Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      10


      Ngày thứ ba kể từ khi chôn Du Trường Thủy là ngày u. Mây đen ùn ùn khắp bầu trời, thị trấn Đường trở nên tối tăm, mù mịt, gió lạnh xào xạc. Chính trong buổi sáng hôm nay, quan nha phố huyện phái người mang tới bức thư ủy nhiệm. Ông chú ruột của Trư Cốc - ông Vương Bình Thuận - được đề bạt lên chức chủ tịch, ngoài dự liệu của mọi người.

      Lúc đó, Trư Cốc ngủ say sưa trong nhà, liên tiếp mấy tối gần đây tới canh giữ ủy ban, bởi người phải bảo vệ chết rồi. chỉ ngồi nhà uống rượu, tên Phùng Như Nguyệt xinh tươi như bông mẫu đơn kia luôn ngồi uống rượu cùng , tối nào cũng uống tới khuya, say túy lúy mới thôi, ban ngày lăn ra ngủ. Những ngày này, Trư Cốc nhìn thấy ông mù Phùng. Thỉnh thoảng, mới nhìn thấy bố mình, bây giờ ông ấy chẳng chẳng rằng, giống như người câm vậy. khuôn mặt ông ta lúc nào cũng thường trực nụ cười gượng gạo. Lúc Trư Cốc chưa uống say, thỉnh thoảng cũng hỏi tình hình ông mù Phùng nhưng luôn bị Phùng Như Nguyệt tìm cờ lấp liếm cho xong chuyện.


      Trư Cốc ngủ say như chết ông Vương Bình Thuận - người mới được bổ nhiệm làm chủ tịch mới, sai người tới đánh thức .

      Trư Cốc lại đeo súng moze, mắt nhắm mắt mở tới ủy ban thị trấn, bước vào căn phòng trước đây vốn là văn phòng của Du Trường Thủy. bày đặt trong đó vẫn giống hệt trước đây, có bất cứ thay đổi nào, có khác chỉ là người chủ mới. Ông Vương Bình Thuận giống với Du Trường Thủy ngồi ghế thái sư, cầm chiếc ống điếu nặng trịch lên rồi hút sòng sọc, căn phòng mù mịt mùi khói thuốc hôi hám. Điểm khác biệt giữa Vương Bình Thuận với Du Trường Thủy có chăng chỉ là vui vẻ khuôn mặt béo phì, nhờn mỡ của Vương Bình Thuận, giống với vẻ lo lắng yên trước khi chết của Du Trường Thủy.


      Ông Vương Bình Thuận rít hơi thuốc dài rồi khoe: “Trư Cốc à, chú được làm chủ tịch rồi đấy!”.


      Trư Cốc tỏ ra phấn khởi như tưởng tượng của ông Vương Bình Thuận, miệng phả ra hơi rượu nồng nặc đáp lại: “Cháu biết việc chú được làm chủ tịch rồi”.

      Ông Vương Bình Thuận ngạc nhiên: “Trư Cốc à, cháu là cháu ruột chú, sau này phải cố gắng làm tốt, chú bạc đãi cháu đâu”.

      Trư Cốc gật đầu, hai mắt nhìn xa cách khó hiểu.

      Vương Bình Thuận vốn định tâm với Trư Cốc nhưng thấy bộ dạng như vậy nên chẳng muốn gì nữa. Ông ta cho rằng Trư Cốc là người nhà, do vậy chẳng cần cũng hết lòng hết sức vì ông.

      Việc đầu tiên sau khi nhận chức chủ tịch của ông Vương Bình Thuận là bảo Trư Cốc thông báo với mọi người dân trong thị trấn buổi chiều tới họp ở bãi đất trống bên ngoài miếu Thổ Địa.

      Trư Cốc bảo đội viên đội bảo vệ trước đánh chiên, còn đứng phía sau gào to:

      “Mọi nhà nghe cho đây, chủ tịch mới vừa nhận chức, chiều mời bà con tới miêu Thổ Địa họp, chủ tịch mới có lời vui bà con... Mọi nhà nghe đây, mỗi nhà ít nhất cử người tham gia...”

      Chiều, người dân trong thị trấn tấp nập kéo tới miếu Thổ Địa.

      Vương Bình Thuận được vây quanh bởi đội bảo vệ của Trư Cốc bước vào hội trường, tự nhiên mọi người cười phá lên. Tiếng cười của những người dân trong thị trấn khiến Trư Cốc nóng mặt. Đó là cảm giác rất khó chịu, Trư Cốc cảm thấy mình giống như con chó. Nhưng ông Vương Bình Thuận lại có cảm giác như vậy, ngược lại ông ta lại cho rằng tiếng cười của người dân biểu thị chào đón đối với diện của mình.

      Vương Bình Thuận tràn đầy khí thế, đắc chí cất giọng vịt đực thao thao bất tuyệt trước mặt người dân thị trấn Đường. Ông ta có được khoái cảm trong những lời mong ước và trong biểu dương của bản thân, cứ như thể hoàng đế đứng trước thần dân quý của mình vậy. Nhưng ông ta ngờ rằng, trận mưa to bất chợt khiến các thần dân của ông ta bỏ của chạy lấy người...

      Đêm hôm đó, Vương Bình Thuận về nhà, cũng cầu Trư Cốc bảo vệ, mình bước vào quán Tiêu Dao tiêu điều. Tiếng cười đùa cợt nhà còn ở đây, quán Tiêu Dao trở nên tĩnh mịch vô cùng. Vương Bình Thuận phát đèn trong phòng mụ Lý Nương vẫn còn sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh mảnh.

      Ông ta tới trước cửa phòng mụ rồi gõ cửa.

      Bên trong vọng ra giọng sợ hãi của mụ Lý Mị Nương: “Ai ?”.

      Vương Bình Thuận nhăn nhở: “Là đây mà, đến cả giọng người quen cũng nhận ra nữa, lẽ nào quên rồi à ? Mau mở cửa !”.

      lát sau, mụ Lý Mị Nương ra mở cửa.

      Vương Bình Thuận nhìn soi mói Lý Mị Nương - đầu tóc bù xù, lạnh lùng lên tiếng: “Mị Nương à, em chính là mỹ nhân nốt ruồi trong Túy Hồng Lầu năm xưa ở phố huyện sao ? nhớ năm xưa. Ai nhìn thấy em đều bị mê hoặc tới mức điên đảo. Mỗi lần cùng lão Du Trường Thủy tới Túy Hồng Lầu, nhìn thấy ôm em vào phòng, liền mơ tưởng nếu có thể được ngủ đêm với em cho dù mất hết tiền của trong nhà cũng tiếc. Nhưng lại thể cướp đoạt người trong mộng của bạn thân được, bao em, sao có thể động vào em được chứ ? Lý Mị Nương ơi là Lý Mị Nương, khi ôm người đàn bà khác, luôn có cảm giác được ôm em. bao năm rồi, lòng cứ ngứa ngáy chịu nổi, muốn thơm em lắm lắm”.

      Ánh mắt mụ Lý Mị Nương hoài nghi, mụ hiểu tại sao Vương Bình Thuận lại tìm tới mụ lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng lý giải nổi rốt cuộc ông ta muốn làm gì, thân xác Du Trường Thủy vẫn còn chưa kịp lạnh mà ...

      Bỗng Vương Bình Thuận giơ tay vuốt cằm Lý Mị Nương, ghé sát vào mặt mụ ta thầm: “Mị Nương à, mới chỉ mấy hôm trước trông em đẫy đà là thế, vậy mà mới chỉ có vài hôm sao tiều tụy vậy hả ? Em nhìn lại mình mà xem, sưng cả mắt lên, trán cũng xuất nếp nhăn rồi đó, da mặt khô ráp, trắng bệch trông như sắp nứt ra tới nơi, thậm chí cái nốt ruồi năm xưa mê mẫn biết bao người bây giờ lại khó coi giống như cục cứt chuột vậy! tiếc, tiếc biết bao! Đóa hoa tươi năm xưa bây giờ khô héo như vậy rồi”.

      Lý Mị Nương gạt tay Vương Bình Thuận ra, lùi về sau bước, ưỡn ngực hỏi lại: “Bình Thuận, ông, ông muốn làm gì thế ?. Uổng công Trường Thủy luôn coi ông là tri kỷ! Nhớ năm xưa hai người bọn ông làm ăn ở phố huyện, ông ấy giúp ông rất nhiều, mấy năm nay, ông ấy cũng bạc đãi ông, có chén rượu ngon cũng muốn chia cho ông nữa. Sao ông lại có thể làm vậy chứ ?”.

      Vương Bình Thuận cười nhạt mấy tiếng: “Hì hì, lẽ nào lại giúp ? biết thích em nên liền bao trọn để độc chiếm em. Em là con điếm, Du Trường Thủy có thể ngủ được với em, lẽ nào lại thể ? bao nhiêu năm nay, chỉ có thể nồng nàn với em trong mơ. Cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh em và ân ái bên nhau, tim lại nhói đau như bị dao cứa. phải chịu đựng, luôn phải nhịn nhục chịu đựng. Bây giờ, chết rồi, chết rồi. tận mắt nhìn thấy bị khiêng khỏi phòng em, tận mắt nhìn thấy người ta đặt vào quan tài, tận mắt nhìn thấy bị chôn xuống đất... khóc, nhưng em có biết tại sao khóc ? khóc vì sung sướng đấy!”.


      Lý Mị Nương ngờ Vương Bình Thuận có thể ra những lời như vậy, mụ ngừng cảm thấy ớn lạnh.


      Vương Bình Thuận bước tới gần Lý Mị Nương, khẽ cúi đầu, ghé sát mũi vào mặt mụ rồi hít dài hơi: “Mị Nương à, em còn mùi thơm nữa. Khi xưa, Du Trường Thủy thường với rằng, người em có mùi thơm khiến ông ta thèm muốn, cầm được lòng mình, khiến thèm dãi. Đó là chuyện vô cùng tàn nhẫn, biết em, mà thể có được em, thế nhưng lại vậy với , chẳng phải dùng dao cắt xé tim đó sao ? phải chịu đựng, phải nhịn nhục, nhịn nhục tới lúc chết , nhưng người em lại còn mùi thơm nữa, chỉ còn lại mùi lẳng lơ hạ tiện”.

      Lý Mị Nương tức run giọng: “Bình Thuận, ông làm vậy lo bị báo ứng ư ? Lẽ nào ông sợ con trai Vũ Phi của Du Trường Thủy về tìm ông tính sổ sao ?”.


      Vương Bình Thuận cười thành tiếng: “Báo ứng ư ? Người phải chịu báo ứng là - Du Trường Thủy, lẽ nào em lại biết ? Vũ Phi, em tới Vũ Phi sao? Ha ha ha... Người dân trong thị trấn có lẽ biết nó chết, nhưng lẽ nào lại hay tin này ? Thôi em đừng lấy ma quỷ ra mà dọa người sống như đây, bây giờ là chủ tịch thị trấn Đường, em có biết ? Tối nay, tới chỗ em là để rằng, bây giờ thị trấn Đường là thiên hạ của , những ngày tháng Du Trường Thủy tay che lấp bầu trời trở lại rồi. Ha ha ha…”


      Lý Mị Nương run rẩy trong tiếng cười đắc chí điên cuồng của Vương Bình Thuận: “Ông... Ông muốn làm gì ?”.

      Vương Bình Thuận cười nữa, hai mắt tóe ra tia nhìn hung hăng sừng sộ: “ muốn gì ư ? Em xem muốn gì ?”.

      Lý Mị Nương kinh hãi lùi về phía sau, lùi tới giường còn đường lùi nữa.

      Vương Bình Thuận ép về phía mụ, cơ thể béo ục ịch của ông ta dính sát vào người Lý Mị Nương, bỗng giơ tay ôm lấy mụ. Lý Mị Nương giãy giụa hét lên: “Bình Thuận, ông đừng làm thế hãy nể tình là bạn tốt bao năm nay của Trường Thủy mà tha cho tôi !”.


      Vương Bình Thuận nghiến răng đáp: “Vào lúc này rồi mà còn dám nhắc tới Du Trường Thủy, mày đúng là đồ điếm thối tha”.

      Vương Bình Thuận nhảy bổ lên người, đè mụ ta xuống giường. Hai tay ông ta sờ soạng cởi quần áo mụ ta. Vừa cởi quần áo ông ta vừa : “Mị Nương à, em vốn là con điếm mà, Du Trường Thủy thể bảo vệ em nữa, bây giờ chỉ còn Vương Bình Thuận đây mới có thể bảo vệ được em thôi. Chỉ có mình mới có thể giúp em tiếp tục mở cửa quán Tiêu Dao, mới có thể khiến em được sống những ngày tháng phải lo lắng về cái ăn cái mặc. cũng có thể khiến quán Tiêu Dao của em đóng cửa, cũng có thể khiến em....”

      Nghe những lời của Vương Bình Thuận, nước mắt Lý Mị Nương dâng lên trong khóe mắt.


      Mụ giãy đạp cũng chẳng gì nữa, mặc cho Vương Bình Thuận cởi quần áo, cởi đến lúc còn mảnh vải che thân. Cơ thể chớm già của mụ ta vẫn trắng ngần, Vương Bình Thuận đứng bên giường tham lam giương mắt ngắm nhìn cơ thể đó, nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt như dán chặt vào người mụ ta.


      Đây là cơ thể người phụ nữ ông ta thèm muốn hơn hai mươi năm nay, lúc đó, Lý Mị Nương mới ngoài hai mươi, là lứa tuổi đẹp nhất của đời người, bây giờ cơ thể mụ ta tuy chẳng kém cạnh gì so với thân thể bọn con ngoài đôi mươi ở nơi quê mùa này, nhưng có điều người mụ còn mùi thơm như trước nữa. Hơn hai mươi năm nay, Vương Bình Thuận chơi chán biết bao nhiêu đàn bà rồi, nhưng đều cảm thấy vô vị bởi trong lòng ông ta chỉ có hình bóng của Lý Mị Nương mà thôi, mà thứ càng khó nắm được trong tay lại càng khiến ông ta quý trọng. Bây giờ cơ thể người đàn bà trong mộng nằm ngay trước mắt, ông ta nhảy bổ lên người mụ, gầm lên tiếng rồi đau đớn khóc toáng lên.


      Lý Mị Nương giơ tay nhàng vỗ về lưng ông ta, nhưng vẫn gì.


      vuốt ve của Lý Mị Nương dường như là mời gọi, là thái độ thừa nhận và tiếp nhận.


      Vương Bình Thuận vừa khóc vừa điên cuồng hôn hít, liếm láp người Lý Mị Nương. Ông ta tưởng tượng tới cơ thể thời con , tràn đầy sức sống của mụ, còn tự tưởng tượng ra mùi hương khiến ông ta thấy dấu hiệu tuổi tác người mụ. Điều đó khiến ông ta cảm thấy mình chưa từng bị tách rời mà luôn ở bên mụ.


      Sau khi Vương Bình Thuận đưa vào người mụ, mụ nhắm mắt, trước mắt mụ lại lên bóng hình Du Trường Thủy thời trai trẻ, dường như người đè lên mụ lúc này chính là Du Trường Thủy trẻ trung hừng hực kia. Mụ bắt đầu rên rỉ, thở hổn hển, Vương Bình Thuận cũng gầm lên rồi điên cuồng làm tình với mụ.


      Rốt cuộc Vương Bình Thuận cũng già, thể nào trở lại là Vương Bình Thuận thời trai tráng được nữa. Ông ta nhanh chóng thở phì phò rồi nằm bẹp người mụ Lý Mị Nương như con lợn chết, thậm chí chưa kịp phóng tinh bò dậy được nữa. Nhưng đây vẫn là lần làm tình khiến ông ta nhất, sướng nhất, mê mẩn nhất trong đời, bởi ông ta thực được làm tình với mụ chứ phải với những loại thay thế kia.


      Vương Bình Thuận nghĩ thầm, cuối cùng mình cũng chiếm được Lý Mị Nương. Ban đầu, ông ta nghĩ cả đời này vĩnh viễn có được mụ ta. Nhưng giờ, ông ta có được mụ, cho dù có chết cũng yên lòng rồi. Nước dãi Vương Bình Thuận chảy cặp vú trắng nõn của mụ, ông ta chỉ muốn ngủ lịm cần tỉnh lại nữa.


      Lý Mị Nương thở dài tiếng, đẩy Vương Bình Thuận ra khỏi cơ thể mình.

      Vương Bình Thuận thở phì phò : “Từ hôm nay trở , tối nào cũng ngủ chiếc giường này, tới lúc chết mới thôi”.

      Lý Mị Nương buột miệng hỏi: “Có phải cái chết của Du Trường Thủy có liên quan tới ông ?”.


      Vương Bình Thuận dang tay chụp lấy vú mụ, chẳng chẳng rằng.




      11




      Trong lúc hôn mê, Du Vũ Cường nghe văng vẳng bên tai tiếng đàn bà: “Lần đầu em nhìn thấy , là vào ngày chợ phiên. Lúc đó, ngồi chiếc ghế tre trong cửa hiệu quan tài, cởi áo ra rồi cho mọi người xem những vết sẹo người mình. Em đứng đó nhìn những vết sẹo của , rồi ngây người nghe kể chuyện giết bọn Nhật. Lúc đó, em bị hấp dẫn mất rồi, trong lòng em, là người trời đánh cũng chết, là người đàn đáng tin cậy. Sau khi trở về nhà, em luôn nghĩ rằng nếu có ở bên em bao giờ bị người ta ức hiếp bắt nạt nữa....”

      Lúc tỉnh dậy, phát có ai ở bên. Đống lửa trong hang núi vẫn rực cháy, cũng nhớ đống lửa này cháy bao lâu nữa, có phải chưa từng tắt hay . Hang núi ấm áp vô cùng, thậm chí còn hơi nóng nữa, trán Du Vũ Cường rịn mồ hôi.

      nằm góc hang được phủ lớp rơm dày, mở to mắt, lòng thầm nghĩ hiểu nằm ở đây bao lâu rồi ?

      Du Vũ Cường cố nhớ lại những việc xảy ra trước khi ngất.

      vẫn nhớ ràng, người đàn bà áo trắng kéo tấm vải trắng che mặt xuống, nhìn thấy tuyệt thế giai nhân, làn da trắng bóc mịn màng, trắng tới mức sáng bóng. Cái mũi cao cao, kết hợp với cái miệng chúm chím, đúng là vẻ đẹp hoàn hảo.... Nhưng đôi mắt phượng đẹp tuyệt của ta hiểu sao lại tóe ra luồng sáng đỏ đáng sợ.

      Người đẹp mắt đỏ bước về phía . Trong lòng Du Vũ Cường căng thẳng vô cùng, phân biệt nổi người đàn bà này là người hay là ma, bởi chưa từng nhìn thấy Lăng Sơ Bát. Nhưng biết, những người nuôi trùng độc có đôi mắt đỏ. Du Vũ Trường lầm rầm hỏi: “ là ai ?”.

      Người đàn bà áo trắng khẽ cười đáp lại: “Thế nghĩ em là ai ?”.

      Du Vũ Cường lắc đầu.

      “Có phải nghĩ em là Lăng Sơ Bát ?”

      Du Vũ Cường kinh hãi nhìn ta, nếu như trước mắt lúc này là thằng chó Nhật Bản hay là kẻ thù của , chắc cũng sợ tới mức đó. Nhưng lại là người đàn bà vừa thần bí vừa đẹp như vậy, tuy trong lòng lạnh buốt nhưng người lại toát mồ hôi.

      Người đàn bà áo trắng mới tiếp: “ phải sợ đâu, em làm hại , đấy! Em phải Lăng Sơ Bát, em là Thượng Quan Ngọc Châu”.

      Du Vũ Cường thắc mắc: “Tại sao lại sống mình trong hang núi này chứ?”.

      Mặt Thượng Quan Ngọc Châu thoáng buồn: “Sư phụ em chết rồi, chỉ còn lại mình em mà thôi”.

      Du Vũ Cường cũng cảm nhận được bi thảm của ta, chắc chắn ta còn chịu tang cho sư phụ. Du Vũ Cường dần thả lỏng tâm trạng căng thẳng ban nãy của mình, hỏi tiếp: “Sư phụ của là ai ?”.

      Nước mắt lã chã tuôn rơi từ đôi mắt đỏ của Thượng Quan Ngọc Châu: “Sư phụ của em chính là Lăng Sơ Bát, sư phụ chết rồi, chết thảm như vậy, người ta còn chặt đầu sư phụ em nữa. Mắt sư phụ cứ mở trừng trừng, sư phụ chết nhắm mắt”.


      Lòng Du Vũ Cường lại băng giá trở lại, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo.

      Mắt Thượng Quan Ngọc Châu ánh lên vẻ phẫn nộ lẫn nỗi bi thương, ta nghiến chặt hàm răng trắng như trân châu : “Em phải báo thù cho sư phụ, em nhất định báo thù cho sư phụ. Sư phụ là người duy nhất thế giới này đối xử tốt với em, sư phụ đối với em còn tốt hơn cả mẹ đẻ”.

      Du Vũ Cường thể nào nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó, cứ như thể trí nhớ của bị rửa trôi hết vậy. Hai bên huyệt thái dương cứ đau ĩ. bật dậy từ đống rơm, quét mắt về hướng chiếc giường tre kê ở góc động. chiếc giường tre đó trống , chẳng có ai cả. Du Vũ Cường lại đưa mắt nhìn bốn phía, thấy bóng dáng Thượng Quan Ngọc Châu đâu. Cũng có thể tồn tại người con nào tên Thượng Quan Ngọc Châu hết, mọi thứ đều là ảo giác, cũng có thể mơ, vẫn chưa tỉnh lại. Du Vũ Cường lần tìm cửa hang, nhưng dường như cái hang này có lối ra, sao lại có thể vào đây được chứ ?


      Du Vũ Cường cảm thấy khó hiểu vô cùng.

      Đúng lúc này, nghe thấy tiếng xì xì.

      thanh này quen thuộc biết bao, dường như nghe thấy ở đâu đó. Trong lúc Du Vũ Cường còn nghĩ vẩn vơ, trước mặt xuất con rắn màu xanh. Con rắn bay lơ lửng trong trung, lại còn thè chiếc lưỡi đỏ lòm về phía . Bỗng Du Vũ Cường cảm thấy mặt mũi tối sầm, đầu óc mụ mị. cảm thấy cơ thể mình bay khỏi mặt đất, rồi bay về phía nào đó biết nữa.


      Con rắn xanh đó dẫn bay lượn.


      Tiếng gió thổi vù vù bên tai Du Vũ Cường.


      Cơ thể được bay lượn hư ảo biết bao, chẳng giống chút nào, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống rồi chết ngay được, nhưng biết làm thế nào để điều khiển được bản


      thân nữa. Tính mạng của bây giờ nằm trong tay người khác, và bản thân cũng có khả năng tự cứu mình.


      Bên tai thỉnh thoảng lại văng vẳng giọng đàn bà buồn bã: “ , xa vào. Thực ra, em nên nhìn thấy ở thị trấn Đường, càng nên gặp trong ngày tuyết rơi đó, thế nhưng tại sao lại xuất ở khu rừng rậm trong ngày tuyết rơi đó chứ ?... , ....”

      Du Vũ Cường chẳng nhìn thấy gì, thậm chí quay đầu lại cũng chẳng thấy người đàn bà đó.


      Cũng chẳng biết bay được bao lâu nhận thấy chân mình chạm đất. Lúc này, đứng dưới cây thông cổ thụ to đùng kia, ánh nắng len lỏi qua tán lá thông rung rinh mặt đất. Con rắn xanh kia biến mất, Du Vũ Cường lại nhìn thấy đống đá cuội dưới cây thông. Lẽ nào đây chính là cửa vào khu rừng rậm ? tự hỏi hiểu mình ngủ mê man trong hang núi kia bao lâu ? hiểu bây giờ là ngày bao nhiêu rồi nữa ?



      Du Vũ Cường ra khỏi rừng.


      Lúc về tới Ô Thạch Đông, nhìn thấy hai người dân sống vùng núi con đường , vừa vừa chuyện gì đó, dường như họ nhắc tới tên Du Trường Thủy. Du Vũ Cường lách người trốn sau cái cây, cố nghe lỏm câu chuyện hai người kia :

      “Đúng là trời còn có lúc đoán nổi được gió mây, sao Du Trường Thủy chết là chết vậy chứ.”

      “Đúng vậy, nghe ông ta chết là do hồn ma của Lăng Sơ Bát làm đấy. Chính ông ta phái người phố huyện báo quan mà, nào ngờ lại rước cái họa sát thân vào mình”.

      “Nhưng Chủ tịch Du làm vậy là đúng đấy chứ, nếu ông ấy báo quan bắt người chừng Lăng Sơ Bát còn tiếp tục giết chết bao nhiêu người nữa đây ?”

      “Thôi đừng tới Lăng Sơ Bát nữa, chỗ này rất gần rừng rậm, nếu như để hồn ma Lăng Sơ Bát biết chúng ta tới ta, phiền phức lắm đấy”.

      phải, nữa, nữa”.

      “Nghe Chủ tích mới Vương Bình Thuận là bạn thân của Du Trường Thủy, hiểu ông ta có...”

      “Chẳng phải tôi tiếp tục chuyện này rồi kia mà ? thôi, thôi!”

      ….

      Sau khi hai người kia mất, Du Vũ Cường mới ló ra khỏi cái cây. Mặt sầm lại, miệng lầm bầm: “Ông ấy chết rồi. Chết rồi....”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      12


      Trư Cốc tới trước cửa hiệu truyền thần, Tam Lại Tử ngồi bên trong, cứ như suy nghĩ vấn đề gì quan trọng vậy, lông mày nhíu lại. nhìn thấy Trư Cốc, mặt Trư Cốc vàng ệch như người mắc bệnh gan vì chỉ có những người mắc bệnh gan sắc mặt mới vàng như vậy. Từ trước tới giờ Tam Lại Tử chưa từng có cảm tình với những người trong đội bảo vệ, phải do Trư Cốc khinh bỉ, coi là người mà còn là vì trong mắt Tam Lại Tử, chúng đều là bọn chó, chó dựa thế chủ chuyên ức hiếp người khác. Trong mắt Tam Lại Tử, Trư Cốc cũng là con chó.


      Trư Cốc bước qua ngưỡng cửa.


      Tam Lại Tử lạnh lùng hỏi: “Đến đây làm gì ?”.


      Trư Cốc cố cười đáp lại: “Chủ tịch mới, ông Vương Bình Thuận bảo tôi tới thông báo với ....”


      Tam Lại Tử nhanh chóng cắt đứt nữa chừng: “Vương Bình Thuận bảo mày tới bảo tao rời khỏi cửa hiệu truyền thần, đúng ?”.


      “Đâu có, đâu có, chủ tịch Vương mến mộ , sau khi ông ấy nhìn thấy bức truyền thần vẽ cho Du Trường Thủy luôn mồm khen là nhân tài của thị trấn Đường. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, mà học được nghề vẽ của Tống Kha. Đúng là bậc kỳ tài, Chủ tịch Vương bảo tôi tới nhắn với rằng, sau này cứ ở trong cửa hiệu truyền thần. có ai đuổi đâu, từ nay về sau là họa sĩ của thị trấn Đường.”


      Tam Lại Tử gì.


      Trư Cốc ngửi thấy mùi tanh thối, cảm thấy buồn nôn, liền nhanh chóng chuồn khỏi cửa hiệu truyền thần.


      Tam Lại Tử nhìn theo bóng , lòng thầm nghĩ: “Sao người mày lại có mùi chết chóc thế ?”.


      Những ngày này luôn có lũ hồn ma tụ tập bay lượn thị trấn Đường, chúng vừa bay lượn vừa kêu gào những tiếng rất kỳ lạ.


      Trư Cốc truyền đạt lời của Vương Bình Thuận xong liền về nhà. Lúc này, rất quý ngôi nhà của mình, chỉ cần có thời gian rảnh lại mò về, trong lòng lúc nào cũng có hình bóng của Phùng Như Nguyệt. Người dân trong thị trấn ai cũng biết việc Trư Cốc đưa hai bố con ông già mù về. Có người nữa đùa nữa trêu : “Đội trưởng Trư Cốc à, định dùng lồng vàng nhốt mỹ nhân đấy à, khi nào mới chịu đưa ấy ra hát cho chúng tôi nghe khúc Thập bát mô đây ?”. Trư Cốc liền giả vờ rút súng moze ở hông ra rồi dọa: “Nếu còn ăn lung tung nữa, ông mày bắn phát nát cái đầu chó bây giờ”. Thực ra, trong lòng Trư Cốc vô cùng đắc ý, cất súng vào bao, cười thầm rồi vội vã bỏ . Ông Vương Bình Thuận cũng biết chuyện này, ông ta hỏi Trư Cốc, có phải có ý với kia . Trư Cốc tỏ thái độ. Ông ta liền nhấn nhá khuyên :

      “Trư Cốc à, cháu là cháu ruột của chú, chủ cũng chẳng ngại với cháu. Cháu bây giờ cũng lớn tuổi rồi, cháu nên lấy vợ sinh con , nhưng cháu lại lôi đầu bố con nhà ông mù kia về nhà, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ lắm đấy. Có số chuyện ra hơi khó nghe, nhưng quả chú cũng thấy xấu hổ. Chú muốn tìm cho cháu con nhà gia giáo, cháu xem thế nào ?”

      Trư Cốc nghe cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng tiện phản bác lại, dù gì Vương Bình Thuận cũng có lý, Trư Cốc đành giả vờ mượn cớ bỏ . cũng chẳng muốn nghe thêm những lời khó nghe kia nữa. Lòng thầm nghĩ, tôi cứ thích Phùng Như Nguyệt kia đấy, liên quan quái gì tới ông chứ.

      Trư Cốc vào ngõ Đôi Mễ, bầy cú mèo đen cứ kêu gào kỳ quái rồi xông thẳng từ góc khuất trong ngõ ra, chúng bay vèo vèo qua đầu Trư Cốc, cuốn theo gió lạnh quét qua người .


      Bất giác Trư Cốc nhớ tới ngày Du Trường Thủy chết, cây táo ở ủy ban bỗng đâu đáp xuống vô số cú mèo, bây giờ lũ cú mèo đó lại xuất trong ngõ Đôi Mễ, lẽ nào có người trong nhà chết ư ? Nhà mình cũng ở trong ngõ này, lẽ nào... Trư Cốc dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng về nhà.

      Trư Cốc mở cửa nhà, mùi ngải cứu hun nồng nặc phà vào mặt , từng lọn khói màu xanh nhạt bay ra từ khe cửa căn phòng bố con Phùng Như Nguyệt. Tại sao Phùng Như Nguyệt lại hun ngải cứu trong phòng ? Trư Cốc vào phòng khách, khi định gõ cửa phòng Phùng Như Nguyệt đột nhiên người xuất từ phía sau ôm chặt lấy . quay đầu lại nhìn, hóa ra là bố - ông Vương Bình Ích. Ông ta ghé sát vào tai thầm: “Con lấy Phùng Như Nguyệt , con hãy lấy Phùng Như Nguyệt !”.

      Bàn tay gầy gò của ông Vương Bình Ích rắn chắc lạ thường, ông ta cứ ôm chặt Trư Cốc, lưng bị siết đau đến mức chịu nổi.

      Trư Cốc vội : “Bố, bố bỏ tay ra”.

      khuôn mặt ông Vương Bình Ích xuất nụ cười gượng gạo: “Con đồng ý lấy Phùng Như Nguyệt bố mới buông tay”.

      Lòng Trư Cốc phân vân khó hiểu, hiểu tại sao bố mình ban đầu còn phản đối kịch liệt chuyện đưa hai bố con ông già mù vào nhà ở. Thế nhưng chỉ vài ngày sau lại trầm mặc năng gì, vậy mà bây giờ đột nhiên dở chứng muốn lấy Phùng Như Nguyệt ?

      Trư Cốc bất lực trả lời: “Bố à, bố mau buông tay ra , con hứa với bố con lấy Phùng Như Nguyệt”.

      Ông Vương Bình Ích dần buông lỏng tay, để ý gì tới Trư Cốc nữa. Ông ta lầm lũi vào phòng mình, vừa vừa như ma nhập: “Lấy Phùng Như Nguyệt, lấy Phùng Như Nguyệt”.

      Sao bố mình lại trở nên điên điên khùng khùng vậy chứ ? rốt cuộc là cái gì biến ông trở thành như vậy ? Lúc này, cửa phòng Phùng Như Nguyệt bật mở, Phùng Như Nguyệt bước ra, cửa phòng phía sau tự động đóng lại, Trư Cốc còn nghe thấy tiếng chốt cửa. Khuôn mặt Phùng Như Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt long lanh đáng , ta thẹn thùng hỏi han Trư Cốc: “ à, về rồi ư ? Em nấu cơm trưa cho nhé!”.

      Trư Cốc thắc mắc: “Như Nguyệt à, em làm vậy là sao hả ?”.

      Phùng Như Nguyệt cúi đầu đáp: “Bố em vẫn bệnh tật mãi như vậy, trong phòng bốc mùi nên em hái lá ngải về hun trong phòng, làm vậy khử được mùi hôi”.

      Trư Cốc nghĩ lát thấy Phùng Như Nguyệt cũng có lý.

      Có điều ông mù Phùng sao lại ở lỳ trong phòng ra ngoài vậy chứ ? Theo lý, nếu bệnh như vậy nên ra ngoài phơi nắng biết chứng bệnh tình thuyên giảm. Trư Cốc hỏi: “Như Nguyệt à, sao em đưa bố ra ngoài tắm nắng ?”.

      Phùng Như Nguyệt khẽ đáp: “Bố em sợ nhìn thấy ánh sáng bệnh của ông ấy hễ tiếp xúc với ánh nắng lại nặng thêm, vì thế, đành phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong nhà thôi”.

      Trư Cốc thắc mắc: “Lúc mới tới nhà , chẳng phải em ông ấy chỉ bị đói thôi đúng , thực ra bệnh tật gì đúng ?”.

      Phùng Như Nguyệt buồn bã đáp: “Thực ra, bố em mắc căn bệnh hiểm nghèo, lúc đó, em sợ cưu mang hai bố con em nên buột mồm vậy thôi. Bệnh của bố em là sợ ánh sáng, chỉ cần ông ấy nhìn thấy ánh sáng bị ngất. Ông ấy mắc phải căn bệnh này, trước đây từng chữa trị rất nhiều thầy lang, nhưng họ đều kết luận được là bệnh gì. Những ngày này, vất vả, thiệt thòi cho phải cho hai bố con em tá túc. Bệnh tình của bố em dần có chuyển biến tốt em thực mong ông ấy có thể khỏe lại”.

      Trư Cốc thở dài thông cảm.

      cũng mong ông khỏe lại, Như Nguyệt à, để vào thăm ông lát nhé!

      Vừa nghe Trư Cốc vậy, Phùng Như Nguyệt bỗng căng thẳng: “ à, , đừng vào, em sợ mùi kỳ lạ người ông ấy khiến thở được mất. Chờ khi nào bệnh của ông ấy thuyên giảm, có thể tự nhiên thăm được. Bây giờ, bây giờ được, bố em cũng muốn nhìn thấy bộ dạng ông ấy lúc này”.

      Trư Cốc thanh minh: “Như Nguyệt à, em phải sợ đâu, thôi, vào là được chứ gì”.

      Phùng Như Nguyệt thở phào, cúi đầu : “ à, nghỉ chút rồi uống chút trà, em nấu cơm cho ngay đây”.

      rồi liền vội vã về phía bếp.

      Ánh mắt Trư Cốc dõi theo bóng , nuốt nước miếng ung ực. Sau khi Phùng Như Nguyệt vào bếp, Trư Cốc mới thôi dõi theo. đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im ỉm kia. Lúc này, thực muốn phá cửa xông vào xem rốt cuộc ông mù Phùng giờ thế nào.

      bầy cú mèo từ ngoài sân vỗ cánh bay vèo lên trời, vừa bay vừa kêu những tiếng quái đản.

      Trư Cốc sợ sởn gai ốc.

      muốn có bất cứ chuyện gì may xảy đến gia đinh .

      Lòng bỗng thảng thốt, bất an cách khó hiểu.



      13



      Du Vũ Cường mò vào ngôi nhà lớn họ Du trong thôn Du Ốc vào giữa trưa ngày nắng chói lọi. Ngôi nhà lớn họ Du vắng lặng chết chóc. hiểu người nhà đâu hết cả. Du Vũ Cường nhìn thấy bức truyền thần của ông chú ruột Du Trường Thủy bàn thờ. lặng lẽ ngắm bức truyền thần của Du Trường Thủy, khóe mắt ướt nhòe. Người chết rồi, những ân oán trước kia bay theo gió, dù gì ông Du Trường Thủy cũng là chú ruột của , cho dù ông ta thế nào vẫn có ơn dưỡng dục đối với . Du Vũ Cường quỳ xuống, lạy ba lần trước di ảnh ông ta.

      bỗng nghe thấy giọng u vọng tới từ phía sau: “Vũ Cường, đúng là cháu phải ? Sao bây giờ cháu mới trở về ?”.

      Du Vũ Cường quay đầu lại nhìn phát thấy người đứng bên cạnh giếng trời, tia nắng chiếu đúng vào khuôn mặt đầy những nếp nhăn dọc ngang. Vóc dáng bé, gầy gò, yếu ớt tới mức chỉ cơm gió cũng có thể cuốn , nhưng ánh mắt già nua lạnh lùng vẫn tràn trề kiên nhẫn khó tin. Người đó chính là vợ của Du Trường Thủy - bà Ngô Quỳnh Hoa.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa quay người về phía phòng mình.

      Sau khi bà Ngô Quỳnh Hoa vào phòng, bà đóng cửa lại. Du Vũ Cường biết, bà mở cửa đợi vào. Trong nhà này chỉ có mỗi bà thím Ngô Quỳnh Hoa và thằng em họ Du Vũ Bình đối xử tốt với . Du Vũ Cường về phía phòng bà rồi bước vào trong.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa ngồi xếp bằng tấm nệm, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay đặt đầu gối.

      Du Vũ Cường khẽ gọi câu: “Thím à!”.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa lạnh lùng hỏi: “ bao năm chấu đặt chân vào ngôi nhà này rồi ?”.

      Du Vũ Cường ngượng ngùng đáp: “Cháu xin lỗi thím”.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa tiếp: “Cháu chỉ cần biết lỗi với bản thân là được rồi, có ai cần cháu xin lỗi đâu. Thím nghe về chuyện xảy ra sau khi cháu trở về thị trấn, đó là số mạng của cháu, cháu trốn được đâu. Số mạng định sẵn rồi, có tránh cũng tránh được. Lúc bà nội cháu mất, cháu cũng vợ, này chú cháu cũng rồi, cháu mới trở về, nhưng để làm gì nữa ? bao năm nay, chúng ta giống như kẻ thù với nhau vậy. Chú cháu chết, cũng là số mạng của ông ấy, ông ấy đáng chết, chẳng ai có thể cứu ông ấy được”.

      Du Vũ Cường hỏi: “Thím à, thế Du Vũ Bình đâu ạ ?”.

      “Hôm này là ngày 22 tháng Giêng, giỗ bảy ngày cho chú cháu. Vũ Bình cùng mọi người trong nhà ra mộ ông ấy cúng rồi”.

      Du Vũ Cường ngạc nhiên thốt lên: “Thế ạ ?”

      Bà Ngô Quỳnh Hoa tiếp: “Vũ Cường à, có phải cháu trở về vì nghe tin ông ấy chết vậy ?”.

      “Vâng”.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa lại tiếp lời: “Thím đoán thế nào cháu cũng về, chỉ cần cháu trốn ở xa, khi nghe tin ông ấy chết, chắc chắn cháu về. Nhưng người chết rồi, mọi chuyện coi như xong, cháu trở về làm gì chứ ? Thím lo cháu về lại mất mạng oan uổng, thôi cháu , càng xa càng tốt. Cái nhà này thế nào đành phải trông chờ vào tay Du Vũ Bình, nếu như thất bại cũng là ý trời thôi, đó là việc bất đắc dĩ mà, cháu cần phải bận tâm đâu. Thím biết cháu là người có nghĩa khí, cháu nhẫn tâm nhìn chú cháu chết tức tưởi như vậy, nhưng cháu có tìm được kẻ thù làm gì được đây ? Còn oan oan tương báo tới lúc nào nữa ? hơn nữa, người nhà họ Chung trong thị trấn vẫn ngừng lùng sục tìm cháu, nếu chẳng may cháu bị bắt, chúng chắc chắn nương tay đâu. Chú cháu chết rồi, thể bí mật giúp cháu được nữa, đó là chuyện thể xảy ra được. Vũ Cường à, cháu nghe lời thím , mau , đừng bao giờ quay về đây nữa. Bây giờ cháu có thể trở về gặp mặt thím lúc, thím mãn nguyện lắm rồi, chú của cháu cũng mãn nguyện rồi”.

      Mắt Du Vũ Cường ướt nhòe, nghẹn ngào hỏi: “Thím à, thế chú cháu sao lại chết vậy ?”.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa thở dài đáp: “Chú cháu chết minh bạch chút nào, chú cháu chết giường con điếm già Lý Mị Nương kia. Vũ Cường à, cháu nghe lời thím, cháu phải lo chuyện này đâu, mau !”.

      Du Vũ Cường quỳ sụp xuống trước mặt bà Ngô Quỳnh Hoa rồi : “Thím à, vậy thím phải tự bảo trọng đấy, cháu nghe lời thím, cháu dây !”.



      14



      Trời ấm dần lên, những thân cây trong rừng rậm nhú lên vô số những lộc xanh hay đỏ. Những cây cỏ dại công xanh tươi trở lại, tiếng chim hót đường như cũng lánh lót hơn, mọi vật đều tràn ngập sức xuân. Nhưng rừng rậm vẫn u, ai dám bước vào.


      Bóng của Thượng Quan Ngọc Châu thoắt thoắt trong rừng như bóng ma, tay cầm xẻng, còn tay kia cầm túi trắng bằng vải thô. Khuôn mặt ta được che bằng mạng trắng nhưng đôi mắt đỏ vẫn quét qua quét lại trong rừng, miệng ta phát ra những thanh cổ quái như lời nguyền.

      Thượng Quan Ngọc Châu đứng bên bụi cây gai.

      ta ngồi xuống, để chiếc xẻng đất, sau đó hướng về phía bụi gai kêu những tiếng rất lạ, tiếng kêu vừa lanh lảnh vừa thê lương.

      lát sau, từ bụi cây gai phát ra những tiếng sột soạt tiếng động đó càng lúc càng , càng lúc càng đông, tia đỏ trong mắt Thượng Quan Ngọc Châu càng . ta cởi sợi dây buộc túi vải ra rồi đặt túi vải xuống đất, hai tay mở rộng miệng túi.


      Thượng Quan Ngọc Châu thấy rất nhiều rết bò vào trong túi.


      Những con rết đó, to có có, người chúng còn ánh lên màu nâu bóng. Bò vào túi, chúng lập tức cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lúc nghĩ đến việc nên bò ra khỏi miệng túi quá muộn. Thượng Quan Ngọc Châu xách túi lên, buộc dây lại. Chiếc túi vải lúc này nặng trình trịch, những con rết giẫm đè lên nhau, bên ngoài túi chổc chốc lại trồi lên hình con rết.

      Thượng Quan Ngọc Châu xách túi lên, về phía rừng sâu.


      ta còn kêu những tiếng kỳ quái nữa, gian lúc này trở nên quạnh vô cùng.


      Thượng Quan Ngọc Châu tới trước ngọn núi với đầy dây leo bò khắp nơi, quan sát xung quanh lượt rồi vén những chiếc lá và những cành dây leo dầy đặc ra, dưới lớp dây leo lộ ra cửa động hình tam giác, vừa đủ để người bò vào trong. Thượng Quan Ngọc Châu bỏ túi đựng rết vào trong trước, sau đó mới bò vào. Sau khi ta bò vào động, những chiếc lá và cành dây leo dầy đặc kia lại trở lại hình dạng ban đầu, thể nhận ra rằng chỗ này lại có cửa động bí mật.


      Trong động rất ấm áp, đống lửa vẫn cháy rừng rực.


      Thượng Quan Ngọc Châu bỏ thêm củi vào đống lửa, những cành củi khô gặp lửa lớn cháy tí tách. ta lại tháo mạng che mặt vuông, khuôn mặt trắng như ngọc thoáng nét buồn, khóe miệng xuất nụ cười gượng gạo.

      Đột nhiên Thượng Quan Ngọc Châu ôm bụng, nụ cười gượng gạo khuôn mặt phút chốc biến mất. cúi đầu, nhìn vào cái bụng trướng dần lên của mình khẽ : “Thanh nhi à, con đừng sốt ruột, mẹ cho con ăn ngay đây, đừng sốt ruột nhé, mẹ để con đói đâu”.


      rồi ta về phía chiếc giường tre.


      Cơ thể Thượng Quan Ngọc Châu uốn éo như rắn.


      ta tới bên giường, lấy chiếc bình sành được đậy kín bằng vài đỏ ra đặt trước đống lửa. Tiếp đó, chiếc chậu gỗ, đổ hết nước nóng vào trong rồi đặt cạnh bình sành.


      Thượng Quan Ngọc Châu ngồi quỳ bên bình sành, mắt nhắm nghiền, hai tay nhàng vuốt ve cái bụng trướng lên của mình, lầm rầm gì đó, trong giây lát, động trở nên kỳ dị vô cùng. Đọc xong lời nguyền, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Châu lại đỏ rực lên, khẽ thở rồi há miệng ra.


      con rắn bò từ trong miệng ra, thè cái lưỡi đáng sợ.


      mặt Thượng Quan Ngọc Châu đau đớn bất thường, mặt đỏ rực, từ đôi mắt đỏ chảy ra hai hàng lệ đỏ. Con rắn xanh từ từ bò ra từ miệng của Thượng Quan Ngọc Châu, giơ hai tay đỡ nó. Con rắn xanh này dài khoảng hai thước, người nó còn dính chất dịch trong người Thượng Quan Ngọc Châu. kịp chùi nước mắt mặt, vội vàng đặt con rắn xanh vào chậu gỗ.


      cẩn thận rửa ráy sạch cho con rắn, như thể ngưới mẹ tắm cho con của mình vậy. còn khẽ nựng: “Thanh nhi à, con đừng sốt ruột nhé, mẹ tắm cho con sạch xong cho con ăn ngay. Hôm nay, mẹ bắt được rất nhiều đồ con thích ăn, chắc chắn con rất vui”.


      Đầu con rắn ngóc khỏi mặt nước, nó hướng về phía Thượng Quan Ngọc Châu rồi lúc lắc. Thượng Quan Ngọc Châu mở nắp bình sành, sau đó đổ hết đám rết trong túi vải thô giẫm đạp lên nhau sót con vào bình sành. Con rắn xanh ngóc đầu, bơi lượn trong chậu gỗ, dường như nó háo hức muốn chui vào bình sành ngay lập tức để chén bữa no nê.


      Thượng Quan Ngọc Châu nhìn thấu được nỗi lòng của con rắn, bắt lấy nó rồi đưa vào bình sành. Xong xuôi lại phủ vải đỏ lên miệng bình, buộc chặt lại bằng dây đay.


      Thượng Quan Ngọc Châu ngồi chiếc ghế tre , đưa tay thấm mồ hôi rịn trán, nước mắt đọng khóe mắt. mệt mỏi nghe thấy những tiếng ăn mồi phát ra từ bình sành, toàn thân run bắn... Đó là cuộc chiến mất còn.


      Thượng Quan Ngọc Châu đứng dậy, tới bên giường rồi ngồi xuống, lôi lên chiếc hòm gỗ dưới gầm ra, lấy cuộn tranh ra. mở cuộn tranh ra, trải rộng giường, đó là bức truyền thần người phụ nữ. Người phụ nữ đó trông rất đoan chính và xinh đẹp, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu ai oán nhìn Thượng Quan Ngọc Châu.


      Thượng Quan Ngọc Châu dang đôi tay run bắn khẽ chạm vào cặp mắt trong tranh.


      khẽ : “nếu ấy đối xử với tôi giống như với tốt biết mấy chứ, như vậy tôi còn phải độc mình nữa, cũng chẳng còn phải sợ gì. Tại sao đến cả trong mơ ta vẫn gọi tên hả ? Lại hoàn toàn để ý gì tới tôi ? Có phải ta thuộc về ? thuộc về đúng ? Tôi muốn có người đàn ông như để bảo vệ. Tôi giống sư phụ, người thương chàng thư sinh, đời nào, người như thế căn bản thể bảo vệ tôi được. Nếu như sư phụ tôi họa sĩ Tống Kha chết như vậy, nếu sư phụ người đàn ông giống như Du Vũ Cường chắc chắn chết như vậy. Nhưng sư phụ tôi lại chỉ mê mẩn Tống Kha mà thôi, ta ngoài nét bút tài hoa ra còn có gì chứ ? ... Du Vũ Cường còn là của nữa, chết rồi kia mà, thể làm được gì cho ấy nữa. Tôi muốn có được ấy, bất luận thế nào tôi cũng phải giành được ấy. Tôi cũng muốn có ấm áp, cũng mong mõi bờ vai đàn ông”.

      Mắt Thượng Quan Ngọc Châu lóe lên những tia đỏ lòm đáng sợ.

      ta lấy bức truyền thần của Thẩm Văn Tú người Du Vũ Cường khi hôn mê.

      Bỗng Thượng Quan Ngọc Châu giơ hai tay che mặt, khóc thút thít: “Sư phụ à, thù lớn của sư phụ con còn chưa báo xong, sao con lại có thể nghĩ tới những chuyện nam nữ vớ vẩn này được chứ ? Sư phụ à, con có lỗi với sư phụ, con nhất định báo thù cho sư phụ. Sư phụ yên tâm, con lần lượt giết hết bọn chúng!”.

      lát sau, Thượng Quan Ngọc Châu đột nhiên cười nhạt : “Du Vũ Cường à, em bỏ bùa , em có thể để rời ,cũng có thể gọi quay lại, cho dù tới chân trời góc bể em cũng vẫn có thể gọi quay về bên em. Chờ báo thù cho sư phụ xong, em nhất định giành được , phải ở bên em tới chết mới thôi, để cả đời em phải độc nữa, em nếm đủ mùi độc rồi...”.

      Chiếc bình sành im ắng trở lại.

      Thượng Quan Ngọc Châu hờ hững lấy chậu nước nóng, rồi đặt bên cạnh bình sành.

      mở bình sành, khẽ gì đó vào bình lúc, con rắn xanh lại ngóc đầu lên, trông bộ dạng rất thỏa thuê. Thượng Quan Ngọc Châu giơ tay bắt, rửa ráy cho nó trong chậu gỗ, tiếp đó lại quỳ xuống, lầm rầm gì đó, mở miệng để con rắn xanh bò vào trong .



      15



      Ngày 22 tháng Giêng lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu, buổi trưa trời vẫn nắng đẹp, nhưng tới chiều mây đen kéo tới che khuất mặt trời. bầy cú mèo rú lên những tiếng kêu quái lạ lượn vòng bầu trời thị trấn Đường, những chiếc lông đen rơi khắp nơi. chiếc lông rơi đúng đầu Trư Cốc. giơ tay lấy chiếc lông đó xuống, chiếc lông vẫn còn nhờn nhờn, để chiếc lông trước mặt rồi ngắm nghía kỹ càng, bỗng mắt tối sầm, toàn thân trở nên lạnh toát vội vã vứt chiếc lông đó, sợ hãi bỏ .

      Trư Cốc vừa mới về nhà, còn chưa uống hết cốc trà nóng Phùng Như Nguyệt pha cho nghe thấy tiếng gọi của đội viên đội bảo vệ: “Đội trưởng Trư Cốc à, chủ tịch Vương muốn đội trưởng tới ủy ban thị trấn chuyến, Chủ tịch có chuyện muốn ”.

      Trư Cốc đưa cốc trà cho Như Nguyệt: “Như Nguyệt à, phải đây”.

      Phùng Như Nguyệt quan tâm đáp lại: “Uống xong cốc trà rồi hãy à”.

      Trư Cốc cười: “ uống nữa, Chủ tịch Vương cbắc chắn có chuyện gấp mới tìm , thể để ông ấy đợi lâu được”.

      Phùng Như Nguyệt khẽ cười: “ sớm về sớm nhé ”.

      Trư Cốc gật đầu đáp: “ biết rồi”.

      Lúc Trư Cốc ra cửa, xuyên qua ngõ Đôi Mễ, cảm thấy có đôi mắt nhìn trộm mình. luôn cảm thấy hôm nay chắc có chuyện gì đó ổn, chắc chắn xảy ra chuyện gì đó.

      Trư Cốc tới ủy ban thị trấn, bước vào văn phòng, văn phòng có đèn, tối om. chỉ nhìn thấy ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của đốm lửa khi Vương Bình Thuận hút ông điếu, khuôn mặt Vương Bình Thuận cũng lúc mờ lúc tỏ như vậy. Trư Cốc khẽ hỏi: “Chú à, chú tìm cháu có chuyện gì vậy ?”

      Vương Bình Thuận nhả hơi khói, lạnh lùng : “Sau này khi ở ủy ban thị trấn hay ở nơi công cộng, mày đừng gọi tao là chú, mà phải gọi tao là chủ tịch nghe chưa”.

      Trư Cốc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

      “Vâng, chủ tịch Vương”.

      Vương Bình Thuận đứng dậy, đặt chiếc ông điếu lên bàn, sải bước ra cửa nhìn ngó ra ngoài. Ông đóng cửa rồi quay lại với Trư Cốc: “Trư Cốc à, chú gọi mày tới đích xác là có chuyện quan trọng muốn ”.

      Trư Cốc đáp: “Chủ tịch Vương có chuyện gì cứ dặn dò, tôi làm theo”.

      Vương Bình Thuận tới trước mặt Trư Cốc, ghé sát miệng vào tai rồi , Trư Cốc gật đầu lia lịa.




      16



      Đêm khuya, mưa bụi giăng khắp trời. Tam Lại Tử ăn tối xong, liền tắm cho mụ Hồ Nhị Tẩu. Mụ ta giống như trẻ con ngồi im trong chậu tắm, nụ cười ngây ngô mặt, cứ mặc Tam Lại Tử kỳ cọ cho mình. Tam Lại Tử rất chăm chú, mắt hề có tà ý. Nhưng dường như cơ thể gầy giơ xương của mụ ta khá hơn trước, khuôn mặt mụ ta hồng hào hẳn lên, đây là kết quả dốc công dốc sức nề hà ngày đêm của Tam Lại Tử trong khoảng thời gian vừa qua. Tuy mụ vẫn trong trạng thái ngây ngô, thỉnh thoảng vẫn lên cơn điên, nhưng đây vẫn là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời mụ ta bởi từ trước tới giờ chưa từng có người đàn ông nào đối đãi tốt với mụ ta như vậy. Bàn tay của Tam Lại Tử khẽ chạm vào cái bụng trướng của mụ, trong đầu lại lên bóng hình của con rắn xanh và người đàn bà áo trắng kỳ bí kia.

      hiểu bây giờ người đàn bà áo trắng đó ở đâu ?

      Tay của Tam Lại Tử khẽ run lên da bụng mụ Hồ Nhị Tẩu, trái tim cũng run rẩy. thề nhất định bắt con rắn xanh kia rời khỏi người mụ Hồ Nhị Tẩu, làm cho mụ lại có thể trở lại làm người bình thường, để mụ lại có thể được sống những ngày tháng đầy đủ như trước. Khi nào mới tới ngày đó đây ? Tam Lại Tử biết , điều này phụ thuộc hoàn toàn vào xuất của người đàn bà áo trắng kia, chỉ có ta mới có thể giải cứu cho mụ Hồ Nhị Tẩu. xuất của người đàn bà áo trắng có ý nghĩa gì với Tam Lại Tứ ư ? Trong lòng biết , biết chỉ cần người đàn bà áo trắng kia xuất trước mặt, phải trải qua nỗi sợ hãi và tai họa nặng nề, nhưng vẫn hy vọng ta nhanh chóng xuất , cho dù chỉ là tia hy vọng, vẫn muốn thông qua ta giải cứu cho mụ Hồ Nhị Tẩu.

      Tam Lại Tử thở dài não nề.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      17



      Mưa càng lúc càng to, thị trấn Đường trở nên lạnh lẽo.

      Đêm khuya, mưa vẫn rơi tí tách. Trịnh Mã Thủy ngủ say như lợn chết, tiếng ngáy to như bễ lò rèn. Mụ Dư Hoa Khố bị đánh thức phải vì tiếng mưa, cũng phải vì tiếng ngáy của Trịnh Mã Thủy mà bị đánh thức vì cơn đau bụng ngoài.


      Trước bữa tối, Trịnh Mã Thủy xách đống lòng lợn đến, bọn trẻ con nhìn thấy lòng lợn sướng rơn. Mụ Dư Hoa Khố cũng giống như trước kia cứ nhìn thấy mặt là đòi tiền, do vậy Trịnh Mã Thủy cũng lơi lỏng phòng bị, tuy mụ ta cầu phải đền bù báo đáp nhưng lần nào đến cũng mang chút đồ, việc tới tay cũng khiến Trịnh Mã Thủy cảm thấy áy náy. Số lòng lợn xào nấu xong cũng tới chậu khiến cả nhà mụ Dư Hoa Khố ăn no căng bụng. Bọn trẻ ăn cơn thèm xong liền lăn ra ngủ. Dư Hoa Khố và gã Trịnh Mã Thủy tranh thủ quần đảo giường. Mụ vào tuổi sung mãn. Lẽ nào có thể bỏ qua gã bán thịt lợn Trịnh Mã Thủy cả người bốc mùi tanh tưởi của thịt tự dẫn xác tới nay. Chúng làm tình hết lần này tới lần khác, mãi đến khi mệt nhoài mới ngủ thiếp .


      Lòng Dư Hoa Khố ấm ức vô cùng khi bị đánh thức bởi cơn đau bụng ngoài vào đúng lúc đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo mưa gió, mụ ta đá mạnh vào chân gã Trịnh Mã Thủy vẫn ngủ say như chết rồi lầm bầm mình: “mớ lòng lợn thum thủm của mày khiến bà ăn no tới mức nữa đêm phải mò dậy xã đây”.

      Dư Hoa Khố ngồi dậy, mặc quần áo. Vừa nhìn thấy đống quần áo của Trịnh Mã Thủy vứt lung tung dưới đất, mụ liền lục lọi trong túi áo, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy gì, mụ lại vớ chiếc quần nhờn mỡ, tanh tưởi lên, sờ soạng hồi lâu trong túi cũng vẫn thấy gì. Mụ ta liền chửi: “Thằng khốn khiếp này đúng là đồ kẹo kéo, xu cắc cũng chẳng đem theo người, mày mang bị bà đây tịch thu hả ? Hừ, bà mày lại bần tiện thế ư ?”.


      Mụ Dư Hoa Khố thở dài, vớ vội giầy, đội nón ra ngoài. Trời mưa nhưng vẫn còn chút ánh sáng, Dư Hoa Khố lần mò ra khỏi ngõ, đúng tới chòi ngoài trong ngõ Thi Niệu. Mụ ta ngồi xổm bệ hả hê xã hết, luồng gió lạnh từ ngoài xộc vào trong chòi, da mông mụ ta nổi da gà. Ngửi thấy mùi lòng lợn mùi phân nóng khiến mụ hả hê vô cùng, bởi bất luận thể nào mụ ta cũng vừa được ăn lòng lợn vừa được thỏa mãn dục vọng.


      Đúng lúc mụ lần mò tìm đường ra khỏi ngõ Thi Niệu đột nhiên nhìn thấy bóng trắng thoắt thoắt đường, mụ ta nấp vào góc tường, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Bóng trắng kia khiến mụ nghĩ ngay tới Lăng Sơ Bát, nghĩ tới cái chết của Du Trường Thủy. Mụ thấp thỏm nghĩ thầm nếu bóng trắng kia phát ra mụ ra sao đây ? hiểu sớm mai người ta có phát ra xác của mụ ngõ Thi Niệu ? Nghĩ tới đây toàn thân mụ Dư Hoa Khố run bần bật.


      biết mụ đúng đó bao lâu mới dám rón rén ra khỏi ngõ Thi Niệu, run lẩy bẩy chuồn về nhà. Vừa về tới nhà, mặc dù chưa hết sợ, mụ đá Trịnh Mã Thủy say giấc nồng dậy. Mụ run run kể: “Mã Thủy à, chết rồi, em lại vừa nhìn thấy bóng trắng đấy!”. Trịnh Mã Thủy bị phá giấc mộng đẹp, hậm hực: “Mụ đàn bà thối, lo mà ngủ lại còn ầm ĩ cái gì đây ?”.

      Mụ Dư Hoa Khố cáu cái đau vào tay Trịnh Mã Thủy, hét toáng lên: “Ái, dở hơi à ?”.

      Dư Hoa Khố vẫn hổn hển kể tiếp: “ chỉ biết mỗi việc ngủ, em cho nghe, em lại vừa gặp ma đấy”.

      Lúc này Trịnh Mã Thủy mới tỉnh ngủ hẳn: “Cái gì cơ ?”.

      Dư Hoa Khố nhảy vào lòng Trịnh Mã Thủy, kể hết lượt chuyện nhìn thấy bóng trắng khi ngoài ở ngõ Thi Niệu.

      Mặt mụ trắng bệch, có thể thấy mụ sợ hết hồn. Trịnh Mã Thủy dang đôi tay thô kệch ôm lấy mụ ta, miệng khẽ : “Có phải em bị hoa mắt vậy ?”.

      Dư Hoa Khố được Trịnh Mã Thủy ôm, thân thể ấm lại, giọng của mụ cũng ôn hòa hơn: “ đấy! Em nhìn thấy ràng, sai chút nào”.

      Trịnh Mã Thủy hoảng sợ thốt lên: “Xem ra vận khí của em tốt lắm đâu, hôm Du Trường Thủy chết, em ngoài ở ngõ Thi Niệu cũng nhìn thấy bóng ma, bây giờ em lại nhìn thấy bóng ma, em xem, chuyện mới xảy ra cách đây lâu bây giờ lại tái là thế nào. Sau này em nên ngoài ở ngõ Thi Niệu vào buổi tối, tốt nhất vào bô, chờ trời sáng rồi đổ”.

      Dư Hoa Khố băn khoăn: “Thế sợ thối ư ?”.

      Trịnh Mã Thủy giơ tay véo cái lưng Dư Hoa Khố rồi : “ chê em thối, được chưa. Nhưng liên tiếp gặp ma cũng phải chuyện hay đâu, nghĩ ngày mai em nên thắp hương ở miếu Đông Hoa Sơn, nếu bị con ma đó quấy rối, chừng lại gặp nạn đấy”.

      Người mụ ta lại run lên: “Sao em lại xui xẻo thế này chứ ?”.

      Trịnh Mã Thủy dường như cũng đắn đo gì đó hỏi lại: “Đúng vậy, sao em lại luôn xui xẻo vậy ?”.

      Cả hai gì nữa, chỉ ôm chặt nhau vào lòng.

      Trong đêm khuya đó, thị trấn Đường hiểu có xảy ra chuyện gì khó lường ?




      18



      Trư Cốc cùng số đội viên đội cảnh sát mặc áo mưa, mai phục sau bụi dạ lan hương ở góc tường nào đó trong sân quán Tiêu Dao. Mọi thành viên trong đội bảo vệ đều có ai chợp mắt trong đêm nay, họ đều được bố trí sẵn ở từng vị trí nhóm bao vây mây vòng quán Tiêu Dao. Chủ tịch mới nhận chức Vương Bình Thuận nhận được tin báo là tối này thổ phỉ Trần Lan Đầu đột nhập quán Tiêu Dao để mang Xuân Hương . Dưới gầm giường Xuân Hương lúc này có hai đội viên đội bảo vệ mai phục họ đều chĩa sẵn súng ra cửa.

      Lòng Trư Cốc lo lắng yên.


      Trần Lan Đầu là nhân vật dễ đối phó như vậy, cho dù có đột nhập vào quán Tiêu Dao, bọn Trư Cốc chưa chắt bắt được , biết chừng lại còn bị đánh bị thương nữa. Nhưng Trư Cốc thể rút lui, biết lúc này ông chú ruột Vương Bình Thuận của mình chắc chắn ngồi trong văn phòng rít thuốc lào, ông ta cũng rối ruột rối gan chờ đợi chuyện gì sắp xảy ra. Ông ta cũng bảo Trư Cốc phái người tới bảo vệ, mà tập trung lực lượng vào hết quán Tiêu Dao, ông Vương Bình Thuận muốn Trư Cốc dốc toàn lực vào đó.


      Mưa vẫn rơi ào ào, có dấu hiệu ngừng lại. Trư Cốc mặc hết áo đơn đến áo kép, cái lạnh vẫn len lỏi tìm chỗ xâm nhập, thêm vào đó, nỗi sợ hãi bản năng đối với Trần Lan Đầu khiến răng Trư Cốc đánh lập cập. Nỗi mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ đầu óc Trư Cốc, nghĩ nếu qua đêm nay nếu xảy ra vấn đề gì, ngày mai xin từ chức đội trưởng với ông Vương Bình Thuận. Sau đó nhanh chóng cưới Phùng Như Nguyệt, sống những ngày tháng bình yên, mặc dù biết có ít người đỏ mắt vì vị trí đội trưởng đội bảo vệ này.


      Trong khi Trư Cốc và các đội viên đội bảo vệ vất vả mai phục bên ngoài, mụ chủ quán Tiêu Dao - Lý Mị Nương - cuộn tròn trong chăn ấm nhưng tài nào ngủ được. Phòng mụ tối thắp đèn, màn đêm đen sì như phủ vậy. Đêm nay, lão Vưưng Bình Thuận tới ngủ với mụ. Trong bóng tối, mụ ta cứ mở to cặp mắt sợ hãi, trong lòng vừa lạnh lẽo vừa trống trải.

      Đây đêm thế nào ?


      Liệu có ai chết trong đêm nay ?


      Cái chết đối với mụ ta mà cơn ác mộng, mụ bị cơn ác mộng này giày vò tới mức hoảng hốt yên. Những ngày vừa qua, mụ luôn muốn tới trước mộ Du Trường Thủy thắp nén hương cho ông ta, nhưng mụ sợ ra khỏi cửa, thậm chí mụ còn sợ cả ánh mặt trời, lúc này, mụ giống như con chuột nhìn thấy ánh nắng vậy. Mụ trốn trong quán Tiêu Dao tĩnh lặng, ban ngày rằng với lũ điếm trong quán, đêm xuống trong lòng vừa muốn từ chối viếng thăm của Vương Bình Thuận, lại vừa mong chờ xuất của ông ta.


      Cảm giác của mụ đối với Vương Bình Thuận phức tạp vô cùng, mụ vừa hận ông ta vị chuyện Du Trường Thủy mới chết lâu độc chiếm thân xác mụ, trong khi sinh thời Du Trường Thủy vẫn coi ông ta như em ruột. Nhưng mụ lại phải dựa vào ông ta bởi sau khi Du Trường Thủy chết, ông ta trở thành chủ tịch mới, nếu như hậu thuẫn của ông ta, những ngày tháng sau này của mụ trở nên khó sống vô cùng.


      Kể tể Tết tới giờ, đặc biệt là sau khi Du Trường Thủy chết giường mụ ta, chẳng còn khách khứa lai vãng tới quán Tiêu Dao nữa. Mụ thể đứng đó giương mắt nhìn quán Tiêu Dao ngày tiêu điều, quán Tiêu Dao phải phát đạt trở lại, do vậy còn phải dựa vào ủng hộ của Vương Bình Thuận.


      Trong đêm mưa này, Lý Mị Nương còn lo lắng chuyện khác, đó chính là tiếng hét xé ruột xé gan trong phòng Xuân Hương, tiếng gào thét thê thảm đau đớn của Xuân Hương đơn độc, nó còn lạnh lẽo hơn cả cái chết cứ giày vò trái tim sợ hãi, yếu đuối của mụ.


      hiểu con ma đó có xuất trong đêm nay ?

      Đột nhiên, có bàn tay quờ quạng về phía mụ. Bàn tay này lạnh cóng, nước dính bàn tay xuống tong tỏng, bàn tay


      đó sờ lên cổ Lý Mị Nương. Mụ ta muốn hét to lên, nhưng thể nào hét nổi, mụ sợ tới mức bủn rủn cả người, phút chốc nước tiểu vãi ra. Mụ ngửi thấy mùi khai khó chịu. Trước khi ngủ, mụ luôn cài chặt then cửa, vậy kẻ đột nhập mò vào nhà mụ bằng cách nào, những thế lại hề phát ra tiếng động nào. Đầu óc mụ bắt đầu mụ mị, mụ còn khả năng nghĩ ra cái gì để đối phó nữa. Lúc này, mụ giống như con cừu chờ chết.

      Bàn tay lạnh cóng đó cố hết sức bóp chặt cổ mụ, cũng có thể đó là lý do tại sao mụ hét lên được. Cùng thời điểm này, lại có sức ép lớn khiến mụ ngạt thở, mụ thầm nghĩ : “Du Trường Thủy, ông đúng là đồ quỷ, có phải ông tới trêu tôi vậy ?”.


      Lúc này, Lý Mị Nương nghe thấy giọng khẽ : “Bà phải sợ, chỉ cần bà chân tướng việc, tôi giết hết. Còn ....


      Đây là giọng của ai ? Lý Mị Nương thể phân biệt nổi, dường như mụ ta chưa từng nghe thấy giọng này, hay có phải do quá sợ hãi mà quên mất ?


      Cuối cùng Lý Mị Nương cũng thốt ra câu : “ngươi là ai ?”.


      Người đó đáp: “Bà đừng hỏi tôi là ai, tôi chỉ muốn bà mà thôi”.

      Lý Mị Nương thở cách nặng nhọc hỏi lại : “Cậu muốn biết gì ?”.

      Người đó đáp lại : “Bà phải cho tôi, tại sao ông Du Trường Thủy chết ?”.

      Mụ ta vô cùng ngỡ ngàng : “Tại sao ngươi muốn biết việc này ?”.

      Người đó lạnh lùng đáp lại : “Bà đừng lằng nhằng nữa, mau cho tôi nghe !”.


      Mụ Lý Mị Nương thầm nghĩ, người này chắc chắn có quan hệ nào đó với Du Trường Thủy. Nhưng người này tới tìm hiểu về cái chết của Du Trường Thủy rốt cuộc là vì cái gì ? Sau khi người đó bỏ bàn tay lạnh toát ra khỏi cổ Lý Mị Nương, dường như mụ thoát được uy hiếp chết người. Mụ Lý Mị Nương dần buông lỏng tâm trạng căng thẳng của mình. Người đó vẫn khẽ trong bóng tối : “Bà mau , bởi tôi còn phải rời khỏi nơi quỷ quái này trước khi trời sáng”.




      19



      Tam Lại Tử cũng là người ngủ trong đêm nay, dường như linh cảm thấy xảy ra chuyện gì đó. Hồ Nhị Tẩu nằm nghiêng ngủ ngon lành, tiếng ngáy đều đều vọng ra, khóe miệng mụ còn chảy dải. Chiếc đèn dầu trong phòng vẫn sáng, Tam Lại Tử thổi tắt nó. Buổi tối có ánh đèn khiến mụ Hồ Nhị Tẩu sợ hãi như trước. Tam Lại Tử thường xuyên bị đánh thức bởi tiếng nhảm bất chợt của mụ ta, thường nhìn thấy mụ ta ngồi giường, hai tay cứ cào cấu trước mặt, như thể cố gắng đuổi bọn ma ác nhìn thấy được. Bộ dạng im ắng của mụ ta lúc này giống như đứa trẻ vô tội, điều này khiến Tam Lại Tử mềm lòng.

      Trong đêm nay, ít nhất tới lúc này mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn chưa bị bọn ma dữ quấy rầy.

      Ác mộng của Hồ Nhị Tẩu cũng chính là ác mộng của Tam Lại Tử, bởi phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí cả tối để an ủi, vỗ về mụ ta, để mụ bình tĩnh trở lại, để mụ cảm thấy có cảm giác an toàn. giờ, Tam Lại Tử dùng dây trói mụ ta lại mỗi khi mụ lên cơn điên như trước, mà ôm chặt mụ ta vào lòng, rồi ngừng chuyện, dùng sức mạnh của bản thân khống chế cơ thể mụ ta, dùng những lời ngừng nghĩ của mình để vỗ về linh hồn bất an của mụ ta, mãi tới khi mụ ta ngoan ngoãn ngủ thiếp như đứa trẻ.


      Tam Lại Tử đặt tay lên ngực, cảm thấy được nhịp đập của con tim. kỳ lạ là hôm nay lim đập nhanh hơn lệ thường, những thế con rắn nằm phục trong bụng hình như tỉnh lại. Con rắn đó chìm vào giấc ngủ sâu, từ sau ngày uống rượu lại náo loạn trong bụng. Tam Lại Tử lại đặt tay lên bụng, lòng bàn tay khẽ rung lên, con rắn đó chuyển động trong bụng .


      giọng sắc nhọn xuyên qua màn mưa, xông thẳng vào phòng, đập vào thần kinh của Tam Lại Tử.


      Tam Lại Tử ngồi bật dậy, hai mắt mơ màng.


      Dường như con rắn trong bụng nghe thấy tiếng gọi nào đó, nó lồng lộn trong bụng trườn về phía cổ họng .


      Tam Lại Tử lặng lẽ mặc quần áo, xuống giường rồi thất thểu về phía cửa. đứng bên cửa, giơ tay rút then, mở rộng cửa ra.

      Hơi nước lạnh bên ngoài ập vào mặt.


      Tam Lại Tử nhìn thấy người đàn bà áo trắng bịt mặt đứng ngoài cửa.

      Người đàn bà áo trắng nhìn chằm chằm vào , mắt ta phát ra tia sáng màu đỏ. Ánh mắt của Tam Lại Tử và ta chạm vào nhau, Tam Lại Tử rùng mình như bị ma nhập. Người đàn bà áo trắng lại thoắt thoắt bên ngoài đường phố thị trấn Đường. Tam Lại Tử như bị ma xui quỷ khiến lẽo đẽo theo sau, cũng thoắt thoắt giống như ta. , nhưng vẫn mở toang cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      20



      Vương Bình Thuận ngồi độc mình trong văn phòng ngừng hút thuốc lào, cứ như thể ông ta chờ đợi gì đó trong đơn vậy. Mỗi lần rít thuốc, môi ông ta lại ánh lên màu kỳ dị. Thời gian cứ dần trôi theo khói thuốc, im lặng lời. hiểu lúc này là canh mấy, Vương Bình Thuận hề biết, mặc dù chiếc đồng hồ quả quýt của ông ta vẫn chạy, nhưng ông cũng có nhu cầu lấy ra xem, thậm chí ông còn quên cả chiếc đồng hồ đó. Chiếc đồng hồ này là quà tặng năm xưa của Du Trường Thủy. Bây giờ, trong lòng Vương Bình Thuận chỉ đau đầu xem chuyện gì xảy ra trong quán Tiêu Dao, mọi thứ khác còn quan trọng nữa. Ông nghĩ thầm, hiểu Trư Cốc có khiến ông thất vọng nữa, chỉ cần trừ khử được người đó ông mới có thể vô ưu vô lự làm hoàng đế mảnh đất này. Người đó là mối họa duy nhất trước mắt của ông.


      Trư Cốc vừa đói vừa rét. Trước cửa phòng Xuân Hương có chút động tĩnh gì. Cả quán Tiêu Dao im lìm. Lúc này, hội viên đội bảo vệ mò ra khỏi quán Tiêu Dao, tới trước mặt Trư Cốc, vẫn chưa kịp bị Trư Cốc thấp giọng giáo huấn : “Đồ chó, chịu khó mai phục, mò ra đây làm gì hả ?”.

      Đội viên đội bảo vệ kia khẽ : “Đội trưởng à, tôi nghe thấy có tiếng người trong phòng má mì Lý”.


      Trư Cốc hồ nghi hỏi lại : “ ?”.


      Người kìa cả quyết : “ ạ ! Nếu tôi dám lừa đội trưởng, tôi là con chó ăn cứt”.

      Trư Cốc chửi : “Đồ chó !”.


      rồi dẫn theo số đội viên khác về phía phòng mụ Lý Mị Nương.

      Trư Cốc dặn hai đội viên chặn ở cửa, còn dẫn hai đội viên khác tới cửa sổ. Trư Cốc dỏng tai lên hòng nghe thấy tiếng vọng ra từ phía trong. Trư Cốc nghe thấy rồi, tiếng chuyện hơi bé, phân biệt nổi là tiếng đàn ông hay đàn bà, cũng nghe nội dung cuộc chuyện. Hay là mụ Lý Mị Nương mớ ? Nhưng điều này dường như thể xảy ra được bởi người mớ cố ý ghìm giọng xuống thấp, và cũng thể liền mạch như vậy được.


      Nhất định có ma ở bên trong.


      Trư Cốc khẽ khàng dẫn mấy đội viên đội bảo vệ ra góc khuất rồi thấp giọng : “Chó đấy, lẽ nào Trần Lan Đầu và mụ Lý Mị Nương lại câu kết với nhau, chúng ở trong thầm gì đó, đúng là ngờ nổi ! Mau lên, mau gọi mấy thằng nữa tới đây mai phục hai bên cửa phòng Lý Mị Nương, nếu như có người từ bên trong ra đồng loạt xông lên, nhanh chóng trói lại. Ngoài ra, cũng phải có người mai phục dưới cửa sổ, phòng hắm nhảy cửa sổ thoát ra ngoài. Những thằng ở vòng vây bên ngoài được manh động, nếu như vòng trong chế ngự được vòng ngoài có việc. Nhớ là mai phục phải chân tay, nên rút dây động rừng, nếu để có cơ hội phòng bị chúng ta khó ra tay đấy”.


      Khoảng nữa canh giờ sau, cửa phòng mụ Lý Mị Nương khẽ mở, người từ trong bước ra. Người đó vừa đặt chân lên ngưỡng cửa bị đội viên đội bảo vệ lấy báng súng đập vào đầu. Người đó chỉ kịp kêu lên tiếng liền lăn ra đất bất tỉnh, mấy tay bảo vệ nhảy xổ đến, nhanh chóng dùng dây trói chặt người đó lại.


      đội viên đội bảo vệ phấn khởi reo lên : “Tóm được rồi, Trần Lan Đầu bị tóm rồi”.


      Trư Cốc liền đốt đuốc, những đội viên bảo vệ cũng đua nhau đốt đuốc, lần lượt đổ ra từ chỗ mai phục.


      Trư Cốc hứng chí vô cùng, ngờ lại dễ dàng bắt được thổ phỉ Trần Lan Đầu - kẻ được truyền miệng rằng rất khó đối phó. Đây có thể coi là đại công, bởi quân đội chính quy của Quốc dân Đảng trước đây cũng bắt được tên thổ phỉ này. Lúc này, Trư Cốc còn thấy lạnh, cũng thấy đói nữa, máu nóng bốc ngùn ngụt lên đầu. cầm đuốc tiến tới trước mặt người bị bắt, người đó nằm úp sấp mặt xuống đất. Hai tay, hai chân người đó được trói rất chắc, cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng khó lòng thoát được.


      Trư Cốc vui mừng với thuộc hạ : “Bọn chó mau lật dậy, tao nóng lòng muốn xem xem tên thổ phỉ Trần Lan Đầu tiếng tăm lừng lẫy lâu này có phải có ba đầu sáu tay ?”.


      Hai tay bảo vệ khom lưng, lật người đó dậy.


      Cây đuốc trong tay Trư Cốc sát vào mặt người kia, người đó bịt mặt bằng vải đen. Trư Cốc khom người, giơ tay giật mảnh vải đen mặt người đó xuống : “Hả ?”.


      Trư Cốc há hốc mồm, đờ người ra.


      nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, thể nào, người đó hoàn toàn phải thổ phỉ Trần Lan Đầu mà ràng là cháu ruột của Du Trường Thủy - Du Vũ Cường, tất cả mọi người đều sững sờ.


      Đến cả mụ Lý Mị Nương vừa từ trong ra cũng ngỡ ngàng tới mức mở to mắt, mụ dùng tay bịt miệng lại ngăn cho mình hét toáng lên. thế nào mụ ta cũng ngờ nổi người ép mụ khai về cái chết của Du Trường Thủy lại là Du Vũ Cường, trong mắt mụ Du Vũ Cường cũng là kẻ thù của Du Trường Thủy, mà kẻ thù trong số người thân lại càng đáng sợ và tuyệt tình.

      Lý Mị Nương với Trư Cốc : “Đội trưởng Trư Cốc à, cậu thần người ra làm gì vậy, mau cởi trói cho nó , nó đâu phải người các cậu muốn bắt”.

      Trư Cốc lầm bầm chửi thầm : “Chó má !”.


      cảm thấy vô cùng khó xử, biết phải làm thế nào. Lúc này, Du Vũ Cường dần tỉnh lại, phát mình bị trói, lại thấy có rất nhiều người cầm đuốc đứng xung quanh, liền giãy giụa, ngẩng đầu chửi ầm lên : “Mẹ chúng mày chứ, thằng cháu nào lại dám trói ông mày thế này, mau thả ông mày ra ngay !”.


      Trư Cốc và thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau.


      Trư Cốc nghĩ ngợi hồi, cảm thấy nên báo tình hình này với ông Vương Bình Thuận cái rồi tính sau. dặn bọn thuộc hạ trông coi Du Vũ Cường cách kỹ càng, sau đó đưa cây đuốc của mình cho đội viên khác rồi lần mò rời khỏi quán Tiêu Dao về phía văn phòng trong ủy ban thị trấn của ông Vương Bình Thuận. Văn phòng vẫn tối om, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lào cháy hết tỏa ra mùi hôi khó chịu. Ông Vương Bình Thuận vẫn ngồi chiếc ghế thái sư, Trư Cốc nhìn thấy mặt ông ta, cũng nét biểu cảm mặt ông ta, càng nắm bắt được tâm trạng ông ta vào thời điểm này.

      Trư Cốc : “Chú à, , Chủ tịch Vương, người chúng tôi bắt được ở quán Tiêu Dao phải là thổ phỉ Trần Lan Đầu mà là cháu ruột của trưởng trấn Du Trường Thủy. Ông xem....”


      Vương Bình Thuận ho tiếng trong bóng tối, mãi lúc lâu sau mới lên tiếng : “Mày xem phải xử lý thế nào ?”.


      Trư Cốc ngập ngừng phân bua : “Điều này... Hay là Chủ tịch Vương ra quyết định thôi, cháu tự quyết định được”.

      Vương Bình Thuận trầm tư lát rồi : “Lúc Du Trường Thủy còn sống, chẳng phải ông ta sai mày bắt Du Vũ Cường đấy thôi ?”.

      “Đúng vậy”.


      Vương Bình Thuận cười nhạt tiếng tiếp : “Bắt nó làm gì ?”.

      “Bởi vì người nhà họ Chung muốn bắt Du Vũ Cường, nên Chủ tịch Du phái cháu ....”

      Vương Bình Thuận ra vẻ am hiểu : “Du Trường Thủy muốn mày bắt nó, là để bảo vệ nó, sợ nó bị người nhà họ Chung bắt được lại cho vào rọ lợn dìm sông, bây giờ Du Trường Thủy chết rồi, nếu người nhà họ Chung biết chúng ta bắt được Du Vũ Cường, nhất định kéo tới ủy ban đòi người, vậy nên giao người hay nên giao đây ?”.

      Trư Cốc lúng túng : “Việc này....”

      Vương Bình Thuận lại lên tiếng : “Nếu như giao người, họ làm ầm lên, chủ tịch mới đương nhiệm là ta đây biết phải làm sao, tao cũng thể để đội bảo vệ chĩa súng vào người nhà họ Chung, bởi họ phải là thổ phỉ, cũng phải là địch. Việc này đúng là khó giải quyết , đúng là Du Vũ Cường dụ dỗ đàn bà trong nhà họ, làm bại hoại gia phong nhà người ta. Theo tao nên thế này, đầu tiên cứ nhốt Du Vũ Cường lại, đợi trời sáng thương lượng tiếp”.

      “Trời cũng gần sáng, tao cũng phải nghĩ đây, làm chủ lịch đúng là mệt !”


      Trư Cốc ngoan ngoãn đáp lại : “Được ạ”.



      21



      Trời vừa tờ mờ sáng, mưa tạnh hẳn, cả thị trấn Đường vẫn chìm đắm trong bầu khí xám xịt. hiểu người nhà họ Chung biết được tin đội bảo vệ ủy ban thị trấn bắt được Du Vũ Cường từ đâu mà tộc trưởng họ Chung người quắt lại như con khỉ gầy dẫn theo mười mấy trai tráng vác theo dao, gươm, gậy, súng kéo nhau tới trước cửa ủy ban thị trấn chuẩn bị đòi người. Cửa lớn của ủy ban vẫn đóng chặt, bên trong im phăng phắc. Ông tộc trưởng mặt đằng đằng sát khí, với người trong số trai tráng nhà họ Chung rằng :

      “Du Vũ Cường, tao xem mày còn có thể chạy được thêm nữa ? Chung Khánh à, cháu mau tới gõ cửa !”

      Chung Khánh tay xách đao, nghiêng đầu tới trước cửa lớn, giơ cánh tay còn lại gõ mạnh vào cửa.

      Tộc trưởng họ Chung nhìn Chung Khánh gõ cửa hồi mà bên trong vẫn có bất kỳ phản ứng nào liền : “Lẽ nào bọn bên trong chết hết cả rồi ?”.

      Đúng lúc này, cánh của lớn của ủy ban thị trấn kèn kẹt mở Vương Bình Thuận mặc áo chẽn mình tới trước mặt người họ Chung, phía sau có người nào cùng. xuất của Vương Bình Thuận dấy lên cuộc tranh luận trong đám người nhà họ Chung. Ai đó hét toáng lên : “Nộp Du Vũ Cường ra đây ngay !”

      Tiếp đó, người nhà họ Chung đồng loạt hô to : “Giao Du Vũ Cường ra đây ngay !”.

      Ông tộc trưởng như khỉ gầy khua khua tay, tiếng hô hào lắng xuống.

      Vương Bình Thuận xị mặt đáp : “Các người muốn làm gì hả ? Tụ tập gây chuyện hử ? Đúng là chẳng có phép tắc gì nữa”.

      Ông tộc trường như khỉ gầy lên tiếng : “Chủ tịch Vương à, sao ông lại có thể chúng tôi tụ tập gây chuyện được chứ. Chúng tôi biết, đội bảo vệ bắt được Du Vũ Cường, nhốt trong ủy ban thị trấn, chúng tôi muốn tới đây đòi người”.

      Vương Bình Thuận cười nhạt tiếng đáp lại : “Đòi người à ? Các người dựa vào đâu mà đòi người ?”.

      Tộc trưởng như khỉ già cũng cười nhạt tiếp lời : “Cái thằng Du Vũ Cường này, hôm nay chúng tôi phải đòi bằng được mới thôi. Ông đồng ý giao cũng phải giao thôi”.

      Những thớ thịt mặt ông Vương Bình Thuận rung lên: “Tôi còn đứng ở đây, xem ai dám bước vào ủy ban bước”.

      Khuôn mặt xương gầy của ông tộc trưởng họ Chung cũng giật giật : “Chủ tịch Vương à, ông đừng nên những lời khó nghe như vậy, chúng tôi coi ông là chủ tịch là vì tôn trọng ông, nếu như chúng tôi coi ông là chủ tịch ông cũng chẳng là cái thả gì cả. Ủy ban thị trấn các ông ngoài việc ăn uống chơi bời, bắt chúng tôi nộp hết thuế nọ tới thuế kia ra thử hỏi làm gì được cho người dân chưa ? Du Vũ Cường làm những chuyện xấu xa bằng chó lợn đối với nhà họ Chung, do vậy ông nên giao nộp cho người nhà chúng tôi xử lý. Âu cũng là hợp tình hợp lý. Còn ông vẫn có thể tiếp tục yên ổn làm chủ tịch. Nếu giao Du Vũ Cường cho chúng tôi nhà họ Chung chúng tôi vẫn tôn trọng ông như trước, bằng ....”

      Vương Bình Thuận cao giọng thách thức : “Bằng các người định làm gì ? Tôi thấy đúng là các người coi pháp luật ra sao nữa rồi. Tôi cho các người hay, Du Vu Cường phạm tội gì, chính quyền xử phạt tội đó. Còn nếu các người vẫn muốn tôi giao nộp Du Vũ Cường cho các người, đừng hòng !”.

      Tộc trưởng giống khỉ gầy nhà họ Chung nén được tức giận, ông ta khua tay ra lệnh : “ em, mau xông vào cho tao, bắt sống thằng Du Vũ Cường ra đây, rồi nhốt vào rọ lợn dìm sông”.

      Tiếng gào của ông tộc trưởng họ Chung vừa vang lên, bọn người nhà họ Chung như nước triều ùa vào ủy ban. Vương Bình Thuận bị đẩy vào sân, ông ta bị gạt sang bên, ngã oạch xuống đất. Ông giương mắt nhìn đám người nhà họ Chung giận sôi máu kia rồi thốt lên : “Phản rồi ! Phản rồi !”.

      Lúc này, đám người nhà họ Chung thèm để ý tới Vương Bình Thuận nữa, họ nhanh chóng tìm tới phòng giam Du Vũ Cường. Lúc kéo vào gian phòng đó, họ dừng lại, cửa phòng vẫn đóng chặt, ngoài cửa, tuyệt nhiên có bất kỳ đội viên đội bảo vệ nào canh giữ cả.

      Tộc trưởng như khỉ gầy nhà họ Chung tới trước cửa : “Du Vũ Cường à, xem mày còn có thể chạy đâu được nữa ?”.

      Ông ta dang tay đẩy cửa, cửa chốt nên mỡ toang ra.

      Tộc trưởng nhà họ Chung là người đầu tiên bước vào trong, căn phòng tối tăm, ẩm ướt vô cùng. Căn phòng này từ trước tới giờ luôn được dùng để giam người, người ta trải lớp rơm nên lớp rơm ẩm ướt, bốc mùi hôi mục rất khó ngửi. Ông tộc trưởng họ Chung nhìn thấy có người bị trói giật cánh gà bong góc phòng ông cho rằng đó là Du Vũ Cường, liền tiến tới đá người đó phát. Người đó giãy đạp, vặn vẹo hồi, ông tộc trưởng họ Chung sai người vào lôi ra.

      Kéo ra ngoài cửa, mọi người đều ngây người ra, hóa ra người bị nhét giẻ vào mồm trói giật cánh gà kia phải là Du Vũ Cường mà là đội trưởng đội bảo vệ thị trấn Đường - Trư Cốc. Sau khi chiếc giẻ đen được rút ra khỏi mồm Trư Cốc, gằn giọng ra lệnh : “Bọn chó này, mau cởi dây trói người cho tao !”.

      Có hai người cúi xuống vội vàng cởi dây trói người . Trư Cốc đứng dậy, lao xộc vào phòng, miệng lẩm bẩm : “Chó đấy ! khẩu súng moze của tao đâu, súng của tao đâu ?”.

      Trư Cốc tìm súng trong gian phòng ẩm ướt hôi hám kia.

      Lúc này, Vương Bình Thuận bước vào, có rất nhiều người sau ông ta, cả đội viên đội bảo vệ, lại cả những người làm công việc lặt vặt trong ủy ban. Vừa bước vào phòng, Vương Bình Thuận hậm hực hỏi : “Thế nào rồi ? Thế nào rồi ? Đúng là các người muốn làm phản ”.

      Người nhà họ Chung đưa mắt nhìn nhau, dám lên tiếng, họ còn huênh hoang như lúc trước nữa.

      Chỉ có tộc trưởng họ Chung nhũn nhặn lên tiếng : “Du Vũ Cường chạy thoát rồi”.

      Vương Bình Thuận ngỡ ngàng hỏi lại : “Hả ?”.

      Trư Cốc tìm được súng của mình, loạng choạng bước ra. đứng lại trước mặt Vương Bình Thuận. Mắt ông ta tóe lửa, sững người nhìn Trư Cốc. Cả người Trư Cốc run lên, cảm nhận được nỗi tức giận sục sôi tóe lên từ mắt ông Vương Bình Thuận.

      Ông Vương Bình Thuận nắm chặt hai tay, vung vẩy nắm đấm, tức giận nhìn về phía Trư Cốc quát : “Mày đúng là đồ ăn hại ! rốt cuộc mày làm gì vậy ? Tao dặn dặn lại phải canh giữ cho tốt, thế mà mày lại để cho nó chạy trốn hả ? Tao chỉ muốn bắn chết cái đồ chó nhà mày ngay !”.

      Trư Cốc cúi gầm mặt, khàn giọng đáp lại : “đêm qua, sau khi bọn tôi giải Du Vũ Cường từ quán Tiêu Dao về đây liền khóa chặt cửa lại. Tôi nghĩ, Du Vũ Cường bị trói giật cánh gà thế kia, lại có cửa sắt lớn thế này, lòng tự nhũ thể chạy thoát được. em trong đội bảo vệ vất vả đêm rồi, vì vậy, tôi cho phép họ về nhà ngủ. Chỉ còn mỗi mình tôi ở lại trông Du Vũ Cường, có mệt chút cũng sao. Đúng là chó má ! ngờ, sau khi các đội viên đội bảo vệ về, tôi vừa mới cuộn điếu thuốc nhìn thấy bóng trắng lướt tới, tôi còn chẳng kịp rút súng ra nữa. Đầu hơi choáng, ngã vật ra đất... Lúc tỉnh lại, phát mình bị trói trong phòng, miệng cũng bị bịt chặt, có hét cũng hét được. Chó !”.

      Vương Bình Thuận trầm tư , toàn thân run bắn, ông ta thở phì phò, hiểu là do Trư Cốc chọc tức hay là do quá sợ bóng trắng đó nữa.

      Trưởng tộc nhà họ Chung mặt mũi trắng bệch, lầm nhầm : “Du Vũ Cường ơi là Du Vũ Cường, xem mày còn có thể chạy đâu nữa....”


      22


      Tâm trạng của ông chủ cửa hiệu quan tài Trương Thiếu Băng hệt như bầu trời u ám vậy. ta ngồi trong cửa hiệu, khuôn mặt xanh xao mà u uất, miệng thầm : “Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi....”

      Việc Du Vũ Cường bị bắt rồi lại trốn thoát được truyền rất nhanh trong thị trấn Đường, Trương Thiếu Băng đương nhiên cũng biết chuyện này. Sau khi Du Trường Thủy chết, ta tặng cho ông cổ quan tài tốt. Lúc đó, Trương Thiếu Băng nghĩ, hiểu sau khi nghe tin Du Trường Thủy chết Du Vũ Cường làm gì. Mấy ngày nay, Trương Thiếu Băng luôn lo lắng, Du Vũ Cường trở về thị trấn Đường để điều tra về nguvên nhân cái chết của ông chú Du Trường Thủy, những thế còn báo thù cho ông ta nữa. ta quá hiểu Du Vũ Cường. Mặc dù nhiều năm nay, Du Vũ Cường và Du Trường Thủy qua lại với nhau, những thế còn đối đầu, nhưng dù gì họ vẫn là chú cháu ruột, do vậy Du Vũ Cường thể khoanh tay đứng nhìn. Trương Thiếu Băng hy vọng Du Vũ Cường cao chạy xa bay, bao giờ trở lại thị trấn Đường nữa. Nhưng lúc này, Du Vũ Cường vẫn trở về thị trấn Đường, trốn thoát được, nhưng còn trở lại. Du Vũ Cường bị cuốn vào cơn lốc đầy rẫy mưu và thị phi, chính vì vậy mà Trương Thiếu Băng lại càng lo lắng cho an nguy của Du Vũ Cường.

      Rất nhiều người tụ tập xung quanh hàng thịt lợn đối diện cửa hiệu quan tài, căng thẳng nghe Trịnh Mã Thủy kể chuyện bóng ma trắng.

      Trịnh Mã Thủy cao hứng thêm mắm thêm muối, đột nhiên người rẽ đám đông bước tới. Mọi người quay ra nhìn, hóa ra là mụ điên Hồ Nhị Tẩu. Mọi người ngay lập tức tránh , giữ khoảng cách an toàn để xem kịch hay. Nếu như ban nãy họ giật mình kinh sợ khi nghe câu chuyện ma do Trịnh Mã Thủy kể có mặt của mụ điên Hồ Nhị Tẩu lúc này lại có thể mang tới trò vui, cũng có thể hóa giải nỗi sợ hãi của họ. Thực ra, khoảng thời gian mụ Hồ Nhị Tẩu lê la đường phố.

      Mụ Hồ Nhị Tẩu ngây ngô với Trịnh Mã Thủy : “Tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt...”.

      Trịnh Mã Thủy khua khua con dao róc thịt về phía mụ ta rồi lớn tiếng quát : “Cút ngay, mày cút ngay cho ông”.

      Hồ Nhị Tẩu hề có phản ứng gì với con dao sắt trong tay Trịnh Mã Thủy, vẫn ngây ngô : “Tôi muốn ăn thịt, muốn ăn thịt”.

      Trịnh Mã Thủy lồi mắt : “Mày mà ăn cứt , đồ điên ! Mau biến cho ông”.

      Hồ Nhị Tẩu lẩm bẩm mình : “Ăn cứt, ăn cứt, ăn cứt....”

      Trịnh Mã Thủy và những người đứng xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, còn Hồ Nhị Tẩu vẫn ngừng nhắc nhắc lại hai chữ ăn cứt rồi quay ngoắt người chầm chậm về phía ngõ Thi Niệu. cơn gió thốc tới, thổi tung mái tóc hoa râm của mụ.

      Những người đứng xem biết mụ lại tới ngõ Thi Niệu ăn cứt. Nhưng ai đứng ra ngăn mụ lại.

      “Sao hôm nay Tam Lại Tử lại thả mụ Hồ Nhị Tẩu ra thế nhỉ ?”

      “Đúng vậy, thế Tam Lại Tử đâu rồi ? Sao nhìn thấy chứ ?”

      “Ai báo cho Tam Lại Tử tiếng , Hồ Nhị Tẩu cũng đáng thương, đừng để mụ ta tiếp tục ăn cứt nữa, việc này khiến ai nghĩ tới cũng thấy tởm”.

      Hồ Nhị Tẩu nghe thấy mọi người , cũng để ý xem họ gì, mụ chỉ chú tâm về hướng ngõ Thi Niệu.

      Sau khi Hồ Nhị Tẩu bỏ , những người đứng vây lại xem cũng tản ra. Bởi ai cũng có việc phải làm, đúng là sống phải chuyện dễ dàng chút nào, vì miếng cơm mà phải bỏ ra rất nhiều công sức. hiểu mùa màng năm nay có bội thu , việc làm ăn có thuận buồm xuôi gió , tất cả vẫn là số đối với họ. Việc này cũng giống hệt với việc hồn ma trắng kia vào ngày nào đó xuất trước cửa nhà họ, chẳng ai biết trước được rằng liệu mình có hóa điên như bà Hồ Nhị Tẩu kia rồi lại mò tới ngõ Thi Niệu ăn cứt hay . Vận đen biết trước là nổi sợ hãi trong lòng người dân thị trấn Đường.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      23


      Trư Cốc nhốt mình trong phòng cả ngày, ngủ li bì giường, mặc mùi ngài cứu hun lọt vào phòng qua khe cửa. cũng chẳng còn sức để truy hỏi Phùng Như Nguyệt tại sao cứ hai ngày ba bữa lại hun ngải cứu trong phòng bố con ấy. cũng chẳng còn sức nghĩ tới chuyện kết hôn với Phùng Như Nguyệt trong ngày u ám này.

      Trong lúc ngủ lịm , Trư Cốc lại mơ.

      mơ thấy mình bị rơi vào vũng bùn, bốn phía tối đen như mực, trong bóng tối có ai đó cười, bí mật bàn luận về chuyện đáng sợ gì đó. cứ giãy giụa trong vũng bùn lầy, càng giãy giụa càng lún sâu hơn. giơ hai tay lên cổ gào khóc kêu cứu, đối mặt với cái chết. Bùn đất trong vũng bùn tựa hồ là xác chết mục rữa ra mà thành, lúc rơi xuống còn bị mấy khúc xương chưa phân hủy cào rách da, thậm chí còn nghe thấy tiếng da mình bị rách bởi nhưng khúc xương người chết kia. dần rơi sâu xuống vũng bùn, dường như vũng bùn đó sắp sửa nuốt chửng . gọi trời trời thấu, gọi đất đất hay...

      choàng tỉnh lúc nữa đêm, nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai bên huyệt thái dương đau nhói như bị kim châm, đầu đau như búa bổ. Họng Trư Cốc cháy khô, từng hơi thở dường như chỉ cần chạm vào mồi lửa bùng cháy. bước xuống giường trong mùi ngải cứu nồng nặc, có cảm giác từng khúc xương người nhức mỏi, mỗi khớp xương dường như phát ra những thanh kỳ dị. Trư Cốc nghiên răng lê bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phùng Như Nguyệt ngồi mình trước chiếc bàn vuông trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu đặt bàn.

      Trư Cốc bước ra khỏi phòng, lòng xót xa.

      Tại sao Phòng Như Nguyệt vẫn chưa ngủ ? Lẽ nào ấy chờ dậy ư ?

      Phùng Như Nguyệt nghe thấy tiếng chân của Trư Cốc, ánh mắt nhanh chóng chuyển từ chiếc đèn dầu sang khuôn mặt vàng ệch của .

      Trư Cốc tới trước mặt ta, khăn khăn hỏi : “Như Nguyệt à, sao em vẫn chưa ngủ ?”.

      Phùng Như Nguyệt đứng dậy, mắt ánh lên vẻ u uất khó tả, nụ cười lại xuất khuôn mặt trắng như sứ.

      à, cuối cùng cũng dậy rồi, ngủ mê man mất ngày, cả ngày hôm nay em nghe thấy tiếng trong mơ, cứ kêu gào khiến em hoảng hốt. Em muốn vào gọi nhưng lại chốt cửa, thực chẳng có cách nào nên em liền gõ cửa phòng , rồi gọi ở bên ngoài nhưng nghe thấy. Mọi người đều rất lo lắng, hiểu có chuyện gì xảy ra trong phòng ”.

      Trư Cốc há miệng định gì đó với Phùng Như Nguyệt, nhưng chưa kịp ho sặc sụa.

      Phùng Như Nguyệt liền vòng ra đằng sau, đấm lưng cho , vừa đấm vừa : “ à, quá mệt mỏi rồi, chẳng thương xót cho bản thân mình chút nào, làm gì mà lại lo tới mạng sống vậy chứ, cứ thức cả ngày lẫn đêm, tới cả sắt thép cũng bị nung chảy mất ấy chứ”.

      Trư Cốc ho tới mức nước mắt giàn giụa.

      đẩy Phùng Như Nguyệt ra rồi về phía bếp.

      Phùng Như Nguyệt theo .

      Trư Cốc vào bếp, tới trước vại nước, tay vồ lấy chiếc gáo bằng vỏ bầu đặt nắp vại nước, tay còn lại mở nắp vại, múc gáo đầy nước lạnh, rồi uống ừng ực. muốn dòng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa bừng cháy trong cổ họng.

      Phùng Như Nguyệt đứng sau , quan tâm : “ à, em pha sẵn trà cho rồi, nên uống nước lã, nếu bị ngoài hay đâu”.

      Trư Cốc uống hơi hết gáo nước lã đấy. thở hắt hơi dài, cảm thấy có luồng khí lạnh bốc lên đầu. Trư Cốc cảm nhận được mình được giải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, quay người lại cười với Phùng Như Nguyệt : “Chó đấy ! cho rằng mình chết. Nhưng bây giờ khỏe rồi, có chuyện gì rồi”.

      Ánh mắt Phùng Như Nguyệt mơ màng : “ à, đói chưa vậy ?”.

      Trước lúc uống nước, Trư Cốc hề nghĩ tới cái bụng đói meo của mình, nhưng lúc này nhận ra mình đói thực , liền quay về phía Phùng Như Nguyệt gật gật đầu. Phùng Như Nguyệt tới trước bếp lò, mở nắp vung ra, ta hâm lại đồ ăn cho Trư Cốc, lúc này Trư Cốc mới phát bếp lò vị còn lửa.

      Phùng Như Nguyệt cùng Trư Cốc bưng thức ăn lên phòng khách, đặt lên bàn. Trư Cốc ngồi xuống, bưng bát lên, bỏ mặc tất cả ngấu nghiến ăn, lát sau ăn sạch , đến cả hạt cơm cũng sót lại.

      Phùng Như Nguyệt ngồi trước mặt , tươi cười dõi mắt nhìn theo.

      Phùng Như Nguyệt dịu dàng hỏi : “ ăn no chưa ?”.

      Trư Cốc giấu giếm đáp lại : “Chó ! No rồi”.

      Phùng Như Nguyệt lại dịu dàng thủ thỉ : “Ngon ?”

      Trư Cốc bí từ, giơ tay gãi đầu, có cách nào trả lời câu hỏi này, ăn quá nhanh, chỉ mải nhét cơm vào miệng nên sau khi ăn xong biết mùi vị của món ăn vừa ăn như thế nào. Trư Cốc cười gượng gạo : “Ngon lắm, ngon lắm, món ăn em làm đương nhiên rất ngon”.

      Lúc này. Trư Cốc và Phùng Như Nguyệt đều nghe thấy thanh, cả hai cùng nghiêng đầu về phía. thanh đó phải là tiếng gió vọng tới từ bên ngoài mà là tiết ngáy của ông Vương Bình Ích vọng ra từ phòng ông ta. Tiết ngáy của ông ta vừa thê thảm vừa đáng sợ, tuyệt vọng mà đơn độc... Trư Cốc rùng mình, nụ cười mặt Phùng Như Nguyệt vụt biến mất.

      Trư Cốc vội vàng tới trước cửa phòng bố, đẩy cửa phòng. Từ trước tới giờ, ông Vương Bình Ích chưa bao giờ chốt cửa từ bên trong, bởi ông lo nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, con cái còn kịp để xử lý. Trư Cốc tới trước giường bố, vén cái màn mùa phòng muỗi mùa đông màn gió mùa hè lên, Phùng Như Nguyệt cầm đèn dầu đứng sau.

      Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, Trư Cốc nhìn thấy vẻ kinh hoàng của bố, ông Vương Bình Ích mở to đôi mắt mờ đục, những tia máu trong mắt hằn lên có thể nhìn thấy ràng, đồng tử dãn dãn ra, dường như có thể nhìn thấy bóng mờ mờ của mọi người khác, cái bóng mờ đó rất gớm ghiếc. Cả người ông Vương Bình Ích ấm lên, hai chân giật giật, hai tay co quắp, lòng bàn tay ngửa lên trời cứ như thể có người nào hoặc là hòn đá to đè lên người ông ta, và ông ta gắng sức để đẩy ra. Ông Vương Bình Ích há miệng, miệng ông ta ngừng kêu lên những tiếng hốt hoảng Ôi... Ôi. Mạch máu và gân mạch cổ ông ta nổi hằn lên như con giun khiến người ta có cảm giác nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào... Trư Cốc vừa lay mạnh người bố vừa gọi to : “Bố, bố tỉnh lại , tỉnh lại !”.

      lát sau, ông Vương Bình Ích mới duỗi thẳng người ra được, hai tay cũng buông xuống đặt ở hai bên người, hai chân còn co giật nữa, miệng mím chặt, mắt dần trở lại bình thường.

      Trư Cốc lo lắng hỏi : “Bố à, bố sao vậy ? Bố gặp ác mộng à ?”.

      Ông Vương Bình Ích nghiêng đầu, mở cặp mắt vô thần liếc nhìn con trai, mệt mỏi trả lời : “Bố sao, sao, cũng mơ, mơ....”

      Trư Cốc nghe bố trả lời như vậy, càng căng thẳng hom : “Vậy chuyện ban nãy là... ?”

      Ông Vương Bình Ích trả lời đúng câu hỏi vừa đưa ra : “Con, con mau kết hôn với Như Nguyệt , kết hôn”.

      Phùng Như Nguyệt bê đèn dầu đứng sau Trư Cốc, lạnh lùng nhìn ông Vương Bình Ích, khuôn mặt trắng như sứ kia dường như xuất màn sương lạnh..


      24


      Trong khi Trư Cốc đứng trước giường ông Vương Bình Ích và chuyện với ông ta Tam Lại Tử xách xô nước sạch lại con ngõ của phố huyện trong tiết trời buốt giá. Mới sáng tinh mơ tới phố huyện, cả ngày cứ lang thang nơi phố huyện để hỏi thông tin về nơi ở của Cục trưởng Cảnh sát Triệu Hữu Sơn. Tam Lại Tử mặc áo dài xám trông chẳng ra sao. Mặt mũi xấu xí nên rất nhiều người trốn , hỏi rất nhiều người, nhưng người ta thèm để ý, những thế còn bỏ như trốn chạy vậy. Điều này khiến Tam Lại Tử sốt ruột vô cùng, nếu như hoàn thành được nhiệm vụ người đàn bà áo trắng kia giao cho con rắn trong bụng thương xót cắn xé lục phủ ngũ tạng của , và thứ mà muốn có được từ người đàn bà áo trắng kia cũng tan thành mây khói, mụ Hồ Nhị Tẩu chắc phải điên tới chết mất thôi.

      Tam Lại Tử hiểu tại sao người ta nhìn thấy mặt lại cứ như nhìn thấy ma, những thế còn giơ tay bịt mũi, cứ như thể là đống cứt thối vậy.

      Tới trưa, vẫn dò la được địa chỉ nhà Cục trưởng Cảnh sát Triệu Hữu Sơn. lo lắng đứng ở dưới tòa nhà đối diện ủy ban huyện, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cao lớn trang nghiêm của ủy ban huyện. Cục cảnh sát ở trong ủy ban huyện, chốc chốc lại có tay cảnh sát mặc đồng phục màu đen ra. Lúc đó, thực muốn mình làm con chó săn nhảy xổ ra, uy hiếp tay cảnh sát, sau đó ép địa chỉ nhà Cục trường Cảnh sát Triệu Hữu Sơn. Có điều ý nghĩ này nhanh chóng tiêu tan, bởi làm vậy chẳng khác nào tự tìm tới cái chết. Tại sao mày lại muốn biết địa chỉ nhà của Cục trường Triệu Hữu Sơn ? Mày định làm gì bất chính ư ? Rất có thể bị bọn cảnh sát tóm lại, rồi chặt đầu giống như Lăng Sơ Bát vậy. Lúc này, Tam Lại Tử giống như con kiến trong chảo nóng, miệng lầm nhầm cầu xin :

      “Hỡi ông Thổ Địa, ông Thổ Địa ơi !”

      Gọi Thổ Địa ra cũng chẳng có tác dụng gì, ông Thổ Địa căn bản thể hình rồi đưa tới nhà Cục trưởng Cảnh sát Triệu Hữu Sơn được, hơn nữa Tam Lại Tử cầu khấn ông Thổ Địa ở thị trấn Đường. Ông ta làm sao mà quản nổi chuyện ở phố huyện chứ. Lúc lòng Tam Lại Tử nóng như lửa đốt hình ảnh ông già ăn mặc rách rưới đập vào mắt .

      Đó là người ăn mày, ông ta ngồi phiến đá cách nha huyện xa lắm. Trước mặt ông ta đặt chiếc bát tô mẻ, ánh mắt lờ đờ nhìn theo những người lại đường.

      Tam Lại Tử nghĩ, tại sao mình lại nghĩ tới việc hỏi những kẻ ăn xin này nhỉ, những người ăn mày này biết hết mọi xó xỉnh trong phố huyện. Chắc lão ăn mày kia coi thường, để ý tới như những người thành phố kia.

      Tam Lại Tử về phía ông ta.

      ngồi xuống trước mặt ông ta, cười rồi bắt chuyện : “Ông già à, tôi muốn hỏi ông chỗ”.

      Ông già ăn mày liếc nhìn thằng cha ngồi trước mặt mình có nụ cười nhăn nhở còn tệ hơn cả khóc. Có lẽ ông ta chưa từng nhìn thấy người nào xấu xí như vậy. Ông ta chau mày, phán câu khiến Tam Lại Tử vô cùng bất ngờ :

      “Làm ơn làm phúc, ngồi cách xa tôi chút, trông bộ dạng xúi quẩy vô cùng, đừng lây cho tôi cái xui xẻo đó”.

      Nghe ông già ăn mày xong, Tam Lại Tử có cảm giác tim mình bị cắt bởi con dao sắc nhọn. Thậm chí đến cả người ăn mày cũng ghét bỏ . thực cảm thấy tuyệt vọng nhưng vẫn nản lòng, cố gượng cười năn nỉ :

      “Ông già à, tôi chỉ muốn hỏi thăm nơi thôi mà, tôi là người ngoại tỉnh, rất nhiều nơi trong phố huyện tôi chưa biết mà”.

      Ông già lại chau mày : “Làm ơn làm phúc, ngay , người rất hôi, người có mùi rắn chết, tôi ngửi thấy mùi này là muốn nôn. làm ơn làm phúc . Tôi cũng là người ngoại tỉnh, tôi ăn xin mới tới đây, cũng biết đường lắm đâu, do vậy còn có thể biết được nơi nào chứ. Xin làm ơn làm phúc, mau ! cứ ở đây e rằng ảnh hưởng tới việc xin tiền của tôi, những người qua đường mà nhìn thấy bỏ chạy vì sợ mất, hoặc ngửi thấy mùi thôi người cũng phải chạy thôi. Mong làm ơn làm phúc ngay cho !”.

      Tam Lại Tứ cảm thấy bất lực, xem ra lão già ăn mày này cho địa chỉ nhà Cục trưởng Triệu Hữu Sơn rồi. đau khổ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt rồi thở dài, lòng nghĩ thầm : “Ông Thổ Địa, tại sao số mệnh của tôi lại khổ thế này, đến cả bọn ăn mày cũng khinh thường tôi, hiểu tôi sống còn có ý nghĩa gì kia chứ ?”.

      Tam Lại Tử lững thững bước mục đích đường phố.

      Mọi người đều nhìn với ánh mắt soi mói, ghét bỏ.

      Tam Lại Tử cứ mãi, mãi như vậy. nhớ tới chất giọng của lão già ăn mày kia, giọng chứng tỏ lão ta phải là người ngoại tỉnh mà là người trong phố huyện. Tam Lại Tử càng nghĩ lại càng thấy có gì ổn, lão già ăn mày dựa vào cái gì mà lừa tôi, dựa vào cái gì mà sỉ nhục, coi thường tôi như vậy.

      Đột nhiên, Tam Lại Tử quay phắt người lại, hùng hổ tiến về phía lão già ăn mày kia.

      lại ngồi xuống trước mặt lão ăn mày, sắc mặt nặng nề, nghiến răng phẫn nộ hỏi : “Lão ăn mày, tôi cho lão, hôm nay tôi ngồi cùng lão, tôi chẳng đâu nữa. Chẳng phải lão cứ ngửi thấy mùi thối người tôi lại buồn nôn đúng ? Vậy tôi ngồi đây hun chết ông luôn ! Đúng là đồ vớ vẩn !”.

      Lão ăn mày hoảng sợ nhìn , định đứng dậy chuồn nhưng đôi tay mạnh mẽ của Tam Lại Tử nhanh chóng ấn mạnh vai ông ta. Lão ăn mày run rẩy : “ làm ơn làm phúc, tha cho tôi , tôi với xa có oán, gần có thù, tại sao lại cứ bám lấy tôi buông tha thế này hà ? Tôi thực chẳng biết gì cả”.

      Đôi mắt Tam Lại Tử vẫn nhìn chòng chọc vào khuôn mặt già nua bẩn thỉu của ông ta rồi : “Ông biết, chắc chắn ông biết. Nếu như ông cho tôi, tôi ngồi luôn cùng ông. Ông đâu tôi theo tới đấy, ông muốn cắt đuôi cũng có được đâu. Tôi muốn ông bị hành cho chết thôi, ông đúng là lão già đáng ghét”.

      Cuối cùng, lão ăn mày bất lực hỏi lại : “rốt cuộc muốn hỏi gì ?”.

      Tam Lại Tử lạnh lùng hỏi : “Tôi muốn ông cho tôi biết nhà của Cục trưởng Cảnh sát Triệu Hữu Sơn ở đâu ?”.

      Mắt của lão ăn mày ánh lên vẻ sợ sệt, kinh hoàng : “Nhà ông ấy ở số năm ngõ Phủ Bị”.

      Tam Lại Tử cười rồi chửi : “Đúng là lão già !”.

      Lão ăn mày cầm chiếc bát mẻ lên, đứng dậy thê thảm van xin : “Mong làm ơn làm phúc, được là tôi tiết lộ cho đâu đấy”.

      xong, lão ta chạy bán sống bán chết.

      Tam Lại Tử nghĩ thầm, lão già này chạy cũng nhanh đấy, có thể đọ được với mình.

      Đêm khuya, ngõ Phủ Bị vắng tanh vắng ngắt. Buổi chiều, Tam Lại Tử nắm được tình hình ngõ Phủ Bị rồi, ngõ này dài, hai bên ngõ có khoảng mười mấy hộ gia đình sống. Những hộ gia đình đó đều là những người dân bình thường, chỉ có ngôi nhà số năm được xây dựng theo kiến trúc phủ đệ. Trong mười mấy hộ gia đình đó, chỉ có hai hộ nuôi chó, Tam Lại Tử xử lý chúng rồi, xác của lũ chó bị vứt xuống sông.

      Nhà Cục trường Cảnh sát Triệu Hữu Sơn nuôi chó, điều này khiến Tam Lại Tử bất ngờ vô cùng, bởi thường những gia đình có quyền có thế hoặc có tiền đều nuôi chó dữ để trông nhà trông cửa. Nhưng cổng nhà Triệu Hữu Sơn lại được bôi đầy máu chó, còn dán rất nhiều bùa chú màu vàng nữa.

      Những tấm bùa và máu chó cửa nhà Triệu Hữu Sơn là thứ mà Tam Lại Tử phải dỡ bỏ, chỉ cần làm sạch chỗ này, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tam Lại Tử xách xô nước sạch, lén lút tới trước cửa nhà Triệu Hữu Sơn. Lúc này, căn nhà Triệu Hữu Sơn vắng lặng như tờ, vào giờ này ông ta và người nhà ông ta, hoặc bọn canh cửa đều ngủ say, họ thể nào ngờ được, có kẻ xấu xí dùng nước sạch và dao khẽ khàng rửa sạch chỗ máu chó và những tấm bùa màu vàng kia.

      Gió thổi qua thổi lại trong ngõ Phủ Bị, trong gió có tiếng cười thê lương, bi thảm mà ác độc của người đàn bà...


      25


      Triệu Hữu Sơn nghe thấy tiếng gọi lạnh lùng trong giấc mơ, dường như có người đầu, máu me be bét, chân đất về phía ông ta. Chiếc cổ to như miệng bát kia chốc chốc lại phụt máu. Triệu Hữu Sơn choàng tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh toát. Ông ta ngồi bật dậy, vợ ông ta - bà Lý Cẩn Thái - vẫn ngủ say. Mỗi lần choàng tỉnh trong cơn ác mộng lúc nữa đêm, Triệu Hữu Sơn luôn ghen tỵ với vợ, lòng thầm nghĩ : “Mẹ nó chứ, hiểu con mụ này dựa vào đâu mà ngủ yên ổn thế chứ. Mình luôn bị ác mộng giày vò tới mức muốn chết , còn mụ đàn bà chẳng biết quan tâm này chỉ biết xòe tay đòi tiền mình mà thôi”.

      Sau cái chết khó hiểu của hai tay đao phủ, trong lòng Triệu Hữu Sơn luôn xuất dự cảm xấu, mặc dù ông ta tin chuyện hồn ma của Lăng Sơ Bát thực biết giết người. Lý Cẩn Thái giấu ông ta mời pháp sư ở phố huyện về nhà trừ ma, đồng thời còn hắt máu chó, dán bùa lên cửa chính. Điều này khiến Triệu Hữu Sơn bực bội vô cùng, bởi ông đường đường là cục trưởng cảnh sát mà còn phải sợ ma quỷ quái gì chứ, nhưng ông ta cũng trách Lý Cẩn Thái, bởi bất luận thế nào bà Lý Cẩn Thái cũng muốn tốt cho ông, vì bình an của ông nên mới làm vậy.

      Hôm đó, Du Trường Thủy lặng lẽ tới nhà ông ta, đưa cho ông ta bài thuốc, rằng nếu trúng độc bảo vệ ông ta được bình an vô . Mặc dù ông rất cảm kích trước tấm lòng của Du Trường Thủy nhưng trong lòng tán đồng. Lăng Sơ Bát bị chặt đầu, ông sợ hồn ma của ta, cho dù vẫn còn những người đàn bà nuôi trùng độc nữa bọn đó cũng dám tới phố huyện tác oai tác quái, và quan trọng nhất là trong tay ông có súng, ông tin pháp thuật của người nuôi trùng độc lại ghê gớm hơn đạn được, nhiều khi ông cho rằng người dân sống ở núi ngu muội quá nên mới đề cao tác dụng của tà thuật.

      Triệu Hữu Sơn liên tiếp gặp ác mộng từ sau khi chiến hữu Du Vũ Phi chết trận. Nhưng lo lắng của ông ta đối với thời cuộc chiến thắng những tin đồn thần bí có liên quan tới cái chết của hai tên đao phủ và ông Du Trường Thủy. Ông ta giết rất nhiều người, ông ta sợ rằng ngày nào đó đồng bọn của những người bị ông ta giết hợp lại với nhau rồi chiếm lĩnh thành Đinh Châu, sau đó chúng áp giải ông ta tới pháp trường, chặt đầu ông ta.

      Triệu Hữu Sơn cảm thấy mồ hôi người mình lạnh như băng, ông ta bất giác rùng mình. Ông giơ tay vớ lấy bộ quần áo chiếc tủ đầu giường khoác vội vào người. Cũng tới lúc ông nghĩ về đường lui của mình, nhưng ông còn có thể chạy đâu được nữa ? Nghĩ tới việc này, lòng ông lại sốt sắng như có lửa đốt vậy.

      Triệu Hữu Sơn chửi tiếng : “Bà nó chứ” , rồi châm điếu thuốc trong bóng tối.

      Đầu thuốc lúc sáng lúc tối khiến cho mặt ông ta đổi màu.

      Lúc này, ông ta nghe thấy tiếng cười của đàn bà, tiếng cười rất lạnh lùng, dường như rất gần mà cũng rất xa. Chắc phải mình nằm mơ chứ ? Làm gì có thứ đàn bà con nào lại cười nhạt giữa đêm hôm khuya khoắt thế này chứ ? Bà vợ Lý Cẩn Thái vẫn ngủ say như chết bên cạnh, rất yên tĩnh, bọn hầu trong nhà chắc chẳng có đứa nào phát điên bò dậy cười như thế đâu. Hay có thể do quãng thời gian gần đây ông thường xuyên gặp ác mộng nên sau khi tỉnh mới bị ảo giác chăng ?

      lát sau, ông ta lại nghe thấy tiếng cười nhạt của đàn bà.

      Sao lại có thể thế được ? Triệu Hữu Sơn dí đầu thuốc vào mu bàn tay, ngay lập tức rụt tay lại, cảm giác đau ràng như vậy kia mà. Điều đó chứng tỏ tiếng cười của đàn bà kia thực tồn tại, phải ông ta mơ, cũng phải bị ảo giác. Triệu Hữu Sơn cảnh giác hơn, ông ta rút khẩu súng browning để dưới gối ra. Đây là khẩu súng Du Vũ Phi tặng cho ông ta. Triệu Hữu Sơn xuống giường, thắp đèn. Trong phòng, ngoài hai vợ chồng ông ta ra, có ai nữa, nhưng ông thực ngửi thấy mùi tanh.

      Triệu Hữu Sơn cầm khẩu browning tới cửa, mở cửa rồi vào phòng khách. Chiếc đèn dầu đặt trước bài vị tổ tiên bàn thờ trong phòng khách phát ra ánh sáng đỏ thẫm, càng khiến cho đêm nay thêm phần kỳ quái. Triệu Hữu Sơn cầm súng tuần vòng quanh phòng khách, chẳng phát được gì, tiếng cười đàn bà kia cũng biến mất. Đột nhiên, cơn gió lạnh cuốn từ giêngs trời xộc xuống, cây đèn dầu bàn thờ phụt tắt. Chiếc đèn có nắp chụp bằng pha lê cho dù có gió to đến mấy cũng dập được, vậy mà hiểu tại sao lại nhanh chóng phụt tắt như vậy ? Triệu Hữu Sơn sợ hết hồn.

      Ông ta lần mò trong bóng tối, thắp lại đèn.

      Phòng khách im lìm, thậm chí tới cả bọn chuột đêm nào cũng thập thò, bây giờ cũng thấy đâu. Cả ngôi nhà tĩnh mịch, hiểu còn có ai nấp trong những xó xỉnh tối tăm ? Triệu Hữu Sơn nghĩ lại những cảnh xảy ra trong mơ, nếu như thực có người đầu máu me đầm đìa chậm rãi bước ra từ xó xỉnh tối tăm nào đó ông ta nhất định hồn xiêu phách lạc mất.

      Bàn tay cầm súng khẽ run lên, Triệu Hữu Sơn lui về phòng mình, đóng của, chốt chặt lại. Lúc này, ông ta cảm thấy mồm miệng khô cháy, giơ tay vớ lấy bình trà đặt chiếc bàn đắt tiền, để miệng ấm trà miệng mình, rồi uống ừng ực hơi hết nữa bình. Lúc uống trà, ông cảm thấy dường như có thứ gì đó trườn vào họng.

      Triệu Hữu Sơn vừa đặt bình trà vào bàn, nghe thấy tiếng cười lạnh lùng. Tiếng cười đó từ trong phòng khách vọng ra cửa.

      Trong giây lát, Triệu Hữu Sơn rùng mình.

      lúc sau, ông cảm thấy bụng bắt đầu đau ĩ. xong rồi, lẽ nào hồn ma của Lăng Sơ Bát thực xuất , những thế còn hạ độc ông, và trùng độc đó ở chính trong bình trà. Triệu Hữu Sơn nhận ra rằng phòng bị của mình tan vỡ, ông ta gọi to tiếng : “Lý Cẩn Thái !”.

      Lý Cẩn Thái nghe thấy tiếng gọi của chồng, liền bước ngay xuống, nhìn thấy chồng ôm bụng, lăn lộn dưới đất. Bà ta kinh hãi tái mặt, biết phải làm gì, chỉ nghe thấy Triệu Hữu Sơn nhắc : “Mau, mau tìm đơn thuốc trị trùng độc Du Trường Thủy cho, mau phái người bốc thuốc !”.

      Bà Lý Cẩn Thái lúc này mới tỉnh lại, mở cửa phòng gọi to : “có chuyện rồi, có chuyện rồi !”.

      Sau đó bà ta trở lại phòng mình tìm đơn thuốc, đơn thuốc do bà ta cất giữ. Bà luôn tin lời của Du Trường Thủy, vứt đơn thuốc lung tung, mà cất trong hộp trang sức của mình.

      Triệu Hữu Sơn nằm giường thoi thóp thở, sắc mặt xám xịt, mắt đỏ ngầu, bụng ngừng trướng lên, lúc này như cái đèn lồng. Dần dần, ông ta còn cảm thấy đau đớn nữa, người ông ta chỉ còn sót lại hơi thở thoi thóp, thứ duy nhất minh chứng ông ta còn sống.

      ông lang già ngồi ở đầu giường, bắt mạch cho Triệu Hữu Sơn.

      Người nhà Triệu Hữu Sơn đứng đầy trong phòng, chốc chốc lại có bạn bè của ông ta vội vàng tới, mọi người đều mở to cặp mắt sợ hãi nhìn Triệu Hữu Sơn.

      “Ông lang à, thế nào rồi ?, Lý Cẩn Thái run rẩy hỏi”.

      Ông lang già gì, ánh mắt kỳ quái vô cùng.

      lúc lâu sau, ông ta mới khẽ lên tiếng : “Từ trước tới giờ tôi chưa từng khám qua chứng bệnh thế này, e rằng có cách chữa trị”.

      Lý Cẩn Thái nghe xong, liền quỳ sụp ngay xuống trước mặt ông lang già, trong nước mắt : “Ông lang à, ông nhất định phải cứu sống Triệu Hữu Sơn, ông nhất định phải cứu sống Triệu Hữu Sơn đấy. Hữu Sơn thể chết được, thể chết được. Nếu Hữu Sơn chết, toàn bộ già trẻ lớn bé bong nhà họ Triệu này biết sống thế nào đây ?”.

      Hai người họ hàng kéo Lý Cẩn Thái đứng dậy.

      Lúc này, bên ngoài cửa có tiếng : “Thuốc sắc xong rồi, sắc xong rồi”.

      Mắt bà Lý Cẩn Thái phút chốc lại sáng lên niềm hy vọng, bà ta gào to : “Mau, mau cho Triệu Hữu Sơn uống thuốc, mau cho Triệu Hữu Sơn uống thuốc”.

      Thuốc được bốc theo đơn thuốc Du Trường Thủy cho, sau khi sắc xong, ông lang già đút từng thìa từng thìa vào miệng Triệu Hữu Sơn. ai gì, chỉ còn nghe thấy tiếng thuốc đổ vào họng Triệu Hữu Sơn, trong phòng nồng nặc mùi tanh khó chịu quyện với mùi thuốc bắc thành thứ mùi khó ngửi vô cùng. Ông lang già khó khăn lắm mới đút được hết bát thuốc cho Triệu Hữu Sơn, đưa bát cho người nhà rồi bắt mạch lại cho Triệu Hữu Sơn, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt xám xịt của người bệnh.

      Toàn thân Lý Cẩn Thái run bắn, bà nhìn chằm chằm vào mặt chồng, năng gì, nước mắt tuôn rơi thành dòng khuôn mặt phúc hậu.

      Ông lang già đột nhiên buông bàn tay bắt mạch cho Triệu Hữu Sơn, đứng dậy, môi run run, mọi người hiểu xảy ra chuyện gì.

      Sau đó, mọi người nhìn thấy tình cảnh như sau : sắc mặt Triệu Hữu Sơn dần hồng hào lên, cái bụng nhô cao phát ra thanh sắc, thanh đó giống như có ai đó kêu gào thảm thiết. Bề mặt da bụng có thứ gì đó liên tục nổi lên, như thể có gì đó giãy giụa trong đó vậy.

      Mọi người kinh hãi quan sát thay đổi khác biệt người Triệu Hữu Sơn.

      Bà Lý Cẩn Thái nghĩ thầm : “Nhất định là thuốc có tác dụng, cầu mong Bồ Tát phù hộ Triệu Hữu Sơn bình an, vượt qua được kiếp nạn này”.

      Đột nhiên, Triệu Hữu Sơn mở mắt, cặp mắt đỏ ban nãy giờ phát ra ánh sáng xanh ghê người, ông ta ngồi bật dậy, hai tay ôm chặt bụng, há to miệng nôn thốc nôn tháo. Có người đưa chậu tới nhưng Triệu Hữu Sơn nôn hết ra giường. Những thứ ông ta nôn ra có màu xanh nát nát, lại còn bốc mùi tanh thối, mùi tanh nồng tác động tới tất cả mọi người có mặt trong phòng, họ đều cố gắng kiềm chế để nôn ra.

      Triệu Hữu Sơn nôn mãi, nôn mãi nhưng vẫn ra được gì nữa, ông ta thở hồng hộc, hai tay ôm chặt lấy bụng, cái bụng vẫn trướng to... Mọi người có mặt trong phòng đều mở to cặp mắt sợ sệt nhìn miệng ông ta từ từ há rộng, chỉ trong giây lát cặp mắt phát ra màu xanh vừa nhắm lại con rắn xanh trườn ra khỏi miệng ông ta. Con rắn trườn theo chân giường, qua chân của mọi người. lát sau thấy tăm hơi nó đâu nữa. Đúng lúc này, bên ngoài cửa vọng tới tiếng gió thổi vù vù. Mọi người sửng sờ trợn tròn mắt nhìn Triệu Hữu Sơn với cái miệng há rộng đổ gập xuống giường... Rốt cuộc, đơn thuốc của Du Trường Thủy cũng cứu được tính mạng của Triệu Hữu Sơn.

      Ông lang già lầm bầm : “Cục trưởng Triệu rồi”.

      Bà Lý Cẩn Thái ngất xỉu.

      Căn phòng phút chốc hỗn loạn, có người gào khóc, có người dìu bà Lý Cẩn Thái ra khỏi phòng, lại có người đứng ngây ra...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :