1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tempt Me At Twilight - Lisa Kleypas ( 26 c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      14.

      Ngủ luôn luôn là điều khó khăn đối với Harry. Tối nay việc đó là thể. Tâm trí , vốn quen với việc xử lí hàng tá vấn đề cùng lúc, giờ chủ đề mới và vô cùng thú vị để suy ngẫm. Vợ của .

      biết được rất nhiều về Poppy chỉ trong ngày. Nàng thể rằng nàng mạnh mẽ cách khác thường dưới áp lực, phải là người phụ nữ tan nát vì phiền muộn trong tình trạng khó khăn. Và mặc dù nàng gia đình của mình, nàng chạy đến với họ để được che chắn.

      Harry khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với ngày cưới của mình. Thậm chí còn hơn thế là khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với ta. có những điệu bộ đóng kịch ngây thơ, như nàng đề cập đến nó. nghĩ về những giây phút nóng bỏng trước khi bỏ lại nàng, khi nàng quá ngọt ngào và sẵn sàng, cơ thể xinh đẹp của nàng rực cháy trong đáp ứng. Bị khuấy động và thao thức yên, Harry nằm trong phòng ngủ của , thuộc phía ngược lại với nàng trong dãy phòng riêng. Ý nghĩ về Poppy ngủ ở nơi sống là quá đủ để giữ thức rồi. có người phụ nữ nào từng ở lại trong dãy phòng riêng của trước đây. luôn giữ những mối quan hệ bất chính của mình ở ngoài dãy phòng của , bao giờ dành trọn cả đêm với bất kì ai. Nó làm thoải mái, cái ý nghĩ về việc thực ngủ cùng cái giường với người khác. Lí do tại sao mà việc đó dường như lại thân mật hơn những hành vi thể xác phải là điều Harry thèm bận tâm nghĩ đến. Harry nhõm khi rạng đông tới, vòm trời thấp được tráng màu xám ảm đảm. trở dậy, rửa mặt, và thay đồi. cho hầu tiến vào, người cời lò sưởi và mang đến những ấn bản mới được là ấm của tờ Morning Chronicle, tờ Globe, và tờ Times < truyền thống lâu đời ở nước ngoài là người ta dùng bàn là ở chế độ ấm để là qua các tờ báo nhằm giúp loại bỏ các nếp nhăn, làm tờ báo cứng, dễ dàng cho người đọc hơn và để tránh những vết bẩn màu đen tay người đọc>. Giống như thói quen thường ngày của họ, người phục vụ tầng xuất kèm theo bữa sáng, và sau đó Jake Valentine chuyển những báo cáo của các vị quản lí và nhận danh sách việc trong buổi sáng của .

      “Mrs. Rutledge cũng muốn bữa sáng chứ ạ, thưa ngài?” người hầu hỏi. Harry tự hỏi Poppy ngủ bao lâu nữa. “Gõ cửa phòng ấy và hỏi xem.”

      “Vâng, thưa ngài.”

      Harry nhìn theo cái cách mà ánh mắt của người hầu chuyển nhanh từ hướng phòng ngủ của sang phòng của Poppy. Mặc dù thông thường các cặp đôi giai cấp thượng lưu vẫn duy trì phòng ngủ riêng biệt, nhưng người hầu lại tỏ ra đôi chút ngạc nhiên trước khi ta kiểm soát được biểu cảm của mình. Thấy đôi chút bực mình, Harry ngắm nhìn ta rời khỏi khu vực phục vụ bữa ăn.

      nghe thấy tiếng thầm của hầu , và lời đáp của Poppy. thanh bị bóp nghẹt lại trong giọng của vợ mang lại gợn sóng về quan tâm đầy dễ chịu lướt qua tâm trí .

      Người hầu quay lại khu vực phục vụ bữa ăn. “Tôi cũng mang khay cho Mrs. Rutledge ạ. Có thêm gì nữa , thưa ngài?”

      Harry lắc đầu, đưa chú tâm trở lại với những tờ báo mà để lại. cố gắng đọc bài báo ít nhất ba lần trước khi cuối cùng cũng phải từ bỏ và nhìn đăm đăm về phía phòng của Poppy. Cuối cùng nàng cũng xuất , mặc chiếc áo dài làm từ vải lụa mềm màu xanh dương, được thêu kín bằng các bông hoa. Mái tóc nàng thả lỏng, những lọn tóc màu nâu lốm đốm ánh lửa sáng rực. Vẻ mặt nàng thể cảm xúc rệt, ánh mắt nàng thận trọng. muốn lột bỏ những lớp trang phục được may vá phức tạp ra khỏi người nàng, hôn lên cơ thể bị phơi bày của nàng cho đến khi nàng đỏ bừng và thở hổn hển khao khát.

      “Chào buổi sáng,” Poppy lầm bầm, thực bắt gặp ánh mắt của .

      Harry đứng lên và đợi cho đến khi nàng bước đến cái bàn . Điều thoát khỏi chú ý của là nàng cố tránh bị đụng chạm vào khi kéo ghế cho nàng. kiên nhẫn, tự nhắc nhở bản thân. “Em có ngủ ngon ?” hỏi.

      “Có, cảm ơn .” ràng là lịch chứ phải là quan tâm thúc đẩy nàng hỏi, “Còn ?”

      “Đủ tốt.”

      Poppy liếc nhanh qua hàng loạt tờ báo ở bàn. Chọn lấy tờ, nàng giữ lấy nó để khiến cho bất cứ cái nhìn nào lên khuôn mặt nàng cũng bị cản trở khi nàng đọc. Bởi vì có vẻ như nàng hề thích thú với cuộc trò chuyện, nên Harry cũng tự khiến bản thân bận rộn với tờ báo khác.

      im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng loạt xoạt của những tờ báo mỏng manh. Bữa sáng được mang vào, và hai người hầu bầy ra bàn những cái đĩa sứ và bộ dao dĩa bạc cùng với những cái ly pha lê.

      Harry thấy Poppy cầu những chiếc bánh nướng ăn kèm bơ, với mặt nhẵn, xốp phía của chúng còn hơi ấm. bắt đầu bữa ăn sáng của mình gồm trứng chần kẹp trong bánh mì nướng, bỏ phần lòng đỏ đặc sệt và rải đều phần mềm bên trong lên miếng bánh mì giòn.

      “Em cần phải thức dậy sớm nếu như em muốn thế,” , vừa rắc nhúm muối lên phần trứng của mình. “Rất nhiều các quý ở London ngủ đến tận trưa.”

      “Tôi thường thích dậy khi ngày mới bắt đầu.”

      “Giống như người vợ nông dân chăm chỉ,” Harry , bày ra nụ cười ngắn với nàng.

      Nhưng Poppy có phản ứng nào với gợi nhắc đó, chỉ chuyên tâm phết mật ong lên những chiếc bánh nướng.

      Harry ngưng lại với miếng thịt lợn được giữ ở lưng chừng đến miệng khi bị mê hoặc bởi hình ảnh những ngón tay mảnh khảnh của nàng cuộn quanh chiếc que phết mật ong, tỉ mỉ làm đầy mỗi lỗ hổng bằng thứ chất lỏng màu hổ phách sền sệt đó. Nhận ra rằng nhìn đăm đăm, Harry cắn miếng trong chỗ đồ ăn sáng của mình. Poppy thay chiếc que phết mật ong bằng cái ấm bạc . Khám phá ra vệt của thứ đồ ngọt đó rơi đầu ngón tay cái của mình, nàng đưa nó lên môi và mút sạch. Harry nghẹt thở trong chốc lát, vươn tới ly trà của mình, và uống ngụm. Đồ uống làm bỏng lữoi , khiến giật bắn mình và thầm nguyền rủa.

      Poppy trao cho cái nhìn kì cục. “Có vấn đề gì ạ?”

      có gì. Ngoại trừ rằng ngắm nhìn vợ ăn sáng là hành động gợi tình nhất từng thấy.

      có gì hết,” Harry khàn khàn . “Trà nóng quá.”

      Khi dám quay lại nhìn Poppy lần nữa, nàng ăn quả dâu tươi, và cầm lấy phần lá xanh của nó. Đôi môi nàng tròn lại thành cái chu miệng đầy khêu gợi khi nàng gọn gàng cắn vào phần đỏ mọng của loại quả đó. Chúa ơi. di chuyển cách thoải mái cái ghế của mình, trong khi tất cả những khao khát được thoả mãn của đêm hôm trước lại trỗi dậy với cường độ còn lớn hơn. Poppy ăn thêm hai trái dâu nữa, chậm rãi nhấm nháp, trong khi Harry cố gắng lờ nàng . Hơi nóng tụ lại bên dưới trang phục của , và dùng cái khăn giấy để lau vầng trán mình. Poppy đưa miếng bánh nướng thấm đẫm mật ong lên miệng nàng, và trao cho cái nhìn thoáng qua đầy khó hiểu. “ cảm thấy ổn chứ?”

      “Ở đây quá ấm áp thôi,” Harry cáu kỉnh , trong khi những ý nghĩ khủng khiếp chạy qua tâm trí . Những ý nghĩ liên quan đến mật ong, và làn da phụ nữ mềm mại, và màu hồng ẩm ướt-

      tiếng gõ vang lên ở cửa.

      “Vào ,” Harry ngắn gọn, tha thiết muốn bất kì kiểu làm xao lãng nào. Jake Valentine bước vào dãy phòng cách thận trọng hơn bình thường, trông ngạc nhiên đôi chút khi ta thấy Poppy ngồi ở bàn ăn sáng. Harry cho rằng khác thường của tình trạng này tốn đôi chút thời gian để trở nên quen thuộc đối với tất cả mọi người.

      “Chào buổi sáng,” Valentine , chắc liệu chỉ cần hướng đến Harry hay phải bao gồm cả Poppy nữa. Nàng giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan đó bằng cách gửi cho ta nụ cười chân . “Chào buổi sáng, Mr. Valentine. Tôi hy vọng có những con khỉ xổng chuồng trong khách sạn ngày hôm nay chứ?”

      Valentine cười toe toét. “, theo như tôi được biết, Mrs. Rutledge. Nhưng ngày mới chỉ vừa bắt đầu.”

      Harry trải nghiệm xúc cảm mới, tức giận độc hại lan ra khắp cơ thể . Nó là… ghen tị ư? Nó phải là thế rồi. cố gắng ngăn lại cảm xúc đó, nhưng nó vẫn nấn ná ở lõm thượng vị của . muốn Poppy mỉm cười với như thế. muốn tính vui đùa của nàng, quyến rũ của nàng, chú ý của nàng. Vừa khuấy cục đường trong tách trà của mình, Harry vừa lãnh đạm , “Kể cho tôi về cuộc họp nhân viên.”

      có gì để báo cáo, thực đấy ạ.” Valentine trao cho cuộn giấy. “Người hầu ở quầy rượu hỏi xin ngài chấp thuận cho danh sách rượu vang. Và Mrs. Pennywhistle nêu lên vấn đề về việc dao dĩa và đồ dùng bằng bạc biến mất khỏi các khay khi những người khách gọi thức ăn đưa lên phòng của họ.”

      Đôi mắt của Harry khép hờ. “Đó phải vấn đề của phòng ăn à?”

      , thưa ngài. Dường như số vị khách sẵn lòng cầm luôn những đồ dùng bằng bạc từ phòng ăn. Nhưng trong riêng tư ở phòng của họ… ừm, buổi sáng khác, cả bộ dao nĩa cho bữa sáng biến mất. Bởi vậy, Mrs. Pennywhistle đề xuất rằng chúng ta nên mua bộ đồ dùng bằng thiếc mạ bạc để sử dụng hoàn toàn cho việc phục vụ bữa ăn riêng tư.”

      “Những vị khách của tôi, sử dụng những con dao bằng thiếc mạ bạc và những miếng thịt lợn?” Harry lắc đầu cách dứt khoát. “, chúng ta phải tìm ra cách nào đấy để làm ngăn kiểu trộm cắp vặt này. Chúng ta phải là quán trọ vớ vẩn để đổi ngựa.”

      “Đó chính là những gì tôi nghĩ ngài .” Valentine nhìn Harry đọc lướt qua phần đầu của vài trang. “Mrs. Pennywhistle rằng bất cứ khi nào Mrs. Rutledge thích, bà ấy rất vinh dự được hộ tống ấy khắp các phòng làm việc và phòng bếp của khách sạn, và giới thiệu với ấy về các nhân viên.”

