẫn còn là đồng tử ư? Tỷ gạt ta chứ? Trong hoàng cung phải có quy định, hoàng tử tới độ tuổi thích hợp, đều an bài cung nữ kinh nghiệm dày dặn đến dạy chuyện phòng the sao? Tại sao Hòn đá nhà tỷ lại có ngoại lệ?”



      nguyên tắc là như vậy, nhưng thực tế cùng truyền thuyết luôn có sai lệch mà”. Xuân Yến giải thích :”Nhớ năm đó, vừa đến lúc có thể bố trí cung nữ thị tẩm tiểu tử kia bị trúng độc ngã bệnh, mỗi ngày nằm liệt ở giường, đừng tới chuyện phòng the, ngay cả bước cũng là vấn đề! Lão bất tử kia liền ém nhẹm chuyện này, mực muốn đem ra bàn luận. Cứ kéo dài như thế, tới lúc lão già kia chết, những nữ tử may mắn được lâm hạnh qua đều theo ý chỉ bị đưa đến thái miếu, tụng kinh cầu phúc cho , đương nhiên trong cung còn …. nữ tử có kinh nghiệm nữa. Trước khi nạp phi, ta cũng định tìm người bên ngoài, nhưng lại sợ thân thể sạch . Ta cũng nghĩ, là nam nhân, làm chuyện như vậy phải là bản năng của nam nhân ư? Đem nữ nhân cởi hết y phục đưa đến trước mặt , sau đó quăng cho mấy quyển xuân cung đồ, xem chút, dựa vào đó mà làm, phải được sao?”



      Nắm tay siết chặt, trong đôi mắt nàng lại bắt đầu phun lửa.



      “Thế nhưng, vấn đề chính phải có vấn đề hay , mà căn bản là muốn! mực chống đối ta!”.



      “Vậy tỷ có nghĩ tới chuyện……bảo mấy người…phi tử kia học tập ít kỹ năng phòng the ? Để bọn họ chủ động quyến rũ vị hòn đá kia. Nam nhân đều là loài động vật bị dục vọng chi phối, tỷ nên thử nghiệm ít phương pháp mê hoặc, chừng có hiệu quả”. Xuân Hoa đảo tròn mắt, nghĩ ra biện pháp.



      “Sao có chứ?”. Nhắc tới…việc này, Xuân Yến càng buồn bực,”Thế nhưng, muội nên nhớ, Hiền phi, Đức phi, cả hai đều là con của Tả, Hữu thừa tướng. Tả, Hữu thừa tướng đấy! Lại là con của vợ cả! nghĩ cũng biết dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bọn họ đều bị những tư tưởng bảo thủ này ăn mòn từ trong ra ngoài, từ vẻ ngoài đến tư tưởng đều cứng nhắc muốn chết. Ta mới ném cho mấy quyển xuân cung đồ, bảo bọn họ mang về nghiên cứu, bọn họ liền đỏ mặt đẩy qua bên, bao giờ liếc mắt tới nữa, còn nghiêm trang bảo những hành vi dâm đãng này chỉ có nữ tử ở thanh lâu với những kẻ đứng đắn mới làm, bọn họ là nương có gia giáo, đánh chết cũng có hành vi như thế!”.



      “Ách..”. Xuân Hoa ra lời.



      “Tức chết mất! Tức chết mất!”. Càng càng bực bội, Xuân Yến lấy tay vuốt ngực, thở hổn hển, tức giận tiếp:” Đợi tiểu hoàng tử sinh ra, ta nhất định phải giết…hết đám người kia!”



      Rốt cục cũng phải đợi tiểu hoàng tử sinh ra! Xuân Hoa than thở trong lòng. Căn cứ theo biểu của vị hòn đá kia giờ, chỉ sợ phải còn phải đợi dài dài.



      Hơn nữa theo tính tình của Xuân Yến mà nàng biết , vị tỷ tỷ này tuyệt đối ngồi chờ chết. Cũng biết, đến lúc thể nhịn được nữa, nàng áp dụng thủ đoạn phi thường gì đây?



      Chà… Lại phải chờ đợi, nàng cũng muốn giúp Xuân Yến suy nghĩ kế sách. Nếu như phải vì tên tiểu tử kia, bọn họ tiêu dao tự tại tám trăm năm trước rồi.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45 : Vỏ chuối
      Edit: Eirlys



      Đột nhiên, bên dưới quán truyền đến hồi thanh ồn ào.



      Xuân Hoa đẩy cửa sổ ra, quan tâm lắm:”Sao bên ngoài lại náo nhiệt thế nhỉ —-“.



      Giây tiếp theo, Xuân Hoa đứng bất động, mắt trợn tròn, miệng há rộng ra.



      “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?” Xuân Yến thắc mắc, để bé xuống, cũng qua xem thử.



      Sau đó, nàng cũng bất động, mắt cũng trợn tròn, miệng há hốc.



      “Hả?” đủ cao, nuốt vội miếng bánh hoa quế, chợt phát gian bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.



      Đầu óc trẻ thơ hiểu ra sao nên hết nhìn sang trái lại quay sang phải, sau đó kéo kéo người này, lay lay người kia, cũng ai có phản ứng.



      bé lại thử kiễng chân, vẫn đủ cao, thể nhìn thấy gì.



      “Mẹ —” kéo kéo ống tay áo của Xuân Hoa. Nàng bất động như núi.



      “Dì—-” thử giật làn váy của Xuân Yến. Nàng đứng im như tượng.



      Cảm thấy kỳ lạ, giờ hai người lớn ở đây bỗng đứng yên nhúc nhích, có tâm tình trông nom nó, bé chu cái miệng nhắn, ánh mắt buồn bã nhìn xung quanh. Bất ngờ trông thấy đĩa chuối lớn khiến gương mặt nhắn sáng rỡ lên.



      Rón rén bước tới bên bàn và bò lên ghế, con bé nhanh tay lấy xuống quả, lột vỏ, nhét vào trong miệng.



      Oa, ngon quá ! Trong đôi mắt to tròn bỗng tràn đầy vẻ hạnh phúc.



      Tiếp đó lại nhìn sang hai người hóa đá, rất tốt, cũng có ai chú ý đến động tác “” của nó.



      Lại tiếp tục ăn thêm quả! Quá ngon!



      Lại quả! Ăn ngon quá!



      Liên tiếp ăn vụng hai quả cũng có ai phát , lá gan của bé lớn dần.



      Được, nếu như mẫu thân cùng dì cũng ăn, mình cố gắng giúp bọn họ tiêu diệt hết. Trong lòng tính toán xong, bàn tay bé vươn lên bàn, nhanh chóng ôm lấy nải chuối tiêu, ngồi ở bàn ăn ngấu nghiến.



      Sau hồi, đợi đến lúc bé ăn xong năm quả chuối, hai nương hóa đá mới dần dần khôi phục lại như trước. Quay đầu lại, liếc nhau, hai người hẹn mà cùng ôm chầm, kích động kêu to—



      “Hoa hoa, có nam nhân cường tráng!”



      “Yến tử, có trai đẹp!”



      “Á—“. Có tật giật mình, bé bị tiếng la to của bọn họ làm cho run lẩy bẩy, bàn tay cầm quả chuối hoảng loạn hất lên, quả chuối nảy trung vài vòng, sau cùng rơi trở lại vào trong lòng bé.



      May quá! May quá! Nó vỗ vỗ ngực, đem trả nải chuối trở lại đĩa, há to miệng nuốt nửa quả chuối còn lại.



      Hai người có ánh mắt như nổi lửa kia vẫn thèm đếm xỉa đến nó.



      Bọn họ vội vàng xông tới cửa phòng, tay chân luống cuống mở ra, liền thấy hai nam tử ăn vận tầm thường từ bên kia hành lang ung dung tới.



      Bên trái là người vóc dáng cao lớn, mái tóc đen nhánh buộc ở sau ót, khuôn mặt thể gọi là tuấn tú. Tuy nhiên, đường nét gương mặt góc cạnh, giống như được tạc ra từ đao búa cộng thêm vẻ cương nghị khiến người khác nhìn thấy dù chỉ lần cũng khó mà quên được. Toàn thân vận y phục màu đen như hút hồn người khác, khiến cho thần thái lạnh lùng cùng khí thế hiên ngang ra trọn vẹn.



      Bên phải là công tử trong y phục trắng ,vóc dáng cao ráo, phong độ tao nhã. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, ngũ quan cũng rất cân đối. chiếc quạt xếp xòe ra trước ngực càng tô thêm vẻ tuấn nhã bất phàm.



      cương nhu, đen trắng, kết hợp rất tương xứng.



      Lúc qua trước mặt, hai nương ngẩn người nhìn bọn họ chằm chằm, hẹn mà cùng vang lên tiếng nuốt nước bọt lớn.



      Nghe thấy thế, nam tử áo đen nhìn lướt qua cái, sau đó nhìn thẳng phía trước, lời. Nam tử áo trắng cũng quay đầu lại, mỉm cười với bọn họ, khẽ gật đầu.



      Tâm tình của hai thiếu nữ bỗng dưng phơi phới tựa như bông hoa mới nở.



      “Hàn công tử, Tiết công tử, mời qua bên này”. Tiểu nhị niềm nở đẩy cửa gian phòng bên cạnh.



      Nam tử áo đen vào trước, nam tử áo trắng theo sau. Trước khi bước vào gian phòng, nam tử áo trắng còn quay đầu lại, lãnh đạm nhìn hai người bọn họ ngẩn ngơ theo. liếc mắt cái, môi mấp máy, phun ra ba chữ.



      Sắc mặt Xuân Yến cùng Xuân Hoa đông cứng lại, chút ấn tượng tốt vừa mới hình thành bỗng bay biến còn sót lại gì.



      “Mẹ—“



      cam chịu bị bỏ rơi, cầm theo vỏ chuối tới.



      Xuân Hoa trông thấy, tức khắc hai mắt sáng ngời.



      Ba, hai , , hai người ngầm lên kế hoạch.



      “Rầm!”



      “A!”.



      Hai thanh dữ dội vang lên liên tiếp. Nam tử áo trắng còn phong độ tao nhã nữa, mà nằm chổng vó mặt đất. Quạt xếp vuột khỏi tay, xoay trung vòng, sau đó rơi xuống đập vào trán của , khiến phải hô lên đau đớn.



      Nam tử áo đen nghe được thanh bất thường, vội xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bạn tốt ngã sấp xuống, thậm chí bị hai vố liên tiếp, vô cùng thảm thương.



      Chợt trông thấy vỏ chuối bên chân nam tử áo trắng. liền ngẩng đầu, nhìn về phía Xuân Yến và Xuân Hoa.



      Xuân Yến ngẩng đầu ưỡn ngực, sợ chết, trừng mắt trở lại.



      Nàng tiến lên phía trước, làm bia chắn cho Xuân Hoa và bé, hướng về cúi chào, áy náy :” xin lỗi công tử. Cháu ham chơi, đem vỏ chuối ném lung tung, làm hại ngài bị ngã. Ngài có sao ?”



      Nam tử áo đen thờ ơ liếc nhìn nàng cái, sau đó quay đầu lại đỡ bạn mình ngồi dậy.



      “Phi Vũ, có việc gì chứ?” trầm giọng hỏi.



      sao—“. Nam tử áo trắng chống tay đứng lên, còn chưa đứng vững, bỗng có cơn gió lốc cuốn về phía



      “Cha!”. bé nhảy phốc qua, lần nữa xô ngã xuống đất.



      Tất cả mọi người ngơ ngác, bao gồm cả nam tử áo trắng nằm dưới đất. Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng vạn năm thay đổi của nam tử áo đen cũng lên vẻ kinh ngạc tột độ .



      Tình huống này…quả là ngoài dự đoán.



      Xuân Yến sửng sốt lúc, mới chạy tới ôm lấy bé, liên tục tạ lỗi:” Xin lỗi , xin lỗi hai vị, cháu từ có phụ thân, cho nên nhìn thấy nam nhân liền kêu cha, xin hai vị thứ lỗi!”.



      bé vẫn chịu rời khỏi, ngồi ngực nam tử áo trắng, nắm chặt vạt áo của buông, hét lớn:” chịu! Phù nhi muốn cha ! Phù nhi muốn cùng phụ thân ở chung chỗ!”



      “Phù nhi—“. Xuân Yến lúng túng kéo tay con bé, cùng nam tử áo đen nhìn nhau.



      “Phụ thân—“. bé cúi xuống, ôm cổ nam tử áo trắng chịu buông.



      “Khụ khụ—“. Bị bé ngồi ngực, cổ còn bị con bé lắc mạnh lia lịa, nam tử áo trắng thở được, sắc mặt ửng đỏ, hai tay khua lung tung trung.



      Nam Cung Xuân Hoa thấy thế, bình tĩnh tới, u :” Nha đầu kia, mau quay lại đây!”.



      bé ngẩng đầu, nhìn vào sắc mặt u ám của mẫu thân, cả người liền run rẩy, dùng cả tay chân đứng lên, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Xuân Hoa.



      Nắm cánh tay của con , Xuân Hoa nghiêm nghị :” Ngươi thấy giống đực nào cũng có thể gọi cha, nhưng mà…chỉ có người này là được, biết chưa?”.



      “Biết… biết”. bé cúi đầu, len lén nhìn nam tử áo trắng được đỡ đứng dậy, thấp giọng .



      ” Ừ!”. Xuân Hoa hừ tiếng, liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó nắm tay con xoay người rời .



      “Tỷ tỷ, thôi!”



      “Được!”. Xuân Yến đáp, xoay người lại cúi chào nam tử áo đen, nhàng :” khiến công tử chê cười”.



      Tiếp đó ánh mắt nàng chuyển sang nam tử áo trắng ho khan, nụ cười môi vẫn như trước, nhưng mà lời ra lạnh như băng tuyết mùa đông:”Vị công tử này, sau này có xem thường người khác cũng nên để ở trong lòng, đừng ra trước mặt người ta. Nếu , lần sau hầu hạ công tử chỉ là cái vỏ chuối thôi”. Như thế gián tiếp thừa nhận việc này là bọn họ làm.



      Hai nam tử khỏi sững sờ, trong nháy mắt, lầu hai của quán rượu im ắng tiếng động, chỉ nghe được vài tiếng thở gấp.



      Trong mắt nam tử áo đen lên vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng .



      Nam tử áo trắng vừa mới lấy lại tinh thần, chợt hiểu nguyên nhân làm bản thân ngã sấp xuống, dĩ nhiên là… cái này.



      Những gì muốn đều xong, Xuân Yến cũng muốn dây dưa nữa, thong thả xoay người rời trước ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, nắm bàn tay còn lại của bé, :”Muội muội, chúng ta ”.



      Xuống tới dưới lầu, bọn người lúc nãy ngẩng đầu xem náo nhiệt giờ vẫn còn sững sờ, nhìn chằm chằm vào bọn nàng. Xuân Yến cùng Xuân Hoa liếc nhau, đắc ý mỉm cười.



      Hừ, ai kêu xem thường nữ nhân!



      Nam nhân như vậy, cho dù xuất sắc cỡ nào, cũng làm người ta chán ghét.



      Nhưng mà… là đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt như thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :