1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tender Rebel - Johanna Lindsey (45c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 35
      Giờ Anthony thấy tại sao cả lẫn thám tử của có được chút may mắn nào trong việc xác định nơi trốn của Cameron. Gã người Scot chuyển ra khỏi khu bến tàu, thuê căn hộ ở khu tốt hơn của thành phố, điều đáng ngạc nhiên khi mà những căn hộ ở đó có giá thuê đắt hơn trong mùa này.

      Chủ đất, gã khá hợp tính với , chấp nhận rằng Cameron chỉ ở đó trong vài ngày, và đúng vậy, lúc này đúng là thế.Gã chủ đất thể được là có ở mình hay . Điều đó tạo nên khác biệt nào với Anthony. Campell là cái tên Cameron dùng, và Anthony có chút nghi ngờ rằng nó . tìm thấy đối tượng của mình.

      cảm thấy điều đó. Máu chắc điều đó, chất adrenalin chảy tràn xuyên qua mạch máu của . Và khi giải quyết được Cameron, giải quyết được chuyện với Roslynn. Chuyện để nàng đề ra luật lệ diễn ra lâu đủ rồi.

      Căn phòng nằm tầng hai, cánh cửa thứ ba bên tay trái. Anthony gõ cửa nhàng và chỉ phải đợi vài giây trước khi cánh cửa mở ra, cho cái nhìn đầu tiên về Geordie Cameron.

      Đôi mắt chính là thứ tố cáo , màu xanh da trời, và lóe lên khi nhận ra . Gã Scot mất vài phút trước khi khôn ngoan của quay trở lại và hoảng loạn qua , đủ để cố gắng sập cửa vào mặt Anthony. bàn tay đưa ra là đủ để ngăn cánh cửa đóng lại. cú xô mạnh và Geordie trượt tay khỏi tay nắm cửa, ngã chúi khi cánh cửa đập vào tường. Tức giận và cả lo lắng trộn lẫn cách kinh khủng trong lòng Geordie.

      Người đàn ông nhìn có vẻ mạnh như thế từ khoảng cách. ra trông cũng có vẻ nguy hiểm đến thế. Và ta được cho là phải chết, hay ít nhất là bị thương nặng, bị đe dọa bởi việc biết được mình có kẻ thù chết người như Geordie Cameron.

      Roslynn bị hoảng loạn và rời khỏi bảo vệ của căn nhà đường Piccadilly, và Wilbert cùng Thomas ở đó để tóm ta. Tên người này được dự tính là xuất tại chỗ của Geordie, trông khỏe mạnh cách vô cùng thế này, môi cong thành nụ cười đáng ngại làm cho Geordie run hơn bất cứ thứ gì khác.

      - Tao vui vì chúng ta phải phí thời gian giới thiệu lẫn nhau nữa, Cameron - Anthony khi bước vào căn phòng, bắt buộc Geordie phải lùi lại - Tao rất chán nếu phải giải thích tại sao tao ở đây. Và tao cho mày cơ hội cầu may, điều mà mày vừa cho tao sáng nay. Mày có phải là quý ông đủ để chấp nhận lời thách đấu của tao chứ?

      Giọng lãnh đạm, thờ ơ khiến cho chút ít máu cạnh tranh trở lại với Geordie.

      - Ha, tao phải là thằng ngốc, tên kia.

      - Điều đó đáng để bàn cãi đấy, nhưng tao nghĩ chúng ta nên làm chuyện này theo cách thông thường. Vậy , cứ thế .

      Geordie thấy cú đấm tới. Nó tạo thành góc vuông giáng thẳng vào cằm loạng choạng ngã vào chiếc bàn ăn của mình, làm gãy mấy cái chân bàn lỏng khỏng, và xô luôn vào mấy chiếc ghế lưng thẳng khi chiếc bàn đổ, với Geordie nằm nó. nhảy lên bằng chân mình hầu như ngay lập tức, để thấy là gã người bình thản cởi áo khoác của mình, chẳng hề vội vàng gì.

      Geordie ngọ nguậy hàm , thấy rằng nó vẫn còn nguyên, và nhìn xuống chiếc áo khoác của nằm cuối chiếc giường bên kia căn phòng. tự hỏi có bao nhiêu cơ may để có thể tóm được lấy khẩu súng trong túi cái áo.

      có cơ hội nào, phát ra điều này khi quay người về chiếc giường, vừa khi bị quay vòng lại. quả đấm giáng vào phần thân giữa của , cú khác đập vào gò má.

      ngã lăn sàn lần nữa, lần này chẳng thể nhanh nhẹn đứng dậy được nữa. còn chẳng thể thở. Thằng khốn đó có những cú đấm như đá tảng. ( Bravo Anthony!)

      Anthony tới đứng dưới chân .

      - Đó là cho vụ sáng nay. Giờ chúng ta vào vấn đề chính.

      - Tao đấu với mày - Geordie phun phì phì, nếm thấy vị máu nơi răng cắn vào má.

      - Dĩ nhiên là mày , bạn quý - Anthony trả lời với tông giọng nhất - Mày thấy đấy, đó là cơ hội duy nhất mày có. Cho dù mày có tự vệ hay , tao cũng lau cái sàn này bằng máu mày. ( Ẹ, Tony ác thiệt)

      - Mày điên rồi!

      - - Giọng Anthony thay đổi, tất cả hóm hỉnh biến mất - Tao hết sức nghiêm túc.

      cúi xuống để kéo Geordie đứng dậy chân . Geordie đá đạp để vùng ra, nhưng Anthony dùng đầu gối của mình để vô hiệu , giật phắt lên. Và thấy những cú đấm đá tảng đó giáng vào cằm lần nữa. Lần này chỉ loạng choạng lùi lại, và có thời gian giơ nắm đấm của chính mình lên trước khi Anthony động tới .

      Geordie tung ra cú đấm phải và chẳng đánh trúng gì. gập đôi người lại khi hai cú thoi trúng đích nữa lún sâu vào bụng . Lúc này trước khi lấy lại được nhịp thở của mình, môi đập mạnh vào răng .

      - Đủ-rồ-rồi - cố gắng thốt lên.

      - Đâu có dễ thế, Cameron - Anthony trả lời, chẳng thở hổn hển hay gì trước những cú đòn của mình.

      Geordie rên rỉ, và rên rỉ lần nữa với hai quả đấm tiếp theo. có chút nổi điên trước nỗi đau làm tê liệt thế này. Trước đây chưa trải qua trận đòn nào trong đợi . có cái tính cách chấp nhận nó như người đàn ông. bắt đầu la hét, tung ra những cú đấm điên cuồng.

      cười phá lên khi cuối cùng cú đấm cũng trúng đích, khi mở mắt chỉ để thấy rằng, đấm vào tường, tự mình làm gãy ba đốt ngón tay của mình. Mũi cũng gãy, nhận ra khi chậm chạp trượt xuống sàn. nghĩ vậy là kết thúc rồi. bị đánh. biết điều đó. bị thương khắp người. chảy vô khối máu.

      Vẫn chưa kết thúc.

      Anthony kéo lên bằng cổ áo của , dựng dựa vào tường, và đơn giản giã thêm vào . Và dù cho Geordie có cố gắng né tránh những cú thoi, chúng vẫn cứ tới, luôn luôn đánh trúng đích cách chính xác.

      Cuối cùng cũng tới lúc còn cảm thấy chúng nữa. Cuối cùng chúng cũng dừng lại.

      sụp xuống sàn nhà lần nữa, chỉ ngồi bởi vì bức tường chống cho cái lưng . Máu văng tung tóe quanh từ miệng, mũi và vài vết cắt mặt . Hai cái xương sườn bị gãy. Cái ngón tay nho bàn tay trái của cũng gãy luôn, bởi trong những nỗ lực che chắn của . chỉ có thể thấy bằng con mắt, và tất cả những gì thấy là Anthony chằm chằm nhìn xuống với nỗi ghê tởm.

      - Quỷ tha ma bắt. Mày làm cho người đàn ông thỏa mãn được gì cả, Cameron.

      Điều đó buồn cười. Geordie cố gắng mỉm cười, nhưng có cảm giác gì môi cả, thể cười hay . Nhưng cố gắng thốt ra được từ.

      - Đồ khốn.

      Anthony lẩm bẩm và ngồi xổm phía trước .

      - Mày có muốn thêm nữa ?

      Geordie rền rĩ.

      - Khô- thêm nữa.

      - Vậy chú ý đây, thằng Scot. Cuộc sống của mày phụ thuộc nhiều vào chuyện đó đấy, bởi vì nếu tao phải tới tìm mày lần nữa, lần đó tao dùng nắm đấm của mình đâu. Giờ ấy là của tao, và gia sản của ấy cũng thế. Tao cưới ấy tuần trước.

      Câu lọt qua được nhận thức mờ nhạt của Geordie.

      - Mày dối! ra đời nào cưới mày trừ khi mày ký vào cái hợp đồng ngu ngốc của ta, và có thằng đàn ông nào biết suy nghĩ lại làm chuyện đó cả.

      - Mày sai rồi. Tao ký nó, trước mặt các nhân chứng, và kịp thời đốt nó sau buổi lễ.

      - Mày làm. Chẳng ai chứng kiến chuyện đó.

      - Có phải tao xao lãng tới chuyện các nhân chứng đều có quan hệ họ hàng với tao?

      Anthony chế nhạo. Geordie cố gắng ngồi thẳng lên, nhưng thể.

      - Vậy sao? ta vẫn có lại đống gia sản đó khi tao làm cho ta trở thành góa phụ.

      - Chỉ là mày chưa học được bài học nào, phải ?

      Anthony , nắm tay túm lấy cổ áo Geordie lần nữa. Geordie nhanh chóng nắm lấy cổ tay .

      - Tao định thế, tao định, tao thề!

      Lần này Anthony tha cho , quyết định đẩy lời dối xa hơn thay vì dùng sức mạnh thêm nữa.

      - Nó liên quan tới mày, cho dù tao có chết hay . Theo như di chúc mới của tao, mọi thứ tao sở hữu, kể cả gia sản của vợ tao, thuộc về gia đình tao. Dĩ nhiên họ thấy là người vợ góa của tao thiếu thốn gì, nhưng nếu thế, ấy cũng có gì nữa. ta mất tất cả nó vào cái ngày ta cưới tao rồi - và mày cũng thế.

      bên mắt của Geordie nheo lại giận dữ.

      - ta căm ghét mày vì lừa ta!

      - Đó là chuyện của tao, phải nào? - Anthony nhận xét khi đứng dậy - Chuyện của mày là cút khỏi London trong tình hình tại của mày ngay hôm nay. Nếu mai mà mày vẫn còn ở đây, tao bỏ tù mày vì cái trò mày làm trong công viên sáng nay.

      - Mày có bằng chứng.

      - hả? - Anthony cười - Bá tước Sherfield chứng kiến toàn bộ việc và theo dõi mày tới tận đây. Chứ mày nghĩ làm thế nào mà cuối cùng tao lại tìm ra mày? Nếu lời khai của tao tống mày vào tù, của ấy làm thế.

      Anthony để lại lầm bầm về chuyện làm sao Anthony lại mong rời London khi thậm chí còn nhấc mình lên khỏi sàn được.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36
      May mắn, Roslynn gặp Anthony khi về nhà, vào lúc tắm và thay quần áo, cũng còn bằng chứng nào còn lại của vụ ẩu đả. Những đốt ngón tay của có thể bị đau, nhưng nhờ có đôi găng tay đeo, có vết cắt hay vết trầy xước nào bởi hàm răng của Cameron. Nhưng vẫn cảm thấy chán ghét với toàn bộ mọi chuyện.
      gây khó khăn chút nào cho . Điều đó khiến cho rơi vào tâm trạng xấu, điều dẫn tới việc giải quyết được khó khăn tiếp theo của - Roslynn. Thậm chí lúc này quan tâm tới chuyện gặp nàng, nhưng gặp may mắn, khi đường ra ngoài lần nữa, gặp nàng ra khỏi phòng khách.

      - Anthony?

      cau mày trước giọng ngại ngần của nàng, vậy giống nàng lúc thường lắm.

      - Chuyện gì vậy?

      - - thách đấu George chưa?

      càu nhàu.

      - ta có chấp nhận đâu.

      - Vậy là gặp ta?

      - gặp . Và em có thể thôi phòng vệ được rồi. còn làm phiền em lần nữa đâu.

      - -

      - làm gì hơn ngoài chuyện thuyết phục rời khỏi London. có thể phải được khiêng , nhưng . Và đừng chờ ăn tối. tới câu lạc bộ.

      Roslynn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sau khi , tự hỏi tại sao việc ít lời với nàng lại làm nàng buồn đến thế. Nàng nên cảm thấy khuây khỏa, sung sướng trước trận đòn Geordie phải chịu, bởi nàng dám chắc đó là phương cách thuyết phục mà Anthony dùng, nhưng thay vào đó nàng cảm thấy như quả bóng xì hơi, thất vọng. Chính là vì cộc lốc của Anthony, xa cách lạnh lùng của .

      Tuần vừa rồi có rất nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng cái thái độ mới này nàng thích chút nào hết. Nàng trì hoãn quá lâu, nàng nhận ra vậy. tới lúc nàng ra quyết định về mối quan hệ giữa nàng và Anthony, trước khi nàng còn được quyền quyết định nữa. Và chuyện đó phải được thực ngay lúc này, trong hôm nay, trước khi quay trở về.

      - Được rồi, Nettie ?

      Nettie ngừng lại trong lúc chải chiếc lược vào mái tóc như lửa của Roslynn để nhìn nàng trong tấm gương.

      - Có phải đó là những gì cháu thực muốn làm , con ?

      Roslynn gật đầu. Cuối cùng nàng cũng kể mọi chuyện cho Nettie, về chuyện Anthony quyến rũ nàng trong chính ngôi nhà này, về những điều kiện nàng áp đặt cho cuộc hôn nhân của họ, thậm chí cả về những lời dối trá của về chuyện chung thủy ra sao, và ngay ngày hôm sau lộ ra.

      Nettie cảm thấy tức giận và cả kinh hoàng với cả hai người.

      Nhưng Roslynn giấu diếm điều gì nữa, và kết thúc câu chuyện bằng cách với Nettie nàng quyết định làm gì. Nàng muốn biết ý kiến người hầu của nàng, muốn có ủng hộ của bà.

      - nghĩ cháu phạm phải sai lầm lớn.

      Nàng muốn nghe ý kiến đó.

      - Tại sao ?

      - Cháu lợi dụng ta. Cháu với ta thích việc đó chút nào.

      - Cháu chia sẻ chiếc giường cùng ấy - Roslynn chỉ ra - Làm sao việc đó lại là lợi dụng ấy được?

      - Cháu chỉ chia sẻ nó lần mà thôi.

      - ấy đồng ý cho cháu đứa con!

      - Đúng là vậy. Nhưng ta đồng ý để cháu lại mình khi đứa trẻ đó thành hình, giờ cũng thế.

      Đôi mắt Roslynn nheo lại trong cái cau mày.

      - Cháu chỉ bảo vệ bản thân mình thôi, Nettie. Mối ràng buộc mãi mãi với ấy...cháu muốn ấy.

      - Cháu ta rồi.

      - Cháu có! - Roslynn thở hổn hển, quay ngoắt lại để liếc nhìn người phụ nữ già cả - Và cháu làm thế. Cháu từ chối! Và cháu để ta quyết định. Dù sao cháu cũng hiểu sao cháu lại với nữa.

      Nettie khụt khịt, bối rối chút nào trước bùng nổ này.

      - Vậy cứ chuyện đó với ta . thấy ta vào phòng mình trước khi tới đây.

      Roslynn nhìn chỗ khác, nỗi lo lắng lạnh lẽo cuộn chặt trong bụng nàng.

      - Có thể cháu nên đợi tới ngày mai. Hôm nay khi ấy ấy có vẻ được vui.

      - Cái chàng đó hề vui từ khi cháu dọn khỏi phòng ta - Nettie nhắc nhở nàng - Nhưng có thể cháu thấy cái ý kiến của cháu là ngu ngốc thế nào-

      - - Roslynn đáp trả, cương quyết trở lại trong giọng của nàng - Nó ngu ngốc. Đó là bản năng tự bảo toàn.

      - Nếu cháu thế - Nettie thở dài - Nhưng nhớ là cảnh báo cháu-

      - Chúc ngủ ngon, Nettie.

      Roslynn ngồi tại chiếc bàn trang điểm mới của nàng tới mười phút sau khi Nettie khỏi, nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trong gương. Nàng quyết định đúng. Nàng tha thứ cho Anthony. Ít nhất là . Nhưng nàng tới kết luận rằng nàng chỉ tự làm mình trở ngại với cái tình hình nàng mắc phải.

      Hoặc là nàng tiếp tục nuôi giữ giận dữ của nàng trong bụng và tránh xa Anthony ở khoảng cách sải tay, hoặc nàng có thể có đứa con.

      Nàng muốn có con. Điều đó chỉ giản dị vậy. Nhưng nó có nghĩa là nuốt gọn lòng kiêu hãnh của nàng và tới với Anthony. Sau lạnh lùng của ngày hôm nay, nàng có chút nghi ngờ rằng nàng nên là người có động thái trước. Nhưng điều này chỉ là tạm thời thôi mà, nàng tự nhắc mình. nhất định cũng đồng ý với chuyện đó.

      Nàng vẫn thể tự thuyết phục mình chấp nhận như vốn thế, cho dù khi họ kết hôn nàng chấp nhận điều đó. thực là, nàng còn muốn như vốn thế nữa. Nàng cảm thấy nàng cực kỳ ích kỷ khi muốn tất cả con người chỉ của mình nàng. Nhưng vì phải vậy, nàng phải duy trì khách quan, nhớ trong đầu rằng nàng bao giờ là người đàn bà duy nhất trong cuộc đời . Trước khi nàng đánh mất can đảm của mình, Roslynn rời phòng nàng ngay tức khắc.

      qua tiền sảnh, nàng gõ nhanh vào cửa phòng Anthony. Chuyện làm rồi, diện của nàng được biết tới, lo sợ của nàng quay trở lại. Tiếng gõ cửa thứ hai của nàng tới nỗi dường như chỉ có mình nàng nghe thấy. Nhưng tiếng gõ đầu tiên có tác dụng. Willis mở cửa, nhìn nàng cái, rồi yên lặng rời căn phòng, để cửa mở cho nàng vào.

      cách ngại ngần, nàng làm vậy, đóng cánh cửa sau lưng lại. Nhưng nàng thấy miễn cưỡng khi thấy Anthony ở đó.

      Thay vào đó nàng nhìn chiếc giường, trống trơn nhưng được trải ra.

      Hai má nàng đỏ lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Và bất chợt nàng hiểu ra nàng tới đây vì điều gì - để làm tình với Anthony. Tim nàng bắt đầu dộng thình thịch, thậm chí giờ nàng vẫn chưa nhìn vào nữa.

      Còn nhìn nàng. Hơi thở của ngắt quãng và ngừng lại trước hình ảnh của nàng trong bộ áo ngủ bằng lụa trắng, chất liệu ôm sát vào những đường cong cơ thể nàng cách khiêu khích, chiếc áo choàng nàng mặc mở ra, cũng cùng loại vải lụa mỏng manh ngoại trừ hai tay áo dài, mà chúng lại trong suốt, để lộ ra đôi cánh tay trần của nàng bên dưới. Tóc nàng để xõa và chảy thành những dợn sóng đỏ vàng đổ xuống lưng nàng, làm cho những ngón tay cảm thấy ngứa ngáy muốn luồn vào sóng tóc đó.

      Và nàng chân trần. Và chính đôi chân trần làm Anthony cân nhắc tới nguyên nhân tại sao nàng đến với . Chỉ có hai lý do. Nếu Roslynn phải là đồ ngốc tới mức nghĩ nàng có thể tra tấn với bộ váy áo sơ sài như thế mà cho động chạm gì và sau đó lại chuồn về phòng mình, hay nàng tới đây để chấm dứt màn tra tấn .

      Cho dù lý do của nàng cho chuyện tìm trong căn phòng riêng tư này và cho nhìn thấy cái hình ảnh trêu ngươi của cái nàng từ chối nàng cả tuần nay, chắc về việc có để nàng hay . Liệu nàng dăng cái bẫy của chính mình hay nàng ở đây để kết thúc mối bất hòa của họ, những ngày sống độc thân của qua rồi.

      - Roslynn? - Có câu hỏi trong giọng .

      muốn biết tại sao nàng ở đây. Chết tiệt, nàng có phải đánh vần cái từ đó ra ? Nó ràng tới mức đó sao?

      Willis hiểu khi thấy xuất của nàng, cách ăn mặc của nàng, và điều đó cũng đủ xấu hổ rồi. Nhưng Anthony bắt nàng ra điều đó. Nàng đáng lẽ phải biết chuyện này dễ dàng.

      Cuối cùng nàng cũng quay về hướng giọng của . ngồi chiếc trường kỷ dài quá khổ mà có lần dọa là trói nàng vào đó. Nàng càng xấu hổ hơn khi nhớ lại, và nhớ rằng buộc nàng ngồi đó trong khi thay đồ hôm đó. Nhìn chằm chằm vào , nhìn cái cách đôi mắt bí hiểm của di chuyển khắp người nàng, nàng thể lên lời nào.

      Nhưng tim nàng vẫn tiếp tục đập thình thịch, mạnh hơn khi nàng nhìn . mặc chiếc áo ngủ xanh bạc chiếc quần dài thụng mặc cái đêm đầu tiên họ nhau, chiếc áo gợi nên nhiều kỷ niệm làm cho má nàng nóng lên và cái mối lo lắng trong bụng nàng biến thành cái gì đó khác hẳn.

      - Em ?

      Roslynn nuốt xuống, nhưng nó chỉ có tác dụng chút.

      - E-em nghĩ chúng ta có thể....

      Nàng thể nào hết, thể khi ánh mắt khóa chặt mắt nàng. Chúng còn khó hiểu nữa, nhưng chúng mãnh liệt, cho dù nàng thể gọi tên cảm xúc chứa trong đó.

      Anthony đánh mất kiên nhẫn, chờ đợi để nghe điều muốn nghe.

      - Có thể làm gì? Có vô số điều em và có thể làm. Chính xác em muốn làm gì?

      - hứa cho em đứa con! - Nàng thốt lên, rồi thở dài nhõm khi ra được chuyện đó.

      - Vậy em chuyển lại vào phòng này?

      Chết tiệt , nàng quên mất điều còn lại.

      - , khi em....mang thai, còn lý do nào-

      - Để em nằm cùng giường với ?

      Cơn giận đột ngột trong thái độ của làm nàng ngưng lại, nhưng nàng có quyết định của mình. Nàng phải giữ nó.

      - Chính xác.

      - hiểu.

      Hai từ đó mang hơi hướng đáng ngại, Roslynn thực rùng mình.
      Nettie cảnh báo nàng là thích chuyện đó, nhưng nàng có thể thấy việc hàm nghiến chặt và đôi mắt xanh băng giá của biểu rằng rất giận. Và vẫn chưa di chuyển khỏi chiếc ghế. Cái nắm tay của có thể là chặt hơn chút cốc rượu brAndy cầm bằng tay, nhưng giọng của vẫn nhàng khi tiếp tục - nhàng và đầy đe dọa.

      - Đó phải thỏa thuận ban đầu của chúng ta.

      - Mọi thứ đều thay đổi kể từ đó - Nàng nhắc nhở .

      - có gì thay đổi, trừ những gì em tưởng tượng ra trong cái đầu bé đa nghi của em.

      Nàng co mình lại.

      - Nếu đồng ý-

      - Ở yên nơi em ở, Roslynn - cắt ngang cách cay nghiệt - vẫn chưa phân tích xong điều khoản mới nhất này của em.

      đặt chiếc cốc của mình xuống bên cạnh và đan hai tay mình trước bụng, trong lúc đó mắt vẫn thôi nhìn thẳng vào nàng. Và rồi cách rất bình tĩnh lần nữa, hay ít nhất là rất tự kiềm chế.

      - Vậy những gì em muốn là quyền sử dụng tạm thời thân thể cho mục đích gây giống sao?

      - cần phải thô bỉ đến thế.

      - Chúng ta nhìn mọi chuyện như nó vốn thế. Em chỉ cần con ngựa giống, hơn. Câu hỏi ở đây là liệu có thể vô tư đủ để chỉ cho em cái em muốn được . Em thấy đấy, nó trải nghiệm mới đối với . chắc là có thể cư xử theo cái cách chiếu lệ đơn thuần như vậy được .

      Ngay lúc này, có thể. quá giận nàng tới mức muốn gì hơn việc kéo nàng nằm đầu gối và đét vào mông nàng mấy cái. Nhưng cho nàng chính xác cái nàng đòi hỏi và xem xem nàng mất bao lâu để công nhận rằng nàng hề muốn vậy chút nào.

      Roslynn lúc này nghi hoặc. về mọi chuyện nghe có vẻ là - là - thú vật. Và chiếu lệ ư? muốn cái quỷ gì chứ? Nếu thờ ơ với mọi chuyện như thế, làm sao có thể làm tình với nàng?

      Bản thân từng hể làm chuyện đó trừ khi ta có khao khát. Dĩ nhiên, đó là khi với nàng rằng muốn người phụ nữ nào khác ngoài nàng, nhưng điều đó toàn là dối trá. Nhưng thậm chí giờ chắc việc có thể làm chuyện đó.

      Quỷ tha ma bắt! theo đuổi nàng ngay từ ban đầu. Làm sao mà thể làm được chuyện đó?

      cắt ngang suy nghĩ của nàng với mệnh lệnh êm ả.

      - Tới đây, Roslynn.

      - Anthony, có thể nào-

      - Em muốn có đứa con phải ?

      - Vâng - nàng trả lời với giọng xíu.

      - Vậy tới đây.

      Nàng tiến về phía , nhưng chậm rãi, và với chút sợ sệt lúc này. Nàng thích hành xử như thế này, kiềm chế, lạnh lùng. Và nàng biết cơn giận của vẫn sôi sục ngay bên dưới vẻ ngoài đó.

      Trái tim nàng tăng nhịp đập cùng với mỗi bước chân mang nàng tới gần hơn. Họ làm tình cùng nhau. Như thế nào quan trọng. Ở nơi nào quan trọng, cho dù nàng có liếc cái tới cái giường còn trống trước khi nhìn lại cái ghế dài. Và rồi nàng chợt nhớ lời đe dọa của Anthony cái đêm George và Frances còn ở đây, rằng nợ nàng bài học chiếc ghế. Roslynn khựng lại.

      may, nàng dừng lại quá muộn. Nàng tới đủ gần để Anthony có thể tóm lấy và kéo nàng nằm lòng . Nàng quay lại để ngồi về bên, để đối mặt với , nhưng để nàng làm thế, mà dẫn dắt nàng theo cách muốn, là ngồi thẳng, với lưng nàng dựa vào .

      Vị trí đó chỉ làm nàng lo lắng hơn vì nàng thể thấy gương mặt đằng sau nàng. Nhưng có thể đó là ý định của . Tại điểm này nàng chỉ biết nghĩ gì.

      - Em cứng ngắc như tấm bảng vậy, em . Có cần nhắc em nhớ đây là ý của em ?

      - phải ở cái ghế.

      - chúng ta làm chuyện đó ở đây...nhưng cũng chúng ta . Ở đâu có quan trọng gì chứ? Việc ưu tiên đầu tiên là thử xem liệu có thực được nỗ lực này hay chứ.

      Với vị trí mà đặt nàng, ngồi thẳng hai đùi , nàng có cách nào biết được có được chút nỗ lực nào chưa, và từ lúc nàng bước vào căn phòng này vậy. Nàng cảm thấy nắm lấy tóc nàng với đôi tay mình, nhưng nàng lại biết kéo những lọn tóc mịn như tơ tới môi mình, chạm lên má mình, thể thấy đôi mắt nhắm lại khi thưởng thức cảm giác tóc nàng chà xát lên da .

      - Anthony, em nghĩ-

      - Suỵt - kéo đầu nàng về phía sau bằng tóc nàng khi ngả về trước thầm vào tai nàng - Em nghĩ ngợi nhiều quá, em . Hãy thử gò bó chút xem. Có thể em thích vậy đó.

      Nàng ngậm miệng lại khi cởi chiếc áo choàng của nàng ra khỏi vai, bàn tay chu du dọc theo cánh tay nàng, kéo tay áo xuống cổ tay và lột nó ra, rồi trở lại cũng theo đường đó lên vai nàng. vẫn tiếp tục chạm vào nàng, vào bờ vai nàng, cổ nàng, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra khác biệt giữa lần trước và lần này.

      Thậm chí cả đêm qua trong chiếc xe ngựa khi âu yếm vuốt ve cánh tay trần của nàng cũng khác với lần này. Lúc đó nàng cảm thấy nhiệt tình của nóng tựa như sắt nung. Còn giờ nàng cảm thấy gì, hoàn toàn khác biệt, như thể chạm vào nàng đơn giản chỉ là bước của quá trình.
      Chiếu lệ ư - ôi, Chúa! Nàng thể chịu đựng được nó, giống thế này. Nàng bắt đầu đứng dậy, chỉ nhận được mỗi bàn tay ôm chặt lấy mỗi bên ngực nàng, kéo nàng lại với .

      - Em đâu cả, em . Em tới đây với những cái điều kiện chết tiệt của em, và đồng ý với chúng. quá muộn để em đổi ý - lần nữa rồi.

      Đầu của Roslynn ngả lại vào ngực . Đôi tay vẫn để nguyên chỗ đó khi . Chúng bắt đầu xoa nắn, ép vào, kéo ra, cảm nhận đầy đặn của ngực nàng.

      có thể có cảm giác gì, nhưng nàng chắc chắn có. Và nàng dường như thể chịu đựng nó, thể ngăn hơi ấm cuộn lên trong bụng nàng, làm cho tứ chi nàng nhũn ra thoáng, rồi lại căng ra đề phòng ngay sau đó. Nàng còn quan tâm liệu có thiếu nhiệt tình hay nữa. Những giác quan của chính nàng chiếm lĩnh tâm trí. quá muộn để thay đổi ý kiến. quá muộn rồi.

      Và nó là cách để tới kết thúc, phải sao? Nàng phải nhớ lấy chuyện đó. Những giây sau, nàng có rất ít thứ nhớ được. Đôi tay lang thang khắp phần trước cơ thể nàng, vuốt ve dịu dàng, rồi dữ dội, nhưng có cách nào lãnh đạm lúc này nữa, cho dù nàng thôi chú ý tới khác biệt. Thậm chí chiếc áo ngủ lụa của nàng cũng trượt lên phía chân nàng với cái vuốt ve hung bạo. Và rồi bàn tay chạm vào vùng tam giác mà lột trần và trở nên bất động.

      - Mở đùi em ra cho - ra lệnh, hơi thở đong đầy tai nàng cùng hơi nóng.

      Roslynn cứng người lại trong lúc, nhưng những từ đó làm nàng rùng mình ràng tới tận đầu ngón chân. Nín thở, lúc này trái tim nàng đập dữ dội trong lồng ngực, nàng tách đầu gối nàng góc vừa đủ. Bàn tay vẫn giữ bất động những đám lông loăn xoăn màu hung sáng của nàng, cho dù bàn tay còn lại trượt bên dưới chiếc áo ngủ, đẩy nó lên cao hơn khi chụp lấy vú nàng, lần này còn có lớp lụa ngăn cách nàng với những ngón tay trêu chọc của nữa. Mệnh lệnh của đưa ra lần nữa.

      - Rộng hơn nữa, Roslynn.

      Hơi thở của nàng nghẹn lại trong họng, nhưng nàng tuân theo cầu của lần này, di chuyển đầu gối nàng theo , cho tới khi hai chân nàng hạ xuống hòa hợp với mé ngoài đùi . Thế vẫn chưa đủ cho . tách hai gối của ra, bắt chân nàng mở rộng hơn nữa, và chỉ lúc đó bàn tay mới xuống thấp hơn với ngón tay trượt vào bên trong nàng. Roslynn rên rỉ bên trong họng, lưng nàng uốn cong khỏi , những ngón tay của nàng bấm sâu vào áo đằng sau đầu nàng. Nàng ý thức được những gì nàng làm, nhưng có.

      Mỗi hơi thở hổn hển sung sướng nàng phát ra giống như ngọn lửa đốt cháy tâm hồn . Chuyện vẫn còn kiểm soát được những đam mê dữ dội của chính mình lúc này là ngoài tầm nhận thức của , nhưng làm vậy lâu hơn được.

      - Chuyện đó thành vấn đề, phải ? - Câu hỏi của tàn nhẫn cách cố ý, để giữ giận dữ của vẫn còn đó - Ở đây? giường? Hay sàn nhà?

      Nàng nghe thấy câu hỏi. Tất cả những gì nàng có thể làm là lắc đầu .

      - Ngay lúc này, có thể khiến em phá vỡ tất cả những cái điều khoản chết tiệt của em. Em biết điều đó phải , em ?

      Nàng thể trả lời, ngoại trừ tiếng rên rỉ.
      Nhưng làm thế. muốn em nhớ rằng đây là lựa chọn của em.
      Roslynn còn quan tâm nữa. Những gì quan trọng giờ đây là ngọn lửa đốt lên trong nàng. Anthony cũng còn quan tâm tới chuyện đó nữa. Nàng đẩy qua khỏi giới hạn của rồi.

      hề báo trước, di chuyển nàng thẳng theo chân để bản thân chuẩn bị, rồi nâng nàng lên, định vị lại mình, rồi nhấn nàng xuống cách thương xót. Tiếng khóc khẽ của nàng như món ăn tuyệt vời cho tai . Đôi tay nàng đưa lên ôm lấy đầu , phần duy nhất của còn nằm trong tầm với của nàng.

      vẫn có toàn quyền sử dụng thân thể phía nàng, và ve vuốt từng inch trong khi nàng ngả ra sau dựa vào , tận hưởng cảm giác căng phồng lên bên trong nàng.

      còn cho họ cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trước khi gợi lại chuyện đó phải hành động của tình , mà chỉ cho mục đích cụ thể mà thôi. Đáng nguyền rủa cả nàng lẫn những điều kiện chết tiệt đó của nàng. muốn hôn nàng, muốn quay nàng lại và chiếm lấy nàng với tất cả dịu dàng và đam mê cảm thấy vì nàng. Nhưng làm thế.

      Nàng phải nhìn lại chuyện này với ghê tởm, công nhận rằng điều nàng muốn ở nhiều hơn đứa con. Với ý nghĩ đó trong đầu, nắm lấy tay nàng và đặt chúng lên hai cánh tay ghế, ngả về trước cho tới khi nàng ngồi thẳng lại, rồi chính lại ngả ra sau, để nàng ngồi dạng chân ra , mái tóc nàng đổ xuống như thác xuống bụng .

      Nàng liếc quanh, trông đợi. biết nàng đợi bắt đầu trước, dẫn dắt nàng, rằng nàng biết việc đầu tiên cần làm về nhiều tư thế có thể làm tình, hay việc cần làm trong cái tư thế mà nàng được cầu này.

      cách cố ý, :

      - Em muốn quyền sử dụng cơ thế . Em có nó lúc này. Giờ cứ cưỡi lên như em muốn.

      Mắt nàng mở to, nhưng cho nàng cơ hội để phản đối.

      - Làm !

      Nàng quay lại để nhìn thẳng, má nàng nóng ran. Nhưng căng cứng vẫn còn trong nàng cần phải đáp ứng lại. Và nếu làm chuyện đó.....

      Dễ thôi, khi nàng tìm thấy nhịp độ của mình. Nó dễ dàng bởi cảm giác tuyệt vời, khi nàng được điều khiển, có thể đặt ra nhịp độ của chính nàng. Nàng có thể lắc lư nhàng ra sau về trước, hay nàng có thể nâng mình lên, để đâm thẳng xuống nếu nàng muốn, hay trượt xuống nó với chậm rãi tuyệt diệu. Những ý thích bất chợt của nàng, kiểm soát của nàng - cho tới khi Anthony giành quyền dẫn dắt.

      có lựa chọn nào. Nàng học nó quá nhanh, và làm mọi chuyện quá tốt, và biết như quỷ rằng thể đợi được nàng lên đến đỉnh.

      nên đợi. nên để cho nàng khao khát. Sau tất cả, cần phải để nàng trải nghiệm khoái cảm để có con. Nhưng thể làm thế với nàng, cho dù nàng xứng đáng với chuyện đó hay . ngồi lên, khóa cánh tay quanh eo nàng để giữ nàng ngừng chuyển động trong khi bàn tay còn lại của trượt vào trong những đường cong mềm mại bên dưới nàng tìm đến với cái điểm nhạy cảm bé khoái cảm.

      mang nàng lên tới đỉnh cao ngất, rồi để nàng tự hoàn thành nốt. Và nàng làm vậy, cưỡi lên nhanh và mạnh tới mức những cơn co thắt thay phiên nhau cuộn lên bao trùm lấy cả hai trong vòng vài giây ngay sau đó.
      Nàng ngã gục trở lại với chiếc ghế, kiệt sức, sung sướng, và để nàng làm vậy lúc, tự cho phép mình tận hưởng niềm hạnh phúc vòng cánh tay quanh nàng - chỉ lúc mà thôi. Nhưng rồi ngồi thẳng lên và giúp nàng đứng lại chân mình.

      - Lên giường - giường . Cho tới khi em mang thai, em ngủ tại đó.

      Giọng lạnh lùng của phá tan trạng thái đê mê của nàng, làm nàng choáng váng. Nàng quay lại để thấy vẻ mặt của dịu dàng, đôi mắt cobalt của mờ đục, làm nàng tự hỏi có phải đôi tai đánh lừa nàng. Rồi quay , như thể xua đuổi nàng ra khỏi tâm trí , trong khi bình thản đóng quần mình lại.

      Và cuối cùng nó lóe lên trong tâm trí nàng rằng cởi nó ra. Thậm chí còn tháo thắt lưng chiếc áo choàng của mình. Cùng với đó, nàng vẫn còn mặc áo ngủ của mình.

      Nước mắt đong đầy mắt nàng. Anthony ngước lên để thấy chúng, và gương mặt chuyển thành giận dữ.

      - Đừng! - gầm gừ - Nếu giúp như vậy, đét vào mông em. Em nhận được chính xác cái em muốn khi vào đây.

      - phải thế! - Nàng khóc.

      - phải sao? Em trông đợi nhiều hơn thế sao khi em lên thời gian biểu cho thèm muốn?

      Nàng quay lưng lại với để nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, trốn tránh tới giường . Nàng muốn trở về phòng mình trong lúc này tới đâu nữa, nàng cũng dám thử, phải với tâm trạng giờ của .

      Nhưng nỗi nhục nhã tràn ngập trong nàng, khiến những giọt nước mắt vẫn tuôn ra.

      đúng. Nàng tới đây mà nghĩ rằng làm tình với nàng như làm trước đó. Chuyện nàng nhận được thứ gì khác hoàn toàn là cũng đáng thôi. Và càng khiến nàng ê chề hơn, nàng thực cảm thấy khoái cảm từ chuyện đó. Nàng chắc là nàng quyết định đúng.

      Ôi, Chúa ơi, tại sao nàng nghe lời Nettie cơ chứ? Tại sao nàng luôn luôn lấy bản thân mình làm trung tâm, bao giờ nghĩ tới cảm giác của ai khác ngoài chính nàng? Nếu Anthony tới với nàng với mục đích tương tự, rằng ngủ cùng nàng chỉ cho tới khi nàng mang thai, rồi muốn làm gì cùng nàng nữa, nàng nhất định bị hủy hoại hoàn toàn và nghĩ là con người độc ác và nhẫn tâm nhất....

      Ôi, trời ơi, phải nghĩ gì về nàng bây giờ? Nàng đáng lẽ phải đồng ý với lời gợi ý đầy sỉ nhục như thế.Nàng đáng lẽ phải bị lăng nhục kinh khủng, và đúng vậy, tức giận, cũng như vậy.

      Ít nhất cũng nàng. Nàng ghét phải nghĩ về những gì cảm thấy giờ nếu . Nhưng có những cảm giác khác với nàng, khao khát, ghen tuông, sở hữu...

      Mắt Roslynn đảo tròn khi bắt đầu nhận thức rằng những cảm giác đặc biệt đó đều cùng với tình . Nhưng nàng!

      , còn quá sớm để gọi đó là tình . Nhưng chẳng bao giờ đính chính lại khi nàng tới chuyện nàng. thể nào nàng.

      Nhưng nếu sao? Chuyện đó, nếu thực và phải là chung thủy? Nếu đúng vậy, vậy những hành động của nàng từ khi họ cưới nhau là thể tha thứ được.

      - !

      Nàng có thể nhầm lẫn về tất cả mọi thứ! Nàng ngồi dậy và thấy vẫn bất động chiếc ghế, cốc brAndy cầm tay lần nữa.

      - Anthony?

      nhìn về phía nàng, nhưng giọng của cụt ngủn, gay gắt.

      - Ngủ , Roslynn. Chúng ta gây giống lần nữa vào lúc thấy tiện, chứ phải lúc của em.

      Nàng chùn bước, nằm quay lưng lại lần nữa. Có phải thực nghĩ nàng gọi để mời gọi chuyện "gây giống" lần nữa? , chỉ tỏ ra tục tĩu mà thôi, và nàng thể trách được.

      Nàng nghi ngờ gì cũng phải nhiều thứ còn tục tĩu hơn, vì nàng thể nghĩ về lúc làm sao để thoát khỏi vụ mặc cả mới nhất mà nàng còn dính với .

      Nhưng nàng ngủ. Và Anthony cũng trở lại giường.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37
      Chỉ mới bảy giờ ba mươi khi Roslynn rảo bước xuống cầu thang sáng hôm sau. Má nàng vẫn còn đỏ bừng bởi chuyện đáng xấu hổ bởi gặp James, mặt đối mặt, khi nàng lẻn ra từ phòng Anthony lúc sớm nay, chỉ mặc có cái áo ngủ hở hang của nàng.

      Vẫn còn mặc quần áo tối qua, và trông vẫn hoàn hảo chê vào đâu được, ràng vừa về nhà từ chuyến chơi đêm và mở cửa căn phòng dưới hành lang của khi Roslynn và nhìn thấy nhau. Và mắt chắc chắn nhìn thấy tất cả của nàng, chậm chạp di chuyển khắp người nàng, rồi nhìn lên đến phát bực mình, trước khi bên mày nhướn lên ra dấu hỏi theo cái cách chọc tức.

      Quỷ tha ma bắt, nàng xấu hổ, và, mặt bốc cháy luôn, ngay lập tức nàng lao vào phòng nàng và đóng cửa cách ồn ào. Nàng mong gì hơn chuyện bò vào dưới tấm chăn giường nàng và bao giờ ra ngoài nữa.

      James chỉ có thể nghĩ tới điều rằng nàng làm lành cùng Anthony và lại ngủ cùng giường với , nhưng cũng có thể thấy rằng mọi chuyện chỉ vậy, rằng nàng vẫn giữ phòng của nàng, tách biệt với .

      James phải nghĩ gì đây? Nàng nên quan tâm. Nàng có quá nhiều vấn đề khác trong đầu để mà lo lắng hơn chuyện trai của Anthony nghĩ gì về hành vi kỳ quặc của nàng.

      trong những vấn đề đó là tìm những hóa đơn của tất cả những vụ mua bán gần đây của nàng trước khi Anthony thấy. Giờ đây nàng nhận ra cái mong muốn làm cho khánh kiệt chỉ vì thù ghét trẻ con làm sao. người phụ nữ ở độ tuổi của nàng cực kỳ đáng khinh khi phải sử dụng tới những mánh khóe như vậy.

      Và bên cạnh đó, quá giận dữ với nàng lúc này để mạo hiểm gây bất hòa với nhiều hơn nếu khám phá ra số tiền khổng lồ mà nàng tiêu, tất cả đều dưới danh nghĩa của . Nàng có nhiều thời gian. Cho dù khi nàng rời vẫn còn ngủ chiếc ghế mà hề rời khỏi đêm qua, vẫn luôn luôn thức sớm để cưỡi ngựa buổi sáng. Nàng muốn ra khỏi nhà trước khi xuống dưới.

      Giờ nó cũng an toàn khi rời nhà, phải bận tâm tới Geordie nữa, nàng có thể tới ngân hàng và rồi tự mình thanh toán các hóa đơn.

      Vào lúc nàng phải gặp mặt Anthony lần nữa, ít ra nàng cũng có được lương tâm trong sạch. Rồi nàng có thể suy tính tới chuyện làm sao để thoát ra cái vụ giao kèo kinh khủng nàng có với phải hi sinh lòng kiêu hãnh của nàng hay lộ ra là nàng vẫn còn chưa tha thứ cho về những lời dối.

      Theo chừng mực nàng có thể thấy, thể đền bù cho khiến cho lòng kiêu hãnh của nàng bị thương tổn. Nàng dành cả nửa đêm để suy nghĩ về chuyện này, mà đưa ra được giải pháp nào.

      Nàng cầm chiếc xắc tay và chiếc mũ hai tay nàng và vứt chúng xuống chiếc ghế trong phòng làm việc của Anthony khi nàng tới tìm kiếm bàn .

      Chiếc áo vét len nâu ngắn của nàng với những sợi dệt bằng vàng và chiếc váy nâu hồng nàng mặc là nghiêm túc đủ cho việc giao dịch, và phù hợp với tâm trạng nàng, cái gần tới ngưỡng của phiền muộn, cùng với tuyệt vọng, để tìm ra lối thoát cho nàng khỏi cái hố mà nàng e là nàng đào quá sâu.

      Ngăn kéo đầu tiên chứa sổ cái và sổ sách kế toán, ngăn thứ hai là những thư từ riêng tư mà nàng thậm chí chẳng buồn liếc qua. Ngăn thứ ba nàng thấy những gì nàng muốn tìm, hơn cả những gì nàng muốn tìm nữa.

      Nó nhét đầy hóa đơn, số được mở ra, số chưa. Đúng là kiểu của những quý tộc, cái mà nàng tính tới. Những hóa đơn thường được lờ , đôi khi là hàng tháng, đôi khi là vĩnh viễn, thông thường ít nhất là cho tới khi chúng sẵn sàng được thanh toán.

      Những hóa đơn của nàng chưa được mở, khi nàng thấy nhõm hẳn khi nàng nhận ra tên năm nhà buôn lớn nàng mua đồ. Nhưng lần này Roslynn thể nhịn được chuyện nhìn qua những thứ để trong ngăn kéo.

      hóa đơn năm trăm bảng của thợ may làm nàng ngạc nhiên, cái trị giá hai ngàn bảng nhà kim hoàn làm đôi mày nàng nhướn lên. cái khác ba mươi ngàn bảng gửi điền chủ tên Simmons chắc chắn làm nàng do dự, và thậm chí nó còn chẳng đề là hóa đơn của thứ gì!

      Và tất cả chúng đều chỉ là của ba chủ nợ trong ít nhất là hai mươi hóa đơn nàng có thể thấy được chồng đống lên trong ngăn kéo!
      Có phải Anthony nợ nần? Chết tiệt, và nàng thực chất cũng lên kế hoạch để khiến nợ nần thêm. chắc hẳn rất giận dữ nếu mở những hóa đơn của nàng. Nhờ Chúa người tiêu biểu cho tầng lớp của mình và chỉ nhồi nhét mọi hóa đơn vào chỗ để lờ cho tới hôm sau.

      Trong khi nàng tới ngân hàng, nàng nhất định phải nhớ tới chuyện lập ra những quỹ mang tên vì hợp đồng hôn nhân của nàng có nhượng lại tài khoản cho và sắp xếp để chuyển thêm tiền vào đó mỗi tháng. Rồi nàng lại phải làm cái công việc vui sướng gì để giải thích về món tiền, vì nếu nàng với , bao giò biết có tài khoản đó.

      Và lúc này phải là lúc chuyện về tiền nong với . vấn đề chết dẫm nữa cần lo tới.

      - Xin chào!

      Roslynn nhảy dựng lên và hấp tấp vo lấy những hóa đơn trong tay nàng và nhét chúng vào túi áo, may là, cái túi áo ở dưới mép bàn, nên Jeremy thể thấy nàng làm gì.

      Ít nhất đó chỉ là cậu ta. Nếu là Anthony bắt gặp nàng đứng sau bàn , nàng có gì để bào chữa nữa. Với Jeremy nàng cần, nhưng nàng vẫn lo vì cậu làm nàng giật mình.

      - Cháu dậy sớm thế - Nàng chỉ ra, quanh chiếc bàn để lấy chiếc mũ của mình và cột nó lên.

      - Derek tới đón cháu. Chúng cháu dự bữa tiệc phóng túng ở vùng quê vài ngày tới.

      Cậu ta hớn hở với niềm vui sướng. Chúa ơi, nàng ước gì nàng quen biết Anthony khi còn trẻ và có thể là trông chính xác giống như Jeremy lúc này, hai người họ gần như tương đồng. Nhưng nàng ngờ rằng Anthony bao giờ dễ nhìn thấu thế này, kể cả khi ở cái độ tuổi mười bảy trẻ trung.

      - Bố cháu có biết ?

      - Dĩ nhiên có.

      Câu được thốt lên quá vội vã, và Roslynn cảm thấy bản năng làm mẹ của nàng bị đánh thức đột ngột.

      - Cháu muốn gì, phóng túng à?

      Jeremy nháy mắt với nàng, ngập tràn hăng hái.

      - có tiểu thư nào cả, nếu hiểu ý cháu, nhưng có rất nhiều phụ nữ.

      - Bố cháu biết chuyện đó chưa?

      Cậu cười phá trước ánh nhìn khiển trách của nàng.

      - Bố bố có thể tự mình tới đó.

      Roslynn cảm thấy nỗi ngượng ngùng khác tới. Nếu bố cậu ta thấy ổn, nàng là ai mà có thể khác cơ chứ?

      Thằng bé chắc chắn đủ lớn để....được rồi, James hẳn nghĩ là cậu ta đủ lớn. Nhưng thằng con nào của nàng được dính líu tới phụ nữ vào cái tuổi mười bảy. Nàng có thể trông coi chuyện đó - nếu nàng có đứa con trai.

      Nàng thở dài, nhặt chiếc xắc của mình lên.

      - Được rồi, chơi-

      , nàng chúc cậu ta chơi vui vẻ. Nàng vẫn thể bỏ qua cho những gì cậu ta làm ở cái tuổi của mình, cho dù trông cậu ta giống như người đàn ông trưởng thành hoàn toàn rồi.

      - cho là, gặp lại cháu sau chuyến .

      - ra ngoài ư? - Cậu hỏi với mối quan tâm chợt đến, chiếc mũ của nàng điều đó - Chuyện đó an toàn chứ?

      - Hoàn toàn vậy - nàng mỉm cười - Chú cháu giải quyết mọi chuyện.

      - cần xe chứ? Derek tới đây ngay thôi.

      - đâu, chiếc xe đợi rồi và trong những người hầu cùng, cho dù vậy chỉ tới ngân hàng thôi. Giữ sức khỏe, Jeremy - nàng lúc tạm biệt, thấy vẻ thất vọng của cậu.

      Chuyến tới ngân hàng ngắn, nhưng với tình trạng của Roslynn, nàng vẫn thấy nó quá nhanh. Nàng thậm chí còn nghĩ tới thời điểm khi nàng rời khỏi nhà cách nôn nóng. Nàng cho người đánh xe chậm chậm quanh tòa nhà vài lần còn hơn ngồi chỗ chờ đợi, cho tới khi ngân hàng mở cửa. Công chuyện của nàng chỉ mất tới giờ, lâu hơn nàng mong đợi bởi vì việc mở tài khoản cho Anthony.

      Chỗ tiền tổng cộng trăm ngàn bảng, cộng với hai mươi ngàn mỗi tháng theo như hợp đồng của nàng, nhất định có tác dụng nếu thực ngập trong nợ nần như nàng nghĩ. Chuyện liệu có đánh giá cao đống của hồi môn này của nàng hay là vấn đề khác.

      Hầu hết đàn ông đều làm thế. Nàng chỉ chắc Anthony là trong số bọn họ.

      Ra khỏi ngân hàng, Roslynn rối bời tâm trí, khi mà nhìn thấy người đánh xe cùng với người hầu cùng nàng vướng vào vụ ẩu đả phố, điều thường được thấy ở dưới những bến tàu, chứ phải ở đây....

      Nàng nghĩ hết. cánh tay vòng quanh eo nàng từ đằng sau, chặn lại hơi thở của nàng, và thứ gì đó cứng và sắc chọc vào bên hông nàng.

      - giở trò gì , quý , nếu tôi cho quý thấy con dao này sắc thế nào.

      Nàng lời. Ban đầu nàng quá ngạc nhiên, rồi sau lại quá sợ hãi khi nàng nhận ra con dao của . Trong ánh sáng ban ngày, ngay trước ngân hàng- điều này thể tin được. Và chiếc xe ngựa của nàng chỉ ngay kia, cách quá 5 feet. Nàng bị kéo lễ về đằng sau khi trận chiến phía trước nó vẫn tiếp diễn, thu hút chú ý của mọi người.

      Có phải chuyện đó được dựng sẵn để đánh lạc hướng? Chết tiệt, nếu chuyện này là do Geordie- nhưng ta thể.

      bị cảnh cáo, cách bạo lực. dám-làm sao dám?

      Nàng bị tống vào chiếc xe ngựa cũ, với màn tối che cửa sổ, và gã đó đóng cánh cửa sau lưng họ khi vào sau nàng. Nàng bắt đầu ngồi dậy sàn, nhưng bàn tay thô bạo nhấn nàng xuống.

      - Đừng làm tôi rắc rối thêm, quý , và mọi chuyện dễ dàng hơn cho thôi - khi nhét miếng giẻ vào miệng nàng, rồi nhanh chóng trói quặt hai tay nàng lại sau lưng.

      nhìn xuống thành quả của mình, chú ý tới chân nàng, rồi quyết định mạo hiểm, quấn cuộn dây quanh mắt cá của nàng. Tiếng cười lục khục của ghê tởm khi kéo con dao găm ra khỏi chiếc giầy của nàng.

      - có cơ hội nào khác để dùng cái này người thằng em tôi đâu.

      Roslynn rên thầm khi nghe thấy điều đó. Vậy ta là trong những kẻ cố bắt cóc nàng lần trước, người của Geordie. họ của nàng hẳn là mất trí rồi khi vẫn cố gắng bắt nàng lần nữa.
      ta biết nàng cưới chồng. nghĩ cái quỷ gì khi làm thế này? Nàng cứng người lại, câu trả lời đến. Điều duy nhất có thể muốn từ nàng là trả thù vì nàng vượt qua được cái kế hoạch được dàn xếp cẩn thận của .

      Gã đó rời chiếc xe ngựa, vứt nàng nằm sàn. lúc sau chiếc xe cũ bắt đầu chuyển động. Roslynn quay người cố gắng ngồi dậy.

      Miếng giẻ trong miệng nàng buộc chắc lắm, và nàng cử động điên cuồng cái lưỡi để đẩy nó ra. Nàng gần thành công khi chiếc xe chậm lại và nàng nghe người đánh xe la lên:

      - Đủ rồi, Tom!

      giây sau cánh cửa mở ra và tên khác nhảy vào bên trong chiếc xe. Nàng nhận ra tên này khi tên cướp đường nàng đâm với con dao găm của nàng. Môi chảy máu, và thở ra hơi. Vậy là toàn bộ trò này được dàn xếp.

      Gã này là trong những võ sĩ quyền chuyên nghiệp, kẻ có thể trận đấu với người lạ khiến cho ai có thể chú ý khi gã khác dẫn nàng ra. Và nàng phải dù muốn hay muốn, với con dao dí vào sườn nàng, khiến nàng dám có hành động nào phản kháng.

      Gã đàn ông, Tom, cười với nàng khi nâng nàng lên và đặt nàng ghế ngồi bên cạnh . nhét lại miếng giẻ vào miệng nàng, lắc đầu với nàng theo cách rất thích thú. Ít nhất biểu lộ căm thù vì vết thương nàng gây cho lần trước, hay dường như như vậy.

      nghiên cứu nàng và tiếp tục cười. Cuối cùng cười phá lên.

      - Chúa ơi, mỹ nhân thực khi nhìn cận cảnh đấy. Quá đẹp cho thằng khốn trả tiền cho bọn tôi, tôi phải thế.

      Nàng cố gắng xuyên qua miếng giẻ, nhưng vô dụng.

      - Giờ thôi nào. nghĩ là bọn tôi bao giờ tóm được , nhưng ở đây rồi. Hãy ngoan ngoãn, và chúng tôi có lý do gì để thô bạo với .

      Lời cảnh báo thứ hai của nàng có ích gì. Vậy chuyện gì xảy ra nếu nàng làm được? Câu hỏi ngu ngốc, khi nàng bị trói chặt tay và chân và thể tạo nên tiếng động nào to hơn tiếng chút chít.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 38
      Chúng mang nàng vào tòa nhà khi nàng nằm vắt ngang vai gã Tom. Tuy nhiên, họ phải đợi lúc đầu cho tới khi Wil, gã còn lại, thấp người hơn được gọi tới, tất cả. Những hi vọng của Roslynn ngay lập tức có lại.

      Chúng mang nàng tới đâu đó nơi người nào đó có thể dừng lại và chất vấn chúng vì đối xử với nàng theo cái cách quá đáng như vậy.

      tiếng la lớn, nếu nàng nhắm đúng cơ hội, là tất cả những gì nàng có thể cần tới để được giải thoát. Từ cái tư thế lộn ngược của nàng, nàng thấy được chút của tòa nhà trước khi bọn họ vào và nàng bị đưa lên những bậc thang. Nhưng dọc theo con đường có vài ngôi nhà với mặt tiền làm bằng đá nâu, trông như thể chúng thuộc về khu vực dân cư thông thường, và tòa nhà khá tốt. nhà trọ?

      Có vẻ vậy, khi ai ra ngoài vào thời điểm này của buổi sáng. Vậy đây là nơi Geordie chuyển tới, khu tốt hơn trong thành phố?

      Chẳng có gì lạ khi Anthony gặp nhiều khó khăn tới vậy trong việc tìm khi tất xae những gì biết được là căn nhà tồi tàn ở khu cảng nơi nàng bị bắt tới lần trước. Nhưng nó cũng có chút tác dụng, việc tìm được Geordie. Và nàng bước thẳng vào cái bẫy, bản thân nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng an toàn.

      Chết tiệt , nhưng nàng xem thường Geordie vì cái tính ngoan cố Scot trong việc từ chối từ bỏ.

      quãng dừng ngắn khi cánh cửa được gõ. Rồi thêm vài bước chân nữa và Roslynn rơi phịch xuống cái ghế. Nàng lầm bầm khi nàng ngồi lại đôi tay bị trói, lúc này nhức nhối kinh khủng sau chuyến dài và chậm chạp đến đây. Nhưng nàng tốn chút ít thời gian vì nỗi khó chịu trước khi nhìn cách phẫn nộ khắp căn phòng để tìm Geordie.

      Khi nàng thấy đứng cạnh chiếc giường, chiếc áo sơ mi vẫn còn gập trong tay, va li của mở giường trong lúc đóng gói hành lý, nàng đơn giản chỉ nhìn chằm chằm, tự hỏi là ai.

      Nhưng cái mái tóc bù xù màu cà rốt ấy....

      Roslynn nhăn nhó, thể kìm bản thân. Nếu nhờ mái tóc, nàng thể nào nhận ra . trông kinh khủng. trông như thể thuộc về cái giường, chứ phải đóng gói đồ đạc rời . Chúa ơi, những gì Anthony làm với !

      Toàn bộ gường mặt đổi màu và sưng phồng lên gấp đôi, dường như là vậy, bên mắt đen bầm và hoàn toàn nhắm lại mở ra được, bên còn lại có màu xanh tím và chỉ có thể mở hé. Cái mũi của phình ra và vẹo . Môi đóng kết lại những mảng máu. Có những cái vảy xấu xí khác ở hai má mắt nơi da rách toạc tới xương.

      nhìn nàng, ít nhất là lúc này. nhìn vào hai kẻ vô lại chịu trách nhiệm cho xuất của nàng, những kẻ nhìn như thể chúng chưa bao giờ thấy trước đây. Có phải chúng hề biết bị ăn đòn?

      Quỷ tha ma bắt, có phải nhầm lần ? Đúng là vậy. Geordie quăng chiếc áo của trong cơn giận dữ, rồi rên rỉ, ôm lấy mạng sườn cửa , cử động bất chợt làm cho như bị xé ra với cơn đau. Wilbert và Thomas Stow vẫn đứng đó, biết phải nghĩ gì. Georide với chúng những gì được nghĩ tới, với giọng ngẹn lại vì tức giận, những lời nhịu lại vì đôi môi sưng phồng.

      - Đồ ngu! Cái thằng tao gửi tìm chúng mày đưa cho chúng mày tin nhắn của tao hả?

      - Cái này? - Tom lấy ra mẩu giấy từ túi gã - Chúng tôi biết đọc, ông chủ - với cái nhún vai, để mẩu tin nhắn rơi sàn nhà.

      Geordie để thoát ra thanh khó chịu trong họng .

      - Đúng là cái tao nhận được khi thuê những thằng ngu người ! - chĩa ngón tay cứng ngắc vào Roslynn - Tao muốn có ta lúc này nữa. ta lấy gã người chết dẫm đó!

      Wilbert và Thomas hình như nghĩ chuyện đó thú vị. Bọn chúng bắt đầu cười phá lên, và Roslynn nhìn thấy những phần có màu thâm tím mặt Geordie chuyển thành màu đỏ. Những gì nàng trải qua khi bị bắt tới đây còn đáng giận nữa, nàng có thể cảm thấy tình huống này cũng thú vị. Geordie .

      - Cút ra ngoài, tất cả chúng mày!

      Cặp đôi ngừng cười.

      - Khi ông trả công chúng tôi, ông chủ.

      Wilbert có thể gọi Geordie bằng danh hiệu, nhưng giọng chẳng có gì là tôn trọng hết. Thực tế , cái gã thấp có hàm râu rậm ấy trông cực kỳ đe dọa khi gã nhìn chằm chằm Geordie. Gã bự con bên cạnh cũng vậy. Và Geordie im bặt, cơn giận của được thay bằng thứ gì khác.

      Mắt Roslynn mở to. hoảng sợ! Có phải có tiền trả cho chúng?

      Thực Geordie chỉ có đủ tiền để về lại Scotland. tính dùng tiền của Roslynn để trả cho những tên tay sai. Tất cả số tiền đó, vào túi gã người . Vậy công bằng. Và giờ hai gã này có thể giết . Và với tình trạng của mình, thậm chí chẳng thể tự vệ được. Xoay sở với miếng giẻ trong lúc ai nhìn, Roslynn cuối cùng cũng đẩy được nó ra.

      - Cởi trói cho tôi, và tôi đưa cho mấy ông tiền - đổi lại cho con dao của tôi.

      - Đừng có động vào ta! - Geordie ra lệnh.

      Roslynn quay lại phía đầy tức giận.

      - Im . Geordie! còn chưa thấy những gì chồng tôi làm với khi ấy tìm ra chuyện này hả? Trông lúc này còn duyên dáng chán so với những gì còn lại khi ấy đặt tay lên lần nữa đấy.

      Wilbert và Thomas bỏ lỡ ý nghĩa của từ "lần nữa", nhưng dù gì chúng cũng nghe lời Geordie. Chúng đáng lẽ giết chết vài người trong đời chúng, nhưng chúng bao giờ làm hại người đàn bà trước đây. Ban đầu chúng thích công việc này, và nhận nó nếu gã Scot đưa ra khoản thù lao lớn cho chúng.

      Wilbert bước tới trước và cắt dây trói Roslynn bằng con dao găm của chính nàng. Bật bật lưỡi dao trong tay, gã đưa nó cho nàng, nhưng rồi nhanh chóng lùi lại tránh xa. Roslynn bất ngờ bởi mọi chuyện dễ dàng như vậy, vì nàng chắc chút nào việc hai tên lưu manh này nghe lời nàng.

      Nhưng chúng làm thế, và nàng chắc chắn cảm thấy tốt hơn. Và nàng ràng cũng đoán đúng, nếu Geordie trả tiền cho chúng trước khi nàng được thả. Thay vào đó, chỉ ngồi giường, ôm lấy sườn mình, cảnh giác quan sát cả ba người.

      - Bao nhiêu nào? - Nàng hỏi khi đứng dậy.

      - Ba mươi bảng, thưa .

      Nàng ném cái nhìn khinh khỉnh về phía họ mình.

      - keo kiệt quá đó, Geordie. Có vẻ như đáng lẽ có thể trả nhiều hơn cho hai người đáng tin cậy thế này chứ.

      - Ta có thể, nếu bọn chúng tóm được sớm hơn trước khi thằng con hoang đó cưới ! - cãi lại.

      Nàng chắt lưỡi, cảm thấy khá là tốt về chuyện có thế thượng phong cách tuyệt vời trong chuyện đối đầu với kẻ nàng từng sợ hãi. Tóm lấy cái xắc vẫn còn buộc vào cổ tay nàng, nàng lấy ra nắm tiền.

      - Tôi tin là, chừng này đủ, các ông.

      Nàng đưa những tờ giấy cho Wilbert. Mắt cả hai em sáng lên trước lượng tiền gần 50 bảng. Wilbert liếc về cái xắc tay của nàng. Roslynn chặn đứng cái nhìn của gã, cương quyết.

      - Đừng có nghĩ tới chuyện đó - nàng cảnh báo - Và nếu ông muốn ngừng nhìn giống kiểu như ta- nàng hất đầu về phía Geordie - ông bao giờ còn để tôi nhìn thấy ông lần nữa.

      Cả hai gã đều cười trước người phụ nữ đe dọa bọn chúng. Nhưng chúng được trả công đầy đủ.

      Nếu gã Scot được dần cho thành bột như thế, chúng tự mình cho vài cú đấm vì tất cả những lời sỉ nhục của . Còn lúc này, chúng hài lòng, và với những cái gật đầu tươi cười, chúng rời .

      Tuy nhiên, chúng ngừng cười, khi ra tới đỉnh cầu thang. lên về phía chúng là quý ông mà chúng canh chừng căn nhà mười ngày nay, nghi ngờ gì cũng chính là chồng của quý đó giờ. Trông ta uy hiếp, thậm chí còn chẳng thèm nhìn chúng lấy cái khi chậm chậm lên cầu thang, và chẳng đứa nào trong hai gã em có thể quên được cái trạng của gã Scot mà người đàn ông này là người chịu trách nhiệm gây nên.

      Wilbert nắm lấy con dao của , chỉ để cảm thấy an toàn hơn, cho dù gã giấu nó sau lòng bàn tay gần với hông. Chuyện này có thể kết thúc nếu gã quý tộc dễ bị đánh lừa như cái cách thong thả của ta. Thực tế thấy con dao và dừng lại. Cả hai gã đều nghe thở dài trước khi lên tiếng.

      - Quỷ . Cứ , rồi, cho qua chuyện này .

      Wilbert liếc nhìn Thomas trước khi bọn chúng đều cùng lúc nhảy vào. Tuy nhiên cuộc tấn công của chúng hóa ra như chúng mong đợi. Gã quý tộc bước khỏi đường vào giây cuối, áp lưng vào tường, và với chân đưa ra, Thomas lăn lông lốc xuống phần còn lại của cầu thang.

      Và trước khi Wilbert biết chuyện gì diễn ra, gã bị tước mất con dao của mình. Thấy nó trong tay gã quý tộc, đâm bổ xuống cầu thang, đỡ lấy gã Thomas rên rỉ nằm sàn, và cả hai kéo nhau ra khỏi tòa nhà.

      căn phòng gác, Roslynn lại cách giận dữ trước Geordie đầy cay đắng.

      - có cái tên nào đủ bẩn thỉu, ghê tởm, gớm ghiếc đủ để gọi cả, Geor-die Cameron. Việc mang cái tên ấy, làm cho tôi hổ thẹn. bao giờ mang lại được điều gì tốt đẹp cả, giờ ?

      - Còn ?

      - Im , ông ! Chỉ vì mà giờ đây tôi kết hôn. Vì mà tôi phải kết hôn, khi mà đó phải là những gì tôi muốn, ít nhất là phải theo cái cách này!

      - để mất tất cả rồi, phải ? Đồ ngu ngốc! - gào lên - Và tôi vui sướng, có nghe ? Nếu tôi thể có gia sản nhà Cameron, ít nhất tôi cũng biết là ta chơi khăm được để có được nó.

      Roslynn dừng bước, nhìn chằm chằm .

      - bậy bạ cái gì đó?

      - với tôi đốt bản hợp đồng hôn nhân của - Geordie đáp lời với tiếng cười phá lên - Thằng con hoang xảo trá đó có tất cả rồi, thậm chí còn thể có lại tiền khi chết, vì để lại tất cả cho họ hàng thân thiết của . tự cùm mình với thằng chồng tốt làm sao, em họ.

      Nàng gần như phá ra cười, nhưng nếu Anthony gặp khó khăn mới dối Geordie như vậy, nàng cải chính nó. Thực nó rất là thông minh, trong việc làm cho Geordie nghĩ rằng cơ hội của mất mãi mãi.

      - Tôi vẫn thà có ấy hơn là , họ.

      cố gắng đứng dậy trước lời sỉ nhục ấy. rên rỉ to hơn, ngã lại giường. Roslynn còn chọc tức hơn, hề có chút cảm thông tối thiểu nào.

      - nên rời khi vẫn còn cơ hội, Geordie. còn được gì nhiều nhặn lắm đâu nếu chồng tôi phát ra vẫn còn ở đây. ấy phải kiểu người có thể đùa cợt, như cũng biết rồi. Nhưng xứng đáng với chuyện đó vì cố giết ấy.

      - Tôi chỉ cố làm cho sợ mà vì . Tôi biết cưới cái thằng đó. Nhưng chỉ đánh tôi có vài cái vì dám bắn . Còn lại đều là vì cả. Và tôi cho biết, tôi còn thể nhấc mình khỏi sàn nhà nơi vứt tôi lại cho tới sáng nay.

      Câu được thốt ra nghe cực kỳ giống với tiếng than van.

      - Nhưng có thể tự mình thấy rằng tôi , nên có cần phải lại mọi chuyện với cái gã Spartan chết dẫm ấy.

      Spartan? Đúng, nàng nhiều lần cho rằng Anthony có thể được ví với loại người nổi tiếng với kỷ luật chặt chẽ và kỹ năng chiến đấu thành thạo ấy, nhưng chỉ theo khía cạnh nhất thôi. tự chủ của có thể gần như làm cho người ta phát cáu khi chọn dùng nó, nhưng khi làm thế, cũng nóng tính như bất kỳ người Scot nào.

      Và nhìn những gì làm với Geordie mà xem, mà thậm chí còn chẳng bị vết trầy xước nào.Geordie tội nghiệp trông giống như bị giày xéo bởi con ngựa, gần như chẳng phải bị đánh bởi nắm đấm người đàn ông nữa.

      - Tôi với Anthony, nếu - Nàng thừa nhận - là cả trái tim mà.

      Có vẻ thể nào nhầm lẫn được lời chế nhạo cay đắng đó, và oán hận của nàng sống lại lần nữa.

      - Nếu trông chờ tôi thấy hối tiếc vì , Geordie, tôi phải làm thất vọng thôi. Tôi thể làm chuyện đó, sau tất cả những gì làm. cố gắng làm tổn thương tới tôi.

      - Tôi !

      Những lời giống như thòng lọng quấn quanh cổ nàng, làm nàng nghẹn thở. Có thể vậy ? chuyện đó nhiều lần trong hàng năm, nhưng nàng chưa bao giờ tin . Tại sao lần này nó có vẻ thành ? Hay tự đánh lừa mình khi nghĩ như thế?

      cách yên lặng, thực là sợ hãi câu trả lời, nàng hỏi:

      - Nếu đúng là vậy, Geordie, vậy hãy cho tôi biết về mẹ tôi. Có phải chọc lỗ thuyền của bà?

      Đầu đặt lên giường, và thân người của nằm lên chậm hơn.

      - Tại sao hỏi tôi khi nó còn có ý nghĩa, Ros, nó xảy ra khi nào? Tại sao ông già cổ lỗ đó bao giờ hỏi? , tôi bao giờ giở trò với cái thuyền của bà ta. Tôi xuống hồ để tìm vài con sâu cho bể cá của tôi. Đó là lúc tôi từng tới gần nhất mấy cái thuyền đó.

      - Thế còn gương mặt khi người ta với sao? Chúng tôi đều thấy rất kinh hoàng.

      - Đúng, bởi tôi mong bà ta chết , vì bợp tai tôi sáng hôm đó. Tôi muốn thế, nhưng tôi nghĩ rằng mong ước của mình được đáp ứng. Tôi nghĩ tôi đáng trách.

      Roslynn thấy dạ dày mình muốn bệnh. Trong ngần ấy năm, họ trách móc ta vì chuyện ta hề làm. Và ta biết họ nghĩ gì nhưng bao giờ tự đứng lên bào chữa cho mình, chỉ giữ lại oán giận cho riêng bản thân mình. Nó khiến cho ta trở thành con người tốt đẹp hơn trong mắt nàng, nhưng nó làm ta trở nên vô tội với bất cứ tội lỗi thực nào.

      - Tôi xin lỗi, Geordie, tôi thực xin lỗi.

      - Nhưng vẫn đời nào lấy tôi, phải , dù biết thực?

      - , và đáng lẽ nên ép tôi.

      - người đàn ông làm bất cứ chuyện gì khi ta tuyệt vọng.

      Vì tình hay tiền bạc? Nàng hỏi. Nhưng nàng tự hỏi liệu ông nàng có làm khác nếu ông biết thực . Bằng cách nào đó, nàng nghĩ vậy. Ông luôn luôn khinh miệt yếu đuối của Geordie, đặc điểm thể tha thứ với người đàn ông có tính cách mạnh mẽ như Duncan.

      Nàng hà khắc đến thế. Và nàng phải xoa dịu lại lương tâm mình vì trách móc Geordie vì cái chết của mẹ nàng, điều mà giờ đây nàng nhận ra hơn gì là tai nạn tàn khốc.

      Nàng cho ta số tiền trong xắc mà nàng định dùng để trả những hóa đơnc ủa nàng. Mười ngàn bảng chẳng là gì nhiều nhặn so với những gì nàng có, nhưng có thể đó là cơ hội khởi đầu cho Geordie. Và có thể ta làm được điều gì đó với món tiền đó để tạo nên con đường của chính mình, thay vì luôn luôn tìm theo con đường dễ dàng cho ta điều gì cả và làm ta yếu ớt hơn.

      Roslynn quay để lấy chỗ tiền ra mà để ta thấy. Nàng để nó nơi ta thể tìm ra cho tới khi nàng .

      - Tôi giúp đóng đồ, Geordie.

      - Đừng có cho tôi bất kỳ ân huệ nào.

      Nàng lờ cay đắng và về phía chiếc tủ có ngăn kéo, nơi vài món quần áo vẫn còn nằm trong ngăn kéo để mở. Nàng thu chúng lại và nhét chỗ tiền vào giữa chúng trước khi chồng chúng lên trong chiếc va li của ta.

      Đến gần thế chắc chắn là sai lầm. Đôi tay ta trườn ra, quấn quanh eo nàng.

      - Ros-

      Cánh cửa mở ra và nàng được thả ra, bao giờ biết Geordie định gì. Nàng muốn nghĩ đó là lời xin lỗi cho những gì ta bắt nàng trải qua. Chuyện đó còn quan trọng lúc này, với diện của Anthony lấp đầy căn phòng.

      - Im lặng như thế, tôi sợ là hai người có thể giết nhau rồi.

      Nàng hỏi tại sao ở đây.

      - Nghe lén tại cửa dường như là thói quen của ngài, thưa ngài.

      chối cãi.

      - thói quen hữu dụng, và hầu hết mọi lần đều hấp dẫn.

      " Hầu hết mọi lần" đó muốn đến việc nghe lén nàng và Frances, nàng biết thế, và thích những gì nghe được khi đó. Nhưng lần này có gì nhiều trong những cái nghe được làm nổi giận. Trông có thể lạnh lùng, nhưng lúc này nàng biết khác biệt. tức giận, nhưng phải tức giận kiểu đó. Thực tế , có thể nó là những gì còn sót lại của cơn giận đêm qua.

      - Như có thể thấy, ấy rời - Nàng , bước về phía chồng nàng.

      - Và em tới để lời tạm biệt? - Anthony đáp lời cộc lốc - Em , em là sâu sắc.

      Nàng bị mắc câu.

      - Nếu tới để đưa em về, xin cám ơn. Em tự thấy mình có xe.

      Nàng hi vọng chuyện đó có tác dụng, rằng chuyển hướng chú ý của khỏi Geordie lúc này và bắt đầu cảnh tượng mà nàng bắt buộc phải chứng kiến. Nàng đặc biệt muốn thấy Anthony trong cái tâm trạng có thể dẫn tới những gì gây ra cho Geordie lần nữa. Cái nhìn chằm chằm của làm nàng dám thở. Và rồi hướng cái nhìn căng thẳng đó vào Geordie.

      Roslynn biết họ của nàng phải run lên với sợ hãi kinh khủng.

      - Tôi trong vòng giờ nữa - Geordie tự nguyện .

      Cái nhìn chằm chằm phá hủy thần kinh của Anthony chỉ kéo dài thêm chút nữa. Rồi gật đầu cộc lốc và dẫn Roslynn ra cửa. Bàn tay đặt khuỷu tay nàng thể nới lỏng được, nên nàng bỏ cuộc sau lần cố gắng. Bên ngoài có chiếc xe ngựa nào, chỉ con ngựa của được giữ bởi thằng nhóc đường phố. Roslynn quyết định tấn công trước khi có thể.

      - quay lại đây làm gì?

      - Đến đưa em về nhà, dĩ nhiên là vậy.

      - muốn , để chắc ta chứ gì, vì thể nào biết là em ở đây.

      - Điều đó cũng thế.

      Nàng nghiến răng.

      - biết phải ?

      - cho tới khi nghe em quát vào mặt gã đàn ông tội nghiệp đó với những từ như kinh tởm, gớm ghiếc, và hèn hạ em chưa bao giờ dùng để gọi .

      -Vậy là ở bên ngoài cánh cửa từ đoạn đầu. Nàng có điều gì nên nghe nhỉ? , nàng nghĩ vậy - phải lần này. Nhưng nàng vẫn còn tức giận.

      - đáng lẽ phải được phục vụ tốt hơn để truy lùng ra người của ta, những kẻ theo dõi ngôi nhà - từ công viên, nghi ngờ gì. Chúng theo em tới ngân hàng và-

      - Đúng, Jeremy tới điểm đến của em. Thử tưởng tượng nỗi kinh ngạc của khi thay vào đó lại tìm thấy em ở đây - như thể tin nàng.

      - Chết tiệt, Anthony! Em biết nơi ta ở, vậy làm sao em tìm thấy ta thậm chí khi em muốn thế, điều mà em thực ra hề muốn? Những tên ngu đần ta thuê được thông báo rằng ta từ bỏ.

      - Có vẻ đáng tin đấy - là tất cả những gì khi quăng cho thằng bé đồng xu và trèo lên con ngựa của mình.

      Nàng liếc nhìn bàn tay đưa ra để nâng nàng lên. Ngồi cạnh suốt quãng đường về nhà bây giờ thú vị cho lắm. Nàng muốn tìm chiếc xe ngựa thuê hơn nhưng thấy đường có chiếc nào.

      Nàng nắm lấy tay và thấy mình được đặt ngồi giữa hai chân , chân nàng xếp cạnh hông . Màu sắc má nàng nhanh chóng ửng lên khi nàng bắt buộc phải vòng tay quanh . Đó là chuyến ngựa đầy lúng túng, làm cho tâm trí nàng tiến thoái lưỡng nan cách sinh động.

      Đầu hàng hơi ấm từ , mũi nàng tràn đầy hương thơm của , nàng chỉ có thể nghĩ về việc làm sao để thoát ra khỏi giao kèo nàng mắc vào với và trở lại giường cần tới điều kiện nào.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 39
      Chuyến về Piccadilly dường như kéo dài mãi, thế mà nó vẫn đủ dài. kiểu trạng thái chuyến choáng say bao trùm Roslynn. có lời nào làm nàng bối rối, chỉ có những bước vững vàng của con ngựa, nhịp tim đều đặn của Anthony bên tai nàng, dễ dàng để quên thực tại và trôi nổi trong trạng thái bao bọc của mãn nguyện.

      Vậy nên nó khá là khó chịu khi nàng bị đặt xuống đứng lại đôi chân và nhớ lại những vấn đề tệ hại của mình. bất ngờ của hành động đó khiến Roslynn mất thăng bằng lúc. Thực tế , nàng nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì nhàu nhĩ nằm dưới chân nàng đúng mười lăm giây trước khi nàng nhận ra nó là gì và với lấy nó.

      Nhưng bàn tay của Anthony tới trước. Roslynn rên thầm, quên béng mất những cái hóa đơn ngu ngốc đó. Có vết cắt xẻ dọc túi chiếc váy của nàng đủ tệ rồi. Mà tệ nhất là Anthony lại tóm được nó nữa. Có vẻ chuyện hi vọng chỉ đưa lại nó cho nàng là quá nhiều. đưa lại. mở nó ra!

      - Anthony!

      ném cho nàng cái nhìn với bên mày đen có cánh nhướn lên.
      - Nó đề tên - là tất cả những gì .

      Nàng bắt đầu bước vào nhà, như thể chuyện đó kết thúc mọi vấn đề. tay đặt tay nàng níu nàng lại trong khi vẫn đọc lướt qua mảnh giấy trong tay kia. Khi , giọng đơn thuần chỉ là tò mò.

      - có thể hỏi em là em làm gì với cái này chứ?

      Nàng thấy có lối thoát nào và quay lại đối diện với .

      - Nó là vì số đồ nội thất em mua.

      - có thể thấy nó là vì cái gì, em . hỏi là em làm gì với nó.

      - Em định thanh toán nó. Đó là lý do tại sao....

      Câu của nàng dừng lại khi nàng thấy mắt lướt xuống túi nàng. Nàng nhìn theo mắt và thấy chiếc phong bì khác thò ra. Cái chuyến chết dẫm ấy làm cho chúng lỏng ra. Và trước khi nàng kịp lời nào nữa, bàn tay Anthony nằm trong túi nàng và lôi ra phần còn lại của đống hóa đơn.

      - Em cũng định thanh toán cả những cái này nữa hả?

      Nàng gật đầu, nhưng nhìn nàng, nên nàng nghẹn lời khi :

      - Vâng.

      - Vậy phải chúng nên được tính hóa đơn cho em thay vì cho luôn sao?

      Nàng hiểu tại sao lại bình tĩnh với chuyện này tới vậy.

      - Em- em định vậy, nhưng em quên mất.

      - , em quên - đáp lại, làm trái tim nàng chùng xuống, chỉ để làm nàng bối rối khi nàng, với thích thú thể nào nhầm lẫn - Em giỏi mặc cả lắm, em à. có thể thấy những món này chỉ đáng giá nửa so với những gì em trả cho chúng.

      nhét đống hóa đơn vào túi áo của , làm cho nàng nổi giận, bởi đó là những gì nàng đáng lẽ trông đợi làm.

      - Đó là những khoản mua sắm của em - nàng nhắc nhở - chúng trang trí cho ngôi nhà của em.

      - Em mua chúng - nàng vẫn khăng khăng - Em trả cho những thứ đó.

      - , em làm thế. Ban đầu em có ý định trả chúng đâu, chúng ta cứ để thế , được chứ? - mỉm cười với nàng.

      Mỉm cười!

      - Đừng có ngoan cố với việc này, Anthony. có đủ các chủ nợ rồi. Em muốn trả cho những gì em -

      - Yên lặng nào,em - ngắt lời, tay đặt vai nàng - cho rằng nên để em tiếp tục nghĩ là sống chật vật, nhưng em có thú vui là cố gắng khiến mắc vào nợ nần, muốn phá hỏng thú vui đó.

      cười lục khục khi nàng nhìn xuống dưới vẻ tội lội, và nâng cằm nàng lên.

      - thực là, em có thể trang trí lại hàng trăm ngôi nhà, và chẳng nhướn mày đâu.

      - Nhưng thể nào giàu có được!

      cười phá lên sung sướng.

      - Điều đó phải trả giá bằng việc có ông trai là thiên tài những nơi có tiền bạc dính vào.Edward có bàn tay làm ra vàng, em có thế vậy. Và ấy giải quyết những khoản tài chính của gia đình với lời cầu chúc của bọn . Nếu ngôi nhà ở thành phố vẫn làm em hài lòng sau tất cả những khó khăn em phải trải qua để tân trang lại nó, còn có vài bất động sản ở những vùng tiếp giáp thành phố, cũng như ở Kent, Northampton, Norfolk, York, Lincoln, Wiltshire, Devon-

      - Đủ rồi!

      - Em có thất vọng khi cưới em phải vì tiền của em , em ?

      - vẫn nhận được ít trong số chúng, như theo hợp đồng hôn nhân. Em đưa tiền vào tài khoản cho sáng nay.

      Đó, ít nhất là lối thoát. thích thú của cũng thế.

      - Em quay trở lại ngân hàng và đưa tiền đó vào quỹ uỷ thác cho con cái chúng ta. Và miễn là chúng ta vẫn còn là vợ chồng, Roslynn, chu cấp cho em. Quần áo của em, trang sức của em, bất kỳ thứ gì trang điểm cơ thể em, đều thanh toán hết.

      - Vậy em làm gì với tiền của em đây? - nàng hỏi đột ngột.

      - Bất cứ điều gì em thích, miễn là nó liên quan tới quần áo, thức ăn, hay chỗ ở, hay những gì thuộc đặc quyền mà mua cho em. Em cũng có thể thảo luận với truớc về việc em định dùng tiền của mình vào việc gì. Bằng cách đó chúng ta có thể tránh được xung đột sau này.

      Ý thức độc lập của nàng bị chọc tức. Trái tim phụ nữ của nàng sung sướng. Và từ "con cái" vẫn ong ong trong đầu nàng. Nó ngụ ý kết thúc cuối cùng cho những khó khăn của họ, cho dù nàng thể thấy cái kết thúc ấy.

      - Nếu cuộc chuyện này vẫn tiếp tục, chúng ta có nên tiếp trong nhà chứ?

      Anthony cười trước giọng chung chung của nàng. ra quan điểm của mình, và niềm vui sướng lúc trước rằng nàng từ bỏ thù oán với lại trở lại. Vì lý do nào, nó cũng là đề nghị hoà bình, và cũng thể đưa ra đề nghị như vậy. Cái mà có trong đầu còn hơn cả cấp thiết sau chuyến quá gần gũi với nàng chỉ là may mắn ràng.

      - Chủ đề này còn được tiếp tục - Anthony , dẫn nàng vào trong nhà - Nhưng có vấn đề khác cần đựơc chú ý ngay lập tức.

      Trái tim Roslynn lỗi nhịp, nhưng nàng chắc nàng hiểu đúng ý . Nên nàng cho phép bản thân hi vọng cho tới khi nắm lấy cánh tay nàng và dẫn nàng lên phòng gác. Thậm chí cả sau đó,khi đóng cánh cửa đằng sau họ, nàng vẫn chưa chắc về những ý định của .

      băng ngang phòng, cởi áo khoác, và ném nó vào cái ghế đáng nguyền ruả họ dùng đêm qua. Nàng cau mày trước cái ghế. Ồ, nàng học bài học của mình nó, như hứa với nàng. oán giận của nàng sủi tăm trong ngực, chiến đấu với khuấy động mạnh mẽ nàng cảm thấy chỉ với việc ở trong căn phòng này lần nữa.

      - Tới đây, Roslynn.

      di chuyển tới cái giường, ngồi nó, chầm chậm cởi từng chiếc cúc cái áo sợi trắng của . Trái tim nàng nảy lên hai lần. cám dỗ còn hơn cả tưởng tượng, nhưng nàng nghĩ nàng có thể chịu được nêú chỉ chiếu lệ với nàng lần nữa.

      - Em cho là, cảm thấy có khao khát chứ?

      - Khao khát?- Cả hai bên mày đều nhuớn lên - Ồ, thấy rồi. Em vẫn tin vào bốc đồng, phải cưng? Đến đây và giúp tháo giầy ra nào?

      Nàng làm thế, chỉ vì vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng, và nàng vẫn thấy thích tiếp cho tới khi nàng chắc chắn. Nàng có thể chấp nhận khó chịu, nhưng thể thiếu đam mê.

      - Em lo lắng - nhận xét khi nàng quay sau khi thả chiếc giày thứ hai của sàn nhà - Em cần phải thế. Em chỉ cần lợi dụng khi cơ hội tự đến.

      thấy lưng nàng cứng lại và ngay lập tức hối hận vì những lời đó. Đêm qua ý kiến của mình. Nàng quên nó. Nhưng thể nào trải qua chuyện đó lần nữa để cứu lấy linh hồn . với về phía truớc kéo nàng vào giữa hai chân , đôi tay trượt mạng sườn ôm lấy ngực nàng, má tỳ cái áo vét len của nàng.

      Đầu nàng ngả ra sau. Nàng uốn cong trong tay . bị kích động, đặt nàng nằm giường, quay nàng sao cho có thể nằm nàng nhưng vẫn giữ chân nàng khoá chặt giữa chân .

      - Khao khát ư, em ? tin và em có khả năng cho trận chiến như thế.

      Miệng phủ lên miệng nàng với niềm đam mê nóng bỏng làm cho mỗi dây thần kinh của nàng như reo lên, cướp lấy hơi thở của nàng.

      Điều đó tuyệt vời. Nó là những gì nàng nhớ, cái ngọn lửa ám ảnh họ bất chấp mọi nguyên cớ. Đêm qua trôi vào quên lãng. Lúc này hôn nàng như thể chết nếu làm thế, còn che dấu điều gì với nàng, và tâm hồn người phụ nữ trong nàng sống lại trong vòng tay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :