Chương 48: vách núi Lưu Sương vỗ về cái đầu đau nhức, tới trước cửa xem xét phen, phát ra cửa làm bằng sắt rất dầy, nàng thử lôi kéo chút, cánh cửa chút nhúc nhích. Cửa sổ cũng bị đóng đinh. Sài phòng nho , lại phòng thủ kiên cố như phòng giam. Dựa vào năng lực của nàng, vô luận như thế nào cũng thể trốn thoát . Lưu Sương chán nản ngồi đống cỏ khô, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe tiếng, làm cho nàng hít thở thông. Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt, vì sao phải đem nàng nhốt ở chỗ này? Mới vừa rồi nàng còn tưởng mình chết, ngờ lại hạ thủ lưu tình tha cho nàng. phải liên tiếp phái ra Xích Phượng Mặc Long muốn giết nàng sao? Vì sao giết nàng , là muốn hành hạ nàng thêm vài lần nữa sao? Nghĩ đến cực hình lúc nãy, trong lòng kìm được sợ hãi. Đấy phải nỗi đau con người có thể chịu đựng ! Trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, nàng chợt nhớ ra Bách Lý Hàn bắt giữ Mặc Long. Chẳng lẽ, Thu Thủy Tuyệt bắt nàng, là muốn đổi lại Mặc Long sao? Xác nhận này có thể xảy ra . Nếu là như thế, tạm thời nàng gặp nguy hiểm . Nghĩ tới đây, Lưu Sương liền ngồi lên đống cỏ khô như trước, cực hình vừa rồi, tiêu hao hết thể lực của nàng, Lưu Sương mệt mỏi ngủ thiếp . biết ngủ bao lâu, trong mộng chỉ cảm thấy tung bay phiêu hốt, giống như đằng vân giá vũ. Trong mơ mơ màng màng, tiếng động tí tách làm Lưu Sương bừng tỉnh. Mở mắt ra, thấy mưa bụi lất phất trong nắng sớm, trước mắt là núi non trùng điệp. biết từ khi nào, nàng từ sài phòng lên đỉnh núi. Trách được trong mộng lại có cảm giác đằng vân giá vũ, chắc hẳn là Thu Thủy Tuyệt mang nàng lên núi. cổ tay truyền đến trận đau đớn, có cảm giác treo lơ lửng, Lưu Sương phát mình bị treo lên cây, trong trung, phiêu lãng theo gió. Cảm giác mát lạnh đưa từ dưới lên, Lưu Sương cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nhịn được choáng váng hoa mắt muốn té xỉu. Dưới chân nàng, là vực sâu vạn trượng. Mây mù dâng lên, sương mù tràn ngập, sâu thấy đáy, vừa nhìn muốn vỡ tim vì sợ. Nhìn bốn phía xung quanh, phát ra nàng bị treo lên cây cổ thụ mọc lệch đưa thân ra khoảng vách núi . Cành cây khô ráp, chịu được sức nặng của nàng, bị kéo đến mức hơi cong xuống. Treo như thế này, có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng bất cứ lúc nào. Thu Thủy Tuyệt muốn nàng phải tan xương nát thịt sao? quá tàn nhẫn, quá đủ tàn nhẫn, hổ là cầm đầu của tổ chức sát thủ, biết chà đạp trái tim người khác như thế nào, làm tiêu tan ý chí của người khác như thế nào. Nếu là người nhát gan, bị treo ở đây, nhất định là chết vì sợ rồi . Lưu Sương cố gắng đè nén sợ hãi, mới hét lên vì sợ. Trong lòng dâng lên phẫn nộ chưa từng có, giết người chẳng qua chỉ cần chặt đứt đầu là được, vì sao phải hành hạ nữ tử yếu đuối tay tấc sắt là nàng như này làm gì. Thu Thủy Tuyệt, rốt cuộc muốn làm cái gì? Gió núi rất mạnh, thổi Lưu Sương đu đưa, như lá cây phiêu lãng. Có lẽ, Thu Thủy Tuyệt rất hận nàng, dù sao, Xích Phượng mất tay là vì nàng, Mặc Long bị bắt sống cũng là vì nàng. là nực cười, đời này có còn thiên lý hay , sát thủ giết người thất thủ bị thương bị bắt, tất cả lại đổ lên đầu nàng? Muốn nàng hận ai bây giờ? Thân thể phiêu đãng, đưa qua đưa lại, Lưu Sương xoay lại hướng cây tùng. Bây giờ mới phát dưới tàng cây có tảng đá lớn, Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt ngồi đó. Có lẽ vừa rồi nàng phẫn nộ và hoảng sợ quá, nên mới cảm giác được tồn tại của . Phía sau là hai nữ tử. người mặc hồng y kiều diễm, là Xích Phượng – kẻ từng ám sát nàng. người mặc tử y, chắc là Tử Diên – trong tứ đại sát thủ dưới tay . Thu Thủy Tuyệt vẫn mặc áo choàng đen ngòm như mực như cũ, còn đeo cái mặt nạ vô cùng đáng sợ, cực kỳ thản nhiên tự tại ngồi ở đó. Đôi mắt lãnh liệt thâm thúy, xuyên qua mặt nạ, lạnh lùng nhìn Lưu Sương. Quần áo này rất phù hợp với thân phận Câu Hồn sứ giả của . Lưu Sương biết giở trò mèo vờn chuột, lửa giận bốc lên, trừng mắt lạnh lùng : “Thu Thủy Tuyệt, muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, cần gì phải hành hạ như vậy! Ngươi còn đáng là nam nhân ?” Thu Thủy Tuyệt khẽ nhíu mày, giống như bất mãn với câu của chất vấn Lưu Sương. Lạnh lùng liếc Lưu Sương cái, đột nhiên cởi dây thừng tảng đá, cầm trong tay. Lưu Sương bây giờ mới phát ra, hóa ra dây trói nàng cột vào thân cây, mà là quấn mấy vòng thân cây, đầu dây buộc vào tảng đá, giờ phút này, nằm trong tay Thu Thủy Tuyệt. Sợi dây trói nắm giữ sinh tử của nàng. Chỉ cần Thu Thủy Tuyệt buông tay, nàng nhất định rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt. Thu Thủy Tuyệt nhìn mặt Lưu Sương đỏ lên vì phẫn nộ, khóe môi đột nhiên cong lên, khẽ buông tay, Lưu Sương như con diều đứt dây, bắt đầu rơi xuống. Lưu Sương “Hả” tiếng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Dường như cực kỳ hài lòng với tiếng kêu sợ hãi của Lưu Sương, Thu Thủy Tuyệt nắm chặt dây trói, Lưu Sương ngừng rơi, thân thể càng đu đưa trong trung mãnh liệt. lúc lâu sau, mới ngừng lắc lư.
Chương 49: Trò đùa tàn nhẫn Lưu Sương vẫn chưa hết khoảng sợ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . Thu Thủy Tuyệt vẫn chịu buông tha nàng như trước, tay phải dùng lực, sợi dây liền lắc lư. Cho đến khi Lưu Sương bị lăng cao đến ngang tầm mắt của . mới hài lòng đùa giỡn với sợi dây, chậm như rùa nhàng : “Xem ra, hình như ngươi ……………. sợ chết?” Nhìn thấy bộ dáng lơ đãng thản nhiên của Thu Thủy Tuyệt, cơn tức trong Lưu bùng nổ. Suốt ngày nay, nàng phải chịu đựng hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, nếu phải nàng cứng cỏi, sợ rằng hôn mê từ lâu . Lưu Sương chậm trễ thể căm tức, dù sao cũng tránh được cái chết, càng sợ chọc giận . Vì vậy lạnh lùng : “Sợ chứ, tại sao lại sợ, đời này có ai là sợ chết chứ? Bất quá, ta mặc dù sợ chết, cũng có nghĩa là sợ ngươi!” Mặc dù tình huống giờ của nàng rất chật vật, nhưng nàng thể chịu thua trước khí thế của . Thu Thủy Tuyệt kinh ngạc nhíu mày, đôi mắt sau tấm mặt nạ quỉ chuyển lạnh, trong con ngươi lóe lên tia dao động, là kinh dị và tin được. Nữ tử này là người sợ chết đầu tiên mà gặp, cũng là người đầu tiên sợ . nhíu mày nhìn thẳng Lưu Sương, chỉ thấy gương mặt Lưu Sương sợ đến trắng bệch, lại hơi ửng đỏ vì tức giận. Hơn nữa, trong đôi mắt trong suốt của nàng, lóe ra khinh thường cùng trào phúng. Nữ tử này đâu chỉ sợ ? Nàng còn xem thường ! Nghĩ tới đây, trong lòng Thu Thủy Tuyệt dâng lên cảm giác khác thường. đáng tiếc, nàng là người phải giết. Nếu ……………. “Đáng tiếc !” ung dung , thanh u thấp như mị. Lập tức thay đổi tư thế, thản nhiên ngồi. Lưu Sương vốn tưởng rằng phát hỏa, ngờ lại dễ dàng buông tha nàng như thế, cũng có chút kỳ quái. Tuy là đầu hè, nhưng đỉnh núi có tia ấm áp, chẳng có nổi bông hoa ngọn cỏ. Chỉ có cây tùng mọc nghiêng này, độc vách đá. Tầng mây ở phương đông, đột nhiên nhuốm màu xanh đỏ tím vàng, cực kỳ sặc sỡ. Lưu Sương biết, mặt trời mọc. Cho tới bây giờ nàng chưa từng lên tận đỉnh núi để ngắm mặt trời mọc, thể ngờ lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc núi, lại trong tình cảnh thảm hại này. Sương mù đỉnh núi, bắt đầu lặng lẽ tản , mặt trời đỏ ối bắt đầu ló dạng. Hào quang vạn trượng, hàng vạn tia sáng, trong phút chốc, núi non trùng điệp cũng đắm chìm trong hào quang vô tận. “ đẹp đúng !” Lưu Sương kìm được lòng . Thu Thủy Tuyệt kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Sương. Gương mặt thanh tú của nàng, dưới ánh mặt trời, mơ hồ lộ ra tia đỏ bừng, như bông hoa hé nở lúc bình minh, tươi mát mà quyến rũ. Đôi môi thản nhiên cười, nụ cười trong sương mù dưới nắng, vô cùng tinh khiết, tinh khiết như bông tuyết đầu đông. Cặp mắt sáng ràng, đáy mắt lóng lánh ba quang, đen láy, đoạt hồn người nhìn. Phải mất lúc lâu sau Thu Thủy Tuyệt mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhận ra mình bị nữ tử này hấp dẫn. Trong lòng kìm được cảm giác cực kỳ ảo não, nữ tử này, trong hoàn cảnh thê thảm này, nàng còn có tâm tình thưởng thức cảnh mặt trời mọc? Hàn quang trong mắt lóe lên, khẽ buông tay, thân thể Lưu Sương lại bắt đầu rơi xuống. Lưu Sương đề phòng Thu Thủy Tuyệt buông tay, sợ hãi hét tiếng. Lúc này Thu Thủy Tuyệt mới hài lòng, tựa tiếu phi tiếu, chậm rãi kéo sợi dây lại. Lúc này Lưu Sương tức giận nữa, chỉ trêu chọc nàng, cần phải tiếp tục lí luận phải trái với tên ma đầu coi mạng người như cỏ rác này. Thu Thủy Tuyệt thấy thần sắc Lưu Sương bình tĩnh, nhắm mắt thèm nhìn , trong lòng có tia mất mát. Xích Phượng và Tử Diên đứng ở bên dám lời nào, Lưu Sương và Thu Thủy Tuyệt cũng lời nào với nhau, đỉnh núi trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua. “Ngươi rốt cục cũng tới!” Thu Thủy Tuyệt đột nhiên mở miệng , trong giọng thản nhiên lộ ra tia hàn ý. Lưu Sương quay lưng vào vách núi, nhìn được sau lưng, biết là người nào đến. Dường như Thu Thủy Tuyệt biết điều nàng suy nghĩ, giật giật dây trói trong tay , Lưu Sương quay tròn vòng, trước mắt lên thân ảnh Bách Lý Hàn bạch y phiêu phiêu, cùng với vẻ mặt kinh hãi cực điểm của . Dường như mới lên từ chân núi, gió núi điên cuồng, thổi bạch y của tung bay phất phơ. lẳng lặng đứng đó, thần sắc có chút thảm đạm, lông mày nhíu chặt, con ngươi đen vẫn bình tĩnh nay nhuốm màu phức tạp. theo là Khinh Y và Tiêm Y. Hai người nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lưu Sương, hoảng sợ trợn tròn mắt, trong con người tràn đầy lo lắng. Lưu Sương tuy biết Khinh Y và Tiêm Y có chút công phu, nhưng nghĩ hai nàng có thể lên đến tận đỉnh núi này, hóa ra công phu tệ chút nào. Trong tay Tiêm Y giữ người, là Mặc Long. Trong nháy mắt, Lưu Sương liền ràng dụng ý của Thu Thủy Tuyệt , hiển nhiên là muốn bắt nàng để đổi lấy Mặc Long. Trao đổi đỉnh núi, sau khi xong việc, có thể dễ dàng thoát thân. “Trữ Vương gia, nghe đại danh từ lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng thản nhiên mà , thanh lãnh liệt phiêu đãng trong gió. “Thu Thủy Tuyệt, thả nàng! Bổn vương liền đem Mặc Long giao cho ngươi!” Bách Lý Hàn muốn tốn nhiều lời lẽ, trực tiếp luôn. Ánh mắt vẫn dính chặt người Lưu Sương. Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng cười cười, : “Thỉnh Vương gia thả Mặc Long ra trước.” Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, : “Ngươi thả nàng trước!” “Cũng được, nhưng mà vẫn phải thẳng, hôm nay thả Vương phi , cũng có nghĩa là Thu mỗ bỏ qua truy sát nàng! Dù sao, Thu mỗ nhận bạc của người ta rồi .” Ý tứ của Thu Thủy Tuyệt là mạng của Lưu Sương , nhất định lấy . Mắt Bách Lý Hàn lóe lên hàn quang , lãnh ý tỏa ra. “Kẻ kia bỏ ra bao nhiêu bạc, ta bỏ ra gấp đôi, mua mạng kẻ bỏ tiền mua mạng của Vương phi của ta!” Bách Lý Hàn lạnh nhạt . Thu Thủy Tuyệt khẽ cong môi, : “ nhiều lắm, vạn lượng hoàng kim mà thôi. Nhưng mà, ngay cả trong trường hợp Vương gia có ra giá gấp mười lần như thế, Thu mỗ cũng thể đáp ứng, kiếm tiền là chuyện lớn, nhưng quy củ thể phá !” “Như vậy, xem ra tên và thân phận của kẻ đó ngươi cũng !” Bách Lý Hàn . “Đương nhiên là vậy, đây là quy củ của chúng ta!” “Quy củ, xem ra quy củ giết người ít chút nào!” Thanh Bách Lý Hàn , lãnh liệt như băng, “Bất quá, sau này, ta cho ngươi bất kì cơ hội nào nữa !” Dứt lời : “Thả người !” “Được, ta thả đây!” Thu Thủy Tuyệt chưa hết câu buông sợi dây. Bách Lý Hàn vốn còn băn khoăn Thu Thủy Tuyệt sao lại thả người cách thống khoái như thế, ngờ , thả là thả như vậy. Sợi dây buông lỏng, chỉ thoáng, thân thể Lưu Sương liền tiếp đất theo phương thẳng đứng. “Sương Nhi!” Bách Lý Hàn kinh hãi kêu to, lao ra vách núi, thân thể nhoài ra, bắt được đầu dây trói . Vì sức nặng của Lưu Sương thân thể nhoài ra hơn nửa. tay bám vào rễ cây, tay cầm lấy dây trói, hai người cheo leo bên vách núi, tình huống quá sức nguy hiểm. About these ads
Chương 50: Động tức tự hữu tình 27THÁNG 1 “Vương gia!” Khinh Y và Tiêm Y cực kỳ hoảng sợ, muốn qua để hỗ trợ, lại bị Xích Phượng và Tử Diên ngăn cản. Chỉ thoáng, bốn người xông vào giao chiến, kiếm quang lòe lòe, hàn ý bách người. Gió núi thổi mạnh, tay áo Lưu Sương tung bay . Nàng ngẩng đầu nhìn, xuyên thấu qua màn sương buổi sớm, nhìn thấy ràng gương mặt Bách Lý Hàn lạnh lẽo mà đôi mắt phát sáng. Đôi mắt đen nàng chưa từng nhìn thấu, chứa thâm thúy vô cùng tận , giờ phút này có cả rối bời đau đớn. Có lẽ là do sương mù, nàng nhìn lắm, có chút hoài nghi. Trong lòng đau đớn vì nàng sao? Lưu Sương cười khổ, trái tim nhói đau, nếu như nàng chết , có thể đổi lấy đau lòng của dù chỉ là trong khoảnh khắc, coi như uổng phí tình nàng dành cho thời gian qua. liều mạng mà cứu nàng, có lẽ, trong lòng có nàng. Nếu , với tính tình của , nhất định bất chấp mạng sống vì nàng . “Cám ơn chàng có thể tới cứu thiếp, thiếp rất cảm kích. Chàng ……………. buông tay !” Lưu Sương nhàng thản nhiên , chỉ người chết đương nhiên là tốt hơn cả hai cùng phải chết. Dù sao người Thu Thủy Tuyệt muốn giết chỉ có nàng, hà tất phải liên lụy đến ! Bách Lý Hàn nghe được lời Lưu Sương , cảm thấy ngực như bị bóp ngẹt, cảm thấy hít thở thông. Mắt lóe ra tia sáng, cắn răng : “Nàng chuyện vớ vẩn gì đấy! Dù nàng muốn chết, cũng dễ dàng như vậy. Ta cho nàng chết, ai cũng được phép lấy mạng nàng!” Dứt lời, tay quấn sợi dây lên, thu hẹp khoảng cách của hai người. Giờ phút này , có chút bá đạo cuồng vọng. Tình huống lúc này, quả vô cùng nguy hiểm . Nhưng mà, cho dù biết có nguy hiểm, vẫn tới. đến, chính là muốn cứu nàng, tuyệt đối thể trơ mắt nhìn nàng ra . Thu Thủy Tuyệt chắp tay đứng ở đỉnh núi, bên là bốn nữ tử giao chiến, bên là hai người giãy giụa bên vách đá. đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn, chút sứt mẻ đứng đó, như pho tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng . đột nhiên rút ra cây bội kiếm từ bên hông. Trong phút chốc, phản chiếu ánh mặt trời chói trang, tỏa ra bốn phía đỉnh núi. Đây là Thu Thủy Kiếm của , là danh kiếm đương thời. Thân kiếm dài , thân kiếm có khắc hoa văn cổ quái , mũi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể chặt vàng chém ngọc. Thanh kiếm này chỉ cần dùng chút sức, sợi dây thừng lập tức đứt làm đôi, sợi dây vừa đứt, nữ tử này giống như con diều đứt dây, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng kia. Nhưng biết vì sao, hề chém xuống. Xuyên qua màn sương mù, mơ hồ nhìn thấy nữ tử dưới thiên nhai. Tay áo tung bay, tóc đen tung bay, cay đắng và kiên nhẫn trong mắt nàng làm khẽ động lòng, có cay đắng dâng lên trong lồng ngực . dĩ nhiên mềm lòng rồi! Làm cung chủ Thu Thủy Cung , sớm luyện thành trái tim cứng rắn như thép, vô tình vô dục. Chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mềm lòng. Chuyện này đối với mà , là sỉ nhục trí mạng. cắn răng, đôi mắt sau chiếc mặt nạ quỉ bắn ra hàn quang. Chỉ là nữ tử hơi đặc biệt hơn bình thường chút thôi mà! đột nhiên dứt khoát hạ kiếm, nhất định chặt đứt sợi dây. Từ khi rút kiếm ra, Bách Lý Hàn biết ý đồ của Thu Thủy Tuyệt , lúc này, nhìn thấy hạ kiếm xuống sợi dây. Bách Lý Hàn nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến kẻ khác rét run. Toàn thân từ xuống dưới, toát ra sát ý u lãnh nguy hiểm. “Thu Thủy Tuyệt, nếu ngươi chặt đứt sợi dây, ta đem toàn bộ người của Thu Thủy Cung bồi táng! Bây giờ, tốt nhất là người xem tên Mặc Long thuộc hạ của ngươi .” Bách Lý Hàn độc vô tình . So sánh với trước kia, lúc này , càng giống sát thủ máu lạnh vô tình. Thu Thủy Tuyệt nghe vậy liền dừng lại, nhìn qua bên kia, bốn nữ tử vẫn giao chiến, Mặc Long ngã mặt đất, bất tỉnh nhân , hiển nhiên là trúng độc. Nghĩ kĩ chắc trúng độc từ trước, có điều đến lúc này mới phát tác. Thu Thủy Tuyệt nhíu nhíu mày, ngờ Bách Lý Hàn suy nghĩ chu đáo đến vậy. vốn nên ảo não , nhưng biết vì sao trái tim lại thả lỏng, chậm rãi thu tay lại, cho Thu Thủy Kiếm vào trong vỏ. Cười lạnh : “ nghờ ngươi đường đường là Vương gia cũng dùng thủ đoạn hạ độc hèn hạ như vậy!” “Thủ đoạn của bổn vương so với Thu cung chủ còn kém xa lắm!” Bách Lý Hàn lãnh đạm . So sánh với việc Thu Thủy Tuyệt đột nhiên buông tay, hại Lưu Sương ngã xuống sườn núi, làm sao dám giành hai chữ hèn hạ với Thu Thủy Tuyệt. “Giải dược!” Thu Thủy Tuyệt lãnh đạm . Tay Bách Lý Hàn , bị sợi dây tì đến chảy máu, vẫn ưu nhã mà cười như cũ, : “Thu cung chủ cũng quá gấp gáp rồi , chờ bổn vương đưa cho ngươi!” Dây trói quấn quanh cánh tay , càng lúc càng ngắn, rốt cục và Lưu Sương còn khoảng cách nữa, đưa tay, ôm lấy Lưu Sương. Mặc dù có thể đẩy Lưu Sương lên đỉnh núi trước, nhưng vì sợ nàng lại rơi vào tay Thu Thủy Tuyệt, có dũng khí làm như vậy. Nhưng mà, rễ cây này, rất hiển nhiên chịu nổi sức nặng của hai người bọn họ, vì lúc nãy đưa tay ôm lấy Lưu Sương, rốt cuộc cái cây tróc luôn ra. Bách Lý Hàn duỗi tay đặt lên tảng đá nhô ra, dùng làm điểm tựa đẩy lên, mượn lực nhàng lên. Rễ cây gẫy ra rơi xuống vực, biến mất trong màn sương mù dày đặc. “Đừng đánh nữa!” Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng . Xích Phượng và Tử Diên nghe vậy thu chiêu, Khinh Y và Tiêm Y nhàng tới, : “Vương gia! Thuộc hạ vô năng!” Bách Lý Hàn hừ lạnh tiếng, rảnh trách phạt các nàng, dùng tay tháo mở dây trói ở cổ tay Lưu Sương. Chứng kiến cổ tay Lưu Sương vốn trắng như ngọc bị dây trói ma sát làm cho chảy máu, trái tim đau như bị dao đâm. nhíu nhíu mày, tiếp nhận thuốc trị thương từ trong tay Tiêm Y, đích thân bôi thuốc cho Lưu Sương. Cái ôm của Bách Lý Hàn vốn ôn nhu, thái độ lúc này của cũng ôn hòa , nhưng Lưu Sương biết ôn nhu này của có thể kéo dài trong bao lâu nữa. Giãy dụa để thoát khỏi cái ôm của , nàng : “Vương gia, để Lưu Sương tự bôi thuốc là được rồi!” Bách Lý Hàn cảm thấy Lưu Sương mâu thuẫn, cánh tay cứng đờ, ném thuốc vào lòng Tiêm Y, : “Bôi thuốc cho Vương phi!” Quay lại với Khinh Y: “Đưa giải dược cho Thu cung chủ !” Khinh Y lấy ra giải dược của Mặc Long , đưa vào tay Xích Phượng . Thu Thủy Tuyệt chắp tay đứng đó, hắc y như mực, con ngươi lạnh như băng, nhìn Bách Lý Hàn, thản nhiên : “Trữ Vương gia, sau này còn gặp lại! Thu mỗ nhất định buông tha , thỉnh Vương gia trông nom Vương phi của ngài cho tốt!” Rồi dẫn theo Xích Phượng và Tử Diên Mặc Long, biến mất đỉnh núi. Mặt trời lên cao, đỉnh núi sáng ngời. Ánh nắng chiếu lên mặt Bách Lý Hàn , môi mỏng mà kiên định. Bóng của , ràng mà tuấn dật. nhìn ngọn núi đằng xa, chứ nhìnn hướng Thu Thủy Tuyệt rời . Lưu Sương nhìn theo mắt , vách đá xa xa, bóng người nhảy qua vách đá, biến mất trong rừng. Nhãn lực Lưu Sương bằng người luyện võ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen, thấy bộ dạng người đấy. nhưng lại lờ mờ thấy bộ tóc màu đỏ. Chẳng lẽ là dược xoa, Lưu Sương thể tin được. Chẳng lẽ dược xoa mực thầm bảo vệ nàng? Bách Lý Hàn vẫn đứng bên cạnh Lưu Sương, lúc này quay đầu nhìn nàng. Nhãn lực của đương nhiên tốt hơn Lưu Sương, sớm thấy người nọ là nô lệ Côn Lôn cứu Lưu Sương đêm đó. “ thể ngờ, tên nô lệ Côn Lôn đó cũng tới. rất trung thành với nàng đấy!” Trong lòng Bách Lý Hàn dâng lên mùi vị thể diễn tả. Lúc này, trong lòng Lưu Sương ràng, dược xoa nhất định là nhận mệnh lệnh của sư huynh, thầm bảo vệ chính mình . Nhớ tới sư huynh, trong lòng kìm được chua xót, lâu rồi nàng nhận được tin tức gì của sư huynh. Bách Lý Hàn nhìn thấy Lưu Sương buồn bã, trong lòng như bị chặn ngang, đột nhiên lạnh lùng xoay người, ra lệnh : “Xuống núi!” Cổ tay Lưu Sương, mặc dù bôi thuốc, nhưng vẫn đau đớn như cũ. Trọng yếu nhất là, tay nàng, bị trói quá lâu, đau đến chết lặng. Hai chân vô lực, vừa mới cất bước, lảo đảo ngã xuống đất. Khinh Y muốn tiến lên dìu đỡ, Bách Lý Hàn lại đột nhiên xoay người. Lạnh lùng nghiêm mặt, lời nào, cúi người cõng Lưu Sương lên lưng. Trái tim Lưu Sương bị chấn động, dòng nước ấm chậm rãi chảy qua trái tim, mặc dù gió núi rất lạnh , trong lòng nàng lại rất ấm áp. Đỉnh núi mà Thu Thủy Tuyệt chọn, vốn là chỗ rất khó leo lên . Muốn xuống núi càng khó hơn. Bách Lý Hàn cõng Lưu Sương, vận khởi khinh công, bay vọt từ đỉnh núi xuống. Lưng của , rộng rãi mà ấm áp. Mệt mỏi đến cực điểm, Lưu Sương áp mặt vào lưng , ngủ mê man. Sống lưng Bách Lý Hàn cứng đờ, chỉ cảm thấy lưng rất ấm áp, làm trái tim , có chút mê say. About these ads
Chương 51: Cầu nàng chữa sẹo Đến khi tỉnh lại, Lưu Sương nằm trong Y Vân Uyển. Cũng biết là buổi nào, bên trong phòng ánh sáng ảm đạm, lờ mờ nghe được ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích. Gió mát thổi qua màn cửa, làm tấm màn bằng sa mỏng bay phất phơ. trải qua mấy phen sinh tử, lại trở lại Trữ Vương phủ lần nữa, trong lòng Lưu Sương nảy sinh cảm giác rất khác, phải bi thương, phải vui mừng, chua xót đắng cay lẫn lộn. Hồng Ngẫu canh giữ ở trước giường, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên là khóc suốt đêm. Nhìn thấy Lưu Sương tỉnh lại, nước mắt lại bắt đầu ào ào tuôn xuống. Lưu Sương phải mãi là có việc gì cả. Ngồi trước gương trang điểm, Lưu Sương nhìn thấy gương mặt mình mong manh như sương khói. Ba phần dịu dàng, ba phần thanh nhã, ba phần tiều tụy, lại có thản nhiên sầu. Từ khi nào nàng có bộ dạng oán phụ này chứ. Lưu Sương khẽ cười cười, nụ cười vẫn mang theo ba phần đua khổ. Hồng Ngẫu cắn răng đứng bên, chải mái tóc đen bóng dài mượt của Lưu Sương rồi búi lên, vừa chải vừa mắng Thu Thủy Tuyệt. Dường như Hồng Ngẫu biết lời lẽ khó nghe nào cũng ra hết rồi. Lưu Sương cười : “Hồng Ngẫu, ngươi mắng hoàn toàn vô dụng , muốn mạng của ta, phải . Nếu giết ta, có kẻ khác đến giết ta!” “Rốt cuộc là ai muốn giết tiểu thư vậy?” Hồng Ngẫu cực kỳ buồn bực. Lưu Sương cũng cực kỳ buồn bực, có thể đưa ra đến vạn lượng hoàng kim, có thể là ai đây? “Vương phi, Đại nương tới thỉnh an Vương phi!” Phòng ngoài vang lên thanh của Khinh Y. Bách Lý Hàn điều Khinh Y và Tiêm Y đến bảo vệ Lưu Sương. Lưu Sương nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, Đại Mi Vũ đến gặp nàng, là làm nàng bất ngờ ngoài dự tính. Hồng Ngẫu thở phì phì trả lời: “Vương phi nghỉ ngơi, lúc này tiếp khách!” .Đối với Đại Mi Vũ, Hồng Ngẫu đương nhiên là có chút thiện cảm nào. Lưu Sương chịu khổ hành hạ, gián tiếp mà , đều bởi ta. Nếu phải bởi vì ta, Bách Lý Hàn chuyển đến Thanh Lang Các, Thu Thủy Tuyệt cũng bắt cóc Lưu Sương được. Kỳ Lưu Sương cũng muốn gặp Mi Vũ, giữa nàng và Mi Vũ, căn bản là có chuyện gì để , gặp có lẽ hay hơn, Lưu Sương lên tiếng nữa. Nhưng, Đại Mi Vũ lại , là chờ ở bên ngoài cho đến khi Vương phi ngủ dậy. Hồng Ngẫu thấp giọng : “ sợ gió lạnh mưa rừng, thích chờ tốt thôi.” Lưu Sương nhăn mặt : “Cho ta vào !” Trốn được bây giờ trốn được suốt đời , huống hồ, nàng chẳng có gì phải trốn tránh cả! (Nhi: mọi người thông cảm, bạn Nhi ưa gì Mi Vũ, đoán là Lưu Sương cũng vậy, ai đời vừa thệ hải minh sơn xong ta chen vào, Lưu Sương tuy thiện lương nhưng cũng có lúc đanh đá cứng rắn, có gọi Mi Vũ là ta chắc cũng mâu thuẫn với tính cách vốn có của Lưu Sương) Chỉnh lại quần áo tóc tai xong, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu ra phòng ngoài. Cửa phòng ngoài mở rộng, xuyên thấu qua bức rèm che, có thể nhìn thấy mưa bụi trong sân. sân trồng đầy hoa đủ màu trắng hồng đỏ, bị mưa phùn làm ướt cánh hoa, càng thêm đẹp mắt. Ngoài hành lang có thân ảnh mảnh khảnh đứng ngắm mưa, đúng là Đại Mi Vũ, sau còn có hai thị nữ. Khinh Y thấy Lưu Sương ra, liền truyền cho Đại Mi Vũ tiến vào. Đại Mi Vũ cởi áo tơi, lượn lờ thướt tha đến, vòng eo đưa qua đưa lại, như cành liễu đu đưa trong gió. Váy trắng thêu hoa lan màu bạc, khe khẽ đong đưa, theo bước của ta. Dường như ta sinh ra để múa, ngay cả bước cũng uyển chuyển như múa. “Đại Mi Vũ ra mắt Vương phi!” Đại Mi Vũ nhìn thấy Lưu Sương, quy củ thi lễ vấn an. Hôm nay ta mang khăn che mặt, mái tóc đen nhánh buông xuống, vừa hay che khuất vết sẹo. Nửa mặt còn lại, vô cùng xinh đẹp. Nửa gương mặt đấy, khiến chúng sinh điên đảo. Khó có thể tưởng tượng được, trước khi ta bị hủy dung, điên đảo nhân gian thế nào. Lưu Sương cười nhạt : “Đại nương nên khách khí, mời ngồi!” Nàng vốn chán ghét mấy câu khách khí đó , nhưng bây giờ chẳng còn lời nào khác để . Đại Mi Vũ khẽ khàng ngồi lên ghế, nhìn Lưu Sương, dịu dàng mà cười : ” Hôm nay Mi Vũ đến, là tới cảm tạ Vương phi ngày ấy cứu mạng chi ân . Nếu phải ngày đó Vương phi kịp thời sơ cứu, Mi Vũ nhất định giữ lại được mạng này. Hôm qua được nghe Vương phi bị bắt cóc, Mi Vũ rất rất lo lắng, đáng tiếc thể giúp gì. Lại nghe Vương phi được Vương gia cứu trở về, Mi Vũ vội vàng tới thăm Vương phi.” ta trơn tuột như mỡ, khóe môi mỉm cười, bầy ra dáng vẻ lo lắng cho Lưu Sương, nhíu mày nhăn mặt, đôi mắt đẹp còn não nề buồn thảm. Từ thanh lâu ra mà thanh thuần đến vậy, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, khó tránh Bách Lý Hàn ái mộ ta như thế. Hồng Ngẫu lạnh lùng nghiêm mặt, nghe Đại Mi Vũ xong, đột nhiên chút khách khí mà : “Ngươi cần cám ơn tiểu thư nhà ta, tiểu thư trời sinh thiện lương, dù chỉ là con chó bị thương, tiểu thư cũng chút do dự cứu chữa . Ngươi cũng cần lo lắng cho tiểu thư nhà ta, tiểu thư phúc lớn mạng lớn, lại có Vương gia thương, cái gì cũng hóa giải được hết .” Hồng Ngẫu vốn là người thẳng tính, đối với người có thiện cảm, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí . “Hồng Ngẫu!” Lưu Sương lạnh giọng trách mắng. Hồng Ngẫu nghe vậy ngậm miệng, chu môi, hiển nhiên là phục. Đại Mi Vũ tức giận chút nào, ngược lại còn cười : “Mặc kệ như thế nào, Mi Vũ vẫn muốn cám ơn Vương phi cứu mạng .” “ ra, tiểu thư nhà ta chỉ biết chữa bệnh, còn biết chữa sẹo nữa kìa!” Hồng Ngẫu đột nhiên mở miệng. (=. Lưu Sương cả kinh, nàng chưa bao giờ xóa sẹo, ngờ là Hồng Ngẫu lại như vậy. khỏi quay đầu : “Hồng Ngẫu, chớ có bậy! Ta biết kiểu y thuật đó.” Hồng Ngẫu đương nhiên biết Lưu Sương chưa từng chữa sẹo, nàng như vậy, chỉ là muốn chọc tức Đại Mi Vũ, ý là tiểu thư nhà ta biết chữa sẹo, nhưng chữa cho ngươi. Đại Mi Vũ nghe vậy, lại tin là . Dù sao y thuật Lưu Sương được chứng thực, từng xem mạch cho thái hậu, từng giải độc cho Tĩnh Vương , cũng từng chữa cho thị vệ trong vương phủ bị thương, giúp chẳng lưu lại vết sẹo nào, có lẽ có thể. Con ngươi Mi Vũ lóe lên tia sáng, thi lễ : “Mi Vũ cầu Vương phi điều trị vết sẹo, ân này Mi Vũ suốt đời quên.” Lưu Sương thở dài : “Đại nương, ta chưa từng chữa sẹo, là tiểu tỳ ăn lung tung. Mong nương đừng nghĩ là .” Nếu như, nàng biết chữa sẹo, tự nhiên cự tuyệt, nhưng mà, nàng chưa từng chữa sẹo. Hiển nhiên là Đại Mi Vũ tin lời Lưu Sương , còn tưởng rằng Lưu Sương từ chối. Đột nhiên mày liễu nhíu lại, hai gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lưu Sương. Giơ lên đôi mắt long lanh mông lung sương mù, đau đớn đáng thương nhìn Lưu Sương. Ánh mắt như vậy, đừng là nam nhân, ngay cả Lưu Sương cũng chịu được mà mềm lòng. Mặc dù Lưu Sương phải là người coi trọng dung mạo trong việc đối ngoại. Nhưng mà Đại Mi Vũ là đàn bà con , nếu sinh ra xấu bỏ , nhưng vốn là tuyệt sắc giai nhân, lại bị hủy dung. Từ tuyệt mỹ đến cực xấu, chua xót cùng thống khổ, có lẽ chỉ có ta mới thấu hiểu hết. Hôm nay ta lại vì cầu xin nàng mà quỳ xuống, trái tim Lưu Sương thể chấn động. Lưu Sương liền đứng dậy nâng ta, Đại Mi Vũ bướng bỉnh chịu đứng lên, chỉ : “Nếu Vương phi đáp ứng, Mi Vũ đứng dậy!” “Muốn ta đáp ứng ngươi như thế nào bây giờ, ta chưa từng chữa sẹo!” Lưu Sương nhíu mày . Đại Mi Vũ thèm nhắc lại, chỉ bướng bỉnh quỳ ở đó, thần sắc cực kỳ kiên quyết. Hai người còn giằng co, chú ý rèm được vén lên, Bách Lý Hàn đến. Nhìn thấy Đại Mi Vũ quỳ gối trước mặt Lưu Sương, đôi mắt lên vẻ tin được. “Làm cái gì vậy?” lạnh giọng hỏi, thanh thấp hàn, đưa tay ra, muốn đỡ Đại Mi Vũ đứng dậy. Đại Mi Vũ quay đầu nhìn thấy Bách Lý Hàn, hơi nước trong mắt dần dần ngưng đọng lại, nhưng lại chảy xuống, nhưng ngược lại càng có vẻ đau đớn đáng thương. ta cười yếu ớt, : “Vương gia, nô tỳ nghe Vương phi gặp nạn, cho nên tới thăm. Thuận tiện cám ơn Vương phi cứu mạng!” Bách Lý Hàn nhíu mày, thanh lạnh lùng : “Tạ ơn nhất định phải quỳ sao? Nhìn thế nào cũng giống tạ tội!” Những lời này của phải với Đại Mi Vũ, mà là quay sang với Lưu Sương , con ngươi đen thâm thúy chứa nhiều tâm tình phức tạp …………….