Chương 52: quỳ xuống Ý tứ trong lời của Bách Lý Hàn, cho dù người nào cũng đều rất ràng . trách nàng làm khó Đại Mi Vũ, Lưu Sương cười khổ, ta đáng giá để nàng làm khó sao? “Vương gia, Mi Vũ là tự nguyện quỳ xuống, nghe Vương phi y thuật bất phàm, có thể chữa sẹo mặt nô tỳ. Mi Vũ hết sức kích động, cho nên mới quỳ xuống cầu Vương phi chữa sẹo cho nô tỳ . Vương gia, ngài ngàn vạn lần nên trách Vương phi!” Đại Mi Vũ đau đớn đáng thương mà , nhàng túm tay áo Bách Lý Hàn, nửa gương mặt bị tóc che đỏ ửng, tựa như thẹn thùng. Bách Lý Hàn thản nhiên ừ tiếng, nhướn mày, con mắt đen sâu lên tia kinh dị, từng mời ngự y xem qua vết sẹo của Đại Mi Vũ, nhưng tất cả đều thúc thủ vô sách. Chẳng lẽ, Lưu Sương có thể chữa lành vết sẹo này? Có thể chữa vết sẹo, cũng nguyện ý chữa trị cho Đại Mi Vũ, ngược lại còn muốn Mi Vũ quỳ xuống? Đây dường như phải tác phong của của Lưu Sương (=.= ta tự quỳ mà, ai bắt chứ ) ! Nàng luôn nhân hậu thương người, cũng chưa từng cự tuyệt khám bệnh cho ai. Bởi vì đối phương là Đại Mi Vũ sao? Là bởi vì Đại Mi Vũ khiến cho nàng trở nên hẹp hòi? khoát khoát tay, với Đại Mi Vũ: “Mi Vũ, vết thương của ngươi mới lành, quay về Tuyết Uyển !” “Nhưng mà, nhưng mà Vương phi vẫn chưa đáp ứng chữa sẹo cho nô tỳ.” Đại Mi Vũ mềm mại , thanh cực kỳ ôn nhu. Bách Lý Hàn nhíu mày, : “Ngươi cứ , cần bận tâm!” Đại Mi Vũ lúc này mới vui mừng mà dẫn nha hoàn rời . Khinh Y Tiêm Y thấy thế, cũng thi lễ lui xuống. Hồng Ngẫu nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của Lưu Sương, trong lòng vô cùng hối hận, có phải mình vừa rước họa hộ tiểu thư . “Vương gia, tiểu thư nhà ta biết chữa sẹo! Lúc nãy là Hồng Ngẫu lung tung , ngài ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ là !” Bách Lý lạnh lùng trầm mặt, chuyện. Hồng Ngẫu lo lắng nhìn Lưu Sương, lặng yên lui xuống. Trong phòng trở nên yên lặng, hai người chẳng ai lời nào, chỉ nghe thấy mưa bụi rả rích ngoài sân. Bách Lý Hàn chắp tay đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh vật mịt mờ trong làn mưa giăng giăng, biết suy nghĩ cái gì. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, gương mặt tuấn tú rất đẹp, tĩnh lặng như điêu khắc mà thành. Từ khi Đại Mi Vũ xuất , nàng vì Đại Mi Vũ mà lời qua tiếng lại với , mối quan hệ của hai người cũng nổi sóng gió từ đó. Trước kia, nhục nhã nàng, hành hạ nàng, biểu thị ràng thái độ dành cho nàng là hận thù và ghét bỏ. Từ sau khi hai người ở chung phòng vì đề phòng nàng bị ám sát, nàng loáng thoáng cảm nhận được đối với nàng có tâm ý, là thích nàng chút che dấu. Dưới trăng thuyền, bày tỏ thích nàng cũng rất thẳng thắn. Nhưng mà, hôm nay, Lưu Sương lại thể nắm bắt cảm giác của , là hận, là ghét bỏ, hay là có chút tình ý, nàng biết chút nào. Chỉ cảm thấy có giữa hai người giăng tầng sương mù rất dày. Người đàn ông này, tuy đứng trước mặt nàng, nhưng càng lúc càng bí . lời nào, áp lực khiến nàng hít thở thông, Lưu Sương dứt khoát vén rèm ra ngoài, đứng dưới mái hiên ngắm mưa. Mưa, càng lúc càng nặng hạt, những đóa hoa nhiều màu rơi nền đất, những cánh hoa nát phập phềnh mặt đất, trồi trong bong bóng mưa, bi thương vô hạn. Gió thổi khiến nàng thấy lạnh. “Sương Nhi, nếu nàng có thể chữa cho nàng ấy, hà tất còn phải làm khó nàng ấy.” Thanh trầm thấp ràng mê người của Bách Lý Hàn vang lên. quả nhiên nghĩ rằng nàng cố tình gây khó dễ Đại Mi Vũ. Lưu Sương tuy giận dữ nhưng lại cười, trong mưa bụi mênh mông, nụ cười của nàng như đóa hải đường trắng, mông lung mang theo những giọt nước mưa lạnh ngắt. “Ngài nghĩ rằng ta cố ý làm khó ta sao? Còn đầy kẻ muốn quỳ trước mặt ta mà được, nếu Trữ Vương gia quỳ xuống, ta còn có thể suy nghĩ!” Lưu Sương lạnh lùng . Nàng phải Tiên Nhi của , chỉ là giấc mơ trong phút chốc mà thôi? Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược xem có quỳ xuống . Lưu Sương cắn môi, lạnh lùng nhìn . Thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, đôi mắt đen nheo lại, Lưu Sương lại ra những lời như vậy, nếu phải chính tai nghe thấy, chắc chắn tin. Kỳ ngay cả Lưu Sương cũng tin được, từ khi nào nàng lại điêu ngoa xấu tính thế này. “Nếu như có thể chữa lành cho đáng thương đó, muốn ta quỳ xuống cũng được!” Bách Lý Hàn chậm rãi , trong thanh có chút tức giận. Mưa bụi vô thanh vô tức bay tới hành lang, hắt lên trán Lưu Sương, hắt lên quần áo Lưu Sương. có những tia lạnh ngắt đâm vào trái tim Lưu Sương, giống như độc dược, ăn mòn trái tim nàng. Trong màn mưa mông lung Lưu Sương nhìn thấy Bách Lý Hàn nhún gối quỳ xuống, nàng đưa tay ngăn cản . Đủ rồi! Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, kiêu ngạo như vậy, hôm nay, vì Đại Mi Vũ lại chấp nhận quỳ gối, đủ thấy được tâm ý dành cho Đại Mi Vũ . Nàng và , chẳng qua chỉ là sai lầm của duyên phận. Quay đầu là người dưng, hà tất phải dây dưa lằng nhằng cách minh bạch như vậy. Có lẽ là quá mức thương tâm, thế nên động tác quá mãnh liệt, thiếu chút nữa nàng lảo đảo ngã sấp xuống. Bách Lý Hàn đưa tay đỡ nàng, tay chạm vào thắt lưng nàng, Lưu Sương theo phản xạ giật mình, giống như bị dí vào bàn là, giọng căm hận : “Buông ra!” nhân tiện ôm luôn vòng eo nhắn của nàng vào trong lòng, trái tim trở nên mềm nhũn. phải cố ý muốn nàng thương tâm , chỉ muốn chữa trị cho đáng thương kia thôi, tại sao nàng lại oán giận như vậy chứ. để ý đến lời của nàng, vẫn ôm lấy nàng. tức giận làm Lưu Sương áp lực, thản nhiên : “Trữ Vương gia! Thỉnh ngài buông tay ra!” Bách Lý Hàn nghe nàng xưng hô xa lánh lãnh đạm, đôi mắt lóe ra tức giận, trầm giọng : “Ta buông sao, đừng quên nàng là Vương phi của ta!” Đúng vậy, nàng là Vương phi của . Lưu Sương lãnh đạm cười ra tiếng, ánh mắt thống khổ. “Sương Nhi, nàng cảm thấy Đại Mi Vũ rất đáng thương sao?” lo lắng bên tai nàng. Đáng thương, luôn đáng thương! Được rồi, nếu Đại Mi Vũ khôi phục được dung nhan, đáng thương nữa. Để xem đến lúc đó làm thế nào! Lưu Sương giãy dụa khỏi cái ôm của Bách Lý Hàn lạnh lùng cười nhạt :: “Lưu Sương quả chưa từng chữa sẹo, cũng có bản lĩnh xóa sạch vết sẹo nghiêm trọng như thế. Bất quá, Lưu Sương có thể thử dùng phương pháp xăm màu biến vết sẹo xấu xí thành ấn ký xinh đẹp.” About these ads
Chương 53: đóa hoa đào Tuyết Uyển Nếu như phải vì chữa sẹo cho Đại Mi Vũ, có lẽ Lưu Sương vĩnh viễn đến Tuyết Uyển. . Tuyết Uyển quả nhiên là nơi tao nhã tĩnh xảo, so với Thính Phong Uyển mà nàng từng ở khác nhau trời vực. Trong viện có ao xanh, trồng hoa súng. Lúc này đúng vào thời điểm hoa súng nở rộ, lá sen xoe tròn dưới ánh nắng mặt trời. Hoa súng nở rộ đẹp như ngọc, cánh hoa tầng tầng lớp lớp ấp ủ nhị vàng, thanh nhã thoát tục. Đóa hoa còn chưa nở hết, thẹn thùng mà nhã trí. Cả Tuyết Uyển, vì có ao hoa súng, mà tràn ngập hương hoa. Đại Mi Vũ ngồi trong viện ghế đá, ngửa đầu. Lưu Sương đứng trước mặt ta, cầm cây kim, xăm màu lên mặt ta. Lưu Sương dùng mực đỏ đặc chế, cẩn thận xăm lên vết sẹo của Đại Mi Vũ đóa hoa đào nở rộ. Lưu Sương từ thích vẽ tranh, cho nên nét bút tệ chút nào . Lưu Sương ngờ Đại Mi Vũ lại cầu xăm bông hoa đào, cả sân này trồng đầy hoa súng, nàng cứ nghĩ rằng ta cầu săm hoa sen hoa súng. Nhưng, mỗi người mỗi ý, nàng thích hoa sen, có nghĩa là Đại Mi Vũ cũng thích hoa sen. Lưu Sương lại nghĩ đến việc ta nhảy múa trong rừng đào, chắc hẳn ta rất thích hoa đào. Nhưng mà Lưu Sương thích hoa đào, tại vì Lưu Sương cảm thấy loài hoa này quá lẳng lơ dạ phù phiếm, nếu vì sao lại có cái gọi là số đào hoa. Bởi vì vẽ mặt của người, thể so với việc vẽ giấy Tuyên Thành, vẽ giấy nếu sai có thể xé vẽ lại bức khác. Cho nên Lưu Sương xăm cực kỳ dụng tâm, mỗi lần châm xuống đều suy nghĩ rất lâu. Đợi đến lần châm cuối cùng xong xuôi, Lưu Sương thở phào hơi. Tiểu nha hoàn cuống quít mang gương đến, Đại Mi Vũ nhìn chính mình trong gương, quả thực tin vào hai mắt của mình, vết sẹo bây giờ là đóa hoa đào, trông rất sống động, còn có chiều sâu rất . Khuôn mặt này, so với lúc trước khi hủy dung còn đẹp hơn ba phần, Mi Vũ kiềm chế được nước mắt, cuống quít lời cám ơn với Lưu Sương. “Trước tiên nên vội vàng cám ơn ta, đây là thuốc trị thương đặc chế, bôi lên vết thương, dùng vải trắng băng lên, mười ngày sau hãy mở ra. Nếu bôi thuốc, chỗ xăm thối rữa, đến lúc đó, vết sẹo còn khó coi hơn.” Lưu Sương thản nhiên . Đại Mi Vũ liên tục gật đầu, dặn dò tiểu nha hoàn gói ghém chỗ thuốc cẩn thận. Lưu Sương mang theo Khinh Y và Tiêm Y cáo lui, khi tới cửa nàng quay đầu lại nhìn. Đại Mi Vũ vẫn cầm gương soi trái soi phải, vẻ mặt mừng rỡ như điên. Ý tưởng nhất thời, ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Lưu Sương chút hối hận vì chữa sẹo cho Mi Vũ, nàng hiểu ra từ lâu, tình mà lại dựa cơ sở của dung mạo khuynh thành, là thứ tình cảm rất nông nổi. Đại Mi Vũ vỗ về hình xăm hoa đào, vào trong các. Bảo nha hoàn đứng ngoài, ngồi trước gương. Mặc dù vết sẹo băng bằng vải trắng, nhìn thấy đóa hoa đào, Mi Vũ vẫn dễ dàng hình dung ra đóa hoa đào mặt mình, rất xinh đẹp, khiến bản thân thêm phần quyến rũ. Mi Vũ nằm mơ cũng thể nghĩ ra, Lưu Sương lại nghĩ ra biện pháp thế này để khôi phục dung nhan của mình. Trong lòng Mi Vũ, quả rất cảm kích Lưu Sương. Đối với nữ tử như Mi Vũ, dung mạo là thứ quan trọng nhất, so với tính mạng kém hơn chút nào. dương dương tự đắc, Đại Mi Vũ đột nhiên cảm thấy bên trong phòng xuất khí tức quỉ dị, qua gương đồng, Mi Vũ thấy người ngồi cửa sổ mở. Đại Mi Vũ bối rối quay đầu lại, nhìn thấy Tĩnh Vương Bách Lý Băng thản nhiên ngồi ở đó, tay chống phía trước, nghiêng đầu nheo mắt nhìn Mi Vũ. Hôm nay mặc bộ cẩm bào màu san hô, phát sáng như mọi khi [lần nào cũng phát sáng)]. Nếu người khác mặc bộ này, nhất định quê chịu nổi (nguyên văn là tục, tức là tao nhã, quí phái), nhưng mặc, lại tự nhiên gì so sánh được, dường như trời sinh cao quí. Ánh nắng từ phía sau chiếu rọi , trong ánh nắng rực rỡ, tuấn mỹ như tiên, dù có là kẻ luôn tự phụ với nhan sắc bản thân là Đại Mi Vũ cũng thầm cảm thấy bằng. “Nàng giúp ngươi chữa vết sẹo rồi?” Mắt Bách Lý Băng lộ ra tia tò mò, thản nhiên hỏi. “Đúng vậy!” Đại Mi Vũ gật đầu, hôm qua ta len lén nhắn tin này cho người mà Tĩnh Vương an bài tại Trữ Vương phủ. ngờ rằng Tĩnh Vương đích thân đến đây. “Ngươi lại đây!” Bách Lý Băng vẫy vẫy tay. Đại Mi Vũ tới với thần sắc căng thẳng, ta đoán ra được tính tình của thiếu niên này, là kẻ thấy đáy. ràng chỉ như thiếu niên đơn thuần, nhưng, ta có chút sợ hãi. Bởi vì, người , tản ra loại khí thế, khí thế khiến kẻ khác nắm bắt được, vô hình chung e dè sợ hãi. Bách Lý Băng liếc mắt nhìn Đại Mi Vũ, đột nhiên đưa tay lột lớp băng trắng xuống. ung dung nhìn đóa hoa đào, đột nhiên cười êm ái. là bội phục Lưu Sương rất nhiều, nhiều ngự y thúc thủ vô sách với vết sẹo này, nàng chỉ dùng cây kim châm nho giải quyết xong, là thông minh. “ tồi, kỹ nghệ của Sương Sương quả tồi. Bất quá, với tình tình Sương Sương, ta còn tưởng rằng nàng ấy xăm hoa sen, bằng cũng là hoa mai, ngờ lại xăm hoa đào!” Bách Lý Băng thào . “Là Mi Vũ cầu xăm hoa đào !” Đại Mi Vũ . Bách Lý Băng gật đầu, con mắt lóe lên hiểu . Chỉ có Tiểu Sương Sương của , mới xứng đáng với xuất trần bất nhiễm ( nhiễm bụi trần) bạch liên và ngạo sương (kiêu ngạo với giá băng) hàn mai. đột nhiên móc từ trong tay áo ra bình sứ, vứt vào trong lòng Đại Mi Vũ, nhếch miệng cách vô lại: “Bôi thuốc này lên vết thương!” Trong lòng Đại Mi Vũ run lên, có loại dự cảm , run giọng hỏi: “Vương gia, đây là thuốc gì?” Bách Lý Băng nhìn bộ dạng khiếp sợ của Mi Vũ, cười, : “Yên tâm, làm hỏng bông hoa đào xinh đẹp mặt ngươi đâu, chỉ làm chậm tác dụng của thuốc lành sẹo thôi!” “Làm chậm, tại sao lại phải làm chậm?” Đại Mi Vũ ngạc nhiên hỏi, ta rất háo hức với gương mặt mới của mình. Bách Lý Băng ngoắc ngón tay, : “Đại nương, có chuyện này, có thể ngươi cũng biết!” “Chuyện gì?” Đại Mi Vũ cực kỳ tò mò hỏi thăm. Bách Lý Băng nhảy xuống khỏi cửa sổ, ngồi lên xích đu, loạng choạng : “Ngày đó trong rừng đào ngươi gặp Trữ Vương, ngươi có biết, Tam hoàng huynh là kẻ đa tình, động tình với ngươi. vì muốn lấy ngươi, tiếc thân quỳ trước tẩm cung của phụ hoàng bốn canh giờ, mới cầu được phụ hoàng tứ hôn. Vốn dĩ hai người là lương duyên trời ban, đáng tiếc chính là, hoàng huynh nhận nhầm người, đến đêm động phòng, mới biết cưới nhầm. Tân nương phải ngươi, mà là Bạch Lưu Sương! Kỳ vị trí Vương phi này, vốn là của ngươi!” Bách Lý Băng chậm rãi xong, sau đó nheo mắt nhìn thần sắc Đại Mi Vũ . chỉ thấy sắc mặt Đại Mi Vũ ngừng biến đổi, thể tin, kinh dị, kinh hỉ, hụt hẫng, phẫn hận, ……………. các loại vẻ mặt thay nhau xuất . ta phải nằm mơ , sao lại có chuyện như vậy chứ? “Ngài muốn , Trữ Vương gia thích ta, vốn là muốn kết hôn với ta ?” ta biết, ta cùng Bách Lý Hàn lại có chuyện liên quan từ trước. Trước đây ta nghĩ rằng Bách Lý Băng muốn ta câu dẫn Trữ Vương, là vì nhìn trúng khả năng múa của ta. Nghe , Trữ Vương là người thích múa, từng tổ chức thi múa bên bờ sông Du Thủy. Nhưng mà, ta thể nghĩ ra, lại có chuyện như vậy. Nếu như, ngày đó trong rừng đào, biết là Trữ Vương, ta tuyệt đối hoảng sợ bỏ chạy . “Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi nhận thấy tình ý của đối với ngươi?” Bách Lý Băng có chút kỳ quái hỏi thăm. Đại Mi Vũ lắc đầu, Trữ Vương đối với ta cực kỳ thương tiếc, là muốn ta ở lại trong vương phủ, nhưng chưa bao giờ thích ta. Bách Lý Băng : “Hoàng huynh vốn là người sâu sắc nội tâm, ngươi cần dùng mỹ mạo của ngươi, vũ kỹ cùng mị lực của ngươi hấp dẫn , ngươi xuất thân thanh lâu, phải làm thế nào chắc cần ta dậy chứ.” Đại Mi Vũ liên tục gật đầu, nếu như biết việc này thôi , nếu biết địa vị Vương phi vốn là của mình , ta làm sao cam tâm cho được. “Nhưng mà, nếu người thích là ta, tại sao ngày đó lại nhận nhầm?” Đại Mi Vũ nhíu mày hỏi. “Cái này, bổn vương cũng biết!” Bách Lý Băng lắc đầu, cũng rất kỳ quái. Bất quá, nếu là , rất thích ý mà tiếp nhận sai lầm này . “Vậy nếu bôi cái này lên, vết thương lâu lành hơn mấy ngày?” Đại Mi Vũ cầm bình thuốc hỏi. “Khoảng mười ngày!” Đại Mi Vũ ngồi trước gương, cẩn thận bôi thuốc lên bông hoa đào, sau đó, lại cẩn thận băng bó lại. ta có thể tưởng tượng ra, mười ngày sau, sóng gió đặc sắc đến thế nào. Mi Vũ quay đầu thản nhiên cười, phía trước cửa sổ còn bóng dáng của Bách Lý Băng nữa, chỉ có xích đu đưa đẩy .
Chương 54: Bảo vệ nàng Từ nay về sau, dù cảnh có đẹp mấy cũng chẳng là gì, dù có ngàn vạn thứ phong tình vạn chủng, còn có ai để chia sẻ đây! Lưu Sương thở dài. Nàng ngốc nghếch đến mức ở lại Y Vân Uyển nữa, thừa dịp Bách Lý Hàn có ở đây, nàng cùng Hồng Ngẫu thu dọn đồ đạc, trở lại Thính Phong Uyển . Mặc dù vẫn là ở lại Trữ Vương phủ, nhưng chung quy so với ở Y Vân Uyển cùng Bách Lý Hàn sớm chiều ở chung dễ chịu hơn nhiều. Hai người mới dọn dẹp Thính Phong Uyển xong xuôi, Bách Lý Hàn liền mang theo Khinh Y và Tiêm Y chạy đến. Trong ánh tịch dương, thấy thần sắc của , nhưng có thể cảm thấy tức giận. “Trở về!” lạnh giọng mở miệng, thanh kiên quyết mà khốc hàn, chút dài dòng. Lòng Lưu Sương cảm thấy chua xót, vì sao chút tự do cũng cấp cho nàng. Nếu thèm để ý đến nàng, vì sao còn muốn tận lực giữ nàng bên cạnh. “Vương gia, Lưu Sương rất thích mấy trăm cây trúc này, Vương gia thành toàn cho Lưu Sương !” Lưu Sương lãnh đạm cười, dịu dàng mở miệng. Bọn họ còn can hệ, nàng cần phải tức giận với . Lưu Sương lạnh nhạt chọc giận Bách Lý Hàn, , vì sao nàng cứ phải chạy trốn ? Chẳng lẽ là mãnh thú độc xà? thể chịu được ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, nhìn giống như nhìn vào khí. Điều này làm cho cảm thấy trong lòng nàng căn bản là có ! Cảm giác này làm cho cực kỳ buồn bực. Từ sau khi Đại Mi Vũ xuất , vẫn tận lực tránh né nàng. Nhưng, càng tránh né, dường như trái tim lại càng hãm sâu. Hôm nay, nàng chữa sẹo cho Đại Mi Vũ, rồi kèn trống lặng lẽ dọn về Thính Phong Uyển . Đây là cái ý tứ gì? dám nghĩ quá nhiều, sợ chân tướng khiến bản thân đau lòng. Bách Lý Hàn phất phất tay, Khinh Y và Tiêm Y liền bắt đầu thu dọn đồ đạc nàng mới mang đến. “Ngài, tại sao phải làm vậy?” Lưu Sương lạnh lùng mở miệng. “Thu Thủy Tuyệt vẫn theo dõi nàng, chẳng lẽ nàng biết sao, ta muốn phải mạo hiểm cứu nàng thêm lần nữa!” lạnh lùng , tàn khốc. “Nếu nguyên nhân chỉ có vậy, ta lại càng muốn khỏi đây. Ta sợ Thu Thủy Tuyệt, ngài cũng cần vì áy náy mà cứu ta.” Lưu Sương thản nhiên ngồi trong viện, đưa tay vặt lá trúc, nhàng phe phẩy . Sợi tóc bay lên, thần sắc nàng bình tĩnh, toàn thân tỏa ra lạnh lùng như sương mù bao phủ. Lúc này, nàng giống như Tố Nga ở cung Quảng Hàn, kẻ khác chỉ có thể nhìn từ xa chứ dám đến gần. Bách Lý Hàn nhìn nàng, trong lòng dâng lên mùi vị thể diễn tả. lãnh ngạo của nàng biết từ lâu , cũng rất thưởng thức . Nhưng lúc này, lãnh ngạo của nàng giống trước, nó mang theo ý tứ xa lánh. cảm thấy khó chịu, đột nhiên xoay người, ra ngoài. Tay áo bay bay, bóng lưng vẫn lạnh lùng như vậy. cần gì ở bên nàng chuốc bực vào thân. Công bằng mà xét, Đại Mi Vũ dịu dàng điềm tĩnh, đối với luôn nhàng nỉ non, chưa bao giờ lời nghịch ý với . có phải uống nhầm thuốc , lại chạy đến đây cho thêm bực. Khinh Y và Tiêm Y thấy thế, biết Vương gia đồng ý rồi, lại bận rộn đặt đồ vật về chỗ cũ. “Vương phi, nếu ban đêm thấy có gì nguy hiểm, nhất định phải với nô tỳ, nô tỳ và Tiêm Y canh ở ngoài phòng.” Khinh Y ân cần . Khinh Y muốn chứng kiến quan hệ giữa Vương phi và Vương gia trở thành thế này, nhưng mà Khinh Y chỉ là thị nữ, có tư cách cái gì . “Ta biết rồi.” Lưu Sương lạnh nhạt cười. Kỳ nàng sợ Thu Thủy Tuyệt, mặc dù là sát thủ, nhưng mà nàng cảm nhận được trái tim , hoàn toàn phải máu lạnh vô tình . vách núi, thiếu cơ hội giết chết nàng, nhưng chưa từng xuống tay. Màn đêm buông xuống, đêm mùa hạ rất yên tĩnh . Ngoài cửa sổ côn trùng kêu ti tỉ . Có lẽ Lưu Sương cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao cũng còn bảo vệ của Bách Lý Hàn , nàng có thể bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc bất cứ lúc nào. Nhưng, mỗi đêm Lưu Sương đều ngủ rất yên ổn, nàng chẳng còn cảm thấy chút nguy hiểm nào. Cuộc sống cứ như thế, đêm này, Lưu Sương đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lật qua lật lại thế nào cũng ngủ được. Tình là thứ kì lạ, quên càng nhớ . Mặc thêm quần áo, Lưu Sương ra sân tản bộ. Khinh Y và Tiêm Y dám chậm trễ, cũng theo nàng. Vầng trăng khuyết treo cao, lác đác vài ngôi sao nhấp nháy. Gió thổi, thân trúc lắc lư thành tiếng. Lưu Sương ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy mái nhà, có bóng trắng. Trái tim Lưu Sương trầm xuống, là cái gì vậy? Ánh trăng có chút mông lung, nhìn lắm. Đến khi Lưu Sương mở to mắt nhìn cho kĩ, bóng trắng đó bốc hơi. Chẳng lẽ là nàng hoa mắt nhìn nhầm? Lưu Sương tin lắc đầu, ràng nàng thấy bóng trắng, nhất định phải ánh trăng phản xạ mái nhà. Đó là bóng trắng hiền hòa. Trái tim Lưu Sương cảm thấy buồn bực, nhìn đường dưới chân, giẫm vào hòn đá trơn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống. nhịn được ôi chao hô lên tiếng. Nhưng vào lúc này, mái nhà vọt ra bóng trắng, giống như đạo bạch quang, lao thẳng về phía Lưu Sương. Chỉ trong nháy mắt, khi Lưu Sương phản ứng lại được, nhìn thấy Bách Lý Hàn lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng. mặc cẩm bào mầu xanh, tung bay trong gió , khiến thân hình cao to của càng thêm to lớn. Nhìn thấy Lưu Sương sao, nhàng cong môi, cười lạnh, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng lại khiến người ta run sợ. “Nửa đêm ngủ, ra sân tản bộ, nàng chờ Thu Thủy Tuyệt tới bắt cóc nàng sao? Khinh Y Tiêm Y, đưa Vương phi ngủ!” lạnh lùng , hai tròng mắt u lãnh sắc bén như đao. Khinh Y và Tiêm Y hãi hùng khiếp vía dưới đôi mắt lạnh lẽo của Bách Lý Hàn, hai người thể ngờ Trữ Vương lại từ trời bay xuống. Cuống quít lôi kéo Lưu Sương, vào phòng. Bên trong phòng hắt ra ánh nến yếu ớt, Lưu Sương nằm ở giường, lâu sau mới phản ứng được, hóa ra bóng trắng mái nhà phải ảo giác, Bách Lý Hàn vẫn ở mái nhà trông nàng. Trách được mấy ngày nay, nàng cảm thấy chút nguy hiểm nào, ngược lại còn có cảm giác được bảo vệ. ra là thế. Nàng là càng ngày càng thể hiểu được , lại ngồi canh nóc nhà nàng. quan tâm nàng bảo vệ nàng sao? Nàng dám vọng tưởng! …………….
Chương 55: muốn nạp trắc phi (1) “Xuân phong thí thủ tiên mai nhị, bình tư lãnh diễm minh sa thủy. Bất thụ chúng phương tri, đoan tu nguyệt dữ kỳ. Thanh hương nhàn tự viễn, tiên hướng sai đầu kiến. Tuyết hậu yến dao trì, nhân gian đệ nhất chi.” Lưu Sương vẽ bức Hàn Mai Đồ, tiện tay đề thêm mấy câu thơ ngắn. Mới buông bút, liền thấy Hồng Ngẫu truyền lời vào: “Tĩnh Vương tới chơi!” Từ sau ngày gặp nhau thuyền, Lưu Sương nhiều ngày gặp Bách Lý Băng rồi. biết tới đây làm gì, theo trí nhớ của nàng, hình như xuất luôn mang theo ít phong ba . Rèm nhấc lên, thiếu niên bề ngoài đẹp đẽ tiến vào như gió lốc, còn hô lớn: “Tiểu Sương Sương, nhớ nàng muốn chết!” Lưu Sương sớm đề phòng , xoay người né qua bên. Bách Lý Băng lao tới bị hụt, nhào vào nghiên mực, mực bắn tung tóe lên áo quần. Hôm nay mặc bộ hoa phục ánh xà cừ, tương đối nhã nhặn hơn chút, nhưng bị mực bắn lên, quần áo tự nhiên thêm rất nhiều đóa hoa mai bằng mực. Bách Lý Băng ngắm nghía những vết mực bắn lên áo, : “Mấy ngày gặp, Sương Sương lại lên tay rồi . chỉ vẽ mặt người khác, còn có thể vẽ quần áo của ta, nàng quá lợi hại!” Lưu Sương đưa mắt liếc cái, chẳng muốn để ý . Bách Lý Băng cầm lấy bức tranh Lưu Sương mới vẽ, tấm tắc tán dương: “Sương Sương là tài nữ, nét chữ linh động dị thường, còn chứa cỗ đại khí. Có thể bộc lộ phong cách sống của mình.” Lưu Sương ngờ Bách Lý Băng lại bình chữ của nàng, bình chữ cũng được thôi, cuối cùng vẫn đến người. Lưu Sương nhớ đến chữ của Bách Lý Băng kiêu ngạo mà đường hoàng, cảm giác được rất giống tính cách vô pháp vô thiên của . “Bình tư lãnh diễm minh sa thủy. Câu thơ này rất hay, đúng là thơ cũng như người!” Lưu Sương ngồi ở ghế, cầm cây quạt tròn, thản nhiên : “Hôm nay ngươi đến, có chuyện gì vậy?” Bách Lý Băng bầy ra bộ mặt buồn, đáng thương : “Tiểu Sương Sương, nàng lại muốn đuổi ta ! có việc gì thể tới sao?” Lưu Sương bất đắc dĩ phải lắc đầu, nàng chịu được cái bộ dạng đáng thương này của . Cũng phải là nàng muốn đến, chẳng qua là chẳng có lần nào gặp xong nàng lại bình yên cả? Trong cung từng cường hôn nàng, còn để Bách Lý Hàn nhìn thấy. Lần trước Bách Lý Hàn thệ hải minh sơn với nàng, vừa gặp xuất Đại Mi Vũ. Bây giờ nàng chịu nổi hành hạ giày vò như thế nữa. Nhưng mà ra Lưu Sương trách , nếu phải Đại Mi Vũ xuất , có lẽ nàng thể nhìn ra Bách Lý Hàn có chân tình . “Tiểu Sương Sương, người nàng mong chờ đến rồi đó!” Bách Lý Băng đột nhiên vừa cười vừa . Vừa dứt lời, liền thấy có người vén rèm, Bách Lý Hàn vào. Sắc mặt có chút tối tăm, con mắt còn tối tăm hơn sắc mặt. Ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo qua Lưu Sương, giống như muốn dùng lưỡi dao lướt qua gương mặt nàng. Rất hiển nhiên, Bách Lý Hàn cố nén tức giận. là người lạnh lùng nội tâm, dễ dàng biểu lộ cảm xúc .Hôm nay lại có bộ mặt thế này, mặc dù cật lực nén giận bất động thanh sắc, nhưng tức giận vẫn được biểu lộ rất ràng. Bộ dạng này của , cùng với nam nhân bảo vệ nàng hàng đêm, như hai người khác nhau. biết chuyện gì có thể khiến phẫn nộ đến vậy, chuyện gì mà gay go đến vậy. Bách Lý Băng hôm nay tỏ ra rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi ghế, lên tiếng. Bách Lý Hàn liếc mắt nhìn Bách Lý Băng cái, thản nhiên : “Ngươi trở về , ta có chuyện cần với Vương phi.” “ ban ngày ban mặt, chẳng lẽ hai người định chuyện khuê phòng tư mật sao?” Bách Lý Băng cười đùa hỏi. Bách Lý Hàn nhăn mặt, thanh lạnh lùng : “Được, ngươi , vậy ngươi nhìn cái cũng sao!” đột nhiên quay đầu vọng ra ngoài: “Mi Vũ, ngươi tiến vào đây.” Lưu Sương lúc này mới chú ý Đại Mi Vũ đứng ngoài cửa mà vào, nghe được Bách Lý Hàn truyền gọi, Mi Vũ xuất với cái khăn lụa trắng che mặt, hai tròng mắt sưng đỏ, lặng yên đến. Theo tính toán, từ ngày xăm hoa đào, được mười ngày, hôm nay phải tháo được khăn che mặt rồi chứ, vì sao Đại Mi Vũ vẫn che mặt như cũ. “Mi Vũ, tháo khăn che mặt xuống.” Bách Lý Hàn lạnh lùng nhìn Lưu Sương, lạnh lùng , cố gắng tìm kiếm bất an gương mặt Lưu Sương. Đôi mắt Đại Mi Vũ lóe sáng, nhưng làm gì. “Vương gia, Mi Vũ như này làm sao có thể gặp người khác đây, Mi Vũ thể làm thế.” Đại Mi Vũ vừa vừa khóc rống lên. Lưu Sương nhíu mày, trong nháy mắt liền ràng chuyện gì xảy ra. Nàng xăm cho ta thất bại sao? Theo lý thuyết phải thành công mới đúng chứ! “Đại nương, ngươi tháo khăn , để cho ta xem xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Lưu Sương vội giận . Đại Mi Vũ nghe xong lời Lưu Sương , vẫn cúi đầu khóc như trước. Bách Lý Hàn cắn răng, đột nhiên phẩy tay áo cái, luồng gió thổi đến, làm bay khăn che mặt của Đại Mi Vũ . Lưu Sương trừng mắt nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng khỏi run lên. Gương mặt này, là của Đại Mi Vũ sao? Vết sẹo sưng to, còn vặn vẹo, làm cho đóa hoa đào cũng bị biến dạng, trở nên dữ tợn. Khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là nửa bên mặt hoàn hảo khuyết điểm của Đại Mi Vũ, giờ nổi đầy mẩn đỏ với mật độ rất dầy . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như thế! “Ngươi có bôi thuốc ta đưa đúng giờ ?” Lưu Sương run giọng hỏi. “Chính là bôi thuốc của nàng, mới biến thành thế này!” Bách Lý Hàn lạnh lẽo gằn từng tiếng. Lưu Sương nhìn gương mặt lạnh lẽo như băng của Bách Lý Hàn, vẻ mặt thống hận, trái tim nàng như bị đưa vào tảng băng lạnh ngắt . “, Mi Vũ tin tưởng Vương phi làm như vậy , đại khái là ……………. đại khái là Mi Vũ mạng khổ, cuộc đời này thể khôi phục dung nhan nữa!” ta vừa vừa khóc rống lên như đứt ruột đứt gan. Nước mắt ào ào tuôn xuống, thấy vậy Lưu Sương cũng muốn ngừng thở. Thương tâm tuyệt vọng như thế, cho dù người nào cũng phải thương tiếc . Kỳ Đại Mi Vũ phải giả khóc, ta khóc . Khi tháo vải băng hình xăm xuống, ta sợ muốn chết. ta đau lòng . biết, Tiểu Ma vương kia, đưa cho ta thuốc gì, hại nửa mặt đẹp đẽ của ta bị mẩn đỏ. “Nàng có lời nào để ?” Mặt Bách Lý Hàn tái nhợt, run giọng hỏi. “Ta có lời nào hết!” Lưu Sương thản nhiên . Nếu nhận định vấn đề là ở thuốc của nàng đưa, nàng cần gì phải giải thích với nữa? Giải thích rồi tin sao? Trong mắt mọi người, chỉ có nàng mới có động cơ gây án, bởi vì ghen ghét Đại Mi Vũ, cho nên ra tay phá hủy dung mạo của ta hoàn toàn . Có phải ? Lưu Sương nhìn Đại Mi Vũ vẫn khóc rống ngừng , nữ tử này, giờ phút này chẳng khiến nàng thương tiếc chút nào, nhìn đáng thương mà thực tình rất đáng hận. Hà cớ gì ta phải giở thủ đoạn tàn độc như thế, là quá cay nghiệt …………….
Chương 56: muốn nạp trắc phi (2) Cứ tưởng rằng nàng là thiện lương đơn thuần, xem ra, nhìn lầm người. “ ……………. là ……………. nàng!” Gương mặt Bách Lý Hàn trở nên tái nhợt, lộ ra thống khổ và tin được. Lưu Sương thống khổ nghe Bách Lý Hàn gằn giọng từng chữ , đúng là lạnh đến muốn đóng băng người nghe. Cái gì gọi là là nàng? Xem ra, trong mắt , sớm kết luận là nàng làm tất cả! hoài nghi Đại Mi Vũ chút nào sao? Xem ra cán cân tình cảm của vẫn nghiêng về Đại Mi Vũ như trước kia. tin tưởng nàng, phí công giải thích chỉ khiến coi nàng là kẻ tiểu nhân thích ngụy biện, càng khiến xem thường nàng. Lòng của nàng sớm lạnh lẽo, cứ để nghĩ vậy ! Tốt nhất là bởi vậy mà hưu (li dị) nàng, để nàng ra . Kỳ phải Bách Lý Hàn chưa từng hoài nghi Đại Mi Vũ, chỉ tin được có người nào lại nguyện ý phá hỏng dung mạo của chính mình. Người nào có thể biến gương mặt của mình thành ác quỷ chứ, ngay cả khi giá họa thành công, dung nhan cũng còn nữa, chẳng phải là phá hạnh phúc cả đời sao. “Vương gia, ngươời nên trách lầm Vương phi, là do Mi Vũ mạng khổ!” Đại Mi Vũ túm tay áo Bách Lý Hàn, đau khổ van nài, đôi mắt vẫn ầng ậc nước. Tới giờ phút này rồi, Mi Vũ vẫn còn đau khổ vì Lưu Sương cầu tình, là khoan dung rộng lượng. Bách Lý Hàn nhìn đôi mắt Đại Mi Vũ thâm u thê lương, trước mắt đột nhiên ra đôi mắt của mẫu hậu. Từ khi biết nhớ, chưa từng thấy mẫu hậu cười, trong đôi mắt của bà, có sầu bi lắng động, trong sáng thê lương như đôi mắt của Mi Vũ lúc này . thống khổ bất lực của Đại Mi Vũ, nghi ngờ gì nữa, chính là ngọn lửa, thiêu lý trí của Bách Lý Hàn cháy rụi ra tro. nhìn đôi mắt bình tĩnh gợn sóng của Lưu Sương, làm ra chuyện như vậy, nàng vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt chút động lòng, giống như thể chuyện này chẳng hề liên quan tới nàng. Bách Lý Hàn bước về phía trước, tay túm lấy Lưu Sương lôi , tay nắm cằm nàng, tay kia uy hiếp ấn lên mặt Lưu Sương. Đau đớn làm cho Lưu Sương hoa mắt, Lưu Sương nhìn mặt Bách Lý Hàn nữa, chỉ mơ hồ thấy đôi mắt thống khổ lạnh lẽo. muốn giết nàng sao? muốn giết nàng vì Đại Mi Vũ sao? Lưu Sương đau khổ nghĩ đến đó, liền thấy Bách Lý Hàn nhíu mày, chậm rãi há mồm, phun ra những câu từ lạnh lẽo. “Ngươi ác độc như vậy, ta ngại cho ngươi nếm thử cảm giác hủy dung!” Móng tay sắc nhọn lướt gương mặt Lưu Sương, bén ngọt như dao, những giọt máu nóng hổi chảy ra từ vết thương, từng giọt chậm rãi chảy gương mặt trắng nõn của Lưu Sương. (TT_TT) Cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, ngưng tụ trong lòng, Lưu Sương cảm thấy lạnh thấu xương. nàng ác độc, ở trong lòng nàng chỉ là độc phụ. còn tiếc rẻ hủy dung nàng. “Sương Sương!” Nàng lờ mờ nghe được Bách Lý Băng hoảng sợ kêu to. luồng lực bắn đến, Bách Lý Hàn rốt cục buông Lưu Sương ra. Con mắt đen của Bách Lý Băng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa thống khổ và hối hận, ôm lấy cổ Lưu Sương, run rẩy hỏi han: “Tiểu Sương Sương, nàng sao chứ!” Lưu Sương tựa vào trong lòng Bách Lý Băng, trái tim cảm thấy đến lúc dứt khoát. Nàng đột nhiên quay về phía Bách Lý Hàn cười, nụ cười còn vương máu. phải nụ cười lạnh nhạt dịu dàng mọi khi , mà là nụ cười xinh đẹp mỵ hoặc, là nụ cười khi đau đớn khi chạm đến giới hạn cuối cùng. Bách Lý Hàn nhìn nụ cười đó, như đóa hoa túc nở trong bóng đêm, bi ai mà khiến người nhìn mất hồn. “Vậy nên, Vương gia tuyệt đối nên giữ con đàn bà ác độc như ta ở lại trong phủ.” Lưu Sương thản nhiên , “Ta thực sợ làm thêm chuyện có lỗi với Mi Vũ nương, bằng Vương gia hưu cách Lưu Sương ?” “Hưu cách?” Bách Lý Hàn hoàn toàn ngờ Lưu Sương ra câu này. Cứ tưởng rằng nàng đau khổ bật khóc nức nở, hoặc là lớn tiếng chất vấn, ngờ nàng lại thản nhiên cầu hưu cách. Đúng vậy, thanh cao như nàng, làm sao có thể khóc trước mặt ! Như vậy chẳng phải là nàng nữa. Nhưng mà nàng lại luôn miệng cầu hưu cách. Nàng cần địa vị Vương phi, vì sao còn muốn làm hại Đại Mi Vũ? Chẳng lẽ trách oan nàng rồi? Nhìn vệt máu mặt Lưu Sương , trái tim bắt đầu mềm nhũn. Nhưng mà, khi nhìn thấy Bách Lý Băng ôm chặt lấy nàng, chỉ cảm thấy cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng. “Hưu cách, mơ tưởng. Ngũ đệ, ngươi buông nàng ra!” lạnh giọng rít gào . Bách Lý Băng vốn vẫn thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên, chỉ đợi mâu thuẫn lên cao ra tay giải vây cho Lưu Sương. Sau đó, khuyên Tam hoàng huynh hưu cách Sương Sương. tuyệt đối ngờ chuyện lại diễn biến đến cái tình huống này. Nhìn thấy trong mắt hoàng huynh thống khổ cùng tức giận, biết, hoàng huynh của vẫn dành nhiều tình cảm cho Lưu Sương. Chỉ bởi vì có Đại Mi Vũ chen giữa, mới khiến hoàng huynh trong lúc nhất thời thể nhìn trái tim mình. Điều này đối với Bách Lý Băng mà , là cơ hội tuyệt vời. “Hoàng huynh, chuyện tới thế này, hay là huynh hưu cách Sương Sương cho thỏa đáng tất cả … “ “Chuyện của ta, cần đệ phải quản!” Bách Lý Hàn lạnh giọng cắt lời Bách Lý Băng. Bách Lý Băng nhíu nhíu mày, đột nhiên trừng mắt. Đại Mi Vũ vẫn khóc rống đột nhiên đau đớn : “Vương gia, ngài nên đối xử với Vương phi như vậy, là khuôn mặt này của Mi Vũ gây họa.” Dứt lời, đột nhiên đứng dậy, cúi đầu lao thẳng về phía cái bàn. Biến cố lần này, còn nằm trong tầm dự liệu, tốc độ Đại Mi Vũ cực nhanh, Bách Lý Hàn nhất thời kéo tay ta kịp. Chỉ nghe thấy “Bịch” tiếng, trán Đại Mi Vũ loang lổ máu, tiếp theo thân thể ta chậm rãi mềm nhũn ngã phịch xuống đất. Bách Lý Hàn phi thân tiến lên, ôm lấy Đại Mi Vũ, trong con mắt tràn ngập thống khổ. Lưu Sương nghĩ được rằng Đại Mi Vũ làm như vậy, chiêu này ra rất cao minh, chẳng qua chỉ là dùng cái chết để dọa người, Lưu Sương chẳng bao giờ làm được. “Cầm máu nhanh !” Lưu Sương lạnh lùng , Bách Lý Hàn tin tưởng nàng, nàng thể ra tay chữa trị. Nhưng, chuyện vẫn có thể . Bách Lý Hàn mặt bận rộn cầm máu cho Đại Mi Vũ, mặt đau đớn : “Mi Vũ, vì sao ngươi lại ngu như vậy. Tại sao muốn làm như vậy?” Đại Mi Vũ yếu đuối bất lực mỉm cười : “Mi Vũ chỉ là người mạng khổ, muốn Vương gia và Vương phi vì Mi Vũ mà trở mặt. Mi Vũ bị hủy dung, cả đời này thể gả cho ai nữa, muốn tiếp tục liên lụy đến Vương gia!” Dứt lời, giãy dụa muốn đứng lên. Bách Lý Hàn gắt gao nắm lấy cổ tay của Mi Vũ, hạ quyết tâm, dịu dàng từng câu từng chữ: “Mi Vũ, ai nàng thể gả cho ai nữa. Bổn vương đối với nàng vừa gặp , mặc kệ nàng biến thành cái bộ dạng gì, bổn vương vẫn nàng. Đợi thương thế của nàng bình phục hẳn, bổn vương cưới nàng làm trắc phi!” Lời Bách Lý Hàn , từng câu từng chữ đưa tới tai Lưu Sương , trong lòng nhất thời trống rỗng , giống như trái tim bị móc đâu rồi. Vừa gặp ! Người con vừa gặp thủy chung là Đại Mi Vũ. Mặc kệ nàng biến thành cái bộ dạng gì, bổn vương vẫn nàng! Những lời tâm tình đấy, Lưu Sương cũng từng nghe được trong giấc mộng ngắn ngủi nào đó. Nàng ngờ, khi chính thức nghe được những lời đó, với người con khác. ! ta! Nàng vẫn nhớ, khi biểu lộ tình cảm với nàng, chỉ là thích. người, có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ có thể duy nhất người. và thích, đâu chỉ hơn kém ngàn vạn lần. Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ, lạnh giọng dặn dò các thị nữ nhanh chóng truyền ngự y, sau đó nhanh chóng như bay ra ngoài. Khi ngang qua Lưu Sương, có dừng lại chút, thản nhiên đưa mắt liếc nàng cái, sau đó vội vã ra ngoài. Vạt váy bị lướt như cơn gió khẽ bay lên . Nhìn bóng lưng lạnh lẽo, Lưu Sương đau khổ nhắm mắt, giọt nước mắt chậm rãi tuôn xuống. Nàng rốt cục vẫn kiềm chế được nước mắt, nàng rốt cuộc lại yếu ớt rồi! Bách Lý Băng nhìn nước mắt Lưu Sương, lau vết máu mặt nàng, trong lúc nhất thời, máu tươi cùng nước mắt đan xen. chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, ngờ, nước mắt của nàng lại có uy lực lớn như vậy, khiến trái tim đau như bị bóp nghẹt . Nước mắt của nàng, càng khiến hạ quyết tâm. Ở bên hoàng huynh, nàng có được hạnh phúc, chỉ có , mới có thể trao cho nàng hạnh phúc chân chính. Cho nên, nhất định phải chặt đứt tình cảm giữa hai người bọn họ, làm cho Sương Sương hoàn toàn dứt khoát những si niệm với hoàng huynh.