1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tender Triumph - Judith McNaught

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER EIGHT





      ngủ mê mệt đến nỗi nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức reo, đến khi thức giấc đành điên cuồng thay đồ và vẫn đến chỗ làm muộn cả 15 phút.

      THỨ ba, ngày 3 tháng 3, tờ lịch bàn chỉ ngày tháng khi mở khóa ngăn kéo và với lấy chiếc cốc uống cà phê mà Donna mang cho . Thứ ba.

      Ngày cuối cùng còn liên lạc đựơc với Ramon. sử dụng số điện thoại đó đến khi nào? Cho đến khi kết thúc công việc của mình vào lúc 5 hay 6 giờ chiều đây? tối nay làm việc muộn? Có gì khác nhau đâu? Nếu như gọi cho có nghĩa phải sẵn sàng để rời khỏi nơi này và lấy . Và rằng chỉ là thể. Ngày 3 tháng 3.

      Katie mỉm cười buồn bã khi nuốt xuống từng ngụm cà phê nóng hổi. cuốn hút với vận tốc ánh sáng như tia lửa xẹt, chắc trở thành dâu tháng Ba mất thôi. Làm dâu thêm lần nữa.

      Katie lắc mạnh đầu và tận dụng tài năng đặc biệt mà khám phá ra mình sở hữu trong suốt cuộc ly hôn: Ngay lập tức bắt mình phải nghĩ đến điều khác vào giây phút việc trông đợi hiển trong tâm trí , hoàn tòan có thể trấn áp nó.

      ngọn gió lốc lạc quan hoạt động suốt ngày. chỉ xử lý toàn bộ các cuộc phỏng vấn lên lịch hẹn, mà còn tiếp thêm ba ứng viên đến mà hẹn trước.

      chú mục vào gần như tất cả các bài sát hạch khối văn phòng, lặp lặp lại những chỉ dẫn về phần đánh máy bản sao như thể nó là bài diễn văn hay nhất mà từng viết. nhìn chăm chú vào đồng hồ trong khi họ đánh máy, y như nó là kiệt tác của nền công nghệ phức tạp hoàn toàn cuốn hút .

      ào vào văn phòng của Virginia thoáng, rối rít cám ơn bà vì mức tăng lương mới của mình và lời khuyên chí lý, rồi chậm chạp khóa phòng làm việc và miễn cưỡng trở về nhà.

      Loanh quanh mãi trong căn phòng vắng chẳng dễ dàng gì, đặc biệt khi tiếng đài phát thanh cứ nhắc mãi cho về thời gian. “Đây là Đài phát thanh KMOX, bây giờ là 6:40”.

      Và Ramon còn ở số điện thoại đó nữa, nếu vẫn… tiếng phát thanh viên vẳng trong tâm trí .

      Tức tối, Katie tắt phụt radio và bật tivi lên, vơ vẩn quanh nhà mà thể nào ngồi yên chỗ được. Nếu gọi cho Ramon, chẳng còn đường thoái lui nữa, phải cho . Thậm chí nếu có chăng nữa, chắc cũng còn muốn lấy . điên lên khi biết từng kết hôn. Có thể chuyện nhà thờ phải là vấn đề chính. Có thể muốn dùng hàng “ xài qua” như . Nhưng nếu muốn kết thúc mọi chuyện, tại sao để lại cho số điện thoại nơi có thể liên lạc với ?

      Màn hình tivi cập nhật bản tinh hàng ngày. “Vào lúc 6:45, nhiệt độ ở St. Louis là 78 độ F.” tiếng người phát thanh viên dội vào suy nghĩ của .

      thể gọi cho Ramon trừ khi sẵn sàng từ chức bằng đơn xin nghỉ việc trong ngày. Đó là tất cả những gì còn lại. phải lê bước tới văn phòng của Virginia Johnson và với người rất tuyệt vời đối với . “Xin lỗi vì rời khỏi đây đột ngột, nhưng tôi buộc lòng phải vậy.”

      Và thậm chí còn kịp nghĩ đến bố mẹ mình. Họ giận điên lên, lo lắng, đau lòng. Họ rất nhớ nếu Puerto Rico. Katie bấm số điện thoại của bố mẹ và được người giúp việc thông báo rằng Ông và Bà Connelly đến ăn tối ở Câu lạc bộ thành phố. Chết tiệt! Katie nghĩ thầm. Sao họ lại có mặt ở đó khi cần? Đáng ra họ nên ở nhà, nhớ về Katie bé của họ, người con mà mấy tuần mới gặp lần. Họ có nhớ nhiều nếu như hàng bao nhiêu ngày tháng mới thấy mặt ?

      Katie đứng bật dậy, và tuyệt vọng muốn làm gì đó cho có việc , liền thay bộ đồ tắm – bộ đồ màu vàng chanh! Ngồi bàn trang điểm trong căn phòng ngủ rộng thênh thang của , Katie nhanh nhẹn chải tóc.

      LÀm sao có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ mọi thứ xung quanh mình để đổi lại kiểu sống và ngôi nhà như cho ? hẳn mất trí rồi! Cuộc sống của là giấc mơ của phụ nữ Mỹ đại. nghiệp sáng chói, căn hộ đẹp, quần áo sang trọng và phải lo nghĩ về tài chính. trẻ trung, quyến rũ và tự lập. có tất cả mọi thứ. Tất cả. Ý nghĩ đó chậm chạp len vào tâm trí khi nhìn chăm chú cách tỉnh táo vào gương. Lạy chúa tôi, có phải là tất cả mọi thứ ? Đôi mắt tối lại tuyệt vọng khi lần nữa suy ngẫm về tương lai giống y như tại của bây giờ. Phải có cuộc sống hơn thế này nữa chứ. Chắc chắn đây phải là tất cả. Chỉ là thể trở thành thôi.

      Cố thoát khỏi những suy nghĩ buồn thảm của mình, Katie nhặt lấy chiếc khăn tắm và rảo bước về phía hồ bơi. Có khoảng 30 người ở đó, bơi hay nằm duỗi dưới những cái bàn che ô. Don và Brad cùng với số người khác tụ lại uống bia. Katie vẫy vẫy tay khi họ gọi đến tham gia cùng. Trải chiếc khăn tắm lên chiếc ghế khuất nhất mà tìm thấy được, Katie quay người về phía hồ. bơi 20 vòng rồi trèo lên và nằm xuống ghế. Ai đó bật chiếc radio xách tay. “Lúc này là 7: 15 ở St. Louis, nhiệt độ là 78 độ F.”

      Katie nhắm mắt cố nghĩ đến bất cứ điều gì, và đột nhiên gần như cảm thấy được đôi môi mạnh mẽ của Ramon di chuyển cách nhàng tán tỉnh đôi môi , rồi áp mạnh nụ hôn cho đến khi trở nên hoang dại và vui mừng dâng hiến cho cơn đói khát của miệng và vòng tay . Giọng trầm sâu ấy len vào trái tim . “ hiến dâng cuộc đời của mình cho em… làm tình với em cho đến khi em van xin dừng lại… lấp đầy ngày tháng của em bằng những niềm vui.”

      Katie cảm giác như dần ngạt thở, “Chúng ta thuộc về nhau,” thế, giọng khàn lại vì đam mê. “Hãy với em rằng biết. Hãy .” đòi hỏi về điều đó. thậm chí hiểu ràng – rất là họ thể nào ở bên nhau.

      quá đẹp, quá nam tính qua mái tóc đen dày và nụ cười sáng lóa. Katie nghĩ về vệt chẻ giữa cằm của và cách nhìn – “ôi-“ kinh ngạc thốt lên, người nảy bật ngồi lên khi dòng nước đá lạnh rơi thẳng vào đùi .

      “Dậy , người đẹp ngủ trong rừng.” Don toét miệng cười và ngồi xuống ghế. Katie dịch ra bên cạnh để nhường chỗ, lười biếng dõi theo ta. Đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt hơi xúc động, ta trông như uống say bí tỉ suốt cả buổi chiều vậy. “Katie,” đôi mắt ta nhìn soi mói vào đường sẻ sâu hút bị phô bày bởi cái áo tắm thiếu vải. “ thực làm tôi khuấy động đấy, biết chứ?”

      “Tôi nghĩ là quá khó để hiểu đâu,” Katie trả lời với nụ cười gượng gạo, đẩy bàn tay của ta ra khi những ngón tay bắt đầu lần theo vệt nước ngang qua bắp đùi trái của .

      ta cười phá lên. “Tử tế với tôi , Katie. Tôi có thể rất tử tế với mà.”

      “Tôi phải gìa, và cũng chẳng phải cậu chàng hướng đạo sinh,” Katie châm biếm, che dấu khó chịu của mình trứơc cách sử xự khiếm nhã đó.

      quả là có miệng lưỡi thông minh, tóc đỏ ạ. Nhưng có nhiều việc hay hơn để làm hơn là bắn tỉa tôi thế. Hảy để tôi chỉ cho cái để làm thí dụ nhé. “ Miệng ta bắt đầu áp vào miệng và Katie giật đầu về sau né tránh.

      “Don,” gần như nài nỉ. “Tôi thực cố tình có mặt ở đậy nhưng nếu dừng chuyện này lại tôi hét lên đấy, rồi cả hai chúng ta thành lố bịch.”

      ta giật lại và nhìn chằm chằm . “Có chuỵên quái gì với vậy hả?”

      “Chả có gì!” Katie đáp. muốn gây thù địch với ta, chỉ muốn ta biến . “ muốn gì đây?” cuối cùng thốt lên.

      đùa à? Tôi muốn người phụ nữ mà tôi nhìn – người có khuôn mặt đẹp lộng lẫy, thân hình ngon lành và trí óc xinh trong trắng.”

      Katie nhìn thẳng vào mắt ta. “Tại sao?’ hỏi thẳng.

      “Cưng ơi,” ta trêu chọc, đôi mắt vẫn dán chặt vào người . “ câu hỏi ngốc nghếch. Nhưng tôi theo đúng cách đàn ông thường bị hỏi rằng tại sao ta lại muốn trèo lên núi. Tôi muốn trèo lên có mặt ở đây. có muốn tôi thẳng tuột ra nữa ? Tôi muốn trèo lên người , hoặc là thích có thể…”

      “Tránh xa tôi ra,” Katie rít lên. “ ghê tởm, say rồi.”

      “Tôi say!” ta bực bội.

      “Thế chỉ ghê tởm! Giờ biến .”

      ta đứng dậy nhún vai. “Thôi được!Tôi gửi Brad qua nhé? ta thú vị đấy. Hay còn Dean, ta…”

      “Tôi muốn bất kỳ ai trong số các !” Katie nổi khùng.

      Don hoàn toàn hoang mang. “Sao ? Chúng tôi chả thua kém gì ai. ra chúng tôi còn khá hơn nhiều gã ấy chứ.”
      Kaite từ từ đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào ta khi những câu ấy bắt đầu len vào trí óc , dội vào đầu . “ gì?” thầm.

      “Tôi chúng tôi cũng chả thua kém ai, thậm chí còn hơn đầy gã.”

      đúng…” thở ra chầm chậm. “ hoàn toàn đúng.”

      “Vậy sao? gìn giữ cho cái gì đây? Hay, thẳng nhé, gìn giữ cho ai vậy?”

      Và Katie đột ngột hiểu ra. Ôi chúa ơi, hiểu ra việc! gần như vấp vào Don vì vội vã lách qua ta. “ phải cái gã Tây Ban Nha chết tịêt đó chứ?” ta hét lên phía sau .

      Nhưng Katie chẳng còn thời giờ đâu mà trả lời, guồng chân chạy. Chạy hết con đường , đẩy bật cánh cửa hàng rào, và bật cả móng tay vì hấp tấp kéo cánh cửa trượt bằng kính.

      thở nổi vì sợ mình quá muộn màng, nhấn hàng số mà Ramon viết vào tờ giấy bên cạnh điện thoại. đếm tiếng chuông reo, hy vọng của chết dần theo từng tiếng chuông mà có lời đáp lại.

      “Xin chào,” giọng người phụ nữ trả lời sau tiếng chuông thứ mười còn Katie gần như chuẩn bị gác máy.

      “Tôi… tôi muốn chuyện với Ramon Galverra. ấy có đó ?” Katie qúa choáng váng khi nghe tiếng phụ nữ trả lời điện thoại, ràng đây là số nhà riêng, rằng gần như quên tên mình cho người phụ nữ chờ đợi. “Tôi là Katherine Connelly.”

      “Xin lỗi, Connelly, Ngài Galverra vắng. Chắc cũng sắp về rồi. Tôi ông ấy gọi cho nhé?”

      “Vâng, làm ơn.” Katie . “Phiền bà gửi lại lời nhắn cho ấy rằng tôi gọi, ngay lúc ông ấy quay lại chứ?”

      “Tất nhiên rồi. Ngay khi ông ấy quay về.”

      Katie gác máy và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Có phải Ramon rồi , hay có phải cầu người phụ nữ thân thiện kia né tránh Katie? giận dữ khi Katie rằng từng kết hôn… có thể giờ niềm đam mê của sau hai ngày nguội lạnh, còn thích thú gì việc giành giật người vợ “ sử dụng qua” nữa. làm gì nếu như gọi lại cho ? có giả bộ rằng nhận được tin nhắn của gọi lại cho lần nữa? Hay nên hiểu rằng còn muốn gọi cho nữa?

      Hai mươi phút sau chuông điện thoại vang lên. Katie nín thở chộp lấy nó, “Xin chào.”

      GIọng của Ramon thậm chí nghe còn sâu lắng hơn trong điện thoại. “Katie?”

      nắm chặt lấy ống nghe đến nỗi bàn tay nhức nhối. “ hãy gọi cho nếu em… em muốn chuyện.” dừng lại, hy vọng gì đó để giúp , nhưng vẫn im lặng. Hít hơi thở sau, Katie đành tiếp tục. “Em muốn chuyện, nhưng em thích qua điện thoại. Ramon, liệu có thể ghé qua đây ?”

      chút cảm xúc nào trong giọng của . Tất cả những gì thốt lên là từ duy nhất. “Được.”

      Nhưng thế là quá đủ. Katie nhìn xuống bộ áo tắm màu vàng và nhảy bổ vào phòng để thay đồ. biết mặc cái gì như thể bộ đồ mà chọn có ý nghĩa sống còn vậy. Cuối cùng lấy chiếc váy cổ cao màu hồng đào nhàng và quần đồng bộ, sấy tóc, quét lớp son môi màu hồng, chút phấn má và cuối cùng là chuốt mi. Đôi mắt lấp lánh, má hồng lên khi nhìn vào gương, “Chúc tôi may mắn nào,” với hình ảnh phàn chiếu của mình.


      vào phòng khách, chuẩn bị ngồi xuống mới bật ngón tay đánh tách. “Scotch,” lớn tiếng. Ramon thích Scotch, còn lại có chút nào. Để cửa trước khép hờ, Katie nhảy sang căn hộ phòng bên cạnh và mượn người đàn ông sống ở đó chai J&B.

      lưỡng lự mong đợi được thấy Ramon chờ ở trước cửa khi quay lại, nhưng ở đó. vào bếp và pha cho Ramon Scotch loại mà hay gọi khi họ chơi ở ngoài – pha thêm nước và cho đá. đưa chiếc cốc lên ngọn đèn phía trước đo lượng rượu. Chính xác là phải thêm bao nhiêu nước đây? Và tại sao lại làm việc ngu ngốc này nhỉ, pha đồ uống của quá sớm làm đá tan ra mất. quyết định uống luôn phần rựơu này. Mũi nhăn lại vì vị rượu cay nồng, mang chiếc cốc theo vào phòng khách và ngồi xuống.

      Chín giờ 15 phút, tiếng chuông cửa kêu nhức óc khiến nhảy bật ra khỏi ghế.

      Cố kiềm mình lại vào giây cuối cùng trước khi mở rộng cửa, nặn ra nụ cười lịch thiệp. Dưới ánh sáng êm dịu của ngọn đèn đêm, hình dáng Ramon in lối vào, rất cao lớn và cực kỳ ấn tượng trong bộ com lê xám và cà vạt nâu sẫm. Đôi mắt nhìn thẳng vào , nét mặt dửng dưng, ấm áp cũng cả lạnh lùng.


      “Cám ơn vì tới,” Katie thốt lên, lùi lại đóng cánh cửa phía sau . Quá lo lắng đến nỗi biết phải bắt đầu từ đâu, quyết định lựa chọn thỏa hiệp. “Ngồi , em pha cho đồ uống.”

      “Cám ơn,” đáp. bước vào phòng khách và cởi bỏ áo khoác. Thậm chí thèm quay lại nhìn , cẩn thận khoác chiếc áo vào lưng ghế.

      Katie hòan toàn lúng túng trước thái độ của , nhưng ít ra cởi áo khoác có nghĩa là định ở lại lúc. Khi từ bếp bước ra với đồ uống tay, xoay lưng lại với , hai tay đút túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách. quay lại khi nghe thấy tiếng và lần đầu tiên Katie thấy những nét hằn sâu vì căng thằng và mệt mỏi đôi mắt và khóe miệng . lo lắng lướt qua vẻ mặt ấy. “Ramon, trông kiệt sức quá.”

      nới lỏng cà vạt và đón lấy chiếc cốc Katie vừa đưa. “ ở đây để bàn luận về tình trạng sức khỏe của , Katie.” cộc cằn với .

      , em biết.” Katie thở dài. lạnh lùng xa cách và Katie có cảm tưởng như là vẫn còn giận khủng khiếp.
      Đôi mắt đen của bình thản. “Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào những gì em phải cho . bảo em rồi, chỉ có rất ít dành cho em nếu như em cưới , nhưng trong số đó chính là trung thực giữa hai chúng ta. Luôn luôn. Và cũng muốn điều tuơng tự ở em. “

      Gật đầu, Katie quay khỏi , dựa lưng vào thành ghế giống như chỗ dựa vững chắc khi rành rành là nhận được bất cứ chỗ dựa nào về mặt tinh thần từ người đàn ông đứng ngay sau lưng . Hít hơi sâu, Katie nhắm mắt lại. “Ramon, lúc ở nhà thờ hôm thứ Sáu, em.. em đoán có thể là tín đồ Thiên chúa giáo, . Và rồi em biết nếu thế thể - lấy em nếu em kết hôn tại nhà thờ và rồi lại ly dị. Đó là lý do tại sao em rằng em li hôn. Đó phải là lời dối, em ly hôn, nhưng giờ David mất rồi.”

      Giọng đằng sau lạnh lùng vô cảm. “ biết,”

      Katie nắm chặt lấy lưng ghế chặt đến nỗi những ngón tay tê cóng. “ biết? Làm sao biết được?”

      “Có lần em kể là làm em nhớ đến người, người mà cái chết mang lại cho em giải thoát. Khi em về người chồng cũ, lần nữa em lại kể rằng khiến em nhớ đến ta. luận ra em có thể quen đựơc 2 người đàn ông như thế. Ngoài ra, em là kẻ dối cực kỳ dễ phát .

      lãnh đạm của xé nát trái tim Katie, “Em hiểu,” , cổ họng nghẹn tức vì nước mắt. HÌnh như Ramon muốn vợ của người khác, quan tâm liệu có là phụ nữ ly hôn hay góa phụ. Như thể phải tự trừng phạt bản thân mình hơn nữa bằng cách thực tế bắt phải cho nghe cụ thể hơn về chuyện đó. Katie thào. “Làm ơn giải thích cho em tại sao vẫn còn giận em, ngay cả sau những gì em vừa kể cho ? Em biết giận, em chỉ chắc là tại sao …”

      Hai tay giữ chặt lấy cánh tay xoay lại, những ngón tay siết chặt. “Vì em!” nghiến răng cộc lốc. “Và hai ngày qua em khiến phải sống dở chết dở” Giọng thô ráp, như thể nó xoáy từ trong lồng ngực , “ em,và gần 48 giờ qua vẫn chờ em gọi, chết dần theo từng giờ trôi qua.”

      Với nụ cười cuồng loạn, Katie đặt tay lên ngực và cằm , cố làm dịu nỗi căng thẳng bằng những đầu ngón tay của mình. “Những ngày qua với em cũng là những ngày khủng khiếp.”

      vòng tay quanh người siết mạnh, đôi môi mở ra cho nụ hôn bắt buộc phải đáp trả lại nỗi khát khao cháy bỏng mà trao cho . Đôi tay đòi hỏi cơ thể , vuốt ve bờ cổ, lưng , ngực và rồi trựơt xuống, siết chặt vào sức mạnh đàn ông bị khuấy động nhức nhối của . Theo bản năng, Katie áp sát vào . Ramon rên lên vì ham muốn mãnh liệt và tay chìm ngập vào mái tóc , giữ miệng để lưỡi khuấy động bừng cháy.

      phủ những nụ hôn như mưa lên khắp mặt và trựơt xuống cổ . “Em khiến mất trí rồi, em biết ?” nặng nề thầm với . Nhưng Katie thể đáp lại. Đôi môi chiếm đoạt môi chìm nghỉm trong nỗi vui sướng mênh mang, tự nguyện sa lầy dưới những đợt sóng mê say trong từng cái chạm đói khát, bằng miệng và đôi tay kiếm tìm của .

      Katie chầm chậm thoát ra khi áp lực đôi môi nới lỏng. Cảm thấy như bị tứơc đọat và mất mát, dựa má vào vồng ngực , trái tim đập thình thình như nện búa và tiếng tim đập mạnh vang bên tai .

      Bàn tay ôm lấy má và Katie ngước lên nhìn , tan chảy trong dịu dàng tươi mới lên khuôn mặt . “Katie, cưới em cho dù em có kết hôn với gã đàn ông cục súc đó ở bất cứ nhà thờ nào trái đất này và rồi ly dị ta ở bất cứ tòa án nào chăng nữa.”

      Katie hầu như nhận ra lời thầm của chính . “Em nghĩ lý do giận dữ là vì em để cho mọi chuyện quá xa giữa hai chúng ta mà kể cho rằng em từng kết hôn.”

      lắc đầu. “ tức giận vì biết em dối về chuyện chồng em còn sống, em dựa vào đó để lấy lý do cưới ; giận dữ vì biết em sợ những gì cảm nhận về , và vì còn nhiều thời gian nữa để cho em vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.”

      Katie nhón chân và ép nụ hôn lên đôi môi hưởng ứng cách nồng nhiệt của , nhưng khi vòng tay siết chặt lấy lại lùi lại. Bước ra khỏi cám dỗ trong vòng tay , thốt lên, “Em nghĩ, trước khi em mất hết tỉnh táo, em nên cho bố mẹ biết. Sau tối nay chỉ còn có 3 ngày cho chúng ta để cố lôi kéo họ trước khi rời .

      Katie tiến lại bàn, nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số nhà bố mẹ , rồi ngước lên nhìn Ramon. “Em với họ chúng ta chuẩn bị đến, nhưng em nghĩ tốt hơn hết là họ nên đến đây…” gửi cho nụ cười lo lắng, phiền muộn. “Bố có thể ném ra khỏi nhà họ nhưng họ thể ném ra khỏi nhà em được.”

      Chờ điện thoại trả lời , luồn tay vào mái tóc rối tung của mình, cố nghĩ ra cách làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Khi mẹ nhấc máy, tâm trí Katie hoàn toàn trở nên trống rỗng. “Chào mẹ.” thốt lên. “Con đây.”

      “Katie, có chuyện gì vậy? Giờ là chín rưỡi rồi.”

      , có gì.” dừng lại thoáng. “Con mong là, nếu quá muộn, mẹ và bố có muốn qua đây uống chút gì đó .”

      MẸ cười phá lên. “Mẹ cho là có. Chúng ta vừa mới về nhà sau bữa tối ở câu lạc bộ. Chúng ta tới đó ngay.”

      Katie, điên cuồng đào bới ra cách nào đó để giữ cho mẹ đừng dập máy trong khi nghĩ cách tiếp cận vấn đề. “À, tốt hơn hết là bố mẹ nên mang thứ đồ uống mà hai người thích nhé. Con chỉ có rượu Scotch thôi.”

      “Được rồi, cưng. Con muốn chúng ta mang gì đến nào?”

      “Thuốc an thần và muối ngửi.” Katie lẩm bẩm vô vọng.

      “Sao, con ?”

      có gì đâu, mẹ, có việc này con phải với mẹ, nhưng trước khi ra, con muốn hỏi mẹ chuyện. Mẹ có nhớ khi con còn bé mẹ có kể cho con rằng dù con có làm gì chăng nữa, bố và mẹ vẫn luôn con ? Mẹ rằng dù cho có tệ thế nào chăng nữa, mẹ…”

      “Katie.” Mẹ đột ngột cắt ngang. “Nếu con cố làm mẹ sợ, con rất thành công đấy.”

      bằng nửa chuyện con đâu.” Katie thở dài đau khổ. “Mẹ, Ramon ở đây. Con cùng ấy Chủ nhật này và kết hôn với ấy ở Puerto Rico. Chúng con muốn bàn với cả hai bố mẹ về chuyện này tối nay.”


      Đường dây điện thoại câm lặng trong khoảnh khắc, và rồi tiếng mẹ thốt lên. “Chúng ta muốn chuyện với con, Katie.”

      (cont)

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 8 -2

      CONT)

      Katie dập máy và nhìn Ramon nhướng mày dò hỏi.”Em lại trở thành Katherine rồi.” Bất chấp nỗ lực đùa cợt của , Kaite rầu rĩ biết bố mẹ phá hủy đến thế nào những việc làm. giữ nguyên quyết định của mình tới Puerto Rico, mặc cho họ có gì, nhưng họ rất nhiều và ghét nỗi buồn mà chuẩn bị gây ra cho họ.

      đứng đợi bên cửa cùng Ramon, cánh tay dỗ dành ôm lấy hai bờ vai . biết rằng bố mẹ vừa đến qua ánh đèn chiếu lấp loáng ở khúc quanh lối vào căn hộ của .

      Cảm giác buồn bã và vô cùng sợ hãi, Katie bắt đầu tiến về trước nhưng giọng Ramon cất lên ngăn lại. “Katie, nếu em thấy nặng nề về những gì mình sắp làm, thay em. thể… nhưng hứa với em rằng ba ngày tới em chịu đựng với nỗi buồn duy nhất mà từ trước đến giờ cố tình gây ra cho em.”

      “Cám ơn ,” đau đớn thào, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay vững chãi mở rộng của , cảm thấy sức mạnh trong từng ngón tay mạnh mẽ đầy tự tin của siết lấy . “”Có bao giờ em em những lời với em nhiều đến thế nào chưa?”

      “Chưa,” cười mỉm. “Nhưng bắt đầu bây giờ là đúng nơi đấy.”

      Nhưng Katie còn thời gian để thắc mắc về ý nghĩa trong câu của nữa vì tiếng chuông cửa reo lên từng hồi.
      Bố Katie, người đàn ông nổi tiếng vì phong cách duyên dáng và nhiều đức tính tốt đẹp khác nữa, lao vào căn hộ của như cơn gió lốc, chấp nhận bàn tay đưa ra cho cái bắt tay của Ramon và bật nhanh. “ tốt gặp lại , Galverra, chào mừng đến nhà vào ngày khác; trơ tráo hỏi cưới Katie nhà tôi và quả là điên rồ hết sức nếu như nghĩ chúng tôi cho phép làm điều đó.

      Mẹ Katie, lừng danh về khả năng kiềm chế của mình thậm chí trong những lần căng thẳng tột bực, nổi cơn dông tố, hai tay nắm lấy cổ hai chai rượu giống như nghệ sĩ xiếc tung hứng. “Chúng tôi ủng hộ chuyện này đâu,’ bà thông báo. “Ngài Galverra, chúng tôi phải cầu rời khỏi đây,” cái chai oai vệ chỉ thẳng ra phía cửa. ‘Còn con, Katherine, con mất trí rồi. Về phòng ngay.” Cái chai bên kia quét vòng đâu ra đấy vào trong nhà.

      Katie, quan sát tình cảnh diễn ra qua nỗi khiếp đảm vô cùng tận, cuối cùng tỉnh trí đủ để thốt lên lời. “Bố, ngồi . Mẹ, mẹ cũng vậy.” Khi cả hai yên vị ghế, Katie mở miệng định , liền nhận ra rằng mẹ vẫn nắm chặt hai chai rượu dựng thẳng đứng hai bên đầu gối, liền gỡ lấy chúng từ tay bà. “Nào, Mẹ, đưa cho con trước khi mẹ tự làm mình bị thương.”

      Sau khi giải thoát cho mẹ khỏi hai món vũ khí ấy, Katie đứng thẳng người, cố nghĩ ra cách để bắt đầu câu chuyện, chà hai lòng bàn tay vào hai bên quần màu hồng đào, và quăng cái nhìn vô vọng khẩn khoản về phía Ramon.

      Ramon quàng tay quanh cái eo của Katie, lờ vẻ mặt cau có giận dữ của bố trước cử chỉ đó, và bình tĩnh với ông. “Katie đồng ý về Puerto Rico với tôi vào Chủ nhật, ở đó chúng tôi làm lễ kết hôn. Tôi thấy rằng với hai người khó chấp nhận nhưng điều đó có ý nghĩa rất lớn với Katie khi ấy biết ấy được ông bà ủng hộ những gì ấy làm.
      “Nó chắc như bắp là làm chuyện đó.” Bố quát lên.

      “Trong trường hợp này,” Ramon điềm tĩnh cất lời. “Ông bắt buộc ấy phải lựa chọn trong hai bên, và toàn bộ chúng ta đều mất mát, nhưng ấy căm ghét tôi vì gây ra mối bất hòa giữa cả hai ông bà – và ấy cũng căm ghét hai người, vì hiểu và mong muốn cho hạnh phúc của ấy. Với tôi điều quan trọng là Katie được hạnh phúc.”

      “Chết dẫm là chuyện này cũng quan trọng với chúng tôi.” Ông Connelly nghiến răng kèn kẹt. “Vậy đích xác là kiểu sống gì mà có thể trao cho con tôi, sống trong cái trang trại tồi tàn nào đó ở Puerto Rico chăng?”

      Katie nhận thấy vẻ mặt Ramon tái , va muốn siết cổ ba gây tổn thương đến lòng tự trọng của Ramon bằng lời ấy. Nhưng khi Ramon trả lời, giọng của điềm tĩnh. “ ấy chỉ có túp lều để ở, nhưng mái nhà dột nát. ấy luôn có đồ ăn và quần áo mặc. và tôi trao cho ấy những đứa trẻ. hết, tôi hứa được với Katie điều gì, ngoại trừ việc ấy thức giấc từng ngày trong cuộc đời biết rằng ấy được thương.”

      Đôi mắt mẹ Katie ngập tràn nước mắt, thái độ thù địch khuôn mặt bà giảm khi bà nhìn chăm chú Ramon. “Lạy chúa tôi…” bà thầm.

      Tuy vậy, bố Katie, vẫn nhiệt tình lao vào trận chíến. “Thế nên, Katie trở thành kẻ lao dịch, bà nội trợ nông thôn, đúng ?”

      , ấy trở thành vợ tôi.”

      “Và quần quật như vợ của gã nông dân.” Ông khinh khỉnh đáp lại.

      Quai hàm Ramon nghiến chặt và càng trở nên nhợt nhạt hơn. “ ấy có việc để làm, đúng thế.”

      có biết , Galverra, rằng Katie chỉ duy nhất có lần sống ở nông thôn trong suốt cuộc đời nó? Tôi tình cờnhớ đến kiện này cực kỳ ràng.” Cái nhìn nghiêm khắc của ông ngoặt sang con giật nảy mình. “Con có muốn kể cho ta nghe chuyện đó , Katherine, hay là bố?”

      “Bố, lúc đó con mới chỉ 12 tuổi.”

      “Cũng như ba người bạn của con, Katherine. Nhưng chúng thét lên khi người nông dân ở đó chặt phăng cổ con gà. Chúng gọi ta là tên giết người ngay tại bàn và từ chối ăn món gà trong hai năm trời. Chúng cho là bọn ngựa “bốc mùi”; hay việc vắt sữa bò là “gớm guốc”, và nông trại trị giá nhiều triệu đô là “ nơi vô cùng hôi hám đầy những con vật dơ dáy.”

      “Thôi,” Katie nổi loạn cắt ngang. “ Bạn con ngẫu nhiên mà ngã lăn vào đống phân, bị ngỗng cắn, hay bị con ngựa mù đá phải.” Quay phắt sang Ramon để cố bênh vực cho bản thân, Katie sửng sốt thấy nhìn xuống cười toe toét.

      “Giờ sắp sửa lăn ra mà cười đấy, Galverra.” Ông Connelly tức tối , “nhưng cười nổi khi biết rằng ý tưởng sống trong nghèo khổ của Katie làm nó mất hết tất cả những gì nó gây dựng và tính phí bất kỳ thứ gì nó muốn vào tài khoản của tôi. Nó biết nấu nướng nếu món ăn đó phải là trong hộp, trong túi giấy hay trong đồ hộp ăn liền, nó còn biết đâu là đầu kim nữa, nó..”

      “Ryan, phóng đại rồi.” Bà Connelly can thiệp vào cách hề mong đợi, “Katie sống nhờ thu nhập của chính nó từ ngày nó tốt nghiệp đại học, và nó hòan toàn biết cách khâu vá.”

      Ryan trông sẵn sàng nổ bùm bụp. “Nó biết thêu hoặc bất kỳ việc quái nào đại loại vậy. và giỏi! Tôivẫn biết liệu thứ mà nó làm tặng chúng ta có được coi là con cá hay con cú nữa, bà cũng vậy mà.”

      Hai vai Katie bắt đầu rung lên vì nụ cười cố nén. “Đó là… cái nấm.” rền rĩ, úp mặt vào vòng tay kiên quyết của Ramon và phá lên cười. “Con… con làm nó khi con lên 14 tuổi.” Lau sạch nước mắt ứa ra vì cười quá mức, dựa vào trong lòng Ramon và ngước đôi mắt sáng lấp lánh của mình lên Ramon. “ biết .. em tưởng họ nghĩ đủ tốt với em.”

      “Những gì chúng ta nghĩ,” Ryan Conneely cáu kỉnh, “là…”

      “Có phải Katie thiếu kỹ năng với kiểu sống mà nó theo , Galverra,” Bà Connelly cắt ngang cơn giận bùng nổ của ông chồng. “Thứ “kinh nghiệm” làm việc của Katie trước kia ở trường và ở chỗ làm thời, là loại công việc đầu óc chứ phải là lao động chân tay. Nó tốt nghiệp hạng xuất sắc, và tôi biết ở chỗ làm nó phải khổ nhọc đến thế nào. Nhưng Katie hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì với kiểu lao động chân tay đến gãy lưng đâu.”

