Thác Phi Dụ Tình ( Sai phi dụ tình) (c95/155)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 96: cái ôm

      Lúc này, Lưu Sương là rất khâm phục khả năng sinh tồn của dã nhân. chỉ có khả năng leo trèo lên vách đá cheo leo như vượn, mà còn có khả năng trong đêm săn được nhiều con thú như vậy, quá ngạc nhiên.

      “Tất cả chỗ này … đều là của ngươi?” Mặc dù biết là của , nhưng Lưu Sương vẫn hỏi.

      Dã nhân nghe thấy Lưu Sương , quay đầu nhìn Lưu Sương tới cùng ánh dương nhu hòa, nhìn nàng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. (há há, quảng cáo kem đánh răng :lol:)

      tươi cười, thản nhiên rạng rỡ, khiến Lưu Sương cảm thấy vẻ đẹp thuần khiết.

      Đúng vậy, tuy bề ngoài dã nhân này có chút lôi thôi cổ quái, nhưng mà, trong lòng Lưu Sương, rất đáng , rất xinh đẹp. tiếc thân cứu người từ vách đá cao như vậy, đẹp, thế gian này chẳng còn ai đẹp.

      Dã nhân nhìn Lưu Sương chậm rãi tới, nhàng gật đầu.

      Lưu Sương vừa cười vừa : “ mình ngươi đánh được từng này con thú sao? Ngươi lợi hại!”

      Dã nhân nhìn Lưu Sương cười vui vẻ, con ngươi lóe lên tia sáng nhạt, đột nhiên cúi đầu, tiếp tục rửa trôi vết máu da thú.

      Ánh mặt trời rạng rỡ thản nhiên chiếu lên người , chiếu lên thân thể cao lớn mạnh mẽ của . Thân hình tệ chút nào, cục mịch như trâu, mà cao lớn đường hoàng.

      Lưu Sương đột nhiên rất muốn biết, dung mạo của dã nhân như thế nào, ra, vẽ xanh đỏ mặt, nàng nhìn được gương mặt của .

      “Ngươi có thể rửa mặt ? Ta rất muốn biết mặt mũi ngươi như thế nào!” Lưu Sương tò mò hỏi thăm.

      Dã nhân nghe vậy, lắc đầu. Quay đầu hoa chân múa tay với Lưu Sương hồi, lúc chỉ lên trời, khi chỉ xuống đất, có lúc còn dậm chân cái.

      Lưu Sương nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ, rửa mặt thôi mà cũng tính là xúc phạm thần linh ư? Các ngươi mê tín quá !”

      Dã nhân gật đầu liên tục, dường như là hài lòng với câu thứ hai của Lưu Sương, cảm giác nàng mạo phạm sơn thần, lôi kéo nàng cúi lạy ngọn núi hai cái.

      Lưu Sương khó tin nhíu nhíu mày, nàng biết có cách thuyết phục tên dã nhân ngoan cố này, chắc nghĩ nếu sơn phết lên mặt, sơn thần giáng tội. đời này làm gì có sơn thần, nhưng mà, dã nhân thờ phụng sơn thần, nàng cũng can thiệp.

      “Vậy, tên ngươi là gì?” Dã nhân cũng phải có tên chứ, thể hàng ngày đều gọi là dã nhân được!

      Dã nhân cúi đầu nhìn Lưu Sương, đôi lông mày rậm đột nhiên nhăn nhó. Nhưng vì mặt vẽ loạn đủ thứ màu, nên nhìn ra vẻ mặt, Lưu Sương cảm thấy dã nhân có chút ưu thương. Chẳng lẽ có tên. thân mình ở đây, dường như là có nhà. Chẳng lẽ dã nhân này cũng là nhi?

      Trái tim Lưu Sương có chút thương xót, dịu dàng : “Ta đặt cho ngươi cái tên, đồng ý ?”

      Dường như dã nhân nghe hiểu lời Lưu Sương , cực kỳ hưng phấn gật đầu.

      Lưu Sương mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ hồi, dã nhân này màng nguy hiểm cứu nàng từ vách núi, dũng cảm thiện lương. Vì thế : “Ngươi tên là A Thiện được . Ta gọi là Bạch Lưu Sương, sau này ngươi có thể gọi ta là Lưu Sương!”

      Dã nhân gật đầu, dường như cực kỳ hài lòng với cái tên đấy. Mừng rỡ tới trước mặt Lưu Sương, dang tay ôm lấy Lưu Sương.

      Mới đầu Lưu Sương hơi hoảng sợ, nhưng biết cũng có ác ý, liền để mặc ôm, xoay vòng. Dưới ánh trời rạng rỡ, Lưu Sương bị xoay vòng vòng, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lưu Sương có cảm giác tự do. Mặc dù ở nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng mà nàng thấy tự do.

      “Được rồi, A Thiện, ngươi thả ta , ta chóng mặt rồi.” Lưu Sương thở hồng hộc .

      Dã nhân A Thiện nghe vậy, hết sức bất đắc dĩ thả Lưu Sương xuống.

      Sau đó, thào : “Sương!” Mặc dù phát ràng lắm, nhưng mà Lưu Sương vẫn nghe ra là gọi nàng.

      Lưu Sương lắc đầu : “Phải là Lưu Sương!” Chỉ gọi chữ, nghe như tình nhân gọi nhau vậy.

      Dã nhân thử kêu hai tiếng, nhưng thể phát chữ Lưu cho , vì vậy liền cố chấp kiên trì chỉ gọi Sương. Lưu Sương có biện pháp, cũng đành để mặc gọi như vậy.

      Lưu Sương cười với A Thiện, sau đó giúp giặt đống da thú sạch , trải ra để phơi cho khô, đợi đến buổi tối trải lên đất thay cho đệm. Hai bộ da hồ ly, Lưu Sương định làm quần áo.

      Bởi vì, lúc này nàng và A Thiện mặc dù đến mức mảnh vải che thân, nhưng lại có ngoại bào. Đêm trong núi rất lạnh, cứ mặc như vậy sớm muộn chết rét.

      Trời tối rất nhanh, A Thiện mang những tấm da thú về. Trải qua ngày phơi nắng, da thú khô ráo.

      Lưu Sương trải hai tấm da hổ làm đệm, dùng chủy thủ cắt xẻ tấm da bạch hồ, sau đó dùng đầu khớp xương làm kim (chắc xương con thỏ hôm qua), dùng sợi gai làm chỉ.

      A Thiện ngồi tấm da hổ, hai tròng mắt híp lại, giống như ngủ mà phải ngủ nhìn Lưu Sương chằm chằm. Dường như là cảm thấy quần áo Lưu Sương làm cực kỳ mới lạ, chắc chưa bao giờ thấy nữ tử may quần áo.

      Ngày hôm sau, qua nửa ngày, Lưu Sương cuối cùng cũng làm xong hai bộ ngoại bào. Nàng rành chuyện khâu vá lắm, nên thế làm hơi lâu.

      A Thiện thấy Lưu Sương cầm quần áo may xong, thể chờ đợi mặc lên người, đúng là cực kỳ vừa vặn. Da hồ ly trắng muốt như nhung, càng làm thêm tinh khiết.

      Lưu Sương làm cho mình bộ trường bào, chỗ da hồ ly còn thừa nàng làm khăn quàng cổ và giầy.

      Mặc bộ da bạch hồ, giống như rơi vào đống tuyết, khiến nàng càng khả ái thoát tục, đáng xinh đẹp.

      A Thiện thấy, nhìn đến ngây cả người, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.

      Lưu Sương nhìn bộ dáng A Thiện ngơ ngác, đối với dã nhân độc này đột nhiên sinh ý muốn bảo vệ rất mãnh liệt. Mặc dù thể lực nàng nhu nhược yếu đuối, nhưng vẫn muốn bảo vệ . Bảo vệ bị lạnh, bị đói. Trước khi rời núi, nàng nhất định phải làm quần áo đủ cho mặc trong mùa đông.

      “A Thiện, chúng ta ra ngoài dạo chuyến được ?” Mấy ngày nay, Lưu Sương phát , vực này có vết chân người dù rất hiếm hoi, vậy quanh đây chắc phải có thảo dược quý hiếm.

      Hai người ra khỏi động, dọc theo dòng nước, quả nhiên thấy trong bụi cỏ có ít dược thảo. Có đương quy, thiên ma, cát cánh… Có dược thảo bình thường, cũng có dược thảo quý hiếm.

      Cứ như thế lúc, Lưu Sương càng càng mừng rỡ, chắc vì ít ngươi lui tới, thảo dược có ai hái, phần lớn sẵn sàng để hái.

      qua vài vách núi, mắt Lưu Sương đột nhiên sáng ngời, nàng như nằm mơ nhìn cánh đồng hoa trước mặt.

      Đây là khe núi, ba mặt là núi cao, khí ẩm ướt, sinh trưởng rất nhiều dược thảo quý hiếm có giá trị.

      U liên, cúc, tuyết đàm hoa, kim trạch mộng… Tất cả đều là kỳ hoa dị thảo có khi cả đời chẳng thế thấy, còn có rất nhiều loại cây biết tên, thỉnh thoảng có hoa dại cỏ dại, toàn bộ chen chúc mọc lên trong khe núi này.

      Cánh đồng hoa này khoảng mấy trục trượng vuông, gốc cây mọc ở góc ngạo nghễ tuyên cáo tồn tại của chính mình, trong khe núi, tràn đầy sống.

      Nơi này là đẹp đến rung động lòng người.

      Lưu Sương kinh ngạc đứng đó, lúc lâu sau vẫn chuyện, chắc đây là phản ứng chung của những người làm nghề y.

      Lưu Sương thong thả vào cánh đồng hoa, cẩn thận tránh dẫm lên dược thảo, nhưng vào lúc này, nàng thấy được đóa hoa .

      Đóa hoa màu trắng, tầm thường bình thường, nụ hoa vẫn chưa nở. Giống như những nụ hoa dại bên đường. Nhưng nếu nhìn kỹ, ngươi phát ra giống.

      Thân , lá hình trái tim, nhụy hoa màu vàng, non nớt tung bay trong cánh đồng hoa. Kỳ quái ở chỗ, cánh hoa trong suốt, hình giọt lệ.

      Tương tư lệ!

      Tương tư lệ thành song!

      Lưu Sương ngồi xuống, lẳng lặng vuốt ve đóa hoa , đáy lòng trào lên kinh hãi và quay cuồng. Nàng lại tìm thấy tương tư lệ, nhưng mà, lúc này tương tư lệ đối với nàng cũng chỉ là vô dụng.

      Hàn độc trong người nàng xâm nhập vào phế phủ, còn thuốc nào chữa được!

      A Thiện thấy Lưu Sương nhìn thấy nhiều dược thảo quý hiếm, lúc đầu cao hứng, sau đó lại đột nhiên muốn khóc, khó hiểu tới bên cạnh nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng.

      Lưu Sương cười cười, : “ có gì, chỉ nhớ tới chuyện cũ thôi!”

      A Thiện đứng trước mặt Lưu Sương, hoa chân múa tay ra vẻ suy nghĩ.

      Lưu Sương : “Chuyện là thế này, ta có người … người bằng hữu thân mang hàn độc, vốn là có thể dùng “Tương tư lệ” khỏi bệnh. Có điều, lúc đó, nàng đem “Tương tư lệ” tặng cho thiếu niên, tại vì nếu có Tương tư lệ, thiếu niên đó chết ngay lập tức. Vì vậy, hàn độc của nàng vẫn chưa giải được. Bây giờ, rốt cục ta lại tìm thấy tương tư lệ, nhưng hàn độc trong người bằng hữu chẳng còn thuốc nào chữa được. Ta nhớ tới nàng thân mang hàn độc, cho nên thương nàng.”

      Lưu Sương thản nhiên , vì sợ A Thiện lo lắng cho nàng, liền là người khác trúng hàn độc. Nàng bình tĩnh , rất giống về người khác.

      A Thiện nghe xong lời Lưu Sương , tựa hồ cực kỳ kích động, đột nhiên xoay người về hướng ngược lại.

      Lưu Sương cực kỳ lo lắng đuổi theo, : “A Thiện, ngươi làm sao vậy?”

      A Thiện rằng, chỉ cúi đầu mực bước , cũng quay đầu nhìn Lưu Sương.

      Trong lòng Lưu Sương lo lắng, liền theo sát A Thiện về.

      Suốt cả ngày hôm đấy, A Thiện cực kỳ trầm mặc, lời nào, lúc nào cũng chỉ rầu rĩ nằm ngủ tấm da hổ, cũng thèm nhìn Lưu Sương. biết là vì lí do gì.

      Lưu Sương cũng mặc kệ , ra ngoài kiếm ít dây leo, để đan thành hai cái giỏ, định vào trong núi hái dược thảo. Số dược thảo này, chắc cứu được tính mạng của rất nhiều người.

      Lưu Sương nhìn A Thiện nằm tấm da hổ, chắc là vẫn ngủ. Trời vẫn còn sớm, khe núi cách nơi này xa, chắc có chuyện gì bất trắc xảy ra, vì vậy đeo giỏ ra ngoài hái thuốc.

      U liên, cúc, tuyết đàm hoa, Lưu Sương hái từng bông từng bông cho vào giỏ, trái tim Lưu Sương dâng lên cảm giác thỏa mãn. Đến khi hái đầy giỏ, sắc trời dần tối. Lưu Sương đeo giỏ, về sơn động.

      núi trời tối nhanh hơn ở đồng bằng, hơn nữa, nơi này bị núi cao bao quanh, mặt trời cũng dễ chiếu vào. Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, trong lòng Lưu Sương khỏi có chút sợ hãi.

      Cẩn cẩn dực dực tới, trước mắt đột nhiên xuất bóng đen.

      Bóng đen vừa cao vừa lớn, cực kỳ hùng tráng, giống như là người, Lưu Sương nhịn được dừng bước.

      Hình như bóng đen cảm giác được tồn tại của Lưu Sương, về phía Lưu Sương, tiếng bước chân rất nặng nề. Bước nào cũng khiến đất trời rung chuyển.

      Lưu Sương nhìn bóng đen, lờ mờ nhận ra là con gấu đen. Trong lúc nhất thời, trái tim khủng hoảng. mặt cuống quít lui về phía sau, mặt suy nghĩ cách đối phó. biết độc dược nàng phối chế có thể khống chế được con gấu đen này hay .

      Nàng lấy độc dược trong tay áo ra, nắm trong tay, cái gì cũng phải thử mới biết được, thể ở đây chờ chết. Đồng thời lấy chủy thủ ra, chủy thủ này mặc dù bé, nhưng lại cực kỳ sắc bén.

      tay cầm độc dược, tay cầm chủy thủ, cứ thế cuống quít lui về phía sau.

      Con gấu đen cũng nóng vội, chậm rãi thong thả về phía Lưu Sương. Đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên tiếng, sau đó đánh về phía Lưu Sương. Lưu Sương giơ tay trái lên, ném độc dược ra ngoài.

      Con gấu đen dừng lại trong tích tắc, kêu gào thảm thiết, hai tay ôm lấy hai mắt, dường như độc dược làm mù mắt nó, càng kích thích thú tính của nó, nó lại gầm lên đánh về phía Lưu Sương.

      Nhưng vào lúc này, Lưu Sương chỉ cảm thấy thân thể bẫng, bóng người phi thân xuống từ vách đá, ôm Lưu Sương lên, lắc mình tránh cái tát của con gấu đen.

      Lưu Sương ngửi thấy hơi thở nam tính, đưa mắt nhìn, ra là A Thiện kịp thời xuất . ra, vẫn lặng lẽ theo Lưu Sương, lúc này thấy Lưu Sương gặp nguy hiểm, liền phi thân ra cứu nàng.

      Bàn tay gấu to lớn đưa cái, gió thổi vù vù. Tát phải vách đá, con gấu đen xoay người gầm lên, đánh về phía bọn họ.

      A Thiện nhúc nhích, khi con gấu quay đầu sang, đột nhiên giơ tay, thanh chủy thủ hàn quang lấp lóe đâm vào cổ con gấu đen. Con gấu đen lảo đảo, theo tình thế này đè lên bọn họ.

      A Thiện ôm Lưu Sương, nhanh chóng lắc mình né qua.

      Con gấu đen phù phù tiếng té mặt đất, như ngọn núi bị sụp.

      Lưu Sương nhìn con gấu đen ngã mặt đất, cảm thấy tay chân bủn rủn, vẫn kinh hoàng thôi. Mới mấy ngày, trải qua hai lần sinh tử. ra, sống hay chết chẳng qua chỉ cách nhau có lằn ranh giới.

      “A Thiện, ngươi thả ta !” Lưu Sương kinh hồn, chưa bình tĩnh .

      A Thiện tiếng nào, cũng buông nàng, chỉ ôm chặt nàng, quay về sơn động. ôm rất chặt, phảng phất như muốn đem thân thể Lưu Sương tiến nhập vào thân thể mình. Nàng nghe thấy rất ràng tiếng tim đập dồn dập, cảm giác được ngừng thở phì phò đầu nàng.

      tức giận!

      Lưu Sương trái lại cũng chuyện.

      Nàng biết dã nhân khi tức giận như thế nào, khi phẫn nộ, đánh nàng chứ!

      Nhưng mà, A Thiện ràng có làm như vậy, chỉ bế nàng trở về, cẩn cẩn dực dực đặt nàng lên tấm da hổ, sau đó thu xếp đồ ăn.

      Lưu Sương nhìn bận rộn, đôi mắt cũng ươn ướt.

      Dã nhân này, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, hơn nữa, còn cứu nàng hai lần.

      Nàng chỉ có thân thể mang trọng bệnh, biết lấy cái gì hoàn trả cho hắ

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 97:

      Trong nháy mắt, Lưu Sương ở trong sơn động mười ngày, chẳng mấy chốc vào tháng chín.

      Mấy ngày này, Lưu Sương vẫn vội vàng đến khe núi hái thảo dược, phơi nắng, nghiền thành bột, để tiện cho việc mang sau này. A Thiện ngày nào cũng theo Lưu Sương, như hình với bóng, yên lặng giúp Lưu Sương làm việc.

      Lưu Sương phát , A Thiện tuy là dã nhân, nhưng cũng rất có khả năng. Dù là hái thuốc hay phơi hay nghiền, đều làm rất nhanh nhẹn mau lẹ. Hơn nữa, A Thiện cũng rất thông minh, mỗi lần Lưu Sương muốn có đồ vật gì, chỉ cần miêu tả bằng hành động chút, A Thiện làm được. Ví dụ như dụng cụ nghiền thuốc, dụng cụ nhổ cỏ…

      Chờ đến khi thảo dược được phơi khô xong xuôi, Lưu Sương nghĩ đến chuyện rời núi. Dù sao, nàng biết tháng ngày mình chẳng còn nhiều, muốn ra ngoài cứu chữa những người bệnh khác, cũng uổng phí công sức hái nhiều dược thảo như vậy. Huống hồ, nếu để đến mùa đông, tuyết rơi rồi, rất khó rời núi. Khi đó, động vật cũng ngủ đông hoặc trốn, A Thiện khó mà săn được.

      Nhưng mà, Lưu Sương biết phải rời núi như thế nào, trèo từ đây lên sườn núi là điều thể. A Thiện xác nhận biết đường rời núi, nhưng mỗi lần Lưu Sương hỏi đường thế nào, A Thiện đều ngậm miệng , làm như muốn cho nàng . Nàng đương nhiên biết A Thiện muốn nàng , nhưng mà, nàng ra ngoài, số thảo dược đủ để cứu rất nhiều mạng người này mục nát.

      A Thiện đồng ý, Lưu Sương liền nhắc nhắc lại bên tai , cuối cùng, A Thiện bất đắc dĩ đáp ứng Lưu Sương, nhưng điều kiện. dùng động tác diễn tả, muốn Lưu Sương dẫn cùng ra ngoài.

      Mang dã nhân ra ngoài, Lưu Sương chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng từ sau khi ở cùng chỗ với A Thiện, nàng phát tính tình A Thiện rất ôn hòa, thậm chí còn ôn hòa hơn người bình thường chút, ra ngoài tức giận. Để ở lại trong núi, tới mùa đông, phải chịu khổ.

      Lưu Sương suy nghĩ lúc lâu, rốt cục đáp ứng mang A Thiện cùng ra ngoài. Nhưng Lưu Sương cầu A Thiện rửa sạch mầu vẽ mặt, nếu cứ thế này ra ngòai, khiến người khác sợ chết khiếp, hơn nữa, còn có thể khiến A Thiện gặp phiền toái.

      A Thiện đương nhiên đồng ý, chỉ thiên chỉ địa hồi lâu. Bất đắc dĩ, lần này Lưu Sương hạ quyết tâm, quyết nhượng bộ.

      A Thiện hết sức khó xử, cúi đầu, đột nhiên lấy ra tấm da hươu che mặt. Xoay người : “Sương, Sương…”

      Lưu Sương vừa thấy, lóe lên ý tưởng, tấm da hươu này có thể làm thành mặt nạ, cho A Thiện đeo, che được mấy hình vẽ xanh đỏ mặt . Lưu Sương cầm tấm da hươu, mặt cảm thán A Thiện thông minh, mặt làm sạch lông tấm da, cắt thành hình mặt người, khoét ở mắt mũi miệng. Làm xong xuôi, liền đưa cho A Thiện che mặt, che khuất gương mặt dữ tợn của . A Thiện đương nhiên cực kỳ hưng phấn, mang mặt nạ chạy đến bờ sông soi lúc lâu.

      Trước khi trời tối, có lẽ là bởi vì quá hưng phấn, Lưu Sương nằm tấm da hổ, thế nào cũng ngủ được. Nhưng mà lại sợ mình xoay người gây ra tiếng, đánh thức A Thiện, nên thế Lưu Sương dám nhúc nhích.

      Bên ngoài đột nhiên vang lên lọat tiếng động vật kì quái, giống như hổ mà phải hổ, giống như sói mà phải sói. Lưu Sương thắc mắc là tiếng con gì, tiếng kêu đó lại đình chỉ. Chỉ thấy A Thiện đột nhiên ngồi dậy, ra ngoài.

      Ngày mai rời núi rồi, nửa đêm A Thiện còn ra ngoài làm cái gì? Chẳng lẽ muốn săn thú.

      “A Thiện, ngươi ra ngoài làm cái gì?” Lưu Sương ngồi dậy, hỏi.

      A Thiện ngờ Lưu Sương tỉnh lại, cứng đờ toàn thân, xoay người lại, nhìn Lưu Sương hoa chân múa tay hồi. Thấy Lưu Sương hiểu, A Thiện cực kỳ quẫn bách cúi đầu.

      Lưu Sương đột nhiên hiểu ý tứ của A Thiện, con người có tam cấp, nàng sao có thể chuyện gì cũng đòi quản chứ, vì thế đỏ mặt, nằm xuống tấm da hổ hỏi nữa. A Thiện thấy Lưu Sương phản ứng, ngồi xổm xuống thêm củi vào đống lửa, rồi mới chậm rãi ra ngoài.

      Đầu tháng chín, trăng non như lông mày thiếu nữ, vô số ngôi sao như đôi mắt long lanh. Đêm trong chốn núi rừng, vô số động vật tru lên gọi bầy, thê lương thống thiết.

      A Thiện chút sợ hãi, phi thân bay vọt, thân pháp nhàng, bộ da hồ ly màu trắng mềm mượt như nhung xẹt trong bóng đêm, vẽ ra vệt trắng. Chỉ chốc lát sau, liền tới bên kia của bờ sông chảy xiết.

      Trong rừng, hai bóng người nhảy ra, đều mặc hắc y, dường như tan ra trong bóng đêm.

      Trong đó có người cười với A Thiện: “Vương gia, bộ dạng của ngài hôm nay, đẹp mắt hơn rất nhiều!”

      A Thiện sờ sờ mặt nạ mặt, môi cong lên thành nụ cười yếu ớt, biết thế mang mặt nạ sớm hơn chút tốt rồi. Vẽ loạn xanh đỏ lên mặt, tự nhìn còn thấy sợ hãi, khó có người nào như Lưu Sương, sợ hãi còn đối với rất thân thiện thương tiếc.

      A Thiện chính là Bách Lý Hàn, sau khi mất dấu Lưu Sương ở Nhã Tâm Cư, cho người điều tra khắp Lăng Quốc, mặt khác, ám vệ của cũng mực theo dõi hành động của Đoạn Khinh Ngân. Bởi vì, biết Đoạn Khinh Ngân tuyệt đối buông tha việc tìm kiếm Lưu Sương.

      ngờ, ngày Đoạn Khinh Ngân đăng cơ, Đoạn Khinh Ngân lại đột nhiên xuất cung, Bách Lý Hàn lập tức ý thức được việc này tuyệt đối là có liên quan tới Lưu Sương. Quả nhiên ngoài dự đoán của , khi theo Đoạn Khinh Ngân chạy tới Nguyệt Lạc Nhai, hơn nữa giả dạng thành dã nhân trốn ở vách đá, dĩ nhiên cơ duyên xảo hợp mà cứu được mạng của Lưu Sương.

      Vừa nghĩ đến ngày đó, nếu chính mình làm như vậy, Lưu Sương có khả năng rơi tan xương nát thịt, khiến giờ phút này nghĩ lại vẫn thấy sợ.

      Quả nhiên là đúng như danh ngôn , so với sợ hãi đáng sợ hơn chính là việc nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

      “Tình thế bên ngoài như thế nào rồi?” Bách Lý Hàn nhìn chằm chằm Trương Tá Lý Hữu hỏi.

      Trương Tá bẩm báo ràng: “Mộ Dã dẫn ba nghìn quân tinh nhuệ phát động tiến quân Lăng Quốc, ngoài dự đoán của mọi người, thất bại ngay từ trận đầu tiên. ngờ Đông Phương Lưu Quang mặc dù bề ngoài ôn nhuận, tài dùng binh lại chẳng thua kém lão tướng nào. trọng dụng tướng quân trẻ tuổi Vương Sách và lão tướng quân cởi giáp về quê của tiền triều là Sử Triêu. Hơn nữa, còn thân chinh ra tiền tuyến để đốc chiến. Nô tài nghĩ, nếu Mộ Dã muốn lấy được Lăng Quốc, phải chiến đấu trường kỳ. thua trận đầu, trước mắt chuẩn bị cho đợt tiến công thứ hai.”

      Bách Lý Hàn gật đầu, hỏi: “Bên ngoài còn thái bình chứ?”

      Lý Hữu đáp: “Tuy có nhiều người hoảng sợ, nhưng vẫn coi như thái bình!”

      Bách Lý Hàn nhíu mày suy tư trong chốc lát, : “Vậy là tốt rồi, tối nay các ngươi vào rừng chặt ít trúc, làm cái bè . Ngày mai chúng ta muốn rời núi!”

      Trương Tá Lý Hữu đáp ứng rồi hỏi: “Vương gia, tối nay chúng nô tài còn phải săn thú ?”

      Bách Lý Hàn khoát tay áo, : “ cần nữa!”

      Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Bách Lý Hàn xoay người về phía sơn động. Lửa cháy to, chiếu lên gương mặt thanh lệ vô song khả ái đáng của Lưu Sương. Lúc này hiển nhiên nàng ngủ say, tiếng hít thở cực kỳ đều đặn.

      Bách Lý Hàn ngắm nàng, tay phải khẽ run lên, cuối cùng nhịn được xoa gương mặt nàng. Đầu ngón tay chạm đến làn da mặt mịn màng như ngọc, mượt mà mềm mại, đáy lòng Bách Lý Hàn rung động mãnh liệt.

      Tay nhàng trượt, vỗ về vết thương mặt nàng, ngày đó, trong cơn thịnh nộ, làm nàng bị thương. Lúc này, vết thương rất mờ nhạt, cơ hồ nhìn thấy thấy nữa. Bách Lý Hàn chạm vào vết thương lâu, nghĩ đến tàn nhẫn của mình ngày đó, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.

      Dường như Lưu Sương ngủ say cảm giác được đụng chạm của , trở mình cái, đột nhiên thào tiếng: “Sư huynh!”

      Trong lòng Bách Lý Hàn co rút, như bị ai đó đâm dao, run rẩy thu tay, có dũng khí vuốt ve gương mặt khả ái của nàng nữa.

      ngồi đó, ngắm nhìn Lưu Sương, con ngươi đen trào lên đau xót. Ngọn lửa chập chờn, chiếu rọi mặt nạ mặt , dường như mặt nạ dày như vậy, cũng thể che dấu vẻ mặt bi ai của .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Sương tỉnh lại, thu dọn gọn gàng, lưng đeo giỏ đựng thảo dược phơi nghiền, cùng A Thiện ra ngoài.

      dòng sông chảy xiết, có bè trúc .

      “A Thiện, ngươi làm bè trúc từ khi nào vậy?” Lưu Sương ngạc nhiên hỏi thăm.

      A Thiện nhìn Lưu Sương, trả lời, chuyển thức ăn chuẩn bị lên bè, dùng dây leo buộc thêm cho chặt. Chút thức ăn này ra ngoài có thể bán lấy ít ngân lượng, nếu , bọn họ xu dính túi, muốn đâu cũng khó.

      Bè trúc xuôi dòng, tới buổi trưa, trôi đến hang động. Nước càng lúc càng chảy xiết, Lưu Sương có chút lo lắng.

      A Thiện đột nhiên tới cạnh Lưu Sương, cố gắng ôm lấy Lưu Sương.

      Lưu Sương vừa định giãy dụa, bè trúc đột nhiên lắc lư, đỉnh đầu tối đen mảnh, đều là núi đá. Nước chảy càng xiết, bè trúc càng lắc lư dữ dội. Hóa ra sắp tới thác nước.

      Lưu Sương sợ hãi kêu tiếng, nắm chặt cánh tay A Thiện. A Thiện ôm Lưu Sương, chút kinh hoàng, thân thể như dính vào bè trúc, dọc theo thác nước, lao thẳng xuống dưới.

      Nước lạnh bắn tung tóe, làm ướt bộ da hồ ly của nàng. Qua nén nhang, di chuyển của bè trúc mới vững vàng trở lại, đỉnh đầu lại chói sáng rực rỡ, bọn họ ra khỏi sơn động, ở giữa sông.

      Lưu Sương hoảng sợ ngẩng đầu, mới phát hai bên bờ còn là núi rừng hoang vu nữa, mà là bãi cỏ bằng phẳng. Hóa ra bọn họ ra khỏi nhai, ra bên ngoài rồi. Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thác nước cao mấy chục trượng, rít gào tuôn nước, đáy lòng Lưu Sương vô cùng hoảng sợ. Ai có thể ngờ thác nước đó lại là cửa ra, ai có thể ngờ rời núi lại nguy hiểm như thế, nếu có A Thiện, sợ là nàng mất mạng.

      Lưu Sương cực kỳ cảm kích mà nhìn A Thiện, thấy mắt đau đớn. A Thiện cũng có phiền não từ khi nào vậy, chẳng lẽ nỡ rời núi?

      Từ sinh trưởng trong thâm sơn, hôm nay, lại rời khỏi nơi đó, đến địa phương xa lạ. Điều này đối với , khác gì khứ quốc ly hương, trái tim Lưu Sương có chút xấu hổ, tự thề với bản thân, sau này chiếu cố A Thiện tốt.

      Bất quá đáy lòng nàng có chút nghi hoặc, hình như A Thiện có chút võ công. Nếu phải như thế, bọn họ nhất định ngã khỏi bè trúc. Cho tới nay, Lưu Sương vẫn tưởng rằng A Thiện chỉ nhờ vào thể lực tốt để săn thú.

      Nếu có võ công, là học của ai chứ? Nghi vấn này cứ quanh quẩn bên trái tim Lưu Sương, nhưng mà nàng cảm giác được lúc này chưa hỏi tốt hơn, tâm tình A Thiện, hiển nhiên là được tốt cho lắm. Đợi sau này có cơ hội hỏi sau!

      Bè trúc vẫn trôi theo dòng nước, đến đầu giờ chiều gặp thôn xóm, A Thiện cầm thân trúc chống xuống dòng sông để di chuyển, ôm Lưu Sương lên bờ, xoay người lại kéo bè trúc và thức ăn lên.

      Lưu Sương khoác giỏ dược thảo, A Thiện lôi kéo bè trúc, hai người cực kỳ gian nan về phía trước.

      tới vài bước, có tiếng vó ngựa, mấy người cưỡi ngựa vọt đến bên bọn họ.

      “Này! Các ngươi có bán đồ bè trúc ?” người cầm đầu cao giọng hỏi.

      người khác : “ là ông trời giúp chúng ta, lão gia muốn làm tiệc rượu, thiếu thịt thú rừng, lại có người đưa đến tận cửa.”

      Lưu Sương ngẩng mặt nhìn, nhìn quần áo bọn họ chắc là gia nô nhà giàu, chắc là mua đồ cho chủ. Nàng cũng muốn bán mấy thứ này, ngờ vận khí tốt như thế, chưa cần mang đến chợ có người đến mua. trùng hợp!

      “Tiểu ca, bao nhiêu tiền, ngươi giá !” Dường như người cầm đầu chờ được lâu hỏi.

      Lưu Sương chưa từng mua bán thịt thú rừng, đương nhiên biết giá tiền, tùy tiện : “Con hươu này mười lượng bạc, con hổ hai mươi lượng, con… ”

      Còn chưa hết, người kia : “Được rồi, chúng ta mua, chỗ này là hai trăm lượng, chúng ta lấy cả chỗ da thú luôn!” Dứt lời, ném về phía Lưu Sương hai trăm lượng bạc.

      Lưu Sương trố mắt đứng nhìn bọn họ mang chỗ thịt thú rừng và da thú nhanh như chớp.

      Lưu Sương nhặt hai trăm lượng bạc dưới chân, cho vào trong túi thuốc, nàng biết đống thịt rừng đáng giá như vậy. Cứ tưởng rằng mình hét giá quá cao, ngờ bọn họ những đồng ý ngay lập tức, còn cho thêm bạc. (hình như Sương Nhi bị hớ, da hổ và da hồ ly chắc ko rẻ lắm)

      Hai trăm lạng, cũng đủ cho nàng và A Thiện sống trong mấy tháng. ngờ vấn đề ngân lượng lại được giải quyết nhanh như vậy.

      Lập tức, Lưu Sương và A Thiện về thôn xóm gần đó, tới gần rồi, mới phát , phải thôn xóm, mà là trấn , gọi là Song Hà trấn. Gọi vậy vì xung quanh trấn này là sông.

      Vừa đến trấn , Lưu Sương liền cảm giác được khí bất thường, vừa nghiêm nghị vừa tiêu điều. Lưu Sương biết chuyện gì xảy ra, dẫn theo A Thiện tới cửa hàng quần áo, mua mấy bộ quần áo, bộ da bạch hồ ly bọn họ mặc dù đẹp mắt, nhưng là vẫn chưa đến mùa đông, nhìn rất chói mắt.

      Sau đó, hai người tới nhà trọ lớn nhất tên là Duyệt Quân nghỉ tạm. Tới nhà trọ rồi, Lưu Sương nghe đám người ăn cơm chuyện, mới biết, Mộ Dã tấn công Lăng Quốc, thái tử Đông Phương Lưu Quang thân chinh ra trận. Hơn nữa, thắng trận đầu tiên.

      Sư huynh thân chinh ra trận, Lưu Sương chút bất ngờ với tin này, theo con người sư huynh mà , chắc chắn làm như vậy. quyết phải là người chỉ ngồi hưởng an nhàn. Chỉ có điều ngờ Mộ Dã tấn công Lăng Quốc nhanh như vậy.

      có chiến tranh, có thương vong. Dược thảo này phát huy hết công dụng trong quân doanh.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 98: Miu mẹo của Hàn

      Trong bóng tà dương, sương chiều trầm thấp, sâu dày mông lung. cơn gió thổi đến, mang theo tiêu điều xơ xác của mùa thu.

      Đoạn Khinh Ngân chắp tay đứng bên bờ sông, trường phong cổ đãng, thổi quần áo của bay phất phơ. mặc bộ trường bào bằng gấm của thái tử, cũng mặc khôi giáp của tướng quân, chỉ mặc bộ lam y mộc mạc, đứng bên bờ sông.

      Tầm mắt của , lướt qua nước sông cuồn cuộn, dừng ở doanh trướng bên bờ bên kia. Vốn dĩ Huyễn Thành ở bờ bắc Thao Hà thuộc quyền sở hữu của Lăng Quốc, lúc này bị Mộ Dã chiếm lĩnh. Mặc dù thắng được trận đầu, bọn họ vẫn chưa thể lấy lại Huyễn Thành, chỉ có thể đến bờ nam của Thao Hà, dựa vào địa thế hiểm ác của Thao Hà mà thủ vững đến hôm nay.

      Mười sáu tháng tám, đăng cơ, cứ lo lắng làm các vị đại thần nổi giận, sau khi trở về, còn chưa kịp giải thích với quần thần, chiến nổ ra. Như vậy cũng tốt, miễn cho việc bị quần thần tra hỏi.

      Kỳ lý do Mộ Dã khai chiến rất đơn giản, đến Lăng Quốc ở nhiều ngày, thấy Lăng Quốc mùa màng bội thu, bắt Lăng Quốc năm cống nạp hai lần.

      Đoạn Khinh Ngân biết đòi cống nạp hai lần mang ý tứ gì.

      Lăng Quốc vốn núi non nhiều hơn đất bằng, sản lượng lương thực hàng năm vốn cao, hàng năm tiến cống cho Thiên Mạc Quốc rất nhiều lương thực rồi, hôm nay Mộ Dã còn đòi năm hai lần. Việc này khiến rất nhiều dân chúng của Lăng Quốc chết đói. Hơn nữa, nếu lần này đáp ứng Mộ Dã, sau này chắc chắn bị đòi hỏi nhiều hơn.

      Vì thế, sau khi Đoạn Khinh Ngân thương nghị cùng các đại thần, liền quyết định đàm phán với Mộ Dã, chỉ cống nạp lần như trước. Nhưng đàm phán thất bại, hơn nữa, Mộ Dã hề báo trước đột ngột gây chiến.

      Trái tim Đoạn Khinh Ngân rất ràng, đòi cống nạp chẳng qua chỉ là cái cớ, dù cho cống đủ lương thực như đòi hỏi, vẫn cứ gây chiến. Bởi vì, Mộ Dã cho phép Lăng Quốc được hùng mạnh

      Nếu để Đoạn Khinh Ngân cầm quyền mấy năm, Lăng Quốc chắc chắn trở nên hùng mạnh, đại khái là Mộ Dã chứng kiến tài năng của Đoạn Khinh Ngân, thế nên mới phải gây chiến gấp như thế.

      Nếu muốn đánh, phải đánh thống khoái, Đoạn Khinh Ngân thề phải đánh bại Mộ Dã, chặt đứt cái ý nghĩ khi dễ Lăng Quốc trong đầu Mộ Dã.

      “Điện hạ, Vương tướng quân và Sử tướng quân tới!” Có thị vệ sau lưng Đoạn Khinh Ngân, thấp giọng bẩm báo.

      Đoạn Khinh Ngân quay đầu nhìn lại, thấy Vương Sách và Sử Lãng tới từ khu rừng xa, hiển nhiên hai người đó vừa luận bàn xong.

      “Ngươi mời Tả quân sư tới!” Đoạn Khinh Ngân nhíu mày với thị vệ, sau đó, vào lều vải.

      Trong trướng, Đoạn Khinh Ngân đứng trước bàn, trầm tư nhìn bản đồ.

      Chỉ chốc lát sau, Vương Sách, Sử Lãng, Tả Thiên liền lần lượt đến, thi lễ với Đoạn Khinh Ngân, sau đó cũng đứng đăm chiêu bên cạnh Đoạn Khinh Ngân, nhìn bản đồ.

      “Mộ Dã yên lặng nhiều ngày rồi, chắc tấn công trong ngày gần đây. Các vị có ý kiến gì ?”

      Vương Sách nhíu mày : “Điện hạ, Mộ Dã nhất định nghĩ chúng ta lại chủ động tấn công . Nếu có thể tập kích bất ngờ, nhất định có thể làm tan rã nhuệ khí của Mộ Dã.”

      Vương Sách dù sao tuổi vẫn còn trẻ, nhiệt huyết vẫn sôi trào.

      Sử Lãng hơi nhăn mặt : ” Chủ ý của Vương tướng quân sai, chỉ có điều, Thao Hà là nơi hiểm yếu, chúng ta vượt sông kiểu gì. Nếu muốn làm cầu, rất khó, đáy sông Thao Hà chỗ nào cũng là bùn, có khả năng cắm cọc.”

      “Sử tướng quân chắc còn nhớ , hơn hai mươi năm trước, Hoàng thượng Vũ Quốc từng cố gắng xây con đê Thao Hà, lúc ấy làm nền xong xuôi, biết vì sao, sau đó lại làm tiếp. Mới vừa rồi ta quan sát qua, chỗ nền đó vẫn cứng, đủ để cắm cọc, làm cầu dã chiến, cho kỵ binh qua.” Tả Thiên trầm tư trong chốc lát, .

      Sử Lãng vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, vuốt râu : “Như thế rất tốt, thỉnh điện hạ ân chuẩn!”

      Đoạn Khinh Ngân mỉm cười : “Ta chỉ theo để ủng hộ lòng quân, chủ ý vẫn là do tướng quân và quân sư quyết định!”

      Sử Lãng, Tả Thiên, Vương Sách nghe vậy, con ngươi vẻ vui mừng, ngụ ý của điện hạ là đáp ứng đối sách của bọn họ.

      Điện hạ của bọn họ, vốn tự tin hào tuấn như thế, nhưng khi đối mặt cường địch, nửa điểm mềm yếu cũng có, điện hạ có khí khái quân vương bẩm sinh, làm người khác phải kính nể.

      “Lần trước đánh trận, thương vong của quân ta rất lớn, biết những binh sĩ đó được chữa trị chưa!” Đoạn Khinh Ngân đột nhiên hỏi, nếu bố trí tốt cho các thương binh, đối với lòng quân vô cùng bất lợi.

      “Điện hạ, ta mới qua chỗ Trình quân y, theo Trình quân y , người bị thương quá nhiều, thể chăm sóc hết. Muốn điện hạ phái thêm ngự y trong cung đến trợ giúp.” Tả Thiên .

      Đoạn Khinh Ngân trầm ngâm lúc lâu, : “Ngự y trong cung, chỉ trị được mấy chứng đau đầu cảm của tần phi thôi, sợ là làm quân y được!” Kỳ điều Đoạn Khinh Ngân lo lắng chính là, vừa lấy lại quyền lực từ mẫu hậu. Ngự y trong cung chưa kịp thay đổi, biết có mật thám của Mộ Dã hay , thể trọng dụng dễ dàng.

      “Nếu như thế, lão thần có bằng hữu quen biết nhiều năm, tên là Kỷ Bách Thảo, mở y quán tại Song Hà Trấn, có thể thỉnh đến đây hỗ trợ!” Tả Thiên .

      “Tốt, nếu được như thế, thỉnh Tả quân sư cho người mời.” Đoạn Khinh Ngân , cũng nghe qua danh tiếng của Kỷ Bách Thảo, nghe si mê y học hiếm có, đổi tên mình thành Bách Thảo, dựa theo điển cố Thần Nông nếm bách thảo.

      Lập tức, Tả Thiên viết phong thư, dặn thị vệ đưa đến Bách Thảo Đường ở Song Hà Trấn.

      ………………………………………………………..

      Nhà trọ Duyệt Quân.

      Lưu Sương ngồi giường, nhìn A Thiện vội vàng trải chăn đất, có chút dở khóc dở cười. Lưu Sương vốn định thuê hai gian phòng, nàng và A Thiện chia phòng mà ở, nhưng khi A Thiện vừa nghe thể ở cùng phòng với Lưu Sương, liền trợn tròn hai mắt, bầy ra bộ dạng đáng thương muốn khóc nhìn Lưu Sương. Nhìn bộ dạng của , giống như Lưu Sương bỏ rơi vậy.

      Lưu Sương nghĩ kĩ lại, mới xuống núi, chỉ có nàng là người quen. Hôm nay thấy nàng muốn ở cùng chỗ với , khó tránh khỏi có cảm giác an toàn. Lưu Sương đành phải đồng ý với , cho ở chung phòng, ngủ mặt đất.

      Trải chăn xong, A Thiện liền ngồi lên ghế dùng trà.

      Ánh nến nhàn nhạt chiếu lên A Thiện, mặc bộ da bạch hồ nữa, mà mặc bộ quần áo vải thô, mặt còn đeo mặt nạ, thấy mấy hình vẽ xanh đỏ chướng mắt nữa, ít hoang dã, thêm vài phần nho nhã phiêu dật.

      Nhìn mãi nhìn mãi, Lưu Sương thấy bóng dáng rất giống cố nhân, Lưu Sương lắc đầu, thầm nghĩ: thần hồn nát thần tính, A Thiện làm sao mà là tên kia được!

      “A Thiện, ta muốn vào quân đội làm quân y, như vậy vừa có thể chữa bệnh cho thương binh, vừa làm lãng phí dược thảo, ngươi có chịu ?” Lưu Sương ngồi trong ánh nến, trầm tư lúc lâu, đột nhiên mở miệng .

      Bách Lý Hàn vốn là uống trà, vì muốn diễn là ở trong núi lâu năm, nên phẩm trà như bình thường, mà uống ừng ực. Lưu Sương làm cho sặc ngụm nước trà, ho lúc lâu mới bình thường trở lại.

      Hàng lông mày dưới lớp mặt nạ của nhíu chặt, cơ hồ buột miệng : “ cho !”

      Hoàn hảo là nhịn được, chỉ cuống cuồng dùng ánh mắt u oán với Lưu Sương, nàng tuyệt đối được làm như vậy, cho phép nàng làm như vậy! Đến chiến trường hai quân giao chiến, đấy phải là chuyện để đùa.

      Lưu Sương ngờ A Thiện lại phản ứng mãnh liệt như vậy, lập tức quay sang cười an ủi , : “Ngươi cần lo lắng cho ta, ta ra chiến trường chiến đấu, chỉ chữa bệnh cho thương binh thôi!”

      Bách Lý Hàn càng lo lắng đứng dậy, lòng vòng trong phòng, nắm tay làm thế, cảnh cáo cho Lưu Sương .

      Lưu Sương chỉ mỉm cười nhìn , dường như quyết định xong xuôi.

      Bách Lý Hàn vô kế khả thi, đành phải giả vờ đáng thương ai oán, đến trước mặt Lưu Sương vừa như khóc vừa làm nũng, đáng thương cho , đường đường là Vương gia, lại thê thảm đến cái tình trạng này.

      Trong đầu xuất chủ ý, có nên để Trương Tá Lý Hữu đánh ngất Lưu Sương, sau đó nhốt lại ? Nếu làm như thế, có chút tàn nhẫn, thể để Lưu Sương khoái nhạc. Nhưng mà, phải dùng biện pháp gì mới có thể ngăn cản nàng đây? hiểu tính tình Lưu Sương, nàng là người đạt được mục đích quyết bỏ qua.

      Cũng may quân y phải nơi muốn ngay được, Lưu Sương mặc dù , nhưng phải là ngay lập tức được.

      Suốt đêm, Bách Lý Hàn ngủ, mải mê suy nghĩ phải làm thế nào mới ngăn cản cái ý tưởng điên cuồng này của Lưu Sương.

      Hôm sau, A Thiện liền bị bệnh, phải bệnh thường, mà là quái bệnh.

      Sáng sớm, Lưu Sương nghe thấy A Thiện nhẫn rên hừ hừ, dường như là sợ nàng biết, nhưng vẫn chịu được mà phải rên rỉ.

      Lưu Sương lo lắng tới cạnh , cánh tay mềm mại xương xoa trán , trán nóng. Bách Lý Hàn tạm thời dừng rên, hưởng thụ cảm giác kỳ diệu như nước khi Lưu Sương dùng tay xoa cho .

      Lưu Sương nhíu nhíu mày, ngón tay đặt lên mạch của , chẩn mạch lúc lâu, : “A Thiện, ngươi thoải mái chỗ nào?” Mạch tượng của rất bình thường, tại sao lại thoải mái!

      A Thiện lời nào, chỉ rên rỉ ngừng.

      “A Thiện, rốt cuộc ngươi đau ở đâu, dùng tay chỉ !” Lưu Sương có chút sốt ruột hỏi thăm. Tại sao A Thiện lại đột nhiên bị bệnh, thích ứng cuộc sống khi xuống núi sao?

      Bách Lý Hàn trừng mắt nhìn, rốt cục run rẩy chỉ xuống thân dưới.

      Đêm qua, suy nghĩ lúc lâu, mới nghĩ đến chuyện giả bệnh, nếu là như thế, Lưu Sương nhất định bỏ rơi mà vào trong quân đội. Nhưng mà, phải giả bệnh gì Lưu Sương mới chữa được.

      Nếu bệnh ở chỗ khác, Lưu Sương chắc chắn chữa cho , chỉ có chỗ đấy, Lưu Sương mới thể điều trị cho .

      Quả như thế, Lưu Sương vừa nhìn thấy thế, mặt đỏ bừng như hoa đào mùa xuân. Đứng đó, kinh ngạc biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Mặc dù nàng y thuật cao minh, nhưng chỉ là nữ tử. Đối với mấy bệnh đó của nam nhân, nàng ngay cả học cũng chưa từng, đương nhiên là chữa được.

      Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương thẹn thùng, quyến rũ kiều mỵ như hoa. Trong mắt , Lưu Sương vốn đạm nhã như cúc, chưa từng thấy nàng tươi đẹp quyến rũ thế này, nhất thời trong lòng nhộn nhạo, cơ hồ mất hết cả hồn phách.

      Lưu Sương xác định được A Thiện bệnh hay là giả vờ. Nhưng mà, đau ở đấy nàng khám được. Nếu bị bệnh , chẳng phải là để mặc bệnh chết sao.

      Lưu Sương đứng dậy, đột nhiên ra ngoài, biết trấn này có y quán , thỉnh thầy thuốc khác đến xem bệnh cho .

      A Thiện cũng theo nàng, dù sao vô luận là ai, mặc kệ là trị như thế nào, bệnh của cứ tốt lên phá hư, trị hết là được.

      …………………………………………………………..

      Kỷ Bách Thảo ngoài 60, râu cũng đổi màu, lúc này ngồi trong dược đường nghiên chế dược thảo, đúng vào lúc này, thư Tả Thiên tới chỗ .

      Kỷ Bách Thảo đọc xong thư, cực kỳ phấn khởi, cả ngày chỉ trị mấy bệnh đau đầu vặt, làm buồn muốn chết. Uổng cho y thuật của , ở trong dược đường này, lãng phí. Hôm nay, có cơ hội biểu diễn y thuật tốt như vậy, lại có thể dốc sức vì nước, sao lại làm chứ.

      Nhưng mà, hai học đồ của nguyện theo, người nhà có mẹ già nằm giường, thể dốc sức trong quân đội. Người còn lại là cháu nội của Kỷ Bách Thảo, từ lúc con dâu của nghe cha chồng muốn dẫn con mình vào quân, đến dược đường khốc thiên thưởng địa kể lể làm náo loạn hơn nửa ngày.

      Kỷ Bách Thảo tức giận trừng râu trợn mắt, nhưng vào lúc này, lại vang lên giọng trong suốt dễ nghe: “Kỷ lão cần gì phải buồn, cháu nguyện thay cháu nội người theo Kỷ lão vào quân đội, vì nước dốc sức!”

      Thanh đó cuốn hút nên lời, Kỷ Bách Thảo ngẩng đầu nhìn lên, ra là thiếu niên vừa . Đó là thiếu niên gầy tong teo như suy dinh dưỡng, mặc quần áo vải thô, cực kỳ bình thường. Mặt mũi cũng rất tầm thường, da mặt vàng sạm, chỉ có đôi mắt trong suốt ninh tịnh.

      “Là ngươi sao?” Kỷ Bách Thảo vuốt râu hỏi.

      Lưu Sương mỉm cười : “Đúng vậy, là cháu, cháu nguyện theo Kỷ lão vào quân đội dốc sức!” Lưu Sương vốn nghe trong trấn có Bách Thảo Đường, muốn thỉnh thầy thuốc chữa bệnh cho A Thiện, ngờ lại trùng hợp gặp Kỷ lão muốn vào quân đội, khổ nỗi có học đồ nào chịu theo. Chuyện này đối với nàng mà , là chuyện cực cực kỳ tốt.

      Con dâu Kỷ Bách Thảo ngừng khóc, liếc mắt nhìn thiếu niên.

      ràng chỉ là thiếu niên bình thường, nhưng nụ cười của lại khiến người nhìn giật mình. Nụ cười đó rất đẹp, tinh khiết, phong hoa thể kháng cự.

      Kỷ Bách Thảo thấp giọng cười : “Chỉ bằng ngươi sao, ngươi biết y thuật sao, ngươi nhận ra dược thảo sao? phải ai cũng có thể làm học đồ của Kỷ Bách Thảo ta đâu!”

      Lưu Sương nghe vậy, càng cười rạng rỡ hơn: “Kỷ lão cứ kiểm tra y thuật của cháu !”

      Kỷ Bách Thảo nghe vậy, dẹp đống người đứng nhốn nháo trước cửa, dẫn Lưu Sương vào hậu đường. mang ra hộp , bên trong có vài vị dược thảo, muốn Lưu Sương ra tên và cách sử dụng.

      Lưu Sương khẽ cười, Kỷ lão đầu xảo quyệt, toàn dùng dược thảo bình thường ít dùng và hiếm gặp để hỏi.

      Lập tức, dùng thanh thanh nhã mượt kể tên và dược tính của mấy loại dược thảo.

      Kỷ Bách Thảo hài lòng vuốt râu. Chỉ có điều, đột nhiên dừng lại, bởi vì, biết thiếu niên này là người phương nào, nếu đưa vào quân đội, tiết lộ bí mật quân cơ, đây phải chuyện để đùa.

      Lập tức, tiếc nuối lắc đầu, : “Vẫn thể mang ngươi !” Mặc dù rất thích thiếu niên cơ trí linh họat này.

      Lưu Sương đột nhiên cười : “Kỷ lão hoài nghi thân phận của cháu sao. Thỉnh Kỷ lão cho người bưng chậu nước lại đây.”

      Kỷ Bách Thảo nghi hoặc nhìn , nhưng vẫn cho người bưng chậu nước đến. Lưu Sương móc từ trong tay áo ra gói thuốc bột, rắc vào trong nước, sau đó rửa mặt. Lại lấy khăn lau mặt. Tháo dây buộc tóc, quay đầu cười với Kỷ Bách Thảo: “Kỷ gia gia, người nhận ra Sương Nhi sao?”

      Kỷ Bách Thảo nhìn thiếu niên trước mắt, trong nháy mắt biến thành thiếu nữ tuyệt đại phong hoa, trong lòng thầm cảm thán. Nhìn trái nhìn phải Lưu Sương lúc lâu, mới cảm thán : “ ra ngươi là nha đầu kia hả, hai năm gặp, ngươi thành thiếu nữ rồi.”

      “Kỷ gia gia, thân phận của cháu, người cần hoài nghi nữa rồi.” Lưu Sương khẽ cười hỏi.

      Nàng tới y quán, thấy Kỷ Bách Thảo, mới nhớ ra ông ấy là bằng hữu của gia gia, hai năm trước có ghé nhà họ lần. Lưu Sương vẫn tưởng rằng ông là người Nguyệt Quốc, ngờ lại là người Lăng Quốc.

      Kỷ Bách Thảo cười tủm tỉm mà : “Gia gia đương nhiên là tin cháu, chỉ có điều, tại sao cháu lại tới Lăng Quốc. Hơn nữa, cháu chỉ là nữ tử, làm sao vào quân đội được.”

      “Chuyện đó dài lắm, cháu chỉ hỏi gia gia, vừa rồi gia gia có nhận ra cháu là nữ phẫn nam trang ?”

      Kỷ Bách Thảo lắc đầu : “Nha đầu giả vờ giống lắm, gia gia nhận ra! Được rồi, gia gia đáp ứng với cháu. Cháu quay về thu dọn đồ đạc , lát nữa có thị vệ tới đón chúng ta.”

      Lưu Sương đáp ứng, rồi lại nhăn mặt, : “Gia gia, cháu có bằng hữu, cùng với cháu, mắc kỳ chứng, nếu ngại, dẫn cả theo được !”

      Kỷ Bách Thảo đeo túi thuốc, cùng Lưu Sương tới nhà trọ Duyệt Quân.

      ra Bách Lý Hàn thầm bảo vệ Lưu Sương tới Bách Thảo Đường, nội dung câu chuyện giữa Lưu Sương và Kỷ Bách Thảo, nằm nóc nhà nghe rất ràng. Trong lòng là hối hận chịu nổi, ngờ lại trùng hợp thế, lại thúc đẩy giúp Lưu Sương vào quân đội làm quân y.

      Nhìn thấy Lưu Sương và Kỷ Bách Thảo về nhà trọ, đành phải thi triển khinh công, về nhà trọ trước. Lưu Sương và Kỷ Bách Thảo về đến nhà trọ, thấy A Thiện ung dung ngồi uống trà.

      Kỷ Bách Thảo nhìn bộ dạng bình yên vô của A Thiện, hỏi: “Vị bằng hữu này, có bệnh sao?”

      Lưu Sương tiến lên hỏi: “A Thiện, ngươi cảm thấy thế nào? Để Kỷ gia gia khám cho ngươi chút !”

      Bách Lý Hàn khoát tay ý bảo, có chuyện gì rồi. Đương nhiên muốn Kỷ lão khám bệnh cho . Chuyện đến thế này, còn giả vờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể theo Lưu Sương vào quân đội.

      Lập tức, đoàn người theo binh sĩ dẫn đường, sau hai ngày tới quân doanh.

      Đêm đó quân đội Lăng Quốc tập kích bất ngờ thành công, lúc này lòng quân vô cùng hưng phấn. Quân đội của Mộ Dã liên tục thất bại, lại thối lui vài dặm.

      Nhưng mà, mặc kệ là thắng hay thua, chung quy vẫn có người bị thương. Y trướng vẫn bận rộn như trước.

      Kỷ Bách Thảo và Tả Thiên lâu ngày gặp lại bằng hữu, cực kỳ cao hứng.

      Kỷ Bách Thảo giới thiệu với Tả Thiên : “Đây là cháu nội ta, Kỷ Thượng Y. Ta còn có đồ nhi, gọi Kỷ An, đến y trướng hỗ trợ rồi.” Bách Lý Hàn biết mình mang mặt nạ, với tinh tường của Tả Thiên, nhất định hoài nghi mình là mật thám, vì vậy tìm cớ, gặp Tả Thiên.

      Tả Thiên gật đầu với Lưu Sương, mỉm cười : “Thượng Y, chỉ chớp mắt lớn thế rồi.” Dứt lời, tới trước, gõ vào đầu Lưu Sương.

      Lưu Sương cuống quít kêu khổ, ngờ Tả Thiên lại có tật xấu này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 99: đau lòng


      Lưu Sương cuống quít kêu khổ, ngờ Tả Thiên lại có tật xấu này.

      Tuy bị gõ đau, nhưng Lưu Sương vẫn nhẫn, cười cầu hòa. Bộ dạng của nàng làm Tả Thiên cười ha ha, vỗ vỗ đầu của nàng : “Thượng Y ah, tính tình vẫn chẳng khác xưa chút nào, thích chuyện. Nhưng vóc dáng được cao, có phải theo gia gia học y cực khổ quá .”

      Lưu Sương nghe vậy, thầm trong bụng, nàng vốn là nữ, đương nhiên là vóc dáng cao. Thô lỗ cười cười, dám gì, sợ nhiều bại lộ thân phận. Lưu Sương được tham khảo bản lãnh của Tả Thiên, muốn nàng biến mất lần rồi. Tuyệt đối thể để cho biết thân phận của nàng.

      Kỷ Bách Thảo lại càng cẩn thận, nếu để Tả Thiên biết cho người khác thay cháu mình vào quân đội, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao. Cười nhạo là việc , chỉ sợ quân quy. Quân đội chưa bao giờ chấp nhận có mặt của nữ giới.

      Kỷ Bách Thảo và Tả Thiên hàn huyên vài câu, sau đó Kỷ Bách Thảo lấy cớ y trướng nhiều việc, muốn qua hỗ trợ.

      Tả Thiên gật đầu đồng ý, Kỷ Bách Thảo dẫn theo Lưu Sương tới y trướng.

      Vừa trải qua trận kịch chiến, rất nhiều binh lính bị thương, Lưu Sương và Kỷ Bách Thảo vừa tiến vào y trướng, thấy quân y bận rộn băng bó. khoảng 40, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt ôn hòa. Nhìn thấy Kỷ Bách Thảo tiến vào, cười : “ sớm nghe danh tiếng của Kỹ lão, hâm mộ lâu, khổ nỗi có cơ hội bái phỏng. Sau này cùng ở trong quân, mong Kỷ lão chỉ bảo thêm cho Trình mỗ.”

      Đó chính là Trình quân y, Kỷ Bách Thảo vuốt râu : “ dám dám, sau này còn cần Trình quân y chiếu cố nhiều.”

      Kỷ Bách Thảo chuyện cùng Trình quân y, ánh mắt Lưu Sương lướt qua mấy thương binh, tìm kiếm A Thiện. Nhưng thấy bóng dáng A Thiện, mới vừa rồi ràng muốn thấy người lạ, vào y trướng mà.

      Lưu Sương lo lắng túm tay áo Kỷ Bách Thảo, Kỷ Bách Thảo hiểu ý, hỏi: “Trình quân y, học đồ kia của ta đâu, tại sao ở trong trướng?”

      Trình quân y thở dài : “Đồ nhi kia của người hả … haizzz …” dứt lời, thở dài tiếng , “Ở bên trong đây!” Vừa vừa chỉ vào trướng bên trong.

      Lưu Sương vội vàng vào, thấy có hai người nằm ghế dài, A Thiện nằm cái ghế, bộ dạng cực kỳ nhàn nhã tự tại.

      Từ lúc xuống núi, Lưu Sương cảm thấy A Thiện kiêu căng. trừ việc đối với nàng trăm y trăm thuận, cực kỳ che chở, đối với người khác, kể cả đối với Kỷ Bách Thảo, đều lạnh lùng thờ ơ, coi như đáng để ý tới. Mới đầu Lưu Sương cho rằng đó là bởi vì ít tiếp xúc với người khác, nhưng gần đây càng ngày càng phát , dường như phải. Bởi vì thái độ dành cho người khác có thể dùng từ khốc lạnh để hình dung.

      “A Thiện, ai cũng bận rộn, tại sao ngươi lại ngủ ở đây? Chẳng lẽ người có chỗ nào thoải mái sao?” Lưu Sương thấp giọng hỏi.

      Bách Lý Hàn vào trong quân, vốn chỉ để bảo vệ Lưu Sương, bảo băng bó vết thương cho thương binh, đừng hòng, đường đường là Vương gia, đời nào làm việc đó. Huống chi, đây là quân đội của Đoạn Khinh Ngân, đối với Đoạn Khinh Ngân, quả thực là có hảo cảm.

      Lúc này thấy Lưu Sương hỏi, liền gật đầu, láo là mình thoải mái. chỉ phải bảo vệ Lưu Sương, những việc khác mặc kệ.

      Lưu Sương bất đắc dĩ nhìn , : “Nếu thoải mái, nghỉ ngơi . Ta ra ngoài hỗ trợ!” A Thiện dù sao cũng là dã nhân, đối với chuyện băng bó vết thương, đương nhiên là biết, thể thúc ép .

      Lưu Sương xong, đứng dậy ra ngoài.

      Đúng lúc đó có mấy thương binh được cáng vào, có người bị thương do kiếm, có người bị thương do đao, có người trúng tên, mũi tên cắm sâu vào thịt, vết thương huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Nhưng thế này vẫn tính là thương , có người bệnh, còn gẫy tay gẫy chân.

      Lưu Sương nhìn mà hoa mắt, dù xác định tư tưởng trước. Lúc này, bảo nữ tử như nàng nhìn cảnh máu tanh này, quả có chút khó khăn.

      Chiến tranh tàn khốc, Lưu Sương bắt đầu cảm nhận được tàn nhẫn đó.

      Nàng hít sâu hơi, rửa sạch tay, theo Kỷ Bách Thảo, bắt đầu băng bó cho người bệnh. Rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó, bận rộn ngừng.

      Mới qua nửa ngày, Lưu Sương mệt muốn ngất.

      Lưu Sương và A Thiện được phân cho quân trướng. Buổi tối dùng bữa tối xong, Lưu Sương cảm thấy đau lưng vô cùng, cơ hồ ngay cả cởi quần áo cũng có sức.

      Lưu Sương vừa cởi ngoại y, rèm bị Bách Lý Hàn xốc lên, chẳng tiếng nào đến. Toàn thân từ xuống dưới, tỏa ra lãnh ý nhàn nhạt.

      Lưu Sương khoác ngoại y, oán trách nhìn cái, : “A Thiện, nam nữ hữu biệt, sau này nếu vào nội trướng, nhớ phải lên tiếng trước!”

      A Thiện này, đúng là dã nhân, nếu nàng thay dở, chẳng phải bị nhìn thấy hết sao.

      Bách Lý lạnh lùng nhìn dáng vẻ mệt nhọc của Lưu Sương, cực kỳ đau lòng. Nữ nhân ngốc này, sao lại rước mệt vào người thế chứ. Trị thương cho người khác, nàng cần mạng của mình nữa sao? Lại còn nam nữ hữu biệt, nếu biết nam nữ hữu biệt, sao còn bán mạng vì nam nhân khác như vậy?

      Trong lòng Bách Lý Hàn nổi giận, lập tức, để ý tới lời Lưu Sương , trực tiếp tới sau lưng nàng, kéo áo của Lưu Sương qua vai.

      Lưu Sương cả kinh, : “A Thiện, ngươi làm cái gì?”

      Bàn tay to lớn của Bách Lý Hàn xoa vai nàng, bắt đầu đấm lưng, bóp vai cho nàng.

      Lưu Sương bỗng nhiên cảm thấy cảm giác nhức mỏi giảm vài phần, cực kỳ thoải mái, khỏi mỉm cười : “A Thiện, ngờ ngươi biết xoa bóp!”

      Người phía sau, cẩn cẩn dực dực đấm lưng cho nàng, nhếch môi khẽ cười, rạng rỡ như hoa mùa xuân.

      Ngày hôm sau, Bách Lý Hàn cùng với Lưu Sương băng bó vết thương cho người bệnh. Nếu còn thờ ơ ngồi chỗ, chỉ sợ Lưu Sương chết vì mệt.

      Lưu Sương thấy A Thiện đột nhiên đổi tính, cực kỳ kinh dị. Có điều đối với người khác vẫn lạnh lùng như thường. Đối mặt với tiếng kêu rên của người bệnh, xuống tay lưu tình chút nào, trực tiếp rút mũi tên cắm sâu vào thịt ra.

      cơ bản, động đao đều là làm, Lưu Sương chỉ cần đắp thuốc, băng bó vết thương cho người bệnh. Qua nửa ngày, Lưu Sương quả cảm giác được so với hôm qua dễ dàng hơn nhiều. Nàng ngờ, A Thiện lại có khả năng như vậy, ngay cả trị thương cũng biết.

      Bách Lý Hàn đương nhiên là biết cách trị thương, từ đến lớn bị thương biết bao nhiêu lần, nhìn mãi cũng thành quen.

      Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, Lưu Sương cùng những người khác bận rộn trong trướng, đột nhiên nghe binh sĩ bẩm báo : “Thái tử điện hạ đến đây an ủi người bệnh!”

      Lưu Sương nghe vậy, cả người chấn động, đứng sững sờ.

      Bách Lý Hàn nhìn thấy hết dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lưu Sương, trong lòng đau xót. đột nhiên xoay người, lấy cớ cầm đồ vật, vào bên trong, muốn gặp Đoạn Khinh Ngân.

      Vừa nghe thấy người ở bên ngoài quỳ lạy thái tử, Lưu Sương đè xuống tưởng niệm dành cho sư huynh, cúi đầu, tiếp tục băng bó. Nàng thể để lộ chân tướng, bị sư huynh nhận ra tốt chút nào. Cho đến khi bên trong có tiếng quỳ lạy, Lưu Sương mới theo mọi người quỳ xuống.

      “Mọi người khổ cực rồi, cũng đứng lên !” thanh ôn nhuận như nước của Đoạn Khinh Ngân truyền tới, Lưu Sương cảm thấy chua xót, cảm giác thành lời dâng lên.

      Lưu Sương theo mọi người chậm rãi đứng dậy, làm bộ lạnh nhạt, lặng lẽ liếc nhìn sư huynh cái.

      Đoạn Khinh Ngân đứng giữa đám tướng lĩnh, chậm rãi vào trong trướng, vẫn mặc lam y tung bay như trước, bên hông đeo viên ngọc bích, tùy ý tự nhiên. Tay áo buông xuống, nhàng dao động theo gió, phong thái đường hoàng.

      Tư thế bước của như thần tiên, ưu nhã mà chứa đầy lực lượng. Khóe môi khẽ cười, nhưng vẫn uy nghiêm mơ hồ.

      Mặc dù mặc trang phục mộc mạc, nhưng che dấu được phong thái đường hoàng và khí thế ung dung của .

      Nhưng, dù cho ung dung ưu nhã, Lưu Sương vẫn nhìn thấy lo lắng in hằn mặt Đoạn Khinh Ngân. Dung mạo vẫn tuấn mỹ như trước, chỉ có điều gầy hơn trước rất nhiều.

      Sư huynh a sư huynh, mắt Lưu Sương ngấn lệ.

      “Vị này là thần y Kỷ Bách Thảo! Sau này, thương binh trong quân cần Kỷ thần y quan tâm nhiều!” Đoạn Khinh Ngân mỉm cười bắt chuyện cùng Kỷ Bách Thảo. Lần trước Kỷ Bách Thảo đến nhà Lưu Sương, trùng hợp là lúc Đoạn Khinh Ngân có ở đấy. biết Kỷ Bách Thảo, cũng biết Kỷ Bách Thảo là cố giao của gia gia Lưu Sương.

      Kỷ Bách Thảo sợ hãi : “Bái kiến điện hạ, điện hạ làm Kỷ mỗ tổn thọ rồi. Kỷ mỗ đảm đương được hai chữ thần y. Kỷ mỗ đối với y thuật chỉ biết hai, nguyện dốc sức vì điện hạ, dốc sức vì nước!”

      Đoạn Khinh Ngân mỉm cười gật đầu.

      Đoạn Khinh Ngân tới trước giường, bắt chuyện với thương binh.

      khiêm tốn hữu lễ, ôn hòa bi mẫn. lúc này, có chút cao cao tại thượng của thái tử.

      “Sử tướng quân, truyền chỉ ý của ta, thương binh sau khi lành bệnh, có thể về nhà, mỗi người thưởng trăm lượng bạc dưỡng thương. Sau khi lành vết thương, bộ Hộ mỗi tháng phát cho bọn họ hai mươi lượng bạc, bảo đảm cho bọn họ cuộc sống sau này!” Đoạn Khinh Ngân trầm giọng .

      Các thương binh rưng rưng nước mắt, ngờ thái tử đích thân đến thăm họ, dù sao bọn họ cũng bị thương, đối với quốc gia là vô ích! Càng nghĩ tới, chỉ cho tiền trợ cấp, còn cho bạc hàng tháng.

      Trong lúc nhất thời, ai nấy cực kỳ cảm động, những người bị thương quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tạ ơn Đoạn Khinh Ngân.

      Đoạn Khinh Ngân tự mình đỡ bọn họ lên, nhắc nhở bọn họ phải dưỡng thương tốt, sau đó định rời .

      Đến khi lướt qua Lưu Sương, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Lưu Sương ; “Vị này, là cháu của Kỷ lão phải ?”

      Kỷ Bách Thảo cuống quít đáp: “Đúng vậy, là đứa cháu bất tài của ta.”

      Đôi mắt sắc bén thâm thúy của Đoạn Khinh Ngân nhìn Lưu Sương, hỏi: “Tên gọi là gì?”

      “Gọi … gọi Thượng Y!” Lưu Sương cố ý lắp bắp, ra vẻ sợ sệt thái tử.

      Đoạn Khinh Ngân nhíu nhíu mày : “Thượng Y? Kỷ lão quả nhiên hổ là thần y ! Ngay cả tên của cháu nội cũng liên quan tới y!” Dứt lời, mỉm cười rời .

      Mới vừa rồi, biết vì sao, khi qua tiểu tử kia, trong lòng đột nhiên chấn động. Nhưng mà, đến khi nhìn kĩ, thấy chẳng qua chỉ là thiếu niên dung mạo tầm thường, là cháu của Kỷ Bách Thảo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :