1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tempt Me At Twilight - Lisa Kleypas ( 26 c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.2

      Harry muốn nàng ngừng lại. thấy mọi điều về nàng thú vị cách vô hạn, mặc dù thể giải thích tại sao. Nàng đơn giản là như thế.

      với tôi ,” bằng giọng trầm hơn.

      Poppy làm cử chỉ bất lực, và trao cho cái nhìn châm biếm như thể để truyền đạt rằng nàng cảnh cáo rồi.

      “Khi tôi còn là đứa trẻ, trong những người mà tôi quý thế giới này là bác Howard của tôi, trai của cha tôi. Bác có vợ hay con cái, nên bác dành tất cả chăm sóc cho chúng tôi.”

      nụ cười của hồi tưởng chạm tới cánh môi nàng. “Bác Howard rất kiên nhẫn với tôi. Kiểu luyên thuyên dứt của tôi khiến mọi người khác đều quẫn trí tức tối, nhưng bác ấy luôn luôn lắng nghe như thể ông có tất cả thời gian thế giới này vậy. buổi sáng, ông ấy đến thăm chúng tôi trong khi cha tôi còn săn với vài người đàn ông trong làng. Khi họ trở về cùng với cặp chim, Bác Howard và tôi cùng đến cuối đường làng để gặp họ. Nhưng khẩu súng trường của ai đó vô tình phát nổ… Tôi chắc liệu nó bị đánh rơi, hay người đàn ông vác nó đúng cách… Tôi nhớ thanh đó, tiếng nổ trầm vang như tiếng sấm, và có vài cái véo mạnh lên cánh tay tôi, và vài cái khác lên vai tôi. Tôi quay lại để với Bác Howard, nhưng ông ấy chậm rãi đổ sụp xuống đất. Ông bị thương chí mạng, và tôi bị trúng đạn lạc.

      Poppy ngập ngừng, đôi mắt nàng sáng bừng lên với cảm xúc. “Máu đỏ nhuộm khắp người bác ấy. Tôi đến chỗ ông, đặt cánh tay tôi dưới đầu ông, và hỏi ông rằng tôi nên làm gì. Và bác thầm rằng tôi phải luôn là ngoan, để chúng tôi bằng cách nào đó có thể gặp lại nhau thiên đường.” Nàng làm thanh lại cổ họng và thở dài trong giây lát.

      “Tha thứ cho tôi. Tôi nhiều quá. Tôi nên-”

      hề,” Harry , bị lấn át bởi xúc cảm khác lạ và khó hiểu, vừa thích thú lại vừa e ngại với nó. “Tôi có thể nghe em cả ngày.”

      Nàng chớp mắt ngạc nhiên, bị đẩy khỏi nỗi buồn đau triền miên. nụ cười ngượng ngùng nở đôi môi nàng. “Ngoài Bác Howard của tôi, ngài là người đàn ông đầu tiên từng điều đó với tôi đấy.”

      Họ bị xen vào bởi những tiếng la hét từ những người đàn ông tụ tập ở xung quanh sợi dây của thang máy, khi con khỉ xanh đuôi ngắn trèo lên cao hơn.

      “Đồ trời đánh.” Harrry .

      “Xin ngài hãy đợi thêm lúc nữa thôi,” Poppy chân thành với . “Em tôi rất giỏi với động vật. Con bé kéo được nó ra mà làm nó bị thương đâu.”

      ấy có kinh nghiệm với động vật có vú à?” Harry mỉa mai hỏi.

      Poppy cân nhắc điều đó. “Chúng tôi trải qua mùa vũ hội ở London rồi. Điều đó có tính ?” <động vật có vú bao gồm cả con người, nên chị mới là tính cả mùa vũ hội vào :)) chị đúng là độc nhất>

      Harry bật cười lặng lẽ, với thích thú thực , điều mà thường xuyên xuất , và cả Valentine lẫn Brimley đều nhìn chằm chằm đầy sững sờ.

      Beatrix nhanh chóng quay lại với họ, và ôm thứ gì đó trong đôi tay mình. hề chú ý tới Miss Marks, người vẫn chạy theo và đầy giận dữ. “Thứ đó đây rồi,” Beatrix hào hứng .

      “Hộp mứt quả của chúng ta ư?” Poppy hỏi.

      “Chúng tôi dụ nó bằng đồ ăn rồi, thưa quý ,” Valentine . “Nó nhận.”

      “Nó lấy những thứ này.” Beatrix tự tin sải những bước dài đến chỗ mở ra của thang máy chuyển thức ăn. “Chúng ta đưa cái lọ lên cao cho nó.”

      pha trộn thêm vào đồ ngọt à?” Valentine hỏi đầy hy vọng.

      Cả ba nhà ngoại giao người Nagaraja thốt lên đầy lo lắng đối với hệ quả mà họ hề muốn là con khỉ xanh đuôi ngắn bị hôn mê hay bị ngộ độc.

      , , hề,” Beatrix , “Nó có thể nhảy xuống khỏi cái bộ khung nếu tôi làm điều này, và loài động vật quý hiếm đó bị làm hại đâu.”

      Những người nước ngoài trở nên bình tĩnh hơn vì đảm bảo chắc chắn của .

      “Chị có thể giúp như thế nào, Bea?” Poppy hỏi, tiến đến chỗ .

      Em nàng trao cho nàng cuộn dây vải nặng. “Chị làm ơn buộc cái này ‘quanh cổ lọ’. Những mối nối của chị luôn chặt hơn của em.”

      nút thòng lọng à?” Poppy gợi ý, nhận lấy sợi dây bện.

      “Vâng, chính xác ạ.”

      Jake Valentine nhìn đầy hoài nghi vào hai người phụ nữ trẻ mải miết, và lại nhìn vào Harry. “Mr. Rutledge

      -“

      Harry làm cử chỉ khiến im lặng và cho phép những chị em nhà Hathaway tiếp tục làm. Dù cho những nỗ lực của họ có hiệu quả , cũng tận hưởng điều đó quá nhiều để có thể ngăn họ lại. < chả bận tâm gì đến con khỉ à J>

      “Chị có thể làm vài nút vòng để giữ ở đầu kia ?” Beatrix hỏi. Poppy cau mày. “ cái nút chịu đơn, phải ? Chị chắc là mình nhớ làm thế nào đâu.”

      “Cho phép tôi,” Harry tình nguyện, và bước lên phía trước.

      Poppy từ bỏ cái đầu dây, để lại nó cho , mắt nàng hấp háy thích thú. Harry buộc đầu dây thành vòng dây phức tạp, đầu tiên là quấn nó nhiều vòng quanh các ngón tay , rồi sau đó xuyên phần đuôi còn tự do qua cách lặp lặp lại. Với nhiều hơn đôi chút của kĩ năng làm việc điệu nghệ và tập trung, Harry buộc chặt cả thứ đó bằng cử động thành thạo, nhanh chóng.

      “Tốt quá,” Poppy . “Đây là kiểu nút gì?”

      “Mỉa mai thay,” Harry đáp lại, “nó được biết đến là ‘Bàn tay nắm của Khỉ’.”

      Poppy bật cười. “Là sao? , ngài đùa rồi.”

      “Tôi bao giờ đùa cợt về những nút thắt. nút thắt tốt là thứ đẹp đẽ.” Harry đưa đầu dây cho Beatrix, và theo dõi khi đặt lọ mứt lên phần đầu bộ khung của khoang thang máy. Rồi sau đó nhận ra kế hoạch của là gì. “ thông minh,” lẩm bẩm.

      “Nó có thể hiệu quả,” Beatrix . “Điều đó phụ thuộc vào việc liệu con khỉ có thông mính hơn chúng ta .”

      “Tôi khá lo ngại về câu trả lời đấy,” Harry hài hước đáp. Tiến vào bên trong thang máy chuyển thức ăn, kéo sợi dây chầm chậm, đưa lọ mứt lên cao cho con khỉ, trong khi Beatrix giữ sợi dây vải. Tất cả đều im lặng. Cả nhóm người cùng nín thở chờ đợi. Thịch thịch

      Con khỉ xanh đuôi ngắn trèo xuống phần đầu khoang thang máy. vài tiếng kêu và tiếng rú hào hứng vang vọng khắp đường thông của thang máy. tiếng lách cách, yên ắng, và rồi sau đó là cái kéo giật mạnh đường dây. Những tiếng hét khó chịu vang khắp gian, và những cái đấm mạnh làm rung cả thang máy.

      “Chúng ta bắt được nó,” Beatrix thốt lên.

      Harry cầm lấy sợi dây từ , trong khi Valentine hạ thấp khoang thang máy. “Xin hãy đứng ra đằng sau, Miss Hathaway.”

      “Để tôi làm cho,” Beatrix đề nghị. “Con khỉ có khả năng nhảy bổ vào ngài nhiều hơn là vào tôi đấy. Các loài động vật tin tưởng tôi.”

      “Dù như vậy, tôi cũng thể mạo hiểm để trong những vị khách trọ của mình bị thương được.”

      Poppy và Miss Marks cùng kéo Beatrix ra xa khỏi lối vào thang máy chuyển thức ăn. Tất cả bọn họ đều hít hơi thở sâu khi con khỉ đuôi ngắn to lớn, màu xanh tím than xuất , đôi mắt nó to và sáng nằm phía phần mõm có lông, đầu nó được búi cách tức cười với nhúm lông dày. Con khỉ có bề ngoài chắc nịch và đầy sức mạnh, với cái đuôi ngắn cũn đáng được đến. Khuôn mặt biểu cảm của nó nhăn nhúm vì tức giận, hàm răng trắng sáng lên khi nó rít gào.

      trong những chân trước của nó hình như bị mắc vào lọ mứt. Con khỉ hết sức giận dữ kéo mạnh để lôi nó ra mà thành công. Bàn tay bị giữ chặt là lí do cho tình trạng bị giam giữ của nó- nó từ chối việc thôi giữ lọ mứt, dù thậm chí là để có thể kéo tay nó ra khỏi cái lọ đó.

      “Oh, nó đẹp sao!” Beatrix hào hứng.

      “Có lẽ là đối với con khỉ xanh đuôi ngắn giống cái,” Poppy ngờ vực .

      Harry giữ cái dây nối với lọ mứt bằng tay, thanh kiếm được bịt đầu của ở tay kia. Con khỉ to hơn là nghĩ, và có khả năng chịu đựng những tổn thương đáng kể. Và nó ràng là cân nhắc xem tấn công ai trước tiên.

      “Đến đây nào, bạn già,” Harry thầm, cố gắng dẫn con khỉ vào cái cũi được mở sẵn. Beatrix sờ tay vào túi của , kéo ra vài cái kẹo, và đến ném chúng vào trong cũi.

      “Của mày đấy, chàng tham ăn,” với con khỉ xanh đuôi ngắn. “Món ngon của mày ở đó đấy. tiếp , và đừng có làm ầm ĩ lên nhé.”

      kì diệu, con khỉ xanh đuôi ngắn nghe lời, kéo cái lọ mứt theo với nó. Sau khi hướng cái nhìn đe doạ vào Harry, nó vào cũi của mình, và nhặt những cái kẹo vương vãi lên bằng cái tay còn tự do của nó.

      “Đưa cho chị lọ mứt nào,” Beatrix kiên nhẫn , kéo mạnh vào sợi dây, và lôi được cái lọ ra khỏi cũi. lại ném nắm kẹo cuối cùng cho con khỉ và đóng cửa cũi. Những người Nagaraja vội vã tới để khoá nó.

      “Tôi muốn nó được bị xích ba vòng,” Harry với Valentine, “và con cũi của con khỉ kia cũng phải được xích như vậy. Và sau đó tôi muốn chúng được vận chuyển ngay lập tức đến Regent’ Park.”

      “Vâng, thưa ngài.”

      Poppy đến chỗ em nàng, ôm trong thể cách cởi mở của lòng mến. “Giỏi lắm, Bea,” nàng thốt lên. “Làm sao mà em biết rằng con khỉ thôi giữ lọ mứt trong tay nó vậy?”

      “Bởi vì thực tế nổi tiếng là những con khỉ cũng tham ăn gần như con người vậy.” Beatrix , và Poppy phá ra cười.

      “Các ,” Miss Marks bằng giọng trầm, cố làm họ ngừng , và kéo họ . “Như thế là lịch . Chúng ta phải rồi.”

      “Vâng, tất nhiên rồi ạ,” Poppy . “Em xin lỗi, Miss Marks. Chúng ta tiếp tục cuộc dạo.”

      Mặc dù vậy, những nỗ lực của người nữ gia sư để cầu các rời bị ngăn cản bởi những người Nagaraja tụ tập đông đảo quanh Beatrix.

      “Quý cho chúng tôi giúp đỡ rất quý giá.” Trưởng phái đoàn ngoại giao, Niran, với . “Cực kì quý giá đấy ạ. Quý nhận được lòng biết ơn của đất nước chúng tôi và nhà vua của chúng tôi, và tôi giới thiệu với Nữ hoàng Victoria cao quý về giúp đỡ dũng cảm của …”

      “Ồ , cảm ơn ngài,” Miss Marks can thiệp cách kiên quyết. “Miss Hathaway muốn được giới thiệu đâu ạ. Ngài làm hại đến danh tiếng của ấy bằng cách phơi bày ấy cho dư luận đấy. Nếu ngài thực lòng biết ơn tốt bụng của ấy, chúng tôi khẩn cầu ngài hãy trả ơn cho ấy bằng im lặng.”

      Điều đó tạo ra nhiều thảo luận và những cái gật đầu mạnh mẽ.

      Beatrix thở dài và ngắm nhìn khi con khỉ xanh đuôi ngắn được mang trong cái cũi của nó. “Em ước em có con khỉ của riêng em,” tiếc nuối .

      Miss Marks trao cho Poppy cái liếc nhanh của đau khổ kéo dài. “Mọi người ước là ấy đủ thông minh để kiếm được tấm chồng.”

      Để ngăn nụ cười toe toét, Poppy cố để trông như rất đồng tình.

      “Dọn sạch thang máy vận chuyển thức ăn ,” Harry với Valentine và Brimley. “Từng inch của nó ấy.”

      Những người đàn ông vội vã thi hành, người đàn ông già hơn sử dụng hệ thống ròng rọc để đưa thang máy xuống thấp, trong khi Valentine rời trong những sải bước nhanh và bình tĩnh.

      Harry nhìn qua cả ba người phụ nữ, tiếp tục nhìn lâu hơn ở khuôn mặt được tự nhiên của Miss Marks. “Tôi xin cảm ơn vì giúp đỡ của các quý .”

      có gì ạ,” Poppy , ánh mắt nàng long lanh. “Và nếu có vấn đề gì thêm với những con khỉ nghe lời, xin đừng ngần ngại gọi chúng tôi.”

      Dòng máu của Harry tăng tốc khi những hình ảnh khủng khiếp tràn ngập trí óc … nàng, dựa vào , bên dưới . Khuôn miệng mỉm cười đó, của mình , những lời thầm của nàng cuộn lên trong tai . Làn da của nàng, mềm mại và có màu ngà trong bóng tối. Làn da bị hun nóng bởi làn da, xúc cảm dâng trào khi chạm vào nàng. Nàng đáng giá cho mọi thứ, nghĩ, cho dù có phải từ bỏ cả những phần linh hồn cuối cùng của .

      “Ngày tốt lành,” nghe thấy bản thân , giọng trầm khàn nhưng lịch thiệp. Và bắt mình phải bước . Ngay lúc này.
      peunv thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.

      “Giờ em hiểu điều chị định trước đó,” Beatrix với Poppy, trong khi Miss Marks rời để làm vài việc lặt vặt được tiết lộ. Poppy nằm nghỉ ngơi giường, trong lúc Beatrix tắm cho Dodger và lau khô cho cậu chàng bằng cái khăn tắm trước lò sưởi. “Điều mà chị cố về Mr. Rutledge ấy,” tiếp tục. “ có gì phải ngạc nhiên là chị thấy ta tạo cho chị bất an.” dừng lại để cười toe toét với chú chồn thoả mãn, kẻ cuộn tròn trong chiếc khăn bông ấm áp. “Dodger, chú mày rất thích được sạch , đúng ? Cưng có mùi rất đáng sau khi được tắm kĩ đấy.”

      “Em luôn luôn thế, và cậu chàng luôn có mùi giống nhau thôi.” Poppy nâng mình khuỷu tay và nhìn ngắm họ, tóc nàng buông tràn quanh hai vai. Nàng cảm thấy quá bồn chồn để có thể ngủ trưa được. “Vậy là em cũng thấy Mr.Rutledge tạo ra bất an?”

      , nhưng em hiểu tại sao chị thấy thế. ta nhìn em giống như trong những loài động vật ăn thịt rình mồi. Kiểu mà nằm đợi trước khi chúng nhảy ra bất thình lình ý.”

      kịch tính,” Poppy kèm theo nụ cười khinh thường. “ ấy phải là loài thú săn mồi, Bea à. ấy chỉ là người đàn ông thôi.”

      Beatrix đáp trả, chỉ mải lên kế hoạch để làm mượt lông của Dodger. Ngay khi ngả vào Dodger, cậu chàng vươn lên và hôn vào mũi đầy âu yếm. “Chị Poppy,” lẩm bẩm, “dù cho Miss Marks cố gắng bao nhiêu để dạy dỗ em- và em cũng rất cố gắng để với ấy- em cũng vẫn có cách thức riêng của mình để nhìn nhận thế giới này. Với em, mọi người chả khác gì mấy so với các loài động vật cả. Chúng ta tất cả đều là những loài sinh vật của Chúa, đúng ?

      Khi em gặp gỡ ai đó, em biết ngay loài động vật nào mà họ thuộc về. Khi chúng ta gặp Cam lần đầu tiên, ví dụ thế, em biết ấy là con cáo.”

      “Chị cho rằng Cam là cái gì đó giống cáo,” Poppy , trêu chọc. “Thế còn Merripen? con gấu à?”

      đúng, con ngựa có gì phải nghi ngờ. Và Amelia là chị gà mái.”

      “Chị con cú đấy.”

      “Vâng, nhưng chị nhớ rằng khi trong những con gà mái của chúng ta ở Hamsphire chạy đuổi theo sau con bò lạc đến quá gần cái tổ à? Đó là chị Amelia.”

      Poppy cười toe toét. “Em đúng đấy.”

      “Và chị Win là con thiên nga.”

      “Chị cũng là con chim chứ? con chim chiền chiện? Hay con chim cổ đỏ Bắc Mĩ?

      , chị là con thỏ.”

      con thỏ à?” Poppy nhăn nhó. “Chị thích điều đó. Tại sao chị lại là con thỏ?”

      “Oh, những chú thỏ là loài động vật xinh xắn hiền lành thích được vuốt ve nựng nịu. Chúng rất thân thiện, nhưng chúng hạnh phúc nhất khi có đôi.”

      “Nhưng chúng cũng rụt rè nhút nhát,” Poppy phản đối.

      phải luôn luôn thế. Chúng dũng cảm đủ để làm bạn được với nhiều loài động vật khác đấy ạ. Thậm chí là với cả những ccon chó và những con mèo.”

      “Tốt,” Poppy trong cam chịu, “vậy cũng còn hơn là làm con nhím, chị nghĩ thế.”

      “Miss Marks là con nhím đấy,” Beatrix đáp với tông giọng- hiển- nhiên- là- khiến cho Poppy cười toe toét.

      “Và em là con chồn sương, phải , Bea?”

      “Vâng. Nhưng mà em định dẫn đến điều khác cơ.”

      “Chị xin lỗi, tiếp tục .”

      “Em định rằng Mr. Rutledge là con mèo. kẻ săn mồi đơn độc. Với ưa thích ràng cho con thỏ.”

      Poppy chớp mắt với vẻ hoang mang. “Em nghĩ là ta hứng thú với… Oh, nhưng Bea này, chị hề… và chị nghĩ là chị gặp lại ta đâu… ”

      “Em hy vọng là chị đúng.”

      Ngả người về phía , Poppy ngắm em mình trong ánh lửa bập bùng của lò sưởi trong khi cảm giác bực bội bứt rứt lan toả khắp xương tuỷ nàng.

      phải bởi vì nàng sợ Harry Rutledge.

      Mà là bởi vì nàng thích .

      Catherine Marks biết rằng Harry làm điều gì đó. ta luôn luôn định làm gì đó. ràng là có ý định điều tra về tình trạng cuộc sống của - ta còn chả thèm quan tâm chút nào đến ấy chứ. ta nghĩ tất cả mọi người, bao gồm cả Catherine, là lãng phí thời gian của ta. Cho dù cái bộ phận bí chuyển động nào đưa máu của Harry Rutledge bơm khắp các tĩnh mạch của ta, đó cũng phải là quả tim.

      Trong những năm họ quen nhau, Catherine chưa bao giờ hỏi xin ta bất kì điều gì. Mỗi khi Harry giúp ai đó, nó được ghi vào cuốn sổ thu chi vô hình mà ta mang theo khắp nơi trong cái bộ óc thông minh đến đáng ghét đó, và chỉ là vấn đề thời gian khi nào ta đòi được trả cả vốn lẫn lãi mà thôi. Mọi người sợ ta bởi vì những điều hiển nhiên là đúng. Harry có những người bạn đầy quyền lực, và ta cũng có những kẻ thù lắm quyền uy, và đáng ngờ rằng ngay cả họ liệu có biết được mình thuộc nhóm nào. <ý là biết được mình thuộc nhóm bạn bè hay kẻ thù của Harry, trong suy nghĩ của ấy>

      Người hầu phòng, hoặc người trợ lý, dù ta là ai, cũng dẫn đường cho vào bên trong căn hộ rộng rãi sang trọng của Harry. Catherine cảm ơn ta với lời lẩm bẩm lãnh đạm. ngồi trong căn phòng đón tiếp khách với hai tay đặt yên vị đùi. Căn phòng đón khách được thiết kế để hăm doạ những người khách viếng thăm, tất cả được làm bằng loại vải trơn bóng, sáng màu và đá hoa cương lạnh và nghệ thuật thời kì Phục Hưng vô giá.

      Harry bước vào căn phòng, cao lớn và tự tin cách đầy ấn tượng. Như mọi khi, ta ăn vận tinh tế, và chải chuốt kĩ lưỡng.

      Dừng lại phía trước , ta ngắm nghía bằng đôi mắt xanh lục thô lỗ. “Cat. Em trông ổn đấy.”

      “Cút ra,” cách đơn giản.

      Cái nhìn chằm chằm của ta rơi xuống nếp vải màu trắng trong những ngón tay , và nụ cười lười biếng lướt qua khuôn mặt ta. “ cho rằng với em, là quỷ Satan.” ta gật đầu về phía đầu kia của cái ghế sofa mà ngồi. “Liệu có thể?”

      Catherine gửi cái gật cụt lủn và đợi đến khi ta tự yên vị vào chỗ. “Tại sao cho gọi tôi đến?” Giọng của sắc nhọn.

      “Đó là hoàn cảnh đáng ngạc nhiên buổi sáng nay, phải ? Những người nhà Hathaway của em là nguồn tạo thích thú đấy. Họ ràng phải là những quý trong xã hội bình thường của em.”

      Chậm rãi, Catherine nâng cái nhìn chằm chằm của vào ta, cố để quay khi nhìn chòng chọc vào chiều sâu thăm thẳm của màu xanh lục. Harry cực kì giỏi trong việc che giấu ý nghĩ của mình… nhưng sáng nay, ta nhìn chòng chọc vào Poppy với đói khát mà ta thường rèn luyện quá tốt để mà có thể làm lộ ra. Nhưng Poppy hề biết cách bảo vệ bản thân khỏi người đàn ông như Harry.
      Catherine cố gắng để giữ giọng của mình bình tĩnh. “Tôi bàn luận về những người nhà Hathaway với ai. Và tôi cảnh cáo hãy tránh xa họ ra.”

      “Em cảnh cáo ?” Harry bình thản nhắc lại, đôi mắt sáng lên với thích thú đầy nhạo báng.

      “Tôi để làm tổn thương bất kì ai trong gia đình tôi.”

      “Gia đình em à?” trong hai bên lông mày của ta nhướn lên. “Em có gia đình.”

      “Tôi ý chỉ gia đình mà tôi làm việc cho,” Catherine với vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Tôi chỉ những người mà tôi có trách nhiệm chăm sóc. Đặc biệt là Poppy. Tôi thấy cách mà nhìn vào ấy sáng nay. Nếu định làm hại ấy theo bất kì cách nào- ”

      có ý định làm hại bất kì ai.”

      “Bất chấp cái ý định của , nó vẫn xảy ra, phải ?” Catherine cảm thấy cái nhói lên của hài lòng khi thấy đôi mắt ta mở lớn. “Poppy quá tốt để dành cho ,” tiếp tục, “và ấy nằm ngoài tầm tay với của .”

      “Hiếm khi có bất cứ cái gì nằm ngoài tầm tay của , Cat à.” ra điều đó mà có vẻ ngạo mạn. Điều đó có cơ hội là rồi. Nó khiến cho Catherine vô cùng kinh hãi.

      “Poppy gần như là đính hôn rồi,” sắc sảo đốp lại. “ ấy người khác rồi.”

      “Michael Bayning.”

      Trái tim bắt đầu đập dồn dập với báo động. “Làm sao biết được điều đó?”

      Harry tảng lờ câu hỏi . “Em có thực nghĩ rằng Tử tước Andover, người đàn ông thuộc cái tầng lớp khét tiếng là khắt khe, cho phép con trai mình kết hôn với người nhà Hathaway ?”

      “Tôi có. Ông ấy con trai mình, và do đó ông ấy chọn mắt nhắm mắt mở với cái thực rằng Poppy đến từ gia đình khác thường. Ông ấy thể đòi đâu được người mẹ tốt hơn cho người thừa kế tương lai của mình.” <ặc. nghe như chọn giống vậy ** >

      “Ông ta là quý tộc. Dòng dõi huyết thống là mọi thứ đối với ông ta. Và trong khi đó huyết thống của Poppy lại dẫn đến kết quả là đáng rằng họ còn lâu mới thuần chủng.”

      ấy là quý tộc,” Catherine cách thiếu kiên nhẫn.

      “Chỉ là do tai nạn thôi. Những người nhà Hathaway là nhánh rất của chi xa nhất trong phả hệ gia đình. Ramsay có thể được thừa kế tước hiệu, nhưng xét về cao quý ta cũng vị quý tộc nhiều hơn hay em đâu. Và Andover biết điều đó.”

      là đồ trưởng giả,” Catherine nhận xét bằng tông giọng bình tĩnh nhất có thể.

      hề. hề bận tâm đến dòng máu bình thường của những người nhà Hathaway dù chỉ chút. Thực ra, thích họ nhiều hơn vì điều đó đấy. Tất cả những người con thiếu sức sống của tầng lớp quý tộc – ai trong số họ có thể tốt bằng hai gặp sáng nay đâu.” Nụ cười của trở nên chân khoảng khắc rực rỡ. “ cặp đôi ăn ý làm sao. Bắt con khỉ hoang dã bằng lọ mứt quả và sợi dây thừng.”

      “Để họ yên,” Catherine . “ chơi đùa với người khác như mèo vờn chuột vậy. Hay tự giải trí với ai đó khác ấy, Harry. Có Chúa biết hề thiếu những người phụ nữ làm bất cứ điều gì để khiến hài lòng.”

      “Đó chính là cái điều làm họ nhàm chán,” nghiêm túc . “, đừng bỏ ngay thế- có vài điều muốn hỏi em. Poppy có bất cứ điều gì với em về ?”

      Đầy hoang mang, Catherine lắc đầu. “Chỉ rằng thú vị là cuối cùng cũng có thể đặt được cái mặt vào vị trí người chủ khách sạn bí thôi.” liếc chăm chú. “Thế còn gì khác nữa mà ấy đáng lẽ nên với tôi à?”

      Harry bày ra biểu ngây thơ vô tội. “ có gì. chỉ tự hỏi rằng liệu gây được ấn tượng chưa.”

      “Tôi chắc chắn là Poppy hoàn toàn chú ý đến đâu. Cảm tình của ấy là cho Mr. Bayning, người mà, giống , là người đàn ông tốt, đáng được tôn trọng.”

      “Em làm tổn thương đấy. may mắn là trong lĩnh vực tình hầu hết những người phụ nữ có thể bị thuyết phục để chọn người đàn ông xấu hơn là kẻ tốt đẹp đấy.” <chẹp. Đàn ông xấu phụ nữ đấy mà ;)>

      “Nếu mà hiểu chút nào về tình ,” Catherine gay gắt , “ biết rằng Poppy bao giờ chọn bất kì ai khác ngoài người đàn ông mà ấy trao trái tim mình.”

      có thể có trái tim của ấy,” lời đáp trả tự nhiên của Harry vọt đến. “Nếu như có phần còn lại của ấy.”

      Khi Catherine lắp bắp trong cơn giận dữ điên cuồng vì bị xúc phạm, Harry đứng lên và bước tới cửa ra vào. “Để chỉ em đường ra. nghi ngờ gì là em muốn quay về và phát ra những lời báo động nhỉ. Dù rằng nó chả mang lại ích lợi gì đâu.”

      được thời gian dài kể từ khi Catherine nhận biết được mối lo âu thể nào lí giải nổi. Harry… Poppy… liệu ta có thực muốn bắt đầu mối quan hệ đương với ấy, hay ta chỉ đơn giản là quyết định làm tổn thương Catherine bằng trò đùa ác độc mà thôi?

      , ta chưa từng hành động chân thành. Dĩ nhiên là Harry muốn Poppy, ấm áp và hồn nhiên và tốt bụng của ấy là hoàn toàn xa lạ trong thế giới phức tạp của ta. ta muốn trì hoãn khỏi những nhu cầu biết mệt mỏi của bản thân mà thôi, và khi ta thực điều đó với Poppy, ta rút kiệt khỏi ấy niềm hạnh phúc và quyến rũ ngây thơ, cái mà hẳn là cuốn hút được ta. Catherine biết phải làm gì. thể phơi bày mối quan hệ của bản thân và Harry, và ta biết điều đó.

      Câu trả lời là phải chắc chắn rằng Poppy được đính hôn với Michael Bayning, đính hôn công khai, ngay khi có thể. Ngày mai, Bayning gặp gỡ cả gia đình và tháp tùng họ đến buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Sau đó Catherine tìm cách để đẩy nhanh quá trình tìm hiểu. với Cam và Amelia rằng họ phải thúc giục để vấn đề được giải quyết nhanh chóng. Và nếu vì vài lí do nào đó mà có lễ đính hôn- phỉ phui cái ý nghĩ đó- Catherine đề nghị rằng kèm với Poppy trong chuyến ra nước ngoài. Có thể là Pháp hoặc Ý. thậm chí là khoan dung với việc cùng kẻ khó chịu Lord Ramsay, nếu ta chọn với họ. Bất cứ điều gì để giữ cho Poppy an toàn khỏi Harry Rutledge.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.2

      “Dậy nào, đồ ham ngủ nướng.” Amelia sải bước vào căn phòng ngủ, mặc mình bộ áo ngủ dài được viền bằng loại ren mịn, mái tóc đen của được tết trong bím tóc dày, gọn, vắt qua bên vai. chỉ vừa mới kết thúc việc cho con ăn. Để cậu chàng lại cho chăm sóc của bảo mẫu, lúc này đường đánh thức chồng mình.

      Sở thích tự nhiên của Cam là dành nhiều giờ của đêm để ở giường và thức dậy muộn vào ban ngày. Thói quen này chống đối trực tiếp với triết lý ngủ sớm dậy sớm của Amelia. đến bên trong các cửa sổ, nhanh nhẹn mở những cái rèm để đón ánh nắng ban mai, và được thưởng tiếng kêu phản đối phát ra từ cái giường. “Chào buổi sáng,” vui vẻ . “Người hầu có mặt ở đây sớm thôi để giúp em sửa soạn đấy.

      nên mặc gì đó vào .”

      làm bản thân bận rộn với cái tủ quần áo, lựa chọn ngăn kéo chứa bít tất thêu. Ngoài tầm nhìn của mình, thấy Cam vươn vai, thân hình uyển chuyển và mạnh mẽ, da toả ra ấm nóng như màu mật ong từ hoa của cây cỏ bốn lá.

      “Đến đây nào,” Cam bằng giọng trầm khan ngái ngủ, kéo lại cái khăn trải giường. tiếng cười bật ra khỏi thanh quản của . “Tuyệt đối đâu. Có quá nhiều việc phải làm. Mọi người đều bận rộn trừ .”

      có ý định là bận rộn. Ngay khi em qua đây. Monisha, đừng để phải đuổi bắt em vào lúc sớm thế này đấy nhé.” <Monisha là dâu của , vợ của - trong Mine till midnight tác giả giải thích thế nhá.>

      Amelia trao cho cái liếc mắt nghiêm nghị khi nghe theo. “Giờ sớm đâu. Thực tế là nếu rửa mặt và mặc trang phục nhanh chúng ta bị muộn buổi trưng bày bộ sưu tập hoa đấy.”

      “Làm sao em có thể bị muộn với những bông hoa được?” Cam lắc đầu và mỉm cười, như vẫn luôn làm thế khi điều gì đó mà cho rằng là những ý nghĩ vô lý của gadjo. Cái nhìn đăm đắm của nóng bỏng và mơ màng. “Đến gần hơn nữa .”

      “Để sau.” bật ra hơi thở khó nhọc vì cười khi vươn ra, với khéo léo đáng ngạc nhiên, chộp lấy cổ tay nàng trong tay . “Cam, được.”

      người vợ Romani ngoan bao giờ từ chối chồng mình.” mỉa mai.

      “Người hầu- ” hổn hển khi bị kéo qua tấm nệm, và bị ôm siết vào cả làn da màu vàng ấm áp.

      ta có thể đợi.” tháo nút áo choàng của , tay trượt qua vùng cổ, những đầu ngón tay khám phá những đường cong nhạy cảm của hai bầu ngực .

      Những tiếng cười khúc khích của Amelia tắt lịm. biết quá nhiều về - quá nhiều- và bao giờ chần chừ trong việc tận dụng lợi thế nhẫn tâm đó. nhắm mắt khi kéo tay mình tới gáy . Những lọn thẳng thớm, mềm mại của tóc trượt qua những đầu ngón tay như chất lỏng. Cam hôn lên phần cổ họng nhạy cảm của , trong khi trong hai đầu gối đẩy vào giữa hai đầu gối . “Có thể là ngay bây giờ,” thầm , “hoặc ở đằng sau bụi hoa đỗ quyên ở buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Tuỳ lựa chọn của em.”

      lăn lộn chút, phải trong phản đối mà là hứng thú khi bắt lấy cánh tay trong những ống tay áo giam hãm của bộ áo dài. “Cam,” xoay xở để khi đầu nghiêng xuống hai bầu ngực bị phơi bày của . “Chúng ta thực muộn… “

      thầm ham muốn của với , bằng tiếng Romani như vẫn làm bất cứ khi nào cảm xúc của trở nên hoang dã, và những tiết nước ngoài mang cảm giác nóng bỏng lên làn da nhạy cảm của . Và trong nhiều phút kế tiếp sở hữu , sử dụng cơ thể , với thiếu kiềm chế, điều mà dường như là dã man nếu quá nhàng.

      “Cam,” ngay sau đó, cánh tay ôm siết quanh cổ , “ có định gì đó với Mr. Bayning hôm nay ?”

      “Về những bông hoa păng-xê và hoa báo xuân à?”

      “Về ý định của ta với em em.”

      Cam mỉm cười cúi xuống khi vuốt ngón tay lên lọn tóc bị lỏng ra của . “Liệu em có phản đối nếu làm thế ?”

      , em muốn làm thế.” nếp nhăn hằn hình chữ V ở khoảng giữa hai lông mày . “Poppy cương quyết rằng ai nên chỉ trích Mr. Bayning vì mất quá nhiều thời gian để chuyện với cha mình về việc tìm hiểu em ấy.”

      cách dịu dàng, Cam dùng cùi ngón tay cái (là phần thịt mềm ở đầu ngón tay mà mình dùng để miết ý)để làm mềm nếp nhăn . “ ta đợi đủ lâu rồi. Người Rom về người đàn ông như Bayning là, ‘ ta muốn ăn cá, nhưng ta muốn xuống nước.’ ”

      Amelia đáp lại với tiếng cười lặng lẽ chút hài hước. “ quá đau đầu, khi biết rằng ta vẫn rón rén xung quanh vấn đề như thế. Em ước rằng Bayning cứ đơn giản là đến chỗ cha ta và tuôn hết ra.”

      Cam, người biết đôi điều về tầng lớp quý tộc từ những ngày còn là quản lý của câu lạc bộ cờ bạc độc quyền, khô khan , “ người đàn ông trẻ ở vị trí thừa kế nhiều như Bayning phải cất bước rất cẩn thận.”

      “Em quan tâm. ta nhận những niềm hy vọng từ em em quá nhiều. Nếu như tất cả những điều đó trở thành con số con bé bị đánh gục mất. Và ta cũng giữ nó tránh khỏi việc tìm hiểu những người đàn ông khác, và lãng phí cả mùa vũ hội-”

      “Shhh.” Cam lăn về phía , kéo theo mình. “ đồng ý với em, monisha… việc tìm hiểu nhau trong bóng tối này phải kết thúc. chắc chắn làm Bayning hiểu rằng đến lúc phải hành động rồi. Và với ngài tử tước, nếu điều đó giúp ích được.”

      “Cảm ơn .” Amelia rụi má mình vào trong những đường cong rắn chắc ở ngực , tìm kiếm thoải mái.

      “Em rất vui khi điều đó được giải quyết. Gần đây em thể tống khứ khỏi bản thân những cảm giác rằng có thứ gì đó trở nên tốt cho Poppy và Mr. Bayning. Em hy vọng rằng mình sai. Em vô cùng mong muốn Poppy được hạnh phúc, và… chúng ta làm được gì đây, nếu ta làm tan vỡ trái tim con bé?”

      “Chúng ta chăm sóc cho con bé,” thầm, ôm chặt lấy . “Và thương con bé. Đó chính là tác dụng của gia đình.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      8.

      Poppy choáng váng với cả những nỗi lo và háo hức. Michael sớm xuất để hộ tống cả gia đình tới buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Sau tất cả những lẩn tránh của họ, đây là bước đầu tiên tiến tới tán tỉnh được công khai rộng rãi.

      Nàng thay trang phục bằng cẩn thận quá mức với bộ váy bộ màu vàng viền sọc nhung đen. Những vạt váy xếp lớp bị giữ lại ở phần lưng chừng bằng những chiếc nơ bằng nhung đen. Beatrix mặc bộ váy tương tự, chỉ khác là của màu xanh dương viền màu nâu sôcôla.

      “Dễ thương lắm,” Miss Marks tuyên bố, mỉm cười khi họ bước vào phòng khách của dãy phòng gia đình. “Các em là hai quý trẻ tao nhã nhất ở buổi trưng bày bộ sưu tập hoa đấy.” vươn tay tới những lọn tóc quăn ngược lên của Poppy và gắn cái kẹp tóc cẩn thận hơn. “Và chị đoán rằng Mr. Bayning thể rời được cái nhìn chăm chú say mê của mình khỏi em đâu,” thêm vào.

      ấy hơi muộn rồi,” Poppy căng thẳng . “Điều này giống với ấy. Em hy vọng rằng ấy gặp vài khó khăn nào đó.”

      ấy đến ngay thôi, chị chắc mà.”

      Cam và Amelia bước vào phòng, trông lộng lẫy trong màu hồng, vòng eo nhắn của được thắt lại bằng cái đai da màu đồng hợp với đôi giày ống bộ của .

      ngày tuyệt vời cho cuộc hẹn hò,” Amelia , đôi mắt xanh dương hấp háy. “Mặc dù chị nghi ngờ rằng liệu em có thậm chí để ý đến mấy bông hoa, Poppy ạ.”

      Đặt bàn tay lên sườn mình, Poppy để thoát ra hơi thở phấp phỏng. “Tất cả chuyện này đáng bực mình.”

      “Chị biết, em .” Amelia đến ôm lấy nàng. “Nó khiến chị biết ơn khôn tả rằng chị bao giờ phải trải qua mùa vũ hội London nữa. Chị bao giờ phải cần kiên nhẫn của em nữa. Thực ra, họ nên đánh loại thuế lên những quý ông độc thân London cho đến khi họ kết hôn. Điều đó thúc đẩy nhanh toàn bộ quá trình tìm hiểu nhau hơn đấy.”

      “Em hiểu chút xíu nào rằng tại sao con người ta phải kết hôn,” Beatrix . “ có ai kết hôn với Adam và Eve, phải nào? Họ sống với nhau cách tự nhiên thôi. Tại sao bất kì ai trong chúng ta lại phải bị phiền phức với đám cưới nếu như họ từng làm?”

      Poppy bật ra tiếng cười lo lắng. “Khi Mr. Bayning ở đây,” nàng , “đừng phát triển bất kì chủ đề tranh luận bất thường nào nhé, Bea. Chị sợ rằng ấy quen kiểu của chúng ta về… ưm, … của chúng ta.”

      “Những cuộc thảo luận thú vị,” Miss Marks gợi ý.

      Amelia cười toe toét. “Đừng lo, Poppy. Bọn chị rất ù lì và kiểu cách, bọn chị cực kì nhàm chán mà.”

      “Cảm ơn chị,” Poppy cách chân thành.

      “Em có cần phải cũng buồn tẻ ?” Beatrix hỏi Miss Marks, người gật đầu dứt khoát. Với cái thở dài, Beatrix đến cái bàn ở góc và bắt đầu làm rỗng những cái túi của . Dạ dày của Poppy lộn nhào khi nàng nghe tiếng gõ vào cửa ra vào. “ ấy đấy,” nàng nín thở .

      “Chị trả lời,” Miss Marks . trao cho Poppy cái mỉm cười chóng vánh. “Thở nào, em .”

      Poppy gật đầu và cố làm bản thân bình tĩnh. Nàng thấy Amelia và Cam trao đổi cái liếc ngắn mà nàng thể giải nghĩa được. thấu hiểu lẫn nhau giữa cặp đôi ấy là vô cùng tuyệt đối, dường như họ có thể đọc được những ý nghĩ của nhau vậy.

      Nàng bị lôi cuốn phải bật cười khi nàng nhớ những nhận xét của Beatrix về những con thỏ hạnh phúc nhất khi sống kết đôi. Beatrix đúng. Poppy mong muôn được quá nhiều, được làm phần của cặp đôi. Và nàng đợi quá lâu rồi, và nàng vẫn đơn thân khi những người bạn bè tuổi nàng đều kết hôn và có hai hoặc ba đứa trẻ rồi. Nó dường như là định mệnh thông thường cho những người nhà Hathaway tìm thấy tình muộn hơn chứ phải là sớm hơn. Những ý nghĩ của Poppy bị xen ngang khi Michael bước vào phòng và cúi chào. dâng trào của niềm vui sướng bị làm dịu bởi việc trông thấy nét mặt của , nghiêm trọng hơn nàng có thể tưởng tượng được. Da mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ quạnh như thể có nổi giấc ngủ. trông mệt mỏi phát bệnh, ràng là thế.

      “Mr. Bayning,” nàng nhàng, trái tim nàng đạp như loài thú chiến đấu để giải phóng mình khỏi cái lưới. “ ổn chứ? Chuyện gì thế ạ?”

      Cặp mắt nâu của Michael, vẫn thường rất ấm áp, giờ lạnh lẽo khi liếc nhìn cả gia đình nàng. “Thứ lỗi cho tôi,” khàn khàn . “Tôi hiếm khi biết cái gì.” Hơi thở của dường như run rẩy trong cổ họng . “Tôi ở trong vài… vài khó khăn… điều đó là thể.” Cái nhìn chằm chằm của cố định vào Poppy. “Miss Hathaway, tôi phải với em. Tôi biết liệu có thể có khoảnh khắc riêng tư…”

      im lặng khó nhọc theo sau cầu đó. Cam nhìn chòng chọc người đàn ông trẻ với nét mặt lạ lùng khó hiểu, trong khi Amelia đưa ra cái lắc mái đầu như thể để từ chối cái xảy đến.

      “Tôi sợ rằng điều đó hợp quy tắc, Mr. Bayning,” Miss Marks lẩm bẩm. “Chúng tôi phải cân nhắc tới danh tiếng của Miss Hathaway.”

      “Dĩ nhiên rồi.” vuốt tay lên trán mình, và Poppy nhận thấy rằng những ngón tay run .

      Thực có điều gì đó rất sai.

      bình tĩnh lạnh lùng chiếm lĩnh nàng. Nàng bằng giọng sững sờ, nghe như chẳng hề giống giọng của chính nàng.

      “Amelia, liệu chị có thể ở lại trong phòng với chúng em chứ?”

      “Ừ, dĩ nhiên rồi.”

      Phần còn lại của gia đình, gồm cả Miss Marks, rời khỏi căn phòng.

      Poppy cảm thấy những dòng mồ hôi ớn lạnh bên dưới chiếc áo lót của mình, ẩm ướt lan đến cả những vùng dưới của hai cánh tay nàng. Nàng lấy chỗ ghế trường kỷ và nhìn Michael bằng đôi mắt mở lớn. “ nên ngồi xuống ,” nàng bảo .

      ngần ngừ rồi liếc nhìn Amelia, người đến đứng bên cạnh cửa sổ.

      “Làm ơn ngồi xuống mà, Mr. Bayning,” Amelia , nhìn chằm chằm con phố ở bên ngoài. “Tôi cố giả vờ như mình ở đây. Tôi rất tiếc rằng ngài thể có riêng tư hơn thế này, nhưng tôi sợ rằng Miss Marks đúng. Danh tiếng của Poppy phải được bảo vệ.”

      Mặc dù có dấu vết nào của quở trách trong giọng của , Michael vẫn nao núng thấy . Chiếm khoảng gian bên cạnh Poppy, cầm lấy hai tay nàng và ngả đầu vào chúng. Những ngón tay của thậm chí còn lạnh hơn cả của nàng. “ cuộc cãi nhau kinh khủng với cha tối qua,” , giọng nghẹt lại. “Dường như trong những tin đồn gây ảnh hưởng tới ông về mến của với em. Về những dự định của . Ông bị… sốc và tức giận.”

      “Điều đó hẳn là kinh khủng,” Poppy , biết rằng Michael hiếm khi, nếu từng, tranh cãi với cha . tôn trọng ngài tử tước với vẻ kính sợ, luôn luôn nỗ lực đến cực khổ để làm hài lòng ông.

      “Tệ hơn kinh khủng ấy chứ.” Michael thở hơi ổn định. “ tránh cho em những chi tiết cụ thể. Kết quả của cuộc tranh cãi dài và rất đáng sợ đó là ngài tử tước trao cho tối hậu thư. Nếu kết hôn với em, bị cắt viện trợ. Ông còn thừa nhận là con trai ông, và bị mất thừa kế.”

      thanh nào trong phòng trừ luồng hơi hít vào đột ngột và gấp gáp của Amelia. Nỗi đau lan ra trong ngực Poppy, chèn ép hơi thở từ phổi nàng. “Lí do mà ông đưa ra là gì?” nàng xoay xở để hỏi.

      “Chỉ rằng là em phù hợp với phong thái của dâu nhà Bayning.”

      “Nếu dành thời gian để tâm trạng của ông bình tĩnh hơn… cố thay đổi suy nghĩ của ông… Em có thể đợi, Michael. Em mãi mãi đợi mà.” <thương chị Poppy thế :-(

      Michael lắc đầu. “ thể khuyến khích em đợi được. từ chối của cha là tuyệt đối. Có thể tốn nhiều năm để thay đổi suy nghĩ của ông, nếu có thể. Và trong khoảng thời gian đó, em xứng đáng có cơ hội tìm kiếm hạnh phúc.”

      Poppy nhìn chằm chằm vào cách bình tĩnh. “Em chỉ có thể hạnh phúc với thôi.”

      Michael ngẩng đầu lên, đôi mắt tối và lấp lánh. “ xin lỗi, Poppy. Xin lỗi cho việc trao em bất kì lí do nào để hy vọng, khi mà điều đó bao giờ có thể. bào chữa duy nhất của nghĩ hiểu cha mình, trong khi ràng là . luôn tin rằng có thể thuyết phục ông chấp nhận người phụ nữ , rằng ý kiến của là đủ rồi. Và -” Giọng vỡ oà. ràng nín nhịn. “ thực em. … mẹ kiếp, chết tiệt, bao giờ tha thứ cho ông ấy vì điều này.” Thả hai tay nàng ra, cho tay vào túi áo khoác của mình và rút bọc các lá thư được cuộn bằng dây thừng. Tất cả những lá thư nàng viết cho . “ thấy đúng lý là phải gửi trả lại những cái này.”

      “Em trao lại những bức của đâu,” Poppy , nhận những lá thư bằng cánh tay run run. “Em muốn giữ chúng lại.”

      “Đó là quyền của em, dĩ nhiên rồi.”

      “Michael,” Poppy ngắt quãng, “Em .”

      thể trao em bất kì lí do nào để hy vọng cả.”

      Cả hai người họ cùng im lặng và run rẩy, nhìn chằm chằm vào người kia trong tuyệt vọng. Giọng của Amelia xuyên thủng im lặng ngột ngạt. nghe có vẻ hợp lí cách quỷ quái. “Những trở ngại của ngài tử tước nên ngăn cản được cậu, Mr. Bayning. Ông ấy thể ngăn cậu khỏi thừa kế tướch hiệu và tài sản kế thừa theo thứ tự, phải ?”

      , nhưng-”

      “Đưa em tôi tới Gretna Green . Chúng tôi cung cấp xe ngựa. Của hồi môn của em tôi đủ lớn để bảo đảm khoản trợ cấp hào phóng cho cả hai người. Nếu cậu cần thêm, chồng tôi tăng nó lên.” Amelia chiếu cái nhìn chằm chằm bình tĩnh, thách thức vào ta. “Nếu cậu muốn em tôi, Mr. Bayning, cưới con bé . Những người nhà Hathaway giúp cậu vượt qua dù những khó khăn có thể đến.”

      Gretna Green: trong những điểm đến dành cho đám cưới nổi tiếng nhất thế giới, được biết đến là tổ chức những đám cưới chạy trốn (cưới chui) bắt đầu từ năm 1754 khi luật về hôn nhân của Lord Hardwicke có hiệu lực ở . Dưới đạo luật này, nếu người cha mẹ của người vị thành niên phản đối, họ có thể ngăn chặn đám cưới diễn ra. Luật này thắt chặn những cầu cho việc kết hôn ở England và Walé nhưng áp dụng ở Scotland, nơi con trai có thể kết hôn ở tuổi 14 và con ở tuổi 12 mà có thể có hoặc cho phép của cha mẹ. Gretna Green là ngôi làng dễ dàng tới đầu tiên sau khi vượt qua biên giới của Scotland. < tóm tắt từ http://en.wikipedia.org/wiki/Gretna_Green>

      Poppy bao giờ có thể chị mình nhiều hơn nàng ở khoảng khắc đó. Nàng nhìn chằm chằm Amelia với nụ cười chắc chắn, hai mắt nàng đong đầy.

      Nụ cười của nàng biến mất, tuy thế, ngay khi Michael buồn tẻ trả lời. “Tước vị và bất động sản được thừa kế theo thứ tự, nhưng cho đến khi cha tôi chết, tôi bị bỏ mặc với tài xoay sở của mình, thứ mà hề tồn tại. Và tôi thể sống nhờ vào từ thiện của gia đình vợ mình được.”

      “Đó phải là làm từ thiện khi nó là gia đình.” Amelia phản bác.

      “Chị hiểu mọi thứ như thế nào với những người nhà Bayning đâu,” Michael . “Đó là vấn đề về tự trọng. Tôi là con trai độc. Tôi được nuôi dạy vì thứ- từ khi tôi được sinh ra- là đảm dương những trách nhiệm của tầng lớp và tước vị của tôi. Đó là tất cả những gì tôi từng biết. Tôi thể sống như người bị chối bỏ, bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của cha tôi được. Tôi thể sống với xì-căng-đan và tẩy chay.” gục đầu xuống. “Chúa nhân từ, tôi mệt mỏi vì cãi cọ rồi. Trí óc tôi quay mòng mòng nhiều vòng suốt cả đêm.”

      Poppy thấy kiên nhân gương mặt chị mình, và nàng biết rằng Amelia được chuẩn bị để tranh cãi với trong mọi điểm, vì lợi ích của nàng. Nhưng nàng giữ cái nhìn chằm chằm của Amelia và lắc đầu, gửi tin nhắn câm lặng, có tác dụng gì đâu. Michael quyết định theo ý . bao giờ từ chối tuân theo cha mình. Tranh cãi chỉ làm thêm tổn thương hơn là bị.

      Amelia ngậm miệng và quay ra nhìn chằm chằm vào cửa sổ lần nữa.

      xin lỗi,” Michael sau im lặng dài, vẫn giữ chặt hai tay Poppy. “ bao giờ định phản bội em. Mọi điều với em về những cảm xúc của - mọi từ đêu đúng. tiếc nuối duy nhất của lãng phí thời gian của em. Khoảng thời gian giá trị cho ở vị trí của em.”

      Mặc dù có ý như hành động chỉ trích, Poppy vẫn cau mày vì cảm giác đau đớn.

      ở vị trí của nàng.

      Hai mươi-ba. kết hôn. Ở giá sau mùa lễ hội thứ ba của nàng.

      cách cẩn thận, nàng rút tay mình khỏi tay Michael. “ phải khoảng thời gian bị lãng phí đâu,” nàng xoay xở để . “Em tốt đẹp hơn vì quen biết , Mr. Bayning. Làm ơn đừng có bất kì tiếc nuối nào cả. Em đâu.”

      “Poppy,” với giọng đau đớn gần như huỷ hoại nàng.

      Nàng sợ hãi rằng mình có thể vỡ oà trong nước mắt. “Làm ơn .”

      “Nếu có thể làm em hiểu-”

      “Em hiểu mà. Em hiểu. Và em hoàn toàn-” Nàng vỡ vụn và nuột nghẹn khó nhọc. “Làm ơn . Làm ơn.”

      Nàng nhận thức rằng Amelia tiến tới, thầm gì đó với Michael, có hiệu quả tiễn ra khỏi dãy phòng trước khi Poppy đánh mất kiểm soát của mình. Amelia đáng kính, người ngần ngại lãnh trách nhiệm của người đàn ông lớn lao hơn cả bản thân .

      chị gà mái đuổi theo con bò, Poppy nghĩ, và nàng để bật ra tiếng cười khúc khích sũng nước thậm chí cả khi những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu tuôn rơi từ hai mắt nàng.

      Sauk hi đóng chặt cánh cửa, Amelia ngồi xuống bên cạnh Poppy và vươn ra để ôm lấy đôi vai nàng. nhìn đóng đinh vào đôi mắt mờ của Poppy. “Em ,” , giọng được kiềm nén với cảm xúc, “ quý đấy, Poppy. Và tốt bụng hơn nhiều so với những gì ta xứng đáng được. Chị tự hào về em. Chị tự hỏi liệu ta có hiểu rằng ta vừa đánh mất nhiều thế nào .”

      “Tình huống này phải lỗi của ấy.”

      Amelia kéo chiếc khăn tay từ ống tay áo của và đưa nó cho nàng. “Có vấn đề. Nhưng chị chỉ trích cậu ta đầu, bởi vì nó chả giúp ích được gì cho vấn đề này. Mặc dù vậy, chị phải rằng… cái cụm từ “Tôi thể” khá dễ dàng đến đôi môi cậu ta đấy.” <chuẩn đấy chị ạ>

      ấy là người con trai biết nghe lời,” Poppy , lau những giọt nước mắt của mình, rồi từ bỏ và chỉ đơn giản là giữ chặt chiếc khăn tay lên đôi mắt ngập nước của nàng.

      “Phải, ừm… từ giờ, chị khuyên em nên tìm kiếm người đàn ông với nguồn tài chính của riêng bản thân ta để trang trải cuộc sống.”

      Poppy lắc đầu, khuôn mặt nàng vẫn vùi lấp trong chiếc khăn. “ có ai dành cho em nữa đâu.”

      Nàng cảm thấy cánh tay chị vòng quanh nàng. “Có mà. Có đấy, chị hứa với em. ấy đợi. ấy tìm thấy em mà. Và ngày nào đó Michael Bayning chả là gì ngoại trừ kí ức xa lắc xa lơ thôi.”

      Poppy bắt đầu khóc dữ hơn, những tiếng khóc xé ruột khiến cho xương sườn của nàng đau đớn. “Chúa ơi,” nàng xoay xở để hít vào. “Những nỗi đau này, chị Amelia. Và cảm giác như thể nó bao giờ kết thúc vậy.”

      cách cẩn thận, Amelia hướng đầu của Poppy vào vai và hôn lên gò má ẩm ướt của nàng. “Chị hiểu,” .

      “Chị sống sót qua nó lần rồi. Chị nhớ nó như thế nào mà. Em khóc, và sau đó em phiền muộn, và rồi tuyệt vọng, và rồi lại phiền muộn. Nhưng chị biết có phương thuốc chữa cho trái tim tan vỡ.”

      “Là gì vậy ạ?” Poppy hỏi, để thoát ra hơi thở run rẩy.

      “Thời gian… lời cầu nguyện… và lớn nhất trong tất cả là gia đình thương em. Em luôn luôn được thương mà, Poppy.”

      Poppy xoay xở được nụ cười yếu ớt. “Cảm ơn Chúa vì những người chị em ,” nàng , và rồi lại khóc dữ dội trong bờ vai của Amelia.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      8.2

      Tối muộn hôm đó, có tiếng gõ dứt khoát vào cánh cửa của dãy phòng riêng của Harry Rutledge. Jake Valentine tạm ngưng lại trong khi chuẩn bị quần áo sạch và đôi giày đen được đánh bóng dành cho buổi sáng. bước đến trả lời cái cửa và bị đối diện với người phụ nữ trông khá quen. nhắn và mảnh dẻ, với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh xám, và cặp kính tròn được đặt viền mũi . ngắm nghía trong lúc, cố gắng nhớ ra .

      “Tôi có thể giúp gì ?”

      “Tôi muốn gặp Mr. Rutledge.”

      “Tôi e rằng ngài ấy ở nhà.”

      Môi ấy xoắn lại thành cụm từ thú vị lắm, thường được sử dụng bởi những người hầu khi ông chủ muốn bị làm phiền. với bằng vẻ coi thường khinh miệt. “ hàm ý ‘ ở nhà’ theo nghĩa rằng ta muốn gặp tôi, hay ‘ ở nhà’ theo nghĩa rằng ta thực rời khỏi?”

      “Dù theo cách nào,” Jake khăng khăng , “ cũng gặp được ngài ấy tối nay đâu. Nhưng thực là, ngài ấy thực ở đây. Có tin nhắn để tôi có thể truyền đạt cho ngài ấy ?”

      “Có. với ta rằng tôi hy vọng ta thối rữa ở địa ngục vì những gì ta làm với Poppy Hathaway. Và sau đó với ta rằng nếu ta có bén mảng đến gần ấy, tôi tàn sát ta đấy.”

      Jake phản ứng lại bằng vẻ hoàn toàn thiếu sợ hãi bởi vì cái thực tế rằng những lời đe doạ cái chết cho Harry gần như là việc xảy ra thường xuyên. “Và là?”

      “Chỉ cần trao cho ta lời nhắn thôi,” thô lỗ . “ ta biết nó đến từ ai.”

      Hai ngày sau khi Michael Bayning đến thăm khách sạn, người trai của nhà Hathaway, Lord Ramsay, đến thăm. Giống như những người đàn ông lịch lãm, xã giao Leo thuê dinh thự ở Mayfair trong suốt mùa vũ hội, và cuối tháng Sáu lại trở về điền trang của mình ở vùng nông thôn. Mặc dù Leo có thể chỉ đơn giản là chọn cách sống ở khách sạn Rutledge, thích riêng tư hơn.

      ai có thể phủ nhận rằng Leo là người đàn ông đẹp trai, cao lớn và bờ vai rộng, với mái tóc màu nâu sẫm và đôi mắt hút hồn. giống những người em của mình, mắt mang sắc xanh dương nhạt, băng giá với những viền tối. Ám ảnh. Chán đời. hành xử với bản thân như phóng đãng và thực điều đó cẩn thận, ra vẻ bao giờ quan tâm đến bất kì ai hay bất cứ điều gì. Có nhiều lúc, tuy vậy, chiếc mặt nạ được rời chỉ đủ lâu để làm lộ ra người đàn ông với cảm xúc khác thường, và đó là ở những khoảng khắc hiếm hoi Catherine lo sợ ở gần nhất.

      Khi họ ở London, Leo quá bận rộn để dành được thời gian cho gia đình mình, điều mà Catherine rất biết ơn. Từ lúc họ gặp nhau, cảm thấy căm ghét thuộc về bản năng với , và đối với , là va chạm giữa đá lửa và sắt để tạo nên những tia lửa của căm thù. Những lúc họ chiến đấu với nhau để xem ai có thể ra những thứ làm tổn thương đối thương nhiều nhất, mỗi người trong số họ lại thử thách, khiêu khích, cố gắng để tìm những điểm dễ bị xúc phạm. Họ dường như thể tránh được việc đó, thôi thúc ngừng để cắt người kia thành từng mảnh. Catherine trả lời lại cánh cửa mở vào dãy phòng của gia đình, và cảm xúc bắt chợt, mãnh mẽ của phản kháng lại quét qua người khi phải đối mặt với dáng người cao lớn, lêu nghêu của Leo. ta ăn mặc hợp thời trang trong chiếc áo khoác tối màu với những ve áo rộng, chiếc quần rộng có nếp nhăn, và chiếc áo gilê được in hoạ tiết nổi bật với hàng cúc màu bạc. ta nhìn chằm chằm bằng đôi mắt thiện cảm, nụ cười kiêu căng làm cong khoé môi của ta. “Chào buổi chiều, Marks”

      Catherine cứng đờ khuôn mặt, giọng được mài sắc với khinh bỉ. “Lord Ramsay. Tôi ngạc nhiên rằng có thể tự kéo bản thân khỏi những thú vui giải trí đủ lâu để thăm em mình cơ đấy.”

      Leo trao cho cái nhìn của chế giễu đầy hoang mang. “Tôi làm gì để giành được việc bị quát tháo mắng mỏ? biết đấy, Marks, nếu có từng học được việc giữ cái lưỡi của mình những cơ hội của để thu hút được người đàn ông tăng theo cấp số mũ đấy.”

      Đôi mắt nheo lại. “Tại sạo tôi lại mong muốn thu hút được người đàn ông chứ? Tôi chả thấy họ hữu ích cho bất kì điều gì.”

      “Nếu chả hữu ích được cho cái gì khác,” Leo , “ vẫn cần chúng tôi để giúp sinh ra nhiều phụ nữ hơn đấy.” ngừng lại. “Em tôi thế nào rồi?”

      “Buồn tê tái.”

      Khuôn miệng Leo trở nên chán nản. “Để tôi vào, Marks. Tôi muốn gặp con bé.”

      Catherine dịch sang bên cạnh bước sẵn sàng.

      Leo vào phòng khách và thấy Poppy ngồi mình với cuốn sách. hướng cái nhìn đánh giá vào . em vẫn thường có đôi mắt trong sáng của giờ tái nhợt và mệt mỏi. Nàng dường như vô cùng kiệt sức, nhất thời già bởi nỗi đau buồn vô hạn.

      điên tiết trỗi dậy bên trong . Có rất ít người có ảnh hưởng quan trọng với thế giới này, nhưng Poppy là trong số họ.

      công bằng rằng những người ước mong tình nhiều nhất, tìm kiếm nó nhọc nhăng nhát, lại thấy nó quá khó với tới. Và dường như có lí do đúng đắn nào cho việc tại sao Poppy, xinh đẹp nhất ở London lại vẫn chưa kết hôn cho đến lúc này. Nhưng Leo lướt qua cả danh sách những người quen ở trong đầu, cân nhắc cẩn thận liệu có bất kì ai trong số họ phù hợp với em , và ai trong số họ phù hợp chút nào. Nếu người có cung cách cư xử đúng đắn, ta lại là kẻ ngốc hoặc quá già và lẩm cẩm. Và sau đó có những kẻ dâm đãng, những kẻ tiêu tiền như rác, và những tên vô lại. Lạy Chúa giúp , tầng lớp quý tộc là tập hợp tệ hại của nhiều hạng đàn ông. Và cũng tự bao hàm bản thân mình vào trong đánh giá đó.

      “Xin chào, em ,” Leo nhàng , tiến về phía nàng. “Những người khác đâu rồi?”

      Poppy xoay xở được nụ cười yếu ớt. “ Cam ra ngoài vì việc kinh doanh, và chị Amelia và Beatrix ở công viên, đẩy Rye trong chiếc xe nôi.” Nàng dịch chân để nhường chỗ cho chiếc ghế sôpha.

      thế nào, Leo?”

      “Đừng bận tâm điều đó. Thế còn em?”

      “Chưa bao giờ tốt hơn ạ,” nàng dũng cảm .

      “Phải, có thể thấy điều đó.” Leo và vươn tới Poppy, ôm nàng chặt. giữ nàng, vỗ lên lưng nàng, cho đến khi nghe thấy tiếng sụt sịt của nàng. “Đồ con hoang đó,” đơn giản. “ có nên giết vì em đây?”

      ,” nàng bằng giọng ngào ngạt, “đó phải lỗi của ấy. ấy chân thành muốn cưới em mà. Những ý định của ấy là tốt.”

      hôn lên đỉnh đầu nàng. “Đừng có tin tưởng những người đàn ông với những ý định tốt đẹp. Họ luôn làm em thất vọng đấy.”

      Từ chối mìm cười với nhận định thông thái của , Poppy lùi lại để nhìn vào . “Em muốn về nhà, Leo,” nàng yếu đuối .

      “Dĩ nhiên em muốn vậy rồi, em . Nhưng em chưa thể.”

      Nàng chớp mắt. “Tại sao ạ?”

      “Phải, tại sao lại ?” Catherine Marks khó chịu hỏi lại khi ngồi lên cái ghế gần đó. Leo dừng lại để gửi cái nhìn giận dữ ngắn ngủi về phía của người gia sư trước khi quay chú ý của trở lại Poppy. “Những tin đồn bay ,” thẳng ra. “Tối qua đến buổi tiệc trà, được tổ chức bởi người vợ của ngài đại sứ Tây Ban Nha- trong những thứ em chỉ để có thể rằng em đến- và thể đếm số lần được hỏi về em và Bayning. Mọi người dường như nghĩ rằng em Bayning, và rằng ta từ chối em bởi vì cha ta nghĩ rằng em đủ tốt.”

      “Đó là mà.”

      “Poppy, đây là xã hội London, nơi mà có thể làm em gặp rắc rối đấy. Nếu em với ai đó , em phải với người khác , và người khác nữa, để giữ mọi người biết về nó đấy.”

      Điều đó khơi lên nụ cười chân từ nàng. “ cố cho em lời khuyên đấy à, Leo?”

      “Phải, và mặc dù luôn với em rằng cứ lờ những lời khuyên của nhưng lần này em tốt hơn là nên làm theo nó. kiện quan trọng cuối cùng của mùa vũ hội là buổi khiêu vũ được tổ chức bởi Lord và Lady Norbury tuần tới-”

      “Chúng tôi vừa mới viết lời hối lỗi vì đến được.” Catherine thông báo cho . “Poppy muốn tham dự.”

      Leo liếc sắc lẻm. “Lời hối lỗi được gửi chưa?”

      “Chưa, nhưng-”

      “Vậy xé chúng . Đó là mệnh lệnh.” Leo thấy dáng người nhắn của cứng lại, và có được thoả mãn quái ác từ việc nhìn thấy nó.

      “Nhưng, Leo,” Poppy phản đối, “Em muốn đến buổi vũ hội. Người ta có thể ngắm nghía để xem liệu em-”

      “Họ chắc chắn là ngắm nghía.” Leo . “Giống như đàn kền kền. Đó là lí do tại sao em phải tham dự. Bởi vì nếu em , em bị xé thành từng mảnh bởi những chuyện ngồi lê đôi mach, và bị chế nhạo thương tiếc khi mùa vũ hội tới bắt đầu.”

      “Em quan tâm,” Poppy . “Em bao giờ trải qua mùa vũ hội nào nữa đâu.”

      “Em có thể thay đổi ý định. Và muốn em có lựa chọn. Đó là lí do tại sao em đến buổi dạ vũ, Poppy ạ. Em mặc chiếc váy xinh đẹp nhất, và những dải ruy-băng xanh mái tóc, và thể cho tất cả bọn họ rằng em chả hề quan tâm chút xíu nào đến Michael Bayning cả. Em khiêu vũ và cười đùa, và giữ cho đầu em ngẩng cao.”

      “Leo,” Poppy rên rỉ. “Em biết liệu em có thể .”

      “Dĩ nhiên em có thể rồi. Lòng tự hào của em cầu điều đó.”

      “Em có bất kì lí do gì để tự hào cả.”

      cũng nốt,”Leo . “Nhưng điều đó ngăn cản được , phải ?” liếc qua từ vẻ mặt miễn cưỡng của Poppy đến vẻ mặt thể đọc được của Catherine. “ với em ấy là tôi đúng , chết tiệt,” với . “Em ấy phải , phải sao?”

      Catherine chần chừ cách thoải mái. Dù cho nó có khó chịu đến đâu chăng nữa với khi phải thừa nhận điều đó, Leo thực tế là đúng. xuất tự tin, tươi cười bên cạnh Poppy ở buổi dạ vũ có ích nhiều cho việc làm câm lặng những cái mồm bàn tán ở khắp các phòng khách ở London. Nhưng bản năng của cảnh báo rằng Poppy nên được giữ trong an toàn của Hampshire càng nhanh càng tốt. Chừng nào nàng còn lưu lại ở thành phố, nàng còn trong tầm với của Harry Rutledge. Mặt khác… Harry bao giờ tham dự những kiện kiểu này, nơi mà những bà mẹ mai mối liều lĩnh với những con chưa được đính ước quờ quạng để bắt được mọi chàng còn độc thân cuối cùng. Harry bao giờ hạ thấp bản thân để đến dạ vũ nhà Norbury, đặc biệt bởi vì xuất của ta ở đó biến nó thành rạp xiếc .

      “Hãy kiểm soát ngôn ngữ của ,” Catherine . “Phải, đúng. Mặc dù vậy, nó rất khó khăn cho Poppy. Và nếu ấy mất bình tĩnh ở buổi dạ vũ- nếu ấy để rơi nước mắt- nó trao cho những chuyện ngồi lê đôi mách thậm chí nhiều lý lẽ để công kích hơn đấy.”

      “Em mất bình tĩnh đâu,” Poppy , nghe kiệt sức. “Em cảm thấy như thể em khóc đủ cho cả đời rồi ấy.”

      ngoan,” Leo nhàng . liếc thấy vẻ lo lắng của Catherine và mỉm cười. “Có vẻ như chúng ta cuối cùng cũng đồng tình trong điều gì đó, Marks. Nhưng đừng lo- tôi chắc chắn nó xảy ra nữa đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :