Chương 013 – THU HÚT Bách Lý Hàn thể đoán ra, Lưu Sương là bất tỉnh vì bị xúc phạm, hay là bất tỉnh vì đói. Tiểu cung nữ mang chén canh đến, nhưng Lưu Sương hôn mê uống được. Con ngươi Bách Lý Hàn phát ra hàn quang, ôm lấy Lưu Sương, sai tiểu cung nữ để vào xe ngựa của , rồi từ biệt Thái hậu, về phủ. Xe ngựa của Bách Lý Hàn cực kỳ rộng rãi, bên trong có hai giường, đặt Lưu Sương xuống, nhăn mặt nhíu mày. mong muốn nàng chết đói, nếu nàng chết đói gặp rất nhiều phiền toái. Dù sao, nàng cũng là phụ hoàng tứ hôn cho . Bất đắc dĩ, đành phải ngậm canh trong miệng, môi chạm môi cho Lưu Sương uống. ngờ trong khoảnh khắc môi chạm môi đấy, lại có cảm giác tê dại truyền qua. Môi của nàng vốn mềm mại, giống như nước, làm cho đột nhiên nảy ra ham muốn hôn nàng sâu. Lưu Sương ý thức mông lung, có cảm giác bị người nào ôm lên, còn ngửi thấy mùi thơm là dễ chịu, mùi thơm mát này của cái gì vậy, dường như nàng chưa bao giờ ngửi qua. Lưu Sương dùng sức co thân thể lại, nơi này rất ấm, cho nàng nghỉ chút , ngủ giấc sâu. Trong lúc bất tỉnh mờ mịt, trong mộng lờ mờ có ai đó cắn môi nàng, mềm mại, dịu dàng, rồi lại có hỗn hợp có mùi hương ấm áp ngừng chảy vào yết hầu, vô cùng thoải mái, vô cùng dễ nuốt. Lưu Sương khỏi chép miệng, nàng rất đói bụng, nhưng thứ canh rất dễ nuốt đó còn rồi, cảm giác được hình như có người nào lại cắn nàng, Lưu Sương liền cắn ngược lại cái, mơ hồ nghe được tiếng hừ . Lưu Sương để ý nữa, liền ngủ. Trong xe, Bách Lý Hàn nhàng vỗ về đôi môi bị cắn đến bị thương, ánh mắt nhìn Lưu Sương chằm chằm, hàn khí đủ để Lưu Sương chết vì lạnh. Dù sao cũng uống chén canh rồi, chết vì đói được nữa rồi. Bách Lý Hàn ác ý cầm lấy bát, nhàng gõ, xem nàng tỉnh hay tỉnh. Lưu Sương tỉnh lại có chút mơ hồ, tưởng rằng vẫn còn ở trong khuê phòng của mình tại Bạch phủ. Bèn kéo chăn che mặt tỏ vẻ còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng tiếng “cách cách” vẫn vang lên liên tục ngừng. Lanh lảnh mà có tiết tấu, giống như thanh của ngón tay đập vào ngọc thạch. Từ khi nào, Hồng Ngẫu lại nghe lời nàng như vậy, muốn ngủ cũng yên. Lưu Sương có chút phiền não, : “Hồng Ngẫu, ta muốn ngủ thêm lúc, ngươi ra ngoài.” có tiếng người đáp lời, thanh “cách cách” vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe được có người cười tiếng, tiếng cười , ý tứ chế nhạo. Lại còn cười cơ chứ, Lưu Sương nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi còn dám gõ, ta ném ngươi vào nhà xí cho chết đuối!” Những lời này uy lực , thanh “cách cách” lập tức đình chỉ, bên trong xe yên lặng như tờ. Lưu Sương rất hài lòng với hiệu quả như vậy, ôm chặt chăn, chỉ muốn vào mộng đẹp. Sau đó đột nhiên có tiếng cười to, rất vang dội, rất càn quấy, như cuồng phong thổi qua rừng trúc. Ý nghĩ Lưu Sương nóng lên, trời ạ, là tiếng cười của Bách Lý Hàn, tại sao lại là ? Vì sao lại ở trong phòng nàng? Hai tay kéo chăn lên trùm kín đầu, nàng muốn gặp con người này. Nhưng lại cảm thấy có điều ổn ngay lập tức, tại sao nàng lại phải sợ cơ chứ? Lưu Sương ngồi dậy quát to: “Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Còn …” Mới được nửa, mặt Lưu Sương liền đỏ lên, nơi này phải phòng của nàng, đây ràng là chiếc xe ngựa, bên trong rất rộng rãi, hoa lệ, dễ chịu, xa hoa. phải chiếc xe ngựa nàng ngồi khi tiến cung, là xe Bách Lý Hàn ngồi. Mà Bách Lý Hàn, nhân tiện nghiêng người dựa vào thành xe, thân hình hoàn mỹ thon dài chút khách khí chiếm hết nửa gian của xe. bàn tay với những ngón tay thon dài là cái bát bằng ngọc. Xem ra thanh “cách cách” vừa rồi là do gõ vào cái bát đấy. mặt Bách Lý Hàn còn chút dấu vết nào của trận cười lúc nãy. Con ngươi đen láy đến nhìn thấy đáy, rất thu hút lòng người. Giờ phút này vẻ ngoài của có chút càn quấy, chút xấu xa. “Bát canh vừa rồi quả nhiên vô ích, những giúp Vương phi tỉnh lại, còn sinh ra thần lực trời ban, có thể đem bổn vương ném vào nhà xí cơ đấy, là thể bội phục!” lâu lắm Bách Lý Hàn cười sảng khoái như vậy, cười xong mới có cảm giác cười như vậy có chút đúng, cũng đem việc bị cắn chảy máu môi vứt lên chín tầng mây. ngờ, Lưu Sương cũng có lúc sống động như vậy. Lưu Sương nghe xong rất là nghi hoặc, nàng uống canh khi nào? Chẳng lẽ cảm giác lúc nãy phải mơ, hương vị ngon miệng đấy, thứ canh đấy nàng uống. Nhưng chắc phải là chứ? Nếu phải, trong tay ràng là cầm cái bát . Lưu Sương hỏi, nhưng ánh mắt lại bất ngờ chuyển đến vết thương ở môi . thể nào, chẳng lẽ dùng miệng đưa canh cho nàng? Cảm giác mềm mại, dịu dàng trong mộng, rồi nàng còn cắn cái, chẳng lẽ là môi của . Mặt Lưu Sương nhất thời đỏ lên. Mặt Bách Lý Hàn đột nhiên sa sầm xuống, con ngươi lại bắt đầu lạnh như hàn băng. Nữ tử này, quá thông minh, chỉ cần nhắc tới bát canh, nàng liền suy ra tất cả các việc trải qua. “Nếu Vương phi tỉnh, trở về xe ngựa của chính mình ! Dừng xe!” Bách Lý Hàn đột nhiên lạnh lùng , nhấc màn xe lên. Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, ánh dương ấm áp sau giờ ngọ tràn vào, nhưng Lưu Sương cảm giác được dù chỉ là chút ấm áp nào. đường, kẻ qua người lại, có người nhìn về phía xe ngựa. Bách Lý Hàn này, là quá ghê tởm, vừa thấy vui vẻ cười , trở mặt liền trở mặt ngay. Chẳng qua đây vốn là tác phong từ trước đến giờ của . Lưu Sương cũng tức giận, chậm rãi xuống xe. Mặc dù nàng có ngủ khiến tóc hơi rối, quần áo hơi nhăn nhàu, nhưng phong thái hề giảm sút, bên môi lộ ý cười nhu hòa nhạt nhẽo, về phía xe ngựa của nàng ở đằng sau. Thị vệ theo biết xảy ra cái gì, đột nhiên nhìn thấy Vương phi tóc rối áo nhàu xuống xe, tất cả giật mình cái. Bách Lý Hàn quát tiếng, : “Xuất phát!” Xe ngựa liền tiếp, giống như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chương 014 – ÁM SÁT HAY LÀ ĐÙA BỠN Sau khi trở lại vương phủ, Bách Lý Hàn liền mang Lưu Sương từ tân phòng ở Y Vân Uyển” tới Thính Phong Uyển, hơn nữa còn ra lệnh là nếu có chuyện gì đặc biệt nàng được ra khỏi Thính Phong Uyển dù chỉ là nửa bước. Đây vốn là chuyện trong dự liệu của nàng, nàng chỉ là vương phi sai lầm, có ý định ở lại tân phòng của . Chỉ là ngờ Thính Phong Uyển lại hẻo lánh đến như vậy. Trữ Vương phủ phân làm nội viện và ngoại viện. Ngoại viện vốn là chỗ du ngoạn, ở ngoại viện đều là người làm thuê cùng ít thị vệ, binh sĩ. Nội viện trừ chủ tử, còn có ít nha hoàn thị vệ được Trữ Vương tín nhiệm. Mà nàng – chủ nhân danh nghĩa, ở chỗ hẻo lánh nhất trong nội viện, cách Y Vân Uyển khá xa, nghĩ đến cách Bách Lý Hàn đối xử với nàng, thà là nhắm mắt làm ngơ . Lưu Sương thản nhiên cười khổ, muốn thấy nàng, nàng làm sao làm khác được chứ? Hy vọng cha mẹ sớm hồi hương chút, nàng cũng có thể sớm rời khỏi nơi đây. Đối với Bách Lý Hàn, nàng còn chút hy vọng hãi huyền nào rồi. Thính Phong Uyển tuy là hẻo lánh đơn sơ, nhưng diện tích vẫn , cái sân to, vài cây hoa quế loại cổ thụ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, rọi xuống mặt đất tầng tầng lớp lớp bóng cây. Góc tường phía tây có mấy trăm cây trúc thúy che bóng. Đưa mắt nhìn quanh, cả sân chỉ là màu xanh ngắt, có đóa hoa hồng trang điểm. Nếu là nữ tử bình thường chắc chắn thích, nhưng Lưu Sương bẩm sinh thích hoa hồng, đối với mấy trăm cây thúy trúc ra cực kỳ thích. Có ba gian phòng chính, còn có gian bếp , vậy là Lưu Sương sợ đói đến bất tỉnh thêm lần nữa rồi. Lưu Sương xắn tay áo, cùng Hồng Ngẫu dọn dẹp thỏa đáng xong, liền ngồi xuống. Ngày hôm sau, Bách Lý Hàn phái tới hai nha đầu cấp thấp cho các nàng, phụ trách việc mua đồ dùng cần thiết hàng ngày, những việc còn lại vẫn do Hồng Ngẫu tay đảm đương. Cuộc sống trôi qua thanh nhàn như nước, khoan khoái thản nhiên. Sống cuộc sống nhàn tản thong thả, Lưu Sương cảm giác mình như dược thảo để trong kho lâu ngày, sắp mốc meo lên rồi. Hồi còn ở nhà, Lưu Sương nếu phải vội vàng chăm sóc dược thảo, đến dược phòng của sư huynh chẩn bệnh cho người, bằng liền cùng Hồng Ngẫu lên núi hái thuốc. Hôm nay ngồi , giống như bị cầm tù vậy. Cũng may tính tình Lưu Sương vốn trầm tĩnh, có thể chịu được, chỉ có Hồng Ngẫu là chịu được, lúc nào cũng cười khổ cách méo mó. Ba ngày sau, rốt cục phải về nhà. Sau khi xuất giá ba ngày, dâu mới phải cùng phu quân về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, gọi là lại mặt. Lưu Sương về lại mặt, đương nhiên là có phu quân về cùng. Bách Lý Hàn đồng ý lưu nàng tại vương phủ là tốt lắm rồi, làm sao có thể cùng nàng lại mặt. Lưu Sương vốn cũng có hy vọng xa vời, cũng may nàng sớm nghĩ ra cách giải thích với cha mẹ. Sáng sớm, Lưu Sương liền cùng Hồng Ngẫu thu thập thỏa đáng, ngồi xe ngựa vương phủ, trở về Bạch phủ. Bạch phủ vẫn như cũ, chỉ có điều thiếu người là nàng. Nhìn thấy cha mẹ, Lưu Sương chợt có cảm giác như được trở lại thế giới xa cách lâu, như thể phải mới chỉ có mấy ngày gặp. Nước mắt chảy ra như suối, suy nghĩ muốn trốn mãnh liệt trào lên, mấy ngày nay nàng chịu rất nhiều tủi thân lắm rồi. Lưu Sương cố gắng ngăn cảm xúc, mãnh liệt cố nén dòng nước mắt ngược vào trong, nàng thể để cha mẹ nhìn ra bất cứ manh mối gì. Bạch phu nhân hỏi, vì sao Trữ Vương về cùng nàng. Lưu Sương cười cười, : “Mẹ, Trữ Vương cũng muốn tới, nhưng trước khi xuất phát lại bị Hoàng thượng triệu vào cung, có thể là có chuyện rất quan trọng. nhờ Sương nhi hỏi thăm hai người.” Bạch phu nhân truy cứu thêm nữa, sắc mặt Bạch Lộ lại có chút vui, nhưng ông cũng truy cứu thêm, dù sao cũng là Trữ Vương cầu Hoàng thượng tứ hôn, nhất định bỏ rơi Sương nhi. Lưu Sương cùng cha mẹ dùng cơm trưa, biết “Lưu phương y quán” của sư huynh gần đây tình hình như thế nào, liền cùng Hồng Ngẫu ngồi xe ngựa tới y quán. “Lưu phương y quán” thực tế vốn là sản nghiệp của Bạch phủ, bởi vì Ngự y được tự mình mở y quán riêng, Bạch Lộ liền dùng danh nghĩa của đồ đệ Đoạn Khinh Ngân mở, thực tế Bạch Lộ cùng Đoạn Khinh Ngân đều rảnh quản lý, đều là Lưu Sương ở y quán chẩn mạch cho người. Sắc trời hôm nay tốt lắm, ánh nắng rất tươi đẹp, biển tên của “Lưu phương y quán” lóe sáng rực rỡ dưới ánh thái dương. Tiểu nhị trong điếm vừa nhìn thấy Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu tiến vào, liền vui mừng ra mặt. “Tiểu thư, người tới, gần đây có nhiều người bệnh cứ nhất định phải tìm người xem mạch.” Dược xoa lên . Dược xoa vốn là người hầu tùy thân của Đoạn Khinh Ngân, ngoại hình kỳ quái, tóc đỏ, gương mặt có chút dữ tợn, nhưng từ đáy lòng lại cực kỳ thiện lương. Chỉ có bộ dạng hung ác, người bệnh mới tới thường là dám cho xem mạch. Kỳ dược xoa theo Đoạn Khinh Ngân rất nhiều năm rồi, y thuật của tệ chút nào. “Dược xoa, mấy ngày này khiến ngươi khổ cực rồi, chỉ sợ sau này, y quán đều phải do ngươi quản lý.” Lưu Sương thở dài , tối thiểu mấy ngày này nàng cũng thể tới y quán được. Dược xoa méo mặt : “Tiểu thư, người có ở đây, người đến xem mạch ít rất nhiều.” Lưu Sương : “ sao, chỉ cần ngươi chú ý xem mạch, rồi mọi người lại đến.” , có người đến mua thuốc, dược xoa liền bận rộn phối dược. tiểu nương đột nhiên chạy tới y quán, kéo Lưu Sương ra ngoài. “Tiểu muội muội, có chuyện gì sao?” Lưu Sương giọng hỏi. Tiểu nương cực kỳ đáng , mặc bộ quần áo vải thô, vừa nhìn biết là con nhà nghèo. “Người là Bạch nương sao?” Tiểu nương giọng hỏi. Lưu Sương : “Đúng vậy, ta là Bạch nương, ngươi tìm ta có việc sao?” “Bạch nương, nghe y thuật của người rất cao, có thể cứu mẹ của cháu được , bệnh của mẹ cháu rất tệ rồi.” Tiểu nương nghẹn ngào , hốc mắt chảy dài hai hàng lệ, vừa vừa dập đầu rầm rầm. Tay chân mặt mũi lấm lem đất cát, cực kỳ đáng thương. Lưu Sương ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau nước mắt mặt tiểu nương, hỏi: “Tiểu muội muội, đừng khóc, mẹ của cháu ở đâu?” “Mẹ cháu ở nhà, nhà của cháu cách y quán xa, trong ngõ bên cạnh thôi. Bạch tiểu thư, người nhanh cứu mẹ cháu !” Tiểu nương lôi kéo quần áo Lưu Sương, kéo ra phía ngoài. Hồng Ngẫu băng bó vết thương cho bệnh nhân, vô cùng bận rộn, Lưu Sương quấy rầy, dù sao cũng xa, trong chốc lát chắc trở về. Nàng cầm túi thuốc tùy thân, theo tiểu nương ra ngoài. Đường quả nhiên xa, chỉ chốc lát sau liền vào hẻm . Đó là hẻm đến nỗi ánh mặt trời cũng chiếu vào được, hẹp dài, hai bên đều là tường cao màu xám. Bệnh cạnh tường cao có rất nhiều cành lá vươn ra, càng che ánh sáng khiến hẻm trở nên tối tăm lạnh lẽo u ám. Lưu Sương vì lo cho người bệnh, rất nhanh, bộ quần áo trắng lướt trong con ngõ tối tăm như mây trời lướt qua . Tiểu nương đột nhiên buông tay chạy biến , Lưu Sương bỗng nhiên có cảm giác đúng, con hẻm này quá tối tăm, hơn nữa, nhìn qua cũng biết là ngõ cụt, có ngôi nhà nào bên trong. Xoay người nhìn lại, có người biết đứng sau lưng từ bao giờ, mặc bộ quần áo đen, lẳng lặng đứng đấy, nhúc nhích, như thể bức tranh thủy mặc. Trái tim Lưu Sương đột nhiên lạnh ngắt. Người này, có chút quỷ dị. Khi tiểu nương chạy đến bên người hắc y nhân, người nọ liền ném xuống đất vài đồng tiền. Tiểu nương ngồi xuống nhặt đồng tiền lên, khuôn mặt nhắn cười như hoa nở. Tiểu nương đứng dậy, non nớt cảm ơn cảm ơn. Sau đó liền chạy ra khỏi hẻm . Hẻm chỉ còn Lưu Sương cùng hắc y nhân. Thế là xong rồi! Nàng là quá thiếu cảnh giác, nhưng ai mà ngờ được lại có kẻ lợi dụng cả đứa con nít đáng thương để gạt nàng. Gió thổi qua, lá cây khẽ xào xạc, càng làm khí thêm phần kinh dị Người trước mặt, dáng cao lớn, nhìn qua vô cùng phong độ. đầu đội nón, che khuất gương mặt của , chỉ lộ ra cằm cùng đôi môi mỏng rất đẹp. Chỉ nhìn đôi môi mỏng gợi cảm này, cũng biết có vẻ ngoài vô cùng đẹp. Lưu Sương tự hỏi mình chưa từng đắc tội với người nào, biết vì sao lại bị người lừa gạt đến nơi đây. Người này, muốn làm gì? phải là muốn giết nàng chứ. Ý nghĩ này vừa xuất , Lưu Sương liền thấy tay người kia lóe lên luồng hàn quang, luồng hàn quang theo gió lao về phía nàng. Trong lòng Lưu Sương phát lạnh, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình lại bỏ xác nơi đây. Chỉ nghe leng keng tiếng, đoản kiếm xuyên vào người nàng, lại đâm vào tường, xuyên vào rất sâu, có thể thấy được người này võ công kém. “Ngươi, vì sao phải giết ta?” Lưu Sương hỏi. Người nọ cũng trả lời, từng bước từng bước về phía Lưu Sương, lộ ra đôi môi cong lên như vầng trăng non, hiển nhiên là cười.
Chương 015 – NHÂN HÌNH ÁM KHÍ Tươi cười thản nhiên mà thích thú như vậy, hình như đối với , giết người là chuyện rất vui vẻ. Hơn nữa, xem bộ dáng, dường như cũng vội lấy tính mạng Lưu Sương ngay lập tức, giống như con mèo, vờn con chuột cho đến chết mới vừa lòng. Lưu Sương thấy càng lúc càng gần, chậm rãi lui về phía sau, trái tim tuân theo điều khiển mà nảy lên. Lúc này nếu có lớn tiếng kêu người đến cứu, sợ là cũng kịp. Cứu binh dù có nhanh, chỉ sợ cũng nhanh bằng kiếm của người này. Kế sách duy nhất hữu dụng vào thời điểm này chỉ có giả vờ hòa hảo với , trì hoãn thời gian, chờ cho Hồng Ngẫu chạy tới cứu nàng. Hành y nhiều năm, Lưu Sương nhìn quen rồi cái gọi là sinh lão bệnh tử. Thân mang hàn độc, từ lâu lắm rồi nàng chuẩn bị tốt mọi thứ để có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào. Cho nên, Lưu Sương cũng sợ hãi, chỉ là có chút cam lòng, cam lòng cứ như vậy bị kẻ biết mặt giết nguyên nhân, nàng mới mười bảy tuổi. “Vì sao ngươi phải giết ta? Muốn giết cũng nên cho ta lí do chứ!” Lưu Sương lại hỏi lần nữa, thanh thanh nhã mà lãnh đạm, nhàng như gió thổi qua. Nụ cười của hắc y nhân đột nhiên cứng đờ, tựa hồ có chút kinh ngạc trước bình tĩnh của Lưu Sương. đột nhiên mở miệng, thanh thê lương mà khàn khàn, “Ngươi sợ hãi?” Lưu Sương khẽ cười, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng con hẻm u. “Tại sao ta phải sợ!” Lưu Sương lạnh lùng hỏi ngược lại. Lưu Sương nghe , đối với kẻ giết người, chứng kiến nạn nhân hoảng sợ tuyệt vọng, liên tục cầu xin tha mạng là niềm vui lớn nhất. Như vậy, có thể thỏa mãn bản tính thị huyết tàn nhẫn của họ. Nhưng mà lúc này, Lưu Sương khiến thất vọng rồi. Người nọ tựa hồ cũng giận, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười càng hoan hỉ hơn trước. “Vậy là ngươi sợ chết. Rất tốt, rất tốt!” gật đầu, “ biết người có sợ bị cưỡng gian !” cố ý kéo dài thanh , nghe thê lương khàn khàn. Tất nhiên Lưu Sương có sợ, nàng phải chưa từng nghe qua những lời đồn đại về hái hoa tặc. Chỉ có điều, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy có chút đúng, theo lý thuyết, người có cái cằm trắng nõn tuyệt đẹp kèm theo đôi môi đỏ mọng như vậy, thể có thanh khàn khàn của người già. Thanh này nhất định là giả vờ, như vậy người này tất là người quen. Lưu Sương thể nghĩ ra, trong số những người nàng biết, kẻ nào lại cơm no bò cưỡi đến mức bày trò này để dọa nàng. Nàng nhìn hắc y nhân lượt nữa, đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn đến chân , chính xác hơn là nhìn đến giầy của . Chân đôi giày gấm rất đẹp, nhìn rất quen mắt, giống như từng nhìn thấy ở đâu rồi. Linh quang trong đầu chợt lóe, Lưu Sương biết là ai rồi. Bởi vì, ngày ấy nàng gặp trong cung, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi giầy như vậy, cho nên ấn tượng rất sâu sắc. Đúng rồi, cũng chỉ có , mới có thể càn quấy như vậy. Cũng chỉ có , mới cơm no bò cưỡi đến như vậy. Bách Lý Băng đương nhiên ngờ rằng Lưu Sương đoán được thân phận của nhanh như vậy, cố tình bước tới chầm chậm để ra vẻ bí hiểm, như thể muốn bóp chết trái tim con mồi bằng từng bước chân. Đôi tay thon dài cân xứng, vươn ra từ trong ống tay áo đen như mực, da tay trắng nõn, xứng là tay của kẻ luôn sống trong sung sướng. Đôi tay vẫn đùa bỡn với đoản kiếm, liên tục xoay kiếm, hàn khí dọa người. Lưu Sương đứng ở nơi đó, hề lui về phía sau, khóe môi mỉm cười nhìn vui đùa. Bách Lý Băng chứng kiến Lưu Sương đến cả cưỡng gian cũng sợ, cảm thấy hết thú vị rồi, đoản kiếm trong tay đột nhiên giương lên, đâm thẳng về phía Lưu Sương. Đoản kiếm đương nhiên đâm vào tường, vấn đề ở chỗ, người rất chuẩn xác nhào lên người Lưu Sương. Lực đạo vừa đủ, đẩy Lưu Sương đến bên tường, nhưng làm đau nàng. Tay trái ôm lấy eo của Lưu Sương, tay phải cuốn lấy cổ Lưu Sương, đôi môi rất đẹp cúi xuống hôn môi Lưu Sương, giống như trò đùa, nhàng chạm qua. Lưu Sương ngờ người lao đến nhanh như ám khí, càng nghĩ tới lại hôn nàng. Trong lòng là cực kỳ ảo não, đây chắc là phương thức vẫn dùng để khinh bạc nữ tử trong truyền thuyết . Chỉ có điều, dù như thế nào cũng nghĩ rằng khinh bạc nàng, nàng mặc dù là vương phi bị ruồng bỏ, nhưng dù sao danh nghĩa cũng là hoàng tẩu của . Tiểu Ma vương này, là hồ đồ quá đáng. Được rồi, nếu biết là ai rồi, coi như là bị tiểu hài tử xấu xa hôn cái, sao cả. Nhưng nàng tuyệt đối thể để mặc muốn làm gì làm, vẫn phải giáo huấn chút Lưu Sương oán hận xoa xoa môi, đột nhiên vươn tay lên, tát cái. Khoảng cách quá gần, Bách Lý Băng căn bản là có khả năng né tránh. Cái tát vang dội lên trong con hẻm u ám. cái tát chút lưu tình. Bách Lý Băng hoàn toàn ngây dại, từ lúc chào đời, đây là lần đầu tiên bị đánh, cảm giác khó mà có thể thành lời cách ràng. Rốt cục cũng có nữ tử dám đánh , nên hưng phấn hay là đau khổ đây! Suy nghĩ chút, cuối cùng cảm giác được có lẽ là nên hưng phấn, dù sao, ngay cả mẫu hậu cũng chưa từng đánh ! Tát cũng tát rồi, nụ hôn vừa rồi chẳng qua chỉ là môi chạm môi thôi, nhưng Bách Lý Băng lại có cảm giác nghiện. Cái tát này chẳng thể làm lui bước, cúi xuống định hôn tiếp. Chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồng Ngẫu, “Tiểu tặc, ngươi muốn làm gì, được khi dễ tiểu thư nhà ta!” Bách Lý Băng khỏi thất vọng mà thở dài, mũi chân đạp vào tường, thân thể đột nhiên bật lên, biến mất qua bức tường cao. Hồng Ngẫu nổi giận đùng đùng lao đến, mắt thấy hắc y nhân biến mất đằng sau bức tường, muốn đuổi theo, Lưu Sương quát khẽ: “Hồng Ngẫu ! Đừng đuổi theo!” “Tiểu thư, người sao chứ? Tặc nhân đó làm gì người chứ? Ta nhìn thấy hình như định … định làm chuyện thất lễ với người.” Hồng Ngẫu xoay người lo lắng hỏi. Lưu Sương lắc đầu, thản nhiên : “ có việc gì, cái gì cũng làm được, chỉ khiến ta sợ chút thôi.” “Ai nha!” Hồng Ngẫu nhìn tới đoản kiếm cắm ở tường, sợ đến hét rầm lên, “Tặc nhân đáng chết, dám cầm đoản kiếm đâm người. Tiểu thư, người bị thương chứ?” “Ta có việc gì!” Lưu Sương thản nhiên sửa sang lại quần áo. Hồng Ngẫu cầm lấy chuôi kiếm, rút vài cái, thể làm cho kiếm di động chút nào. Lầm bầm : “Tặc nhân đáng chết, lực đạo chút nào. Tiểu thư, tại sao người lại ra đây mình, cũng tiếng với ai!” Hồng Ngẫu oán giận . Lưu Sương thản nhiên liếc nàng cái, : “Ngươi chẳng qua chỉ là công phu mèo quào, có dẫn theo ngươi cũng vô dụng.” Mặc dù võ công Hồng Ngẫu cao lắm, nhưng công phu của nàng đều là do Đoạn Khinh Ngân dạy, hi vọng khi cần thiết có thể bảo vệ Lưu Sương, lúc này Lưu Sương miệt thị võ công của nàng, rất là tức giận. Hồng Ngẫu cắn răng : “Tiểu thư, người đừng xem thường công phu của Hồng Ngẫu, nếu để tặc nhân kia gặp ta, ta đánh nhừ tử tên là Hồng Ngẫu nữa!” Lời còn chưa dứt, đột nhiên vật bay cái vù từ bên tường ra, nện lên môi của Hồng Ngẫu. Hồng Ngẫu nhất thời ngậm miệng, cúi đầu nhìn, hóa ra là đóa hồng rất đẹp, gai của hoa hồng rạch đường môi Hồng Ngẫu, có giọt máu từ từ rơi xuống. “Tiểu tặc, ngươi đừng hòng chạy trốn!” Hồng Ngẫu nhảy dựng lên bức tường, bên kia bức tường là cái sân, im ắng, có bất cứ bóng người nào. Hồng Ngẫu hổn hển nhảy xuống, rất là chật vật. Lưu Sương là dở khóc dở cười, xem bộ dạng của Hồng Ngẫu, kẻ bị nàng mắng có vẻ như chính là nàng vậy. Bách Lý Băng kia, là tiểu hài tử xấu xa vô phép vô tắc.
Chương 16: Xem mạch ra khỏi con hẻm u, ánh nắng lần nữa chiếu rọi người, Lưu Sương cơ hồ hoài nghi chuyện mới xảy ra vừa rồi vốn chỉ là giấc mộng. Song, dường như có người muốn để cho nàng nghĩ như vậy. Mới vừa bước vào y quán, Lưu Sương liền nghe được thanh trong suốt vui mừng từ trong điếm truyền ra: “Bạch nương, rốt cục nàng trở về, ta đợi nàng lâu lắm rồi!” Người giữ tiền của y quán ra, Lưu Sương nhìn thấy cái ghế thái sư, Bách Lý Băng thản nhiên ngồi ghế, vắt chân, cười hì hì . Đương nhiên mặc bộ quần áo đen khi nãy, bây giờ mặc bộ cẩm y, ánh xà xừ, cực kỳ tươi đẹp. y bào thêu đóa hoa hồng lớn (hơi có tý nghi nghờ về giới tính của Băng đệ :-<), kĩ thuật thêu rất tuyệt, chỉ thêu là loại cực phẩm, đẹp thua hoa . Chân thản nhiên dao động nhàng, đóa hoa hồng cũng theo chân di động, như thể bông hoa bay trong gió, dường như còn ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Gương mặt của vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt đen nháy sáng như ngọc bình tĩnh nhìn nàng, bộ dáng cực kỳ nhu thuận động lòng người. Thiếu niên tuấn mỹ lại có hào quang quanh người như vậy phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được, Hồng Ngẫu sớm nhìn đến ngây cả người. Sợ là Lưu Sương có chính là hắc y tiểu tặc, Hồng Ngẫu cũng tin Lưu Sương . Khuôn mặt này, như của hoàng tử đến từ ma giới, có thể mê hoặc thế nhân . Nhưng Lưu Sương bị sắc đẹp của quyến rũ, từ lúc nhìn thấy cái bản mặt của , mặt Lưu Sương đổi sang trạng thái lạnh lùng. Tiểu Ma vương này, lại còn trêu chọc nàng, hơn nữa, còn thèm gọi nàng là tam tẩu, gọi Bạch nương. gọi thế cũng sao cả, bởi vì, thời gian nàng làm tam tẩu danh nghĩa của cũng còn lâu nữa. Điều khiến nàng tức giận là tiểu tử này sao cứ phải quấn lấy nàng? Có nên ra chuyện lúc nãy giả làm tặc nhân , suy nghĩ chút, cuối cùng cảm giác được ổn, dù sao, mới vừa rồi là bị hôn trộm cái, ra xấu hổ đâu, chỉ có nàng xấu hổ thôi. Lưu Sương làm bộ phát , phân phó Hồng Ngẫu: “Hồng Ngẫu, đem người bệnh vào phòng trong! Dược xoa, tại sao vẫn chưa chẩn mạch cho !” “Người bệnh? đến xem bệnh sao ?” Hồng Ngẫu sửng sốt, tuấn mỹ công tử trước mắt này nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng giống như là người có bệnh . “Đương nhiên là tới xem bệnh , nếu , đến y quán làm cái gì, còn mau !” Lưu Sương giọng quở trách . Lưu Sương lãnh đạm làm Bách Lý Băng sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú nhất thời suy sụp. “Bạch nương, nàng nhận ra ta sao, ta là Băng nhi mà!” Bộ dạng này, ngữ khí này, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu. Cho dù là trái tim sắt đá cỡ nào, cũng bị làm cho tan chảy thành nước. Nếu phải Lưu Sương biết được tiểu tặc vô lại lúc nãy là , chắc sớm mềm lòng rồi. là có tà ý gì chứ, biết đến y quán này, tính phá hư cái gì đây. Lưu Sương để ý , đến quầy thuốc, nhận từ tay dược xoa chày giã thuốc, để mặc Bách Lý Băng ngồi đó mình Dược xoa bước lên, khách khí hỏi thăm: “Công tử, xin hỏi ngài cảm thấy thoải mái chỗ nào?” Bách Lý Băng dùng cặp mắt trong suốt hồn nhiên, vô tà lại đáng thương nhìn bóng lưng Lưu Sương, sau đó quay đầu với dược xoa: “Ta muốn ngươi khám bệnh cho ta, bộ dạng của ngươi đáng sợ ô , ta muốn Bạch nương kia khám bệnh cho ta!” chuyện như thể đứa trẻ làm nũng. Dược xoa nghe vậy lui bước cười khổ : “Tiểu thư, hay là người qua đây .” Lưu Sương lẳng lặng ngưng giã thuốc, thản nhiên : “Ngươi đến xem bệnh, phải đến đây chọn vợ , so đo chuyện xấu đẹp làm cái gì?” “Nhưng mà người ta muốn nàng xem bệnh mà! Tại sao nàng thể khám bệnh cho ta chứ, ô ô ô ………………” Bách Lý Băng đáng thương cuộn mình ghế thái sư, cư nhiên khóc . Hồng Ngẫu cảm thấy vô cùng kỳ quái, tiểu thư vốn là người vô cùng thiện lương, hôm nay làm sao vậy? Lại đem công tử tuấn mỹ đáng như thế vào mắt? Hồng Ngẫu đành lòng đứng nhìn xuông, đến bên Lưu Sương, giọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lưu Sương khẽ thở dài tiếng, bất đắc dĩ quay đầu lại, chứng kiến bộ dạng đáng thương của Bách Lý Băng , nhịn được đành cười khổ. đúng là có thể giả bộ lừa người khác! Nếu như nàng mặc kệ , trong mắt kẻ khác thành lòng dạ sắt đá mất thôi! Ngay cả Hồng Ngẫu cũng muốn vì hận nàng. Chậm rãi tới trước mặt Bách Lý Băng, thanh lạnh lùng : “Đưa tay đây!” Bách Lý Băng nghe vậy, mỉm cười, mặt vẫn còn 2 giọt nước mắt, lấp lánh như hai viên ngọc (T_T). nhu thuận kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng như tuyết. Lưu Sương ngồi vào ghế Hồng Ngẫu mang tới, đặt cánh tay ngọc dài lên cổ tay . Nàng cũng định chăm chú xem mạch , vì nàng sớm biết có bệnh gì để mà xem . Nhưng mà tay vừa đặt lên mạch của Bách Lý Băng lông mày liền nhíu lại. Mạch tượng của Bách Lý Băng, nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng lại mơ hồ có điểm thích hợp Nhưng mà rốt cuộc là chỗ nào đúng, nàng cũng thể được. “Ngươi có cảm giác chỗ nào thoải mái ?” Lưu Sương giọng hỏi. “Hả?” Bách Lý Băng nghiêm mặt, đôi mắt sáng trong như ngọc nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ của Lưu Sương, nghe được câu hỏi của Lưu Sương, nhịn được “Hả” tiếng. Dường như phải nửa ngày sau mới khôi phục được tinh thần, mới phát giác thần sắc Lưu Sương cực kỳ nghiêm trọng. “Chỗ này của ta thoải mái, nơi này cũng đau đớn …………….. ” tay phải Bách Lý Băng chỉ lung tung lên khắp người , vừa nhìn, liền biết bừa bậy. “Rốt cuộc nơi nào thoải mái?” Lưu Sương trừng mắt, giọng trách mắng. Hết lần này tới lần khác Bách Lý Băng đều là rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt, bị Lưu Sương trừng mắt, liền cười tủm tỉm cười rồi : “Ta cảm thấy có chỗ nào thoải mái” “Vậy ngươi đến y quán làm cái gì?” Lưu Sương tức giận bỏ tay ra. Hoặc là nàng quá nhạy cảm, căn bản là có chuyện gì, có vài người mạch tượng vốn là kì cục như vậy . Bách Lý Băng này, xem bộ dáng của cũng giống có chỗ nào thoải mái Bị Lưu Sương đẩy tay ra, Bách Lý Băng buồn bã đứng lên, đột nhiên quay sang Hồng Ngẫu, kinh ngạc chỉ vào vết thương môi Hồng Ngẫu, tò mò hỏi thăm: “Hồng Ngẫu nương, môi của ngươi bị sao vậy, là bị người nào khinh bạc sao?” Ngữ khí của cực kì thiên chân vô tà, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên chân . Hồng Ngẫu đỏ mặt, đối mặt với người hồn nhiên thiện lương như vậy, nàng là giận được, xoay người vào trong Bách Lý Băng đắc ý phất ống tay áo, tạm biệt với Lưu Sương xong liền tiêu sái rời , quần áo khẽ bay trong gió, bông hoa hồng nhìn rất sống động. About these ads
Chương 17: Đả thương ly biệt Theo lý thuyết, sau khi hồi Trữ ngày phải trở lại nhà chồng. Nhưng, phụ thân của Lưu Sương là ngự y Bạch Lộ từ quan, vợ chồng họ về quê ở . Lưu Sương liền quyết định ở lại Bạch phủ thêm ngày, để cha mẹ khỏi hoài nghi. Nhưng mà vào ngày về quê, phụ thân Lưu Sương đột nhiên đưa ra cầu muốn gặp Bách Lý Hàn. Dù sao, Bạch Lộ giao nữ nhi bảo bối của mình cho Bách Lý Hàn, trước khi về quê muốn gặp Bách Lý Hàn để nhắc nhở phen, nếu , bảo Bạch Lộ làm sao yên tâm ra được. Vốn đây là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng, lại khiến Lưu Sương khó xử vô cùng. Dù sao, nàng cùng Bách Lý Hàn cũng chỉ là vợ chồng hờ danh nghĩa, nhất định đồng ý diễn trò với nàng. Cứ cho là miễn cưỡng đồng ý , cùng nàng làm sao có thể diễn như thể nhau nhiều lắm, nếu bị cha mẹ nhìn thấu, chẳng phải khiến hai người càng thêm đau lòng lo lắng sao. Nhưng dù sao cũng thể cự tuyệt cầu đó. Lưu Sương đành phải viết cho Bách Lý Hàn phong thư, là cha mẹ cáo quan về quê, hi vọng đến cùng nàng tiễn cha mẹ đoạn đường, cũng hi vọng vạch trần chuyện nàng là sai phi (vương phi cưới nhầm) của . Sau đó giao Hồng Ngẫu mang thư . Cha mẹ hỏi Lưu Sương, Tấn vương bình thường thích ăn món gì, Lưu Sương nào có biết, đành phải bừa mấy món. Mẫu thân tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn sáng vô cùng tinh xảo, bầy đầy bàn lớn. Phụ thân Lưu Sương đến bên cây quế hoa, đào ra vò rượu, vừa mở niêm phong, mùi rượu thơm ngát tỏa ra bốn phía. “Sương nhi, ngươi có biết rượu này là rượu gì ko?” Lưu Sương ngửi mùi, mùi rượu thơm thanh khiết, chỉ cần ngửi mùi cũng biết là rượu ngon, nhưng nàng thực biết là rượu gì. “Nha đầu ngốc, đây là nữ nhi hồng, là rượu dùng để uống khi con lấy chồng *. Mười mấy năm trước chôn xuống, là chờ ngày con hồi Trữ uống, đáng tiếc ngày ấy Tấn Vương tới được. Hôm nay, phụ thân nhất định phải cùng Tấn Vương uống đến say thôi.” mặt Bạch ngự y là niềm vui sướng, hân hoan che dấu. (Bên TQ có tục lệ khi sinh con chôn rượu xuống đất, lúc nào con lấy chồng đào lên uống, còn gọi là Nữ Nhi Hồng, 3 chữ “con rượu” có khi là từ chuyện này ) “Phụ thân, sau bữa cơm này, người và nương xa. Hôm nay, ngươi đừng uống nhiều rượu quá.” Lưu Sương hờn dỗi , trong trái tim dâng lên niềm chua xót đắng cay. Bách Lý Hàn, đến sao? Nàng xác định được. Dường là đợi lâu, bàn gỗ được chạm trổ tinh xảo, các món ăn dần dần nguội lạnh; mắt nhìn thấy mặt trời dần dần lên cao, quá trưa; trong đôi mắt cha mẹ, niềm vui sướng hân hoan dần chuyển thành lo lắng thôi. Trái tim Lưu Sương, như bị ai đó từ từ nhấn chìm xuống. Rốt cục, hành lang xuất bóng áo hồng, Hồng Ngẫu rốt cục trở về. Nhưng sau lưng Hồng Ngẫu có Bách Lý Hàn. Lưu Sương chậm rãi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “ đến sao?” “Tiểu thư, Vương gia ở trong phủ, ta giao thư tận tay thị vệ Trương Tá, chắc chắn chuyển đến chính tay Vương Gia !” Hồng Ngẫu thấp giọng bẩm báo. Lưu Sương biết, vậy là đến rồi. Bách Lý Hàn, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao, tâm nguyện cuối cùng của hai người già này ngươi cũng thể thực sao? “Cha, nương, chúng ta ăn trước , cần chờ nữa, Vương gia ở trong phủ, có lẽ nhận được thư của con.” Lưu Sương vừa cười vừa :, chính ta cũng nhận ra nụ cười của mình gượng ép đến mức độ nào“. “Haizzz ……..” Bạch Lộ lo lắng thở dài hơi. Ông biết Lưu Sương gả vào hoàng gia, là may mắn hay là bất hạnh. Trước đây, bọn họ lòng muốn gả Lưu Sương cho Đoạn Khinh Ngân , Đoạn Khinh Ngân đối với Lưu Sương, là toàn tâm toàn ý. Ai biết được, Hoàng thượng lại đòi tứ hôn. “Sương nhi, con cho nương, Tấn Vương đối đãi với con được ?” Bạch phu nhân lo lắng hỏi thăm. “Nương, người luôn lo lắng chuyện này sao. Vương gia đương nhiên đối đãi với con tốt lắm, nhưng mà thân là Vương gia, luôn luôn có chút thân bất do kỷ, gần đây, đặc biệt bận rộn. Nếu thu xếp được, con khẳng định là đến . Phụ thân, nương, chẳng lẽ, các ngài tin vào mị lực của Sương nhi sao?” Lưu Sương hờn dỗi , cố gắng dùng lời lẽ gạt lo lắng của cha mẹ, quên cười cười. Bạch Lộ cùng Bạch phu nhân lo lắng nhìn Lưu Sương. “Sương nhi, con biết, con dối cha chứ?” Bạch Lộ trầm giọng , gương mặt già nua nổi lên lo lắng. “Cha, người cái gì vậy, con dối người bao giờ.” Lưu Sương vừa , vừa thản nhiên cười. “Sương nhi, gả vào hoàng gia, người ngoài nhìn vào, tuy là đẹp đẽ xa hoa, nhưng bên trong thực có những nỗi khổ nên lời . Sương nhi, nương nhắc lại câu này, việc gì nhịn được hãy nhịn, đừng quá cố chấp.” Bạch phu nhân lo lắng khuyên nhủ . Lưu Sương cuống quít đáp ứng, mẫu thân rất có lý, nhưng nếu trong lòng có con, con dù có nhịn thế hay nhịn nữa, thử hỏi có tác dụng gì? Dùng xong bữa cơm, Bạch Lộ cùng phu nhân thu thập ít tư trang, mang theo mấy người hầu, ngồi lên xe ngựa. Lưu Sương nỡ để cha mẹ phải lại bôn ba, cha mẹ tuổi già sức yếu, chịu được lang bạt kỳ hồ. Nàng cùng Hồng Ngẫu thuê chiếc xe ngựa, tiễn cha mẹ đến ngoại ô kinh thành. Dõi mắt theo chiếc xe dần dần xa, rồi cũng đến lúc nhìn thấy nữa, chỉ thấy cỏ cây thê lương đứng đó.. Trái tim Lưu Sương hoàn toàn trống rỗng . Nàng thương nhất là cha mẹ, bây giờ hai người xa, nàng lại thể theo. Nếu nàng chưa gả cho người tốt biết mấy, bây giờ nàng có thể cùng cha mẹ về quê. Hôm nay, lưu lại mình nàng tại kinh thành với tháng ngày mờ mịt. Từ nay về sau, là khổ sở, là mệt mỏi, là vui mừng, hay đau thương, chỉ có mình nàng cảm nhận. “Tiểu thư, người sao chứ?” Hồng Ngẫu nhìn gương mặt xinh đẹp trống rỗng của tiểu thư, lo lắng hỏi thăm. “Ta có việc gì , Hồng Ngẫu, lâu lắm chúng ta ra ngoại ô rồi.” Lưu Sương thản nhiên . Đổi đề tài, để tránh làm xấu tâm trạng. Ngoại ô hôm nay, tựa hồ náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều. Người qua lại nô nức, xe ngựa ngang dọc, nối liền dứt. Nhưng mà, xe ngựa cùng dòng người đều hướng về phía, là bờ sông Du Thủy. Chẳng lẽ, có chuyện gì ở đó sao? Hồng Ngẫu kéo tay nương áo hồng rất nhanh, hỏi: “Tiểu thư, các ngươi đâu làm gì vậy?” Vị tiểu thư vội vàng liếc Hồng Ngẫu cái, : “ nương, ngươi biết sao? Bên bờ sông Du Thủy tổ chức thi múa, mặc kệ ngươi là con nhà bình dân hay là tiểu thư nhà nào, chỉ cần biết nhảy múa, đều có thể tham gia . Nghe , chỉ cần ngươi trở thành trong mười người đứng đầu, đều có tiền thưởng .” nương đó vừa vừa lắc lắc vòng eo mảnh khảnh vội vàng chạy , tay áo khẽ dao động trong gió. Lưu Sương bây giờ mới phát , nương này mặc vũ y. Đưa mắt nhìn quanh, mười nương đến năm sáu người mặc vũ y. Lưu Sương khỏi nhàng nhíu mày, thế gia đệ tử kinh thành luôn nhàn rỗi, bày ra vô số trò nhàn chám, hết lần này tới lần khác lấy nữ nhân ra mua vui. “Tiểu thư, chúng ta cũng xem chút nha!” Hồng Ngẫu hăng hái bừng bừng . Lưu Sương mặc dù tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng hoàn toàn biết chút gì về múa, kể cả bảo nàng xem nàng cũng chẳng biết hay dở ở đâu . do dự, chợt nghe thấy có hai qua, trong đó có người cúi đầu cười : “ ngờ, Tấn Vương có mặt tại cuộc thi này, tiền thưởng cũng từ túi của mà ra . Hóa ra thích múa sao, sớm biết vậy ta học trò đánh đàn vô ích.” Trái tim Lưu Sương chấn động, Tấn Vương! Nguyên nhân đến tiễn cha mẹ nàng, là muốn ở chỗ này xem múa hát. Hồng Ngẫu cũng nghe được, nhìn chút sắc mặt tiểu thư nhà nàng, : “Tiểu thư, ta nghĩ, chúng ta hay là nữa!” “Tại sao lại , xem chút!” Lưu Sương , hôm nay, cha mẹ của nàng hồi hương, nàng cùng , còn chút quan hệ nào nữa. Tưởng tượng cảnh cha mẹ già của Lưu Sương ngồi chờ ông con rể hờ bên bàn tiệc lạnh ngắt, thời gian trôi chầm chậm, hi vọng cứ mất dần mà buồn cả lòng, huhuhu ( Lúc trước đọc convert đề tên là Trắng Chảy Sương, hỏi bạn du học TQ bạn ý bảo có Lưu là chảy kiểu ồ ạt, Mạn là từng giọt từng giọt, mình đoán là Mạn, hôm nay ngồi đọc đối chiếu bản tiếng Trung mới biết là Lưu Sương, chân thành xin lỗi mọi người vì sai sót này. About these ads