1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36 : Nam gian trá, nữ xảo quyệt (1)
      Edit: Eirlys



      Dù cho thường ngày điêu ngoa tùy hứng, đến Hoàng cung , dưới áp lực vô hình của Xuân Yến, Nam Cung Xuân Hương cũng phải thu hồi bản tính ương bướng, ngoan ngoãn theo sau cung nữ dẫn đường.



      Vào tới nơi đặt lò sưởi, hướng về bóng người thấp thoáng sau bức rèm châu , nàng liền cúi người , khẽ lên tiếng : “Thần thiếp tham kiến thái hậu”



      Lễ nghi còn chưa kịp hoàn thành, đầu gối chưa chạm đất. Xuân Yến từ phía sau rèm bước nhanh ra, khom lưng đỡ nàng đứng lên.



      “Chúng ta là tỷ muội, cần làm đại lễ như thế “. Nàng dịu dàng .



      Có bài học mười ngày trước, Nam Cung Xuân Hương dám lơ là , chỉ cúi đầu giọng kêu ,”Thái hậu…”



      Xuân Yến dùng vẻ mặt đồng ý nhìn nàng, lắc đầu ,”Chúng ta là tỷ muội, gọi như vậy chẳng phải xa lạ quá hay sao?”



      Ôi..bụng như sôi lên, lúc nãy ăn hơi nhiều sao? Nàng lại muốn nôn ra.



      Lần cuối dùng giọng điệu như thế này chuyện cách nay bao lâu rồi ? Xuân Yến tự hỏi, hình như là ở thời đại, lúc diễn kịch tại trường học.



      Nam Cung Xuân Hương sợ hãi ngẩng mặt lên, nhìn về phía người đại tỷ ruột thịt sớm cảm thấy xa lạ . Ngập ngừng chút, nàng cắn môi khẽ gọi :” Đại tỷ”



      Xuân Yến cười thư thái,”Gọi vậy mới đúng chứ “



      Nam Cung Xuân Hương cúi đầu gì.



      Xuân Yến nắm tay nàng dẫn đến bên ghế, ngồi xuống. Xuân Hương khước từ dám, Xuân Yến ấn nàng xuống, cười : “Sợ cái gì? Nơi này là chỗ của ta, tất cả bọn họ cũng là người của ta, cho dù ở đây đánh nhau ầm ĩ hay giết người phóng hỏa bọn họ cũng ra”



      Lúc này Nam Cung Xuân Hương mới ngượng nghịu ngồi xuống.



      Xuân Yến ngồi bên cạnh nàng. Cầm tay Xuân Hương đặt trong lòng bàn tay , nhàng vỗ vỗ, sau đó dịu dàng bảo : “Ngũ muội, mấy ngày nay, muội có giận đại tỷ, có oán trách ta làm muội bẽ mặt trước mọi người ?”.



      Nhớ lại chuyện mười ngày trước , Nam Cung Xuân Hương khỏi giật mình, run rẩy đáp : ” Thần thiếp.. muội muội dám”



      Xuân Yến bỗng chau mày, vẻ mặt đổi sang buồn bã, thở dài :”Ai! Muội nghĩ như vậy ta cũng trách. Nhưng mà…”. Nàng dùng tay kia khuất tầm mắt của Xuân Hương véo thắt lưng cái, nhất thời dùng sức hơi mạnh, đau đến phải cắn răng chịu đựng.



      “Tỷ tỷ…cũng có điều khó xử!” cần làm ra vẻ nghẹn ngào, đau đớn còn tăng hiệu quả thêm mấy lần .



      Ôi ôi , đau quá! Lát nữa nhất định phải kêu Thu Dung xoa bóp, tay nghề của Thu Dung cần phải bàn cãi.



      Nam Cung Xuân Hương ngẩng đầu, nhìn thấy nàng nước mắt lưng tròng, lúng túng kêu : “Thái…. Đại tỷ…”



      “Hả?”. Xuân Yến trong trong mộng đẹp vội hoàn hồn, tiếp tục diễn.



      có việc gì, có việc gì!”. Nàng vội đáp, tay chậm rãi nâng cằm Xuân Hương lên ,nhân cơ hội đánh giá khuôn mặt của nàng ta, tiện thể đánh lạc hướng lơ đễnh của bản thân lúc nãy.



      Ngón tay thon dài nhàng lướt qua khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Xuân Hương. Nàng thốt lên : “Ngũ muội, bốn năm gặp, muội trưởng thành rồi, trở nên vô cùng xinh đẹp. Xem ra trong Phượng Hoàng thành , có mấy nương có thể so sánh với muội “. Đó cũng là trong những lý do Nam Cung gia chọn nàng tiến cung.



      Quan sát tỉ mỉ , người muội muội ruột thịt danh nghĩa này quả tệ chút nào. Mặc dù còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng dáng người và khuôn mặt này cũng đủ khiến cho nam nhân phải mất hồn. Nếu như trang điểm chút, đường mọi người phải quay đầu lại nhìn dù đến trăm phần trăm cũng được tám ,chín chục . Nhớ lại năm đó, nàng vừa xuyên đến đây ở trong hoàng cung, trừ ra lúc lên làm hoàng hậu có trở về nhà lần, nên ít có cơ hội cùng người nhà Nam Cung tiếp xúc. Cho nên đối với người muội muội hơn nàng bốn tuổi này, tuy là cùng mẹ sinh ra, nhưng nàng chỉ mới gặp mặt lần , cũng hiểu cho lắm. Hơn nữa, Xuân Yến thừa nhận, nàng chưa từng muốn hiểu những người này. Cho dù sau khi Nam Cung gia đưa Xuân Hương vào cung, nàng cũng có ý định làm thế.



      Khuôn mặt Xuân Hương ửng đỏ, cúi đầu khẽ : “Đại tỷ quá khen rồi”



      Cái này tốt lắm, khỏi cần đánh má hồng. Hai má giống như hoa đào tháng ba nở rộ, diễm lệ mê người.



      Nhưng mà…đáng tiếc là nàng đối mỹ nhân có cảm giác, nam nữ cũng giống nhau.



      “Ta nào có quá, đó là .” Xuân Yến ung dung . hổ là trong bốn mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Phượng Hoàng thành. Nghe vào năm đó, thân thể này của nàng cũng là trong tứ đại mỹ nhân. Nếu Nam Cung gia đem nàng đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng này để dụ dỗ… Lão bất tử kia! Vậy hoàn cảnh nàng cũng thảm như bây giờ!



      Ôi! Hoàng đế , đúng là có sức ảnh hưởng to lớn!



      Nghĩ tới đây, Xuân Yến bắt đầu buồn bực, gỡ xuống nụ cười môi, nắm chặt tay Nam Cung Xuân Hương. Nàng nghiêm túc vào nội dung chính ,” Ngũ muội, muội phải biết hai chúng ta là tỷ muội ruột thịt, mà hoàng thượng là con riêng của ta . Cho muội tiến cung hầu hạ vốn hợp lý, đại tỷ phải tốn biết bao công sức thuyết phục quần thần, bọn họ mới đồng ý cho muội vào cung.”



      Nam Cung Xuân Hương ngây ngô nhìn nàng, chưa nàng có ý gì, chỉ có thể :

      “Tiểu muội biết , khổ cực cho đại tỷ”



      khổ cực giống như người ngoài rồi”. Xuân Yến khẽ cười.



      Thực ra, Nàng chỉ nắm ít tội lỗi của con cháu bọn họ, sau đó đe dọa dụ dỗ, khiến bọn họ phải thỏa hiệp. Ai cũng có điểm yếu, nàng chỉ là sắp đặt kế hoạch trước, sau đó ngồi mát ăn bát vàng thôi, đến mức quá khổ cực.



      ra ”. Giọng điệu của Xuân Yến chân thành, từng bước thực kế hoạch gian xảo, ” Đại tỷ cho muội những lời này , phải muốn muội biết ơn, ta chỉ muốn để muội biết, đại tỷ rất quan tâm muội. Nếu như có thể ta cũng muốn nhanh chóng đưa muội lên ngôi hoàng hậu, để muội độc sủng cả hậu cung. Nhưng mà” , thở dài hơi , làm tăng thêm hiệu quả xúc động,”Thực tế thuận theo ý ta!”



      Nam Cung Xuân Hương gật đầu, cầm lấy tay nàng làm như thấu hiểu : “Đại tỷ, những chuyện này muội cũng hiểu”



      Ngươi biết mới là lạ! Xuân Yến thầm trong lòng, ngoài mặt tỏ ra vui mừng, sờ sờ đầu của nàng ta , “Muội muội hiểu chuyện”.



      Nàng tiếp tục dỗ ngọt : “ ra ngày hôm đó đại tỷ cũng đành lòng phạt muội, nhưng mà mới vào cung ngày đầu tiên, các ngươi lại ở trước mặt mọi người làm ầm ĩ như thế, khiến cho cả hoàng cung đều biết, nếu xử lý thích đáng, sau này tỷ khó mà cai quản hậu cung được” . Ngừng chút, nàng tiếp ,”Hơn nữa , muội cũng thấy đấy, phải ta cũng phạt Thục phi sao?”.



      “Muội biết thân là thái hậu, tỷ phải lấy đại cuộc làm trọng”. Xuân Hương giọng , nhưng vẫn nghe có chút oán giận.



      “Vậy muội trách ta chứ ?” Xuân Yến nắm chặc tay nàng , giọng đầy tha thiết.



      Nam Cung Xuân Hương lắc đầu : ” có. Muội muội biết , đại tỷ cũng vì suy nghĩ cho muội”.



      “Vậy mới là muội muội tốt của ta”. Xuân Yến cười tươi, ở trong lòng thầm : Nha đầu này dễ lừa.



      Xuân Yến lại tiếp tục giọng điệu chân thành : “Ngũ muội, sau này tỷ tỷ giúp muội . Nhưng mà muốn làm cho hoàng thượng thích , vẫn phải dựa vào cố gắng của muội. Những gì tỷ chắc chắn giữ lời, sinh đại hoàng tử phong Hoàng hậu, sinh trưởng công chúa phong Nguyên phi”.



      “Vâng”. Nam Cung Xuân Hương khẽ gật đầu.



      Cuối cùng cố lấy hết can đảm nhìn thẳng Xuân Yến, nàng lắc lắc khuôn mặt xinh xắn, lo lắng : “Nhưng mà, bị phạt mười ngày, Hiền phi, Đức phi luôn ở bên hoàng thượng…”



      “Việc này cần lo “. Xuân Yến khoát khoát tay , chắc chắn : ” Bọn họ làm sao sánh với muội được. Hơn nữa mấy ngày nay , hoàng thượng chỉ nằm ở giường, ngủ cũng đọc sách . Bọn họ tới đó cũng chỉ đánh đàn vẽ tranh , có tiếp xúc nhiều với hoàng thượng, có thể thấy được hoàng thượng thích bọn họ lắm”.



      Xuân Hương chớp chớp đôi mắt sáng ngời , “Có ?”



      “Tỷ tỷ còn lừa muội hay sao?” . Xuân Yến hỏi vặn lại. Ở trong lòng thêm vào bốn chữ : lừa mới lạ!



      sao”. Nghe nàng như vậy, vẻ thận trọng mặt Xuân Hương dần biến mất, nàng từ từ tiến lại sát tai Xuân Yến , khẽ : “Đại tỷ, muội cho tỷ việc, ngày hôm đó muội đến thăm hoàng thượng, ngài đối xử với muội rất tốt, rất dịu dàng”.



      Xuân Yến bị lời của nàng làm cho kinh ngạc, “Hoàng thượng đối với với muội …rất dịu dàng ư ? ” Nàng ngạc nhiên hỏi.



      “Đúng vậy, đúng vậy!” Xuân Hương gật gật đầu, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, hết sức mê người.



      đến người bản thân ngưỡng mộ vô cùng, chút thận trọng cuối cùng của nàng hầu như còn, nàng nắm chặt tay Xuân Yến , giọng hưng phấn như muốn tuyên bố với tất cả mọi người: ” Đại tỷ thấy ánh mắt của Hoàng thượng lúc đó! là dịu dàng, giống như thiên hạ to lớn nhưng trong mắt của người chỉ nhìn thấy muội thôi”.



      Chỉ nhìn thấy ngươi ư ? Chỉ sợ thiên hạ to lớn, người muốn thấy nhất ..chính là ngươi! Còn có ta và tất cả người Nam Cung gia nữa. Xuân Yến bĩu môi thầm nghĩ.



      Khá khen cho tên tiểu tử kia , vậy mà … hành động trước nàng bước.
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37: Nam gian trá nữ xảo quyệt (2)
      Edit: Eirlys



      Ánh mắt thương hại nhìn vào khuôn mặt nhắn, ngây thơ của Xuân Hương, trong lòng Xuân Yến bỗng dâng lên chút áy náy. Tiểu nha đầu đáng thương, cùng lúc bị hai người lợi dụng, cũng là hai người có địa vị cao nhất , phải là ngươi may mắn hay bất hạnh đây ?

      Ổn định lại tâm trạng, Xuân Yến ung dung cười .” như thế là trong lòng hoàng thượng có muội rồi. Vậy muội càng nắm chắc phần thắng”.

      “Đại tỷ cũng cho là vậy ư?”. Xuân Hương cười tươi như hoa, bởi vì tìm được người suy nghĩ giống bản thân nên vô cùng vui mừng.

      “Việc này là đương nhiên. Muội là muội muội của ta, là con ta, làm sao ta biết được!”. Xuân Yến cách đầy tự tin. Nhưng là trong đầu tên tiểu tử đó suy tính những gì , từ trước đến giờ nàng chưa từng cố tìm hiểu, ngay cả Lão bất tử kia cũng vậy.

      ” Nhưng mà, Thục phi là biểu muội của hoàng thượng…” . Giải quyết xong vấn đề, lại có việc khác khó khăn hơn. Xuân Hương buồn bã cúi đầu.

      “Tại sao muội phải lo lắng? Còn có đại tỷ ở bên cạnh mà.” Xuân Yến lớn , càng càng xuôi: “Thục phi có là gì, luận về tướng mạo, xuất thân làm sao có thể sánh với muội được. Hơn nữa, hoàng thượng cùng nàng ấy cũng có mười mấy năm tình cảm em, nếu như thích đối xử khác rồi, tiên hoàng mến hoàng thượng như vậy, nếu biết thế nhất định sớm ban hôn , làm sao có thể kéo dài đến bây giờ, để tự nhà họ Viên đưa nàng ta vào cung?”.

      “Tỷ cũng đúng .” Xuân Hương chớp mắt mấy cái , ngây ngô gật đầu tán thành, đối với lời của Xuân Yến rất tin tưởng. Suy nghĩ lát, nàng vui vẻ trở lại, mặt lên vẻ đắc ý: ” Muội thấy hôm đó hoàng thượng đối với ả ta cũng vô cùng khó chịu, còn đẩy ả xuống đất.”



      “Tiểu tử kia đẩy biểu muội của xuống đất ư ?” Vẻ ngạc nhiên của Xuân Yến vừa biến mất nhanh chóng quay trở lại.

      cố ý làm vậy cho bọn họ xem ư?

      ” Đúng vậy! “. Xuân Hương hề phát thấy phản ứng của nàng, thành : ” Ngày hôm đó Thục phi vừa đến Phượng cung liền nhắm thẳng trong lòng Hoàng thượng mà chui vào , giống như tám xúc tu của con bạch tuộc dính người hoàng thượng chịu buông ra , người chịu được liền đẩy ả ta xuống đất, cũng thèm đỡ ả ngồi dậy”. Nàng vừa kể vừa nở nụ cười hả hê.



      Nghe thế cũng làm Xuân Yến bớt áy náy chút.



      Người nhà của mình, dù cho bản thân chán ghét thế nào, cũng nhất định thể ở trước mặt kẻ thù khiến cho người đó mất hết thể diện, để kẻ thù chê cười, đây là đạo lý từ xưa đến nay. Ngay cả chuyện ấy nha đầu ngốc này cũng nhìn ra, vậy đừng trách tỷ tỷ hạ quyết tâm đuổi ngươi ra khỏi cung.



      Nhưng mà, tiểu tử kia chẳng hề kiêng nể, ở trước mặt kẻ thù lại tấn công người nhà, biết có mưu tính gì? Xuân Yến thầm nghĩ.



      cũng có ý cho Thục phi ra cung ư? Nếu đúng như vậy tốt quá !



      “Có chuyện như vậy sao?”. Trong lòng Xuân Yến vui mừng vì suy đoán của bản thân, nàng cười tươi nắm tay của Xuân Hương bảo : “Cho nên Ngũ muội ngàn vạn lần đừng nên tự ti, dựa vào những việc đó, tỷ khẳng định hoàng thượng rất thích muội”



      Nhận được cam đoan lần nữa của Xuân Yến, Xuân Hương cho rằng Phượng Dật trở thành vật trong túi của nàng. Nàng xấu hổ gật đầu, ” Vâng”.



      Phải ngươi ngu ngốc hay ngây thơ đây ? Nha đầu này dễ lừa quá! cần dùng nhiều công sức đạt được mục đích, khiến cho cảm giác thành công của Xuân Yến được trọn vẹn.



      Nhưng mà, nàng mặc kệ mọi việc diễn biến thế nào. Những gì muốn đều xong, mục đích đạt được , cũng nên tiễn khách về.



      Xuân Yến nắm tay Xuân Hương lần nữa, ân cần hỏi : ” Ngũ muội ăn tối rồi ư ?”



      “Dạ vâng” . Xuân Hương khẽ đáp.



      “Muội còn lừa đại tỷ sao? ” Xuân Yến ngẩng mặt lên, giọng quở trách : ” Vừa rồi, mama ở Xuân Vận cung báo với ta, mấy ngày gần đây , mỗi bữa muội ăn đến nửa chén cơm, có vậy ?”



      Suốt bữa ăn, nàng liên tục ném chén đĩa, mắng chửi mọi người, thời gian trút giận còn đủ, gì đến ăn cơm. Nhớ đến mười ngày bị cấm, được ra khỏi tẩm cung, khuôn mặt Xuân Hương bỗng tái lại. Nhưng mà nhìn vẻ mặt ân cần của Xuân Yến, giống như biết hết mọi chuyện . Nàng liền cảm thấy có chút may mắn, quyết định , chỉ bảo : ” Muội …muội muốn ăn”



      “Như vậy sao được!” Xuân Yến cũng muốn mau chóng kết thúc, liền dựa theo lời dối của Xuân Hương mà diễn, nàng cao giọng : ” Ngày mai muội đến hầu hạ hoàng thượng, ăn uống đầy đủ, bồi bổ chút làm sao có sức khỏe?”



      “Ngày mai. . .muội hầu hạ hoàng thượng ư?” Đôi mắt Xuân Hương bỗng lóe sáng , nàng háo hức nhìn Xuân Yến, chờ đợi câu trả lời.



      “Đúng vậy! Mama trong cung của muội chưa báo lại sao ? Ta truyền lệnh xuống, sau này liên tục bốn ngày, do muội và Thục phi thay phiên nhau hầu hạ hoàng thượng”



      Nam Cung Xuân Hương mừng rỡ như phát điên, đứng lên lớn tiếng : “Cảm tạ , cảm tạ đại tỷ”



      phải rồi sao, đây là việc tỷ nên làm.” Xuân Yến dối trá đáp lại. Sau đó đứng lên, nắm tay Xuân Hương , dìu nàng tới cửa : ” Ta lập tức bảo Lục Ngọc mang ít điểm tâm đến chỗ muội, muội nhất định phải ăn chút, chiều nay tắm rửa sạch , xinh đẹp trở lại, sau đó ngủ giấc ngon, sáng mai tỉnh dậy, thần sắc tốt, trang điểm đẹp tới gặp hoàng thượng. Tỷ sắp đặt ổn thỏa, ngày mai sau khi lâm triều, do muội hầu hạ bên cạnh hoàng thượng”.



      Nam Cung Xuân Hương còn chưa nhận thấy mình được Xuân Yến đưa đến tận cửa, còn phấn khích vì cơ hội của bản thân:”Có ? Đại tỷ, có ?”



      “Đương nhiên là . Ta là thái hậu, lời của ta còn hơn cả thánh chỉ “. Xuân Yến cười , câu này là trong những lời hiếm hoi của nàng.



      “Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ!” . Xuân Hương liên tục cám ơn, đôi mày nhướng lên vì vui mừng.



      “Chúng ta là tỷ muội, đó là việc nên làm “. Xuân Yến cười , ở trong lòng sám hối ba giây đồng hồ cho hành động gian trá của bản thân.



      Đợi đến khi biết , chỉ sợ ngươi oán hận ta đến chết.



      “Nhưng mà mười ngày nay muội có nghỉ ngơi tốt phải ? Nhìn gương mặt muội xem, hốc hác như vậy.” Nàng khẽ nâng khuôn mặt nhắn của Xuân Hương lên. Cố nén cảm giác buồn nôn, nàng bày ra vẻ mặt đau lòng, : ” Tỷ quấy rầy muội nữa, muội hãy mau trở về nghỉ ngơi, nếu như tối nay nghỉ ngơi đủ, sáng mai đôi mắt thâm quầng hết, vậy đẹp lắm.”



      Quả nhiên vừa ra câu này, sắc mặt Xuân Hương biến đổi, nàng dùng đôi tay được chăm sóc cẩn thận như ngọc sờ tới sờ lui mặt, sau đó chút… lưu luyến vội cáo từ : “Vậy muội làm phiền đại tỷ nghỉ ngơi nữa, muội về đây”



      “Ừ, muội về !” Hai người tay trong tay, Xuân Yến đưa nàng ta đến ngoài cửa. nhìn theo bóng lưng xa của Xuân Hương, nàng cũng kiềm được xúc động : ngây thơ quá, cũng chỉ là tiểu nha đầu chưa trưởng thành! Lừa nàng ta như vậy , Xuân Yến cũng muốn khinh bỉ bản thân.



      ra , lòng dạ nha đầu kia cũng xấu, chỉ là tiểu thư con vợ cả gia đình danh giá, bị cha mẹ nuông chiều làm hư, cá tính hơi ngang ngược chút. Nhưng may cho ngươi là cùng ta sinh ra trong gia đình, cho nên định trước là kẻ thù của nhà họ Viên, nhất định bị Phượng Dật chán ghét. Thế nên cách tốt nhất là cho ngươi rời xa hoàng cung.



      Tiểu muội à! Đừng trách Đại tỷ làm thế với ngươi . Tục ngữ rất đúng ‘ người vì mình, trời tru đất diệt ‘ . Vì tương lai của đại tỷ, xem như ngươi phải trở thành vật hi sinh nho . , cũng chỉ hi sinh chút mà thôi!



      Xuân Yến quay đầu lại, hướng về phía sau :”Lục Ngọc, Thu Dung, hãy căn dặn xuống dưới, sau này cho dù Quý phi, Thục phi có huyên náo thế nào, các ngươi đều làm như thấy, để mặc bọn họ muốn làm gì làm. Nhưng mà, sau đó nhớ bẩm báo lại với ai gia”.



      “Vâng “. Lục ngọc, Thu Dung đáp. Thu Dung vội ra ngoài, phái người truyền lệnh.



      Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm tối như mực, tâm tình Xuân Yến chợt tốt lên. Nàng dự cảm về trận náo loạn sắp kéo tới.



      Như vậy, cứ để bão tố mạnh hơn chút cũng tốt. Nàng dường như thấy được ánh bình minh nấp sau cơn bão.



      Hì hì, mùa đông tới rồi, mùa xuân có còn bao lâu nữa chứ ?



      Ôi ! mùa xuân, là mùa nàng thích nhất!

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38 : Nam gian trá nữ xảo quyệt (3)
      Edit: Eirlys



      Đèn lồng sáng rỡ được thắp lên, trong Phượng cung mênh mông chỉ có hai bóng người. hồi lâu vẫn ai nhúc nhích, gian rất yên tĩnh.



      Bộp! bản tấu chương bay vèo qua, hề sai lệch, đập ngay vào trán Lý Ti Thần mơ màng ngủ gật.



      “A! “. Hét lớn tiếng, Lý Ti Thần ôm đầu , nhìn xung quanh vòng, sau cùng ánh mắt dừng lại ở sinh vật duy nhất trong điện ngoài , giọng điệu vô tội hỏi : ” Hoàng thượng, vì sao người đánh thần?”. Còn dùng bản tấu chương to và cứng như vậy . tội nghiệp cho đầu của , khẳng định u lên cục to.



      Phượng Dật ngẩng đầu, hờ hững liếc cái, lạnh lùng : ” Khi trở về nhà nhớ với vị phụ thân tuổi già sức yếu của ngươi, sau này có việc gì cứ thẳng, đừng viết bản tấu dài dòng đến vài chục ngàn từ, sau cùng mới mơ hồ vào vấn đề”. Khó trách lần trước nữ kia khó chịu, thẳng thắn bảo vị tam triều nguyên lão này về nhà đóng cửa ‘ dưỡng bệnh’ , mà còn dưỡng đến ba tháng. Bây giờ, cũng muốn làm như thế.



      Lý Ti Thần xoa xoa đầu, hiểu có chuyện gì nên nhặt tấu chương lên, nhìn thấy chữ viết của phụ thân , lập tức hiểu .



      “Là tấu chương của phụ thân sao ?” Giọng điệu gần như khẳng định.



      “Đúng vậy, hơn mười bản tấu, đều kể chuyện cha con các ngươi nhiều năm qua sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng, nên chỉ mấy ngày thấy ngươi tựa như xa cách tam thu, đến ba mươi chữ cuối cùng mới ý định”. Phượng Dật cầm lấy bản tấu chương khác vừa xem vừa giễu cợt.



      Lý Ti Thần vẫn chưa hiểu lắm: “Ý định gì ? “



      “Lý thái phó thỉnh cầu trẫm, niệm tình ông ấy bán mạng hơn mấy mươi năm cho triều đình, bây giờ tuổi già sức yếu, có người nào phụng dưỡng, hy vọng trẫm có thể cho ngươi về nhà, chăm lo tuổi già cho ông ấy”. Phượng Dật tức giận , để tấu chương trong tay xuống, sau đó lại mở ra bản nữa.



      “Tuổi…tuổi già sức yếu ư ? “. Lý Ti Thần thiếu chút nữa bị nước bọt làm sặc chết. Nếu như người tuổi già sức yếu kia chính là phụ thân nuôi dưỡng nhiều năm nay. Vậy hôm trước người cầm gậy đuổi theo khắp sân là ai ?



      “Đúng vậy.” Phượng Dật đáp. Vung tay phải vỗ vỗ lên mười bản tấu chương , vô cùng khó chịu : ” Nhưng mà trẫm rất nghi ngờ, người tuổi già sức yếu , tại sao có nhiều sức lực viết ra nhiều tấu chương thế chỉ trong ngày ?”. Hơn mười bản , mỗi bản ít nhất cũng mười trang giấy, mà còn đem hết văn chương trong sách vở ra, viết tràn trề lai láng từ bài này qua bài khác. Khiến vừa nhìn thấy tên đề tấu chương liền chẳng muốn mở ra.



      Lý Ti Thần nhìn đến trợn to mắt.



      “Những cái này…đều do phụ thân của thần viết ra ư ? “. Nuốt nước bọt, cảm thấy khó tin : ” Ông ấy là thái phó, mỗi ngày chỉ tới lui giữa nhà và Hàn Lâm viện, có nhiều chuyện để thế sao?”



      “Ngươi xem thử biết”. Phượng Dật thở dài, đem chồng tấu chương đẩy về phía , chẳng thèm quan tâm.



      Lý Ti Thần lắc đầu: “Thần dám.”



      “Trẫm cho phép ngươi xem “. Phượng Dật vừa vừa cầm bút lên vùi đầu vào bản tấu chương khác.



      “Vâng “. Lý Ti Thần tiến lại gần . Nhưng ánh mắt của nhìn vào chồng tấu chương nhảm của phụ thân, mà nhìn chăm chú vào núi tấu chương hai bên Phượng Dật.



      “Hoàng thượng, lúc này là giờ nào ?”. lúc sau mới mở miệng phá vỡ yên lặng.



      Phượng Dật ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ cát cách đó xa, sau đó lại tập trung xem tấu chương trong tay, thản nhiên : “Nếu trẫm nhớ lầm vừa đến giờ Tuất (7 – 9 giờ tối)”.



      “Vậy… hoàng thượng, người đừng với thần , những tấu chương này đều có nội dung nhàm chán giống như của phụ thân?”. Lý Ti Thần sửng sốt.

      “Cũng có nửa là vậy”. Phượng Dật đáp, vẫn chăm chú xem.



      “Vậy tại sao người xem nhanh như thế?”. lớn tiếng hỏi, chưa đến canh giờ, vậy mà xem xong nửa!



      Phượng Dật lườm cái, sau đó vẫy tay, ý bảo lại gần.



      Lý Ti Thần vội đến bên cạnh .



      ra, những tấu chương này trẫm chỉ xem sơ rồi để qua bên”. Phượng Dật mỉm cười, chỉ đủ hai người nghe.



      “Hả ?” . Lý Ti Thần kinh ngạc kêu lên : ” Thế nhưng …thế nhưng thái hậu…”



      Phượng Dật che miệng lại, kéo lại gần, ghé sát tai : “Trẫm làm vậy là để cho người của nữ kia xem. ra, những tấu chương này trẫm xem sơ qua lần, cái nào cần phải xem kỹ đánh dấu lại, đợi lúc đêm khuya yên tĩnh, có người nào thấy, trở lại xem xét kĩ lưỡng”



      “Vậy ư? “. Hóa ra là như thế, thắc mắc trong lòng sáng tỏ, Lý Ti Thần thấp giọng hỏi : “Vì đề phòng thái hậu ư?”



      “Đương nhiên.” Phượng Dật ngoảnh đầu lại, tiếp tục mở ra bản tấu, khẽ :” Nếu như nữ kia biết trẫm bắt đầu quan tâm triều chính, nhất định bày mưu phá hoại. Sao trẫm có thể để ả thực mưu ? Cứ để ả mực đắc ý, cho rằng trẫm là tiểu hoàng đế nhu nhược vậy!”



      Lại nữa rồi. Lý Ti thần biết gì.



      “Nhưng mà hoàng thượng. ” Biết Phượng Dật mỗi đêm thắp đèn chiến đấu, Lý Ti Thần khỏi lo lắng cho sức khỏe của . ” Mặc dù chỉ có nửa phải xem kỹ, nhưng mỗi ngày tấu chương dâng lên cũng hơn vài trăm , nửa đêm người mới xem làm sao duyệt hết ? Thân thể làm sao chịu đựng nổi ? “. Nếu như Phượng Dật lại ngã bệnh , sau khi về nhà vị ” tuổi già sức yếu ” kia nhất định cầm gậy đánh bầm dập.



      “Dù sao cũng phải xem hết “. Phượng Dật trầm giọng đáp.



      Khép tấu chương lại, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tự tin : ” Vả lại, cũng quá khó, trước khi mười sáu tuổi, trẫm thường theo bên cạnh phụ hoàng, nhiều lần nghe người cùng đại thần bàn bạc việc nước, cũng ngầm học hỏi được ít. Tuy bệnh mà xao nhãng ba năm, có nhiều việc mới lạ, nhưng nếu lòng cố gắng , cũng phải quá khó. Cho nên, dù nhiều tấu chương thế, trước giờ Sửu (1 – 3 giờ sáng ), trẫm vẫn có thể xem hết “.



      ra là thế.” Lý Ti Thần cũng yên tâm phần nào.



      Nhưng mà… đột nhiên rất muốn hỏi câu. “ Hoàng thượng à, Người muốn cùng thái hậu ngầm đấu đá thế cho đến khi nào?” Nếu như có thể , rất muốn xem bọn họ trực tiếp đấu với nhau. Nghĩ vậy cảm thấy vô cùng phấn khích
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Nam gian trá nữ xảo quyệt (4)
      Edit: Eirlys



      Màn đêm yên tĩnh, ở chốn thâm cung, cho dù tiếng bước chân nhàng thế nào cũng bị nghe người khác nghe thấy. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn dần, tiếp đó có giọng vang lên.



      “Bẩm hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến”. Thái giám thân cận bên cạnh Phượng Dật – Tiểu Thạch tử vào bẩm báo.



      Phượng Dật vẫn chuyên tâm xem tấu chương, ngược lại người nhàn rỗi – Lý Ti Thần chịu yên lặng, đứng dậy hỏi:” Sao nàng lại tới được? phải thái hậu phạt mười ngày được đâu ư?”.



      hết hạn rồi, chính là ngày hôm nay”. Phượng Dật vừa viết vừa , vẫn ngẩng đầu lên.



      “Hả ? Hôm nay là ngày thứ mười rồi sao?”. Lý Ti Thần gãi gãi đầu, hơi ngạc nhiên:” Sao thời gian lại trôi qua nhanh thế nhỉ?”.



      “Vậy hãy xem tại sao phụ thân của ngươi lại nhớ ngươi đến điên cuồng như thế ?”. Phượng Dật chế nhạo, bỏ tấu chương trong tay xuống, tới bên cạnh bọn họ.



      “Theo suy đoán của thần, là do ông ấy soạn sẵn đống đạo lý trong bụng nhưng có ai để rao giảng, tích lũy lâu ngày nên cảm thấy khó chịu!”. Lý Ti Thần ngượng ngùng đáp.



      “Có lẽ vậy”. Phượng Dật hờ hững , vẻ mặt chút biểu cảm.



      “Nhưng mà —“. Khóe môi cong lên, gương mặt tuấn lên nụ cười khẽ, nhưng vẻ gian xảo trong mắt khiến người khác thể xem thường.



      Lý Ti Thần trông thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy ở trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng lui về phía sau hơn ba bước, duy trì khoảng cách an toàn với , tiếp đó mới thận trọng hỏi:” Hoàng… Hoàng thượng, Người…Người muốn làm gì?”.



      Phượng Dật cười xảo quyệt, khinh khỉnh :” có gì, chẳng qua trẫm định cho ngươi biết, trẫm quyết định, sáng sớm ngày mai cho ngươi về nhà, giúp Lý thái phó thoát khỏi nỗi khổ vì thương nhớ con”.



      Sắc mặt Lý Ti Thần chuyển từ xanh mét sang trắng bệch.



      “Thần — — muốn— đâu—!”, ôm đầu lớn tiếng kêu gào. Vẫn muốn ở lại trong cung xem kịch hay, có đánh chết cũng muốn về nhà chịu đựng giáo huấn tàn ác của lão phụ thân.



      có cách nào khác, Lý thái phó là tam triều nguyên lão. Trong triều đình, câu của ông ấy còn có sức mạnh hơn ngươi mười câu, thể đắc tội được. Cho nên, đành phải để ngươi chịu uất ức vậy”. Phượng Dật tới, vỗ vỗ vai tựa như an ủi, nhưng trong giọng điệu lại có vẻ chẳng thương tiếc gì:” Hãy nghe lời trẫm, ngươi nên mau chóng thu thập hành trang chuẩn bị hồi phủ ! Trẫm nghĩ nhất định Lý thái phó sớm chuẩn bị chu đáo để nghênh đón ngươi”.



      Hoàng thượng mở lời vàng ngọc, thân làm bề tôi chỉ còn biết tuân lệnh mà thôi. Lý Ti Thần gì, ủ rũ cúi đầu , chắp tay thi lễ: ” Vi thần xin cáo lui”. xong liền xoay người rời .



      “Này, trở lại đây!”. Phượng Dật lên tiếng gọi lại, tự hỏi: Sao hôm nay tên này vừa mới làm ngay ?



      Lý Ti Thần dừng bước. Vẫn quay đầu lại, giận dỗi :” Trở lại làm gì? phải Hoàng thượng kêu thần thu thập hành trang chuẩn bị hồi phủ ư ?”. Tiện thể tìm túi nước nóng đắp lên khối u đầu, đưa tay sờ thử, là đau quá!



      Phượng Dật vừa bực mình vừa buồn cười.



      “Muốn về cũng phải đợi tới sáng mai. Đêm còn dài, chỉ có ít đồ ngươi còn sợ thu dọn kịp ư ?” bực bội , sau cùng thêm vào câu:” Ngươi muốn ở lại lát để xem kịch à?”.



      “Muốn! Sao lại muốn?”. Lý Ti Thần chút nghĩ ngợi đáp lại , nhưng vẫn tiếp tục cất bước rời khỏi phòng, miệng lẩm bẩm:” Thế nhưng, đêm khuya ở lại tẩm cung của hoàng đế, cản trở chuyện tốt của đế – phi, đúng với phép tắc cho lắm”.



      “Ngươi thay đổi thân phận được rồi”. Phượng Dật cười .



      Lý Ti Thần bỗng dừng lại, xoay người trăm tám mươi độ nhìn Phượng Dật: “Thân phận gì ?”



      “Tiểu thái giám”. Phượng Dật thản nhiên ,” Ngươi đứng hầu ở bên ngoài rèm, chỗ đó vừa kín đáo lại có thể nghe mọi thanh trong điện, Thục phi chú ý tới ngươi”



      “Cái gì? Người muốn thần giả làm thái giám ư?” Lý Ti Thần kinh ngạc thốt lên.



      “Thế nào? Ngươi muốn sao?”. Phượng Dật nhướng mày, xoay người sang bên, khoát tay bảo:” Tiểu Thạch tử, mau đưa Lý đại nhân thu thập hành trang”.



      “Ấy ấy, thần chưa muốn mà!” Thấy Phượng Dật hành động dứt khoát như thế, Lý Ti thần gấp rút thanh minh.



      là quá đáng! Trong lòng Lý Ti Thần vô cùng uất ức vì bị Phượng Dật ép buộc đến hai lần. thể cho chút thời gian để chấp nhận ư?



      “Ngươi bằng lòng sao?” Phượng Dật cười đắc ý nhìn .

      ……



      “Vâng!”. Lý Ti Thần cắn răng gật đầu. Để được xem kịch vui, phải nhẫn nhịn.



      Nụ cười của Phượng Dật càng thêm hả hê.



      ” Vậy ngươi hãy tận dụng cơ hội cuối cùng ở trong cung để xem kịch hay!”. Vẻ mặt nửa như cười nửa , hờ hững liếc Lý Ti Thần cái, sau đó đến cạnh bàn đem tấu chương ở được phân làm hai trộn lẫn vào nhau.



      Lý Ti Thần đứng đó, nhằm vào bóng lưng của lảm nhảm ngớt.



      “Lý đại nhân, mời theo nô tài”. Tiểu Thạch tử lại kéo tay áo dẫn tới gian phòng bên cạnh, ” Nô tài chuẩn bị y phục thích hợp cho ngài”.



      “Ngươi sớm đoán được ta đồng ý giả làm thái giám ư?”. Lý Ti Thần ngạc nhiên hỏi, trong lòng càng thêm ấm ức.



      “Hoàng thượng minh, hiểu miễn là cơ hội xem náo nhiệt Lý đại nhân tuyệt đối bỏ qua”. Tiểu Thạch tử cười cười bảo. Kéo Lý Ti Thần hóa đá vào gian phòng bên cạnh.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Nam gian trá – Nữ xảo quyệt ( 5 )
      Edit: Eirlys



      Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Viên Tú Ngọc xông thẳng đến mà bước từng bước đoan trang tiến vào, mặt thầm quan sát xem có kẻ địch bên trong hay , mặt tìm kiếm bóng dáng của Phượng Dật.



      tốt! Trong điện hoàn toàn im ắng, trừ ra bóng dáng trong y phục màu vàng chói lọi ở đằng xa, còn lại đều là cung nữ, thái giám.



      Nàng thở phào nhõm, theo sau Tiểu Thạch tử vào trong điện.



      Viên Tú Ngọc thốt lên tiếng gọi tha thiết ngân dài:” Biểu ca—-“



      Tiếng vọng vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy giây sau còn chưa dứt. Thế nhưng, có ai trả lời, trong điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh.



      được đáp lại, khuôn mặt nhắn của nàng tràn đầy vẻ thất vọng. Thân hình mảnh mai chậm rãi tiến lên phía trước, tới bên cạnh bóng dáng màu vàng rực rỡ kia, mới phát Phượng Dật nằm gục bàn, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ tìm Chu Công mất rồi.



      Nàng vươn bàn tay nõn nà nhàng lay lay vai , nũng nịu khẽ gọi:”Biểu ca”.



      có phản ứng gì.



      Viên Tú Ngọc lại lay , tiếp tục gọi:” Biểu ca”



      Vẫn có phản ứng.



      Nàng lại tiếp tục gọi:”Biểu ca”.

      ………….

      Lay cái, gọi tiếng, lặp lặp lại mấy lần như thế, chịu dừng lại.



      Phượng Dật nhắm mắt giả vờ ngủ, sắp bị kiên trì của nàng làm cho điên tiết, thân thể bị lay đến lắc lư khiến mệt mỏi, hận thể cầm đao chặt đôi tay hành hạ mình.



      là nhịn nổi nữa!



      chậm rãi mở mắt ra, quên làm ra vẻ buồn ngủ, tay che miệng ngáp dài, tay dụi dụi đôi mắt. Làm như vô tình, hai mắt tựa như mơ màng của bỗng bắt gặp đôi mắt ngấn lệ, dường như có thể khóc òa ngay lập tức. khuôn mặt tuấn tú bỗng lên vẻ kinh ngạc.



      “Biểu muội đấy ư? “. Phượng Dật đứng lên, vội hỏi.



      Động tác của Viên Tú Ngọc mới làm được nửa, tay của nàng giơ trong trung, tiếng gọi kẹt lại trong cổ họng, chưa kịp thốt ra, bây giờ lay cũng được, kêu cũng đúng, biết nên làm thế nào cho phải.



      Nhân cơ hội tuyệt vời này, Phượng Dật đẩy ghế ra, tới trước mặt nàng, nâng tay nàng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt tỏ ra hết sức đau lòng.



      “Biểu muội, mười ngày gặp, muội tiều tụy nhiều quá”. nỉ non thốt lên, giọng điệu giống như với người xa cách ngàn năm mới gặp lại, chỉ câu giản đơn nhưng chứa đầy tình cảm nhung nhớ.



      “Biểu. . . Biểu ca —- “. Giọng Thục phi nương nương bỗng nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, chứa đầy lệ, vội giơ khăn tay lên định lau .



      “Biểu muội, ta có lỗi với muội!”. nắm chặt tay Viên Tú Ngọc, trước khi nàng kịp mở miệng tiếp, cất tiếng bi thương.



      “Hả? Biểu..Biểu ca…”. Tay của Viên Tú Ngọc cầm khăn bỗng ngưng lại giữa trung, ngơ ngác nhìn , hiểu ra sao.



      để cho nàng có thời gian phản ứng, Phượng Dật vẻ mặt đầy đau lòng nhìn nàng, tự trách:” có lỗi với muội, là do biểu ca vô dụng! Biểu ca thể giúp muội , chỉ có thể bất lực nhìn thái hậu đánh cung nữ của muội, phạt muội được đâu. Sau khi việc xảy ra, ta cũng từng cầu xin thái hậu, xin người thả muội ra, nhưng mà người đồng ý. Ta muốn thăm muội, thái hậu lại phái người canh giữ ở bên ngoài tẩm cung của muội, cho bất cứ ai vào, ngay cả ta cũng cho phép. Thậm chí người còn , nếu như ta xin tội cho muội lần nữa, người cũng phạt ta , bất kể ta có phải là đương kim thiên tử hay !”



      “Xin lỗi biểu muội, là do biểu ca vô dụng, biểu ca bất tài…”. Tiếng càng lúc càng yếu. Càng càng ra vẻ bi thương, như kiềm nén uất hận.



      Nét mặt và giọng điệu này, so sánh với nàng bị uất ức to lớn hôm đó còn tội nghiệp hơn mấy trăm lần, khiến cho Viên Tú Ngọc chuẩn bị tốt bụng oan khuất thành ra vô dụng, nàng vốn muốn khóc lóc kể lể nhưng giờ cảm thấy bản thân làm vậy giống như cố tình gây .



      “Biểu ca, huynh ngàn vạn lần đừng như thế!”. Giống như diễn kịch, tùy cơ ứng biến, Viên Tú Ngọc vội dùng chiếc khăn tay còn dính nước mắt che miệng Phượng Dật lại, dịu dàng :” Muội trách huynh. Muội biết huynh có ý muốn giúp muội, nhưng mà lực bất tòng tâm. Biểu ca có phần tâm ý này là đủ rồi, muội hiểu mà”. Khẽ cắn môi, nàng oán hận tiếp,”Muốn trách, trách nữ kia—“.



      Vô tình nghe đến cái tên ấy, trong mắt Phượng Dật chợt lên tia chán ghét. nhanh tay nắm lấy bàn tay cầm khăn của Viên Tú Ngọc, đẩy ngược trở lại miệng nàng, ghé sát vào nàng, lấy ngón trỏ để trước môi, ra vẻ nghiêm túc khẽ :” Suỵt, biểu muội, có số chuyện thể tùy tiện ra! Những lời này, trừ những lúc nơi đây có ai khác muội có thể được nhưng trong hoàng cung này, khắp nơi đều là người của thái hậu, nếu muội cẩn thận mà lung tung, truyền đến tai thái hậu chỉ bị phạt đơn giản như lần trước!”.



      “Sao?” Nghiêm trọng đến thế ư? Viên Tú Ngọc vội lấy hai tay che miệng, đôi mắt ngây thơ vô tội mở to nhìn Phượng Dật.



      “Đúng vậy”. Phượng Dật gật đầu, nghiêm trang đáp.



      Viên Tú Ngọc im lặng, trong đôi mắt hồn nhiên chứa đầy sợ hãi.



      Vừa nghe nhắc đến chức vị của nữ ma đầu kia, lại nhớ đến khuôn mặt cười như cười của Xuân Yến mười ngày trước, nàng bất giác rùng mình, lấy hai tay ôm ngực tự sưởi ấm.



      Phương Dật vịn vai nàng, dìu lại ghế ngồi xuống, sau đó giọng :” Biểu muội tạm thời ngồi ở đây nhé, chờ ta xem hết tấu chương, hàn huyên cùng muội”.



      “Vâng”. Viên Tú Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mà, ngay khi ánh mắt nàng nhìn thấy đống tấu chương xếp ngổn ngang theo hướng Phượng Dật chỉ tay, nàng há hốc mồm vì kinh ngạc.



      “Sao…tại sao lại có nhiều tấu chương như vậy?”. Nàng trợn mắt hỏi



      “Mỗi ngày đều nhiều như vậy đấy!”. Phượng Dật nở nụ cười yếu ớt, như có sức:” Biểu muội yên tâm, mỗi ngày ta đều xem nhiều như vậy, quen rồi”.



      “Nhưng mà…sức khỏe của huynh…”. Hai mắt nàng lại đỏ hoe, bộ dạng đau lòng .



      có gì, cùng lắm nằm nghỉ thêm mấy ngày, uống thêm ít thuốc là được”. Phượng Dật lơ đãng cười . Đúng lúc đó, giơ tay áo lên che miệng, giả vờ ho hai tiếng.



      “Biểu ca!”. Quả nhiên, nương nào thấy vậy cũng đều đau lòng.



      “Biểu muội cần lo lắng. Chẳng qua mấy ngày trước, ta thức khuya xem tấu chương bị nhiễm gió lạnh, uống thuốc rồi. Thái y bảo, vài hôm nữa khỏe thôi”. Phượng Dật nhìn nàng, bày ra nụ cười gượng gạo thấy .



      Nước mắt của Viên Tú Ngọc vừa mới ngừng lại bắt đầu lã chã rơi.



      “Biểu ca, huynh đừng xem tấu chương nữa, hãy nhanh nghỉ ngơi !”. Nàng túm lấy hai vai của , kiên quyết đẩy tới bên giường.



      Phượng Dật gỡ bỏ đôi tay cố gắng kéo bản thân , nhanh chóng quay trở về bên cạnh bàn.



      được! Thái hậu căn dặn, cho dù phải thức thâu đêm, ta cũng phải xem hết, nếu người tức giận”. Vừa kéo tay nàng ra, chút phân vân, nhân cơ hội đem tội lỗi đổ lên đầu Xuân Yến.



      “Sao thái hậu có thể làm như vậy, chẳng lẽ người biết thân thể của biểu ca được khỏe, chịu được lao lực ư ? Vậy mà còn tìm cách đày đoạ huynh như thế!”. Lửa giận cuồn cuộn tạm thời át nỗi sợ hãi. Viên Tú Ngọc tay đập bàn, lớn tiếng la lên,” Vậy thái hậu sao? Năm đó phải hoàng phụ* hạ chỉ để thái hậu buông rèm chấp chính ư? Những tấu chương này lẽ ra phải do người xem mới đúng!”.



      Ánh mắt Phượng Dật chợt tối sầm lại. Nếu như có thể, rất muốn lấy hơn mười bản tấu của phụ thân Lý Ti thần nện lên đầu nàng, xem thử có thể làm cho nha đầu ngây thơ đến ngu ngốc này thông minh ra chút hay ?



      sao, ta có thể chịu đựng được”. Cố nén ý muốn bóp chết tiểu nha đầu nông nổi này, hạ giọng, yếu ớt .



      “Biểu ca đừng gắng gượng như vậy!” Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, thở hổn hển bảo:” Muội nhất định phải việc này cho phụ thân biết! Sau đó, người chắc chắn hợp sức cùng với các đại thần khác, dâng lên tấu chương vạch tội nữ kia”.



      Mi mắt rũ xuống, trong mắt lên tia giễu cợt. bỗng nhiên muốn bóp chết nàng nữa mà chờ xem nữ kia bóp chết nàng ra sao.



      Nên biết rằng, tất cả tấu chương dâng lên đều phải qua tay nữ kia trước, ả xem xong mới đưa đến bên này. Tấu chương buộc tội chỉ sợ mới tới trạm thứ nhất, những người đó dù chức quan cao thế nào mũ ô sa cũng khó mà giữ được. Suy cho cùng, từ trong ra ngoài cung, toàn bộ đều do nữ kia nắm quyền, ả muốn ai chết kẻ đó thể thoát được.



      Nha đầu ngốc này, tình thế trước mắt cũng hiểu mà dám ở nơi này mạnh miệng, chắc là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán.



      “Biểu muội, muội nên tức giận. Thái hậu cũng có việc của người …”. Để nỗi háo hức qua bên, Phượng Dật kéo cánh tay nàng, e dè .



      “Còn có công việc gì ? Bất quá là cùng Quý phi bàn bạc, xem phải làm thế nào để giành được sủng ái của huynh. Tốt nhất có thể làm cho tiện nhân kia sinh được hoàng tử, thế ngôi vị hoàng hậu đương nhiên thuộc về ả, sau này thiên hạ đều nằm trong tay của Nam Cung gia!”.



      Viên Tú Ngọc đẩy tay của Phượng Dật ra, càng càng khí thế. Hình tượng mảnh mai, đáng thương lúc nãy biến mất hầu như còn chút dấu vết.



      “Biểu muội, thể lung tung!”. Phượng Dật che miệng của nàng, hoảng hốt,” Nếu như bị thái hậu biết …”.



      “Trước sau gì cũng biết! Biểu ca sợ cái gì chứ?”. Viên Tú Ngọc gạt tay của ra, tiếp tục lớn tiếng thốt lên:” Đúng là nay, Nam Cung gia bọn họ như ánh mặt trời buổi trưa, nhưng Viên gia chúng ta cũng thua kém? Đừng quên, phụ thân muội cũng là Tả Đốc Ngự Sử, chức vị cũng thấp hơn phụ thân của ả!”



      “Nhưng thái hậu xuất thân từ nhà bọn họ, đây là ”. Phượng Dật cố tình nhấn mạnh, chậm rãi :” tại, nhà bọn họ tay che trời từ trong cung cho đến Phượng Hoàng thành. Cho nên, biểu muội, nghe lời huynh, sau này ở trong cung làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận chút, nên đối đầu với Quý phi, cũng đừng tranh cãi với nàng ấy. Thái hậu gì cũng phải nghe theo…”.



      ngoài dự đoán, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu thiệt thòi, mới nghe vài câu như thế liền chịu được: ” Tại sao phải vậy? Muội muốn!” Viên Tú Ngọc hét lớn, cắt đứt lời của , ” Nam Cung gia người làm thái hậu, chẳng lẽ còn muốn cướp luôn ngôi hoàng hậu hay sao? Hai tỷ muội bọn họ muốn xưng bá cả hoàng cung ư ? Nằm mơ !”.



      Khoanh tay trước ngực, nàng hừ lạnh tiếng, vẻ mặt đắc ý cười :” Chỉ cần ngày còn có muội, cho bọn họ thực mưu ! Trước khi vào cung, phụ thân dặn dò, tuyệt đối cho phép Nam Cung gia và nữ kia tiếp tục đắc chí nữa. Đại hoàng tử, trưởng công chúa ai cũng có thể sinh, chỉ có nữ nhân của Nam Cung gia là được. Bất kể như thế nào, muội nhất định dùng hết mọi thủ đoạn phá hoại bọn họ…”



      Kế tiếp lại là tràng lời đầy khí thế, Phượng Dật làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ biết than thở trong lòng : Ôi chao! Biểu muội, quả thực dũng khí của ngươi có thể gọi là hết sức hùng hồn, khiến người khác khâm phục. Nhưng mà, dũng cảm quá mức trở thành kiêu ngạo, chỉ làm chính mình chịu thiệt thòi mà thôi . Nếu như ngươi cùng phụ thân của ngươi biết xem xét thời thế như vậy, phân tích thấu đáo, chỉ biết mở miệng hù dọa người khác, lâm vào đường cùng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.



      Nhưng mà, cũng tin tưởng, nay có Viên Tú Ngọc ở trong cung náo loạn, tạm thời có thể an tâm trong thời gian nữa.



      Cứ để cho bọn họ làm vật hi sinh thôi ! thầm quyết định, dù sao cũng do bọn họ tự chuốc lấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :