1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái giám hoàng phu - Diễm Như Ca (6/122)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5 Huynh muội tình thâm.

      Edit: X Trang Moon

      Sau đó bắt đầu giam giữ các huynh tỷ muội khác, hoàng huynh cũng bị giam lỏng. Mẫu thân xuất thân hèn mọn, quyền thế, hoàng huynh lại nhu nhược vô năng, nhát gan sợ gây chuyện, có ai dựa vào, cũng phải là hoàng đế tương lai được mọi người chọn lựa, nhưng lại thích hợp với hình nhân trong tâm tư của Tô Triêu Ân, ngay cả ta cũng là công chúa bù nhìn. Các đại thần có binh quyền trong tay, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn phụ tử Tô Triêu Ân kiêng nể. tháng sau đó hoàng huynh chính thức đăng cơ, qua lần phát sinh thay đổi ở chỗ, ta cùng hoàng huynh bị Tô Triêu Ân khống chế ở Tử Thần Điện, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn thất bại, chỉ còn lại đại thần chung thành cũng bị lấy lý do phạm tội đem cả cửu tộc ra chém đầu."

      đến đây, Nguyệt nhi thấp giọng ngừng lại, biết là vì bất bình cho những con người chết oan thống khổ kia, hay là vì cái gì khác.

      Có lẽ bởi vì do bản thân sống trong cung đình này, mà khi nghe được như vậy Thương Lăng Nguyệt trong lòng đè nén khó chịu, cũng giống như lúc đọc sách sử cảm thấy khô khan, cùng mình cách tầng, bọn họ là bọn họ, nàng là nàng, có chút quan hệ nào, khỏi vuốt tim an ủi nàng: "Chuyện này thể trách hoàng huynh, ngươi cũng sai, phụ tử Tô Triêu Ân nắm quyền, tay che trời, cũng phải là ngày ngày hai."

      Nguyệt nhi khổ sở "Ân" tiếng, lúc này mới lên tiếng tiếp: "Ta mặc dù được sủng ái, chưa có hưởng thụ qua như thế nào gọi là công chúa vinh sủng, là công chúa cuối cùng của đế quốc này, đứng ở dưới mái hiên lầu hai Tử Thần Điện, nhìn những người kia vì hoàng huynh và ta, vì giang sơn Thương Tự Đế Quốc, mà ra sức chém giết chết ngay trước mắt, cuối cùng vẫn bị phụ tử Tô Triêu Ân vu cho tội mưu phản dẫn tới xử tử, cũng dám phản bác tiếng, có loại bất lực thống khổ cùng bi ai.

      Về sau ta cũng giống hoàng huynh hàng đêm bắt đầu gặp ác mộng, lúc nào cũng mơ thấy những thi thể chết được nhắm mắt kia. Sắc mặt Hoàng huynh ngày qua ngày càng them tái nhợt, buồn bực vui, dưới mắt quầng thâm, ngự y thân thể có cố tật, do từ bị nhiễm lạnh để lại bệnh. Bốn năm này ở bên cạnh phụ tử Tô Triêu Ân, sống cẩn thận chặt chẽ, tròng lòng thuận, thân thể tốt, mỗi lần tới, ta cũng có thể nhìn ra bệnh của so với lần trước nghiêm trọng hơn."

      Thương Lăng Nguyệt nghe được giọng của nàng bắt đầu run rẩy ổn định: "Ta rất sợ ngày giống như mẫu hậu bỏ ta mà , để lại ta mình sống sót ở trong cung này như thế nào. Có ở đây, ta mới cảm thấy được sống còn có chút ý nghĩa, , ta cũng thể nào sống được."

      Trong lòng trầm xuống, Thương Lăng Nguyệt chưa bao giờ thấy tâm tư nàng xuống thấp như vậy, cưỡng chế trầm trọng, cố ý hừ tiếng: "Mới vừa rồi biết là ai còn theo ta cao hứng đấy, nhanh như vậy mà quên tồn tại của ta rồi."

      Nguyệt nhi hiểu nàng có ý tốt, rất nhanh bình tĩnh trở lại: "Tỷ tỷ cần lo lắng, ta sao, chỉ là nhất thời đến chỗ thương tâm.

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy nhưng ngược lại khó có thể bình tĩnh được, liên tục hỏi những nghi vấn quay quanh trong lòng: "Giữa các hoàng tử tranh quyền đoạt vị còn khó thoát, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc lòng dạ độc ác hạ sát thủ còn có thể hiểu được, nhưng những công chúa kia, gây trở ngại gì cho bọn họ? Vì sao cũng đuổi cùng giết tận, người cũng tha?"

      Nguyệt nhi trong bốn năm này có nghe qua nàng kể lại tình ở quê hương, cho nên cũng hiểu được nàng vì sao lại nghi vấn, giải thích: "Công chúa và hoàng tử của Thương Tự Đế Quốc có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế như nhau, cùng nơi ở của tỷ tỷ bất đồng, phải là nam tôn nữ ti, dân chúng nam nữ địa vị cũng giống nhau, trong triều còn có nữ quan."

      Thương Lăng Nguyệt kinh ngạc đến cực điểm, ở đây bốn năm, lần đầu tiên có xúc động hiếu kỳ muốn biết hết mọi chuyện ở chỗ này, chỉ là vẫn còn có chút nghi vấn, vấn đề này rất quan trọng: "Nguyệt nhi, ngươi từ đâu mà biết được Tô Triêu Ân giết phụ hoàng ngươi? Hành thích vua phải là chuyện đáng để khoe ra, thể nào tiết lộ dễ dàng như vậy."

      Nguyệt nhi chưa trả lời nàng ngay, chỉ : "Tỷ tỷ, trước tiên ngươi đáp ứng ta được khẩn trương."

      Nếu nàng có lẽ khẩn trương, nàng vừa lời này, như thế nào có thể khẩn trương a! Thương Lăng Nguyệt che dấu ho khan tiếng: "Ngươi ."

      Nguyệt nhi : "Cùng ngươi xài chung thân thể, mặc dù ta khống chế được nó, nhưng năm ngoái vào đêm ngày mười lăm tháng tám, hồn phách đột nhiên rời khỏi thân thể, ta hoàn toàn làm chủ được, lúc sáng sớm, mới lại trở về thân thể. Trong khoảng thời gian đó, hồn phách có thể bất cứ nơi nào. Ta vốn là muốn Tử Thần Điện thăm hoàng huynh, lại vô tình bay qua An Nhân điện, vừa vặn nghe thấy Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc tới chuyện tình của phụ hoàng."

      Thương Lăng Nguyệt sắc mặt khẽ biến, nhưng bởi vì có nhắc nhở của nàng, chưa quá mức bối rối, cúi đầu khóe miệng sít sao soắn lại, vội la lên: "Nguyệt nhi, sau này khi ngươi nghĩ đến hoàng huynh cứ với ta. Ngươi ỷ lại vào mà sống, cũng là vì bảo vệ ngươi mà gắng gượng. Hồn phách lên rời là ta, phải là ngươi, tại tình hình rất nguy hiểm, ngươi phải có ý muốn tăng cường chiếm đoạt thân thể của mình, thể lại bị tách khỏi thân thể."

      Tất cả tiểu thuyết xuyên đều viết như vậy, nguyên chủ hồn phách mưu sinh vốn có ý niệm nhất yếu, như thế làm cho người ký sinh chiếm cứ luôn thân thể, khi chuyện xuyên như vậy rơi đầu nàng, cũng chỉ có thể tham khảo những tiểu thuyết xuyên giả giả kia.

      Nguyệt nhi nghe nàng đề nghị như vậy, trong lòng ấm áp, vội vàng đáp ứng : "Ta nghe lời ngươi , tỷ tỷ cần phải lo lắng."

      Nhưng Thương Lăng Nguyệt vẫn an tâm, mi tâm nhíu chặt, trước mắt tất cả đều xoay quanh nội dung bên trong những tiểu thuyết xuyên kia, hồn phách nguyên chủ là biến mất như thế nào.

      Nguyệt nhi cũng phát ra tinh thần nàng có chút được tập trung, vừa định giúp nàng giải sầu, ngoài cửa điện truyền vào thanh ào ào quỳ xuống đất: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ!"

      Thanh Nguyệt nhi bỗng nhiên mang theo vui sướng: "Tỷ tỷ, hoàng huynh đến đây!" Nàng hơn mười ngày mới gặp lại được hoàng huynh.

      Thương Lăng Nguyệt tạm thời cưỡng chế bất an trong lòng, lúc này kéo chăn mỏng rơi xuống đất lên: "Ta mở cửa ngay, mười ngày gặp, ta cũng rất nhớ hoàng huynh ."

      Bốn năm chung đụng, nàng tuy là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng cũng cảm nhận được Thương Hằng Chi đối với "Nàng" tiểu muội này rất thương, dần dần đối với sinh ra tình cảm huynh muội, Nguyệt nhi và nàng dùng chung thân thể, hồn phách cũng hơi có chút ít cảm ứng, hiểu được tâm tình của nàng, cười cười: "Mau ."

      Nhưng vào lúc này, "Khụ khụ... ..." Ngoài cửa điện Thương Hằng Chi mang theo thanh ho khan, ngay sau đó lại truyền vào: "Bình thân, công chúa thức chưa?"

      "Hoàng huynh, ta tỉnh!" Thương Lăng Nguyệt vội vàng kêu to, liền qua lấy áo tùy ý khoác lên người, hướng cửa điện chạy tới, vừa chạy nàng vừa cúi đầu dặn dò : "Lát sau ngươi có cái gì muốn , vụng trộm dùng ý niệm với ta, ta cảm ứng được, thay ngươi hỏi hoàng huynh."

      Nguyệt nhi cười "Ân" tiếng, rơi vào trầm mặc núp bản thân.

      Thương Lăng Nguyệt chay như bay đến cửa, tay mới vừa chạm đến, cửa điện liền két... Từ ngoài đẩy vào, hoàng huynh Thương Hằng Chi của Thương Lăng Nguyệt được người dìu lấy đứng ở cửa, tay duỗi ra đẩy cửa còn lơ lửng giữa trung, thân hình uy nghiêm ở sau hoàng bào rộng thùng thình, càng tỏ ra đơn bạc gầy yếu, giống như trận gió cũng có thể đem thổi bay, khuôn mặt vẫn gầy như vậy, trắng bệch có huyết sắc, lộ ra vẻ tuấn ốm yếu.

      Thương Lăng Nguyệt nhìn so với lần trước gặp mặt càng được tốt, vội vàng duỗi tay đến vịn chặt: "Mau vào trong, giữa trưa mà ngươi nghỉ ngơi, sao lại đến chỗ này của ta?"

      Thương Hằng Chi ho khan, nhìn sắc mặt nàng đỏ thắm, con mắt sắc vô lo vô nghĩ, cũng bị nhiễm lạnh, rút cánh tay bị nội thị đỡ ra, giao cho nàng: "Mười ngày gặp, có chút nhớ nhung ngươi, ngươi rất tưởng niệm vi huynh sao?" Tô Bá Ngọc cố ý đến cho biết, Nguyệt nhi chọc ghẹo cung nhân lại nhảy hồ tìm chết, chỉ là khi tỉnh lại tâm tình xuống thấp, để đến xem chút.

      Thương Lăng Nguyệt ngừng liên tục gật đầu, con mắt cười thành đường : “Cái đó còn cần phải hỏi sao." xong mới phát dưới chân lạnh lẽo, vừa cúi đầu lại nhìn thấy chân dẫm đất, vội vàng bổ sung câu: "Đây phải là giày cũng chẳng quan tâm liền chạy như bay đến nghênh đón hoàng huynh !" tất nhiên là nghe được chuyện nàng nhảy hồ tìm chết yên tâm nên tới xem chút.

      Thương Hằng Chi liếc cái về chân nàng muốn giấu sau quần áo, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười ho khan theo nàng vào nhà: "Cho dù là mùa hè cũng thể như vậy được."

      Thương Lăng Nguyệt bĩu môi, sau khi dẫn vào phòng ngủ ngồi xuống, mới quy củ lấy giầy xỏ vào: "Về sau nhớ kỹ. Hoàng huynh đến đây cũng hỏi xem những ngày này ta trôi qua như thế nào, lại chính là phê bình. Chẳng lẽ ngươi tới để phê bình ta?" đến hai người bọn họ đều là mười tám tuổi, sinh nhật nàng so với chậm hơn tháng mà thôi, gọi hoàng huynh cũng mất mát gì.

      xong ngồi xuống bên cạnh, tự mình tiếp nhận ấm trà cung nữ bưng tới rót cho , lúc này mới chú ý tới từ trước đến nay ốm yếu u buồn bây giờ chân mày khóe mắt đều mang theo dáng vẻ tươi cười nhu hòa khó có thể nhận ra.

      Thương Lăng Nguyệt vội vàng đến gần bên cạnh , lại cẩn thận phân biệt trong chốc lát, mới cúi sát vào nhìn chằm chằm: "Hoàng huynh, ngươi tại nhướn mày vui mừng, có đại hỷ gì sao, có phải hay cũng nên lộ ra ít để cho ta biết?"

      Thương Hằng Chi nghe vậy ngẩn cả người, sắc mặt vui mừng mặt rất ràng? hôm nay gặp qua Tô Bá Ngọc, Nguyệt nhi cũng có thể nhìn ra, chẳng phải là cũng nhìn ra? Mi tâm bỗng nhiên nhăn lại, nếu như trở về An Nhân điện bẩm báo Tô Triêu Ân, Tô Triêu Ân lại điều tra, Thù nhi nhất định bởi vì chủ quan mà lâm vào nguy hiểm, tay cầm ly trà run lên, mặt tái nhợt lập tức hoàn toàn có chút huyết sắc, bối rối đến cực điểm.

      Thương Lăng Nguyệt ngờ mình nhất thời đùa, lại làm cho trong nháy mắt biến sắc, cộng thêm mới vừa rồi nghe được phụ tử Tô Triêu Ân làm những chuyện kia với , liền nghĩ đến có chuyện tốt, đáy mắt vui vẻ bỗng nhiên tản , ngồi xuống nệm êm bên cạnh , hai tay đưa ra cầm chặt tay lạnh buốt khẽ run của , hạ thấp giọng: "Hoàng huynh, còn có ta ở đây, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc như thế nào làm khó dễ ngươi? Chớ hoảng sợ, ngươi cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

      Nguyệt nhi ở trong thân thể trầm mặc bỗng nhiên dùng ý niệm nhắc nhở nàng, giọng coi như bình tĩnh: "Hoàng huynh mặc dù ngu dốt, gan hèn nhát, nhưng chuyện tình có quan hệ với ta cùng hoàng tẩu lại cực kỳ nhạy cảm, nên là ở nơi này ta cùng hoàng tẩu có tình hình gì làm cho bất an. Bất quá vừa rồi mặt là vẻ vui mừng, giống như có việc gì, ngươi tỉnh táo lại, đừng có gấp."

      Thương Lăng Nguyệt cảm ứng được, như ăn thuốc an thần, Nguyệt nhi thấy thế , ba năm nay những chuyện xảy ra cơ hồ hết sức chuẩn.

      Thương Hằng Chi thấy đôi mắt nàng lo lắng căng thẳng, thể bảo hộ cho nàng bình yên, lại còn lúc nào cũng làm nàng vì mình mà lo lắng, từ chín tuổi năm ấy đến bây giờ, trong lòng tự trách, lắc đầu ảm đạm cười: " có quan hệ gì với bọn họ, ta sao, đừng lo lắng."

      Thương Lăng Nguyệt mi tâm nhíu càng chặt, , nàng càng lo lắng hơn: "Hoàng huynh cần gạt ta, ngươi gạt được ta ."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6. Nguy cơ dạ hội

      Editor: (Ta quên, Ahihi)
      Beta: X Trang Moon

      Thương Hằng Chi bất đắc dĩ thở dài, đặt ly trà xuống: "Xác định sao." Vừa chuyện đồng thời dùng ánh mắt ý bảo nàng xem bàn, lấy tay chấm nước trà viết ở đó: "Chị dâu ngươi có tin vui, phát vào đêm qua."

      Thương Lăng Nguyệt sững sờ hồi lâu mới phản ứng lời này có ý gì, đôi mắt ngạc nhiên mừng rỡ mở to, cũng có thể cảm giác được trong thân thể tâm tình của Nguyệt nhi cùng nàng giống nhau, thể tin hỏi: " ?"

      Thương Hằng Chi gật đầu, tiếp tục viết: "Chính nàng , cũng cho ngự y khám."

      Thương Lăng Nguyệt nghe được, kinh ngạc sửng sốt: "Vì sao xác nhận lại chút?"

      Thương Hằng Chi muốn làm cho nàng lại quan tâmnhiều, lắc đầu: " cần thiết, nàng cũng khó chịu, tất cả đều tốt."

      Thương Lăng Nguyệt cảm giác có chút đúng, tình hình bình thường đều để ngự khám bệnh, để sau này chú ý đến thức ăn của hoàng tẩu, hoàng huynh hoàng tẩunhư vậy, nênkhông cho đòi ngự y, nhưng cũng tiếp tục hỏi, chốc nữa hỏi Nguyệt nhi, nàng biết nguyên nhân, tiếp tục cười : "Ta nên bắt đầu chuẩn bị quà cho đứa rồi."

      Thương Hằng Chi nghe vậy, lúc này mới nhớ tới chuyện khác, quay đầu đối ra lệnh cho cung nữ đứng hầu ở ngoàitấm màn: "Ôm chó xồm vào đến."

      Thương Lăng Nguyệt ngẩn người, thắc mắc hỏi: "Chó xồm?"

      Thương Hằng Chi thu hồi ánh mắt cười : "Hai tháng trước hoàng tẩu ngươi thấy ngươi trêu chọc chó xồm của nàng, có vẻ thích, vì ngươi mà cố tình chọn lựa con được nửa tháng tuổi, để cho ta tặng cho ngươi."

      Tỳ nữ ôm chó xồm đứng tại bên cạnh bọn họ quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ khấu kiến bệ hạ, công chúa."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy chuyển con mắt hướng trong ngực nàng nhìn lại, khối tròn vo lông tuyết trắng nằm ở trong lòng tỳ nữ, thân thể mập mạp, ánh mắt vô tội hiếu kỳ nhìn nàng, hai con mắt đen ngập nước rất giống bảo thạch màu đen, phía trước hai con chó thõa nằm ở cánh tay tỳ nữ, manh được nàng run bắn cả người, khả năng là vấn đề duy nhất.

      Thương Lăng Nguyệt do dự, mặt nặn ra tia khó xử, làm như vui vẻ chuyển hướng Thương Hằng Chi: "Hoàng huynh, ta thích chó, nhưng chỉ có thể là do người khác nuôi, ta chỉ thích vui đùa, chăm sóc chó tắm rửa chải lông nuôi nấng những chuyện này làm được, ta chỉ sợ cẩn thận làm chết nó, đây phải là gieo họa lên mệnh con chó sao. Chỉ là đây do hoàng tẩu đưa tới, thể tiếp nhận, huynh trở về thay mặt tiểu muội cảm ơn nàng. Ta bảo đảm nuôi nó trắng trẻo mập mạp, cố gắng để nó chết."

      Thương Hằng Chi nghe vậy bật cười, trận ho khan: " Hoàng tẩu ngươi nhìn ngươi trêu chọc chó lúc sớm liền nghĩ đến tình trạng ngươi như thế, tỳ nữ này tạm thời lưu lại, nàng là người từ nhà mẹ đẻ hoàng tẩu ngươi dẫn vào cung , trước kia hầu hạ chó xồm của hoàng tẩu ngươi, cũng thuận lợi, đợi sau khi chỉ dạy tỳ nữ trong cung của ngươi, để nàng trở về."

      Thương Lăng Nguyệt nghĩ bọn họ suy tính chu đáo như vậy, mừng rỡ ôm lấy cánh tay của : "Có hoàng huynh tốt nhất!"

      Thương Hằng Chi thở dài đưa mắt nhìn nàng : "Về sau có nó làm bạn, đừng tiếp tục làm những chuyện kia. Hoàng huynh có mình ngươi là muội, lại nhảy hồ lại trèo cây quá nguy hiểm, nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi ta làm sao mà tốt."

      Thương Lăng Nguyệt nghe quan tâm trong lòng ấm áp , nhưng cũng có chút nồng đậm chua xót, nếu ta xảy ra chuyện, muội muội của hoàng huynh ngươi mới có thể trở về, đến lúc đó tỉnh lại đúng là nàng, huynh muội các ngươi có thể đoàn viên, thân phận giả như nàng nên đâu. Xuyên đến đây hiểu được tình huynh muội, Vũ Hiểu Vũ thấy cũng đáng giá, cười chân thành : "Hoàng huynh yên tâm, về sau còn ."

      Thương Hằng Chi sau đó lại ngồi thêm lát, được người đưa về tẩm cung.

      Thương Lăng Nguyệt đưa ra ngoài rồi trở lại, trước lúc dùng điểm tâm chơi đùa với con chó lông xù lúc, tỳ nữ phương từ tiếp nhận trong tay, bên cạnh vuốt ve nó, vừa quan sát nàng, mặc cung thân trang màu vàng nhạt thân hình béo gầy cân xứng, gương mặt tròn trịa, chân mày lá liễu, mắt mí, mũi cao thẳng, đôi môi dầy, chững chạc đôn hậu, tuổi chừng ba mươi, dung mạo bình thường để trong đống người cũng khó nhận ra, cười hỏi: "Trước kia hoàng tẩu gọi ngươi là gì?"

      Thấy nàng bình dị gần gũi, tỳ nữ quỳ gối hành lễ: "Hoàng hậu nương nương gọi nô tỳ là Nhuế Nương."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy gật gật đầu: " Về sau ta cũng gọi ngươi là Nhuế Nương, chờ ngươi chỉ dạy người trong cung ta làm sao để chăm sóc Tiểu Thối Thối, ta tự đưa ngươi trở về, thuận tiện cảm ơn hoàng tẩu."

      Thối Thối? ! Lông mi Nhuế Nương vụt sáng xuống, mím môi vuốt cằm: "Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."

      Cũng ngay lúc đó, chó xồm trong ngực nàng đột nhiên ngẩng đầu nhíu chặt mày liếc nàng cái, bắt đầu đạp chân lung tung, "Uông uông" hai tiếng, dường như hài lòng cái tên này, tin tưởng muốn tránh thoát nàng.

      Thương Lăng Nguyệt chú ý tới Nhuế Nương mặt chợt lóe mà cười nhạt, lại xem ánh mắt con chó thà chết chứ chịu khuất phục, trong nháy mắt vui vẻ toét miệng, cho cung nữ lấy thịt gà, đặt ở bên miệng nó, nhướn mày cười trêu chọc : "Thối thối! Ăn thịt này!"

      Con chó mắt liếc thịt gà, lực đạo giãy giụa yếu chút, đầu lưỡi vô ý thức vươn ra bên miệng, ánh mắt đen nhánh như trước kiên định bất khuất.

      Thương Lăng Nguyệt tiếp tục đem thịt để sát vào, chỉ thấy giọt chảy nước miếng theo đầu lưỡi của nó xoạch tiếng rơi xuống đất, tiểu thối thối chẳng biết lúc nào dừng lại giãy giụa, con mắt trốn tránh, khỏi liếc trộm miếng thịt, đề phòng nhìn nàng.

      Thương Lăng Nguyệt nín cười kiên nhẫn chờ, lại kêu tiếng: "Thối thối!"

      Cuối cùng nó ủy khuất mở miệng ô ô hai tiếng, ánh mắt tình nguyện dời về phía thịt, lè lưỡi liếm, phỏng đoán hương vị mê người, đầu cọ được duỗi ra ngụm ngậm miệng, liền hướng tới bàn tay của nàng ăn thịt, còn phát ra hộ thực thú thanh. ( thanh chó ăn)

      Sau khi cho nó ăn xong, Thương Lăng Nguyệt hài lòng vuốt vuốt đầu của nó khen ngợi : "Chó tốt! Thối thối! Giỏi lắm! Ăn giỏi quá!"

      Nhuế Nương ở bên xem hết quá trình này, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên. Công chúa thế nhưng lại hiểu được cách huấn luyện chó.

      Thương Lăng Nguyệt thành công ngoài mong đợi, vừa mới chuẩn bị đem thối thối giao cho nàng, phát nàng kinh ngạc, lóe lóe con mắt, cũng thèm để ý nàng phát , dễ gạt chuyện nàng huấn luyện chó, có người sinh nghi, đem thối thối ôm cho nàng: "Nhuế Nương, ngươi về sau liền mang theo Thối thối ở tại phía đông Thiên điện, cách gần ta, trước tiên ngươi cho nó làm quen ở đây."

      xong phân phó nữ quan Huân Phong Điện an bài đưa nàng đến chỗ ở.

      Trong phòng chỉ còn lại mình nàng, mặt Thương Lăng Nguyệt thoải mái vui vẻ biến mất sạch , ngồi xổm người xuống ở cái đệm mềm, vuốt tim vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi, hoàng huynh vì hoàng tẩu tâm nặng nề, ngươi biết tại sao ?"

      Nguyệt nhi trầm mặc đáp, suy nghĩ, lúc sau lo sợ bất an : "Ta cũng nghĩ ra, Vũ tỷ tỷ, sau này ngươi có thể thường xuyên tìm hoàng huynh hoàng tẩu nhiều chút ? Có lẽ phát dấu vết gì đó."

      Thương Lăng Nguyệt sau khi nghe xong chau mày lại gật đầu : "Ừ, ta biết , ngươi cần lo lắng." Có thể làm cho hoàng huynh sợ hãi chỉ có hai người, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, chẳng lẽ việc này cùng bọn họ có quan hệ? Hoàng tẩu mang thai gây cản trở cho bọn họ chuyện gì?

      ####

      Tử Vân Điện, chỗ ở Tô Bá Ngọc, ban đêm, sau khi khóa các cửa trong cung xong, ở phòng nội thị xử lý xong chính Tô Triêu Ân giao phó xong liền trở về.

      Trong điện ánh đèn sớm nhen nhóm, chiếu lên thông đường rộng thoáng, có người giúp mở cửa điện, bình phong lên ảnh ngược người ngồi cắt hình hoa sen sóng biếc.

      Tô Bá Ngọc nhận ra là nam sủng của Tô Triêu Ân, vòng qua bình phong tiến tới gần, khẽ cười cười, thi lễ: "Đêm khuya, Xương Ấp công tử ở cùng cha nuôi lại đến chỗ của ta chẳng lẽ là có việc gấp? Nếu có chuyện, cũng cần tự mình đến, phái người báo cho tiếng, ta liền lập tức vì công tử làm ."

      Chu Xương Ấp để xuống chính đem ly trà tới bên miệng, chuyển con mắt nhìn về phía , vẫn giống như lúc mới gặp mày rậm mắt phượng, môi dày, ra màu đỏ tươi mọng, mũi giống như lưng núi cao thẳng, trong ánh mắt tựa hồ cất giấu cái đầm nước sâu, ấm áp như ôn tuyền, làm cho người ta dễ buông lỏng, lạnh nhạt cười : "Gương mặt của ngươi so với nghĩa phụ ngươi dễ dàng gạt người hơn, nhìn giống như người tốt."

      Tô Bá Ngọc nghe vậy đến gần trước bàn, ngồi mặt đất, cùng mặt đối mặt cười : "Ta thuở bị cha nuôi dạy bảo, mặc dù học hết được chân truyền của người, nhưng cũng học được bảy phần, Xương Ấp công tử cho là ta là người tốt, lại là nghĩa phụ."

      Chu Xương Ấp nở nụ cười thoải mái, khẽ hí mắt nhìn người lộ ra khí thế nhu thần vận có chút hưởng thụ: "Đáng tiếc ngươi từ vào cung bị thiến, nếu nam nhân hấp dẫn hàng ngàn vạn trái tim thiếu nữ."

      Tô Bá Ngọc cười nhạt cầm lấy: "Làm nô tài đế vương, may mắn được cha nuôi bồi dưỡng, cũng tiếc nuối, nếu năm sáu tuổi chết đói đầu đường, làm sao có thể có ngày hôm nay cùng công tử đàm đạo chuyện."

      Chu Xương Ấp khẽ lắc đầu cười nâng chung trà lên gần môi: "Ngươi đứa ngốc, cha nuôi ngươi đối với ngươi động sát tâm, ngươi chẳng lẽ nhìn ra sao? Lại còn tin cậy như thế."

      Tô Bá Ngọc tay cầm ấm trà châm trà cho mình, sau khi nghe xong, thản nhiên ngước mắt đưa mắt nhìn : "Mạng của ta từ lúc 6 tuổi năm là của cha nuôi , nếu có thể nhất tử nhằm báo thù nhiều năm công ơn nuôi dưỡng, cũng coi như chết có ý nghĩa, uổng công cả đời này."

      Chu Xương Ấp đặt ly trà xuống, từ trong tay áo móc ra cái túi giấy để lên bàn, đẩy về phía cười : "Cửu tuyền truy hồn tán, tướng công đành lòng nhìn ngươi chết đột ngột, để ta tới thay mặt tiễn ngươi đoạn đường, lời trăn trối của ngươi, ta chuyển lời đến ."

      Tô Bá Ngọc rót đầy trà, bình tĩnh để xuống ấm trà rồi cầm lấy bọc giấy, câu cũng hỏi, biến sắc mở ra dược bột màu trắng đổ vào trong nước trà, lấy ngọc trâm búi tóc quấy đều, chút nghĩ ngợi ngửa đầu uống, sau đó ngước mắt nhìn về phía , ưu nhã cười nhạt mặt đổi sắc: "Xương Ấp công tử có thể trở về phục mệnh, đa tạ nghĩa phụ ban cho thuốc an thần."

      "Ha ha!" Chu Xương Ấp cười lớn cổ vỗ tay: " là gan dạ sáng suốt hơn người." Lập tức đứng dậy đến phía sau gấm mạn bên cạnh tầng tầng rủ xuống trầm trọng, vén lên đến gần bên cạnh Tô Triêu Ân ngồi ở bên trong uống trà: "Quả nhiên tướng công sai chút nào, ta nhận thua, tối nay tướng công muốn làm cái gì, Xương Ấp đều chấp nhận."

      Tô Bá Ngọc ngờ Tô Triêu Ân thế nhưng lại ở đây, ngẩn người, vội vàng đứng lên xoay người lại hành lễ: "Bái kiến cha nuôi, biết cha nuôi ở đây, hài nhi thất lễ, xin cha nuôi trách phạt."

      Tô Triêu Ân nhàn nhạt quét mắt Chu Xương Ấp, "Lần này làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi thử nghiệm can đảm của Ngũ Lang, được có lần sau, nếu chớ trách ta vô tình, ngươi trở về An Nhân điện chờ trước, ta có việc phân phó Ngũ Lang."

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :