Chương 67: mưu 15THÁNG 2 Khi trở lại Thính Phong Uyển, đêm khuya, nhưng Lưu Sương lại hề buồn ngủ, ngồi dưới hành lang, nhìn bầu trời đêm lóng lánh đến mất hồn. Trăng lạnh về tây, ngày tàn đêm lạnh, vào đêm nay, có mấy người mang nhiều tâm cho nàng? Sư huynh lúc này ngủ được hay chưa! Lưu Sương hơi nhíu mày, nhớ lại bữa tiệc đêm nay, cảm giác được có nhiều chỗ đúng . Nếu biết con người sư huynh thôi , nhưng Lưu Sương biết rất , sư huynh tài hoa nhưng sống nội tâm kín đáo, chán ghét nhất là chốn quan trường, lại càng thích khoe khoang thể trước mặt người khác. Nhưng mà tối nay, những thắng Mộ Tịch Tịch, còn giúp nàng thắng Mộ Tịch Tịch. Đúng vậy, Lưu Sương đột nhiên cảm giác được, lần lên đài này của nàng, dường như được sư huynh an bài xếp đặt kĩ càng. Nếu , làm sao có thể trùng hợp như vậy, lại chỉ điểm nàng lên vẽ tranh hoa sen? Nhất định có chuyện trùng hợp thế, Lưu Sương càng muốn xác định. Xoay người vào trong, Hồng Ngẫu cầm cây nến, lôi Cáp Đạt Mộ Tịch Tịch tặng nàng ra. “Cáp Đạt đẹp chỗ nào chứ !” Hồng Ngẫu . Lưu Sương nhăn mặt gì, dưới ánh nến quan sát tỉ mỉ Cáp Đạt màu trắng. Mộ Tịch Tịch đưa cho Lưu Sương loại tốt nhất, dùng sợi tơ thượng đẳng làm ra, sờ lên cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng, trơn trượt như nước. Hai đầu dùng chỉ bạc thêu hoa văn Vân Lâm Bát Bảo. Nhìn ra có cái gì khác thường, Lưu Sương có chút thất vọng. Hồng Ngẫu cầm lấy, : “Theo nô tỳ, hoa văn này thêu tệ!” Lưu Sương đưa mắt nhìn, phát Hồng Ngẫu giơ Cáp Đạt ra trước nến, dùng ánh nến, đánh giá hoa văn. Cáp Đạt rủ góc xuống, bị ánh nến xuyên qua, lại có bóng mờ thoáng . Trong lòng Lưu Sương vui vẻ, ra phía trước, khẽ vuốt, phát Cáp Đạt này có hai tầng. Trái tim nhảy nhót, lệnh Hồng Ngẫu cầm con dao ra, đẩy góc ra, lấy được phong thư từ trong Cáp Đạt. Lưu Sương mở ra, đọc xong cho vào lửa thiêu luôn. Thư là của sư huynh Đoạn Khinh Ngân viết . Đại ý là, mười ngày sau, Mộ Tịch Tịch rời khỏi Nguyệt Quốc, Lưu Sương giả vờ hàn độc phát tác, thỉnh Đoạn Khinh Ngân đến khám bệnh. Đoạn Khinh Ngân mang Lưu Sương ra khỏi phủ, nhờ Mộ Tịch Tịch mang ra khỏi thành sau đó cùng nhau rời . Quả nhiên như thế, sư huynh sắp xếp tất cả, cũng là vì nàng. Từ khi Thu Thủy Tuyệt bắt cóc Lưu Sương, vương phủ đề phòng càng thêm nghiêm ngặt. Lần trước khi nạp trắc phi, bỏ lỡ cơ hội ra khỏi phủ, hôm nay, muốn động đao kiếm mà ra khỏi phủ, là rất khó khăn. Huống chi, nửa binh lực kinh sư nằm trong tay Bách Lý Hàn, muốn cứu nàng ra khỏi vương phủ, sau đó lại thuận lợi rời khỏi kinh thành, chính là khó khăn chồng chất khó khăn. Hôm nay sư huynh nghĩ ra kế hoạch chu đáo như vậy, nhất định có thể thuận lợi tiến hành. Trái tim Lưu Sương dâng lên tình cảm ấm áp, sư huynh là người hiểu nàng nhất, có khi, nàng cảm giác được thậm chí sư huynh còn thương nàng nhiều hơn cả cha mẹ. Điều làm nàng nàng nghi hoặc chính là, sư huynh quen biết công chúa Mạc Quốc Mộ Tịch Tịch như thế nào . Mộ Tịch Tịch đồng ý giúp sư huynh, giữa hai người hẳn là có giao tình ít. Nhưng, nàng ấy là bằng hữu của sư huynh, vì sao trong bữa tiệc còn biểu thị địch ý với nàng? lẽ là Mộ Tịch Tịch thích sư huynh, hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và sư huynh. Lưu Sương cười khổ lắc đầu. Nhìn thư, giống như ăn viên định tâm hoàn, còn lo lắng, nằm giường lát ngủ. Chỉ có điều, nàng cũng biết, mười ngày sau, căn bản là cần nàng phải giả vờ phát bệnh, bởi vì có hồi phong ba rất lớn chờ nàng. Tối nay nhất định là có người thức trắng đêm. Tuyết uyển, lúc này vẫn chìm trong ánh nến chói lọi. Đại Mi Vũ chải tóc, mày liễu khinh miêu, lãnh đạm ngậm son. Ngồi ghế, khoác áo màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ ra cần cổ trắng mịn. Mỗi khi đêm xuống, ta đều trang điểm tỉ mỉ, song, lần nào cũng thất vọng. Tình ý như nước chảy , người đàn ông kia chung quy cũng đến, trang điểm chỉ phí công . Nhớ đến lời cảnh cáo của Bách Lý Băng tối nay, nhớ tới Lưu Sương phóng khoáng vẽ tranh. Đại Mi Vũ nghiến răng cắn môi. Nếu Mộ Tịch Tịch chỉ ta nhảy múa tốt rồi, ta mà múa, nhất định mọi người đều phải kinh ngạc sững sờ, nhưng mà lại thế. ta bị hạ thấp giá trị, là thất bại. Thiếp thân thị nữ Hoa Kiều nhìn vẻ mặt Đại Mi Vũ u sầu, bưng nước trà tới bên cạnh. giọng : “Chủ nhân, uống chút nước trà !” Đại Mi Vũ trừng mắt hạnh, : “Ngươi muốn hại ta ngủ được, đúng ?” Hoa Kiều lại càng hoảng sợ, vội thi lễ : “Nô tỳ dám. Nô tỳ cả gan lời lời này, chủ nhân, người phiền lòng vì người ở Thính Phong Uyển sao.” Đại Mi Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn Hoa Kiều, ngờ nha đầu này lại to gan lớn mật như vậy. Hoa Kiều cười tiếp tục : “Chủ nhân, bằng vào tư sắc của ngài, người ở Thính Phong Uyển làm sao bì kịp, ta chẳng qua chỉ là người đến trước, trong trái tim Vương gia chỉ có góc rất nhoi. Chủ nhân nếu muốn địa vị Vương phi, hoàn toàn khó.” Đại Mi Vũ nghe vậy, tỉ mỉ đánh giá Hoa Kiều. Dường như đây là lần đầu tiên, ta để nha hoàn này vào mắt. Hoa Kiều chỉ là nha hoàn bình thường thể bình thường hơn, diện mạo thể là xuất sắc, chỉ có thể tính là thanh tú. Bình thường có vẻ thân thiện, nhìn như ngu độn, nhưng làm việc cũng nhanh nhẹn. Nha hoàn này, là người phương nào? Đại Mi Vũ nhất thời biết, lời nào nữa. ta cũng nghe qua, hoàng thất minh tranh ám đấu rất gay gắt, kẻ hầu người hạ rất khó giữ mạng. “Chủ nhân, ngài tin nô tỳ sao?” Hoa Kiều mỉm cười , “Nô tỳ nhất thiết chỉ vì chủ nhân, chủ nhân thử nghe nô tỳ phán đoán lần xem?” “Ngươi !” Đại Mi Vũ miễn cưỡng tựa lưng vào ghế thờ ơ . Hoa Kiều nhàng vào tai Đại Mi Vũ mấy câu. Con ngươi đen của Đại Mi Vũ nhất thời mở to, ngồi bật dậy, hỏi: “Có loại thuốc như vậy sao?” “Đúng vậy, nô tỳ cầm đây.” Hoa Kiều lấy từ ống tay áo ra bọc giấy. Đại Mi Vũ nhìn bọc giấy hai mắt sáng lên, hơi động tâm. Mặc kệ Hoa Kiều là người phương nào, kế hoạch này, đối với ta hiển nhiên là có lợi mà có hại. Nếu như uống thuốc này vào, có thể đúng như Hoa Kiều , khiến mạch trở nên giống như có thai, thế việc Bạch Lưu Sương sẩy chân, ta đoạt lại địa vị Vương phi là chuyện hoàn toàn có thể xẩy ra. ta mỉm cười với Hoa Kiều: “Ngươi giúp ta như vậy, có điều kiện gì ?” Vẻ mặt Hoa Kiều sợ hãi : “Nô tỳ vì chủ nhân làm việc, là chuyện phải thế. Sao dám cầu báo đáp.” Đại Mi Vũ cười , : “Làm xong rồi, nhất định bạc đãi ngươi !” Cánh tay dài duỗi ra, vặt quả nho bàn, nhàng bóp nát, chất lỏng văng khắp nơi, làm ướt đào đan khấu màu đỏ, dưới ánh nến càng thêm tươi đẹp.
Chương 68: Dược Đại Mi Vũ có tin vui rồi. Tin tức này truyền tới Thính Phong Uyển khi Lưu Sương đánh đàn. Ngón tay thon dài khẽ run rẩy, “Bính” tiếng, dây đàn đứt. Tiếng đàn như hành vân lưu thủy ngưng trệ trong phút chốc, như băng tuyền nức nở, kiều oanh rên rỉ. Lưu Sương coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục đánh đàn. Tiếng đàn vốn ung dung tự đắc trầm xuống chuyển thành kích động, đinh đinh , lạnh lùng triệt triệt. Hồng Ngẫu đứng phía sau Lưu Sương, nhìn thấy ngón tay tiểu thư bị dây đàn làm chảy máu, máu tươi từ đầu ngón tay theo tiếng đàn mà vẩy ra. mặt đàn dính từng vệt đỏ tươi, liên tiếp từng đóa, như tường vi nở. “Tiểu thư, tay người chảy máu rồi!” Hồng Ngẫu rốt cục nhịn được, cao giọng . Lưu Sương vẫn như nghe thấy, tiếp tục đánh đàn, ngón tay ngọc vẫn ngừng lướt các dây đàn, có dấu hiệu ngừng lại. Hồng Ngẫu rơi nước mắt, lao tới trước mặt Lưu Sương, mãnh liệt giằng tay Lưu Sương ra. Tiếng đàn dừng lại, dư vẫn lẩn quẩn trong khí. “Tiểu thư, tại sao người lại ngốc nghếch vậy!” Hồng Ngẫu khóc . Lưu Sương nhàng lắc đầu, vẻ mặt tĩnh dật, ôn nhu : “Nha đầu ngốc, khóc cái gì!” Vươn tay lên, muốn lau nước mắt cho Hồng Ngẫu, lúc này mới phát ngón tay đầm đìa máu tươi, liên tục lên quần áo trắng. Đau đớn lúc này mới chậm rãi kéo tới, làm nàng nhịn được nhăn mặt. Hồng Ngẫu luống cuống mang thuốc đến, băng bó ngón tay cho Lưu Sương. Khinh Y và Tiêm Y ở ngòai chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, trái tim cũng cực kỳ bi thương. Vương phi cùng Vương gia tại sao lại thành cái tình trạng này, bọn họ vốn là đôi khiến người khác phải ngưỡng mộ mà. Vương gia lại có thể sủng hạnh trắc phi, bọn họ bất bình thay cho Vương phi. Chính vào lúc này, thanh ôn nhu của Đại Mi Vũ truyền đến: “Tỷ tỷ, tại sao đàn nữa, khúc nhạc vừa rồi rất hay, nếu phải Mi Vũ có thai, nhất định múa theo tiếng đàn của tỷ tỷ!” Mọi người cùng đưa mắt nhìn, thấy Đại Mi Vũ mặc quần áo lụa màu trắng, bước nhàng, thướt tha đến. sau là thị nữ Hoa Kiều. “Ngươi tới làm cái gì?” Hồng Ngẫu ấm ức có chỗ giải tỏa, quắc mắt đứng lên, to. Đại Mi Vũ dịu dàng gạt gạt lông mày, dịu dàng khẽ cười : “Mi Vũ bị tiếng đàn của tỷ tỷ hấp dẫn, kiềm chế được vào. biết tỷ tỷ vì sao lại ngừng lại. Trong bữa tiệc, bức tranh của tỷ tỷ làm Mi Vũ đại khai nhãn giới, ngờ cầm kỹ của tỷ tỷ cũng xuất sắc như vậy. Mi Vũ muốn nghe tỷ tỷ đàn nữa!” Hồng Ngẫu hừ lạnh tiếng, : “Bằng vào ngươi, cũng muốn tiểu thư nhà ta đánh đàn cho mà nghe sao!” “Hồng Ngẫu, im miệng!” Lưu Sương biết Hồng Ngẫu ghét ác như cừu, bất bình thay cho nàng, nha đầu này đến bao giờ mới học được cách kiềm chế cảm xúc đây. “Muội muội, ngươi mang long chủng của Vương gia, tiếng đàn thô tục của ta sao có thể vừa tai người, miễn cho thai nhi hoảng sợ!” Lưu Sương vân đạm phong khinh , vẻ mặt thản nhiên, căn bản là đem chuyện Đại Mi Vũ có thai để ở trong lòng. Đại Mi Vũ nghe Lưu Sương nhắc tới hài tử, mặt đỏ bừng, cúi đầu cười kiều mỵ : “Mi Vũ hôm nay tới đây, đúng là muốn cho tỷ tỷ tin vui này. Nhân tiện, muốn xin tỷ tỷ ít thuốc an thai.” Trong lòng Lưu Sương khẽ động, nhìn vẻ mặt Đại Mi Vũ thẹn thùng dịu dàng, khỏi cười lạnh. Trong chốn cung đình, mượn chuyện mang thai bày mưu ma chước quỉ ít lắm sao? Nàng mặc dù phải người bất lương, nhưng nghe ít chuyện. Lưu Sương thản nhiên mỉm cười : “Ta có thuốc, nếu muội muội muốn, sao bẩm với Vương gia, trong cung dược thảo quí hiếm gì chẳng có.” Đại Mi Vũ khẩn cầu : “Tỷ tỷ, dược thảo trong cung mặc dù quý giá, nhưng làm sao so sánh được với dược thảo của tỷ tỷ. Mi Vũ khẩn cầu tỷ tỷ cho Mi Vũ dược thảo.” Hồng Ngẫu đứng dưới hành lang, nhìn Đại Mi Vũ làm bộ giả vờ, rất là tức giận. ràng tiểu thư nhà mình rồi, nhưng lại được Vương gia thiên vị chút nào. Hôm nay, ả này có bầu còn tới đây thị uy giả mù sa mưa, là tức mà nuốt trôi. Trong số dược thảo phơi nắng, đương nhiên có an thai dược. Hồng Ngẫu oán hận móc từ trong tay áo ra khăn gấm, dùng chổi vun dược thảo, sau đó dùng khăn gấm bọc lại, : “Cho ngươi, đây là an thai dược, lấy .” Hoa Kiều nghe vậy, đưa tay nhận lấy rất nhanh, ta trông thấy chỗ dược thảo phơi từ lâu, muốn tìm cơ hội lấy, ngờ Hồng Ngẫu lại đưa tới. Lưu Sương kinh hãi, giọng trách mắng: “Hồng Ngẫu, ngươi làm cái gì đấy? Chúng ta có an thai dược lúc nào, còn lấy thuốc trở lại!” “Mi Vũ tạ ơn tỷ tỷ ban thuốc, quấy rầy tỷ tỷ nữa, Mi Vũ cáo từ.” Đại Mi Vũ cuống quít đứng dậy, cùng Hoa Kiều lượn lờ ra. Lưu Sương tức giận trắng bệch cả mặt, nhăn hết cả mặt mày. Tính tình Hồng Ngẫu, khi nào mới có thể sửa chứ. Hồng Ngẫu còn biết sai, tranh công : “Tiểu thư, khi nô tỳ đưa thuốc cho ta, bỏ thêm cành đào, chắc chắn Đại Mi Vũ ăn vào nôn ọe dữ lắm.” Lưu Sương tức giận nhìn Hồng Ngẫu, : “Hồng Ngẫu, ngươi rước họa cho ta, ngươi biết ?” Hồng Ngẫu nhạc nhiên, : “Tiểu thư, nô tỳ hiểu.” Hồng Ngẫu từ theo Lưu Sương, tính tình rất đơn thuần. Lưu Sương nhìn vẻ mặt Hồng Ngẫu ủy khuất, trong lòng thầm than, có lẽ nàng lo lắng quá nhiều. phải ai cũng có thể tàn nhẫn quyết tâm, tự tay hi sinh mạng sống đứa con của mình. Huống chi, nàng đối với Đại Mi Vũ chẳng còn tý uy hiếp nào, chỉ là Vương phi thất sủng mà thôi. Ít ngày nữa, nàng rời khỏi đây, có lẽ có việc gì ! About these ads
Chương 69: Độc dược (1) Tịch dương ngả bóng trời tây, ánh nắng chiều thản nhiên buông xuống, quyến rũ như mỹ nhân thoa son, vừa thản nhiên như máu. Thính Phong Uyển yên lặng như tờ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trong đêm tối . Trời hơi nóng, buồn bã, có ngọn gió, làm người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Đêm mai, là ngày hẹn ước với sư huynh, trái tim Lưu Sương mặc dù vui mừng háo hức, nhưng, lại có cảm giác buồn rầu thể giải thích được, hình như có chuyện gì sắp xảy ra. chứng minh trực giác của nàng rất đúng. Mới dùng xong bữa tối, cổng bị mở ra, mấy nha hoàn nghiêm nghị vào. “Vương phi, Vương gia thỉnh người đến Tuyết Uyển!” Nha hoàn đầu thi lễ với Lưu Sương, thái độ rất cung kính. “Đến Tuyết Uyển, có chuyện gì sao?” dự cảm xấu xuất trong đầu Lưu Sương. “Bẩm Vương phi, Đại phi khỏe, Vương gia thỉnh Vương phi qua đó khám bệnh!” Nha hoàn đổi sắc mặt . “Tại sao truyền ngự y trong cung khám cho trắc phi?” Lưu Sương nhíu mày hỏi. Bách Lý Hàn đồng ý để nàng khám cho Đại Mi Vũ? Lưu Sương lạnh lùng cười, chuyện quyết đơn giản như vậy. Nàng cố gắng nhìn ra chuyện gì từ thái độ của nha hoàn, nhưng làm được. Nha hoàn này phải biết đánh giá tình hình, chắc là vì phụng mệnh mà giấu giếm thái độ với nàng. Nàng biết chẳng thể hỏi được điều gì. “ thỉnh ngự y trong cung rồi, Vương gia muốn mời Vương phi xem trước !” Nha hoàn . Nếu là họa tránh được! Lưu Sương khẽ thở dài, cầm túi thuốc, dẫn theo Hồng Ngẫu cùng Khinh Y Tiêm Y theo nha hoàn tới Tuyết Uyển. Tuyết Uyển vẫn xinh đẹp hoa lệ như trước, hoa súng trong ao nở rộ, mang theo phong hoa tuyệt diễm. Mặc kệ thế gian này có ghê tởm thế nào, chúng vẫn thanh cao như vậy. Vừa vào bên trong, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi Lưu Sương. Lưu Sương kinh ngạc, chẳng lẽ? Gương mặt tái nhợt, điều nàng sợ xảy ra sao? Mười mấy nha hoàn kinh hãi run sợ đứng trước giường, màn hồng phấp phới, cùng với mùi máu tanh tưởi, có chút quỷ dị. Lưu Sương len vào đống người, nhìn thấy Đại Mi Vũ dựa vào trong lòng Bách Lý Hàn, gương mặt tuyệt thế giai nhân đổi màu xanh tím, khóe môi có vệt máu đỏ sẫm chảy xuống. Càng khiến kẻ khác khiếp sợ chính là hạ thân ta loang máu. Lưu Sương nhắm mắt, cảm thấy choáng váng. Đại Mi Vũ sẩy thai rồi sao? sinh mạng bé vô tội, rốt cuộc ra . Trái tim chìm vào thương xót. Dáng vẻ Đại Mi Vũ vô cùng thê thảm, ánh mắt bất lực, ôm lấy Bách Lý Hàn lạnh như băng. “Bẩm Vương gia, Vương phi tới rồi!” Thanh của nha hoàn run rẩy, đánh vỡ bầu khí nặng nề. Trong phút chốc, tầm mắt mọi người đều bắn về phía Lưu Sương, mang theo thương hại, mang theo xem thường, mang theo sợ hãi bắn về phía nàng. Lưu Sương cắn môi dưới, cảm thấy ngực nhói đau, cảm giác bất an yên như sóng biển ngừng xô bờ. Có gió rồi, gió xuyên thấu qua rèm, thổi quần áo Lưu Sương khẽ bay. Lưu Sương đưa mắt, thản nhiên đối mặt cùng Bách Lý Hàn. Con ngươi đen trong suốt minh tịnh, trong sáng thấu triệt, mang theo trong sáng vô tư, hề sợ hãi nhìn . Rất bình tĩnh, Bách Lý Hàn nhàng buông Đại Mi Vũ ra, con ngươi đen thâm thúy bắn thẳng vào Lưu Sương. phẫn nộ như Lưu Sương tưởng tượng, lúc này Bách Lý Hàn rất trầm tĩnh, chỉ mực lặng im. lời nào, lẳng lặng nhìn Lưu Sương. mặt có nỗi đau sâu sắc, vô cùng thương hại. Nếu tức giận, có lẽ có thể dễ dàng đối mặt, nhưng trấn tĩnh như thế, trấn tĩnh đến mức nàng thể đoán ra suy nghĩ cái gì. Người đàn ông này, là người nàng đem lòng thương (=.. Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấu trái tim , trước kia hay bây giờ vẫn vậy. nhìn nàng, lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở miệng. “Thuốc này là ngươi đưa cho Mi Vũ?” Thanh vì áp lực mà khàn khàn, như cây cổ cầm lâu được lau chùi so dây chỉnh tiếng. Theo chất vấn của , Lưu Sương nhìn khăn gấm trong tay . Trong tay , cầm khăn gấm, bọc dược thảo. Đúng là bọc mà ngày đấy Hồng Ngẫu đưa cho Hoa Kiều . Quả nhiên là dùng cái này để hãm hại nàng. Quả nhiên là muốn vu khống nàng hạ độc! nhìn ra, Đại Mi Vũ ngoài mặt ôn nhu trầm tĩnh lại có trái tim tàn nhẫn như vậy, có thể tự tay hi sinh cốt nhục của chính mình. Hài tử đáng thương, biến thành vật hi sinh cho tham vọng quyền lực của mẫu thân. Hồng Ngẫu đứng sau nhìn thấy khăn gấm trong tay Bách Lý Hàn, kinh hoàng đưa tay bịt miệng. Con người Hồng Ngẫu đơn giản, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng biết là sắp xảy ra chuyện lớn. Hồng Ngẫu kéo áo Lưu Sương, sợ hãi : “Tiểu thư!” Lưu Sương quay đầu cười trấn an Hồng Ngẫu, : “Là ta đưa, chỉ là ít an thai dược thôi.” Đồng tử của Bách Lý Hàn sau khi nghe câu trả lời của Lưu Sương co rút lại. (chứ phải nở ra 6 lần sao) cực kỳ tin nhìn Lưu Sương, trong con mắt tràn đầy thống khổ . “Ngươi bỏ thêm cành quế?” hỏi thêm câu nữa. Cành quế? Ngày đó Hồng Ngẫu nhất thời tức giận, đúng là có bỏ thêm cành quế, nhưng cành quế đâu phải độc dược, lại càng khiến sẩy thai. Nhiều nhất chỉ nôn ọe thôi. (chỗ này đề là quế, mình cũng biết có phải tác giả viết nhầm ) “Vương gia cũng biết, thuốc của Lưu Sương đều phơi nắng bên cửa sổ ,dược thảo hỗn tạp, cẩn thận bỏ thêm quế là chuyện có thể.” Lưu Sương nhanh chóng giải thích ràng với giọng lạnh nhạt. “Có khả năng? ràng là có !” Bách Lý Hàn lạnh giọng gằn lên, từng chữ từng chữ như chém đinh chặt sắt, mang theo sát ý lạnh lẽo, khiến kẻ khác nhịn được phát run. Lần trước hủy dung, nàng từng ỷ vào tín nhiệm của . Hôm nay, nàng biết còn chút tín nhiệm nào đối với nàng, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. “Cho dù có quế, cũng khiến người ta bị sẩy thai.” Lưu Sương nhíu mày, tiếp tục . “Nhưng mà, nếu trước đó Mi Vũ vì chữa sẹo, ăn xuyên ô sao?” Bách Lý Hàn thản nhiên . Xuyên ô? Loại dược thảo tính hàn đó, Đại Mi Vũ từng ăn xuyên ô sao? Quế cộng thêm xuyên ô. Trái tim Lưu Sương, trong nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng. Quế cộng thêm xuyên ô, cũng là loại độc dược, mặc dù độc tính lớn, nhưng đủ để khiến người ăn trúng độc sẩy thai. Lông mày Lưu Sương càng lúc càng nhíu chặt, mưu đến mức này, là ai nghĩ ra được, là quá tàn nhẫn. Chứng cớ xác đáng như thế, nàng còn có thể toàn thân trở ra sao? Trong đầu chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới lần Bách Lý Băng trúng độc trước kia. Lần này cũng cùng cách thức dàn dựng tỉ mỉ như thế, ngờ bên cạnh Đại Mi Vũ lại có cao nhân như vậy, rất am hiểu y lý và dược lý. , có lẽ ở bên cạnh ta, mà là ở trong cung.
Chương 70: Độc dược (2) “Quế thêm xuyên ô, đúng là độc dược.” Lông mày Lưu Sương nhíu chặt, đây là thực thể nghi ngờ.”Nhưng, ta biết ta từng dùng xuyên ô, làm sao biết cách dùng quế hại ta.” Giải thích như vậy, có hợp lý . Lưu Sương thần than thở, tình huống này, đối với nàng cực kỳ bất lợi. “Quế phải do tiểu thư thêm vào, là Hồng Ngẫu thêm vào, Vương gia nếu muốn trách phạt, cứ trách phạt Hồng Ngẫu là được rồi!” Hồng Ngẫu đột nhiên quỳ xuống, nhìn Bách Lý Hàn, “Nhưng mà, Hồng Ngẫu tuyệt đối có ý hãm hại trắc phi. Vương gia, đây là mưu của kẻ khác, muốn hãm hại tiểu thư, là ta dùng khổ nhục kế.” Hồng Ngẫu phẫn nộ , tay chỉ thẳng vào Đại Mi Vũ. “Khổ nhục kế?” Bách Lý Hàn trầm mặt, càng lúc càng tăm tối. Đại Mi Vũ nghe vậy rên rỉ tiếng, khàn cả giọng khóc lóc tố cáo: “Vương gia, hài tử của ta còn! Ta cũng sống nữa, ngài nên cứu ta, cũng nên trách tội tỷ tỷ, cứ để ta theo hài nhi mạng khổ là được rồi.” Lúc này Đại Mi Vũ tóc tai rối bời, khóe môi lại rỉ máu, kẻ khác nhìn vào thấy vô cùng thê thảm. Từng tiếng khóc lóc kể lể, gào thét đau thương như hổ mẹ mất con. thể công nhận, Đại Mi Vũ diễn xuất rất đạt, nếu phải có kiện hủy dung lần trước, ngay cả Lưu Sương cũng nghĩ rằng ta bị hãm hại mà trúng độc, chứ phải lập mưu từ trước. Mặt Bách Lý Hàn biến sắc, áp lực lạnh lẽo dần tỏa ra khắp phòng, khí cũng muốn đóng băng. Mặc dù đứa con của Đại Mi Vũ đối với chỉ là ngoài ý muốn, cũng phải rất chờ đợi, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của . quay đầu lại nhìn Đại Mi Vũ, khóe môi ta vẫn rỉ máu tươi, đôi mắt bi thương đau đớn, giống như đôi mắt của mẫu hậu khi trúng độc năm đó. Nỗi đau sâu kín trong lòng lại bị khơi lên, như con rắn độc, uốn lượn bò vào trong trái tim , tìm tòi vết sẹo năm xưa, trong lúc nhất thời, máu tươi đầm đìa, đau đớn làm hít thở thông. Năm đó, kịp thời cứu mẫu hậu, hôm nay, cũng kịp thời cứu hài nhi của . hận, hận những kẻ hạ độc! đột nhiên đứng dậy, tới trước mặt Lưu Sương, cực kỳ bình tĩnh. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng cách gang tấc, Lưu Sương có thể nhìn thấy ràng đôi mắt của , trong con ngươi đen tràn ngập thống khổ, có hận ý, có tuyệt vọng, có mất mát, các loại tâm tình đan xen quay vòng, luân phiên . chậm rãi vươn tay, hung hăng bóp chặt cằm Lưu Sương, dùng thanh lạnh lùng : “Giải …………….. dược!” Hai tiếng này được rít qua kẽ răng, bắn ra tà khí và khí phách chút che dấu. Ý tứ này, kết luận Lưu Sương là thủ phạm rồi. Chỉ có người hạ độc mới có giải dược, có phải ? Lưu Sương cứng đờ nhúc nhích. Nàng có hạ độc, đương nhiên cũng có giải dược. Mặc dù nàng có thể viết ra giải dược, nhưng mà, lúc này, chưa chuẩn bị trước. Đại Mi Vũ, ta dùng mưu hèn kế bẩn hại nàng, nàng lại phải giải độc cho ta, sao mà nực cười. Lưu Sương cũng tin Đại Mi Vũ có giải dược trong tay? muốn xem xem ta chống đỡ được đến lúc nào! ta chắc muốn chết vì trúng độc chứ. “Bách Lý Hàn, mặc kệ ngươi có tin tưởng hay , ta chỉ lần, phải ta hạ độc, ta cũng có giải dược!” Lưu Sương sợ hãi, phẫn nộ nhìn , chịu đựng cơn đau truyền đến từ cằm, lạnh lùng . “Người đâu, đem con nha hoàn nhẫn tâm này tống vào thủy lao!” đột nhiên buông tay, lạnh giọng ra lệnh. Trương Tá Lý Hữu từ góc tối nào đó tuân mệnh ra, đưa tay định kéo Hồng Ngẫu ra ngoài. “Buông Hồng Ngẫu ra! liên quan đến nàng!” Lưu Sương biết, chuyện này nếu đổ lên đầu Hồng Ngẫu, chỉ là nha hoàn nho , chắc chắn thể giữ được tính mạng. “Giải dược ta có thể viết ra, còn cần Hồng Ngẫu về Thính Phong Uyển lấy thuốc.” Bách Lý Hàn phất phất tay, Trương Tá Lý Hữu lập tức buông Hồng Ngẫu ra. “Hồng Ngẫu, lấy thuốc!” Lưu Sương chậm rãi xoay người, với Hồng Ngẫu những vị thuốc cần thiết. Hồng Ngẫu cả kinh, nhìn khuôn mặt tiểu thư trầm tĩnh, : “Tiểu thư, ta hại người như vậy, người còn muốn cứu ta sao? Tiểu thư, người đừng vì ta mà áy náy, là Hồng Ngẫu rất ngu, hại tiểu thư.” Lưu Sương thản nhiên cười cười, : “Hồng Ngẫu, ta có việc gì, ngươi lấy thuốc.” Hồng Ngẫu theo lời quay về Thính Phong Uyển, mang thuốc đến. Bách Lý Hàn phái người sắc thuốc, chỉ chốc lát sau, nha hoàn đem thuốc sắc xong tiến vào, đặt bàn. Kỳ quái chính là, chỉ có bát, có tận hai bát thuốc. Bách Lý Hàn vội cho Đại Mi Vũ uống thuốc giải, cầm chén rượu, đưa tới trước mặt Lưu Sương, lạnh lùng : “Nếu muốn ta tin tưởng ngươi, uống xong cái này rồi !” Lưu Sương sáng tỏ thông suốt, đây dĩ nhiên là quế nấu với xuyên ô. rốt cuộc vẫn tin nàng! Còn muốn nàng thử độc cho Đại Mi Vũ. Lưu Sương tiếp nhận chén rượu, nhìn thuốc độc trong chén, màu lục đậm, ánh lên dương chi bạch ngọc, trắng lục nổi bật, ràng mà diễm lệ, đúng là đẹp nên lời. Nhưng mà có đẹp đến thế nào, độc dược chính là độc dược, là thứ dùng để lấy mạng người. Nàng cầm chén, có chút do dự, đột nhiên ngửa đầu, uống cạn chén độc dược, sau đó dốc ngược chén rượu xuống, thản nhiên cười với . Nàng luôn sống nội tâm, ngay cả là rất thích , cũng chưa bao giờ cười rạng rỡ như vậy với . Giờ phút này, nàng mặc bạch y bay bay, như áng mây trời, cười tươi với , lại có quyến rũ khuynh thành. khóe môi nàng, vẫn còn giọt chất lỏng màu lục, đặt bên cạnh đôi môi hồng tươi, đẹp đến ngờ. Kẻ bị độc dược hành hạ là Đại Mi Vũ ngừng rên rỉ, trái tim xuất khủng hoảng. ta thất bại, thất bại rồi, cả đời này, ta vĩnh viễn cũng chiếm được trái tim Bách Lý Hàn nữa. Độc dược cũng khó nuốt lắm, đắng chút nào, ngược lại còn rất dễ uống, uống vào còn có vị ngọt thơm mát. Chuyện đời luôn là như thế, độc dược thường mùi màu, mà thuốc chữa bệnh chân chính vừa đắng vừa chua . Bách Lý Hàn khiếp sợ nhìn đôi mắt Lưu Sương, cặp mắt trong suốt như nước, tỏa ra lãnh liệt, sắc bén, dứt khoát, làm dám nhìn thẳng. “Bách Lý Hàn, ” nàng mỉm cười gọi tên của , “Chàng biết ? Cho tới bây giờ thiếp chưa từng với chàng, kỳ , thiếp chàng từ lâu, từ cái hôn Thanh Mỗ Sơn năm đó, thiếp nhớ thương chàng, chẳng thể nào quên. Thiếp từng cố gắng gạt nỗi đau trong tim chàng, nhưng mà, chàng chưa từng cho thiếp cơ hội.” Khóe môi bắt đầu rỉ máu, lồng ngực đau nhói từng cơn, đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Độc dược này, lẽ phát tác nhanh như vậy? Càng tốt, nàng vẫn cố gắng được. Trong mông lung mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy ánh mắt Bách Lý lạnh lùng mà len lỏi cái gì đó, nhưng thể nhìn là cái gì. Nàng còn nhìn thấy đưa tay, xoa lên khóe môi nàng, dường như là thay nàng lau cái gì đó. Nàng vẫn mỉm cười, tiếp tục : “Nhưng mà …………….. từ thời khắc này trở , duyên phận hai ta kết thúc, ta vĩnh viễn ngươi nữa. Ngươi và ta dứt tình, giống như chén này.” Dứt lời, nàng giơ tay, hung hăng ném cái chén xuống đất. “Loảng xoảng ” tiếng, trong gian yên lặng, vang vọng chói tai. Trong phút chốc, đất đầy mảnh ngọc vỡ. (cái chén làm bằng ngọc) Nàng vốn là người nội tâm, luôn luôn ngại ngùng trong chuyện biểu lộ tình cảm, nhưng thời khắc này, nàng lại ra. ra, vì cái gì khác, chỉ là vì giờ khắc này dứt tình. Là do nàng, bây giờ phải thanh toán mối tình sai lầm này.