1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tender Rebel - Johanna Lindsey (45c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5

      - Được rồi, bạn thân mến, giờ cậu tin mình chưa? - Frances thầm, tiến tới đằng sau Roslynn, người giờ đứng giữa vòng tròn những người ngưỡng mộ, ai trong số họ để nàng mình kể từ khi nàng bước chân vào vũ hội này, vũ hội thứ ba trong nhiều ngày qua.

      Câu hỏi vô hại đủ lớn cho bất cứ ai nghe thấy, nhưng lại ai nghe. Cho dù những ánh mắt của các quý ông có mặt ngừng hướng về phía Roslynn trong chiếc áo dài xanh da trời đậm pha sắc lục của nàng, chú ý của họ trong giây lát hướng tới cuộc tranh luận thân thiện về cuộc đua nào đó được cho là diễn ra vào ngày mai.

      Nàng khởi đầu cuộc tranh luận đó, để cắt đứt cuộc tranh luận trước đó về việc ai là người nhảy với nàng ở vũ điệu tiếp theo. Nàng khá mệt vì khiêu vũ, đặc biệt là với ngài Bradley, người nhất định là có bàn chân to nhất theo như quan niệm người Scot.

      May mắn, và cũng may cho Roslynn, nàng cần phải cầu Frances giải thích câu hỏi của mình. Frances hỏi câu đó quá nhiều những ngày gần đây, khá là xúc động bởi đúng về việc Roslynn được đón mừng và Roslynn sai. nhấn mạnh là mọi chuyện tốt đẹp, bản thân rất vui với thành công của Roslynn, như thể đó là thành công của mình vậy.

      - Mình tin cậu rồi - Roslynn thở dài, hi vọng đây là lần cuối nàng phải câu đó - Chúa chứng giám, mình có mà. Nhưng làm sao mà mình chọn lựa được giữa ngần ấy người?

      Frances kéo nàng lại sau vài bước cùng với lời động viên

      - Cậu cần phải lựa chọn bất cứ ai. Trời đất, cậu mới bắt đầu cuộc tìm kiếm. Vẫn còn những ứng viên khác cậu chưa gặp. Cậu mù quáng nhảy ngay vào ai phải ?

      - Dĩ nhiên là mình làm vậy. Mình dự định kết hôn với người hoàn toàn xa lạ. Thực tế, ấy là người duy nhất với mình, nhưng mình muốn biết mọi thứ có thể về ấy. Mình tin là mình cần biết về người mình săn đuổi càng nhiều càng tốt để tránh những sai lầm sau này.

      - là cậu săn đuổi ai đó à? - Frances đột ngột mở lớn đôi mắt - Đó là cách cậu nhìn tất cả những chuyện này sao?

      Roslynn gật đầu lần nữa

      - Ôi, mình biết nữa, Frances. Dường như quá là nhẫn tâm, dù cho cậu nhìn chuyện này như thế nào, đặc biệt khi ai mình gặp làm mình thấy vui thích cho dù chỉ là chút thôi. Mình sắp mua lấy người chồng. Chẳng có cách nào tốt đẹp hơn để gọi chuyện thế này cả. Và dường như mình đặc biệt giống như chàng sắp cầu hôn nếu đây là tất cả những người mình có thể lựa chọn. Nhưng miễn là ta đáp ứng được những tiêu chuẩn kia-

      - Thôi nào! - Frances quở trách cách nghiêm khắc - Cậu từ bỏ khi mà chỉ mới bắt đầu cuộc tìm kiếm sao. Cái gì khiến cậu thất vọng đến thế?

      Roslynn nhăn mặt

      - Họ đều quá trẻ, Frances. Gilbert Tyrwhitt thể quá hai mươi, và Neville Badwin cũng già hơn chút nào. Ngài Bá tước bằng tuổi mình, và Ngài Bradley chỉ già hơn có vài năm, dù cho ông ta cư xử như thể ông ta vẫn còn học vậy. Những người khác cũng hơn gì. Quỷ , họ làm mình thấy mình lớn tuổi. Nhưng Ông ngoại với mình. Ông muốn mình tìm người lớn tuổi hơn, nhưng những người đó ở đâu kia chứ ? Nếu cậu bảo mình là họ đều lấy vợ cả rồi, mình nghĩ là mình hét lên ngay bây giờ.

      Frances cười.

      - Ros, cậu vội quá đó. Có số các quý ông khá là đàng hoàng ở đây, số góa vợ, và vài người còn chắc chắn độc thân mà mình chắc là mình cân nhắc tới tình trạng đó khi họ gặp gỡ cậu. Nhưng chắc chắn mình chỉ họ ra cho cậu đâu, bởi họ có thể bị hăm dọa bởi những chàng trẻ tuổi hung hăng lượn lờ cạnh cậu và cảm thấy rằng đây là cuộc cạnh tranh khắc nghiệt. Sau tất cả chuyện này cậu thành công tuyệt vời. Nếu cậu muốn người lớn tuổi hơn, cậu phải cho những người theo đuổi tội nghiệp đó chút khích lệ, cho họ thấy cậu thực có chút hứng thú, cậu hiểu mình muốn gì rồi đó.

      - Trời ơi, Frances, cậu phải đỏ mặt như vậy. Mình ngại nếu phải làm thế. Mình thậm chí còn chuẩn bị cho trường hợp của mình và tự mình đưa ra lời cầu hôn với họ. Giờ đừng có nhướn mày với mình. Cậu biết mình muốn tới chuyện gì, và mình làm thế nếu bắt buộc.

      - Cậu cũng biết là cậu quá ngại ngùng để thực chuyện táo bạo như thế mà.

      - Ngại ngùng trong những tình huống thông thường, có thể. Nhưng với những chuyện thế này, mình có được lựa chọn nào. Mình còn thời gian lãng phí vào mấy chuyện tán tỉnh nữa, và chắc chắn là cũng thể ngồi yên chỗ chờ đợi người thích hợp tìm đến. Vậy nên hãy chỉ ra những ứng cử viên nhiều kinh nghiệm hơn của cậu , rồi mình ai là người mình muốn được giới thiệu. Mình có quá đủ mấy chàng trẻ tuổi háo thắng này rồi.

      - Được rồi - Frances trả lời và nhìn quanh căn phòng - Ở đó, gần mấy người nhạc công, người cao cao ấy. Mình nhớ ra tên ông ta ngay, nhưng mình được biết là ông ta góa vợ và có hai - , ba đứa con, mình nghĩ vậy. Ông ta khoảng 41 hay 42 tuổi, khá là dễ thương theo những gì mình được nghe. Có điền trang lớn ở Kent nơi mà những đứa trẻ sống, nhưng ông ta thích cuộc sống thành thị hơn. Ông ta có phù hợp với tiêu chuẩn của cậu chứ ?

      Roslynn cười trước lời mỉa mai vô lý của Frances.

      - Ừm, ông ta tệ chút nào. Mình thích những sợi tóc bạc hai bên thái dương ông ấy. Nếu mình thể , mình chỉ muốn người ưa nhìn, và thực ông ấy như vậy, đúng ? Được rồi, đó là người đầu tiên. Giờ còn ai khác nữa ?

      Frances nhìn nàng cách phẫn nộ, bởi nghĩ chắc chắn rằng họ ở hội chợ lựa chọn hàng hóa, cho dù thực ra Roslynn muốn vậy. Cách Roslynn thực chuyện này xúc phạm, quá lý trí và giống như là buôn bán vậy.

      Nhưng thực ra chuyện đó hoàn toàn giống vậy, chỉ là vì hầu hết những quý trẻ đều có cha hoặc người hộ tống để sử lý mọi chuyện, trong khi họ chỉ việc chỉ đơn thuần quan tâm tới bản thân mình cùng những câu chuyện tưởng tượng tuyệt vời về tình vĩnh cửu, và trong số trường hợp khác là những tình bất hạnh kéo dài.

      Ros có ai để dàn xếp chuyện hôn nhân cho mình, nên nàng tự bản thân phải giải quyết chúng, bao gồm cả chuyện về những thỏa thuận về tài chính. Bởi nghĩ rằng dù tranh luận thêm nữa cũng là vô ích, Frances chỉ vào quý ngài khác, và người nữa.

      giờ sau, Roslynn gặp tất cả bọn họ và thu hẹp danh sách mới những người có khả năng cân nhắc, với những độ tuổi có thể chấp nhận hơn. Nhưng những chàng theo đuổi trẻ tuổi vẫn để nàng mình mà nài nỉ nàng dành cho họ hết điệu này sang điệu khác. Mặc dù nổi tiếng của nàng làm dịu phần nào nỗi lo về tuổi tác, thực là giải quyết được chuyện đó rất tốt, lúc này đây nổi tiếng lại trở thành mối phiền phức với nàng.

      sống tách biệt quá lâu với ông ngoại và những người hầu biết nàng từ khi còn , Roslynn có ít cơ hội tiếp xúc với đàn ông. Những người đàn ông nàng quen đều quá quen thuộc với nàng, tới mức nàng biết rằng mình hề bận tâm đúng mức tới chuyện đó.

      giống như Nettie, người chỉ cần liếc nhìn mọi thứ cũng hiểu được sức ảnh hưởng của Roslynn tới phái nam, Roslynn quá thận trọng khi bước ra ngoài xã hội và chỉ vừa mới chú ý tới những gì diễn ra quanh mình.

      đáng ngạc nhiên là nàng chú ý nhiều tới ngoại hình của mình, cái mà với nàng bao giờ là vượt quá mức bình thường, mà lại quá chú ý tới tuổi của mình, vấn đế dường như thích hợp với mục đích của nàng, chỉ còn lại vị trí như nữ thừa kế mới mong giúp nàng kiếm được người chồng nhanh chóng mà thôi.

      Nàng thừa nhận, tự so sánh độ tuổi của mình với những quý khác trong hội mùa đầu tiên của họ, rằng nàng nhất định phải dàn xếp cùng với hai hay ba chàng trẻ tuổi có triển vọng nào, hay kể cả là tay cờ bạc lêu lổng, nhà quý tộc sa sút và nợ nần chồng chất.

      Kể cả nếu như phải có hợp đồng hôn nhân để nàng có thể nắm được quyền điều khiển tài sản của mình, nàng cũng chấp nhận hào phóng chi trả. Nàng có thể chịu được. Nàng rất giàu. Nhưng nàng phải đánh giá lại tình thế của mình sau vũ hội đầu tiên Frances đưa nàng tới.

      Nàng nhanh chóng phát ra tất cả các quý ông đều mến mình, dù chưa biết về khoản thừa kế của mình. Dĩ nhiên là váy áo và trang sức của nàng tự thể điều đó, nhưng thực , người bá tước giàu có mời họ tại South Audley Street, lại là quý ông Bradley đáng ghét.

      Những người đàn ông trong danh sách mới của nàng cũng phải là những người nghèo khổ, và họ dường như có vẻ rất hãnh diện bởi quan tâm của nàng với mình. Nhưng liệu họ có sẵn sàng kết hôn với nàng ? Được rồi, hãy chờ xem điều đó.

      Ưu tiên của nàng giờ là tìm hiểu nhiều hơn về mỗi người trong bọn họ. Nàng muốn phát ra hoặc bị bất ngờ bởi bất cứ thói hư hỏng nào lộ ra sau khi kết hôn. Cái nàng cần thời điểm này là người bạn tâm tình và đưa cho nàng những lời khuyên, ai đó biết những quý ông này nhiều năm và có thể giúp nàng cắt ngắn danh sách.

      Frances chỉ đơn giản là quá bảo vệ nàng và quá dật để giúp đỡ gì đó nếu phân tích cách chi tiết.Cá nhân ấy biết về người đàn ông nào khác ngoài người chồng chết của ấy, ấy cân nhắc về ai khác nữa. Những người Frances giới thiệu với nàng tối nay chỉ là những chỗ quen biết hiếm hoi mà Frances có thông tin rất mơ hồ.

      người thích chuyện tầm phào có thể giúp đỡ, nhưng lại đáng tin, và những kẻ đưa chuyện cũ thường quên mất những tin tức mới, cho nên cũng thể giúp gì cho mục đích của nàng.

      Giá mà Roslynn có những người bạn khác ở London, nhưng Frances là bạn duy nhất của nàng. Việc Roslynn thuê ai đó để biết thông tin mình muốn về những ứng cử biên là việc chưa người phụ nữ nào dám làm. Và nếu họ có dám làm họ cũng biết làm sao để tìm được người mình muốn thuê.

      Nhưng sau đó mọi chuyện trở nên đơn giản, và Roslynn biết ngay từ lúc đầu là công chuyện tìm chồng này khó khăn. Nàng biết là rất khó, đơn giản chỉ vì nàng biết nàng có thời gian cần thiết để có quyết định cẩn thận.

      Ít ra tối nay nàng cũng đạt được số tiến triển, dù chậm chạp nhưng có ích. Ngài Artemus Shadwell, người góa vợ, khích lệ nàng trở lại với những chàng theo đuổi táo tợn, khi nàng mới bắt đầu nghĩ về họ bởi theo đuổi quá tích cực của họ, tiếp tục mời nàng những vũ điệu ngừng.

      may, vũ điệu hề thích hợp để chuyện trò, và điều duy nhất nàng biết về ông ta là cuộc hôn nhân đầu tiên mang tới cho ông ta 5 đứa con. ( Trời, mới có bà vợ mà có ngần ấy con rùi á?!) - (còn Frances đâu mất).

      Ông ta cũng hoàn toàn muốn có gia đình mới nếu lại kết hôn lần nữa. Nàng muốn biết ông ta có thể tránh điều đó như thế nào, nhưng ông ta chỉ như vậy. ( Tức là ông này muốn có con nữa đấy ạ!)

      Điều đó quá tệ, bởi Roslynn xác định nếu nàng có thể có được gì từ người chồng đó là những đứa con. Đó là điều duy nhất nàng trông đợi khi lấy chồng. Nàng muốn có con, nhiều, chỉ cần vài đứa, có thể là 2 hoặc 3, hay là 4, chắc chắn là vậy.

      Đây là điều nàng thể chờ đợi , phải ở độ tuổi của nàng. Nếu nàng sắp có gia đình, nó phải được bắt đầu ngay. có những câu đại loại như "Có thể" hay "Chúng ta xem xét chuyện đó sau".

      Nhưng nàng cần phải đưa ngài Artemus ra khỏi danh sách vội. Sau tất cả, ông ta vẫn chưa biết ông ta là trong những "khả năng" của nàng, cho nên ông ta thể cân nhắc câu hỏi của nàng về những đứa trẻ cách nghiêm túc. Và suy nghĩ của người đàn ông có thể bị thay đổi. Nếu có điều gì nàng biết về đàn ông, đó chính là điều này.

      Sau vũ điệu, ông ta đưa nàng quay trở lại chỗ Frances, người đứng bên bàn nghỉ cùng với mộ quý trẻ Roslynn chưa từng gặp. Nhưng điệu valse lại bắt đầu, và Roslynn thấy quý ông Bradley kiên trì lại bước thẳng về phía nàng.

      Nàng rên rỉ. Quá đủ rồi. Nàng nghiền nát chân mình ra lần nữa chỉ vì chàng vụng về này.

      - Có chuyện gì vậy, Roslynn? - Frances lên tiếng, nghe thấy tiếng rên của nàng.

      - Khô- có gì đâu - Nàng trả lời, bực mình và sau đó quyết định, cần suy nghĩ tới quý lạ mặt chưa được giới thiệu với nàng - Mình nhảy với chàng Bradley thô kệch thêm lần nữa đâu, Frances. Mình thề là vậy. Trước tiên mình mệt lả rồi, điều đó khiến cậu lúng túng, cho nên cậu cần bỏ qua cho mình nếu mình trốn khỏi ta.

      Và với cái gật đầu đồng ý cho quyết định mà nàng vừa đưa ra với thoải mái, nàng để lại hai cái nhún vai bí và hòa vào đám đông, để họ lại giải thích với Bradley làm sao mà người ta theo đuổi có thể đơn giản là biến mất.

      Nhanh chóng về phía trong số vài cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra chỗ mái hiên, chỉ dừng lại ở đó mà xa hơn nữa. Dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa ra vào, nàng liếc nhanh để chắc rằng mình bị thấy bởi ai đó muốn nhìn ngắm khu vườn đáng mà ánh trăng lan tỏa khắp bãi cỏ phía trước thềm nhà lát đá, nhưng may mắn là nàng nhìn thấy ai.

      Sau đó nàng lòng vòng và uốn người, lén nhìn về phía cửa để biết chắc là cuộc chạy trốn của mình thành công. Và đúng thế . Nàng chỉ vừa kịp nhìn thấy quý ngài Bradley rời khỏi chỗ Frances, ràng là trông rất thất vọng.

      Điều đó đáng xấu hổ, nhưng nàng chẳng đào đâu ra lấy chút ăn năn dù là nhất.Thực tế, nàng tiếp tục thấy ngài Bradley còn chắc chắn nghĩ tới chuyện tìm nàng bên ngoài khi mà thể thấy nàng trong phòng khiêu vũ.

      Nàng phải nhanh chóng tìm chỗ trốn, và nàng có thể thấy mình cúi xuống tránh bé cách kỳ cục đằng sau những luống hoa trong khu vườn. Nhưng nhìn cũng kỳ cục hơn những gì nàng làm, nàng nhận ra cách muộn màng và có cái nhìn đầy lo lắng để thấy khu vườn vẫn vắng vẻ. Nó cũng rộng như nàng có thể thấy, sau khi chú ý quan sát Ngài Bradley thêm chút nữa, cuối cùng nàng cũng thấy ta mời người khác nhảy.

      Roslynn vươn thẳng người với tiếng thở dài, lặng lẽ tự chúc mừng những nỗ lực của mình trong việc cứu lấy bàn chân mình lần này. Đáng lẽ nàng phải trốn ra vườn sớm hơn. khí trong lành là mời gọi, mùi hương làm mê tâm trí vốn rối bời bởi những rắc rối trong cuộc đời nàng.

      Nàng có thể có vài phút ở mình, nghĩ ngợi điều gì nữa, để mọi thứ trôi theo nhịp điệu êm đềm của điệu valse vọng ra từ những cánh cửa. Ánh sáng vàng nhàng trải nền thềm lát đá theo những mảng hình chữ nhật từ mỗi cánh cửa ra vào cùng cửa sổ, kéo dài tới thảm cỏ. vài chiếc ghế và bàn được đặt rải rác nhưng quá dễ dàng nhìn thấy từ bên trong, nên Roslynn thấy tốt hơn nên tránh xa chúng.

      Nàng thấy cái ghế dài đặt dưới cái cây ở rìa của mái hiên nơi mà nó uốn cong theo thảm cỏ, ít nhất nhìn những cái chân của nó giống như cái ghế trường kỷ.Ánh sáng chỉ chiếu tới đó, với cành cây ngả về phía ngôi nhà, trông như bức màn bảo vệ.

      Toàn bộ khu vực còn lại chìm trong bóng tối bởi những cái cây to lớn, ngay cả ánh trăng cũng thể xuyên qua. Hoàn hảo làm sao! Nàng có thể cho chân lên ghế và thể bị nhìn thấy nếu ai đó ra bên ngoài. thể bị thấy là thay đổi rất tuyệt.

      Nó chỉ cách khoảng mấy chục feet, nhưng Roslynn vẫn chạy nhanh về phía nơi trú mong đợi này, hi vọng ai có thể nhìn thấy nàng qua cửa sổ. Thực nàng có khoảnh khắc lo lắng là nàng lẩn vào những khoảng tối cách an toàn. quan trọng của chúng là rất buồn cười.

      Nàng thèm muốn có vài phút nghỉ ngơi. Nhưng nếu mong muốn của nàng được chấp nhận nàng cũng thấy buồn. Nàng thể trốn lâu được, dù thế nào nữa, nếu Frances lo lắng.

      Nhưng điều đó dường như chẳng là gì bên cạnh nỗi lo của nàng. Cái ghế ngốc nghếch trở nên cần thiết đối với nhu cầu cảm xúc đơn thuần. Và đột nhiên nàng khựng lại. Nàng có nơi nào để nấp. Cái ghế, cái ghế trường kỷ của nàng, bị chiếm giữ.

      Nàng đứng đó trong luồng ánh sáng, nhìn thất thần vào cái mà dường như là cái bóng đen cách đó chừng 12 feet nhưng ràng cho thấy cẳng chân đàn ông mặc quần đen, chỉ cái chân, cong lại đằng sau cái ghế, bàn chân ta đặt chắc chắn cái ghế mà nàng dự tính sử dụng để che dấu mình.

      Mắt nàng di chuyển lên , thấy đầu gối cong, để cuối cùng thấy là ta dựa bên hông vào mép của chiếc ghế, tư thế nửa ngồi, nửa đứng, nhưng nghi ngờ gì là rất thoải mái.

      Nàng nhìn lên cao hơn và thấy hai cánh tay đặt đầu gối, bàn tay buông lỏng, lòng bàn tay úp xuống, những ngón tay dài và thanh nhã, ràng từng chi tiết chỉ vì chúng có màu sáng hơn bên cạnh bộ đồ màu đen của ta. Cao lớn với đôi vai thư giãn, ngả về trước, tương phản với khoảng màu sáng của chiếc cravat trắng cổ, được nới lỏng.

      Nàng nhìn vào khuôn mặt ta nhưng thể thấy đường nét nào kể cả ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là những đường nét mờ màu xám của mái tóc sẫm màu. ta hoàn toàn khuất trong bóng tối, nơi nàng vừa định núp vào. Với nàng, ta là gì ngoài những đường nét màu xám và đen, nhưng rất , rất yên lặng. Cảm giác của nàng như dâng lên. Nàng cảm thấy bị xúc phạm, và giận dữ bất chấp lý trí.

      Nàng biết ta có thể thấy nàng nhờ ánh sáng từ trong nhà, và những nơi các ngọn đèn chiếu tới, có ánh trăng màu bạc lấp lánh. Có thể ta thấy hết những hành động kỳ cục của nàng khi liếc trộm qua cửa vào phòng khiêu vũ, giống như đứa trẻ trong trò chơi trốn tìm.

      ta gì cả. cả cử động. Chỉ đơn giản là nhìn nàng. Da nàng như bốc cháy với cảm giác xấu hổ. Cơn giận của nàng tràn lên khi ta tiếp tục yên lặng, cứ như nàng thể nhìn thấy ta. ta có thể làm nàng thấy dễ chịu hơn. quý ông nhất định phải gì đó để khiến nàng tin rằng nàng chỉ mới bị nhìn thấy lúc này, cho dù điều đó phải nữa.

      yên lặng tiếp tục đánh thức bản năng muốn bỏ chạy của nàng, nhưng nàng lại muốn biết quá nhiều về ta, trong khi ta có thể dễ dàng nhận ra nàng. Gặp gỡ những người đàn ông mới trong thời điểm này, và nàng chắc chắn phải nghi ngờ nếu trong những người đó là người đàn ông này, người nhất định là cười thầm đằng sau nàng. Thêm nỗi lo lắng nữa của nàng. Chỉ là nên như vậy.

      Nàng khăng khăng muốn biết ta là ai, chuẩn bị để cầu, và cả dùng bạo lực lôi ta ra ngoài ánh sáng nếu nàng phải làm vậy - nàng rất giận dữ. Những câu cần thiết, và thực bị quên mất.

      chiếc đèn bật sáng ở phòng lầu, đủ gần với cửa sổ để đưa xuống chùm sáng soi tỏ phía những nhánh cây. là đúng chỗ, dải sáng ấy. Nơi nó rọi xuống phía tán lá, chỉ chạm tới phần phía thân người đàn ông, đôi bàn tay, đôi vai cùng bộ quần áo bằng nhung đen - và gương mặt ta.

      Đơn giản là Roslynn được chuẩn bị tinh thần. Hơi thở nghẹn lại. Trong vài khoảnh khắc tâm trí nàng trở nên trống rỗng, thậm chí nàng thể nhớ nổi tên mình nếu bị hỏi tới.

      cái miệng rộng với những đường nét dịu dàng, quai hàm mạnh mẽ và ngạo mạn. Chiếc mũi giống chim ưng, như được chạm khắc cách sắc nét, đầy tự hào. Làn da rám nắng sẫm màu, tương phản với mái tóc màu gỗ mun dày và gợn sóng.

      Còn đôi mắt - Chúa phù hộ cho vô tội từ đôi mắt - màu xanh biển tinh khiết nhất, hai mí trĩu nặng, với gợi ý ràng nhất của thành kiến. Chúng đẹp kỳ lạ, như thôi miên, kèm với hàng lông mi đen và đôi lông mày rậm. Chúng đánh giá, tìm kiếm, nóng bỏng bởi nhục dục, quá nóng.

      Chính yếu ớt do thiếu khí đưa Roslynn trở lại với các giác quan của mình.

      Nàng thở sâu, chậm rãi, và trút ra tiếng thở dài. Đơn giản là nó công bằng chút nào. Ông ngoại cảnh báo nàng. Nàng biết. ra là trong số họ, trong những kẻ "-được-phép-quan-tâm-tới". ta đẹp trai cách tàn nhẫn để là như vậy.

      Cơn giận ban đầu của nàng bị quên mất. Thay vào đó là kích thích mới. Nàng có thôi thúc mạnh mẽ muốn đánh ta vì những gì ta có. Tại sao lại là ta?

      Tại sao người đàn ông cướp hơi thở của nàng phải là loại đàn ông duy nhất mà nàng thể chấp nhận?

      - Ngài nhìn tôi chằm chằm, thưa ngài - Những lời đó thốt ra từ đâu vậy nhỉ, khi mà toàn bộ những suy nghĩ của nàng đều hỗn loạn?

      - Tôi biết - ta trả lời đơn giản, tiếng cười trầm xuống, và lặp lại bằng cách chỉ ra rằng nàng cũng làm vậy. ta chỉ thích thú với việc ngắm nhìn nàng. Ngôn từ là cần thiết, là xâm phạm, cho dù giọng khàn khàn của nàng như vuốt ve mơn trớn làn da của .

      Anthony Malory hoàn toàn bị mê hoặc. nhìn thấy nàng trước khi nàng bước ra bên ngoài. để mắt tới Reggie xuyên qua khung cửa sổ gần nhất, và nàng bước vào luồng mắt của . Lúc đó vẫn chưa thấy gương mặt nàng, chỉ có tấm lưng thanh mảnh trong tấm váy satanh và- mái tóc của nàng. Màu vàng - đỏ rực rỡ ngay lập tức làm thích thú.

      Khi nàng khỏi tầm nhìn trước khi nhìn thấy được khuôn mặt nàng, thực đứng lên, chuẩn bị để đương đầu với đám đông trong căn phòng, chỉ lần này, thể cưỡng lại niềm thôi thúc muốn nhìn thấy gương mặt cùng với mái tóc lộng lẫy như vậy.

      Nhưng nàng ra ngoài. Giờ lại dựa vào chiếc ghế lần nữa, thư giãn và kiên nhẫn chờ. Với ánh đèn ngược phía sau, vẫn thể thấy những đường nét của nàng ràng, nhưng nhất định thấy.

      Nàng đâu. Và sau đó chỉ đơn giản nhìn thấy mấy trò cười nàng làm khi trốn bên cạnh cửa, cúi xuống để nhìn trộm vào bên trong. Đường nét cân đối của cặp mông nàng bày ra trước mắt khiến phải mím môi lại mà cười. Ôi, em , em thể biết được lời mời gọi em đưa ra đâu.

      hầu như sắp cười phá lên, nhưng như thể đọc được những ý nghĩ của , nàng đứng thẳng dậy, liếc ngang qua hiên nhà.

      Khi nàng nhìn chằm chằm về hướng của , nghĩ bị phát . Và sau đó nàng khiến sững sờ, đầu tiên là , sau đó chạy về phía , trong giây lát được chiếu sáng bởi những ngọn đèn, làm cho phải nghi ngờ ánh mắt mình khi mà vẻ đáng đến nghẹt thở của gương mặt nàng cuối cùng cũng lộ ra, biến mất lại vào bóng đêm nhanh chóng trước khi nàng đứng dưới ánh đèn trực tiếp phía trước chiếc ghế.

      Nàng ngừng lại ngay đó, nhìn sững sờ như , chỉ có ngạc nhiên của dần biến mất nhanh chóng khi nhận ra nàng chạy về phía , nàng biết có ở đây. Nhưng giờ nàng biết.

      đáng buồn cười, những cảm xúc như tràn qua những đường nét hoàn mỹ của nàng. Sững sờ, tò mò, chút ửng hồng e thẹn, nhưng sợ hãi chút nào. Với đôi mắt to, lấp lánh ánh vàng, nàng nhìn thấy chân và tiếp tục nhìn theo cách của nàng.

      tự hỏi nàng có thể thấy bao nhiêu. Có thể nhiều, nàng đứng trong chỗ sáng, và còn chưa có hành động nào tự tiết lộ bản thân mình. Thực ra mà bị bất ngờ khi nàng chạy trốn ngay lập tức, hay sợ hãi, hay làm vài thứ ngu ngốc nào đó mà những quý trẻ được che chở trước kia dường như làm khi bắt gặp người đàn ông lạ nấp trong bóng tối.

      cách vô tình tìm kiếm lý do cho việc nàng nên phản ứng khác với những quý thơ ngây khác mà chắc chắn là tránh xa. Khi nghĩ ra lý do, nó làm sững sờ lần nữa. Nàng còn trẻ, quá trẻ dành cho theo bất cứ cách nào. Do đó, nàng phải là thể chạm vào.

      Ngay lập tức ý nghĩ ấy có tác động tới tình trạng của Anthony. Trước đó chỉ đơn giản đánh giá vẻ đẹp của nàng như kẻ thành thạo, giờ bảo đảm rằng cần chỉ nhìn mà thôi, có thể CHẠM vào nàng nữa.

      Từ lầu ngọn đèn sáng lên, và nàng nhìn với cái nhìn mới, bị mê hoặc ràng, và chưa bao giờ sung sướng đến vậy trong cuộc đời khi phụ nữ thấy như mời gọi mọi giác quan.

      lên tiếng hỏi bất ngờ :

      - Ai là người hộ tống tiểu thư?

      Roslynn giật mình khi nghe giọng của vang lên lần nữa sau phút im lặng dài như vậy. Nàng biết là nàng nên bỏ sau khi những lời ngắn gọn đầu tiên của họ mang tới điều gì. Nàng chỉ nhanh chóng đứng lại, thể dời mắt khỏi , quan tâm nàng nhìn chằm chằm vào gì, và cũng vậy.

      - Hộ tống tôi?

      - Đúng, em thuộc về ai?

      - Ồ, ai cả.

      Anthony thích thú
      - Có lẽ tôi nên lặp lại câu hỏi của mình chăng?

      - , tôi hiểu , cũng như ngài vậy. Ông ngoại tôi vừa mới mất. Tôi sống cùng ông, giờ tôi còn ai bên cạnh.

      - Em có tôi đó thôi.

      Lời dịu dàng làm trái tim nàng đập lỡ nhịp. Ôi, chuyện gì mà nàng làm để có được ta cơ chứ. Nhưng nàng cũng hầu như chắc chắn rằng ta có ý tới chuyện nàng muốn ta . ( là chuyện cầu hôn đó ạ)

      Nhưng nàng xấu hổ. Đó là những gì nàng mong muốn người đàn ông như ta với nàng. Họ bao giờ thành , Frances với nàng vậy. Và họ thường thích ra những điều gây shock nhằm đánh bóng hình ảnh ăn chơi và vô đạo đức của mình. Nhưng, nàng vẫn phải hỏi. Nàng thể kìm mình.

      - Vậy, ngài kết hôn với tôi chứ?

      - Kết hôn ư?

      Nàng cố gắng làm bối rối. Bởi nàng gần như phá lên cười vì vẻ mặt hãi hùng của

      - Tôi nhầm đâu, thưa ngài, cho dù bình thường tôi hay như vậy. Nhưng xét tới những lời ngài với tôi, câu hỏi của tôi rất phù hợp đó chứ. Vậy tôi nên cho là ngài thoải mái với vai trò người chồng?

      - Chúa ơi, !

      - Ngài cần phải dứt khoát như vậy - nàng , thất vọng chỉ mơ hồ trong sắc - Tôi cũng nghĩ là ngài thể.

      vẫn chưa thấy hài lòng giờ

      - Em xóa sạch mọi hi vọng của tôi sớm như vậy, phải cưng? Hãy với tôi em phải tìm kiếm cuộc sống hôn nhân giống như những người ngoài kia.

      - Ôi, nhưng đúng là tôi làm thế. Đó là lý do tại sao tôi tới London.

      - phải tất cả chứ.

      - Xin lỗi ngài.

      cười với nàng lần nữa, và nó có tác động kỳ lạ với nàng, giống như tan chảy ra trong mật vậy. "Em chưa kết hôn, đúng ?" hỏi, nhưng ràng câu trả lời lên trong tâm trí như nàng vậy. nghiêng người về trước và nắm lấy tay nàng, dịu dàng kéo nàng lại gần hơn

      - Cái tên nào cùng với vẻ đáng nhường này?

      Tên? Tên gì nhỉ? Tâm trí nàng chỉ cảm thấy những ngón tay trần mang găng của siết tay nàng. Ấm, mạnh mẽ. Nàng thấy cánh tay trần của mình như sởn gai ốc. Gót chân của nàng đụng vào cạnh chiếc ghế cạnh chân , nhưng nàng cảm thấy. mang nàng trở lại bóng tối.

      - Nàng có mà,phải ? - vẫn khăng khăng. thứ mùi xạ hương ràng của đàn ông xộc vào mũi nàng.

      - Có gì cơ?

      cười khẽ, sung sướng với bối rối của nàng.

      - dấu của tôi, cái tên. Chúng ta ai cũng có cái tên, dù là người xấu hay tốt. Tên tôi là Anthony Malory, và chỉ Tony với những người thân thiết. Giờ tên em là gì?

      Nàng nhắm mắt. Đó là cách duy nhất giúp nàng có thể suy nghĩ.

      - Ros-Roslynn.

      Nàng nghe thấy tiếng tặc lưỡi của

      - nghi ngờ gì việc em muốn lấy chồng cả, Ros-Roslynn. Đơn giản là em muốn đổi tên của mình. ( Oa, Anthony bắt nạt con nhà người ta kìa, còn giả vờ nữa)

      Mắt nàng mở ra nhanh chóng để rồi bị hoa mắt bởi nụ cười của . ta chỉ chọc ghẹo nàng. hay khi thấy thoải mái khi làm vậy. Những người đàn ông nàng gặp gần đây đều quá chú ý tới việc gây ấn tượng tốt với nàng khi được gặp mặt nàng.

      Nàng nhìn trở lại nụ cười của .

      - Chính xác là Roslynn Chadwick, thưa ngài.

      - cái tên mà em nên có, cưng à.. ít nhất cho tới khi chúng ta quen biết nhau hơn. Và chúng ta làm vậy, em biết mà. Có cần tôi cho em biết làm thế nào ?

      Nàng cười, thanh khàn khàn khiến choáng váng.

      - Có phải ngài lại định làm tôi choáng thêm lần nữa ư, nhưng hiệu quả đâu. Tôi đủ lớn để mà đỏ mặt, và tôi cũng được cảnh báo về những người giống ngài.

      - Giống tôi ư?

      - người ăn chơi trác táng.

      - Và đáng bị chê trách - thở dài đầy chế nhạo - bậc thầy về quyến rũ.

      - Tôi nên hi vọng là thế - Nàng cười, và lần nữa phải tiếng cười khúc khích hay nụ cười màu mè để kích thích các giác quan, mà là thứ thanh ấm áp, giàu nhạc điệu làm cho muốn... dám nghĩ tới.

      Đây là người phụ nữ muốn mạo hiểm rời xa. Có thể nàng ngây thơ, nhưng biết liệu nàng có kinh nghiệm hay . Ánh sáng từ gác thứ đưa Roslynn tới toàn bộ lộn xộn này đột nhiên tắt phụt.

      hoảng loạn tới ngay lập tức. Việc nàng thích thú với việc có bên cạnh có nghĩa gì. Việc nàng thấy dễ chịu và hề e ngại với cũng thế. Giờ họ bị che kín bởi bóng tối, và ta là tên phóng đãng, nàng thể chịu được chuyện mình có thể bị quyến rũ.

      - Tôi phải .

      - Chưa đâu.

      - , tôi phải - Nàng cố gắng gỡ tay ra, nhưng càng nắm chặt hơn. Bàn tay còn lại đặt lên má nàng, những ngón tay nhàng ve vuốt, và có gì đó như trào lên từ trong bụng nàng. Nàng cần phải làm cho hiểu.

      - Tô-tôi muốn cảm ơn ngài, ngài Malory - Nàng trượt chân mà hề nhận ra, nửa tâm trí nàng dành cho những cái động chạm của , nửa còn lại hoảng loạn - Ngài lấy khỏi tâm trí tôi những lo âu trong giây lát, nhưng giờ lại khiến chúng trở lại. Tôi cần có người chồng, chứ phải người tình, và ngài đủ tiêu chuẩn...đáng tiếc là vậy.

      Nàng được thả ra, đơn giản chỉ vì nàng làm sửng sốt lần nữa.

      Anthony nhìn theo nàng qua những vầng sáng khác nhau của ánh đèn trước khi biến mất vào bên trong, lần nữa có mong muốn kỳ lạ đuổi theo sau nàng.

      Nhưng làm. nụ cười chậm rãi bắt đầu và mở rộng " Đáng tiếc là vậy", nàng với hối tiếc sâu sắc. Nàng biết rằng, mình tự định đoạt số mệnh của mình với những lời đó.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6
      - vừa được nhìn thấy bậc thầy làm việc đó, Connie.
      - Với tôi nó giống như vở hài kịch đầy sai sót hơn - Người đàn ông cao lớn tóc đỏ trả lời - Cơ hội mất cũng mất, cho dù chú nhìn nhận nó thể nào.

      Anthony cười khi hai người đàn ông đứng cùng dưới gốc cây.
      - Dò xét tôi ư, trai?
      James cúi người để có thể đặt cánh tay thoải mái lưng chiếc ghế và cười tinh quái

      - Thành thực mà , tôi thể kìm được. Cho dù tôi cũng e ngại điều đó trở nên ngượng ngùng.
      - tới mức đó. Em vừa mới gặp ấy.

      - Và cũng để mất ấy - Conrad Sharp xoáy vào điểm chính.
      Anthony ném về phía người bạn đầu tiên cái nhìn cảnh cáo trong khi quanh và chống chân lên cạnh còn lại của chiếc ghế, nhưng điều đó có tác dụng trong bóng tối.

      - Nào, Connie, thể đổ hết lỗi cho chú ấy được - James - ấy giáng cho Anthony cú khá mạnh đó, kêu gọi lòng hào hiệp trong trái tim chú ấy và bằng chất giọng Scot rất là dễ thương. Và giờ đây tôi nghĩ là danh tiếng của cậu chàng vĩnh viễn bị lu mờ.

      - như vậy có thể đánh bóng bất kỳ vinh quang nào - Conrad đáp lại - Đúng, ấy là lộng lẫy, phải ?
      Anthony nghe quá đủ.

      - Và hề sẵn sàng nữa - James cười khúc khích - Chú giành quyền sở hữu rồi à, em trai? Cẩn thận đó, hay có thể coi đó như lời thách thức.

      Máu Anthony đông cứng lại. Khi họ còn trẻ, việc hai em cùng theo đuổi phụ nữ được coi như trò giải trí, những ngày mà họ thường cùng nhau quậy phá khắp London.

      Và kết quả là vấn đề đơn giản xem trong hai em ai có thể giành được tiểu thư đó trước. Nhưng năm tháng và chơi bời trác táng làm dịu ham muốn tình dục của Anthony. Nó còn nữa hay là chết. Ít nhất điều đó vẫn đúng, cho đến tối nay.

      Nhưng James, đúng vậy, chỉ đơn giản là còn hiểu James nữa. Hầu như trong cuộc đời họ từng rất gắn bó với nhau, cực kỳ gắn bó, hơn hẳn hai người em khác, những người lớn hơn tới mười tuổi. Nhưng đó là trước khi James nghĩ rằng việc điều khiển con tàu cướp biển rong ruổi ngoài đại dương là trò chơi thú vị.

      Trong mười năm chỉ gặp James vào những dịp hiếm hoi, lần gặp gỡ cuối cùng kết thúc trong mối bất hòa khiến cho cả ba em cùng thừa nhận James nữa - sau khi họ cùng chê trách kịch liệt James vì bắt cóc Reggie lên con tàu cướp biển mùa hè năm đó.

      Nhưng giờ James trở lại. từ bỏ việc cướp biển. Giờ dường như quay trở lại quốc luôn. Và bây giờ, Anthony biết liệu trai mình có nghiêm túc về chuyện thách thức với chuyện của Roslynn Chadwick hay . Ngay lúc đó thấy nàng lần nữa, xuyên qua cửa sổ, và phát ra James cũng làm vậy.

      - Chết tiệt, James, dù sao cũng làm gì ở chỗ này vậy?

      Người trai chỉ hơn có tuổi đứng thẳng người để có được chiều cao đầy đủ của mình, dù thực thấp hơn Anthony chút. Nhìn hai người ai biết họ là em trai. James tóc vàng và mắt xanh lục, dấu hiệu của người nhà Malory, và chắc nịch. Trong cả dòng họ chỉ có Anthony, Regina, Amy con của Edward, và giờ là Jeremy có được mái tóc đen và đôi mắt xanh thẫm màu cobalt của bà ngoại họ,người nghe đồn là có trong mình dòng máu dân Gypsy.

      - Nếu chú có thêm vào được chút thông tin trong cái tin nhắn chú để lại cho , phải phá hỏng buổi tối của mình bằng việc tới chỗ này - James trả lời - Và giờ vì chú nhắc nhở về chuyện đó, có vấn đề cần thảo luận với cậu, cái quái gì khiến cậu nghĩ về chuyện, để cho thằng quỉ con hộ tống Regan lung tung như vậy?

      Anthony nghiến răng khi nghe cái tên Regan
      - Đó là lý do tại sao nổi khùng lên à?

      - Đó là tất cả những gì mà chú thấy là đủ để thông báo cho . Chú thể ghi thêm dù chỉ vài chữ vội vàng chỉ để thấy là chú cũng có mặt ở đây hay sao?

      Anthony liếc nhanh về phía khu vườn
      - Nếu có thể chuyện giấu mình trong bóng tối của em là có mặt ở đây, vậy , em đoán là em làm thế.

      - Đừng có khó chịu như vậy, Tony - Conrad tham gia vào - Cho tới khi chú có đứa con của mình, chú hiểu được nỗi lo lắng về những gì chúng có thể dính dáng tới.

      - Điều gì mà thằng bé tội nghiệp đó có thể dính dáng vào khi mà có tới hai ông bố sốt sắng luôn kè kè bên cạnh cơ chứ? Và bên cạnh đó, vì điều này quá ràng để em có thể lờ , Jeremy là người chỉ ra rằng nó có thể phải là chọn lựa tốt để bảo vệ con bé. Đó là lý do tại sao em phải luẩn quẩn ở đây.

      - Chú hiểu nhầm rồi, Tony. phải chuyện ai bảo vệ Regan khỏi mấy kẻ quấy rối khiến lo lắng, mà là chuyện ai bảo vệ con bé khỏi người hộ tống nó cơ. (Hi, đọc đoạn này thấy vui , Jeremy nhà mình đúng là thể tin tưởng được kìa)

      Năm giây trôi qua khi Anthony tự hỏi có bao nhiêu thù oán gợi ra khi mà cười phá lên trước câu này.

      - Reggie là chị em họ với thằng bé cơ mà, vì Chúa!

      - Chú có nghĩ nó chẳng màng tới chuyện đó?

      - nghiêm túc phải ? - Anthony đánh bạo hỏi.

      - Nó mê mẩn con bé - Đó là tất cả những gì James trả lời.

      - Có thể là thế, nhưng quá quan trọng chuyện "mê mẩn" đó. Con bé nhất định khiến nó phải cầu xin tha thứ trong ít nhất phút nếu như nó có nhìn con bé sai lệch chút nào. Em nghĩ hiểu đứa cháu của chúng ta hơn, trai.

      - Ầy, biết con bé có thể giữ vững mình. Nhưng cũng hiểu con trai mình, và nó nản lòng dễ thế đâu.

      - Có cần em nhắc cho chúng ta về thằng bé mười-bảy-tuổi ?

      - Có cần nhắc chú là chú như thế nào khi là thằng bé mười-bảy-tuổi ? - James độp lại.(Woa...).

      Anthony cuối cùng cười toét miệng.
      - ghi điểm. Được rồi, em chỉ để mắt đến con bé, em cũng để mắt tới nó luôn.

      - là thế nếu chàng có thể dứt mắt khỏi tiểu thư người Scot - Conrad xen vào.

      - Vậy bằng tất cả những cách thức có sẵn - Anthony đáp trả cách cương quyết - có lý do gì mà chúng ta thức nguyên đêm nay. Sau hết, đúng là cách hay để trải qua buổi tối.

      James mỉm cười.
      - Tôi tin đó là cách chú ấy với chúng ta là chúng ta nên biến , Connie à. Được rồi, hãy để chàng tội nghiệp ở lại với phát mới của mình . biết được đâu. tiểu thư ấy biết đâu lại làm những chuyện liều lĩnh lần nữa và khiến chàng thích thú hơn với cái vụ kèm cặp này của mình -

      Đến đây James cười khúc khích - Nếu thế. Nhất định chàng đương đầu với cả cái căn phòng toàn những kẻ trục lợi hơn là tôi làm đâu, kể cả là vì ấy nữa.

      James sai trong cả hai chuyện.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7
      - Ồ, ấy làm gì ở đây vậy nhỉ? Đó là chuyện tôi muốn biết. Quý bà Crandal tán thành kiểu cách của ấy. Bà ấy nhất định là mời ấy tới đây.

      - Quý ngài Anthony cần tới lời mời, bạn của tôi. ấy luôn làm những gì mình thích.

      - Nhưng ấy cũng luôn có nguyên tắc là tránh xa những bữa tiệc của chúng ta.

      - Nguyên tắc à? - tràng cười ngắn vang lên - có nguyên tắc gì về chuyện này cả. Chỉ đơn giản là ấy thể ở lại những bữa tiệc kiểu này. Và chẳng nghi ngờ gì chuyện đó. Có thể là chẳng có tiểu thư nào ở đây lại muốn sửa đổi chàng phóng đãng đặc biệt đó.

      - có gì đáng cười ở đây đâu, Lenore. ấy xuất , và nửa số phụ nữ trong phòng si mê ấy ngay lập tức. Tôi từng chứng kiến chuyện đó rồi. Đó là lý do tại sao chủ nhà lại nghĩ về chuyện mời ấy tới bữa tiệc của mình nếu muốn bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. ấy tạo nên quá nhiều náo động.

      - Nhưng điều đó cho chúng ta đề tài mà bàn tán những tháng sau đó. Chấp nhận điều đó , ấy thực chủ đề tuyệt vời, phải ?

      - dễ dàng cho khi vậy, Lenore - Câu vang lên từ quý bà khác, ràng là lo âu - có đứa con nào được ra mắt trong hội mùa này. Chúa ơi, nhìn con bé Jane của tôi kìa. Nó thể rời mắt khỏi ta được. Tôi chỉ biết là giờ nó bao giờ nhận lời với Percy nữa. Nó có thể rất khó khăn.

      - Nhìn có hại gì cả, Alice. Chỉ cần bà với con vài câu chuyện về ấy và bé có thể sợ hãi cũng như lấy làm vui mừng là ta chú ý tới mình.

      - Nhưng ấy làm gì ở đây nhỉ? Tôi vẫn muốn biết chuyện đó.
      Câu hỏi được lặp lại nhanh chóng hơn.

      - Có thể là để trông coi con trai của ấy - Quý bà Lenore trả lời cách bảnh chọe.

      - Cái gì của ấy cơ?

      - Hãy nhìn cậu bé khiêu vũ cùng Sarah Lordes kìa. Giờ , phải cậu ta là bản sao của quý ngài Anthony hay sao, trông họ cứ như là nhìn vào gương vậy.

      - Chúa ơi, lại đứa con ngoài giá thú nữa của nhà Malory. Gia đình đó đáng lẽ phải thận trọng hơn chứ.

      - Đúng thế, hầu tước cũng biết về cậu ta. Tôi thắc mắc là liệu quý ngài Anthony có làm như vậy .

      - Điều này vô giá! Tuy nhiên làm thế nào mà họ giữ bí mật về cậu ta trong thời gian dài vậy được nhỉ?

      - Chắc là họ phải che dấu cho tới bây giờ. Nhưng dường như gia đình Malory đem lại toàn là những bất ngờ trong hội mùa này, tôi nghe người thứ ba trở về.

      - Người thứ ba? - Câu hỏi của người mới - Nhưng chỉ có ba em thôi mà?

      - ở đâu vậy, Lidia? - Lenore cách nham hiểm - có bốn người tất cả, và người thứ ba bị chối bỏ.

      - Nhưng tôi nghĩ Ngài Anthony là người thứ ba.

      - Là người trẻ nhất, ngài ấy chỉ sau có năm. Ồ, tôi có thể kể những câu chuyện về người đó. ta xa hàng bao năm trời, nhưng ai biết ta đâu hay tại sao.

      - Vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi biết về tồn tại của ta - Lidia đáp trả cách cứng nhắc trong phòng vệ.

      - Xin chào lần nữa.
      Roslynn bực bội bởi cắt ngang hề đúng lúc, nhưng ít ra lời chào cũng xuất phát từ trong những người hâm mộ trẻ tuổi của nàng. May mắn là hầu hết trong số họ nghỉ ngơi trong phòng đánh bài lúc, để cho nàng tự do làm quen nhiều hơn với những quý ông trong danh sách mới của nàng.

      Nhưng thay vì tìm kiếm đối tượng mới, nàng lại bị lạc hướng bởi những mẩu tán chuyện vô số nổi lên khi Anthony Malory bước vào phòng khiêu vũ.
      Roslynn kín đáo tự giấu mình đằng sau nhóm các quý bà lớn tuổi và do dự nghe lén những câu chuyện này. là vô ích khi từ chối nó. Nàng thấy chủ đề của những cuộc thảo luận chắc chắn là thú vị và lắng nghe say sưa từng lời .

      Nhưng giờ có ai đó muốn chuyện với nàng, và thể tránh né được chuyện này. Nàng liếc nhìn tiểu thư Eden, trong khi vẫn cố gắng dành tai còn lại nắm bắt câu chuyện của những quý bà phía trước mình.

      - mệt mỏi vì khiêu vũ quá sớm sao?
      Người phụ nữ trẻ trông rất thích thú khi bất chợt nhận ra mất tập trung của nàng. càng thấy thích thú hơn khi mà nghe lỏm được vài câu trong cuộc bàn tán bên cạnh và hiểu ra lý do xao lãng của Roslynn.

      - Mọi người đều biết tôi hiếm khi khiêu vũ với ai ngoại trừ chồng mình, và tối nay ấy lại thể đưa tôi tới đây.

      - Điều đó hay.

      Regina Eden nhướn mắt, mỉm cười, khoác tay Roslynn
      - Nào, bạn của tôi. Hoàn cảnh này hay. Chúng ta hay chỗ khác , được ?

      Roslynn thở dài khi nàng bắt buộc bị kéo chỗ khác. Tiểu thư Eden chắc chắn là quý trẻ tuổi đầy kiên quyết. Thực tế, Roslynn bị ngạc nhiên, khi biết rằng ấy kết hôn và có đứa con, khi nhìn ấy vẫn giống như ra khỏi trường học lâu rồi.

      là tiểu thư đứng cùng Frances trước đó người mà Roslynn ở lại đủ lâu để gặp mặt, nhưng Frances giới thiệu hai người khi mà nàng từ ngoài vườn trở vào. Vào lúc đó nàng vẫn còn thấy shock vì cuộc chạm trán với quý ngài Malory.

      Thực tế là sau đó nàng tài nào nhớ được cuộc chuyện của nàng với tiểu thư Eden, nếu như họ từng chuyện.

      Tiểu thư Eden dừng lại gần những chiếc bàn nghỉ. may, Roslynn giờ đây có cái nhìn ràng hơn về chủ đề bàn tán của mọi người trong phòng.

      ta hẳn là bước vào trong căn phòng. Với thái độ lãnh đạm, đứng ở cửa ra vào khu vườn, bên vai tựa vào khung cửa, cánh tay khoang trước ngực, đôi mắt từ từ quét khắp căn phòng - cho tới khi chúng chiếu vào nàng.

      Họ đứng đó, và mỉm nụ cười làm cho nàng cảm thấy ấm áp và ngọt ngào như mật ong. Nhìn thấy trong ánh sáng, thấy toàn bộ con người dưới ánh sáng ràng, là trải nghiệm với các giác quan của nàng.

      cơ thể mà bạn thể ngưỡng mộ bởi cân đối vô cùng. Vai rộng, hông hẹp, và đôi chân dài. Đúng là rất vao. Điều mà nàng hề nhận thấy khi ở trong vườn. Và ở ta còn toát lên mùi nhục dục nóng bỏng. Điều mà nàng thấy trước đó.

      Những đường cắt của bộ dạ phục là chê vào đâu được, dù cho trông ta như đầy nguy hiểm trong màu đen. Nhưng chính màu đen lại tôn vinh ta.

      Nàng thể hình dung ra trong những bộ quần áo sáng màu của những quý ông trẻ. Điều đó thu hút chú ý tới nhiều hơn, đúng thế, làm chủ mọi chú ý của tất cả mọi người dù chỉ mới xuất .

      - ấy đẹp trai cách quỷ quái, phải ?
      Roslynn bắt đầu nhận ra nàng bị bắt gặp nhìn chằm chằm.Nhưng cũng rất bất thường nếu nàng nhìn , khi mà mọi người đều chú ý tới . Nàng nhìn tiểu thư Eden và đưa ra cái nhún vai bất cẩn

      - nghĩ như vậy sao?
      - Ồ, hầu như chắc chắn vậy. Các trai của ấy cũng rất điển trai, nhưng tôi luôn nghĩ Tony là người đẹp trai nhất.

      Roslynn chắc là mình có thích tiếng "Tony" được thổt ra từ người phụ nữ trẻ xinh đẹp với mái tóc như màn đêm và đôi mắt xanh sống động ánh lên nét hài hước này hay . ấy gì nhỉ? " người thân của tôi gọi tôi là Tony"

      - Tôi nghĩ là biết ấy rất ?

      Regina cười đầy thú vị
      - Tôi biết cả gia đình mình.

      Roslynn thấy mình đỏ mặt, điều mà hiếm khi nàng gặp phải. Nàng thấy yên tâm với câu trả lời nhưng lại giận bản thân khi câu hỏi của nàng nghe có vẻ đầy gay gắt.

      Nếu như nữ tử tước có quen hệ với nhà Malory, vậy ấy là người cuối cùng nàng muốn cho biết về mối quan tâm của mình tới quý ngài Anthony. Nàng phải tỏ ra thấy thích thú về đề tài này chút nào cả. Nàng phải sang chủ đề mới thôi. Nhưng nàng thể.

      - ấy rất là lớn tuổi, phải ?

      - Vâng, nếu như cho 35 tuổi là-

      - Chỉ có 35 tuổi?

      Regina phải cố gắng nén tiếng cười của mình. Người phụ nữ này ràng là có vấn đề gì đó với Tony, nhưng có Chúa mới biết đó là gì. ràng là chú ấy lại có thêm được kẻ si mê nữa mà chẳng cần cố gắng gì. Hay là chú ấy cố nhỉ?

      Chú ấy quá tệ khi cứ nhìn chằm chằm kiểu đó. Nếu đứng với tiểu thư Roslynn, người phụ nữ tội nghiệp này nhất định bị bao vây bởi những câu chuyện ngồi lê đôi mách về chú ý của Tony tới ấy mất.

      Đúng vậy, chú ấy là tệ, bởi vì điều đó chẳng đem lại cái gì cả. có gì. Và lại khá là mến tiểu thư Roslynn.
      muốn nhìn thấy ấy bị tổn thương.

      - Chắc chắn là chú ấy còn độc thân - Regina thấy cần phải cảnh báo ấy trước - thấy đấy, với ba trai mình, có lý do gì khiến chú ấy cần phải cưới vợ.

      - cần phải che dấu điều đó đâu. Tôi biết ta là tay ăn chơi rồi.

      - Chú ấy thích cụm từ " người sành sỏi về các quý bà" hơn.

      - Vậy là ta cũng muốn che đậy chuyện đó.

      Regina cười lớn. Ồ, mới thích người phụ nữ này làm sao. Roslynn có thể giả vờ là có thiện cảm với chú Tony, nếu ấy bộc lộ thẳng thắn tới vậy.

      Roslynn lại liếc lần nữa về phía quý ngài Anthony. Nàng thấy gọi ta là Ngài Malory nghe là ngu ngốc, nhưng làm sao mà nàng lại biết ta cũng là thành viên giới quý tộc cơ chứ?

      Người trai lớn nhất là hầu tước Haverton, người thứ hau là bá tước, người thứ ba bị gia đình từ bỏ, và Anthony là người cuối cùng. Ồ, tối nay nàng nghe quá nhiều về ta rồi. Tại sao nàng tìm hiểu càng nhiều càng tổt về những "ứng cử viên" triển vọng của nàng?

      - ấy khiêu vũ sao? - Roslynn nghe thấy mình cất tiếng hỏi và tự hỏi sao mình thể vứt quách cái đề tài này .

      - Ồi, chú ấy có thể chứ, và còn khiêu vũ rất đẹp là đằng khác, nhưng chú ấy dám mời ai trong phòng này hết. Nếu chú ấy mời người, chú ấy phải khiêu vũ với cả hàng tá người phụ nữ khác nữa, đúng là miếng mồi thơm cho những kẻ ngồi lê đôi mách mà. Nhưng chú Tony xa thế đâu, chú ấy chỉ khiêu vũ với quý nào chú ấy lựa chọn mà thôi. Đó là lý do tại sao chú ấy thể chịu được những chuyện như thế này. Những phụ nữ bắt buộc chú ấy phải đồng ý cho dù chú ấy thực vậy.

      - Có ấy nổi danh tới mức chỉ cần khiêu vũ cùng ấy cũng chắc chắn đổ gục hay ?

      - Tôi thấy chuyện đó rồi, và là xấu hổ, vì chú ấy lăng nhăng đến thế đâu. phải chú ấy có bao giờ thiếu những mối quan hệ với phụ nữ, nhưng chú ấy cũng quyến rũ tất cả phụ nữ ở London này.

      - Có phải là vì ta có quá đủ rồi?

      Regina cười toe toét khi phát ra Roslynn thích thú với danh tiếng của Anthony hơn là những vụ scandal của . Có thể ấy cũng hoàn toàn thấy hứng thú lắm. Hoặc có thể cố ấy nhận ra cách khôn ngoan rằng chuyện đó là vô vọng.

      - Những chuyện ngồi lê đôi mách đôi khi rất độc ác, bạn của tôi. - Regina có vẻ thầm hơn là - Thực tế tôi dám phản đối . Chú ấy đúng là cư xử đứng đắn, khi cứ nhìn chằm chằm như vậy.

      Roslynn tránh ánh mắt của Regina.
      - ta nhìn chứ.

      - Dĩ nhiên là rồi. Nhưng miễn là những người ở đây còn dám chắc về việc chú ấy quan sát ai trong chúng ta, vẫn được an toàn.

      - A, cậu đây rồi, Ros - Frances tham gia cùng với họ - Ngài Grahame vừa mới hỏi thăm cậu. Ngài ấy là cậu hứa dành cho ngài ầy điệu Valse.

      - Đúng là mình hứa vậy - Roslynn gật đầu. đến lúc quên quý ngài Anthony Malory và trở lại với công việc.

      - Tôi chỉ mong ta có thể thư giãn và cởi mở hơn lần này - Quá muộn, nàng nhận ra tiểu thư Eden nghe những lời đó, nhưng Regina chỉ mỉm cười.

      - sao, Roslynn. Frances tôi biết hoàn cảnh của rồi. Có thể thấy thích thú khi biết tôi cũng gặp vấn đề tương tự khi tôi tìm kiếm người chồng. Nhưng giống , lựa chọn của tôi phải được gia đình tán thành, chuyện đó làm cho mọi việc trở nên cực kỳ khó khăn, bởi, với họ, ai đủ tốt đối với tôi. Cám ơn Chúa là Nicholas đến với tôi, nếu tôi có thể vẫn tìm kiếm người chồng.

      - Mọi người nhìn chung đều chấp nhận nó khi hôn ước được công bố, nhưng thực tế ấy bắt cóc tôi, vì nghĩ rằng tôi là người tình của ấy, sai lầm nho . Ôi, dĩ nhiên là ấy mang tôi về nhà ngay khi phát nhầm lẫn của mình, nhưng tổn hại có. ấy kháng cự và phản đối lại bệ thờ của hôn nhân để bảo vệ tình trạng độc thân của mình. Nhưng ấy cũng phải chấp thuận kết hôn. Ban đầu có vẻ như ai đó bao giờ phù hợp với những khía cạnh nào, nhưng hóa ra họ lại là lựa chọn tốt nhất trong tất cả. Chỉ là chưa biết mà thôi.

      Những lời cuối ra dành cho Roslynn, nhưng nàng tự buộc mình quan tâm tới. Trách nhiệm của nàng đủ nặng nề cho dù kể đến cả những người phải là đối tượng phù hợp. Nàng kết thúc với cái khả năng mong manh mà ta . Nàng phải kẻ thích đánh cược. Với quyết tâm chắc chắn trong đầu, nàng tìm quý ngài Grahame.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8
      Như là sắp đặt trước, thời tiết buổi sáng hôm đó thể nào đẹp hơn được nữa. Điều này làm cho số lượng người cưỡi ngựa trong công viên Hyde Park nhân lên gấp ba lần so với bình thường vào thời điểm sớm như vậy. Những buổi chiều là thời gian dạo chơi, thời điểm có thể thấy được những loại xe ngựa hiếm có chầm chậm thả bước những con đường có phong cảnh giống như miền quê.

      Còn những buổi sáng được giành cho tập luyện cơ thể và công việc kinh doanh, khi mà người thường xuyên gặp gỡ những người quen của mình và như vậy phải dừng lại liên tục để chào hỏi, điều mà chắc chắn xảy ra vào buổi chiều.

      Buổi sáng hôm đó, Anthony Malory chấp nhận từ bỏ thói quen thường lệ là phi ngựa nước đại qua công viên mà hài lòng hơn với việc nước kiệu. Đó phải vì trêu chọc của Reggie, mà nghi ngờ con ngựa ngịch ngợm của có thể theo kịp được con ngựa đực giống của , và vì cứ nài nỉ cùng , nên bắt buộc phải theo tốc độ của .

      Sau buổi tối hôm qua, có những nghi ngờ về việc tại sao lại tự mình cùng , và cũng chắc về việc có muốn chuyện với . Nhưng khi Reggie chậm và ghìm cương ngựa lại, vẫy James và Jeremy, biết là tránh khỏi chuyện này. Đứa cháu quí của kiên trì trong rất nhiều lần rồi.

      - Khi cháu muốn cưỡi ngựa cùng chú sáng nay, cháu nghĩ là chúng ta có thể ở mình - Giọng của Regina thể bực mình được giảm bớt nhất - Nếu là Jeremy cháu có thể hiểu cậu ấy muốn cùng chúng ta, nhưng chú James sao? Chú ấy hiếm khi dậy trước buổi trưa cơ mà.

      Thực ra, Anthony dựng cả trai và đứa cháu khỏi giường, hăm dọa và cả phỉnh phờ họ cùng với mình. Tuy nhiên, thủ đoạn này có tác dụng giữ cho Reggie thực mục đích của mình.

      Và còn James trời đánh ! ấy biết lý do duy nhất để ấy cùng là khiến cho cuộc chuyện mang tính cá nhân, nhưng ấy chỉ diễu ngựa ở đó, ném cho Anthony nụ cười thích thú. Anthony nhún vai cách vô tội.

      - Chú gì với cháu nhỉ? James thay đổi những thói quen của mình cách đáng kể từ khi ấy trở thành người cha. phải cái tên lưu manh mà cháu cưới cũng như vậy sao?

      - Tại sao chú cứ luôn luôn công kích ấy khi mà chính những thói quen của chú cũng chẳng phải là mẫu mực gì cho lắm? - Rồi thẳng vào chủ đề muốn - ấy chỉ có nửa là người Scot thôi, chú biết đấy.

      Anthony cũng cần hỏi người nào, mà chỉ hỏi cách hờ hững
      - Có đúng thế ?
      - Họ nổi tiếng là có cá tính nóng nảy mà.

      - Được rồi, con bé láu cá - thở dài - Điều gì khiến cháu nghĩ là cháu cần phải cảnh báo chú?

      Đôi lông mày của nhướn lên, đôi mắt xanh tìm kiếm trong đôi mắt xanh khác chút ưa thích
      - Chú có để ý tới ấy, đúng Tony?
      - Có phải chú vừa chết và biết điều đó?

      cười phá lên, thể kìm được
      - Vâng, cháu cho đó là câu hỏi ngốc. Dĩ nhiên là chú phải để ý rồi, cũng giống như hàng chục quý ông khác. Cháu đoán câu hỏi tiếp theo của cháu là, chú sắp làm chuyện gì à?

      - Chuyện đó, bé, hoàn toàn phải việc của cháu.
      Câu trả lời của nhàng nhưng chắc chắn, và Regina nghiêm mặt trở lại
      - Cháu biết, nhưng cháu cũng nghĩ chú nên biết chút gì về ấy trước khi chú quyết định theo đuổi ấy.

      - Đó là câu chuyện lịch sử hả? - Anthony hỏi cách khô khan.
      - Đừng có khó tính thế, chú Tony. ấy tới London để kết hôn.

      - Chú được nghe chuyện này từ chính quý đó rồi.
      - Chú muốn chú chuyện với ấy? Khi nào vậy?

      - Tối qua trong khu vườn, đáng lẽ cháu phải biết rồi chứ.

      há hốc miệng
      - Chú -
      - Chú làm gì cả.

      Regina thở phào, nhưng chỉ là nhõm tạm thời. Nếu tiểu thư Roslynn mà nàng biết, người ráo riết tìm kiếm cuộc hôn nhân, lại từ chối chú nàng, người phụ nữ đáng thương đó coi như là gặp bất hạnh.

      - Có thể chú nhận ra ấy nghiêm túc thế nào, Tony. ấy cần phải cưới chồng vào cuối tháng này. , chú cần phải nhướn mày với cháu. phải thế. Thực tế, kinh nghiệm ấy có về đàn ông chỉ như thiếu nữ 16 tuổi thôi.

      - Chú tin chuyện đó đâu.

      - Đó, chú thấy ? Chú biết gì về ấy cả, ấy vậy mà chú dự tính phá vỡ cuộc sống của ấy. thực là, cuộc sống đó từng được che chở cho tới lúc này. ấy sống tách biệt với người ông ở Cao nguyên kể từ khi cha mẹ ấy chết, và hình như là những năm tháng qua ấy lại dành để chăm sóc cho người ông, tại sao ấy suy nghĩ đến chuyện kết hôn cho tới tận bây giờ? Chú có từng thắc mắc chuyện đó ?

      - Cuộc trò chuyện của chúng ta nên ngắn gọn thôi, Reggie.

      nhận thấy cáu kỉnh của chú mình nhưng vẫn nhấn mạnh
      - Cha ấy là bá tước. Chú biết là Chú Jason thích chuyện này-
      - Cũng nhiều như việc chú thích ở trong danh sách đen của mấy ông đâu- Anthony cắt ngang lời cảnh báo - chú thể trả lời những chất vấn của họ, mèo con.

      - Vẫn còn nữa chú Tony, ấy là người thừa kế, ông ngoại ấy rất giàu có, và để tất cả của cải lại cho Tiểu thư Roslynn. Tin tức đó vẫn chưa phổ biến cho tới giờ, nhưng chú có thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra nếu ấy kết hôn trước khi điều đó được lan truyền.

      - Tất cả những kẻ phóng đãng ở London vứt bỏ tất cả để chạy theo ấy. - Anthony trả lời chắc chắn.

      - Chính xác, nhưng may là ấy quan tâm tới vài quý ông rồi. Và theo như cháu biết, giờ chỉ còn là chuyện ấy có thể tìm hiểu được bao nhiêu về họ trước khi ấy chọn người trong số đó. Cháu cũng hỏi Nicholas xem ấy biết những gì về họ rồi.

      - Vì cháu biết nhiều đến thế, bé, cho chú biết sao lại có gấp gáp đó?

      Ồ, chắc chắn là chú ấy thấy hứng thú mà, đủ để để ý tới chuyện bực tức của mình thể ràng. Nó khiến Regina dừng lại chút chỉ vì nó hiếm khi xảy ra. Trước đây chưa bao giờ thấy Tony kích động vì phụ nữ nào. Chỉ bởi vì có quá nhiều phụ nữ để có thể chọn lựa ra người đặc biệt có ý nghĩa với mình. phải sắp xếp lại những ý nghĩ của mình về chuyện này mới được.

      cách ngại ngần, đề nghị:
      - Tiểu thư Roslynn có lời hứa với người ông quá cố, gấp rút và là lý do ấy tích cực tìm kiếm người chồng. Theo như Frances Grenfell, bạn thân của ấy, ấy có thể là chẳng muốn kết hôn chút nào nếu vì lời hứa với ông. Cháu muốn , chú thường thấy tình huống giống như ấy, người phụ nữ giàu có, xinh đẹp, và phải chịu trách nhiệm với ai ngoài bản thân mình.

      Đó quả thực là trường hợp độc nhất, nhưng khiến Anthony quan tâm ngay lúc đó, cái tên Grenfell làm băn khoăn.
      - ấy thân thiết thế nào với Frances Grenfell? - làm cho Regina sững lại lúc bởi câu hỏi.

      - Sao chú lại hỏi thế?
      - Quý Frances từng là trong những sai lầm thời trẻ của George, cho dù điều đó nên nhắc lại nữa, mèo con à.

      - Vâng, dĩ nhiên rồi - hơi - Chú muốn tới ông George, người bạn tốt của chú, trong những người luôn trêu chọc cháu cách quá đáng đó à? Có phải ông ta ?

      cười toét trước ngạc nhiên của
      - Là cùng người mà thôi, nhưng cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của chú.

      - Được rồi, cháu thấy điều đó quan trọng gì. Nhưng họ là hai người bạn rất thân thiết. Họ gặp gỡ nhau ở trường học và cho tới giờ vẫn chưa hề mất liên lạc với nhau.

      " Điều đó tạo nên tự tin và tất cả mọi thứ" lẩm bẩm. Chết tiệt! Anthony vẫn có thể nghe thấy chất giọng khàn khàn của nàng thú nhận " Tôi được cảnh báo về những kẻ như ngài"

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9
      - Cậu giúp được gì đâu, Frances - Roslynn phàn nàn, nhại lại - " Cứ nếu cậu muốn". Đó là câu trả lời kiểu gì vậy, mình muốn biết đây?

      Francres dừng lại chút con đường đông đúc trước dãy cửa hàng đường Oxford, mải mê rẽ những hàng người để Nettie theo sau lưng , hoàn toàn để ý câu hỏi của Roslynn. Hai túi hàng rơi khỏi tay của Nettie, chiếc hộp tròn đựng mũ rơi về phía lề đường. Anne, người hầu của Frances, lao tới chụp lại cách nhanh chóng trước khi nó tiếp tục rơi xuống đường.

      Frances thậm chí còn chẳng để ý
      - Có chuyện gì với cậu vậy, Roslynn? Nếu cậu có rắc rối trong việc quyết định cả những chuyện đơn giản như vậy, mình thấy rùng mình khi nghĩ tới những chuyện đau đầu khi mà cậu phải lựa chọn người chồng. Cậu có muốn tới vũ hội nhà Eden ? Chỉ đơn giản là Có hay thôi mà, đúng ?

      Roslynn nhăn nhó. Frances đúng, ít ra theo như nàng biết đúng thế. Nhưng nàng vẫn chưa kể cho ấy nghe về cuộc gặp gỡ với Anthony Malory tại vũ hội Crandal.

      Nàng định kể, chỉ vì cuộc trò chuyện của họ đường về nhà hôm ấy lại bắt đầu khi nàng hỏi về chuyện có phải chồng của tiểu thư Eden cũng từng là kẻ ăn chơi trước khi họ kết hôn . " ta đúng là như vậy". Câu trả lời đó được thốt ra cùng với căm ghét, và Roslynn vẫn còn câu hỏi nữa :

      - Vậy bây giờ họ có hạnh phúc ?

      - Thực ra mà , mình chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng nào hạnh phúc hơn thế - Câu trả lời nhàng và đầy hoài nghi, như thể chính Frances cũng thể nào tin chuyện đó lại có thể.

      Nhưng sau chuyện đó, Roslynn hiểu rằng bạn nàng thấy rất buồn nếu ấy biết Roslynn cho rằng Anthony Malory là người rất quyến rũ, cho nên nàng đề cập tới chuyện đó nữa. ràng là Frances thấy cực kỳ ghê tởm kiểu đàn ông giống như vậy. ( Chắc chắn chuyện này có dính tới chàng George Amherst, bạn ông Anthony rùi, hi hi...)

      Nhưng bất chấp việc hiểu cảm giác của bạn mình, và cũng đồng tình như vậy, tâm trí của Roslynn vẫn tràn ngập những hình ảnh của Anthony đêm hôm ấy, quá nhiều tới mức khiến cho Nettie phá ra ngay giây phút Roslynn bước vào phòng ngủ của nàng tối hôm đó.

      Những lời đầu tiên mà bà
      - Ta thấy là cháu gặp được người đàn ông của mình rồi. Nào, tên ta là gì thế?

      Dứt ra khỏi tâm trạng của chính mình, Roslynn nhanh chóng khẳng định là phải chỉ có , mà có những bốn quý ngài, và nàng ngay lập tức nhanh chóng tuôn ra mọi điều nàng biết về họ, những chuyện nhiều nhưng đủ để dập tắt những giả định ban đầu của Nettie cách khá tốt đẹp.

      Giờ nàng cân nhắc cẩn thận lời mời của tiểu thư Eden, trong khi mọi lời mời khác nàng nhận được chỉ được quyết định trong giây lát. Chắc chắn là tiêu biểu. nghi ngờ chuyện Frances nghĩ rằng có vấn đề gì với nàng. Nhưng ít nhất ấy cũng đoán được thực có chuyện gì.

      Trái ngược lại, Nettie lại canh chừng nàng như là diều hâu kể từ khi nàng trở về từ cuộc ngựa với Timmy ngày hôm qua. Chính nàng cũng biết làm sao để từ bỏ cả.

      - Quyết định có thể rất đơn giản đối với cậu - Nàng với Frances cách phòng thủ - Nhưng mình còn có những việc khác cần cân nhắc tới.

      - Ví dụ như ?
      - Thời gian liên quan, là việc. khỏi thành phố 3 hoặc 4 ngày có thể làm trì hoãn việc-

      - phải cậu với mình là Regina cũng mời các quý ông của cậu tới rồi hay sao?

      - Điều đó có nghĩa là họ tới, Frances. Hội mùa chỉ vừa mới bắt đầu. ấy lại tạo nên khoảng thời gian ngắt quãng khi mà tổ chức bữa tiệc cuối tuần ở thôn quê.

      - Lâu đài Silverley ở Hampshire, cũng cách bao xa. Và bên cạnh đó, cậu cũng kể là ấy hứa chuyện với chồng và cho cậu biết tất cả những thông tin ấy biết về những quý ông của cậu ngay khi cậu tới đó. Chỉ với lý do đó thôi, mình nghĩ cậu nên rồi-

      là hợp lý, làm thế nào để chối điều này nhỉ.
      - Ai ấy biết mọi thứ thích hợp nhỉ? Có thể chuyện này hóa ra chỉ là tốn thời gian mà thôi.

      - Vậy cậu có thể đổi ý và trở về London ngay tối hôm đó.

      - Và để cậu ở đó? - Roslynn phản đối - Làm thế nào mà cậu trở về được?

      Frances gật đầu
      - Mình cũng bỏ cuộc, cậu ràng là muốn , cho nên mình cũng . Mình có tới nửa tá lời mời khác cho cuối tuần này, nên chúng ta -

      - Giờ đừng có mớm lời cho mình, mình đâu nào.
      - Vậy ?

      Roslynn tiếp tục , hất đầu qua vai khi với Frances:
      - Mình vẫn cần suy nghĩ về chuyện này.

      Nàng bao giờ nêu lại chuyện về buổi tiệc này nữa, để lại bắt đầu với việc bộc lộ nỗi lo lắng của nàng về nó. Nàng gần như có thể nghe thấy những thắc mắc lời vang lên trong suy nghĩ của Nettie. Ít nhất Frances cũng có ý niệm gì về những rắc rối trong trường hợp này.

      Nhưng Nettie biết nàng quá . Và làm sao mà nàng có thể với Nettie khi nàng còn hỏi lòng vòng, và nàng có nên ? Các lời biện hộ đều như nhau cả, cho dù Frances chỉ ra là nàng có lý do nào.

      Quỷ ! Nàng phải vò đầu bứt tai vì chuyện này. Mọi thứ hợp lý tới mức chẳng cần phải quyết định điều gì. Nàng cần tới Silverley vì lý do nào khác ngoài chuyện lấy những thông tin Regina có cho nàng.

      Nàng chỉ tự hỏi, nếu nàng , nhưng tất cả bốn "khả năng"- bốn ứng cử viên của nàng đều sao? Vậy nàng kẹt ở London mà đạt được gì hết, và đó mới thực là lãng phí thời gian cực kỳ.

      Mặt khác, và thực khả năng to lớn khác là, Anthony Malory có thể có mặt ở bữa tiệc tại lâu đài Silverley cuối tuần này, và việc gặp lại lần nữa là chuyện mà Roslynn muốn mạo hiểm, và cũng dám mạo hiểm.

      ta quá ư là cám dỗ. Cái phản ứng ngu ngốc của phụ nữ nàng có với ngày hôm qua trong công viên, dưới ánh sáng ban ngày, khi mà có cả những người khác bên cạnh, chứng mình điều đó ràng.

      Nàng ràng nên hỏi quý Eden liệu có người nhà Malory nào nàng muốn chạm mặt lại ở bữa tiệc hay .

      Nhưng nàng muốn phải tự mình bỏ cuộc. Nàng phải , ôi, lo nghĩ thay vì hỏi xem liệu có ai mang họ Malory ở đó hay . Vậy nên nàng mong chờ vì thoái thác của Regina " Tôi biết liệu có hay nhiều người trong số họ ghé qua hay . biết đấy, họ hiểu là họ luôn được đón chào ở ngôi nhà của tôi mà."

      Đó là những gì nàng nhận được khi quá kín đáo, vì giả bộ như cảm xúc của nàng có gì khác biệt. Giờ đó là vấn đề về việc trì hoãn mục đích của nàng vài ngày hay là chấp nhận chuyện có thể tình cờ chạm mặt lại cái chàng phóng đãng ấy lần nữa.

      Thực chỉ có quyết định, cho nên nàng cũng cần phải chấm dứt việc quanh co về chuyện này thôi. cuộc gặp mặt nữa với Anthony Malory cần phải tránh bằng mọi giá. Nàng phải chấp nhận chuyện hoãn lại mà thôi.

      - Chúng ta tới rồi, Ros. "Dickens and Smith", điểm dừng cuối của mình ngày hôm nay - Frances , và than phiền ngay sau đó - Cậu biết mà, cậu thích thú gì chuyện mua sắm hết. Nhưng ít ra cậu cũng nên vào cửa hàng với mình, cho dù cậu muốn mua gì.

      Roslynn thể nặn ra nụ cười trong tâm trạng ủ rũ nay để Frances thấy thái độ bằng lòng của nàng.

      - Mình có thể thấy thích nếu cậu kéo mình trong ngày nóng bức như vậy. Cám ơn, vào cửa hàng nước hoa và vớ là quá đủ với mình rồi. Mình hiểu sao cậu chịu nổi ở cửa hàng mũ và những người buôn bán tơ lụa. Mình cho rằng cậu quen với chuyện này. Nhưng cậu quên là Scotland là vùng lạnh hơn. Mấy cửa hàng này quá ngột ngạt. Ít ra ngoài này cũng mát hơn, cho dù cậu khó mà nhận ra điều này. Cứ vào trong , mình đứng ở ngoài cùng Nettie lần nữa.

      Nettie mất tới hai giây để bắt đầu với nàng ngay khi cánh cửa của cửa hàng vải đóng lại sau lưng Frances và Anne.
      - Giờ, con , hãy biết-

      - Ôi, Nettie, đừng làm thế với cháu lúc này - Roslynn nhanh chóng chặn bà lại - Cháu chẳng có tâm trạng nào mà chuyện bây giờ, chút nào đâu.

      Nettie chẳng phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy.
      - Cháu thể chối cãi rằng cháu cư xử rất kỳ lạ.

      - Cháu công nhận vậy, tính tới những chuyện như chúng ta ở đâu và tại sao và tất cả những chuyện cháu phải suy nghĩ tới - Roslynn đáp trả, giọng bào chữa sắc nhọn - có nghĩ cái chuyện tìm chồng này là công việc dễ dàng ? Chết tiệt! Đôi lúc cháu nghĩ về nó mà thấy lo lắng!

      Điều đó khiến cho Nettie có vẻ thông cảm hơn
      - Nào, cháu quý, mọi thứ qua trước khi cháu-

      - Suỵt - Roslynn cắt ngang với nét mặt nghiêm trọng - Lại nữa rồi, Nettie, có cảm thấy nó ?

      - Chuyện gì?
      - Ai đó theo dõi chúng ta.

      Nettie nhìn nàng đầy nghi ngờ, chắc là Roslynn chỉ muốn lái đề tài ra khỏi chuyện của nàng hay là nàng lo lắng . Nhưng nàng chắc chắn là định xem xét kỹ con đường theo những hướng khác nhau.

      - Nếu có ai đó theo dõi, đó phải là theo dõi chúng ta, mà là theo dõi cháu. nghi ngờ gì, đó hẳn là người hâm mộ.

      Roslynn nhìn lại Nettie cách mất kiên nhẫn
      - Cháu biết bị người ngưỡng mộ nhìn thấy thế nào, và lần này phải như vậy. Cháu cảm thấy nó ngay khi mình đứng ngoài cửa hàng mũ chờ Frances. Cháu cố lờ nó , nhưng cảm giác đó vẫn còn.

      - Vậy , nghi ngờ chuyện vài tên móc túi chú ý tới chúng ta, đáng ngạc nhiên khi nhìn tất cả những trang sức cháu đeo. Giữ chặt ví của cháu .

      Roslynn gật đầu
      - Có thể đúng. Giờ vẫn là quá sớm để Geordie tìm thấy cháu, phải ? Vậy , cháu nên đợi ở xe ngựa thay vì đợi ngoài cửa như thế này. có thấy người đánh xe của chúng ta ?

      Nettie duỗi những ngón chân
      - Ôi, cách chúng ta 5 cửa hàng kia kìa, nhưng có vẻ như ta kẹt đằng trước cái xe bò. Thấy ta ? Tuy nhiên, chúng ta có thể bộ,cháu có thể vào trong xe. Và quay lại để với quý Frances.

      phải là Roslynn hoang tưởng, nhưng nàng vẫn cảm thấy cảm giác lạ lùng chưa hề có trước đó. phải là trí tưởng tượng của nàng quá xa, mà vẫn vậy, nghi ngờ gì khi nàng đứng ngoài cửa hàng vải khi mà chiếc xe ngựa trong tầm mắt.

      Nàng tiếp tục liếc mắt xung quanh, nhưng có quá nhiều người bộ đường cùng với xe cộ, thể nào thấy được ai là người nhìn nàng.
      Họ bắt đầu xuống đường nhưng xa hơn 20 feet khi mà cánh tay vòng quanh eo của Roslynn từ đằng trước, nhấc nàng lên khỏi mặt đất. Nàng nghĩ tới chuyện la hét, bởi vì nàng biết những nghi ngờ của mình hề sai, và nàng được chuẩn bị.

      hoảng loạn, sợ hãi. Nàng chỉ đơn giản để cho phần cơ thể rơi cánh tay cứng như thép giữ mình, túm lấy mép váy nàng mặc, và giật con dao găm ra khỏi đôi ủng nàng .

      Nettie, trong lúc đó, hét lên tiếng dường như có thể đánh thức toàn London. Ngay lâp tức bà túm lấy gã đàn ông trước khi bước chân , quay tròn cái túi của bà sang phải và trái, tóm lấy tai gã, đập vào mặt gã khiến cho mũi gã bẹp dí.

      Khi Roslynn giơ con dao lên, đâm thẳng về sau cho dù cái mũ rơi xuống làm nàng thấy. Nhưng mục tiêu của nàng cảm thấy, cắt đứt luồng khí của nàng. Nàng cần nhìn cánh tay lực lưỡng để thấy được phần lớn của nó. Gã đàn ông rít lên và chạy , Roslynn thấy nàng ngồi bệt ngay chính giữa con đường.

      Nàng nhặt lại cái mũ của mình ngay lúc nhìn thấy Nettie vẫn còn đuổi theo gã, đập thêm vài cái vào đầu và vai gã trước khi gã nhảy vào chiếc xe ngựa hư nát và gã đánh xe khởi hành, quất roi vào những con người cách điên cuồng.

      Điều đó làm Roslynn thấy rùng mình khi biết chiếc xe ngựa đó ở rất gần, chỉ cách vài bước và nàng có thể bị quăng lên đó. Và mọi thứ diễn ra quá nhanh. Có nhiều người đứng cạnh nàng đường, nhưng ràng tất cả đều quá chậm để có những phản ứng giúp đỡ. Giờ chỉ có trong những người giữ ngựa từ xe của mình tới giúp đỡ, quá muộn.

      Nettie quay xung quanh, kéo mạnh cái áo vét len ngắn của mình, cái bị xộc xệch bởi cuộc tấn công của bà dành cho kẻ cướp đường, thể ngăn được nụ cười chiến thắng khiến cho những khóe môi bà nhếch lên.

      Kể cả chuyện nhìn thấy RosLyn còn ngồi đường cũng làm giảm bớt khoảnh khắc chiến thắng của bà chút nào, cho tới khi bà thấy con dao nằm trong bàn tay nắm chặt của Roslynn.

      Nhưng bà vẫn khiến tên đê tiện đó phải chạy bán sống, kể cả khi Roslynn đảm bảo là nàng bị bắt cùng . Họ thắng thế, và bà quá sức hài lòng. Roslynn cũng vậy, kể cả khi mông nàng ê ẩm. Ông ngoại chắc rất tự hào về nàng vì giữ được bình tĩnh và làm những gì cần làm mà do dự gì hết. Nàng gây ra đổ máu lần đầu tiên, nhưng giờ nàng vẫn thấy đắn đo gì hết về chuyện đó.

      Những gì nàng cảm thấy là giải pháp an toàn hơn, biết chắc rằng nàng thực có thể tự bảo vệ mình. Dĩ nhiên, nàng được chuẩn bị. Nàng có thể phải luôn luôn được trực giác cảnh báo. Và nếu có hơn người đàn ông cố gắng bắt nàng, đó có thể lại là chuyện khác. Nàng dám tự mãn với thành công lần này.

      Roslynn chấp nhận giúp đỡ từ người giữ ngựa để đứng lên và bình tĩnh để lại con dao găm vào ủng của nàng trước khi phủi bụi chiếc váy. Nettie xua người đàn ông tỏ vẻ lo lắng và đám đông, với vài lời về quan tâm cần thiết khi mà tới giúp muộn như vậy.

      cách gắt gỏng bà thu gom lại những gói hàng rơi, quăng chúng vào tay người giữ ngựa, và tóm lấy cánh tay của Roslynn, kéo nàng về phía xe ngựa.
      - đáng ra nên nghe lời cảnh báo của cháu, con . Lần sau làm vậy.

      - Vậy có nghĩ đó là tay chân của Geordie ?

      Nettie cân nhắc trong thoáng.
      - thực là, điều đó thể, nhưng vẫn nghi ngờ.
      - Vậy, chuyện gì nữa?

      - Chỉ nhìn cháu kìa, đeo những hạt sapphia đó quanh cổ như là đèn hiệu vậy. Bọn chúng có thể nghĩ cháu là vợ của nhà quý tộc giàu có nào đó trả cái giá hời để chuộc cháu về.

      - Cháu có thể thấy điều này.

      Cả hai trong thoáng rơi vào yên lặng, và Roslynn thêm vào cách mong đợi

      - Cháu nghĩ cháu tới bữa tiệc nhà Eden, việc rời London vài ngày hại gì cả, chỉ an toàn hơn mà thôi. Nếu Geordie ở đây và quan sát cháu, nghĩ cháu phát ra và chạy trốn lần nữa. Và khi đó, cháu phải giữ những người hầu của Frances ở bên cạnh khi ra ngoài lần nữa.
      - Đúng thế, đồng ý. Cháu cần cẩn trọng hơn nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :