1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Cô Nhi - Hồ Điệp seba

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Thái Nhi – Chương 10


      Chính xác mà , xảy ra chuyện gì ta cũng biết, từ đầu đến cuối ta vẫn đều mơ mơ màng màng.

      Cơn đau xé nát cả người ta, ta rất cố gắng nhưng ta sinh được. Ta biết nhất định có chỗ nào đó đúng, có lẽ là thai vị bất chính hay gì đó đại loại vậy…Nhưng cả ba bà đỡ đều thúc thủ vô sách.

      Ta chỉ còn nhớ là Tiên Tâm để ý gì đến cấm kỵ vọt vào phòng, trong cơn đau bụng đẻ, ta nắm tay chặt, hy vọng có thể lấy thêm chút dũng khí.

      rất luyến tiếc …Nhưng nếu quyết định nhanh, có lẽ ba cái mạng đều mất.

      “Gọi đại phu đến ” Ta thều thào, kê sát tai lại gần “Mau gọi đại phu đến” “…Để làm gì?” Sắc mặt kịch biến.

      “Mổ bụng đẻ…” Điều kiện y học ở thời đại này quá kém, nếu cứ như vầy, sợ rằng cả ba đều chết. “Con cầu xin chàng…” “! được!” Gương mặt vặn vẹo “Nàng đừng hòng bỏ ta lại! Lâm Lang! An Bình!” Đây là lần đầu tiên gọi tên kiếp trước của ta…Sau đó ta cũng nhớ chuyện gì, chỉ biết là rất đau, rất đau, rất rất đau…Cuối cùng, ngay cả đau cũng còn sức để mà đau. Mãi đến khi thân hình ta nhàng, còn cảm thấy gì nữa.

      Cảnh tượng này rất quen thuộc.

      Ta đứng bên ngoài thân xác của mình, nhìn xuống khuôn mặt tím ngắt hôn mê của Thái nhi. Tiên Tâm bị lôi ra ngoài.

      Ta hơi cảm thấy an ủi. Ta thực muốn ở đây đau đớn đến tê tâm liệt phế, ta lại có cách nào.

      Vừa xoay đầu lại, ta sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

      Cái người cao to lực lưỡng người dưới rồng lúc xưa đứng bên cạnh ta, mái tóc đen dài xõa rối tung, đầu đội vương miện ngũ sắc…Nhìn kỹ mới nhận ra là Nhân Xà.

      “Ta tìm ngươi rất lâu rồi!” Thanh của xa xăm phiêu miễu, giống thực, nhưng cảm giác có chút ôn hòa hiền hậu ”Ngô An Bình, ta hại ngươi phải theo đến đây. Giờ ta đến sửa lại sai lầm này…” ”Khoan !” Ta lớn tiếng ” “Làm gì có chuyện như vậy, sai là sai, sửa lại sao nữa à? Nếu chỉ sửa sai rồi là yên chuyện, vậy thế giới này còn cần cảnh sát để làm gì ?!” Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc “Vậy phải làm như thế nào?” “Thân xác của ta còn, phải ?” Ta cò kè mặc cả với .

      “Phải” thở dài “Nhưng ta có thể đưa ngươi về thời đại, tìm xác dương thọ chưa tận mà hồn phách lìa cho ngươi”

      “…sửa lại sai lầm này…” “Cầu xin ngươi cứ sai tiếp…” ta lập tức cự tuyệt “Ta ở nơi đây sống rất tốt. Nhưng hài tử sinh ra, ngươi có cách gì hay ?” trừng ta trong chốc lát “Ngươi quay về sao? Thời đại của ngươi hòa bình, sống thoải mái hơn nhiều so với niên đại này.” Liếc liếc gương mặt Thái nhi càng ngày càng tím ngắt lại “Cũng cần phải vì mang song bào thai, sinh được mà chết” “ cần lo chuyện đó!” Ta dứt khoát kiên quyết “Cùng lắm sau khi sinh lần này xong sinh nữa” “Cho dù có muốn sinh nữa cũng được, ngươi bị thương quá nặng.” bình tĩnh .

      “Vậy càng tốt!” Ta chẳng hề để ý “Đỡ phải tránh thai” nhìn chằm chằm ta như muốn đục hai cái lỗ người ta “Vị hôn phu của ngươi tứ chi đầy đủ!” “Vậy sao?” Ta cười nhạt “Chẳng qua nam nhân khác có nhiều hơn chân, phải phu quân ta thiếu chân.” “Đàn ông thế gian này đều bạc bẽo.” Ánh mắt lạnh lùng.

      Ta lia mắt đánh giá từ xuống dưới, tuy nửa là người, nửa dưới là rồng nhưng ta vẫn nhìn ra…Ặc…nhưng nhìn cơ ngực bằng phẳng hùng tráng của , chắc là nam chứ?

      “Ta phải nam tử phàm tục” Ánh mắt lạnh hơn.

      “Có lẽ nam tử đều bạc bẽo…” Ta sảng khoái trả lời “…Nhưng giờ tình của bọn ta lúc cuồng nhiệt, nhau cách dị thường. Cũng có thể có ngày nhiệt tình của hai bên mất, di tình biệt luyến người khác, ai mà biết được? Nhưng tại sao phải than khóc khi chuyện còn chưa xảy ra? Chi bằng tập trung vào tại, từng bước nối tiếp từng bước, chừng có thể bước đến vĩnh hằng.” chăm chú nhìn ta lâu, cũng gì. Ta mất kiên nhẫn thấy Tiên Tâm lại xông vào.

      Tâm của ta cực kỳ đau.

      tóc tai bù xù, ánh mắt cuồng loạn, nhào vào người ta lấm lem máu, nửa dưới trần trụi, ngửa đầu phát ra tiếng khóc than bi tuyệt, điên cuồng.

      “An Bình, nàng trở về ! Ta cần gì cả, con cái và công danh, ngay cả cái chân còn lại của ta cũng vậy…” dường như nổi điên ngừng hôn “ta”, thân thể kia dần dần lạnh như băng “Ở lại …nếu dẫn ta theo luôn!” Phải rồi, ta còn chưa kể cho nghe hết về bộ phim Hải Giác Thất Hào. Ta còn rất nhiều chuyện muốn kể với , rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.

      Ta muốn chạm vào nhưng được. thương tâm thống khổ như vậy, như bị xé thành từng mảnh , ta lại thể chịu đựng thay . Lúc này ta mới biết, nỗi thống khổ chân chính phải là về thể xác, mà là chứng kiến người mình bi thương đến điên cuồng, mà mình có cách nào an ủi , ôm lấy .

      “Bởi vì bị thương quá nặng…” gã đàn ông to lớn vạm vỡ rốt cuộc mở miệng “…cho nên ngươi thể lại trong thời gian rất lâu”

      “…như vậy, ngươi còn muốn trở lại hay ?” mỉm cười, giọng có chút mỉa mai “Nếu ta đưa ngươi về, ta cam đoan ngươi vẫn có thân thể vô cùng khỏe mạnh, áo cơm lo, mỹ mạo thanh xuân” Vậy còn lo lắng gì nữa? Ngươi cho là ta chưa bao giờ bị liệt hay sao? Đương nhiên, nằm giường bệnh lâu ngay cả con cái cũng bất hiếu với cha mẹ, huống hồ là vợ chồng. Nhưng ta nguyện ý tin tưởng Tiên Tâm, cho dù tương lai thể trước sau như , ta cũng oán .

      Chỉ cần có thể ngừng cơn bi thống đến phát điên của là được.

      cười khẽ tiếng, vẻ mặt dịu lại, gương mặt ôn nhuận như ngọc “Nhân loại dường như cũng bạc tình, vô cảm như thế. Nếu như ngươi và có thể trước sau như , vẫn còn nhau như thế đến năm ngươi được sáu mươi hai tuổi mà chết, ta tặng cho các ngươi lễ vật.” Thanh của thấp dần “Đền đáp các ngươi để ta mất lòng tin đối với con người…Tin rằng nỗi khổ sở của nàng ấy cũng có lúc hết…” Cơ thể của ta dần dần trôi bồng bềnh lên, ta biết ta có thể trở về rồi.

      “Vị đại ca này…” ta chợt nhớ lại hỏi nhanh “Nữ bác sĩ kia đâu?” Ấy vậy mà ta còn đầu óc để quan tâm đến…kết quả thần tiên quyến thuộc này.

      “Chắc vừa tròn ba tuổi?” thản nhiên “Hy vọng ở niên đại này, nàng ấy phải sống độc đến già…Ta nguyện trả bằng mọi giá…” Ngươi tự buông tha cho chính mình, đó gọi là trả giá sao?

      Cái gì gọi là trả giá? Giống như Tiên Tâm vậy. Là kêu gào than khóc bi tuyệt đến phát cuồng của Tiên Tâm làm vị nam tử cao to lực lưỡng này động lòng.

      Vừa nhập hồn vào thân xác, cũng chỉ thấy…đau đau, đau, rất đau…Ta thở dốc to, dùng hết khí lực toàn thân kêu “Tiên Tâm!”. Sau đó ta hồ đồ mơ màng sinh hài tử ra. trai , vừa vặn được gọi là “tốt”. phòng tràn ngập tiếng khóc la vô cùng náo nhiệt, ta vừa mệt nhọc vừa buồn ngủ nhìn hai hài tử há to miệng khóc oa oa…Thoáng cái mà có hai đứa con, kỳ diệu.

      Nhưng Tiên Tâm lại quơ tay đuổi hết mọi người ra ngoài “An Bình! An Bình…Lâm Lang, nương tử…” vừa nhào lên người ta vừa ôm cổ ta mà khóc.

      Ta sai rồi, là ba hài tử.

      Chỉ sợ cả đời sau ta bị sủng ái đến tột cùng, hai đứa con có nhũ mẫu trông nom. Ngoài ra phải còn có các ca ca, tẩu tẩu nữa hay sao? Con a, đừng oán ta, muốn oán oán người cha chưa trưởng thành của các ngươi.

      “Luyến tiếc chàng, cho nên trở lại!” Ta nắm tay , dần dần chìm vào giấc ngủ ”Ta luyến tiếc chàng nha, dù bị liệt cũng muốn trở về. Tiểu thiếu niên trong sáng của ta…” Thấy chàng khóc ta rất đau lòng.

      Cho dù phải đổi lại đôi chân tật nguyền của kiếp trước, chỉ cần Tiên Tâm rơi lệ…Ta cảm thấy thực đáng giá.

      ***

      Ta đoán chắc vị nam tử cao to lực lưỡng đó là thần tiên, giống như Phục Hi, Nữ Oa gì gì đó…Nếu , làm gì có năng lực xuyên như vậy.

      Nhưng ta biết thần tiên mà cũng biết hù dọa người.

      Ta chuẩn bị tâm lý phải nằm liệt giường cả đời, ai ngờ ” thời gian rất lâu” của lại chỉ có ba ngày.

      Thần tiên mà cũng gạt người, biết làm sao, chỉ có thể ngửa mặt hỏi trời.

      Nghe ta sinh ngày đêm, có lúc ngừng hô hấp, tim cũng hết đập. Đại phu muốn vào mổ bụng cứu đứa bé ra…Nhưng Tiên Tâm chống quải trượng canh cửa đuổi hết , ngay cả bà đỡ cũng đuổi nốt, khóa trái cửa.

      Những chuyện tiếp theo sau đó, ta đành lòng nhớ lại. Ngẫu nhiên mỗi lần mơ thấy, tỉnh lại đều khóc.

      Tiên Tâm có thời gian rất bình thường. Hoàn toàn cự tuyệt chịu nhìn con, thời điểm ta ở cữ đáng lý ra được ở chung phòng với , nhưng lại nổi điên, đập bát đập đĩa, điệu bộ lạnh nhạt ung dung hoàn toàn biến mất.

      gầy yếu tái nhợt, còn thê thảm hơn so với cơn bệnh nặng trước kia. Ngày đêm gì cũng đều canh ta, đột nhiên đêm còn tỉnh lại khóc, vuốt ve ta xem tim còn đập , còn thở hay .

      Ta biết rất sợ hãi. Nam nhân mà, suốt đời đều cần có nữ nhân bên cạnh, đặc biệt là Tiên Tâm.

      Ta ôm như ôm hài tử, hết an ủi rồi lại an ủi, luôn miệng cam đoan. Ta còn kể cho nghe về đoạn kinh nghiệm phấn khích lúc gần chết kia.

      “Ta sống đến sáu mươi hai tuổi” Ta với “Nếu muốn kiểm nghiệm xem hai ta có trước sau như hay , hẳn là phải cùng nhau làm”. dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào ta “Như thế đủ rồi” “Nhưng ta thể có con được nữa…” Sắc mặt đại biến, quả thực thảm giống sắc mặt con người, lớn tiếng , “ cần!” dọa .

      Bọn ta trải qua cuộc sống hôn nhân vô cùng thuần khiết, vẫn thân thiết đối với ta, nhưng thà khó chịu lăn qua lộn lại giường, cũng dám ”như thế” với ta nữa. Cho đến khi con tròn tuổi, gọi là cha, mới tỏ ra hòa nhã với đứa bé. Nhưng khi con đeo dính lấy ta, lại tỏ vẻ vô cùng mất mát.

      Từ sau khi vì sinh đẻ mà suýt mất mạng, thể lực của ta cũng trở nên kém , đến lượt ta ăn có nửa chén cơm mà cũng nuốt vô. Đổi lại, đến phiên Tiên Tâm phải luôn dỗ ta ăn cơm.

      Còn về phần dỗ làm sao, tuy chướng ngại tâm lý của được giải trừ nhưng trở nên hung dữ hơn “Cút ra ngoài! Ai cũng được phép vào đây!” Ta nghĩ nên ngồi chiếc ghế cao chờ đút cơm cho ăn.

      xong rồi, xong rồi, quá tệ. Sao có thể dùng cái ghế hỏng bét kia được.

      Cặp song sinh này vô cùng đáng . Mẫu thân mà, tình mẫu tử sâu nặng, mẫu thân luôn là người đứa bé nhìn thấy đầu tiên khi sinh ra. Hình dáng đứa bé trai giống ta, có vẻ thanh tú, nhưng cá tính lại giống hệt cha, bề ngoài lạnh nhạt lại thông minh dị thường, rất có tiềm chất phúc hắc. Cá tính của đứa bé lại giống ta, mở miệng là khiến người ta cười, bề ngoài lại rất giống cha, tuy chỉ ngũ quan đoan chính mà thôi, nhưng cười rộ lên lại sáng lạn như bầu trời đầy sao.

      Nguy hiểm, nguy hiểm, rất nguy hiểm.

      Tương lai nó đến tuổi cập kê biết gả cho người ra sao, thực phiền não…Tuy giờ nó chỉ mới hai tuổi mà thôi.

      Về phần Tiên Tâm, phụ tính phát triển chậm, mãi đến khi bọn chúng gần hai tuổi mới thương sâu sắc. đặt tên cho bọn chúng, khiến ta cười cả thời gian.

      tên là Vương Lâm, bé trai tên là Vương Lang. Nhưng kiên trì cho bé trai làm ca ca, là phải trân trọng bảo vệ muội muội, có vẻ cưng chìu Lâm nhi hơn.

      “Chàng ngay cả đặt tên cho con mà cũng lười!” Ta oán giận cười .

      phải vậy!” cãi lại “Đây là cái tên xinh đẹp nhất đời. Nếu phải bọn chúng là con của chúng ta, ta luyến tiếc cho bọn chúng cái tên này”. Bọn ta thành thân bốn năm năm nay, con cái cũng lớn như vậy rồi, nhưng mỗi lần gương mặt dần dần trở nên thành thục của nở nụ cười, ta vẫn cảm thấy là tiểu thiếu niên trong sáng như trước, là đại tướng quân của ta.

      Ta nghĩ cho dù mặt mày nhăn nheo, râu ria bạc trắng, ta cũng vẫn cảm thấy như vậy?!

      cười, ta liền cảm thấy cuộc sống sáng lạn huy hoàng, vô cùng đáng . Nụ cười của như chiếu sáng cả sinh mệnh ta.

      …Cảm giác phàm phu tục tử, nhưng ta thích.

      Thường thường nguyện ý cho bọn quấn quýt theo, chỉ có khi tản bộ vào sáng sớm cho ai theo cùng, bọn vẫn thường oán giận . Nhưng luôn hợp tình hợp lý ”Cả ngày nương đều chăm sóc các ngươi, khi đến phiên ta buồn ngủ rồi. Nên giờ nương chỉ là của mình ta thôi”, xong rồi còn thực ngây thơ nhăn mặt với bọn .

      Ta im lặng gì. Coi như đời này ta có ba đứa . Đứa lớn nhất này mới khó đối phó nhất.

      vẫn luôn choàng lên vai ta, chống quải trượng chậm rãi tản bộ trong vườn. Bị ta chọc cười ha hả, hoặc là chọc ta cười ngừng.

      Tuy điểm cười vẫn thấp như xưa, nhưng khiếu khôi hài của càng ngày càng cải thiện, khiến cho ta có cảm giác rất thành công.

      Đa số thời gian bọn ta chỉ chậm rãi bước , chậm rãi bước . Ôm , nhìn dịu dàng chuyện, đôi môi mỏng mấp máy, vẻ mặt chăm chú khi cài trâm cho ta.

      Như trong đất trời này chỉ có hai người bọn ta, chậm rãi bước trong mưa bụi Giang Nam.

      thở dài nhàng “Cả đời này của ta rất mãn nguyện rồi”. Ta nhón chân, nhàng hôn lên môi . Dưới cơn mưa bụi đầu xuân tinh tế mông lung như mây như sương, hoa nhài rơi vương đầy áo bọn ta, hương thơm vấn vít quanh quẩn lâu vẫn tan.

      ôn nhu nhìn ta, nở rộ nụ cười tươi đẹp khiến người ta phải hoa mắt.

      Ta cũng nở nụ cười theo.

      (Hoàn)
      Mai Trinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Thái Nhi – Phiên ngoại


      Thế kỷ thứ hai mươi mốt – World of Warcraft.(thế giới game online)

      người có biệt danh “Mặc Dư Quân”, nam nho sinh ở giới nhân loại dụng tâm buông câu bên bờ sông Hoàng Hà. Vì để câu được con rùa chết tiệt kia làm thần thú để cưỡi, kiên nhẫn câu mười ngày nay.

      Lễ Tình nhân gì đó cũng có tâm trạng xem…Phải , Lễ Tình nhân chẳng có liên quan gì đến cả.

      lên máy tính là siêu mẫu nam, ít ra bạn bè đồng lứa của đều gọi như vậy. Nhưng trong lòng tự hiểu, nhân vật manga được gọi là siêu mẫu nam này ngũ quan chỉ bình thường mà thôi, nhưng đơn giản là có khí chất, lại biết cách ăn mặc. năm nay là sinh viên năm thứ ba, chiều cao hơn mét tám, là chủ tịch câu lạc bộ Anime của trường, bởi vì thân hình thon dài nhưng lộ vẻ gầy yếu, nên là đối tượng hotboy mà bọn con trong câu lạc bộ hâm mộ.

      cũng rất buồn bực tại sao mình lại gia nhập vào câu lạc bộ Anime này, ra thích viết lập trình và xây dựng chương trình điện tử (Multimedia programming) hơn nhiều so với vẽ truyện tranh, hoạt hình. Thường có người sùng bái là nhân vật cấp đại thần, vừa có thể viết chữ đẹp, vừa có thể hát hay, tuy rằng chỉ hát lần duy nhất tại lễ chào đón tân sinh viên của trường. . . Lập tức tạo thành scandal ồn ào. là sinh viên chính quy xuất sắc của Khoa Lập Trình Điện Tử, mới năm thứ hai được công ty lớn trong nước ký kết hợp đồng tuyển dụng.

      Hơn nữa, chơi game rất khá, là nhân vật cấp thần thủ.

      Nhưng cảm thấy những thứ này đều đáng là gì cả. “Ông trời thưởng cho Mãn Hán toàn tịch”…chợt câu như thế thoáng qua trong đầu . Đối với , rất nhiều bài thơ và lời kịch đều vô tự thông, căn bản thấy có gì khó khăn đối với môn Anime Multimedia này.

      Chỉ là biết đó, hiểu đó, hơn nữa vận dụng rất lưu loát, nhưng biết giải thích tại sao lại có khả năng này.

      cảm thấy Câu lạc bộ Anime này nhàm chán…vào lâu rồi còn thử thách mới lạ gì nữa. Có lẽ chỉ để hướng dẫn, đào tạo cho bọn thành viên dốt mà thôi… buổi chiều có thể chỉnh lý xong ấn bản chuyên san Anime của trường, nhưng bọn họ mặt mày lấm lem hì hục cả học kỳ cũng chỉ mới được vài trang.

      Phao động, kéo câu, rốt cuộc câu được con rùa. Nhưng cũng chẳng có cảm giác vui vẻ gì. Vì câu con rùa này, bố trí mưu kế, tính toán qua tỉ lệ xác suất thả mồi. Câu được cũng có gì bất ngờ.

      Ngay tại khi cưỡi con rồng chiến tiêu sái bỏ thấy được cái tên.

      An Bình.

      lập tức bỏ thần thú, chật vật từ cao ngã vào trong hồ. Kinh ngạc nhìn nữ mục sư trong giới nhân loại tên là An Bình, rảnh rỗi đứng bên bờ vung vẩy cần câu câu cá.

      đúng. phải là như vậy. Phải là mưa bụi Giang Nam, phải là dưới tàn liễu rũ. Phải là nàng với mái tóc bồng bềnh như mây xõa xuống vai, thoảng mùi hoa nhài. phải là trong khung nền quá sặc sỡ như vầy, phải là, phải là. . .phải là nền tranh sơn thủy, thủy mặc của Trung Quốc. Nhất định phải là…khi viết cho nàng câu “Ảo não, ám ước. . .” Thái nhi, nàng mắc cỡ đỏ mặt cười ngớt, tiếng cười thanh thúy đinh vang lên như tự Lâm Lang. . .”Nương tử!” chẳng những gõ ra chữ, mà còn muốn kêu to lên với màn hình máy tính.

      Mục sư thu cần câu lại, ngỡ ngàng trong chốc lát, “Phu quân?” ra sức bơi về phía nàng, sợ nàng biến mất. Mang theo tâm tình kích động đến rơi lệ mà chính bản thân cũng thể hiểu tại sao, đến bên nàng, làm vô số lần động tác hôn môi và ôm ấp, vẫn thể biểu lộ hết khát vọng của .

      Vẫn đợi, vẫn đợi…Có lẽ chính cũng vì sao luôn luôn muốn có bạn , luôn luôn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó đúng, cảm thấy nên làm như vậy.

      Giờ biết.

      “Nương tử” vừa gõ xuống bàn phím vừa rơi nước mắt, “Ta chờ được nàng…” “. . . Chàng lại gõ chữ sai nữa rồi. Phải là Mặc quân mới đúng chứ?” kích động ban đầu trôi qua, bọn họ quen nhau, lại cảm thấy như mơ, đều hiểu tại sao lại như vậy. Nhất là An Bình (nàng vốn phải tên này ). . .cảm thấy phản ứng của bản thân mình vô cùng kỳ lạ, có chút như bị bệnh thần kinh. Thân là nữ sinh năm nhất, là mới vừa tốt nghiệp trung học, tất nhiên là vô cùng e lệ bảo thủ, nhưng lại đối với Mặc Dư quân trước sau hết sức tự nhiên.

      dạy nàng chỉnh sửa lại ấn bản, đảm nhận nhiệm vụ đưa đón nàng, vì nàng đổi lại chuyên ngành, chở nàng chơi chiếc xe gắn máy. có nàng chỉnh sửa ấn bản, thậm chí đảm nhiệm chức vụ chủ tịch câu lạc bộ gì đó. Kéo nàng vào trong lòng, gọi nàng là nương tử, buộc nàng phải hét to tiếng phu quân.

      Như muốn chuyển đổi thế giới văn minh đại thành bối cảnh mưa bụi Giang Nam cổ xưa.

      An Bình hề có chút kinh nghiệm nào bị loại chiêu “Nước lạnh nấu ếch” và chiêu Băng hỏa cửu trọng thiên này “mãnh liệt công kích” đến đầu óc choáng váng, còn bị Mặc Dư quân lấy lý do “dạy nàng viết lập trình” hẹn hò.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng biết người đó chính là nàng.

      Chính là nữ tử dung mạo trong bức tranh thủy mặc kia, người ngẩng mặt lên nhìn , nở rộ nụ cười, thanh vang lên như tiếng vàng ngọc va chạm nhau thánh thót, cho dù cách màn hình cũng có thể cảm ứng được . . . Nương tử.

      Nàng nhìn . Ánh mắt của nàng tuôn trào tình cảm nồng nàn vô cùng quen thuộc, chỉ hàm chứa tia xác định.

      bước qua, nhàng “Nương tử, ta đợi nàng lâu.” Nàng bối rối chỉ vào đồng hồ “Nhưng mà ta mới tới trễ có 5 phút.” “ bậy, nàng tới trễ hai mươi mốt năm, bắt ta chờ hai mươi mốt năm lẻ 5 phút.” nhàng khiển trách.

      “Hai mươi mốt năm?” Vẻ mặt nàng mơ hồ “Ta đâu có lớn dữ vậy, phải hai mươi mốt năm a. . .” Thừa dịp nàng hồ đồ nhẩm tính, lặng lẽ choàng ôm vai của nàng.

      Đúng là như thế.

      Nàng khẽ cứng đờ người, nhưng chỉ cúi đầu, khóe miệng cười “. . . Đại ca, tiến độ hơi bị nhanh quá a?” “Ta chờ hai mươi mốt năm lẻ 5 phút, tiến độ như vầy quá chậm rồi, cần tăng tiến độ…” Rầm tiếng, cơn mưa hè giữa trưa ào ạt trút xuống. tay bung dù lên, tay kéo nàng vào lòng. . . xem con đường đại ở Đài Bắc này là yên vũ Giang Nam của Đại Minh triều.

      ( phiên ngoại hoàn)
      Mai Trinh thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :