Chương 43: Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt “ sao?” Lưu Sương lơ đãng cười, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh. Bên ngoài khoang thuyền ánh trăng sáng tỏ, trong khoang thuyền đèn đuốc rực rỡ. Bách Lý Băng đứng ở cửa, gương mặt đẹp đẽ bị ánh sáng chiếu vào, khiến người khác nhìn được mặt của , chỉ nhìn thấy đôi mắt rất đẹp sáng quắc như sao trời. đột nhiên mở miệng, cực kỳ bi thương: “Tiểu Sương Sương, nàng tin ta!” Tin tưởng? Nàng có thể tin tưởng sao? Ở trước mặt nàng, bao giờ ra được những lời nghiêm chỉnh. Nhưng nàng thản nhiên : “Được rồi, coi như ta tin ngươi!” Ngữ khí của ủy khuất , giống như nàng khi dễ , bây giờ nàng có tâm tư dây dưa với . Những người thành thuyền đột nhiên hô lớn, như thể có chuyện gì rất nghiêm trọng. Trái tim Lưu Sương trầm xuống, với công phu của Bách Lý Hàn, đáng lẽ nên đưa Đại Mi Vũ lên thuyền rồi, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất trắc? Lưu Sương chạy vội ra thành thuyền để nhìn. Dưới ánh trăng nước sông lấp lánh bàng bạc, khói sóng mơ mơ ảo ảo. Tuy nhiên lại có những tia sáng lóe lên chói mắt. Đó là kiếm quang. Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ, đứng thuyền , quyết đấu với người. Người nọ mặc quần áo đen, khăn đen che mặt, trong tay cầm lợi kiếm, ra chiêu như múa, liên miên dứt, đánh úp về phía Bách Lý Hàn. Bách Lý Hàn tay ôm Đại Mi Vũ, tay dùng kiếm, ra chiêu hết sức, nhưng chiêu nào cũng khiến hắc y nhân phải lao đao lúng túng. Kiếm khí như rồng bay biến ảo khó lường, dưới tác động của chân khí, tóc của cùng tà áo trắng tung bay, đẹp nên lời. Kiếm quang lóe sáng, ba quang lập lòe, thuyền trôi từ từ. Mặc Long vốn có ý định quyết đấu với gã Vương gia trước mặt, bởi vì khi cùng Xích Phượng ám sát ngày ấy, cảm thấy gã này tuyệt đối phải kẻ đầu đường xó chợ. Người của Thu Thủy Cung bọn họ giết người, từ trước tới giờ đều là tập kích trong bóng tối, cho nên luôn chỉ phái sát thủ, sau khi đắc thủ ham chiến nữa, nhanh chóng rút lui. Tối nay, vốn chỉ ở xa xa theo bọn họ , dám ra tay, bởi vì biết mình phải đối thủ của tên vương gia này. Đến khi bọn họ lên thuyền lớn, vốn định buông tha ai ngờ nữ tử kia lại đột nhiên rơi xuống nước. Cơ hội trời ban, nào có thể bỏ qua, từ dưới nước phóng ra, vốn có thể vạn vô nhất thất(trong vạn điều sơ sẩy điều gì), nhưng tên Trữ Vương này quá lợi hại, chỉ với chiêu khiến phải lui bước, đem nàng kia cứu lên. (có giỏi đến đâu vẫn bằng sư huynh khửa khửa) Lúc này, bên sườn phải của kia loang đỏ, cho thấy chưa thành công. Vốn có thể kiếm chọc vào yết hầu , Mặc Long cực kỳ thất vọng. Nhưng, tên Trữ Vương dường như cực kỳ tức giận, thể ngờ, nhìn bề ngoài nho nhã như vậy, kiếm khí lại bá đạo như thế. dùng tay đưa kiếm, bóng kiếm như hóa thành trăm ngàn mũi kiếm xoay tròn công kích cùng lúc. Kiếm khí tung hoành mãnh liệt làm bắn ra trăm ngàn bọt nước, kiếm của xuyên qua bọt nước, làm cho Mặc Long có cách nào thoát thân. Tên vương gia kia dường như muốn bắt sống Mặc Long vậy. Mặc Long nhịn được háo thắng lên, lâu lắm rồi chưa gặp đối thủ chân chính, tuy biết chính mình địch lại Trữ Vương, nhưng, chết dưới tay kẻ như vậy, coi như sống uổng kiếp này. Vì vậy, Mặc Long liên tục ra chiêu, liên tục đánh úp vào nữ tử bên cạnh. Hơi nước bao phủ gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn, cặp mắt trong suốt thâm thúy mà lạnh lẽo như hàn băng, chút ấm áp. Bạch y phiêu đãng , so với Mặc Long còn lãnh liệt hơn. Lúc này Bách Lý Hàn giống như sứ giả câu hồn của Diêm Vương. đột nhiên phun ra câu, cùng với nụ cười lạnh ngắn ngủi, thanh hờ hững : “Biết sao , ngươi …………… giết nhầm người rồi!” (thôi thôi xong, mất điểm trầm trọng cách cứu vãn rồi) Những lời này, thanh rất thấp, nhưng lại làm cho Mặc Long lấy làm kinh hãi. giật mình nhìn nữ tử kia, người ta đột nhiên quay qua phía , lộ ra nửa gương mặt nhằng nhịt sẹo. Đây? Đây phải nữ tử muốn giết. Mặc Long ngửa đầu, mới phát thành thuyền có nữ tử. Nữ tử đó áo trắng khẽ bay, đứng đó. Nàng mới là nữ tử muốn giết . Sao mà nực cười, Mặc Long …………… , sát thủ cao nhất của Thu Thủy Cung lại có thể giết nhầm người? khỏi lạnh lùng cười, cao thủ so chiêu, tối kỵ là mất tập trung. ngẩng đầu lên trong tích tắc, phát lưỡi kiếm dí sát họng. Kiếm khí lạnh thấu xương, như muốn xuyên qua da . Bách Lý Hàn duỗi tay điểm huyệt , ngăn cho tự tử, sau đó đột nhiên huýt sáo tiếng, vô số thuyền từ xa xông ra, hướng nơi này quây tụ lại đây. Đứng đầu thuyền, là thị vệ Trương Tá Lý Hữu của Bách Lý Hàn, bọn họ tiến lên bắt Mặc Long. Mặc Long của Thu Thủy Cung, dĩ nhiên bị bắt sống như vậy. Đây là lần thứ hai Lưu Sương chứng kiến Bách Lý Hàn ra tay, thân thủ của quả thể so sánh với bẩy năm trước. còn là người bị đuổi giết, còn là thiếu niên chốn dung thân. Lưu Sương lẳng lặng đứng thuyền nhìn Bách Lý Hàn xa xa. Nước sông chảy chầm chậm, ánh trăng như tan ra, lấp lánh sau lưng . đứng yên thuyền , vầng trăng như vòng quanh thân ảnh của , người tỏa ra loại khí chất trấn định. Gió đêm đột nhiên thổi tới, quần áo trắng của tung bay trong phấp phới. giống như đỉnh thiên lập địa. Chỉ tiếc người con bên cạnh lúc này phải nàng. Lưu Sương cảm giác được trái tim của chính mình , đột nhiên nứt ra thành hai nửa, mà nàng tê dại còn chút cảm giác gì. “Oa …………… đệ nhất sát thủ của Thu Thủy Cung lại thất bại. Thân thủ của Tam ca quá lợi hại.” Bách Lý Băng đứng cạnh Lưu Sương, hưng phấn , “Nhưng mà ta rất hiếu kỳ, biết vừa rồi tam ca gì với Mặc Long, khiến trong nháy mắt bị bắt sống.” Bách Lý Băng tò mò , cặp mắt đẹp lóe sáng. Mặc dù nghe được tam ca cái gì, nhưng, có thể đoán được. tin tưởng vào trí thông minh của Tiểu Sương Sương, nàng nhất định đoán được chút khó khắn. muốn tố cáo Tam ca, muốn nhắc nhở cho phép nàng lờ . Trong lòng Lưu Sương chấn động, mới vừa rồi Bách Lý Hàn quả có gì đó, mới có thể dễ dàng bắt Mặc Long, nhưng mà cái gì, nàng thể nghe được vì khoảng cách quá xa. ra nàng cũng rất tò mò, rất muốn biết. Nghĩ tới việc Mặc Long trước khi bị bắt còn nhìn mình cái, trái tim Lưu Sương đột nhiên lạnh ngắt. Thu Thủy Cung vốn là muốn giết người, vốn là muốn giết mình, mới vừa rồi, rất hiển nhiên, là giết nhầm người. Bởi vì Đại Mi Vũ cũng mặc bạch y. Câu Bách Lý Hàn , phải là nhắc nhở Mặc Long giết nhầm người chứ . Nếu , vì sao, Mặc Long phải quay lên nhìn nàng cái? Nàng tin! Nàng tin có thể ra những lời đó . Bách Lý Băng lặng im đứng bên, nhìn đôi mắt Lưu Sương ầng ậc nước, nhưng lại chảy ra giọt nước mắt nào, bị nàng cưỡng chế bắt chảy ngựơc vào trong. Tiểu Sương Sương của , phải là loại người mềm yếu dễ chảy nước mắt, nếu có nàng cũng chỉ nuốt ngược nước mắt vào trong lòng. Nhưng những giọt nước mắt thể tuôn ra đó, lại chảy xuống trái tim , trăn trở trôi qua trái tim , nguội lạnh chán nản. Làm cho trái tim run rẩy dữ dội. Trong nháy mắt, có chút hoài nghi, có phải làm sai ? Nhưng rất nhanh sau đó tự thuyết phục chính mình, sai. So với Tam ca nàng nhiều hơn, nếu Lưu Sương ở bên , nhất định sủng nàng ái nàng, làm cho nàng chảy dù chỉ là giọt lệ . Nhưng mà ngờ, tình cảm nàng dành cho Tam ca sâu sắc nhường đấy, sâu sắc đến mức nổi giận phát ghen. cũng ngờ rằng, hủy dung Đại Mi Vũ lại có tác dụng lớn đến vật. Ngự y đối với vết sẹo của Đại Mi Vũ thúc thủ vô sách, cứ tưởng rằng ta hết giá trị lợi dụng, ngờ ra còn hữu dụng hơn nghĩ. Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ nhảy lên thuyền, Đại Mi Vũ hôn mê, vết thương của nàng mặc dù hại đến tính mạng, nhưng Mặc Long kiếm thế sắc bén, đâm rất sâu, nếu chữa trị kịp thời, tính mạng chi ưu. Lưu Sương tự nhiên bàng quan đứng nhìn, thần sắc trấn định bôi thuốc cho ta. như thế nào, ta cũng bị thương thay nàng , Lưu Sương cười khổ nghĩ đến điều đó. “Sương nhi, mang nàng ấy về phủ dưỡng thương có được ?” Bách Lý Hàn với Lưu Sương. “Vương gia làm chủ, Lưu Sương có gì để !” Lưu Sương thản nhiên, nghe ra hỉ nộ, gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng, nhìn ra thần sắc gì. “Như thế rất tốt!” Bách Lý Hàn thản nhiên , cũng có chú ý tới thần sắc Lưu Sương , liền vội vã thăm dò thương thế của Đại Mi Vũ. Trăng ngả về tây, sương đêm lạnh lẽo. ôn nhu và triền miên của Bách Lý Hàn khi nãy , theo vầng trăng tối nay đến, dường như cũng ra cùng vầng trăng. Lần đầu tiên Lưu Sương cảm thấy hạnh phúc quá ngắn ngủi, chỉ trong cái chớp mắt, vội vã rời bỏ nàng.
Chương 44: Chẳng lẽ thành toàn Khi trở lại vương phủ trời tối đen. Lưu Sương với hộ tống của Khinh Y, mình về Y Vân Uyển, mà – phu quân của nàng đích thân ôm Đại Mi Vũ đến Tuyết Uyển. Từ khi còn ở thuyền, hạ lệnh cho người dọn dẹp Tuyết Uyển, có thể thấy được thành ý của dành cho Đại Mi Vũ. Tuyết Uyển là nơi gần Y Vân Uyển nhất, so với Thính Phong Các hẻo lánh nàng từng ở tốt hơn hàng trăm lần.Tuyết Uyển, Y Vân Uyển tên nghe rất nữ tính, theo lời Khinh Y là mới đổi tên như vậy. Trước khi bọn họ thành thân mới đổi lại , mặc kệ là tuyết hay là vân, cũng ám chỉ màu trắng, chắc là do Đại Mi Vũ mặc quần áo trắng múa trong rừng đào. Lưu Sương lẳng lặng ngồi ở trong Y Vân Uyển, nhìn đồ đạc xung quanh được bày biện vô cùng tao nhã, cảm giác được áp lực và mỉa mai. Nơi này, vốn là thuộc về nàng. Lúc đầu, khi Bách Lý Hàn trang trí gian phòng này, nghĩ đến phải là nàng, mà là bóng hình xinh đẹp áo trắng trong rừng đào. Nàng ở chỗ này, có cảm giác ăn nhờ ở đậu . Khinh Y nhìn Lưu Sương mặt mày ảm đạm, trong lòng cũng thấy xót xa. Chuyện xảy ra tối nay, Khinh Y cũng biết ít nhiều , nghĩ được rằng, Vương gia lại dẫn vũ nữ trở về. Tuy là nữ nhân kia bị thương , nhưng mà, Vương gia làm như vậy sợ xúc phạm tới Vương phi sao. Hồng Ngẫu ở lại trong phủ ra ngoài, biết chuyện gì xảy ra, cứ tưởng rằng Lưu Sương cùng Bách Lý Hàn ra ngoài chuyến, nhất định có thể cởi bỏ mọi hiểu lầm, hòa hảo rồi. Bởi vì mấy ngày nay, tuy tiểu thư là người trong cuộc nên u mê, nhưng Hồng Ngẫu là người ngoài cuộc rất tỉnh táo, Trữ Vương gia đối với tiểu thư nhà nàng càng ngày càng ôn nhu, Hồng Ngẫu nhìn thấy mồn . Nàng biết tâm tư tiểu thư nhà mình, thầm cao hứng thay tiểu thư. Hoàn toàn ngờ rằng khi tiểu thư trở về, bộ dạng lại như kẻ mất hồn, trái tim Hồng Ngẫu vô cùng lo lắng. “Tiểu thư, người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Hồng Ngẫu lo lắng hỏi. Lưu Sương ngồi trước gương, nhìn gương mặt trong gương, quả nhiên mặt mày tái nhợt, trong mắt tràn đầy lo lắng, từ khi nào nàng trở nên tiều tụy như vậy, đến khi nào người bên cạnh nàng mới có thể hết lo lắng vì nàng. Lưu Sương thản nhiên cười cười, : “Có thể là chuyện gì chứ, chỉ có chút mệt mỏi thôi. Ngươi suy nghĩ quá rồi.” Hồng Ngẫu biết tính tình tiểu thư, tuy là có việc, cũng tuyệt đối ra , lại xoay người hỏi Khinh Y: “Khinh Y tỷ tỷ, tiểu thư nhà ta gặp chuyện gì vậy?” “ có chuyện đại gì, Thu Thủy Tuyệt lại phái sát thủ đến ám sát Vương phi. Nhưng bị Vương gia bắt rồi, Vương phi chỉ hoảng sợ chút ít thôi, có gì ! Ngươi cần lo lắng đâu, nhanh hầu hạ Vương phi nghỉ .” Chuyện về Đại Mi Vũ, Lưu Sương , Khinh Y đương nhiên cũng . ” Tên Thu Thủy Tuyệt đó, là rất đáng hận, tại sao muốn ám sát tiểu thư nhà ta hả.” Hồng Ngẫu thở dài , “Tại sao Vương gia vẫn chưa trở về?” Nàng đột nhiên chuyển chủ đề. Hồng Ngẫu biết, chuyện ám sát, thể làm tiểu thư mất tinh thần như vậy, khi nào tiểu thư coi chuyện sống chết là quan trọng đâu. Lưu Sương nghe Hồng Ngẫu xong, đột nhiên giọng trách mắng: “Hồng Ngẫu, sinh họat hàng ngày của Vương gia từ khi nào tới phiên ngươi quản!” Vành mắt Hồng Ngẫu đỏ lên, theo khẩu khí tiểu thư mà , nhất định là gặp chuyện mất hứng với Vương gia. Ai, nhịn được tiếng thở dài từ tận đáy lòng, rồi yên lặng trải chăn cho Lưu Sương. Phong hàn mới tốt chút, ra gió buổi tối, Lưu Sương cảm thấy có chút mơ màng , tự giác ngủ rất nhanh. Trong giấc mộng, mờ ảo hơi sương, nàng nhìn thấy Bách Lý Hàn đứng trước mặt nàng, ôn nhu nhìn nàng chăm chú. Dưới ánh trăng, ánh mắt tràn đầy thâm tình, thần sắc ôn nhu. Trong lòng nàng rất là vui mừng. Nhưng mà, thoáng qua khắc, nàng liền phát ra, ánh mắt của phải nhìn nàng, mà là nhìn phía sau nàng. Lưu Sương bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy dưới bóng cây cách đó xa, nữ nhân mặt quần áo trắng. Nàng ấy mỉm cười, cười rất đẹp, rất ngọt ngào, là nụ cười của hạnh phúc. Hai người dùng mắt trao tình trước mặt nàng, mà nàng, giống như khí mà thôi. Trái tim Lưu Sương đau xót, bất ngờ tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo, như thanh sương buổi sớm. Trời tối đen, ngoài cửa sổ, loài chim biết tên kêu to hai tiếng, rồi vỗ cánh bay lên. Đêm yên tĩnh, mà tịch . Ghế dài bên cửa sổ, trống trơn như cũ, rất hiển nhiên Bách Lý Hàn vẫn có trở về. Lúc này, hẳn là ở bên Đại Mi Vũ. Thương thế của Đại Mi Vũ kỳ nghiêm trọng , là người học y, Lưu Sương rất ràng , cho nên nàng quan tâm đến thương thế của nữ nhân kia. Bất quá, mặc kệ thương thế có nặng hay , Bách Lý Hàn vẫn ở bên ta bồi ta đêm. cao ngạo như vậy, lại làm ra chuyện như thế, đối với Đại Mi Vũ, là tình thâm nhược tư sao? Lưu Sương nén tiếng thở dài, là nàng ngu muội, biết có ý trung nhân , vẫn biết tự kiềm chế bản thân mà đem lòng . Nhưng đời này, có ai có khả năng điều khiển con tim của mình. Biết là lửa, phải thiêu thân vẫn cam tâm nguyện ý đâm đầu vào sao? Kỳ , từ sau đêm động phòng, nàng khóa chặt trái tim đối với , nhưng vẫn đến trêu trọc nàng. “Ta thích nàng, dù cho giấc mộng có trở thành , ta vẫn lựa chọn nàng, vĩnh viễn là nàng!” Bên tai vẫn văng vẳng lời Bách Lý Hàn tối qua, như vậy , đúng . Có lẽ, đối với nàng cũng có cảm tình, nhưng thể hơn tình cảm dành cho Đại Mi Vũ. như thế, tại sao buông tha cho nhau. Kỳ , Bạch Lưu Sương nàng phải loại người xuất ngôn tùy tiện, nàng càng phải loại người mặt dày van xin tình từ người khác. Nếu Đại Mi Vũ là nữ tử hoàn mỹ sứt mẻ, có lẽ nàng còn có thể cùng ta tranh đấu trong truyện tình cảm, nhưng, ta là nữ tử bị hủy dung. Mặc kệ ta có phải do Bách Lý Băng tìm về hay , mặc kệ ta có mưu gì hay , cuối cùng ta vẫn là nữ tử đáng thương với gương mặt bị hủy hoại! Nếu, bọn họ tình chàng ý thiếp như vậy, nàng chẳng lẽ thành toàn cho bọn họ, để mình nàng gặm nhấm nỗi đau này là được rồi …………….
Chương 45: Khắc khẩu Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lưu Sương còn cách nào để ngủ tiếp, bèn ăn mặc chỉnh tề, tản bộ trong viện. Trong nắng sớm mông lung, mơ hồ có thể thấy cảnh sắc phức tạp, náo nhiệt đập vào mắt. Mùa hè tới, chẳng qua chỉ là chuyện sớm chiều. Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. (Mưa hè chẳng biết xuân hết, mối tình thâm mãi vấn vương) ( biết có phải là thơ hay , bạn Nhi mạn phép dịch văn vẻ chút ) Lưu Sương ngồi ghế đá trong viện, nhắm mắt lại, hô hấp mang theo mùi hoa buổi sớm. Mát lạnh, nhã trí, mùi thơm ngào ngạt……………. Lẳng lặng ngồi đó, cái gì cũng thèm nghĩ nữa, chỉ cảm thấy đầu óc biến đổi ngừng. Nàng cứ lẳng lặng mà ngồi như vậy, cho đến khi Bách Lý Hàn vào trong viện. về sau buổi thượng triều, gương mặt tuấn tú mang theo mỏi mệt uể oải, chắc là do đêm qua ngủ đủ giấc. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Sương, đôi mắt phượng hẹp dài của lóe lên tia sáng, trong nháy mắt lại hồi phục thâm thúy. “Sớm như này sao ra đây ngồi, vì sao ngủ thêm lát?” đứng dưới tàng cây, thản nhiên hỏi, ngữ khí rất bình tĩnh . Lưu Sương tự giễu cợt mà cười cười, tưởng rằng nàng có thể ngủ được sao? Vốn là nàng chờ đến giải thích, lúc này nhìn thần sắc thản nhiên bình tĩnh, bỗng nhiên nàng nhận ra mình ngốc nghếch. Ngay cả khi coi nàng là Vương phi của , ngay cả khi có thích nàng chút, phải làm thế nào đây? đêm về, nàng hoàn toàn chẳng có tư cách trông nom . Nàng vẫn còn trông mong vì nàng mà cúi đầu quy tâm, là đáng cười. ân ái đằm thắm này so với tưởng tượng của nàng cách nhau quá xa? Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương trong màn sương sớm, bên người nàng trăm hoa khoe sắc, nhưng, cũng có khả năng che khuất phong thái của nàng. Nàng ngồi đó, như bạch liên nở rộ trong yên lặng, tĩnh đẹp như thế, thanh thuần như thế. Trong lòng Bách Lý Hàn đột nhiên dâng lên áy náy, nhưng, xin lỗi tuyệt đối làm được (=.. Cho nên, quyết định quên cảm thụ của chính mình, nhăn mặt nhíu mày vào phòng trong. Khi xoay người , trường bào màu trắng dưới nắng sớm như đâm vào trái tim Lưu Sương . Nàng muốn cứ dây dưa , nàng muốn hỏi cho ràng. “ ta ……………. có việc gì nữa chứ?” Lưu Sương đột nhiên mở miệng, cố gắng đè nén để thanh của mình cho có vẻ bình tĩnh mà lạnh nhạt. Lưng Bách Lý Hàn đột nhiên cứng đờ, lúc lâu sau mới chậm rãi xoay người, con mắt thâm thúy lên những tia phức tạp. cũng phải loại người nhu nhược đến mức mực trốn tránh, chậm rãi tới bên người Lưu Sương, ngồi lên ghế đá. “Thương thế ổn định, qua hai ngày nữa vết thương chắc khép miệng. Lần này nhờ có Sương Nhi y thuật cao minh, nàng ấy mới bình yên vô ! muốn đa tạ Sương Nhi đấy!” (=. Bách Lý Hàn khẽ cười, nụ cười ưu nhã mê người. (Nhi: nhưng lúc này nụ cười đó thiệt là mắc ói) vì Đại Mi Vũ mà cảm ơn nàng, những lời này vô hình trung kéo dài khoảng cách giữa hai bọn họ. Trái tim Lưu Sương đau thương, đôi mắt ràng trong sáng nhìn thẳng vào mắt , đột nhiên mở miệng : “Vương gia, Đại nương là nữ tử trong lòng ngài có phải ?” Bách Lý Hàn ngờ Lưu Sương có thể hỏi trực tiếp thẳng thắn như vậy, nhịn được híp mắt nhìn Lưu Sương, muốn đoán ra ý nghĩ trong đầu nàng lúc này. Nhưng mà, phải thất vọng rồi, vẻ mặt nàng thanh nhã lạnh nhạt, thần sắc vốn vẫn bình tĩnh như vậy, có chút tức giận nào, bình tĩnh như thể nàng chưa từng để tâm đến chuyện này. đương nhiên biết Lưu Sương cố gắng nhẫn đến mức nào, cho nên trái tim có chút tức giận, mở mồm, : “Đúng vậy! Đúng là nàng ấy!” Mặc dù sớm biết đáp án là như vậy, ngờ chính miệng ra, lại khiến nàng đau lòng như thế. Lưu Sương cười khổ trong đáy lóng, tối qua, còn Đại Mi Vũ chỉ là giấc mộng của , có ai ngờ giấc mộng này trở thành nhanh như vậy. Mà nàng nên đối diện với thực tế phũ phàng này như thế nào? “Như vậy, Vương gia định xử trí như thế nào đây?” Lưu Sương lẳng lặng hỏi. Kỳ , tối qua, Bách Lý Hàn có ý định cùng Lưu Sương bạch đầu giai lão , bởi vì quả thích nàng. Nhưng mà ngờ rằng Đại Mi Vũ lại đột nhiên xuất . Khoảnh khắc Đại Mi Vũ xuất , cũng có ý định đem ta về phủ, bởi vì, có Lưu Sương, thích nàng, muốn đả thương nàng, phụ bạc nàng. Nhưng mà lòng ngờ rằng Đại Mi Vũ bị hủy dung, này làm trở nên điên cuồng. Dung nhan khuynh thành tuyệt sắc đó, bị hủy hoại. Mấy tên ăn chơi đàng điếm kia lại dám nhục nhã ta , đùa giỡn ta. (ngụy biện quá) Đứng trước tình cảnh đó làm sao có thể động lòng? Dù sao ta cũng là vừa gặp , ở trong lòng , ta là thần thánh thể xâm phạm . Ở trong lòng , ta là tiên tử thuần khiết xuất trần . Huống chi, ta lại bị thương, nào có thể trơ mắt nhìn ta chịu khổ mà mặc kệ ta? Sương Nhi vốn là nữ tử có trái tim tinh khiết thiện lương, vì sao đối với Đại Mi Vũ chút đồng tình thông cảm cũng có, sáng sớm tới đây chất vấn ? Nghĩ tới đây, trong lòng có chút tức giận. Lạnh lùng : “Nàng ấy bị thương, lại bị hủy dung, chung là bây giờ thể đuổi nàng ấy .” Lưu Sương ngẩn ngơ, nàng đương nhiên nghe ra Bách Lý Hàn có chút tức giận, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy ý tứ của Vương gia là đợi vết thương của ta khỏi hẳn để ta ?” Bách Lý Hàn ngờ Lưu Sương lại muốn rèn sắt khi còn nóng, chỉ cảm thấy trái tim của chính mình vào giờ phút này rối như tơ vò. “Sương Nhi, nàng ấy bị hủy dung rồi, chẳng lẽ nàng thông cảm với nàng ấy chút nào sao? Đuổi nàng ấy ra khỏi vương phủ, chẳng lẽ nàng muốn nàng ấy trở lại thanh lâu bán vũ sao? Ta muốn lưu nàng ấy lại trong phủ.” Lưu Sương gật đầu, quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy, đáng lẽ nàng nên hỏi mới đúng, nàng sớm biết đáp án này có phải ? Lưu lại trong vương phủ, chỉ đơn giản là ở lại trong vương phủ sao? “Vương gia, Lưu Sương rất muốn biết, đêm qua, ngài câu gì với Mặc Long?” Câu đêm qua, Bách Lý Hàn ngờ Lưu Sương lại nhạy cảm đến thế, xem thần sắc của nàng, biết nàng đoán được rồi. “Sương Nhi!” Bách Lý Hàn biết, thực làm tổn thương nàng. đưa tay muốn ôm lấy vai Lưu Sương, lại bị Lưu Sương né tránh. Con ngươi lên buồn bã thất thần. Gió của sáng sớm, nhàng hây hẩy, váy Lưu Sương cũng bị gió thổi bay, khẽ phấp phới. “Ta lúc ấy vì bắt Mặc Long, suy nghĩ nhiều! Huống chi, phải ta khống chế được rồi sao?” Bách Lý Hàn . Ánh mắt Lưu Sương khẽ chuyển, dần dần ngập nước. suy nghĩ nhiều, như vậy, đại khái là thú nhận ý nghĩ trong lòng . Câu , nghi ngờ gì, nhất định là muốn dồn nàng vào chỗ chết, câu của , vô tình là mang nàng và Đại Mi Vũ ra để lựa chọn. Nếu bọn họ có tình cảm như vậy, nếu lựa chọn như vậy , nàng nên mặt dày cầu xin. Dù sao, muốn, nàng miễn cưỡng nài ép. Lưu Sương chợt ngẩng đầu, môi cong lên thành nụ cười mỹ lệ mà thê lương, : “Vương gia, giấc mộng của ngài thành , nếu như vậy Lưu Sương thỉnh Vương gia coi những hứa hẹn ngài tối qua như giấc mộng mà thôi. Lưu Sương coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hy vọng Vương gia có thể để Lưu Sương tự do ra !” sớm nghĩ , tại sao đến lúc ra vẫn thấy gian nan. Nàng chỉ cảm thấy ngữ khí của mình phiêu hốt vô lực, mong manh như tơ tằm, tựa như trời đất giăng ra. Tâm lý đau đớn chua xót, nhưng mà Lưu Sương vẫn cố gắng nhẫn , mỉm cười, cố gắng đè nén để giọng của mình bình tĩnh. Bách Lý Hàn lẳng lặng nhìn Lưu Sương, trong đôi mắt thâm thúy khó lường dần ứ đọng lo lắng. mặt , mây đen dần kéo đến. chậm rãi đứng lên, con mắt thâm thúy nhỉn thẳng vào nàng, lạnh lùng ràng từng chữ: “Bạch Lưu Sương, ngươi là vương phi của ta, cả đời này, ngươi đừng vọng tưởng ra . Ta rồi, cả đời này ngươi phải là vợ của ta, ta quyết cho phép ngươi ra . Dù cho có là hận, ta cũng muốn giữ ngươi ở bên ta để hận ta cả đời.” Dứt lời, xoay người vào trong. About these ads
Chương 46: Quỉ Diện Lưu Sương bị bệnh, là bệnh phong hàn. . Sau tối hứng gió sông, bây giờ nằm ở giường, Lưu Sương chỉ cảm thấy lúc tỉnh lúc mê, ý thức như chìm trong bóng tối, thân thể bẫng, mí mắt rất nặng, thế nào cũng thể mở mắt ra được. Toàn thân trở nên nặng nề, từ đến giờ, trừ lúc hàn độc phát tác , Lưu Sương chưa từng bị phong hàn nặng như này. Cũng may Hồng Ngẫu theo Lưu Sương nhiều năm, nghe quen tai nhìn quen mắt, đối với y thuật mặc dù thể là tinh thông, nhưng, đối phó với phong hàn đủ khả năng . Mỗi ngày sắc hai bát thuốc trị phong hàn, cho Lưu Sương uống. biết nằm giường mấy ngày, bệnh tình mới dần dần ổn định. Ban đêm, Lưu Sương tỉnh lại sau giấc mơ, nhìn sang ghế dài, vẫn có bóng dáng của Bách Lý Hàn. Từ sau lần khắc khẩu đó, ở lại Thanh Lang Các, đối với Tuyết Uyển mà Đại Mi Vũ ở càng gần hơn, chắc là để tiện cho việc chiếu cố Đại Mi Vũ. Điều quan tâm , trước giờ chỉ có Đại Mi Vũ, phải thừa nhận phũ phàng này, vẫn làm trái tim Lưu Sương khó chịu. Phòng ngoài truyền đến tiếng người chuyện, mơ hồ nghe ra là Tiêm Y và Hồng Ngẫu. “Bệnh của Vương phi vẫn có tiến triển gì sao?” Tiêm Y đè thấp thanh . hồi lâu sau mới nghe thấy Hồng Ngẫu cực kỳ tức giận : “Lần này bệnh của tiểu thư rất nặng, mấy ngày rồi vẫn hôn mê, ta vừa sờ trán, sốt còn cao hơn trước, ta sợ tiểu thư cố gắng được, từ trước tới giờ tiểu thư chưa từng bị phong hàn nặng như vậy.” Lưu Sương sờ lên trán mình, ràng bớt nóng, tại sao Hồng Ngẫu lại vậy chứ. Nha đầu kia chẳng lẽ là cố ý , tưởng rằng như vậy, người khác đau lòng sao? là nha đầu khờ. “ phải y thuật của Vương phi tốt lắm sao? Tại sao chút bệnh vặt phong hàn cũng trị được?” “Tiêm Y ngươi hồ đồ rồi sao? Tiểu thư hôn mê, làm sao có thể chữa bệnh cho mình.” Tiêm Y ngây ngốc chút, : “Ta cũng nên bẩm báo Vương gia, vào trong cung thỉnh ngự y!” “ cần, tiểu thư chưa chết được đâu, mời ngươi chuyển cáo Vương gia, nếu vương gia quan tâm tiểu thư nhà ta, hãy đến thăm tiểu thư, đừng có ngày nào cũng canh giữ bên giường Đại Mi Vũ nữa.” Lưu Sương nghe Hồng Ngẫu như thế, cảm thấy trái tim như bị bóp ghẹt, làm cho mỗi nhịp đập trở nên đau đớn. quả nhiên chưa từng tới nhìn nàng! lo lắng cho nàng chút nào sao? Nàng biết, nên dứt tình lúc này, nếu còn dây dưa như vậy, nàng có lẽ tích tụ nỗi đau mà chết. Nàng có chết, thương tâm sao? Có lẽ thế, nhưng mà, có Đại Mi Vũ, quên nàng rất nhanh thôi. Tiêm Y bị Hồng Ngẫu chặn họng, biết phải trả lời như thế nào, đứng im tại chỗ, lát sau mới : “Vương gia quả là có quan tâm Vương phi , chính mắt Tiêm Y nhìn thấy Vương gia lo lắng mà.” Hồng Ngẫu cười lạnh : “ thế sao? Nhưng mà tiểu thư nhà ta nhìn thấy! Được rồi, Tiêm Y, đêm khuya, ngươi trở về thôi! Ta phải chiếu cố tiểu thư rồi.” Hồng Ngẫu chút khách khí . Sau lúc lâu, ước chừng là Tiêm Y , rèm được vén lên, liền thấy Hồng Ngẫu vào, vẻ mặt tiều tụy, mấy ngày nay, Hồng Ngẫu khổ cực nhiều. “Tiểu thư, người tỉnh rồi!” Hồng Ngẫu vừa nhìn thấy Lưu Sương tỉnh dậy, mừng rỡ như điên. Nhưng nhìn đến thần sắc Lưu Sương, biết là Lưu Sương nghe được Hồng Ngẫu và Tiêm Y chuyện rồi, trái tim trầm xuống, tiểu thư nhất định lại thương tâm rồi. Lưu Sương cười nhạt, : “Hồng Ngẫu, có gì để ăn , ta rất đói.” “Có, tiểu thư, ta nấu rồi, hâm nóng lại là ăn được, người chờ chút!” Hồng Ngẫu gật đầu mạnh, chỉ chốc lát sau, liền bưng tới chén cháo trắng. Lưu Sương ăn xong chén cháo, cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều, nằm giường mấy ngày liền như vậy là đủ rồi. Liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, ra ngoài sân hít thở khí trong lành. Trăng sáng treo ngọn kia, vầng trăng đêm nay, giống như vầng trăng đêm đó, khuyết mảnh, giống như trái tim nàng. Trong sân hoa ngọc lan vừa nở, mùi thơm ngát lả lướt. trận gió đêm thổi đến, cánh hoa màu đỏ lộn xộn bay loạn. Vài đóa hoa tàn rơi bạch y của Lưu Sương, chút hồng nền trắng tinh khiết, dưới ánh trăng, rất nổi bật, rất đẹp mắt. Nhìn lên bầu trời đêm Lưu Sương đột nhiên ngẩn ra, trước mắt dường như có vật gì chợt lóe rồi biến mất, kịp nắm bắt , liền biến mất vô tung. Hồng Ngẫu đứng ở phía sau nàng biết tại sao lại vô thanh vô tức té ngã, Lưu Sương giật mình, muốn xoay người lại xem Hồng Ngẫu bị sao liền thấy hoa mắt, bóng người xông ra từ nơi nào biết, đứng trước mặt nàng, thân ảnh cao to che mất ánh trăng. Người nọ mặc bộ hắc y che kín từ đầu đến chân, nửa người trong bóng tối, nửa người dưới được ánh trăng chiếu sáng. Gió đêm rung động, hắc bào tung bay trong gió, cực kỳ quỷ dị. “Ngươi là ai? Ngươi làm gì nàng rồi?” Lưu Sương ngăn chặn kinh hãi, lạnh lùng hỏi. Người nọ cũng trả lời, biết cất bước như nào từ từ tiến đến phía Lưu Sương. Khuôn mặt từ từ lộ ra dưới ánh trăng, Lưu Sương ngẩng đầu nhìn, khỏi hoảng sợ. mặt người nọ, là cái mặt nạ vô cùng đáng sợ. Trong lúc nhất thời, Lưu Sương cảm thấy quỉ khí dày đặc. Người này giống như câu hồn sứ giả đến từ địa ngực, ánh mắt lãnh liệt như băng. Lưu Sương sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu , người này chẳng lẽ là do Thu Thủy Cung phái tới ám sát nàng ? Há mồm định kêu cứu, Quỉ Diện nhàng phất tay cái, điểm trúng huyệt đạo của nàng. Nhất thời cảm giác cả người cứng ngắc, yết hầu có vị ngọt, vừa động đậy được vừa được lời nào. Người của Thu Thủy Cung, là lớn mật, dám nửa đêm xông vào Trữ Vương phủ. Thị vệ trong vương phủ lại thể phát , chẳng lẽ, người trước mắt, chính là cung chủ Thu Thủy Cung Thu Thủy Tuyệt? Nàng nhớ Bách Lý Hàn từng qua, nếu là Thu Thủy Tuyệt của Thu Thủy Cung ra tay, sợ rằng chỉ có , mới có thể đấu tay đôi với Thu Thủy Tuyệt. Vì thế, mới cưỡng ép nàng ở lại Y Vân Uyển, là để bảo vệ nàng. Nhưng mà, lúc này, nguy hiểm tới, ở nơi nào? Nghĩ đến đây, trong lòng khỏi đau xót. Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, tiếp theo nghe được có người hô: “Ai nha, xảy ra chuyện!” Quỉ Diện di chuyển bước, trong lúc đó, Lưu Sương liền bị kẹp vào bên người, bay lên nóc nhà, bay qua những mái nhà, có cảm giác đằng vân giá vũ. Phía sau sưng tiếng động láo nháo, Lưu Sương lờ mờ nhìn thấy người vừa hô là Tiêm Y, sau Tiêm Y là ngự y. Bách Lý Hàn cuối cùng cũng vì nàng mà thỉnh ngự y sao? Lưu Sương cười khổ, giờ phút này vô dụng rồi. About these ads
Chương 47: Cực hình Tin tức Vương phi bị bắt cóc nhanh chóng truyền trong vương phủ, thị vệ trong vương phủ đề phòng nghiêm ngặt hơn. Vài bước lại có tốp, dò xét cực kỳ nghiêm mật. Nhưng khinh công của Quỷ Diện là vô cùng thần kỳ, mặc dù mang theo Lưu Sương, nhưng hề giảm bớt độ nhàng. Trăng sáng nhô lên cao, gió thổi, nhẩy từ mái hiên này sang mái hiên khác, nhanh như ảo ảnh. Đợi đến khi thị vệ nhìn thấy , có muốn đuổi theo, cũng quá muộn. giống như Dạ Ưng bay lượn, vô thanh vô tức biến mất khỏi tầm nhìn của thị vệ. Khi Bách Lý Hàn chạy tới Y Vân Uyển, chỉ còn nhìn thấy thị vệ hôn mê, nhịn được thở rút hơi. Trong phòng trống , dường như vẫn lưu lại hương thơm của nàng, nhưng người mất. Như có cơn sóng đập vào ngực , làm lảo đảo lui hai bước, muốn đứng thẳng cũng được, thiếu chút nữa té lăn đất. Khinh Y và Tiêm Y hoảng hốt bước lên phía trước đỡ lấy , sợ hãi : “Vương gia, ngài có việc gì chứ?” Bách Lý Hàn bình ổn tâm thần, có việc gì sao? nhất định là có việc gì , nhưng tại vì sao trái tim lại cảm thấy đau đớn như vậy, giống như có ngàn vạn mũi dao lăng trì trái tim . Tại sao lại có cảm giác quái dị như thế này! Hồng Ngẫu tỉnh lại từ lâu, khóc đến hàng xô nước mắt. Nhìn thấy Bách Lý Hàn vội vã tới, Hồng Ngẫu nhào tới, tức giận dùng giọng khàn khàn chất vấn : “Là ngươi hại tiểu thư nhà ta, là ngươi hại tiểu thư nhà ta!” Hồng Ngẫu trong cơn cuồng nộ thương tâm, chỉ biết đúng câu này. Khinh Y tiến lên kéo tay áo Hồng Ngẫu, : “Hồng Ngẫu, ngươi đừng thương tâm, nếu người kia chưa giết Vương phi ngay tại chỗ, vậy sau này cũng giết Vương phi . bắt cóc Vương phi, nhất định là có mục đích. Ngươi xem, rốt cuộc là ai bắt cóc Vương phi?” “Ta thấy lắm, chỉ nhìn thấy mặt nạ quỷ.” Hồng Ngẫu khóc nức nở , “Cầu các ngươi cứu … cứu tiểu thư nhà ta !” Quỷ Diện? Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt! Cung chủ Thu Thủy Cung đích thân ra tay rồi. Đôi môi mỏng của Bách Lý Hàn mím chặt, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, xiết chặt như thế, nhưng hoàn toàn phát giác ra. Bên trong phòng có gió, nhưng mái tóc đen như mực của bắt đầu tản ra, ngưng đọng trong trung, bạch y của cũng tự phất phơ dù có gió , cực kỳ quỷ dị. Hồng Ngẫu trừng mắt nhìn, đến khi thấy lành lạnh, mới biết rằng đây là sát ý. Trữ Vương Bách Lý Hàn, động sát ý! “Truyền lệnh xuống, tra xét toàn thành, dù là địa phương nào cũng bỏ qua!” Bách Lý Hàn lạnh lùng , thanh thấp hàn có nổi tia ấm áp. nhất định phải cứu nàng trở về, như thế nào nữa, nàng cũng là vương phi của , phải sao? Huống chi, bắt đầu thích nàng, phải sao? Ra khỏi vương phủ, Lưu Sương bị điểm huyệt ngủ, đợi đến khi tỉnh lại, nàng ở trong ngôi nhà u. Bên trong chất đống củi cỏ khô, cùng với cái bàn cũ nát, trong khí tràn ngập mùi của bụi bặm, đây đúng là sài phòng rồi. (phòng chứa củi) Quỷ Diện đứng trước mặt nàng, ánh mắt dừng người Lưu Sương, mắt như đầm băng, ở chỗ sâu trong đáy mắt, dường như có phong đao huyết hận lấp lóe. Trong khí có hơi thở u lãnh, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy lãnh ý kéo tới, trong lòng kinh sợ, chẳng lẽ, Quỷ Diện muốn câu hồn nàng sao? Quỷ Diện chậm rãi bước đến trước mặt Lưu Sương, cúi người chút, thò ra cánh tay từ ống tay áo đen như mực, cánh tay thon dài trắng nõn, rất là đẹp mắt, nhưng đây vốn là cánh tay dùng để giết người. Cánh tay giết người đó, xoa lên gương mặt trắng như bạch ngọc của Lưu Sương, cảm giác mát lạnh thấm qua làn da, Lưu Sương nhịn được rùng mình vì lạnh. Cánh tay đó, từ từ lướt qua từng tấc từng tấc gương mặt Lưu Sương, xoa mi mắt Lưu Sương , lại lướt qua đôi môi rất đẹp của Lưu Sương, sau đó, xẹt qua cái cằm nhắn của nàng, cuối cùng, dừng lại cổ nàng. Vô cùng nguy hiểm, có thể cắt cổ nàng bất cứ lúc nào. đột nhiên ung dung thở dài tiếng, : “ là ngờ, ngươi ……………. dĩ nhiên giá trị vạn lượng hoàng kim, là khó tin đúng ! Ngươi ……………. là vụ làm ăn đắt giá nhất mà ta từng tiếp nhận!” Lưu Sương cả kinh, nàng chưa bao giờ hay biết mạng của mình lại đáng giá như vậy! Nàng vẫn nghĩ chắc bản thân vô tình đắc tội với ai đó, người nọ tìm mình trả thù. Nhưng lại có thể ra giá vạn lượng hoàng kim để mua cái mạng này của nàng sao? vạn lượng hoàng kim, dù cho nàng có mở y quán chăm chỉ khám bệnh suốt mấy đời cũng kiếm được nhiều vàng như vậy. Mà người kia, lại tiếc bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua tính mạng của nàng! Rốt cuộc là ai hả? Chỉ sợ rằng, phải là người tầm thường! “Vì ngươi, làm ta mất hai thủ hạ.” mở miệng lần nữa, thanh rét căm căm , đột nhiên phất tay áo giải á huyệt cho Lưu Sương . “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Huyệt đạo được giải, Lưu Sương liền tức giận . Nhưng, chưa kịp xong, thấy sâu trong đáy mắt của Quỷ Diện lóe lên hàn quang rồi biến mất. đột nhiên thêm lực tay, Lưu Sương cảm giác được trận đau nhức kéo tới, hô hấp trở nên khó khăn. Tưởng rằng chặt đứt cổ của nàng, nhưng . Cổ mặc dù đứt, nhưng biết sử dụng thân pháp gì, làm cho lồng ngực nàng đau đớn vô cùng, giống như vạn nghĩ toàn tâm. (vạn con kiến đốt tim) Lưu Sương cắn chặt hàm răng, mặt trắng bệch như tờ giấy, trán dần dần toát ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn cố nén đau đớn, lên tiếng. may Lưu Sương hàng năm đều phải chịu đựng hàn độc phát tác, đau đớn này tuy có lợi hại, nhưng so với hàn độc chẳng qua chỉ là tương đương, nàng cảm giác được nàng còn có thể chịu đựng . Nhưng mà, cơn đau này đơn giản như nàng tưởng tượng, càng ngày càng nặng. Lưu Sương cố gắng được, chống tay xuống cái bàn bên cạnh, nhưng cái bàn trong sài phòng vốn mục nát, chịu được sức nặng của nàng. Lưu Sương vừa chống lên vỡ nát. Lưu Sương bị bất ngờ kịp phòng ngự, té lăn đất. Lưu Sương cơ quắp toàn thân vì quá đau mặt đất, Lưu Sương đưa mắt nhìn lên, chứng kiến Quỷ Diện nhìn nàng từ cao, con ngươi lạnh lẽo vô tình. Lúc này, Lưu Sương xác nhận Quỷ Diện này chính là Thu Thủy Tuyệt sai. Nếu tại sao lại mất hai thủ hạ. Mặc Long và Xích Phượng, chính là thủ hạ của Thu Thủy Tuyệt. Nàng cũng nhận ra, nhất định giết nàng. Trước khi giết nàng còn hành hạ nàng, có phải là muốn nàng cầu xin tha thứ , có phải muốn xem nàng giãy dụa , làm vậy cho hả giận sao. Lưu Sương đương nhiên muốn bị tên sát nhân này coi thường, mặc dù lồng ngực đau như đao cắt, đau đớn khó nhịn, đau đớn chắc ai có thể chịu đựng được . Nhưng mà Lưu Sương hay vẫn cố run rẩy gian nan vịn tường đứng lên. phát ra dù chỉ câu rên rỉ, vô luận như thế nào cũng lên tiếng, dường như chỉ có như vậy, mới có thể biểu lộ xem thường và khinh thị Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt . Khóe môi có máu chảy xuống, rơi bạch y, thấm vào lớp vải, lan ra như đóa hoa, thê lương mà nở rộ. Tay Lưu Sương, gắt gao bám vào vách tường, dường như muốn đập nát bức tường, tuy là như thế, cũng thể giảm đau đớn đến phệ cốt . Nhưng mà, nàng vẫn quật cường nhìn thẳng vào Thu Thủy Tuyệt như cũ. Trong sài phòng u ám, đôi mắt của nàng sáng long lanh, lộ ra ánh sáng, trong con ngươi có e ngại, có kinh sợ, chỉ có khinh thường. Máu tươi rỉ ra từ khóe môi cười, nụ cười đùa cợt . Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng nhìn Lưu Sương, giống như nhìn con mồi giãy chết. Tuy bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng nội tâm vô cùng kinh dị. Loại cực hình này, từng dùng với người khác, dù cho là nam tử thân cao bảy thước, cũng phải quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, đau đến kêu cha gọi mẹ. Nữ tử này, chỉ dùng tay lau máu, chưa từng thốt ra nửa câu xin tha thứ. Bề ngoài nhu nhược như vậy, ngờ lại kiêu hãnh như thế. Nữ tử như vậy, từ lúc sinh ra lần đầu tiên gặp, khỏi có chút rung động. Trái tim lạnh lẽo, biết vì sao, lại có tia đành lòng. Giơ tay áo phất cái, ma xui quỉ khiến thế nào lại giải thoát nàng khỏi cực hình. Lưu Sương thở hổn hển té mặt đất, cảm thấy tóc dính dính , đúng là đau đến tóat mồ hôi lạnh. Muốn dùng tay lau mồ hôi, nhưng cánh tay chẳng còn chút khí lực nào. Đợi khí lực dần dần khôi phục, khi ngẩng đầu nhìn lên, Quỷ Diện đâu biết……………. About these ads