Chương 33: Nghe đàn 15THÁNG 1 Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo ngọn cây, thanh quang đổ xuống, chiếu sáng tiểu viện màu xám. Trúc xanh bên tường tây nhàng chập chờn trong gió, phát ra thanh thanh thúy dễ nghe, trách được chỗ này gọi là “Thính Phong Uyển “, hóa ra lí do là đây. Thanh phong khẽ thổi, ánh trăng mông lung, cảm giác rất thanh khiết. Lưu Sương ngồi ở dưới hành lang, trước mặt là cây cổ cầm, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng lãng đãng, giống như nghĩ đến cái gì. Cả người đắm chìm trong ánh trăng sáng trong, thanh mà yên tĩnh. Đúng lúc Hồng Ngẫu tưởng rằng tiểu thư nhà mình trở thành tượng đá rồi, tay Lưu Sương đột nhiên chuyển động, nhàng chạm lên những dây đàn. Tay áo như mây, búp tay như lan, những ngón tay ngọc uốn lại, nhàng chậm rãi xoay vòng đầy thu hút. Trong lúc nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng đàn, như mưa rơi lên lá chuối, như lưu thủy đưa tình, êm tai uyển chuyển nên lời . Tiếng đàn lúc đầu mênh mông mãnh liệt, hình như có tiếng gió mưa, nhưng dần dần , có xu hướng cự tuyệt nghẹn ngào, thống khổ trong hoảng hốt, như dòng nước mùa xuân chậm chạp, dạ oanh rền rĩ. Tiếng đàn là tiếng lòng, Lưu Sương lúc này , vô luận như thế nào cũng thể đàn ra thanh vui vẻ . Nàng người, nhưng chưa từng được ngó qua lần, cũng chưa bao giờ được thấy cười, là chuyện bi ai cỡ nào chứ. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy chính mình như mây tịch mịch, gió gào thê lương như tiếng lòng đau xót, nhưng lại có người nào nghe được, người nào để ý. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt nàng, hàng mi dầy có tiêu điều, bên môi nụ cười khổ đau. Nước chảy mây trôi, khó khăn gặp lại, chút tình này như mây vô định, vẫn đến trong từng giấc mơ. Người đáng thương, bạc bẽo như mây gió, càng khó tương ngộ. Ngẫm cho tới bây giờ, người nhiều, đau nhiều. Hồng Ngẫu chưa bao giờ nghe thấy tiểu thư nhà mình đàn ra khúc nhạc bi thương đến vậy, giật nảy cả mình, biết phải làm như thế nào cho phải. Đàn xong khúc, Lưu Sương dùng tay khấu dây, ngừng tiếng đàn . Vầng trăng lên cao, thanh phong thổi, dư lượn lờ. Mặt Lưu Sương hồi phục điềm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng trái tim nàng có yên tĩnh hay , có lẽ chỉ có mình nàng biết. Trong viện chợt vang lên tiếng thở dài, chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng bi thương, Lưu Sương ngẩn ngơ, xác định tiếng thở dài đó phải của mình. Hồng Ngẫu dù sao cũng có học võ , thính lực so với Lưu Sương tốt hơn nhiều, sớm phát ra tiếng thở dài đó đến từ đỉnh đầu, trong tàng cây quế hoa. Liền quát tiếng: ” Tiểu tặc phương nào? Xuống đây!” Trong tay phóng ra ám khí, hướng lên tàng cây. Lưu Sương thản nhiên ngồi ở đó, thần tình lạnh nhạt, có chút kinh hoàng nào. Thích bò lên cây, đời này trừ Bách Lý Băng, còn có thể là ai? Có điều, thở dài như vậy giống phong cách của , phải hả hê mới đúng chứ. Chỉ nghe thấy tiếng “Ai nha” sợ hãi, bóng đen “Phù phù” rơi xuống trước mặt. “Ai u, ngã chết ta rồi. Hồng Ngẫu, tại sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy chứ, cẩn thận sau này có ai cưới ngươi!” Bách Lý Băng bưng cái mông ủy khuất . “Là ngươi hả, kẻ nào bảo ngươi lén lút bò lên cây vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là tiểu tặc đấy.” Hồng Ngẫu tiến lên đỡ Bách Lý Băng. Bách Lý Băng kêu thảm, dè dặt ngồi vào ghế Hồng Ngẫu mang đến. “Ngươi là mèo hả, có việc gì tại sao lại bò lên cây! đúng, ngươi hẳn là con khỉ con!” Hồng Ngẫu nhớ ra việc vẽ thêm con khỉ vào bức tranh Hàn Mai của Lưu Sương, nhịn được trêu chọc . Bách Lý Băng ngược lại nhìn Hồng Ngẫu, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo của mình, thỉnh thoảng dè dặt nhìn trộm Lưu Sương cái, thấy nàng chút động lòng ngồi đó, tóc dài bay trong gió, sắc mặt yên lặng bình tĩnh như mặt nước hồ thu, con ngươi trong suốt bình tĩnh có dù chỉ tia rung động. Cứ tưởng rằng, ngày hôm ấy trong cung cường hôn nàng, nàng gặp lại , dù thế nào, cũng phải xấu hổ. Nhưng mà, hôm nay, tình huống này, cho thấy nàng căn bản coi nụ hôn của là chuyện gì lớn lao, đúng là coi là tiểu hài tử rồi. Nhớ lại tiếng đàn của nàng, ngẹn ngào bi thương, vậy là phải vì . Trong lòng mặc dù cực kỳ nghẹn ngào ủy khuất, nét mặt của Bách Lý Băng lại giống như người khác thiếu nợ : “Tiểu Sương Sương, tại sao nàng lại đàn khúc nhạc bi thương vậy, có phải tam hoàng huynh khi dễ nàng .” Lưu Sương làm như nghe thấy, coi như khí. Tâm lý nàng kỳ có chút tức giận , nếu phải ngày ấy cường hôn nàng, làm cho Bách Lý Hàn nhìn thấy, lúc này, nàng phải ngồi ở đây . làm xằng làm bậy quen rồi, tự dưng lại liên lụy đến thanh danh của nàng. “ là khi dễ nàng rồi, ta tìm tam hoàng huynh chuyện phải trái phen!” Bách Lý Băng đứng lên, quơ ống tay áo, . Ống tay áo màu tím lóe sáng tím nhạt, thêu đóa mai trắng, dưới ánh trăng, hết sức nổi bật. “Hồng Ngẫu, tiễn khách!” Lưu Sương chưa từng tiếng nào chợt lạnh giọng ra lệnh. Bách Lý Băng nghe vậy, đôi mắt lập tức ngập nước, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng tuôn ra được giọt nào, con ngươi đen ngập nước đảo quanh, muốn khóc mà khóc được. Dưới ánh trăng thanh , giọt lệ long lanh, khiến người ta thể động lòng. Hồng Ngẫu sớm mềm lòng, vỗ vai Lưu Sương : “Tiểu thư, Tĩnh Vương vất vả đến đây, cho ngồi lúc .” Kỳ Lưu Sương cũng phải giận Bách Lý Băng nhiều lắm, chỉ giận động chân động tay với nàng. Nhưng Lưu Sương chợt nghĩ, chỉ là thiếu niên, tuy thân phận là hoàng tử cao quí, nhưng sợ là chưa từng được hưởng tình cảm thương đích thực, nếu , đêm trúng độc ra những lời đau thương đấy. Nhìn khuôn mặt nhắn của ửng đỏ u oán , nàng làm sao mà lạnh lùng cho được . Trong lòng ai oán thở than, thiếu niên này, đúng là khắc tinh của nàng. Bách Lý Băng thấy thần sắc Lưu Sương thư hoãn rồi, lau nước mắt, giọng : “Tiểu Sương Sương, ta muốn nghe đàn!” Lưu Sương thở dài tiếng, bàn tay mềm mại khẽ đưa, lại bắt đầu đánh đàn. Ánh trăng mênh mông chiếu rọi, bóng cây lắc lư, tiếng đàn uyển chuyển, cảnh đẹp lời nào có thể diễn tả. Nhưng mà, có người quen nhìn, hết lần này tới lần khác muốn tới phá hư cảnh đẹp. “Các ngươi vui vẻ nhỉ!” Cửa sân chợt vang lên thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lưu Sương quay đầu, ánh trăng như nước, bao phủ thân ảnh bạch y, chậm rãi đến. Lưu Sương có chút ngạc nhiên, cho đến nay chưa từng canh ba nửa đêm đại giá quang lâm đến tiểu viện của nàng, vận khí của nàng tối nay cũng là tốt, xui xẻo hết lần này tới lần khác. Lần này biết hiểu lầm thành thế nào, tùy muốn thế nào cũng được, cũng phải lần đầu tiên nữa rồi, dù sao trong mắt , nàng chẳng qua chỉ là dâm phụ muốn câu dẫn đứa em trai chưa trưởng thành của chồng. Cúi đầu tiếp tục đánh đàn, coi như chưa có việc gì xảy ra. Bách Lý Hàn ngược lại có vẻ tức giận, chăm chú thưởng thức cây quạt cán ngọc trong tay, khóe môi cười nụ cười như vô tình. biết là cười hay cười giả, vẻ mặt kín đáo khiến kẻ khác cách nào thăm dò. Bách Lý Băng cũng có chút ngoài ý muốn, phái người tìm hiểu kĩ lắm rồi, hoàng huynh đối với Lưu Sương cho tới bây giờ chỉ có lạnh nhạt hờ hững , tại sao lại nửa đêm nửa hôm mò tới đây, lẽ tin tức thu được sai rồi? “Ngũ đệ, tới từ khi nào, tại sao thông báo tiếng?” Bách Lý Hàn tự tiếu phi tiếu hỏi thăm. Bách Lý Băng đứng dậy, thầm nghĩ: nếu ta thông báo, huynh đồng ý cho ta tiến vào sao? Nhưng mà trong miệng vẫn : “Băng nhi tới tìm tam tẩu , vì thế quấy rầy Tam ca. Tam ca ngồi xuống cùng nhau nghe đàn , kỹ thuật đánh đàn của tam tẩu , là ngờ được.” Bách Lý Hàn hai mắt lấp lánh nhìn Lưu Sương, vung vẩy cây quạt, thản nhiên : “ vậy sao, tối nay bổn vương muốn nghe cho thỏa thích! Nhưng mà…………….” quay đầu nhìn về phía Bách Lý Băng : “Ngũ đệ, ngươi nghe rồi, cần nghe nữa đâu, đêm khuya, hay là sớm hồi phủ của chính mình !” Bách Lý Hàn chút khách khí đối với Bách Lý Băng, hạ lệnh trục khách. Bách Lý Băng ủy khuất nhìn Bách Lý Hàn : “Tam ca, tối nay ta , có được ?” “ được!” Bách Lý Hàn lạnh lùng ra lệnh . “ , Tiểu Sương Sương, ngày khác ta lại đến làm khách, khuê phòng của nàng ta vẫn giữ lại, dược thảo của nàng, ta cũng cho người hàng ngày tưới bón!” Bách Lý Băng đùa đùa vừa cười vừa :. “Ngươi gọi nàng là cái gì?” Sắc mặt Bách Lý Hàn trở nên lạnh như băng, lạnh giọng . Bách Lý Băng giống như con thỏ, chuồn tự lúc nào rồi. Trong nháy mắt tiểu viện trở nên an tĩnh, Lưu Sương ngừng đánh đàn, thản nhiên nhìn Bách Lý Hàn, nghĩ thầm, hạ màn được rồi, mắng nàng cho xong rồi . Chờ lát, vẫn có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lên. Trong mắt Lưu Sương giờ chỉ có nụ cười của , dưới vầng trăng, như băng giá mùa xuân, khiến người ta phát run. Cái này có ý tứ gì, Lưu Sương nghĩ mãi ra, rất ít khi nàng có thể chứng kiến Bách Lý Hàn tươi cười, khỏi có chút ngây ngẩn. Chưa từng nghe có người nào trước khi phát hỏa lại nở nụ cười. Bách Lý Hàn cũng rằng, thản nhiên ngồi vào ghế mà Bách Lý Băng ngồi lúc nãy, thản nhiên nhắm hai mắt lại, : “Lưu Sương, đàn cho ta khúc , nên phụ cảnh đẹp thế này.” Gọi nàng Lưu Sương, còn tự xưng là ta! như thế này, Lưu Sương càng hồ nghi, trông thấy thản nhiên tự đắc ngồi lên ghế, muốn nàng đàn cho nghe sao? tưởng bở sao! Lưu Sương cố kìm nén bực bội, khẽ cắn môi dưới, ngón tay đưa vòng, chuỗi nhạc bật ra. Lần này phải khúc nhạc ôn nhu thắm thiết, cũng phải bi thương thê lương, mà là kim qua thiết mã, bão tố rền vang. Trong lúc nhất thời, khắp sân là tiếng mưa tiếng gió, tiếng đàn như tiếng vó ngựa xé tan màn đêm, đập nát vầng trăng, như đao kiếm muốn chọc thủng trời đêm. Khí phách lớn, phồn rất nhiều, cao chói tai, tay Bách Lý Hàn cầm cây quạt cũng phải phát run lên. Tiếng đàn như vậy, sợ là ngay cả người chết có nghe được cũng phải đội mồ sống dậy vì ầm ĩ. Huống chi là đây, sớm biết rằng nàng đàn cho nghe, chẳng ngờ nàng lại nghĩ ra cái biện pháp này để chà đạp lỗ tai của ……………. About these ads
Chương 34: Bát nước hắt 16THÁNG 1 thể ngờ được, đôi tay ngọc của nàng dài thon thả, mềm mại xương, lại có thể đàn ra khúc nhạc chói tai đến vậy. Mượn ánh trăng, bất động thanh sắc đánh giá nàng. Lông mi của nàng rất dài, nhưng cong, buông xuống thẳng tắp, như đuôi phượng hoàng (con này truyền thuyết tả là đuôi dài 80cm trở lên), che khuất đôi mắt đẹp long lanh như ngọc. Hàm răng cắn đôi môi kiều diễm đỏ mọng, giống như giận dỗi ai đó. Ngón tay ngọc như bay, tay áo khẽ bay, giờ phút này, dường như nàng hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn. Nhưng, Bách Lý Hàn biết nàng có, bởi vì lưng nàng cứng ngắc, biết bởi vì ngắm nàng kỹ lắm. Từ khi biết nàng chính là thiếu niên cứu ở Thanh Mỗ Sơn, ấn tượng của Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương liền thay đổi hẳn. phải loại người hồ đồ (ờ ờ, mà là loại người rất rất hồ đồ), thử nghĩ mà xem, nếu nàng là người tham luyến hư vinh, năm đó ra lời từ biệt, hôm nay cũng lờ chuyện năm đó chẳng đề cập đến chữ. Nhớ lại thái độ đối xử với nàng trong vài ngày gần đây, khỏi có chút xấu hổ. Nhưng, phải xin lỗi, đối với , là chuyện rất khó khăn , chưa từng xin lỗi với ai. biết thương tổn nàng rất sâu sắc. Chẳng hạn như đêm động phòng, vốn có thể ôn tồn giải thích cho nàng, nhưng lúc ấy, rất phẫn nộ. Chẳng hạn như việc nghiệm thân, vũ nhục thân thể nàng. Chẳng hạn như việc cường hôn nàng xe ngựa, vũ nhục trái tim nàng. Chẳng hạn như cùng cách, tổn hại danh tiết của nàng ……….. Từng đấy chuyện, chỉ sợ câu xin lỗi thể giải quyết hết . Lưu Sương vừa đánh đàn vừa nhìn trộm Bách Lý Hàn. Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ nam tử, giống như trầm tư, vẻ mặt rất khó lường. Trong tiếng đàn ầm ĩ này, vẫn còn có thể trầm tư, Lưu Sương rất là bội phục, bỗng nhiên nàng nhận ra tức giận của mình chẳng hay ho lắm. Ngón tay nhấn cái, tiếng đàn dừng lại . Trong nháy mắt trong viện chỉ còn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc. “Tối rồi, Vương gia nên về ngủ !” Lưu Sương thản nhiên . Nàng đuổi , nhận thức việc này, làm Bách Lý Hàn hụt hẫng giải thích được. Mới vừa rồi còn đứng ngoài cửa nghe nàng đàn lâu, lúc đầu, tiếng đàn của nàng thâm tình mà bi thương, nếu chưa từng có tình cảm sâu sắc với ai đó, tuyệt đối thể đàn ra khúc nhạc thu hút người nghe đến vậy . Trái tim của nàng, nhất định dành cho người, người kia hiển nhiên phải Ngũ đệ của , dễ dàng nhìn ra điều đó từ cuộc chuyện của hai người, vậy là người thế nào? Nhìn đôi mắt Lưu Sương thanh nhã động lòng người, trong lòng khỏi tràn ngập xúc động. Môi khẽ cong lên nụ cười yếu ớt, : “Ngươi vội vã đuổi ta như vậy sao? Chẳng lẽ, ngươi muốn phu quân lưu lại đêm sao?” Những lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của Lưu Sương. Nàng nhìn ra được, giỡn, dù cho là vậy, Lưu Sương vẫn cảm thấy hoảng sợ, bởi vì trò đùa này có chút mập mờ. Lưu Sương cưỡng chế hoảng hốt trong lòng, thản nhiên : “Lưu Sương dám hy vọng xa vời, Lưu Sương vẫn ghi nhớ lời thề đêm đó của Vương gia.” Đúng vậy, những lời đêm động phòng hoa chúc, nàng dù muốn, trọn đời này cũng thể quên. Người khác vào đêm động phòng hoa chúc thề ” Bạch đầu giai lão, bất ly bất khí “, đổi lại là nàng, lời thề nàng nhận được là “Cả đời cùng cách, vĩnh viễn ngươi”. “Ngươi vẫn ghi nhớ sao?” Bách Lý Hàn khẽ như gió thoảng qua. Lưu Sương nâng đôi mắt, trong lòng có chút tức giận, thanh lạnh lùng : “Đúng vậy, Lưu Sương cũng muốn quên, nhưng mà có người luôn dùng hết sức lực nhắc nhở, dù muốn quên cũng rất khó!” Nàng quên ngày ấy ở xe ngựa, lần nữa lập lại những câu chữ đả thương trái tim nàng. Bách Lý Hàn nhíu mày, khó khăn : “Nếu như, ta thu hồi những câu chữ đấy?” Thu hồi? Lưu Sương nghiêng đầu, thanh lạnh lùng : “Ngươi biết cái gì gọi là bát nước hắt lấy lại được ? Xin lỗi, Lưu Sương muốn nghỉ ngơi rồi, Vương gia thỉnh tự tiện.” Dứt lời, Lưu Sương chậm rãi cất bước vào phòng. Ánh trăng giãn ra, chiếu sáng mọi thứ trở nên ràng, tẩy màn đêm tĩnh mật, ánh trăng nhàn nhạt thản nhiên bao phủ Bách Lý Hàn. đứng yên ở đó, vẫn lẳng lặng cười mình. Ánh nến hắt lên cửa sổ bóng người thanh nhã mảnh mai xinh đẹp động lòng người, nhìn trong chốc lát, đột nhiên xoay người, ra ngoài. Tĩnh vương phủ San Hô và Linh Lung trải chăn gối trong phòng Bách Lý Băng, rèm cửa rung lên, Bách Lý Băng nhàng vào, gương mặt tuấn mỹ tà, mây đen giăng đầy. im lặng tới trước giường, đợi San Hô kéo phẳng chăn, nghiêng người dựa lên giường, cặp mắt đẹp xuất hàn ý lạnh cả người. San Hô cùng Linh Lung lại càng hoảng sợ, từ khi bắt đầu hầu hạ Bách Lý Băng tới nay, hai người chưa bao giờ gặp qua bộ dáng mất mát lạnh lùng như này ở Bách Lý Băng. Chủ tử luôn luôn tùy hứng buông thả, cười đùa vô thường, để chuyện gì vào mắt. Nhưng đêm nay, bộ dáng của , chỉ là trong lòng có tâm , còn là tâm thể giải quyết. Hai người cũng dám hỏi, dè dặt lui xuống. Bách Lý Băng đột nhiên mở miệng, : “San Hô, ngươi gọi Đại Mi Vũ vào đây.” San Hô lên tiếng rồi , Bách Lý Băng từ giường ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Linh Lung, ngươi thích nam nhân như thế nào?” Linh Lung ngẩn ngơ, còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề. Vương gia đột nhiên lại hỏi nàng vấn đề này, muốn gả nàng sao? Linh Lung cuống quít quỳ mặt đất : “Vương gia, Linh Lung vẫn còn muốn hầu hạ Vương gia mấy năm nữa!” Bách Lý Băng rên lên: “Ngươi nghĩ cái gì vậy, bổn vương chỉ hỏi ngươi thích nam nhân dạng gì, muốn gả ngươi !” Linh Lung biết mình hiểu lầm, rất là xấu hổ, nhưng, phải như thế, vậy Vương gia hỏi vậy là … chẳng lẽ ? Linh Lung đột nhiên sáng tỏ thông suốt, xem bộ dáng nghiêm túc của Bách Lý Băng, chẳng lẽ Vương gia có mối tình đầu. Đây là chuyện đáng mừng, trước đây, Bách Lý Băng tuy phong lưu, đùa giỡn vô số nữ nhân, nhưng mà, chẳng qua chỉ là đùa cho vui, chưa từng lòng thích ai. Hôm nay, chẳng lẽ Vương gia chân tâm ý thích người? “Vương gia, Linh Lung thích nam nhân giống như Vương gia!” Lúc này, nên đả kích . “ sao?” Đôi mắt Bách Lý Băng bừng sáng, nhưng lập tức ảm đạm. Linh Lung thích có ích lợi gì, nếu nàng thích làm sao bây giờ? “Vương gia, Đại Mi Vũ tới rồi!” San Hô đừng ở ngoài cửa bẩm báo . “Cho ta vào !” Bách Lý lạnh lùng . Vừa dứt lời, bức rèm che liền bị cánh tay trắng nõn mảnh khảnh xốc lên, Đại Mi Vũ mặc quần áo trắng đến, gương mặt vẫn che bởi cái khăn như cũ. “Nô tỳ bái kiến Tĩnh Vương gia!” Đại Mi Vũ xong, quỳ gối mặt đất. Bách Lý Băng cũng gì, đứng dậy chậm rãi tới trước mặt nàng, đưa tay lột cái khăn che mặt xuống. Cặp mắt đen láy lóe sáng quét qua vết sẹo, vừa nhìn vừa cau mày hỏi: “Vết sẹo này có bao lâu rồi?.” Đại Mi Vũ suy nghĩ chút, ôn nhu : “Gần tháng rồi ạ.” Bách Lý Băng buông tay, thở dài : “Đáng tiếc , nếu lúc đầu dùng kim sang dược, để lại sẹo như này.” Lắc đầu, : “San Hô, ngươi phái người vào cung mời ngự y.” San Hô lên tiếng rồi . Đôi mắt Đại Mi Vũ bừng sáng, : “Vương gia, chẳng lẽ vết sẹo của nô tỳ có thể xóa được?” Bách Lý Băng thấy đôi mắt ta tràn ngập ánh sáng hy vọng, giễu cợt cười tà: “Ai là mời ngự y cho ngươi!” Linh Lung biết chủ tử nhà mình lại trêu người, hé miệng cười cười. Đại Mi Vũ nào có biết điều đó, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngấm, phi thường thất vọng cúi đầu, giọng : “Là nô tỳ suy nghĩ nhiều, nô tỳ nào dám hy vọng xa vời Vương gia thỉnh ngự y vì nô tỳ!” . Bách Lý Băng híp mắt nhìn ta, nghĩ thầm, nữ tử nhát gan này dù có đẹp như thiên tiên, trừ ra nhảy múa, còn điểm nào sánh được với Tiểu Sương Sương chứ. About these ads
Chương 35: Xích Phượng 17THÁNG 1 Ngày thứ hai, Thính Phong Uyển được yên tĩnh vắng vẻ như mọi khi, nha hoàn thị vệ ra vào liên tục. Từ sáng sớm, có người hầu phụ trách trồng cây trồng hoa xách nước tưới cây hộ Lưu Sương. Vừa mới rời giường, lập tức có thiếp thân thị nữ của Bách Lý Hàn là Khinh Y và Tiêm Y cùng mấy thị nữ khác mang đồ ăn sáng vào, còn cung kính lễ phép hỏi Lưu Sương bữa trưa bữa tối muốn ăn gì, để nhà bếp còn chuẩn bị cho sớm. Đồ ăn sáng vừa ăn xong, Bách Lý Hàn lại cho người mang đến rất nhiều vải vóc, tơ tằm Yên La, phượng dục trù, tất cả đều là hàng thượng đẳng, là để Lưu Sương may thêm quần áo. Kẻ ngu cũng nhìn ra thái độ của Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương đột nhiên tử tế lên. Lưu Sương đương nhiên cũng phát ra, trong lòng ngược lại có nổi nửa điểm mừng rỡ, nàng ngu đến mức tưởng rằng Bách Lý Hàn đột nhiên nàng, dựa vào cái gì chứ? Đến tột cùng là nguyên nhân gì, chẳng lẽ biết nàng chính là ân nhân của . Hẳn là có khả năng đó, bởi vì chuyện này chỉ có mình nàng biết, mà nàng, chưa bao giờ ra. Lưu Sương lười nhác chẳng thích thú gì mấy thứ đó, nhưng vẫn muốn dò xét dụng ý của . Nghĩ lát, Lưu Sương với Hồng Ngẫu: “Chuẩn bị chút, chúng ta đến Lưu Phương Y Quán.” Sau khi Hồng Ngẫu chuẩn bị xong túi thuốc, Lưu Sương liền cùng Hồng Ngẫu ra sân. Thị vệ đứng ở cửa vừa thấy, dám cản, vội vàng chạy bẩm báo. Khi Lưu Sương tới cửa lớn, xe ngựa vương phủ đứng ở cửa chờ, Tiêm Y mỉm cười : “Vương phi, mời lên xe.” Vừa vừa đến bên dìu đỡ. Phục vụ rất chu đáo, hai người ngồi lên xe ngựa, về phía “Lưu Phương Y Quán”. Mấy ngày gặp, dược xoa thấy Lưu Sương, vẻ mặt có chút lãnh đạm. Lưu Sương rất kinh ngạc, xưa nay dược xoa là người trung hậu cương trực mà hòa ái, chưa từng có thái độ như vậy với ai . “Dược xoa, gần đây trong y quán xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Sương thản nhiên hỏi. Dược xoa cung kính đáp: “Bẩm Vương phi, xảy ra chuyện gì!” Dứt lời thêm cái gì nữa. Gọi nàng Vương phi, gọi nàng là tiểu thư như trước nữa. Hóa ra dược xoa lạnh nhạt vì nàng làm Vương phi, nhưng mà đâu biết nỗi khổ tâm của nàng. “Sư huynh nhà ta trở về chưa?” Nhớ tới sư huynh lần trước vội vã ly biệt, Lưu Sương cảm thấy rất nhớ nhung. “Chưa từng!” Dược xoa trầm giọng , mấp máy môi, giống như muốn gì đó, nhưng lại gì. Xem ra dược xoa giận nàng ít, gương mặt vốn xấu xí và trầm, khiến người khác thể thăm dò được điều gì. Lưu Sương ấm ức thở dài, nàng biết tính tình dược xoa , nếu còn hỏi thà chuyện với đầu gối còn hơn. Hôm nay trong y quán ít người bệnh, Lưu Sương liền bận lu bù. Bận suốt ngày, cho đến khi mặt trời ngả về tây, Lưu Sương vẫn ở lại trong y quán, nàng muốn trở về, nàng muốn ở lại đây càng lâu càng tốt. Nhưng có tiếng đập cửa, Lưu Sương ngẩng đầu, trông thấy xa phu. “Vương phi, còn sớm nữa, nên trở về phủ rồi!” trầm giọng . Quả nhiên là trốn xong , Lưu Sương thở dài, nhìn thấy trời bắt đầu tối, liền cùng Hồng Ngẫu lên xe ngựa. Xuyên qua rèm cửa xe ngựa, Lưu Sương phát mới chỉ có mấy ngày, hoa cỏ héo tàn, cảnh tượng thê lương tiêu điều. Trái tim Lưu Sương càng tiêu điều hơn thế . Hoàng hôn càng ngày càng nặng, là lúc ăn tối, đường rất ít người qua lại, chỉ có xe ngựa của bọn họ, chậm rãi lăn bánh. Đột nhiên, có đóa hoa khô bị gió thổi bay lên, tiếp theo là đóa thứ hai, đóa thứ ba ………….. rồi vô số đóa, bị gió cuốn lên, trong nháy mắt như sinh vật sống, theo gió bay tới xe ngựa. Như vòi rồng, muốn thổi bay nắp xe. Dù nhìn qua thấy đẹp mắt, nhưng Lưu Sương vẫn cảm thấy nguy hiểm. Bởi vì, cơn gió này rất quái dị. Tuấn mã hí vang, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, xa phu đột nhiên nhảy lên, hai tay áo mở ra, thổi ra gió, bắt được những cánh hoa. Nhưng vẫn có hai đóa hoa xuyên qua, bay vào bên trong xe ngựa, bị Hồng Ngẫu bắt được. Vừa chạm vào tay, liền hóa thành bột phấn. Chỉ là bông hoa héo, lại có thể phát ra uy lực lớn như vậy, Lưu Sương nhịn được cắn vào lưỡi cái. “Tiểu thư, đừng nhúc nhích, có người tập kích chúng ta!” Hồng Ngẫu giọng . còn chưa xong, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, con đường tĩnh lặng, giống như tiếng cười của ma quỉ. Sương đêm xuống, nữ tử đứng ở đầu đường. Vóc người thon cao yểu điệu, váy áo màu đỏ ánh bạc, chân giày đỏ, ta đứng đó cười, giống như đóa hoa sen nhô lên từ mặt nước. Con đường tranh tối tranh sáng, vì có xuất của ta trở nên sáng sủa. Lông mi ta rất dài, thủy mâu ướt át, nhiếp nhân tâm phách. Nhưng mà, nếu ngươi nhìn kỹ, phát , trong đáy mắt ta lóe ra hàn ý. Cho dù ta mỉm cười, toàn thân vẫn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Lần trước, khi Bách Lý Băng giả vờ ám sát Lưu Sương, mặc dù làm ra rất nhiều động tác dọa người, ra những câu kinh khủng, nhưng, Lưu Sương cảm thấy lạnh sống lưng như thế này. Trong phút chốc, Lưu Sương hiểu ra, nữ tử này, là sát thủ chân chính. “Hóa ra là Xích Phượng của Thu Thủy Cung giá lâm, tiếp đón từ xa được.” Lưu Sương nghe thấy xa phu thản nhiên . Thanh rất quen tai, đúng là thanh của Trương Tá, là thiếp thân thị vệ của Bách Lý Hàn, trở thành xa phu từ lúc nào vậy? cần nghĩ cũng biết, là do Bách Lý Hàn phái tới giám thị nàng, bất quá, coi như là hữu dụng. “Di!” Xích Phượng bị nhận ra, nhàng di tiếng, : “Ngươi phải mã xa phu?” Trương Tá khẽ nhíu mày, thản nhiên : “ biết Xích Phượng tới đây, có gì muốn làm sao.” Xích Phượng cười khanh khách : “Bổn nương đương nhiên là tới lấy mạng kẻ khác. Để lại người xe rồi ngươi tự rời ! Nếu ngươi biết thân phận của ta, chắc cũng biết ta chưa bao giờ thất thủ!” “ thất thủ sao? Vậy thử lần !” Trương Tá dứt lời, xoảng tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lên, nhảy tới trước mặt Xích Phượng. Lưu Sương ngồi ở trong xe ngựa chỉ nghe thấy bên ngoài đinh đinh , chắc chắn là trận quyết đấu. Hồng Ngẫu nơm nớp lo sợ : “Tiểu thư, Trương Tá bị thua chứ, người nọ ta chưa từng thất thủ, tiểu thư, người đắc tội với người lợi hại như thế từ lúc nào vậy!” Sắc mặt Lưu Sương tái nhợt mà : “Ta nghĩ ta chưa từng đắc tội với ta, ta có thể là sát thủ, được ngươi ta thuê tới giết người !” “Hả? !” Hồng Ngẫu sợ đến nỗi mặt còn chút máu. Thu Thủy Cung, là tổ chức sát thủ tối cao nhất giang hồ sao? Đây là danh tự vang vọng giang hồ, nghe , chỉ cần ngươi đưa ra cái giá hợp lý, có muốn bọn họ ám sát hoàng đế cũng thành vấn đề, tuyệt đối thất bại. Nghe Thu Thủy Cung có tứ đại sát thủ lợi hại nhất, Xích Phượng, Mặc Long, Tử Diên, Kim Hổ. Nữ tử trước mắt , đúng là Xích Phượng. Thu Thủy Cung dĩ nhiên phái ra Xích Phượng tới giết các nàng, biết là vinh hạnh hay bất hạnh đây. Hồng Ngẫu nàng dù sao chỉ là tiểu nha hoàn, theo Đoạn Khinh Ngân học mấy chiêu mèo cào, vô luận như thế nào cũng đấu lại Xích Phượng . “Tiểu thư, chúng ta trốn !” Hồng Ngẫu run giọng . Lưu Sương biết, tùy tiện trốn ra, phải giải pháp sáng suốt, bởi vì, biết Xích Phượng có viện binh hay , biết đâu trốn trong bóng tối để ôm cây đợi thỏ. “ cần sợ, chờ chút , Trương Tá là thiếp thân thị vệ của Bách Lý Hàn, phải người bình thường, ta tin tưởng có thể đánh bại Xích Phượng !” Lưu Sương trấn tĩnh vỗ vai Hồng Ngẫu, an ủi , kỳ trái tim Lưu Sương cũng rất lo sợ. Chỉ đánh chiêu, Trương Tá liền biết mình phải đối thủ của Xích Phượng, dù cho đủ khả năng đánh tay đôi với ta, cũng vẫn còn hai nữ tử trói gà chặt ngồi trong xe, có khả năng bảo vệ an toàn cho các nàng . ngờ, Thu Thủy Cung tìm tới Vương phi, là kỳ quái. Trương Tá liên tục tấn công, làm cho Xích Phượng lui lại mấy bước. Thừa dịp đổi chiêu, tay trái đưa vào trong áo, lấy ra hỏa tiễn, bắn lên trời. đạo ánh sáng như sao chổi bắn thẳng lên bầu trời đen, đúng lúc kết thúc nổ oành tiếng bắn ra khắp nơi. Pháo hoa bắn ra màu xanh lam đậm, đẹp như đóa ngân hoa. Bay lả tả, trông rất đẹp mắt. Con mắt Xích Phượng lóe lên tia tàn nhẫn , ta đột nhiên ra chiêu, chiêu thức cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào trước ngực Trương Tá. ta ngờ xa phu này lại lợi hại vậy, nhất thời khinh thường, bị lợi dụng khoảnh khắc mà bắn ra tín hiệu cầu cứu, trong lòng cực kỳ ảo não. Trước khi cứu binh tới đây, phải lấy được tính mạng của nàng kia, nếu thất thủ, tránh được trừng phạt của Cung chủ. Trong lòng Xích Phượng quýnh lên, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa cay độc, sau khi bức lui Trương Tá, ta đột nhiên phi thân lên xe ngựa, kiếm trong tay chọc thẳng vào xe. Đôi mắt Trương Tá phát lạnh, đột nhiên lao đến, dùng thân chắn kiếm. Kiếm cắm vào bên sườn , lại bị Xích Phượng lưu tình chút nào mà rút ra, lần nữa đâm hướng vào trong xe ngựa. trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ phía sau xe ngựa, đột nhiên lòe ra bóng đen, đưa tay ra, chặn kiếm của Xích Phượng, chỉ nghe được “Đinh đương” tiếng, Xích Phượng bị chấn động nhảy xuống khỏi xe ngựa, bóng đen cũng theo quán tính lui lại phía sau mấy bước. About these ads
Chương 36: Thoát hiểm Màn đêm chậm rãi phủ xuống, trăng, vì sao cũng có, bốn phía đen như mực, chỉ có ngọn đèn mơ hồ từ ngôi nhà bên đường. Lưu Sương nhìn qua màn xe, thấy thân ảnh cứng cỏi trầm mặc, như tảng đá đứng cạnh xe. mặc áo choàng đen, có thể thấy lờ mờ mấy sợi tóc màu đỏ chìa ra khỏi áo choàng. Là dược xoa! Lưu Sương chưa bao giờ biết dược xoa cũng có võ công? Hồng Ngẫu nhìn thấy dược xoa, trong lòng buông lỏng. Mặc dù Đoạn công tử phái nàng bảo vệ tiểu thư, nhưng, Hồng Ngẫu vẫn biết, kỳ bằng vào với công phu mèo cào của nàng, công tử làm sao yên tâm cho được. Khẳng định còn có người thầm bảo vệ tiểu thư, chỉ có điều người nọ chưa bao giờ lộ diện, Hồng Ngẫu còn tưởng là tồn tại. ngờ tối nay, Xích Phượng lại khiến người đấy lộ diện, mà người nọ, lại là dược xoa. Mà võ công của dược xoa , lại lợi hại ngờ. Xích Phượng ổn định thân hình, ngưng thần nhìn lại, bên cạnh thùng xe, người đứng đó sừng sững. Trong tay cầm binh khí, phải đao phải kiếm, là thứ binh khí ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tóc của , lại còn là màu đỏ . Mặt Xích Phượng mơ hồ biến sắc, kích vừa rồi, Xích Phượng biết công lực người này so với mình hề thua kém. Chẳng qua chỉ là Vương phi nho , sao lại xuất nhiều cao thủ đến vậy? Trong ấn tượng của Xích Phượng , thị vệ của Vương gia chẳng qua chỉ là đồ trưng bày cho có. Xích Phượng đảo mắt, thấy xa phu vừa bị thương đứng bên trái xe, kẻ tóc đỏ đứng bên phải xe. “Hồng mao quỷ, hãy xưng tên ra, nãi nãi muốn giết kẻ vô danh.” Xích Phượng cười khanh khách , nhưng trong tiếng cười có chút run rẩy . Dược xoa vốn phải người nhiều, lúc này cũng thèm đáp lời, tấn công Xích Phượng, chỉ đứng bên cạnh thùng xe, lạnh lùng nhìn chăm chú Xích Phượng, đôi mắt lóe sáng trong màn đêm. Xích Phượng cười khan hai tiếng, xem tình hình hôm nay khó có thể đắc thủ, định thừa cơ bỏ chạy. Trong bóng tối đột nhiên thổi tới cơn gió, người nhảy ra từ bóng đêm, Xích Phượng cảm nhận được khí tức cao ngạo lạnh lẽo, nhịn được cười khanh khách. Là Mặc Long. Mọi sát thủ của Thu Thủy Cung đều biết, Xích Phượng chưa bao giờ cần người khác tương trợ. Kỳ , phải là vì ta thích, mà là ta cần. Nhưng mà, tối nay, ta cần , nên vì thế, ta rất hoan nghênh xuất của Mặc Long . Mặc Long nhàng đứng bên, hắc y tung bay, mặt cũng che bằng cái khăn đen. lạnh lùng nhìn chăm chú Xích Phượng : “Muốn trợ giúp sao?” Ngữ khí nhàng lãnh đạm , hình như chỉ cần Xích Phượng khẽ lắc đầu, biến mất bất cứ lúc nào. Xích Phượng cắn răng, tự trách mình tự tin quá mức, vì thế ta che mặt. Nếu nhiệm vụ thất bại, ta khó có thể tưởng tượng ra cung chủ trừng phạt ta như thế nào. Cho nên, thể gật đầu. Mặc Long chứng kiến ta gật đầu, thả người nhảy tới, đến trước mặt dược xoa. Dược xoa nhanh chóng giơ tay đỡ chiêu, hai người bắt đầu giao chiến. Xích Phượng cười duyên đến thùng xe, đưa kiếm lướt qua, màn xe bị chém thành mảnh , rơi xuống lả tả. Trong xe rất tối, nhìn cái gì, Xích Phượng đâm tới kiếm, nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, Trương Tá chặn kiếm lại. Xích Phượng hiển nhiên ngờ được, kẻ bị trọng thương là Trương Tá, còn có khí lực ngăn cản ta, nhất thời có chút tức giận, hung hăng đá lăn xuống đất. Dí kiếm vào cổ họng , nhìn , lạnh lùng : “ biết tốt xấu!” Trương Tá mất máu quá nhiều, lúc này, còn khí lực đánh trả. Chắn hẳn sắp mất mạng rồi. Trong xe chợt truyền ra thanh thanh nhã của nữ nhân: “Hạ thủ lưu tình, ngươi phải muốn mạng của ta sao, muốn lấy , việc gì phải làm khó người vô tội!” Tiếng vừa dứt, nữ tử chậm rãi ra, lúc này, mặt trăng bắt đầu vén mây xuất . Nhờ ánh trăng, Xích Phượng thấy gương mặt trắng nõn của nàng kia, mặc dù phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có thu hút rất riêng. Mặc dù đáy mắt nàng có chút sợ hãi, nhưng thần sắc vẫn trấn tĩnh. sau nàng là tiểu nha hoàn. Nàng thẳng đến bên Trương Tá, tay đẩy mũi kiếm của Xích Phượng ra. Sau đó cũng nhìn đến Xích Phượng, chỉ chăm chú mở vạt áo Trương Tá, lấy ra lọ thuốc từ trong người, nhàng rắc thuốc lên vết thương. Sau đó, lại xé tay áo băng vết thương của Trương Tá. “Vương phi! Mau chạy , đừng để ý tới thuộc hạ!” Trương Tá khiếp sợ , giãy dụa muốn đứng lên. Lưu Sương ấn xuống, thản nhiên : “Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương quá nặng, nếu còn di chuyển toàn mạng!” Có lẽ là có chút khiếp sợ, Xích Phượng nhất thời ra tay, tò mò nhìn Lưu Sương coi ai ra gì rịt thuốc cho thuộc hạ. Vương phi lại để ý sinh tử đắp thuốc cho kẻ khác, là khó tin. Dược xoa chứng kiến Lưu Sương ra, trong lòng quýnh lên, muốn thoát khỏi Mặc Long, nhảy tới chỗ Lưu Sương. Nhưng, Mặc Long võ công tương đương , nhất thời thể thoát khỏi. Mặc Long đột nhiên lên tiếng với Xích Phượng: “Còn chưa động thủ!” Xích Phượng nghe vậy, tay ngọc duỗi ra, kiếm quang chợt lóe, đâm tới Lưu Sương. đề phòng Hồng Ngẫu cũng đâm về phía mình, lắc mình né qua, muốn đại khai sát giới, đâm chết kẻ cản đường này. Lưu Sương thản nhiên đứng lên, : “Dừng tay, thứ ngươi muốn chỉ là mạng của ta, phải sao?” Xích Phượng híp mắt lại, cảm thấy rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ tử sợ chết, cười duyên tiếng, dùng tay tóm lấy tay áo Lưu Sương, kéo Lưu Sương lại, thở dài : “Nữ tử như ngươi, bản thân ta đành lòng giết, chỉ có thể trách ngươi mạng khổ, đắc tội với người nên đắc tội, xuống phủ rồi, chớ trách Xích Phượng ta nhẫn tâm.” Dứt lời, đưa kiếm đến. Chỉ nghe “Phốc” tiếng, có chất lỏng ấm áp bắn tung tóe lên vạt áo Lưu Sương. Sau đó, thêm tiếng xoảng, bảo kiếm rơi xuống đất. Nàng chết sao? Lưu Sương nghĩ thầm, tại vì sao cảm thấy đau đớn. Lưu Sương chậm rãi mở hai mắt, đập vào mắt nàng, là mặt Xích Phượng, vạn phần kinh ngạc, dường như thể tin được. Đôi mắt Xích Phượng nhìn cánh tay của chính mình, tay của Xích Phượng bị phế. Cánh tay vẫn lủng lẳng. Toàn thân Xích Phượng dính đầy máu. “Hả!” Tựa hồ đến tận lúc này, Xích Phượng mới phản ứng được, kêu sợ hãi tiếng. Nếu là bị thương, dù có bị thương nặng đến đâu, ta cũng sợ, nhưng mà, có tay, ta còn sống làm cái gì? tay đẩy Lưu Sương ra, Xích Phượng lao tới kẻ chặt tay mình. Là ai? Phế tay của ta? Lưu Sương kinh hoàng quay đầu nhìn lại, dưới bóng cây hòe, nam tử tuấn tú xuất trần. Tóc đen rối bời, bộ quần áo trắng mặc vội, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như sương sớm, ánh mắt mang hàn quang, lãnh tuyệt mà nghiêm túc. Mặc Long đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trực giác cho , người này, tuyệt đối đơn giản, nếu , có khả năng từ khoảng cách xa đến vậy, chiêu phế cánh tay của Xích Phượng. đột nhiên phi thân nhảy lên, ném ra viên yên vụ đạn, khói mù đầy đường. túm lấy cánh tay Xích Phượng, mượn cơ hội bỏ chạy. Trong đám khói mù, Lưu Sương cảm thấy mình bị người ôm vào trong lòng, đến xe ngựa. Mặc dù thấy , nhưng nàng ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Chương 37: Dịu dàng trong chớp mắt “Ngươi ………….. có việc gì chứ!” Thanh của Bách Lý Hàn vang lên ám ách, vẫn trầm thấp mà lãnh đạm như cũ. biết vì sao, thanh chút ấm áp này, giờ phút này lại làm cho Lưu Sương có cảm giác an tâm. Đáy lòng đột nhiên nảy lên cảm giác ràng. Thời khắc vừa rồi, quả là kinh hiểm vạn phần, nếu như đến chậm bước, có lẽ giờ phút này nàng gặp diêm vương. Mặc dù mới vừa rồi nàng rất trấn tĩnh, nhưng có nghĩa là nàng sợ. Giờ phút này, nằm trong vòng tay ấm áp, cảm giác được tay , ôn nhu mơn trớn gương mặt nhẵn nhụi của nàng, cảm giác được hơi nước từ cổ , ẩm ướt , mang theo lạnh lẽo, nàng đột nhiên xúc động muốn khóc. Là , hay là ảo giác, cũng có lúc dịu dàng như thế? “Đáng chết , ngươi sao chứ?” Nhìn thấy Lưu Sương vẫn chuyện, thanh của trở nên hỗn loạn. “Ta có việc gì!” Lưu Sương giọng . quan tâm nàng? Hay là cho phép đồ vật của mình bị thương tổn. Trái tim Lưu Sương chua xót, bởi vì nàng biết đáp án nhất định là vế sau. Sương khói chậm rãi tan hết, ánh trăng lại tuôn xuống, bao phủ cùng nàng! Lưu Sương ngửa đầu, đôi mắt đen trắng ràng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Bách Lý Hàn, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa thiêu đốt. nhìn nàng từ xuống dưới, hai ngọn lửa dường như cũng thiêu cháy nàng từ đầu đến chân. Lưu Sương cảm thấy được tự nhiên, mặc dù cật lực bảo trì trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp vì đôi mắt đen của . Nàng nhịn được hạ lông mi xuống, dám tiếp tục nhìn vào con mắt phát sáng của . Bách Lý Hàn ôm nàng, đặt nàng vào trong xe. Đến đầu đường huýt sáo tiếng, từ bóng đêm vọt ra mấy bóng người, đến trước mặt bọn họ, là thị vệ Lý Hữu của Bách Lý Hàn, thị nữ Khinh Y Tiêm Y , các thị vệ của vương phủ bắt đầu chạy đến. “Các ngươi nên tập thêm khinh công !” Bách Lý Hàn đứng yên dưới ánh trăng, gằn giọng từng chữ. Tất cả câm như hến mà gật đầu. Kỳ bọn họ ra khỏi vương phủ với Bách Lý Hàn cùng lúc, chỉ có điều khinh công của bọn họ bằng Bách Lý Hàn, nên vì thế khi bọn họ chạy đến đây chậm bước. Vài người dám lên tiếng, trầm mặc tiếng động dìu Trương Tá lên xe ngựa khác. Lưu Sương ngồi ở trong xe, muốn Hồng Ngẫu tiến vào, thấy Bách Lý Hàn xoay người chui vào xe ngựa, chiếm lấy vị trí của Hồng Ngẫu. Hồng Ngẫu đáng thương, chỉ có thể bộ theo xe trở về. Trong thùng xe đột nhiên sáng ngời, là Bách Lý Hàn thắp đèn lồng. Ánh đèn sáng tỏ, chiếu lên mái tóc rối bời của , lại khiến có vẻ điên cuồng khí phách. Lưu Sương rất là kinh ngạc, tại vì sao, tối nay lại búi tóc nhỉ, đợi đến khi thấy những giọt nước lóng lánh tóc , cảm giác ướt át của tóc lướt qua cổ nàng, Lưu Sương bừng tỉnh phát , tóc vẫn ướt. Quần áo của , cũng bừa bộn chỉnh tề. Chẳng lẽ, tắm? Chẳng lẽ, ngay lúc nhìn thấy tín hiệu Trương Tá phát ra, tắm vội vàng chạy đến? Ngay cả tóc ướt cũng chưa kịp lau, quần áo cũng kịp mặc cho tử tế? Xem ra, đối xử với thuộc hạ tệ chút nào , Lưu Sương nghĩ thầm. Nàng dám nghĩ là vì nàng, mới vội vàng chạy tới . Bách Lý Hàn quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú có chút tà lạnh: “ ngờ giá trị con người ngươi chút nào?” Giá trị con người là cái gì? Lưu Sương hiểu, nghi hoặc nhìn . Khóe môi Bách Lý Hàn khẽ cong lên như cây cung, : “Có thể thỉnh sát thủ của Thu Thủy Cung ra tay , giá trị có thể sao? Ngẫm lại , ngươi từng đắc tội với người nào? tiếc dùng hết tiền cũng muốn đưa ngươi vào chỗ chết!” Lưu Sương ngẩn ngơ, đến tột cùng là ai muốn giết nàng? Nàng tự hỏi bản thân mình cứu người vô số, chưa từng đắc tội với người nào. Nếu nàng có đắc tội với ai, đó chính là vô tình trở thành vương phi của , đắc tội với mà thôi. Nhưng nếu muốn giết nàng, chẳng qua đơn giản như giết con kiến, tự nhiên làm phiền đến Thu Thủy Cung. Lắc đầu : “Ta nhớ đắc tội với người nào. Hơn nữa, cho đến trước tối hôm nay, ta còn biết đời có Thu Thủy Cung!” Bách Lý Hàn nhíu đôi lông mày, con ngươi lóe lên tia suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nam tử tóc đỏ là ai?” Lưu Sương biết đến dược xoa, thò đầu ra nhìn, bên ngoài xe, nhìn thấy dược xoa nữa, chắc là nhân lúc vẫn còn khói mù rồi. Nàng thản nhiên đáp, “Đó là người hầu trong nhà ta!” ” Người hầu trong nhà ngươi ? Nhà ngươi có thể có người hầu như ?” Bách Lý Hàn tin, nhếch mép cười lạnh , : “Ngươi có biết, nô lệ Côn Lôn mặc dù thích làm người hầu, nhưng bọn họ vẫn đánh giá bản thân rất cao, phải hoàng thất quý tộc, tuyệt đối thể mời được bọn họ . Chẳng lẽ, ngươi là người của hoàng thất sao?” Lưu Sương đương nhiên phải người của hoàng thất, phụ thân nàng chỉ là ngự y mà thôi, còn phải quí tộc nữa. Đúng là nàng thiếu hiểu biết quá, đến tận hôm nay mới biết dược xoa là nô lệ Côn Lôn. Từ khi nàng bắt đầu biết nhớ, dược xoa làm người hầu cho y quán nhà nàng, nghe , năm đó, cùng với dược sừ theo sư huynh Đoạn Khinh Ngân cùng nhau đến nhà nàng . Nô lệ Côn Lôn chỉ theo người của hoàng thất, chẳng lẽ sư huynh là người của hoàng thất sao? Lưu Sương lắc đầu, làm sao có thể như thế! “Lưu Sương đương nhiên phải người của hoàng thất, người hầu đó cũng nhất định phải là nô lệ Côn Lôn! Vương gia có lẽ nhìn lầm rồi!” Lưu Sương thản nhiên , nàng muốn ra chuyện của sư huynh. Bách Lý Hàn nhìn nàng, khóe miệng giơ lên, ánh mắt có chút xa xôi mà thâm trầm.