Chương 18: Lại sai lầm rồi Bờ sông Du Thủy , còn nữa thanh tĩnh bình thường, người người chen chúc, tiếng ồn huyên náo. Bờ sông rất bằng phẳng, mọc lên vũ đài từ lúc nào biết, tú sắc huy hoàng, giống như tòa lầu các. Đối diện đài cao, là vài cái bàn dàn thành hàng, ít vương tôn quý tộc vì hâm mộ mà đến, thế gia đệ tử ngồi ngay ngắn đằng sau mấy cái bàn. Xa thêm chút, có mấy lều vải được dựng cao đối diện vũ đài, là chỗ xem múa tốt nhất. Trước lều vải là bức rèm che, thể nhìn ra bên trong lều là người phương nào. Nước sông Du Thủy xanh biêng biếc, ánh nắng chiếu rọi xuống nước gợn ánh sáng lấp lánh như ngọc, như thể có con rồng uốn mình giữa lòng sông. Tổ chức rình rang linh đình như vậy, là khiến người ta kinh dị, xem ra người rảnh rỗi ở kinh thành chiếm đa số. Các nương đến tham gia thi đấu, ra phía sau đài cao để trang điểm. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đứng yên ở cách đó xa bên cây liễu, lẳng lặng quan sát tất cả. hồi chiêng trống xé gió truyền đến, sau hồi rất dài, tiếng trống bất chợt dừng, khắp nơi đều là khí yên tĩnh. người hơn bốn mươi tuổi chậm rãi lên đài cao, the thé hô: “Hôm nay tổ chức thi múa, được Tấn Vương gia ưu ái ủng hộ, cho các vị nương thích múa cơ hội biểu diễn, lão thân ở đây tạ ơn Tấn Vương gia. nương nào đứng đầu, nhận được phần thưởng từ Tấn Vương.” Lưu Sương ngờ được, lần thi múa này thực là do Bách Lý Hàn tổ chức, tiền thưởng cũng là chi ra. Lấy con người Bách Lý Hàn mà , dường như thể làm ra những truyện hoang đường như vậy, là Bách Lý Băng nàng còn tin được, nhưng hết lần này tới lần khác chính là . là khiến người ta thể trước được điều gì. “Mọi người chú ý, ta tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu!” Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên như sấm. nữ tử mặc hồng y lên đài, thi lễ, bắt đầu múa. Tay áo mềm mại tung bay, giống như cánh bướm màu hồng. Vòng eo khẽ uốn, giống như cánh hoa mỏng manh. Mây trời trôi chầm chậm, sóng dưới sông phiêu lãng. Người đắc ý cảnh đẹp đắc ý, rất đáng để hưởng thụ. Hồng Ngẫu xem múa hăng hái bừng bừng, suy nghĩ của Lưu Sương biết tung bay đến nơi nào. Chẳng lẽ, nữ tử Bách Lý Hàn thích là thế này sao, nếu , vì sao phải tổ chức cuộc thi to đến thế này? Vì sao phải đến xem múa, vậy người ngồi trong lều vải, đằng sau tấm rèm, nhất định là . Lưu Sương đoán sai, ngồi trong lều vải đích thực là Bách Lý Hàn, chỉ có điều tâm trí của cũng sớm bay đến phương trời xa lắm, bay tới buổi sáng trong rừng đào. —————————————————- Ngày đó, ánh nắng tươi đẹp, vân đạm phong khinh, thời tiết đẹp cách hiếm có. Cảm hứng của dâng lên, liền ra ngoại thành du ngoạn, bất tri bất giác lạc vào rừng đào. là đầu mùa xuân, lá chưa mọc, hoa nở nhiều như những ngọn lửa, từng bông từng bông kết lại cành, dưới ánh nắng ngày xuân chập chờn lay động. Hoa nở rất nhiều, vô cùng đẹp mắt, vô cùng rực rỡ. “Đinh linh, đinh linh ………… “, từ xa truyền đến tiếng chuông gió tuy mà ràng, lúc có lúc , êm ái dễ nghe bị tiếng chuông hấp dẫn, vào sâu trong rừng đào. Trong rừng đào ra con suối, róc rách chảy xuôi . bãi đất trống đối diện khe suối, có nữ tử mặc quần áo trắng, múa mình. Tiếng chuông khiến người nghe mê muội, là do nàng tạo ra. Cánh tay uốn cong như vầng trăng non, trắng tròn như con tằm, hai cánh tay còn buộc hai quả chuông bạc, tiếng chuông lung linh, theo từng động tác của nàng. Nữ tử mặc bộ quần áo trắng đơn giản, đứng múa trong rừng đào, vô cùng nổi bật, vô cùng đẹp mắt. Tóc búi đơn giản, cài cắm bất cứ thứ trang sức nào, cực kỳ tố tịnh. Kỹ thuật của nàng uyển chuyển, uốn người, vung tay áo, xoay người, đẹp đến thể diễn tả. Nàng tựa hồ như hóa thân thành cánh bướm, khi bay cao, khi nghỉ chân tìm mật. Khi lướt chân xuống dòng nước lững lờ trôi, khi xoay tròn giữa những cành lá, bi thương như khóc. (xin thứ lỗi cho mình, đoạn này khó edit quá trời) Cả người nàng như đắm chìm trong điệu múa, mọi thứ xung quanh dường như hề tồn tại. Mà , cảm thấy như si như túy, lại bất tri bất giác đem ngọc tiêu bên hông tháo xuống, đặt ở bên môi, nhàng thổi. thanh nhàng vang lên, kết hợp cùng tiếng chuông đinh linh, đúng là vô cùng uyển chuyển du dương. Nữ tử hề nhận biết, lại hát theo tiếng tiêu của : “Xuân dạ lan, xuân hận thiết, hoa ngoại tử quy đề nguyệt. Nhân bất kiến, mộng nan bằng, hồng sa nhất điểm hồng. Thiên oán biệt, thị phương tiết, đình hạ đinh hương thiên kết. Tiêu vụ tán, hiểu hà huy, lương gian song yến phi.” Tiếng ca của nữ tử hàn mỵ kiều nhuyễn nên lời, nhè du dương bay vào tai . Rốt cục ca khúc cũng kết thúc, nữ tử đình chỉ động tác múa, chợt nhận ra có người đứng nhìn, đứng nghiêm, quay về phía . cái liếc mắt, làm suốt đời này cũng quên được. Mái tóc của đó đen bóng như tấm lụa, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mày đẹp như vẽ, đôi mắt sáng u thâm thê lương, môi đỏ mọng nhắn xinh xắn lả lướt, dáng người đẹp đẽ, eo như liễu, đúng là tuyệt thế mỹ nhân thế gian ít có, vừa nhìn . Tầm mắt tương giao, nhìn nàng, nàng cũng nhìn , bọn họ nhìn nhau. Ngóng nhìn, dây dưa ……….. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, cảm thấy thể khống chế trái tim của mình, con mắt của người con kia thê lương ưu thương làm rung động. Trong khoảnh khắc đấy, liền quyết định, vô luận như thế nào, phải có được tâm hồn của thiếu nữ ấy, cả đời này, bảo vệ nàng, thương nàng. Cái này, chắc hẳn chính là 4 chữ “nhất kiến chung tình”. Con mắt nóng rực như lửa của làm nàng hoảng sợ, đôi mắt trong veo như thủy tinh của nàng trong chốc lát tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, vội vàng xoay người, như con nai bị dọa biến mất trong rừng đào. Đợi vượt qua dòng suối , nàng biến mất biết tung tích. tìm kiếm trong rừng đào lúc lâu, phát ra Tĩnh Tâm Am. Vì vậy liền kết luận giai nhân đó vào trong am, tiểu ni trong am cũng trong am có tiểu thư, thích mặc đồ trắng, là thiên kim tiểu thư của ngự y Bạch Lộ, tên là Bạch Lưu Sương. Vì vậy liền tin lầm tiểu ni , phỏng đoán rằng giai nhân đó là Bạch Lưu Sương. Sau đó, chưa xác nhận , liền xúc động mà cầu Phụ hoàng tứ hôn. Chính là bởi vì xúc động, mới cưới nhầm Bạch Lưu Sương, đánh mất giai nhân mà ái mộ. Mấy ngày nay, mực phái người tìm kiếm nàng, nhưng tìm được. Cho nên, mới bày ra cuộc thi này, hi vọng có thể tìm ra nàng. Khả năng vũ đạo của nàng tốt như vậy, lý nào tới tham gia. Nhưng mà, những nương lên đài, nùng trang diễm mạt chẳng thiếu gì, tuy là kỹ thuật múa rất đẹp, xinh đẹp như hoa, nhưng có ai sánh được với nàng. Cho đến nương cuối cùng, cũng thấy thân ảnh của nàng. Nàng ……… đúng là tới, chẳng lẽ, cuộc đời này thể tìm ra nàng sao? Trái tim Bách Lý Hàn như rơi vào bóng đêm sâu thẳm. “Vương gia, cuộc thi chấm dứt, ngài chắc tuyển ra người thắng cuộc.” Trương Tá giọng . Bách Lý Hàn miễn cưỡng phất phất tay, : “Để cho người xem tự tuyển .” có tâm tình chấm thi nữa. Ngoài lều tiếng động láo nháo , rốt cục tuyển ra người ưu tú nhất. “Vương gia, ngài có lên trao thưởng , tất cả mọi người đều chờ ngài?” Lý Hữu nhìn ra tâm tình Bách Lý Hàn vô cùng khó coi, cẩn cẩn dực dực hỏi. Bách Lý Hàn chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại quần áo người, chậm rãi ra ngoài. Có lẽ định trao thưởng . Đứng ở đài cao, ánh mắt Bách Lý Hàn thản nhiên đảo qua các giai nhân trước mắt, Hoàn phì Yến sấu*, nhưng, có giai nhân mà ái mộ. *Hoàn béo Yến gầy: Hoàn là Dương Ngọc Hoàn- đại mỹ nhân tu hoa – Quí Phi của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ, nổi tiếng là đầy đặn gợi cảm. Yến là Triệu Phi Yến – Hoàng hậu thứ 2 và cuối cùng của Hán Thành Đế Lưu Ngao , nổi tiếng mảnh mai yếu ớt. Câu này muốn từ đầy đặn như Dương Quí Phi đến mảnh mai như Triệu Phi Yến đều có cả, cả Dương Quí Phi và Triệu Phi Yến đều là những vũ công giỏi nhất đương thời. Lưu Sương đứng dưới tàng liễu, chứng kiến Bách Lý Hàn chậm rãi ra, phía sau, có Trương Tá Lý Hữu. Hôm nay, mặc bộ trường bào màu tím, thắt lưng màu vàng nhạt dát ngọc, hoa lệ cao quý. Khí chất của vốn tỏa ra bốn phía , mặc kệ mặc cái gì, đều xuất trần thoát tục, chậm rãi lên đài cao, tay áo buông xuống, chập chờn trong gió, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Khi đứng ở đài cao, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào , cho vầng hào quang tỏa sáng, giờ phút này, khí phách của khiến nhiều người kinh sợ. mặt , thủy chung nụ cười bình thản , nhạt như khói , khiến kẻ khác mê say. Lưu Sương chậm rãi xoay người, cần gì phải nhìn nữa chứ, càng nhìn, trái tim nàng càng đau đớn. Bách Lý Hàn tiếp nhận bàn tử từ Trương Tá, trao tặng từng nương . Ánh mắt lơ đãng đảo qua, phát người ở dưới đài ai cũng nhìn , giờ phút này, là tiêu điểm của mọi người. Nhưng mà có người thế. Đó là nữ tử mặc đồ trắng, đứng dưới tàng cây liễu, bóng lưng tinh tế thướt tha, chỉ có nàng, thèm nhìn . Trái tim , trong nháy mắt như bị nhúng vào nước sôi, ngừng trào lên bọt khí. Chính là nàng sao? thân áo trắng, phiêu dật thoát tục. ném bàn tử cho Trương Tá, thả người xuống khỏi đài cao, giống như hùng ưng giương cánh bay về phía nàng. Như hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, mọi người yên lặng láo nháo đứng lên. Mọi người trơ mắt nhìn Bách Lý Hàn như chim xẹt qua đỉnh đầu họ. Lưu Sương nghe được tiếng động láo nháo xé gió, nhưng nàng quay đầu lại, thấp giọng với Hồng Ngẫu: “!” Nhưng mà Hồng Ngẫu di chuyển, choáng váng đứng bên. Lưu Sương bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy Bách Lý Hàn, biết tới bên nàng từ khi nào , đứng yên sau lưng nàng, trong con mắt có nhiều kinh hỉ cùng chờ mong. Nhưng mà, trong khoảnh khắc nàng quay đầu lại, những điều đó biến mất, thay thế là thất vọng, thất vọng rất nhiều, giống hệt vẻ mặt của vào đêm động phòng, vẻ mặt độc nhất vô nhị. Tâm tính thiện lương của Lưu Sương giống như bị đâm, đau đến co quắp, Lưu Sương thề, trọn đời này, nàng bao giờ muốn chứng kiến vẻ mặt này của thêm lần nào nữa. Bách Lý Hàn dựa vào thân cây, có loại cảm giác mất mát trống rỗng thành lời, trái tim như bị giáng chùy, lại sai lầm rồi! Sai lầm cũng được thôi, vì sao lại là nàng! About these ads
Chương 19: còn quan hệ “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Con mắt Bách Lý Hàn phát ra hàn quang nhìn chằm chằm vào Lưu Sương, thanh lãnh đạm mà cứng rắn. Đôi mắt Lưu Sương từ từ đảo qua mặt , gương mặt vô cùng tuấn mỹ, vẻ mặt lãnh đạm và còn kiên nhẫn. chưa bao giờ cười trước mặt nàng, nếu cười nhất định rất đẹp, nhưng mà, có lẽ là cả đời này nàng cũng có cơ hội chứng kiến nụ cười đấy. Lưu Sương nhịn được khẽ nở nụ cười, mờ mịt mà trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng. Nụ cười đấy làm Bách Lý Hàn ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên nảy sinh chút đau đớn. Nhưng mà rất nhanh sau đó, đau đớn bị thay thế bằng lạnh lùng. “Ta đến xem thi múa.” Lưu Sương thản nhiên , sau đó thản nhiên xoay người, với Hồng Ngẫu: “Chúng ta thôi!” “Ô!” Hồng Ngẫu lên tiếng đáp, nàng mặc dù ràng lắm tiểu thư và Vương gia xảy ra chuyện gì, nhưng mà Vương gia đối xử với tiểu thư vô cùng lãnh đạm, nàng cũng cho Vương gia vào trong mắt. Cho nên, vừa đáp xong, Hồng Ngẫu liền cùng Lưu Sương rời . Phản ứng của Lưu Sương làm cho Bách Lý Hàn bất ngờ, nàng dù sao cũng là Vương phi danh nghĩa của , nơi đây nhiều người như vậy, nàng lại lãnh đạm với như thế, trong lòng có cảm giác bực mình giải thích được. bước nhàng, liền đứng trước mặt Lưu Sương, thanh lạnh lùng : “Như thế nào, tại sao lại tức giận? Bởi vì bổn vương tiễn cha mẹ ngươi, hay là vì bổn vương ở đây xem múa? Mặc kệ là lí do vì sao, ngươi đều có tư cách , đừng bao giờ quên, thân phận chính thức của ngươi!” cật lực cường điệu cái gọi là thân phận chính thức của nàng, đúng vậy, nàng là vương phi sai lầm của , chỉ là hữu danh vô thực, ngay cả quyền lợi tức giận nàng cũng có. Nhưng mà, cha mẹ của nàng rời , nàng cần phải cầu xin cho nàng lưu lại vương phủ nữa, cũng cần phải chịu đựng nữa. Lưu Sương mỉm cười, nụ cười nhu hòa mà quật cường. Dù sao nữa, nàng cũng định tranh cãi với ở đây, dù sao ở đây cũng nhiều người quá. “Vương gia, ta có tức giận, là ta phải về rồi, có vài điều cần , ngày khác ta tìm Vương gia ràng !” Ngữ khí Lưu Sương thản nhiên , thanh trầm tĩnh mà lạnh lùng. “Có cái gì cần ? Cứ đừng ngại.” Bách Lý Hàn quay đầu nhìn lại vũ đài, tuy là những người khác rất tò mò với chuyện của hai người bọn họ, nhưng có kẻ nào lớn gan đến mức nghe trộm và nàng chuyện. đứng rất gần nàng, mùi thơm lạnh lẽo người thản nhiên theo gió thấm vào phổi nàng. Từ đáy lòng mình, Lưu Sương vô thanh vô tức thở dài tiếng, thản nhiên : “Cũng phải chuyện gì trọng yếu, cha mẹ Lưu Sương hồi hương, từ hôm nay trở , Lưu Sương quay về vương phủ nữa.” “Có ý tứ gì?” Hai tròng mắt Bách Lý Hàn khép lại, có chút run sợ. Lưu Sương kỳ quái nhìn , : “Vương gia chẳng lẽ quên những lời ta đêm đó sao?” đương nhiên quên, chỉ là từ hôm đó, luôn nghĩ rằng nàng là loại nữ tử tham luyến địa vị Vương Phi, nàng đột nhiên buông tay muốn rời khỏi, nhất thời thể giải thích. Con mắt mang ánh nhìn đùa cợt nhìn Lưu Sương, nàng phải là giở trò lùi bước để tiến hai bước . “Ngươi muốn , từ hôm nay trở , ngươi và ta còn quan hệ gì nữa?” Ngữ khí của lạnh lùng thản nhiên , từ đáy lòng có cảm giác trống rỗng mất mát. “Đúng vậy, từ hôm nay trở , chúng ta cùng cách, Lưu Sương còn là Vương phi của Vương gia nữa.” Lưu Sương thản nhiên , cố gắng áp chế những cơn sóng bi thương cuồn cuộn dâng lên trong lòng. “Có thể cho ta biết, nguyên nhân gì khiến ngươi đột nhiên buông tay?” Khóe môi khẽ cong, trào ra ý cười trào phúng. “Buông tay? Lưu Sương chưa từng có ý nghĩ muốn giữ người buông .” Lưu Sương cật lực đè những cơn sóng tức giận xuống, bình tĩnh . Nếu muốn rời khỏi, cần gì phải dây dưa lằng nhằng thêm nữa, xoay người cùng Hồng Ngẫu chậm rãi rời . Bách Lý Hàn dựa vào thân cây, cành liễu trước mắt đu đưa trong gió, xé cành liễu xuống, lắc lắc cành liễu. Sớm biết Lưu Sương thích mặc đồ trắng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ bach y phiên phiên của nàng. Bóng lưng của nàng rất đẹp, dáng người thon thả đẹp đẽ, quần trắng phiêu đãng, làn váy thêu mai trắng, quần áo theo gió tung bay, làm cho nàng có vẻ phiêu dật xuất trần, giống như mai trắng, tự bản thân có khí chất cao ngạo. Đúng vậy, nàng chưa bao giờ , nàng từng , tháng sau rời . tháng, hôm nay còn chưa đủ tháng. Nàng cha mẹ hồi hương ……………. Chẳng lẽ? Như thể có tia chớp lóe lên, gỡ những suy nghĩ hỗn độn của Bách Lý Hàn. ra là thế, nàng ở lại trong Vương phủ, là vì muốn cha mẹ lo lắng. Hôm nay, song thân hồi hương, nàng còn gì ràng buộc nữa. là như thế sao? Nữ tử này, phải là loại người thể chịu đưng nổi như vẫn tưởng tượng, ra nàng cũng phải nữ tử tham luyến địa vị Vương phi như tưởng tượng . Hôm nay xem ra, nàng là nữ tử tốt, Bách Lý Hàn có chút tiếc hận. Nhưng mà trong đầu lại lên, đôi mắt thê lương của giai nhân trong rừng đào, đôi mắt ai oán thiêu cháy trái tim . Tay bỗng nhiên nắm chặt, nhàng vung ra, lá liễu bay bay. Bách Lý Hàn chậm rãi xoay bước, về phía lều vải, Trương Tá cùng Lý Hữu chào đón hỏi: “Vương gia, cần thuộc hạ hộ tống Vương phi trở về sao?” Bách Lý Hàn phất tay, : “ cần! Nàng còn là Vương phi của bổn vương nữa rồi!” Trương Tá cùng Lý Hữu nhịn được giật mình cái. Con đường rất yên lặng, chỉ có Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu chậm rãi bước , bên cạnh là khoảnh ruộng lớn, xanh ngắt màu. Gió hây hẩy, lá cây rung động, Lưu Sương có tâm tình ngắm cảnh, trong lòng tràn ngập phiền muộn. Nàng nhịn được quay đầu nhìn lại, Bách Lý Hàn từ lúc nào, nhìn về vũ đài, bóng lưng rất tiêu sái, tiếng bước chân cực kỳ nhanh nhẹn nhàng, có lẽ vui vì rốt cuộc thoát được nàng. Từ nay về sau còn quan hệ gì nữa! Lưu Sương nhìn cánh đồng rộng mênh mông , nhịn được bi thương trong lòng. Hồng Ngẫu chứng kiến tiểu thư nhà mình vẻ mặt trầm tĩnh, rất biết điều gì, cũng yên lặng . Đột nhiên, có thứ bay từ cây xuống, nằm trong bàn tay Lưu Sương cách vô cùng chuẩn xác. Lưu Sương đưa tay lên xem, là đóa hoa dại, rất đẹp còn có mùi thơm. Loại hoa dại này, mọc cùng với cỏ , tại sao lại bay từ cây xuống, Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu. Trong tàng cây xum xuê rập rạp là mảnh màu tím lấp lánh. Lưu Sương cười khổ chút, giờ phút này nàng có sức lực và tâm trạng cùng chơi đùa, bèn tiếp, muốn để ý đến . Nhưng nếu dễ dàng buông tha cho nàng như thế, còn gọi là Tiểu Ma vương sao. cây truyền xuống tiếng cười đùa : “Tại sao chưa xem hết thi múa rồi?” Hồng Ngẫu nghe vậy, kinh hô: “Ai nha, người nào ở cây?” Lời còn chưa dứt, Bách Lý Băng từ cây phi thân xuống, như thể muốn khoe khoang khả năng khinh công của , ở còn tranh thủ xoay mấy vòng, sau đó chọn tư thế đẹp từ từ tiếp đất. mặc bộ quần áo màu tím vô cùng hoa lệ, mồm ngậm lá liễu, lá xanh nổi bật gương mặt tuấn tú trắng nõn, vô cùng nổi bật. “Ai nha, là ngươi hả!” Hồng Ngẫu kêu lên. About these ads
Chương 20: Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn “Làm sao mà ngươi lại bò lên cây vậy?” Hồng Ngẫu nhìn thấy Bách Lý Băng, cực kỳ kinh dị mà hỏi thăm, trong thanh tràn ngập mừng rỡ, hiển nhiên là rất thích thiếu niên đẹp như thần tiên này. Bách Lý Băng nghịch ngợm trừng mắt nhìn Hồng Ngẫu, sau đó đem hai con ngươi phát sáng lấp lánh nhìn Lưu Sương, tươi cười : “Tiểu Sương Sương, nàng muốn đâu vậy?” Tiểu Sương Sương? Lưu Sương nghe vậy, nổi hết cả da gà da vịt. lại gọi nàng Tiểu Sương Sương cơ đấy, “Sương Sương” cũng bỏ qua , lại còn thêm chữ “Tiểu”, muốn giết người đền mạng, người biết nghe qua lại tưởng nàng kém tuổi chứ. Lưu Sương lạnh lùng trầm mặt, để ý đến , làm như thể nghe thấy gì. “Tiểu Sương Sương, ta gọi nàng đấy, tại sao nàng để ý đến người ta vậy?” Bách Lý Băng trợn tròn đôi mắt đen láy, tràn ngập ai oán nhìn nàng. “Ngươi với ta sao? Tại sao ta nghe thấy vậy?” Lưu Sương trừng mắt nhìn , tức giận hỏi ngược lại. “Đương nhiên là gọi nàng rồi, nàng cùng với tam hoàng huynh cùng cách rồi, đừng là nàng muốn ta gọi nàng là tam tẩu!” dùng ngữ khí vô cùng u oán , cái miệng nhắn chu lên, rất là đáng thương. Hồng Ngẫu nghe thấy Bách Lý Băng hai chữ hoàng tẩu, mới biết được thiếu niên này là hoàng tử, kinh hoàng “Di” tiếng. Bách Lý Băng quay đầu mỉm cười với Hồng Ngẫu, Hồng Ngẫu thấy vậy đỏ mặt, quay đầu làm ra vẻ mặt đáng thương với Lưu Sương. Lưu Sương tuy biết đây là thủ đoạn vẫn dùng để lấy lòng người đối diện, nhưng vẫn nhịn được mềm nhũn cả lòng. Nàng ngờ, nghe lén hết toàn bộ chuyện nàng với Bách Lý Hàn. Lưu Sương thản nhiên : “Như vậy gọi ta là Bạch nương ! Hoặc gọi là Sương nương cũng được, tuyệt đối được gọi Tiểu Sương Sương!” “Làm sao mà gọi Bạch nương được, nàng vẫn còn là nương sao? Tuy là sau khi nàng thành thân với tam hoàng huynh chưa có viên phòng, vẫn còn tấm thân xử nữ. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là có chồng, vô luận như thế nào cũng thể gọi nương. Được rồi, nàng cùng hoàng huynh cùng cách, nàng có thương tâm khổ sở ?” Bách Lý Băng dùng giọng điệu làm nũng của đứa trẻ . Viên phòng? Tấm thân xử nữ? có chồng? Những chữ đáng sợ đó lần lượt kéo tới, làm cho ý nghĩ Lưu Sương lâm vào mê muội, nhịn được trợn tròn đôi mắt. thể tin được, chính miệng Bách Lý Băng có thể ra những lời này. Bộ dạng của ràng là của thần tiên, vô cùng thiện lương trong sáng, nhưng hết lần này đến lần khác ngại ngần phun ra những câu chữ khiến người ta đau lòng chấp nhận được. Tuy là ngay khi vừa gặp mặt nàng biết khó ưa tới mức nào, nhưng giờ phút này nàng vẫn thể chịu đựng được. Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ vô tội của , biết là giả ngây thơ, hay là giả tàn nhẫn. Nhưng mà những lời đích thực đả thương Lưu Sương sâu sắc, giống như dùng lưỡi kiếm đâm vào vết thương cũ của nàng. Thôi, thôi, chấp nhặt với tiểu hài tử, nếu cứ so đo với , chẳng sớm muộn cũng chết vì tức. Lưu Sương hơi khép mắt, yên lặng về phía trước, tia nắng buổi chiều rực rỡ chiếu lên tấm thân đạm bạc của nàng, vài phần lãnh thanh, vài phần lạnh nhạt. Đương nhiên, nếu Bách Lý Băng đồng ý buông tha Lưu Sương, gọi là Tiểu Ma vương. bước nhanh đuổi theo, sóng vai cùng Lưu Sương tới, vẫn luôn mồm: “Tiểu Sương Sương ơi, nàng có biết tại sao hôm nay Tam ca lại tổ chức thi múa ? ra nàng đừng nóng giận, tìm ý trung nhân của . Haizzz, ta , rốt cuộc là nàng có thương tâm chứ, ta nhìn vẻ mặt vô của nàng, có phải trái tim nàng đau khổ muốn chết rồi , có muốn Băng nhi giúp nàng hả giận , ta đánh cho Tam ca trận, bắt lấy nàng lần nữa có được ?” Lưu Sương nhàng ngẩng đầu lên, dừng ở đôi mắt của Bách Lý Băng, đôi mắt sáng đen trắng ràng, sáng ngời y như tinh thần của , lóe ra ánh sáng khiến người khác mê say, trong sáng thoát tục như vầng trăng. Tự đáy lòng Lưu Sương khẽ thở dài tiếng, sau đó, thản nhiên lạnh lùng nhàng : “Kỳ , người ta muốn đánh nhất vào lúc này là ngươi!” Dứt lời, xoay người rời , quần trắng phiên nhiên, có nghiêm nghị nên lời. Bách Lý Băng ngẩn ngơ, cặp mắt to trong suốt trắng đen ràng bắt đầu phủ màn hơi nước, hơi nước từ từ ngưng tụ thành nước mắt, chậm rãi, như thể sắp sửa tràn ra đến nơi. Sóng mắt lưu chuyển, lệ quang trong suốt, Hồng Ngẫu theo sát sau Lưu Sương vốn giơ nắm tay lên, chứng kiến bộ dạng vô tội đáng thương của , cuối cùng hạ thủ được. “ là nghiệt!” Hồng Ngẫu hung hăng câu, dậm chân đuổi theo Lưu Sương. Bách Lý Băng nhìn thân ảnh Lưu Sương dần dần xa, chậm rãi thu hồi nước mắt, đôi mắt đen bỗng chốc trở nên sâu thấy đáy. Lưu Sương chậm rãi tới, trong lòng giống như bị treo lên. Những lời Bách Lý Băng , như là độc rời xa, khiến thương tâm của nàng rời rất xa. Hóa ra, xem múa là vì muốn tìm ý trung nhân của , biết tìm được hay chưa. Nghĩ đến làm gì cơ chứ, nàng với chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. “Tên Bách Lý Băng đó, là hỗn đản biết sống chết!” Hồng Ngẫu oán hận . Lưu Sương hề giận Bách Lý Băng, mặc dù những lời đả thương nàng, nhưng mà thể phủ nhận những điều hoàn toàn là , danh nghĩa nàng còn là nương nữa. Nàng cũng cần phải tức giận với , dù sao, cũng là tiểu hài tử lớn lên dưới che chở bảo bọc của người khác, là thiếu niên vô pháp vô thiên, có lẽ chưa từng trải qua cảm giác thể chiếm được thứ gì đó, chưa từng trải qua thống khổ. Nàng tức giận với , đáng! Nàng giảng đạo lý cho , có lẽ giống như cho gà nghe mà thôi, có như thế nào cũng hiểu được. Chỉ cần đợi trải qua biến cố nào đó, mới có thể minh bạch cảm giác ngày hôm nay của nàng, mới có thể tùy tiện tổn thương người khác thêm lần nữa! Trước kia cảm thấy hứng thú với nàng, có lẽ chính là vì muốn thưởng thức thống khổ của người khác , ngày nào đó, cũng phải tự mình nếm trải cảm giác thống khổ . Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu yên lặng đường, từ lúc mặt trời đỉnh đầu cho tới lúc tà dương, tuy có chút mệt, nhưng mà trong lòng Lưu Sương, có thoải mái sau khi thổ lộ, từ nay trở , Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng biến mất khỏi thế giới của nàng. Rốt cục, khi trời sắp tối, các nàng cũng về đến Bạch phủ. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu muốn vào, lại bị hai thị vệ trẻ tuổi ngăn cản, Lưu Sương ngẩn ngơ, đây phải gia nhân của nhà nàng. “Các ngươi là người nào? Tại sao ta nhận ra các ngươi?” Lưu Sương nghi hoặc hỏi thăm. Hai người thị vệ đánh giá dưới Lưu Sương chút, : “Xin lỗi, Bạch ngự y cáo lão hồi hương, Thánh thượng thu hồi phủ đệ này từ ngày hôm nay, phải bất cứ người nào cũng có thể vào!” Lưu Sương bỗng nhiên nhớ ra, phụ thân qua, Bạch phủ vốn là do Thánh thượng ban tặng, sau khi cáo lão hồi hương, bị hoàng gia thu hồi, toàn bộ người làm thuê trong nhà cũng đuổi . Lưu Sương chỉ ngờ, động tác của Hoàng thượng lại nhanh như vậy, phụ thân mới bước trước, bước sau thu hồi rồi. Nàng còn rất nhiều đồ vật chưa thu dọn. Lưu Sương đành phải vừa cười vừa :, “Ta là nữ nhi của Bạch ngự y, còn nhiều đồ vật chưa kịp thu thập để trong phủ, mong thị vệ đại ca cho chúng ta tiến vào thu dọn chút!” Hai người thị vệ nhìn nhau, cực kỳ khách khí mà : “Hóa ra là Bạch Vương phi, xin lỗi, nơi này ban cho Tĩnh Vương rồi, tiểu nhân dám làm chủ, hay là đợi Tĩnh Vương trở về, Bạch Vương phi bảo Tĩnh Vương cho vào phủ !” Ra là ban cho Bách Lý Băng, vừa mới tròn mười sáu tuổi, chưa có phủ đệ ngoài cung, vẫn ở trong hoàng cung , ngờ lại nhìn trúng Bạch phủ nhà nàng. Xem ra, muốn thoát khỏi tiểu Ma vương thích làm xằng làm bậy này, đúng là dễ dàng chút nào
Chương 21: Vô pháp vô thiên 03THÁNG 1 Màn đêm buông xuống, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu có nhà để về, đành tá túc tại “Lưu danh y quán”. Trong phòng tràn ngập mùi dược thảo, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai, mới sáng sớm Lưu Sương phái dược xoa ra ngoài tìm phòng ở, chung quy thể cứ ở lại y quán như vậy , cũng may trước khi phụ thân ra có để lại cho nàng ít bạc, cũng đủ để nàng thuê được chỗ trọ đơn sơ giản dị. Dược xoa làm việc rất là nhanh chóng, chỉ chốc lát sau liền thuê được tiểu viện trong ngõ phía sau y quán. Vùng này vốn là chỗ của dân thường, lúc đầu khi mở y quán, phụ thân cũng là vì muốn chữa bệnh cho người nghèo, nên thế mới mở y quán ở chỗ này. Nơi dược xoa thuê rất sâu trong ngõ. Tiểu viện chỉ có hai gian phòng, gian bếp nho , cực kỳ đơn sơ, tất nhiên là kém hơn Bạch phủ. Nhưng mà, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu hai người ở thế cũng đủ rồi. Trong con ngõ đấy, có đủ kiểu dân chúng, phần lớn đều từng chữa bệnh ở y quán, thấy Lưu Sương tất cả đều khách khí cung kính gọi: Bạch nương. Sau khi dọn dẹp phòng ở, Lưu Sương liền thuê chiếc xe ngựa, dẫn theo Hồng Ngẫu cùng dược xoa đến Bạch phủ lấy đồ vật. Kỳ những đồ vật tầm thường nàng cần, thứ Lưu Sương quí trân trọng nhất là khuê phòng của mình, trong phòng có rất nhiều sách vở tranh họa, còn có cây đàn của nàng. Những bức tranh là trong lúc nàng nhàn rỗi vẽ bừa, mặc dù phải bảo vật, nhưng là thứ nàng nhất. Y thư càng cần phải rồi, còn có cây đàn, là của Đoạn sư huynh tặng nàng, tất nhiên là tâm can bảo bối của nàng. Khiến Lưu Sương đau lòng nhất là hậu hoa viên trồng rất nhiều thảo dược quí, đáng tiếc, vô luận thế nào nàng cũng thể mang cả hậu hoa viên được. Tới Bạch phủ, sau khi thị vệ canh cửa vào thông báo, ra liền cung kinh : “Xin Bạch Vương phi chờ chút, Tĩnh Vương phái người sửa sang lại, trong chốc lát đem những thứ Vương phi muốn ra”. Mặc dù Lưu Sương cùng cách với Bách Lý Hàn, nhưng những thị vệ này biết, vẫn gọi Lưu Sương là Vương phi. Lưu Sương thản nhiên cười : “Các ngươi nên gọi ta là Vương phi, ta còn là Vương phi nữa rồi!” Hai người thị vệ nghe vậy nhất thời có chút bất ngờ, đứng ở nơi đó biết cái gì cho phải. Ánh nắng nhàn nhạt đổ xuống, chiếu vào biển cửa lớn, hai chữ “Bạch Phủ” sớm còn, giờ phút này thay bằng ba chữ vàng son: Tĩnh Vương Phủ. Ba chữ này, nét chữ rồng bay phượng múa, vừa kiêu ngạo lại đường hoàng, biết là do ai viết. gì , đây là nơi nàng sống từ đến lớn, nhưng, từ nay về sau, nàng thể tùy ý vào ra như trước nữa. Lưu Sương nhịn được muốn khóc, ràng hôm qua vẫn còn là nhà của chính mình, hôm nay lại bị đuổi ra ngoài cửa, chỉ có thể đau khổ chờ đợi. Đột nhiên, nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Sương quay đầu lại liền chứng kiến cánh cửa mở ra, Bách Lý Băng cười trong suốt ra. sau , là mấy chục thị nữ quần áo rực rỡ, hoặc cầm tranh vẽ, hoặc cầm sách, hoặc ôm đàn. Quần áo người nào cũng vô cùng rực rỡ, xinh đẹp như hoa, xếp hàng rất có qui củ, đứng trước cửa, trong phút chốc, khiến cả khu phố sáng bừng lên. Lưu Sương khẽ cong môi, nhịn được cười, Hồng Ngẫu cũng nhịn được bật cười. Tiểu tử này làm việc quá khoa trương rồi, phải chỉ là mang vài thứ sao? Tìm mấy người thị vệ là được, cần gì phải huy động nhiều mỹ nữ đến vậy, khiến người đường liên tục nhìn về phía này. là mỹ nữ nhiều như mây, người đường đều như bị câu mất hồn. Nhưng ngay cả là mỹ nữ trong y phục rực rỡ, cũng đè được phong thái của Bách Lý Băng. mặc cẩm bào màu tím phát sáng, hoa lệ đến chói hết cả mắt. Lộ ra gương mặt trắng như tuyết, dưới ánh nắng chiếu rọi , đắc ý đến mức khiến kẻ khác lo lắng. nụ cười nhạt đẹp vô cùng, có thể khiến trăm hoa hổ thẹn. làm như chỉ huy đám thị nữ đặt đồ vật lên xe ngựa, sau đó chậm rãi tới trước Lưu Sương, đối với Lưu Sương thi lễ, : “Đồ vật mang ra rồi, nàng thong thả!” Tư thế vô cùng hoa lệ phiêu dật. Lưu Sương có chút ngạc nhiên, tình muốn tạ ơn , dù sao, tiểu tử này hôm nay có thể thông cảm với nàng như thế, theo tính tình của mà , làm khó nàng, quả là rất đáng khen. Ngay cả Hồng Ngẫu cũng quên luôn những điều hài lòng về , vui vẻ bắt chuyện với Bách Lý Băng. Dù sao, người như Bách Lý Băng, người khác khó mà tức giận được. Nhưng mà, đến khi Lưu Sương trở lại tiểu viện, mở ra mấy bức tranh của nàng, Lưu Sương thể nghĩ gì được. Giờ phút này, nàng là vô cùng tức giận. Bức tranh trước mắt nàng, tên là “Tuyết hậu hàn mai đồ” . Tuyết trắng, tà dương buông xuống, gốc mai trắng trong tuyết hãnh diện nở hoa, cánh hoa trong suốt sáng long lanh, như điêu khắc từ băng, là mang cho người xem cảm giác mát lạnh thư thái. Điều khiến nàng tức giận là bức tranh mọc thêm con khỉ ngồi gãi đầu, phá nát ý tứ của nàng. Nhịn bớt tức giận, mở thêm bức khác, bức tranh Lưu Sương tự vẽ chính mình. Mặt ngọc nõn nà, lông mày thon dài, mắt hạnh chảy sóng, dung mạo thanh nhã động lòng người, quấn áo trắng bay bay, khí chất rất là tươi mát thoát tục. Tức giận là có kẻ thêm vào hai chòm râu. Càng tức giận hơn, chỗ trống còn đề thêm mấy câu thơ: Dao khá yểu điệu giai nhân, cận quan hồ tu lưỡng phiết. Chữ viết rồng bay phượng múa, rất là đường hoàng, là bút tích của kẻ viết ba chữ Tĩnh Vương Phủ. ngờ chữ của Bách Lý Băng đẹp vậy, nhưng người lại khiến người khác phải giận. Mở thêm Lưu Sương biết chẳng có bức nào thoát được ma trảo của Bách Lý Băng, bức nào cũng bị phá hư rồi. Giờ phút này, Lưu Sương có cảm giác khóc ra nước mắt. Trách được có thể trả đồ cho nàng sảng khoái như thế, hóa ra phá hủy xong xuôi rồi Lưu Sương buông bức tranh, cuống quít mở ra y thư và đàn của nàng xem xét phen, tiểu tử kia coi như là thức thời, có chà đạp y thư cùng cây đàn của nàng. Hồng Ngẫu thu thập ở gian ngoài, đến, liếc mắt cái chứng kiến tình trạng của bức tranh Lưu Sương đặt bàn, nhịn được bưng kín miệng, mặt ngọc thống khổ co quắp . Lưu Sương trừng mắt liếc nàng cái, : “Cười , nghẹn chết giờ !” Hồng Ngẫu rốt cục chỉ vào bức tranh cười ha ha: “ là con khỉ tinh nghịch!” Hành vi này, dùng hai chữ tinh nghịch để hình dung là nhiều rồi. Trước kia chẳng qua chỉ được thọ giáo qua lời của tiểu ma vương, lúc này xem như Lưu Sương biết được Bách Lý Băng vô pháp vô thiên đến cái độ nào. Lưu Sương chỉ mong cuộc đời này bao giờ phải gặp lại nữa, nhưng mà trời chiều lòng người About these ads
Chương 22: Đoạn Khinh Ngân 04THÁNG 1 buổi chiều hoàng hôn nặng nề. Lưu Sương tiễn người đến khám bệnh cuối cùng xong, liền từ biệt dược xoa, cùng Hồng Ngẫu về nhà trọ. Dược xoa ở lại y quán. Trong khí phiêu tán mùi thơm mát, rất mê người. Bóng hai người đổ dài dưới nắng chiều, Lưu Sương im lặng gì tới, trong con ngươi là những tia thản nhiên tiếc nuối. Lúc nào cũng có người bệnh mà nàng có cách nào điều trị, giống như hàn độc mà nàng thể chữa cho chính bản thân mình. “Tiểu thư, có người đứng trước cửa nhà chúng ta.” Hồng Ngẫu giọng . Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Lưu Sương nhận ra vào trong ngõ từ lúc nào. Xa xa, nhà nàng đơn sơ với cánh cửa , đứng trước cửa là bóng dáng màu đen, quần áo đen, tóc đen, mặc dù thấy gương mặt, nhưng thân hình này giống của ai đó. Chẳng lẽ là …………………? Trái tim dâng lên cảm giác kinh hỉ, Lưu Sương bước nhanh chạy đến trước mặt người nọ. Mày kiếm lãng mục, gương mặt nghiêm nghị, là người hầu luôn theo bên người của sư huynh- dược sừ. Dược sừ ở chỗ này, như vậy sư huynh chắc chắn trở về, đôi mắt của Lưu Sương trong phút chốc vì vui mừng mà cong lên như hai vầng trăng non, nàng vội vàng vào trong nhà. Trong tiểu viện, gốc hòe nở hoa, những đóa hoa buông xuống thành chuỗi, mùi thơm tràn ngập sân. Lưu Sương đảo mắt, nhìn vòng chung quanh, thấy được thân ảnh cao ngất tuấn dật của sư huynh. Nàng lại vào trong phòng, giường bóng người, ghế trước cửa sổ cũng trống , trong phòng cũng có thân ảnh của sư huynh. Trái tim Lưu Sương dần dần chìm xuống, chẳng lẽ sư huynh vẫn chưa trở về? Chỉ có dược sừ trở về, thể nào, nếu sư huynh trở về, dược sừ nên cho nàng chứ. Cái quan trọng hơn là, trong phòng này, lờ mờ có mùi thơm nhàn nhạt, đó là khí tức của sư huynh, bởi vì rất quen thuộc rồi, nên mới có thể cảm nhận được. Lưu Sương từ trong phòng ra, định tìm dược sừ để hỏi chuyện. Thân thể bỗng nhiên bẫng, bị đôi tay hữu lực ôm lên. Khí tức nam tính ấm áp cùng mùi thơm u lạnh xông đến, thân thể vừa bị nâng lên thấy bị phi . Lưu Sương bay thẳng về phía cây hòe, áo quần khẽ bay, nhìn nàng giống như đóa sen trắng nở. Trong cảm giác kích thích vì bay, Lưu Sương bật cười lanh lảnh, lâu lắm rồi Lưu Sương chưa cười sảng khoái như vậy. Thời điểm chuẩn bị tiếp đất, lại bị cánh tay kia bắt được, lại tung lên, lại bắt, cho đến khi đầu óc Lưu Sương quay cuồng mê muội, phân biệt được phương hướng nữa, cuống quít cầu xin tha thứ, người kia mới ôm nàng vào lòng, ngồi yên ghế. Trời chiều rất đẹp, hoa hòe rất thơm, gian tĩnh lặng. An tĩnh, Lưu Sương tựa vào vòng ôm ấm áp, trái tim cũng rất an tĩnh. đôi tay thon dài, nhàng vuốt ve nàng, như muốn chải hết nỗi buồn . Nằm trong vòng ôm ấm áp, Lưu Sương chậm chạp khóc. Nước mắt tuôn như mưa. Trong vòng tay cha mẹ, nàng khóc, cũng thể khóc, bởi vì, nàng thể làm cho cha mẹ tuổi già còn phải lo lắng cho nàng. Nhưng trong vòng tay của sư huynh, nàng có thể khóc thoải mái. đỉnh đầu, lờ mờ truyền đến tiếng thở dài của sư huynh, cực kỳ bi thương thương tiếc. lúc lâu, Lưu Sương rốt cục khóc đủ, ủy khuất tích tụ trong nhiều ngày theo nước mắt trôi . Nàng dùng tay lau nước mắt, giơ lên hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn sư huynh nàng ngày mong đêm nhớ. mặc bộ y bào lam nhạt, giống như đem đóa hoa lan xanh biếc trong suốt dán lên người, làm cho người ta thấy yên lặng thâm thúy đắc ý. Ngũ quan tuấn mỹ của như được điêu khác tỉ mỉ từ khối ngọc, con ngươi đen thâm thúy như biển rộng, trong con mắt là tưởng niệm như thể đem cả thế giới này đặt sang bên. Hình như do lâu lắm gặp, Lưu Sương bỗng nhiên phát , sư huynh ra rất tuấn mỹ , so với Bách Lý Hàn cùng Bách Lý Băng kém chút nào. Nếu Bách Lý Hàn là khối hàn ngọc trong trẻo lạnh lùng, Bách Lý Băng là tảng đá lả lướt, vậy sư huynh là cái gì nhỉ? Đối với nàng mà , sư huynh là ánh sáng, là ánh sáng chiếu sáng cho trái tim nàng. Lưu Sương rất buồn bực, nhìn mặt của sư huynh chắc hẳn là nhận được thư? khỏi tủi thân vì cảm thấy bất công. “Sương nhi, suy nghĩ cái gì vậy?” Đoạn Khinh Ngân nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười hỏi. “Đương nhiên là muốn sư huynh rồi, nhiều ngày gặp, sư huynh tuấn mỹ tiêu sái quá.” Lưu Sương vừa cười vừa . Đoạn Khinh Ngân ngẩn ngơ, trong con ngươi lóe lên tia sáng, tay nhàng vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu cười hỏi: “Vậy Sương nhi có động tâm ?” Đoạn Khinh Ngân nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi. Lưu Sương kinh ngạc nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, sư huynh chưa từng đùa với nàng như vậy, nhất thời biết phải trả lời như thế nào. Giật mình ngửng đầu thấy ánh mắt của sư huynh, cháy sáng thâm tình. Trái tim như ngừng thở. Lưu Sương che dấu tâm thản nhiên cười, duỗi tay ra, : “Sư huynh, đưa đây!” Con ngươi Đoạn Khinh Ngân tràn ngập thâm tình phức tạp thành lời, khẽ cười : “Cái gì?” “Đương nhiên là lễ vật rồi, huynh du ngoạn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ mang được cái gì về cho muội sao?” Lưu Sương điêu ngoa hỏi thăm. (rất thú vị , haha ) “ có, nhưng mấy ngày nữa ta đưa cho muội thứ này, khẳng định là muội thích .” lo lắng . “Bảo bối gì vậy, bây giờ thể đưa cho muội ngay sao?” “Ta còn chưa cầm thứ đó trong tay, làm sao đưa muội được!” Đoạn Khinh Ngân vừa vừa nhăn mặt nhíu mày, giọng hỏi, “Sương nhi, muội và kẻ kia, hai người như thế nào rồi?” Hô hấp Lưu Sương như ngừng lại, nàng tự nhiên biết sư huynh ám chỉ chuyện của nàng và Bách Lý Hàn, chưa từng nghĩ ra, sư huynh mới vừa trở về, biết nhanh như vậy. “Sư huynh, hóa ra huynh biết rồi. Muội và cùng cách, còn bất cứ quan hệ gì nữa, từ nay về sau, nam hôn nữ giá, liên quan đến nhau nữa.” “Vậy là tốt rồi, ” Đoạn Khinh Ngân như trút được gánh nặng, thở phào nhõm, tay chậm rãi đặt lên hông. “Sư huynh, lần này huynh trở về đừng nữa, cha mẹ hồi hương rồi, muội thể theo, bằng chúng ta cùng nhau mở y quán thế nào?” Đoạn Khinh Ngân cười : “Đương nhiên là tốt lắm, nhưng mà tạm thời ta vẫn phải , còn có việc quan trọng chưa làm. Chờ giải quyết xong những việc bề bộn, ta mang muội cùng , chúng ta mở y quán ở đây nữa. phải muội luôn muốn du lịch thiên hạ sao? Sư huynh mang muội , thương sơn vụ biển, thảo nguyên bao la, chúng ta vừa du ngoạn vừa khám bệnh cho người, ………. “ chưa hết, Lưu Sương liền mừng rỡ bật cười, đây đúng là giấc mộng từ của nàng. Trời chiều rốt cục chìm xuống hoàn toàn, vầng trăng non chậm rãi lên, trường bào màu lam của Đoạn Khinh Ngân tung bay phấp phới trong gió đêm…………. Sư huynh lên đài, kaka, Bách Lý Hàn, huynh đừng tưởng rằng đời này ……………. chỉ có mình huynh là trai đẹp, còn sư huynh kia kìa, ha ha