1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thành thời gian - Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 73

      Tác Giả: Giảo Giảo

      Dịch: Yume

      Hôm sau tôi ở trong ký túc xá ngủ đến tận buổi chiều. Rất lâu rồi tôi ngủ dài như vậy, lúc mình ngồi ngây ngẩn giường, tôi mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn gửi cho tôi, “Căn nhà của em, rất xin lỗi. Lâm Tấn Tu trả lại nhà cho em. ở sân bay, hai mươi phút nữa lên máy bay. Hứa Chân, tạm biệt.”

      Tin nhắn gửi từ tiếng trước, bây giờ cao cách mặt đất hàng vạn mét rồi.

      cuối cùng vẫn lên chuyến bay Châu Âu, rời bỏ tôi. Nghĩ kỹ thực lần chia tay hòa bình, hề trắc trở, đoạn là đoạn. Tôi muốn chia tay với , liền dễ hợp dễ tan với tôi. Cố Trì Quân mình cầm lên được nhưng buông xuống được, thực ra căn bản phải. mới là người cầm lên được buông xuống được, dứt khoát thẳng thắn. Lúc bỏ ra tình cảm toàn tâm toàn ý, lúc thu lại tình cảm cũng dứt khoát thẳng thắn. Như vậy cũng tốt, tôi cuối cùng cần chạy chạy lại giữa trường và nhà rồi, có thể sống trong trường, trầm mặc lên lớp tan lớp, chuẩn bị luận văn và kì thi sắp tới ở thư viện. Tôi bình tĩnh tự nhiên thay quần áo, xuống giường, tới phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở máy tính, lên mạng search tin tức, tin tức liên quan đến tôi và bố mạng và báo được gỡ , thấy bóng dáng đâu cả.

      Tôi thay số điện thoại trước đây, cả ngày yên tĩnh, chưa từng reo lên. Lâm Tấn Tu làm việc quả nhiên sơ hở chút nào.

      Cuộc sống của tôi lại khôi phục yên ổn, hủy bỏ xin nghỉ, lên lớp tan lớp có người quấy rầy, trong trường tuy vẫn có người có ánh mắt hiếu kì với tôi nhưng cũng quá đáng quá. Tôi nghĩ đó là do Lâm Tấn Tu thường xuyên ở bên tôi. Ai dám chọc đến ta chứ? ta ở bên cạnh tôi cũng làm chuyện gì khác, chỉ ăn cơm cùng tôi, cùng học trong thư viện, thậm chí giúp tôi chuẩn bị tài liệu luận văn, quả thực có thể gọi là quan tâm săn sóc. Vi San vô cùng cẩn thận với tôi, “Tao vẫn cảm thấy mày và học trưởng ở cùng chỗ hợp hơn.”

      Trong thời gian này tôi biết cuối cùng mẹ tôi vẫn kết hôn, bà chọn kết hôn ở giáo đường. phô trương của hôn lễ dường như , nghe cách khoa trương của Tiểu Nhụy, khách mời đều là người nổi tiếng ở Tĩnh Hải, vì thế trước hôn lễ phải tập dượt lần. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hôn lễ của bà, hận thể tránh càng xa càng tốt, Lâm Tấn Tu vài lần tôi đều làm ngơ. Lần cuối cùng ta nhắc đến tôi còn muốn giả ngốc, ta cầm bút gõ sách tôi, tôi ngẩng đầu nhìn ta, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của ta, “Đừng nghĩ giả vờ hồ đồ để trốn.” ta chắc chắn cảm thấy mình mình khó chịu có lợi vì thế muốn lôi tôi cùng chịu tội với ta. “Đúng là to gan,” Tôi trả lời lại cách mỉa mai, “Chướng ngại của em và bà ấy vẫn còn, sợ cái mặt u ám của em tới hôn lễ làm loạn à?”

      còn buồn tìm được người đến hôn lễ làm loạn đây, em có thể đưa ra chủ động phá hoại vô cùng hoan nghênh,” Lâm Tấn Tu ngẩng đầu, “Dù sao người mất mặt cũng phải , là người họ Hứa kìa. chỉ cần an tâm làm ngư ông đắc lợi là được rồi.” Tôi chán nản. “Em có cái mặt nào có thể mất chứ? Dù sao em cũng chẳng quen khách khứa, có mất mặt đương nhiên là mất mặt nhà họ Lâm.”

      “Mất mặt ?” Lâm Tấn Tu nghiêng đầu nhìn tôi, nhạt giọng , “Chỉ có vợ mới có thể khiến mất mặt.” Tôi hận thể cho mình cái tát, cho mày lắm mồm! Lâm Tấn Tu giở lịch thi của tôi, giọng điệu chân thận, “sau khi thi xong “luật tài chính” đến đón em.”

      “Này…” Tôi buồn bực, “ ít tự đưa ra quyết định có được hả?”

      Lâm Tấn Tu để ý đến tôi, lấy luận văn của tôi bị giáo sư phê “sửa lại” bằng bút đỏ cúi xuống xem, “Luận văn gần đây của em thực chán quá, xử lí số liệu sai từ đầu đến cuối, hoàn toàn là làm cho có lệ, muốn kéo dài thời gian tốt nghiệp à?” Ngữ khí của ta tốt đánh giá luận văn của tôi, rồi cầm bút sửa, khoanh mấy chỗ sai quan trọng, “Hứa Chân, quan tâm đến lúc đó em ủ rũ như thế nào nhưng em cần phải xuất .” Ba ngày sau, rốt cuộc tôi vẫn bị ta túm .

      Giáo đường rộng lớn, có lịch sử rất nhiều năm, vô cùng yên tĩnh. Lâm Tấn Tu ở cửa ra vào vội vàng chuyện với nhóm tổ chức hôn lễ, tôi nhìn chớp mắt vào giáo đương, trùng hợp nhìn thấy mình mẹ lẳng lặng đứng giữa đường vào giáo đường.

      Bà mặc bộ giao nhau giữ màu trắng và xám, mang găng tay tơ tằm mềm mại, chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy tôi ngẩn người. Vẻ mặt vui mừng . Xem ra bà vui khi nhìn thấy tôi, điểm này mẹ con chúng tôi ra hơi giống nhau. “Đến rồi à?” Tôi gật đầu. Bà cụp mắt suy nghĩ lát, “Lại đây.” Bà về phía trước, cuối cùng ngồi xuống hàng ghế đầu tiên của giáo đường, đặt túi xuống, tay để lên đầu gối, cũng tỏ ý tôi ngồi xuống.

      “Gần đây mẹ nghĩ rất nhiều, con giận mẹ là có lý do, mẹ làm sai rất nhiều chuyện. Bác sĩ tâm lý mẹ con cần gặp mặt thẳng thắn thành khẩn,” Bàn tay đặt đầu gối của bà lại hơi run rẩy, “Hứa Chân, nhưng có số chuyện phải như con tưởng tượng, cho mẹ chút thời gian, mẹ kể hết cho con.”

      cần đâu,” Tôi thờ ơ, “Con đều biết.”

      Bà thực bất ngờ, mi nhíu lại, “Con đều biết những gì?”

      Tôi cười điềm nhiên như , lưng dựa vào đài rửa tội, “Người mẹ tảo mộ tên là Lạc Viễn Hoạch, là bạn đại học của mẹ, ông ta thích hoa chi tử nhất, hai người cùng chung chí hướng, rất điện ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể hiến dâng sinh mệnh cho điện ảnh…” Suy cho cùng mẹ là người có bản lĩnh, sau khi giật mình khoảng thời gian ngắn liền khôi phục lại bình tĩnh, “Bố con cho con? , thể nào, ông ấy thể cho con.”

      “Đương nhiên thể,” Tôi , “Hơn hai mươi năm này, bố chưa từng nhắc đến chuyện có liên quan đến mẹ trước mặt con, càng thể nhắc đến người họ Lạc.”

      “Vậy con có biết…” Dường như bà hạ quyết tâm rất lớn, “Viễn Hoạch là…”

      “Con rất ràng,” Tôi liếc bà, “Được rồi, mẹ hãy cứ im miệng , loại chuyện cũ này cũng biết xấu hổ với con, đừng làm quá khó coi, tuy cái tình cảnh này cũng đủ khó coi rồi. ”

      “Cái giọng điệu quái gở này của con là ra sao?” Bà thực nhịn được nữa, “Cảm thấy mẹ giúp con sao? ”

      Tôi e sợ thể gây tổn thương bà, lạnh lùng : “Mẹ nghĩ nhiều rồi, điều này con dám.”

      “Lúc đó mẹ như vậy chỉ là vì muốn con nhận được bài học mà thôi, nếu con muốn đương với Cố Trì Quân phải chuẩn bị sẵn sàng,” Mẹ hít sâu, dường như bình ổn tâm tình, “Cố Trì Quân là người đàn ông biết nắm lấy trái tim người khác nhất mà mẹ từng gặp, con căn bản khống chế được cậu ta, chỉ có thể bị cậu ta dắt mũi . A Tu mới thực tình sâu nghĩa nặng đối với con.”

      nhắc đến Lâm Tấn Tu còn tốt, vừa nhắc đến tôi liền nổi trận lôi đình. Tôi che giấu chế nhạo, “Mẹ kế còn chưa làm mà tâm linh lại tương thông như vậy. biết mẹ đẻ của Lâm Tấn Tu biết được có khóc trong mộ hay nữa?”

      “Đủ rồi! Quá cay nghiệt!’

      “Cay nghiệt? Như vậy mẹ chịu nổi rồi hả?” Tôi cười lạnh, “Mẹ ạ, mẹ lấy người họ Lâm rồi, còn muốn đóng gói con đem tặng nữa, hai mẹ con cùng tới hầu hạ người nhà họ Lâm, chủ ý của mẹ cũng tồi. Mẹ chê mất mặt nhưng con vẫn ngại bẽ mặt! ”

      Sắc mặt mẹ tôi biển đổi, “Mẹ kết hôn với Viễn Dương con cảm thấy mất mặt sao?”

      “Bà cảm thấy mình làm chuyện vẻ vang sao?” Tôi cực kì giận dữ, đến tức giận tích lũy như núi lửa bạo phát, “Chuyện tin tức, chỉ là tôi bị liên lụy tôi căn bản thế nào cũng được. Nhưng sao bà có thể để bố tôi cũng cuốn vào trong loại chuyện này? Nếu như tôi khép nép cầu xin Lâm Tấn Tu, bước tiếp theo chính là bị người ta bố là người bị nghi ngờ mưu sát! Tôi bị người ta phải con đẻ của ông! Cả đời ông cần cù thà, danh tiếng thanh bạch, sao có thể chịu được những lời bẩn thỉu đó? Bố tôi đủ tốt với bà sao? Hành vi của bà hay ho, đến hai mươi tuổi to bụng, bố lấy bà, cho bà danh phận, để bà tiếp tục nghiệp của mình, ông ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi đến hơn hai mươi tuổi, bà đền ơn ông như vậy sao? ” Mẹ trợn mắt há miệng.

      “Bà cho rằng hôm nay tôi ở đây là để ý bà kết hôn với người đàn ông nào sao? Bà muốn kết hôn với ai, muốn sinh con với ai, chẳng liên quan cái quái gì đến tôi! Nhưng tôi, Hứa Chân tôi, sao có thể phải là con của Hứa Chính Nghiêu? Tôi giống ông như vậy! Tôi họ Hứa!” Đôi mắt tôi tối sầm, chân mềm nhũn, hận khắc cốt ghi xương đến bây giờ mới từng lớp từng lớp ra từ trong tim, “Nếu như tôi là con đẻ của ông, vào thời kì đầu của bệnh ung thư tôi có thể hiến gan cho ông, nhưng tôi phải con ruột của ông! cùng nhóm máu, có cách nào ghép được! Tôi cứu được bố! Tôi mở to mắt nhìn bố chết trước mắt tôi từng ngày.” Tôi nhìn thấy đôi môi co quắp của mẹ, mười ngón tay run rẩy, nhưng ra được từ nào. “Bà tác hợp tôi với Lâm Tấn Tu, là vì tốt cho tôi? Tôi xin bà đừng tự cho mình là đúng được ? Bà biết Lâm Tấn Tu là người như thế nào ? ta căn bản biết ! Tôi ta nhiều năm như vậy, lúc đến mức muốn chết, ta dẫm nát tự tôn của tôi dưới chân, coi tôi là thú cưng, là đồ chơi mà đùa bỡn nhiều năm như vậy… ”

      đến chỗ đau, tôi nghĩ khuôn mặt của tôi hoàn toàn vặn vẹo, “ ta ta thích tôi, tôi là duy nhất của ta, tôi đương nhiên biết, ràng ràng lên khuôn mặt ta. Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng ta học được người rồi, cuối cùng cũng tôi, ta hối hận, hối hận muốn chết, dùng hết tất cả các cách ép tôi chia tay với Cố Trì Quân, trăm phương ngàn kế lấy lòng tôi. Nhưng tôi phải là con cún, vì người ta vứt cho hai khúc xương liền vẫy đuôi chạy qua. Để ta nằm mơ ! Bây giờ tôi cho bà, đời này, cho dù thế giới chỉ có người đàn ông là ta, tôi cũng ta! Bà có thể chuyển lời cho ta, tôi là người ghi hận nhất, nhen nhất, những chuyện ta có lỗi với tôi năm đó, tôi đều nhớ tất cả. ta có thể mất nhiều năm để thưởng thức tư vị cầu mà được.” Rất lâu rồi lời dài như vậy, tôi thở dốc từng ngụm lớn, cảm thấy máu toàn thân sôi trào. Hơn năm nay, cảm xúc tôi nhẫn nại, chịu áp lực nên tất cả phát tiết ra ngoài, cảm thấy lại có thể tốt như vậy.

      Tôi dường như cười lạnh nhìn sắc mặt mẹ trắng bệch thậm chí chuyển xanh. Hóa ra báo thù là chuyện có khoái cảm như vậy. Vô cùng quý giá. Bỗng nhiên có tia sáng tiến vào, có người đẩy cánh cửa khép hờ ra. Ngoài cửa là ba người nhà họ Lâm ăn mặc nghiêm chỉnh, phỏng chừng cuộc chuyện của tôi và mẹ họ đều nghe thấy. Bác Lâm đến gần tôi, hơi ngạc nhiên mà nhìn tôi, vẻ mặt u ám, tôi nhìn ra ông ấy dường như muốn nổi bão nhưng rốt cuộc vẫn bị mẹ tôi thu hút ánh nhìn, trầm mặt dìu mẹ tôi dường như đứng vững vào phòng nghỉ.

      Lâm Tấn Dương từ trước đến nay luôn là khuôn mặt trầm ổn lạnh cùng cũng xuất vết rạn, giơ tay vỗ vai Lâm Tấn Tu, quay đầu với trợ lý “Gọi bác sĩ”, lại nhíu mày nhìn tôi, “Hứa Chân, em…”

      Tôi xoay người rời . Thực ra tôi đương nhiên chú ý đến Lâm Tấn Tu bên cạnh ấy, sắc mặt đó thực đặc sắc đến mức khó mà miêu tả, nếu như là bình thường, tôi thưởng thức phản ứng của ta, bây giờ cũng chẳng có tâm tình, mặt cảm xúc rời khỏi từ của hông của giáo đường, nghênh ngang rời . Tôi nghĩ, những lời độc ác ban nãy của tôi, từ giờ tôi có bất cứ quan hệ nào nữa với nhà họ Lâm.

      Chương 74

      Tác Giả: Giảo Giảo

      Dịch: Yume

      Tôi tắt điện thoại, dùng ngày để tới siêu thị mua đồ ăn các loại, rồi lại lau chùi chiếc xe jeep trong nhà sạch , đổ đầy xăng, xuất phát từ Tĩnh Hải hướng về miền Bắc. Tôi để ý tới nơi đến, để ý phải bao nhiêu ngày, cũng phải là vì du lịch, chỉ cần lái xe bôn ba đường, có thể cảm nhận được khoái cảm tự do tự tại. Buổi tối thôi thường nghỉ ngơi tại ven đường trong thành phố, bổ sung đồ ăn và nước uống, đổ xăng cho xe và bảo dưỡng. Chỉ có ngày vội vàng, lại quá mệt mỏi, tôi dừng xe ở trạm xăng, nằm xuống ghế sau, lấy thảm cuộn tròn người lại yên lặng ngủ. Năm đó tôi với bố cũng như vậy.

      Đêm mùa hạ, bố còn có thể dạy tôi nhận biết các vì sao trời, làm thế nào để tìm hướng Bắc, nếu như lạc đường trong rừng rậm làm thế nào, kĩ năng sinh tồn cơ bản nhất khi bị lạc. Lúc trí nhớ tôi tốt, quy trình phức tạp nữa cũng in trong não thiếu từ nào, bố vô cùng vui vẻ, luôn ôm tôi : “Công chúa của bố là quá giống bố rồi, thông minh quá.” Đối với việc tôi học cái gì bố tôi đều có thái độ tán dương, thử nghĩ xem thế giới này còn có mấy người bố cho phép đứa con mười ba tuổi chân vừa chạm được đến phanh xe lái xe chạy băng băng tại nơi hoang dã? Tôi còn nhớ lúc đó bố nhìn vẻ mặt tôi, khuôn mặt nho nhã tràn đầy nụ cười. Bố còn dạy tôi làm thế nào để cắt đuôi người theo. Lúc tôi rời khỏi Tĩnh Hải, đặc biệt đổi biển số xe dự bị, tháo hoa tiêu, tắt điện thoại, phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài đều dùng sóng vô tuyến, dùng tất cả các phương pháp cắt đuôi tốt nhất học từ bố, chặn hết tất cả các cách có thể tìm được tôi. thực tế, tất cả những cái này đều là dư thừa, cũng có thể chẳng có ai tìm tôi.

      đường tôi lần lượt chở mấy sinh viên du lịch bộ, cũng đơn nữa. Người có thể lựa chọn du lịch bộ trong mùa đông, đại khái đều quá giống với người bình thường. Có lúc tôi hỏi họ tại sao du lịch bộ, câu trả lời đại để đều như nhau cả, phải là vì tìm lại thứ gì đó là vì mục tiêu cụ thể.

      đôi tình nhân hai mươi tuổi thực là rất hay ho, chàng trai tên là Triển Lâm, lúc nào cũng dùng điện thoại, máy tính để cập nhật blog, post những gì thấy đường du lịch, còn nhân lúc tôi chú ý lấy điện thoại chụp ảnh tôi, post ảnh lên mạng, viết: “ sinh viên gặp ở Cảnh Ninh, siêu mĩ nhân, lái chiếc xe jeep vô cùng khí phách tự mình du lịch.” Bạn Trương Hân của cậu ta đưa trang web như hiến báu vật cho tôi, “Chị Tiểu Chân, chị xem này.” Tôi nhìn vô lăng trong tay, khuôn mặt nghiêng tóc cột đuôi ngựa đội mũ đeo kính đen mặt biểu cảm, xụ mặt : “Xóa .”

      “Vì sao ạ? Chị Tiểu Chân đừng lo lắng, chị xinh như này, quả thực giống nữ vương.” Tôi lườm con bé, “ cho hai đứa, chị bây giờ lánh nạn bên ngoài, nếu như ảnh của chị bị hai đứa post lên mạng bị kẻ thù phát , thế là chị toi rồi, chỉ có thể giơ cổ chờ làm thịt thôi.”

      “Ối trời, câu chuyện này của chị Tiểu Chân thực tồi, ghi lại ghi lại.” Con bé cười đến là tỏa sáng, ngón tay gõ bàn phím như bay, hiển nhiên nó hoàn toàn cho rằng lời của tôi là . Tôi rốt cuộc vẫn ép hai đứa xóa ảnh của tôi, tôi đưa hai đứa đến gần thành phố Cảnh Ninh, tìm khách sạn thanh niên ở vài vày, đón năm mới ở thành phố này.

      đường về miền Bắc này, thời tiết càng ngày càng lạnh, từ lúc xuất phát từ Tĩnh Hải, vẫn là cỏ cây thường xanh, nhiệt độ thích hợp, mùa đông của Tĩnh Hải luôn ấm áp, ở đây chầm chậm có tuyết rơi rồi, người đường đều ăn mặc dày dặn. Cả ban ngày đều lái xe, tôi thường ngủ sớm đồng thời chẳng mộng mị gì. Hôm đó mở TV lên, trùng hợp xem được tiết mục giải trí do An Lộ dẫn đến số đặc biệt năm mới, vẫn náo nhiệt vui vẻ như cũ, khỏi xem lát, kết quả nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của An Lộ.

      Tôi nghĩ bây giờ con bé nhất định rất lo lắng cho tôi, cuối cùng tôi thiếp trong tiếng vui vẻ TV, rồi nửa đêm tỉnh lại mang theo nỗi buồn vô cớ, tôi nghĩ là do giường của khách sạn thanh niên khiến tôi thoải mái.

      Cảnh Ninh xem như là thành phố lớn, cũng tràn đầy khí năm mới, tôi dựa vào sổ khách sạn nhìn xuống dưới, có người đốt lửa trại tiệc tối ở bên ngoài, đến nửa đêm, mọi người cùng vứt những đồ cũ vào trong lửa, hoan hô đến tận bình minh. Tôi dậy sớm, lái xe rời khỏi Cảnh Ninh. Bình minh mùa đông đến muộn, con đường tôi qua vẫn bị bóng đêm bao phủ, chính là bóng tôi trước bình minh, ánh đèn xa gần trong ngày đông hoàn toàn bị màn sương che lấp. Tôi nhìn thấy đường phía trước, ánh sáng đèn của xe trước phản xạ cực vào thùng xe, giống như những mạch cảm xúc lơ lửng của tôi.

      Tôi hạ cửa kính xe xuống, nghĩ những chuyện cũ tựa như đúng nhưng lại đúng. Tình , tình bạn, tình thân, tôi chẳng còn gì. Những thứ này phải lấy lại được, chỉ cần tôi quay lại nhận sai, rồi khóc lóc hai trận, có thể nhận được tha thứ, nhưng có những lời sau khi ra có chỗ quay trở lại.

      Lúc này năm ngoái, tôi và Cố Trì Quân ngồi bên bồ ngoài ngoại ô, ngắm pháo hoa nở rộ. Lúc đó tôi nghĩ gì? Tôi nghĩ, những bông pháo hoa này giống như hợp tan của con người, có nhiều người, tới gần rồi lại cách xa nhau, hoặc là tiếp tục kiên trì, hoặc là chết yểu. Lúc đó tôi cảm thấy, trong quan hệ của chúng tôi, Cố Trì Quân mới là người kiên trì bước tiếp, ngờ đến cuối cùng lại biến thành tôi.

      đường cao tốc ngoại thành tối đen như mực, chỉ có xe tôi sáng đèn, tôi giống như lái vào trong đám sương đen, luôn cảm thấy ở nơi cách biệt thế giới này, có mình tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc đời độc như vậy, tôi đều rời xa mỗi người trong sinh mệnh, sau khi bố thể rời xa tôi, chính tay tôi lại đẩy người mẹ tỏ ý muốn chăm sóc tôi ra. Tôi phá hủy rất nhiều thứ kỷ niệm, chính ta phá hủy hết đoạn tình cảm này đến đoạn tình cảm khác, người tôi , người tôi, tôi đều tự tay vứt bỏ.

      Tôi nghĩ lúc đó tôi thất thần, tôi quá hoảng hốt, nhìn thấy chiếc xe tải ở chỗ ngoặt. Ánh đèn trắng xóa đó, đợi đến lúc tôi hoàn hồn chiếc xe tải đó ở phía trước tôi mấy mét.

      Tôi ngây người, mới biết được trong lúc vô thức tôi lại lấn sang bên trái đường, ngược đường, hơn nữa tốc độ xe lại tới tám mươi kilomet giờ. Tôi lái xe nhiều năm, hãn hữu có lúc ngốc nghếch như vậy, vội đạp phanh xe trong sợ hãi, muốn sống mà hướng vô lăng về bên phải, nhưng cho dù phản ứng nhanh thế nào cũng kịp nữa.

      Làm gì chẳng qua cũng là vớt vát, lái xe đối phương chắc chắn cũng bị dọa, ta hướng về bên trái, tôi hướng về bên phải , xe jeep của tôi và xe tải kề sát qua nhau, thân xe chòng chành kịch liệt, tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát bén nhọn. Đường rất hẹp, tôi lại khó khống chế động cơ, đôi mắt chỉ nhìn thấy xe gào thét tiến về cây bạch dương, giây sau chiếc xe đụng vào thân cây.

      Khoảng khắc đó tư duy của tôi cảm thấy ràng, vẫn chậm bước, tôi cảm nhận được thân thể bị văng ra ngoài theo quán tính, đầu đụng mạnh vào cửa sổ bên trái, trước khi chấn động ong ong vang lên trong đầu, ngực đụng vào vô lăng. Tôi nghĩ mình ngất lúc, có lẽ là mất ý thức mất phút hoặc thời gian dài hơn.

      Lúc khôi phục lại lý trí, tôi gọi điện thoại cấp cứu, báo cho cảnh sát, sau đó cố gắng mở cửa xe, lảo đảo xuống xe. Bóng tối trước bình minh chầm chậm lùi bước, trong màn sương sáng sớm nhìn thấy mui xe jeep của tôi biến dạng nghiêm trọng, quay đầu lại, chiếc xe tải phía sau tôi cũng cong vẹo mà đụng vào cây bạch dương.

      Tôi tay đỡ đầu qua đó, lần mò đến vị trí chiếc xe tải, bò lên chiếc xe vừa cao vừa dốc, bắt đầu đập vào cửa kính xe, “Có người ?”

      Thấy bác lái xe gật đầu với tôi, há miệng như câu gì, nước mắt của tôi rơi xuống như vậy đấy, sức mạnh sau khi sợ hãi bây giờ mới ngập tràn, cuối cùng xảy ra chuyện rồi, tôi thực hại người hại cả mình. Tôi nén nước mắt, lấy đá đập vỡ kính, mở cửa xe tải dìu bác lái xe ra ngoài. trán và áo bác lái xe có máu, khiến tôi thấy mà phát hoảng.

      Mấy phút sau cảnh sát và xe cứu thương cùng đến, rồi đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Trong xe cứu thương tôi nhìn thấy khuôn mặt của tôi trong gương, có máu từ đầu chảy xuống, loang đỏ cả bên thái dương, tôi thấy vật đổi sao dời, giống như tình hình năm ngoái, nhưng năm ngoái tôi là hùng cứu người, năm nay tôi thành người gây hoạn, hổ thẹn như vậy.

      Bằng lái xe của tôi bị cảnh sát giữ, bọn họ vặn hỏi tôi, “ là sinh viên của Tĩnh Hải, sao có thể mình tới Cảnh Ninh? Bây giờ vẫn trong ngày nghỉ năm mới. Người nhà đâu?”

      Tôi mặc cho bản thân lắc lư nghiêng ngả trong xe cứu thương lúc, cảm thấy tư duy cũng bị lắc đến mơ hồ, “Cháu có người nhà, bố mẹ cháu đều còn… mình lái xe giải sầu.” Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cảnh sát Lý lớn tuổi tình ý sâu xa , “Nếu bố mẹ đều còn, càng thể lái xe linh tinh, phải quí sinh mệnh chứ!”

      “Cháu biết rồi ạ.”

      Đến bệnh viện mới biết, thời gian năm mới bệnh viện lại vô cùng bận rộn, tai nạn xe, rượu say gây chuyện quả làm cho bệnh viện chật ních. Thái dương bên trái của tôi khâu ba mũi, quấn vòng băng trắng, vùng ngực đụng vào vô lăng, bầm tím mảng lớn, tóm lại có chuyện gì lớn. Cảnh sát khám nghiệm trường nhận định tôi là người chịu trách nhiệm, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi đồng ý. Điều may mắn duy nhất là bác lái xe cũng có chuyện lớn, chỉ thương ngoài da.

      ra từ bệnh viện, tôi bị đưa về đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi tôi có người có thể bảo lãnh cho tôi , tôi lắc đầu, ngay lập tức bị thu bằng lái xe, về phần tiền phạt tôi mới biết trong xe tải đó chứa đầy máy móc tinh vi, tiền bồi thường thực , mà tôi suy nghĩ đến lộ phí trở về, nhất thời chẳng lấy đầu ra nhiều tiền, chỉ có thể lựa chọn bị tạm giam.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 75

      Tác Giả: Giảo Giảo

      Dịch: Yume

      Lần đầu tiên tôi bị tạm giam trong đời, cảm nhận được đãi ngộ bị chụp ảnh và lưu dấu vân tay của phạm nhân, thực là phức tạp đến mức khó có thể được. Tôi nghĩ cảnh sát đối xử với tôi cũng gọi là đồng tình, đưa tôi vào phòng tạm giam cho nữ ít người nhất, chỉ có hai ba người, tình hình của tôi và những người khác bị tạm giam cũng khác nhau là mấy, tất cả đều mặt chút biểu cảm, vô cùng yên tĩnh. Phòng tạm giam có cửa sổ , tôi nhìn xuyên qua cửa sổ, thời tiết càng ngày càng u ám, là điềm báo trước khi tuyết rơi.

      Quả nhiên, ngày hôm sau tuyết rơi, những bông hoa tuyết hình lục lăng rơi xuống hỗn loạn như lông chim, càng tích càng nhiều, trắng xóa cả bầu trời, tích thành tầng dày bệ cửa sổ, đó là cảnh tượng Tĩnh Hải có. Lúc tuyết bay lượn, những người khác trong phòng tạm giam được người nhà đón , chỉ có mình tôi đơn ở trong này, độc người thân.

      Tôi nghĩ, trong cuộc đời có bao nhiêu kế hoạch, kín kẽ mà tường tận, vốn cho rằng nhất định có thể thực , nhưng ngày nào đó, khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên thay đổi, bao nhiêu tình hình dự đoán được bỗng nhiên xuất . Ngày đầu tiên ở trong phòng tạm giam rất khó chịu, tôi căn bản dám ăn uống, đến vệ sinh cũng cần người dẫn . Ngày thứ hai tốt hơn nhiều, tôi có sách để đọc, chỉ có thể đờ ra cả ngày, ngủ đương nhiên cũng ngon.

      Ngày thứ ba dần dần quen, chỉ mơ hồ cảm thấy đầu tóc hỗn loạn, mặt mày bẩn thỉu nhất định rất khó coi. Ngày thứ tư… tôi nghĩ, sắp kết thúc rồi. Điều tôi thể thích ứng đó là, phòng tạm giam rất lạnh, khiến người ta run rẩy, hà hơi lên kính thủy tinh của cửa sổ, lập tức có sương mù, tôi mỉm cười nhìn kiệt tác của bản thân, giơ tay dùng ngón tay gạch sương trắng, lẳng lặng viết lên đó mấy chữ, rồi lại dùng tay xóa , rồi lại hà hơi. Lặp lại nhiều lần biết mệt.

      “Hứa Chân.” Giọng quen thuộc gọi tôi, tôi nghe ra được đó là cảnh sát Lý. Tôi vội vàng lên tiếng “Dạ”, tay lau sạch kính, vội vàng quay đầu, cách song sắt phòng tạm giam tôi nhìn thấy mấy bóng người bên cạnh cảnh sát Lý, hai người trong đó tôi vô cùng quen thuộc.

      Tôi trợn tròn mắt, khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy mắt cay chịu nổi, lẳng lặng cụp mắt xuống. Cảnh sát Lý mở cửa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, giọng điệu vẫn hòa nhã, “Cháu có thể được rồi, Lâm tiên sinh đem luật sư đến đón cháu.”

      Tôi đương nhiên nhìn thấy Lâm Tấn Tu, ta mặc áo khoác cổ lật màu xám, tay phải nhét trong túi, vắt cái cái khoác dài khác tay. Khuôn mặt ta có chút biểu cảm đứng ngoài cửa, có lẽ là do tới trong gió tuyết nên toàn thân mang theo khí lạnh, có cảm giác áp bức đánh phủ đầu.

      Tôi hoảng hốt trong phút chốc, hô hấp dường như ngưng trệ, đến đại não cũng hoạt động chần chừ, nhấc chân. Ánh mắt của ta lướt qua người tôi, lúc mở miệng giọng hơi khàn, “Ra ngoài! bàn xong chuyện bồi thường, thủ tục cũng làm xong rồi.” Cho dù chuyện đến nông nỗi khó xử này, tôi vẫn muốn tiếp nhận giúp đỡ của Lâm Tấn Tu.

      “Sao? Giả vờ quen biết ? Còn muốn ở trong phòng tạm giam này cả đời sao?” Lâm Tấn Tu nhàn nhạt lườm tôi cái, “Nếu muốn nợ nhân tình bản thân có tiền đồ chú, đừng gây họa ở bên ngoài!” Mắng đến mức tôi có lực đỡ lại, tôi cắn môi, ra khỏi nơi hẹp mệt mỏi bốn ngày này.

      Lâm Tấn Tu vứt áo khoác vắt tay cho tôi, “Mặc vào.” Tôi lẳng lặng nhận lấy áo khoác mặc vào, thực … vô cùng ấm áp. Bị lạnh trong phòng tạm giam quá lâu, quên mất cảm giác ấm áp rồi.

      Sau khi tôi được đoạn nhớ ra chuyện, chậm lại mấy bước quay đầu lại nhìn cảnh sát Lý, “Xe của cháu…” Thư ký của Lâm Tấn Tu với tôi: “ Hứa yên tâm, tất cả sắp xếp thỏa đáng rồi, xe có người đưa về.”

      “Ừm”

      Dọc đường chúng tôi chuyện nữa, cho đến khi chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát lên máy bay nhà họ Lâm. Khoang máy bay vô cùng rộng rãi, vô cùng thoái mái, cũng có trang trí các bức họa nổi tiếng. Trong khoang máy bay ngoại trừ chúng tôi, còn lại là thư kí và luật sư, bọn họ ngồi ở cuối khoang máy bay, người ăn, người xem máy tính, dường như là để ảnh hưởng đến chúng tôi.

      Tôi ngồi xuống sô pha, tự cảm thấy lo lắng bất an, thấp giọng , “Học trưởng, sao tìm được em?”

      Lâm Tấn Tu chỉ laptop bàn. Tôi mở ra xem, nhịn được cười khổ, quả nhiên vẫn là blog của Tiểu Triển nhờ xe của tôi, ngờ bọn họ nhịn hai ngày, cuối cùng vẫn post ảnh của tôi lên mạng.

      Lâm Tấn Tu về phía sô pha dài trước mặt tôi nằm xuống, kéo chăn đắp, khép mắt lại, dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này tôi mới chú ý đến, sắc mặt của ta tốt, tái nhợt mà tiều tụy, giống như bị ốm vậy.

      “Học trưởng?”

      ta “Ừ” tiếng, dáng vẻ đợi câu sau. Tôi há miệng, nhưng lại có bất cứ thanh nào phát ra. ta năng gì.

      “Em…” Tôi im lặng hồi lâu, “Học trưởng, những lời của em với mẹ ở trong giáo đường là lời tức giận. Em biết đứng ở ngoài nên cố ý ra để nghe thấy. Em nghĩ là người kiêu ngạo như thế, nghe những lời đó, nhất định vô cùng hận em.”

      ta cuối cùng mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn tôi, bất ngờ. Tôi chỉ chỉ vải băng trái, khẽ : “Đây phải là lần đầu tiên xảy ra tai nạn xe, là lần thứ ba.”

      Đôi mắt của ta bỗng nhiên mở to, có ánh sáng nhìn thấy muốn dâng lên trong mắt ta.

      “Hai lần trước may mắn làm người khác bị thương, bản thân em bị thương , vẫn may,” tôi cảm thấy từng chút kí ức dâng lên từ sâu trong đáy lòng, giống như trận sương che phủ lấy tôi, “ lần là năm lớp mười , lần là năm nhất đại học. Áp lực tinh thần quá lớn, chỉ có phóng xe lúc nửa đêm mới có thể giảm bớt. phải vì bị bắt nạt mà là vì …em thích . Hồi cấp ba, luôn trời sợ đất sợ chống đối lại , thực ra chỉ là đơn thuần hi vọng có thể dùng cách này để nhìn em nhiều hơn. Em lòng dạ thích nhiều năm như vậy, theo chân vào đại học… trước đây em chỉ muốn tiếp tục nghiệp của bố, theo nghiệp nghiên cứu cổ sinh vật, khắp chân trời góc bể, ngắm nhìn từng ngóc ngách khắp thế giới.”

      Họng tôi khàn khàn, chỉ có thể dùng hít sâu cổ vũ bản thân tiếp, “Nhưng cảnh đẹp thế giới cho dù có đẹp đẽ mê người nữa cũng mê người bằng nhìn theo bóng lưng . Em nhìn thấy bạn bên cạnh đổi hết người này đến người khác, trong lòng em đau đớn khó chịu, vô số lần em với chính mình. Đủ rồi, đừng ngốc nữa, nhưng lập tức lại an ủi bản thân, bọn họ chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi, em giống những người con khác trong tim …”

      Lâm Tấn Tu ngồi dậy từ sô pha , tấm chăn im hơi lặng tiếng rơi xuống đất từ chân ta.

      “Em mất đủ sáu năm để có tuyệt vọng đối với , đợi ngày tình của dần dần biến mất, nhưng vẫn thành công, em có cách nào thực hận …” Tôi , “Em cho rằng cả đời này thể được người đàn ông khác nữa, cho đến khi em gặp Cố Trì Quân.”

      Lâm Tấn Tu cụp mắt xuống.

      “Ban đầu em tin ấy thích em… , ấy sao có thể để ý đến con bé như em? Vì nguyên nhân của nên em từng nghĩ bản thân chẳng có gì tốt, có bất cứ phẩm chất riêng nào khiến người khác giới thích,” Trước mắt tôi dần dần lên khuôn mặt tươi cười của Cố Trì Quân, khỏi cũng khẽ cười, “Nhưng Cố Trì Quân khác, ấy luôn có thể phát ra ưu điểm của em, ấy cảm thấy em là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất, tốt nhất…Quãng thời gian bị tạm giam, em luôn nghĩ tại sao mình có thể ấy. Ban đầu em cho rằng là lực hấp dẫn của thần tượng và fan hâm mộ, cũng biết đấy, em là fan của ấy…Bây giờ cuối cùng em hiểu ra, em ấy, chính là vì khí phách này của ấy, ấy hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh, chuyện nghiêm trọng như vậy, cũng ràng là vì em, nhưng từ đầu đến cuối hề tiết lộ chữ với em. ấy có trách nhiệm, có quyết đoán, có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cũng có thể gánh chịu hậu quả sau này, mặc cho hậu quả này nghiêm trọng nhiều như nào. Cách nghĩ của ấy rất đơn giản, em đáng giá dùng tất cả của ấy để đổi lấy.” Tôi nhìn ta, “Học trưởng, em đáng giá dùng tất cả để đổi lấy ?”

      tiếng rưỡi sau, chúng tôi xuống máy bay ở sân bay. Cách nửa tháng, tôi lại lần nữa trở về nơi quen thuộc, hít thở được khí của Tĩnh Hải, khí ấm áp mang theo chút lạnh lẽo. Tôi được đưa về nhà, là nhà của tôi, nhà của hai bố con tôi, tất cả đồ dùng gia đình đều như cũ, mặt sàn có chút bụi nào, giống như lúc tôi rời .

      Mất mà có lại được cũng thể khiến tôi cảm thấy mừng rỡ, tôi biết phải làm sao mới tốt, lúc lâu sau mới phản ứng lại, thấp giọng : “Cảm ơn .”

      “Trò cười,” Lâm Tấn Tu quay lưng lại tôi, ngón tay khẽ gõ bệ cửa sổ, “ tắm thay quần áo.”

      Tôi vội vàng tắm rửa thay quần áo, ta vẫn ở phòng khách đợi tôi, ngón tay lặng lẽ lật mở bản phác thảo của tôi, sau đó ta lại đưa tôi đến bệnh viện Esther, vết thương đầu tôi hôm nay phải cắt chỉ. Cảm giác cắt chỉ giống như có rắn liếm lên thái dương, cuối cùng để lại vết sẹo ba bốn centimet.

      Bác sĩ hơi tiếc nuối, “Xem ra phải làm phẫu thuật thẩm mĩ .”

      Tôi mỉm cười, “ sao, thể chất của cháu hầu như để lại sẹo. Cho dù thực để lại để mái cũng có thể che .”

      “Nhưng tốt nhất…” Bác sĩ muốn lại thôi rồi nhìn Lâm Tấn Tu. Lâm Tấn Tu gật đầu với bác sĩ, kéo tôi đứng lên, “Tùy ấy.”

      Trong hành lang bệnh viện, ta dừng lại, tôi cũng dừng. đường tôi cũng hỏi ta đưa tôi đâu, có kế hoạch gì, hoàn toàn mặc ta sắp xếp. Tôi nghĩ, sau nhiều năm như vậy, giữa tôi và Lâm Tấn Tu căn bản cần lời thừa thãi liền có thể hiểu ý nghĩ của đối phương, đúng như lời Cố Trì Quân , thực giữa tôi và Lâm Tấn Tu có ăn ý ngầm hiểu nhau đến đáng sợ, kiểu ăn ý đó khiến chúng tôi tin tưởng và hiểu lẫn nhau, thậm chí đến mức khiến người tự tin như ta cũng bất an. ta dừng lại trước mặt tôi, hơi nóng thở ra ngưng đọng lại tại vành mắt tôi. Tôi cảm thấy ngón tay dài của Lâm Tấn Tu lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt tôi, giống như là lần cuối cùng gặp tôi vậy, cố dùng ngón tay khi lại khuôn mặt của tôi.

      Tay của ta dán gáy tôi, cúi người ôm tôi, hôn lên gương mặt tôi. Chúng tôi quen nhau nhiều năm, đây là động tác thân mật nhất ta làm với tôi. Tôi dường như muốn rơi nước mắt. “Buổi sáng nhìn thấy em trong phòng tạm giam, im lặng mà ngồi trong góc, lặng lẽ viết chữ kính, cuối cùng biết mình mất cái gì… gặp nhau nhau, hiểu nhau, đó là phần tình cảm chân thành nhất có thể có. Đây là việc sai nhiều nhất trong cuộc đời này.”

      Trong hành lang người đến người của bệnh viện, ta lẳng lặng ôm tôi rất lâu, dùng sức, toàn thân lại run rẩy. Tôi cảm thấy bên cổ ẩm ướt, nhịn được, bản thân cũng rơi nước mắt. Đúng vậy, ai trầm mê trong hoang tưởng mà mệt mỏi chờ đợi, ai bỏ qua, đối với chúng tôi mà , từng lần từng lần bỏ qua cuối cùng có ý là vĩnh viễn mất , cả cuộc đời tôi, tôi cũng khó tìm lại được Lâm Tấn Tu hiểu tôi, luôn trong lúc nguy nan giơ tay ra với tôi. Chưa từng hứa hẹn nên chưa từng thất hứa, Lâm Tấn Tu khép áo khoác lại rồi xuống lầu, tôi nhìn theo ta rời , bắt đầu từ giờ ai đường nấy.

      Chương 76

      Tác Giả: Giảo Giảo

      Dịch: Yume

      Mẹ vẫn ở phòng bệnh trước đây, trong hành lang yên tĩnh lại nhìn thấy y tá đâu, tôi lạ lùng tiến lại gần, mới phát cửa khép hờ, tôi đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng chuyện trong phòng. Giọng của mẹ vô cùng mệt mỏi, “Hai đứa chia tay rồi, sao còn nghe ngóng hướng còn cho bé với tôi? ”

      “Chia tay? Từ đâu vậy? Em chưa từng nghĩ đến từ bỏ Tiểu Chân, chưa từng giây.”

      Giọng ràng ấy, mang theo chút ngữ điệu dịu dàng trầm thấp, khiến trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại của tôi lại co rúm. Đó là giọng của Cố Trì Quân, cuối cùng trở về rồi, “Trong tim của ấy, bố ấy vĩnh viễn là số . Vì bố của ấy, cái gì ấy cũng chịu bỏ ra, tình cảm gì cũng có thể vứt bỏ,” Cố Trì Quân giọng , “Là em đánh giá thấp.”

      Mẹ gì, tiếp lời tiếp, “Em thể trong lúc ấy cận kề tan vỡ còn ép ấy, em chủ động rời là dể cho ấy thời gian suy nghĩ. Mấy tháng này cũng khiến em ràng chuyện, nếu ấy nghĩ thông, em bỏ ra nhiều nữa cũng có tác dụng, ấy phải dựa vào năng lực của mình để nghĩ ràng, ấy và Lâm Tấn Tu sớm kết thúc rồi. ”

      Tôi dựa vào tường, đầu tì vào khung cửa.

      “Nhưng em thế nào cũng ngờ tới ấy vừa được nghỉ liền biến mất hoàn toàn như vậy, thám tử tư có cách nào. Đạo diễn Lương, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, em xin chị, nếu như chị có tung tích của Hứa Chân, xin đừng giấu em. Em cần biết ấy ở đâu.”

      “Đứa con này của tôi… trong lòng nó thờ phụng Hứa Chính Nghiêu, những người khác hết thảy đều đứng bên ngoài,” Mẹ tôi buồn rầu , “Phương pháp hành cũng học y chang, trò mất tích đương nhiên cũng học từ ông ấy. Hứa Chính Nghiêu ngoài học cổ sinh vật ra còn có học vị thông tin điện tử. Năm đó ông ấy trốn tôi khắp thế giới, phương pháp nào cũng dùng hết cả rồi, vô cùng đặc sắc. ”

      Cố Trì Quân hơi ngẩn người, “Chuyện như nào ạ?”

      “Bây giờ cho cậu cũng chẳng sao,” Mẹ tôi thở dốc, dường như khó thở, đến tôi đứng bên cửa cũng nghe thấy ràng, “Sau khi tôi có bầu Tiểu Chân lâu, Viễn Hoạch liền qua đời. Vì gia đình tôi cho phép nên cuộc sống quẫn bách, còn muốn học đại học… Hứa Chính Nghiêu nêu ra chuyện kết hôn giả với tôi, thể để đứa bé chịu khổ, lúc đó thỏa thuận đợi tôi tốt nghiệp đại học, hoàn cảnh ổn định chút liền đón Tiểu Chân về, đợi lúc tôi tốt nghiệp đại học quay lại tìm người ông ấy biết mất biệt tăm biệt tích. Ông ấy mang theo con tôi từ Nam Mĩ trốn đến Châu Phi, từ Châu Phi chạy tới Châu Úc, nơi đảo hoang dã, hành tung quỷ thần chẳng , làm sao tôi có thể tìm được ông ấy? Ở bất cứ thành phố nào ông ấy cũng ở đến tháng… giằng co như vậy đúng mười năm, tôi căn bản gặp được con của tôi, thậm chí nó nhìn như thế nào cũng chẳng biết, ông ấy thậm chí cũng chịu đưa tôi bức ảnh của Tiểu Chân. Tôi so được với ông ấy, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, ông ấy đừng trốn nữa, tôi ép ông trả con lại cho tôi, tôi chỉ cần biết con bé sống tốt là được rồi.”

      “Hứa Chính Nghiêu muốn tôi đảm bảo chỉ cần ông ấy sống ngày, tôi cũng thể tìm Hứa Chân, cũng thể nhận con bé,” Giọng mẹ khàn khàn, “Lúc đó cơ thể ông ấy tốt rồi, tôi nghĩ nhiều năm như vậy ông ấy cũng dễ dàng. Thực ra tôi cũng , con bé theo tôi chắc chắn bằng theo ông ấy học được nhiều thứ.”

      Trong phòng bệnh lặng như tờ, tôi nín thở.

      ra là thế… Tuy nhiên, cũng là ông bố ngốc nghếch.”

      Mẹ : “Người nhà họ Hứa ít, ông ấy là con độc nhất trong nhà, bố mẹ ông ấy qua đời, sau khi chị họ tôi cũng qua đời, thế giới này ông ấy còn người thân nào nữa… năm đó họ tôi vì phần tài sản để lại của chị họ, vu tội ông ấy, ông ấy mưu sát chị họ. Từ đầu đến cuối tôi chẳng tin chữ nào. Phẩm hạnh của ông ấy đoan chính, đứng ngồi đều thẳng tắp.”

      “Vì chuyện này, ông ấy mực sống trong vỏ sò nhiều năm, ngoại trừ nghiên cứu học vấn chỉ còn lại đứa con , Tiểu Chân là người thân duy nhất của ông ấy, cũng là tình cảm ký thác duy nhất của ông ấy. Ông ấy tuyệt đối cho phép bất cứ người nào cướp con , cho dù mẹ đẻ cũng ngoại lệ. Tôi muốn đuổi ông ấy liền chạy, hơn mười năm tôi cũng mệt rồi. Vì thế, cuối cùng tôi đồng ý với ông ấy, cam kết lúc ông ấy còn sống, tuyệt can thiệp đến cuộc sống của Tiểu Chân.”

      “Như chị mong muốn,” Cố Trì Quân yên lặng lúc lâu, giọng , “Hứa tiên sinh dạy dỗ Tiểu Chân vô cùng thành công.”

      Có lẽ là ban nãy quá nhiều lời, sau đó mẹ im lặng rất lâu, tôi nghe thấy tiếng rót nước. “Cố Trì Quân, cậu thực Tiểu Chân sao?”

      Trả lời chút do dự, “Đúng thế.”

      Giọng của mẹ rất khẽ, “Nếu cậu muốn biết như vậy, tôi cho cậu tung tích của con bé.”

      Lúc Cố Trì Quân chuyện giọng dường như hơi run, “Cảm ơn chị.”

      “Sau khi trường học cho nghỉ,” Mẹ tôi giọng , “ mình Tiểu Chân lái xe về miền Bắc, kết quả mấy ngày trước xảy ra tai nạn xe ở Cảnh Ninh, đâm vào người, bản thân cũng bị thương, còn bị tạm giam, tối qua chúng tôi mới biết tung tích của nó.”

      Cố Trì Quân “A” tiếng, bình tĩnh trong giọng hoàn toàn biến mất, “Tiểu Chân bị thương? Cảnh Ninh? Đó là thành phố miền Bắc? Em tra chút…”

      cần đâu, sáng sớm A Tu Cảnh Ninh đón con bé về rồi,” Mẹ cắt lời , “Bây giờ chắc là xuống máy bay, đường đến bệnh viện.”

      Cố Trì Quân thở phào nhõm, “Thế tốt quá, Lâm Thị ra mặt, chuyện nhất định giải quyết rất nhanh.” Lòng tôi rung động.

      Trước đây giọng điệu Cố Trì Quân nhắc đến Lâm Tấn Tu luôn mang theo ý ghen tuông chống lại nồng đậm, lần này thực là tâm tình bình thản, thậm chí còn có chút cảm kích.

      “Cố Trì Quân,” Mẹ tôi khẽ thở dài, , “Gặp được Tiểu Chân, cậu hối hận?”

      “Đạo diễn, mỗi người đều hỏi tôi câu hỏi này,” Cố Trì Quân trầm giọng trả lời, “Vĩnh viễn hối hận. Thực làm như vậy, đây là bản năng.”

      Trong phòng bệnh có tiếng bước chân, tôi hơi lùi lại mấy bước, ngồi vào trong ghế ngoài hành lang bệnh viện, yên lặng đợi Cố Trì Quân ra ngoài. Khoảng khắc hai người chạm mắt nhau, ngây người giây rồi bước nhanh về phía tôi, quá vội vàng, tay chân quả thực có chút buồn cười.

      Tôi vừa cong khóe miệng muốn cười, giây sau cúi người xuống ôm tôi vào lòng, ngực tôi hơi đau, khẽ kêu “A” tiếng, lập tức buông ra, dường như kiểm tra xem tay chân tôi có còn đủ .

      “Tiểu Chân,” Giọng của hơi tắc nghẹn nhưng lại kiên trì gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, “Hứa Chân, Hứa Chân.”

      Tôi nhìn , chỉ cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, khuôn mặt cũng ràng, chỉ mơ hồ cảm thấy tơ máu trong mắt , “… sao về nước?”

      “Trở về mấy hôm rồi, lúc trước dùng hết mọi cách cũng liên lạc được với em,” Cố Trì Quân quỳ xuống, nắm lấy đôi tay tôi, “Vết thương trán là do tai nạn xe gây ra à?”

      “Vâng… sao rồi ạ,” Tôi cúi đầu, “Em đói rồi.”

      “Chúng ta ăn.”

      , em muốn ăn ở ngoài,” Tôi , “Em muốn ăn cơm nấu.”

      hỏi nhiều, ví dụ như tại sao mình tôi xuất bên ngoài phòng bệnh, tại sao cắt đứt tất cả liên lạc của mọi người lái xe miền Bắc. cũng tôi thăm mẹ, chỉ cúi đầu khe khẽ hôn lên vết thương thái dương tôi, rồi khẽ nắm tay tôi, “Được, chúng ta về nhà.”

      Chúng tôi cùng tới siêu thị mua rất nhiều đồ ăn rồi về nhà. ít người trong siêu thị đều nhìn chúng tôi, nhưng tôi cũng muốn để ý nữa, thoái mái nắm tay Cố Trì Quân. Tôi mua sách nấu ăn, vừa xem vừa : “Làm nhiều chút, ninh nồi canh cá, lát nữa mang đến cho mẹ em.” Cố Trì Quân : “Được.”

      muốn tôi rời khỏi bếp nghỉ ngơi, tôi lắc đầu, “, em muốn cùng làm.” luôn nghe theo cầu của tôi. Tôi nhìn bận rộn trong bếp, hồi lâu sau mới hỏi, “Hôn lễ của mẹ em… thế nào ạ?”

      Cố Trì Quân quay người lại, nhìn tôi trả lời, tôi ngây người, lúc lâu sau mới : “Hủy bỏ hôn lễ đúng ạ?”

      lẳng lặng nhìn tôi, bỗng nhiên luống cuống xoa mặt tôi, “Ngoan, đừng khóc, lời của và mẹ em trong phòng bệnh, em đều nghe thấy rồi à?”

      mới rửa tay, tay con mang theo bọt nước cũng lau lên mặt tôi, mặt tôi chắc chắn càng lem nhem. Tôi cũng để ý, nghẹn ngào “Vâng” tiếng, chỉ cảm thấy mắt vừa cay vừa đau, “Bệnh của mẹ em.. sao rồi ạ?’

      Cố Trì Quân nắm tay tôi, “Sau khi em rời khỏi giáo đường, mẹ em liền ngất . Dinh dưỡng tốt, thiếu máu, mất ngủ, váng đầu, ăn gì cũng nôn ra… Theo thấy, là bệnh trong người chi bằng là bệnh tinh thần. Đừng khóc, chị ấy khỏi mà,” Cố Trì Quân khẽ vỗ lưng tôi, “Tất cả đều tốt đẹp.”

      Nắm cững thời gian dùng lửa ninh canh, nồi canh lớn hương thơm nức mũi. Tôi nghĩ dạ dày của bà tốt nữa, canh cá thơm như này nhất định bà uống mấy ngụm.

      Lúc tôi đến bệnh viện trời tối rồi, Cố Trì Quân vẫn nắm tay tôi tới trước phòng bệnh của mẹ. Tôi yên lặng nhìn cửa phòng bệnh khép hờ, nghiêng tai lắng nghe. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. biết tại sao, trong đầu tôi lúc này có chút cảm khái nào, nhớ đến nhiều nhiều chuyện cũ và tình tiết hiểu. Vẻ mặt bố do dự muốn lại thôi, lời hàm hồ. Những cú điện thoại bị cúp, những bí mật bị giấu kín. Những chuyện cũ đó giống như hóa thạch lộ ra, quỳ xuống khai quật đơn giản, những sinh vật tiền sử trăm nghìn năm trước lại lần nữa xuất thế gian. Chúng xâu chuỗi lại tất cả chuyện cũ và cuộc đời tôi, giống như dáng vẻ của súp lơ, thể đoán được, chỉ có thể khơi ra, thương cảm. (thực mình cũng chẳng hiểu chỗ này tại sao tác giả lại so sánh với súp lơ ;___;)

      Cuối cùng, mạch cảm xúc chuyển đến ngày trước khi bà chuẩn bị kết hôn, bà là người mạnh mẽ như vậy, lại đơn đứng giữa giáo đường, nghe thấy tiếng bước chân của tôi rồi quay đầu lại, giọng với tôi “Đến đây”. Hóa ra nhiều năm như thế, trái tim của bà giống như cánh của gỗ nặng nề treo chiếc khóa lớn, bị gông xiềng vô hình gò bó tại chỗ, chỉ đợi tôi tới…

      Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai có gì? Mà tôi, may mắn biết bao, gặp được người có thể tha thứ cho tôi nhiều lần, đứng tại chỗ đợi tôi. Hai tay tôi ôm bình giữ nhiệt, Cố Trì Quân mở cửa phòng bệnh cho tôi, ánh đèn màu vàng ấm áp đổ xuống bước chân tôi, ánh sáng đó ấm áp, tôi bình tĩnh lại ít.

      Mẹ tôi dựa giường bệnh, ngước mắt nhìn tôi, rồi chầm chậm đặt quyển sách trong tay xuống, khuôn mặt trắng như tuyết có thêm chút hồng hào.

      “Mẹ con tới rồi.”

      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :