1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tender Triumph - Judith McNaught

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 18 -2

      (cont)

      ***

      Ramon lái chiếc ô tô của Rafael vào khu vực đỗ xe trước cửa hàng và mở cửa ra ngoài. Eduardo theo ra cùng. “Tôi với . Gabriella nhờ tôi mua thêm sữa.”

      “Cái gì?” Ramon lơ đãng hỏi.

      “Tôi là…” Eduardo lắc đầu bực tức. “Đừng bận tâm. Sáng nay chẳng nghe từ nào tôi hết. Chuyện cưới hỏi ảnh hưởng nghiêm trọng đến cái tai của đấy, bạn ạ.”

      “Tôi cưới hỏi gì hết,” Ramon dứt khoát, để mặc Eduardo đứng đờ người sửng sốt khi đẩy cửa bước vào cửa hàng. Tương phản với khí hậu oi ả nóng bức bên ngoài, cửa hàng mát lạnh đầy chặt người. Lờ cái nhìn phân vân của Eduardo, cũng như của 10 người khách khác đứng nhìn chằm chằm vào với vẻ tò mò háo hức, Ramon chọn vài gói thuốc, rồi mang chúng ra quầy tính tiền nơi có ai nhân viên thu ngân đứng thanh toán cho khách. Eduardo cũng nhặt lấy bình sữa giá ngay bên cạnh và thấp giọng hỏi. “ đùa à?”

      Ramon liếc ta.

      “Tôi đùa.”

      Puerto Rico bé xinh đẹp chờ người phụ nữ to béo đổi cái tạp dề, bé nhìn thấy Ramon khuôn mặt liền sáng bừng lên. nhờ người đàn ông trung tuổi bán hàng trả lại tiền thừa cho bà ta và bước về phía chỗ Ramon và Eduardo chờ thanh toán.

      “Senor Galverra,” cười rạng rỡ, thốt lên bằng tiếng Tây Ban Nha. “ nhớ em ? Em là Maria Ramirez. Em từng thắt đuôi sam lúc , kéo tóc em và rằng em trở nên xinh đẹp khi nào em lớn ấy.”

      “Đúng rồi,” Ramon mỉm cười khích lệ.

      “Em sắp sửa kết hôn với Juan Vega đấy,” bé vẫn cười khi cúi xuống quầy và lôi ra cái gói lớn cuộn bằng giấy trắng và buộc dây cẩn thận. “Đây là những cái khăn Senorita Connelly đặt cho . có muốn cầm luôn ?”

      “Được thôi,” Ramon gật đầu. Thò tay vào túi sau chiếc quần Levi’s, kéo ví ra và liếc vào tờ hóa đơn . “Em chỉ tính tiền thuốc lá, Maria. Còn tiền khăn bao nhiêu vậy?”

      “Senorita Connelly trả bằng thẻ tín dụng của ấy rồi.” cam đoan với .

      Ramon cố để lộ nôn nóng như cảm thấy trong lòng. “Hẳn phải có nhầm lẫn nào ở đây.”

      “Nhầm ư?” Maria hỏi lại. “Em nghĩ vậy, nhưng để em xem lại .” cắt dây và tháo tung tờ giấy gói. chồng khăn tắm dày mềm mại màu đỏ và đen đổ ra mặt quầy. Phía sau và bên cạnh , Ramon cảm nhận được những người dân trong làng ép sát lại gần cách thiếu lịch để nhìn hơn nữa những thứ chứa trong gói hàng. “Đây là hóa đơn thanh toán thẻ tín dụng và đây là hóa đơn bán hàng.” Maria cất tiếng khi lôi mấy tờ giấy từ giữa hai chiếc khăn. “, nhầm đâu. Senorita Connelly trả tiền khăn bằng tài khoản trong lúc ấy mua các thứ đồ mang tuần trước. Thấy chưa, tất cả đều hiển thị các hóa đơn thanh toán này, tổng cộng là 500 đô la. ấy trả tiền cái lò nướng bánh, bình pha cà phê, chồng đĩa, ấm nước và chảo, cốc đủ loại, và những thứ khác nữa.”

      Ông cụ đứng bên cạnh Ramon thúc cùi chỏ cách ranh mãnh vào mạng sườn . “ may mắn, Ramon. Cái novia của muốn dùng toàn những đồ tốt nhất. ấy chỉ xinh đẹp mà còn rất rộng rãi nữa, đúng ?”

      “Gói những cái khăn này lại .” Ramon gắt lên với Maria bằng giọng thấp, ngiêm khắc.

      Maria tái nhợt trước cái nhìn khuôn mặt và bắt đầu vội vã và vụng về kéo những viền giấy vào với nhau. “Đây – đây là hóa đơn đôi của Senorita Connelly, mỗi hóa đơn ghi nửa số tiền ấy trả.” lắp bắp, đôi mắt chùn lại vì nét mặt chết người của Ramon khi đưa cho tập hóa đơn. “Senora Alverez, “ lo lắng liếc sang chàng Eduardo điên tiết khi phát ra tên vợ ta, “giải thích rằng em cần phải xuất hóa đơn theo cách này, trừ khi Senorita Connelly trả bằng tiền mặt, nhưng em…em làm thế.”

      chìa cái gói ra cho Ramon như thể nó nóng rãy như phải bỏng, giọng hạ thấp thành lời thầm khổ sở. “Em quên được, cách đó.”

      Giọng Ramon lạnh băng như nước đá. “Tôi chắc rằng Senorita Connelly rất cảm kích giúp đỡ của em, Maria ạ.” Mọi người khách khác hấp tấp dạt sang bên tránh đường cho bước ra khỏi cửa hàng cùng với nỗi giận dữ dâng cao theo mỗi sải chân.

      Mười khách hàng dõi mắt ra phía cửa sập vào đằng sau Ramon và tiếp theo là Eduardo. Tất cả họ cùng lúc quay lại nhìn chằm chằm vào nhau, khuôn mặt họ biểu lộ những phản ứng khác nhau từ hoảng hốt cho đến hài lòng thỏa mãn. Chỉ duy nhất vị khách của cửa hàng ràng là mù tịt với những gì vừa mới xảy ra – người tài nào hiểu được ngôn ngữ Tây Ban Nha. Ông ta húng hắng ho cách lịch và chìa ra cái gói đồ cầm tay, nhưng hoàn toàn bị lờ phắt .

      Maria là người đầu tiên định thần lại được. nhìn lượt khắp tất cả mọi người, đôi mắt nâu nhạt mở to buồn bã khi cất tiếng thầm. “Tôi làm gì sai sao?”

      Người đàn ông trung niên cũng là nhân viên thu ngân, khô khan đáp lại . “Maria, vừa dành cho Senorita Connelly “giúp đỡ” nhiều hơn những gì tôi nghĩ là ấy mong muốn đấy.”

      Ông lão vừa chế nhạo Ramon về hào phóng rộng rãi từ novia của vỗ mạnh vào đùi và cục tác lên cách hân hoan. “Tôi là Galverra hề biết những chuyện kia làm mà. Tôi với mọi người rồi.!” Khuôn mặt hớn hở của ông lão nhăn lại thành điệu cười rộng đến mang tai đầy thỏa mãn khi ông nhìn sang những người láng giềng. “ với các người là ta bao giờ chịu sống dựa vào phụ nữ cả khi sắp chết đói chăng nữa mà. “ Ông lão tự mãn thêm. “Cậu ta nên quất cho ta trận mới phải.”

      “Tôi quay trở lại lấy cái tạp dề khác.” Người phụ nữ to béo lên tiếng khi ngó ra ngoài cửa.

      “Bà định đâu, Rosa?” người bạn cùng với theo.

      cầu nguyện ở nhà thờ.”

      “Cho Mỹ đó hả?”, bà khác cười phá lên.

      , cho Gabriella Alverez.”

      ta cũng đáng bị cho trận.” ông lão lên tiếng.

      ***

      Khi nghe thấy tiếng Ramon bước vào, Katie đứng dậy và giả vờ sắp xếp lại đống đồ đặt bàn ăn. là quá đáng khi Tâm trí bay lên vì nghe mỗi giọng của gọi tên .

      “Đây là những cái khăn còn lại mà em đặt mua.” lên tiếng và cẩu thả vứt cái gói lên bàn. “ ở cửa hàng em thanh toán hết. Cà phê này còn mới ?” hỏi khi bước tới rót cà phê ra cốc.

      Katie quay đầu lại mỉm cười, tháo những chiếc khăn ra khỏi gói giấy bọc và bắt đầu gấp chúng lại.

      vẫn thể tin làm sao em lại xoay xở mua đủ các thứ chỉ với số tiền mà đưa cho em như thế.” thắc mắc.

      “Em rồi,” Katie hớn hở. “Em là kẻ mặc cả chuyên nghiệp mà.”

      “Em cũng là kẻ dối trá nữa.”

      Katie quay phắt lại, cảm giác hoảng hốt lan nhanh thành nỗi khiếp sợ vào giây phút nhìn . Trái ngược với giọng trầm lặng chết người, khuôn mặt Ramon biến thành cái mặt nạ của nỗi giận dữ nghiệt ngã.

      ‘Em tiêu mất bao nhiêu tiền của em?”

      Đôi môi Katie khô ran. “Ít lắm. trăm đô la.”

      Đôi mắt nhìn sắc như dao cạo. “ hỏi em bao nhiêu!” lặp lại bằng giọng khủng khiếp.

      “Hai… hai trăm đô la.”

      dối thêm lần thôi.” cảnh cáo. “ khiến cho gã chồng trước của em biến thành ông thánh đấy.”

      Lời đe dọa khiến Katie gần như phát ốm vì hoảng sợ. “Khoảng ba ngàn đô,”

      Câu hỏi tiếp theo quất vào giống như làn roi da. “Tại sao?”

      “Bởi vì em.. em muốn cảm thấy bị bắt buộc phải lấy .”

      Nỗi đau đớn giấu diếm nét mặt trong phút chốc trước khi cả thân thể cứng lại tàn nhẫn. “Gracia đưa em đến sân bay vào 2 giờ chiều ngày mai. Ông ấy mang theo tờ séc để hoàn trả cho em số tiền mà em tiêu. cần bất kỳ lời giải thích nào với Gabriella và Eduardo, họ biết em rời khỏi đây rồi.

      Katie thở ra những hơi thở ngắn, nghèn nghẹt. “ thực gửi em về chỉ vì em mua đồ đạc cho ngôi nhà này ư?”

      “Vì em đừng làm chuyện đó,” nghiêm khắc sửa lại lời .

      “Và chỉ… chỉ vì chuyện đó? Vì vâng lời ?” Katie cảm giác như thân thể vừa bị đánh cho tơi tả. Tâm trí dường như thể chấp nhận cú sốc này. hẳn điên mất rồi, người đàn ông mà nghĩ hiểu ta bao giờ, bao giờ có thể làm như thế. thể chỉ vì chuyện nhặt như thế được.

      chầm chậm lê bước ra phía cửa đôi chân vụng về. Khi ngang qua Ramon, liếc sang , đôi mắt của sẫm lại vì đau đớn và tan vỡ. “Chỉ vì điều đó,” thào và lặng người lắc đầu.”Đừng!” òa khóc khi hai bàn tay xoay lại và kéo dựa vào lồng ngực vững chãi của mình.

      Mắt sáng rực nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt vì giận dữ. “Em chẳng là gì ngoài thân thể ham muốn và trái tim trống rỗng.” hằn học thốt lên. “Em nghĩ quá tuyệt vọng vì ham muốn cơ thể em đến nỗi chấp nhận thế thân tạm bợ và gọi đó là hôn nhân ư?” buông ra nhanh như thể chịu nổi việc phải chạm vào , và sải bước về phía cửa, xoay người quay lại và cất giọng nghiêm khắc. “Nếu như em trả tiền mặt tờ séc mà Garcia đưa cho em trong vòng mười bốn ngày, mang tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này ra ngoài và đốt hết.”

      ***

      Katie đóng chiếc va ly cuối cùng trong đống hành lý và mang nó đặt ở trước cửa phòng ngủ mở, bên cạnh năm chiếc va ly khác nữa.

      Tối nay chẳng còn gì để làm ngoài việc leo lên giường ngủ. ngồi xuống mép giường trong căn phòng trống của Gabriella và bờ phờ nhìn xung quanh. mong có thời gian rảnh rỗi – giờ hẳn là thừa. có cả phần đời còn lại phía trước để tự vấn mình liệu có phải vứt bỏ cơ hội nắm lấy hạnh phúc tuyệt vời, hay đào thoát khỏi cơn ác mộng hôn nhân khác. Katie ngước lên nhìn vào gương, và khuôn mặt kiệt sức vì phiền muộn trước mặt phản chiếu hoàn hảo những xúc cảm trong lòng .

      Gabriella ngủ, còn Eduardo rời khỏi nhà ngay sau bữa tối. Katie rùng mình khi nhớ lại bữa ăn đáng cho vào quên lãng đó. ai thốt lên đến lời. Eduardo ngồi ăn trong im lặng điên giận còn Gabriella, mặt trắng nhợt như sắp chết, chỉ trao cho Katie những nụ cười cảm thông hối tiếc. Katie, người thể nào nuốt nổi lấy miếng thức ăn trôi xuống cổ họng, cẩn thận tránh cái nhìn sấm sét của Eduardo và đưa mắt sang Gabriella tội nghiệp tỏ ý xin lỗi cách bất lực. Khi bữa tối trôi qua, Eduardo kéo giật ghế về phía sau, đứng phắt lên và nhìn trừng trừng thịnh nộ vào Katie. “Tôi chúc mừng ,” ta phát ra tiếng giữa hai hàm răng nghiến chặt. “ xoay sở để tàn phá người đàn ông rất tốt. chỉ ông bố ta làm việc đó thành công, mà còn có cả nữa.” Rồi quay gót bước thẳng ra ngoài.

      Katie vô tình liếc vào chiếc đồng hồ nhựa đặt bên cạnh giường khi nghe tiếng cửa trước mở ra và đóng lại. Những bước chân nặng nề của Eduardo tiến về phía phòng ngủ của . vội vàng lau hai gò má bằng những ngón tay, rồi ngước lên nhìn bóng Eduardo ra to lớn ngưỡng cửa. Cằm hất lên vẻ thách thức yếu ớt khi ta hiên ngang bước đến cạnh giường nơi ngồi.

      Quẳng vào cuốn album ảnh lớn bọc da phía ngoài, ta lạnh lùng cất tiếng. “Đây là người mà biến ta xuống hàng ngũ kẻ ăn xin trong con mắt của ngôi làng này.”

      Katie chết lặng đón lấy tập ảnh.

      “Mở ra ,” ta gắt gỏng. “Nó thuộc về Rafael và vợ ông ấy. Họ muốn xem nó trước khi rời khỏi đây.”

      Katie nuốt xuống. “Ramon có ở đó với họ ?”

      ,” Eduardo cộc lốc.

      Khi ta bỏ , Katie mở cuốn album. Trong đó dán đầy những tấm ảnh mà là hàng bao nhiêu những mảnh báo được cắt ra từ tạp chí và báo. Đôi mắt gắn chặt vào mảnh báo đầu tiên, đôi tay bắt đầu run rẩy khi nhấc tờ giấy được ép plastic cẩn thận lên. Đó là tấm ảnh chụp Ramon đứng trước rất nhiều micro khi có mặt tại Hội nghị Doanh nhân Quốc tế ở Geneva, Switzerland. “Ôi chúa ơi,” thầm. “Ôi, lạy chúa.”

      Những mảnh báo tung ra; những bức ảnh Ramon trong hàng trăm kiểu ảnh khác nhau dồn dập đập vào tâm trí . Ramon, khuôn mặt đẹp của rất trang nghiêm khi trước đám đông những ông vua dầu mỏ Ả rập; Ramon, lưng tựa vào ghế ngồi ở bàn hội nghị với những doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế; Ramon, cùng với cặp tài liệu tay, ngồi trong chiếc máy bay phản lực có tên “Galverra International” in thân.

      Katie cố gắng đọc những cột báo, nhưng tâm trí quay cuồng của chỉ tiếp nhận từng dòng chữ ngắn:

      Được ghi nhận về năng lực đàm phán của mình, Galverra chịu trách nhiệm về những thành tựu mà hãng Galverra International đạt đến danh hiệu đế chế tài chính… Thông thạo tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý, tiếng và tiếng Đức… Tốt nghiệp Đại học Havard… Thạc sĩ quản trị kinh doanh…. Quản lý những liên doanh khắp toàn cầu… người kín đáo thích xâm phạm của báo chí đến cuộc sống riêng tư của ta…

      Có những bức ảnh chụp Ramon mặc tuxedo, đánh bạc tại sòng bài ở Monte Carlo trong khi phụ nữ tóc vàng khêu gợi mỉm cười ngưỡng mộ nhìn , Ramon dựa người vào lan can chiếc du thuyền màu trắng, làn gió vờn quanh tóc .

      Rất nhiều tấm ảnh khác nữa biểu lộ từ chối đăng lên báo cuộc sống đời tư của , vì chúng rất mờ và ràng là được chụp ở khoảng cách rất xa với loại ống kính phóng đại đặc biệt.

      Tất cả đều ở trong cuốn album. Có những bức ảnh chụp các tòa nhà chọc trời xây dựng dở dang ở Chicago và St. Louis, kèm theo những cột báo về việc tập đoàn thiệt hại nặng nề về mặt tài chính tại Iran.

      Katie gập cuốn album lại và ôm vào lòng, ấp ủ bên cạnh trái tim .

      chống cằm lên bìa cuốn sổ, toàn thân rung lên nức nở. “Ôi Ramon, sao hề cho em biết?” khóc nghẹn ngào.


      (hết chương 18-)

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER NINETEEN




      Garcia mang nốt hai chiếc va ly cuối cùng ra xe ô tô, còn Katie quay về phía Gabriella, người lảng vảng cách chán nản trong phòng khách. “Tôi rất xin lỗi,” Gabriella thào khi Katie ôm chào tạm biệt. “Vô cùng xin lỗi.”

      Eduardo bước lên phía trước và chìa tay ra cách khó khăn. “Chúc chuyến bay tốt đẹp.” ta lên tiếng, thái độ xa cách băng giá hơn bao giờ hết.

      Garcia mở cửa chiếc xe Rolls, và Katie bước vào. nhìn lượt nội thất bọc da màu trắng lộng lẫy từng làm thích thú. Đây là xe của Ramon, tất nhiên rồi, Katie nghĩ về điều đó mà trong lòng trào lên nỗi buồn đau nhức nhối. ràng nhìn trông u ám đến thế khi tỏ ra say mê chiếc xe này - mất nó. mất tất cả mọi thứ của mình – kể cả nữa.

      Nhận ra rằng Garcia vẫn chưa đóng cửa xe, ngước lên nhìn ông. Ông thò tay vào túi áo đồng phục và lôi ra tờ séc ngân hàng. Katie nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy với vẻ đau đớn khổ sở. Đó là ba ngàn năm trăm đô la – nhiều hơn năm trăm đô số tiền mà tiêu . Dường như Ramon thậm chí còn tin ngay khi với .

      Katie cảm giác như mình phát ốm. Những việc mà bị đổ lỗi đau hoàn toàn là do . Giá như Ramon đừng che đậy và cố giả vờ chỉ là người nông dân bình thường, nghi ngờ và sợ hãi phải kết hôn với đến vậy. cảm thấy mình phải trả nửa tiền cho tất cả mọi thứ mà mua. Đáng ra mọi chuyện như thế. Nhưng nó xảy ra rồi. làm nhục và làm bẽ mặt , còn trả về đúng nơi mà ra .

      Trả về, nghĩ ngợi khi chiếc xe rời khỏi nhà Gabriella. Đó là cái cớ đối với , việc để yên cho Ramon đuổi như thế này. Đây phải là lúc vâng lời nữa rồi. Cũng phải là lúc bị sợ hãi và bị dọa dẫm, nhưng để điều đó xảy ra. cơn rùng mình khiếp sợ khi Katie nhớ lại cơn thịnh nộ dâng tràn nét mặt của Ramon ngày hôm qua, nỗi tức giận tột bực chết người trong từng lời phát ra chậm rãi từng chữ quăng vào . Nhưng lại nhớ như in lời đe dọa của . “ dối thêm lần nữa, khiến cho gã chồng trước của em biến thành ông thánh đấy!” Trong giây phút đó, nhìn như hóa điên đến mức có thể thực đúng như lời .

      Katie cắn môi, định liều lĩnh cố lấy hết can đảm xin Garcia đưa đến chỗ Ramon để cho giải thích với . phải đến với . cách điên cuồng, tự nhủ rằng Ramon làm những việc mà David của làm. Ramon hề biết những điều mà mang ra dọa khi những lời ấy. Dù gì, cũng dối , vậy là có bất cứ lý do nào để…

      Chẳng ích gì hết, Katie nhận ra. muốn đến với để giải thích, nhưng thể nào đương đầu với cơn thịnh nộ ấy mình. Dù Phi lý hay , vẫn sợ những hành động đánh đập về thể xác.

      mong có ai đó cùng để đối mặt với . Đôi tay Katie bắt đầu run rẩy vì sợ hãi và quyết tâm. ai ở đây muốn giúp , và ra cũng quá muộn rồi. Ramon căm ghét vì những việc mà làm. , . Và nếu vậy thể nào ngừng dễ dàng đến như thế được.

      phải lắng nghe , Katie điên cuồng nghĩ khi chiếc Rolls màu nâu sậm lướt êm ru đường làng và dừng lại tránh tốp khách du lịch băng qua đường. Chúa ơi, phải có ai đó bắt ấy lắng nghe chút! Và rồi, Katie bắt gặp Linh mục Gregorio bộ quảng trường từ ngôi nhà của ông đến nhà thờ, chiếc áo choàng tối tăm của ông tung lên nhè theo cơn gió. Ông nhìn theo chiếc xe, nhận thấy khuôn mặt sau tấm kính, rồi chầm chậm quay . Linh mục Gregorio đời nào giúp … Hay là ông ?

      Chiếc Rolls tăng tốc nhanh hơn. Katie thể tìm ra cái công tắc mở tấm vách mờ chắn ngang. đập thình thình vào tấm vách và gào lên “Dừng lại …. ; Parese!” nhưng chỉ có ánh mắt thoáng qua của Gracia chiếc gương chiếu hậu cho biết rằng ông nghe thấy . Chắc hẳn Ramon chỉ định cho Garcia tống lên máy bay, và hoàn toàn có ý định làm điều đó. cố vặn tay cầm phía cửa xe nhưng nó bị tự động khóa lại.

      Trong phút giây liều lĩnh đến tuyệt vọng, bụm tay vào miệng và khóc òa lên. “Làm ơn dừng lại, tôi sắp ói ra rồi.”

      có hiệu quả ! Ngay lập tức Garcia nhào ra khỏi xe, mở cửa và giúp thoát ra ngoài.

      Katie giật tay ra khỏi ông lão há hốc miệng sửng sốt, người tưởng rằng mình giúp cho . “Giờ tôi khỏe hơn rồi.” lên tiếng, chạy băng qua khoảng sân về phía nhà thờ, đến với người từng ngỏ ý muốn giúp giải thích cho Ramon. quăng cái liếc nhanh ra đằng sau, nhưng Garcia chỉ đứng đợi bên cạnh chiếc xe, hình như vẫn còn choáng váng vì lòng nhiệt thành mộ đạo mãnh liệt quá đột ngột của .

      Tới những bậc cầu thang bằng đá cuối cùng, Katie bỗng nhiên ngập ngừng, dạ dày vặn xoắn lại vì sợ hãi. Linh mục Greogorio có gì ngoài lòng khinh miệt đối với lúc này; ông chẳng bao giờ giúp . Ông thẳng thừng vào mặt rằng hãy quay trở lại nước Mỹ . đành bắt mình đẩy cánh cửa gỗ sồi kêu kèn kẹt và bước vào khoảng tối mờ mờ chỉ ngọn nến leo lét.

      nhìn lướt qua bệ thờ và những hốc tường trang trí nho nơi những ngọn nến sáng bập bùng đặt những tay đỡ bằng thủy tinh màu đỏ, nhưng vị linh mục có ở đó. Và rồi nhận ra ông, phải cử hành nghi lễ nào đó như tưởng, mà là ngồi đơn độc chiếc ghế dài thứ hai trong hàng. Mái tóc bạc trắng của ông gục xuống, ngay cả đôi vai của ông cũng vậy, trong tư thế tuyệt vọng đau đớn, hay là của người cầu nguyện thành kính, Katie hoàn toàn chắc.

      Những bước chân của ngập ngừng, và chút can đảm còn lại trong biến đâu mất. Ông ấy chẳng bao giờ giúp cho . Trong con mắt ông, Linh mục Greogorio ưa gì nhiều như Eduardo đối với vậy, và vì những lý do nhiều hơn thế nữa. Katie bắt đầu bước lùi về phía lối .

      “Senorita!” Giọng sắc lạnh, bắt buộc của Linh mục Greogorio vang lên giống như tiếng roi da quật vào khí, khiến cho cả thân hình cứng lại.

      Chầm chậm, Katie quay người đối mặt với ông. Ông đứng giữa lối , trông còn nghiêm khắc hơn lúc nào hết.

      Katie nuốt cục nghẹn tức dâng lên trong cổ họng của mình, và cố hít lấy chút khí qua lồng ngực siết chặt. “Linh mục Gregorio,” bằng giọng nài xin rời rạc. “Con biết những điều cha hẳn nghĩ về con, và con đổ lỗi cho cha về việc đó, nhưng con chưa bao giờ hiểu được cho đến tận tối qua lý do tại sao Ramon lại bị bẽ mặt đến thế khi con trả tiền cho những món đồ, đặc biệt là trong ngôi làng này. Ngày hôm qua, Ramon phát ra việc con làm, và ấy cực kì tức giận. Con… con chưa từng thấy ai giận dữ như thế.” Giọng của vỡ ra thành lời thầm nghèn nghẹt. “ ấy gửi con về nhà.”

      dõi theo nét mặt khổ hạnh của ông, trông đợi dấu hiệu cảm thông hay lòng trắc nào đó, nhưng ông chỉ nhìn chăm chú vào bằng đôi mắt sắc lạnh nheo lại. “Con .. con muốn ,” nghẹn thở. đưa tay lên thành cử chỉ vô vọng, khẩn cầu, và trước nỗi khiếp sợ hoàn toàn của Katie, nước mắt chảy ràn rụa hai má . Thậm chí nhìn vào ông cũng quá là tủi nhục, Katie cố gắng cách thành công lau hàng nước mắt mặt . “Con muốn ở lại đây bên cạnh ấy.” dữ dội thốt lên.

      Lời thầm của vị linh mục trở nên dịu dàng. “Tại sao vậy, Katherine?”

      Katie ngẩng phắt lên sửng sốt. Ông chưa bao giờ gọi bằng cái tên “Katherine” cả, và gần như choáng váng vì dịu dàng khó thể nào tin nổi trong giọng của ông. Qua hai hàng nước mắt nhìn ông. Ông bước về phía , nụ cười chầm chậm lên nét mặt làm cả khuôn mặt ông bừng sáng.

      Ông dừng lại trước nhàng hối thúc. “ cho ta biết tại sao, Katherine.”

      đồng thuận và lòng nhiệt thành tỏa ra từ nụ cười ấy bắt đầu làm tan nỗi đau đớn lạnh lẽo trong trái tim Katie. “Con ở lại vì muốn kết hôn với Ramon – con muốn né tránh cuộc hôn nhân này nữa.” Katie thú nhận với bản tính ngay thẳng như trẻ . Giọng chứa đựng sức mạnh khi tiếp tục. “Con hứa với cha làm ấy hạnh phúc. Con biết mình có thể. Còn ấy… ấy khiến con rất hạnh phúc rồi.”

      Linh mục Greogorio cười lạc quan, và trước vui mừng và thanh thản của Katie, ông bắt đầu hỏi những câu hỏi quen thuộc mà ông hối thúc hôm thứ Hai vừa rồi. “Con có đặt những lợi ích của Ramon trước những lợi ích của mình ?”

      “Thưa có,” Katie thầm.

      “Con có cam kết hết lòng vì cuộc hôn nhân này, gìn giữ nó tất cả những điều khác trong cuộc đời con ?”

      Katie quả quyết gật đầu.

      “Con có tôn trọng Ramon và những mong ước của cậu ấy ?”

      Katie hùng hồn gật mạnh đầu và thêm vào. “Con trở thành người vợ tốt nhất mà cha từng gặp.”

      Đôi môi vị linh mục Greogorio mím lại. “Con có hứa vâng lời cậu ấy , Katherine?”

      Katie nhìn ông vẻ buộc tội. “Cha cha bắt con phải hứa điều đó mà.”

      “Còn nếu ta hỏi con sao?”

      Trong giây phút Katie cân nhắc những đức tin trong cuộc đời so với tương lai trước mặt của . nhìn thẳng vào mắt Linh mục Gregorio và . “Con hứa.”

      Mắt ông sáng lấp lánh những ánh cười. “Thực ra ta chỉ tìm hiểu điều đó thôi.”

      Katie thở ra nhõm. ‘Tốt thôi, vì con chẳng bao giờ giữ lời hứa.”

      tiếp tục khẩn nài. “Cha làm lễ cho chúng con chứ?”

      ,”

      Ông tử tế đến mức trong thoáng Katie tưởng nghe nhầm. “ ư?” hỏi lại. “Sao… sao lại ?”

      “Vì con chưa cho ta điều mà ta cần nghe từ phía con.”

      Ngực Katie đập dồn lên thình thịch, và mặt trở nên tái nhợt. nhắm mắt lại, cố xóa bỏ ký ức của những câu gào thét trong , mong muốn mình lại được ra những lời ấy, ngay lúc này đây. “Con…” tiếng vỡ vụn. “Con thể, con được. Con rất muốn, nhưng…”

      “Katherine!” Linh mục Gregorio tỏ vẻ hoang mang. “Lại đây, hãy ngồi xuống.” ông nhanh, nhàng đẩy vào chiếc ghế gần nhất. Ông ngồi bên cạnh , khuôn mặt ân cần đầy lo lắng và quan tâm. “Con nhất thiết phải cậu ấy, Katherine,” ông đảm bảo với . “Ta có thể thấy con làm rất tốt. Nhưng ít nhất cũng kể cho ta nghe lý do tại sao con lại cảm thấy khó thừa nhận đến vậy, thể được sao?”

      Mặt trắng bệch, Katie quay đầu nhìn ông với vẻ khiếp đảm vô vọng và rùng mình. cất tiếng thầm thô ráp. “Con vẫn nhớ lần cuối cùng con ra điều đó.”

      “Con , cho dù xảy ra chuyện gì chăng nữa, con cũng thể giữ mãi trong lòng như thế này được. Con kể cho ai nghe chưa?”

      ,” hoảng hốt “ ai cả. Bố con muốn giết chết David- là chồng con. Lúc bố mẹ trở về từ Châu Âu những vết bầm lành lại, còn Anne, bà giúp việc của họ hứa bao giờ kể về dáng vẻ của con trong cái đêm con quay trở về nhà họ.”

      “Hãy cố gắng cho ta biết chuyện gì xảy ra.” Ông nhàng hỏi.

      Katie nhìn xuống đôi bàn tay đặt ngay ngắn trong lòng. Nếu ra mà tống khứ được David ra khỏi tâm trí , ra khỏi cuộc đời được sẵn lòng thử. Lúc đầu kể ngâp ngừng, rồi sau đó lòng căm thù sâu sắc tuôn ra trong từng nới đau đớn như dòng nước lũ.

      Cuối cùng khi kết thúc, Katie dựa người ra sau ghế, tâm trí kiệt quệ, mòn mỏi- thậm chí còn cảm nhận được ngạc nhiên choáng váng -nỗi đau. Lắng nghe bản thân kể về David khiến nhận ra rằng chẳng có gì giống nhau giữa Ramon và Davis; hề. David là con quái vật ích kỷ, tự mãn, tàn bạo còn Ramon lại muốn thương, bao bọc và bảo vệ cho . Thậm chí khi làm bẽ mặt , tỏ ra coi thường và làm giận điên lên, hề xâm phạm đến thể xác . Chuyện đó chỉ xảy ra ở quá khứ, chỉ thuộc về ngày xưa thôi.

      Katie liếc sang Linh mục Gregorio và thấy ông dường như đưa vai cho dựa lấy. Nhìn ông hoàn toàn choáng váng. “Con cảm thấy khá hơn rồi,” dịu dàng lên tiếng, hy vọng làm ông tươi tỉnh lên.

      Linh mục Gregorio câu đầu tiên suốt từ lúc bắt đầu câu chuyện. “Ramon có biết chuyện xảy ra với con tối hôm đó ?”

      , con được. Và dù sao nữa, con thực nghĩ chuyện ấy gây ảnh hưởng đến con. Con hầu như nghĩ đến David nữa.”

      “Chuyện đó ảnh hưởng đến con,” Linh mục Greogorio phủ nhận. “Và còn còn mãi nghĩ đến ta, ngay cả khi con có nhận ra hay . Mặt khác, con đáng ra chỉ đơn giản là đối chất với Ramon về nỗi nghi ngờ rằng cậu ấy phải là người như cậu ấy với con. Con hỏi vì trong lòng con vẫn còn sợ hãi những việc con trải qua. Vì những kinh nghiệm khủng khiếp đó, con tự mặc nhận rằng bất cứ bí mật nào của Ramon cũng đáng sợ như những bí mật mà con phát ra ở người đàn ông kia.”

      Ông ngồi yên lặng lát, rồi dường như ông chìm sâu trong suy tưởng trầm ngâm. “Ta nghĩ tốt hơn hết là con nên kể cho Ramon nghe trước ngày cưới. LÚc nào cũng có khả năng rằng, chỉ vì những ký ức của mình con trải qua nỗi sợ có thể thông cảm được khi con lại đối mặt với thân mật riêng tư giữa vợ và chồng . Ramon nên phải sẵn sàng với chuyện đó,”

      Katie mỉm cười lắc đầu quả quyết. “Con cảm thấy bất kỳ nỗi sợ nào bên cạnh Ramon, cần thiết phải lo đâu.”

      “Chắc là con đúng,” Đột nhiên, nét mặt Linh mục Gregorio tối cái quắc mắt suy tư. “Ngay cả khi con phản ứng sợ hãi với thân mật về thể xác, ta chắc rằng Ramon đủ kinh nghiệm để xử lý những vấn đề kiểu như thế này. “

      “Con hoàn toàn chắc chắn,” Katie mở miệng cam đoan, cười toe toét trước vẻ mặt chỉ trích gắt gỏng của linh mục Gregorio. Cái nhìn nheo nheo của vị linh mục già chuyển sang khuôn mặt rạng rỡ của Katie. “ phải chắc về chuyện đó đâu.” vội vàng chữa lại.

      Ông gật đầu đồng tình. “Con bắt cậu ta chờ đợi mới phải.”

      Katie mất hết thể diện, cảm giác hai má mình nóng bừng lên. Linh mục Gregorio cũng nhận thấy điều đó. Đôi lông mày rậm bạc trắng của ông nhướng lên và ông nhìn săm soi vào qua gọng kính vàng. “Hoặc là Ramon bắt con phải đợi,” ông ranh mãnh sửa lại.

      Cả hai người đều quay lại khi đám khách du lịch bước vào nhà thờ. “ nào, tốt hon là chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện này ở ngoài kia,”ông lên tiếng. Họ bước xuống thềm và đứng khoảng sân lớn bao quanh nhà thờ. “Giờ chúng ta làm gì?” Ông hỏi.

      (cont)

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 19

      (cont)

      Đôi mắt Linh mục Gregorio cười rạng rỡ với .”Sau bốn mươi năm mặc bộ áo choàng linh mục này người ta thường có được vài tính cách thiếu hấp dẫn. Ta thú nhận là từ khi con về ta như thế, ta tự vấn bản thân mình để xem liệu con có đúng hay .”

      “Đó có phải là việc mà cha làm khi con làm phiền đến cha trong nhà thờ vừa nãy ?”

      Ông sầm mặt lại. “Đó là giây phút đau đớn nhất, Katherine. Ta nhìn thấy con ngang qua nhà thờ trong xe của Ramon, và biết con rời khỏi đây. Ta hy vọng và cầu nguyện rằng trước khi điểu đó xảy ra con nhận thấy những điều trong trái tim con. Cho dù con có và làm gì nữa, ta vẫn biết con cậu ấy. Nào, để ta xem liệu có thuyết phục được Garcia trung thành rằng bất tuân mệnh lệnh của Ramon là lợi ích quan trọng nhất của Ramon nhé.”

      Khi chiếc Rolls tiến vào sân nhà Gabriella, Katie suy tính về việc nhờ Garcial đưa đến ngôi nhà trước. Vấn đề là Ramon có thể quay lại đó nữa, còn Katie biết làm thế nào tìm được . Gabriella giúp , miễn là Eduardo đừng phát ra.

      đưa tay lên gõ cửa, nhưng nó mở. Thay vì là Gabriella, Eduardo đứng sừng sững ở đó, khuôn mặt ta kín như bưng và nhân nhượng. “ chưa sao?”

      , tôi…” Katie định nài xin, nhưng phần còn lại của câu bị cắt ngang bởi cái ôm chặt muốn gẫy lưng của Eduardo.

      “Gabriella tôi nghĩ sai về .” ta thào. tay quàng lên vai Katie, dẫn vào phòng khách gặp Gabriella cười rạng rỡ. “ ấy rất can đảm.” ta đột ngột trở nên nghiêm nghị. “ cần rất nhiều can đảm để đương đầu với Ramon đấy. Cậu ấy tức giận còn hơn cả bị coi thường nữa.”

      biết ấy đâu tối nay ?” Katie lấy hết can đảm hỏi.

      ***

      Ramon đứng dựa vào góc bàn, cả cơ thể dồn xuống bên chân. Nét mặt lạnh băng khi nghe Miguel và bốn nhân viên kiểm toán khác yên vị chiếc ghế sofa đắt tiền ở phía cuối phòng thảo luận về những hồ sơ thủ tục phá sản mà họ chuẩn bị.

      Cái nhìn của Ramon chuyển sang những ô cửa sổ từ văn phòng nằm tòa nhà cao tầng ở San Juan khi dõi theo chiếc máy bay phản lực lượn vòng cung lớn bầu trời chiều. đoán đó là chiếc máy bay của Katie. Đôi mắt dõi theo sát nó khi nó dần thành chấm bạc bầu trời.

      “Trong chừng mực mà có liên quan, Ramon” Miguel cắt ngang.” cần phải đệ trình thủ tục phá sản. có đủ tiền duy trì những món nợ cần giải quyết. Các ngân hàng cho vay số tiền mà đổ toàn bộ vào công ty này tịch thu thế nợ hòn đảo, nhà cửa, máy bay, con thuyền, bộ sưu tập tranh, vân vân… và thu lại số tiền của họ bằng cách bán toàn bộ cho người khác. Những món nợ cá nhân duy nhất mà có là cho hai tòa văn phòng xây ở Chicago và St.Louis.”

      Miguel vòng qua chiếc bàn rộng ra trước mặt và nhặt tờ giấy từ trong chồng giấy. “Các ngân hàng cho vay phần số tiền xây dựng chuẩn bị bán các tòa văn phòng cho chủ đầu tư khác. Thực tế những nhà đầu tư này có lợi nhuận khi các tòa nhà xây xong và tiếp tục rao bán. may là họ cũng có thể giữ lại gần hết số tiền riêng hai mươi triệu đô la mà cậu đổ vào mỗi tòa nhà.” ta liếc sang Ramon vẻ hối tiếc. “ biết chuyện này rồi à?”

      Ramon bình thản gật đầu.

      Phía sau , máy liên lạc nội bộ đặt bàn phát ra tín hiệu và giọng kích động của Elise vang lên. “Ngài Sidney Green lại gọi từ St.Louis. Ông ấy cứ khăng khăng đòi chuyện với ông, Senor Galverra. Ông ra chửi thề với tôi.” cộc lốc thêm vào. “Còn gào thét nữa.”

      với rằng tôi bảo gọi cho tôi lần khác khi cảm thấy bình tĩnh hơn, và ngắt cuộc gọi ,” Ramon đáp ngắn gọn.

      Miguel cười. “ ràng là phần nào cuống lên vì những lời đồn đại mà những đối thủ cạnh tranh của tung ra rằng sơn của có vấn đề. Chuyện này được đăng tờ Wall Street Journal và các hãng tin khác bên phía Mỹ.”

      nhân viên kiểm toán liếc sang Miguel với thích thú giễu cợt vì câu phát ngôn ngây thơ của . “Tôi đoán là ta còn đau buồn hơn nữa về giá cổ phiếu nữa cơ. Green Paint và Chemical bán ra 25 đô la cổ phiếu cách đây hai tuần, sáng nay nó tụt xuống còn có 13 đô. Bán tống bán tháo.”

      Miguel dựa người ra sau ghế sofa và vòng hai tay trước ngực. “Tôi tự hỏi có gì sai nhỉ?” ngay lập tức ngồi thẳng lên trước vẻ mặt cau có của Ramon.

      ‘Ông đến Sidney Green ở St. Louis phải ?” vị kiểm toán viên đeo kính, cao lòng khòng ngồi phía cuối bên phải ghế sofa ngước lên lần đầu tiên khỏi xấp giấy tờ kế toán của ông. “Đó là tên người đứng đầu cái công ty định tiếp quản tòa văn phòng mà ông xây ở St. Louis, Ramon ạ. Họ dàn xếp xong với phía ngân hàng để đưa ra đề nghị mua lại và xây nốt.”

      “Con kền kền trục lợi đó!” Miguel rít lên và phun ra chuỗi những lời chửi rủa điên tiết.

      Ramon nghe thấy ta Tất cả những đau đớn và giận dữ vì mất Katie khuấy động trong và nổ tung thành làn sóng thịnh nộ khủng khiếp giờ mục tiêu để trút vào: Sidney Green. “ ta cũng nằm trong hội đồng quản trị của cái ngân hàng từ chối gia hạn cho khoản vay của tôi và khiến tôi thể nào kết thúc được việc xây dựng tòa văn phòng đó.” Giọng thấp xuống đầy đe dọa.

      Đằng sau tín hiệu điện đàm nháy lên. Ramon tự động trả lời trong khi các kiểm toán viên thu dọn lại các tập hồ sơ của họ và chuẩn bị rời . “Senor Galverra,” Tiếng Elise vang lên. “Ngài Green chờ máy. Ông ấy giờ bình tĩnh lại rồi.”

      “Nối máy cho tôi,” Ramon nhàng.

      Tiếng Green gào lên vang vọng từ hệ thống loa. “Thằng khốn kia!” rống. Ramon ra hiệu bằng cái gật đầu cộc lốc giải tán đội ngũ kiểm toán viên, và quay lại nhìn Miguel. “Thằng khốn kia, mày có ở đó ?” Green lại thét lên.

      Ramon lên tiếng cách bình thản, kiềm chế và vô cùng nguy hiểm. “Vì giờ chúng ta cạn kiệt chủ đề về tính hợp pháp của tôi, liệu có ngồi được xuống bình tĩnh thảo luận ?”

      “Tao chả có việc gì với mày hết, đồ…”

      “Sid,” Ramon dịu lại. “ làm phiền tôi, khi bị làm phiền tôi trở nên khó chịu đấy. còn nợ tôi 12 triệu đô la.”

      “Tao nợ mày có 3 triệu thôi,” phun ra phì phì.

      “Cộng cả lãi giờ thành hơn 12 triệu rồi. vay tôi số tiền đó suốt 9 năm, tôi muốn đòi lại.”

      “Cút xuống địa ngục ấy,” ra rít lên the thé.

      “Tôi ở dưới đó rồi,” Ramon đáp lại lạnh băng. “Và tôi muốn cùng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi tính triệu đô cho mỗi ngày khoản tiền đó chưa hoàn trả lại.”

      “Mày thể làm thế, mày còn nhiều quyền hạn nữa rồi, thằng con kiêu ngạo của …”

      “Chống mắt lên mà coi,” Ramon đập lại, rồi cúp máy.

      Miguel rướn người lên hăm hở. “ vẫn còn quyền hạn phải , Ramon?”

      .”

      “Nhưng nếu ta tin rằng vẫn…”

      “Nếu tin nổi là đồ ngốc. Nếu là đồ ngốc muốn liều lĩnh “đánh mất” thêm triệu đô nữa ngày hôm nay, và gọi lại chỉ sau 3 tiếng đồng hồ để gửi trả tiền vào tài khoản của tôi ở St. Louis trước khi ngân hàng đóng cửa tối nay.”

      Ba tiếng năm mươi phút sau đó, Miguel ngồi chết dí ủ ê ghế, cà vạt nới tung, áo khoác mở. Ramon nhìn vào đống giấy tờ mà ký và lên tiếng. “Tôi biết ăn trưa. Giờ đến bữa tối rồi. Hãy gọi xuống dưới kia và đặt ít đồ ăn ở nhà hàng mang lên đây. Nếu phải làm việc muộn, cần phải ăn chút gì đó.”

      Miguel ngập ngừng đặt tay lên điện thoại. “ ăn gì à, Ramon?”

      Câu hỏi gợi lên hình ảnh Katie trong tâm trí, Ramon nhắm mắt chống đỡ nỗi đau dâng lên trong lòng. “.”

      Miguel gọi xuống nhà hàng đặt ít sandwich. Khi dập máy, tiếng chuông điện thoại ngay lập tức vang lên.

      “Elise về rồi.” Ramon tự nhấc máy lên.Trong thoáng đứng yên lặng, rồi với tay nhấn nút nghe để nối máy.

      Giọng Sidney Green phát ra nghèn nghẹt khắp căn phòng. “… cần biết ngân hàng nào.”

      có ngân hàng,” Ramon cộc lốc. “Gửi số tiền đó đến chỗ các luật sư của tôi ở St. Louis.” đưa tên và địa chỉ công ty, rồi thêm. “Bảo họ gọi cho tôi vào số này khi tiền chuyển.”

      Ba mươi phút sau, luật sư của Ramon gọi đến. Khi Ramon cầm máy nhìn vào Miguel mắt sáng lên vì mừng rỡ. “Sao còn ngồi ở đó như thế, Ramon? Chúng ta vừa lấy lại được 12 triệu đô đấy.”

      Nụ cười Ramon đầy mỉa mai. “ ra tôi vừa mới có 40 triệu đô. Tôi dùng 12 triệu để mua cổ phiếu của Green Paint and Chemical. Trong vòng hai tuần tới tôi bán thành 20 triệu. Tôi dùng 20 triệu đó để xây nối khu cao ốc ở St. Louis. Sáu tháng sau tôi bán và lấy lại 20 triệu đô vồn đầu tư gốc cộng thêm khoản lãi 20 triệu nữa.

      Miguel phấn khởi kéo áo khoác lên. “ ra ngoài ăn mừng nào,” chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn.

      “Chúng ta kết hợp tiệc mừng thắng lợi và tiệc độc thân luôn.”

      Đôi mắt Ramon trở nên khó hiểu. “ cần bữa tiệc độc thân nữa. Tôi quên đám cưới tiến hành vào Chủ nhật nữa. Katie… thay đổi quyết định rồi.” Ramon mở ngăn kéo bên tay phải, cẩn thận tránh né nét mặt tiếc nuối đầy ngạc nhiên của bạn. “ ăn mừng “chiến thắng’” của tôi vì cả hai chúng ta. Tôi muốn xem qua tài liệu về khu cao ốc đó.”

      lúc sau, Ramon ngước lên thấy cậu bé đứng ngay trước bàn của , tay cầm hai cái gói giấy màu trắng. “Có người gọi xuống lầu đặt sandwich, thưa ông.” Cậu bé kính cẩn nhìn quanh khu văn phòng tráng lệ.

      “Cứ để đó ,” Ramon hất hàm về phía chiếc bàn uống nước đặt ở giữa phòng và lơ đãng thò tay vào túi áo khoác của mình. lấy ví ra và tìm vài đồng 1 đô để đưa cho cậu bé.

      Tờ tiền nhất mà có là tờ 5 đô – tờ 5 đô của Katie. chưa bao giờ có ý định tiêu nó , và gấp nó để phân biệt nó với những tờ tiền khác mà mang theo, kỷ vật từ thiên thần tóc đỏ với đôi mắt xanh rạng rỡ mà giữ gìn như báu vật.

      Ramon cảm thấy như thể bị xé tan ra thành từng mảnh khi chầm chậm kéo tờ tiền của Katie ra khỏi ví. Những ngón tay siết chặt lấy nó, và rồi buộc bản thân mình phải cho nó . Chỉ như là buộc bản thân mình phải quên Katie. xòe tay và đưa cho cậu bé háo hức tờ tiền gấp .

      Lúc cậu bé rời , Ramon nhìn xuống ví. Tờ tiền của Katie mất. Katie cũng . lại là người giàu có. Cơn thịnh nộ cay đắng trào dân trong lòng , bàn tay siết chặt thành nắm đấm với ham muốn tột cùng được đập tan bất cứ thứ gì.

      (hết chương 19)

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER TWENTY






      Eduardo đưa tay lên cào mái tóc đen rối bù của và liếc sang Kaite, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra căng thẳng leo thang trong lòng. “Bảo vệ cho biết ấy khỏi văn phòng ba tiếng trước, lúc 9 giờ tối. Garcia đưa xe đến đón ấy, nhưng Garcia và cả Ramon đều quay về căn biệt thự ở Mayaguez, Ramon cũng đến ngôi nhà ở Old San Juan.”

      Katie bứt rứt cắn môi. “ có nghĩ Garcia cho Ramon biết tôi khỏi đây , Ramon cũng nghe điện thoại?”

      Cái nhìn của Eduardo tràn đầy nhạo báng. “Nếu như Ramon biết còn ở đây, ấy tránh mặt đâu – ấy lao đến ngôi nhà này như điên, tin tôi .”

      ‘Eduardo,” Gabriella thở dài bực tức. “ làm Katie chết điếng đấy, ấy quá đủ lo lắng rồi."

      Đút tay vào túi quần sau của mình, Eduardo ngừng nhịp chân và cúi xuống nhìn Katie. “Katie, tôi biết ấy có thể ở đâu. ấy ở nhà, cũng ở cùng gia đình Rafael. Tôi biết còn nơi nào để ấy nghỉ tối nay nữa.”

      Katie gắng gượng lờ cơn đau nhói ghen tuông khi nghĩ đến việc Ramon có thể quyết định nghỉ đêm trong vòng tay người đàn bà xinh đẹp mà thường hay chụp ảnh cùng trong những tấm ảnh cắt ra từ tờ tạp chí địa phương. “Tôi chắc ấy đến ngôi nhà ,” lên tiếng. “ có chắc ấy ở đó ?”

      Eduardo quả quyết. “Tôi rồi, tôi đến đó. Lúc ấy mới 10 h 30, ấy ngủ sớm thế, nhưng trong nhà tối om.”

      Katie ủ rũ cúi đầu, những ngón tay vặn vào nhau đặt trong lòng. “Nếu mọi chuyện xoay chuyển thế này tôi ở đó ngay bên cạnh ấy rồi.”

      “Katie,” Gabriella vẻ cảm thông. “Tôi biết nghĩ gì, nhưng lầm rồi. ấy đến với người phụ nữ khác tối nay đâu.”

      Katie còn quá bận tâm nên nhận thấy cái nhìn nghi hoặc mà Eduardo chiếu sang vợ ta. “ có gõ cửa lúc đến ngôi nhà ?” Katie hỏi.

      Đầu Eduardo quay phắt lại. “Sao tôi lại phải gõ cửa ngôi nhà tối đen trống rỗng chứa? HƠn nữa, Ramon thấy đèn ô tô rẽ vào trước nhà và ra xem ai đến.”

      Vầng trán mềm mại của Katie nhăn lại. “Tôi nghĩ đáng ra nên gõ cửa.” đứng bật dậy rồi tiếp. “Chắc tôi phải đến đó.”

      “Katie, ấy ở đấy đâu, nhưng nếu cứ khăng khăng tôi cùng với .”

      “Tôi ổn thôi.” Katie bảo đảm.

      “Tôi muốn đương đầu với Ramon mình,” Eduardo cố nài. “Hôm qua khi ở cùng tôi thấy ấy tức giận đến thế nào rồi, còn…”

      “Tôi cũng ở cùng ấy,” Katie nhàng nhắc lại với ta. “Và tôi chắc mình ổn thôi. ấy thể giận hơn ngày hôm qua được.”

      Eduardo thò tay vào túi lấy ra chìa khóa xe và đưa cho . “Nếu tôi tin ấy có mặt ở đó, tôi cùng . phải đợi đến ngày mai mới chuyện được với ấy thôi.”

      “Ngày mai bố mẹ tôi bay tới đây,” Katie đáp. nôn nóng nhìn vào đồng hồ treo tường. “Sau nửa đêm nay là sáng thứ Bảy. Tôi tổ chức đám cưới vào Chủ nhật – ngày mai.”

      Nhớ lại những lời Eduardo về chuyện Ramon nhìn thấy đèn xe từ ngoài đường chiếu vào nhà, Katie tắt đèn xe cách ngôi nhà từ khoảng cách xa. Nếu như Ramon có ở đó, nghĩ tốt hơn hết nên tạo bất ngờ cho . Đặc biệt vì thích thú gì cái ý tưởng đương đầu với Ramon thịnh nộ ở ngay ngưỡng cửa.

      Phía đầu ánh sáng mờ nhạt xuyên qua những tán cây rung rinh, nhịp đập con tim Katie dội lên vì niềm vui sướng khi dừng xe. bước con đường lát gạch tràn ngập ánh trăng, đôi chân run rẩy. Ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên!

      chạm vào tay nắm cửa, thầm lời nguyện cầu rời rạc mong rằng nó đừng khóa lại vì có chìa, và thở ra nhõm khi cánh cửa dễ dàng bật tung ra. cẩn thận khép cửa và quay đầu lại. Căn phòng khách chìm trong bóng tối, nhưng ánh sáng êm dịu của ngọn đèn trong phòng ngủ hắt ra từ cánh cửa hé mở.

      Đúng rồi. kéo chiếc áo len qua khỏi đầu và thả nó xuống sàn nhà. Hai bàn tay run rẩy thay chiếc váy màu vàng nâu bó sát mà cố ý chọn mua cách đây lâu nhằm trêu chọc Ramon và hy vọng đập tan kháng cự của đối với . Chiếc váy xẻ cao ở đằng trước, cùng với dây áo , vai trần và hở lưng. cào lại mái tóc của mình bằng những ngón tay, rồi lặng lẽ bước lên phía trước.

      Đứng ngay ở ngưỡng cửa phòng ngủ, Katie cố kiểm soát những sợi dây thần kinh nổi loạn trong – Ramon nằm giường, hai tay gác đầu, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà. Chiếc áo sơ mi trắng của mở tung đến tận eo, và cũng hề bận tâm đến việc cởi giày. Nhìn buồn bã và độc đến nỗi lồng ngực Katie muốn nổ tung vì hối hận. nhìn vào khuôn mặt đẹp u buồn, sức mạnh và vẻ kiên định tỏa ra thân thể , mạch đập của rộn rã vì phấn khích và rung động. Ngay cả khi nằm đó, Ramon dường như vẫn là người đàn ông vô cùng dữ dội.

      bước thêm bước vào phòng, bóng in trần nhà chạm vào ánh nhìn của .

      Ramon quay phắt đầu về phía , và Katie đứng đó đông cứng người.

      nhìn chăm chú vào , đôi mắt đen khắc nghiệt chiếu xuyên vào như thể thực hề thấy ở đó.

      “Em .” Katie ngơ ngẩn thầm. Nghe tiếng của , Ramon ngay lập tức bật dậy khỏi giường với dáng điệu mềm mại, đầy đe dọa.

      Nét mặt như được khắc bằng đá tảng của tài nào đọc nổi, Katie quá lo lắng dám phán đoán tâm trạng của ngoại trừ việc căng thẳng, và sẵn lòng nhảy xổ vào . “Em … em muốn ,” lắp bắp. bước tiến lên phía trước còn Katie lùi lại. “Linh mục Gregorio ông ấy cử hành hôn lễ cho chúng ta.” vội vàng báo cho .

      “Ô, Phải vậy?” Ramon thấp giọng. tiếp tục bước lên còn Katie hoảng hốt giật lùi.

      “Em… em trả hết mọi thứ mua.” tự nguyện thốt ra khi dồn qua ngưỡng cửa vào phòng khách.

      “Em làm hả?” Ramon thở .

      Katie gật mạnh đầu, chạm vào thành ghế sô fa và vòng qua nó. “Em… em xem cuốn sổ của Rafael,” nín thở giải thích. “Giá như cho em biết thực là ai, em hiểu được lý do tại sao muốn em tiêu tiền của mình và vâng lời…” lắp bắp “… vâng lời .”

      thấy là em học thêm từ mới rồi đấy,” Ramon giễu cợt.

      (cont)

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 20

      (cont)
      Katie vấp vào cạnh bàn và vòng tránh sang bên. “Em lấp đầy ngôi nhà này bằng cây cối, đăng ten và trẻ con nữa.” tuyệt vọng lắp bắp. Hai chân va mạnh vào ghế khiến cho thể lùi xa hơn được nữa, nỗi sợ hãi khó kiểm soát dâng lên nghẹn tức nơi cổ họng. “ phải nghe em! Em rất sợ phải kết hôn vì em biết có chuyện gì đó giấu em, nhưng em biết đó là gì, còn David …”

      Ramon tiến lại gần và Katie đưa tay ra cố gắng chặn lại. “Làm ơn lắng nghe em,” òa khóc. “Em !”

      Hai bàn tay nắm chặt lấy vai kéo giật vào người mạnh đến nỗi đầu Katie bật ngữa ra đằng sau. Lần đầu tiên đủ gần để nhìn thấy được biểu trong đôi mắt ỉ cháy đó, và thứ mà thấy phải là nỗi tức giận. Đó là tình tình quá mãnh liệt đến nỗi cảm thấy mình tầm thường.

      “Em ,” lặp lại bằng chất giọng cộc cằn xa lạ. “ cho là em nghĩ nếu em rằng em , quên hết mọi chuyện và tha thứ cho em ư?”

      “Đúng,” Katie thầm. “Em nghĩ . Chỉ … chỉ lần này thôi.”

      “Chỉ lần này thôi,” thào với vui sướng mỏng manh, bàn tay run rẩy khi chạm vào má , chầm chậm đưa ra sau vuốt tóc . thốt lên nửa như rên rỉ, nửa như cười khi những ngón tay chìm sâu vào mái tóc . “Chỉ lần này thôi ư?” lặp lại câu ấy như thể còn biết gì nữa, cánh tay còn lại siết chặt lấy , môi kiềm tỏa bằng nụ hôn đắm chìm mê mải.

      Niềm vui sướng và nhõm nổ tung như pháo hoa trong lòng Katie, đặt tay lên vòm ngực mạnh mẽ của , trượt lên và đón nhận lấy lưỡi trong miệng mình. cong người áp sát vào hai bắp đùi rắn chắc của , và Ramon rùng mình, đôi bàn tay ôm lấy hai bờ vai và trượt xuống bờ lưng mềm mại, thấp hơn nữa và kéo hông sát vào hơn.

      dứt khỏi và hôn lên khắp khuôn mặt . “Hãy lại ,” khàn giọng ra lệnh.
      ‘Em ,” Katie thốt lên, tiếng vỡ vụn đau đớn. “Và em cần … và em muốn … và em…”

      Miệng Ramon tham lam ngấu nghiến lấy , nuốt lấy những lời muốn và đưa bồng bềnh bay đến nơi có gì tồn tại ngoài những khao khát cháy bỏng với toàn bộ cơ thể . mê mải hôn , cho đến khi Katie rên lên và áp sát vào hơn nữa, toàn thân bừng cháy vì dục vọng mãnh liệt và dữ dội.

      ngừng hôn , và nhìn vào đôi mắt sáng bừng lên của . “Vào giường nào, querida,” hơi thở nóng bỏng phả vào .

      Katie luồn hai bàn tay run rẩy của vào bên trong áo sơ mi của , những ngón tay chạm vào khuôn ngực trần rậm rạp, nhưng trước nỗi thất vọng chán nản của Ramon, thiên thần bé xinh đẹp trong vòng tay chỉ dịu dàng đáp lại. “.”

      “Có,” thầm, nghiêng đầu định hôn để phá tan phản đối, nhưng lần này ngoảng từ chối.

      ,” lặp lại. Mỉm cười hối lỗi, thanh minh. “Eduardo muốn em mình đối phó với . Lý do duy nhất ấy để em tới đây là vì ấy tưởng ở nơi khác. Nếu em quay về ngay, ấy cam đoan bộ tới – để bảo vệ em khỏi cơn thịnh nộ của . “ Ramon nhướng mày phiền muộn, còn Katie chỉ dịu dàng chạm vào vùng ngực phía trái tim , và mỉm cười. “Còn có hai lý do để em muốn chờ. là chúng ta cần chuyện. đòi em phải trung thực, luôn nhấn mạnh điều đó, thế mà lại cố tình giấu em. Em muốn biết tại sao làm vậy.”

      Vòng tay Ramon miễn cưỡng hơi nới ra. “Còn lý do kia?” nhàng lên tiếng.

      Katie buồn bã nhìn sang nơi khác. “ Mai là ngày cưới của chúng ta. Chúng ta chờ lâu quá rồi, còn , ờ, Linh mục Gregorio…”

      Ramon phá lên cười và ôm chặt lấy . “Lúc còn , Eduardo, Miguel và tin rằng nếu bọn có làm gì sai trái Linh mục Greogorio chỉ cần nhìn thẳng vào mắt bọn là biết liền.” đưa đến ghế sofa và đặt ngồi vào lòng mình, cánh tay siết lấy eo .

      “Vì chuyện đó có cố gắng đừng làm việc gì sai trái ?” Katie đùa.

      ,” Ramon cười toe toét thú nhận. “Nhưng chính vì thế bọn lại càng thích làm sai.”

      Trong ánh sáng mờ ảo tĩnh lặng của căn phòng khách mà bài trí cho , Ramon giải thích với Katie lý do tại sao lại phải giấu , và rồi, cho biết ngày hôm nay xảy ra rất nhiều kiện lớn làm xoay chuyển cả cuộc sống tương lai của họ. lắng nghe câu chuyện về Sid Green, khuôn mặt rạng rỡ, tâm trí thông minh, nhạy bén của dễ dàng hiểu được áp lực mà Ramon bắt Sidney Green phải gánh chịu, và quá trình phá hủy hãng Green Paint and Chemical. Và rồi khi kết thúc, nỗi phấn khích của Katie có đôi chút dịu . “Katie, sao vậy?” dịu dàng hỏi .

      Katie nhìn quanh căn phòng ấm cúng mà họ ngồi. “ có gì. Chỉ là em rất nhớ ngôi nhà này; ở đây em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

      Ramon nâng cằm lên, bắt nhìn thẳng vào . “ Em thích những ngôi nhà khác của em hơn nữa.” Katie cau mày bối rối. “Em tưởng mọi ngôi nhà khác và hòn đảo bị các ngân hàng thu hồi mà.”

      “Vẫn chỉ là có khả năng thôi,” Ramon đáp. “nhưng cũng có thể . Ngân hàng giống như lũ chim kên kên vậy. Khi họ ngửi thấy mùi thất bại, họ nhanh chóng thu hồi để bảo đảm mang hết phần vốn còn lại. Nhưng nếu như “mùi thất bại” đó đột nhiên lại có dấu hiệu phục hồi, họ quay lại ngay. Họ ngồi đó chờ đợi và quan sát. Nếu công việc của thuận lợi như ngày xưa, họ cân nhắc làm thế nào để giành được nhiều tiền hơn. Các luật sư ở St.Louis của cho biết rằng Sidney Green kêu khóc từ St.Louis đến tận New York rằng thao túng cổ phần của ta, buộc doanh nghiệp này vỡ nợ. Các ngân hàng nghe ngóng được, và họ tự hỏi, liệu có phải họ đánh giá quá thấp hay . Họ tiếp tục lượn vòng vòng, và quan sát tiếp, nhưng lâu sau đó sà vào lại. KHi tiếp tục xây dựng tòa cao ốc ở St.Louis , ngân hàng ở Chicago ngửi thấy lợi nhuận và quyết định xem xét lại việc cho vay tiền để hoàn thành nốt tòa cao ốc ở Chicago.”

      “Vậy như em thấy đấy,” kết luận,” Em có những ngôi nhà của riêng em và người giúp việc và…”

      “.. và chẳng có việc gì để mà làm hết,” Katie kết thúc hộ cho và mỉm cười nhợt nhạt. “Vì nghĩ vị trí của phụ nữ là phải ở nhà.”

      Ramon nheo mắt, “Vừa nãy em còn rằng mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc ở nơi đây cơ mà. Tại sao em thể hạnh phúc ở ngôi nhà sang trọng hơn?”

      Katie, hào hứng tranh luận, liền rời khỏi lòng và bước về phía cửa sổ. cảm nhận được đôi mắt Ramon nhìn theo khi kéo rèm ra và nhìn vào khoảng tối trước mặt, cố nghĩ ra cách nào đó để hiểu được. “Em em rất hạnh phúc ở nơi đây,” lặng lẽ , ‘vì chúng ta cùng nhau dốc sức ra để xây dựng cuộc sống mới. Em đáng ra phải cảm thấy mình hữu ích. Em chắc vẫn cảm thấy thế, nhưng cho phép em.” lên tiếng.

      nghe thấy Ramon đứng dậy và tiến về phía , giọng trở nên kiên quyết. “ bắt đầu gây dựng lại Galverra International, còn chuyên môn của em lại là về nhân . Em quen với việc tuyển dụng và các thang bảng lương cùng với các quy định của chính phủ và các thủ tục trả lương rồi… em có thể trợ giúp cho , nhưng để em làm việc đó.”

      Hai bàn tay ôm lấy bờ vai , nhưng Katie quay lại khi tiếp tục, “ Em biết cảm thấy thế nào về việc phụ nữ làm – rất vào cái ngày chúng ta ăn tối ở ngoài trời. rằng khi người phụ nữ làm, điều đó cho cả thế giới biết rằng những gì mà chồng ta mang lại với ta là chưa đủ. rằng điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của người chồng và…”

      Katie quay lại, nửa muốn dằn lại cảm xúc của bằng nụ hôn. Thay vì làm thế lại nhìn xuống với vẻ nghiêm trang trầm lặng. “Katie, người đàn ông luôn cảm thấy bị xúc phạm khi trong thâm tâm ta biết rằng ta chỉ có chút xíu lòng kiêu hãnh để mà tự hào.” nâng cằm lên và buồn bã nhìn thẳng vào . “ cho người phụ nữ về “chỗ đứng”của ta, là cách mà người đàn ông cố gắng khiến cho người phụ nữ khỏi phải suy nghĩ nhiều hơn ta mong đơị. rất ngượng ngùng vì chỉ cho em rất ít, nhưng tin mình có thể khiến em hạnh phúc và mãn nguyện ở nơi đây, chỉ đơn giản với tư cách là vợ của . Nhưng giờ rất tự hào, và vui sướng được có em làm việc cùng .”

      đột ngột quay ra, và Katie bắt gặp cái nhìn chăm chú của . luồng sáng lóe lên con đường dẫn vào nhà. Eduardo, tay cầm đèn pin, “đến để giải cứu cho .” liếc sang Ramon nhưng thay vì tỏ ra cáu kỉnh vì có mặt sắp tới của Eduardo, lại cười toe toét đầy ý nghĩa với .

      nghĩ gì vậy?” hỏi .

      Ramon nhìn xuống , đôi mắt thẫm lại thương. “ nghĩ xem tặng quà cưới gì cho em.”

      Katie quàng tay ôm chặt lấy cổ . là món quà cưới của em rồi, day dứt nghĩ thầm. “Em có lựa chọn gì nào?” mắt lấp lánh.

      “Hoặc đứa bé con hoặc chiếc Ferrari,” cười toe toét trả lời, và vòng tay quanh người . “Em từng rằng chiếc Ferrari làm cho cuộc đời em “vô cùng mãn nguyện” cơ mà.”

      “Em muốn có đứa bé hơn là Ferrari,” Katie cười. Ramon cũng cười nhưng tính tặng cho cả hai.


      (hết chương 20)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :