Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      26


      Trời vừa mở sáng, Tam Lại Tử mới trở về thị trấn Đường. Hôm nay vẫn là ngày u, những đám mây đen giống như khuôn mặt người chết to tướng che lấp hết bầu trời. Tam Lại Tử bước vào con đường của thị trấn Đường, tâm trạng vô cùng phức tạp, đám cú mèo đen bay lướt qua đường phố rồi bỏ lại tiếng kêu kỳ quặc ở đằng sau. Tam Lại Tử vội vàng tới trước cửa nhà Hồ Nhị Tẩu, phát cửa nhà mụ mở toang hoang, nhớ là chính quên đóng cửa khi ra ngoài.

      Lòng Tam Lại Tử nhói đau, ngày đêm về nhà hiểu có xảy ra chuyện gì với mụ Hồ Nhị Tẩu ?

      xông vào nhà, tìm từng phòng, từng ngóc ngách nhưng phát được bất kỳ dấu vết nào của mụ.

      Mụ ấy đâu được nhỉ ?

      Lòng Tam Lại Tử nóng như lửa đốt. xông ra khỏi nhà Hồ Nhị Tẩu, bắt đầu tìm kiếm đường phố, nhưng cũng vẫn phát thấy mụ ta. Lẽ nào mụ lại bốc hơi như hơi nước ? Gió thổi vù vù, toàn thân Tam Lại Tử lạnh cóng, bầu trời u ám chút sức sống. Người lại đường cũng rất thưa thớt, Tam Lại Tử giữ tất cả mọi người dậy sớm lại để hỏi tình hình mụ Hồ Nhị Tẩu, họ đều lắc đầu biết. chung sống chết của mụ Hồ Nhị Tẩu chẳng hề quan trọng trong mắt họ và cũng đáng để nhắc tới.

      Tam Lại Tử vừa lo lắng vừa buồn khổ thầm mình : “Chị à, chị ở đâu đây ? Chị đừng dọa tôi đấy ! Chị à, tôi về rồi, chị có hy vọng rồi. Ông Thổ Địa ơi, ông cho tôi biết giờ chị ấy ở đâu . Ông Thổ Địa à, ông hãy hiển linh , hãy để chị ấy xuất trước mặt tôi mà”.

      Tam Lại Tử nhìn thấy tay đồ tể Trịnh Mã Thủy, cũng dậy sớm mình đúng trước quầy róc sườn lợn.

      Nhưng dường như tay đồ tể Trịnh Mã Thủy này phải róc sườn lợn mà là róc xương người, con vật bị giết kia cũng phải là lợn mà là mụ Hồ Nhị Tẩu. Tam Lại Tử chạy tới trước mặt Trịnh Mã Thủy rồi gầm lên : “Đồ tể Trịnh, dừng tay !”.

      Trịnh Mã Thủy dừng công việc làm, trợn mắt nhìn Tam Lại Tử : “Mày gì thế ?”.

      Tam Lại Tử thở hồng hộc đáp : “Đồ tể Trịnh, sao lại có thể giết bà chị Hồ Nhị Tẩu, lại còn róc xương bà chị nữa, phải là con người, đồ tể Trịnh à”.

      Trịnh Mã Thủy giơ con dao sắc nhọn lên rồi chỉ vào đầu mũi Tam Lại Tử hét lên : “Tam Lại Tử à, có phải mày cũng điên rồi phải ? mở to cái mắt chó của mày ra mà xem, thứ tao giết là lợn hay là con mụ điên”.

      Tam Lại Tử giơ tay sờ vào miếng thịt vẫn còn ấm nóng, rồi đưa lên mũi ngửi ngửi hít hít, hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt chuột bé xíu của : “Đây phải là chị ấy, phải là chị ấy”.

      Trịnh Mã Thủy cũng chẳng thèm để ý tới , gã vẫn tiếp tục công việc của mình. Bỗng ngửi thấy mùi tanh thối, người run bắn lên.

      Giọng của Tam Lại Tử dịu rất nhiều : “Mã Thủy à, có biết bà chị Hồ Nhị Tẩu đâu ?”.

      Trịnh Mã Thủy bực tức trả lời : “Việc đó phải tự hỏi mày chứ, chẳng phải mày trông coi mụ ta rất tốt đấy thôi ? Tại sao lạc mất mụ ta mà cũng biết hả ? Cả ngày hôm qua mày chết ở xó xỉnh nào vậy ?”.

      Tam Lại Tử gì.

      Trịnh Mã Thủy lại tiếp : “Ngày hôm qua mụ ta còn chạy ra chỗ tao, là muốn ăn thịt. Sau đó mụ ta về hướng ngõ Thi Niệu. Mụ ấy vốn là mụ điên mà, biết chừng lúc ăn cứt ở ngõ Thi Niệu cẩn thận rơi xuống hố phân chết ngạt rồi cũng nên. Sao mày tới ngõ Thi Niệu mà tìm”.

      Tam Lại Tử buồn bã đáp lại : “Tôi tìm ở ngõ Thi Niệu rồi, kiểm tra từng hố phân rồi, chỗ đó thấy bóng dáng bà chị Hồ Nhị Tẩu. Hỡi ông Thổ Địa !”.

      Trịnh Mã Thủy ngẩng đấu, ghìm giọng : “Những hố phân ở ngõ Thi Niệu kia hố nào cũng đầy ắp những phân, mụ rơi vào đó rồi bị ngập chìm trong đống phân và nước tiểu thôi, lẽ nào mày có thể nhìn thấy ?”.

      Tam Lại Tử nghe lời gã đồ tể , trán rịn mồ hôi.

      tìm cái que dài, rồi về hướng ngõ Thi Niệu.

      Tam Lại Tử dùng chiếc que dài quấy quấy tùng hố phân trong ngõ, với mong mỏi có thể tìm thấy xác mụ Hồ Nhị Tẩu. Nhưng tìm khắp mọi hố phân trong ngõ mà vẫn phát thấy xác của mụ Hồ Nhị Tẩu đâu. Mùi hôi thối khó ngửi nồng nặc bốc lên từ ngõ Thi Niệu khiến những người dậy sớm tới đó vệ sinh chịu nổi, họ đều chửi Tam Lại Tử điên rồi, lại còn quấy hố phân lên cho thổi.

      tìm thấy xác của mụ Hồ Nhị Tẩu ở ngõ Niệu, Tạm Lại Tử lại lần nữa lang thang đường tiếp tục tìm kiếm. Bỗng nhớ tới khe suối thị trấn Đường, chạy thục mạng về phía khe suối. Rất có thể mụ Hồ Nhị Tẩu tới khe suối rồi chừng bị rơi xuống nước chết đuối cũng nên. Đây cũng là chuyện rất có khả năng xảy ra, bởi mưa liền đêm hôm trước, nước suối dâng lên cao. Tam Lại Tử tới bên khe suối, men theo bờ suối về phía hạ lưu. Ánh mắt tìm kiếm hai bên bờ suối, hi vọng có thể tìm thấy mụ Hồ Nhị Tẩu ở đám liễu cũng có khả năng mụ ta túm chặt cành liễu bằng hai tay để chờ mình đến cũng nên, cũng có khả năng xác của mụ ta mắc ở rặng liễu nào đây... Tam Lại Tử ngừng gọi tên mụ Hồ Nhị Tẩu.

      rất xa, nhưng vẫn tìm thấy Hồ Nhị Tẩu, kể cả là xác mụ cũng thấy đâu.

      Tam Lại Tử tuyệt vọng rồi.

      xị mặt trở về bên chiếc cầu gỗ , đưa mắt nhìn lên những ngôi mộ nhấp nhô dãy Ngũ Công Lĩnh, thấp giọng :

      Ông Thổ Địa à, tại sao Diêm vương bắt tôi chứ, tôi sống còn có ý nghĩa gì đâu. Tôi cho rằng tôi có thể cứu Hồ Nhị Tẩu ra khỏi biển khổ, nhưng xem ra tôi sai rồi, tôi chẳng làm được việc gì. Tôi đúng là đáng chết, ông Thổ Địa à.

      bầu trời xám xịt xuất đàn cú mèo bay về hướng thị trấn Đường.

      Ánh mắt của Tam Lại Tử dõi theo bầy cú mèo, mãi tới khi nhìn thấy chúng nữa mới thôi. hiểu còn có ai chết ở thị trấn Đường nữa ? Thị trấn này còn xảy ra những chuyện ngờ nào nữa đây ? Tam Lại Tử còn sức để nghĩ nhiều như vậy, lên cây cầu gỗ, lắc lư về phía bờ bên kia.


      những ngôi mộ nhấp nhô dãy Ngũ Công Lĩnh vẫn có những con cú mèo đậu, chốc chốc chúng lại kêu lên những tiếng quái dị, vừa thê lương lại vừa khiến người ta sợ nổi gai ốc.


      Tam Lại Tử mệt mỏi bước sườn núi với những ngôi mộ nhấp nhô.

      cảm thấy mắt mình rất nặng, nặng tới mức thể mở ra được. khẽ rướn mắt lên nhìn, cảnh tượng tiêu điều ở đây trở nên mờ ảo. Khi lê bước ngang qua ngôi mộ, con cú mèo đậu đó đường như sợ hãi điều gì, hoảng hốt kêu lên tiếng rồi vỗ cánh phành phạch bay . Những con cú mèo đậu ở những ngôi mộ khác cũng hoảng hốt kêu rồi bay . Chúng tập hợp thành đàn, giống như đám mây đen di chuyển về phía thị trấn Đường.

      Gió vù vù thổi.


      Tam Lại Tử như bị ma xui quỷ khiến, tới trước huyệt mộ đào sẵn cho mình.

      đứng ở đó, lấy ra gói giấy từ trong lòng, cái gì được gói trong gói giấy đó, hơn ai hết. Đó là thứ xin được từ chỗ người đàn bà áo trắng. Lúc cùng ta rời khỏi phố huyện, khi tới sườn núi, Tam Lại Tử đột nhiên quỳ xuống trước ta, khấu đầu liên tục, trán chảy cả máu, vừa khấu đầu vừa cầu xin : “ hãy cứu lấy Hồ Nhị Tẩu , cứu chị ấy , tôi biết có thuốc giải, Lăng Sơ Bát lần cho tôi uống thuốc giải đó”.

      Người đàn bà áo trắng bịt mặt kia cười khẩy rồi : “Mày yên tâm , ta để mày chết đâu, cũng để mày phải đau đớn, chỉ cần mày chịu nghe lời, phục tùng ta mà làm việc, chờ ta báo thù xong xuôi đưa thuốc giải cho mày để mày có thể sống những ngày tháng bình yên”.

      Tam Lại Tử khóc rống lên : “ phải bây giờ tôi muốn lừa thuốc giải của , tôi thực muốn cứu bà chị Hồ Nhị Tẩu, chỉ cần bằng lòng đưa thuốc giải của chị ấy cho tôi, cho dù tôi có phải chết vì hoặc cả đời làm nô lệ cho , tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

      Người đàn bà áo trắng thở dài tiếng : “ ngờ mày cũng là người có tình có nghĩa như vậy”.


      Tam Lại Tử đứng ở bên huyệt mộ, tay nắm chặt gói giấy kia, toàn thân run lên : “Chị à, tôi xin được thuốc giải cho chị, tại sao chị lại biến mất chứ ? hiểu đây có phải là ý trời vậy ?”.

      Đúng lúc này, Tam Lại Tử đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó rên rỉ, tiếng rên rất yếu ớt.


      Tiếng rên này sao lại quen vậy ?


      Lẽ nào là...


      Tim Tam Lại Tử đập loạn xạ, tin tiếng rên vừa nghe thấy là , muốn cố gắng mở to mắt, nhưng lại dám. sợ mở mắt ra phát mọi thứ chỉ là hư ảo. Lại tiếng rên, tiếng rên của người sắp chết. Tim Tam Lại Tử như muốn nổ tung, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, rướn mí mắt nặng trình trịch như núi lên, sau đó mở to đôi mắt mệt mỏi bơ phờ.


      nhìn thấy người phụ nữ nằm co ro trong huyệt mộ, người đó ngâm mình trong đống bùn ở huyệt mộ, toàn thân đầy bùn bẩn và lá cây, mái tóc rối bù của người đó dính đầy bùn, mặt cũng be bét bùn, chỉ còn thấy đôi mắt hoảng sợ đơn độc nhìn phía huyệt mộ.

      Người phụ nữ run rẫy đó chính là mụ Hồ Nhị Tẩu.


      Môi Tam Lại Tử run lên, được gì, nước mắt tuôn rơi.

      Đó là buổi sáng chết chóc, gió thổi vù vù qua cánh đồng hoang...


      CHƯƠNG SÁU


      MẢNH ĐẤT SẦU THẢM MÊNH MANG



      1


      Gió xuân lại thổi xanh cánh đồng hai bên bờ suối.

      Liên tiếp mấy ngày nắng mang lại ấm áp cho mùa này, nhưng đối với Chủ tịch Vương Bình Thuận mà , ông ta vẫn thấy lạnh lẽo như cái lạnh mùa đông. Người mà ông ta muốn trừ khử lại trốn thoát cách kỳ bí, điều này trở thành tâm bệnh của ông ta. Ông ta vốn tính sau hôm mưa đó có thể kê cao gối mà nằm phải thấp thỏm lo âu, có thể vô ưu vô lo làm chức chủ tịch của mình. ngờ ông ta vẫn phải sống trong những ngày tháng yên ổn và luôn hoảng hốt. Chỉ khi vào phòng ngủ của Lý Mị Nương mỗi đêm, ông ta mới có thể cao ngạo với tư cách của kẻ thắng cuộc cưỡi lên người Lý Mị Nương. Cùng lúc giày vò xác thịt mụ ta, ông ta cũng giày vò tinh thần của chính mình, ông ta lo sợ hiểu vào lúc nào người lẻn vào phòng mụ Lý Mị Nương mà ma biết quỷ hay chĩa dao nhọn hay súng vào ngực ông ta. Ông ta nghĩ tới việc rời xa Lý Mị Nương, thế nhưng mụ ta lại như là nhãi phiến, khiến ông ta đắm đuối, nghiện ngập, khiến ông ta muốn bỏ nhưng được, thôi cho dù có phải chết người mụ ta, ông ta cũng tiếc.


      Đây là số mệnh của Vương Bình Thuận.


      Kể từ sau đêm mưa đó, trong phòng Xuân Hương còn xuất những tiếng kêu xé ruột xé gan nữa. Trong lòng mụ Lý Mị Nương hiểu rất rằng, tiếng kêu thảm thiết đó vẫn tiếp tục cất lên, chỉ có điều xác định được cụ thể lúc nào mà thôi. Bây giờ nhìn bề ngoài trông mụ ta có vẻ rất phục tùng Vương Bình Thuận, nhưng thực lòng mụ ta chờ đợi tiếng kêu thảm thiết của Xuân Hương xuất . Việc đó có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả vận mệnh của mụ ta, thậm chí cả vận mệnh của ông Vương Bình Thuận nữa. Mụ Lý Mị Nương vẫn nhẫn nhục chờ đợi ngày ấy. Dường như ngày nào Vương Bình Thuận cũng ép mụ Mị Nương kể cho ông ta về những gì với Du Vũ Cường, mụ lúc nào cũng chỉ cắn răng bảo mụ chẳng gì.


      Đương nhiên, Vương Bình Thuận tin những gì mụ ta , nhưng lại chẳng có cách nào cả.


      Du Vũ Cường là nguồn cơn nỗi sợ hãi của Vương Bình Thuận.


      Trong tiết xuân ấm áp này, còn có người nữa cũng bị giày vò về mặt tinh thần, đó chính là đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc. Kể từ sau cái chết đột ngột của Cục trưởng Cảnh sát Triệu Hữu Sơn ở phố huyện, thị trấn Đường nhanh chóng xuất tin đồn. Đó là, những người có liên quan tới cái chết của Lăng Sơ Bát chỉ còn có Trư Cốc và Tam Lại Tử. Mọi người đều tin rằng hồn ma của Lăng Sơ Bát bỏ qua cho Trư Cốc và Tam Lại Tử.


      Tin đồn này cuối cùng cũng tới tai Trư Cốc, đương nhiên trong lòng cũng nảy sinh nỗi sợ hãi. vốn định nhanh chóng kết hôn với Phùng Như Nguyệt, nhưng sau khi Triệu Hữu Sơn chết, lo lắng yên, lo sợ rằng đêm khuya nào đó hồn ma của Lăng Sơ Bát quấn lấy , khiến chết tức tưởi. tìm được cách nào để giải quyết vấn đề này. Bố - ông Vương Bình Ích cứ ngây ngây ngô ngô, mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười kỳ quái, ngày nào cũng giục :

      “Con mau thành thân với Phùng Như Nguyệt !”


      Ngoài câu này ra, ông Vương Bình Ích chẳng câu gì với Trư Cốc nữa.


      trai của Trư Cốc - Vương Văn Thanh - nghe được tin đồn, hôm giấu vợ, hẹn em trai ở quán rượu Hồng Phúc. ta thuê hẳn phòng, gọi hai món nhậu và chai rượu, vừa uống vừa chuyện. Mặc dù vợ ta muốn chồng mình hỏi han chuyện của Trư Cốc, nhưng dù gì Trư Cốc vẫn là em trai của ta, ta thể giương mắt nhìn em trai mình gặp chuyện bất trắc được. Vương Văn Thanh đề xuất ý kiến rằng em trai nên từ bỏ chức đội trưởng, sau đó đem người con mình thích là Phùng Như Nguyệt cao chạy xa bay, còn với ông bố Vương Bình ích, sau khi Trư Cốc rời khỏi thị trấn Đường, ta đón bố về ở cùng với vợ chồng . Tới lúc đó, chắc vợ ta cũng chẳng thể được gì, bởi việc con trai nuôi dưỡng, lo chuyện ma chay cho bố là chuyện đạo nghĩa muôn đời nay vẫn vậy. Trư Cốc chấp nhận lời đề nghị của trai bởi biết nếu rời bỏ thị trấn Đường còn có thể đâu, giờ bên ngoài chiến liên miên, biết chừng bỏ cũng khó tránh được mất mạng. Chi bằng cứ ở lại thị trấn Đường, cũng có khả năng hồn ma của Lăng Sơ Bát bỏ qua , bởi cũng chỉ vâng lệnh của Du Trường Thủy ra phố huyện báo quan thôi mà, đó là chuyện bất đắc dĩ Vương Văn Thanh thực chẳng biết khuyên em trai thế nào nữa.


      đêm khuya, Trư Cốc uống rượu xong bền về phòng ngủ.


      Sau khi uống rượu, Trư Cốc bạo dạn hơn chút.


      nằm giường, dúi khẩu súng moze dưới gối, thổi tắt đèn xong, vẫn mở to mắt trong bóng tối. thầm mình: “Lăng Sơ Bát à, đến đây ! Chó má ! Ông mày sợ mày đâu, người sống sao lại có thể sợ ma quỷ chứ, đúng là vớ vẩn . Lăng Sơ Bát, đến đây !”.


      Sau khi uống rượu xong, Trư Cốc những lời này là vì trong lòng vẫn thấp thỏm.


      Mấy đêm sau, sau khi uống rượu cùng Phùng Như Nguyệt, lại muốn ôm vào phòng giao hoan. Phùng Như Nguyệt biết trong lòng nghĩ gì. lại dịu dàng nhắc nhở rằng sắp sửa kết hôn, mà chưa kết hôn làm sao động phòng chứ. Mặc dù là con hát, nhưng vẫn là con nhà lành, phải là bọn điếm trong quán Tiêu Dao, để ai cũng có thể làm chồng, có chút liêm sỉ nào như vậy. Nghe những lời Phùng Như Nguyệt , cố gắng kìm nén lòng ham muốn hừng hực sau khi uống rượu, mình trở về phòng ngủ.


      tại, Trư Cốc lại nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn của Phùng Như Nguyệt, từng bộ phận người lại khó chịu.


      tạm gác nỗi sợ hãi đối với hồn ma Lăng Sơ Bát, trong lòng chỉ có mỗi tâm nguyện là làm sao sớm kết hôn với Phùng Như Nguyệt. Cho dù là ngày thứ hai sau khi cưới, Phùng Như Nguyệt phải làm quá phụ cũng phải cưới. thực chịu nổi giày vò này. Trư Cốc khác với Chung Thất, háo sắc như Chung Thất, chỉ muốn cưới người con mình thích rồi cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc.


      Nếu như kết hôn với Phùng Như Nguyệt trong đêm tân hôn, mở chiếc khăn đỏ phủ đầu, cởi hết quần áo của ... Trư Cốc cảm thấy như được đắm mình trong nước ấm hạnh phúc, thể rời ra được. Lúc này, hoàn toàn quên mất Lăng Sơ Bát, quên hết những cái chết đáng sợ của những người có liên quan tới cái chết của ta.


      Đúng lúc này, cơn gió thổi vào phòng Trư Cốc.


      Đến chiếc màn cũng bị cơn gió lạnh thổi tung.


      Cái đầu nóng rực của Trư Cốc dần dần nguội trong gió lạnh.


      vẫn ngửi thấy mùi thối khó chịu, mùi thối này sao lại quen thuộc như vậy chứ, dường như ngửi thấy ở đâu rồi.


      Trư Cốc cảnh giác hẳn lên, giơ tay rút khẩu súng moze đặt dưới gối ra, mở cò, tay của hơi run, bởi đúng lúc rút súng ra, nhớ ra mình ngửi thấy mùi thối này trong linh đường của Du Trường Thủy. Đó là mùi xác chết.


      Trư Cốc sợ hết hồn.


      Tại sao lại có gió trong phòng , tại sao lại xuất mùi xác chết? Lẽ nào là Lăng Sơ Bát... Trư Cốc ngồi dậy, khom xuống mà co lại ở góc giường, trong bóng tối đen như mực cảm nhận được bóng người đứng trước màn. Chính bóng đen đó thổi gió lạnh vào màn. Trư Cốc run rẩy :

      “Lăng Sơ Bát à, tôi với thù oán, tha cho tôi ! Chỉ cần tha cho tôi, tôi nhất định tậu miếng đất tôi xây cho cái miếu oan, mỗi năm cứ vào dịp Tết Thanh Minh tôi tới đó thắp hương, đốt tiền vàng cho ...”


      Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi vào màn, mùi xác chết càng lúi càng nồng, lan tỏa khắp gian phòng. Toàn thân Trư Cốc nổi da gà, lông tóc dựng đứng.


      Lẽ nào đêm nay khó qua được kiếp nạn này?


      Trong lúc hoảng loạn, Trư Cốc nhớ tới khẩu súng moze trong tay, nghĩ ngợi nhiều liền chĩa súng vào chỗ bóng đen trong tưởng tượng đứng rồi kéo cò. Nhưng điều khiến càng thêm hoảng hốt là súng lại tịt lửa, đạn bắn ra được, Trư Cốc than thầm câu: “Chó , tiêu rồi!”.


      Trong bóng tối bỗng dưng vọng tới giọng vừa thấp khàn vừa phập phù: “Trư Cốc à, mày phải nhanh chóng cưới Phùng Như Nguyệt , nếu tao tha cho mày đâu”.


      Sau khi giọng đó biến mất, gió lạnh cũng bị thổi ra phía ngoài cửa.

      Cả người Trư Cốc ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc đây là con ma gì mà cứ xuất vào lúc

      đêm hôm khuya khoắt ép và Phùng Như Nguyệt kết hôn? Mãi hồi lâu sau, Trư Cốc mới run rẩy bò xuống giường, thắp đèn dầu. nhìn thấy cửa phòng mở toang, lúc này ngọn gió cũng chẳng có, khí như bị đặc, mùi xác chết cũng đọng lại trong phòng. Trư Cốc muốn tới đóng cửa, nhưng lại trượt chân cái, tại sao thềm nhà lại có nước? liền cầm đèn dầu, cúi người nhìn xuống dưới, phát thấy vệt nước nhơn nhớt ra tận cửa phòng...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2



      Hôm nay là ngày nắng đẹp nhưng rừng rậm vẫn u như trước, vài chỗ sâu còn bốc lên những chướng khí đen. Đống lửa trong hang núi vẫn chưa tắt, những thanh củi vẫn cháy đều. Đống lửa đỏ rực khiến hang động vẫn còn chút ánh sáng. Nếu ai đó vào động có thể nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Châu mảnh vải che thân nằm giường tre.


      Thân thể trắng như sứ của Thượng Quan Ngọc Châu uốn éo, lăn lộn như rắn giường.


      Miệng lầm bầm: “Tôi rất sợ, rất sợ”.


      Thượng Quan Ngọc Châu ở trạng thái hôn mê, dường như cũng trải qua cơn ác mộng, kỳ thực luôn bị ác mộng đeo bám.


      Đó là lão già với gương mặt dữ tợn, tay cầm những cành dây leo ngâm qua nước, về phía . Lão giơ cao những cành dây leo rồi đâm vào người Thượng Quan Ngọc Châu. Làn da mỏng manh của bị rách toạc, phát ra những tiếng đau đớn và thương cảm, thậm chí là tuyệt vọng. Những cành dây leo ngừng đâm chọc vào người , trông như bông hoa tươi bị đâm nát thương tiếc, những giọt máu ra từ da thịt Thượng Quan Ngọc Châu cũng chính là dịch nước tiết ra từ bông hoa bị chà đạp.


      Lúc lão già độc ác kia dùng những cành dây leo ướt liên tục đánh lên người Thượng Quan Ngọc Châu, bên cạnh lão ta còn có thằng dở người mồm miệng chảy đầy dãi nhớt hớn hở vỗ tay. Thượng Quan Ngọc Châu nhắm chặt mắt lại, muốn nhìn thấy thằng dở người kia. Thằng dở người kia chính là số mệnh tàn khốc của . Nếu như vì nó bị lão già độc ác kia đánh, và cũng phải sống cả đời ở cái nơi hẻo lánh, heo hút này. Thằng dở người đó chính là chồng , còn lão già độc ác thường xuyên đánh chính là bố nó.


      Từ lúc mới chào đời, Thượng Quan Ngọc Châu bị giam giữ trong ngôi nhà này để làm vợ thằng dở người đó. Cùng với trưởng thành từng ngày của , vận đen cũng càng ngày càng gần. Năm Thượng Quan Ngọc Châu mười lăm tuổi, trở thành tiên nữ xinh xắn, và cũng chính trong năm này, phải bái đường thành thân với thằng dở người kia. Thượng Quan Ngọc Châu vừa làm vợ vừa làm bảo mẫu của nó, nếu sơ sót trông coi cẩn thận thằng dở người, lão già độc ác liền dùng những cành dây leo đánh .


      phản kháng của chịu đựng thầm, lúc bị lão già độc ác đánh, chỉ biết cắn răng, nhắm mắt, hé răng dù chỉ câu, nhẫn nhục chịu đựng ngược đãi ấy. Lúc đó, trái tìm giống như con chim mặc sức cao chạy xa bay. thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày, rời khỏi ngôi nhà này, rời xa cuộc sống đen tối này...


      Cảm giác bị đánh bằng dây leo vừa đau đớn vừa khó chịu... Thân thể của Thượng Quan Ngọc Châu còn lăn lộn nữa, ngồi bật dậy, vồ lấy bộ quần áo che vùng ngực của mình, miệng vẫn ngừng lầm bầm: “Tôi rất sợ, rất sợ”.


      Hang núi vắng lặng vô cùng, đống lửa còn thấy tiếng nổ lép bép của củi khô nữa. Mỗi lần trở về hang núi này, Thượng Quan Ngọc Châu lại ngủ lịm mất mấy ngày, những cơn ác mộng lại tới, giày vò cách tàn khốc, cứ như thể muốn phải chết .


      Miệng khô cháy.


      Thượng Quan Ngọc Châu mặc xong quần áo, xuống giường, múc gàu nước từ vại đổ vào miệng. Uống nước xong, Thượng Quan Ngọc Châu tới bên đống lửa rồi ngồi thần chiếc ghế ngắm đốm lửa hồng. Hai hàng nước mắt ứa ra, thè lưỡi liếm giọt nước mắt vương bên khóe miệng, nó vừa đắng vừa chát.


      Mặt Thượng Quan Ngọc Châu bị đốm lửa phản chiếu đỏ bừng.


      Trước mắt lại xuất khuôn mặt dài dài như mặt ngựa, khuôn mặt đó là đôi mắt sáng, có thần, cũng đầy vẻ sát khí.


      Thượng Quan Ngọc Châu khẽ : “Du Vũ Cường à, sao mãi chưa tới?”.


      Du Vũ Cường lại lần nữa bị con rắn xanh dẫn tới hang núi trong khu rừng rậm.

      Thượng Quan Ngọc Châu ngồi bên cạnh đống lửa, mặt có bất kỳ biểu lộ cảm xúc nào. Lúc nhìn thấy Du Vũ Cường xuất trước mặt, mới chậm rãi đứng dậy, khẽ cười, run run hỏi: “Vũ Cường à, tới rồi, cuối cùng tới rồi, em sợ quá....”


      muốn sà vào lòng Du Vũ Cường, nhưng cuối cùng lại đứng như trời trồng tại chỗ, trong đôi mắt đỏ của chứa nỗi khao khát cháy bỏng.


      Du Vũ Cường dần tỉnh lại, khuôn mặt ngựa như được giăng lớp sương, khàn khàn cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc là người hay là ma? Tại sao cử hết lần này tới lần kia dẫn dụ tôi tới đây hả?”


      Thượng Quan Ngọc Châu buồn bã đáp: “Em tên là Thượng Quan Ngọc Châu, em rất sợ... Du Vũ Cường à, lần đầu tiên nhìn thấy , em rồi, em muốn có người đàn ông như , vì chỉ có người đàn ông như mới có thể bảo vệ em, mới có thể khiến em phải sợ hãi nữa....”


      Ánh mắt của Du Vũ Cường giống như tia chớp lướt qua khuôn mặt buồn bã của .


      « Thượng Quan Ngọc Châu à? Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe thấy tên nào như vậy cả, tôi cũng biết là ai. Tôi bảo vệ được đâu, đến cả người con tôi tôi còn bảo vệ được sao tôi có thể bảo vệ được chứ. Mẹ kiếp. »


      Đôi mắt đỏ của Thượng Quan Ngọc Châu ngân ngấn nước mắt: “ có thể bảo vệ em, chỉ cần ở bên em, em phải sợ hãi nữa, chỉ cần ở bên em....”


      Du Vũ Cường thở dài, về biết gì về thần bí, xinh đẹp đứng trước mặt này . Lúc này, chỉ muốn rời khỏi nơi này, để làm chuyện quan trọng, trước mắt có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này. Du Vũ Cường :

      “Tôi thể sống ở bên , tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, mẹ kiếp, hãy để tôi rời khỏi nơi quỷ quái này !”


      Nước mắt Thượng Quan Ngọc Châu lại tuôn rơi.


      chẳng gì, chỉ ngây người nhìn .


      Du Vũ Cường sợ nhất nhìn thấy nước mắt đàn bà, chỉ cần có ai rơi lệ trước mặt , trái tim trở nên yếu mềm. vội khuyên: “ đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”


      Thượng Quan Ngọc Châu vừa khóc vừa : “Nếu nhận lời lưu lại đây, em khóc mãi luôn, khóc tới chết thôi....”


      Trái tim Du Vũ Cường như bị thứ gì đánh trúng, có chút gì đó xót xa, lại có chút gì đó đau đớn. Lúc này, Thượng Quan Ngọc Châu khẽ di chuyển về phía , đứng ở đó, biết phải làm gì. Tiến cũng được, lùi cũng xong. tới trước mặt Du Vũ Cường, ở rất gần, chỉ cần dang tay là có thể chạm vào khuôn mặt màu đồng của , gần tới mức có thể nghe thấy cả nhịp tim của .


      người Du Vũ Cường có mùi đàn ông đặc thù, phải là thứ mùi tanh thối giống như Tống Kha. Chỉ có sư phụ - Lăng Sơ Bát - mới thích mùi tanh thối người họa sĩ Tống. Thượng Quan Ngọc Châu thích Tống Kha, mạnh mẽ bằng Lăng Sơ Bát, muốn có người đàn ông như Du Vũ Cường bảo vệ mình. Nếu Lăng Sơ Bát chết, phải sợ hãi như vậy, cả ngày luôn thấp thỏm như sống bụi đất vậy.


      Thượng Quan Ngọc Châu được rốt cuộc mùi người Du Vũ Cường là mùi gì, nhưng bị thu hút bởi mùi này. thực hy vọng Du Vũ Cường dùng đôi bàn tay thô ráp của mình gạt nước mắt mặt , sau đó ôm vào lòng, ôm chặt , dùng thân thể nóng ấm của đàn ông sưởi ấm cho .


      “Vũ Cường!”

      Thượng Quan Ngọc Châu cảm thấy mình say, giọng của chưa khi nào ngọt ngào đến thế, nấp người vào Du Vũ Cường. Trong giây lát, toàn thân Du Vũ Cường rung động như bị điện giật, nhanh chóng đẩy Thượng Quan Ngọc Châu ra. lùi về sau hai bước, trợn mắt nhìn , cất tiếng hỏi cảnh giác:

      , muốn làm gì vậy?”


      Thượng Quan Ngọc Châu lúc này mới như tỉnh lại từ cơn mê, nhận ra người đàn ông này thuộc về , ít nhất là bây giờ. Trong lòng ta lúc này chắc chắc vẫn đầy ắp hình ảnh về người đàn bà tên Thẩm Văn Tú kia. lý giải nổi Thẩm Văn Tú bỏ bùa chú gì lên người Du Vũ Cường mà có thể độc chiếm được con tim như vậy. Mặc dù ta chết nhưng ta vẫn nặng tình nặng nghĩa với ta. Lòng Thượng Quan Ngọc Châu ai oán vô cùng, lẽ nào chỉ có lũ đàn ông hạ tiện mới mình, còn bản thân mình lại vô duyên với người hùng trong tâm tư. Đột nhiên, nhớ tới sư phụ Lăng Sơ Bát của mình, sư phụ có thể dùng đúng thủ đoạn như thế để dẫn dụ Tống Kha tới khu rừng rậm này. Nhưng khi sư phụ có được ta, cuối cùng cả hai quấn quít bên nhau. Trong lòng chàng thư sinh Tống Kha cũng có bóng hình người con khác, nhưng rồi hiểu sao ta vẫn chấp nhận Lăng Sơ Bát? Có lẽ chàng trôi dạt như đám bèo ấy bị chinh phục bởi ham muốn xác thịt của sư phụ chăng?


      Thượng Quan Ngọc Châu cho rằng, xác thịt của mình nhất định còn quyến rũ hơn rất nhiều so với sư phụ... Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Châu đỏ lên vì ngượng. Nhưng để có được Du Vũ Cường, bất chấp tất cả. mắt dán chặt vào Du Vũ Cường, dường như tóe lửa. chậm rãi cởi bỏ quần áo, đứng trước mặt Du Vũ Cường mảnh vải che thân.


      Du Vũ Cường có cảm giác mắt mình bị chói bởi thứ gì trắng xóa, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy cơ thể phụ nữ nào lại trắng trẻo, mềm mại như vậy, những thế lại tuyệt mỹ. lắp bắp: “, , muốn làm gì vậy?”.


      Khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Châu xuất nụ cười quyến rũ: “Vũ Cường à, , chắc cũng muốn em, đúng ? Em đối tốt với cả đời cả kiếp này, cho dù có phải chết vì ...”


      Thượng Quan Ngọc Châu giống như mỹ nhân xà, uốn éo tiến về phía Du Vũ Cường.


      Trong lòng Du Vũ Cường bất giác nguội lạnh, quay về phía Thượng Quan Ngọc Châu lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp! Mày đúng là đồ đê tiện, mau mặc quần áo lên , mày coi ông là hạng người nào hả? Mày cho rằng ông là chó đực hay sao mà có thể giao cấu với bất kỳ ai hả? Đúng là đồ vô liêm sĩ”.


      Thượng Quan Ngọc Châu nghe xong những lời Du Vũ Cường , liền ngây người đừng ở đó. Hai tay vội vã che phần kín của mình, nụ cười quyến rũ ban nãy vụt tắt. Toàn thân run bắn, nước mắt trào ra. Hàm răng trắng như ngọc của cũng va vào nhau lập cập, lát sau, mới lạnh lùng lên tiếng:

      “Du Vũ Cường à, tôi đê tiện cũng là vì mà đê tiện, lẽ nào chỉ chấp nhận mỗi đê tiện của Thẩm Văn Tú thôi ư, còn của tôi đúng ? Du Vũ Cường, nên biết rằng, tôi có thể để sống, cũng có thể khiến chết, cũng có thể khiến sống bằng chết. nên chấp nhận , Du Vũ Cường à, từ nay trở đừng hòng rời khỏi hang núi này, tôi muốn có chết cũng phải ở bên tôi”.


      Thượng Quan Ngọc Châu vừa xong, hai mắt phóng ra luồng sáng màu đỏ. Miệng lẩm nhẩm đọc gì đó.


      Du Vũ Cường cảm thấy có thứ gì đó nhanh chóng chui tọt vào mắt, chẳng kịp nghĩ được gì, toàn thân mềm oặt ra rồi bất tỉnh nhân .


      Trong hang núi vang lên tiếng cười nhạt của đàn bà...



      3



      Bề ngoài thị trấn Đường yên tĩnh, vắng vẻ. Đây phải là mùa làm ăn, mà là mùa nông vụ bộn rộn. Đồ tể Trịnh Mã Thúy ở hàng thịt biết lúc này có nhiều tới mua, nên dăm ngày ba bữa mới mổ con lợn, rồi dọn hàng ra bán. Những lúc bán thịt, lại cùng người nhà ra ruộng trồng mạ, hoặc lén lút chuồn ra ruộng nhà mụ Dư Hoa Khố, giúp mụ làm số việc, rồi thậm thụt với nhau. số ít người dân trong thị trấn có ruộng chỉ biết trông coi hàng quán của mình mong mỏi có ai đó ghé tới mua chút đồ.


      Tam Lại Tử là người có ruộng, cũng thể thuê ruộng của địa chủ. Hôm đó là ngày nắng đẹp, cửa hàng truyền thần mở toang, Tam Lại Tử mặc chiếc áo dài xám ngồi trước cửa. Mắt nhìn chằm chằm vào cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu. Mụ ta bị khóa chặt trong nhà. Lúc này, chắc chắn mụ ta ngủ say hoặc ngồi thừ ra chờ Tam Lại Tử tới nấu cơm cho mình. Gần như cả buổi sáng Tam Lại Tử ở cửa hiệu truyền thần, giờ là họa sĩ đường đường chính chính của thị trấn Đường. Nếu nhà ai có người chết, đều có thể tới cửa hiệu truyền thần tìm . Tối đến, lại tới nhà mụ Hồ Nhị Tẩu rồi ngủ cùng mụ ta, dám ngủ lại trong cửa hiệu truyền thần giống như Tống Kha. Những hồn ma đó khiến sợ hãi, vào buổi tối, lũ hồn ma đó thường chuyện với Tống Kha nhưng trời vừa sáng quên tiệt. Tam Lại Tử khác hẳn, cho dù là trời sáng, cũng thể quên nổi việc những hồn ma đó xuất trong bóng tối. Mặc dù Tam Lại Tử làm họa sĩ nhưng về bản chất vẫn khác hẳn Tống Kha.


      thứ được giấu trong túi áo dài của Tam Lại Tử.


      Thứ đồ đó, Tam Lại Tử quý vô cùng. Những ngày gần đây, luôn cất giữ nó trong lòng, chốc chốc lại vuốt ve, cứ như thể vật đó cánh mà bay vậy. Đó là gói thuốc bột xin từ chỗ người đàn bà áo trắng.


      Đôi khi, Tam Lại Tử lại đóng hết các cửa, thắp đèn dầu, rồi móc gói giấy trong lòng đặt bàn, cẩn thận giở ra, thuốc bột màu vàng kia bày ra trước mắt. Mắt Tam Lại Tử sáng quắc, các thớ thịt khuôn mặt đen đúa xấu xí giật giật, thực muốn tự mình uống gói thuốc này, sau đó rời xa thị trấn Đường, rồi sinh sống ở nơi mà người đàn bà áo trắng kia tìm được. Thế nhưng trước mắt lại lên tình cảnh mụ Hồ Nhị Tẩu lúc lên cơn điên... Trong lòng Tam Lại Tử mâu thuẫn vô cùng, phải đấu tranh tinh thần giữa việc để mình uống gói thuốc giải hay để mụ Hồ Nhị Tẩu uống. Việc này đối với , đúng là quyết định khó khăn. vốn định sau khi tìm thấy Hồ Nhị Tẩu cho mụ ta uống gói thuốc bột này, để mụ ta có thể được giải phóng khỏi điên loạn, nhưng làm vậy. Buổi sáng hôm đó, chỉ cõng mụ Hồ Nhị Tẩu còn thoi thóp thở về nhà, tắm rửa, thay quần áo, làm cơm cho mụ ta... Trong quá trình làm những việc này, Tam Lại Tứ cũng nghĩ tới bản thân mình, bởi việc lấy được gói thuốc này cũng đơn giản chút nào, phải đánh cược cả tính mạng.


      Thực ra, cả và mụ Hồ Nhị Tẩu đều là những kẻ đáng thương, cho nên chần chừ của cũng có lý của nó.


      Tam Lại Tử lại vuốt ve gói thuốc bột trong lòng, ánh mắt vẫn dừng ở cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu. Đầu óc mụ mẫm. biết người đàn bà áo trắng còn giết bao nhiêu người nữa, người cuối cũng phải chết cũng có thể . Nếu như chết rồi, thế giới này còn ai quan tâm tới mụ Hồ Nhị Tẩu nữa, mụ đáng thương biết bao! Tam Lại Tử dám nghĩ tiếp nữa, mặc dù muốn suy nghĩ kĩ càng, mình hay là mụ Hồ Nhị Tẩu là người uống gói thuốc giải này.


      Bỗng Tam Lại Tử nghe thấy tiếng động kỳ quái.


      Tam Lại Tử ngồi bật dậy, tiếng động đó khiến thể nghĩ được chuyện gì khác.


      rảo bước tới cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu, mở khóa, vào trong. Mụ ta nằm ngủ li bì giường, khóe miệng còn chảy dãi, trông mụ ta thanh thản. Lúc này, trông mụ ta giống như người bình thường, trái tim Tam Lại Tử run lên khó hiểu.


      cho rằng tiếng động kỳ quặc ban nãy là do mụ Hồ Nhị Tẩu tạo nên, nhưng phải như vậy. Tiếng động kỳ quái vẫn ngừng đập vào tai Tam Lại Tử, lẽ nào nó phát ra từ trong bụng mụ Hồ Nhị Tẩu? Tam Lại Tử cúi người, ghé tai vào cái bụng trướng to của mụ ta, chỉ nghe thấy tiếng tiêu hóa thức ăn, phải tiếng động kỳ quái kia.


      Tam Lại Tử ra khỏi cửa nhà Hồ Nhị Tẩu rồi khóa cửa lại.


      Đường phố vắng lặng vô cùng, đến con chó cũng có. Tam Lại Tử nghĩ, những người vẫn thường qua lại phố biến đâu mất cả rồi? Tam Lại Tử đem theo cái thắc mắc này, bắt đầu sục sạo đường phố giống như con chó tìm kiếm tiếng động kỳ quặc kia.


      vào ngõ Hoàng Đế, cói ngõ ngày thường vẫn được coi là ngõ sầm uất nhất thị trấn Đường, vậy mà lúc này cũng vắng lặng như tờ. Chính vì vắng lặng nên tiếng động kỳ quái kia lại càng trở nên ràng, cuối cùng Tam Lại Tử tìm thấy được nơi xuất phát của tiếng động đó. men theo ngõ Hoàng Đế vắng tanh, tìm kiếm từng nhà từng hộ, cuối cùng dừng bước trước cửa quán Tiêu Dao.


      Đúng rồi, tiếng động kỳ quái đó vọng ra từ trong quán Tiêu Dao.


      Cửa quán Tiêu Dao vẫn đóng im ỉm, Tam Lại Tử nép sát người vào cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn trộm vào trong.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4



      khí trong quán Tiêu Dao rất căng thẳng, Xuân Hương mặt nhạt nhạt nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây quế trong sân, vừa nôn vừa kêu rất thảm thiết. Tiếng kêu rất giống tiếng mèo, nghe rất thương tâm. Lý Mị Nương và Vương Bình Thuận đứng dưới mái hiên, lo lắng nhìn Xuân Hương. vài khác thập thò ở các nơi khác nhau quan sát Xuân Hương dưới cây quế thái độ của họ vừa lạnh nhạt vừa sợ hãi.


      Vương Bình Thuận : “Có phải Xuân Hương mắc bệnh gì vậy?”.


      Mụ Lý Mị Nương lắc đầu đáp: “Em biết. Theo em chúng ta nên tống nó , nó còn ở đây ngày nào lòng em lại thấp thỏm, lo âu ngày đó”.


      Vương Bình Thuận nhận thấy chống đối trong lòng mụ Lý Mị Nương qua lời yếu ớt của mụ. Ông ta lạnh lùng : “Xuân Hương thể được”.


      Mụ Lý Mị Nương ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao? Lẽ nào để nó tiếp tục ảnh hưởng tới việc làm ăn của quán Tiêu Dao? Điều đó chẳng có lợi cho cả và em”.


      Vương Bình Thuận kiên định: “Cho dù quán Tiêu Dao kiếm được cắc nào, Xuân Hương cũng thể được. Còn lý do tại sao, em cần phải hỏi nhiều”.


      Mụ Lý Mị Nương giương cặp mắt hồ nghi nhìn Vương Bình Thuận.


      Mấy tối gần đây, Vương Bình Thuận đều qua đêm với Lý Mị Nương ở quán Tiêu Dao. Những đêm ông ta tới, trong phòng Xuân Hương lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người khác hoảng hốt bất an. Bọn đàn bà trong quán Tiêu Dao ai dám bước ra khỏi của, chỉ biết trốn trong phòng, lo sợ vận đen của Xuân Hương giáng vào đầu mình. Lý Mị Nương chuyện này với Vương Bình Thuận, nhưng ông ta gần như có phản ứng gì, dường như lưu tâm tới chuyện này.


      Mụ Lý Mị Nương gì.


      Xuân Hương vẫn tiếp tục nôn ọc dưới gốc cây quế, vừa nôn vừa kêu lên như mèo. Tiếng kêu của vang xa mãi trong thị trấn Đường.


      Vương Bình Thuận ngửng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong vắt, ánh mặt trời nhợt nhạt lay động như sóng nước.


      Ông ta lạnh lùng với mụ Lý Mị Nương: “Em bảo người mời Trịnh Vũ Sơn tới khám bệnh cho Xuân Hương, xem rốt cuộc ta mắc bệnh gì, nếu như có bệnh, phải nhanh chóng chữa trị, được tiếc tiền”.


      rồi ông ta ra khỏi cửa.


      Ông ta mở cửa lớn quán Tiêu Dao liền nhìn thấy bóng Tam Lại Tử bỏ .

      Ông ta chột dạ biết mò tới đây làm gì?


      Vương Bình Thuận nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ông ta muốn gọi Tam Lại Tử lại, nhưng cuối cùng lại mở miệng được. nhanh chóng biến mất ở cuối ngõ Hoàng Đế.


      Ông ta thở dài tiếng, chuẩn bị trở về ủy ban thị trấn.


      Lúc này, bầy cú bay ngang qua bầu trời trong vắt, làm ông ta lại hốt hoảng, hốt hoảng tới mức nhất thời biết làm gì nữa.


      Trong mắt ông ta, thị trấn Đường u ám hẳn lên.


      Ông ta cảm thấy tính mạng của mình cũng trở nên đen tối, rất nhiều chuyện chẳng qua là thoáng nghĩ sai tai hại muôn phần. Ông ta cảm thấy mình dần mất những tháng ngày tự do tự tại.


      Đột nhiên, ông ta nhớ tới Trư Cốc.



      5



      Nghe ngày mùng 2 tháng Hai lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu là ngày lành tháng tốt.


      Theo dân gian ngày mùng 2 tháng Hai là ngày rồng ngóc đầu. Người xưa gọi ngày này là Tết Xuân long, còn gọi là Tết Long đầu hay Tết Thanh long. Người dân trong thị trấn Đường vẫn giữ lại tập tục đón Tết Thanh long xưa. Hôm nay, thị trấn Đường sau khoảng thời gian yên tĩnh lại náo nhiệt trở lại. Người dân trong thị trấn mới sáng sớm tỉnh giấc, họ mang bánh gạo chiên sẵn tới miếu Thổ Địa cúng, hy vọng ông Thổ Địa phù hộ cho người dân bình an. Theo truyền thuyết, ngày mùng 2 tháng Hai cũng là ngày sinh của ông Thổ Địa. Người dân trong thị trấn Đường tới bên khe suối thắp hương cúng tế thần sông, cầu mong năm mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu. Vào ngày này, họ vừa mới gieo mạ xong, ngoài ruộng cần nước, lúc này nếu trời đổ mưa, tự nhiên đại cát đại lợi.


      Đối với Trư Cốc mà , đây là ngày quan trọng nhất trong đời .


      Cuối cùng cũng thành thân với Phùng Như Nguyệt.


      Trời vẫn chưa sáng, Phùng Như Nguyệt dậy sớm, ta hun ngải cứu trong phòng hai bố con, sau đó lại hun ở phòng khách, sân vườn. Sau khi ngủ dậy, Trư Cốc liền ngửi thấy mùi ngải cứu hun nồng nồng. cảm thấy khó chịu, tại sao Phùng Như Nguyệt lại hun ngải cứu vào ngày quan trọng này chứ? Chưa kịp hỏi Phùng Như Nguyệt câu hỏi này ta cười với rằng: “Hôm nay là mùng 2 tháng Hai, hun ngải cứu trong năm có muỗi, côn trùng vào nhà”. Nghe xong, Trư Cốc cũng gì nữa.


      Trời sáng, những người họ hang và bạn bè thân cận của Trư Cốc sau khi cúng bái Thổ Địa và thần sông liền lũ lượt kéo tới nhà Trư Cốc, giúp Trư Cốc treo đèn kết hoa làm hỷ .

      Trư Cốc mặc chiếc áo dài, đeo dải bông đỏ người. Cứ gặp ai lại tươi cười đón tiếp, mặc dù trong lòng vẫn lo lắng vì chuyện báo thù của Lăng Sơ Bát, nhưng hôm nay, bất luận thế nào cũng phải tươi cười, hoạt bát. Phùng Như Nguyệt mặc chiếc ái dài bằng lụa đỏ, tóc được búi cao như chiếc mào gà, vừa đẹp đẽ vừa đoan chính. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của ta luôn thường trực nụ cười hạnh phúc, nhưng đôi mắt trong sáng như nước mùa thu kia vẫn giấu u uất dễ nhận thấy được.


      Vì Phùng Như Nguyệt có nhà cửa, bố con ta lại ở trong nhà Trư Cốc, nên rất nhiều lễ nghi cưới hỏi đều được đơn giản hóa, ví như đón đâu... Trư Cốc chỉ cần đón Phùng Như Nguyệt ở phòng bố con ta tới phòng khách là xong nghi lễ. Khi khách khứa dần dần tới đông đủ, Phùng Như Nguyệt liền vào phòng của mình, phủ khăn đỏ lên đầu, chờ đợi Trư Cốc tới đón ra.


      trai của Trư Cốc - Vương văn Thanh - đương nhiên cũng vui mừng ra mặt, vừa vào nhà tất bật giúp em trai. Vợ của Vương Văn Thanh trái ngược hẳn với chồng, ta giống như con chó cứ chun mũi hít ngửi khắp nơi, cứ như thể căn nhà này có mùi kỳ quặc gì vậy.

      Bố của Trư Cốc - ông Vương Bình Ích - mặc quần áo mới ra khỏi phòng, niềm vui lộ khuôn mặt già nua, miệng ông ta lầm bầm mình: “Cuối cùng cũng kết hôn rồi, cuối cùng cũng kết hôn rồi”.


      Ông Vương Bình Ích ngồi chiếc ghế thái sư bên trong phòng khách, ngắm nhìn căn nhà nhộn nhịp vô cùng, mắt nhòa lệ.


      Vợ của Vương Văn Thanh bước tới trước mặt bố chồng khác với mọi lần, Vương Bình Ích lại ngây ngô cười với con dâu.


      ta hỏi bố chồng: “Ông già, hôm nay ông vui lắm nhỉ?”.


      Râu của ông Vương Bình Ích rung lên: “Cuối cùng cũng kết hôn rồi, cuối cùng cũng kết hôn rồi”.


      Dường như ông Vương Bình Ích muốn với con dâu rằng, hôm nay ông vui mừng vô cùng. Điều này khiến lòng ta hậm hực vô cùng, ta chửi thầm trong lòng:

      “Đồ sống dai như đĩa, lúc tôi là nhà lành được gã tới nhà họ Vương các ông, ông chẳng vui mừng thế này, thế mà giờ đây lại vớ đâu con hát về làm dâu ông lại đắc ý thế. Đúng là đồ sống dai như đĩa! Sau này ông liệu mà sống cho tốt với con hát kia .”


      lát sau, vợ Vương Văn Thanh lại chun mũi ngửi rồi khẽ thắc mắc: “Tại sao lại có mùi lạ thế nhỉ?”.


      Vừa đúng lúc Trư Cốc ngang qua nghe thấy chị dâu vậy liền cười giải thích rằng: “Đó là mùi ngải cứu hun đấy. Hôm nay là ngày mùng 2 tháng Hai, hun ngải cứu vào ngày này cả năm có muỗi, côn trùng vào nhà”.


      Vợ của Vương Văn Thanh lườm Trư Cốc cái, nàng cảm thấy Trư Cốc như biến thành người khác, sao mặt lại vàng ươm thế chứ?


      Đối với việc hôn nhân của Trư Cốc, ông Vương Bình Thuận luôn giữ thái độ phản đối. Nhưng việc tới nước này cũng đành phải thôi. Để chứng minh vị trí là tộc trưởng nhà họ Vương đồng thời là chủ tịch thị trấn Đường, ông ta những nhận lời với Trư Cốc làm chủ hôn mà còn đặt mười mấy bàn tiệc ở quán rượu Hồng Phúc đối diện ủy ban thị trấn tặng cho Trư Cốc. Điều này khiến người dân trong thị trấn Đường hết lời khen ngợi.


      Nghi thức cưới được bắt đầu vào giữa trưa. Trư Cốc mời thầy xem, đây là giờ lành.


      Trong phòng khách xuất nhiều người tới xem, khí rất náo nhiệt.


      Trư Cốc ăn mặc tề chỉnh, tới trước cửa phòng bố con Phùng Như Nguyệt.


      Người điều khiển buổi lễ mỉm cười rồi vọng vào cánh cửa phòng đóng chặt: “Giờ lành tới, đón tân nương”.


      Trong phòng vang lên tiếng khóc của Phùng Như Nguyệt tiếng khóc càng lúc càng to, cuối cùng biến thành tiếng gào. Những người tới xem náo nhiệt đều cười toáng lên, có người Phùng Như Nguyệt khóc to như vậy, cảm động như vậy, chứng tỏ ta là người có lương tâm. Ở thị trấn Đường, người ta gọi đây là khóc khi lấy chồng, đàn bà con khi gã cho người ta nhất định phải khóc.


      Trư Cốc đứng trước cửa, chần chừ giơ tay rồi gõ ba cái vào cửa. Lúc này, Trư Cốc lại nghĩ tới người khác cũng ở trong giam phòng này, đó chính là ông mù Phùng. Từ khi ông ta bước vào nhà Trư Cốc chưa từng ra ngoài bao giờ, Trư Cốc gần như quên mất hình dáng của ông ta. Trư Cốc biết chốc nữa nhìn thấy ông ta tâm trạng thế nào?


      Tiếng khóc của Phùng Như Nguyệt lắng xuống sau khi Trư Cốc gõ cửa, từ bên trong vọng ra tiếng của ông già: “Trư Cốc à, con lấy Phùng Như Nguyệt xong liệu có thương nó cả đời cả kiếp ?”.


      Trư Cốc biết, đây là tiếng của ông mù Phùng, nghe thấy giọng của ông ta, toàn thân Trư Cốc rùng mình cái rất khó hiểu, liền đáp lại: “Con đối xử tốt với Phùng Như Nguyệt, trọn đòi trọn kiếp thương ấy”.


      Giọng già nua kia tiếp tục hỏi: “Trư Cốc à, nếu con nghèo khổ, chỉ còn mỗi miếng cơm, con nhường cho Như Nguyệt chứ?”.

      Trư Cốc đáp: “Vâng ạ, cho dù chỉ còn hạt cơm, con cũng nhường cho ấy”.

      “Nếu như gặp phải tai họa gì, con quên thân mình cứu Như Nguyệt chứ?”

      “Vâng ạ, con còn ấy còn, con chết ấy vẫn còn”.


      Giọng già nua lại tiếp tục hỏi: “Trư Cốc à, nếu con gặp được người phụ nữ khác còn tốt đẹp hơn Như Nguyệt, liệu con có vứt bỏ nó rồi theo người phụ nữ kia vậy?”.


      Trư Cốc vội vàng đáp: “ đâu ạ, cả đời này con chỉ lấy mình Như Nguyệt làm vợ mà thôi, đồng cam cộng khổ với ấy”.


      Trư Cốc nhớ nổi trả lời bao nhiêu câu hỏi, chỉ cảm thấy càng ngày cơ thể mình càng lạnh. Nếu cứ tiếp tục trả lời, hiểu có bị chết cóng nữa. Bây giờ là mùa xuân ấm áp hoa nổ khắp nơi; tại sao lại lạnh như vậy chứ? Mặt Trư Cốc vàng ệch, giọng bắt đầu run lên, trong lòng chửi thầm: “Chó !”.


      Mãi lúc sau, ông mù Phùng mới hỏi hết.

      “Trư Cốc à, con phải nhớ những lời ta với con, được rồi để đó. Thôi con vào mang Như Nguyệt . Ta giao nó cho con, từ giờ phút này nó sống là người của con, chết là ma của con, ta cũng có thể yên tâm được rồi”.


      Trư Cốc mở cửa, bước vào trong. Trong phòng thắp nến đỏ nhưng khí nồng nặc, mí mắt Trư Cốc nặng trình trịch. nhìn thấy dâu đầu trùm khăn đỏ ngồi ghế còn ông mù Phùng vẫn nằm giường. Ông cụ đắp chăn lên mặt, Trư Cốc hầu như nhìn thấy biểu lộ cảm xúc mặt ông ta. Trong gian phòng ngoài mùi ngải cứu hun nồng nặc ra, dường như còn có mùi gì đó rất cổ quái. Trư Cốc quỳ thềm nhà trước giường,


      Rồi khấu đầu ba cái về phía ông mù Phùng. Lúc khấu đầu, cảm thấy mặt thềm có dịch nhớt, cũng chẳng còn sức để suy xét nữa, đầu óc bị những câu hỏi của ông mù Phùng làm cho mụ mẫm rồi. Lúc này, chỉ muốn cõng ngay Phùng Như Nguyệt ra khỏi căn phòng này. Khấu đầu xong, Trư Cốc đứng dậy, cõng Phùng Như Nguyệt vẫn khóc thút thít ra ngoài. Lúc đó, nghe thấy đằng sau mình vọng tới tiếng thở dài vừa lạnh lùng vừa não nuột, nhanh chóng ra khỏi căn phòng quái dị đó.


      Sau khi Trư Cốc cõng Phùng Như Nguyệt ra khỏi phòng, “sầm” tiếng, cửa phòng liền đóng sập lại. Điều này khiến rất nhiều người có mặt tại đó cảm thấy kỳ lạ vô cùng, may mà các nghi thức cưới hỏi được tiến hành rất nhanh, thêm vào tiếng kèn thổi vui tai khiến mọi người nhanh chóng quên việc .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6



      Hai ngày trước, Trư Cốc gửi thiếp mời cho mọi người. Ngoài họ hàng nhà Trư Cốc ra, những người có máu mặt ở thị trấn Đường cũng đều nhận được thiếp mời, đến cả đồ tể Trịnh Mã Thủy và ông chủ hiệu bán quan tài Trương Thiếu Băng cũng ngoại lệ. Tiệc cưới tổ chức vào trưa, địa điểm tại quán rượu Hồng Phúc. Vốn ngày mùng 2 tháng Hai là ngày lễ, thêm vào đó là hôn lễ của đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc nên lại càng náo nhiệt hơn.


      Vì đám cưới của Trư Cốc mà hôm nay cửa hiệu quan tài của Trương Thiếu Băng mở cửa buôn bán. Chỉ cần trong thị trấn Đường có đám cưới, ta lại đóng cửa hiệu quan tài. Đó là nguyên tắc làm người của ta. Hơn nữa, trước giờ ta chưa từng huênh hoang và gây chuyện bao giờ, cho dù có ai đó tới mời ăn tiệc, ta cũng tỏ ra nhún nhường, khẽ khàng , ngồi ở những chỗ có người quan trọng, câu, ăn hết tiệc rồi nhàng rời . Ngày hôm nay cũng vậy, lúc trưa ta cùng đoàn người tới chúc mừng bước vào quán rượu Hồng Phúc, mừng quà xong, liềm im lặng tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Có điều khác với thường lệ là hôm nay khi ra khỏi cửa Trương Thiếu Băng cảm thấy bộ phận nào đó trong cơ thể khó chịu khác thường, ngồi trong bữa tiệc, nhìn đám người ầm ĩ, cột sống của ta lạnh toát, cứ như thể sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Thậm chí trong đầu Trương Thiếu Băng còn xuất ý nghĩ rất kỳ quặc: “Cũng nên chuẩn bị cổ quan tài rồi”. Ý nghĩ này khiến ta hoảng loạn, tại sao trong ngày vui của người ta lại nghĩ tới chuyện hay như vậy, đúng là bất kính với chủ nhà. Trong lòng trường Thiên Băng thấp thỏm yên, ta cứ lo sợ có ai đó biết ý nghĩ trong lòng mình, như vậy khó ăn . Thế là ta cố gượng cười, để che giấu hoảng loạn trong lòng. Nhưng cho dù cố che giấu thế nào, trong lòng ta vẫn lặp lặp lại câu đó: “Cũng nên chuẩn bị cổ quan tài”.


      Trương Thiếu Băng giống như ngồi thảm chông, chỉ muốn bữa tiệc nhanh chóng kết thúc để còn rời khỏi nơi này.


      Tập tục của thị trấn Đường là dâu được tham gia bữa tiệc cưới, chỉ được chờ chồng vào động phòng.


      Trong bữa tiệc cưới của mình, Trư Cốc quên hết mọi nỗi sợ hãi, tìm lại chính bản thân mình trong cốc rượu. Nhưng khi bắt đầu chúc rượu từng bàn, có người vào với rằng, bầu trời thị trấn Đường phát thấy rất nhiều cú mèo. Trư Cốc cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn tiếp tục cầm ly rượu chúc khách.


      Vẫn rất ít người rời khỏi quán rượu Hồng Phúc, trong số đó phần lớn là những đội viên đội bảo vệ. Họ ra khỏi quán rượu Hồng Phúc, quả nhiên thấy từng bầy cú mèo đông như châu chấu lượn vòng cất tiếng kêu quái dị, những thế càng ngày càng nhiều, dường như tất cả cú mèo trong vùng núi hẹn mà tập họp ở thị trấn Đường. Những con cú đen sì tựa hồ che lấp hết ánh mặt trời. Mặt người nào người này tối sầm, lẽ nào những con cú mèo này lại báo hiệu tai họa nào sắp giáng tới ư? Đây là ngày vui nhất trọng đại của đội trưởng, cũng là ngày Tết của thị trấn Đường, tại sao lại có lũ cú mèo xui xẻo tới che hết bầu trời thế này?


      đội viên lên tiếng: “Nên đuổi lũ cú mèo này !”.


      Vừa uống rượu xong, đầu vẫn nóng, do dự rút súng chĩa vào lũ cú mèo bay lượn .


      Tiếng súng của vừa nổ, những đội viên đội bảo vệ khác cũng bắt chước bắn lên trời, tiếng súng nổ liên tục như tiếng pháo, những viên đạn được bắn vèo qua bầy cú mèo. Rất nhiều người tham dự buổi tiệc mừng nhìn thấy đàn cú mèo bay rợp trời hết hồn, tượng lạ khiến họ sợ hãi, họ biết tình cảnh xuất trong ngày mùng 2 tháng Hai này mang tới điều gì vào năm tới. Nghe thấy tiếng súng nổ vang trời, họ đổ ra ngõ Hoàng Đế xem xem rốt cuộc là thế nào.


      Từ bầu trời rơi lả tả xuống những chiếc lông chim đen xì.


      vài con chim cú bị bắn trúng, rơi độp xuống đất và mái nhà.


      Khách khứa tới ăn tiệc cưới trong quán rượu Hồng Phúc nghe thấy tiếng súng liền lũ lượt chạy ra xem, mượn hơi rượu, họ lớn tiếng gầm gào bầy cú mèo bay hỗn độn kia.


      Chủ tịch Vương Bình Thuận cũng chạy ra quán rượu Hồng Phúc, nhìn thấy đàn cú mèo kia, mi mắt phải của ông ta cứ giật liên hồi. Vương Bình Thuận sống mấy chục năm nay, trải qua biết bao biến cố, nhưng từ trước tới giờ ông ta chưa gặp tình cảnh nào như vậy. đống lông chim rơi là tả trước mặt, giống như những thnnh kiếm rơi từ trời xuống, khiến ông ta lo sợ lẽ nào vận đen của ông bắt đầu từ đây? Vương Bình Thuận thấy những người huyên náo xung quanh ông ta như tồn tại, ông ta chỉ thấy mình mình độc, tiếng súng nổ liên tiếp dường như cũng tồn tại nữa. Lúc này, ông ta cảm thấy tĩnh lặng vô cùng, trong buổi chiều dưới ánh nắng rực rỡ này, ông ta cảm thấy dường như mình rơi vào trong bóng tối của vạn kiếp nạn vậy. Vương Bình Thuận vừa hoảng hốt vừa bàng hoàng về ủy ban thị trấn, ông ta có cảm giác mình qua con đường chết chóc dài hun hút...


      Sau khi rời khỏi bữa tiệc cưới của Trư Cốc Vương Bình Thuận còn xuất ở quán rượu Hồng Phúc nữa.


      Còn có người nữa cũng trốn chạy khỏi bữa tiệc cưới của Trư Cốc, đó là ông chủ cửa hiệu quan tài Trương Thiếu Băng. Trong đầu Trương Thiếu Băng ngừng lặp lại câu đó: “Phải chuẩn bị cổ quan tài”. Sau khi nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài, cảm giác trong đầu ta lại càng mãnh liệt hơn. ta biết sắc mặt mình rất khó coi, cho dù ta dùng các kiểu cười để che đậy nhưng đều có tác dụng.


      Trương Thiếu Băng tranh thủ lúc hỗn loạn liền nhập vào đoàn người ra khỏi quán rượu Hồng Phúc. Ngẩng đầu nhìn thấy lũ cú mèo đen sì, ta có cảm giác mắt mình bị bịt bằng miếng vải đen, cũng biết mình chen lấn thế nào qua dòng người để về nhà nữa.


      Xuân Hương trong quán Tiêu Dao cũng nghe thấy tiếng súng bắn xối xả.


      Mặt tái xám, trong dạ dày có thứ gì đó cuộn lên cuộn xuống. Xuân Hương chạy xuống sân nhìn thấy mụ Lý Mị Nương tây cầm ống điếu đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn đàn cú mèo bầu trời. Toàn thân mụ ta run lẩy bẩy. Xuân Hương cũng biết hôm nay là vui của Trư Cốc, từng mơ mộng tới ngày này. Cái ngày và Trư Cốc thành thân, nhưng từ sau hôm thổ phỉ Trần Lan Đầu xông vào phòng , mộng mơ đó tan thành mây khói. Ở thị trấn Đường, nhà ai có tổ chức cưới đều mời người trong quán Tiêu Dao tới dự tiệc, Trư Cốc cũng như vậy. Xuân Hương đau khổ còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn lũ cú mèo che phủ cả bầu trời kia, vội vàng chạy tới gốc cây quế trong sân nôn thốc nôn tháo. vừa nôn vừa phát ra những tiếng như mèo kêu rất thê thảm.


      Nhưng tiếng người ồn ào và tiếng súng vang rền nuốt chửng thanh khi nôn như tiếng mèo kêu thê thảm của Xuân Hương.


      mắt mụ Lý Mị Nương quay ngoắt về phía .


      Mụ thở dài tiếng, nốt ruồi ồ khóe miệng run run: “ bé đáng thương, đều là do ta hại cả. Nếu như ta mua người về quán Tiêu Dao người phải chịu cảnh này rồi”.

      Nhưng trong lòng mụ ta hiểu tại sao Xuân Hương nôn ọe, hôm đó mụ sai người mời Trịnh Vũ Sơn tới. Trịnh Vũ Sơn khám bệnh cho Xuân Hương xong, liền khẽ kết quả cho mụ nghe. Tới tận lúc này mụ vẫn chưa kết quả khám bệnh cho biết, mụ ta có cách nào, cũng biết phải làm sao, trong lòng mụ dâng đầy nỗi khiếp đảm.


      Trư Cốc mời rượu bàn xong, nhìn thấy rất nhiều khách lũ lượt ra quán rượu Hồng Phúc, cũng hiếu kỳ theo.


      Nghe thấy tiếng lũ cú mèo kêu, đâm lo, lớn tiếng gào lên: “Chó ! Đến cả lũ cú mèo cũng tới chúc mừng cho ông mày. đây! chết được!”.


      Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, hiểu tại sao Trư Cốc lại ra những lời như vậy. Trong mắt mọi người, sắc mặt vàng ệch, trông chẳng có vẻ hân hoan chút nào.


      Sau khi lũ cú mèo bay mất, bầu trời lại xuất ánh mặt trời rực rỡ.


      Tiếng súng dừng hẳn, tiếng gào thét của mọi người cũng ngừng hẳn, ngõ Hoàng Đế trong giây lát lại im ắng trở lại.


      Lúc này đây, tiếng nôn ọe như tiếng mèo kêu thảm thiết của Xuân Hương lại vọng ra từ hai cánh cửa đóng chặt của quán Tiêu Dao, lòng mọi người lại nhói đau, họ vốn dĩ thể hiểu nổi kỷ nữ tuổi trong quán Tiêu Dao ấy rốt cuộc bị làm sao.


      Trư Cốc cũng nghe thấy tiếng của Xuân Hương, bỗng khẽ : “Chó ! Đúng là số mệnh cả!”.


      Tiếp theo, giọng của Trư Cốc dõng dạc hẳn lên: “Mọi người nên đứng ở bên ngoài, quay lại uống rượu, uống rượu thôi! Chó ! Mọi người phải uống cho vào, Trư Cốc tôi cưới rồi, có vợ rồi đây, tôi vui quá mất, vui quá thôi!”.



      7



      Du Vũ Cường cũng nghe thấy tiếng súng nổ loạn xạ nhưng rất dày từ thị trấn Đường vọng tới.


      đứng ở nơi cao nhất Ô Thạch Đông nhìn về phía thị trấn Đường. Thị trấn Đường lại xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa đây? Du Vũ Cường cũng nhớ nổi tại sao ra được khu rừng rậm đó nữa. cũng chẳng còn tâm trí quan tâm tới vấn đề này, có thể đó vốn chỉ là giấc mơ. Cái hang núi đó căn bản , còn người đàn bà áo trắng tên Thượng Quan Ngọc Châu kia căn bản cũng tồn tại. Lúc này, chì muốn tìm người, duy nhất người thôi để báo thù cho ông chú ruột Du Trường Thủy của mình.


      Mắt Du Vũ Cường tóe lửa.


      Trong đầu lúc này vang lên lời mụ Lý Mị Nương với trong đêm đó: “Tôi và chú cậu nghe thấy tiếng thở, tiếng thở rất nặng nề, trong phòng biết tự lúc lào xuất thêm người nữa. Người này là ai? Tôi ôm chặt chú cậu, toàn thân run bắn lên. Chú cậu khẽ bên tai tôi: “Lẽ nào là Lăng Sơ Bát?”, tôi trả lời chú cậu, tôi sợ tới mức được gì nữa. Trong giọng của chú cậu, tôi cũng nhận ra ông ấy hoảng sợ. Cả hai chúng tôi đều biết người thần bí hay là ma đó đứng trước giường. Chú cậu cố can đảm câu: “Mày là người hay là ma cũng mau cho ta”. Chú cậu vừa xong, tôi liền nghe thấy tiếng cười gằn, đó tuyệt đối phải là tiếng cười của Lăng Sơ Bát, tôi nhận ra đó là tiếng đàn ông. Đột nhiên, tôi nhớ tới tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phòng Xuân Hương, người đàn ông này hiểu có phải là làm nhục Xuân Hương? Cũng có thể nhớ nhầm chỗ, mò tới phòng của tôi cũng nên. Tôi vốn định đây phải là phòng của Xuân Hương, nhưng tôi vẫn chưa kịp tên đó túm được chân của chú cậu. kéo chú cậu xuống giường, tôi còn nghe thấy tiếng chú cậu rơi bịch xuống đất, tôi vừa đau lòng vừa sợ hãi. Tôi biết phải làm gì nữa. lát sau tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của chú cậu, còn nghe thấy tiếng chân tay giãy đạp nữa. Tôi co rúm ở đó, gì, tôi cứu được chú cậu, lúc đó tôi chẳng còn chút sức lực nào, đến cả sức để hét lên tiếng cũng có... Chú cậu bị tên đàn ông đó bóp cổ chết. Người bóp cổ chết chú cậu chính là tên thổ phỉ Trần Lan Đầu. Sau khi bóp cổ chú cậu đến chết, thắp đèn, còn vén màn ghé sát vào trước mặt tôi : “Con điếm già, mày nhìn cái bản mặt ông mày nhé. Tao là thổ phỉ Trần Lan Đầu, chính tao giết thằng già Du Trường Thủy này. Từ lâu tao muốn lấy mạng nó. Từ trước tới giờ tao chưa từng sợ nó”. trán vết sẹo do dao chém nổi hằn lên như con giun. Tôi sợ quá đái cả ra quần, sau đó ngất xỉu…”


      Du Vũ Cường thể tìm được tên thổ phỉ Trần Lan Đầu kia. Tên thổ phỉ có tiếng độc ác xuất quỷ nhập thần mình như cơn gió vùng núi mấy trăm dặm này trở thành kẻ thù quan trọng nhất của Du Vũ Cường. Cho dù có ba đầu sáu tay ta cũng phải bắt được , ta dùng con dao nhọn cắt cổ rồi đặt trước mộ chú Du Trường Thủy, nếu chú ấy chết nhắm mắt mất. Tại sao tên Trần Lan Đầu này lại giết Du Trường Thủy chứ? Lẽ nào chỉ là do Du Vũ Phi dẫn quân tiêu diệt ư? Theo lời Lý Mị Nương, Du Vũ Cường còn biết được số chuyện có liên quan tới Vương Bình Thuận, có lẽ nào có liên quan tới Vương Bình Thuận... nhất định phải bắt được Trần Lan Đầu, chỉ có như thế, mới được phơi bày trước ánh sáng.


      Nếu Thượng Quan Ngọc Châu phát con rắn xanh dẫn dụ vào hang núi trong rừng rậm kín có lẽ tìm được Trần Lan Đầu. có cách nào oán hận Thượng Quan Ngọc Châu, đối với thể xảy ra tình cảm nam nữ được, nhưng vẫn cảm thấy dường như bản thân mình bị điều khiển. Con rắn xanh bất cứ lúc nào có khả năng xuất trước mặt để dẫn tới hang núi trong khu rừng rậm.


      Thượng Quan Ngọc Châu dùng ma thuật gì chế vậy? Du Vũ Cường tự giải đáp được.


      Chỉ cần giết được Trần Lan Đầu, cho dù ta có giết mình cũng chẳng sao. Thù nhà thể báo!


      Chắc chắn tên thổ phỉ Trần Lan Đầu náu mình ở góc nào đó trong vùng núi trăm dặm này, Du Vũ Cường phải tìm thấy mùi của Trần Lan Đầu. Mỗi người có mùi riêng, Du Vũ Cường chỉ cần tìm được mùi của Trần Lan Đầu, có thể đào lên từ hốc sâu nhất trong rừng. Trần Lan Đầu chắc chắn chỉ có nơi náu, thỏ khôn cũng có ba hốc, huống hồ lại là con sói hoang xảo quyệt hung ác.


      đàn cú mèo lướt qua từ hướng thị trấn Đường.


      Du Vũ Cường bỗng nhớ tới người khác, người đàn bà, cũng có thể bắt được Trấn Lan Đầu qua ta.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      8



      Tam Lại Tử ra khỏi cửa vào ngày mùng 2 tháng Hai này, vì thế cả ngày ra ngoài. cũng cúng ông bà Thổ Địa, cũng cúng thần sông, từ khi sinh ra tới giờ, chưa từng làm những việc như vậy. Cả ngày ở bên mụ Hồ Nhị Tẩu. Lúc trưa này mụ ta lại lên cơn điên. Tam Lại Tử dùng dây thừng trói mụ ta lại rồi đặt lên giường. ngồi thần ra bên giường, đau đớn nhìn Hồ Nhị Tẩu lên cơn điên trợn mắt thè lưỡi. Lúc này mụ ta phải là người nữa, thậm chí còn bằng chó lợn.


      Tay Tam Lại Tử hết lần này tới lần khác giơ về phía ngực. Đây là mâu thuẫn lớn nhất đối với từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, có nên đưa cho mụ Hồ Nhị Tẩu uống thuốc giải đây?


      Đây là ngày dài dằng dặc, cũng giống như cuộc đời khốn khổ của .


      Sau khi trói Hồ Nhị Tẩu lại, nghe thấy tiếng pháo vui lại phát ra từ nhà Trư Cốc ở ngõ Đôi Mễ. biết hôm nay Trư Cốc kết hôn, cũng biết nhà họ Vương mở tiệc ở quán rượu Hồng Phúc vào buổi trưa. Chắc chắn Trư Cốc gửi thiệp mời cho , từ trước tới giờ chưa có ai trong thị trấn Đường gửi thiệp mời cho cả. Chỉ khi nào có người chết người dân trong thị trấn Đường mới nhớ tới .


      Nghe tiếng pháo nổ, Tam Lại Tử chẳng vui chút nào. thể hòa nhập vào khí vui tươi của thị trấn Đường, từ khi chào đời, là người tách biệt hẳn với nơi này. Trái ngược với mọi người, luôn cảm thấy lạnh lẽo trong tiếng pháo nổ, lại nghĩ tới tiếng trống tang.


      giơ tay vuốt khuôn mặt méo mó, trắng bệch của mụ Hồ Nhị Tẩu, lầm bầm mình: “Nếu như chị tôi thế nào đây? Hỡi ông bà Thổ Địa!”.


      Hồ Nhị Tẩu trả lời câu hỏi kỳ quái này của .


      Tuy Tam Lại Tử ngồi trong căn phòng tối tăm trông coi mụ Hồ Nhị Tẩu, nhưng vẫn cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, cũng cảm nhận được lũ cú mèo che lấp bầu trời kia. chun chun cái mũi thính như mũi chó của mình, ngửi thấy mùi xác chết.

      khẽ với mụ Hồ Nhị Tẩu: “Thị trấn Đường lại có người chết rồi, Hồ Nhị Tẩu à, tôi lại có tiền mua thịt cho chị ăn rồi”.


      lâu sau đó, bên ngoài vọng tới tiếng súng nổ.


      Còn có tiếng kêu hoảng loạn của lũ cú mèo.


      Khuôn mặt xấu xí của Tam Lại Tử xuất nụ cười hiểm ác, thế nhưng nó nhanh chóng biến mất. Tam Lại Tử nhắm mắt. Vừa mới nhắm mắt, trong đầu lại ra cảnh tượng mụ Hồ Nhị Tẩu nằm sườn núi Ngũ Công Lĩnh với những ngôi mộ nhấp nhô kia, mặt hướng lên trời. Lũ cú mèo bay lượn vòng quanh, vừa bay vừa kêu tán loạn, chúng xà xuống người mụ Hồ Nhị Tẩu. lát sau, người mụ ta chi chít những cú mèo, những con cú mèo dùng mỏ sắc nhọn của mình cắn xé thịt mụ. Tam Lại Tử đứng ở bên, giương mắt nhìn chúng cắn nát người Hồ Nhị Tẩu. Mụ ta kêu hét xé ruột xé gan nhưng toàn thân Tam Lại Tử cứng đờ, động đậy được. Tiếng mụ Hồ Nhị Tẩu càng ngày càng yếu ớt, mãi tới lúc chết. Đám chim cú mèo, từng con từng con bay lên từ người mụ ta, dưới ánh mặt trời, ra trước mắt Tam Lại Tử lúc này là bộ xương máu me be bét, mặt đất còn rơi vãi những vụn thịt ... Tam Lại Tử kinh hoàng mở mắt ra, mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn nằm giường, thỉnh thoảng mụ lại giãy đạp.


      Tam Lại Tử lại lần nữa giơ tay về phía ngực.


      Buổi đêm hôm đó, trong tiếng huyên náo của thị trấn Đường, Tam Lại Tử mở dây trói người Hồ Nhị Tẩu. Lúc này mụ ta bình tĩnh hơn, ngồi ngay giường, hai mắt lờ đờ nhìn Tam Lại Tử. Tam Lại Tử ngồi ở đây cả ngày nhưng tới giờ vẫn chưa thấy ai tới gõ cửa mời đào huyệt hay vẽ truyền thần cho người chết. nghĩ, mình đào huyệt cho người chết nữa, mình chỉ vẽ truyền thần thôi.


      Đột nhiên, Hồ Nhị Tẩu giơ cánh tay như cành cây khô vuốt mặt Tam Lại Tử cái, bàn tay lạnh cóng của mụ ta làm xước khuôn mặt thô ráp của .


      Hồ Nhị Tẩu ấp úng : “Tôi, tôi muốn ăn thịt”.


      Trái tim Tam Lại Tử bỗng chốc yếu mềm, mắt cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra.


      nghĩ thầm, nếu như có mình, ai cho Hồ Nhị Tẩu ăn thịt đây?


      Tam Lại Tử lau mắt : “Chị à, hôm nay có thịt ăn rồi, phải chờ tới ngày mai thôi. Nếu như ngày mai vẫn có ai tới mời tôi vẽ truyền thần cho người chết cho dù có phải nợ tôi cũng mua thịt cho chị ăn”.


      Hồ Nhị Tẩu méo xệch miệng rồi khóc to như trẻ con.


      Tiếng khóc của mụ ta giống như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua tim Tam Lại Tử vậy.


      Tam Lại Tử lại giơ tay về phía ngực, run rẩy móc ra gói giấy , thở dài tiếng rồi : “Hầy, Hồ Nhị Tẩu à, chắc kiếp trước tôi nợ bà chị rồi nên kiếp này phải trả thôi. Gói thuốc giải này nhường cho bà chị vậy, chỉ cần bà chị khỏe mạnh, có thể sống như người bình thường, tôi cũng yên lòng rồi”.


      Lúc Tam Lại Tử cho Hồ Nhị Tẩu uống thuốc giải, nhà Trư Cốc chuẩn bị cho động phòng.


      Hồ Nhị Tẩu uống xong gói thuốc đó, cả người nghiêng vẹo, nằm giường nhúc nhích giống như người chết vậy. Tam Lại Tử ngỡ ngàng mở to mắt nhìn, lòng thầm nghĩ lẽ nào gói thuốc đỏ phải là thuốc giải mà giải mà là thuốc độc. Lẽ nào người đàn bà áo trắng kia lại lừa dối ? Nhưng tại sao ta phải lừa chứ? giơ bàn tay run rẩy đặt dưới mũi Hồ Nhị Tẩu, mụ ta ngừng thở, trở thành người chết hoàn toàn rồi.


      Tam Lại Tử vô cùng tuyệt vọng.


      gào lên: “Tại sao? Thế này là thế nào?”.


      Tam Lại Tử ngờ rằng người hôm nay chết lại chính là mụ Hồ Nhị Tẩu, nhưng ngửi thế nào cũng thấy mùi xác chết tỏa ra từ người mụ ta, cho dù chỉ là chút. túm lấy tóc mình, giật mạnh, rên rỉ, còn cảm thấy đau đớn nữa, có cảm giác nước triều chết chóc đen dúa dần nhấn chìm .


      Bỗng nhiên, cơ thể mụ Hồ Nhị Tẩu động đậy.


      Đúng vậy, cơ thể mụ ta co duỗi chút. Tiếp theo, toàn thân mụ ta co giật mạnh, Tam Lại Tử đứng ngây ra ở đó, đầu óc trống rỗng. hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì với mụ ta. Mụ Hồ Nhị Tẩu tiếp tục co giật, bụng dần trướng lên, càng ngày càng to, giống như quả bóng sắp sửa nổ tung. Từ trong người mụ ta vọng ra những thanh sắc nhọn.


      Am thanh sắc nhọn đó cứ như thể muốn xuyên thủng màng nhĩ của Tam Lại Tử.


      Hồ Nhị Tẩu ngồi bật dậy, thở phì phò. Mặt mụ ta lúc đó lúc tái lúc xanh...


      Mụ đau đớn ôm chặt bụng bằng hai tay, đầu gục về phía trước, chất dịch nhớt màu xanh chảy ra từ cái miệng há to của mụ ta, tiếp đó từng vốc từng vốc dịch nhớt màu xanh bị nôn thốc tháo lên giường. Thứ dịch nhớt màu xanh kia bốc mùi tanh thối nồng nặc. Tam Lại Tử ngây người đứng nhìn mụ Hồ Nhị Tẩu đau đớn nôn ọe, khuôn mặt xấu xí méo mó giống như quả mướp đắng.


      Cuối cùng, mụ Hồ Nhị Tẩu nằm sấp giường, miệng mở to, con rắn xanh trườn ra từ miệng mụ ta, nó trườn xuống đất ( rồi nhanh chóng mất... Hồ Nhị Tẩu với khóe miệng vẫn còn dính dịch nhớt màu xanh ngồi bật dậy, hai mắt linh lợi đảo vòng quanh, thần thái tỉnh táo nhìn Tam Lại Tử. Mụ ta nhíu mày, lớn tiếng quát Tam Lại Tử ngây người ra:

      “Cái thằng Tam Lại Tử này, cái đồ bần tiện, sao mày lại ở trong phòng tao thế này?”



      9



      Lý Mị Nương khóc. Đêm nay khiến mụ ta cảm thấy bất an và đau lòng, còn pha chút khiếp đảm khó hiểu. Mỗi lần có người kết hôn, trong lòng mụ ta lại nảy sinh tâm trạng phức tạp đó. Trước đây, Du Trường Thủy hứa là cưới mụ ta, lại còn tổ chức đám cưới rầm rộ, nhưng đó chỉ là lời dối mà thôi, Du Trường Thủy chết rồi vẫn chưa thực . Mụ Lý Mị Nương đành phải chỗ kiếp sau mới có thể biến mong ước đó thành thực. Mụ ta thực khao khát bản thân mình lần được làm đâu, được ngồi lần kiệu hoa, rồi e ấp bước vào động phòng... Mụ ta nghẹn ngào lầm bầm mình:

      “Du Trường Thủy ơi là Du Trường Thủy, đúng là đồ dối trá, tại sao lại lấy em chứ? đúng là đồ già nua, và em giống như giấc mơ vậy, giấc mơ tàn có đầu cũng chẳng có cuối. Du Trường Thủy à, cứ thong thả chờ em dưới phủ nhé, ông già à, đừng có mà dính vào lũ ma đấy, chờ để mà cưới em nhé, để em được mặc áo dâu đỏ, được giầy thêu hoa, được ngồi kiệu tám người khiêng..”


      Trong cái đêm thê lương đó, Du Trường Thủy cũng có ở bên, đến cả Vương Bình Thuận cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Đêm rất khuya rồi, chắc chắn Vương Bình Thuận tới. có tới cũng chỉ càng làm tăng nỗi thù hận trong lòng mụ ta, thế nhưng nếu ôm mụ, mụ phải độc và sợ hãi như lúc này.


      Lý Mị Nương tủi thân khóc nức nở, đột nhiên có bóng người xuất trước giường mụ ta.


      Qua lớp màn mỏng, dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, Lý Mị Nương nhận ra người này.


      Mụ run rẩy lên tiếng: “Du, Du Vũ Cường, sao cậu, cậu lại tới đây? Cậu, cậu, lẽ nào cậu sợ....”


      Du Vũ Cường lạnh lùng đáp: “Tôi sợ cái gì chứ?”


      Mụ Lý Mị Nương tiếp: “Cậu làm vậy chẳng khác nào đưa thịt lên thớt sao? Nếu như để tụi nó biết được cậu trở về, nhất định chúng tới bắt cậu. Lúc này, cậu là cái gai trong mắt chúng, nếu chúng bắt được cậu, chắc chắn lấy mạng cậu đấy. Vận may của cậu tốt mãi vậy đâu, tốt nhất cậu nên ”.


      Du Vũ Cường lạnh lùng : “Tôi biết tối này nhất định tới. Tôi muốn giết . Chỉ cần giết được cái chết còn có nghĩa lý gì chứ? Mẹ kiếp!”


      Du Vũ Cường thổi tắt đèn, trong bóng tối khẽ : “Lý Mị Nương à, tới, chắc chắn tới. Tôi chờ ở đây, bà phải sợ đâu, tôi xử lý ”.


      Tối hôm nay, Vương Bình Thuận tới nhà Trư Cốc náo động đêm động phòng, tới ủy ban thị trấn, cũng tới chỗ mụ Lý Mị Nương. Buổi trưa, ông ta nhìn thấy bọn cú mèo bay rợp trời có dự cảm tốt rằng thị trấn Đường chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, hoặc cũng có thể là có chuyện gì đó xảy ra với ông ta. Ông ta về nhà, trốn biệt trong mật thất. Mặt ông ta nặng trịch, tay cầm ống điếu, tay kia cầm đóm châm lửa sẵn. Ông ta nhét đầy thuốc lào vào ống điếu, nhưng lại châm lửa. Mỗi lúc lâu sau, ông ta mới rít hơi dài vào cái đóm, chiết đóm tập lòe ngọn lửa xanh. Lúc thuốc bắt lửa. Ông ta rít mạnh hơi rồi nhả ra làn khói đặc.


      Bỗng nhiên, ông ta nghe thấy tiếng bộp bộp bức tường mật thất.


      Vương Bình Thuận biết đó là tiếng gõ của vợ, ý là có người quan trọng tới tìm ông ta. Ông ta mở cửa mật thất, người đội nón mang theo cả luồng gió xông vào trong. Vương Bình Thuận nhanh chóng đóng cửa mật thất lại, xoay người với người đội nón kia: “Này, sao lại tới đây hả?”


      Người kia lạnh lùng đáp lại: “Lẽ nào tao thể tới?”


      Vương Bình Thuận cũng lạnh lùng tiếp: “Trần Lan Đầu, đây phải là lúc ông tới thị trấn Đường”.


      Trần Lan Đầu bỏ nón xuống, vết sẹo trán lộ trước mặt Vương Bình Thuận. Tay thổ phỉ giơ tay giật lấy chiếc ống điếu trong tay Vương Bình Thuận, rít mạnh hơi, vì rít quá nhanh và gấp nên gã bị sặc, ho liên tục. Gã liền đưa ống điếu cho Vuông mình Thuận:

      Thứ vớ vẩn gì biết, khiến ông sặc chết được. Nếu hôm nay tao tới lúc nào mới tới đây? Mười mấy khẩu súng của đội bảo vệ đều tập trung trong tiệc cưới của Trư Cốc rồi, tao còn phải sợ gì nữa hả?


      Vương Bình Thuận vẫn lạnh lùng : “Hì hì, người loại nào dùng các cách đối phó loại đấy chứ, thứ đồ chơi đó đâu phải để dành cho ông. Nếu súng của đội bảo vệ tập trung ở tiệc cưới cũng chẳng thể bắn được ông. Thế nhưng, ông có nghĩ tới người có thể lấy mạng ông vậy? Người đó chắc bám theo ông rồi, cũng có thể chờ ông bên ngoài cửa nhà tôi. Điều khiến tôi lo lắng nhất chính là người đó, tôi suýt bị nó lấy mạng, tiếc là lại để xổng mất. Nó còn sống ngày nào còn uy hiếp chúng ta ngày đó, thằng đó giống như con dao nhọn cắm trong tim tôi vậy”.


      Hai tay Trần Lan Đầu nắm lấy hai bằng súng giắt hai bên hông, nhíu mày thấp giọng thắc mắc: “Vương Bình Thuận, người mày là ai vậy?”.


      Vương Bình Thuận rít qua kẻ răng: “Du Vũ Cường”.


      Trần Lan Đầu cười phá lên: “Là cái thá gì chứ? Chỉ là thằng vô danh tiểu tốt!”.


      Vương Bình Thuận rít hơi thuốc : “Ông cũng nên coi thường thằng này, nó từng lính, từng giết bọn Nhật Bản bằng dao , súng , nó là người trèo ra từ đống xác chết, chẳng có chuyện gì mà nó chưa làm cả. Tôi nghĩ, con điếm Lý Mị Nương kia hết với nó rồi. Trước đây tôi chưa nghĩ tới việc nó trở về, tôi luôn cho rằng cho dù thằng chú nó - gã Du Trường Thủy có bị giết chết đường phố trước mặt mọi người nó cũng khoanh tay đứng nhìn bởi nó hận Du Trường Thủy mà. Bây giờ, tôi cho là như vậy nữa. Nó trở về, mục đích là để ra mặt trả thù cho Du Trường Thủy. Ông nghĩ xem, nếu như có thằng đó, nhà họ Du còn thế lực gì nữa, căn bản còn tiếng nữa rồi, nếu tôi có để ông là đội trưởng đội bảo vệ cũng chẳng có thằng nào dám đánh cái rắm phản đối. Nhưng thằng Du Vũ Cường này trở về, nó nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn thằng này biết ông giết Du Trường Thủy. Tôi nghĩ, bây giờ nó ở thị trấn Đường”.


      Trần Lan Đầu cười nhạt tiếng: “Hì hì. Thế cứ làm , nó là cái thá gì chứ. Ông đây giết chết người đơn giản như thể đập chết con ruồi. Vương Bình Thuận, mày biết tối này tao tới tìm mày về việc gì ?”.


      Vương Bình Thuận lại rít hơi thuốc: “Ông tới chẳng qua là để lấy tiền đúng , còn có thể vì chuyện nào khác được nữa. Ông là người tham tối mắt tối mũi. Tôi dính vào ông, cũng coi là xui xẻo tám đời. Chỉ vì phút sai lầm mà tôi bỏ qua cuộc sống tự do tự tại, lại chuốc vào mình cái cục ức này làm gì biết? Đúng là quả báo! bây giờ ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chẳng đáng chút nào!”.


      Trần Lan Đầu hạ giọng tiếp: “Vương Bình Thuận, mày đúng là con chó già. Ông mày lấy tiền của người là để trừ họa cho người, là chuyện nghĩa từ bao đời này. Thằng chó già Vương! ông cho mày nghe, ông mày cũng muốn rửa tay gác kiếm rồi. Tối nay là lần cuối ông tìm tới mày, sau này đường ai nấy , từ giờ cư trong rừng, tái giang hồ nữa. Mày cũng phải biết rằng, tao thích con điếm kia, tao thực lòng thích nó, huống hồ nó lại mang giọt máu của tao, tao muốn tối nay mang nó , tìm nơi nào đó sống nốt quãng đời còn lại”.


      Vương Bình Thuận bỏ ống điếu bàn, nhìn soi mói vào Trần Lan Đầu rồi hỏi lại: “Từ giờ, ông rút khỏi giang hồ ư?”.


      Trần Lan Đầu gật đầu kiên định.


      Vương Bình Thuận đứng dậy, tới chiếc tủ trước mặt, giơ bàn tay run run mở tủ ra, sau đó lấy ra túi màu đỏ. Ông ta xoay người tiến tới trước mặt Trần Lan Đầu, đưa túi màu đỏ đó cho : “Chỗ này là của ông hết, ông !”.


      Trần Lan Đầu nhận túi màu đỏ, vội vã đặt lên chiếc bàn đặt sau lưng mở ra. Mắt bị chói bởi màu vàng của những đồng tiền.


      Vương Bình Thuận cắn răng, mắt long lanh.


      Trần Lan Đầu thấp giọng : “Chó già Vương, mày cũng được lắm! Ông mày từ nay trở đặt chân vào thị trấn Đường nữa, mày cứ yên tâm mà làm chức chủ tịch của mày !”.


      Thị trấn Đường yên tĩnh trở lại, người nhà Trư Cốc tới náo động động phòng về hết. Từ phía bầu trời xa xa vọng tới tiếng sấm ầm ầm. Sau khi nghe thấy tiếng sấm, trong lòng Du Vu Cường lại xuất thôi thúc khó hiểu. cảm thấy như có con côn trùng nằm sâu trong lớp bùn đất tránh mùa đông đột nhiên thức tỉnh.


      cứ ngồi chiếc ghế trong phòng mụ Lý Mị Nương.


      Lý Mị Nương ngồi giường. Trong bóng tối, mụ nhìn mặt Du Vũ Cường có biểu lộ cảm xúc gì. Mụ ta cũng nghe thấy tiếng sấm ầm ĩ, nhưng trong lòng mụ thôi thúc khó hiểu như Du Vũ Cường. Cả người mụ lạnh cóng, cứ mải mê theo đuổi suy nghĩ, nếu như vào lúc này gã Vương Bình Thuận xộc vào phòng mụ, hiểu Du Vũ Cường có dùng con dao sắc nhọn của đâm chết Vương Bình Thuận ? Nếu đâm chết Vương Bình Thuận, mụ ta thế nào? Trong lòng mụ cũng hy vọng Du Vũ Cường đâm chết tên súc sinh Vương Bình Thuận kia, nhưng mụ ta lại hoàn toàn muốn ông ta chết. Mụ bị giày vò bởi ý nghĩ cổ quái đó, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn.


      Đột nhiên Du Vũ Cường đứng dậy trong bóng tối, thấp giọng : “ đến rồi!”.


      Mụ Lý Mị Nương vẫn chưa kịp phản ứng gì Du Vũ Cường lẻn .


      khẽ khàng tới cửa phòng Xuân Hương, tay cầm chắc con dao sắc nhọn. muốn dùng con dao này giết chết, sau đó cắt đầu của Trần Lan Đầu. Đèn trong phòng Xuân Hương vẫn sáng, Du Vũ Cường nín thở, chờ đợi xuất của tiếng động. Sau khi tiếng động giao cấu giữa đàn ông và đàn bà xuất , nhàng lẻn vào phòng Xuân Hương. Then cửa phòng Xuân Hương căn bản ngăn nổi .


      Dường như khí đông đặc lại.


      Du Vũ Cường cảm thấy tim mình đập mạnh.


      Mãi lúc lâu sau, trong phòng vẫn thấy có bất kỳ tiếng nào. Du Vũ Cường kiên nhẫn được nữa,


      cầm dao chạy xộc vào trong. Trong phòng có ai, gió khẽ thổi màn bay. Lúc này, nghe thấy tiếng máng gạch ngói rơi xuống đất vỡ tan.


      Lòng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, chạy nhanh ! ông mày vẫn đến chậm bước”.


      Du Vũ Cường gì thêm, bước ra khỏi phòng Xuân Hương, nhanh chóng trèo lên mái nhà. trời xuất tia chớp, trong giây lát nhìn thấy có người vác bao tải rất nhanh mái nhà của người dân thị trấn Đường. Người đó chắc chắn là Trần Lan Đầu, người trong bao tải kia nhất định là Xuân Hương.


      luống máu nóng xộc lên đầu Du Vũ Cường, dẫm những miếng ngồi, nhanh chóng đuổi theo.


      Người cõng bao tải kia nhanh chóng biến mất tăm mất dạng.


      Du Vũ Cường đuổi kịp được Trần Lan Đấu. cảm thấy khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều. Xem ra truyền thuyết về tay thổ phỉ kia phải thêu dệt. Lúc này, phải đối mặt với đối thủ mạnh mẽ. Đối thủ này giỏi hơn nhiều, có lẽ Du Vũ Cường có dùng hết tinh lực của cả đời cũng giết nổi Trần Lan Đầu. biết chừng, người phải chết lại chính là . nghiến răng :

      “Mẹ kiếp ! Ông mày cho dù phải mất mạng cũng quyết tìm giết được mày”.


      trời lại vang tiếng sấm rền.


      Du Vũ Cường đứng mái nhà, quan tâm tới sấm chớp gì cả. Lúc này, trong lòng sôi sục, đó là sôi sục của con báo thiện chiến, chính vì Trần Lan Đầu mạnh mẽ như vậy, nên khao khát trả thù của lại càng cháy bỏng.


      Sấm rền xong trời đổ mưa.


      Du Vũ Cường nhảy xuống mái nhà, bước con đường vắng vẻ của thị trấn Đường, đội mưa to về phía tây thị trấn. ý nghĩ thoáng qua, muốn thăm người em tốt của mình - Trương Thiếu Băng, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ.


      đuổi theo dấu vết của Trần Lan Đầu từ mùi của gã.


      Lúc này, Trư Cốc kinh hãi lăn xuống từ người Phùng Như Nguyệt nỗi sợ hãi xâm chiếm cả người ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :