Chương 62: Yến hội (1) Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm hỏng kế hoạch bỏ của Lưu Sương. Trong lúc nhất thời, chuyện ra khỏi vương phủ trở nên mù mịt, biết đến lúc nào mới có thể thực . liên lạc với sư huynh bị chặt đứt, nàng có cách nào nhận được tin tức của sư huynh. Nhưng, trong lòng nàng vẫn luôn hi vọng, nàng biết sư huynh thương của nàng nhất định nghĩ cách giúp nàng ra khỏi phủ . Dược thảo trong Thính Phong Uyển có số là cây ngắn ngày, thu hoạch được, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu vội vàng thu hoạch, đem phơi nắng. Mặc dù từ đến lớn Lưu Sương lộ buồn lên mặt, nhưng mà Hồng Ngẫu biết tiểu thư gầy rất nhiều. Chuyện đêm đó đối với tiểu thư là đả kích to lớn thành lời, mặc dù tiểu thư , nhưng mà Hồng Ngẫu có thể hiểu được lòng tiểu thư có biết bao thống khổ cùng bi ai. Trong lòng Lưu Sương, lúc này đối với Bách Lý Hàn là hận vô cùng, cho nên nàng cật lực bài xích tin tức về . Nhưng mà hành tung của vẫn được Khinh Y và Tiêm Y hữu ý vô ý tới tai nàng. Bách Lý Hàn sau khi nạp phi liền xuất phủ, nửa tháng chưa về. Nghe , Thiên Mạc Quốc có sứ thần đến. Thiên Mạc Quốc ở phía bắc Nguyệt Quốc, đất đai bao la, mà lại thưa dân, dân chúng sinh sống bằng nghề du mục. Thiên Mạc Quốc Vương, tên Mộ Dã năm nay 25 tuổi (hơn Bách Lý Hàn 4 tuổi). Nghe đăng cơ khi mới mười năm tuổi, lúc ấy, có rất nhiều bộ tộc đối với quản chế của phục, nhưng lâu sau cũng phải thần phục dưới chân . Nghe rất nhanh nhẹn dũng mãnh, thân tuyệt đỉnh võ nghệ. Nhưng, kẻ khác thần phục phải vì võ công của , mà là vì dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn quản lý, thâu tóm các nước. Trước khi đăng cơ, thảo nguyên phương bắc phân chia làm mười mấy nước . Sau khi đăng cơ, có ba năm dùng để cai trị quốc gia của chính mình, ba năm sau, mười tám tuổi, trong năm đó, bắt đầu khơi lên ngọn lửa chiến tranh. Đầu tiên là lấy khí thế như sét đánh kịp che tai tiêu diệt các nước láng giềng, sau đó, cơ bản dùng tốc độ 1 năm thu phục hoặc đánh chiếm hai nước. Biên giới và thế lực của Thiên Mạc Quốc ngừng lớn mạnh theo thời gian. Mộ Dã xuất binh luôn báo trước cũng chẳng cần lý do gì, có khi, là do tiện đường, có khi, chỉ là do nhất thời cao hứng, là tiêu diệt luôn nước . Toàn bộ thiên hạ, bởi vì Mộ Dã liên tục thâu tóm, hôm nay chỉ hơn Nguyệt Quốc, Lăng Quốc và Thiên Mạc Quốc, ba nước cùng tồn tại. Lần này, Thiên Mạc Quốc phái sứ thần sứ sang Nguyệt Quốc, đối với vua tôi Nguyệt Quốc phải là dấu hiệu tốt lành gì. Bọn họ cho phép Thiên Mạc Quốc có ý đồ. Toàn bộ kinh đô, đều là như gặp đại địch. Người nắm giữ nửa binh lực của kinh sư là Bách Lý Hàn, vốn phụ trách an toàn của kinh đô. Mấy ngày nay bận rộn bố trí binh lực kinh sư, cùng lúc bận rộn an bài tiếp đãi sứ thần. Mười lăm tháng bẩy, Hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong ngự hoa viên tiếp sứ thần Thiên Mạc Quốc, các cung phi đại thần cùng với gia quyến nhận lệnh cùng dự tiệc. Bách Lý Hàn đặc biệt lệnh cho Lưu Sương cùng Đại Mi Vũ dự tiệc. Lưu Sương vốn định , nhưng chuyện này phải do nàng làm chủ. Ban đêm, trăng sáng như sương, gió lạnh như nước, cảnh đẹp vô cùng. Bên Liễm Diễm Trì trong ngự hoa viên, bầy rất nhiều bàn tiệc. Liễm diễm trì hổ là nơi đẹp nhất của ngự hoa viên, trong ao trông đầy hoa sen, đúng mùa sen nở. Ao hình bán nguyệt, nước xanh như bầu trời, hoa hồng dưới ánh trăng. Từng đóa hoa sen màu hồng nhạt, hoặc mới lộ nhị vàng, hoặc nở bung, nhô lên từ tán lá tròn, đón gió lắc lư. Bên cạnh Liễm diễm trì, có hành lang quanh co khúc khuỷu, cực kỳ tao nhã quý phái. Lưu Sương ngồi ở trong bữa tiệc, thưởng thức cảnh đẹp như thế, trái tim ngừng rung động khi nhìn thấy hồ sen lớn đến vậy. là “Chước chước hà hoa thụy, đình đình xuất thủy trung.” Gió thổi đến, trong khí tràn đầy mùi sen thơm mát. Tối nay, Lưu Sương chỉ vấn tóc đơn giản , búi tóc cài cây ngọc trâm. Tóc đen , trâm ngọc bích, tôn lên làn da trắng như tuyết, gáy đẹp như ngọc. Lông mày vẽ vẫn ràng, môi đỏ mọng cần son. bộ cung phục màu xanh nhạt, áo khoác màu xanh lá mạ, mỗi cử động, mỗi nụ cười, đều có khí chấtt thu hút. Lông mày khẽ nhíu, cho nàng dáng vẻ mong manh như sương khói. thưởng thức cảnh đẹp, bên tai vang lên thanh dịu dàng. “Tỷ tỷ, hóa ra người trốn ở chỗ này, Mi Vũ tìm người rất lâu rồi. Tỷ tỷ, Vương gia chúng ta ngồi ở bên kia, Mi Vũ đưa tỷ tỷ .” Đại Mi Vũ câu tỷ tỷ, hai câu cũng tỷ tỷ, giống như thân thiết lắm. Hôm nay ta mặc bộ quần áo hết sức đắt giá, tóc vấn cao tỉ mỉ, cài trâm phượng, quần áo màu hồng nhạt, làn váy khẽ bay theo từng bước chân, như dương liễu trong gió. Quần áo màu hồng phản chiếu lên đóa hoa đào, xinh đẹp quyến rũ nên lời . Lưu Sương nhăn mặt, lúc này vẻ xinh đẹp của Đại Mi Vũ chẳng khiến nàng tán thưởng chút nào, Đại Mi Vũ đau đớn đáng thương cũng chẳng thể khiến nàng thương tiếc. Nữ tử này hoàn toàn yếu đuối tinh khiết như bề ngoài. Nàng cảm thấy cách xa ta chút tốt hơn. Hôm nay, là Bách Lý Hàn hạ lệnh cho Trương Tá Lý Hữu đưa Lưu Sương vào cung , mà Đại Mi Vũ chắc là do Bách Lý Hàn tự mình đón. ta đặc biệt nhắc nhắc lại, khoe khoang sủng ái của Bách Lý Hàn dành cho ta. Nhưng mà Lưu Sương hâm mộ ta chút nào, còn cực kì phản cảm với hành vi ngây thơ của ta. Lạnh lùng cười cười, thản nhiên : “ cần, ta ngồi ở đây cũng được!” Bên cạnh Lưu Sương lúc này là con và vợ của các đại thần, so với ngồi cùng nhóm tần phi thoải mái hơn rất nhiều. Đại Mi Vũ thấy thú vị, khẽ cười : “ như vậy, Mi Vũ cáo lui.” Dứt lời, ra vẻ ra chỗ khác. Mấy ngày nay, Bách Lý Hàn vẫn có hồi phủ, trong lòng Mi Vũ ràng là Bách Lý Hàn tránh mặt ta. Mặc dù cưới ta làm trắc phi, nhưng lại hàng ngày để ta mình phòng, trong lòng rất là vui, xem ra Vương gia Vương phi. Nghĩ đến đó, Mi Vũ muốn nghiến răng cái. ta hoảng hốt bước , đề phòng đụng phải người, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Bách Lý Băng mặc bộ quần áo đen thui từ đầu đến chân. Ánh trăng thản nhiên chiếu lên bộ quần áo bằng gấm đen, Bách Lý Băng dường như trưởng thành hơn rất nhiều, còn giống thiếu niên tuấn tú nữa, mà là người đàn ông đẹp trai. lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đại Mi Vũ, thản nhiên hỏi: “Ngươi vừa làm cái gì?” Đại Mi Vũ ủy khuất với Bách Lý Băng: “Ta làm cái gì, ta chỉ, chỉ với Vương phi mấy câu thôi!” “Bổn vương cảnh cáo ngươi, sau này có lệnh của bổn vương, cho ngươi trêu chọc nàng! Nếu , bổn vương khiến ngươi sống bằng chết!” Đại Mi Vũ ngạc nhiên mở to mắt, mày liễu nhướng lên, cảm thấy khó tin. Hóa ra, hóa ra …………… “Hóa ra, ngươi …………… thích nàng?” ta vẫn tưởng rằng phái ta đến làm khổ Bạch Lưu Sương, là vì giữa hai người bọn họ có thâm thù đại hận gì. Hôm nay xem ra, ta nhầm to rồi, Tĩnh Vương, hóa ra là thích nữ tử kia . Bách Lý Băng lạnh lùng nghiêng người liếc mắt nhìn Đại Mi Vũ cái, khinh thường thay cho trả lời, bước thèm quay đầu lại. Bóng đêm lạnh lẽo, Đại Mi Vũ nhàng cười nhạo : “Hóa ra là như vậy! Nếu thế sao chứ?” ta thào trong gió, nếu ta nhận được sủng ái của Bách Lý Hàn, ta cần gì sợ nữa.
Chương 63: Yến hội (2) Màn đêm buông xuống, cây cổ thụ treo những lồng đèn cung đình hoa lệ. Ánh sáng bắn ra bốn phía, chói sáng như vầng trăng trời. Gió mang theo hương sen, giống như Quỳnh Cung trời. Lưu Sương cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Đại Mi Vũ, mặc dù nàng cực kỳ muốn, nhưng vị trí của mỗi người đều được cố định . Tần phi và gia quyến các đại thần ngồi bên, ngăn bởi bức chướng bằng lưu ly . Tân khách chưa đến, thái giám cung nữ vẫn bận rộn bố trí. bàn trà lưu ly là bình hoa nhiều màu, trong bình cắm hai bông sen chớm nở. Chỉ chốc lát sau, liền có quan viên tụm năm tụm ba đến, dựa theo quan chức phẩm bậc ngồi xuống. Bên trái Lưu Sương là hai tiểu thư còn trẻ, chắc là thiên kim của quan viên nào đó. người mặt hơi dài, diện mạo dịu dàng, người mặt tròn, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Hai nàng mực xì xào bàn tán. Lưu Sương có ý nghe lén, nhưng lời hai người vẫn theo gió chui vào tai. Kỳ quái ở chỗ, các nàng đàm luận phải về sứ thần của Thiên Mạc Quốc, mà là về thái y mới đến thái y viện. Tiểu thư mặt hơi dài, giọng : “Muội tử, muội có biết thái y mới tuấn tú phong lưu tiêu sái thế nào ! Nghe là ……………” đột nhiên đè thấp thanh , thầm vào tai em. Nữ tử mặt tròn nghe xong, kinh dị : “ thế sao? mới vào thái y viện, tần phi trong cung liền tranh nhau ngã bệnh?” Tiểu thư mặt dài đưa tay che môi, nhàng xuỵt tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy cung nữ thái giám vẫn bận rộn bày biện mới nhàng gật đầu : “Là đó ! Nghe Hoàng thượng đối với y thuật của khen ngớt miệng, tối nay Hoàng thượng còn đặc biệt cho phép tham gia yến hội này!” “ vậy sao, vậy lát nữa phải nhìn trộm cái, xem có đẹp trai như lời tỷ !” Nữ tử mặt tròn cực kỳ hưng phấn . Trái tim Lưu Sương thầm bật cười, nghĩ đến thái y viện tòan các ông già, đột nhiên xuất thanh niên tài tuấn, liền trở thành động vật quý hiếm. Nhưng vào lúc này, toàn bộ quan viên đều đứng dậy nghênh đón, Lưu Sương biết là Hoàng thượng tới rồi. Trong lúc nhất thời, nhạc bắt đầu vang lên, bọn quan viên quỳ lạy tung hô vạn tuế, đợi chấm dứt, mới quay về chỗ ngồi. Lưu Sương nâng mắt nhìn, khỏi thất sắc kinh ngạc. Điều khiến Lưu Sương kinh ngạc Hoàng thượng oai nghiêm quí phái mặc long bào, cũng phải hai người cạnh Hoàng thượng là Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng, cũng phải sứ thần Thiên Mạc Quốc, bởi vì xuất của những người này chẳng qua chỉ nằm trong dự đoán của nàng. Nàng kinh ngạc chính là vì nam tử sát sau Hoàng thượng. mặc bộ quần áo gấm màu xanh da trời, thanh u như bầu trời lúc mây. Nét mặt như thu thủy, da như hàn băng, mày đen như mực, môi đỏ như cánh hoa đào. Đôi mắt đen láy như bảo thạch, nhìn vào trong đó thấy thủy quang lay động. Biểu tình mặt đọng như ngọc, nho nhã tuấn mỹ, nhưng lại có nửa phần hủ nho ai oán, trời sinh tiêu sái tự nhiên khiến kẻ khác nhìn đến quên hết tất cả. (hơ hơ, Lưu Sương, nàng lớn lên bên mỹ nam này tại sao lại động lòng với tên Hàn kia) Tiểu thư mặt dài sớm chỉ cho tiểu thư mặt tròn, : “Muội nhìn, chính là !” Tiểu thư mặt tròn mất hồn từ lâu, si ngốc ngóng nhìn. Trái tim Lưu Sương hồi hộp hạ xuống, trong phút chốc biết phản ứng thế nào. Sư huynh vì sao lại vào thái y viện. Phụ thân từng nhiều lần tiến cử vào thái y viện làm ngự y, nhưng đều bị cự tuyệt. sùng bái tự do, nguyện khắp thiên hạ, chữa bệnh cho bá tính nghèo khó, muốn tiến cung bị quan hàm trói buộc. Nhưng mà, vì sao bây giờ lại vào thái y viện? Là vì nàng sao? Sư huynh sao phải làm khổ mình thế chứ! Lưu Sương ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc , trái tim cực kỳ đau khổ. Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng sư huynh, nhiều ngày gặp, dường như gầy hơn trước chút, giữa lông mày cũng thêm mấy phần lo lắng. Hồng Ngẫu đứng sau Lưu Sương hiển nhiên càng kích động hơn , đôi tay rót trà run lẩy bẩy. Chủ tớ hai người biểu khác thường bị Đại Mi Vũ nhận ra, ta ân cần hỏi thăm: “Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?” Lưu Sương lãnh đạm liếc mắt nhìn ta cái, : “ có gì, đa tạ muội tử quan tâm!” muốn để Đại Mi Vũ nhìn ra chuyện gì, đành dời ánh mắt từ người sư huynh chỗ khác, lúc này mới chú ý đến sứ thần Mạc Quốc. Hóa ra là ! Lại nhìn sắc mặt Hoàng thượng cùng các vị đại thần , cực kỳ u ám tối tăm. Thiên Mạc Quốc phái đến Nguyệt Quốc, trong mắt vua tôi Nguyệt Quốc hiển nhiên là nghĩ Mộ Dã căn bản coi vua tôi Nguyệt Quốc ra cái gì. Mà Nguyệt Quốc lại mở tiệc to thế để đón chào, tự nhiên cảm giác được cực kỳ có thể diện. Lưu Sương đối với kia cực kỳ tò mò, nghe hai tỷ muội bên cạnh nghị luận mới biết, này là muội muội của Mộ Dã , Thiên Mạc Quốc – trưởng công chúa Mộ Tịch Tịch. Nghe nam tử Thiên Mạc Quốc trời sinh cao lớn mạnh mẽ, nữ tử cũng dũng mãnh thiện chiến, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Vóc người Mộ Tịch Tịch thon cao , so với nữ tử Nguyệt Quốc cao hơn hẳn cái đầu. người nàng chắc là mặc trang phục dân tộc, cực kỳ hoa mỹ. đầu đội mũ hoa, áo tím mở tà, cổ áo thêu hoa, mơ hồ lộ ra nội sam bên trong. Trường bào ngắn đến đầu gối, đôi giày da hươu đến gối, eo thắt thắt lưng màu đỏ. Bộ quần áo vừa tuấn vừa mỹ lệ. Dung mạo Mộ Tịch Tịch cũng tồi, mặc dù da hơi đen, nhưng mắt sâu mũi cao, môi đỏ mọng, so với nữ tử Nguyệt Quốc thêm chút hào khí cùng hào hiệp.
Chương 64: Mộ Tịch Tịch khiêu chiến Nốt đoạn sư huynh thể tài năng nhé :X Mộ Tịch Tịch trực tiếp tới trước mặt hoàng thượng, cũng quỳ lạy, chỉ cúi người thi lễ, : ” Công chúa Thiên Mạc Quốc – Mộ Tịch Tịch phụng chỉ ý hoàng đế, đặc biệt hướng Thiên triều nhắn nhủ tấm lòng chân thành của chúng ta, chỉ mong hai nước vĩnh viễn giao hảo, vĩnh viễn có can qua!” Hoàng thượng nghe vậy, nét mặt lộ ra ý cười như có như , mặc dù Mộ Tịch Tịch cực thành khẩn. Nhưng mà, với thái độ thèm khát của Thiên Mạc Quốc dành cho Nguyệt Quốc, cho dù người nào cũng thể tin được mấy chữ “Vĩnh viễn giao hảo, vĩnh viễn có can qua” . Nhưng, mặc kệ có tin tưởng hay , lúc này cũng thể đắc tội sứ thần, chỉ có thể lấy lễ đối đãi, thể tổn hại đến uy nghi của Nguyệt Quốc. Lập tức, Hoàng thượng khách sáo mà : “Ở xa tới là khách, công chúa xin mời ngồi vào vị trí !” Đợi tất cả tân khách ngồi vào vị trí xong xuôi, rượu ngon món ngon liền được bày ra. Có tiếng nhạc vang lên, đôi cung nga mặc sa y, khẽ múa. Mỹ vị trân hào, ẩm nhạc cùng ca múa uyển chuyển, vô cùng đẹp đẽ phồn hoa. Rượu qua ba lượt, Mộ Tịch Tịch đột nhiên đứng lên : “Nghe nam tử quý quốc đều là võ nghệ siêu quần, nữ tử đều tinh thông cầm kỳ thi họa, lần này đến đây, Hoàng thưởng của ta đặc biệt dặn dò phải tham khảo phen. biết Hoàng thượng có thể đáp ứng !” Lời vừa ra, tất cả đều xôn xao. Lời của Mộ Tịch Tịch có chút cuồng vọng, dường như hoàn toàn đem Nguyệt Quốc để vào mắt. Ai cũng biết ý tứ của mấy lời đó là khiêu chiến. Đường đường Trung nguyên Nguyệt Quốc, thể để nàng ta coi thường được. Hoàng thượng nhíu mày, trầm giọng : “ biết công chúa muốn tham khảo thế nào?” Mộ Tịch Tịch cười duyên : “Hôm nay trong bữa tiệc, nên động võ, cho nên chúng ta đấu văn thế nào.” Dứt lời, vỗ tay ba tiếng, mấy thị nữ đứng sau chậm rãi ra, trong tay đều cầm đèn lồng màu đỏ. thị nữ khác đưa cây cung lớn cho Mộ Tịch Tịch. Mộ Tịch Tịch : “Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho người rút mũi nhọn tên ra, tỷ thí tài bắn cung được ?” Trong tay nàng chỉ có cung, có tên . Bởi vì vào cung được phép mang theo vũ khí . Hóa ra là muốn thi bắn cung, người Thiên Mạc Quốc ai nấy đều thành thạo cỡi ngựa bắn cung, người Nguyệt Quốc mặc dù có nhiều người biết bắn cung, nhưng có nghĩa là có người giỏi. Hoàng thượng lập tức lệnh cho thái giám lấy hơn mười mũi tên đến, rút đầu nhọn, dùng vải thô màu đỏ bọc đầu. Mấy thị nữ xa hơn trăm bước treo đèn lồng lên cây. Trong bóng đêm, mấy quầng sáng lung lay lắc lắc trong gió. Mộ Tịch Tịch cùng lúc cầm ba mũi tên giương lên cung, giơ cung, nhắm vào, buông tay bắn ra ngoài. Nghe được tiếng mũi tên xé gió lao , ba quầng sáng cùng lúc tắt ngấm. Kỳ nếu có bắn trúng ba cái đèn lồng bằng ba mũi tên cũng có gì đặc sắc. Nhưng Mộ Tịch Tịch bắn lúc ba mũi tên, theo ba hướng khác nhau, tất cả cùng trúng mục tiêu. Huống chi, đèn lồng còn đong đưa chứ cố định. Nếu mà Nguyệt Quốc cũng tìm người, làm điều giống như Mộ Tịch Tịch, ba tên phát, đồng thời bắn trúng đèn lồng, chưa chắc tìm ra. Nhưng mà, như vậy, cũng tính là thắng, chỉ có thể xem như đánh tay đôi mà thôi. Lưu Sương đối với Mộ Tịch Tịch thầm than thở, nữ tử này, tài bắn cung rất cao, là nữ trung hào kiệt. Nếu mà nàng cũng có thân võ nghệ, sớm rời khỏi vương phủ rồi. Đáng tiếc là, nàng đem tất cả trí thông minh dồn vào y thuật, đời này, chẳng còn hi vọng trở thành hiệp nữ. Tập trung nhìn phía trước, thấy Hoàng thượng nhíu mày, nhìn về phía Bách Lý Hàn. Bách Lý Hàn nhăn mặt, thản nhiên lắc đầu, có thể bắn cùng lúc ba mũi tên, bắn trúng đèn lồng, nhưng mà như vậy cũng tính thắng, huống chi đối phương chỉ là . Trong lúc nhất thời, khí lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng thượng có chút hổ thẹn. Đoạn Khinh Ngân đột nhiên đứng lên, hướng Hoàng thượng thi lễ : “Hoàng thượng , xin hãy để vi thần thử lần!” Hoàng thượng thấy Đoạn Khinh Ngân đứng dậy, cực kỳ vui mừng gật đầu. sớm nghe đồ đệ của Bạch Lộ y thuật rất cao, hơn nữa võ nghệ cũng tồi, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt. Bách Lý Hàn nghe vậy thần sắc cứng đờ, sắc mặt có chút trầm, đôi mắt chuyển hướng nhìn Lưu Sương. Cách Lưu Ly chướng, Lưu Sương biết thể nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn cứ giật mình. Cảm giác toàn thân từ xuống dưới như bị nhìn thấu. Rất hiển nhiên, Bách Lý Hàn biết Đoạn Khinh Ngân là sư huynh của Lưu Sương. Lưu Sương nhìn sư huynh bình tĩnh ra ngoài, trong lòng có chút nghi hoặc. Với những gì nàng biết về sư huynh, sư huynh vốn là người bình tĩnh, phải loại người thích khoe khoang. lẽ sư huynh vì thể diện của Nguyệt Quốc sao? Lưu Sương biết phải thế! Đoạn Khinh Ngân thản nhiên tới, bộ lam y phiêu lãng trong gió, rất là hào hiệp. đến bên Mộ Tịch Tịch nhận cung. Mọi người đều khẩn trương nhìn , biết viên quan ngự y này có cách gì thắng được Mộ Tịch Tịch. Đoạn Khinh Ngân thản nhiên mỉm cười, vứt tên xuống đất, dùng giày giẫm lên, sau đó khom lưng nhàng gập lại, mũi tên liền bị bẻ cong. Mọi người biết Đoạn Khinh Ngân làm cái gì, nhất thời lạnh ngắt như tờ. Đoạn Khinh Ngân giương tên lên cung, giơ cung kéo tên, nhắm vào. Trong nháy mắt, dường như ai nấy ngừng thở, toàn bộ bữa tiệc tiếng động. Ánh mắt mọi người đều bị lam y công tử này hấp dẫn. Trái tim Lưu Sương nảy lên tận cổ. Nàng chưa bao giờ biết sư huynh võ nghệ cao thế nào, lại càng biết tài bắn cung của sư huynh như thế nào. Sư huynh thắng sao? Trong yên tĩnh, tay áo Đoạn Khinh Ngân tung bay theo gió, phát ra thanh lay động. Mái tóc đen bị gió thổi tung, tung bay trán, cực kỳ mị hoặc. nheo con mắt đen láy, thần sắc cực kỳ chăm chú, chợt buông tay. tiếng vang khác thường vang lên, mũi tên lao theo hình vòng cung, trong nháy mắt, ba lồng đèn như hồ lô ngào đường xâu que, lần lượt tắt ngấm. (đập bàn cổ vũ, còn lời nào để ) Trong lúc nhất thời, mọi người giật mình kinh ngạc. Sau lúc lâu, mới phản ứng được, thanh ủng hộ vỡ òa. Rất hiển nhiên là Đoạn Khinh Ngân thắng Mộ Tịch Tịch rồi. người lấy cỡi ngựa bắn cung làm thể diện quốc gia, lại thua trong cuộc thi bắn cung, có chút mất mặt. Mộ Tịch Tịch dường như hài lòng, xoay người tới trước mặt hoàng thượng, nhìn ao hoa sen, : “Ánh trăng đẹp thế này, là rất động lòng người, biết Hoàng thượng có thể mời người vẽ tranh, người đánh đàn cho ta được mở rộng tầm mắt về cảnh đẹp Giang Nam . Nghe nữ tử quý quốc cầm kỳ thi họa hết sức am hiểu, biết có thể trong thời gian khúc đàn, hoàn thành bức họa!” Lời này vừa ra, mọi người lại á khẩu lần nữa, hôm nay Mạc Quốc công chúa dường như nhất định phải làm mất mặt Nguyệt Quốc. Trong thời gian khúc đàn, làm sao có thể vẽ xong bức tranh. Vẽ tranh vốn là chuyện tinh tế bậc nhất, giống như xăm hình, đòi hỏi rất nhiều công phu . Công chúa man di này biết từng vẽ tranh bao giờ chưa. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Mộ Tịch Tịch chịu bỏ qua: “Nếu mà nữ tử quý quốc đều là tài nữ , vậy bổn công chúa chỉ điểm người, tin là vẽ tồi.” Dứt lời, ngón tay ngọc nhấc lên, chỉ thẳng vào Lưu Sương.
Chương 65: Vẽ tranh Lưu Sương hơi nhăn mặt, tại sao lại trùng hợp như vậy, cứ thế chỉ thẳng vào nàng. Nhưng nàng ngồi nhúc nhích, vì vậy chắc chắn là công chúa chỉ vào nàng, tuy vẽ tranh đối với nàng mà , cũng phải là việc khó, nhưng, nàng nguyện ý phô diễn. “Chính là ngươi, Trữ Vương Vương phi. Thân là Vương phi, chắc chuyện này làm khó ngươi, thỉnh Vương phi cho ta được đại khai nhãn giới lần.” Mộ Tịch Tịch tiếp tục , ngữ khí cực kỳ ngạo mạn. những lời này ra, Lưu Sương làm sao có thể làm như liên quan đến mình nữa. Cũng chỉ muốn nàng lên đài rồi, nhưng mà, nàng rất kỳ quái, Mộ Tịch Tịch này tại sao lại ràng thân phận của nàng vậy. Cách tầng Lưu Ly chướng, đáng lẽ là thể thấy được nàng. Ngay cả nhìn thấy nàng cách ràng, cũng chưa chắc biết thân phận của nàng như thế! Đại Mi Vũ nghe vậy, nhợt nhạt cười, : “Với tài hoa của tỷ tỷ, chắc chắn làm cho Mạc Quốc công chúa thua cách tâm phục khẩu phục, tăng thêm thể diện của chúng ta. Khiến ta thể xem thường nữ tử Nguyệt Quốc chúng ta! Tỷ tỷ nhanh !” Lưu Sương thản nhiên liếc mắt nhìn ta cái, mặc dù lời ta có vẻ chân thành, nhưng Lưu Sương nghe ra chút ý tứ hả hê khi người gặp họa. Chắc ta đinh ninh trong đầu là Lưu Sương làm được. Đúng thế, trong mắt người thường, chuyện này đúng là khó như lên trời. Trong thời gian khúc đàn, vẽ bức tranh chấm phá truyền thần có thể, nhưng phải vẽ ra ràng ao sen dưới ánh trăng, phải là người phi thường mới làm được. Nhưng mà, Đại Mi Vũ tuyệt đối ngờ, Lưu Sương chính là loại người phi thường đó. Từ , Lưu Sương trừ trái tim say mê y thuật, chỉ thấy hứng thú với đánh đàn vẽ tranh. Nàng vốn chăm chỉ cần cù, đối với kỹ nghệ, học thôi, nếu học nhất định phải có thành tựu mới can tâm. Sư huynh vì thế toàn trêu nàng dai như đỉa đói. Nàng vẫn nhớ mùa đông năm ấy, vì muốn vẽ bức Nhất Thụ Hàn Mai, ngày nào nàng cũng xông pha gió rét đạp tuyết tầm mai, từ khi cây mai mới có nụ, mãi cho đến khi hoa nở hết cả. Hoa mai chỉ nở trong nháy mắt, khoảnh khắc cánh hoa rụng xuống, nàng nhìn rất kĩ, ghi nhớ trong lòng. Đến khi đặt bút, bút tùy ý di chuyển, bức tranh được hoàn thành trong thời gian cực nhanh. Ao sen càng chẳng có gì để , Lưu Sương sen đến phát cuồng, từ đến giờ vẽ hoa sen chưa được ngàn bức cũng phải đến chín trăm. Mặc dù có thể đáp ứng lên đài biểu diễn, Lưu Sương vẫn như cũ có chút khó xử, biết là có nên tiếp nhận lời khiêu chiến này hay . Còn chần trừ, thái giám thân tín của Hoàng thượng đến, truyền lời : “Trữ Vương phi, Hoàng thượng truyền lời, thỉnh người vô luận thế nào cũng ra đáp ứng, vẽ đơn giản chút cũng được, đừng để công chúa dị quốc xem thường Nguyệt Quốc chúng ta.” Trái tim Lưu Sương rất ràng, nếu nàng làm được, ngay cả trong trường hợp có người làm được cũng tính là có thể diện. Bởi vì, Mộ Tịch Tịch đả chỉ điểm nàng, còn ai cũng làm được. Đại Mi Vũ ôn nhu khẽ cười : “Tỷ tỷ đáp ứng , chuyện này can hệ với thể diện thiên triều chúng ta đấy!” Lưu Sương biết dụng ý Đại Mi Vũ, đơn giản là chỉ muốn nhìn nàng lòi mặt xấu mà thôi. Đáng tiếc thể khiến ta như nguyện. Lập tức thản nhiên cười, theo thái giám truyền lời, ra ngoài. Mơ hồ nghe thấy sau lưng xì xào bàn thán, đại khái là nàng làm được . Gian ngoài đèn đuốc sáng hơn bên kia Lưu Ly chướng chút, Lưu Sương nhanh nhẹn bước , giống như đóa sen trắng trong ao sen, thanh tịnh bất nhiễm, tĩnh dật xuất trần. Nàng nhanh nhẹn tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ lạy thi lễ. “Trữ Vương phi, trong thời gian khúc nhạc, con có thể vẽ được bức tranh ao sen dưới trăng .” Hoàng thượng cao giọng hỏi. “Bẩm Hoàng thượng, khúc nhạc có khúc dài khúc ngắn, biết công chúa chọn khúc nhạc nào?” Lưu Sương cũng cân nhắc phen. Mộ Tịch Tịch nhàng nhướng mày : “ vậy …………. Tảo Nga Mi …………. là được rồi!” Thanh của công chúa có chút lạnh lùng, đôi mắt đen láy thâm u ràng đánh giá Lưu Sương từ xuống dưới phen, con ngươi tràn ngập kiêu căng, thần sắc ngạo mạn. Dựa vào trực giác của nữ tử, Lưu Sương phát giác Mộ Tịch Tịch đối với nàng có loại địch ý. Khúc nhạc ta chọn, chỉ có ba đoạn, công bằng mà , là khúc nhạc ngắn . Lòng háo thắng của Lưu Sương đột nhiên nảy lên, thản nhiên : “Hoàng thượng, Lưu Sương nguyện ý thử lần!” Lưu Sương vừa thốt xong, cặp mắt thâm thúy thanh u của Bách Lý Hàn lên sững sờ. Hoàng thượng khẽ mỉm cười tán thưởng, mặc kệ có vẽ được hay , Lưu Sương có can đảm nghênh chiến, tồi rồi. Lập tức truyền lệnh xuống, các tiểu cung nữ bắt đầu chuẩn bị, chỉ chốc lát liền đẩy ra bình phong trắng như tuyết. “Ai đánh đàn?” Hoàng thượng thản nhiên hỏi tiếng. Thần sắc Bách Lý Hàn ngưng trọng, chậm rãi tựa vào lưng ghế, con ngươi đen sắc bén , trong ánh nến, người khác nhìn thấy nữa. Ở sâu trong nội tâm suy nghĩ, nếu nàng đề nghị đánh đàn, miễn cưỡng đáp ứng nàng. (chảnh quá =. Lưu Sương thản nhiên đưa mắt lướt qua mặt , tiếng nào. Mộ Tịch Tịch lạnh lùng : “Vị công tử vừa rồi rất có tài bắn cung, biết cầm kỹ thế nào.” Hoàng thượng nghiêng đầu : “Đoạn khanh gia, có thể đánh đàn !” Từ khi Lưu Sương xuất , đôi mắt Đoạn Khinh Ngân vẫn mực dán lên vết sẹo mặt Lưu Sương. Sâu trong đáy lòng dường như có cái gì vỡ vụn ra, làm khó chịu đến cực điểm. Con mắt luôn thâm u bình tĩnh giờ tràn ngập thương và đau lòng. Lúc này nghe Hoàng thượng hỏi, cuống quít thu hồi thâm tình trong mắt, đứng dậy. “Bẩm Hoàng thượng, thần đối với cầm kỹ chỉ biết ít, nguyện ý vì Vương phi tấu nhạc!” Thanh của , trong ưu nhã lộ ra lãng triệt. Đôi mắt lơ đãng đảo qua mặt Bách Lý Hàn , hào hùng nghiêm túc bắn ra quang mang, dung nhan ôn hòa tuấn dật trong mơ hồ xuất ý muốn giết người rồi lại biến mất rất nhanh. “Thế là tốt rồi!” Hoàng thượng mỉm cười với Đoạn Khinh Ngân gật đầu đáp ứng. Đoạn Khinh Ngân bắn cung thắng Mộ Tịch Tịch, nếu lại biểu diễn cầm kỹ thắng ta, nhất định làm Mộ Tịch Tịch thất bại thảm hại. Trong nhất thời , Hoàng thượng quên mất cầm kỹ của con trai mình cũng tệ . Lưu Sương ngờ sư huynh vì mình diễn tấu, ngày thường hai người thường xuyên hợp tác, sớm phối hợp rất ăn ý , sư huynh ra tay, chiến thắng là chuyện cần nghi ngờ. Nội tâm vui mừng, Lưu Sương khẽ cười yếu ớt, dưới ánh sáng của vầng trăng và đèn cung đình , như có như , cực kỳ thanh lệ uyển mỵ. Nụ cười này làm thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, sắc mặt mặc dù vẫn lạnh như băng như trước, nhưng trong đôi mắt thâm thúy , lóe lên tức giận. Lưu Sương thản nhiên tới trước tấm bình phong với phong thái bình tĩnh, Đoạn Khinh Ngân cũng thản nhiên ngồi trước cây đàn. Chuẩn bị an bài xong, Đoạn Khinh Ngân đưa tay, chuỗi tiếng đàn dật ra. Trong lúc nhất thời tiếng đàn trong veo, vang lên trong đêm tĩnh mịch. Ánh trăng sáng tỏ, hòa cùng tiếng đàn. Sóng nước chập chờn theo tiếng đàn. Hương sen thơm ngát, tràn ngập cùng tiếng đàn. Tiếng đàn, say bóng đêm, say lòng người. Lưu Sương vẽ tranh theo tiếng đàn của sư huynh. Đoạn đầu “Tảo Nga Mi” du dương thư hoãn , Lưu Sương vẽ những chi tiết trước. Đứng ở trước tấm bình phong, nâng bút lên, lướt qua thủy mực, điểm nhị vàng lên tấm lụa trắng. Tiếp theo vẽ hoa vẽ lá, mà dùng màu trắng, vẽ lên vài mỹ nhân xa xa. Rồi sau đó, chấm lên mực đỏ, vẽ hành lang tinh tế gần đó. Mọi người nhìn mà sững sờ, có vài người bắt đầu cười nhạt, nhất là Đại Mi Vũ , ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhìn thấy khúc nhạc sắp hết, Lưu Sương bông sen cũng chưa vẽ. Chẳng lẽ trong tranh có hoa sen? Bách Lý Hàn mặc dù thần sắc vẫn trong trẻo lạnh lùng dáng vẻ thản nhiên, nhưng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, đôi mắt lên lo lắng. Đoạn Khinh Ngân chỉ cười nhạt, thấy Lưu Sương vẽ xong những chi tiết phụ, đột nhiên năm ngón tay lướt vòng, tiếng đàn chuyển từ chậm sang nhanh, phồn dần dần tăng, nhịp càng dồn dập. Tiếng đàn hào hùng mang theo kim qua thiết mã, như vó ngựa phi nước đại. Động tác Lưu Sương cũng nhanh theo tiếng đàn, bắt đầu lướt rất nhanh, khẽ chấm vào mực, như khiêu vũ bức bình phong. Trong lúc nhất thời, mọi người căn bản là nhìn thấy nàng vẽ cái gì, chỉ nhìn thấy tay áo nàng như đám mây bay trời, như thơ như mộng. About these ads
Chương 66: Địch ý Cả bữa tiệc, trong phút chốc yên tĩnh giống như nơi bóng người, chỉ có bàn tay khiêu vũ, cùng tiếng đàn tranh réo rắt. Cuối cùng, tiếng đàn dừng lại, mọi thanh đều câu tịch, chỉ có thanh phong minh nguyệt làm bạn với tiếng nước róc rách. lúc lâu sau, mọi người mới hồi phục sau cơn khiếp sợ, đến khi nhìn tấm bình phong, càng ngợi khen dứt miệng. ao nước trong mênh mông sóng vỗ, lá sen xanh biếc xoe tròn như ảo mộng. Ánh trăng lãng đãng, tuôn rơi những đóa bạch liên như điêu khắc từ ngọc, thanh lệ kiều mỵ. Cạnh ao sen là hành lang quanh co uốn khúc, cây cầu đá màu đỏ bắc qua ao sen, trong ao thuyền đánh cá hát khúc trăng khuya. luyện thư pháp, nụ cười trong suốt, tay áo bay trong gió. đôi uyên ương hí thủy, nằm lá sen cùng nhau vào giấc mộng. Công bằng nhận xét, bức tranh này vô cùng sinh động. hoa lá, chập chờn động lòng người, đẹp đến câu hồn. Đẹp hơn chính là cảnh trong bức tranh, khiến người xem kiềm chế được chỉ muốn bước vào thế giới trong tranh. “Tốt! Tốt! Đàn hay, bức tranh cũng rất đẹp, làm Trẫm cũng đại khai nhãn giới.” Hoàng thượng tán thưởng , lập tức truyền gọi thái giám thân tín, thưởng cho Lưu Sương và Đoạn Khinh Ngân rất nhiều loại giấy quí hiếm và bút mực. Hai người thi lễ nhận phần thưởng, Đoạn Khinh Ngân chậm rãi về chỗ ngồi của mình. Lưu Sương lẳng lặng đứng ở trước tấm bình phong, sắc mặt sắc tĩnh dật như sen, đối mặt bức tranh của chính mình, có chút con hát mẹ khen hay nào, nàng thản nhiên thi lễ : “Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!” Mộ Tịch Tịch đứng dưới lồng đèn, xem đến ngây người từ lâu, con ngươi đen láy lên sợ hãi. Quay đầu nhìn Lưu Sương, kiêu căng khinh thường trong mắt còn, nhưng lại tăng thêm ghen ghét. “Bức tranh của Vương phi làm Tịch Tịch đại khai nhãn giới, là bội phục. biết Vương phi có thể tặng bức tranh này cho Tịch Tịch .” Trong giọng Mộ Tịch Tịch, còn ngạo mạn kiêu căng, mà là tâm thán phục. Lưu Sương khẽ gật đầu, nàng hết sức thích Mạc Quốc công chúa, cảm giác được nàng ấy mặc dù cao ngạo ngang ngược, nhưng là người thẳng thắn, vui vẻ giận dữ đều hết mặt. Lập tức, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng gật đầu : “Nếu công chúa thích, vậy tặng công chúa!” cung nữ gỡ bức tranh xuống, đưa vào tay Mộ Tịch Tịch. Tịch Tịch vui vẻ tiếp nhận bức tranh, đưa cho thị nữ đằng sau. Lại lấy ra Cáp Đạt màu trắng, : “Đây là Cáp Đạt để biểu lộ lòng hữu hảo của chúng ta, ta cùng với Vương phi mới gặp mà như quen, ta đặc biệt tặng cho Vương phi. Xin vui lòng nhận cho!” Đối với tập tục của thảo nguyên , Lưu Sương có biết chút, biết Cáp Đạt này tượng trưng cho hữu nghị. Thản nhiên cười, đưa tay tiếp nhận, lui xuống. Trăng ngả về tây, trời rất tối. Mọi người dùng cơm xong, bữa tiệc đến hồi kết thúc, đợi Hoàng thượng hoàng hậu cáo lui xong, các đại thần cũng tụm năm tụm ba trở về. Lưu Sương ngồi sau Lưu Ly chướng, muốn cùng sư huynh nhìn nhau cái, nhưng thân ảnh lam y phiêu lãng của sư huynh mất dấu tự lúc nào, ngay cả vị trí của Bách Lý Hàn cũng trống trơn. Bọn họ biến mất nhanh. Kỳ Lưu Sương suy nghĩ rất nhiều về xuất của sư huynh, nhất định là muốn cứu nàng ra . Nhưng mà, nàng biết, đó chỉ là vọng tưởng, sư huynh làm việc, luôn luôn cẩn thận. Tình huống lúc này, phải thời cơ thích hợp để cứu nàng. Đại Mi Vũ nhìn thấy bộ dạng Lưu Sương chờ mong tương vọng, dịu dàng hỏi han: “Tỷ tỷ chờ ai sao? Vương gia truyền lời, là cứ hồi phủ cần chờ , chúng ta tự trở về. bằng chúng ta cùng nhau thôi!” Lưu Sương quay đầu nhìn Đại Mi Vũ áp tay lên mặt cho ấm, thản nhiên : “Ah, cần, muội về trước !” Đại Mi Vũ cảm thấy hứng thú, nét mặt có chút tức giận, vẫn mỉm cười, : “Vậy tỷ tỷ phải bảo trọng, muội muội trước.” Dứt lời, mang theo hai nha hoàn là Hoa Kiều và Nguyệt Nghiên, thướt tha . Cho đến khi mọi người hết, Lưu Sương và Hồng Ngẫu mới bộ đến bên xe ngựa. Trong đình bên cạnh ao, Bách Lý Hàn hờ hững mà lẳng lặng đứng đó. Gió đêm thổi tới, làm sợi tóc trán bay. Ánh mắt mực dán vào bóng hình xinh đẹp thướt tha bước , từ đáy mắt xuất những tình cảm phức tạp. Cho đến khi bóng hình mảnh mai ngồi lên kiệu rời , mới phục hồi tinh thần lại, nhìn ao nước trong sóng vỗ. Gió đảo qua, mặt ao xao động, bóng trăng vỡ tan, những bông hoa sen như nhảy múa trong gió. Trong đầu ngừng ra bóng hình xinh đẹp của Lưu Sương khi vẽ tranh, khuôn mặt quan tâm hơn thua, chê khen nóng nảy, khắc sâu trong lòng . Đẹp tĩnh lặng như sen, khí chất cao khiết. Đấy mới là nàng. Nàng thực vì ghen mà hủy dung Đại Mi Vũ sao? bỗng nhiên phát , sai lầm rất nhiều. Sương đêm lạnh lẽo, đột nhiên nhớ tới lam y công tử ban nãy, nghĩ đến vừa rồi bọn họ kẻ đánh đàn người vẽ tranh, phối hợp vô cùng ăn ý, trong lòng đột nhiên xuất ngọn lửa. là sư huynh của nàng, hai người bọn họ có phải sớm khuynh tâm tương hứa (là cả hai cùng nhau), đây là lí do khiến nàng đòi rời chăng! Mới vừa rồi nàng lưu luyến, đến khi thể ở lại nữa mới chịu rời . Bộ dạng ngóng trông, chắc hẳn là chờ sư huynh của nàng. Ngọn lửa trong lòng càng lúc càng lớn, còn xuất cảm giác chua xót. Vốn dĩ, quyết định cho nàng rời , hôm nay dường như lại có lí do để đổi ý. “Các ngươi có nghe giang hồ có nhân vật nào tên là Đoạn Khinh Ngân chưa?” lạnh giọng hỏi. Trương Tá và Lý Hữu đừng phía sau , lục lọi trí nhớ lúc, hồi lâu : “Vương gia, giang hồ chưa bao giờ nghe đến tên đấy.” Bách Lý Hàn khẽ cười lạnh nhạt, : “Tra ra thân phận của !” Công phu tuyệt thế như vậy, Đoạn Khinh Ngân quyết phải là thân phận của . chừng có thân phận khiến ai ai cũng kinh hoàng. Nhưng mà, điều khiến Bách Lý Hàn nghi hoặc chính là, tuyệt thế nhân vật như vậy, vì sao lại bình thản làm đồ đệ của ngự y Bạch Lộ, chẳng lẽ chỉ vì học y? Với tài hoa của , vì sao tình nguyện làm ngự y nho ? lắc đầu, chân tướng việc quyết phải như thế! Bằng trực giác của , cảm thấy Đoạn Khinh Ngân có địch ý với , tối nay, biểu của Đoạn Khinh Ngân, dường như tất cả đều dùng để khiêu khích . Bởi vì sao? Là bởi vì nàng sao? Trong lòng kéo tới trận cáu kỉnh, Bách Lý Hàn đột nhiên xoay người ra khỏi đình. Trương Tá Lý Hữu yên lặng theo đuôi , mơ hồ cảm thấy có hàn ý tỏa ra từ người Bách Lý Hàn tràn ngập trong khí.