1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế - Vân Túy Vũ (14/73)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:-(tiếp)

      Tiếp tục như vậy tuyệt đối được, ta làm cho mình trở thành Nê Bồ tát qua sông.

      “Phiêu Phiêu, xảy ra chuyện gì sao?” Vừa đến hậu hoa viên, cánh tay bị Hạ Hầu Du kéo lấy, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, hoàn toàn còn cợt nhả vừa rồi, “Hoàng huynh .. . . . . . , Nhưng trước người . . . . .” chau mày, bộ dáng tỉ mỉ thể hiểu.

      Chỉ là mặc dù lời loạn thất bát tao (lung tung lộn xộn), nhưng mà ta lại hiểu được ý tứ của , khỏi cúi đầu thở dài.

      Ta thở dài đẩy tay ra, tâm phiền ý loạn, nhưng nhìn bỗng nhiên có dáng vẻ chân thành như vậy, trong lòng chợt động, hai người huynh đệ bọn họ trước nay tình cảm rất tốt, chừng, trong lòng ta nghĩ ra gì đó, Hạ Hầu Du này lại có thể giúp ta tìm ra đáp án.

      Mà ta chán ghét bị xoay vòng vòng, cùng Hạ Hầu Dận dây dưa như vậy nữa, ta có cảm giác, ta có thể bị hại chết lúc nào cũng biết.

      Chậc, được, như vậy quá nguy hiểm, quân tử lập nguy tường dưới, ta cũng như vậy thể tự tìm ăn khổ.

      “Du” Ta chau chặt chân mày nhìn , mặc dù hạ quyết tâm lại ôm tia nghi ngờ, . . . . . Ta có thể tin tưởng sao? Ở nơi trong cung này, ta có thể tin tưởng bất cứ người nào sao?

      “Phiêu Phiêu, ta biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhất cử nhất động trong cung này, ta cũng vẫn ràng, người nghĩ muốn hỏi cái gì cứ hỏi , ta đảm bảo tri vô bất ngôn (biết ).” bỗng nhiên thở dài, lôi kéo ta tới chỗ sâu nhất trong viện, thẳng đến khi xác định có người, thế này mới dừng lại với ta.

      “Vì sao bỗng nhiên quyết định cho ta biết?” Ta hỏi vẫn như cũ có chút cảnh giác.

      “Bởi vì ta hi vọng người gặp chuyện may, mặc dù ta hiểu biết rất đoạn quá khứ kia của người và đại ca, nhưng bây giờ đối với các ngươi mà , ai cũng đảm đương nổi phần tình cảm này, mà ta nhìn ra được, người nghĩ gánh chịu, phải sao?” nhíu mày nhìn ta cười như cười.

      “. . . . . . . . .” Ta trầm mặc, sâu kín nhìn , chung quy lại cảm thấy chỉ nửa, còn nửa khác vẫn gạt ta, nhưng ta lại hỏi ra, trừ khi nghĩ muốn , nếu tuyệt đối cho ta biết.

      nên nhìn ta như vây, ta thừa nhận ta có lòng riêng.” cười hì hì sờ đầu của ta, cảm giác giống như sờ đầu chó mèo dạng, có lẽ là nhìn ra ta nghi ngờ, cố ý trấn an ta, “Chỉ là lòng riêng này, Phiêu Phiêu, người nên biết tốt hơn.”

      “Ok, ngươi hi vọng ta hỏi, ta cũng hỏi, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với Hạ Hầu Dận? Ta cái gì đều nhớ rồi, ta cũng thể nào thương nữa, ta cũng vậy tin vẫn còn thích ta, nhưng ta cũng còn ngây thơ đến mức cho rằng muốn bồi dưỡng quan hệ mẫu tử trở nên tốt đẹp, càng thể nào vì theo đuổi ta, là nam nhân có khí phách, trong lòng ôm thiên hạ, nếu vẫn còn ưa thích ta ta tin, nhưng nếu như so giữa ta với thiên hạ, bất chấp việc lớn xa rời ta, ta mới tin. Rốt cuộc muốn tính toán cái gì?” Nếu Hạ Hầu Du như vậy, ta cũng như vậy dài dòng với , trực tiếp vào chủ đề, dù sao cái ta quan tâm cũng chính là đáp án của vấn đề.

      Gần vua như gần cọp, ta cũng hi vọng bởi vì sơ ý chút dẫn đến tính toán sai lầm tâm ý của tên Hoàng đế khốn kiếp kia mà bị rớt đầu, tuy rằng quỷ sai xấu xí đó rằng mạng của ta rất dài, thế nhưng trong hoàng cung này, ai có thể đảm bảo hôm nay đầu còn ở cổ, đến ngày mai nhất định còn có thể an ổn khỏe mạnh đâu?

      Ta còn có ngây thơ như vậy, nhưng mà cũng có phức tạp như thế, cho nên ta nghĩ được.

      “Phiêu Phiêu, ở trong lòng của người, có khả năng là bởi vì thích người, muốn chung đụng với người thêm chút thời gian sao?” Hạ Hầu Du nhìn ta, nghe vấn đề của ta, thế nhưng lại trực tiếp trả lời ta.


      “Ta phải đứa trẻ ba tuổi, nếu như ta, bỏ được ta, vậy có lẽ ta tin tưởng, nhưng chính là bởi vì thích nên càng cần phải giữ phần khoảng cách, phải sao? Những phi tử kia cũng phải là đèn cạn dầu, nhưng lại để cho thân phận Thái hậu của ta chịu rất nhiều nghi kỵ, đây là chuyện người nên làm sao? Nếu như ta, vậy căn bản nên làm như vậy. Nhưng là, ta tin tưởng cũng phải dò xét ta, cũng phải vì hại ta, hại ta nữ nhân căn bản liên quan quan trọng, bản thân là nhất quốc chi quân cần thiết phải làm như vậy. Nhưng . . . . . . . .”

      “Nhưng mà cái gì?”

      “Haiz, quên , càng muốn tiếp ta càng thêm tâm phiền ý loạn, đừng chỉ vì muốn ta giúp giải quyết toàn bộ mấy cái phi tử.” Ta phiền não giật tóc, đối với bọn loại nam nhân có tâm tư bảy quẹo tám rẽ này có hảo cảm.

      “Đồ ngốc, người đó, trước kia ràng thích nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ. . . . . .” Xem bộ dạng lo lắng của ta, Hạ Hầu Du chỉ nhàn nhạt thở dài, tự tay sờ sờ tóc ta, có chút cưng chiều mở miệng, “ là vô tâm, cũng biết thân là đế vương nên còn có phần tình, phần hận như vậy, nhưng người từng ở trong lòng của , nào chỉ là tình cùng hận đây? Hôm nay thậm chí người cái gì cũng đều quên rồi, lại có kháng cự , người biết trước đây người đối với thế nào đâu, người tuyệt đối hiểu gặp lại người như bây giờ tiếp nhận , nguyện ý đến gần , khiến vui vẻ đến cỡ nào, tự nhiên quên nơi này là địa phương cỡ nào nguy hiểm, nhưng nếu quan tâm người, tại sao ở bên người an bài nhiêu người bảo vệ như vậy? Nếu như phải biết ta vào cung, chắc chắn tới thăm người, người cho rằng những phi tử kia tới tìm người gây phiền toái, chờ tới bây giờ vẫn chưa xuất sao? Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc . . . . . . .” Ánh mắt của tràn đầy nỗi đau tha thiết, sâu kín nhìn ta, nhìn đến mức lòng của ta run lên.

      Ta lui từng bước về phía sau, liều mạng lắc đầu, thể nào, đó là thể nào.

      tất cả những điều này chỉ bởi vì người nam nhân kia thích ta, điều này làm sao có thể?

      Cái người bại hoại đó luôn nhìn xa trông rộng, làm sao có thể lòng thích ta đây? Ta tin.

      “Ta . . . . . . . Ta . . . . . . Ta là mẫu hậu của . . . . . “ Lời của ta mạch lạc.

      “Ai cũng biết người căn bản phải, nếu như ban đầu phải bởi vì ít hiểu lầm, căn bản các ngươi . . . . . .”

      , phải vậy, coi như quay ngược lại thời gian chúng ta cũng thể!” Nhìn Hạ Hầu Du từ từ tiến lại gần, ta rốt cuộc nhịn được lớn tiếng hô lên, nhìn ta kích động như vậy, ngẩn người tại chỗ.

      “Tại sao?” hỏi, lòng có hơi chua xót.

      “Bởi vì . . . . . .” Ta nhìn , ràng phải Hạ Hầu Dận, nhưng ta lại cảm thấy khó chịu, cúi đầu, nắm chặt ngón tay, nhưng biết nên cái gì.

      là, hai tên ngu ngốc!” tại thời điểm ta hết sức lo lắng, chợt bị người vỗ cái lên trán, ta ngẩng đâu, lại cẩn thận phát mình rơi vào trong ngực .

      “Nha đầu ngốc, quên , người sai, cái gì qua cũng đều qua, nhưng người phải tin tưởng ta, đại ca tuyệt đối hại người, biết ?” Hạ Hầu Du ôm ta, được ôm trong ngực ấm áp, rất thoải mái, ta miễn cưỡng tựa vào trong ngực của , muốn nhúc nhích.

      Thanh của rất dịu dàng, mà ta tự chủ được gật đầu.

      Chỉ là, hai nhi tử giống nhau là hồ ly, còn lại là Hoàng đế cao cao tại thượng, là người mà ta có thể tin tưởng sao?

      Trong thời điểm ta mê man, sau lưng vang lên tiếng rống to, “Này, hai người các ngươi làm gì?”

      cần hỏi, đây tuyệt đối là thanh đại nhi tử của ta.

      Xong đời, đây là tình huống gì?

      Thái hậu cùng Vương gia ôm nhau bắt gian chính là người tình ngày xưa của Thái hậu- Đại nhi tử bây giờ.

      Ta cảm thấy đầu đám quạ bay qua . . . . . . .

      Quạc quạc, quạc quạc . . . . . . . .
      Last edited: 29/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Hoàng đế là đại hồ ly


      Tiềm lực của con người là vô hạn, đặc biệt là thời điểm gặp khó khăn.

      tại ta tự mình thể nghiệm tiềm lực này bộc phát, thời điểm nghe được giọng lạnh lẽo vô tình của đại nhi tử, quả thực ta dùng tốc độ giống như bay đạp tay chân tiểu nhi tử ra, sau đó phi thân chạy đến chỗ cách xa Hạ Hầu Du, rồi vô cùng nịnh nọt cười nhìn Hạ Hầu Dận.

      “Ha ha, ha ha, chúng ta có làm cài gì hết.” Ta xong lại cười, ý đồ đảo loạn tầm mắt.

      “Vậy sao? Vậy vừa rồi ta thấy là cái gì?” Đại nhi tử có bị lừa, môi mỏng mím chặt, cười như cười nhìn ta, gian trá vô cùng.

      “Á, Hoàng thượng mới vừa rồi nhìn thấy cái gì sao?” Ta vô tội nháy nháy mắt, nhìn xung quanh, “Nơi này cái gì cũng đều có mà.” Giả bộ ngu ai mà biết, đặc biệt là thời điểm liên quan đến tính mệnh của mình.

      Chỉ là kỳ lạ, từ góc độ mẫu tử tình thâm, người ta ôm nhi tử cửu biệt trọng phùng (gặp lại sau thời gian dài xa cách) cái, hoặc là nhi tử ôm mẫu thân người xinh đẹp đáng đâu có phạm pháp? Ta xong rồi sao như vậy muốn chột dạ?

      Nhìn thấy sao? Có gì đặc biệt hơn người?

      Nhưng vì sao ta nắm chân lý, khi thấy sắc mặt tối đen như cũ của đại nhi tử vẫn sợ dám thừa nhân? Ưmh, thể thừa nhận, còn là Hoàn đế rất có phong phạm, vô cùng . . . . . Uy nghiêm.

      “Vậy sao? Người là muốn vừa rồi trẫm nhìn lầm rồi?” Hạ Hầu Dận cười híp mắt nhìn ta, mà ta bị nhìn toàn thân phát run, ô ô, lạnh quá lánh quá đấy, ta ôm ngực, cho Hạ Hầu Du ánh mắt tội nghiệp, nhi tử, cứu mẫu thân ngươi, ta sắp bị đóng băng rồi.

      có . . . . . . . Hoàng thượng đại nhân làm sao người có thể nhìn lầm đây?” Ta vô cùng nịnh nọt, lắc đầu như trống bỏi, “Mới vừa rồi chúng ta chỉ là à giao lưu tình cảm . . . . . . Khụ khụ, tình cảm mẫu tử.” Ta lớn tiếng .

      “Đúng vậy, mẫu hậu nhìn thấy ta đến vô cùng kích động, cho nên vô cùng nhiệt tình cho thần đệ cái ôm . . . . . . .” Tiểu hồ ly chết đến nơi còn quên bỏ đá xuống giếng, ta hận .

      “Nào có, ta mới có như vậy . . . . . . .”Ta lớn tiếng kháng nghị, khóc ra nước mắt, ô ô, sắc mặt đại nhi tử trực tiếp biến thành than hoạt tính rồi, có thể thấy được tức giận , nhưng mà tại sao lại muốn tức giận chứ.

      “Ưmh, nhiệt tình nhào qua? Mẫu hậu đúng là mến Du đệ mà . . . . . . Ô ô vì sao ta cảm thấy được Hạ Hầu Dận cười đáng sợ hơn rồi, còn nữa, ta van cầu ngươi đừng lại gần ta nữa . . . . , chân người ta sắp nhũn ra, đứng vững, toàn thân ta phát run lên rồi, dám thở mạnh nhìn đại nhi tử từng bước đến gần ta.

      Cuối cùng, đại nhi tử cho ta đao đến Tây Thiên, vì hành động vĩ đại này của ta thành tâm từ đáy lòng cảm tạ các vị thần linh, amen, cảm tạ có giết ta. Nhưng nếu như có ôm ngang ta lên mập mờ như vậy, ta càng cảm thấy thoải mái hơn.

      Nhưng đây cũng phải chơi đùa, đại nhi tử hết sức uy hiếp đưa mặt tới gần mặt ta, vô cùng mập mờ phun hơi thỏ nóng bỏng lên mặt của ta, “Nếu như vậy, mẫu hậu cũng keo kiệt cho ta cái ôm nhiệt tình , bồi dưỡng chút tình cảm mẫu tử chúng ta.”

      Ta khóc ra nước mắt bị ôm, làm sao còn dám muốn, Hoàng thượng, ngươi quả nhiên là hôn quân, ngươi đến thế nào mà mắt chỉ nhìn đến ta cùng Hạ Hầu Du nhiệt tình bồi dưỡng tình cảm mẫu tử rồi, mà ta phát hai người huynh đệ bọn họ, ở thời điểm ta chú ý trao đổi ánh mắt hồ ly với nhau thể trong lòng hiểu biết ràng.

      Quả nhiên là cùng cha sinh ra, đều là hồ ly thành tinh.

      Đại nhi tử chữ cũng đề cập đến những hành động và việc làm của đám con dâu khốn kiếp kia, mà giống như thường ngày nương ở chỗ này của ta lừa ăn gạt uống . . . . . . , nếu phải là Phi Phượng Cung này chi tiêu dù sao cũng do xuất ra, ta là hận thể ném được ra ngoài, có hoàng đế ở bên cạnh, ảnh hưởng đến thèm ăn của ta, ta hề có khẩu vị nhìn món ăn ngon trước mắt, cảm thán bụng ta càng ngày càng bình thản rồi, thể đại nhi tử Hạ hầu Dận- hoàng thượng đại nhân đối với nghiệp giảm béo của ta có cống hiến phi thường, nhưng ta chút cũng muốn cảm tạ .

      Về phần tiểu nhi tử, mặt dày mày dạn nương nhờ chỗ này của ta ăn xong bữa tối, nhìn ta bị Hạ Hầu Dận ăn sạch gắt gao bộ dáng quỷ quái, há miệng cười nghiêng ngả, cuối cùng bị Hoàng đế ca ca của cầm cây chổi đuổi người, lúc này mới ảo não rời , nếu sống chết quấn lấy mẫu hậu là ta cầm đuốc soi chuyện đêm khuya, bồi thường mấy ngày nay trải qua thiếu sót thân tình, kết quả bị đại ca vô tình vô nghĩa của đen mặt lại đuổi ra ngoài.

      Sau đó trong cung Phi Phượng lần nữa chỉ còn có ta cùng soái ca làm cho ta khẩn trương này vô tội hai mặt nhìn nhau.

      Làm thế nào? Trong lòng ta khẩn trương sợ hãi, ta thừa nhận đại nhi tử dáng dấp khí độ tuấn tú, vừa trẻ tuổi lại rất có tiền có thế, là đại kim quy ( con rùa vàng) , nhưng là Hoàng đế, người ta háo sắc đến mức loạn luân, càng thêm muốn có chuyện tình chốn cung đình, đặc biệt là còn cùng với người lúc nào cả đầu cũng tính toán tính kế mình.

      “Ngươi . . . . . .” Kết quả là, mới mở miệng muốn cùng ta trao đổi chút tình cảm, ta lập tức vỗ bàn đứng lên! Ưmh, thua người thua trận!

      “Ngươi ngươi cái gì? A, Hạ Hầu Dận cái người này siêu cấp khốn kiếp,trong đầu ngươi rốt cuộc tính toán nãi nãi ngươi cái gì, dù gì bây giờ ta cũng là mẫu hậu của người, ngươi tôn kính lão nhân gia ta chút ok? Cư nhiên khuyến khích con dâu ra cửa đối phó ta, ngươi xấu, ô ô ô . . . . . . .” đợi chuyện, ta lập tức khí thế như gió phát tác, cuối cùng miễn phí cho chuỗi nước mắt.

      Nhi tử bị ta khóc đến luống cuống tay chân, cộng thêm bị ta lên án làm cho khuôn mặt lúng túng, vội vội vàng vàng ôm ta, an ủi ta, dụ dỗ ta, cũng bắt đầu giải thích, “, phải như thế, Phiêu Phiêu, người hãy nghe ta , ta nghĩ đến họ . . . . . .”

      “Gạt người, ngươi có ngốc như vậy sao? nghĩ tới? Ngươi nghĩ tới? Ta làm bằng hữu cùng với Hoàng đế là chuyện xa xỉ cỡ nào, ô oa, được thôi, ta chọc nổi ngươi chẳng lẽ trốn được ngươi sao? Cầu xin ngươi lần sau đừng đến có được hay ? Cho lão nhân gia ta chút gian thanh tịnh để dưỡng lão thôi. Ta ăn hết của ngươi bao nhiêu gạo, ô ô ô . . . . . . .” Tiếp tục nhìn , ta khóc phen nước mắt phen nước mũi, dùng sức lau nước mắt nước mũi đó lên người . . . . . .



      Chương 24: (Tiếp)


      Chỉ là Lỗ Tấn gia gia rất hay, phải bỏ mình trong im lặng, mà là trong im lặng bộc phát ra, kết quả là, bởi vì vẫn bị ta đoạt câu chuyện mà có biện pháp chuyện soái ca băng sơn Hạ Hầu Dận rốt cuộc lúc này nổi giận . . . . . . .

      “Tần Phiêu Phiêu, cho phép ngươi khóc nữa cho ta, câm miệng, hãy nghe ta !” Băng sơn bến thành núi lửa, trực tiếp bộc phát.

      Trong lòng ta run sợ gật đầu, lập tức vội vàng gật đầu, cúi người duỗi thẳng ra đúng tư thế ngồi ngoan ngoãn giống như bạn trong vườn trẻ, quả quyết ngồi thẳng hàng tư thế đúng tiêu chuẩn, mắt trừng tròn xoe vô cùng nhu thuận nhìn Hạ Hầu Dận, chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.

      Chỉ là Hạ Hầu Dận hình như bị động tác phối hợp của ta hù sợ, khóe miệng co giật chút, nhưng dù sao người ta cũng là đại nhân vật, rất dễ để che dấu nội tâm với ta, vì vậy tiếp tục khôi phục trạng thái băng sơn, hề vô cớ phóng hỏa nữa.

      Nhi tử rất tuấn tú . . . . . . . Ta cẩn thận lần nữa trở thành hoa si rồi, hoàn hảo là nhi tử có phát ra . . . . . . . .

      “Tần Phiêu Phiêu, ta thích người!” Hạ Hầu Dận nghiêm túc nhìn ta, tay nâng cằm của ta, tay kia cố định bả vai của ta, con ngươi dính chặt mặt của ta.

      Ưmh, nhi tử thổ lộ với ta . . . . . . . .

      Mắt ta mở to, hít sâu hơi, trời ạ thế nào, phải đâu, đời trước người ta sống 28 năm, đến cả con ếch cũng có nhìn trúng ta, vậy mà xuyên đến cổ đại có cả đại soái ca tới thổ lộ, là thần kỳ, có lầm hay , con ngươi ta bắt đầu đứng hình, ngây ngốc nhìn Hạ Hầu Dận, thiếu chút nữa quên phải hô hấp như thế nào.

      Trời ạ thế nào, quá hạnh phúc, lần đầu có soái ca hoàng đế ta, mặc dù là nhi tử của ta, thổ lộ với ta, thổ lộ a . . . . . . . .

      Ha ha ha ha . . . . . . . . Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, vô cùng đắc ý, hận thể ra ngoải nhảy múa thoát y vũ ăn mừng phen, đột nhiên trong đầu ta linh quang chợt lóe, chống lại khuôn mặt cười đến vui vẻ vui vẻ của đại nhi tử, ta nhất thời ngây dại.

      Bị nam nhân thổ lộ là sai, mê hoặc Hoàng đế đại nhân cũng rất giỏi, nhưng vấn đề là: Tần Phiêu Phiêu a Tần Phiêu Phiêu, ngươi tại là lúc phải để đầu óc thanh tỉnh, vị soái ca này ngươi thể mơ tưởng được, đó là nhi tử của ngươi, hơn nữa ngay cả tức phụ (con dâu) ngươi cũng có, tôn tử tôn nữ cũng ôm, dù có là soái ca ngươi cũng phải quăng qua bên . . . . . . .

      Nghĩ tới đây, rốt cuộc ta nháy mắt tỉnh táo, mặt như trái khổ qua nhìn , “Ô ô, nhưng ngươi là nhi tử của ta.” Ta rất oán hận.

      “Ta phải do người sinh.” Mặt Hạ Hầu Dận đen.

      “Ngươi đương nhiên phải ta sinh!” Ta bị làm cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu, dựa vào, nhìn cao lớn thô kệch, bộ dạng tuổi bó to, ta làm sao có thể sinh ra đứa trẻ như vậy được? Ta tức giận trừng mắt liếc cái, trứng thối, cố ý xuyên tạc ý tứ của ta, “Ngày đó người ta ràng với ngươi, tiểu tử chết toi, ta, Tần Phiêu Phiêu, chỉ nguyện ý bảo trì quan hệ mẫu tử thuần khiết với người hay quan hệ bằng hữu, người ta ngại ngươi đến ăn trực á . . . , kể khổ á . . . , để ý giúp ngươi cùng nhau chỉnh sửa phi tử của ngươi á . . . , thỉnh thoảng thay ngươi trông nom quản lý nhi tử nhi nữ của ngươi, giúp ngươi sửa chữa chút những đại thần nghe lời . . . . . . Nhưng mà người ta cần làm nhân tình bí mật của ngươi, cũng cần làm nghiệt, ô oa, người ta chỉ muốn an phận làm Thái hậu, bình thường vụng trộm, ngắm nhìn soái ca, trêu đùa thiếu niên là rất thỏa mãn rồi, nhi tử, van cầu ngươi, nên ép ta có được hay ?” Ta quýnh lên, thẳng thắn trực tiếp được khoan hồng mà . . . . . .

      Hạ Hầu Dận hứng thú nhìn ta, vuốt cằm cao thấp quan sát đánh giá ta, “Ưmh, sống qua ngày cùng với người quả nhiên thú vị, Phiêu Phiêu, người là càng ngày càng đáng , ra đây chính là mục đích cuộc đời của ngươi ah . . . . .” kéo dài thanh , đột nhiên kề sát mặt của ta.

      Ta rùng mình, có dự cảm rất xấu.

      “Cái này . . . . . Cái này . . . . . . . Người ta ôm chí lớn còn được sao . . . . . . .” Ta chỉ nghĩ có ngày mình chết có chỗ chôn thôi, ngu ngốc!

      Chỉ là lời này ta dám .

      “Ừ, dĩ nhiên có thể, cho nên đối với chí hướng của người ta giơ tay tán thành 100%.” Đại nhi tử cười híp mắt sờ sờ đầu của ta, ý bảo rằng ta cần sợ, tuyệt đối là người tôn kính trưởng bối, mến trẻ (ta là trưởng bối của nhưng ta (tuổi)hơn so với , cho nên đối với ta là kính già trẻ.

      ?” Dễ chuyện như vậy? Ta nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Dận hiểu, chậc, này có chút quá giống tác phong của đại nhi tử, kỳ lạ, kỳ lạ, nhất định là có gì mờ ám.

      Vì vậy ta nín thở, đề phòng nhìn , chờ đợi tiếp chiêu.

      “Cho nên thỉnh theo ý nguyện của người tiếp tục chơi đùa phi tử của ta, trông nom nhi tử của ta, chơi với đại thần của ta thôi . . . . . . . .” Hạ Hầu Dận hề bị cản trở đơn giản ra quyết định của , làm cho ta kinh hãi sửng sốt chút.

      Ặc, nhi tử của ta là bị cái gì kích thích sao? Lại có thể ra những lời biến thái như vậy?

      Chơi đùa phi tử của ? Ưmh, cảm thấy rất có hứng thú!

      Quản khỉ gió nhi tử của ? Ưmh, vô cùng muốn cảm thụ chút cảm giác là lão sư cầm thú!

      Chơi với đại thần? Ưmh, trước theo Hạ Hầu Dận bắt đầu chơi đùa có thể chứ? Chơi như thế nào, ta có thể xem vừa mắt trêu đùa mấy lão già sao?

      Mặc kệ nhi tử rốt cuộc tính cái mưu ma chước quỷ gì, nhưng ta thể . . . . . . . Đề nghị này, rất mê người!

      Ánh mắt ta sáng long lanh, bắt trước thỏ trắng vẻ mặt sùng bái, ánh mắt phát sáng nhìn đại nhi tử, lộ ra tươi cười chói lọi, “Ưmh, có ?” Ta vui vẻ, nhi tử là người tốt!

      “Đương nhiên là !” Hạ Hầu Dận chân thành gật đầu, mỉm cười, bàn tay dày rộng sủng nịnh vỗ vỗ đầu của ta.

      tốt quá!” Ta vui vẻ muốn cho cái hôn thân ái, nhưng còn chưa kịp hôn qua, đại nhi tử cười đến vô cùng thiện lương sờ sờ mặt của ta, vô tội mở miệng, “Nhớ trước tiên chỉnh đốn nhóm phi tử có suy nghĩ muốn ngoại tình, dạy dỗ nhi tử nhi nữ toàn bộ nghe lời người, các đại thần nhìn đến người đều phải cúi đầu xưng thần, như vậy chúng ta mới có thể ở cùng nhau mà gặp bất cứ trở ngại nào . . . . . . . .”

      Ta nhất thời được gì cứng ngắc đứng ở nơi đó.

      Trời ạ, tại sao, vì sao trước đó ta có phát , ra vị Hoàng đế này . . . . . . Cũng thực tùy hứng.

      Khó trách vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có thể tùy hứng cùng ta chuyện đương, khó trách cũng là như thế . . . . . . bị gò bó.

      Nhưng mà, nếu muốn thuyết phục Hoàng đế tùy hứng cần tùy hứng như vậy thể tình , hình như có điểm khó khăn.

      “Ưmh, đến lúc đó chúng ta có thể ngày ngày ở chung chỗ, chút chuyện tình, chút chuyện , ah, cuộc sống, hạnh phúc đến dường nào . . . . . .” Gương mặt Hạ Hầu Dận say mê.

      Cuộc sống, cái đó đáng sợ, gương mặt ta u buồn . . . . . . .

      Bây giờ phải làm sao đây?

      Nhi tử chết toi, phải ta . . . . . . .

      Mắt nhìn xa xăm, tiếp tục chìm trong u buồn . . . . . . . . .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26.1 : Lãnh đạo tốt quan tâm thuộc hạ!

      Edit : Chang ( liesmile1902 )


      Nhi tử mến ta, nhi tức lại oán hận ta, người làm lão nương như ta đương nhiên phải có thái độ đúng đắn. . .

      “Phiêu Phiêu, người như vậy, có phải rất hạnh phúc hay ?’’Nhi tử nhìn ta cười ngây ngô, vẻ mặt đần độn hết sức hạnh phúc, hại ta ngứa tay

      [​IMG]

      Chương 26.2
      Edit : Chang (liesmile1902)


      Có Hoàng Đế thích phi tử sao? thích còn muốn Thái Hậu tới quản lý sao? Vậy Hoàng Hậu dùng để làm cái gì? Hoàng Đế như làm quái gì thế biết? Kỳ lạ, chẳng lẽ là đoạn tụ (*) nên thích phi tử?

      (*) đoạn tụ: hay đoạn tay áo, nghĩa là đồng tính, nam thích nam.

      Ta bỗng nhiên trợn to mắt nhìn hắnDien~d@n/lee.quys.ddon, đúng, nếu như là đoạn tụ, làm sao thích ta? Chẳng lẽ là thủ thuật che mắt? Ô ô, ta hiểu được, chợt nhớ tới ngày mà ta vừa tỉnh lại liền nhìn thấy tiểu tử này và tiểu nhi tử Hạ Hầu Du ở cùng chỗ, cử chỉ của hai người ám muội, chẳng lẽ.....

      Bất quá đừng lo, ta rất sáng suốt, chỉ cần các ngươi lưỡng tình tương duyệt, ta tuyệt đối làm chuyện gậy đánh uyên ương, các ngươi nên lơ là ân ái chứ, nếu như cần ta yểm hộ cho các ngươi, vi nương nhất định cự tuyệt!

      A a a a, trở thành đồng nhân sơ cấp, nhân gia ta kiên quyết ủng hộ tổ hợp mô hình xinh đẹp cường công mỹ thụ làm trung tâm, nhi tử, ta ủng hộ ngươi!

      Ta hiên ngang lẫm liệt nhìn , tỏ vẻ ta cao thượng ủng hộ tình vụ lợi sẵn lòng hiến dâng này....

      Kết quả, nhi tử hung hăng trợn mắt liếc ta, sau đó bàn tay to bỗng chốc nện ở ót ta, “Nha đầu chết tiệt, người miên man suy nghĩ cái gì đó? Còn có, nghĩ nghĩ, đừng có ra mặt, đối với nam nhân ta có hứng thú, ta cũng có đoạn tụ chi phích gì đó, về phần những nữ nhân này.... Haiz, ta có nguyên nhân của ta.” nhìn ta, bỗng nhiên thở dài.

      Hừ, ta mà tin ta chính là ngu ngốc, tục ngữ , giải thích chính là che giấu, nguyên nhân đoán chừng tiểu tử này muốn cho tiểu nhi tử ghen, Ưm Ưm, nhất định là như vậy, bằng làm sao đến bây giờ hoa hoa công tử Hạ Hầu Ngọc đó còn chưa có cưới lão bà, ràng là thủ thân như ngọc cho lão ca cũng là tình nhân của thôi...

      Ta càng nghĩ càng cảm thấy tình chính là như thế, vì vậy liền xem nỗi khổ tâm trong lòng Hạ Hầu Dận, hừ, nhất định là đồng ý cho nhân tình chịu tội mà, thêm vào đó là để cho tình nhân có danh phận, nhân gia hiểu, ủng hộ!

      “Được rồi, cần giải thích, ta giúp ngươi, nhưng mà ngươi phải cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Đuổi các nàng ra khỏi cung sao? Này được tốt lắm, chính là rất nhiều, còn có Hoàng Hậu đó, làm sao bây giờ?” Trong lòng ta có chủ ý, đó là lý do mà ta quyết định nghe vụng về giải thích.

      kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên ngờ ta đột nhiên lại hợp tác như thế, hắc hắc, nhân gia đương nhiên phải hợp tác, đây chính là lần đầu tiên ta thấy BL (*), hình dáng còn đẹp như vậy nữa (đương nhiên, sau này ta mới biết được tự ta có ý nghĩ kỳ quái hoàn toàn là do ta tưởng tượng, ta còn bị cái mưu này đùa giỡn xoay quanh làm hổn tiểu tử cười đến chết sống lại...), nhân gia ta đương nhiên phải toàn lực ủng hộ, thể ta là đồng nhân nữ phẩm đức cao thượng!

      (*) BL: boylove, tình giữa hai người con trai.

      “Ra cung
      [​IMG]


      Chương 27.2

      Editor: Chang (liesmile)


      Thế là, nhóm hài tử vây quanh bốn phía nhìn ta, ta mỉm cười mở miệng, “Thế nào, trong khi đọc sách còn suy nghĩ tới mẫu phi sao” Ta

      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :