Chương 57: Sư huynh gửi thư Trong ánh tịch dương, từng đám mây cũng bị nhuốm đỏ, thê lương như máu nhuộm bầu trời. Bên trong phòng ánh sáng sâu kín thầm, gương đồng phản chiếu gương mặt tính là tuyệt mỹ, lại có vết thương, uốn lượn làn da. Đây là vết thương lưu lại cho nàng, rất sâu, rất dài, rất đau. Nhưng mà, lòng của nàng, càng đau đớn hơn thế, bởi vì lòng nàng chịu nhát dao, so với với vết thương này càng sâu hơn , càng dài hơn , càng đau đớn hơn, cả đời này cũng chẳng thể lành lại. Nàng cầm chiếc khăn lông sạch , cẩn thận lau máu khô đọng lại miệng vết thương. còn vết máu, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, vết thương thâm đen. Vẫn biết lạnh lùng, lại ngờ trái tim tàn nhẫn đến vậy. Tàn nhẫn xuống tay với nàng đến vậy. vô tình là hữu tình! Nàng đột nhiên nhớ tới quẻ thẻ nhân duyên trước kia. là buồn cười, nàng nhìn ra tình ở chỗ nào, xem ra, quẻ thẻ là tin được . Hồng Ngẫu và Khinh Y Tiêm Y đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn Lưu Sương rửa sạch vết thương. Vẻ mặt của nàng cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đó, dưới ánh tà dương, tối tăm như màn đêm thăm thẳm. Rửa sạch xong, nàng bắt đầu bôi thuốc trị thương. Nàng muốn xóa sạch vết thương này, phải vì muốn bảo tồn dung nhan, mà là vì muốn xóa sạch dấu vết của . Sau đó, nàng lấy ra cây kim, đâm thẳng vào vết sẹo hình trăng khuyết. Vết sẹo này là ấn ký nàng vì mà lưu lại, nhiều năm như vậy, nàng chưa từng xóa bỏ, hôm nay nàng muốn nó hoàn toàn biến mất. Kim châm chấm lên mực đỏ, đâm vết sẹo hình trăng khuyết thành đóa hồng mai lãnh diễm, tại cổ tay nàng, nở rộ rất đẹp mắt. Giống như con người nàng, lãnh ngạo mà trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngày thứ hai, trong phủ náo nhiệt hẳn lên, bởi vì Bách Lý Hàn quyết định ba ngày sau nạp trắc phi. Trong lúc nhất thời, toàn bộ hạ nhân trong phủ trở nên vô cùng bận rộn. Giăng đèn kết hoa, dán những chữ song hỉ màu đỏ, treo hồng trù. Vui mừng lời nào có thể diễn tả, náo nhiệt lời nào có thể diễn tả. Chỉ có Thính Phong Uyển, vẫn yên tĩnh như trước. Bởi vì vị trí của Thính Phong Uyển vô cùng hẻo lánh, cho nên náo nhiệt thế nào cũng vọng đến đây. Lưu Sương lẳng lặng ngồi dưới hành lang, tay cầm quyển y thư, nhìn có vẻ rất nhập thần. Bóng cây chập chờn chiếu người nàng, khiến nàng có vẻ trầm tĩnh. Nàng dường như bị ảnh hưởng bởi chuyện Bách Lý Hàn nạp phi . Hồng Ngẫu lặng lẽ tới, nhìn từ trái qua phải, biết người nào, móc từ trong tay áo ra phong thư, đặt bên cạnh Lưu Sương. Lưu Sương nghi hoặc cười cười, biết Hồng Ngẫu lại bầy trò gì mà phải thần thần bí bí như vậy. Đến khi mở thư, nhìn thấy nét chữ phiêu dật hào hiệp của sư huynh đập vào mắt. Lòng nàng nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa trào ra. Thư sư huynh viết, biết chuyện Bách Lý Hàn nạp trắc phi, nhanh chóng đường trở về. Biết Bách Lý Hàn làm trái tim Lưu Sương tổn thương sâu sắc , cho nên, nếu như Lưu Sương quyết định rời khỏi vương phủ, phái người tiếp ứng cho nàng rời . Thời gian hành động chính là buổi tối ngày Bách Lý Hàn nạp trắc phi, bởi vì khi đó, trong phủ vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ , đông đúc hỗn tạp, hành động dễ dàng hơn. Xem xong thư của sư huynh, trái tim Lưu Sương đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng rốt cục có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi thương tâm này, rời khỏi con người làm nàng thương tâm. Nếu vứt bỏ tình cảm của nàng như rác, nàng cần gì phải tiếp tục lưu luyến . Từ nguyện vọng của nàng là hết thiên hạ, chữa bệnh cho người, khiến y thuật của mình có ích cho đời. Nàng muốn giam cầm bản thân trong chiếc lồng son vương phủ. Nàng muốn bước thiên sơn vạn thủy, xem hết cảnh đẹp nhân gian. Mơ hồ thanh sơn, mịt mờ vụ biển, là giấc mộng hàng đêm của nàng. Hôm nay cầm trong tay thư của sư huynh, nàng dường như cảm giác luồng gió tự do thổi qua nàng, đôi mắt ràng sáng lung linh, dưới ánh mặt trời, lộ ra những tia sáng chói mắt. Bộ dạng kinh hỉ của Lưu Sương, làm cho Hồng Ngẫu vui vẻ, Hồng Ngẫu biết mình làm chuyện sai lầm. Nhìn thấy Bách Lý Hàn thương tổn tiểu thư, Hồng Ngẫu lại chẳng thể giúp gì. Hồng Ngẫu biết dược xoa vẫn phụng mệnh công tử bảo vệ tiểu thư, cho nên thầm gửi tin Bách Lý Hàn nạp trắc phi cho , ngờ nhanh như thế nhận được thư của công tử. Có thể thấy được, trong mắt Đoạn công tử, tiểu thư vô cùng quan trọng . “Tiểu thư, người quyết định rời sao?” Hồng Ngẫu biết còn hỏi. Lưu Sương gật đầu, đưa lá thư cho Hồng Ngẫu, dặn dò Hồng Ngẫu lập tức thiêu hủy. “Hai ngày tiếp theo phải cư xử bình thường, thể lộ ra bất cứ chân tướng gì. Đừng để Khinh Y và Tiêm Y nhìn ra, dù sao các nàng cũng là nha hoàn của Bách Lý Hàn .” Hồng Ngẫu liên tục gật đầu, tuy Khinh Y và Tiêm Y coi tiểu thư là Vương phi, đối với tiểu thư cực kỳ kính trọng, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, hai người bọn họ nhất định đứng về phe Bách Lý Hàn. Đêm nay, Lưu Sương mang theo nụ cười vào giấc mộng , trong mộng, nàng dường như trông thấy thanh sơn lục thủy vẫy gọi nàng.
Chương 58: Dâng trà Thời gian ba ngày, tuy là lâu lắm, nhưng ra lại rất dài. Mỗi ngày, Lưu Sương nếu ngồi dưới hành lang đọc sách, cũng là đánh đàn dưới trăng. Trong lòng thản nhiên chờ đợi, chờ đợi thời gian rời tới nhanh chút. Rốt cục, ngày Bách Lý Hàn nạp trắc phi tới. Sáng sớm, vương phủ bắt đầu náo nhiệt, ngay cả Thính Phong Uyển cũng còn được yên tĩnh, nghe thấy đàn sáo đưa đến đưa đến từ xa . Tuy Lưu Sương bị cấm túc tại Thính Phong Uyển, thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể tưởng tượng hôn lễ này phô trương như thế nào, so với hôn lễ sai lầm với nàng, chắc chẳng kém miếng nào. Bởi vì ở trong lòng , Đại Mi Vũ mới là chính phi chân chính. Theo lý thuyết, hoàng tử nạp phi, phải là nữ tử xuất thân trong sạch, vốn dĩ là cho phép lấy nữ tử xuất thân thanh lâu . Nghe , Bách Lý Hàn cho Đại Mi Vũ danh phận tiểu thư, hình như là để Đại Mi Vũ nhận Ngự Sử đương triều Hàn Úy làm nghĩa phụ. Đại Mi Vũ có thể là bước lên trời, những trở thành trắc phi của Bách Lý Hàn, còn có nhà mẹ đẻ hiển hách. Nhưng mà, ngay cả như thế, thái hậu đối với chuyện nạp Mi Vũ làm trắc phi vẫn vô cùng bất mãn. Hôm qua còn triệu Lưu Sương vào cung thương nghị, nhưng mà, xem vẻ mặt Lưu Sương lạnh nhạt vô vị, thái hậu cực kỳ đau lòng. Bà đoán được Bách Lý Hàn làm trái tim Lưu Sương tổn thương sâu sắc, khỏi lắc đầu, cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể vô lực nhìn trời. Lưu Sương kéo tay áo, mang bình nước, tưới nước cho cây cối trong sân. Đột nhiên pháo nổ vang trời, trống kèn điếc tai, chắc là Đại Mi Vũ vào cửa rồi. Hôm qua ta tới nhà Hàn Ngự Sử, hôm nay được đón vào phủ từ nhà Hàn ngự sử . Lưu Sương thản nhiên cười cười, rốt cục cưới được mà thương như nguyện ước của . Vốn tưởng rằng có thể an tĩnh ở trong Thính Phong Uyển, thể ngờ Bách Lý Hàn hoàn toàn chịu buông tha nàng. Trương Tá dẫn theo mấy người thị nữ đến. “Vương phi, Vương gia thỉnh Vương phi đến tiền điện dự lễ!” Khi Trương Tá lời này cực kỳ mất tự nhiên, kỳ tâm lý của cũng được tự nhiên. Bạch Vương phi từng cứu mạng của . Thị vệ bọn họ sớm bị khí độ và trái tim nhân ái của Vương phi thu phục, là đành lòng thấy Vương phi thương tâm. “Thỉnh ta dự lễ?” Lưu Sương nhăn mặt, cực kỳ buồn bực. Khinh Y nghe vậy, đứng bên giải thích: “Vương phi, dù là hoàng gia hay dân thường, nạp trắc phi hay nạp thiếp đều có quy củ, đó là sau khi bái đường, dâu mới phải dâng trà cho chính thê. Vương gia mời Vương phi dự lễ, là để Đại phi dâng trà cho người.” Sau chuyện hủy dung, Lưu Sương bị cấm túc trong Thính Phong Uyển, nghi ngờ gì là bị đuổi vào lãnh cung. Ai cũng ngờ Vương gia lại đồng ý để Đại Mi Vũ dâng trà cho Vương phi, xem ra trong lòng Vương gia vẫn có Vương phi . Lưu Sương hoàn toàn chẳng thiết tha, muốn nàng , muốn nhìn bái đường cùng nữ nhân khác. Cái này chứng tỏ coi nàng là chính phi sao? Lưu Sương lắc đầu, ngay cả như thế, nàng cũng thiết. “Ta có thể được ?” Lưu Sương hỏi. Nàng muốn yên tĩnh ở Thính Phong Uyển. Trương Tá khó xử lắc đầu. Lưu Sương thở dài, xem ra chuyện này, nàng vốn là thể . Trước khi rời khỏi vương phủ, nàng cũng muốn gây chuyện. Nếu khiến Bách Lý Hàn mất hứng, biết có phá hỏng chuyện của nàng . Vì vậy bỏ bình nước ra, định truyền Trương Tá trước dẫn đường. Trương Tá lại khó xử nhìn quần áo Lưu Sương : “Vương phi, ngài ……………. định cứ thế này mà sao?” Lưu Sương cúi đầu, mới phát quần áo dính bùn. Huống hồ, quần áo này cũ lại lỗi thời, nhất định khiêu khích Bách Lý Hàn bất mãn. Hôm nay có nhiều tân khách như vậy, nàng cũng muốn mọi người nghĩ rằng nàng là oán phụ. Lại về phòng thay quần áo rồi mới ra. Trương Tá chờ ở cổng cùng mấy người thị nữ nhìn thấy nàng mà mắt sáng ngời. Lưu Sương mặc quần vải gấm thêu mầu đỏ nhạt, tà váy có mấy đóa hoa mai bằng mực, thanh ngạo mà thoát tục, làm cho bộ quần áo cực kì nổi bật. Nàng uyển chuyển bước , gió thổi qua lượn lờ, tạo thành cảnh rất đẹp mắt. Tóc búi cao, mấy lọn tóc buông lơi sau tai, tóc cắm mấy đóa hoa , dịu dàng cao quý mà có khí chất. Toàn thân nàng từ xuống dưới, dường như có vầng hào quang rất động lòng người. Vẻ đẹp của nàng, quan hệ với dung mạo, đó là khí chất như gió hoa. Người khác có bắt chước vẻ ngoài này, cũng tài nào làm được. Trương Tá hiểu được, Vương gia có người vợ thông minh nhân hậu tuyệt vời như vậy, vì sao còn muốn nạp trắc phi? Lưu Sương theo Trương Tá Khinh Y và Tiêm Y tới tiền điện. Tiền điện trang hoàng rực rỡ, cực kỳ hoa lệ vui mừng. Mới đến cửa đại điện, nghe thấy Lâm quản gia hô lớn: “Phu thê giao bái!” Lưu Sương kiềm chế được nụ cười yếu ớt, ngày đó nàng cùng cũng là ở chỗ này mà giao bái thành hôn. Thời gian vô tình, chỉ có mấy tháng, hôm nay, cũng cảnh còn người mất. Lúc này, đứng đối diện , nắm hồng lăng, là người khác. “Vương phi, đến lúc dâng trà rồi, chúng ta vào thôi!” Khinh Y bên tai Lưu Sương. Lưu Sương khẽ gật đầu, chậm rãi vào trong điện, ngồi xuống chỗ của mình. Liếc mắt cái liền nhìn thấy Bách Lý Hàn cùng Đại Mi Vũ đứng cùng nhau, đều mặc hỉ phục. Màu đỏ chói mắt, như lưỡi dao sắc bén, chọc hai mắt nàng đau đớn. Trái tim kiềm chế được chua xót, muốn nàng đến, là vì muốn nàng thương tâm thôi. Nếu là như thế này, mục đích của đạt được rồi. Nhưng mà, nàng biểu lộ ra. Với phụ trợ của hỉ phục, Bách Lý Hàn đẹp như điêu khắc từ ngọc, rực rỡ như tuyết liên. Có điều, lông mày nhíu chặt, cặp mắt tối tăm lại, hình như có chút buồn phiền. Chắc là nhìn thấy nàng nên mới khó chịu thôi, Lưu Sương cười khổ. Trong điện tân khách tụ tập dưới mái nhà, Lưu Sương vừa tới, tất cả đột nhiên yên lặng, chắc là ngờ Lưu Sương lại thản nhiên như vậy xuất ở chỗ này. Nghe , Vương phi này rất ghen tuông, từng dùng thuốc hủy dung trắc phi. Phụ nữ ghen tuông, là đáng sợ! Trong nháy mắt yên tĩnh trôi qua, có kẻ to gan chỉ vào vết thương mặt Lưu Sương xì xào bàn tán. Đại khái là lời đồn quả nhiên đáng tin, mặt ta là bị Trữ Vương để lại sẹo. Thính lực của Bách Lý Hàn rất tốt, lời thầm của tân khách truyền hết vào tai, khiến cho cảm thấy vô cùng cáu kỉnh. đưa mắt nhìn Lưu Sương, nàng dường như chẳng coi dung mạo là chuyện gì to tát, đối với vết thương mặt che dấu chút nào, cứ để nguyên như vậy. Vết thương lên da non, uốn lượn mặt, giống như tố cáo hành vi phạm tội của ngày đó. Nhìn vết sẹo, trái tim cảm thấy co rút đau đớn, cảm giác kỳ quái này chẳng lẽ là đau lòng sao? Đại Mi Vũ đứng bên cạnh Bách Lý Hàn, khăn đỏ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt dịu dàng. ta nhạy cảm nhận ra Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương có tình cảm. khỏi cắn răng, có chút giận dữ. ta cũng nghĩ được rằng, Bách Lý Hàn còn có thể để Lưu Sương tham gia đại hôn của ta và , hơn nữa, còn muốn ta dâng trà. Chỉ cần nữ tử này còn tồn tại ngày, ta vĩnh viễn chỉ là trắc phi của , trong vương phủ có địa vị . Sợ rằng trong trái tim , cũng có địa vị . Nhưng mà, ta vẫn dịu dàng cười cười, giọng hỏi, “Hàn, có phải đến lúc dâng trà cho tỷ tỷ .” Bách Lý Hàn nghe vậy, dịu dàng đưa mắt nhìn ta , dịu dàng : “Nàng !” Dứt lời, chính mình đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh Lưu Sương. Đại Mi Vũ yểu điệu thướt tha lên , thị nữ bưng tới cái mâm, bên trong có hai chén trà. ta đến trước mặt Bách Lý Hàn, dâng trà, ôn nhu nhìn Bách Lý Hàn cười : “Mi Vũ dâng trà cho phu quân!” Bách Lý Hàn tiếp nhận chén trà, uống hơi cạn sạch. Đại Mi Vũ bưng lên chén khác, thướt tha tới trước mặt Lưu Sương, giơ cao chén trà, quỳ lạy : “Mi Vũ thỉnh Vương phi dùng trà.” Lưu Sương thản nhiên cười, gương mặt thanh lệ ngưng đọng ý cười dịu dàng, rất điềm đạm. Nàng tiếp nhận chén trà, uống hơi cạn sạch, sau đó nhàng đặt chén trà lên mâm, giọng : “Đứng lên !” Lưu Sương cũng biết, trong các lần nạp trắc phi và thiếp, quá nửa chính phi và chính thê làm khó các trắc phi tiểu thiếp, có người còn hắt chén trà vào trắc phi tiểu thiếp, thậm chí ném chén trà, để biểu thị địa vị chủ mẫu của mình. Phu quân của họ, lại thể tức giận, bởi vì đây là tục lệ. Lưu Sương đương nhiên làm khó Đại Mi Vũ. Đại Mi Vũ cũng nghĩ được thông qua dễ dàng như vậy, ngẩng đầu cười nhợt nhạt: “Thị thiếp tạ ơn Vương phi ân điển.” Lúc này, có tiếng hô lớn: “Lễ thành! Đưa vào động phòng!” Đại Mi Vũ được các thị nữ dìu đỡ, ra khỏi cửa lớn. Lưu Sương cười cười, đứng dậy ra từ cửa hông. Nàng mơ hồ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Hàn đuổi theo nàng.
Chương 59: Động phòng sai (1) Mặt trời khuất núi, vầng trăng tròn từ từ bay lên, treo mình ngọn cây, tựa như ảo mộng. Trong sân tràn ngập hương trúc thơm mát, khiến con người cũng thần thanh khí sảng. Lưu Sương đứng trong sân, cứ nghĩ đến tối nay là đêm động phòng của Bách Lý Hàn, trong lòng lại nhói đau từng cơn. Động phòng đêm nay, làm tiếc nuối nữa, làm phẫn nộ nữa, khiến phải đạp cửa bỏ nữa. (TT_TT) rốt cục lấy được giai nhân trong lòng, tối nay hai người bọn họ xuân phong trướng ấm, kiều diễm nhớ nhung. Mà sai phi như nàng, rốt cuộc cũng có thể rời . Nàng có chút cam lòng nào, bởi vì nàng thử qua, cố gắng qua. Mặc dù rốt cuộc vẫn thể khiến nàng, nhưng nàng cố gắng hết sức rồi. Thể xác và tinh thần của nàng quá mỏi mệt, chỉ muốn cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đau thương này. Hồng Ngẫu gặp người sư huynh phái tới tiếp ứng, đó là viên quan trong triều, tên Lương Dạ. Hôm nay trà trộn trong đám tân khách, đợi tiệc rượu chấm dứt, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đóng giả làm sai vặt của , theo ra khỏi phủ. Dùng xong bữa tối, Lưu Sương thấy sắp đến thời gian ước định, liền bảo Khinh Y và Tiêm Y chuẩn bị nước nóng cho nàng, nàng muốn tắm rửa. Vì đề phòng Lưu Sương bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc lần nữa, Khinh Y và Tiêm Y vẫn ở bên nàng chờ phụng mệnh. Nhưng mà, tối nay, có mặt của hai người lại trở thành chướng ngại vật để Lưu Sương ra khỏi phủ. Chỉ khi Lưu Sương tắm rửa, các nàng mới kè kè bên nàng, chờ ở ngoài cửa. Nước nóng đưa tới, Khinh Y và Tiêm Y lặng yên lui ra ngoài. Lưu Sương lôi người gỗ chuẩn bị ra, đặt vào thùng nước tắm, nó lơ lửng mặt nước, phát ra tiếng động đứt quãng , thanh giống như tắm rửa. Lưu Sương biết Khinh Y và Tiêm Y là người luyện võ, thính lực rất tốt, chỉ sợ Lưu Sương và Hồng Ngẫu vừa , bị phát ngay. Thứ này ít nhiều gì cũng có thể trì hoãn vài canh giờ. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Sương lấy ra hai bộ quần áo đàn ông, cùng Hồng Ngẫu mặc vào. Hai bộ quần áo đàn ông này, khi còn ở Bạch phủ, nàng cùng Hồng Ngẫu vẫn thường xuyên mặc , may mà có mang đến đây, giờ lại phải dùng đến nó. sắp đến lúc ước định, lúc này người tiếp ứng đứng ngoài cửa sổ , chỉ cần nàng cùng Hồng Ngẫu nhảy xuống . Người nọ mang các nàng ra ngoài, khi tới tiền điện, lẫn vào trong dòng người, vậy là thuận lợi rời khỏi phủ. Nhưng mà, ông trời chiều lòng người. Ngoài cửa phòng, mơ hồ vang lên tiếng bước chân. ********************************** Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô lên cao. Bách Lý Hàn lối của vương phủ, khí ôn nhuận ươn ướt dường như mang theo mùi hương dịu mát ám ảnh. “Lâm hoa tạ liễu tàn hồng, thái thông thông…………….” đột nhiên ngâm thơ, thanh cực kỳ trầm thấp ám ách. say, hơn nữa còn say ít. Trương Tá Lý Hữu theo xa xa, dám tiến lên dìu đỡ . Trong trí nhớ bọn họ, Vương gia chỉ say có lần, đó là sau khi mẫu hậu của Vương gia trúng độc. Khi đó, uống liên tục mười bình liệt tửu, say đến bất tỉnh nhân , thiếu chút nữa chết. Sau đó, Vương gia bao giờ say nữa. phải do tửu lượng của tốt, uống say, mà là, cho phép chính mình được say. cho rằng chỉ có kẻ nhu nhược mới mượn rượu tiêu sầu, mà , nhu nhược lần, thế là quá đủ rồi. Tối nay, là đêm động phòng của Vương gia, theo lý thuyết, Vương gia thể say . Bởi vì, Vương gia dù sao cũng là hoàng tử, có mấy người dám ép rượu, nhưng mà Vương gia lại tự động uống rất nhiều, hơn nữa, bây giờ vẫn còn uống. Phẩm chất khi say của Bách Lý Hàn rất tốt, uống rượu rồi cũng có lung lay lắc lư, khi đường, quần áo tung bay vẫn rất tuấn dật tiêu sái. Môi lộ ý cười thản nhiên, nhu hòa mà minh tịnh, động lòng người như vầng trăng khuyết. Chỉ khi ngươi đến gần , nhìn thấy ánh mắt mông lung, ngươi mới biết được, ra say . Trương Tá và Lý Hữu theo sát Bách Lý Hàn, gạt trái dẹp phải, đột nhiên phát con đường này đúng. Tối nay, là ngày vui của Vương gia và trắc phi, nhưng con đường Vương gia , hoàn toàn phải đến Tuyết Uyển. Mà là, đến Thính Phong Uyển . Hai người cảm thấy bị làm khó, có nên tới ngăn cản Vương gia ? Nhưng mà, trong thâm tâm bọn họ, vẫn mong chờ Vương gia có thể cùng Vương phi hoàn thành chuyện tốt, chứ phải với Đại Mi Vũ kia. Cho nên, hai người cũng giả ngu, theo đuôi Bách Lý Hàn, lời nào. Trong cơn say, Bách Lý Hàn theo trực giác, tới Thính Phong Uyển . Bước vào trong sân, trận gió thổi đến, cành trức đu đưa, trái tim , trong phút chốc trầm tĩnh xuống. Khinh Y và Tiêm Y cũng ngờ tối nay Vương gia đến Thính Phong Uyển, biết Vương gia có phải đến đây với mục đích làm nhục Vương phi , trong lòng khỏi bất an. Vội vàng hành lễ : “Vương gia, Vương phi tắm, hay là Vương gia ngồi chờ ở đây !” Khinh Y to gan ngăn cản Bách Lý Hàn. Bách Lý Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Khinh Y cái, đẩy Khinh Y qua bên, thèm để ý nữa, cứ thế xông vào phòng trong. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu thay quần áo, nghe được lời Khinh Y , trong lòng kinh ngạc giật mình, tay chân luống cuống cầm quần áo thay trở lại. Hồng Ngẫu sợ nhầm, cuống quít dìu Lưu Sương, để nàng ngồi trong thùng nước tắm, thuận tay tháo trâm cài tóc, mái tóc thơm ngát buông xuống. Cả phòng trong, hơi nước phiêu hốt, mờ ảo như cảnh tiên. Bách Lý Hàn xuyên qua làn hơi nước, nhìn thấy gương mặt Lưu Sương, mông lung trong hơi nước, có chút mờ ảo, nhưng lại rất đẹp. Thần sắc của nàng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen, chứa tia khủng hoảng. Phía sau nàng có nha hoàn, Bách Lý Hàn lờ mờ nhớ ra là thiếp thân nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng, trong con mắt Hồng Ngẫu cũng tràn đầy bối rối. biết vì sao các nàng bối rối, nhưng mà có hứng tìm hiểu thêm, bởi vì lúc này đầu óc ngừng trệ, đầu óc lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh này. chậm rãi tới trước mặt Hồng Ngẫu, đưa tay cầm lấy cái khăn trong tay Hồng Ngẫu, vừa cười vừa : “Ta đến rồi, ngươi ra ngoài .” tươi cười làm cho Hồng Ngẫu choáng váng. Hồng Ngẫu chưa bao giờ nhìn thấy vương gia lạnh lùng này cười, Hồng Ngẫu ngờ, nụ cười của ……………. lại đẹp đến vậy. Tình khiết như bông tuyết đầu đông, sáng như vầng trăng ngoài cửa sổ, như hương thơm của đóa sen thơm nở trong bóng đêm u tối, diễm lệ như hoa túc khiến người nào nhìn thấy phải thất hồn lạc phách. Hồng Ngẫu phải người mê trai, nhưng vẫn ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa quên là gã vương gia lạnh lùng vẫn hành hạ ngược đãi tiểu thư nhà mình. Cho đến khi Khinh Y và Tiêm Y kéo tay Hồng Ngẫu, lôi ra ngoài, Hồng Ngẫu mới bừng tỉnh. “Các ngươi buông ta ra, ta phải chà lưng cho tiểu thư!” Hồng Ngẫu ảo não . Khinh Y thản nhiên : “Miễn , ngươi đừng vào cho chướng mắt!” Dứt lời, mạnh mẽ túm Hồng Ngẫu lôi ra ngoài sân. “ được, hai người các ngươi hôm nay làm sao vậy? Ta …………….” Hồng Ngẫu ảo não hô to, lời tắt ngấm giữa chừng, là bị Khinh Y điểm á huyệt. Bị hai nha hoàn ngang ngược khống chế , Hồng Ngẫu rất phẫn hận , nhưng mà cũng đành bất đắc dĩ, tự hận học nghệ tinh, kỹ (thuật) bằng người. About these ads
Chương 60: Động phòng sai (2) Nước xanh màu ngọc bích, cánh hoa màu đỏ nhạt trôi lờ lững mặt nước, trong phòng tràn ngập mùi hương sâu kín thản nhiên. Trong màn hơi nước, có thiếu nữ tóc đen như gỗ mun, những sợi tóc ướt dính là da trắng nõn , thanh lệ mà quyến rũ. Bách Lý Hàn cảm thấy trong lòng dâng lên ngàn vạn nhu tình, vừa cười vừa : “Ngoan, xoay người lại, vi phu chà lưng cho nàng!” Cả người Lưu Sương chấn động, hoàn toàn bị những lời này của hù dọa muốn ngã. Vốn tưởng rằng đến tra xét cái gì, hiểu sao lại ra những lời ……………. buồn nôn như vậy. Lưu Sương dùng đôi mắt tin được nhìn , nhìn thấy trong con mắt luôn lãnh liệt của , tuôn chảy dòng suối xuân ấm áp. Đôi môi mỉm cười, vô cùng dịu dàng. mặc hỉ phục màu đỏ, dưới ánh nến , rực rỡ chói sáng, như thiêu đốt tình cảm. Tối nay phải là đêm động phòng của và Đại Mi Vũ sao? Vì sao, lại đến chỗ nàng. Chẳng lẽ, biết được chuyện nàng trốn ra khỏi phủ, thế nên tới đây bắt nàng? Nhưng mà, bộ dạng của giống thế, nếu biết nàng muốn trốn ra, tại sao lại nhu tình như vậy? vừa cái gì vậy hả trời? Lưu Sương hiểu được dụng ý của Bách Lý Hàn , ngồi yên trong nước vô cùng bất an. Bách Lý Hàn thấy Lưu Sương bất động, đưa tay kéo tay áo Lưu Sương , lôi nàng ra khỏi thùng nước. Tay vừa chạm vào cánh tay Lưu Sương, cả người Lưu Sương run lên, kích động vung tay, hắt nước lên mặt . “Bách Lý Hàn, ngươi tới nơi này làm cái gì, còn ra ngoài!” Lưu Sương cắn răng phẫn hận . Bách Lý Hàn lau nước mặt, đôi mắt ra vẻ ngạc nhiên, lập tức vừa cười vừa :: “Ta , tối nay ta phải ở lại chỗ này!” Vừa , liền cởi hỉ phục ra. Lưu Sương ngẩn ngơ, lúc này mới phát giác Bách Lý Hàn có chút phù hợp. Nếu là trước kia, nàng hắt nước vào , sớm tức giận rồi. Hơn nữa, thần sắc cũng giống ngày thường, rất dịu dàng, làm cho nàng có chút hoài nghi là người khác. Thanh của , thanh nhã mà có chút khàn khàn, đó là thanh nhu tình mật ý, giống thanh lãnh liệt vô tình mọi khi của . Lưu Sương rốt cục tĩnh tâm, nhìn kĩ đôi mắt , mới phát , đôi mắt , ràng đen thẳm như ngày thường, mà có chút tinh khiết. , bị làm sao vậy? Lưu Sương giật mình ngạc nhiên, Bách Lý Hàn cởi xong hỉ phục màu đỏ, nhân lúc Lưu Sương đề phòng ôm nàng ra khỏi thùng nước. Lưu Sương giãy dụa kinh hô, nhưng chẳng ảnh hưởng tới chút nào. cúi đầu cười nhợt nhạt với nàng, nụ cười như xuất thủy bạch liên, tinh khiết thuần túy. đột nhiên cúi đầu, đặt môi lên đôi môi đỏ mọng của Lưu Sương . Mùi rượu nồng nặc kéo đến, trong nháy mắt Lưu Sương trở nên ràng. Hóa ra, say! Đáy lòng trào lên * bi ai. Hóa ra, là say, lúc này, mơ mơ tỉnh tỉnh. Cho nên, mới có thể đến chỗ nàng, mới có thể cười dịu dàng với nàng. Nếu như, tỉnh táo, nhất định vì nàng làm chuyện có lỗi với người thương, đối với nàng hận thấu xương. Dịu dàng thế này, nàng cần! Cũng chẳng thiết tha! Lưu Sương đè chua xót trong lòng, dùng thanh lạnh lùng : “Bách Lý Hàn, thả ta ra.” Bách Lý Hàn nhàng uh tiếng , nhưng hề buông nàng ra, mà là, dịu dàng bế nàng đặt lên giường. Sờ đến quần áo của nàng, dịu dàng : “Tại sao nàng lại mặc nguyên quần áo mà tắm? Vi phu cởi hộ nàng!” Dứt lời, bắt đầu đưa tay cởi quần áo Lưu Sương. Lưu Sương phẫn nộ đẩy tay ra, lạnh lùng : “Bách Lý Hàn, tên hỗn đản này, ngươi buông tay! Ngươi cút ngay cho ta!” là giận đến cực điểm, hận đến cực điểm, Lưu Sương với những lời thô lỗ nhất mà nàng từng . Tuy nhiên, lời của nàng, đối với dường như chả ảnh hưởng chút nào. dùng cặp mắt mịt mờ, nhàng nhìn nàng từ xuống dưới, giọng : “Nương tử, đừng nóng giận!” Dứt lời, tiếp tục cởi quần áo nàng. Lưu Sương kinh sợ hô lớn: “Khinh Y Tiêm Y Hồng Ngẫu, các ngươi tiến vào cho ta!” Song, bên ngoài rất yên tĩnh, dường là có người nào. Lưu Sương hoàn toàn tuyệt vọng, dùng sức giãy dụa, nhưng làm sao chống cự lại Bách Lý Hàn. Chỉ chốc lát, y phục ẩm ướt người nàng bị Bách Lý Hàn cởi sạch , lộ ra cái yếm màu phấn, mặt thêu những cơn sóng, còn có đóa xuất thủy bạch hà. Bách Lý Hàn nhìn thân thể của nàng, rực rỡ xinh đẹp, trắng nõn như hành, mềm mại như mây. Cảm thấy cảm giác nhu tình lan tràn trong ngực, giống như cây cỏ mùa xuân, tinh tế quấn quanh trái tim . nheo đôi mắt, dùng thanh khàn khàn thô dát ngâm thơ: “Bạch hà xuất thủy, xuân sắc vô biên!” Lưu Sương nghe vậy, mặt đỏ lựng lên, biết là phẫn nộ hay là thẹn thùng. Nàng quơ tay lung tung, muốn tìm áo ngủ bằng gấm giường che thân thể lại. Nhưng mà nàng có làm gì nữa trước mặt đều là phí công . Nàng mơ hồ cảm giác được tự cởi quần áo của chính mình, chậm rãi đè lên nàng, chậm rãi hôn. Nụ hôn của , dịu dàng triền miên. Nước mắt của nàng, lạnh như băng thê lương tuôn xuống. Nàng cam lòng, trước khi rời , lại lâm vào tình cảnh thế này. Nàng cam tâm, trái tim của nàng, mặc dù đặt lên người , lại bị đả thương, hành hạ lại ngược đãi. Nhưng mà, ít nhất nàng vẫn giữ được thân thể trong sạch, dường như giữ lấy tự tôn cuối cùng. Nhưng mà, điểm tự tôn cuối cùng này cũng muốn đoạt sao? Tấm thân tàn của nàng, vẫn luôn khinh thường mà. Tại sao tối nay, lại muốn đoạt ? Hơn nữa nhất định phải đọat trong tình huống thế này sao? rốt cuộc có biết nàng là ai ? là say rượu lầm đường, nhầm lẫn mà tới đây, chắc hẳn lầm tưởng nàng là Đại Mi Vũ! Mới vừa rồi, luôn miệng kêu nương tử, là gọi Đại Mi Vũ sao! Dù sao, ta mới là nương tử trong lòng của . Nàng cần! Nàng muốn giữ lại tự tôn cuối cùng này, nàng cần trong tình huống này, làm thế thân cho Đại Mi Vũ . Nàng rơi nước mắt, lục lọi, rốt cục ở đầu gối, mò thấy túi thuốc. Trong lòng vui vẻ, nàng nhanh chóng rút ra cây kim, dùng sức trừng mắt, muốn tìm được huyệt ngủ của . Nhưng mà, trong màn ánh sáng ảm đạm, nhòe nhoẹt nước mắt, tầm mắt có chút mơ hồ. lâu mới tìm được huyệt đạo, dùng sức đâm tới. Trùng hợp là lại cử động đúng lúc đấy, kim châm trật phương hướng, đâm vào huyệt đạo bên cạnh. Đột nhiên đau đớn làm thần trí Bách Lý Hàn có chút tỉnh táo, nghi hoặc nhìn gương mặt ngừng rơi lệ. Khuôn mặt này, có thê lương của ngọc vỡ. Đôi mắt này, mang theo quật cường, mang theo thống khổ lạnh lùng nhìn . khóe mắt, lóe ra từng tia sáng trong suốt, là lệ quang. Nàng khàn khàn quát: “Ngươi , ta phải Đại Mi Vũ, phải người trong lòng của ngươi! Ngươi biến nhanh !” Trái tim Bách Lý Hàn đau xót, nước mắt và lời nàng quát làm cho tâm thần chấn động. cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng, nhưng nước mắt nàng cứ chảy ngừng, càng ngừng hôn. nỉ non bên tai nàng : “ bé ngốc, nàng là người trong lòng của ta, nàng là nương tử của ta! Sương Sương!” Lưu Sương phẫn nộ chỉ lo rơi lệ, căn bản là nghe được gọi tên nàng. Nhìn nữ tử mình thương, tình cảm mãnh liệt bành trướng trong cơ thể. Thân thể nóng như lửa, mà lúc này Lưu Sương, giống như dòng nước mát, muốn nàng cùng hòa làm . Nhưng mà tìm được chỗ để tiến vào. phương diện chuyện nam nữ, có chút kinh nghiệm nào. Từ sau cái chết quá sớm ngoài ý muốn của mẫu hậu, liền phong bế chính bản thân mình. Bi kịch của mẫu hậu, nhu nhược phụ hoàng, khiến thầm phát thệ, cuộc đời này, để bi kịch của mẫu hậu lặp lại người thê tử. chỉ cưới người con mình thương, đời này kiếp này, chỉ có mình nàng. Mặc dù theo phong tục, nam tử sau khi thành niên, có thể nhận thị nữ làm thông phòng nha hoàn. Nhưng mà, làm như vậy. Thái hậu cũng từng chọn lựa cho mười mấy thị nữ xinh đẹp dễ nhìn làm thị thiếp, nhưng, cho các ấy làm thị nữ trong vương phủ. Đương nhiên, cũng chưa từng đến chốn yên hoa. (lầu xanh) Cho nên, tuy ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương Lưu Sương trong lòng, lại biết làm sao. Khi tìm được lối vào, vụng về trúc trắc của làm Lưu Sương càng gia tăng đau đớn. Nàng ngừng lấy kim trong túi thuốc, đâm lên người . Nhưng mà, giờ phút này nàng thể tìm được huyệt đạo, chỉ ngừng đâm , vô thức mà đâm , lưng, cùng lúc, lưng ……………. Từng mũi kim đâm xuống, từng giọt máu chảy ra. cảm thấy đau, nhưng chỉ cau mày, hề đình chỉ thế công. Hai người hành hạ lẫn nhau, thống khổ cùng ngọt ngào. Cho đến khi tất cả chấm dứt, Lưu Sương mới đâm được vào huyệt ngủ của , song, tất cả thể cứu vãn nữa rồi. About these ads
Chương 61: Sai lầm nối tiếp sai lầm Nến đỏ yên lặng thiêu đốt, những giọt sáp nóng chảy xuôi, giống như nước mắt của Lưu Sương. Gió đêm thổi vào, mang theo mát lạnh, lướt qua gương mặt nàng. Lần đầu tiên Lưu Sương cảm thấy, gió mùa hè ra cũng rất lạnh. Nàng khẽ cử động thân thể đau đớn, vùi người vào trong thùng nước tắm. Nước nguội từ lâu, cơn lạnh thấm vào da thịt, làm cho lòng của nàng đột nhiên trở nên ràng. Tối nay là đêm động phòng của và Đại Mi Vũ, nhưng mà, lại vào nhầm phòng. biết, đợi đến ngày mai tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, tình hình thành cái gì. có thể vu khống nàng dùng thủ đoạn câu dẫn ! Lưu Sương chậm rãi bước ra khỏi thùng nước, lấy ra thuốc tự tay bào chế, xoa lên những vết tím đỏ thân thể, đó là ấn ký trong cơn cuồng dã của . Nàng muốn xóa sạch chúng, kể cả chuyện tình tối nay, cũng muốn xóa sạch. Nàng muốn dây dưa lằng nhằng với nữa! Khoác lên người tấm áo đơn giản, nàng chậm rãi ra phòng ngoài rồi ngồi xuống ghế. lúc lâu sau, Khinh Y và Tiêm Y mới chậm như rùa mà vào. Hồng Ngẫu được giải huyệt đạo, khóc hết cả nước mắt. “Các ngươi đem trở về ! Chuyện tối nay, được lộ ra ngoài, cũng được cho !” Lưu Sương lạnh lùng , trong lòng nàng cũng trách móc Khinh Y và Tiêm Y . “Vương phi, sao có thể như thế?” Tiêm Y kinh ngạc đưa mắt hỏi. “Với tính tình của , chắc chắn cho rằng ta dùng thủ đoạn, cản trở chuyện tốt của và trắc phi. Thế nên, ta muốn cho biết!” Lưu Sương đổi sắc mặt, bình thản . “Nhưng mà, Vương phi, chúng ta cũng có thể làm chứng cho người mà, là Vương gia uống rượu rồi say, liên quan đến Vương phi!” Tiêm Y . Khinh Y cảm thấy đầu óc ngừng trệ, kỳ Vương phi phân tích rất có lý, với quan hệ giờ của hai người bọn họ, đúng là nên cho Vương gia biết. Các nàng chỉ là hạ nhân, Vương gia nhất định tin lời các nàng. “Được rồi, Tiêm Y, làm theo lời Vương phi !” Khinh Y nhíu mày , đợi quan hệ của Vương gia và Vương phi hòa giải rồi cũng muộn. Huống chi, Vương gia mặc dù say, nhưng chuyện tình tối nay, cũng nhất định quên. Hai người mặc quần áo cho Bách Lý Hàn, giao cho Trương Tá và Lý Hữu. Trong mưa đêm lất phất, Trương Tá Lý Hữu dìu đỡ Bách Lý Hàn mê man, có chút khó xử, phải đưa Vương gia đến chỗ nào đây? Đưa đến “Tuyết uyển” động phòng với trắc phi, hay là đưa đến “Y vân uyển” của Vương gia? Hai người do dự lúc lâu, rốt cục quyết định đưa Bách Lý Hàn đến “Y vân uyển” . được nửa đường, ngờ lại đụng phải thiếp thân nha hoàn của Đại Mi Vũ là Hoa Kiều và Nguyệt Nghiên. Hai người nhìn thấy Bách Lý Hàn mê man , vô cùng ngạc nhiên. Hoa Kiều lo lắng hỏi thăm: “Hai vị đại ca, Vương gia làm sao vậy?” Trương Tá cười xấu hổ, đương nhiên thể Bách Lý Hàn ra từ Thính Phong Uyển, thể làm gì khác hơn là dối: “Vương gia uống rượu rồi say. Sợ rằng tối nay thể đến chỗ trắc phi. Chúng ta muốn đưa Vương gia đến “Y vân uyển “, các ngươi trở về với chủ nhân của các ngươi tiếng, là Vương gia say, thỉnh trắc phi cần đợi nữa!” “Ai nha, hai vị đại ca, hay là các ngươi đưa Vương gia đến chỗ của chủ nhân chúng ta. Chủ tử biết hôm nay tân khách rất nhiều, sợ Vương gia uống rượu, chuẩn bị canh giải rượu rồi. Cứ để Vương gia uống chén . Còn nữa, tối nay là đêm động phòng của chủ nhân chúng ta, làm sao có thể để chủ nhân chịu cảnh phòng trống được!” Hoa Kiều chuyện rất trơn tru, liên tục như pháo hoa. Trong phút chốc Trương Tá thể gì, liếc mắt nhìn Lý Hữu, suy nghĩ chút, cảm giác được ta đúng là có lý. Dù sao, tối nay Vương gia đáng lẽ phải ở “Tuyết uyển” . Vì vậy, liền cùng Lý Hữu đưa Bách Lý Hàn đến chỗ Đại Mi Vũ. Đại Mi Vũ đợi lâu mà Bách Lý Hàn tới, tháo khăn đỏ từ lúc nào. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc vấn cao, lông mày cong cong, con ngươi đen láy đẹp đẽ, môi hồng kiều diễm. Hình xăm hoa đào mặt, trải qua mấy ngày điều trị, hôm nay hết dữ tợn, khôi phục bộ dáng kiều diễm, mẩn đỏ cũng nhạt . Mi Vũ đối với đêm động phòng có vô hạn ước ao, nhưng lại ngờ Bách Lý Hàn mất mặt đến nửa đêm. Hôm nay, mặc dù trở về, nhưng say đến bất tỉnh nhân , khỏi thất vọng vô cùng. Mi Vũ cùng nha hoàn dìu Bách Lý Hàn lên giường, hầu hạ ngủ. Lúc này mới bảo thị nữ lui xuống, cởi quần áo, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn. Đưa mắt nhìn làn khói lờ lững đỉnh màn, lòng của Mi Vũ cũng phiêu đãng ngừng. Tối nay, nhất định xảy ra chuyện gì ! Mi Vũ đưa tay lôi từ chỗ ngang đầu gối ra bình sứ to bằng ngón cái, đó là Mi Vũ bỏ công chuẩn bị, chỉ cần nhàng nhấn cái, có chất lỏng màu đỏ chảy ra, giống hệt lạc hồng. Mi Vũ phải xử nữ từ lâu lắm rồi, sợ Bách Lý Hàn phát ra, cho nên mới chuẩn bị cái này. Hôm nay, nhìn gương mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn khi ngủ, trong lòng có chút ảo não. nghịch nghịch bình sứ, Mi Vũ đột nhiên nghĩ ra điều. Tối nay nhất định xảy ra chuyện gì, lúc này dùng cái này, so với đợi đến khi tỉnh táo an toàn hơn rất nhiều. Mi Vũ rút ra cái khăn màu trắng thêu uyên ương hí thủy, ngón tay dài nhấn cái, tấm khăn trắng xuất giọt màu hồng, giống hệt lạc hồng. Đại Mi Vũ đặt hỉ khăn xuống dưới người, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn say ngủ, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. cuối cùng cũng phải thuộc về ta! Ngày hôm sau, trời nắng chói chang, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, khí ướt át vui mừng. Bách Lý Hàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vừa khom người dậy, tay chạm vào thứ gì đấy mềm mại ấm áp. Trong lòng khỏi kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại. cánh tay ngọc trắng nõn quấn lấy cánh tay , Đại Mi Vũ ngủ bên cạnh , gương mặt trắng nõn, là đóa hoa đào nở mềm mại ướt át. Trong đầu “Ầm” tiếng, biết vì sao, trong chốc lát mặt cắt chẳng còn giọt máu, biết làm sao đẩy cánh tay Đại Mi Vũ ôm tay ra. Bách Lý Hàn vừa động, Đại Mi Vũ tỉnh lại, nhưng mà, ta vẫn giả bộ ngủ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Bách Lý Hàn cái. Nhìn thấy thần sắc mê muội và thất vọng, mặt nhăn lại, khi mặc quần áo, hai tay còn run rẩy, phải mất hai ba lần mới buộc xong giải áo. Trong lòng Đại Mi Vũ cảm thấy hụt hẫng, nhìn thấy người đàn ông đó mặc quần áo muốn , Mi Vũ hơi giật giật, giả bộ mới tỉnh, vươn cánh tay, ôm lấy cổ Bách Lý Hàn . Quần áo trễ nải, lộ ra bộ ngực ướt át, đôi mắt thanh u nhìn Bách Lý Hàn. Thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, đầu lại bắt đầu đau, vỗ lên trán, giọng : “Nàng ngủ tiếp , hôm nay ta phải vào cung có việc!” Đại Mi Vũ cong môi, dịu dàng : “Hôm nay thể sao?” Vừa vừa làm nũng xoay người. Cùng với cử động của Mi Vũ, tấm khăn trắng cũng được phô ra, vệt đỏ khăn như tia chớp chọc thẳng vào mắt Bách Lý Hàn . lấy lại bình tĩnh, dịu dàng : “ có việc, thể !” Dứt lời, cúi đầu khẽ hôn lên mặt Đại Mi Vũ cái, sau đó xoay người vội vã . Đại Mi Vũ vỗ vỗ lên mặt, khẽ cười. Bách Lý Hàn vội vã bước , quần áo tung bay trong gió, trong lòng lại như bị cái gì đè nặng. Đêm qua trí nhớ của chỉ là từng mảnh rời rạc, nhưng trong khoảnh khắc, cảm giác thống khổ ngọt ngào, khắc sâu trong tâm trí của . vốn tưởng rằng đó là giấc mộng xuân, nhưng lại phải. Đêm qua, trong cơn say chính thức trở thành vợ chồng với Đại Mi Vũ. Nhưng mà, biết vì sao, trong đầu luôn thoáng lên gương mặt Lưu Sương, gương mặt nàng đầy nước mắt. Trong trí nhớ của , chưa bao giờ thấy nàng rơi lệ, nhưng mà, vì sao gương mặt nàng khóc lại thê lương chân như vậy, làm tan nát cõi lòng? Bách Lý Hàn lắc đầu, trong đầu tràn ngập cảm giác bi ai. Nếu cùng Đại Mi Vũ làm vợ chồng chân chính, toàn tâm toàn ý đối tốt với Đại Mi Vũ. thể trao cho Lưu Sương thứ gọi là hạnh phúc nữa rồi, có lẽ để nàng ra . Lời tác giả (cũng dài nhưng thôi bạn Nhi tóm tắt câu thôi): bạn đọc cố gắng đọc qua đoạn này, chuyện xưa vẫn còn nhiều chuyện chưa biết