      ấy chỉ kết hôn với tôi.” Ramon đáp lại.

      Ryan Connelly ràng là chấm dứt việc cố gắng phải tỏ ra biết điều. Ông nhảy ngược lên, tiến hai bước dài giận dữ, rồi quăng cái nhìn tăm tối của mình vào Ramon với cơn điên tiết phát ra từ tất cả các lỗ chân lông. “Tôi đánh giá sai ngay từ ngày bước vào nhà chúng tôi, Galverra. TÔi tự cho là có lòng tự trong, và cả danh dự nữa, nhưng tôi sai lầm.”

      Bên cạnh , Katie cảm giác Ramon trở nên cứng người lại như đá tảng khi bố tiếp tục bài diễn văn dài chỉ trích khắc nghiệt của ông. “Tôi thừa biết là nghèo – bao nhiêu, tôi vẫn cung cấp cho con số tiền thích hợp. Tuy đứng đây và với chúng tôi rằng cho dù chẳng đem lại cho nó cái gì, vẫn mang con của chúng tôi , lấy của nó tất cả mọi thứ mà nó có, lấy cả gia đình và bạn bè nó nữa – tôi hỏi , đó có phải là hành động của gã đàn ông tử tế và đáng kính ? trả lời tôi, tôi thách đấy.”

      Katie, sắp sửa đứng ra làm trung gian hòa giải, đưa mắt dò theo biểu nét mặt chết người của Ramon và lùi lại. Bằng gịong thấp trầm, khủng khiếp, dằn từng tiếng . “Tôi để Katie tránh xa khỏi người của chính tôi (EM KHONG HIEU CAU NAY [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG] , DICH DAI). Câu trả lời đó đủ cho ông chưa?”

      “Đủ, vì chúa, đủ rồi! Câu đó cho tôi biết loại…”

      “Ngồi xuống nào, Ryan,” Bà Connelly cao giọng. “Katie, con và Ramon vào bếp pha chút gì đó uống . Mẹ muốn chuyện riêng với bố con.”

      Áp tai vào cửa bếp nghe trộm cuộc chuyện cách biết xấu hổ trong khi Ramon pha đồ uống, Katie quan sát mẹ bước lại gần bố và đặt bàn tay lên tay bố . “Chúng ta thua trận chiến này rồi, Ryan, và gây thù địch với người chiến thắng. chàng đó rất khó khăn mới cố chống lại với , vì thế cố tình dồn cậu ta vào chân tường cho đến khi cậu ta còn cách nào khác ngoài việc trả đũa lại.”

      “Khốn khiếp, nó chưa thắng đâu. cho đến khi Katie lên máy bay với nó. Cho đến lúc đó, nó là kẻ thù chứ phải là kẻ thắng cuộc.”

      Bà Connelly cười . “Cậu ta phải là kẻ thù của chúng ta. Ít nhất, cậu ta phải là kẻ thù của em. phải từ giây phút cậu ta nhìn vào với rằng Katie sống từng ngày trong cuộc sống của nó biết rằng nó được thương.”

      “Nhảm nhí. Chả có gì ngoài ba cái lời nhảm nhí.”

      “Nhưng được với chúng ra, Ryan. Được ra cách chân thành và hề bối rối trước các bậc phụ huynh của Katie – lời ra hề thầm trước nó ngay cả trong thời điểm giận dữ. Em thậm chí còn thể nghĩ người đàn ông nào lại được những lời ấy trước bố mẹ . Cậu ta bao giờ để cho con bé tổn thương. Cậu ta thể trao cho nó vật chất, nhưng trao cho nó mọi thứ thực đáng giá trong cuộc đời này. Em biết điều đó. Giờ hòa nhã mà nhượng bộ , hoặc là còn thua thiệt hơn nữa đấy.” Khi chồng bà nhìn tránh , bà chạm vào mặt ông, và xoay mặt ông đối diện với mình.

      Đôi mắt xanh thăm thẳm của bà, giống y hệt mắt Katie, ướt nhòe. “Ryan,” bà dịu dàng . “Đó thực là người mà phản đối, phải ?”

      Ông thở dài, tiếng thở dài sâu rời rạc. “,” ông cất tiếng khàn khàn. “Thực . Chỉ là vì… muốn cậu ta mang Katie của mất. lúc nào cũng thương nó, em biết mà, Rosemary. Nó là đứa con duy nhất trong ba đứa từ trước đến nay quan tâm tới , đứa duy nhất coi thứ khác ngoài hầu bao mở rộng hào phóng., đứa duy nhất từ trước tới nay quan tâm đến mỗi khi ốm hay mệt mỏi, nó cố làm cho vui.” Ông hít vào hơi dài, “Katie luôn giống như tia nắng mặt trời trong cuộc sống của , và nếu cậu ta mang nó , thể nào còn thấy được ánh nắng Katie của nữa.”

      Katie, hề nhận thức được Ramon tiến lại và đứng ngay đằng sau, dựa đầu vào khung cửa, nước mắt chảy dài má.

      Nâng cằm vợ lên, Ryan lấy khăn tay của ông và lau những giọt nước mắt mặt vợ. Bà Connelly gượng cười. “Chúng ta đáng ra nên trông đợi điều này … đó chính xác là việc mà Katie làm. Nó luôn luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, vì thế sẵn sàng hy sinh bản thân nó. Nó lúc nào cũng kết bạn với đứa trẻ mà ai chơi cùng, và chưa bao giờ có con chó lạc nào mà Katie lại đem lòng thương. Cho đến tận lúc này, em nghĩ David phá hủy cái phần đẹp đẽ, biết thương trong nó, em căm ghét cậu ta vì điều đó,….” Nước mắt dâng đầy mi, và lấp lánh hai má của bà. “Ôi, Ryan, thấy sao… Katie tìm lại được thứ mà nó thương.”

      “Gã đàn ông lần trước đánh đập nó.” Ryan mỉm cười buồn bã.

      “Nhưng cậu con trai này ,” vợ ông lên tiếng. “Cậu ta bảo vệ con bé.”

      Ôm bà vợ sụt sùi của ông vào lòng, Ryan liếc ngang phòng và bắt gặp Katie cũng khóc trong vòng tay của Ramon, nắm chặt chiếc khăn tay của . nụ cười hòa giải thoáng qua trao cho người đàn ông cao lớn ôm chặt con ông bằng cái ôm che chở của mình, Ryan lên tiếng. “Ramon, cậu còn thừa chiếc khăn tay nào ?”

      Nụ cười của Ramon thể chấp thuận ngừng bắn giữa hai người đàn ông. “ Cho những người phụ nữ, hay là cho chúng ta đây?”

      *******

      Khi hai bậc phụ huynh rời , Ramon cầu sử dụng điện thoại và Katie bước ra ngoài hiên để trò chuyện cách riêng tư. lang thang quanh quẩn, lơ đãng chạm vào những bụi cây trồng trong những cái chậu lớn bằng gỗ đỏ, rồi ngồi lên bên của chiếc ghế bố dài, nhìn chăm chú vào những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên kim cương bầu trời.

      Ramon tiến về phía cửa kính mở và dừng lại, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp mỏng manh của bức tranh mà tạo ra. Ánh sáng đèn từ bên trong căn hộ hắt ra phía trong đêm đen mượt như nhung. Mái tóc cả rơi xuống xõa ra, lộng lẫy quanh bờ vai, có chin muồi căng tràn nhựa sống trong dáng người của , kết hợp với vẻ kiêu hãnh kín đáo trong nét nghiêng nghiêng của chiếc cằm làm tăng thêm sức quyễn rũ trong , khiến cho dường như vừa như khiêu khích vừa như khó tiếp cận.

      Cảm nhận được diện của , Katie quay đầu lại. “Có chuyện gì ổn sao?” hỏi khi nghĩ đến cuộc gọi điện thoại vừa nãy của .

      ‘Có,” với vẻ dịu dàng nghiêm nghị. “ sợ rằng nếu tiếng gần thêm nữa khám phá ra em chỉ là giấc mơ.”

      Nụ cười ngọt ngào đôi môi gợi cảm của Katie. “Em rất thực.”

      “Các thiên thần . ai mong đợi được chạm vào và ôm thiên thần trong vòng tay.”

      Nụ cười của rực rỡ hơn. “KHi hôn em , những suy nghĩ của em chỉ là hư ảo.”

      Bước xuống hiên vòng qua , đôi mắt nhìn sâu vào mắt . “Và những suy nghĩ của em là gì khi em ngồi mình ở đây, ngước nhìn lên những vì sao giống như nữ thần thờ phụng?”

      Chỉ cần sắc giọng trầm sâu lắng của cũng khuấy động katie; nhưng giờ tự bộc lộ cho thấy rằng trong chỉ là bản tính nhút nhát cố hữu. “Em nghĩ thể nào tin nổi chỉ trong vòng có 7 ngày toàn bộ cuộc đời em thay đổi. , phải bảy ngày, mà chỉ là 7 giây thôi. KHoảng khắc hỏi đường em, cuộc đời em đổi sang hướng khác. Em luôn tự hỏi chuyện gì xảy ra nếu em xuống sảnh 5 phút sau đó.”

      Ramon đỡ nhàng đứng dậy. “Em có tin vào số mệnh , Katie?”

      ‘Chỉ khi mọi thứ sai lầm.”

      “Còn khi chúng xảy ra tốt đẹp?”

      Mắt Katie lấp lánh. “ đó là vì em lên kế hoạch cách thông minh và làm việc chăm chỉ.”

      “Cám ơn em.” toét miệng cười như trẻ con.

      “Vì cái gì đây?”

      “Vì tất cả những lần trong 7 ngày vừa qua em khiến cười.” Đôi môi phủ lấy môi bằng cái hôn ngọt ngào, ấm áp.

      Katie nhận ra rằng có ý định làm tình với đêm nay, và biết ơn và xúc động bởi kiềm chế của . Thể xác quá kiệt quệ và đầu óc trống rỗng rồi.

      “Ngày mai định làm gì?” hỏi sau vài phút, khi chuẩn bị rời .

      “Thời gian của là của em.” Ramon trả lời. “Ngày mai định tới Puerto Rico. Vì chúng ta cho đến tận Chủ nhật, cam kết duy nhất để ở đây là bắt buộc phải ăn sáng với bố em.”

      muốn đưa em đến chỗ làm sáng mai trước khi gặp ông ấy ?” Katie hỏi. “Chúng ta có thời gian ở bên nhau và có thể đón em sau đó.”

      Vòng tay của Ramon siết chặt lấy . “Có.” thầm.
      (HET CHUONG 8-)

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER NINE





      Katie ngồi tại bàn làm việc xoay xoay chiếc bút giữa những ngón tay. Virginia tham dự vào cuộc họp điều hành sáng thứ Sáu, thế là Katie có thời gian cho đến 10 h rưỡi để đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình. tiếng rưỡi đồng hồ để quyết định hoặc là nghỉ việc hoặc là cắt phép 2 tuần và thêm hai tuần nữa nghỉ lương.

      biết điều mà Ramon muốn làm – , phải là mong đợi mới phải. trông đợi nghỉ việc, cắt đứt mọi mối quan hệ. Nếu chỉ xin nghỉ phép có tháng thay vì nghỉ hẳn, cảm thấy rằng bản thân cam kết hết lòng với , rằng giữ lại cho mình lối thoát.

      Tâm trí lang thang về cái nhìn của Ramon sáng nay khi đến đón tới chỗ làm. Đôi mắt đen của chăm chú vào khuôn mặt với cường độ dữ dội. “Em có thay đổi quyết định ?” hỏi như thế, và khi Katie trả lời rằng , ôm lấy vào lòng và hôn bằng cả ngọt ngào mãnh liệt và khuây khỏa rệt.

      Mỗi phút giây bên cạnh Ramon càng khiến gần gũi về mặt tình cảm với hơn. Trái tim , vì bất kể lý do nào chăng nữa, đều cho biết rằng hoàn toàn đúng về , rằng những việc làm là đúng đắn. Tâm trí , tuy vậy, lại gào thét những lời cảnh báo. Nó với rằng việc này xảy ra quá nhanh, quá sớm, và tệ hơn nữa, lúc nào cũng dày vò rằng Ramon phải là người như nghĩ, rằng che giấu điều gì khác với .

      Đôi mắt xanh biếc của Katie mờ . Sáng nay đến, vận chiếc áo len màu vàng đồng rộng tay. Hai lần trước đó mặc những bộ trang phục dành cho giới kinh doanh được cắt may rất tinh tế. Dường như hơi khác so với nông dân, đặc biệt là với nông dân nghèo, sở hữu những bộ quần áo như vậy. Katie thẳng thừng tra hỏi về chuyện đó.

      Ramon mỉm cười giải thích cho rằng nông dân sở hữu những bộ com lê và áo len y hệt những người đàn ông khác. Katie tạm chấp nhận câu trả lời ấy, nhưng khi cố tìm hiểu thêm về , lảng tránh những câu hỏi của và chỉ . “Katie, em đặt nhiều câu hỏi về và về tương lai của hai chúng ta, nhưng tất cả mọi câu trả lời đều nằm ở Puerto Rico.”

      Tựa người ra sau ghế, Katie rầu rĩ dõi theo hối hả làm việc được kiểm soát trong khu vực tiếp nhận nhân nơi những tờ đơn xin việc được điền theo mẫu, qua kiểm tra và chờ Katie hay trong 5 nhân viên nam của những người đều được Ginny phỏng vấn xem qua.

      Có lẽ sai lầm khi quá thoái mái với Ramon. Có lẽ cố tình lẩn tránh. Có lẽ nỗi sợ hãi dai dẳng, vụn vặt chỉ đơn giản là kết quả của thứ kinh nghiệm khủng khiếp trong cuộc hôn nhân với David Caldwell.

      Nhưng ngược lại, có thể là . phải tìm hiểu ở Puerto Rico, nhưng cho đến tận lúc tất cả những nỗi sợ hãi của được giải quyết xong, rốt cuộc thể liều lĩnh xin nghỉ việc được. Nếu xin nghỉ ngay ngày hôm nay , là việc từ chức đơn. Nếu từ chức đơn, đủ tư cách xin làm lại ở công ty Technical Dynamics này, cũng có được giấy giới thiệu tốt từ phía họ nếu gắng xin việc ở nơi khác. Ngoài ra, Virginia trông giống hệt như con người xuẩn ngốc từ đầu đến chân khi bà phải giải thích với phó tổng giám đốc điều hành, người vừa mới chấp thuận nâng mức lương rất cao cho Katie, chính người được bảo trợ của Virginia, là , nghỉ ngang – giống như hầu hết những kẻ vô trách nhiệm làm việc thời gian ngắn rồi thình lình chuyển sang bộ phận khác.

      Katie đứng dậy, lơ đãng đưa bàn tay mềm mại của mình lên búi tóc thanh lịch phía sau đầu, và bước tới khu vực tiếp nhận nhân , vượt qua Donna và hai nhân viên thư ký khác nữa cùng trong phòng nhân . sâu vào trong những căn phòng nơi những bài trắc nghiệm được đánh máy đưa ra, cuộn tờ giấy sạch đưa vào máy đánh chữ điện tử và nhìn chăm chú vào nó, đôi bàn tay đặt sẵn sàng bàn phím, Ramon mong đợi nghỉ việc. rằng . kém phần quan trọng, Kaite cảm nhận theo bản năng rằng cần , cần rất nhiều. cảm thấy thành khi xin nghỉ phép 1 tháng . cân nhắc đến việc dối về chuyện đó, nhưng thanh với Ramon cực kỳ quan trọng và cũng là thứ mà Katie cực kỳ để tâm. muốn dối . Mặt khác, sau khi đồng ý chuyển đến Puerto Rico và kết hôn với , thể tưởng tượng được làm thể nào để giải thích những nổi ngờ vực và nghi ngại của buổi sáng nay. thậm chí còn chắc là khôn ngoan khi cho những cảm giác có trong . Nếu với David rằng nghi ngờ tính cách bị che đậy của , tìm cách che chắn và thuyết phục nghĩ khác . Nhưng dường như còn hơn là chỉ đơn giản đến Puerto Rico và tự mình bỏ thời gian tìm hiểu thêm về Ramon. Cùng với thời gian, những nghi ngờ của hoặc được giải quyết hoặc là mối ngờ vực của được xác nhận.

      Thở dài, Katie cố nghĩ đến lý do khá khẩm hơn để giải thích với Ramon về quyết định nghỉ việc của . Lý do này tự dưng xẹt qua trong tâm trí. Đây là ; nó giải thoát cho khỏi tất cả những cảm giác phản bội đối với Ramon, và là điều mà có thể làm cho hiểu được. đến mức Katie sửng sốt việc mình thậm chí còn cân nhắc đến chuyện nghỉ việc báo trước.

      Nhanh chóng và hiệu quả, đánh máy tờ đơn đúng theo nghi thức gửi tới Virginia về việc xin cắt phép 2 tuần bắt đầu từ ngày mai, kèm theo 2 tuần nghỉ lương. Tối nay đơn giản giải thích cho Ramon rằng thể nào nghỉ việc mà thông báo trước chỉ vì lý do phải kết hôn. Đàn ông bao giờ làm những việc như thế, và nếu Katie để việc đó ảnh hưởng tệ hại đến toàn bộ những phụ nữ khác, những người tranh đấu cách tuyệt vọng cho cơ hội bình đẳng chỉ để giành lấy vị trí quản lý trong các công ty ngang hàng với đàn ông.

      trong những cuộc tranh luận xảy ra thường xuyên nhất chỉ trích việc nhận phụ nữ vào vị trí quản lý là họ bỏ việc khi kết hôn hoặc là có em bé hoặc phải theo chồng khi ta chuyển . Tổng giám đốc điều hành là gã đàn ông thủ cựu vào hạng bậc nhất. Nếu Katie nghỉ việc ngang xương chỉ để kết hôn, ông ta chẳng bao giờ để cho Virginia tội nghiệp quên được chuyện đó, và ông ta tìm ra lý do hợp pháp hoàn toàn chấp nhận được để loại bỏ bất cứ ứng cử viên nữ nào khác mà Virginia muốn thay vào công việc của Katie. HƠn nữa, nếu Katie từ chức ngay trong thời gian nghỉ phép tại Puerto Rico, hai tuần nghỉ lương còn lại đủ thời gian cho lá đơn xin thôi việc. Có nghĩa là có hai tuần duy nhất giải quyết nỗi sợ hãi của mình về việc kết hôn với Ramon.

      Tuy vậy, Katie vẫn cảm thấy nhõm ghê gớm. Giờ đây suy nghĩ thấu đáo về chuyện này, quyết định rằng chỉ khi và nếu có thực xin thôi việc trong thời gian ở Puerto Rico, rằng xin nghỉ vì phải kết hôn. những điều mà đàn ông thường : xin từ chức “để đảm nhận vị trí cao hơn.”

      Quyết định xong xuôi, Katie nhét thêm tờ giấy khác vào máy đánh chữ, và ghi thời gian là hai tuần sau nữa kể từ ngày hôm nay, chính thức xin thôi việc để đảm nhận chức vụ cao hơn.

      gần 11 h 30 trước khi Katie kết thúc công việc với những ứng cử viên mà lên lịch phỏng vấn. Cầm tờ đơn xin nghỉ phép của lên và cả đơn xin từ chức điền trước ngày tháng, tiến đến phòng làm việc của Virginia, rồi lưỡng lự.

      Virginia mê mải với những dãy số trong cuốn sổ kế toán khổng lồ, kiểu tóc cắt ngắn đen huyền của bà xõa xuống. Bà lúc nào cũng vậy, trông cực kỳ gọn gàng và nữ tính.

      Chỉnh trang lại quần áo cho chỉn chu và gọn ghẽ, Katie bước vào. “Ginny, dành cho tôi vài phút được ?” lo lắng đề nghị, và gọi bà bằng cái tên thân mật mà chỉ dùng để gọi bà sau giờ làm việc.

      “Nếu gấp gáp cho tôi nửa tiếng để kết thúc bản báo cáo này trước .” Ginny trả lời hề ngẩng mặt lên.

      Từng phút giây trôi qua nỗi căng thẳng trong lòng Katie càng tăng cao. cho là có thể trải qua thêm nửa giờ đồng hồ nữa. “Chuyện này khá quan trọng.”

      run rẩy trong giọng của Katie, Ginny nhanh chóng ngẩng đầu lên. Bà chậm rãi đặt cây bút xuống bàn và dõi theo Katie bước tới, trán bà cau lại với vẻ bận tâm bối rối.

      Giờ thời cơ đến, Katie lại thể nghĩ phải bắt đầu từ đâu. đưa cho Virginia tờ đơn xin nghỉ phép du lịch.
      Virginia nhìn lướt qua, vẻ báo động mơ hồ trán bà. “Để xin nghỉ phép tháng thế này gấp quá.” Ginny lên tiếng, bà đặt tờ đơn sang bên. ‘Nhưng được phép nghỉ, vì thế tôi chấp thuận tờ đơn này. Tại sao lại cầu vắng mặt hai tuần?”

      Katie ngồi lún trong chiếc ghế phía trước bàn Virginia. “Tôi muốn tới Puerto Rico cùng với Ramon. Trong lúc tôi ở đó tôi quyết định liệu có kết hôn với ấy hay . Trong trường hợp tôi chính thức – đây là đơn xin từ chức của tôi. Xin nghỉ hai tuần là đủ theo như thủ tục cần thiết, đó là, nếu bà để cho tôi làm theo cách này.”

      Virginia tựa vào phía sau ghế và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Katie . “Ai vậy?” bà hỏi.

      “Người đàn ông mà chúng ta tới hôm thứ Tư vừa rồi.” Khi Virginia tiếp tục trừng mắt nhìn cách đầy ngờ vực, Katie giải thích. “Ramon có trang trại ở Puerto Rico. ấy muốn chúng tôi kết hôn và sống ở đó.”

      Virginia thốt lên. “Lạy chúa tôi.”

      Katie, người chưa bao giờ thấy Virginia bày tỏ thái độ như thế, liền thêm vào cách hữu ích. “ ra ấy là người Tây Ban Nha.”

      Virginia lại thốt lên “Lạy chúa tôi” lần nữa.

      ‘Ginny!’ Katie khẩn nài liều mạng. “Tôi biết là đột ngột, nhưng đâu phải đến mức thể nào tin nổi đâu. Chỉ là…”

      “Điên,” Virginia thẳng thừng cắt ngang, ít nhất bà cũng phục hồi được điềm tĩnh cố hữu của bà. Bà lắc lắc đầu như thể để tỉnh trí ra. “Katie, khi đề cập đến người đàn ông này hai ngày trước đây, tôi tưởng tượng ra chỉ đẹp trai mà còn có phong cách và tinh tế để hòa hợp với tính cách của . Giờ lại kể với tôi ta là gã nông dân Tây Ban Nha, và sắp trở thành vợ của ta?”

      Katie gật đầu.

      mất trí rồi, nhưng ít nhất cũng còn chút ý thức để xin thôi việc và đổ tất cả công sức của ra sông ra biển. Trong vòng 4 tuần, hay còn ít hơn thế, hối tiếc về cái trò lãng mạn điên rồ này và lố bịch quá đáng – bốc đồng. biết là tôi đúng hoặc là xin nghỉ phép mà thôi hẳn việc luôn.”

      “Chẳng có gì điên và cũng chẳng bốc đồng.” Katie , đôi mắt khẩn nài Ginny hãy hiểu cho . “Ramon khác biệt với…”

      “Tôi cá là thế!” Ginny khinh khỉnh đồng tình. “Đàn ông La tin đời nào tỏ ra bảo thủ hết.”

      Katie lờ thừa biết là Ramon cực kỳ có bản chất Latin và cực kỳ bảo thủ. “Ramon đặc biệt,” , bối rối với việc cố diễn tả theo đúng ngữ nghĩa mà muốn bày tỏ. “ ấy cũng khiến cho tôi cảm thấy mình đặc biệt. ấy hề nông cạn và tự mãn như hầu hết những gã đàn ông mà tôi quen.” Thấy Ginny hề tỏ ra bị thuyết phục hơn trước, Katie thêm vào. “Ginny, ấy tôi; tôi có thể cảm nhận được tình đó. Và ấy còn cần tôi nữa, tôi…”

      “Dĩ nhiên là ta cần ,” Ginny nhạo báng. “ ta là gã nông dân tầm thừơng kẻ đủ khả năng trả tiền cho đầu bếp, người trông nhà và bạn chung giường chiếu. Do vậy, ta mới cần người vợ, người đáng giá bằng ba người gộp lại.” Ngay lập tức, Ginny giơ bàn tay lên biểu vẻ hối tiếc. “Tôi xin lỗi, Katie. Chỉ là tôi cảm thấy cách trung thực rằng có thể bao giờ bằng lòng với kiểu sống đó, khi có rồi.”

      đủ với tôi, Ginny.” Katie lặng lẽ quả quyết lên tiếng. “ thời gian dài trước khi tôi gặp Ramon, tôi cảm thấy thế. Tôi dường như thể vui vẻ dành hết thời gian của mình cho công việc, thăng chức, cho tương lai của mình.

      Khộng phải đó là cuộc đời buồn tẻ, vì tôi buồn tẻ chút nào, Đó là cuộc sống trống rỗng; tôi cảm thấy vô vị và vô nghĩa.”

      “Này, có biết bao nhiêu người phụ nữ mong muốn chính xác những thứ mà ?”

      Katie gật đầu, bức bối nhận thức được gián tiếp bác bỏ chính cách sống của Ginny, cũng như của chính . “Tôi biết. Có thể với họ thế là ổn. Nhưng phải với tôi.”

      Ginny liếc vào đồng hồ đeo tay và tiếc nuối đứng lên. “Tôi vội, tôi phải đến cuộc họp dưới phố, và tôi quay lại cho đến khi ra về. Đừng ngại gọi cho tôi trong vòng hai tuần tới. Hãy dành tiêng cho bản thân cả bốn tuần lễ . Nếu như quyết tâm xin thôi việc, tôi đơn giản nhét tờ đơn này vào hồ sơ của rằng tình cờ đưa cho tôi. Thế là làm trái với quy định của công ty, nhưng bạn bè để làm gì cơ chứ?” Bà đọc lướt qua tờ đơn và mỉm cười trước lý do xin từ chức của Katie. “Để đảm nhiệm chức vụ cao hơn.” Bà trích dẫn. “Làm tốt đấy.”

      Katie cũng đứng lên, đôi mắt của ngập tràn những giọt nứơc mắt ủy mị. “Trong trường hợp đó, tôi đoán lời tạm bịêt.”

      , Katie,” Ginny cười lớn khi bà bắt đầu cào đống giấy tờ vào chiếc cặp . “Hai tuần kể từ bây giờ bắt đầu thấy ghán ngẩm. Bốn tuần kể từ bây giờ nhớ nghề. quay trở lại. Trong khi chờ đợi, hãy tận hưởng kỳ nghỉ cho vui vẻ - đó là tất cả những gì mà thực cần đến. chỉ là có hơi chút mỏi mệt mà thôi. Tôi gặp tháng tới – hay còn sớm hơn thế nữa.”

      ******

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER NINE (part 2)


      ******

      Lúc 5 giờ 5 phút Katie lao qua khung cửa xoay bằng kính và băng qua đường tới nơi Ramon dừng xe để chờ đón về. chui tọt vào xe, hùng dũng đối mặt với cái nhìn dò hỏi của và lên tiếng. “Em xin nghỉ phép 1 tháng thay vì xin nghỉ việc.”

      Quai hàm siết chặt, Katie xoay người ghế để đối diện với . “Lý do em làm thế là vì…”

      phải bây giờ!” cộc lốc ngắt lời . “Chúng ta thảo luận về vấn đề này khi về tới nhà em.”

      Họ cùng nhau bước vào nhà, ai mở miệng suốt cuộc hành trình trở về dài ba mươi nhăm phút đồng hồ. Trạng thái kích động càng lúc càng trở nên gay gắt của Katie kéo căng như sợi dây dàn khi thả ví xuống, thay chiếc váy màu xanh hải quân và quay trở lại với . Nhận thức được nỗi giận dữ ỉ cháy, dè dặt hỏi. “ muốn em bắt đầu từ đâu?”

      Hai bàn tay vươn ra siết chặt lấy cánh tay . “Bắt đầu với câu hỏi tại sao.” nghiệt ngã ra lệnh, run rẩy. “ nghe tại sao!”

      Katie cố gắng mở to đôi mắt xanh biếc sợ hãi nhìn thẳng vào . “Đừng nhìn em như thế. Em biết bị tổn thương và giận dữ, nhưng nên làm vậy.” vùng ra chạm tay vào làn vải áo len mềm mại của , lòng bàn tay áp sát vào lồng ngực vạm vỡ, cố bằng cách nào đó xoa dịu .

      Cử chỉ đó lại có tác dụng ngược. Ramon gạt phắt hai tay . “Đừng cố làm lãng vì cái chạm đó của em, chẳng tác dụng gì đâu. Đây phải là trò mà chúng ta chơi.”

      “Em đùa.” Katie giật ra với sức mạnh được củng cố bằng chính cơn tức tối bốc lên ngùn ngụt. “Nếu em mà muốn giỡn chơi với , em dối rằng mình xin từ chức rồi.” Hiên ngang bước ra giữa phòng, Katie dừng lại “Em nghỉ phép 4 tuần để đủ thời gian xin từ chức từ Puerto Rico vì vài lý do cực kỳ quan trọng.”

      “Trước tiên, Virginia Johnson chỉ là quản lý của em, bà còn là người em quý và tôn trọng hết mực. Nếu em nghỉ việc mà báo trước, em khiến cho Ginny trở thành kẻ ngốc từ đầu tới chân.”

      Cằm Katie hất lên bướng bỉnh khi tiếp tục bài diễn văn sôi nổi, tức tối của mình. “Rồi còn những gã đàn ông nữa sao? Nếu em ra thông báo trước, bọn họ có lý do hoàn toàn chính đáng để cảm thấy trịch thượng, hợm hĩnh và cao giá vì đàn ông bao giờ bỏ việc chỉ vì phải kết hôn. Em muốn thành kẻ phản bội lại chính giới tính của mình! Vì thế… khi em xin nghỉ việc từ Puerto Rico em lấy lý do mình ra để “nhận chức vụ cao hơn.”! Lý do này tình cờ em nghĩ đến viêc trở thành vợ của .”Katie bướng bỉnh kết thúc.

      “Cám ơn em,” Ramon gần như nhún nhường. mỉm cười và bắt đầu lại gần .

      Katie, người tự mình trở lại với tâm trạng hòa nhã cố hữu, liền giật lùi lại. “Em vẫn chưa xong.” lên tiếng, làn da ửng lên lộng lẫy, đôi mắt sáng lấp lánh vẻ phẫn nộ đau đớn. “ với em rằng muốn em lúc nào cũng phải thành , và khi em thành lại bắt nạt và ức hiếp em. Nếu bắt em làm thế em phải biết rằng cho dù có tệ đến thế nào chăng nữa, cũng giận dữ với em vì kể cho nghe. Vừa nãy bất công và quá đáng, và em nghĩ tính thể nào chịu đựng nổi.”

      “Em xong chưa?” Ramon dịu dàng hỏi .

      , em chưa!” Katie đáp, dậm chân đánh thịch xuống đất. “Lúc em chạm vào , em chỉ muốn gần thêm nữa. Em giở trò và em ghét cái cách đối xử với em!” Giờ hết hơi sau những lời phàn nàn, Katie quắc mắt qua vai , thèm nhìn thẳng vào mắt nữa.

      Giọng của Ramon trầm sâu và dỗ dành. “Giờ em có muốn chạm vào ?”

      “Tuyệt đối .”

      “Thậm chí nếu xin lỗi và muốn em chạm vào ?”

      .”

      “Em còn muốn gần nữa , phải Katie?”

      .”

      “Nhìn này.” Những ngón tay của Ramon chạm vào cằm , nâng mặt lên đối diện với . “ làm tổn thương em, và giờ em cũng làm tổn thương, và cả hai chúng ta đều đau đớn. Chúng ta hoặc có thể tranh luận cho đến khi nỗi tức giận tiêu tan, hoặc chúng ta có thể dừng lại ngay lúc này và bắt đầu cùng nhau học cách chữa lành vết thương. biết em muốn theo cách nào.”

      Nhìn sâu vào đôi mắt chăm chú của , Katie nhận ra rằng hoàn toàn có ý như vậy, múôn quyết định liệu có biến trận cãi nhau thành cuộc chiến tranh mà kết thúc cho đến tận lúc tâm trạng cáu kỉnh của họ kiệt quệ, hay cho việc phải làm hay phải để cho dịu lại. Katie mở to mắt, những nét nữ tính thanh nhã khuôn mặt ngờ vực và tổn thương, đôi mắt xanh sẫm bối rối,. Cuối cùng nuốt xuống và dũng cảm lên tiếng. “Em muốn… muốn vòng tay quanh người em.”

      Bằng nhàng đến nhức nhối, Ramon kéo vào trong vòng tay .

      “Và em muốn hôn em.”

      “Như thế nào?” thở .

      “Bằng môi.”Katie trả lời , bối rối vì câu hỏi.

      Miệng áp lên miệng làm khuấy động, đôi môi ấm nóng nhưng tách ra

      “Và lưỡi của ,” nín thở.

      “Em đưa lưỡi cho chứ?” hỏi, bắy đầu với muốn làm dịu tổn thương của bằng cách nào.

      Katie gật đầu, và miệng đói khát mở ra miệng , lưỡi họ quấn vào nhau mơn trớn. Đôi tay vuốt hai bờ vai và lưng , rồi thấp dần xuống xương sống, áp chặt hông vào hai bắp đùi rộn ràng của . Miệng nghiến ngấu khi kéo xuống ghế sô fa để nằm ngang trong lòng , những ngón tay dò dẫm hàng cúc chiếc áo lụa của . Mất kiên nhẫn với hàng nút áo, bàn tay quay trở lại ngực . “Mở chúng ra.” Tiếng thấp và gấp gáp.

      Dường như thời gian dài vô tận khi Katie tháo tung chiếc áo vì đôi bàn tay còn run rẩy. còn Ramon ngừng hôn . Khi chiếc nút cuối cùng xong, ngẩng lên và run run thầm. “ muốn em cởi nó ra vì .”

      Trái tim Katie đập dồn dập khi cởi hai ống tay áo, và làn vải lụa trắng trượt qua những ngón tay run rẩy của . Ánh mắt Ramon chìm vào chiếc áo lót ren của . “Cả cái đó nữa.”

      Ngọn lửa cháy bùng lên trong từng dây thần kinh trong cơ thể, Katie tháo nốt chiếc áo lót và chầm chậm kéo nó xuống cánh tay . Hai ngọn đồi trắng ngà khuôn ngực vểnh lên kiêu hãnh dưới cái nhìn sở hữu của Ramon, hai đầu ngực từ từ cứng dần như thể những ngón tay , chứ phải là mắt , chạm vào chúng. Ramon ngắm nhìn, đôi mắt bừng cháy vì đam mê, giọng của xào xạo. “ muốn thấy đứa con của mình nằm ngực em.”

      Katie bối rối vì phản ứng lộ liễu của cơ thể gào thét hưởng ứng lại . Hơi thở run rẩy, thầm. “Giờ em muốn thấy ở đó hơn.”

      “Cho , Katie.”

      Khoái cảm thể nào kiểm soát nổi khiến rung động khi vòng tay trượt vào gáy kéo xuống cùng lúc với việc nâng bên ngực của lên gần . Khi Ramon từ từ ngậm lấy đầu ngực, gần như thét lên vì khoái cảm nguyên sơ. Môi buông ra, nỗi khao khát xuyên qua người như dòng thép nóng chảy. “Cho bên kia, Katie.” thúc giục.

      Katie run rẩy nâng bầu ngực còn lại lên môi . Giây phút chạm vào nó, những ngọn lửa trong bùng cháy rực rỡ. “Làm ơn dừng lại,” muốn òa khóc. “Em cần , em chịu được nữa rồi.”

      chịu được ư?” thở ra, nhanh chóng đỡ nằm xuống ghế sofa, miệng khám phá bên tai , đường cong thanh nhã nơi cổ và gò má, nằm xuống bên cạnh . Đắm chìm trong ham muốn bỏng cháy, Katie cảm thấy đôi bàn tay trượt vào trong váy , kéo viền tất ren của xuống thấp.

      Ramon rên nhè khi những ngón tay của lần tìm vào giữa hai bắp đùi . “Em muốn ,” chỉnh lại, “Em muốn nhưng cần ,” nghiến ngấu môi bằng sức mạnh dâng tràn của mình.

      Katie gần như thổn thức với nỗi đam mê vì chiếm hữu ấy, đôi tay luống cuống trượt qua các cơ căng cứng nơi lưng lên đến đôi vai . “Em cần , “ mãnh liệt thầm, “Làm ơn.”

      Ramon đưa tay lên và gần như cộc cằn. “Em cần .” Kéo tay vòng quanh cổ, ép sát vào vật khuấy động cứng ngắc của mình. “Cái đó là cần, Katie.”

      Mở to đôi mắt đam mê của mình, Katie nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của khi nghe thốt lên. “Em muốn lúc ôm em vào lòng, nhưng lại cần em từng phút giây. Đó là nỗi đau chưa bao giờ thoát khỏi; nỗi khao khát ràng buộc em thành của riêng .” Đột nhiên hỏi . “Em có biết sợ hãi là gì ?”

      Hoang mang vì câu hỏi đột ngột của , Katie dò tìm khuôn mặt đẹp buồn bã của nhưng trả lời.

      “Sợ hãi là khi biết rằng có quyền ham muốn em, biết rằng thể dừng lại được. Sợ hãi khi em nhìn thấy ngôi nhà đơn sơ nơi em phải sống và em còn muốn sống ở đó vì nữa.”

      “Đừng nghĩ như thế,: Katie khẩn nài, những ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn nơi thái dương của . “Làm ơn đừng.”

      “Sợ hãi là khi thức dậy trong đêm, tự hỏi nếu em muốn lấy , chịu đựng nỗi đau đó thế nào.” Dịu dàng, gạt giọt nước trào ra khóe mắt Katie. “ sợ mất em, và nếu như điều đó khiến cho “quá đáng” và cáu kỉnh thực lòng xin lỗi. Chỉ là vì sợ hãi mà thôi.’

      Tan chảy vì những lời dịu dàng ấy, Katie chạm vào quai hàm và nhìn sâu vào đôi mắt đen. “Trong suốt cuộc đời em,” thầm. “Em chưa từng gặp người đàn ông nào đủ dũng cảm thừa nhận nỗi sợ ấy trong lòng cả.”

      “Katie…” Tên của vang lên lạo xạo trong lồng ngực khi miệng tham lam nghiến ngấu lấy môi , đôi bàn tay giờ đây trở nên vội vã, dẫn dụ tới đỉnh điểm khoái cảm, khiến điên cuồng tới gần hơn bờ vực mà cố tình dẫn dụ . Rồi đột ngột tiếng chuông cửa vang lên.

      “Đừng trả lời!” Katie van nài khi kéo tay ngồi dậy. “Chuông tắt thôi mà.”

      NÉt mặt nghiêng nghiêng nụ cười phiền muộn, Ramon chỉnh lại lọn tóc xõa ra trước trán. “, chuông còn reo. quên với em là bố mẹ em tới giúp chúng ta đóng gói đồ đạc và cùng ăn tối.”

      Katie gập chân gom hết quần áo và lao vào phòng tắm. “Mở cửa cho họ vào nhanh nên nếu họ đoán ra chúng ta làm gì mất,” Katie nhắc khi thấy Ramon lơ đãng đứng gần ghế sofa, hai tay chống lấy hông.

      “Katie,” cười toe toét ranh mãnh. “Nếu cho họ vào nhanh quá, họ thừa biết chúng ta làm gì.”

      “Cái gì?” đứng ngay ngưỡng cửa thốt lên, cái nhìn chằm chằm bối rối liếc về phía chiếc ghế sofa là vật chứng buộc tội rành rành, rồi nhìn đến sàn nhà và đến Ramon. “Ôi,” Mặt đỏ tưng bừng như nữ sinh trung học.

      Katie cuống cuồng kéo quần áo, tự nhủ rằng mình nực cười. hai mươi ba tuổi rồi, từng kết hôn, và kết hôn lần nữa với Ramon. ràng bố mẹ tin chắc rằng hai người bọn họ ngủ với nhau đến biết bao nhiêu lần. Rốt cuộc, bố mẹ là những bậc phụ huynh đại, hiểu biết. Cực kỳ đại và hiểu biết – ngoại trừ những nơi mà hành vi của con cái họ có dính líu đến.

      Chính xác là bốn phút đồng hồ sau khi tiếng chuông cửa reo, Katie nhàn nhã bước ra khỏi phòng, người mặc chiếc quần màu nâu vàng và áo len cao cổ màu kem nhạt, mái tóc mềm sáng rực rỡ suôn xuống hai bờ vai. cố gắng đón mẹ bằng lời chào vui vẻ, nhưng khuôn mặt vẫn còn hồng rực, đôi mắt uể oải đầy khả nghi, và trong lòng vẫn còn run rẩy vì những khao khát vẫn còn chưa dịu lại.

      tìm thấy Ramon, người xuất trước mặt họ mà hề biểu lộ chút xúc cảm nhục dục nào, pha đồ uống cho 4 người trong nhà bếp, và cười điều gì đó với bố . “Tôi mang đồ uống vào phòng khách ngay đây,” Ryan Connelly , tay cầm lên hai chiếc cốc. Xoay người lại, ông phát ra con hoang mang của mình nhìn chằm chằm vào nét mặt của vị hôn phu. “Con , trông con rạng rỡ,” ông lên tiếng và dán nụ hôn trìu mến lên trán Katie. “Ramon hẳn đối xử rất tốt với con.”

      Hai má Katie nóng rực khi mỉm cười vô vọng với ông bố đáng kính. Chờ cho đến khi ông biến mất vào phòng khách, Katie quay sang Ramon bỏ đá lạnh vào hai chiếc cốc khác. Nụ cười ra khóe miệng . hề liếc sang , lên tiếng. “Em đỏ mặt, querida. Và trông em vô cùng rạng rỡ.”

      “Cám ơn,” Katie thở phì ra bực tức. “Em trông như vừa bị cưỡng đoạt, còn trông cứ bình chân như vại ấy. Sao lại bình tĩnh như thế được nhỉ?” thò tay định với lấy chiếc cốc mà Ramon vừa pha cho xong, nhưng đặt nó xuống mặt quầy phía bên cạnh . Quay người lại, vòng tay ôm chặt lấy cho nụ hôn dài, mê mải. “ bình tĩnh, Katie.” thầm ngay bên miệng . “ khao khát em.”

      “Katie?” tiếng mẹ gọi từ phòng khách, kéo Katie ngượng ngùng ra khỏi vòng tay ôm của Ramon. “Cả hai đứa tới đây, hai là chúng ra đợi ở ngoài ban công?”

      ‘Chúng con ra đây,” Katie vội vàng trả lời. Cười phá lên nhìn Ramon, Katie : “Em đọc cuốn truyện mà cứ khi nào hai nhân vật chính định nhau chuông điện thoại lại reo; rồi có người gõ cửa, hay lại xảy ra chuyện gì đó bắt họ phải dừng lại.”

      Ramon cười toe toét. “Điều đó xảy ra với hai ta đâu. cho phép.”


      (het chuong 9)

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER TEN





      Ánh mặt trời phản chiếu chiếc máy bay phản lực khi nó lao thẳng về hướng đông nam, ba mươi ngàn feet so với mặt nước biển.

      Cẩn thận làm phiền đến Katie ngủ thiếp , mái tóc rực rỡ của tựa sát vào vai , Ramon vươn tay qua kéo rèm cửa sổ xuống, chắn cho khuôn mặt xinh đẹp của khỏi ánh nắng mặt trời gay gắt. Chuyến bay cực kỳ xóc nảy, rất nhiều hành khách tỏ ra đáng báo động. Nhưng phải với Katie, Ramon mỉm cười dịu dàng nghĩ đến tư thế ngủ của . giấu dưới vẻ bên ngoài nữ tính, dịu dàng đáng của , Ramon khám phá được rằng còn sở hữu lòng can đảm, sức mạnh và lòng quyết tâm phi thường.

      Ngay cả hôm qua và hôm nay, khi nỗi buồn rệt của bố mẹ trước chuyến sắp đến của đặt lên đôi vai bé của Katie gánh nặng khủng khiếp, chịu đựng nỗi buồn thảm của họ với thông cảm điềm tĩnh và lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, bất chấp nỗi căng thẳng mà Ramon có thể cảm nhận được nơi .

      Vào tối thứ Sáu, bố mẹ Katie tình nguyện xử lý việc cho thuê lại căn hộ của và đóng gói phần hành lý còn lại để gửi đến Puerto Rico. Rồi sau đó họ khăng khăng muốn quay về nghỉ cuối tuần ở nhà thay vì ở lại căn hộ.

      Cho dù cũng ở đó suốt hai ngày nghỉ cuối tuần, Ramon có bất cứ cơ hội hay lý do nào để ở riêng bên cạnh từ thứ sáu.

      Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, dõi theo tình trạng căng thẳng của Katie leo thang, gồng mình lên với thời gian khi cân nhắc tương lai bất ổn của mình bên cạnh và chống lại tình cùng vòng tay che chở mà bố mẹ và công việc mà vẫn dựa vào, rồi bảo rằng thay đổi quyết định về việc tới Puerto Rico. cách ích kỷ, khao khát muốn đưa quay trở lại căn hộ của và lôi vào trong vòng tay nơi mà, cùng với thời gian và riêng tư, biết mình có khả năng nhóm bùng lên đam mê trong và khiến cho choáng ngợp. Đúng thế, ngay cả khi có tác nhân kích thích của ham muốn thể xác, Katie hề do dự với quyết tâm cùng .

      Đôi mi dài cong vút của rợp đôi má mịn màng màu kem sữa, và mê mải với vẻ đẹp tuyệt vời của dáng hình . mừng là đặt hai chiếc vé máy bay hạng nhất để họ được rộng rãi hơn. Katie nhầm lẫn lý do họ có “đủ may mắn” để ngồi trong khoang hạng nhất vì máy bay bán hết vé thường và tự động chuyển họ sang hai ghế trống trong khoang hạng nhất với giá tiền như cũ, và Ramon để cho tin vào chuyện đó.

      Nỗi cay đắng thấm xuyên vào , hàm nghiến chặt, Ramon quay đầu hướng mắt mình ra phía ngoài cửa sổ qua lối chính giữa. Vài tháng trước đủ khả năng đưa Katie đến Puerto Rico trong chiếc máy bay riêng hiệu Boeing 727 của tập đoàn Galverra International, với phòng ngủ sang trọng, phòng khách rộng và phòng ăn, tất cả nội thất đều được trang hoàng hoa lệ và trải thảm trắng tinh. Katie tận hưởng mọi thứ, Ramon nghĩ ngợi. Nhưng còn vui hơn nhiều với chiếc máy bay Leak kiểu dáng đẹp của chính , cái mà sử dụng để bay tới St. Louis và chính là cái giờ nằm trong nhà chứa máy bay tại sân bay St. Louis.

      Chiếc Leak là thuộc quyền sở hữu của , chứ phải là của công ty, nhưng cũng như nhiều thứ tài sản khác thuộc về , bao gồm căn nhà, hòn đảo và chiếc du thuyền, thế chấp chiếc máy bay này như tài sản thế chấp cho các khoản vay nợ mà công ty mượn và giờ còn khả năng hoàn trả. Có gì quan trọng trong việc đưa Katie đến Puerto Rico bằng chiếc Leak hôm nay, và cho tận hưởng mùi vị cuộc sống xa hoa mà hoàn toàn có thể chu cấp cho – khi làm như vậy chỉ khiến cho cuộc sống mà có thậm chí còn xám xịt và nghèo khó hơn bằng so sánh này.

      Mệt mỏi, dựa lưng ra sau ghế và nhắm mắt lại. có quyền đòi hỏi Katie phải chia sẻ cảnh lưu đày của mình, có quyền mang ra khỏi căn hộ sang trọng của , công việc của , và đòi hỏi sống trong cái túp lều cải tạo lại ở khu trang trại. Điều đó ích kỷ và sai trái với , nhưng thể chịu đựng nổi khi nghĩ đến việc sống cuộc đời thiếu vắng . Trước kia có thể trao cho mọi thứ, nhưng giờ chẳng mang đến cho được bất cứ thứ gì – ngay cả trung thực. Vẫn chưa.

      NGày mai phải có vài cuộc hẹn, trong số đó là với nhân viên kế toán của , và bám vào hy vọng mong manh rằng tình hình tài chính cá nhân của có thể thảm hại như dự tính. Sau cuộc họp biết đích xác vị thế của , và rồi phải tìm ra cách nào đó để giải thích cho Katie là ai và là gì. nhấn mạnh về trung thực giữa hai người, và cho dù thực tế hoàn toàn dối , giờ mắc nợ thực – toàn bộ . Ý nghĩ phải với Katie rằng nỗi thất bại khiến cho rối như tơ vò. quan tâm liệu thế gian này nghĩ về ra sao, nhưng thể nào chịu đựng nổi khi phải biết rằng trở thành kẻ chiến bại trong con mắt của Katie.

      đủ xấu lắm rồi khi phải giải thích tình trạng này cho bố của Katie vào bữa sáng ngày thứ Sáu. mến đối với ông bố vợ tương lai làm dịu nét mặt căng thẳng của Ramon khi nhớ lại khởi đầu thù địch bất ngờ trong bữa ăn hôm đó.

      Khi Ramon bước vào câu lạc bộ riêng dành cho nam giới nơi họ hẹn gặp nhau, Ryan Connelly chờ với tức giận kìm nén tỏa ra khắp cơ thể ông. “ giở trò quái nào vậy, Galverra?” người đàn ông lớn tuổi gầm lên bằng chất giọng thấp trầm, cáu kỉnh ngay khi Ramon ngồi xuống ghế. “ cũng chẳng hơn gì gã nông dân Puerto Rico nghèo đói hơn tôi. Tôi điên hết người với lý do tại sao lại trông rất quen với tôi. chỉ cái tên rất quen thuộc, mà còn là khuôn mặt . Tối qua tôi nhớ ra bài báo viết về tờ Time, và…”

      Khi Ramon giải thích với bố Katie về sụp đổ sắp xảy ra của công ty Galverra International, cơn thịnh nộ của Ryan Connelly đầu tiên là chuyển sang sửng sốt và rồi tiếp theo là thông cảm đầy trắc . Ramon cố nín cười khi bố Katie tình nguyện trợ giúp về mặt tài chính cho . Ryan Connelly là người đàn ông giàu có, nhưng khi Ramon giải thích cho ông rằng phải mất cả trăm nhà đầu tư như Ryan mới vực dậy được Công ty Galverra International. Mặt khác công ty cũng vẫn suy sụp dưới sức nặng của chính nó và kéo theo cả nhưng nhà đầu tư khác góp vốn cho công ty.

      Chiếc máy bay chòng chành và rơi hẫng xuống bằng cái xóc nảy, rồi tiếp tục nâng độ cao khiến cho dạ dày các hành khách thắt chặt. “Chúng ta hạ cánh phải ?” Katie lẩm bẩm.

      ,” Ramon trả lời. áp môi mình lên mái tóc thơm ngát của . “Ngủ lại nào. đánh thức em khi chúng ta hạ cánh xuống Miami.” Katie ngoan ngoãn nhắm mắt lại và rúc sát vào hơn.

      Cánh cửa buồng lái mở ra và viên phi công bắt đầu tiến xuống lối về phòng nghỉ. Người khách ngồi phía trước Ramon chặn ta lại hỏi vài câu và khi người phi công quay đầu trả lời, Ramon quan sát đôi mắt ta lang thang tán thưởng dán vào mặt Katie, nấn ná ở đó lúc ta trả lời. Ramon cảm thấy nỗi bực dọc thoáng qua khi đột nhiên nhận ra rằng giống như đó là cơn ghen tuông.

      Ghen – xúc cảm mới mẻ mà phải học cách đối phó vì Katie. Sau khi gửi cho gã phi công bất hạnh cái nhìn băng giá, Ramon nắm lấy tay Katie và đan những ngón tay vào tay . thở dài. Với tốc độ này, lòng ghen tuông trở thành bạn đồng hành bất biến của .

      Chỉ cần bộ qua sân bay với và dõi theo những gã đàn ông quay đầu nhìn chằm chằm khi qua họ, hàm răng nghiến chặt. Mặc chiếc váy lụa màu xanh ngọc khoe đôi chân dài thẳng tắp đôi giày cao gót, giống y hệt người mẫu. , đám người mẫu mà từng quen biết có những đường cong căng tràn nhựa sống của Katie hay những đường nét thanh lịch khuôn mặt của . Chúng làm say đắm lòng người. Katie rất đẹp. Katie co những ngón tay của mình lại, và Ramon nhận thấy vô thức siết chặt lấy tay . nhàng, mẫn cảm, áp ngón tay cái của mình vào lòng bàn tay . Thậm chí ngay cả trong lúc ngủ, Katie vẫn đáp lại đụng chạm của và rúc sát vào hơn. Lạy chúa, sao lại khao khát đến thế. Chỉ việc nép mình vào vai khiến rung động vì thèm muốn và đau đớn đến nhức nhối rồi.

      Dựa đầu ra sau, Ramon nhắm mắt lại và thở dài với niềm vui sâu sắc. làm được chuyện này! thực đưa Katie lên máy bay cùng ! đến Puerto Rico. là của . ngưỡng mộ tính độc lập và trí thông minh của , và dịu dàng, dễ bị tổn thương trong . thân của mọi tính cách trong hình mẫu người phụ nữ mà ưa thích: nữ tính nhưng nhạt nhẽo và ẻo lả; kiêu hãnh mà ngạo mạn; quyết đoán nhưng hề hung hăng. phóng túng trong suy nghĩ nhưng phải trong hành động của , điều này khiến hết sức hài lòng. biết căm ghét nó nếu như Katie buông thả trao thân xác của cho gã đàn ông khác. đặc biệt hơn rất nhiều, quý giá hơn đối với chọn nuông chiều theo những dục vọng thể xác đơn thuần. Cái mà, theo như đoán, khiến phạm vào tội áp dụng tiêu chuẩn kép đối với đạo đức của cả đàn ông và đàn bà, xem xét đến lượng phụ nữ từ St. Moritz đến St. Croix mà có quan hệ trong cả mười năm vừa qua.

      Ramon cười thầm, nghĩ về việc Katie cáu kỉnh đến thế nào nếu biết được những cảm nhận của về phẩm hạnh của . buộc đủ thứ tội từ lỗi thời thái quá đến bản chất Latin vô lối, điều mà khá hài hước, vì hoài nghi lý do Katie bị thu hút là…

      Niềm vui ngắn ngủi mà vừa cảm thấy nhanh chóng bị kìm hãm vì nghi ngờ nhói lên càng lúc càng mãnh liệt trong lòng suốt những ngày qua. biết tại sao Katie lại bị thu hút. biết tại sao nghĩ mình nên lấy , có ý tưởng về lý do việc làm. Lý do khả dĩ duy nhất .

      Nhưng hề .

      Trong thâm tâm, Ramon nao núng trước thực tế đó, vì biết phải đối diện với chuyện này và chấp nhận thực tế ấy. Trước đó Katie lần đả động đến từ “”. Ba tối vừa qua, khi với rằng , những từ ngữ bùng nổ ra trong , nhưng Katie chọn cách cư xử như thể hề nghe thấy gì. mỉa mai làm sao, khi lần đầu tiên trong đời, tiếng với người, thế mà ấy thậm chí còn thể thốt lên lời đáp trả.

      Kiên quyết, tự hỏi liệu đây có phải là cách mà định mệnh trả đũa qua tất cả những lần phụ nữ chỉ đáp trả bằng im lặng, hay chỉ bằng nụ cười hứa hẹn, ràng buộc gì vì muốn khẳng định thứ tình cảm mà hề có.

      Nếu Katie nghĩ , tại sao lại ở chiếc máy bay này? Về mặt thể xác, muốn , biết điều đó. Từ giây phút đầu tiên ôm vào lòng bắt buộc phải khao khát hơn, thương xót đốt cháy ngọn lửa đam mê của cơ thể đáp lại . ràng đam mê là điều duy nhất mà cảm thấy ở bên cạnh , cho lý do duy nhất cho việc có mặt chiếc máy bay này.

      , chết tiệt! thể thế được. Katie quá thông minh để cân nhắc việc lấy chỉ để thỏa mãn tình dục. phải cảm thấy điều gì đó nữa về . Sau rốt lúc nào cũng có lôi cuốn mạnh mẽ như nam châm giữa hai người, cả về tình cảm lẫn về thể xác. Nếu , liệu có thể ràng buộc bằng chính thân thể mình hay ? Cho dù có thể chăng nữa, chịu đựng được cuộc sống bên cạnh , biết rằng tình cảm dành cho còn sâu sắc hơn nhiều thứ tình cảm mà dành lại cho hay ?


      (hết chương 10)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :