Chương 008 – TIẾNG TIÊU NGHẸN NGÀO Lưu Sương ngờ, muốn gặp Bách Lý Hàn khó khăn đến vậy. Hồng Ngẫu ra ngoài hỏi thăm mấy lần, chỉ lấy được thông tin duy nhất là đêm qua Trữ Vương xuất phủ, chưa trở về. là ở trong phủ, hay là muốn thấy nàng? Lưu Sương thể biết, đành phải ngồi ở tân phòng chờ đợi. Độc phát đêm qua khiến nàng kiệt sức, Lưu Sương đói bụng, nhưng trở thành Vương phi thất sủng ngay trong đêm động phòng, khiến chẳng có hầu nào mang đồ ăn đến hay hầu hạ nàng. Lưu Sương đành phải ăn điểm tâm bàn. Vương phi bị thất sủng là thê thảm, nhất định hôm nay phải cùng Bách Lý Hàn chuyện cho trắng đen, dù gì nàng cũng còn ở đây thời gian. Dùng xong điểm tâm, Hồng Ngẫu trở về bẩm báo, Trữ Vương đêm qua quả ra khỏi phủ, giờ quay về nghỉ lại Thanh Lang Các. Lưu Sương đành dùng quyền Vương phi, gọi tiểu nha hoàn tiến vào, bảo dẫn đường nàng đến Thanh Lang Các. Những cơn gió sáng sớm, mang theo hơi nước và mùi hoa man mác, khiến lòng người như nhàng thanh thản hơn. hành lang dài, Lưu Sương khỏi thầm thán phục, hổ là vương phủ, so với Bạch phủ lớn hơn rất nhiều. Bên trong phủ là đình đài lầu các, khúc trì lâm viên (suối và rừng cây) thiếu thứ gì, vô cùng tao nhã quí phái. Qua trận mưa đêm, hoa tàn lá héo rụng lẻ loi đất. Có mấy cây hoa, phải loại hoa quí, qua đêm mưa gió, bông hoa lại nở cách diễm lệ. Hoa là như thế, người có khi cũng là như thế. Thanh Lang Các là thư phòng của Bách Lý Hàn, cùng với tân phòng đặt tại Y Vân Uyển cách nhau xa lắm, chỉ lát sau, liền thấy xa xa cánh cửa của Thanh Lang Các. Dường như tiểu nha hoàn sợ Bách Lý Hàn biết là nàng dẫn đường, vội vàng thi lễ, nhanh chóng rút lui. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu mới vừa đến cửa, muốn vào, liền nghe thấy tiếng tiêu réo rắt nức nở như mang rất nhiều tâm . Tiếng tiêu lưỡng lự, êm ái, thong dong, bi thương, như nước chầm chậm chảy qua, như gió nhàng lướt đến, mang theo bi thương đau đớn lời nào có thể diễn tả. Vấn vương mong manh, lượn lờ dứt, triền miên xót xa, khơi ra bi thương đau đớn từ đáy sâu tâm hồn. Là ai, có thể thổi ra tiếng tiêu bi thương thống thiết như vậy? “Hồng Ngẫu, ngươi ở lại chỗ này, ta vào xem!” Lưu Sương dứt lời, liền chậm rãi vào. Trong Thanh Lang Các, cảnh sắc rất đẹp, hoa thơm đua nở. Hồ trong xanh như ngọc bích, trong hồ trồng hoa sen, bông sen mới hé mở, hết sức đáng . Lưu Sương theo tiếng tiêu, nhìn thấy người ngồi ghế đá cạnh hồ, là Bách Lý Hàn. Hai tay cầm cây tiêu bằng ngọc bích, thổi. Hôm nay mặc y phục màu xanh nhạt có hoa văn, quần áo như mây bay trong gió, cùng với tóc đen cũng khẽ bay, rất đẹp mắt. ngồi quay lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời như là hào quang của , như thể vì mà tồn tại. Ánh nắng giống như nước chảy, chiếu rọi . Tiếng tiêu như dây trói vô hình, quấn quanh . Toàn thân tỏa ra tiêu điều cùng đơn, như sương mù buổi sớm, ánh thái dương cũng thể xua tan. Lưu Sương bước tới quấy rầy , lẳng lặng đứng dưới gốc cây, ngắm nhìn . Lưu Sương vốn là oán hận chút, dù sao, chính là , đẩy nàng vào hoàn cảnh thê thảm này. Nhưng, giờ phút này nhìn thấy như vậy, oán hận của Lưu Sương cách nào dâng lên. Bình tâm suy nghĩ chút, cũng rất đáng được thông cảm, trong đêm động phòng, phát tân nương phải người con mà mình ngưỡng mộ, đả kích đấy so với việc nàng bị ly thân, có khi còn nặng nề hơn. Người mà tưởng niệm, chắc là tuyệt thế giai nhân, thế gian khó gặp, chỉ mong, có thể sớm tìm được người đấy. Tiếng tiêu rốt cục ngưng hẳn, Bách Lý Hàn buông ngọc tiêu, ngắm nhìn bích thủy hồng lý (nước xanh, hoa đỏ) đến xuất thần. biết Lưu Sương nhìn , nhưng hoàn toàn dửng dưng, người xuất sắc nổi bật như , quen với việc bị ngắm nhìn từ lâu. Huống chi, muốn biết, nữ tử này, tìm đến làm cái gì. Lưu Sương nghe được tiếng tiêu dừng, liền chậm rãi tiến lên, rành mạch: “Vương gia, chúng ta có thể chuyện ?” Bách Lý Hàn quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Lưu Sương, tiêu điều cùng đơn xung quanh biến mất như chưa từng xuất , giờ phút này bao quanh là lạnh lùng quen thuộc. chuyện? Nữ tử này, chẳng lẽ là đến cầu xin hồi tâm chuyển ý, là vọng tưởng! hờ hững : “ chuyện gì? Giữa bổn vương và ngươi, có chuyện gì để hết, bổn vương nhắc lại câu đêm qua, nếu là thức thời, ngươi nên sớm rời khỏi vương phủ, đấy là lựa chọn tốt nhất dành cho ngươi.” “Vương gia yên tâm, Lưu Sương nhất định rời , nhưng lúc này, ta có chuyện muốn nhờ!” Bách Lý Hàn nghe vậy, con ngươi đen hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn Lưu Sương, muốn nhìn, nữ tử này, muốn bày ra trò gì. Cơn gió sáng sớm, thổi quần áo Lưu Sương bay bay, như cánh bướm nhảy múa trong gió. Lưu Sương hôm nay mặc bộ y phục màu đỏ nhạt viền trắng, tuy là màu đỏ, nhưng lại quá rực. Mặc dù thích mặc đồ trắng, nhưng nàng vẫn có ý mặc đồ đỏ nhạt cho có vẻ tân nương, giống Bách Lý Hàn kiêng nể gì mặc quần áo trắng, giống tân lang chút nào. Ánh nắng chiếu vào Lưu Sương, trong trẻo xinh đẹp đến thành lời. Gương mặt dưới ánh mặt trời, trắng nõn mà trong suốt. Bách Lý Hàn ngờ Lưu Sương đội mũ phượng, đánh phấn, lại có thể thanh tú vô song, phiêu dật xuất trần đến vậy. Chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, có lẽ đêm qua nàng ngủ, Bách Lý Hàn hề nhớ ra, Phụ hoàng từng , Lưu Sương mang bệnh trong người. Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, lại có cảm giác khó có thể mở miệng. Bách Lý Hàn ngược lại rảnh chờ đợi, chậm rãi đứng lên. Bộ cẩm bào màu xanh nhạt đổ xuống, như đám mây khẽ chảy, mang theo phiêu dật và phóng khoáng lời nào tả được. Trong nháy mắt trở nên vô cùng cao lớn, mơ hồ có phong phạm vương giả mà kẻ khác thể nào có được. “Bổn vương rảnh dây dưa với ngươi.” Trong thanh của Bách Lý Hàn nồng nặc mùi uy hiếp. Lưu Sương bất đắc dĩ, đành phải đè lại cảm giác ngại ngùng, nhìn lưng Bách Lý Hàn mà : “Sáng nay, Thái hậu phái người tới lấy hỉ khăn, hôm nay Thái hậu hiểu lầm Lưu Sương còn trinh trắng, cho nên, làm phiền Vương gia ra mặt giải thích, trả lại trong sạch cho Lưu Sương.” “Ồ? Hỉ khăn?” Bách Lý Hàn ngẩn ngơ, dừng bước, lúc lâu mới hiểu được Lưu Sương hỉ khăn là cái gì. Hóa ra là việc này, Bách Lý Hàn cũng rành lắm tập tục tân hôn, nhưng từng nghe qua, sau đêm động phòng, mẹ chồng dùng hỉ khăn để xem tân nương có trong trắng . Mẫu hậu qua đời từ lâu, ngờ Hoàng nãi nãi lại nghĩ đến chuyện này. Bách Lý Hàn bỗng nhiên quay đầu, hai tròng mắt đen thấy đáy gợn tia sợ hãi, nhìn nàng hồi, đột nhiên cười nhạt nhẽo. thể thừa nhận, rất ít người có thể cười như , nụ cười vô cùng mê hoặc người khác. Nụ cười như gió mùa xuân, cuốn theo trăm hoa trong đấy. Nụ cười này mặc dù cực kỳ mê người, nhưng Lưu Sương lại bị câu hồn, bởi vì, nàng nhìn ra trong nụ cười đó, tia được thiện chí cho lắm. “Làm phiền Vương gia giải thích cho Thái hậu, trả lại trong sạch cho Lưu Sương.” Lưu Sương nhắc lại, … cười cái gì, chẳng lẽ là đáp ứng sao? “Bổn vương ra quên, hôm nay phải tiến cung thỉnh an, nếu như thế, xin mời Vương phi cùng bổn vương tiến cung !” Bách Lý Hàn trả lời cầu của Lưu Sương, nhưng lại đột nhiên nhắc tới chuyện tiến cung thỉnh an. Lưu Sương biết rốt cuộc có đồng ý hay , nhưng nhìn thần sắc của , giống như muốn cự tuyệt, vốn dĩ, việc này là gây nên, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Nhưng, hình như nàng nhất thiết phải tiến cung. Lưu Sương : “Ta nhất định phải tiến cung!” “Như vậy sao được, ngươi phải là muốn làm Vương phi của bổn vương sao, nếu như thế, đương nhiên là phải vào cung thỉnh an. Đừng quên, ngươi là Vương phi mới cưới về của bổn vương!” nhấn mạnh vào hai chữ Vương phi. Nhưng mà, hai chữ này, làm cho Lưu Sương cực kỳ thoải mái. Vương phi! Nàng thèm muốn!
Chương 009 – PHẠT QUỲ Lưu Sương lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ vào cung, bây giờ, hơi có chút hoa mắt. Tường bao màu đỏ gạch, mái ngói uốn lượn. Cung điện sừng sững, mái lợp ngói lưu ly màu vàng kim, dưới ánh mặt trời, huy hoàng tráng lệ. Tất cả kiến trúc đều nguy nga lộng lẫy, tỏ khí thế của nhà đế vương. Nếu Trữ Vương phủ có phong cách tao nhã quý phái, hoàng cung là phú quý và khí thế. Có thái giám thông truyền, Hoàng đế và Hoàng hậu ở Ngự Hoa Uyển ngắm hoa mẫu đơn, Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn theo vị thái giám đó về phía Ngự Hoa Uyển, Lưu Sương theo sát sau đó. Vòng vo biết bao nhiêu cung điện, xuyên qua hành lang bằng ngọc thạch, phía trước xuất cánh cửa hình vòm, cửa là ba chữ: “Ngự Hoa Uyển”. Cảnh trí của Ngự Hoa Uyển rất đẹp, trồng những loại kỳ hoa dị thảo mà dân gian hiếm thấy. Nhất là các loại mẫu đơn, trải qua cơn mưa xuân đêm qua, lại thêm trận gió hây hẩy sáng nay, tất cả cùng nở rộ. Muôn hồng ngàn tía khoe sắc dưới ánh mặt trời rực rỡ, hương thơm lượn lờ. Mặc dù Lưu Sương thể gọi tên hết các loại mẫu đơn, nhưng hoa trắng hồng tím đỏ chen nhau khoe sắc, vô cùng náo nhiệt. So với mẫu đơn còn náo nhiệt hơn chính là các phi tần, các nàng ăn mặc lộng lẫy, so với hoa còn rực rỡ hơn. Lưu Sương ngờ Ngự Hoa Uyển có nhiều người như vậy, thấy ánh mắt mọi người vô tình hay hữu ý đều dồn về phía nàng, trong lòng có chút thoải mái. Bách Lý Hàn mặt chút thay đổi, chớp mắt về phía trước, Lưu Sương theo , tiến về phía gốc cây mẫu đơn màu trắng. Cây mẫu đơn đó rất cao, nở ra mười bông hoa to như cái đĩa, tao nhã tuyệt vời. Trước cây mẫu đơn, có đôi nam nữ mặc cung trang màu vàng, Lưu Sương biết, phục sức như vậy, chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu. “Nhi thần Bách Lý Hàn dẫn theo Vương phi Bạch thị tham kiến phụ hoàng!” Bách Lý Hàn quỳ lạy , Lưu Sương cũng quỳ xuống theo . “Hãy bình thân!” Thanh trầm thấp uy nghiêm của Hoàng thượng truyền đến, hai người theo lời đứng dậy. Hoàng đế mặc bộ long bào màu vàng, nhìn qua cực kỳ uy nghi, nhưng vẻ ngoài của Hoàng đế quá uy nghiêm như Lưu Sương tưởng tượng, sắc mặt trắng nõn, tướng mạo ôn hòa, khi người còn trẻ, nhất định cũng là mĩ nam tử có hai. Bên cạnh Hoàng thượng là Hoàng hậu khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài đoan trang nhã lệ, môi nhếch lên giống vui vẻ, sắc mặt có chút khó chịu. Trái tim Lưu Sương vô cùng kỳ quái, vì sao Bách Lý Hàn thỉnh an Hoàng hậu. Quay đầu nhìn lên, lại bắt gặp vẻ mặt lạnh như băng của , chút ý cười cũng có, đôi mắt đen, nhìn ra tâm tình gì. Nhìn điệu bộ này của , chắc chắn là có ý định thỉnh an Hoàng hậu. Hoàng thượng giống như có ý tứ trách tội, ánh mắt ôn hòa nhìn Lưu Sương, : “Bạch Vương phi nên câu nệ lễ tiết, theo Trữ Vương ngắm hoa ở Ngự Hoa Uyển .” “Đúng vậy, trời ban cơn mưa lành, mẫu đơn mới nở. Mẫu đơn tại Ngự Hoa Uyển đều là loại quí hiếm, Bạch Vương Phi thể trông thấy ngoài cung. Theo Trữ Vương tận tình du ngoạn !” Vẻ khó chịu mặt hoàng hậu sớm tan thành mây khói, Hoàng hậu cười dịu dàng, nhàng . “Phụ hoàng, nhi thần còn muốn bái kiến Thái hậu, thể ngắm hoa. Nhi thần cáo lui!” Bách Lý Hàn thản nhiên , sau đó liền xoay người rời . Lưu Sương có chút sững sờ, quỳ lạy : “Lưu Sương bái biệt Phụ hoàng mẫu hậu!” Hoàng thượng : “Bình thân, cứ !” Lưu Sương xoay người đuổi theo Bách Lý Hàn, thân ảnh của như như , bóng lưng cứng ngắc, lạnh lùng nên lời. Lưu Sương nghĩ phụ tử bọn họ gặp mặt lại thành cái tình huống này, Bách Lý Hàn thấy Phụ hoàng của , tuy là cung kính, nhưng chút thân thiết, thấy Hoàng hậu, chút cung kính ít ỏi cũng còn. Nghĩ đến chuyện mình cùng cha mẹ tình cảm đầm ấm, Lưu Sương lại có chút thương cảm Bách Lý Hàn. Làm thành viên của hoàng thất, ngay cả tình cảm gia đình bình thường cũng được hưởng thụ, hơn nữa, bảy năm trước, bị truy sát, chừng là người nhà chủ mưu đứng sau. Hai người lặng im bước , chỉ chốc lát sau đến Từ Trữ Cung. Bên trong Từ Ninh Cung cũng trồng cây trồng hoa, nhưng có mẫu đơn, số lượng hoa nở cũng nhiều. Cung nữ dẫn hai người vào trong điện, vừa vào cửa, Lưu Sương liền thấy phụ nữ ung dung đẹp đẽ mặc quần áo quí giá ngồi ghế dài, phía sau là đám tiểu cung nữ. Lưu Sương theo Bách Lý Hàn quỳ lạy hành lễ với Thái hậu, sau đó nghe thấy thanh mặc dù uy nghiêm nhưng êm dịu cất lên: “Lão Tam hãy bình thân!” “Tạ ơn hoàng nãi nãi!” Bách Lý Hàn đứng lên, Lưu Sương ngờ Thái hậu lại gọi Bách Lý Hàn là lão Tam, nghe có chút lạ nhưng hết sức thân mật. Thái hậu cho Lưu Sương đứng dậy, Lưu Sương đành tiếp tục quỳ. Thanh uy nghiêm của Thái hậu lại truyền đến lần nữa: “Bạch thị Lưu Sương ngẩng đầu lên, cho ai gia nhìn kỹ lần!” Lưu Sương ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Thái hậu. Lưu Sương nghe phụ thân qua, Thái hậu sáu mươi tuổi rồi, nhưng bề ngoài Thái hậu già như vậy, có thể là do chịu khó chăm sóc. Bề ngoài Thái hậu ung dung đẹp đẽ quý phái, cao quý tao nhã, khi còn trẻ chắc hẳn Thái hậu cũng là mĩ nhân. Đôi mắt sáng vẫn tinh , ánh mắt sắc bén, lộ ra khôn khéo do nhiều năm rèn luyện cùng khí thế bức người. Thái hậu này, sợ rằng so với Hoàng thượng càng dễ chọc, trong lòng Lưu Sương thầm nghĩ. Tai nghe được Thái hậu cúi đầu hừ tiếng, : “Xem bộ dạng cũng phải là loại hồ ly lẳng lơ, còn tưởng là tiên tử phương nào làm lão Tam mê muội. ngờ, bề ngoài , nhưng bên trong lại có. Bạch Lưu Sương, ngươi có biết, đem tấm thân còn trinh trắng gả vào hoàng gia, phải chịu trừng phạt thế nào ?” Thanh của Thái hậu lộ ra chán ghét phũ phàng, ngữ khí của Thái hậu giống như Lưu Sương làm nhục bà. Xem ra, hai cung nữ già kia trước mặt Thái hậu được câu gì hay ho tốt đẹp, Thái hậu quả nhiên là hiểu lầm nàng rồi. Lưu Sương đưa mắt nhìn sang, thấy Bách Lý Hàn tao nhã ngồi ghế, chỉ cách chút mà giống như nghe thấy gì. “Thái hậu hiểu lầm rồi, Lưu Sương vẫn còn trong sạch, đêm qua Vương gia ở lại tân phòng.” “Vì sao ở lại tân phòng? Lão Tam chưa bao giờ cầu qua Hoàng thượng cái gì, nhưng mà vì ngươi, quì trước mặt Hoàng Thượng cả mấy canh giờ. si mê ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ ngươi mình trong đêm tân hôn. Hay tại vì ngươi còn trong trắng, làm bực tức nên ở lại.” Ngữ khí của Thái hậu sắc bén, từng chữ từng chữ lạnh như băng. “Thái hậu, Vương gia và Lưu Sương vẫn chưa… viên phòng, cái này Vương gia có thể làm chứng.” Lưu Sương rốt cục phải ra hai chữ “viên phòng”, mặc dù nàng xuất giá, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ra hai chữ này, có chút gian nan. “Vẫn chưa viên phòng? Lão Tam, ngươi lại đây.” Thái hậu ngoắc tay kêu Bách Lý Hàn lại đây. “Lão Tam, ngươi và Bạch Lưu Sương đêm qua viên phòng chưa?” Thái hậu dùng đôi mắt tinh nhìn thẳng vào Bách Lý Hàn. “Hoàng nãi nãi, tại sao ngài lại quan tâm cả đến chuyện này, cháu và Sương Nhi đêm qua, đêm qua… ” Bách Lý Hàn chần trừ, thái độ hết sức mập mờ. Sắc mặt Thái hậu tối đen, ngữ khí này ràng là thừa nhận hai người bọn họ viên phòng, Bạch Lưu Sương, là to gan, dám láo trước mặt bà. “Kéo xuống, trước tiên đánh hai mươi gậy!” Thái hậu oán hận , ngữ khí tức giận như thể chỉ hận thể đánh chết Lưu Sương ngay lập tức. Lưu Sương như bị quẳng vào hầm băng, lạnh thấu cả tâm can. thể ngờ, thể ngờ, Bách Lý Hàn lại nhẫn tâm vô tình như vậy, nàng là nhìn nhầm rồi. Trách được muốn dẫn nàng vào cung thỉnh an, hóa ra, sớm mưu hãm hại nàng. Nàng đáp ứng , tháng sau tự động rời khỏi Vương phủ, vì sao còn muốn đối xử với nàng như vậy? Nàng hiểu! “Hoàng nãi nãi, Sương Nhi làm ra tội gì mà ngài lại muốn đánh nàng hai mươi gậy? Nếu có lỗi, trừng phạt cách khác cũng được, hay là cho nàng quỳ !” Bách Lý Hàn sắc mặt trắng nhợt, có chút kinh hoảng thất thố mà , ra là giả vờ, giả vờ như chuyện gì. “Lão Tam, nãi nãi thất vọng về ngươi. Nữ tử như vậy, ngươi vẫn có thể che chở cho nàng, nàng phạm vào ‘Thất xuất chi tội’. Nữ tử như vậy, ngươi tuyệt đối thể giữ lại. Cũng được, quỳ , ai gia xử lý nàng sau.” Thái hậu cực kỳ tức giận, có chút bất mãn mà trừng mắt liếc mắt nhìn Bách Lý Hàn cái. Lưu Sương giải thích thêm câu nào nữa, nếu Bách Lý Hàn giúp nàng giải thích, nàng có cái gì cũng là vô nghĩa. muốn nàng quỳ, nàng quỳ, ra là nàng muốn xem rốt cuộc muốn như thế nào. Lưu Sương lẳng lặng quỳ, cố gắng giữ thẳng sống lưng, đôi mắt trong veo, ánh mắt bình thản như hồ nước lặng, khí chất tao nhã như nước. Nàng hề sai, đương nhiên lòng cũng thanh thản. About these ads
Chương 010 – TIỂU MA VƯƠNG Thái hậu ngờ Lưu Sương lại cứ lặng im như vậy, dù chỉ là câu cầu xin tha thứ. Tâm lý của bà đối với Lưu Sương bớt tia chán ghét, có lẽ, nàng phải là đứa con lẳng lơ như bà nghĩ, có lẽ nàng vô ý mất trong sạch. Đến buổi trưa, mấy vị cung nữ tiến vào truyền lệnh, Thái hậu liền kéo Bách Lý Hàn cùng nhau dùng bữa. Long Chu Khuê Ngư, Mạt Lị Ngư Đỗ, Xuyên Trấp Áp Chưởng (tên món ăn) —— mùi thơm của từng món ăn lần lượt tiến vào, Lưu Sương bỗng cảm thấy đói chịu được. Buổi sáng chỉ dùng chút điểm tâm, lòng vòng trong hoàng cung lâu vậy, điểm tâm sớm tiêu hóa hết. Lúc này, trước mắt là rất nhiều đồ ăn, nàng cảm thấy vô cùng đói bụng. Nàng nhớ sư huynh Đoạn Khinh Ngân từng dặn, nếu đói đến chịu được, lại có cái gì để ăn, nên dời tâm tư chỗ khác, nghĩ về chuyện khác. Nghĩ về chuyện khác? Suy nghĩ Lưu Sương tự nhiên bay đến người sư huynh. biết phiêu du đến nơi nào rồi, mùa xuân hàng năm, sư huynh ra ngoài dạo chơi hành y. Đến mùa thu mới về, có năm đến tận hết năm , cuối mùa đông mới chịu về. Mỗi lần sư huynh trở về, đều kể cho nàng nghe ít truyện lạ các nơi, năm nay biết khi nào mới có thể trở về. Đến khi trở về, phát nàng gả cho kẻ khác, biết sư huynh có cảm tưởng thế nào. Bách Lý Hàn cùng Thái hậu vừa ăn vừa chuyện, cực kỳ hòa hợp, cũng chỉ có tới chỗ của Thái hậu, mới có thể chính thức vui vẻ, chính thức lo nghĩ. Con ngươi đen liếc qua nữ tử quì, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể mảnh mai yếu đuối của nàng, gương mặt trong suốt đỏ bừng vì bị nắng chiếu, khiến nàng có vẻ thanh lệ mà quyến rũ. mặt có dù chỉ là chút oán khí cùng bi ai do bị phạt quì, từ xuống dưới toát lên vẻ nhiễm tro bụi, khiến nàng giống người trần. biết nàng suy nghĩ chuyện gì, hàng mi dài buông xuống, che khuất đôi mắt trong veo như nước, chỉ nhìn thấy hàng mi phủ bóng. thể phủ nhận, khi trầm tư, nàng xinh đẹp mà nhã nhặn. Nữ tử này, bị hiểu lầm như thế, còn có thể trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy, làm cho có chút ngoài dự đoán. Nhìn vào ánh mắt Lưu Sương, bỗng mềm lòng, dù ngay cả chính cũng nhận thấy điều đó. Bữa cơm này dường như dài vô tận. Lưu Sương cũng biết mình quì bao lâu, hai chân dần dần mất cảm giác. Thái hậu cùng Bách Lý Hàn ăn ngon, cười vui vẻ, Bách Lý Hàn tuy nhiều lời, nhưng câu nào cũng làm Thái hậu vui vẻ. Lưu Sương ngờ, con người như vậy, lại có thể làm nũng với Thái hậu. Nhưng, Lưu Sương có thể cảm nhận được vui vẻ từ tiếng cười của . Nhưng vào lúc này, cung nữ thông báo, là, Ngũ hoàng tử Tĩnh Vương tới. “Hoàng nãi nãi, mọi người ăn cái gì ngon vậy, thơm quá?” giọng ràng, ngữ khí nhõng nhẽo truyền tới. “Tiểu Ngũ hả, dùng hết ngọ thiện rồi sao, qua đây ăn miếng .” Thanh Thái hậu bao hàm sủng nịch, trước mặt tôn nhi của bà, bà phải là Thái hậu, chỉ là người bà mà thôi. “Nãi nãi, Băng nhi dùng qua ngọ thiện rồi, nhưng chưa ăn bánh tét, chỗ của hoàng nãi nãi có, Băng Nhi ăn ít.” “Tốt lắm, ăn nhiều chút!” Thanh của Thái hậu kiềm chế vui mừng. “Tam ca, hoàng tẩu huynh mới cưới về đâu, tại sao có ở đây, đệ vì muốn nhìn tân hoàng tẩu mới chạy đến đây.” Giọng ràng nhõng nhẽo vang lên. “ phải ở đây ư? Phạm lỗi, bị phạt quì!” Bách Lý Hàn miễn cưỡng . “Chỗ nào, tại sao đệ thấy!” Thanh lộ ra tia hưng phấn cùng chờ mong. Sau đó, có tiếng bước chân vang lên, Lưu Sương liền cảm thấy bóng người đứng ở trước mặt mình. Giày gấm hoa lệ, trường bào gấm vóc, Lưu Sương ngẩng đầu, đối với người trong cung, nàng vốn là có chút hứng thú nào. Song ngờ người nọ lại ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Sương chăm chú. Đôi mắt sáng nhiễm tro bụi của kẻ hạnh phúc sung sướng từ lúc chào đời, đen nhánh như đêm hè thưa sao. Lông mi dày mà dài như quạt lông chim chớp chớp. Mũi thẳng mà cao, đôi môi khẽ cười. Khuôn mặt xinh đẹp như đồng tử của Quan nương nương, thuần khiết mà ngây thơ, khiến người ta thể thích. Nhưng vừa mở miệng, Lưu Sương liền biết, nàng lại sai lầm rồi. Nhìn người tuyệt đối thể nhìn tướng mạo, bề ngoài của thuần khiết ngây thơ, lại có thể ra những lời như thế. đánh giá Lưu Sương lúc lâu, đột nhiên mở miệng, cười nham nhở: “Tam ca, huynh gạt đệ! phải huynh Vương phi của huynh vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành sao? Đệ nhìn như thế nào cũng thấy phải! Tam ca, lẽ mắt của huynh bị mờ sao?” Câu này ràng muốn Lưu Sương xinh đẹp. Lưu Sương nghe xong cũng tức giận, nàng vốn thèm để ý chuyện dung mạo. Nhưng ra câu cuối cùng của , có chút buồn cười, khóe môi nàng khẽ cong lên. Bách Lý Hàn sớm biết Ngũ đệ buông thả thích làm bẫy, miễn cưỡng cười, lên tiếng. Ngũ hoàng tử nhìn thấy khóe miệng Lưu Sương khẽ cười, ngẩn ngơ, nữ nhân phải cực kỳ để ý dung mạo của mình sao? Nữ tử này điên rồi, nàng cười, khỏi tò mò hỏi, “Ngươi cười cái gì?” Lưu Sương để ý đến , nàng bây giờ rất đói, vừa có khí lực cũng có tinh lực dây dưa cùng tiểu hài tử này. nhìn thấy Lưu Sương để ý tới , từ trước tới nay chưa từng có người coi ra gì như vậy, coi như là khí sao. tới lui quanh Lưu Sương hai vòng. Đột nhiên quay đầu, hỏi: “Hoàng nãi nãi, tam tẩu phạm vào tội gì, tại sao ngài lại phạt nàng quỳ ở chỗ này vậy?” “Hừ, trinh.” Thái hậu khinh thường . “Hả?” Bách Lý Băng la lớn, cố ý kéo dài cuối, “Tội lớn như vậy hả, hoàng nãi nãi, phạt quì như vậy có phải là còn quá .” Miệng , tay cầm cái đĩa, đĩa vẫn còn vài miếng điểm tâm, mang đến đặt lên búi tóc của Lưu Sương. May mà hôm nay Hồng Ngẫu búi tóc cho nàng rất chắc, Bách Lý Băng đặt đĩa điểm tâm lên cũng xổ tóc ra. Ngũ hoàng tử cầm cái đệm đặt xuống trước mặt Lưu Sương, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lưu Sương, nhiệt tình ăn điểm tâm. Lưu Sương còn lời nào để . Đột nhiên nhớ ra tin đồn về Ngũ hoàng tử. Lưu Sương vốn phải người thích buôn chuyện, nhưng Đoạn sư huynh mở y quán, Lưu Sương thường xuyên hỗ trợ sư huynh khám bệnh bốc thuốc. thực tế, Đoạn sư huynh thường xuyên có ở đây, đều là Lưu Sương khám bệnh bốc thuốc. Hằng ngày nàng xem bệnh cho rất nhiều người, ngẫu nhiên nghe được hai câu thành ngữ. Dân gian lưu truyền câu thơ. “Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc.” Nghe câu thơ này nhắc tên những đại mĩ nam trong thiên hạ, nhưng chính xác là những người nào Lưu Sương biết . Nhưng hôm nay Lưu Sương ít nhất biết được hai người, Bách Lý Hàn Băng là chỉ Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng. Bách Lý Hàn tuấn mỹ thoát tục, còn trẻ có võ công xuất chúng, đương nhiên cần phải . Còn Ngũ hoàng tử Bách Lý Băng, sở dĩ trúng cử, chỉ vì tuấn mỹ, còn là vì tính tình của . Nghe , tính tình của hoàn toàn bất đồng với tên của . Tên Băng, người lại như ánh dương chiếu khắp nhân gian. Phong làm Tĩnh Vương, nhưng lại khó mà bất động. thường xuất cung, khi đóng giả tên ăn mày, khi hóa thân thiếu niên hiệp khách, có khi lại giả trang thành thư sinh ôn nhã. Đóng giả rất nhiều loại người, đường gặp nương xinh đẹp, tiến lên trêu đùa hai câu hoặc là tặng hoa tặng trâm gì đó. Nhưng tức giận nhất là, hết lần này tới lần khác lợi dụng diện mạo xinh đẹp trời ban, khiến cho người ta thể giận , những nử tử bị khinh bạc trêu đùa ngược đời là thường đem trái tim si mê . Vậy hành vi đặt đĩa lên đầu nàng của tính là chuyện gì lạ lẫm. Nhưng nàng tức giận, bề ngoài như thần tiên trời, thuần khiết thiện lương lại ngang nhiên hết lần này tới lần khác vô pháp vô thiên, làm đau đầu người khác. Kỳ quái vô cùng, Thái hậu và Bách Lý Hàn lại để mặc muốn làm gì làm. Lưu Sương lúc này có chút hiểu Bách Lý Hàn, rốt cục là nam nhân như thế nào, tại sao vào lúc này còn có thể chút động tĩnh. Chẳng lẽ là muốn thử tính nhẫn nại của nàng sao? Cũng tốt, xem xem ai nhẫn nại hơn ai. “Ngươi có thể nhẫn nại như vậy hả, như vậy ngươi cũng ngại hả.” Ngũ hoàng tử vừa ăn vừa , đôi mắt to lấp lánh, vô cùng hứng thú mà nhìn nàng. “Ta muốn so đo với tiểu hài tử.” Lưu Sương thản nhiên . Thái hậu phạt nàng quỳ, nhưng cũng là cho nàng chuyện. Miếng điểm tâm nhất thời nghẹn lại trong miệng, Ngũ hoàng tử trừng mắt : “Bổn vương phải tiểu hài tử, bổn vương năm nay mười sáu rồi!” Nữ tử này dám như vậy. Lưu Sương nghĩ thầm, quả nhiên là còn hơn nàng tuổi. “Ta ám chỉ tới tuổi thực của ngươi.” Lưu Sương thản nhiên , làm ra hành vi như vậy, còn phải tiểu hài tử. Lưu Sương thản nhiên chỉ nửa, nhưng dù là kẻ thông minh lắm, cũng hiểu được nàng tới hành vi của Bách Lý Băng. Hai người ở chỗ này hỏi đáp, Thái hậu chịu được, nhìn thấy Lưu Sương ai oán vì bị phạt quì, sai cung nữ mang đồ ăn , đột nhiên hỏi: “Bạch Lưu Sương, , gian phu là ai?” Gian phu? Lưu Sương tin có ngày người khác lại dùng hai chữ này để chất vấn nàng, nằm mơ cũng nghĩ ra. Còn muốn nàng tìm gian phu giao ra sao? Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn, vẫn ngồi thản nhiên, bộ quần áo màu trắng ngà lấp lánh, như suối nơi khe núi, lại như vầng trăng khuyết đêm xuân. Bách Lý Hàn, Bách Lý Hàn, con người ngươi hóa ra y hệt như tên, khối hàn băng ngàn năm. “Ngươi , ai gia điều tra ra” Thái hậu lập tức truyền Lưu công công tiến vào, : “Lưu công công, ngươi truyền Bạch ngự y lại đây.” Đầu óc Lưu Sương quay cuồng, trong nháy mắt liền sáng tỏ Thái hậu muốn làm cái gì. Truyền phụ thân của nàng lại đây, chẳng phải là muốn tát vào mặt phụ thân của nàng cái. Lưu Sương tình nguyện bị trách phạt, cũng thể để phụ thân chịu nhục nhã. Trong lòng bối rối, đĩa đầu bị nghiêng rơi xuống, nát tan. Vài miếng điểm tâm lăn ra ngoài. Bách Lý Băng ngược lại còn đau lòng kêu: “Ai nha, điểm tâm của ta.” Lưu Sương đột nhiên đứng lên, kiên định : “Thái hậu, Lưu Sương cầu ngài truyền phụ thân của ta, Lưu Sương cầu Thái hậu cho nghiệm thân, chứng minh trong sạch.” Đôi mắt long lanh lóe tia lên tia quật cường, đồng tử đen nháy toát ra lạnh lùng. Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ, ngay cả kẻ vẫn ngừng hô to gọi là Bách Lý Băng, cũng nheo đôi mắt lại, nhìn nàng bằng vẻ sâu xa.
Chương 011 – TRONG SẠCH gian yên lặng như tờ, ngoài cửa sổ hoa dập dờn theo gió, chỉ nghe thấy tiếng đập cánh vo vo của bầy ong tìm mật. trưa hè đầy nắng, vốn là khoảng thời gian tuyệt đẹp. Song với Lưu Sương, khoảng thời gian này đẹp chút nào Trái tim của Thái hậu, biết vì sao, có chút rung động. Đôi mắt Lưu Sương trong suốt như vậy, thuần khiết như vậy, nhiễm dù chỉ là chút tro bụi. Giờ phút này, Thái hậu có chút tin tưởng Lưu Sương, người có đôi mắt sáng trong như thế, làm sao có thể làm ra chuyện bất trinh? Mới đầu, nghe đêm động phòng Lưu Sương có lạc hồng, Bách Lý Hàn tức giận bỏ , bà vốn tưởng Lưu Sương là loại hồ ly quái, là loại nữ nhân trinh khiết. Hôm nay xem ra, bà sai lầm. Bà sai lầm, tại sao Hàn nhi cũng sai lầm? Đêm động phòng, vì sao phải tức giận bỏ ? Lưu Sương phải người trong lòng của sao? Thái hậu quay đầu nhìn Bách Lý Hàn đầy nghi hoặc. Bách Lý Hàn vẫn chút động tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh mà ung dung, bình tĩnh và ung dung đó quyết phải là giả vờ, đó là nhờ tích lũy kinh nghiệm qua bao năm tháng mới tạo ra. Áo bào trắng chảy xuống, thuần khiết phóng khoáng, cũng lộ ra lạnh lùng và hờ hững. như thể hề đem chuyện trước mắt để ở trong lòng, như thể chuyện nghiệm thân với chút quan hệ. Thái hậu có chút thở dài, từ bảy năm trước, bà thể hiểu được đứa cháu này. Con mắt của đen tuyền, trong suốt, lạnh lẽo như đầm băng, có thâm trầm mà tuổi của thể có. Lần ám sát bẩy năm trước, cái chết ngoài ý muốn khi còn trẻ của mẫu hậu , hai kiện liên tiếp, khiến thiếu niên Bách Lý Hàn lông bông non nớt nhanh chóng biến thành người trưởng thành điềm tĩnh kín đáo, lạnh lùng sâu sắc. Từ đó về sau, bình tĩnh thản nhiên trở thành mặt nạ của , lạnh lùng vô tình thành bản tính của , cho dù người nào … cũng có cách chạm tới nội tâm của . Bẩy năm trước bà hiểu được , hôm nay làm sao có thể hiểu được đây? “Lão Tam, ngươi quyết định !” Thái hậu thản nhiên , bà vốn là lão nhân thông minh, giờ phút này nhìn ra được đêm đó giữa Lưu Sương và Bách Lý Hàn xảy ra chuyện mà bà hề hay biết. Thế nên, bà trao quyền quyết định vào tay Bách Lý Hàn. Bởi vì Lưu Sương có còn trong trắng hay , là người ràng nhất. Bách Lý Hàn cũng nghĩ rằng Lưu Sương lại cầu nghiệm thân, đối với tân nương mà , đây là việc nhục nhã thể diễn tả bằng lời. Nhưng nàng lại cầu làm thế. vốn là muốn nhờ tay Hoàng nãi nãi trừng phạt nàng phen, khiến nàng biết khó mà lui, rời khỏi vương phủ. Theo tình hình hôm nay, muốn đuổi nàng dễ dàng như tưởng. Cảm giác thể kiểm soát việc, lâu rồi chưa trải qua. hiểu sao trong lòng Bách Lý Hàn lại nảy sinh cảm giác bực dọc. ngờ được, nữ tử này lại có tâm tư thế. Nếu chính ta cầu làm thế, cho ta toại nguyện. “Hoàng nãi nãi, nếu Sương nhi cầu, cứ làm theo ý của nàng !” Bách Lý Hàn bằng giọng lạnh nhạt. Nếu vừa rồi trái tim Lưu Sương còn lơ lửng giữa trung, bây giờ rơi xuống đáy sâu của vực thẳm rồi. Hai mắt Bách Lý Băng đứng bên đột nhiên tỏa sáng, như ong ngửi được mùi mật trong gió, cảm thấy hết sức hào hứng, : “Hoàng nãi nãi, nghiệm thân là cái gì? Chơi vui lắm sao? Băng nhi cũng muốn nghiệm thân!”[cứu tôi với, cười chịu được )] Thái hậu dở khóc dở cười vỗ vỗ lên đầu Bách Lý Băng, khẽ quở trách , “Ngươi ra ngoài, ở đây có chuyện của ngươi.” Bách Lý Băng mếu máo, trưng ra bộ mặt ủ rũ của đứa trẻ. Mama nghiệm thân tiến vào rất nhanh, Thái hậu cho tất cả các cung nữ thái giám ra, cả Bách Lý Băng cũng bị đuổi ra ngoài. Lưu Sương lạnh nhạt theo mama vào trong điện, trước khi vào, nàng thậm chí còn thèm liếc Bách Lý Hàn cái. Trong điện, tranh tối tranh sáng, nghiệm thân ma ma nhìn nàng chằm chằm, lạnh giọng hỏi: “Vương phi tự mình cởi quần áo, hay do lão nô động thủ.” Mặc dù bà ta thể vẻ mặt khinh thường, nhưng mặt của bà ta chút thay đổi, khiến Lưu Sương cảm nhận được bỉ bạc trong ý nghĩ. Dù sao, có lẽ với kinh nghiệm của bà ta, sau khi nghiệm thân, kết quả trinh chiếm đa số. “Tự ta cởi.” Lưu Sương thản nhiên . Nàng ngờ, có ngày, nàng lại phải đối mặt với tình huống này. trong sạch của nàng, phải do phu quân của nàng nghiệm chứng, mà là do người khác nghiệm chứng. Chuyện tại sao lại đến tình huống này! Áo ngoài màu đỏ nhạt viền trắng rơi xuống, sau đó là áo lót, từng cái từng cái rơi xuống, như cánh hoa bị mưa gió dập vùi. Cảm nhận được bàn tay lạnh như băng của mama lướt người Có cảm giác đau đớn cứ dần đầy lên trong lòng nàng, cách nào đè xuống. Mắt ướt nhòe lệ, Lưu Sương hung hăng nuốt ngược vào trong. Bởi vì đáng, cho nên khóc. Sau khắc nhục nhã, Lưu Sương chậm rãi đứng lên, mặt chút cảm xúc nhặt quần áo lên, lại mặc vào từng cái từng cái . Thần sắc của mama nghiệm thân cũng ôn hòa hơn, khó hiểu nhìn Lưu Sương, tiếng nào lặng lẽ lui ra ngoài. Ngoại điện truyền đến tiếng bà ta thấp giọng bẩm báo, “Hồi Thái hậu, Vương phi vẫn là xử nữ.” “Ai gia biết rồi, ngươi lui xuống , chuyện hôm nay thể tiết lộ ra ngoài, nếu ta chỉ hỏi tội ngươi.” Thanh của Thái hậu lạnh lùng nhạt nhẽo. Mama nghiệm thân kinh sợ lui xuống. Lưu Sương đến trước gương đồng, sửa sang lại quần áo, cười nhạt như khói, chậm rãi ra. Nàng cho người khác nhìn thấy nàng có chút tiều tụy nào Thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn ghế dài, sắc mặt có chút ôn hòa, nghiêm khắc như lúc nãy. Lưu Sương hành lễ với Thái hậu, : “Thái hậu, biết người còn gì dặn dò , nếu có chuyện gì, Lưu Sương muốn hồi phủ rồi!” Thanh của Lưu Sương thanh nhã dịu dàng như cũ, rành mạch từng tiếng. “Haizzz …” Thái hậu lo lắng thở dài hơi, : “Sương nhi, chuyện hôm nay, ai gia bất công với ngươi,bắt ngươi phải chịu ấm ức rồi.” (ủa , vậy là xong sao, sao bắt thằng cháu bà nhịn đói rồi quì dưới nắng) “Lão Tam, chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải xin lỗi Sương nhi thỏa đáng, nếu , nãi nãi phạt ngươi.” Lưu Sương cười nhạt, : “Thái hậu, cần thiết.” Lời xin lỗi của , nàng dám nhận. Con ngươi Bách Lý Hàn lóe lên, : “Hoàng nãi nãi, nếu có chuyện gì, chúng cháu cũng nên hồi phủ thôi!” Dường như cũng sợ Thái hậu buộc xin lỗi, đột nhiên xoay người ra cửa, như thể chạy trốn. “Lão Tam, lời của Hoàng nãi nãi , ngươi nghe nữa có phải ?” Thái hậu quát lớn, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc. Sắc mặt Bách Lý Hàn lạnh lùng đanh lại, chậm rãi quay người lại, ngờ, Hoàng nãi nãi đột nhiên thích nữ tử này, lại đòi công bằng cho nàng. cầu của Hoàng nãi nãi, chưa bao giờ cự tuyệt, dù sao, Thái hậu cũng là thân nhân duy nhất còn lại đời của phải chỉ cần xin lỗi thôi sao? Cũng có gì là thể, đằng nào cũng đâu phải lòng!! Lưu Sương lẳng lặng đứng đó, nàng hy vọng xin lỗi nàng, mà là muốn xem giải quyết cầu của Thái hậu thế nào. “Vương phi, bổn vương lúc nãy là muốn trêu đùa nàng, nàng để tâm chứ.” Ngữ khí của Bách Lý Hàn cực kỳ dịu dàng âu yếm, nụ cười cũng dịu dàng vô biên, con ngươi như phát sáng nhìn nàng. Lưu Sương cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, dịu dàng như vậy, nàng đúng là thể giận được. ( thể vì trai đẹp mà đánh mắt bản thân , hừ hừ) “Như vậy là được rồi, các ngươi…….” Thái hậu vừa cười vừa , thanh cứ dần, đột nhiên hai tròng mắt nhắm lại, ngã xuống đất. Thái hậu cứ thế mà ngã xuống. Trong lúc nhất thời, Lưu Sương có chút sững sờ, Thái hậu đột nhiên ngã xuống. Người phụ nữ mạnh mẽ ấy, mới vừa rồi còn nổi giận quát nàng trinh, vậy mà nay ngã gục.
Chương 012 – LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU Thái hậu đột nhiên ngất xỉu, toàn bộ người trong phòng đều sợ hãi. Cung nữ cùng bọn thái giám xông tới như ong vỡ tổ, vẻ mặt lo lắng liên tục hô Thái hậu. Bách Lý Hàn cước bộ nhàng, thoáng cái tới trước Thái hậu. nhàng ôm lấy Thái hậu, đặt bà lên ghế dài, dùng tay thăm dò hô hấp của Thái hậu, hô hấp dồn dập dị thường. Sắc mặt Bách Lý Hàn sa sầm, lông mày nhíu chặt, tỉnh táo phân công: “Còn mau mời Ngự y!” Trong thanh lạnh như băng chứa uy nghiêm nên lời, hù dọa mấy tiểu thái giám run cả người, hai thái giám vội vã xoay người chạy ra ngoài. “Hoàng nãi nãi, ngài bị làm sao vậy? Tại sao lại ngất xỉu?” Bách Lý Băng biết từ góc nào chui ra, chạy như bay tới, giọng có chút nghẹn ngào. Thái giám, cung nữ cộng thêm hai Vương gia ken chặt Thái hậu ngất xỉu. Lưu Sương từ ngoài nhìn vào, thấy mặt Thái hậu tái nhợt lại tím ngắt, lồng ngực phập phồng thôi, liếc qua cũng biết là tốt. “Các ngươi tản ra , để cho ta tới xem chút!” Lưu Sương thản nhiên . Khi Lưu Sương những lời này, thanh lớn, nhưng lại có thể vượt qua tiếng huyên náo ầm ĩ, truyền đến tai mọi người. Thanh của nàng, hết sức trầm tĩnh, như viên Tĩnh tâm hoàn, trong nháy mắt đè ép trái tim nôn nóng của mọi người xuống. Cung nữ thái giám nghe thấy thế liền chậm rãi tản ra, chỉ còn Bách Lý Hàn mặt lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén như kiếm của bắn thẳng về phía Lưu Sương, môi mỏng khẽ mở, phun ra chữ: “Ngươi?” Chỉ là chữ “Ngươi”, nhưng lại thể nghiêm túc, tia nghi ngờ, còn có tia khinh thường. “Đúng vậy, là ta!” Lưu Sương thản nhiên , rảnh để ý tới khinh thường của Bách Lý Hàn, đường hoàng vào. Khi mới mười tuổi, nàng mang từ Quỷ Môn Quan trở về, hôm nay lại dám hoài nghi y thuật của nàng, là nực cười. “Ngươi cho rằng phượng thể của Hoàng nãi nãi, bất cứ kẻ nào cũng có thể chạm vào sao?” Thanh Bách Lý Hàn hàm ý tứ cảnh cáo, khiến lòng người nghe ớn lạnh. Khí tức lạnh như băng cùng gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, làm cả người tản ra loại khí chất đặc biệt, khiến kẻ khác thể thần phục. Nhưng, Lưu Sương biết, giờ phút này, nàng tuyệt đối thể nghe lệnh . Sắc mặt Thái hậu tím tái, hô hấp dồn dập, rất có khả năng là chứng đau tim, nếu kịp thời chữa trị, chỉ sợ tính mạng khó giữ. “Vương gia, mời ngươi tránh ra, bệnh tình Thái hậu rất nguy cấp, nếu trì hoãn thêm nữa, chỉ sợ ai có thể gánh được hậu quả!” Lưu Sương lạnh lùng , trong thanh lộ ra ngữ khí quyết buông tay. Bách Lý Hàn nhíu đôi lông mày, rất đỗi ngạc nhiên, nữ tử này, cũng dám phản kháng ? là làm kinh ngạc, nhưng bây giờ phải là lúc có thể cùng nàng cân não. Dù sao nàng cũng là con của Ngự y, y thuật chắc cũng biết ít nhiều, trong tình thế cấp bách này, cho nàng chẩn mạch chắc có hại gì. “Ngươi có thể cứu Hoàng nãi nãi, như vậy tốt quá, nhanh đến đây xem mạch cho Hoàng nãi nãi .” Bách Lý Băng nhảy dựng lên, nắm tay Lưu Sương, kéo nàng vào. Lưu Sương cúi xuống, xem xét Thái hậu tỉ mỉ, mắt, tai, miệng, mũi, thở dài hơi, sau đó dịu dàng cầm cổ tay Thái hậu, chẩn mạch cho bà. Tất cả mọi người bình tĩnh, chăm chú nhìn Lưu Sương. Thần sắc Lưu Sương tập trung cao độ, vô tình thu hút hết tầm mắt của mọi người. Đôi mắt long lanh của nàng như tảng băng trong suốt, đôi lông mày khi nhíu vào, khi lại giãn ra. Đôi lông mi đen dày, khi buông xuống, cho nàng vẻ đẹp yên ả, khi đưa lên, cho nàng vẻ đẹp thu hút. Giờ phút này, Bách Lý Hàn bỗng nhiên phát , nữ tử này mặc dù xinh đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng người nàng lại có nét hấp dẫn rất riêng, là cái gì đây? Là phong thái thản nhiên xa cách, hay là thần sắc tập trung, hay là khí chất yên ả cao thượng, ràng lắm. Nhưng mà, đột nhiên phát , người nàng có hào quang khiến kẻ khác hoa mắt thất thần . Cả Bách Lý Băng đứng bên cạnh cũng nhìn nàng đờ đẫn, ánh mắt si mê đó, làm lòng Bách Lý Hàn chùng xuống. Lưu Sương xem mạch xong, nhàng thở ra hơi, mạch tượng của Thái hậu rối loạn mà yếu ớt, có lúc gần như có, quả nhiên là chứng đau tim. “Thế nào? Hoàng nãi nãi mắc bệnh gì?” Bách Lý Hàn cau mày trầm giọng hỏi, hiển nhiên cực kỳ lo lắng. Lưu Sương thản nhiên liếc cái, thèm tiếng nào, khiến cho vô cùng sốt ruột. “Tĩnh Vương, ngươi có thể giúp ta tay ?” Lưu Sương nghiêng đầu với Bách Lý Băng. thèm nhìn ? Sắc mặt Bách Lý Hàn sa sầm, mặt lúc này có vẻ vô cùng nguy hiểm. “Hỗ trợ cái gì?” hai mắt Bách Lý Băng lập tức tỏa sáng, dịu dàng hỏi thăm. “Dùng sức đánh vào ngực Thái hậu!” Lưu Sương giọng dặn dò. “Được! Được!” Bách Lý Băng theo lời nàng đánh vào ngực Thái hậu. Bách Lý Hàn trố mắt đứng nhìn, chưa bao giờ chứng kiến tiểu Ma vương ngạo mạn vênh váo này lại có thể nghe lời người khác sai phái. Lưu Sương tới trước bàn, viết đơn thuốc, với tiểu cung nữ: “Các ngươi nhanh lấy thuốc .” Tiểu cung nữ tiếp nhận đơn thuốc, ngẩn ngơ, : “Vương phi, đây là thuốc viên sao? Trong cung chỉ có dược liệu.” Lúc này Lưu Sương mới nhớ ra, đây là thuốc viên do chính mình phối chế, dùng những thảo dược dễ kiếm chế thành, thích hợp với dân chúng bình dân. Tuy là tiện dùng, nhưng hiệu quả rất tốt. Trong cung tự nhiên có, dược liệu trong cung đều là thảo dược quý giá. “Vương gia, thỉnh ngài phái người đến ‘Lưu phương dược phòng’ trong thành để lấy thuốc.” Lưu Sương đặt phương thuốc vào tay Bách Lý Hàn. “Vương gia, Thái hậu làm sao có thể tùy tiện dùng thứ thuốc có xuất xứ ngoài cung?” Đại cung nữ thân cận với Thái hậu giọng . Bách Lý Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, gì, gọi thị vệ của mình vào, đưa phương thuốc cho thị vệ. Mặc kệ hữu dụng hay , trước tiên cứ làm . “Mới vừa rồi Thái hậu ăn cái gì?” Lưu Sương giọng hỏi. “Có vấn đề gì? Chẳng lẽ trúng độc?” Bách Lý Hàn hỏi. Lưu Sương cười mà như nhìn Bách Lý Hàn : “Có trúng độc hay , Vương gia hẳn là rất ràng, phải ngài cùng dùng cơm với Thái hậu sao?” Lúc này Bách Lý Hàn mới cảm thấy mình lo lắng thừa, nếu trong đồ ăn có độc, làm sao có thể bình an vô ? cung nữ bắt đầu báo cáo: “Vừa rồi Thái hậu ăn chân vịt, cá hồi … còn … hai cái bánh tét ….” Càng nghe, lông mày Lưu Sương càng lúc càng nhíu chặt, Thái hậu có triệu chứng đau tim, nên ăn nhiều thịt, nhất là thịt béo, lại càng thể ăn bánh tét là loại đồ ăn khó tiêu hóa. Chuyện này, chẳng lẽ Thái hậu biết? Dương Ngự y – người phụ trách bệnh tình của Thái hậu rốt cục cũng đến, thấy Bách Lý Hàn, ông ta kinh sợ thi lễ, thỉnh an. Chứng kiến Bách Lý Băng đánh chưởng vào ngực Thái hậu, ông ta hãi hùng: “Tĩnh Vương gia, ngài làm cái gì vậy? Tại sao, tại sao có thể đánh phượng thể Thái hậu .” , Thái hậu đột nhiên ho ra hơi, rồi chậm rãi tỉnh dậy. “Hoàng nãi nãi, ngài tỉnh rồi?” Bách Lý Băng mừng rỡ vạn phần hô lên, “Hoàng nãi nãi, ngài vừa hôn mê, hù chết Băng nhi rồi!” Bách Lý Băng liên tục, nước mắt dạt dào. Lưu Sương cười thầm trong lòng, quả nhiên là tiểu hài tử, lúc nào cũng sẵn nước mắt . Thái hậu nhìn người trước mắt, chậm rãi hỏi: “Ai gia bị bệnh gì?” Dương Ngự y tiến tới, xem mạch, lúc sau bẩm báo: “Bẩm Thái hậu, phượng thể Thái hậu việc gì, có thể là quá mệt nhọc, cho nên mới ngất xỉu. Tiểu quan kê vài phương thuốc cho Thái hậu.” Lưu Sương nghe thế rất ngạc nhiên, lẽ Ngự y này hề nhìn ra chứng đau tim của Thái hậu? Nhưng dù sao ông ta cũng là Ngự y trong cung, Lưu Sương cũng khó mà phản bác. Dương Ngự y viết phương thuốc xong lui ra, Thái hậu mệt mỏi phất phất tay, : “Các ngươi cũng ra ngoài, chỉ Sương nhi ở lại.” Mọi người lui ra ngoài, Thái hậu khẽ vỗ ngực hỏi: “Sương nhi, mới vừa rồi là con cứu ta, con xem, ai gia bị bệnh gì? , đừng giấu diếm!” Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, nếp nhăn trán phút chốc thêm rất nhiều, thoáng cái già nua nhiều, Thái hậu ước chừng cũng cảm thấy thân thể của chính mình có chút khác thường rồi. Lưu Sương giọng bẩm báo : “Thái hậu, thường ngày ngài có cảm thấy tức ngực ?” Thái hậu gật đầu. Mặc dù đối mặt với mình chính là Thái hậu – người có quyền lực lớn nhất thiên hạ, mặc dù chân tướng vốn là tàn khốc, lời , có khả năng cả tính mạng cũng khó lòng giữ được. Nhưng nếu , ngược lại khiến bệnh hại chết người. Trong mắt của nàng, Thái hậu chỉ là người mắc bệnh đau tim, nàng muốn giống như vị Ngự y vừa rồi, giấu diếm chân tướng. Cho nên, Lưu Sương bình tĩnh quỳ xuống, trầm giọng bẩm báo : “Như vậy sai rồi, Thái hậu ngài mắc … mắc chứng đau tim, có lúc nguy đến tính mạng!” Chờ đợi trong yên lặng, lúc lâu, mới nghe được Thái hậu thở dài tiếng. “Trong hoàng cung này, ngay cả Ngự y cũng gạt ai gia. Sương nhi, con đứng lên , ai gia trách con. đời này ai có thể bất tử chứ!” “Thái hậu …” Thái hậu cắt lời Lưu Sương: “Sương nhi, sau này đừng gọi Thái hậu, theo lão Tam gọi là Hoàng nãi nãi .” Lưu Sương ngây người phen, nàng biết Thái hậu nhất định là coi nàng là cháu dâu rồi, nhưng mà … nàng phải, nhưng bây giờ cũng phải lúc cho Thái hậu chuyện đó, đành gật đầu, : “Hoàng nãi nãi, chứng đau tim cũng phải là có cách nào chữa trị, chỉ cần sau này ngài chú ý ăn uống, có vài thứ nên ăn nhiều, cũng nên khống chế tâm trạng bản thân, nên mừng rỡ quá hay đau thương quá. Như vậy có thể hạn chế được chuyện bệnh tình phát tác. Sương nhi phối chế loại dược hoàn, có thể dùng cho cấp cứu. Dược hoàn này trong cung có, Trữ Vương cho người lấy rồi.” Thái hậu gật đầu, : “Tốt.” Lưu Sương mỉm cười : “Thái hậu, ngài nhất định có việc gì.” Dứt lời, liền cảm thấy chóng mặt hoa mắt, lúc này mới nhớ ra, nàng dùng cơm trưa, sớm đói đến chịu được rồi, vừa rồi còn chẩn mạch cho Thái hậu, chút tinh lực cuối cùng cũng còn. Bây giờ, Thái hậu tỉnh, trong lòng hết lo, cả người liền mềm nhũn, ngất . About these ads