      “Tôi nghĩ-” Harry bắt đầu.

      “Việc đó rất thú vị,” Poppy xen vào. “Làm ơn với bà ấy rằng tôi sẵn sàng sau bữa sáng.”

      cần đâu,” Harry . “Em phải giúp tay để điều hành nơi này.”

      Poppy quay về phía với nụ cười lịch . “Tôi bao giờ mơ đến việc can thiệp vào. Nhưng bởi vì đây là ngôi nhà mới của tôi, tôi muốn trở nên thân quen hơn với nó.”

      “Đây phải là ngôi nhà,” Harry .

      Ánh mắt họ gặp nhau.

      “Dĩ nhiên nó phải là,” Poppy . “Mọi người sống ở đây. coi nó là nhà của à?”

      Jake valentine chuyển trọng tâm cách thoải mái. “Nếu ngài giao cho tôi danh sách việc buổi sáng, Mr. Rutledge…”

      Harry gần như chẳng nghe thấy ta. tiếp tục nhìn chằm chằm vào vợ mình, tự hỏi tại sao câu hỏi này dường như lại quan trọng với nàng vậy. cố giải thích cho lý do của mình. “ thực nho rằng mọi người sống ở đây làm nó trở thành ngôi nhà.”

      có những cảm nhận về tình cảm gia đình đối với nơi này à?” Poppy hỏi.

      “À,” Valentine lúng túng , “Tôi ngay đây.”

      ai trong số họ thèm chú ý đến rời vội vã của ta. <khổ thân ^^>

      “Nó lầ nơi ngẫu nhiên làm chủ,” Harry . “ đánh giá cao nó vì những lí do thiết thực. Nhưng gắn tình cảm nào cho nó cả.”

      Đôi mắt xanh dương của nàng nhìn chăm chú vào mắt , thương cảm lạ lùng và sâu sắc, khác thường. ai từng nhìn theo cách đó trước đây cả. Nó làm những sợi dây thần kinh của nhói đau vẻ phòng thủ. “ dành cả cuộc đời mình cho những khách sạn, phải ?” nàng lẩm bẩm. “ bao giờ cho ngôi nhà với cái sân và bóng cây.”

      Harry thể lí giải tại sao bất cứ cái nào trong số đó lại phải trở nên quan trọng. bỏ qua chủ đề đó và cố gắng khẳng định lại quyền kiểm soát của mình. “Hãy để làm nhé, Poppy… đây là công việc kinh doanh. Và những nhân viên của thể được đối xử như những người họ hàng thân thuộc, hoặc thậm chí là như những người bạn, hoặc em tạo ra vấn đề cho việc quản lý đấy. Em hiểu chứ?”

      “Vâng,” nàng , vẫn nhìn đăm đăm vào . “Tôi bắt đầu hiểu.”

      Lần này đến lượt Harry nâng tờ báo lên, ngăn cản ánh mắt của nàng. thoải mái cứ ngọ nguậy bên trong . muốn bất kì kiểu hiểu nào từ nàng cả. chỉ muốn có được nàng, nhìn lướt qua nàng như khi sắp xếp căn phòng chứa những thứ quý giá của mình. Poppy phải tuân theo những giới hạn mà đề ra. Và đổi lại người chồng khoan dung- miễn là nàng hiểu rằng luôn luôn dành được lợi thế để kiểm soát mọi thứ.

      ***

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      14.2

      Mọi người-” Mrs. Pennywhistle, bà quản gia chính ràng, “Từ bản thân tôi trở xuống đến những người hầu phòng giặt là, đều vô cùng hưng phấn rằng Mr. Rutledge cuối cùng cũng tìm được người vợ. Và đại diện cho toàn bộ người làm, chúng tôi hy vọng cảm thấy được chào đón ở nơi đây. có ba trăm người luôn có mặt sẵn sàng phục vụ mọi nhu cầu của .”

      Poppy bị cảm động bởi chân thành của người phụ nữ này. Bà quản gia là người phụ nữ cao, bờ vai rộng với làn da hồng hào và thái độ vui vẻ hiếm khi bị che giấu.

      “Tôi xin hứa với các bạn,” Poppy với nụ cười, “Tôi đòi hỏi giúp đỡ của ba trăm người đâu. Mặc dù tôi cần giúp đỡ của mọi người trong việc tìm kiếm hầu . Tôi chưa bao giờ cần người như thế trước đây cả, nhưng giờ có các chị em và người kèm của tôi…”

      “Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi có số trong đám nhân viên có thể được huấn luyện nhanh chóng vì mục đích như thế. có thể phỏng vấn họ, và nếu ai dường như phù hợp, chúng tôi giới thiệu.”

      “Cảm ơn.”

      “Tôi hy vọng rằng dần dần có thể muốn xem xét các bản báo cáo quản lý chi tiêu và các sổ kế toán, và danh sách hàng hoá cung cấp cũng như bản kiểm kê. Dĩ nhiên, tôi luôn sẵn sàng phụng .”

      “Bà tốt bụng,” Poppy . “Tôi rất vui vì có cơ hội để gặp gỡ số nhân viên khách sạn. Và để thăm thú số nơi mà tôi chưa bao giờ viếng thăm khi với tư cách là vị khách. Đặc biệt là các phòng bếp.”

      “Đầu bếp của chúng ta, Monsieur Broussard, rất nhiệt tình trình bày với về phòng bếp của mình và khoe khoang về những thành tựu của ông ấy đấy ạ.” Bà ấy ngưng lại và thấp giọng bổ sung, “May mắn cho chúng ta là thói tự phụ của ông ấy lại phù hợp với tài năng của ông ấy.”

      Họ bắt đầu xuống cầu thang chính. “Bà được thuê làm ở đây bao lâu rồi, Mrs. Pennywhistle?” Poppy hỏi.

      “Ừm gần 10 năm… từ lúc bắt đầu.” Người quản gia mỉm cười về kí ức xa xăm. “Mr. Rutledge lúc đó quá trẻ, cao gầy lênh khênh như cây sào chống, với giọng Mỹ nét và thói quen rất nhanh, người ta khó có thể theo hiểu kịp được lời ngài ấy. Tôi làm việc ở cửa hiệu trà của cha mình ở Strand- tôi quản lý nó cho ông ấy- và Mr. Rutledge là khách hàng thường xuyên. ngày, ngài ấy bước vào và đề nghị với tôi vị trí mà tôi nắm giữ bây giờ, mặc dù lúc ấy khách sạn vẫn chỉ là dãy các ngôi nhà riêng. gì so sánh được với nó bây giờ. Dĩ nhiên tôi vâng.”

      “Tại sao lại ‘dĩ nhiên’? Cha bà muốn bà ở lại cửa hàng của ông à?”

      “Có, nhưng ông ấy có các chị của tôi giúp đỡ. Và có thứ gì đó về Mr. Rutledge mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ người đàn ông nào trước đó hay kể từ đó… sức ảnh hưởng khác thường rất đặc biệt. Ông ấy rất có khả năng thuyết phục.”

      “Tôi nhận thấy,” Poppy lạnh nhạt .

      “Người ta muốn theo ngài ấy, hoặc trở thành phần trong bất cứ chuyện gì mà ngài ấy tham dự vào. Đó là lí do tại sao ngài ấy có thể thực được tất cả những điều này-” Mrs. Pennywhistle ra dấu về mọi thứ xung quanh họ, “- ở độ tuổi trẻ như thế.”

      Điều chợt nảy ra với Poppy là nàng có thể tìm hiểu nhiều về chồng mình thông qua những người làm việc cho . Nàng hy vọng ít nhất vài người trong số họ sẵn lòng chuyện như Mrs. Pennywhistle. “ ấy có phải là ông chủ khắt khe ?”

      Bà quản gia cười lặng lẽ. “Ồ, có chứ. Nhưng công bằng, và luôn luôn hợp lí.”

      Họ đến phòng làm việc ở phía trước, nơi hai người đàn ông, người già, người tuổi trung niên, bàn bạc quanh cuốn sổ kế toán vĩ đại đặt mở chiếc bàn gỗ sồi. “Các quý ông,” bà quản gia , “Tôi đưa Mrs. Rutledge quanh khách sạn. Mrs. Rutledge, tôi xin giới thiệu Mr. Myles, người quản lý chung của chúng ta, và Mr. Lufton, người hướng dẫn khách.”

      Họ cúi chào đầy tôn kính, coi Poppy như thể nàng là vị vua vi hành. Người trẻ hơn trong số họ, Mr. Myles, tươi cười và ngượng ngùng cho đến khi đỉnh mái đầu hói cũng hồng lên. “Mrs. Rutledge, đây thực niềm vinh dự vô cùng lớn lao! Chúng tôi xin được gửi những lời chúc mừng chân thành cho cuộc hôn nhân của -”

      “Chân thành nhất,” Mr. Lufton xen vào. “ là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng tôi ước mong và Mr. Rutledge có mọi niềm hạnh phúc.”

      Bị sững sờ đôi chút bởi nhiệt tình của họ, Poppy mỉm cười và gật đầu với từng người trong số họ theo thứ tự. “Xin cảm ơn, các quý ông.”

      Họ tiến lên để trình bày với nàng về căn phòng làm việc, nơi lưu giữ hàng dài các cuốn sổ kế toán về các chuyến hàng mới đến, các bản ghi chép kiện của các viên quản lý, các cuốn sách có nội dung về lịch sử và phong tục của các quốc gia khác, những quyển từ điển của hàng loạt ngôn ngữ, những tấm bản đồ tất cả các loại, và những bản thiết kế từng tầng của khách sạn. Các bản thiết kế, được đính bức tường, được đánh dấu bằng chiếc bút chì để chỉ ra phòng nào còn trống hoặc trong quá trình sửa chữa.

      Hai cuốn sách viền da được tách ra khỏi số còn lại, màu đỏ, màu đen.

      “Những cuốn sách này là gì thế?” Poppy hỏi.

      Những người đàn ông liếc nhanh qua nhau, và Mr. Lufton thận trọng đáp lại. “Có những trường hợp rất hiếm khi người khách chứng tỏ rằng rất… ừm, khó khăn-”

      thể,” Mr. Myles xen vào.

      “Đáng tiếc là chúng tôi phải cho họ vào sách đen, điều này nghĩa là họ còn được chào đón cách đúng đắn-”

      được hoan nghênh,” Mr. Myles bổ sung.

      “Và chúng tôi thể cho phép họ quay lại.”

      “Vào bất cứ lúc nào,” Mr. Myles cách dứt khoát.

      Bị ngạc nhiên, Poppy vẫn gật đầu. “Tôi hiểu. Và mục đích của cuốn sách đỏ?”

      Mr. Lufton tiếp tục giải thích. “Đó là cho những vị khách nào đó đòi hỏi khắt khe hơn nhiều so với bình thường.”

      “Những vị khách gây ra nhiều vấn đề,” Mr. Myles làm hơn.

      “Những người mà có những cầu đặc biệt,” Mr. Lufton tiếp tục, “hoặc thích phòng của họ được dọn vào những thời điểm cụ thể nào đó, những người mà khăng khăng mang theo các loài thú cưng, các thứ tương tự vậy. Chúng tôi ngăn cản họ ở lại, nhưng chúng tôi phải làm bản ghi chú về khác thường của họ.”

      “Hmmm.” Poppy cầm lên cuốn sách đỏ và chuyển cái nhìn nhanh tinh nghịch cho bà quản gia. “Tôi ngạc nhiên nếu những người nhà Hathaway được nhắc đến vài lần trong cuốn sách này đâu.”

      im lặng đón chào lời bình phẩm của nàng.

      Nhìn thấy những ánh mắt đông cứng lại khuôn mặt họ, Poppy bắt đầu cười. “Tôi biết điều đó. Gia đình tôi được nhắc đến ở đâu vậy?” Nàng mở cuốn sách và nhìn lướt qua vài trang ngẫu nhiên. Hai người đàn ông lập tức lo lắng, phân vân như thể tìm kiếm cơ hội để giật lại cuốn sách.

      “Mrs. Rutledge, làm ơn, phải-”

      “Tôi chắc chắn ở trong này,” Mr. Myles sốt sắng .

      “Tôi chắc chắn chúng tôi có,” Poppy đáp trả với nụ cười toe toét. “Thực tế là chúng tôi có lẽ có hẳn chương của riêng mình ấy chứ.”

      “Vâng- tôi ngụ ý, - Mrs. Rutledge, tôi khẩn cầu -”

      “Rất tốt,” Poppy , từ bỏ cuốn sách đỏ. Những người đàn ông thở phào nhõm. “Tuy nhiên,” nàng , “Tôi có thể mượn cuốn sách này ngày nào đó. Tôi chắc chắn nó trở thành tài liệu đọc tuyệt vời.”

      “Nếu hoàn thành việc trêu chọc những quý ông đáng thương này, thưa Mrs. Rutledge,” bà quản gia , đôi mắt bà hấp háy, “ tôi thấy rằng nhiều người trong số nhân viên của chúng ta tụ tập ở bên ngoài cửa để được gặp .”

      tuyệt!” Poppy bước vào khu vực lễ tân, nơi nàng được giới thiệu với các hầu , những viên quản lý các tầng, các nhân viên bảo trì, và những người hầu phòng khách sạn. Nàng nhắc lại tên của mọi người, cố gắng ghi nhớ càng nhiều người trong số họ càng tốt, và nàng hỏi những câu hỏi về nhiệm vụ của họ. Họ hăng hái đáp lại thích thú của nàng, tự nguyện thông tin về các khu vực khác nhau của nước nơi mà họ sống trước đó và thời gian bao lâu kể từ lúc họ làm việc ở khách sạn Rutledge.

      Poppy thấy rằng dù rất nhiều dịp nàng sống ở khách sạn với tư cách là người khách, nhưng nàng chưa bao giờ bỏ ra quá nhiều suy nghĩ về những người làm thuê. Họ luôn vô danh và vô diện, lại ở ngoài lề với hiệu quả công việc thầm lặng <ý là chị coi họ ai cũng như ai tên đặc điểm chỉ là nhân vật phụ thầm lặng. Ai ở khách sạn mà chả thế hả chị :v>. Giờ đây nàng cảm nhận được mối quan hệ họ hàng gần gũi với họ. Nàng trở thành phần của khách sạn cũng như họ là… tất cả họ đều tồn tại trong thiên cầu của Harry Rutledge. Sau tuần đầu tiên sống với Harry, điều ràng với Poppy là chồng nàng duy trì thời gian biểu mà hẳn là giết chết được người đàn ông bình thường. Khoảng thời gian duy nhất nàng chắc chắn gặp được là trong những buổi sáng lúc ăn sáng; bận rộn suốt cả ngày, thường bỏ qua bữa tối, và hiếm khi nghỉ ngơi trước lúc nửa đêm.

      Harry thích làm bản thân bận rộn với hai việc hoặc nhiều hơn thế vào cùng lúc, lên danh sách và kế hoạch, sắp xếp các cuộc họp, hoà giải các cuộc tranh chấp, gia ơn. liên tục bị tiếp cận bởi những người muốn áp dụng trí tuệ thông thái của vào vấn đề nào đó hay chuyện gì khác. Mọi người gặp gỡ vào tất cả các giờ, và dường như phần tư giờ thể trôi qua mà có bất kì ai, thường là Jake Valentine, gõ vào cánh cửa dãy phòng.

      Khi Harry bận rộn với hàng loạt những kế hoạch bí mật, lại tham gia vào việc của khách sạn và các nhân viên. Những đòi hỏi của cho hoàn hảo và chất lượng cao nhất của dịch vụ là bao giờ ngừng. Các nhân viên được trả lương hào phóng và được đối xử tốt, nhưng đổi lại họ được trông đợi phải làm việc chăm chỉ và, tất cả, là phải trung thành. Nếu người trong số họ bị thương hoặc ốm, Harry cho mời bác sĩ và chi trả cho việc chữa trị của họ. Nếu ai đó gợi ý cách để cải thiện khahcs sạn hoặc các dịch vụ của nó, ý kiến đó ngay lập tức được gửi thẳng tới cho Harry, và nếu chấp nhận nó, gửi tặng khoản thưởng hậu hĩnh. Bởi vậy, bàn của Harry luôn chất đầy hàng đống các báo cáo, thư từ và ghi chú.

      Harry dường như có ý đề xuất kì nghỉ tuần trăng mật cho bản thân và người vợ mới cưới của , và Poppy nghi ngờ rằng có mong muốn phải rời khỏi khách sạn. Dĩ nhiên nàng có mong ước về tuần trăng mật với người đàn ông phụ niềm tin của nàng.

      Kể từ đêm tân hôn của họ, Poppy rất lo ngại khi ở bên Harry, đặc biệt là lúc họ ở mình với nhau. giữ bí mật về ham muốn của mình với nàng, thích thú của dành cho nàng, nhưng cho đến nay vẫn chưa có thêm những bước tiến mới. Thực tế là chệch khỏi con đường của mình trong việc trở nên lịch thiệp và ý tứ. Dường như thể cố để làm nàng quen thuộc với , với những việc bị thay đổi trong cuộc sống của nàng. Và nàng đánh giá cao kiên nhẫn của , bởi vì tất cả mọi thứ đều quá mới mẻ. Tuy vậy, đáng cười là kìm chế mà tự áp đặt cho mình lại trao cho những khoảnh khắc đụng chạm vô tình- như cái chạm của bàn tay lên cánh tay nàng, áp vào của cơ thể khi họ đứng gần nhau trong đám đông- tích tụ của sức thu hút mãnh liệt.

      thu hút mà kèm với tin tưởng… phải là điều dễ chịu để có thể đồng cảm được với chính người chồng của mình <ý là chị thể chấp nhận chuyện có thu hút lẫn nhau mà tin tưởng được nhau>. Poppy biết liệu tiếp tục trì hoãn quan hệ vợ chồng bao lâu nữa. Nàng chỉ thấy biết ơn là Harry tốn quá nhiều thời gian cho khách sạn của mình. Mặc dù… nàng thể ngăn mình nghĩ rằng chuỗi công việc từ lúc mặt trời mọc cho đến tận nửa đêm đó hề tốt cho chút nào. Nếu ai đó mà Poppy quan tâm làm việc cách ngừng nghỉ như thế, nàng hẳn thúc giục ta giảm cường độ của mình, dành đôi chút thời gian để nghỉ ngơi. Lòng trắc vô tư đó giành thắng lợi ở trong nàng vào buổi chiều khi Harry đột ngột bước vào dãy phòng của họ, cầm theo chiếc áo khoác của mình tay. dành gần như cả ngày với người quản lí chính của LFEE, tức London Fire Engine Establishment (tạm hiểu là Cơ quan chữa cháy London). Họ cùng nhau tỉ mỉ khắp khách sạn để kiểm tra các thiết bị và phương pháp đảm bảo an toàn của nó.

      Nếu, cầu trời là , vụ cháy có lan ra ở Rutledge, các nhân viên được tập huấn để giúp đỡ càng nhiều vị khách càng tốt rời khỏi toà nhà cách nhanh chóng. Các cầu thang thoát hiểm được xem xét và kiểm tra định kì, và bản thiết kế các tầng và các lối cửa ra cũng được kiểm nghiệm. Các dấu hiệu đóng bảo hiểm được trát lên bên ngoài của toà nhà để chỉ nó là nơi LFEE được trả tiền để bảo vệ. Khi Harry bước vào dãy phòng, Poppy thấy rằng đó là ngày đặc biệt nhiều việc. Khuôn mặt mệt mỏi.

      <Dấu hiệu đóng bảo hiểm, nguyên văn là firemark: là dạng kí hiệu của các công ty bảo hiểm. Khi chủ nhân toà nhà trả 1 khoản tiền cho công ty bảo hiểm công ty này dùng số tiền đó thành lập nhóm lính cứu hoả của riêng công ty. Đồng thời, họ cũng trát dấu hiệu này lên tường phía ngoài toà nhà trả tiền bảo hiểm cho công ty họ để phân biệt với các công ty bảo hiểm khác và cả để quảng cáo. Khi có cháy, nhóm lính cứu hoả của công ty đó dùng dấu hiệu này để xem toà nhà này có được bảo hiểm bởi công ty họ . Nếu được họ vào cứu hoả, còn kệ cho nó cháy.

      dừng lại lúc nhìn thấy Poppy cuộn tròn trong góc của chiếc ghế sofa, đọc cuốn sách đặt thăng bằng hai đầu gối co lên của nàng.

      “Bữa tiệc trưa thế nào?” Harry hỏi.

      Poppy được mời tham dự cùng nhóm các vị mệnh phụ trẻ giàu sang, những người tổ chức buổi bán hàng thủ công để gây quỹ từ thiện hàng năm. “Nó cũng thú vị, cảm ơn . Họ là nhóm người dễ chịu. Mặc dù họ dường như hơi thích thú quá mức với việc thành lập uỷ ban. Tôi luôn nghĩ uỷ ban cần tháng để hoàn thành số thứ mà người độc lập có thể hoàn thành chỉ trong mười phút.”

      Harry mỉm cười. “Mục đích của những nhóm người đó phải là hiệu quả công việc. Nó chỉ là để có thứ gì đó để làm bận rộn thời gian của họ thôi.”

      Poppy nhìn gần hơn vào , và đôi mắt nàng mở lớn. “Có chuyện gì với quần áo của thế?”

      Chiếc áo sơmi vải lanh trắng và áo khoác ngoài bằng lụa màu xanh sẫm mang đầy những vết bồ hóng. Có nhiều hơn thế nữa những vết bẩn đen hai bàn tay , và viền quai hàm.

      kiểm tra trong những cầu thang an toàn.”

      trèo xuống từ cầu thang bên ngoài toà nhà à?” Poppy ngạc nhiên rằng lại nhận lấy rủi ro cần thiết như thế. “ phải đáng lẽ nên cầu ai khác làm việc đó à? Mr. Valentine, chẳng hạn thế?”

      chắc chắn ta làm. Nhưng cung cấp các thiết bị cho nhân viên của mình mà tự mình thử nó trước. vẫn có những mối quan tâm đến các hầu - những chiếc váy của họ khiến việc trèo xuống khó khăn hơn. Tuy vậy, cũng có đặt giới hạn cho việc kiểm tra hiệu quả của nó mà.” ném cái nhìn nhanh tiếc nuối về phía hai lòng bàn tay mình. “ phải tắm rửa và thay đồ trước khi trở lại với công việc.” <giới hạn của thể cứ bẩn như thế mà làm tiếp được ^^>

      Poppy quay chú ý trở lại với cuốn sách của nàng. Nhưng nàng nhận thức cao độ về những thanh nhàng đến từ căn phòng kia, tiếng mở ngăn kéo, tiếng ào ào của nước và xà phòng, tiếng thịch của chiếc giày được gỡ bỏ. Nàng nghĩ về trong hình ảnh mặc quần áo, ở đúng khoảnh khắc đó, và luồng hơi ấm qua bụng nàng.

      Harry bước trở lại vào phòng, sạch và hoàn hảo như trước đó. Ngoại trừ…

      vết bẩn,” Poppy , nhận ra cơn run vì thích thú. “ bỏ sót chỗ bẩn.”

      Harry nhìn nhanh xuống khắp phía trước mình. “Đâu cơ?”

      “Quai hàm của . , phải phía đó.” Nàng cầm lên chiếc khăn giấy và ra dấu cho đến chỗ nàng. Harry dựa vào lưng ghế sofa, khuôn mặt hạ xuống phía nàng. giữ yên lặng khi nàng chùi bồ hóng khỏi quai hàm . Mùi hương của làn da toả về phía nàng, mát mẻ và sạch , với nét thoang thoảng mùi khói giống như gỗ cây tuyết tùng.

      Mong ước kéo dài khoảnh khắc này, Poppy nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh lục sâu thấy đáy của . Chúng thâm quầng vì thiếu ngủ. Trời ơi, người đàn ông này có từng dừng lại dù chỉ khoảnh khắc vậy?

      “Tại sao ngồi cùng tôi?” Poppy hấp tấp hỏi.

      Harry chớp mắt, cố nhiên bị làm cho rơi vào tình trạng phòng bị trước bởi lời mời. “Bây giờ à?”

      “Phải, bây giờ.”

      thể. Có quá nhiều-”

      ăn hôm nay chưa? Ngoài vài miếng trong bữa sáng?”

      Harry lắc đầu. “ chưa có thời gian.”

      Poppy chỉ vào chỗ ghế sofa bên cạnh nàng trong đòi hỏi lời. Trước ngạc nhiên của nàng, Harry thực nghe theo. đến cuối chiếc ghế sofa và ngồi vào góc, nhìn đăm đăm vào nàng. trong hai hàng lông mày sẫm màu nhướn lên đầy nghi vấn.

      Vươn tay đến cái khay bên cạnh mình, Poppy nhấc cái đĩa được để đầy những cái bánh sandwich, bánh tart, và bánh bích quy.

      “Nhà bếp đưa lên quá nhiều cho người ăn. ăn chỗ còn lại .”

      thực -”

      “Ở đây,” nàng khăng khăng, ấn cái đĩa vào hai tay .

      Harry cầm lấy cái sandwich và bắt đầu chậm rãi ăn nó. Cầm lấy tách trà của mình từ cái khay, Poppy rót trà tươi và thêm thìa đầy đường. Nàng đưa nó cho Harry.

      “Em đọc gì vậy?” hỏi, nhìn qua cuốn sách trong lòng nàng.

      cuốn tiểu thuyết của tác giả theo chủ nghĩa tự nhiên. Cho đến lúc này, tôi vẫn thể thấy được bất kì cái gì tương tự như cốt truyện, nhưng những miêu tả về miền nông thôn khá nên thơ.” Nàng ngừng lại, nhìn uống cạn tách trà. “ có thích những cuốn tiểu thuyết ?”

      lắc đầu. “ thường đọc để có thông tin, phải để giải trí.”

      chấp nhận việc đọc sách vì thích thú à?”

      , đó chỉ là vì thường xuyên xoay xở được thời gian cho việc đó.”

      “Có thể đó là vì ngủ tốt. cần khoảng thời gian thư giãn giữa thời gian làm việc và thời gian ngủ.”

      khoảng lặng lãnh đạm, đúng ngay thời điểm đó trước khi Harry hỏi, “Em đề nghị cái gì?”

      Nhận ra hàm ý của , Poppy cảm thấy sắc hồng lên từ đầu đến tận ngón chân. Harry dường như thích thú lúng túng của nàng, phải theo kiểu chế nhạo, mà như thể là thấy nàng quyến rũ.

      “Mọi người trong gia đình tôi đều thích các quyển tiểu thuyết,” Poppy cuối cùng cũng , đẩy cuộc hội thoại trở lại đúng đường.

      “Chúng tôi sum vầy trong phòng khách vào gần như mọi buổi tối, và người trong chúng tôi đọc to lên. Chị Win là người giỏi nhất về việc đó- chị ấy sáng tạo ra giọng khác nhau cho mỗi nhân vật.”

      muốn nghe em đọc,” Harry .

      Poppy lắc đầu. “Tôi thú vị bằng nửa của chị Win. Tôi đặt mọi người vào giấc ngủ.”

      “Phải,” Harry . “Em có giọng của con vị học giả.” Trước khi nàng có thể phản đối, thêm, “Dịu dàng. bao giờ gây bực bội. nhàng…”

      mệt mỏi quá mức rồi, nàng nhận ra. Đến nỗi thậm chí nỗ lực để nối các từ lại với nhau cũng đánh bại được .

      phải rồi,” lẩm bẩm, xoa xoa đôi mắt mình.

      “Ăn xong những cái sandwich của trước ,” Poppy hách dịch .

      nghe lời cầm lên cái sandwich. Trong khi ăn, Poppy lướt qua cuốn sách cho đến khi nàng tìm thấy thứ mà nàng muốn… miêu tả về cuộc bộ xuyên qua vùng thôn quê, dưới bầu trời đầy những đám mây xốp , qua những cây hạnh kì ra hoa và cây thạch trúc màu trắng được trồng bên cạnh những dòng suối yên tĩnh. Nàng đọc bằng tông giọng nhịp nhàng, thỉnh thoảng trộm nhìn nhanh cái vào Harry khi ăn hết cả đĩa sandwich. Và rồi chìm sâu vào góc ghế, trông thư thái hơn là nàng từng có bao giờ được thấy. Nàng đọc thêm vài trang nữa, về cuộc bộ qua những hàng giậu và những đồng cỏ, qua cánh rừng được phủ bởi chiếc thảm đầy lá rơi, trong khi ánh sáng mặt trời xám bị thay thế bởi cơn mưa … Và khi nàng cuối cùng cũng đến được cuối chương, nàng nhìn lại Harry lần nữa. ngủ. <em cũng buồn ngủ chứ gì a :v>

      Lồng ngực nâng lên và hạ xuống theo nhịp điệu đều đặn, hàng lông mi dài xoè ra như cánh quạt da . bàn tay được nắm vào đặt ngực, trong khi bàn tay kia để hở nửa ở bên kia của , những ngón tay mạnh mẽ cuộn lại phần.

      bao giờ thất bại,” Poppy lẩm bẩm với nụ cười toe toét kín đáo. Tài năng của nàng trong việc đặt người ta vào giấc ngủ là quá mạnh dù là với nỗ lực ngừng của Harry. cách cẩn thận, nàng đặt quyển sách sang bên. Đây là lần đầu tiên nàng có thể ngắm nhìn Harry trong từ tốn của mình. lạ kì khi thấy được xoa dịu hoàn toàn. Trong giấc ngủ, những đường nét của khuôn mặt giãn ra và gần như ngây thơ, rất khác với biểu vẻ mặt ra lệnh bình thường của . Khuôn miệng , thường quá kiên quyết, trông mềm mại như nhung. giống như cậu bé bị lạc trong giấc mơ độc. Poppy cảm thấy thôi thúc mạnh mẽ muốn canh gác cho giấc ngủ mà Harry cực kì cần đến này, muốn trùm cho chiếc chăn, và vuốt ve mái tóc sẫm màu từ lông mày của . vài phút im lặng trôi qua, yên tĩnh bị phá vỡ chỉ bởi những thanh xa xôi từ các hoạt động trong khách sạn và từ ngoài đường phố. Đó là thứ gì đó mà Poppy biết là mình cần… thời gian để ngắm nhìn cái người lạ mặt giành được sở hữu hoàn toàn đối với cuộc đời nàng.

      Cố gắng hiểu Harry Rutledge giống như là tháo tung trong những máy móc rắc rối của chiếc đồng hồ mà thiết kế ra. Từ máy móc có thể kiểm tra mọi bánh răng và đòn bẩy truyền động, nhưng điều đó có nghĩa là từ máy móc hiểu được cái gì làm cho tất cả chúng nó hoạt động.

      Dường như là Harry dành cả đời để vật lộn với thế giới và cố gắng khuất phục nó theo ý chí của mình. Và để đến được kết thúc đó phải nỗ lực rất nhiều. Nhưng ràng là hài lòng, thể thưởng thức những gì đạt được, điều đó làm rất khác với những người đàn ông khác trong cuộc đời của Poppy, đặc biệt là Cam và Merripen.

      Bởi vì gốc tích Digan của họ, hai rể của nàng nhìn nhận thế giới như thứ gì đó để chinh phục, nhưng thay vào đó lại là nơi để rong chơi lang thang cách tự do. Và còn cả Leo, người thích nhìn nhận cuộc đời như người quan sát khách quan hơn là người tham dự vào cách năng động. Harry lại như tên cướp, lên kế hoạch để đoạt lấy mọi người và mọi thứ trong tầm mắt. Làm sao mà người đàn ông như thế có thể bị ngăn cản? Làm sao tìm thấy được yên bình?

      Poppy quá chìm đắm trong tĩnh lặng yên ả của căn phòng đến nỗi nàng giật mình khi nghe thấy tiếng gõ vào cánh cửa. Thần kinh của nàng nhức nhối cách dễ chịu. Nàng phản ứng, ước rằng tiếng ồn đáng nguyền rủa ấy rời . Nhưng nó lại vang lên ở đó.

      Cốc. Cốc. Cốc.

      Harry thức dậy với tiếng lầm bầm ràng, chớp mắt với vẻ bối rối của người bị đánh thức quá sớm khỏi giấc ngủ. “Ừ?” cộc cằn , đấu tranh để ngồi dậy. Cánh cửa mở ra, và Jack Valentine bước vào. ta trông đầy hối lỗi khi thấy Harry và Poppy ngồi cùng nhau chiếc ghế sofa. Poppy khó có thể nén lại vẻ cau có, cho dù là ta chỉ làm công việc của mình thôi. Valentine bước đến trao cho Harry bức thư đóng kín, lẩm bẩm vài từ khó hiểu, và rời dãy phòng.

      Harry đọc lướt qua bức thư với cái nhìn nhanh vẻ lờ đờ. Cất nó vào túi áo khoác, mỉm cười cách đầy phiền muộn với Poppy. “ dường như ngủ gật trong khi em đọc.” nhìn đăm đăm vào nàng, đôi mắt ấm áp hơn so với nàng từng thấy trước đây. “ khoảng thời gian giải lao,” lẩm bẩm vì lí do ràng nào, và bên khoé miệng nhếch lên. “ muốn lần khác sớm thôi.”

      rời trong khi nàng vẫn đấu tranh để nặn ra lời đáp lại.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      15.

      Chỉ có những quý phu nhân giàu có nhất London mới sở hữu riêng cho mình những cỗ xe và những con ngựa kéo, bởi vì phải tốn cả gia tài mới duy trì được tiện nghi như thế. Những người phụ nữ mà có những con ngựa của riêng mình, hoặc những người sống độc thân, bị buộc phải mướn những con ngựa, cỗ xe độc mã, và người đánh xe, thuê tất cả từ hãng dịch vụ cho thuê ngựa hay từ người cho thuê xe ngựa bất cứ khi nào họ cần xuất ở London.

      Harry nhấn mạnh rằng Poppy phải sở hữu cỗ xe và cặp ngựa của riêng mình, và cũng cho gọi nhà thiết kế từ xưởng chuyên chế tạo cỗ xe đến khách sạn. Sau khi tham khảo qua Poppy, người chế tạo cỗ xe được uỷ thác để lắp ráp ra loại phương tiện đặc biệt hợp với sở thích của nàng. Poppy bị bỏ lại trong trạng thái sững sờ bởi cả quá trình, và thậm chí là cả đôi chút tức tối bởi vì kiên quyết của nàng trong việc hỏi giá của các thứ vật liệu gây ra xích mích. “Em ở đây để hỏi giá của bất kì thứ nào trong số này,” Harry với nàng. “Nhiệm vụ duy nhất của em là chọn cái mà em thích.”

      Nhưng theo như kinh nghiệm của Poppy, điều đó lại luôn là phần của việc lựa chọn cái gì… ngắm nghía xem cái nào có thể dùng được và rồi so sánh các loại giá cho đến khi lựa chọn nào đó xuất thứ quá đắt cũng quá rẻ. Harry, tuy vậy, dường như lại xem xét phương án đó như sỉ nhục, cứ như thể là nàng hỏi đến khả năng của trong việc chu cấp cho nàng vậy.

      Cuối cùng nó cũng được quyết định là phần bên ngoài được làm với sơn mài đen tinh tế, phần bên trong được bọc bằng vải nhung xanh và lớp da thuộc màu be với đồ trang trí bằng đồng thau được xâu thành chuỗi, và phần gỗ ép bên trong có lớp sơn trang trí ấn tượng. Cũng có những cái rèm cửa bằng lụa xanh và những tấm mành kiểu Venice thay cho những cánh cửa chớp màu nâu đỏ… những chiếc đệm nghỉ ngơi bằng da thuộc ma-rốc… các mối hàn trang trí các bậc thang bên ngoài, những cái đèn bàn bọc kim loại trong xe và những cái tay nắm cửa phù hợp… điều chưa bao giờ nảy ra trong suy nghĩ của Poppy là lại có quá nhiều thứ để quyết định như vậy.

      Nàng dành phần còn lại của buổi chiều trong phòng bếp với ông bếp trưởng, Monsieur Broussard, người đầu bếp chuyên làm bánh ngọt, Mr. Rupert, và Mrs. Pennywhistle. Broussard bận rộn trong việc tạo ra món tráng miệng mới… hay đúng hơn, là cố để tái tạo món tráng miệng mà ông ấy ghi nhớ từ thời thơ ấu.

      “Bà dì lớn Albertine của tôi luôn luôn làm món đó mà cần phải có công thức gì cả,”

      Broussard rầu rĩ giải thích khi ông kéo cái nồi đun cách thuỷ, hoặc bể ổn nhiệt, ra khỏi cái lò. Được ủ ở bên trong là nửa tá những cái bánh pudding táo nhắn được hấp hoàn hảo. “Tôi nhìn theo bà ấy mỗi lần. Nhưng tất cả những điều đó lại trượt được ra khỏi đầu tôi. Mười lăm lần tôi thử làm nó, và giờ nó vẫn hoàn hảo… nhưng quand on veut, on peut.

      “Chỉ cần muốn là làm được,” Poppy dịch lại.

      Exactement.” Broussard cẩn thận lấy những cái đĩa ra khỏi nước nóng. Đầu bếp Rupert rưới nước xốt kem lên mỗi cái bánh pudding, và đặt lên chúng những cái lá làm từ bột tinh xảo.

      “Chúng ta thử nhé?” ông ấy hỏi, trong khi phân phát những cái thìa.

      cách nghiêm nghị, Poppy, Mrs. Pennywhistle, và hai người đầu bếp mỗi người lấy chiếc bánh pudding và thử nó. Miệng Poppy tràn ngập vị kem, vị táo chua , và vị bột nở giòn tan. Nàng nhắm mắt để tận hưởng tốt hơn các kết cấu và các hương vị, và nàng nghe thấy những tiếng thở ra đầy hài lòng từ Mrs. Pennywhistle và đầu bếp Rupert.

      “Vẫn đúng,” Monsieur Broussard băn khoăn, cau mày với cái đĩa bánh pudding như thể nó bướng bỉnh cách cố ý.

      “Tôi quan tâm nếu nó đúng,” người quản gia . “Nó là thứ tuyệt vời nhất tôi từng được nếm trong cuộc đời mình.” Bà quay qua Poppy. “ đồng ý à, Mrs. Rutledge?”

      “Tôi nghĩ đó là thứ mà các thiên thần ăn thiên đường,” Poppy , xiên vào cái bánh pudding. Đầu bếp Rupert nhét thêm thìa đầy vào miệng mình.

      “Có lẽ thêm chút chanh và quế…” Monsieur Broussard đăm chiêu.

      “Mrs. Rutledge.”

      Poppy quay qua để xem ai gọi tên nàng. Nụ cười của nàng mờ nhạt khi nàng thấy Jake Valentine bước vào phòng bếp. phải là nàng thích ta. Thực ra, Valentine rất thoải mái và tốt bụng. Tuy vậy, ta dường như được bổ nhiệm vào chức danh giám sát, tuân theo chỉ thị của Harry là Poppy nên kiềm chế việc làm thân với các nhân viên. Mr. Valentine trông cũng chẳng vui vẻ gì hơn Poppy khi ta . “Mrs. Rutledge, tôi được gửi để nhắc nhở rằng cuộc hẹn với cửa hàng may trang phục.”

      “Tôi á? Bây giờ?” Poppy ngây ra nhìn vào ta. “Tôi nhớ mình hẹn trước gì cả.”

      “Nó được hẹn cho . Theo cầu của Mr. Rutledge.”

      “Oh.” cách miễn cưỡng Poppy đặt cái thìa của mình xuống. “Khi nào tôi phải rời ?”

      “Trong 15 phút nữa.”

      Điều đó chỉ cho nàng vừa đủ thời gian để làm gọn gàng mái tóc và lấy cái áo choàng bộ tay. “Tôi có đủ trang phục rồi,” Poppy . “Tôi cần thêm nữa.”

      vị phu nhân ở vị trí của ,” Mrs. Pennywhistle cách đầy hiểu biết, “cần rất nhiều váy áo. Tôi nghe người ta rằng các quý bà thời thượng bao giờ mặc bộ áo dài hai lần.”

      Poppy đảo tròn đôi mắt. “Tôi cũng nghe điều đó. Và tôi nghĩ nó lố bịch. Tại sao nó lại là vấn đề nếu quý bà bị nhìn thấy là mặc bộ áo dài hai lần? Trừ khi để cung cấp bằng chứng rằng chồng ta đủ giàu có để mua cho ta nhiều trang phục hơn là người bình thường cần.”

      Bà quản gia mỉm cười thông cảm. “Tôi có nên cùng đến dãy phòng của , Mrs. Rutledge?”

      đâu, cảm ơn bà. Tôi cùng những người hầu ở hành lang. có ai trong số các vị khách nhìn thấy tôi đâu.”

      Valentine , “ nên đâu mà được hộ tống.”

      Poppy để thoát ra cái thở dài mất kiên nhẫn. “Mr. Valentine?”

      “Vâng?”

      “Tôi muốn tự đến dãy phòng của mình. Nếu tôi thậm chí thể làm điều đó, cả khách sạn này bắt đầu tạo cảm giác giống như nhà tù rồi.”

      ta gật đầu với thấu hiểu đầy miễn cưỡng.

      “Cảm ơn mọi người.” Lẩm bẩm lời chào tạm biệt với các đầu bếp và bà quản gia, Poppy rời khỏi phòng bếp. Jake Valentine chuyển trọng tâm cách thoải mái khi ba người kia liếc qua ta. “Tôi xin lỗi,” ta khẽ. “ Nhưng Mr. Rutledge quyết định rằng vợ ngài ấy nên làm thân với các nhân viên. Ngài ấy điều đó làm cho tất cả chúng ta kém hiệu quả, và có nhiều cách thích hợp hơn cho ấy để làm mình bận rộn.”

      Mặc dù Mrs. Pennywhistle luôn thích chỉ trích ông chủ, nhưng mặt của bà vẫn trông căng cứng vì tức giận. “Làm gì chứ?” bà hỏi cộc lốc. “ mua sắm những thứ mà ấy càn cũng muốn à?

      mình ngồi đọc những ấn phẩm thời trang định kì? Cưỡi ngựa trong công viên với có mặt của người hầu? nghi ngờ gì là có đầy những người vợ kiểu mẫu còn hơn cả hài lòng với kiểu sống nông cạn như thế. Nhưng người phụ nữ trẻ đơn độc đó đến từ gia đình thân thiết, và ấy quen với những thương. ấy cần ai đó làm mọi việc cùng… người kèm… và ấy cần người chồng.”

      ấy có người chồng,” Jake phản đối.

      Đôi mắt của bà quản gia khép hờ. “ nhận thấy cái gì kì lạ về quan hệ của họ à, Valentine?”

      , và phù hợp cho chúng ta khi bàn luận về nó.”

      Monsieur Broussard nhìn Mrs. Pennywhistle với thích thú hào hứng. “Tôi là người Pháp,” ông . “Tôi chả gặp vấn đề gì khi bàn luận về nó cả.” <máu buôn chuyện của ông này cao :v>

      Mrs. Pennywhistle hạ thấp giọng của mình, để tâm vào những hầu phòng rửa bát chà sạch những cái nồi trong căn phòng kế bên. “Có số nghi ngờ về việc liệu họ có quan hệ vợ chồng chưa.”

      “Lúc này nêu ý kiến ở đây-” Jake bắt đầu, giận dữ với xâm phạm đến quyền riêng tư của ông chủ mình.

      “Ăn vài cái này , mon ami,” Broussard , nhét đĩa bánh vào tay ta. Khi Jake ngồi xuống và cầm lên cái thìa, ông đầu bếp trao cho Mrs. Pennywhistle cái liếc mắt khích lệ. “Cái gì cho bà ấn tượng rằng ngài ấy vẫn chưa có, ờ… cải xoong?”

      “Cải xoong á?” Jake lặp lại đầy hoài nghi.

      “Rau cải xoong.” Broussard trao cho ta cái nhìn kẻ cả. “ phép dụ. Và đẹp đẽ hơn hẳn những phép dụ mà người các dùng cho cùng điều đó.”

      “Tôi bao giờ sử dụng các phép dụ cả,” Jake khẽ.

      Bien sur, có trí tưởng tượng gì cả.” Người đầu bếp quay lại với bà quản gia. “Tại sao lại có nghi ngờ về những quan hệ giữa Monsieur và Madame Rutledge?”

      “Cái khăn trải giường,” bà ngắn gọn.

      Jake gần như mắc nghẹn với miếng bánh của ta. “Bà bảo những hầu do thám họ?” hỏi quanh mọi người bằng mồm đầy bánh trứng và kem.

      hề,” bà quản gia cách đề phòng. “Chỉ là chúng tôi có những người hầu thận trọng kể với tôi mọi điều. Và cho dù nếu họ kể, người khó mà cần đến những khả năng quan sát tài giỏi để nhìn ra được rằng họ cư xử như cặp kết hôn.”

      Người đầu bếp trông trầm tư. “Bà nghĩ có vấn đề với củ cà rốt của ngài ấy à?” <chết sặc mất :))>

      “Cải xoong, cà rốt- là mọi thứ thực phẩm với ông à?” Jake gặng hỏi. Ông bếp trưởng nhún vai. “Oui.” <nghĩa là “phải”>

      À,” Jake gay gắt , “có loạt các nữ hầu cũ của khách sạn Rutledge làm chứng cách chắc chắn rằng có vấn đề gì với củ cà rốt của ngài ấy cả.”

      Alors, ngài ấy là người đàn ông mãnh liệt… ấy là người phụ nữ xinh đẹp… tại sao họ lại làm salad cùng nhau nhỉ?” <omg @@>

      Jake ngừng lại với cái thìa được đưa lên nửa đường đến miệng khi nhớ đến công chuyện liên quan tới lá thư được gửi bởi Bayning và cuộc gặp gỡ bí mật giữa Harry Rutledge và tử tước Andover. “Tôi nghĩ,” ta cách thoải mái, “là để giành được tay của ấy trong cuộc hôn nhân, Mr. Rutledge có thể … ưm, thao túng các kiện để làm mọi thứ xảy ra theo cách ngài ấy muốn. Mà quan tâm đến những phản ứng của ấy.”

      Ba người còn lại ngây ra nhìn vào ta.

      Đầu bếp Rupert là người đầu tiên lên tiếng. “Nhưng ngài ấy làm việc đó với tất cả mọi người.”

      ràng là Mrs. Rutledge thích điều đó,” Jake khẽ.

      Mrs. Pennywhistle tì cằm vào bàn tay mình và gõ ngón tay lên quai hàm vẻ suy tư. “Tôi tin rằng ấy có ảnh hưởng tốt lên ngài ấy, nếu ấy muốn thử.”

      thứ gì,” Jake quyết đoán , “ thay đổi được Harry Rutledge cả.”

      “Tuy vậy,” bà quản gia băn khoăn, “Tôi nghĩ hai người họ có lẽ cần vài giúp đỡ.”

      “Từ ai cơ?” Đầu bếp Rupert hỏi.

      “Từ tất cả chúng ta,” bà quản gia đáp lại. “Tất cả là lợi ích của chúng ta nếu ông chủ hạnh phúc, đúng nào?”

      ,” Jake chắc chắn. “Tôi chưa bao giờ biết ai đó được trang bị đầy đủ hơn để có được hạnh phúc cả. Ngài ấy biết phải làm gì với nó.” <ý a Jake là a Harry có quá đủ điều kiện để có hạnh phúc rồi nên cần giúp>

      “Thế ngài ấy càng phải nên thử nó,” Mrs. Pennywhistle tuyên bố. Jake trao cho bà cái liếc mắt cảnh cáo. “Chúng ta can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Mr. Rutledge. Tôi cấm đấy.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      16.1

      Ngồi bên chiếc bàn trang điểm, Poppy dặm phấn lên mũi mình và thoa sáp làm từ cánh hoa hồng lên đôi môi mình. Đêm nay nàng và Harry chuẩn bị tham dự bữa tối được tổ chức ở trong những phòng ăn riêng, kiện vô cùng trang trọng có tham gia của những nhà ngoại giao nước ngoài và các nhân viên chính phủ để thể trân trọng đối với vị quốc vương của nước Phổ <vương quốc này còn tồn tại sau Thế chiến thứ hai, bị chia và xát nhập vào Đức, Ba Lan, Thuỵ Sĩ và Liên Xô cũ> thực chuyến viếng thăm, Vua Frederick William IV. Mrs. Pennywhistle trình bày với Poppy thực đơn, và Poppy nhận xét cách châm biếm rằng với mười món ăn, nàng hy vọng bữa tiệc tối kéo dài đến tận nửa đêm.

      Poppy mặc chiếc áo dài đẹp nhất của nàng, chiếc áo vải lụa tím toả sáng lung linh với các tông màu xanh dương và hồng khi ánh sáng chiếu lên nó. Màu sắc độc đáo đó được tạo nên bởi loại thuốc nhuộm màu tổng hợp mới, và nó quá nổi bật đến nỗi hầu như cần nhiều trang trí thêm nào. Phần vạt được gấp nếp cầu kì, để cho phần đầu vai của nàng hở ra, và những tầng váy rộng, xếp lớp sột soạt nhàng khi nàng di chuyển. Nàng chỉ vừa kết thúc việc dặm phấn Harry bước qua cửa và nhàn nhã quan sát nàng. “ người phụ nữ nào sánh được với em tối nay,” lẩm bẩm.

      Poppy mỉm cười và lẩm bẩm lời cảm ơn. “ trông rất ổn,” nàng , mặc dù “ổn” dường như là từ ngữ hoàn toàn thoả đáng để miêu tả chồng nàng.

      Harry đẹp trai dữ dội khi đóng bộ sang trọng chỉ gồm màu đen và trắng, cravat của mới cứng và trắng muốt, đôi giày được đánh bóng loáng. mặc lên người những thứ trang phục thanh lịch với thư thái tự nhiên, quá tự tin và hấp dẫn đến nỗi dễ dàng làm sao để quên rằng tính toán khôn ngoan ích kỉ đến mức nào.

      đến giờ xuống cầu thang chưa?” Poppy hỏi.

      Kéo cái đồng hồ ra khỏi túi, Harry xem xét nó. “Mười bốn… , mười ba phút nữa.”

      Hai hàng lông mày của nàng nhướn lên khi nàng thấy chiếc đồng hồ mòn vẹt và xước xát thế nào. “Ôi trời. hẳn mang theo nó trong thời gian dài lắm nhỉ.”

      ngần ngừ trước khi đưa nó cho nàng. Poppy cẩn thận cầm lấy đồ vật đó. Chiếc đồng hồ nhưng nặng trong lòng bàn tay nàng, phần mạ vàng lưu lại hơi ấm từ cơ thể . Bật ngón tay để nó mở ra, nàng nhìn thấy mặt kim loại đầy xước xẹo được điêu khắc hay trang trí theo bất cứ cách nào.

      “Nó đến từ đâu vậy?” nàng hỏi.

      Harry nhét chiếc đồng hồ vào lại túi . Vẻ mặt của khó dò. “Từ cha , khi với ông rằng sắp London. Ông ấy cha ông ấy gửi nó cho ông ấy nhiều năm trước, với lời khuyên rằng khi ông ấy trở nên thành công, ông ấy nên kỉ niệm bằng cách mua chiếc đồng hồ tốt hơn nhiều. Và vì vậy cha chuyển nó lại cho với cùng lời khuyên như thế.”

      “Nhưng chưa bao giờ mua chiếc cho bản thân à?”

      Harry lắc đầu.

      nụ cười bối rối thoáng qua đôi môi nàng. “Tôi rằng thành công đến mức còn hơn cả đủ để được thưởng chiếc đồng hồ mới.”

      “Vẫn chưa.”

      Nàng nghĩ phải đùa cợt, nhưng có chút hài hước nào vẻ mặt của . Bị làm cho rối loạn và hứng thú, Poppy tự hỏi có ý định làm giàu đến mức nào, muốn tích luỹ quyền lực đến độ nào, trước khi quyết định đó là đủ.

      Có lẽ có cái gì giống như là “đủ” cho Harry Rutledge cả.

      Nàng bị xao lãng khỏi những ý nghĩ của mình khi kéo thứ gì đó ra từ trong những túi áo khoác của , chiếc hộp hình chữ nhật dẹt bằng da.

      món quà,” Harry , trao nó cho nàng.

      Đôi mắt nàng tròn xoe vì ngạc nhiên. “ cần phải tặng tôi bất cứ thứ gì. Cảm ơn . Tôi đòi hỏi… oh.” Điều đó chỉ kéo dài đến khi nàng mở cái hộp và nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương được đặt lớp vải lót bằng nhung như vũng ánh sáng rực rỡ. Nó là vòng hoa nặng gồm những bông hoa lóng lánh và những mắt xích bốn thuỳ.

      “Em có thích nó ?” Harry hỏi với vẻ quan tâm lắm.

      “Có, dĩ nhiên, nó … đẹp đến choáng ngợp.” Poppy chưa bao giờ tưởng tượng việc sở hữu thứ trang sức như vậy. Sợi dây chuyền duy nhất nàng có là cái có viên ngọc đơn dây móc. “Liệu tôi… liệu tôi có nên đeo nó tối nay ?”

      nghĩ nó phù hợp với chiếc áo dài này.” Harry lấy sợi dây chuyền ra khỏi cái hộp, đứng ra sau Poppy và nhàng lồng nó quanh cổ nàng. Sức nặng lạnh lẽo của những viên kim cương và cái quét qua ấm áp của những ngón tay lên gáy nàng gợi lên cái rùng mình. vẫn ở phía nàng, hai tay yên vị êm ái đường cong của cổ nàng, di chuyển trong cái vuốt ve ấm áp sang đầu vai nàng. “ đáng ,” lẩm bẩm. “Mặc dù thứ gì xinh đẹp được như làn da trần của em cả.”

      Poppy nhìn đăm đăm vào tấm gương, phải vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, mà là vào hai bàn tay da nàng. Họ cùng giữ im lặng, nhìn hình ảnh phản chiếu cùng nhau của hai người như thể họ là hai hình thể được bọc trong lớp băng. Hai bàn tay vuốt ve đầy vẻ thấu hiểu, như thể chạm vào tác phẩm nghệ thuật vô giá. Bằng phần đầu của ngón giữa, lần theo đường xương bả vai của nàng đến chỗ hõm ở cổ họng. Cảm thấy bối rối, Poppy kéo mình ra khỏi hai tay và đứng lên đối diện với , trong khi quanh chiếc ghế . “Cảm ơn ,” nàng xoay xở để lên tiếng. cách thận trọng nàng di chuyển để ôm lấy , cánh tay nàng trượt lên vai .

      Đó là nhiều hơn những gì Poppy định làm, nhưng có gì đó trong vẻ mặt của Harry làm nàng xúc động. Nàng thỉnh thoảng nhìn thấy cùng biểu cảm đó khuôn mặt của Leo thời thơ ấu, khi bị bắt gặp trong những trò nghịch ngợm và phải tới chỗ mẹ của họ với bó hoa hoặc vài món đồ bé quý giá nào đó.

      Hai cánh tay của Harry vòng quanh nàng, kéo nàng dựa gần hơn vào . có mùi hương thơm tho, và ấm áp và rắn chắc bên dưới những lớp vải lanh, vải lụa hay len. Làn hơi thở dịu dàng của lên cổ nàng đều đặn về đoạn cuối.

      Nhắm mắt lại, Poppy để mình dựa vào . hôn lên bên cổ họng nàng, di chuyển dần lên chỗ nối giữa cổ và quai hàm của nàng. Nàng cảm thấy hơi ấm từ gan bàn chân lên đến tận đỉnh đầu mình. Nàng nhận ra thứ gì đó đáng ngạc nhiên trong vòng ôm này, cảm giác an toàn. Họ vừa vặn với nhau cách dễ chịu, mềm mại và rắn chắc, dẻo dai và căng cứng. Dường như mọi đường cong của nàng được tương thích cách hoàn hảo với những đường nét nam tính của . Nàng hẵn rất muốn đứng dựa vào , bên , trong khoảng thời gian dài hơn.

      Nhưng Harry chọn giành lấy nhiều hơn những gì được đề nghị. Bàn tay đưa lên bên đầu nàng, ngả nàng ra sau chỉ vừa đúng vào góc nghiêng để hôn nàng. Khuôn miệng hạ xuống nhanh chóng. Poppy nghiêng và vặn mình tránh khỏi , suýt nữa gây ra va chạm lúng túng giữa đầu của hai người. Nàng quay lại để đối mặt với , từ chối được dính vẻ mặt nàng.

      lảng tránh dường như làm Harry sững sờ. Những tia phẫn nộ bừng bừng trong đôi mắt , như thể nàng hết sức công bằng. “Dường như lệnh cấm đoán lên những điệu bộ đóng kịch trong sáng được gỡ bỏ.” <ý là a cho rằng chị tránh nụ hôn là điệu bộ đóng kịch giả vờ trong trắng @@>

      Poppy đáp lại với vẻ nghiêm trang cứng nhắc. “Tôi nghĩ đấy là đóng kịch nếu tránh khi tôi muốn được hôn.”

      sợi dây chuyền kim cương cho nụ hôn. Đấy là mặc cả tồi đến thế à?”

      Hai gò má nàng đỏ lên. “Tôi đánh giá cao hào phóng của . Nhưng sai lầm khi nghĩ rằng có thể mua hay dự tính chấp nhận quan hệ vợ chồng của tôi. Tôi phải là ả tình nhân, Harry.”

      ràng là thế. Bởi vì đổi lại cho sợi dây chuyền như thế, ả tình nhân đến cái giường kia, nằm đó cách sẵn lòng và đề nghị làm bất cứ cái gì mà muốn.”

      “Tôi bao giờ từ chối những quyền lợi hôn nhân của ,” nàng . “Nếu mong, tôi sẵn lòng đến cái giường kia và làm bất cứ điều gì muốn, ngay lập tức. Nhưng phải bởi vì tặng tôi sợi dây chuyền, như thể nó là phần của vụ giao dịch nào đó.”

      những nguôi giận, Harry lại nhìn nàng chăm chú với tức tối dồn tụ lại. “Ý nghĩ rằng em nằm đó như kẻ chịu đày đoạ bàn thờ hiến tế phải là những gì mà có trong đầu.”

      “Tại sao việc tôi sẵn sàng dâng hiến cho lại đủ?” Poppy hỏi, bình tĩnh của nàng bốc cháy.

      “Tại sao tôi phải háo hức được nằm cùng , khi phải là người chồng mà tôi muốn chứ?”

      Đúng cái giây phút những từ ngữ đó thoát khỏi môi nàng, Poppy thấy hối hận vì chúng. Nhưng quá muộn. Đôi mắt của Harry trở nên lạnh lẽo. Đôi môi tách ra, và nàng tự chuẩn bị bản thân để đón nhận, biết rằng định cái gì đó gây tổn thương nghiêm trọng.

      Thay vì vậy, lại quay và rời khỏi phòng.

      Dâng hiến.

      Từ ngữ đó lởn vởn, như con ong vò vẽ, trong tâm trí Harry. Liên tục châm chích. Dâng hiến cho … như thể là con cóc ghẻ đáng ghê tởm, kho mà số những người phụ nữ đẹp nhất London khẩn nài để có được chú ý của . Những người phụ nữ cuốn hút, hoàn mỹ với những khuôn miệng và đôi bàn tay láu lỉnh, sẵn sàng thoả mãn những ham muốn kỳ lạ nhất của thực tế, có thể có được trong số họ tối nay. Khi tâm trạng của đủ bình tĩnh để có thể hành động cách bình thường, Harry quay lại phòng ngủ của Poppy và thông báo với nàng rằng đến giờ xuống để ăn tối. Nàng gửi cho cái nhìn nhanh vẻ cảnh giác, dường như muốn điều gì đó, nhưng nàng đủ khôn ngoan khi giữ miệng mình đóng kín.

      phải người chồng mà tôi muốn.”

      bao giờ phải. Chẳng có kế hoạch hay thao túng nào có thể thay đổi được nó cả. Nhưng Harry tiếp tục sử dụng hết quyền hành của mình. Poppy là của cách hợp pháp, và Chúa biết rằng có tiền bạc ủng hộ mình. Thời gian phải chăm lo nốt phần còn lại.

      Bữa tối sang trọng là thành công mỹ mãn. Mỗi lần Harry liếc về phía đầu kia của chiếc bàn dài, lại thấy Poppy làm tròn phận của mình cách tuyệt vời. Nàng thư thái và mỉm cười, tham gia vào cuộc đối thoại, như thể làm mê hoặc những người đồng hành của mình. Nó chính xác giống như Harry trông đợi: cùng những tính cách bị cho là lỗi lầm ở chưa kết hôn lại được khen ngợi ở người phụ nữ kết hôn. Những quan sát nhanh nhạy và thích thú đối với cuộc đối thoại diễn ra làm nàng lôi cuốn hơn nhiều so với quý thượng lưu e dè luôn kèm cái nhìn cúi gằm nhu mì.

      Nàng đẹp đến choáng ngợp trong chiếc áo dài màu tím, cái cổ mảnh dẻ được bao quanh bởi những viên kim cương, mái tóc nàng lộng lẫy với ngọn lửa tối màu. Tạo hoá phù hộ nàng bằng sắc đẹp dồi dào. Nhưng chính nụ cười của nàng làm nàng hấp dẫn đến thể cưỡng lại được, nụ cười quá ngọt ngào và thông minh đến nỗi nó sưởi ấm từ trong ra ngoài. Harry ước nàng mỉm cười với như thế. Nàng , lúc mới đầu. Phải có thứ gì đó thuyết phục được nàng trở lại nhiệt tình với , thích lần nữa. Mọi người đều có điểm yếu. Trong khi chờ đợi, Harry lén lút liếc nhìn qua nàng bất cứ khi nào có thể, người vợ đáng và xa cách của … và uống rượu trong những nụ cười mà nàng trao cho những người khác.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      16.2

      Buổi sáng hôm sau, Harry thức dậy theo đúng giờ giấc của mọi khi. tắm rửa và thay đồ, ngồi bên bàn ăn sáng với tờ báo, và nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Poppy. có dấu hiệu gì của nàng. cho rằng nàng thức dậy muộn, bởi vì họ nghỉ vào lúc sau nửa đêm rất lâu.

      “Đừng đánh thức Mrs. Rutledge,” với hầu . “ ấy cần nghỉ ngơi sáng nay.”

      “Vâng, thưa ngài.”

      ăn bữa sáng mình, trong khi cố gắng tập trung vào tờ báo, nhưng tia nhìn của vẫn kéo đến cánh cửa đóng chặt của phòng Poppy.

      quen được gặp nàng vào mỗi buổi sáng. thích bắt đầu ngày mới của với nàng. Nhưng Harry cũng nhận thức được rằng đêm hôm trước thể thô lỗ hơn được nữa, tặng cho nàng món đồ trang sức và đòi hỏi biểu lộ lòng biết ơn. đáng lẽ phải hiểu hơn. Rằng là vô cùng muốn nàng. Và trở nên quen thuộc với việc làm theo cách của mình, đặc biệt là khi liên quan đến phụ nữ. cẩn thận ngẫm ra rằng mình nên học cách cân nhắc đến những cảm nhận của người khác.

      Đặc biệt nếu điều đó đẩy nhanh được quá trình giành lấy thứ mà muốn. Sau khi nhận báo cáo buổi sáng của các quản lý từ Jake Valentine, Harry với ta đến tầng hầm của khách sạn để đánh giá những tổn thất từ vài vụ ngập nước do hệ thống ống nước hỏng. “Chúng ta cần đánh giá từ kỹ sư,” Harry , “Và tôi muốn bản kê khai về danh mục các vật dụng lưu trữ bị hư hỏng.”

      “Vâng, thưa ngài,” Valentine đáp. “ may là có mấy cuộn thảm Thổ Nhĩ Kỳ ở khu vực bị ngập, nhưng tôi biết liệu chỗ nhuốm màu-”

      “Mr. Rutledge!” hầu đầy vẻ kích động xuống đến lưng chừng cầu thang và vội vã chạy đến chỗ họ. ta khó có thể được giữa những hơi thở hổn hển. “Mrs. Pennywhistle … đến gọi ngài quay lại bởi vì… Mrs. Rutledge…”

      Harry nhìn hầu sắc lẻm. “Đó là chuyện gì?”

      ấy bị thương, thưa ngài… bị ngã…”

      hoảng sợ bắn qua . “ ấy ở đâu?”

      “Dãy phòng của ngài, thưa ngài.”

      “Cho gọi bác sĩ ,” Harry với Valentine, và chạy lên cầu thang, bước hai ba bậc lúc. Đến lúc lên tới dãy phòng của mình, hoang mang cao độ gào thét khắp người . cố gắng đẩy nó trở lại đủ để có thể nghĩ ngợi ràng. Có đám đông các hầu ở quanh cửa phòng, và huých vai để mở đường qua họ vào căn phòng chính. “Poppy?”

      Giọng của Mrs. Pennywhistle vang lên từ căn phòng tắm lát gạch. “Chúng tôi ở đây, Mr. Rutledge.”

      Harry đến phòng tắm chỉ trong ba sải chân, dạ dày của tròng trành trong sợ hãi khi thấy Poppy sàn nhà, cúi người dựa vào vòng tay hỗ trợ của bà quản gia. Khăn tắm được phủ quanh nàng để che chắn tạm thời, nhưng tay chân nàng vẫn để trần và trông dễ bị tổn thương khi đối nghịch với sàn gạch cứng màu xám. Harry hạ thấp mình xuống bên cạnh nàng. “Chuyện gì xảy ra vậy, Poppy?”

      “Tôi xin lỗi.” Nàng trông đau đớn và xấu hổ và cả hối lỗi. “Chuyện này ngốc nghếch. Tôi bước ra khỏi bồn tắm và trượt những viên gạch, và chân tôi trật xuống dưới.”

      “Cảm ơn trời là trong những hầu tới để dọn dẹp những đĩa đồ ăn sáng,” Mrs. Pennywhistle với , “và ấy nghe thấy Mrs. Rutledge kêu.”

      “Tôi ổn mà,” Poppy . “Tôi chỉ bị vặn mắt cá chút.” Nàng gửi cho bà quản gia cái nhìn nhanh vẻ quở trách nhàng. “Tôi hoàn toàn có thể ngồi dậy, nhưng Mrs. Pennywhistle để cho tôi tự làm.”

      “Tôi e ngại việc di chuyển ấy,” bà quản gia với Harry.

      “Bà đúng khi giữ ấy ở nguyên thế,” Harry đáp, kiểm tra chân của Poppy. Mắt cá chân bị đổi màu và bắt đầu sưng tấy. Chỉ đụng chạm của những ngón tay cũng là đủ để làm cho nàng giật nảy người và thở gấp.

      “Tôi nghĩ là tôi cần đến bác sĩ,” Poppy . “Nếu như có thể bó nó lại bằng cái băng vải gọn thôi, và có lẽ tôi có ít trà vỏ cây liễu-”

      <Bột từ vỏ cây liễu có chứa axit salicylic, có tác dụng làm giảm đau, sốt và nhức đầu. Nó là nguồn gốc của thuốc Aspirin ngày nay. Thuốc Aspirin dạng bột phải đến năm 1900 mới xuất và dạng viên như ngày nay từ năm 1915>

      “Oh, em gặp bác sĩ,” Harry , khi bị ngập tràn trong lo lắng thể lay chuyển được. Liếc nhìn khuôn mặt của Poppy, bắt gặp những giọt lệ còn sót lại, và vươn tới nàng bằng dịu dàng đến tột bậc, những ngón tay vuốt ve sườn mặt nàng. Làn da nàng trơn nhẵn như loại xà phòng được cán mịn. Có vệt đỏ mở môi dưới của nàng, nơi mà nàng chắc hẳn cắn vào.

      Mọi điều nàng nhìn thấy khuôn mặt của cũng khiến cho mắt nàng mở lớn và hai gò má nàng đỏ bừng. Mrs. Pennywhistle đứng lên từ dưới sàn. “Ừm,” bà lanh lợi , “Bây giờ bởi vì ấy ở trong chăm sóc của ngài, Mr. Rutledge, liệu tôi có nên lấy ít băng vải và thuốc mỡ ? Chúng ta cũng có thể chữa mắt cá chân trước khi bác sĩ đến.”

      “Phải,” Harry ngắn gọn. “Và cho gọi bác sĩ khác- tôi muốn ý kiến thứ hai.”

      “Vâng, thưa ngài.” Bà quản gia vội rời .

      “Chúng ta thậm chí còn chưa có ý kiến thứ nhất mà,” Poppy phản đối. “Và làm quá lên cho chuyện này rồi. Nó chỉ là chỗ trặc chân thôi, và… làm gì vậy?”

      Harry đặt hai ngón tay lên đầu bàn chân , dưới mắt cá chân hai inch, để bắt mạch cho .

      “Để chắc chắn rằng tuần hoàn máu của em bị tổn hại gì.”

      Poppy đảo tròn đôi mắt. “Chúa tôi. Tất cả những gì tôi cần là ngồi ở chỗ nào đó với bàn chân được đặt cao lên.”

      mang em tới giường,” , trượt bàn tay ra sau lưng nàng, bàn tay khác bên dưới đầu gối nàng. “Em có thể vòng tay mình quanh cổ được ?”

      Nàng đỏ bừng từ đầu đến ngón chân, và nghe theo với tiếng lầm bầm ràng. nâng nàng lên bằng cử động chậm rãi, nhàng. Poppy lóng ngóng đôi chút khi chiếc khăn tắm bắt đầu trượt ra khỏi người nàng, và nàng thở hắt ra trong cơn đau.

      huých vào chân em à?” Harry hỏi trong lo lắng.

      . Tôi nghĩ…” Nàng vẻ ngượng nghịu. “Tôi nghĩ tôi có lẽ bị đau đôi chút cả ở lưng nữa.”

      Harry để thoát ra vài lời nguyền rủa nho khiến hàng lông mày của nàng nhướn lên, và mang nàng vào phòng ngủ.

      “Từ lúc này,” nghiêm nghị với nàng, “em bước ra khỏi bồn tắm cho đến khi có ai đó đến giúp em.”

      “Tôi thể làm thế được,” nàng phản đối.

      “Tại sao ?”

      “Tôi cần giúp đỡ cho việc tắm rửa mỗi tối của mình. Tôi phải đứa trẻ!”

      “Tin ,” Harry , “ nhận thức được điều đó.” đặt nàng xuống nhàng và đắp chăn cho nàng. Sau khi kéo cái khăn tắm ẩm ướt ra khỏi người nàng, chỉnh lại những cái gối đầu của nàng. “Áo ngủ của em ở đâu?”

      “Ngăn kéo tủ ở giữa.”

      Harry đến tủ quần áo, kéo cái ngăn kéo ra, và lấy cái áo ngủ màu trắng. Quay trở lại giường, giúp Poppy khoác áo ngủ, khuôn mặt căng ra vì lo lắng khi nàng nhăn mặt với mỗi cử động. Nàng cần thứ gì đó để giảm cơn đau. Nàng cần bác sĩ. Chết tiệt là tại sao trong dãy phòng lại quá yên tĩnh đến thế? muốn mọi người chạy đôn đáo, lấy các thứ. muốn hành động.

      Sau khi dém chăn quanh người Poppy, rời khỏi phòng bằng những sải chân gấp gáp. Ba hầu vẫn còn ở ngoài hành lang, chuyện với nhau. Harry quắc mắt, và các hầu tái nhợt ngay lập tức. < giận cá chém thớt kìa ^^>

      “Th-thưa ngài?” người trong số họ lo lắng hỏi.

      “Tại sao tất cả các lại đứng ở đây?” gặng hỏi. “Và Mrs. Pennywhistle đâu? Tôi muốn người trong các tìm bà ấy ngay tức , và bảo bà ấy nhanh lên! Và tôi muốn hai người còn lại bắt đầu lấy số thứ.”

      “Những thứ gì ạ, thưa ngài?” người trong số họ run rẩy .

      “Những thứ cho Mrs. Rutledge. bình nước nóng. Đá. Cồn thuốc phiện. ấm trà. quyển sách. Tôi quan tâm loại nào, cứ lấy các thứ ngay !”

      Hai hầu chạy vụt như những con sóc bị làm cho kinh hãi.

      Nửa phút trôi qua, và vẫn ai xuất .

      Bác sĩ ở chỗ quỷ nào vậy? Tại sao mọi người lại chậm đến chết tiệt như thế chứ?

      nghe thấy Poppy gọi , và quay người hai gót chân rồi chạy vội trở lại dãy phòng. ở cạnh giường nàng chỉ trong chốc lát.

      Poppy được quấn chặt thành , thể cử động được.

      “Harry,” giọng nàng đến từ sau lớp khăn trải giường và chăn, “ la hét với mọi người à?”

      ,” ngay lập tức. < chỉ gào lên thôi :) >

      “Tốt. Bởi vì đây phải là tình huống nghiêm trọng, và nó chắc chắn đáng-”

      “Nó là nghiêm trọng đối với .”

      Poppy đẩy chiếc chăn ra khỏi khuôn mặt gượng gạo của mình và nhìn vào như thể là người nào đó mà nàng gặp trước đây nhưng lại thể nhận ra được. nụ cười yếu ớt làm cong đôi môi nàng. cách ngập ngừng bàn tay nàng chậm rãi chạm vào bàn tay Harry, những ngón tay nhắn của nàng vòng quanh lòng bàn tay .

      Cái nắm tay đơn giản đó tạo nên điều gì đó mới mẻ đối với nhịp tim của Harry. Mạch của đập trong tăng nhanh bất thường, và gò má trở nên nóng hổi với cảm xúc xa lạ nào đó. nắm lấy cả bàn tay nàng trong tay mình, lòng bàn tay họ siết lấy nhau. muốn ôm nàng trong vòng tay mình, phải với đam mê, mà là để trao cho nàng dễ chịu. Cho dù vòng tay ôm của là điều cuối cùng mà nàng muốn.

      trở lại ngay,” , khi sải bước ra khỏi phòng. vội vã đến chỗ cái tủ búp-phê trong thư viện riêng của mình, rót ly rượu brandy của Pháp, và mang nó trở lại với Poppy. “Thử thứ này .”

      “Đó là gì vậy?”

      “Brandy.”

      Nàng cố gắng ngồi dậy, trong khi nhăn mặt với mọi cử động. “Tôi nghĩ là tôi thích nó.”

      “Em phải thích nó đâu. Chỉ cần uống nó thôi.” Harry cố gắng giúp nàng, trong khi cảm thấy lúng túng cách thể lí giải được… , người vẫn luôn tìm được cách thức của minh để ở xung quanh phái nữ với tự tin tuyệt đối. cách cẩn thận, lèn thêm cái gối nữa ở dưới lưng nàng.

      Nàng nhấp ngụm brandy và nhăn mặt. “Ugh.”

      Nếu Harry quá lo lắng, có thể thấy đôi chút thích thú trong phản ứng của nàng với rượu brandy, loại rượu vang cổ điển mang tính di sản được ủ ít nhất là trăm năm. Khi nàng tiếp tục nhấm nháp brandy, Harry kéo cái ghế đến cạnh giường.

      Đến khi Poppy uống hết chỗ brandy, vài đường rãnh do căng thẳng nhức nhối rời khỏi khuôn mặt nàng. “Nó thực giúp ích đôi chút,” nàng . “Mắt cá chân của tôi vẫn đau, nhưng tôi cũng nghĩ là tôi bận tâm.”

      Harry lấy cái ly thuỷ tinh khỏi nàng và đặt nó sang bên. “Thế là tốt,” dịu dàng . “Em có phiền nếu lại rời khỏi em trong chốc lát?”

      , lại chỉ la hét với các nhân viên thôi, và họ làm hết sức mình rồi. Ở lại đây với tôi.”

      Nàng vươn tới tay .

      Lại cái cảm xúc khó hiểu đó… cảm giác về những mảnh của câu đố gắn kết vừa vặn với nhau. kết nối ngây thơ như vậy, bàn tay trong bàn tay khác, nhưng nó lại làm thoả mãn hết sức.

      “Harry?” Cái cách êm dịu mà nàng tên làm lông tóc dựng lên đầy hài lòng hai cánh tay và ở sau cổ . <tưởng dựng tóc gáy là sợ chứ nhỉ @@>

      “Ừ, em ?” hỏi bằng giọng khàn khàn.

      “Liệu … liệu có phiền khi xoa bóp lưng cho tôi ?”

      Harry đấu tranh để che giấu phản ứng của mình. “Dĩ nhiên,” , cố gắng giữ tông giọng bình thường. “Em có thể quay lưng lại ?” Vươn tay tới phần lưng dưới củ nàng, tìm thấy số đường cơ ở bên của xương sống nàng. Poppy đẩy những cái gối sang bên và nằm thẳng áp bụng xuống. dịch lên phần bả vai phía , tìm kiếm những đường cơ bị thắt lại.

      tiếng rên rỉ êm ái thoát khỏi nàng, và Harry dừng lại.

      “Vâng, chỗ đó,” nàng , và dễ chịu tràn ngập cả cổ họng biểu lộ trong giọng của nàng thẳng đến háng Harry. tiếp tục xoa bóp lưng của nàng, những ngón tay dỗ dành và đảm bảo. Poppy thở ra sâu. “Tôi giữ khỏi công việc của .”

      có chuyện gì lên kế hoạch cả.”

      “Tôi luôn luôn có ít nhất mười việc lên kế hoạch.”

      có gì quan trọng hơn em cả.”

      tỏ vẻ gần như rất chân thành.”

      chân thành mà. Tại sao thể là ?”

      “Bởi vì công việc của quan trọng với hơn bất kì thứ gì, thậm chí cả con người.”

      Bị làm cho bực mình, Harry ngậm tăm và tiếp tục mát-xa cho nàng.

      “Tôi xin lỗi,” Poppy sau phút. “Tôi có ý đó. Tôi biết tại sao tôi lại điều đó nữa.”

      Những từ ngữ đó là an ủi tạm thời cho cơn giận của Harry. “Em đau đớn. Và em ngà ngà say. Mọi thứ là đúng đắn thôi.”

      Giọng của Mrs. Pennywhistle vang lên từ ngưỡng cửa. “Chúng tôi tới đây. Hy vọng thế này là tạm đủ cho tới khi bác sĩ đến.” Bà mang theo cái khay có chất đầy những thứ được cần đến, bao gồm những cuộn băng vải lanh, bình thuốc mỡ, và hai hay ba chiếc lá màu xanh to bản.

      “Những cái này để làm gì?” Harry hỏi, trong khi nhặt lên trong những chiếc lá. trao cho bà quản gia cái nhìn dò hỏi. “Bắp cải à?”

      “Nó là phương thuốc rất hiệu nghiệm đấy ạ,” bà quản gia giải thích. “Nó làm giảm sưng và làm các vết bầm tím biến mất. Chỉ cần cắt phần sống lá và nghiền nó tí, rồi bó nó quanh mắt cá chân trước khi ngài buộc băng vải.”

      “Tôi muốn có mùi giống như cải bắp,” Poppy phản đối.

      Harry trao cho nàng cái nhìn nhanh nghiêm túc. “ quan tâm cái chết tiệt gì là nó có mùi như thế nào, nếu nó làm cho em tốt hơn.”

      “Đó là bởi vì phải người phải quấn lá rau lên chân mình!”

      Nhưng có cách của , dĩ nhiên, và Poppy phải chịu đựng cách đầy miễn cưỡng việc đắp lá.

      “Đây,” Harry , buộc chặt cái băng vải gọn gàng quanh nó. kéo viền áo ngủ của Poppy lên đến đầu gối . “Mrs. Pennywhistle, nếu bà phiền -”

      “Vâng, tôi xem liệu bác sĩ đến chưa,” bà quản gia . “Và tôi cuộc chuyện ngắn với các hầu . Vì lí do nào đó mà họ chất đống những thứ đồ vật kì cục nhất ở gần cửa ra vào…”

      Vị bác sĩ quả thực đến. Ông ta quá khắc kỉ kiệm lời đến nỗi ông ta tảng lờ luôn lời nhận xét lầm bầm của Harry rằng hy vọng ông bác sĩ phải luôn tốn quá nhiều thời gian để đến mỗi khi có ca cấp cứu y tế, hoặc rằng nửa số bệnh nhân của ông ta có lẽ chết trước khi ông ta qua được ngưỡng cửa vào nhà. Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Poppy, ông bác sĩ chuẩn đoán là chỗ bong gân , và ông kê đơn những băng gạc lạnh cho chỗ sưng tấy. Ông để lại bình thuốc bổ cho chỗ đau, hộp dầu xoa bóp cho chỗ cơ bị kéo căng ở vai nàng, và còn khuyên rằng tất cả Mrs. Rutledge phải nghỉ ngơi. Nếu thoải mái của mình, Poppy hẳn thực thích thú phần còn lại của ngày. ràng là Harry quyết định rằng nàng phải được phục vụ mọi thứ tận nơi. Bếp trưởng Broussard gửi đến khay bánh nướng, hoa quả tươi, và kem trứng. Mrs. Pennywhistle mang đến bộ đệm để làm nàng thoải mái hơn. Harry gửi người hầu đến tiệm sách, và người hầu trở lại với sấp đầy những ấn phẩm mới tay.

      Ngay sau đó, hầu mang cho Poppy khay những chiếc hộp gọn có buộc nơ. Mở chúng ra, Poppy khám phá ra rằng cái hộp chứa đầy kẹo bơ cứng, cái khác chứa những viên kẹo làm bằng mật đường, và cái khác nữa là kẹo gôm. Đáng mừng nhất trong tất cả, hộp lại chứa loại kẹo mới gọi là “chocolate-ăn ngay” vốn vô cùng nổi tiếng ở Hội chợ triển lãm London. <chocolate- ăn ngay là chocolate ở dạng thanh hay viên cứng. Trước năm 1800 chocolate chỉ ở dạng đồ uống thôi, hay còn gọi là cacao ý>

      “Những thứ này là từ đâu vậy?” Poppy hỏi Harry khi trở lại phòng sau cuộc viếng thăm ngắn đến các văn phòng ở mặt trước.

      “Từ cửa hàng bánh kẹo.”

      , những cái này cơ.” Poppy bày ra cho hộp chocolate- ăn ngay. “ ai có thể có chúng cả. Những người thợ làm ra, Fellows and Son, đóng cửa cửa hàng của họ khi họ chuyển đến địa điểm mới. Các quý bà ở buổi tiệc trưa của quỹ từ thiện luôn bàn tán về nó.”

      gửi Valentine đến nơi ở của nhà Fellow để bảo họ làm mẻ đặc biệt cho em.” Harry mỉm cười khi nhìn thấy những cuộn giấy rải rác khăn trải giường. “ thấy là em thử chúng rồi nhỉ.”

      “Thử cái ,” Poppy hào phóng .

      Harry lắc đầu. “ thích đồ ngọt.” Nhưng vẫn nghiêng đầu theo khi nàng làm cử chỉ bảo tới gần hơn. Nàng vươn tay tới , những ngón tay nàng bắt vòng quanh cravat của . Nụ cười của Harry nhạt dần khi Poppy nhàng căng ra, kéo xuống thấp. bị giữ bất động phía nàng, sức nặng sắp hạ xuống của cơ bắp và sức mạnh nam tính. Khi hơi thở thơm mùi đường của nàng phả lên môi , nàng cảm thấy cơn rùng mình thẳm sâu bên trong . Và nàng nhận ra cân bằng giữa họ, cân bằng cả về ý muốn và tò mò. Harry giữ im lặng, để nàng làm như nàng muốn. Nàng giật mạnh tới gần hơn cho tới khi miệng nàng chà lên miệng . tiếp xúc ngắn ngủi nhưng quan trọng, làm bật lên ấm nóng.

      Poppy cẩn thận thả ra, và Harry kéo người trở lại.

      “Em hôn vì những viên kim cương,” , giọng hơi cáu kỉnh, “nhưng em làm vì những viên chocolate à?”

      Poppy gật đầu.

      Khi Harry quay mặt , nàng thấy gò má căng ra với nụ cười. “Vậy đề nó ra thành cầu hàng ngày.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :