1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế - Vân Túy Vũ (14/73)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Hoàng thượng và Hoàng hậu thể ?

      Editor: Tiểu Song

      ――― Lịch sử về tình cẩu huyết . . . . .

      Quả nhiên là đứa bé ngoan, tôi đây đưa ra ân huệ, hù dọa, tiểu nha đầu này quả nhiên ngoan ngoãn kể mọi việc. thể , Như Nguyệt hổ quả là nữ quan cung đình được Thái hậu sai bảo, thân mật như vật, những việc bát quái như thế mà cũng hiểu ràng, mở miệng văn chương ngay, xem ra tôi phải xem lại năng lữ và trí tuệ của nàng.

      Trải qua thời gian Như Nguyệt tường thuật lại, tôi hiểu ràng những việc quan tròn.

      ra Tần Phiêu Phiêu là nữ nhi độc nhất của Nhất phẩm Thái Sư Tần Ly, năm nay 20 tuổi, trong nhà chỉ có huynh trưởng là Tần Tư Tồn, Làm quan tới chức đại học sỉ, thị lang hình bộ, là người trẻ tuổi hiếm có quan tâm nỗi oan của thiên hạ được người người ca tụng, còn Đoạn Ly xuất thân dòng dõi thư hương, làm quan lâu năm, luôn là trung lương, là trọng thần tiên đế và đương kim hòag thượng nể trọng, trọng quyền trong tay, nghe , cho dù Hạ Hầu Dận sau này kế vị có bất hòa với Tần Phiêu Phiêu vị trọng thần này vẫn được coi trọng, có thể thấy được ông lão luyện thành thục, được hai đời Đế Vương trọng dụng.

      Mà từ Tần Phiêu Phiêu rất giống mẫu thân của nàng, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, ngây thơ đáng , giống với những tiểu hư khuê tú khác, cha của nàng Tần Ly cho rằng nam tử cần bồi dưỡng thành tài, cũng là vì tránh việc ăn chơi sa đọa giúp ích được cho triều đình, còn nữ hài nhi chỉ cần có thể tri thức hiểu lễ nghĩa là được, chủ yếu là để thương cưng chiều, cho nên cứ tự do nuôi lớn như vậy, rảnh rỗi dạy cầm kỳ thư họa, học ít đạo lý làm người, dẫn đến việc khi nàng 15 tuổi vẫn còn rất ngây thơ.

      Nhưng vì tính tình ngây thơ lại có vẻ ngoài như hoa như ngọc, lại nảy sinh bất đồng giữa các tiểu thư hoàng tộc, mấy năm trước, vào thời điểm Hạ Hầu Dận và Hạ Hầu Du trưởng thành vẫn chịu chọn phi, tiên đế Hạ Hầu Xương liền ép buộc hai đứa con trai tham gia đại hội xem mắt lần thứ nhất, triệu tập tất cả nữ nhi trọng thần Kinh Thành, kết quả là Tần Phiêu Phiêu cũng ở trong danh sách. Chỉ là Đoạn Ly hứng thú với chuyện này, mà Đoàn phu nhân cũng là người có tính tình chịu nổi gò bó, cho nên bọn họ đối với nữ nhi của mình chỉ cầu điều, ở đại hội các gia đình quan quyến gặp mặt được gây ra phiền toái..

      Tần Phiêu Phiêu cũng cực kì thông minh, dĩ nhiên biết ý định của cha mẹ, ai cũng hy vọng nàng vào cung, nếu như chỉ ở ngoài cung, tìm nhân gia phú quý, có bọn họ làm chủ cả đời thuận lợi sinh sống, hơn nữa khi đó trong suy nghĩ của Đoạn Ly cũng đề cử, về phần người ông đề cử, sau này hãy , tạm thời lúc này đề cập tới.

      Mà Tần Phiêu Phiêu cũng hiểu tâm tư của cha mẹ, nàng cũng cảm thấy mình được tuyển, cha và mẹ nàng cũng nghĩ đến khả năng này. có biện pháp, nữ nhi của người ta đều được người người ái mộ, nếu là tài nữ vang danh tinh thông cầm kỳ thư hoạ, cũng là tú công nữ công hạng nhất, hoặc là đại mỹ nhân. Mà Tần Phiêu Phiêu nàng, phải là xinh đẹp, nhưng phải là gương mặt xinh đẹp tinh xảo, mà chỉ nhìn thấy giống búp bê, đừng là cầm kỳ thư hoạ, nàng biết ít, nhưng cũng chỉ là cái tinh thạo cái tinh thạo thôi…. Ai bảo cha nàng lại cho rằng nữ hài tử ngu ngốc thô lỗ, chỉ cần có tiền có địa vị có người thương thuận buồm xuôi gió chứ? Cho nên… với chút tài mọn của nàng, thể chiếm ưu thế khi tranh tài cùng các tiểu thư kia.

      Mà nàng cũng cảm thấy vui mừng vì mình cần phải trông đợi điều gì, cứ như vậy theo ngắm nhìn mỹ nhân, làm quen, nghe ngóng chuyện thiên hạ chút, cộng thêm việc nàng muốn nhìn hai vị hoàng tử Điện hạ truyền kỳ.

      Kết quả, nàng gặp được, nhưng mà bởi vì quá ngu ngốc, quá đơn thuần, quá ngây thơ quá đáng quá vô cầu [1], giống như chính là tới để giao du, vì vậy hiên ngang đấu trí cùng với các tiểu thư khuê các, có vẻ quá mức chói mắt, muốn khiêm tố chút cũng được.

      [1] tham vọng

      Kết quả nàng cứ như chó ngáp phải ruồi gặp được gương mặt băng lãnh cự tuyệt vị mỹ nữ - Hạ Hầu Dận, chỉ vì lúc ấy trùng hợp, Phiêu Phiêu hào hứng bừng bừng, ngay lúc câu cá lại phát con cá béo mập cắn câu, kéo lên được, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn nó, mà nữ nhân kia thoạt nhìn còn yếu ớt hơn nàng, kết quả nàng ngồi bên nhìn ứng cử viên duy nhất vị Thái tử điện hạ cự tuyệt.

      Mà đến khi nàng câu được con cá này, mỹ nữ bị Thái tử cự tuyệt còn bóng dáng, nàng ngồi đó nhìn con cá giãy giụa, gương mặt trẻ con đáng muốn ăn cá nướng. Hạ Hầu Dận cũng biết vì sao bộc phát, vì vậy bắt đầu hào hứng bừng bừng giúp nàng nướng cá. Đợi đến khi mọi người tìm được Thiên kim Phủ Thái Sư và Hoàng Thái tử điện hạ, hình ảnh trước mắt là Hoàng Thái tử điện hạ luôn lạnh lùng lại vô cùng nhiệt tình câu cá nướng cá, mà tiểu nương dễ thương ăn cực kỳ vui mừng, thuận tiện ăn cá ngán, còn suy tính có nên câu tôm hay .

      Vốn là các phu nhân tiểu thư bị hình ảnh trước mắt kích thích mạnh, đây phải là thắng bại định sao? Mà những lão thái thái là người mất mát nhất vỗ ngực liên tục, nếu sớm biết ra Thái tử cũng rất thích bộ dạng đáng họ cũng cần phải dạy cho tiểu thư cầm kỳ thư hoạ nữa rồi.

      Những ngày này, Hoàng Thái tử điện hạ bị bộ dạng trẻ con ấy lấy tâm hồn. Vì vậy mọi người dùng ánh mắt đố kị nhìn Đoàn phu nhân, Đoàn phu nhân lại chỉ có thể cười, thuận tiện ở trong lòng ngửa mặt lên trời thở dài, trời ạ, phải chứ, đứa bảo bảo ngốc nghếch mà họ cưng chiều này lại có thể được Hoàng Thái tử điện hạ say mê sao? Đoàn phu nhân bắt đầu rút gân, nghĩ đến về sau có thể trở thành hoàng thân quốc thích liền cảm thấy buồn lạ thường.

      Ai, thời gian thanh nhàn xem ra cũng gần kết thúc rồi, trở về phải nghiên cứu tốt, dạy cho nữ nhi loại nam nhân thể , loại người nữ nhân nên đụng vào, nếu với tính cách của Tần Phiêu Phiêu này, trong cung phải sống thế nào đây.

      Chỉ là nàng quyết định tiếp tục cầu nguyện, cầu mong hoàng hậu nương nương vừa mắt đứa trẻ ngốc nghếch này. Nàng quyết định, phải để cho nữ nhi mình bày ra bộ dạng ngốc nghếch, để cho tiểu thư thanh cao khác vào cung.

      Quyết định chủ ý, kết quả là lúc ăn cơm, Đoàn phu nhân có ý định vạch trần nữ nhi, mà Tần Phiêu Phiêu cũng biết ý định của mẫu thân, hơn nữa bây giờ nàng mới biết người này lại là Thái tử điện hạ, quan sát hồi cảm thấy người này cũng quá già, gả cho nàng có thể phải thủ tiết, vì vậy quyết định phối hợp với mẫu thân, giả bộ đần, giả bộ ngu, giả bộ đáng , tiếp tục giả vờ ngu ngốc.

      Nhưng người định bằng trời định, vị hoàng hậu nương nương này xuất thân từ dân thường, mẫu hậu của hai vị vương tử tài giỏi, cảm thấy nữ nhi ngốc nghếch này như châu tròn ngọc sáng, thấy Đoàn phu nhân hết sức phủ nhận tài trí hoàn toàn chỉ cảm thấy nương này đơn thuần đáng tới cực điểm, có đứa bé như vậy làm con dâu của bà, nhi tử của mình nhất định hạnh phúc.

      Mà Hoàng Thái tử điện hạ hổ danh là nhi tử của hoàng hậu, hiểu con ai bằng mẫu, hai mẫu tử mắt thần giao nhau, nhất thời có hiệp nghị, ba ngày sau thánh chỉ đến Phủ Thái Sư, Tần Phiêu Phiêu ưu tú thế nào, nên gả cho Hoàng thái tử, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, còn thuận tiện đưa tới đống lớn sính lễ tỏ vẻ thành ý.

      Vì vậy mọi người trong Phủ Thái Sư hôn mê tại chỗ, lão lệ tung hoành….

      Thái giám tới tuyên chỉ trở về, chỉ Phủ Thái Sư mừng đến cảm động tập thể hôn mê, thái tử quan tâm hỏi, có phải tiểu thư cũng hôn mê hay , nghe được đáp án liền phi thân chạy ra ngoài, hoàng hậu nương nương nhìn như mở cờ trong bụng, cười khép miệng, nghĩ thầm nhi tử lúc này rốt cuộc cũng tìm được chân ái rồi, bà bà tuyệt đối thể nào nhìn lầm người….

      Mà Phủ Thái Sư có nối khổ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi mình vất vả nuôi lớn, nhìn muội muội lớn lên mập mạp trắng trẻo bị người khác đoạt còn phải giả bộ cám ơn ân huệ của thiên tử, hộc máu, khiến bọn họ buồn bực mà tuân chỉ, Hoàng Thái tử điện hạ cực kỳ kiêu ngạo lại lần đầu rơi vào bể tình, còn lấy danh nghĩ bồi dưỡng tình cảm đem người đoạt , càng khiến Thái sư và phu nhân vô cùng buồn bực.

      “Ha ha ha ha ha, trời ạ, làm ta cười chết rồi, đây là việc làm của Hạ Hầu Dận?” Nghe Như Nguyệt tới đay, tôi rốt cuộc nhịn nổi mà lăn lộn giường cười, thể tưởng tượng nổi, nghĩ tới việc khối băng lạnh đó cướp người là thể tưởng tượng nổi rồi, chậc chậc, như vậy Tần Phiêu Phiêu quả nhiên có mị lực lớn, chỉ là giống như thái tử thích Tần Phiêu Phiêu, Tần Phiêu Phiêu lại thích thái tử, hơn nữa hoàng đế ban hôn, tại sao còn chưa ở chung chỗ? Hơn nữa, thời điểm đó Hạ Hầu Dận nhìn tôi trong mắt chứa đầy oán niệm, tò mò, rất kỳ.

      “Thái hậu, người thể gọi thẳng tục danh hoàng thượng.” đúng hẹn thanh tinh tế lại nhắc nhở.

      Tôi vung tay lên thèm để ý đón nhận ý kiến chút nào, “Ok, thành vấn đề, ngươi tiếp, ta và hoàng thượng sau này thế nào?”

      “Sau thế nào ạ, nô tỳ nghe …..”
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Chuyện xưa thể của hoàng thượng và hoàng hậu ( hạ )

      Editor: Tiểu Song

      ――― Mãnh nữ phải ngày luyện là được, nguyên nhân bên trong và nhân tố bên ngoài cùng có tác dụng.

      Lần đầu tiên Hoàng Thái Tử Điện hạ lâm vào tình nước xoáy, dĩ nhiên là rất nhiệt tình, ngày tiếp theo con rể nhìn nhạc phụ, càng nhìn càng thuận mắt, quan hệ giữa hoàng gia và phủ Thái Sư là trong mật chảy mỡ, dĩ nhiên ngoài mặt như thế mà thôi, vô cùng hưng phấn chỉ có Hoàng Thái Tử Điện hạ và hoàng hậu nương nương. Thái tử đương nhiên tâm đắc, hài lòng về tình và hài lòng về nghiệp, nhạc phụ tương lai vừa là đương triều đại viên, cữu tử [1] tương lai lại có quyền thế hiển hách, điều này còn giúp địa vị của ngày càng vững chắc, dĩ nhiên, vui vẻ nhất là mỗi ngày còn nhàn rỗi có việc gì làm cả, tại tìm được nghiệp vĩ đại cực kỳ ―― tình .

      [1] Con của cậu?

      Thái tử điện hạ lần đầu gặp , cực kỳ nghiêm túc, chỉ thiếu chút nữa tìm người dạy mình đương thế nào, điều này cũng đúng, đệ đệ ruột thịt của thái tử điện hạ Tứ hoàng tử Hạ Hầu Du nổi danh là hoa hoa công tử, dĩ nhiên về điểm này hiểu hơn lão ca ca ngốc nghếch, nhưng vì Tần Phiêu Phiêu cũng hiểu, ngốc nghếch, vì vậy tình chàng ý thiếp chàng chàng thiếp thiếp rất nhanh, chết sống lại, cực kỳ vui mừng, thiên thượng nhân gian ân ái triền miên.

      Bởi như vậy, Thái Sư đại nhân vốn phục việc ở cùng nhà với tên tiểu tử này nhưng cũng thể đồng ý, hết cách rồi, hai người đều thương nhau cộng thêm quyền thế của hai người quyền lực nhất đất nước―― Hoàng đế lão tử và hoàng hậu nương nương ủng hộ bọn họ đương, ai còn có thể gì?

      Kết quả gần tới ngày tốt, hoàng cung và phủ Thái Sư giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, mà nữ nhi bảo bối ở trong khuê phòng, Đoàn phu nhân bắt đầu ân cần dạy bảo nữ nhi, nhấn mạnh đáng sợ chốn thâm cung, lòng dạ nam nhân, lòng của nữ nhân, khiến cho tâm tình của Tần Phiêu Phiêu thất hồn lạc phách.

      phải đâu, Dận ràng từng với nàng , nàng cả đời, đối đãi với nàng tốt, tại sao có thể có nữ nhân khác? Chỉ là Tần Phiêu Phiêu lập tức tỉnh ngộ lại, phải, tại Hạ Hầu Dận là Thái Tử, chờ ngày nào đó trở thành Hoàng đế, vậy còn phải là tam công Lục Viện 72 phi sao, như vậy, mỹ nhân ở bên hoa cả sảnh đường, trái ôm phải ấp đếm xong, nàng thể thảm, ngây ngốc nhìn đống nữ nhân quanh nam nhân, còn phải cùng đám mỹ nữ đó tranh thủ tình cảm? phải là quá đau khổ sao?

      Rốt cuộc ý thức được cuộc sống tương lai của mình khổ sở thế nào, Tần Phiêu Phiêu nhất thời tái mặt, kéo phụ thân lại, khóc đến chết cũng chịu gả. Lúc này gả, phải là đùa hay sao? Kết quả Đoàn phu nhân tới câu, "Đứa ngốc này, hôm nay hậu cung Đế Vương giai lệ tam thiên [2] tồi, nhưng gia đình quyền thế người ta cũng phải tam thê tứ thiếp sao?" Phủ Thái Sư Phủ vì sao khác với nhà quyền thế khác, chỉ vì Thái Sư đại nhân mặc dù sinh ra ở thư hương môn đệ, nhưng đời đời đều là cao nhân lánh đời, người đối với hồng trần trong ngổn ngang hứng thú, chú trọng hòa hài hoàn cảnh sinh hoạt, cho nên, nhà bọn họ mới đơn giản, chồng vợ.

      [2] Giai nhân, tam thiên là 3000, ý hậu cung 3000 giai nhân.

      Vì vậy, Tần Phiêu Phiêu nhất thời run rẩy, gả cho Hạ Hầu Dận, mặc dù là gả cho cá rể rùa vàng, vừa là mỹ nam lại giàu có, tuyệt đối mất mặt, nhưng cùng đám nữ nhân chung sống với nam nhân, đứa trẻ ngốc nghếch này có chút thể nào tiếp nhận được, đặc biệt là lúc mẫu thân về đức hạnh trong hậu cung, càng cách nào nhìn nhận, mặc dù nàng ra cũng ngốc nghếch, nhưng chính vì rất thông minh nên những gì nghe được đều nhận thức ràng.

      Nhưng nếu lấy, trừ việc kháng chỉ ra còn có việc phiền toái hơn là còn ai dám lấy nàng nữa, hừ cùng lắm là xuất gia làm ni , dù sao trong nhà còn có ca ca ở đây, sợ truyền được hương khói, còn hơn là phải tiếp tục tranh giành nam nhân với đám nữ nhân.

      Nghĩ tới đây, Tần Phiêu Phiêu quyết định gả ! Nam nhân quả nhiên có người nào tốt.

      Nhưng lấy chính là kháng chỉ đó, phải làm gì đây? Chỉ cần thành tâm được đền đáp, lời này quả nhiên rất đúng, vào thời điểm tiểu thư phủ Thái sư biết làm thế nào thái giám tới, đưa tới thánh chỉ, hôn tạm hoãn. ra hoàng hậu nương nương vì đứa con lớn nhất thành gia, hơn nữa còn lên vị trí cao nhất, nương nương vô cùng kích động, vốn lại bị bệnh tim, vì kích động quá mức, thuận nước đẩy thuyền. . . . . . liền qua đời.

      Kết quả Tần Phiêu Phiêu thuận lợi tiếp tục làm khuê nữ, nghe phụ mẫu, ca ca an ủi, quyết định lấy năm này giữ đạo hiếu, suy tính chút thấy mình và Hoàng Thái Tử Điện hạ xem tiền đồ vô cùng tươi sáng nhưng trong tình lại ảm đạm thế này.

      Suy tính suy tính lại, tiểu nương này vốn có suy tính gì, cộng thêm việc trong tình cuồng nhiệt, vì thế bị nam nhân thâm tình này dụ dỗ đến mất phương hướng, tiếp tục theo người ta thề non hẹn biển, thiên hoang địa lão [3], biển cạn đá mòn. . . . . . Chỉ là tục ngữ sai, ngày có chuyện ba ngày lại có chuyện, trời quang sấm sét lại mưa xuống, khiến cho con người ứng phó kịp.

      [3] Ý mãi mãi, trời đất hoang tàn.

      "Thế nào?" Nghe đến đó, tôi đối với Tần Phiêu Phiêu đại khái có hiểu chút ít, chỉ là ngờ Đoàn gia rất tân tiến, nắm bắt nhân văn như vậy, đề xướng chế độ vợ chồng, chỉ là ở xã hội này rất thiết thực, phải sao?

      "Ưmh, Thái hậu, người nghe nô tỳ tiếp." Như Nguyệt hoàn toàn sâu vào chuyện xưa thể tự thoát ra được, mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập tay chân run rẩy.

      Người quấy nhiễu người khác say sưa là hành động nhân đạo, cho nên tôi lập tức giảm thanh, nghe nàng kể tới cùng.

      Sau đó thời gian giữ đạo hiếu rất nhanh trôi qua, Tần Phiêu Phiêu lọt vào bẫy rập tình mà quên sạch lời phụ mẫu, ca ca dặn dò dạy bảo mà tiến cung, gặp người trong lòng của mình, kết quả gặp sứ giả nước lân cận đến thăm, dâng tặng chục mỹ nữ, bề ngoài để ý bề ngoài để ý, đầu năm nay người ta thịnh hành việc tặng mỹ nữ, mọi người nhập gia tùy tục là tốt rồi. Vốn có gì đáng sợ, nhưng
      [​IMG]
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Như Nguyệt, biệt danh của ngươi là nhiều chuyện.

      Editor: Tiểu Song

      "Cái này còn có thể có tình gì nữa? Ta là Thái hậu là hoàng thượng, phi tử hoàng hậu của cũng ít, điều này có thể có cái gì?" Tôi chau mày, lười biếng mở miệng. quá nhiều nhưng cũng có số chuyện tôi có thể nghĩ thông suốt. Khó trách Hạ Hầu Dận đối với ý kiến của Tần Phiêu Phiêu như vậy lại dễ dàng tha thứ, chỉ là thái độ nhắm mắt làm ngơ, ra nàng có chỗ dựa vững chắc.

      Tôi sờ sờ cổ của mình, bỗng nhiên có cảm giác đầu của tôi rất vững chắc, ưmh, tại chỗ dựa lung lay chính là chỗ dựa của tôi, như vậy, vì tôi có thể dựa vào thân phận của phụ thân và ca ca, muốn làm gì làm nên sống thuận buồm xuôi gió sao? Ưmh, rất tốt rất tuyệt, vô cùng có tư cách gây họa.

      "Thái hậu, người đối với hoàng thượng vong tình rồi sao?" Nhìn dáng vẻ hứng thú của tôi, Như Nguyệt có chút do dự, nhìn tôi, tiếp.

      " là Hoàng đế ta là Thái hậu, ta đối với còn có thể tâm tư bảy quẹo tám rẽ gì nữa, lại ta đây dù sao là người từng suýt chết mà trở về, còn có thể cùng sinh mạng vượt qua được, nên phải nhận thức nhanh chóng để người khác oán hận." Tôi cực kỳ phóng khoáng, nâng lên hạ xuống, hết cách rồi, tôi cũng phải là Tần Phiêu Phiêu, người từng thích Hạ Hầu Dận cũng phải là tôi, đối với tôi mà , chỉ là mỹ nam. . . . . . Mà thôi. Ưmh, cũng coi như là con rể rùa vàng, đáng tiếc, thuộc về tôi, cho nên hãy quên nó , con người cũng nên biết thức thời.^_^.

      "Thái hậu như vậy, nô tỳ có thể an tâm." Như Nguyệt thở phào nhõm, nha đầu này ràng vẫn còn phòng bị, tôi sờ cằm nhìn nàng, sử dụng ánh mắt thúc giục nàng cần tiếp tục lãng phí thời gian.

      Lão nhân gia ta mệt mỏi, muốn ngủ rồi.

      " mau!" Tôi còn kiên nhẫn.

      "Lúc đó Thái hậu giống như người lúc này cố chấp." Như Nguyệt thở dài xem ta, khẽ lắc đầu cái, "Hoàng thượng cưới Địch Hoàng hậu, lại nạp mấy vị phi tử, lúc đầu tiên đế vẫn còn sống, Thái hậu còn chưa biểu gì, nhưng sau khi tiên đế mất, Thái hậu nhìn hậu cung của hoàng thượng liền. . . . . ."

      " thuận mắt, sau đó đối nghịch với các nàng khắp nơi, thậm chí đến chỗ hoàng thượng làm loạn lên, dựa vào thân phận của mình giương oai, phải hay ?" Tôi hậm hực mở miệng.

      "Thái hậu nghĩ vậy sao?" Như Nguyệt kinh sợ nhìn tôi, ưmh, chẳng lẽ tôi nhớ hết mọi việc trong quá khứ kinh khủng vậy sao?

      Tôi liếc xéo nàng cái, đương nhiên mở miệng, ", chỉ là suy nghĩ chút cũng biết chuyện gì xảy ra." Cổ nhân là ngu ngốc! Edit tại dien.dan.le.quy.don

      "Thái hậu minh giám. . . . . . Cho nên thêm việc Thái hậu ngang ngược quấy nhiễu, cho tới bây giờ con cháu hoàng thượng cũng vắng lạnh. . . . . . Cộng thêm đám nương nương hậu phi . . . . ." Như Nguyệt ngập ngừng nhìn tôi cái, tôi thở dài, lần này hiểu toàn bộ.

      "Tốt lắm, ngươi cần phải nữa, lúc này trong lòng Bổn cung rất ràng." Tôi phất tay cái, ý bảo nàng cần tiếp, "Như Nguyệt, ngươi nhớ, những lời hôm nay được với người khác, trong lòng Bổn cung có chừng mực, về phần chuyện lúc trước, Bổn cung bảo đảm xảy ra nữa, các ngươi bình an sinh sống qua ngày, đừng tìm phi tử công chúa mà tự tìm rắc rối cho bản thân, mà Bổn cung cũng muốn chúng ta an nhàn sống qua ngày." Tôi hà hơi để nàng xuống, nhìn vẻ mặt ân cần, tôi khỏi lắc đầu cái, Tần Phiêu Phiêu này đúng là biết đùa người,

      Chỉ là tôi cũng rất khổ tâm, nhưng mà tôi như thế này, cũng phải là vì tình, mà là vì tự do, vì để tôi có thể nắm chặt tốt cơ hội, tiếp tục tìm đến mùa xuân của tôi, sống vui vẻ.

      Vui mừng nghĩ đến việc tôi xử lý ổn thỏa đống hỗn độn này, nghĩ đến việc xuất cung sau này, tôi nhịn được chảy nước miếng khi nghĩ đến hạnh phúc.

      A a a, cuộc sống tốt đẹp mới chờ tôi.

      Mấy ngày kế tiếp rất nhàn nhã, Hạ Hầu Dận rất thức thời tới quấy rầy tôi, mà Hạ Hầu Du nghe là bị Hạ Hầu Dận phái rời kinh làm gì đó, đoán chừng phải đánh trận mới có thể trở về, ngược lại hoàng hậu Thu Nhược Thủy tới lần, mang theo mấy phi tử, nghe mấy phi tử tới thăm tôibị tôi đuổi , sau này cũng thấy trở lại, trong lòng bọn họ cũng nghĩ ràng, tôi đây là Thái hậu đắc thế, cần quá cung kính, chỉ cần đắc tội là được.

      Xem ra, Thu Nhược Thủy này, cũng là nữ nhân rất thông minh, tôi ở giường ngáp cái, mới vừa ngủ trưa tỉnh lại, tinh thần quá tệ, vì vậy nằm ở giường phân tích, nếu muốn toàn thân mà lui có chút khó khăn, trong cung này quá phức tạp.

      Chỉ là hoàng hậu xem ra rất trầm tĩnh, vậy tôi có thể cần tốn tâm tư rồi, về phần những phi tử kia, nghĩ đến mấy phi tử
      [​IMG]
      windlove_9693 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Mẹ chồng nàng dâu giao chiến
      Editor: Tiểu Song


      "Thái hậu, người muốn chứ?" Giúp tôi chải đầu, mặc y phục chỉnh tề, hoàn chỉnh từ xuống dưới, Như Nguyệt lại cau mày lại, lo lắng nhìn tôi.

      Tôi đứng lên, trang sức nặng nề khiến cho đầu tôi nghiêng nghiêng, miệng liệt, chân run, ôi, nữ nhân cổ đại đều sống qua ngày như vậy sao? Khó trách Như Nguyệt có hơi sức tốt như vậy, ngày ngày đeo người đống đồ nặng như vậy quả là cực khổ, chẳng lẽ cứ phải mang nhiều trang sức mới chứng minh được mình là nữ nhân tôn quý, ưmh, chẳng lẽ là đoán luyện cuối cùng áo tính sao? ra là như vậy!

      "Lo lắng cái gì, ta là Thái hậu, lại sợ bị mấy nàng bắt nạt à? , chúng ta gặp họ." Tôi vất vả đứng vững gót chân, kéo Như Nguyệt tay cười hì hì , " Xem thử bọn họ rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, làm Thái hậu lão phật gia, bà bà của các nàng, dù gì ta cũng cai quản các nàng, để cho các nàng và hoàng thượng sinh nhiều bao bối ha." Sau đó đến lúc đó, để cho bọn họ tranh đấu vì thái tử, vậy rãnh mà để ý tới tôi, tôi thuận tiện phủi sạch quan hệ với hoàng thượng đại nhân, tôi lại thích , làm sao có chuyện tôi là tình địch, nhiều oan uổng!

      Chẳng qua tôi đàng hoàng thừa nhận, tôi vĩ đại mà trông nom người khác, chủ yếu là ở trong cung quá nhàn rồi, dù là Hồng Môn Yến cũng tốt, đỡ hơn là có chuyện gì làm, hơn nữa, nhìn mỹ nữ là niềm vui lớn nhất, tôi thể .

      Cho nên tôi hoàn toàn thấy Như Nguyệt lo lắng, tôi rất say mê cuồng nhiệt rất, ưmh, đời trước gả được, đời này nàng dâu đều có, cảm giác. . . . . . phải quỷ dị bình thường. Cho nên, tôi rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, con dâu à, các ngươi nên đắc tội với ta, nếu ta vô cùng vui lòng chỉnh các ngươi!

      Tôi cười híp mắt, từng bước theo Như Nguyệt vào Bách Hoa lâu trong cung, đây là nơi thường hay tổ chức các hội múa hát trong cung, tôi đề cập đến phong cảnh nơi đó ra sao, chỉ có bốn chữ: phong cách hoàng gia!

      Tôi vào các viện trong các, lập tức có động tác nhảy mũi, ôi, mùi thơm quỷ dị từ đâu tới, tôi mặt đen có hình tượng tiếp tục nhếch mũi, cho đến khi đám nữ nhân thơm phức kia hướng về phía tôi hành lễ, rốt cuộc tôi cũng hiểu được, tôi điến vào rừng hoa rồi. . . . . .

      Nhận lấy khăn tay Như Nguyệt đưa tới lau lỗ mũi, tôi như có chuyện gì xảy ra vẫn tay, đặt mông ở vị trí quan trọng nhất, sau đó hướng về phía các con dâu nở nụ cười cực kỳ thân thiện, "Các con dâu của ta ai cũng xinh đẹp như hoa, khó trách Bổn cung cảm thấy dị ứng phấn hoa." Tôi than thở dứt thở dài , lại phát những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nhất thời xụ mặt xuống.

      Mặc kệ họ, tôi sung sướng nhìn về phía nữ nhân hết sức ung dung đằng trước, nháy nháy mắt , "Hoàng hậu, khi nào vở kịch mới bắt đầu? Bổn cung thấy nhàm chán quá." Tôi rất mong đợi nhìn nàng, hi vọng này vở kịch nhanh bắt đầu, nếu tôi sợ chuyện mình làm đầu tiên là chỉnh người.

      Chỉ là hoàng hậu này tôi rất có hảo cảm, xem ra là đại mỹ nhân trầm tính, làm cho người ta cảm thấy như mộc xuân phong, phong cách lại cao nhã xuất chúng, hổ là cao quan con em, phụ mẫu dạy dỗ rất tốt. Nàng nhìn tôi, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, mỉm cười, "Thái hậu đợi chút, bây giờ bắt đầu." xong, nàng ý bảo mọi người ngồi xuống, mà nàng ở bên cạnh tôi cũng ngồi xuống.

      Tôi liếc nàng cái, lại quay đầu nhìn đám mỹ nhân, nhịn được bĩu môi, bắt đầu chất vấn Hạ Hầu Dận. Hoàng hậu , là tiên đế ban hôn cho , tính là thưởng thức. Giang Nam tài nữ mắt mọc đỉnh đầu, hoàn toàn là tàn phế hạng 3! Thôi , tôi khinh thường quay đầu, tiếp tục đánh giá người khác, ưmh, Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân coi như còn nghe được, đáng tiếc cả người thơm ngát giống như hôi nách, xịt nước hoa thể ra cửa! Chậc chậc, vị Mẫn phi nương nương ngược xuất thân từ dân thường lại tệ, nhưng lá gan quá , từ khi tôi đến nơi này thấy nàng ngẩng đầu lên, có gan, như vậy sống trong cung thế nào! Về phần vị Đức Phi xuất thân từ cuộc tuyển tú kia, tôi cảm thấy Hạ Hầu Dận phong cho danh hiệu này phải về tài đức, chính là ý trào phúng mười phần, ràng ám phúng người ta chút đức.

      Nhìn tới nhìn lui, trừ hoàng hậu nương nương chút gợn sóng ra, tôi cảm thấy vị Minh phi còn có chút dáng vẻ thiểu thư khuê tú, xem ra đơn giản, nhưng trong mắt quan sát thái độ đều rất thanh thoát, hổ danh là "Minh" phi!

      Người như vậy tôi thích, mắt là cửa sổ của tâm hồn, người bụng đầy ý nghĩ xấu thể nào có đôi mắt sáng ngời như vậy.

      Cho nên, nhìn thấy nàng quan sát tôi...tôi cũng hào phóng, ý tốt đối với nàng cười cười, thấy nàng sững sờ, nhưng cũng nở nụ cười thản nhiên, tôi chỉ cười , quay đầu .

      "Thái hậu nhìn gì thế ?" Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của hoàng hậu, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.

      "Chậc chậc, nhiều ngày thấy, muốn nhìn xem con dâu của ta có trở nên xinh đẹp hơn hay ." Tôi cười hì hì mở miệng. Edit tại Lê Quý Đôn

      " sao? Cảm giác như thế nào?" Người chuyện là Đức Phi, tôi liếc xéo nàng cái, nữ nhân này, chút quy củ cũng có, ghét.

      "Rất tốt, đặc biệt là Đức Phi ngươi, càng ngày càng khiến chim sa cá lặn." Tôi vô tội mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.

      Đức Phi nhất thời hả hê, ánh mắt của tôi nhất thời bừng lên, chậc, nữ nhân ngốc, lại dám khiêu khích cùng Thái hậu lão nhân gia ta?

      Vì vậy, tôi tiếp tục giải thích chút, "Ưmh, mặt ngươi dày phấn son, đoán chừng chim nhạn nhìn cũng sợ đến rớt xuống, ai, dễ dàn!" xong, sắc mặt Đức Phi nhất thời thay đổi.

      Tôi hừ tiếng nhìn nàng, muốn đấu với tôi, tới thế kỷ 21 chạy vòng rồi xem !

      Tôi biểu cảm quay mặt nhìn lên đài, lúc này bắt đầu rồi, diễn đình Mẫu Đan, cho nên tôi thể , phẩm vị cổ nhân là khiến người ta cách nào gật bừa, quả là thiếu nam thiếu nữ đa dạng, đủ mọi loài hoa ... Đáng xem hơn cũng có hương vị hơn thời điện đại, xét thấy cổ nhân cũng có trình độ kỹ thuật, tân tiến như thám tử lừng danh Conan, Tử Thần tôi gắng gượng lấy ra so sánh.
      Tôi nhàm chán nhìn đám người vẽ đầy mặt sân khấu hát hát lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, vì đề cao trình độ văn hóa nhân dân, phải tôi nên hi sinh, chờ khi xuất cung cũng nên tạo dựng nghiệp văn nghệ đặc biệt chưa ai có ở đây, chỉ là điều kiện tiên quyết là ―― cổ nhân phải có tài thưởng thức nghệ thuật.

      Chẳng qua dáng vẻ tôi ngẩn ra, đám con dâu vừa rồi bị tôi chỉnh có lẽ cảm thấy bất mãn, tài nữ ngồi bên cạnh nhịn được lên tiếng, "Mẫu hậu cảm thấy này kịch này khó coi sao?" dám thẳng việc tôi mất tập trung.

      Tôi cười tiếng, gật đầu cái, "Đúng vậy, nhàm chán muốn chết, chỉ có các ngươi thú vị." Tôi quét họ cái, tiếp tục dùng dao giết người, " Khuôn mặt trang điểm đậm, nhìn vào giống kịch, ánh mắt càng thích hợp, giống như các vị con dâu, từng ánh mắt đều đằng đằng sát khí, mấy người này diễn chuyên nghiệp." Tôi giả bộ giơ ngón tay cái lên, hả hê nhìn từng khuôn mặt xanh dần của các vị con dâu.

      Ai, khụ khụ, ai biểu các ngươi biểu sát khí như vậy, được trách ta, được trách ta. Ta lắc đầu cái, phấn vô tội tiếp tục xem đùa giỡn.

      "Trước đó vài ngày thân thể mẫu hậu khỏe, lẽ ra nên thăm, nhưng hoàng thượng hạ lệnh chúng thần được quấy rầy mẫu hậu tĩnh dưỡng, mong rằng mẫu hậu thứ tội." Vẫn còn hoàng hậu hào phóng, nhìn tình thế đúng, lập tức sang chuyện khác.

      Tôi nhìn nàng cười cười, nỗ lực nháy mắt nhắn nhủ ý tốt của tôi, hoàng hậu à, ta muốn chỉnh người, ta rất nhàm chán, nhưng ta thề ta giúp ngươi rơi vào những nữ nhân kia, hoàng thượng ta đối với có ý nghĩa gì, ngươi nên độc chiếm , nỗ lực chớp mắt, kết quả hoàng hậu chỉ mỉm cười, tôi cũng biết nàng hiểu hay hiểu, thể làm gì khác hơn là tiếp tục chỉnh người, "Ai, các ngươi đến cũng tốt, hoàng thượng đúng, Bổn cung thích thanh tịnh, nghỉ dưỡng tốt chút, hai ngày trước hoàng thượng đến thăm ta đều , Bổn cung ngày hôm qua 20 tuổi, hôm nay như 18, càng ngày càng có bộ dạng như trước khi vào cung." Hai mắt to của tôi vụt sáng, nỗ lực kích thích thần kinh của bọn họ, nhưng tôi thề, tôi đối với Hạ Hầu Dận tuyệt có hứng thú lão bà lão công!

      "Thái hậu, lời này là có ý gì?" Giang Nam tài nữ nhất thời hất cằm lên, dùng cằm tới chào tôi.

      Tôi rất vô tội, vì vậy tiếp tục giả vờ đáng thương, "Ai, có gì, có gì, chỉ là hôm nay xem lại các ngươi, Bổn cung chợt cảm xúc rất sâu. . . . . ." xong, tôi kéo dài vĩ , ánh mắt cố ý từ người họ quét qua, sau đó rất là khổ sở than thở, "Bổn cung vẫn cảm thấy mình già rồi, muôn ôm tôn nhi tôn nữ, cho nên các vị con dâu, các ngươi cũng nên khuyên hoàng thượng tốt, đừng lãng phí người máy tốt như vậy, mau tăng gia sản xuất đền nợ nước, phải ta , tuổi của từng người các ngươi so cới Bổn cung còn giống đại mụ [ dì], mấy năm tiếp theo nếu bỏ lỡ phải hết sinh đẻ sao?" Tôi giả bộ lo lắng, trong lòng ra cười đến muốn rút gân, đặc biệt là nhìn mấy cái mắt cao hơn đầu coi tôi ra gì bị tác phong của tôi làm xanh mặt, thầm dễ chịu!

      "Thái hậu. . . . . . chuyện này. . . . . ." Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân miệng khí oai, duy trì trật tự giống như người đàn bà chanh chua nhảy dựng lên, nhưng là thanh kia cực nhọn, tôi dùng nhân cách của Hạ Hầu Dận thề, là kinh thiên động địa có sức sống, giống như tiếng heo giết.

      "Ta , ai, xem chút, từng người các ngươi đều tràn đầy sức sống, liên tục cũng có khí thế kinh người, Bổn cung già rồi, mặt coi như là trang điểm, sợ cũng được như các ngươi, có tinh thần đầy màu sắc. Ai, đau lòng, xem ra Bổn cung vẫn là nên cùng đám người trẻ các ngươi ngây ngô tốt hơn, tránh khỏi gương mặt búp bê của ta gặp người được." Tôi giả bộ đau đớn, liên tiếp than thở, vừa dương dương hả hê thưởng thức nâng dáng vẻ hộ máu của bọn họ, sau đó đứng lên, ý bảo Như Nguyệt đỡ tôi trở về.

      Dù sao họ muốn hòa bình với tôi, vậy bằng dứt khoát tiếp tục quan hệ ác liệt, tránh khỏi việc tôi ngượng ngùng chỉnh người, sau đó mỗi ngày nhàm chán trôi qua.

      Chỉ là trong lúc tôi thưởng thức dáng vẻ hộc máu của các con dâu, tính toán rút lui, thiếu niên vô cùng khả ái ra sân, non nớt nhào tới, chui vào trong lòng của tôi, hưng phấn cọ cọ, "Phiêu Phiêu người đến rồi, phụ hoàng cho nhi thần gặp người, nhi thần rất nhớ người, Phiêu Phiêu, người càng ngày càng đẹp, có cảm giác như ngày càng trẻ ra vậy, như vậy chờ ta tròn mười lăm tuổi chẳng phải có thể cưới người sao?" Đẹp trai vô cùng, đáng vô cùng, tên tiểu tử này nhìn tôi, mà chung quanh những nữ nhân có khả năng là mẫu thân của tên nhóc này tức đến hôn mê.

      Về phần tôi, cũng sớm hóa đá, hết cách rồi, cái này xem ra là nhi tử của Hạ Hầu Dận, chuyện với bà nội của , cũng chính là cầu hôn bản tiểu thư xinh đẹp tôi, hơn nữa còn gọi thẳng tên của tôi. . . . . .

      Mặc dù tôi quá để ý, nhưng mà tôi thể , Tần Phiêu Phiêu ơi là Tần Phiêu Phiêu, công lực thu mua lòng người của ngươi là rất quỷ dị, thu mua nhi tử người ta, đả kích mẫu thân của mình ―― đỉnh, là quá đỉnh!

      Nhưng vấn đề tôi mặt dù là nữ nhi chân chính nhưng lại có hứng thú với nam sinh này, cho nên tôi phải giải quyết vấn đề cầu hôn này thế nào đây?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Cháu trai cầu hôn
      Editor: Tiểu Song


      ――― Nhi tử, ta thề, ta quyến rũ con của ngươi - cháu của ta, ta rất vô tội, ta rất thiện lương.

      "Phiêu Phiêu, sao ngươi lời nào?" tên tiểu tử ngây thơ vô tội nhìn về phía tôi, ngừng chớp mắt, mặt khẩn cầu.

      Tiểu tử này, rốt cuộc là ai à? Tôi mê man nhìn nó, ngơ ngẩn phản ứng kịp, ưmh, nhìn tuổi, đứa bé này chưa tròn mười tuổi, xem ra thể nào là con trai của Thu Nhược Thủy - Hạ Hầu Bằng, vậy phải là Hạ Hầu Đôn chính là Hạ Hầu Dực rồi. Tôi thể nhìn ra tuổi của nó nên chỉ còn cách nhìn Như Nguyệt cầu cứu.. Rất may Như Nguyệt vô cùng hiểu được cái gì gọi là nhìn mặt mà chuyện, nhìn ánh mắt chờ mong của ta, giơ lên hai đầu ngón tay, được, tôi hiểu, đây là nhị hoàng tử Hạ Hầu Đôn, cũng chính là nhi tử của Mẫn phi. Chậc, tiểu tử này xem ra chẳng giống mẫu thân nó chút nào, mẫu thân hèn nhát như vậy, nhi tử linh hoạt như vậy, ưmh, quả nhiên gien di truyền quả nhiên kỳ diệu, nét mặt của tôi vô cùng nghiêm túc nghiên cứu sinh vật di truyền học, ánh mắt ngừng đảo tới đảo lưu hai mẫu tử họ . . . . .

      "Phiêu Phiêu!" Tiểu tử cả giận, đoán chừng là bởi vì bị tôi dùng x quang nghiên cứu nhịn được, ưmh, phải xoa dịu con rồng này, vì vậy tôi vỗ vào vai Hạ Hầu Đôn, dùng sức siết chặt khuôn mặt nhắn mềm mại, cười đến Thiên Hoa Loạn Trụy [1] Nhật Nguyệt Vô Quang [2], "Đôn bảo bảo ngoan, ta biết ngươi là tốt nhất, biết ta ghét nhất bị người khác già, trực tiếp gọi tên của ta. Nhưng Đôn nhỉ à, ngươi biết ngươi bây giờ chín tuổi, còn ta 20 rồi chứ?" Mắt to của tôi vụt sáng nhìn "Tôn tử, bắt đầu lừa gạt đứa trẻ. . . . . . Có người cầu hôn với tôi quả tệ, chọc mấy nữ nhân kia cũng có gì vui, hơn nữa, náo loạn như vậy đến tai Hạ Hầu Dận, có thể đến trừng trị tôi sao? Cho nên, tôi muốn dàn xếp ổn thỏa. . . . . .

      [1] Hoa trời rơi xuống
      [2] Trời và trăng đều ảm đạm

      "Thôi , đừng lời vô ích với ta, ngươi đừng cho là ta giống như mấy đứa bảo bảo đần bị ngươi dụ dỗ chờ ta 15 tuổi ngươi thành 60 tuổi, hoang đường, ta rất thông minh, ta 15 tuổi, khi đó ngươi cũng chỉ có 27 tuổi, khác hoàng hậu nương nương lắm mà thôi!" Tiểu tử hả hê hướng nhìn tôi, tôi sững sờ, chảy mồ hôi, sao nó lại thông minh như vậy, biết tôi dùng biện pháp gì lừa nó?

      Ưmh, xem ra tôi tính nhầm, ra là chỉ Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Dực chắc chắn cũng có kế hoạch nham hiểm , vấn đề là, rốt cuộc là ai dạy bọn họ chứ!

      Mặt tôi xanh như lá.

      "Tiểu tử thúi, ta có hứng thú với đứa nít ranh như ngươi." Thấy tiểu tử này thông minh hơn so với mấy lão nương kia, tôi quyết định trực tiếp giải quyết.

      "Mấy năm nữa ta là người lớn." Tiểu tử xong rất nghiêm túc.

      "Đến lúc đó ta thành hoa tàn ít bướm rồi." Tôi tiếp tục vượt qua nó.

      "Dù sao bây giờ ngươi cũng ai thèm lấy!" Hỗn tiểu tử đáng chết, tôi muốn giết nó.

      "Đến lúc đó ai thèm lấy ta!" Tôi cắn răng nghiến lợi, mắt trợn lên giận dữ nhìn !

      "Ưmh, luôn có biện pháp." Hạ Hầu Đôn liếc tôi cái, tiếp tục sờ cằm, buông tha.

      Tôi nổi giận, chẳng lẽ trời sanh tôi cặp với nhi đồng sao?

      "Ta thích ngươi!" Tôi rống!

      Đối với trẻ con tôi , chỉ có chà đạp **. . . . . .

      " sao, ta ngươi là được rồi." Hạ Hầu Đôn lần nữa ném bóng điện quang, bình chân như vại mở miệng, "Dù sao ta rất nhiều, đủ chúng ta dùng cả đời. . . . . ."

      Ưmh, theo lối của , loại chứa đựng năng lượng tốt, đến thời điểm gặm miếng là được . . . . . tôi run run, tiểu tử thời này, thành thục quá sớm rồi, rốt cuộc là ai dạy dỗ. . . . . .

      " phải chính ngươi dạy sao? Tốt lắm, tôn tử của ta cũng bị ngươi dụ dỗ, ngươi tính toán việc ta giao phó thế nào? Hả?" Vào thời điểm đầy vạch đen, thanh quen thuộc bay vào trong lỗ tai, ra tôi bất tri bất giác câu kia, ôi, Hoàng đế nhi tử tới, còn đưa gương mặt lạnh hướng về phía tôi, huhu, khó trách khí xung quanh biến hóa, đuôi hồ ly của nữ nhân xung quanh vênh lên, bắt đầu phát xuân, đúng, quá tục khí rồi, phải là là nổi dâm, khụ khụ, cái này quá lộ liễu, được rồi, bắt đầu liếc mắt quyến rũ, thuận tiện xem xem lão bà người thương thế nào.

      Tôi cảm thấy được mình uất ức, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, nó phải tôi đẻ ra, dù tôi chơi đùa hai ngày cũng tính là tôi dạy, tôi nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng đế, sử dụng ánh mắt vô tội truyền lại, "Con hư tại cha, hoàng thượng." Tôi rất trịnh trọng nhắc nhở .

      " sao? Vậy xem ra ta phải dạy dỗ tốt hơn, tránh cho lần sau bị người , mẫu dạy, lỗi của tử." xong, về phía tôi, ở bả vai, dùng động tác thô lỗ như vậy để đối đãi mỹ nhân thơm ngát như tôi, sau đó liếc con trai ruột của , " Ngươi với Phu Tử, sao chép Đạo Đức Kinh 10 lần, còn nữa, nghĩ kĩ về ý niệm nên có trong đầu ngươi ."

      Ánh mắt hung ác kia, khiến cho tôi hoài nghi liệu tiểu tử này có phải là con ruột của hay . . . .

      Cuồng ngược đãi, chính là trong lòng tôi bây giờ cực kỳ trống rỗng ~ kết quả dường như biết tôi mắng , liếc tôi cái, tôi lập tức đóng băng, nhưng khóe mắt vẫn thấy đám nữ nhân kia cười trộm, khó chịu cực độ.

      "Các ngươi cũng giải tán , có chuyện gì nên xúm lại thêm phiền." Chỉ là hoàng thượng quả nhiên là công bình, cũng cho các phi tử của sắc mặt tốt, các nữ nhân vốn say mê cuồng nhiệt nhất thời xụ mắt xuống.

      Tôi lập tức nghĩ, ôi trời, nhi tử quả nhiên nhằm vào tôi, phương châm sống là đối xử như nhau, rất tốt rất tốt.

      Chỉ là, nếu như có thể tôn trọng người già chút, vậy càng tốt hơn. Về phần việc kia, dù sao tiểu tử đó cũng phải là con trai của tôi, hay cũng liên quan tôi. Nhưng tôi chính là người già 20 tuổi, tương đối suy yếu, có thể đừng biến tôi thành bao tải mà khiêng lên vai như vậy , da thịt người ta rất mềm . . . . . . Ô ô, chịu được mà . . . . . .

      Nhưng nhi tử nghe được tôi tố cáo, vẫn mặt đen lại, vô cùng tôn trọng người già, đường chạy về Phi Phượng Cung.

      Ưmh, ở chỗ này tôi cũng phải khen ngợi khối băng lạnh này chút: Có lẽ hàng năm rèn luyện thân thể nên tương đối cường tráng, bắp thịt cảm giác rất đủ, cộng thêm chạy cũng đủ tốc độ, chỉ là có chút lắc lư, lần sau cải tiến có thể dùng như công cụ bộ. . . . . .

      Tôi còn nghĩ ngợi trong đầu, đường chạy vào nội viện của tôi, sau đó thô lỗ ném tôi xuống ghế dưah, từ cao nhìn xuống tôi.

      " có chuyện gì đến làm gì." Ưmh, chất vấn tới.

      "Con dâu muốn mời." Tôi được hỏi cần phải đáp, ngoan ngoãn phối hợp với nhi tử.

      " sao? Hoàng hậu?" Nhi tử nheo mắt lại, ý chỉ tin.

      Tôi nháy nháy mắt, vô cùng thành khẩn gật đầu, "Đúng vậy, là hoàng hậu đưa thiệp tới, mà ta cảm thấy phải là chủ ý của hoàng hậu." Tôi rất thành thực, cho nên kiên quyết giấu giếm cảm giác của tôi với các vị con dâu, tránh cho nhi tử nhìn tôi lại càng thuận mắt, đưa tôi ra Ngọ môn chém đầu, "Ưmh, mặc dù cái gì ta cũng nhớ, nhưng ta biết nhìn người, hoàng hậu xem ra giống như người thích thêu dệt chuyện, đoán chừng có người thúc đẩy, nhi tử, hậu viện ngươi muốn bốc cháy." Tôi rất khỏe lòng nhắc nhở.

      Kết quả có chút nào cảm kích tôi, còn rầm rì rầm rì lướt nhanh qua tôi cái, ánh mắt kia vô cùng khinh thường, cuối cùng bĩu môi, cho tôi câu, "Hay là ngươi hy vọng như thế?" nhàn nhạt mở miệng, hình như có chút quan tâm nào, quái, giống như lần trước, tiểu tử này sao bây giờ lại có bộ dạng hả hê? Tôi rồi, hậu viện bốc cháy có quan hệ gì với tôi, người bị ảnh hưởng khi mất cân bằng Dương mới là , mặt tôi hồ nghi.

      Đáng tiếc nhi tử đối với nhiệt tình của tôi có cảm nhận được chút, vẫn tiếp tục gắt gao nhìn tôi, hại tôi bị tổn thương phần ..

      "Để được hạnh phúc, các ngươi phải phu xướng phụ tùy [3], mưa thuận gió hòa, Dương điều hòa, con cháu nhiều hơn. . . . . . như vậy ta mới có thể trốn. . . . . ." Càng càng hài lòng, cơ hồ lộ miệng, tôi lập tức che miệng, hỏng bét, cho biết mục đích của tôi là xuất cung, vậy xong đời rồi, quả nhiên, mặt người này trở nên cười như cười, tôi quyết đóan, đề tài mơ hồ, dời tầm mắt, "Khụ khụ, nhi tử, con của ngươi dạy thế nào. . . . . ." Lại dám cùng lão nương ta cầu hôn! Hộc máu!

      [3] Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo

      " phải ngươi dạy sao?" Nhắc tới con , sắc mặt Hạ Hầu Dận lập tức đại biến, còn giận dữ trợn mắt nhìn tôi cái, ghét, người ta làm gì xấu.

      "Ta nào có, ta thích ** ." Tôi rất vô tội, nhìn chằm chằm lại.

      " sao?" Hạ Hầu Dận bắt đầu xem tôi tốn hơi thừa lời, " phải lúc trước ngươi hay ôm ấp bọn ai thèm lấy ngươi, lúc nào bọn trưởng thành lấy ngươi, còn gì nữa?" Nhi tử rất tức giận, giọng cực kỳ nóng, tâm tình rất tệ.

      Tôi chảy mồ hôi, ra là Tần Phiêu Phiêu còn làm chuyện như vậy, quả nhiên. . . . . . Rất có phong cách của tôi, nhưng con trai Hạ Hầu Dận thế nào. . . . . .

      Ai, cái vấn đề cưới gả này, nhiệm vụ khổ sở lâu dài. Xem ra tôi phải phân giai đoạn áp dụng, đầu tiên gắng đạt tới cải cách, sau đó tiến vào Xã Hội Chủ Nghĩa hợp tác xã cấp thấp, về phần ** xã hội, tôi phải làm tốt, xem ra độ khó cao, tôi than thở.

      Chỉ là nhi tử nhìn thấy tôi than thở, còn tưởng rằng tôi chống chế, , "Thế nào, muốn thừa nhận?" rất giống bộ dạng của tôi.

      "Vốn dĩ ta nhớ cái gì cả." Ngu ngốc, có đầu óc, tôi sớm cũng tôi quên mất..., tôi hướng về phía , bỗng nhiên nhận ra, ra là nhi tử lo lắng con trai bị tôi dụ dỗ, tôi hiểu được nguyên nhân và hậu quả, lập tức vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm, ta đối với nó có hứng thú, có hứng thú, hơn nữa, vừa rồi ngươi cũng thấy được, ta phản đối mãnh liệt dường nào, cũng cầu hối cải để làm người mới, ta thề, ta về sau tuyệt đối nhúng chàm con của ngươi. . . . . ." Tôi rất ngoan rất biết điều mở miệng.

      Suy nghĩ chút, bổ sung lại câu, "Ưmh, còn nữa, tuyệt đối phá hư ngươi và hành động thân mật của ngươi với các lão bà, dĩ nhiên chuyện chàng chàng thiếp thiếp ta càng phá hoại, ta thề!" Tôi rất tốt rất ngoan, bản thân cũng cảm giác có thay đổi rất đáng gờm.

      Nhưng nhi tử giống như đem thành ý của tôi nhìn vào trong mắt, mắt giống như muốn phun lửa, có vẻ như rất giận dữ.

      Ô ô, làm gì thế, người ta có làm chuyện xấu, bụng đầy ý nghĩ xấu vẫn còn ở trong bụng, còn chưa thực , làm sao dùng ánh mắt ấy khiến người khác sợ hãi chứ, ta làm gì cả.

      Vào thời điểm tôi tính nặn ra hai giọt nước mắt để chứng minh lòng trong sạch, cánh tay chợt bị Hạ Hầu Dận nắm chặt, mặt của vô cùng gần, cơ hồ như tiến đến sát khuôn mặt tôi, khiến cho tôi ngửi thấy hơi thở mập mờ.

      "Phiêu Phiêu, chẳng lẽ ngươi nhớ chúng ta trước đây từng nhau sao?" biết vì sao, nghe như vậy, tôi sững sờ nhìn , lông mi nhíu lại khổ sở.

      Chẳng lẽ, vẫn. . . . . .

      Tôi trợn to hai mắt, thể tin được. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :