Thác Phi Dụ Tình ( Sai phi dụ tình) (c95/155)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 23: Tiến cung
      04THÁNG 1
      Lưu Sương ngồi ghế, nhìn lên bầu trời đêm.

      Bầu trời đêm đen như mực, điểm xuyết những vì sao lấp lánh như đá quí gắn lên tấm nhung đen, lóng lánh phát sáng, vầng trăng non nằm đó, tản ra ánh sáng lành lạnh.

      Sư huynh , vẫn vội vã như vậy, trong khí tựa hồ lãng đãng khí tức của sư huynh, nhưng mà người rồi. Trái tim Lưu Sương tràn ngập cảm giác mất mát.

      Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng và sư huynh gặp ít mà xa cách nhiều. luôn luôn có chuyện chưa giải quyết xong. Lưu Sương , sư huynh rốt cuộc là có chuyện gì chưa giải quyết.

      Nhiều năm qua, Lưu Sương lần đầu tiên kinh hoàng nhận ra, kỳ nàng hề biết điều gì về sư huynh.

      Hồng Ngẫu chứng kiến Lưu Sương tâm tình khó coi, liền yên lặng, thắp đèn lồng treo hành lang, lẳng lặng bầy lên bàn ít thức ăn đơn giản.

      Lưu Sương bê bát cơm, yên lặng ăn, mặc dù thực chẳng nhận biết được mùi vị gì.

      Trong hẻm đột nhiên truyền đến tiếng láo nháo, trong bóng đêm tĩnh mật, cực kỳ chói tai. Tiểu viện Lưu Sương ở là khu bình dân, luôn luôn tĩnh mật, biết là xảy ra đại gì, mới khiến mọi người xôn xao như thế.

      Nhưng căn bản là liên quan tới nàng, Lưu Sương nghĩ vậy, vùi đầu ăn cơm.

      Hồng Ngẫu ngược lại chịu nổi, chạy ra nhìn chút, chỉ chốc lát sau liền chạy trở về, thần sắc bối rối, có chút kinh hoàng mà : “Tiểu thư, có rất nhiều người, hình như …………. hình như là về phía chúng ta!”

      Trái tim Lưu Sương căng thẳng, có loại dự cảm , đúng vào lúc này, cổng bị mở ra, chuỗi đèn lồng như trường long tiến vào, chỉ thoáng thắp sáng tiểu viện như ban ngày.

      người chậm rãi ra, mặc cung phục cẩm tú, đúng là tùy tùng của Thái hậu – Lưu công công.

      giọng hỏi thăm: “Bạch Lưu Sương ở đây phải ?”

      Lưu Sương chậm rãi đứng dậy, tiến về phía trước, : “Bạch Lưu Sương ở đây, biết Lưu công công đến hàn xá, tiếp đón từ xa!” Lưu Sương thản nhiên , ngược lại trong lòng cực kỳ buồn bực, những người này tại sao lại tìm tới. Người trong cung muốn kiếm ai đó, đúng là khó, Lưu Sương chỉ , nàng cùng hoàng thất từ hôm nay trở còn quan hệ gì nữa, bọn họ đến tìm nàng, là vì cái gì chứ?

      “Thái hậu có ý chỉ, xin mời Bạch Lưu Sương tiến cung xem bệnh!” Lưu công công giọng nhắn nhủ, xong mới khách khí với Lưu Sương: “Xin người thu thập đồ đạc nhanh chút, nhớ mang theo túi thuốc của người.”

      Hóa ra muốn nàng tiến cung khám bệnh, Lưu Sương hiểu được, trong cung nhiều ngự y như vậy, Thái hậu tại sao lại muốn nàng. Nhưng mà, ý chỉ của Thái hậu, muốn từ chối là thể, Lưu Sương đành phải cầm túi thuốc, theo Lưu công công lên xe ngựa.

      Tiếng vó ngựa xé gió lao , chở Lưu Sương hướng về phía hoàng cung, qua ngọ môn, xuyên qua tầng tầng cung điện, dừng lại trước cung điện.

      Lưu Sương xuống xe ngựa, theo Lưu công công chậm rãi vào trong điện. Đây là cung điện đẹp đẽ quý giá tao nhã, giờ phút này cả cung điện được thắp sáng như ban ngày. Ngoài hành lang , đứng đầy cung nữ thái giám, ai cũng đứng im như tượng, thở mạnh cũng dám .

      Lưu Sương mực tò mò, rốt cuộc là người phương nào bị bệnh.

      Lưu công công vào truyền lời, chốc lát sau liền ra đón Lưu Sương vào.

      Lưu Sương vào trong điện, khỏi kinh ngạc giật mình.

      Bên trong rất rộng lớn, dĩ nhiên có rất nhiều người, nhưng lại giống như có ai, bởi vì, có ai chuyện, trong điện tĩnh mật đến đáng sợ.

      Lưu Sương đưa mắt nhìn vòng, nhìn thấy trước mặt là phượng tháp thượng, Thái hậu ngồi . Hoàng thượng chắp tay tới lui trong điện, vẻ mặt ưu sắc. Hoàng hậu đứng ở bên cạnh Thái hậu, sắc mặt tái nhợt, bàn tay trắng nõn cầm cái khăn tay, thỉnh thoảng chà xát, nhìn qua đúng là rất khẩn trương.

      Xem cái điệu bộ này, quả nhiên là có người bị bệnh, mà thân phận của kẻ đó rất quan trọng.

      Lưu Sương quỳ xuống thi lễ với Thái hậu Hoàng thượng Hoàng hậu, sau khi thi lễ nghe thấy thanh uy nghiêm của Thái hậu, trầm giọng : “Sương nhi, nên đa lễ, đứng lên !”

      Lưu Sương theo lời đứng dậy, đụng vào ánh mắt Bách Lý Hàn ngay lập tức.

      đứng ở bên cạnh Thái hậu, ánh mắt rất là an tĩnh, nhưng, lên cỗ mãnh liệt, đem trái tim Lưu Sương treo lên còn bị từng cơn sóng xô vào.

      Lưu Sương lảng tránh ánh mắt của , nghe thấy Thái hậu lo lắng : “Sương nhi, hôm nay ai gia truyền ngươi đến, là để ngươi khám bệnh cho Băng nhi, ngươi nhất định phải dùng hết khả năng của mình, chữa cho Băng nhi tốt!”

      Ngực Lưu Sương như bị kiềm hãm, vẻ mặt kinh sắc, nàng ngờ được, là Bách Lý Băng bị bệnh sao? Mấy ngày trước, còn vô pháp vô thiên nhảy nhót như điên khắp chốn, hôm nay, ngã bệnh rồi?

      “Mẫu hậu, nàng có thể chữa cho Băng nhi sao?” Hoàng hậu đứng bên tin .

      About these ads

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 24: Ám sóng lớn
      04THÁNG 1
      “Nàng phải là Bạch Vương phi sao? Nàng làm sao có thể khám bệnh cho Băng nhi chứ, Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin Hoàng thượng thu hồi thánh lệnh!” Sau khi Hoàng hậu trông thấy mặt Lưu Sương, đột nhiên quỳ xuống với Hoàng thượng.

      Hoàng thượng thở dài hơi, làm như do dự.

      tiếng “Ba” vang lên, tay Thái hậu đập lên mặt bàn, tức giận : “Băng nhi ở bên trong sinh tử chưa , các ngươi lại ở chỗ này do dự chừng! Nàng là nữ nhi của Bạch ngự y, y thuật có thể cao minh, nhưng cũng hơn những ngự y vô dụng này! Có thể khám bệnh hay , trước tiên cứ phải thử , chẳng lẽ, các ngươi thực muốn Băng nhi chờ chết sao?” Ánh mắt Thái hậu run sợ đưa vòng, ngữ khí cực kỳ lãnh liệt.

      Lưu Sương nhìn theo ánh mắt Thái hậu, lúc này mới phát ra, mặt đất có hơn mười người quỳ, xem phục sức, đúng là ngự y trong cung. Mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ nhiều ngự y như vậy cũng chữa được bệnh của Bách Lý Băng sao? Là bệnh gì khó chữa như vậy, bảo nàng làm sao mà chữa được đây?

      “Mẫu hậu, thần thiếp phải tin y thuật của nàng, mà là tin con người nàng! Nàng dù sao cũng là Vương phi của Trữ Vương!” Hoàng hậu dùng ngữ khí dịu dàng . ( chú thích của tác giả: sau khi Bách Lý Băng được phong làm Tĩnh Vương, Bách Lý Hàn sửa thành Trữ Vương. )

      Lưu Sương ngẩn ngơ, tại vì nàng là Vương phi của Bách Lý Hàn, nên thế nàng đáng tin? Là chuyện gì vậy?

      Lưu Sương đưa mắt nhìn Bách Lý Hàn, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, mi phong hiên lãng, hai tròng mắt trong suốt trấn tĩnh, có nửa phần gợn sóng. khẽ cong môi, lộ ra nụ cười nhạt, nhanh chậm : “Hoàng hậu, việc này còn chưa tra xét ràng, chưa gì ngài cho là bổn vương hạ độc Băng nhi, thế cũng bỏ qua , nhưng cho người khác chẩn mạch cho , là vì sao chứ. Chẳng lẽ, Hoàng hậu sợ bại lộ chuyện gì sao?”

      Hoàng hậu nghe vậy, thần sắc vốn dịu dàng đột nhiên cứng đờ, trong con ngươi như có hai ngọn lửa thiêu đốt.

      “Bổn cung có thể sợ cái gì? Cái ta sợ chính là, nữ tử này khiến cho Băng nhi độc càng thêm độc!” Trong thanh Hoàng hậu có run rẩy, hiển nhiên là có chút tức giận. Nhưng, nàng có thể đặt mình vào vị trí của Hoàng hậu, tâm kế này quyết là đơn giản như vậy, đến giờ phút này, vẫn có thể nhẫn chưa phát.

      Lưu Sương rốt cuộc hiểu, Bách Lý Băng trúng độc, mà Hoàng hậu hoài nghi là Bách Lý Hàn hạ độc. ra là thế!

      Phụ thân Lưu Sương từng là ngự y trong cung, Lưu Sương cũng có nghe qua minh tranh ám đấu trong cung. Bách Lý Hàn là do Trầm Hoàng hậu chết sinh ra, Trầm Hoàng hậu mặc dù chết, nhưng của bà là Thái hậu vẫn sống, thế lực của Trầm gia tại triều đình vẫn rất lớn như cũ. Trầm gia đương nhiên là người ủng hộ Bách Lý Hàn.

      Nhưng phụ thân Trịnh hoàng hậu là lưỡng triều nguyên lão, lão tướng quân thủ vệ biên quan, thế lực cũng , Nguyệt Quốc được bình an hoàn toàn là dựa vào binh lực của ông ấy. Bách Lý Băng chính là do Trịnh Hoàng hậu sinh ra.

      Vậy nên hai phe phái tranh đấu gay gắt với nhau là việc tránh được

      Bách Lý Băng trúng độc, Bách Lý Hàn đương nhiên trở thành kẻ bị tình nghi nhất. Nhưng, Lưu Sương tin Bách Lý Hàn là người hạ độc, bởi vì mặc dù nàng và Bách Lý Hàn tiếp xúc nhiều lắm, nhưng, nàng hoàn toàn thấy được đối với Bách Lý Băng là tình em.

      Trong phòng này là những con người với những toan tính đấu tranh đen tối, nàng lòng muốn bị cuốn vào cuộc chiến này, nhưng mà bên trong kia còn mạng người thoi thóp, nàng thể thấy chết mà cứu được .

      Lưu Sương bình thản mở miệng, : “Lưu Sương chỉ là người hành y, chức trách chỉ có chữa bệnh cứu người, kèm theo bất cứ tâm tư nào khác, mong Hoàng hậu tin tưởng Lưu Sương. Mặc dù biết có thể chữa được bệnh của Tĩnh vương hay , nhưng Lưu Sương nguyện ý thử lần!”

      Thanh bình thản vang lên, khiến mọi người đều phải nhìn nàng.

      bình tĩnh ung dung của Lưu Sương làm cho trái tim Hoàng thượng buông lỏng, ông ngưng mi : “Tốt, Bạch Lưu Sương, ngươi vào nội điện chẩn mạch cho Băng nhi .”

      tiểu cung nữ nghe vậy tiến lên dẫn Lưu Sương vào trong điện.

      Trong điện đèn đuốc huy hoàng, bố trí vô cùng hoa lệ.

      tấm bình phong rất lớn, chắc là chế tác từ đá thủy tinh, cực kỳ lả lướt, sáng long lanh, quang hoa lưu chuyển. mặt điêu khắc hoa cỏ cây cối, thị nữ phiên nhiên, tinh xảo như . cái bàn lớn bằng gỗ đàn hương dựa vào tường, mặt bàn toàn là những đồ vật có hai, vừa nhìn biết giá trị vô cùng xa xỉ. hổ là tẩm cung của Bách Lý Băng, hoa lệ y như chủ nhân của nó.

      ra sau tấm bình phong, là cái giường lớn bằng gỗ, buông xuống tấm rèm lưu kim tương ngọc. Tấm màn bằng loại sa mỏng như cánh ve màu thiên thanh buông xuống, che khuất người ở bên trong.

      Tiểu cung nữ thấy Lưu Sương đeo túi thuốc tiến vào, rất thức thời vén màn lên, lộ ra cái giường cẩm tú hoa lệ. giường là áo ngủ bằng gấm vô cùng hoa lệ đến chói cả mắt, Lưu Sương nhất thời tìm được thân ảnh của Bách Lý Băng .

      Nhìn kỹ lại, mới thấy Bách Lý Băng bên trong áo ngủ bằng gấm.

      Giờ phút này, lẳng lặng nằm đó, gương mặt trắng nõn có chút xanh, môi đỏ mọng chuyển màu tím tái, hai hàng lông mày như đen đặc hơn. Hai mắt nhắm nghiền, đôi mắt sáng trong như ngọc giờ phút này bị đôi lông mi rậm dài che khuất.

      Giờ phút này rất an tĩnh .

      tiểu cung nữ nhanh nhẹn lôi cánh tay Bách Lý Băng ra, cánh tay thò ra từ áo ngủ bằng gấm, càng làm nổi bật tái nhợt.

      Lúc chưa trông thấy Bách Lý Băng, Lưu Sương còn hoài nghi là tiểu Ma vương vô pháp vô thiên giở trò gì đó, bây giờ chứng kiến thê thảm như này, trong lòng nàng bất giác xấu hổ.

      Đặt tay lên cổ tay , mạch tượng của vô cùng yếu ớt, đôi lúc còn thấy nữa, lúc lại đập rất nhanh. Lưu Sương nhíu mày, quả tượng trúng độc.

      “Tĩnh vương trúng độc như thế nào, sau khi trúng độc có biển thế nào, ngươi kể hết .” Lưu Sương hỏi cung nữ bên cạnh.

      tiểu cung nữ nghẹn ngào : ” Sau khi Vương gia trở về từ tiệc rượu đoan ngọ, đầu tiên là đau đầu, sau muốn lên giường nằm nghỉ, chỉ chốc lát sau nôn mửa, còn bị đau ngực nữa.”

      Lòng Lưu Sương khỏi nóng như lửa đốt, nếu khiến ngực bị đau, quá nửa là do loại độc ở mức lợi hại trở lên gây ra.

      tra xét đồ Tĩnh vương ăn chưa?” Nếu có thể tra ra là loại độc gì, dễ dàng trong việc giải độc hơn.

      “Các ngự y tra xét, tất cả đều có độc, chỉ có điều trong bữa tiệc Tĩnh vương từng uống chén rượu do Trữ vương ban tặng.” Tiểu cung nữ chần chừ .

      Xem ra, đây là lí do khiến Hoàng hậu hoài nghi Bách Lý Hàn hạ độc, nhưng mà Lưu Sương nghĩ Bách Lý Hàn lại ngu như vậy, trước mặt bao nhiêu người ngang nhiên hạ độc, nghi ngờ gì, đó chính là hành vi tự mình rước họa.

      About these ads

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 25: Khóc lóc
      05THÁNG 1
      “Các ngươi cũng thích ta!” Tuyệt mỹ thiếu niên lo lắng , ngữ khí đau thương và đơn vô hạn. Mắt nhìn thấy chầm chậm nhắm mắt, Lưu Sương khỏi lo âu vạn phần.

      người bị bệnh, địch nhân lớn nhất phải là bệnh của người đó, mà là mất niềm tin, niềm tin sống sót. Lưu Sương mặc dù biết là cái gì làm mất niềm tin, nhưng mà, nàng cũng thể mặc buông xuôi tinh thần như vậy. Nếu cứ buông xuôi như vậy, dù cho có biết giải dược, nàng cũng vô phương cứu chữa. làm sao có thể xử như thế chứ, nhiều người lo lắng cho như vậy, ngược lại còn ai thích .

      Lưu Sương giơ tay lên, dứt khoát tát thẳng vào mặt Bách Lý Băng, xuống tay chút lưu tình, cứ tát liên tục.

      Hai gò má Bách Lý Băng dần dần có cảm giác đau đớn, ý thức dần dần hồi phục, phẫn hận nghĩ là ai? Vì sao lúc này còn cho yên ổn, còn dám đánh ! Dùng sức mở mắt ra, ánh sáng ra, thấy được đôi mắt.

      đôi mắt trong suốt sáng tỏ, đen trắng ràng, luôn luôn trầm tĩnh như mặt hồ. Nhưng mà giờ phút này, trong đôi mắt đấy như có hai ngọn lửa thiêu đốt, phát sáng rừng rực như hai bó đuốc, còn lộ ra hung tợn.

      “Đứng lên! Ai thích ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà ai thích ngươi? Ngươi cứ tự cho là mình đúng, thấy bao nhiêu tiểu cung nữ khóc lóc từ nãy đến giờ ư? Đứng lên, ngươi phải là rất ác liệt sao, rất vô pháp vô thiên sao? Ngươi phá hư những bức tranh của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy! Đứng lên cho ta! Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn chạy trốn tất cả sao?” Nàng nghiến răng nghiến lợi , vừa vừa hung hăng tát lên mặt .

      Nữ nhân này, từng chứng kiến nàng nhẫn trước mặt Tam ca, chứng kiến bình tĩnh của nàng khi bị đùa bỡn, chứng kiến bình thản của nàng khi tuyên bố cùng cách, nhưng chưa bao giờ nghĩ được khi nàng khóc lóc đánh chửi người khác lại có thể tàn nhẫn đến thế.

      Nhưng lại cảm giác được lời nàng rất đúng đắn.

      Nữ tử này, giống như đầm nước, trong suốt trầm tĩnh, lại giống gốc hàn mai, thanh tao cao ngạo.

      ám sát nàng, với mong muốn nhìn thấy dáng vể thất thố của nàng, đáng tiếc, được như ý. dùng ngôn ngữ vũ nhục nàng, mong muốn nhìn bộ dáng thương tâm mất mát của nàg, nhưng cũng đáng tiếc, vẫn như cũ thể chứng kiến.

      Nhưng mà, giờ phút này, nàng lại còn trầm tĩnh, hề bình tĩnh nữa, nàng rốt cục phẫn nộ rồi, kinh hoàng rồi. Có lẽ là vì giải được độc trong người , cho nên khiếp sợ sao, tại sao lại thấy trong con mắt của nàng, đau thương vô hạn?

      hung hăng nhìn chằm chằm nàng, hung tợn : “Nàng dám đánh ta?”

      “Đúng vậy, ta đánh ngươi, nếu ngươi tức giận, cố mà sống, sau này còn tìm ta trả thù!” Lưu Sương tức giận .

      “Đúng vậy, bổn vương nhất định trả lại nàng những cái tát này, nhanh giải độc cho bổn vương, nữ nhân ngu!” Bách Lý Băng cũng , thanh mặc dù yếu ớt, nhưng hữu tình , còn đơn nữa.

      Trái tim Lưu Sương xuất vui vẻ, muốn châm cứu cho Bách Lý Băng, nghe thấy thanh kinh sợ của Hoàng hậu: “Lớn mật, ngươi …….. ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đến đây là để khám bệnh cho Tĩnh Vương, làm sao ngươi có thể động thủ đánh người, có phải ngươi chán sống rồi ? Ta thành toàn cho ngươi, người đâu, kéo nữ nhân này ra ngoài………. “

      Lưu Sương quay đầu, bây giờ mới phát , biết từ khi nào, Hoàng thượng Hoàng hậu cùng Bách Lý Hàn tiến vào. Giờ phút này, tất cả đều dùng sắc mặt kinh hoàng nhìn nàng. Hoàng hậu lấy tay chỉ thẳng vào nàng, ngữ khí run rẩy , hiển nhiên là vô cùng tức giận.

      “Hoàng hậu nương nương xin hãy bớt giận, ” Lưu Sương trầm giọng : “Lưu Sương quả khám bệnh cho Tĩnh vương, đối với quý thể của Tĩnh vương có điều mạo phạm, đúng là bất đắc dĩ, xin Hoàng hậu nương nương đợi Lưu Sương khám cho Tĩnh vương xong, lúc đó muốn trừng phạt Lưu Sương cũng chưa muộn.”

      Hoàng thượng chưa từng câu nào đột nhiên lẳng lặng mở miệng, : “Bạch Lưu Sương, ngươi có khẳng định có thể giải được độc cho Tĩnh vương ?”

      Lưu Sương thẳng che đậy: “Bẩm Hoàng thượng, Lưu Sươngkhông biết Tĩnh Vương trúng độc gì, dám khẳng định. Mới vừa rồi Lưu Sương châm cứu cho Tĩnh Vương, tạm thời ngăn chặn độc khí dâng lên, trong vòng hôm nay có lẽ tìm ra là độc gì.”

      “Tốt lắm, ngươi định tìm ra như thế nào?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.

      “Lưu Sương cả gan, đoán độc trong người Tĩnh Vương nhất định có liên quan với chén rượu Trữ Vương ban tặng.” Lưu Sương vừa vừa lẳng lặng liếc mắt nhìn Bách Lý Hàn cái. Mặc kệ Bách Lý Hàn có hạ độc hay , nhưng mà Lưu Sương vẫn kết luận vấn đề nằm trong chén rượu.

      Hoàng hậu nghe vậy, mặc dù sắc mặt chút thay đổi, nhưng trong con mắt lóe ra tia đắc ý. Hoàng hậu biết Lưu Sương và Bách Lý Hàn cùng cách, Hoàng hậu vốn tưởng rằng Thái hậu cầu Lưu Sương khám bệnh, là muốn giải vây cho Bách Lý Hàn, xem ra, giống như vậy.

      Bách Lý Hàn khẽ hừ tiếng, thanh cực kỳ lãnh túc. chắp tay đứng cạnh ngọn đèn, ngọn đèn hắt bóng lên tấm bình phong, hoàn mỹ mà cao ngạo. Mắt lạnh lùng dừng ở Lưu Sương, thần sắc lạnh như băng, kẻ khác thể nắm bắt, nhưng trong con ngươi đen lóe lên hàn quang.

      Tối nay, Ngũ đệ trúng độc, làm có chút ngoài ý muốn, nhưng mà xuất của nữ tử này, càng làm ngoài ý muốn hơn. chưa từng nghĩ được rằng Hoàng nãi nãi lại tín nhiệm nàng như vậy, lại sai người đem nàng vào cung, còn đem tính mạng Ngũ đệ giao vào tay nàng.

      Vào lúc này, nàng còn nhắc tới chén rượu! Ý tứ của nàng là hạ độc sao? Đúng là nhìn ra, nữ tử này lớn gan như vậy, hoàng cung ân oán, nàng cũng dám nhúng tay, sợ chết sao.

      Nhưng nếu có người muốn diễn kịch, cũng vui vẻ xem kịch, muốn nhìn xem cuối cùng là như thế nào.

      Lưu Sương ngửng đầu,nhìn thẳng Bách Lý Hàn, ánh mắt tối tăm khí thế mạnh mẽ, nàng biết giờ phút này vốn bình tĩnh cực kì bực tức, nhưng mà nàng thể hỏi.

      “Xin hỏi Trữ vương, chén rượu đó là rượu gì?”

      Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương, mặt chút thay đổi, từ từ : “Ngươi nếu có hoài nghi, có thể tự mình kiểm chứng, cần gì phải hỏi bổn vương?”

      “Để Trẫm cho ngươi, rượu hôm nay chúng ta uống đều là tham rượu.” Hoàng thượng ở bên cạnh trầm giọng đáp.

      “Tham rượu?” Lưu Sương ngẩn ngơ, nhân sâm bọt rượu, là loại rượu thuốc, vô cùng tốt đối với thân thể . Đương nhiên là rượu này phải rượu độc , nhưng Lưu Sương nhớ mang máng là có nghe gia gia qua, rượu này được dùng cùng với ô đầu cây mọc ở Lĩnh Nam.

      Ô đầu cây có chút độc tính, khi ăn vào bị độc phát, rất khó phát . Chính vì vậy, cho tới nay, nó chưa từng bị xếp vào nhóm độc dược. Nhưng, nếu sau khi ăn nó còn uống tham rượu, tham rượu làm độc dược trong ô đầu cây phát tác, người đó bất ngờ trúng độc, hơn nữa, độc tính vô cùng kịch liệt. ( lời tác giả: ô đầu cây và tham rượu kết hợp thành độc, chỉ là do tác giả hư cấu.)

      Chẳng lẽ, trước đó Bách Lý Băng trúng độc ô đầu cây?

      Lưu Sương đột nhiên nhớ tới, ngày ấy, khi Bách Lý Băng đến “Lưu Danh y quán”, nàng từng chẩn mạch cho , lúc ấy thấy mạch tượng của khác thường, nàng hề để ý. Hôm nay nghĩ lại, mạch tượng đó đúng là do trúng độc ô đầu cây.

      Lưu Sương nhịn được, trán đổ mồ hôi, nếu phải trước đấy nàng từng chẩn mạch cho Bách Lý Băng, vô luận thế nào nàng cũng thể nghĩ ra là do tham rượu kết hợp với ô đầu cây thành độc. biết là người phương nào, hạ độc còn có thể cân nhắc chuẩn bị kĩ lưỡng như thế, trong hoàng cung này, đúng là hung hiểm.

      Nếu biết Bách Lý Băng trúng phải độc gì, Lưu Sương lập tức viết phương thuốc, đưa tiểu cung nữ mang sắc thuốc.

      “Thuốc này có thể giải độc của Băng nhi?” Hoàng hậu ngồi bên giường Bách Lý Băng, nắm chặt cổ tay Bách Lý Băng, tin hỏi Lưu Sương.

      Lưu Sương khẽ gật đầu, : “Đúng vậy!”

      Chỉ chốc lát sau, tiểu cung nữ sắc thuốc xong, đưa Bách Lý Băng uống.

      Ước chừng qua nén nhanh, Lưu Sương sờ lên mạch tượng của Bách Lý Băng, thấy bắt đầu có xu hướng vững vàng, lúc này mới rút kim châm cứu người Bách Lý Băng ra.

      About these ads

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 26: Hoài nghi
      11THÁNG 1
      Bàn tay nhắn của nàng thành thạo rút kim châm ra sau đó cất vào túi thuốc.

      Kim châm phản quang trước ánh nến, vẽ ra những vòng tròn lấp lánh, thâm nhập vào trong trí nhớ của Bách Lý Hàn. Trong trí nhớ như phủi đầy bụi ấy như có lỗ hổng cứ lớn dần lên, lên những hình ảnh quen thuộc, chậm rãi xuất lại.

      năm kia, bị thích khách đuổi giết, bị thương trúng độc, có tiểu thiếu niên cứu . Lúc ấy, bị kịch độc hành hạ, mơ mơ màng màng nhưng cũng phải hoàn toàn đánh mất ý thức. nhớ mang máng, người thiếu niên kia cũng dùng kim châm như vậy, châm huyệt đạo cơ thể , sau đó lấy dược giải độc cho , kéo từ Qủy Môn Quan quay về.

      rất cảm kích người thiếu niên kia, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thấy bóng dáng người đó đâu, ngay cả câu cám ơn cũng chưa qua. Thị vệ của báo lại rằng sáng sớm có người đến vương phủ báo bị thương ở trong núi.

      Thiếu niên cứu mạng kia chắc chắn đến vương phủ báo tin, điều này làm kinh ngạc. Hiển nhiên là thiếu niên kia biết thân phận của nhưng lại nhanh chóng cáo biệt, cần chờ đền đáp. Điều này khiến vô cùng kính nể người thiếu niên đó.

      Sau đó, cũng từng phái người tìm kiếm, nhưng khi bị thương mơ mơ màng màng, ngay cả bộ dạng cũng chỉ nhớ mang máng, tên họ hoàn toàn biết, công tìm kiếm trở nên hoài phí.

      chỉ nhớ mang máng rằng thiếu niên đó có vẻ sáng lạn, màu da có chút sạm đen

      trước mắt , là thiếu niên đó ư? Bách Lý Hàn khẽ nheo mắt, bất động nhìn Lưu Sương.

      Nếu như nàng là nam tử có lẽ chút do dự nghĩ nàng là thiếu niên kia, đáng tiếc nàng là nữ tử. Mà người cứu , là nam thiếu niên.

      Lưu Sương biết rằng Bách Lý Hàn hoài nghi nàng, nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt sắc bén nóng bỏng có thể nhìn thấu tâm hồn người khác của . Nàng có chút bối rối, bàn tay rút kim châm ra có chút run rẩy, làm Bách Lý Băng đau, khẽ mở hai mắt.

      Bởi vì thân thể suy yếu, mới vừa uống thuốc, Bách Lý Băng lại ngủ, Lưu Sương biết còn gặp nguy hiểm gì nữa, trong lòng như trút được tảng đá lớn, mỉm cưởi hỏi: “Tĩnh vương, cảm thấy thế nào rồi? Còn đau ?”

      Bách Lý Băng khẽ nheo mắt, giờ phút này chậm rãi liếc qua mọi người trong phòng, ung dung : “Băng nhi có việc gì, Phụ hoàng, Mẫu hậu, còn cả Tam ca, các người mệt mỏi, hãy về nghỉ ngơi !”

      Hoàng hậu vui mừng quá ứa nước mắt, bắt lấy tay Bách Lý Băng : “Băng Nhi, rốt cục con cũng tỉnh lại, vừa rồi con làm mẫu hậu sợ muốn chết.”

      “Mẫu hậu, chẳng phải Băng nhi sao rồi đấy ư? Người nên về nghỉ ngơi , chỉ cần để nàng ở lại là được.” Bách Lý Băng vừa vừa chỉ vào Lưu Sương, bộ dạng uể oải, vô lực.

      Hoàng thượng, Hoàng dậu dặn dò nghỉ ngơi tốt rồi chậm rãi ra. Bách Lý Hàn liếc mắt nhìn Lưu Sương rồi cũng yên lặng thối lui.

      Bách Lý Băng cho lui hết đám cung nữ hầu hạ, chỉ giữ lại mình Lưu Sương, cười : “Tiểu Sương Sương, vừa rồi là nàng đánh ta, tại, ta muốn đánh trả lại nàng! A, nên đánh nàng thế nào đây?”

      Lưu Sương khẽ cười, tiểu tử mới tỉnh lại mà như thế rồi.

      “Tốt, ngươi đánh ta !” Lưu Sương quỳ xuống, vui vẻ , mắt nàng trong suốt. Nàng rất mừng rỡ, vừa rồi nàng rất sợ Bách Lý Băng bất tỉnh. Mặc kệ tùy hứng thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.

      Bách Lý Băng giơ tay lên, hướng tới gương mặt Lưu Sương, chỉ khẽ chạm qua mặt nàng. Nhưng vẻ mặt nàng làm kinh ngạc. Khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, vã đầy mồ hôi .

      Nhìn dung nhan nàng tiều tụy , Bách Lý Băng cảm thấy tim tựa hồ ngừng lại, dường như có cành liễu quấn quanh tim . Là vì cứu , nàng mới tiều tụy đến thế, cảm động, nhưng, cảm giác lúc này lý giải ràng được.

      “Ta trúng độc gì?” Bách Lý Băng thu tay lại, hỏi với giọng lạnh nhạt.

      Lưu Sương đem chân tướng việc cho Bách Lý Băng để có thể coi trọng hơn.

      « Ngươi ăn Ô Đầu Căn từ lâu, độc trong Ô Đầu Căn gặp tham rượu mới phát tác, khi mới uống cảm nhận thấy, dần dà mới phát ra. » Lưu Sương nhàng đáp.

      Trong mắt Bách Lý Băng lên tia mục quang, đột nhiên ngân nga thở dài, bĩu môi : « Tiểu Sương Sương, hóa ra chính mình thiếu chút nữa hại mình. Mấy ngày trước đây, ta thử Ô Đầu Căn, ai nghĩ được thể lại như thế, sớm biết vậy ta uống. »

      Lưu Sương kinh ngạc nhìn Bách Lý Băng, tự mình ăn Ô Đầu Căn, nàng tin. Người đem dâng thứ này, nhất định là kẻ tín nhiệm nhất.

      những lời này là muốn truy cứu việc, Lưu Sương hiểu ý tứ của , việc hạ độc chỉ hại đến nhưng khoan dung, mong kẻ hạ độc kia có lương tâm mà làm điều ác nữa.

      Lưu Sương làm bộ như biết gì, gật đầu đồng tình , vươn tay, nhàng sờ trán , cảm thấy trán nóng, trong lòng càng thêm yên tâm, dịu dàng : “Sau này, được ăn bất cứ cái gì linh tinh hết. Ta tự biết bẩm báo Hoàng thượng như thế nào , ngươi hãy tự mình bảo trọng! Nghỉ ngơi !” Dứt lời, Lưu Sương xoay người chậm rãi ra ngoài điện.

      Bách Lý Băng nhìn theo bóng nàng, có chút giật mình. Mới vừa rồi, tay nàng nhàng lướt qua trán , mềm mại, giống như gió xuân nhàng, lại như ngàn vạn bông tuyết lan tới. cảm nhận được ấm áp từ bàn tay nàng, bao trùm cả trán , phảng phất như giữa mùi đông giá rét có lò than sưởi ấm, mang đến cho ấm áp mềm mại, còn có mừng rỡ, cảm động.

      Tất cả tồn tại trong nháy mắt rồi thấy nữa.

      Lưu Sương ra ngoài điện, nhàng bẩm báo tình giải độc từ đầu đến cuối, là Bách Lý Băng tự mình ăn độc dược.

      Kết quả này rất ngoài dự tính, mọi người nghe vậy đều kinh ngạc. Hoàng hậu khẽ thở dài,lông mày Thái hậu và Bách Lý Hàn lại dựng đứng lên.

      Hoàng thượng nghe vậy, giọng căm hận : “Hài nhi này, là vô pháp vô thiên, dám làm chuyện như vậy!” Hoàng thượng rất sợ hai hoàng tử hại lẫn nhau, hôm nay, kẻ hạ độc phải Bách Lý Hàn, ông cũng thở phào nhõm.

      Tuy mọi người có chút tin giải thích cua Lưu Sương, nhưng thường ngày Bách Lý Băng vô thiên vô pháp là thói quen, hơn nữa, các ngự y cũng kiểm tra, rượu cùng thức ăn khác ràng có độc.

      Các ngự y nghe Lưu Sương xong, thở phào, nữ tử này y thuật cao tay, Tĩnh Vương tự mình uống độc, nàng ta giải được. Bản thân họ có vận khí tốt, có cơ hội lập công. Nghĩ tới đây trong lòng có chút ghen ghét nhưng vô cùng hâm mộ.

      Lưu Sương bẩm báo xong, liền bái biệt Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, định rời có cung nữ đến bẩm báo: “Tĩnh Vương , độc dược trong cơ thể Tĩnh Vương chưa hết , muốn Bạch Vương phi ở trong cung đến khi người khỏi bệnh.”

      Đúng là vẫn chưa hết độc, nhưng chỉ cần uống thuốc vài hôm là khỏi, tiểu tử này sao còn muốn nàng ở lại trong cung. Nàng muốn ở lại chút nào.

      Thái hậu nghe vậy, : “Nếu như thế, Sương nhi hãy ở lại .”

      Lưu Sương bất đắc dĩ, đành phải tòng mệnh, ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt Bách Lý Hàn thâm thúy nhìn nàng, biết suy nghĩ cái gì.

      About these ads

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 27: Dây dưa
      12THÁNG 1
      Đợi cho đến khi tất cả mọi người rời khỏi đại điện, Lưu Sương mới bảo tiểu cung nữ dẫn đường, vào Thiên Điện để ngủ. Độc trong người Bách Lý Băng giải hơn phân nửa, đêm nay còn đáng lo nữa.

      Nhưng, Lưu Sương sai lầm rồi.

      Nàng mới nằm lên giường, chưa kịp hợp mắt, liền có tiểu cung nữ vội vã chạy tới, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí lo lắng : “Người mau quay trở lại , Tĩnh Vương …………. lại bị độc phát rồi!”

      Điều này sao có thể chứ? Nhưng nhìn thần sắc tiểu cung nữ kinh hoảng thất thố nàng thể tin, Lưu Sương cuống quít theo cung nữ tới tẩm điện của Bách Lý Băng. qua bình phong thủy tinh, liền nhìn thấy Bách Lý Băng lẳng lặng nằm ở đó, mặc áo ngủ hoa mỹ bằng gấm, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt mặc dù trắng xanh như khi trúng độc, nhưng vẫn tái nhợt như cũ.

      Lưu Sương đưa tay đặt lên cổ tay , chẩn mạch cho .

      Mạch tượng của vững vàng mà có tiết tấu, giống có vấn đề, nàng khỏi có chút nghi hoặc. Đưa mắt nhìn lên, thấy lẳng lặng nằm nghiêng đầu giường, hai tròng mắt mở, nhìn nàng chăm chú. Tóc đen dài buông xõa, tôn lên gương mặt trắng nõn, đường nét rất đẹp. Lưu Sương chỉ biết mĩ nữ đau bệnh càng đẹp, ngờ là mĩ thiếu niên mà bệnh cũng mị hoặc đến mức này.

      “Ngươi cảm thấy chỗ nào thoải mái vậy?” Lưu Sương nhíu mày hỏi.

      “Vừa rồi ngực đột nhiên nhói đau, ta tưởng độc phát, nhưng mà nàng vừa tới sao nữa. bằng tối nay nàng nghỉ lại chỗ này , vạn nhất ban đêm ta có xảy ra chuyện gì hay, cũng có nàng chiếu cố!” hữu khí vô lực , vừa vừa thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.

      Lưu Sương đương nhiên biết là nàng lại bị Bách Lý Băng lừa, nhưng lật tẩy , chỉ giọng : “Độc mạnh đến nỗi có thể lấy mạng ngươi nữa, ngươi nên lo lắng, nhanh ngủ , ta , ngồi ở chỗ này trông ngươi!”

      “San Hô, Linh Lung, nhanh đem cái giường nữa qua đây!” Bách Lý Băng nghe vậy, sắc mặt vui mừng, lớn tiếng sai bảo cung nữ bên người. xong, mới ý thức được thanh của mình vang dội quá, rụt rè nhìn Lưu Sương.

      Lưu Sương cũng dư hơi để ý tới , thản nhiên : “Ta ngủ ở đây, chỉ nhân tiện ngồi ở đây trông ngươi, ngươi ngủ rồi ta !”

      Vẻ mặt Bách Lý Băng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Sương, đôi mắt đẹp nhíu lại, mím chặt đôi môi mỏng, nước mắt như những hạt ngọc tròn, từ từ rơi xuống.

      Lưu Sương cảm thấy tức cười, nàng vô cùng bái phục .

      Nàng chưa bao giờ thấy nam nhân nào như , dường như mắt lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng, muốn khóc là có lệ tuôn luôn, nhưng lại có cảm giác làm bộ tý nào. Hơn nữa, khóc như hoa lê trong mưa, vô cùng đẹp mắt .

      Lưu Sương đương nhiên cũng biết là giả bộ, nhưng vẫn mềm lòng. Nghĩ đến chuyện vừa trúng độc, nàng đành lòng cự tuyệt , thể làm gì khác hơn là thuận theo ý , nằm ở cái giường mà chuẩn bị.

      Gian kế thực thành công, Bách Lý Băng lập tức tươi cười, thản nhiên nằm giường. Trải qua đêm vất vả vô cùng mệt mỏi, chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.

      Lưu Sương nghe được tiếng thở của đều đều, biết ngủ thiếp , liền lặng lẽ rời giường, vào Thiên Điện ngủ. Nàng làm sao có thể ngủ cùng phòng với , nàng biết cái gì gọi là qui củ .

      Nhưng nàng hiểu, Bách Lý Băng vì lí do gì cứ phải bám chặt lấy nàng rời.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Sương tỉnh giấc. Mở mắt thấy ánh nắng chói chang chiếu qua cửa, biết còn sớm, muốn đứng dậy, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

      Trong phòng biết xuất thêm cái giường từ khi nào, con người nằm nghiêng giường, ai khác chính là hồn bất tán Bách Lý Băng.

      mặc bộ trường bào hoa mỹ bằng gấm, tóc dài đen nháy như thác nước. Trong tay bưng chén bốc khói, thưởng thức hương thơm. Đôi mắt đen láy xuyên qua sương mù, chăm chú nhìn nàng, nhiệt tình cháy bỏng, khiến người khác nhìn ra hứng thú với cái gì đến vậy.

      Trong khoảnh khắc đầu óc Lưu Sương trở nên đóng băng, tại sao lại ở chỗ này. Nàng nhớ kỹ là đêm qua chính mình rời khỏi tẩm điện của . Quay đầu nhìn lượt, đồ đạc trong phòng này mang phong cách cổ xưa, tuyệt đối phải tẩm điện của .

      dám mang giường vào phòng của nàng? Chẳng lẽ đêm qua cũng ngủ trong phòng này?

      “Tỉnh rồi sao?” Bách Lý Băng nhìn Lưu Sương , mỉm cười hỏi.

      “Tại sao ngươi lại ở đây?” Lưu Sương nhíu mày hỏi.

      Bách Lý Băng bĩu môi cái, : “Núi chuyển nước phải dời thôi, nàng muốn đến ở trong phòng ta, ta chỉ còn cách tới phòng nàng!”

      Buồn cười , Lưu Sương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

      “Ngươi …………. ở trong phòng ta cả đêm?” Lưu Sương hỏi dò.

      “Đương nhiên rồi!” thản nhiên trả lời.

      Lưu Sương thở dài chán nản, nhìn khí sắc tốt lắm, biết độc giải hết, liền trầm mặt, : “Ngươi ra ngoài trước , ta muốn thay quần áo!” Xem ra hôm nay nhất định nàng phải xuất cung thôi.

      Dừng phen, thấy Bách Lý Băng có ý muốn , nàng trừng mắt, : “Còn !”

      Lưu Sương làm bộ nổi giận, Bách Lý Băng lưu luyến rời bưng cái chén lên, từ từ ra ngoài.

      Lưu Sương trang điểm xong, Bách Lý Băng sai tiểu cung nữ mang đồ ăn sáng đến. Lưu Sương dùng xong bữa sáng, lại chẩn mạch cho Bách Lý Băng, sau đó đưa phương thuốc cho tiểu cung nữ. Chỉ cần uống xong bát thuốc này, trừ hết độc trong người , nàng có thể tự do.

      Làm xong hết, Lưu Sương liền cầu xuất cung, Bách Lý Băng đương nhiên đồng ý, dùng trăm câu ngàn chữ ngon ngọt thuyết phục nàng. Lưu Sương chưa bao giờ biết Bách Lý Băng lại giỏi trò ngụy biện như vậy, lôi ra đống lý lẽ, lưu loát như nước chảy, liên tục dứt. Dày vò hai lỗ tai của Lưu Sương thôi .

      Cứ tình hình này, nếu Lưu Sương đáp ứng chuyện ở lại, tuyệt đối bỏ qua cho nàng.

      “Ta là thân phận gì, dựa vào cái gì muốn ta ở lại trong cung của ngươi?” Lưu Sương nhìn bộ dáng thề bỏ qua của , thản nhiên hỏi.

      Những lời này rất hữu hiệu, tựa hồ như là đâm vào tử huyệt của , trong lúc nhất thời Bách Lý Băng biết trả lời như thế nào. Suy tư trong chốc lát, lo lắng : “ bằng như vậy , nàng cứu ta mạng, ta so đo chuyện nàng lớn hơn ta tuổi, càng chê nàng từng gả cho Tam ca. Ta lấy thân báo đáp như thế nào? Nàng làm Vương phi của ta, vậy có thể ở bên ta rồi?”

      Lưu Sương ngờ lại như vậy, ngây người chớp mắt cái, khỏi cười lớn tiếng.

      Giống như nàng nghe chuyện cười cực kì thú vị.

      Nhìn thấy Lưu Sương cười đến cười đến run rẩy cả người, hai gò má ửng đỏ, mặt Bách Lý Băng từ từ tối đen.

      Đúng lúc này, ý chỉ của Thái hậu tới, truyền Lưu Sương đến Từ Ninh Cung. Lưu Sương vô cùng vui vẻ, nếu là Thái hậu cho nàng xuất cung, Bách Lý Băng có ngăn trở thế chứ ngăn trở nữa cũng là vô dụng .

      Lưu Sương từ biệt Bách Lý Băng bầy ra vẻ mặt u oán, theo cung nữ truyền chỉ tới Từ Ninh Cung.

      Trong điện các tiểu cung nữ dọn bàn ăn, hiển nhiên là Thái hậu vừa ăn sáng xong, bà ngồi ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần.

      Bên trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương thơm mát.

      Lưu Sương thi lễ với Thái hậu, Thái hậu mở mắt, tinh thần quắc thước nhìn Lưu Sương.

      “Đứng lên , đến ngồi cạnh ai gia!” Thái hậu với giọng nhàn nhạt.

      Lưu Sương theo lời đứng dậy, tới bên cạnh Thái hậu.

      “Sương nhi, ngươi chút chân tướng chuyện Băng nhi trúng độc đêm qua !” Thái hậu dùng ngữ khí ôn hòa hỏi thăm.

      Lưu Sương biết việc này giấu được Thái hậu, liền đem chuyện hôm qua kể lại chi tiết.

      Sau khi Thái hậu nghe xong, thần sắc mặc dù nhìn qua vẫn bất động thanh sắc như cũ, nhưng Lưu Sương có thể cảm nhận được tức giận của bà. Bà khẽ hừ tiếng, : “Trái tim ta tàn nhẫn!”

      Lưu Sương biết Thái hậu ám chỉ người phương nào, chỉ lẳng lặng đứng đấy, thâm tính toán xem nên với Thái hậu chuyện xuất cung như thế nào.

      lúc lâu sau, lại nghe Thái hậu : “Sương nhi, ai gia mặc dù biết ngươi và lão Tam xảy ra chuyện gì, nhưng, ai gia hy vọng các ngươi có thể chuyện, tiêu trừ hiểu lầm.”

      Thái hậu hiển nhiên từ thái độ của hai người hôm qua, đoán được bọn họ xảy ra vấn đề.

      Lưu Sương giọng : “Bẩm thái hậu, Lưu Sương và Trữ Vương có hiểu lầm gì, quả là Lưu Sương và Trữ Vương cảm thấy hợp, cho nên mới tách ra , có gì để với nhau hết . Độc trong người Tĩnh Vương giải hết hoàn toàn, Lưu Sương khẩn xin thái hậu, cho Lưu Sương xuất cung!”

      Lưu Sương xong, liền quỳ mặt đất.

      Thái hậu lo lắng thở dài tiếng : “Ai gia quả già rồi, chuyện của tuổi trẻ các ngươi, ai gia trông nom được nữa, cũng được, ngươi !”

      Lưu Sương cảm kích nhìn thái hậu, từ từ rời khỏi điện.

      About these ads

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :