Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5


      Ngày mùng 1 tháng Giêng lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu, đất trời lạnh khác thường. Khắp nơi là những đống tuyết lớn. Người dân trong thị trấn có tục lệ, ngày mùng 1 tháng Giêng ăn đồ tanh, chỉ ăn chay, những thế còn phải tới miếu dâng lễ nữa. Trong ngày này, có ai tới nhà bà con họ hàng. Người dân trong thị trấn quen ngủ nướng trong ngày này, tới tận trưa mới mở cửa, lúc đó mới có lác đác người lại đường. Tuyết phủ trắng con đường lát đá của thị trấn Đường, nền tuyết là xác pháo đốt tối qua. Trong gió lớn, nhà nào nhà nấy treo đèn lồng. Mọi cửa hàng, cửa hiệu trong thị trấn đều đóng của, cửa hiệu truyền thần được khóa chặt bằng chiếc khóa đen xì. Tam Lại Tử quay người lại nhìn thấy mụ điên Hồ Nhị Tẩu tóc tai rối bù ngồi trước cửa nhà, mụ ta nhét gì đó vào mồm. Tam Lại Tử nhìn hơn, đó là củ đậu sống. Tam Lại Tử nuốt nước bọt, cũng đói bụng. Nếu mụ Hồ Nhị Tẩu bị điên, hiểu mụ có cho bát cơm nhì ?

      Tam Lại Tử nghĩ nghĩ lại rồi quyết định tới chỗ mụ.

      Tam Lại Tử qua mụ rồi bước vào quán mở toang hoang.

      tìm được củ đậu khác trong nhà mụ ta, chẳng thèm rửa cho ngay vào mồm. và mụ điên Hồ Nhị Tẩu ngồi cùng nhau bậc cửa, chỉ lo ăn củ đậu quan tâm tới ai. Điều kỳ lạ là, Tam Lại Tử lại về miếu Thổ Địa phía đông thị trấn, vốn là hang ổ của . Hôm nay, chỗ đó rất náo nhiệt, lại còn có nhiều đồ lễ nữa. và mụ điên Hồ Nhị Tẩu lúc này trông giống như hai chị em ăn gió nằm sương. Những người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng kỳ lạ.

      Tam Lại Tử ăn hết củ đậu, thấy bụng lại trướng lên. đứng dậy, lại mò vào quán mụ điên Hồ Nhị Tẩu, tìm thấy con dao chặt củi gỉ trong bếp. khua con dao rồi ra ngoài quán, bước tới trước cửa hiệu truyền thần, ánh mắt dừng lại ở cái khóa đen sì cửa.

      Đúng lúc này mụ Hồ Nhị Tẩu hét toáng lên: “Văn Tú, tha cho tôi , tha cho tôi . Tôi lung tung nữa, tôi nên ăn cứt, tôi nên ăn cứt”.

      Cơn điên của mụ Hồ Nhị Tẩu tái phát, mụ bật dậy rồi loạng choạng ra đường, vừa chạy vừa hét.

      Tam Lại Tử quan tâm tới mụ ta, hai tay giơ cao chiếc dao chặt củi, rồi chặt mạnh xuống cái khóa đen sì kia. Cái khóa đó rất chắc, Tam Lại Tử chặt hồi vẫn đứt. lầu bầu gì đó trong miệng, sau đó lại tiếp tục giơ cao con dao chặt củi.

      Đúng lúc này đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc xuất trước mặt Tam Lại Tử. mặc áo kép bông, đội mũ quả dưa, khoác súng moze. Trư Cốc vừa cười vừa với Tam Lại Tử: “Tam Lại Tử, mày làm gì thế ?”.

      Tam Lại Tử nhìn thấy Trư Cốc, liền buông tay cầm con dao chặt củi xuống. nhìn chằm chằm tên Trư Cốc đểu cáng, con người tóe lửa, lạnh lùng đáp lại: “Tao làm gì liên quan gì tới mày ?”.

      Trư Cốc ngờ Tam Lại Tử lại trả lời như vậy. Mặt cau lại vẻ vui, nhưng nhanh chóng trở lại như thường. Trư Cốc vẫn bình tĩnh với Tam Lại Tử:

      “Tam Lại Tử à, họa sĩ Tống chết rồi, cửa hiệu truyền thần này ủy ban thị trấn thu hồi lại. Cải cửa này do chính tao khóa đấy, tao là đội trưởng đội bảo vệ của thị trấn, lẽ nào việc mày phá cửa lại liên quan tới tao ư?”

      Lời của Trư Cốc khiến rất nhiều người quây tới xem gật đầu tán đồng. khác biệt lớn nhất giữa Trư Cốc và Chung Thất chính là Trư Cốc vênh váo, hơn nữa lại biết ăn có lý, giống như Chung Thất cứ cậy thế làm càn ức hiếp người khác. Vẻ mặt tươi cười của Trư Cốc trở nên giả tạo vô cùng trong mắt Tam Lại Tử. Tam Lại Tử quay đầu lại, chẳng chẳng rằng vẫn giơ cao dao lên, tiếp tục chặt khóa. Tam Lại Tử chặt mạnh ba cái liền chiếc khóa tách ra.

      Trư Cốc cùng mọi người đứng xem xung quanh ngỡ ngàng, giương mắt nhìn Tam Lại Tử đẩy cửa rồi bước vào trong. Sau đó, liền chốt cửa lại.

      Tam Lại Tử muốn làm gì vậy ?

      ai có thể giải đáp được câu hỏi này.

      Trư Cốc bình tĩnh trở lại, tươi cười với mọi người: “Giải tán thôi, có chuyện gì đâu mà xem. Mọi người ai làm việc nấy . Tôi báo cáo việc này lên Chủ tịch Du rồi xử lý sau”.

      Trư Cốc xong liền về phía ngõ hoàng đế.

      Trư Cốc tới ủy ban, mới sáng sớm đưa chủ tịch Du tới thắp hương tại miếu Cửu Hoa cách thị trấn Đường tới mười dặm. Cứ vào sáng mùng Tết hằng năm, Chủ tịch Du đều tới miếu Cửu Hoa thắp hương, việc này trở thành thói quen của ông ta. Sau khi về, ông ta mới ngủ. đường , Trư Cốc kể tường tận việc theo dõi Du Vũ Cường cho Du Trường Thủy nghe. kể rằng Du Vũ Cường ở nhà Trương Thiếu Băng, cả tối đó uống rượu, trời vừa tờ mờ sáng đeo túi đồ rời khỏi nhà họ Trương rồi về hướng tây. Chủ tịch Du nghe xong, thở dài não nuột:

      “Sao thằng này lại chẳng làm nên trò trống gì thế, tôi đối với nó cũng bạc, sao nó lại hận tôi tôi vậy chứ ?”

      Trư Cốc có cách nào để tìm hiểu vấn đề của Du Trường Thủy, đó là việc nhà họ.

      rẽ vào quán Tiêu Dao.

      biết Lý Mị Nương ngủ. nhàng tới phòng Xuân Hương.

      Xuân Hương ngồi lau nước mắt trước bàn trang điểm.

      Trư Cốc liếc nhìn cái rồi nằm dài giường phàn nàn: “Mệt quá!”.

      Xuân Hương trèo lên giường cởi áo khoác và quần cho , sau đó đắp chăn cẩn thận cho nữa. Trư Cốc co quắp trong chăn, răng đánh vào nhau lập cập. muốn bảo Xuân Hương cởi hết quần áo rồi làm nóng người bằng cơ thể . Nhưng làm vậy, bởi chỉ lát thôi chăn ấm lên. Xuân Hương ngồi ở giường, vẻ mặt buồn bã, trông bộ dạng như biết phải làm gì. rất xinh đẹp, thậm chí có thể là mỏng mày hay hạt. Đó là người mà mụ Lý Mị Nương phải cất công mua về từ vùng núi rất xa để dành riêng cho Trư Cốc. Năm nay mới mười sáu tuổi, vậy mà cảm nhận được nổi buồn tê tái chưa từng có.

      Tuy Trư Cốc ngày nào cũng tới quán Tiêu Dao ngủ, nhưng chưa từng động vào người . Việc này chỉ có Trư Cốc và biết mà thôi. Vậy mà Trư Cốc còn dặn dò nhất quyết được tiết lộ chuyện này với ai, nếu ai hỏi cũng được là Trư Cốc chưa từng động vào người.

      Trư Cốc nằm trong chăn : “Xuân Hương à, em đừng khóc nữa. biết trong lòng em rất buồn, nhưng đó là số mệnh của em”.

      Trư Cốc thực rất mệt rồi, nằm chưa được lúc ngáy o o.

      Xuân Hương nghe tiếng ngáy của Trư Cốc, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.

      chẳng làm sao đoán định được tương lai của mình thế nào.

      Người đàn ông trước mặt lúc này mang gì tới cho ? hoàn toàn biết.


      6


      Bước vào cửa hiệu truyền thần, Tam Lại Tử ngửi thấy mùi mốc. Thực ra còn cảm giác đối với những mùi vị bất thường nữa. Nhưng trong cửa hiệu có thứ khiến thể quan tâm. men theo cầu thang, lên gác xếp, cửa sổ vẫn đóng kín mít. Gian gác xếp tối om. Vẫn là cái giường đó, có ai động tới chăn chiếu giường, nó chỉ được dùng khi Tống Kha còn sống. Tam Lại Tử bước lại gần, đứng cạnh giường, rồi giơ tay chạm vào chăn. Chăn hơi ẩm, lạnh lẽo. Tam Lại Tử dường như nghe thấy tiếng thở thân thiết. nghi ngờ rồi cảm thấy có bàn tay thò ra từ trong chăn tóm chặt lấy . Toàn thân Tam Lại Tử nóng rực lên, mắt phát ra ánh sáng chói lòa màu xanh lam.


      7


      Tối ngày mùng 1 Tết, Trư Cốc bị người đàn ông đánh thức. và người đàn ông kia vội vàng rời khỏi quán Tiêu Dao để tới ủy ban thị trấn Đường. Người đàn ông kia với Trư Cốc: “Chủ tịch Du đợi ở phòng đọc sách”.

      Đầu óc Trư Cốc vẫn tỉnh táo lắm, định bụng ngủ mạch tới sáng mùng Hai. Lúc ra khỏi quán Tiêu Dao, gió lạnh vẫn khiến tỉnh táo hơn. Trư Cốc đẩy cửa văn phòng, luồng khí nóng ập vào người , luồng khí này nồng nặc mùi thuốc lào.

      Chủ tịch Du trầm ngâm ngồi chiếc ghế thái sư hút thuốc lào.

      Dưới chân ông ấy để chậu than đồng, than trong chậu cháy đỏ.

      Chủ tịch Du nhìn thấy Trư Cốc bước vào, liền đặt ống điếu xuống bàn.

      Trư Cốc về phía Du Trường Thủy, khẽ : “Chủ tịch Du à, ông tìm tôi có việc gì vậy ?”.

      Du Trường Thủy thở dài: “Lúc chạng vạng, phố huyện có người đưa tin xảy ra chuyện rồi”.

      Trư Cốc thót tim, đầu óc mụ mị của bỗng chốc tỉnh táo lạ thường, mắt sáng lên: “Chủ tịch Du, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”.

      Du Trường Thủy vuốt râu : “Trư Cốc, ngồi xuống , tôi kể cho”.

      vẫn đứng đó, thành khẩn, dám ngồi.

      Giọng của Du Trường Thủy dịu : “Trư Cốc à, ngồi xuống !”.

      Lúc này, mới ngồi xuống, cặp mắt vẫn dán vào khuôn mặt gầy gầy của Du Trường Thủy.

      Du Trường Thủy tiếp: “Trư Cốc à, người phố huyện đưa tin hai tay đao phủ hành hình Lăng Sơ Bát ở pháp trường đều chết rồi, đều bị trúng trùng độc”.

      Trư Cốc há hốc miệng: “Hả ? Lẽ nào mụ Lăng Sơ Bát vẫn chưa chết, mụ lại hạ độc họ ? Nhưng ràng mụ ta bị chặt đầu rồi mà.”

      Du Trường Thủy nhìn vẻ ngỡ ngàng của Trư Cốc tiếp: “Việc này quả thực rất khó hiểu. Nghe họ chết giống hệt với số người ở thị trấn này. Bây giờ người dân phố huyện cũng hoang mang sợ hãi, họ lo sợ trùng độc xuất người mình”.

      Họng Trư Cốc khô khốc, lại còn ngứa lạ, muốn ho nhưng lại ho được.

      cơn gió lạnh thổi từ cửa sổ vào khiến giấy dán cửa kêu sột soạt. Ánh mắt của Du Trường Thủy và Trư Cốc lộ vẻ sợ hãi tột độ, cứ như thể có người nào đó sắp phá cửa xông vào vậy. Tay Trư Cốc nắm chặt báng súng moze. lát sau, mới với Du Trường Thủy: “Là gió thôi, đừng quá căng thẳng”.

      Tiếp đó, Du Trường Thủy kể cho Trư Cốc nghe chuyện xảy ra buổi tối hôm qua ở nha môn phố huyện.


      Hai tay đao phủ đều là người ngoại tỉnh, Tết về quê. hiểu còn người thân để đoàn tụ hay sao mà chúng về. tay tên là Đỗ Ngũ, tay còn lại tên là Đinh Tam. Chúng sống ở căn nhà trong ngõ cạnh nha môn. Đêm 30 Tết, hai đứa nó có làm số món ăn, coi như cơm tất niên. Ăn xong cơm tất niên, hai đứa nó rủ nhau xem đèn lồng. Nhà nào nhà nấy đều treo đèn lồng, các loại đèn muôn hình vạn trạng trông rất vui mắt. Chúng cứ phố, rồi vô tình tới cửa Văn Miếu, phát bên trong có gánh hát biểu diễn, liền vào trong xem kịch. Xem xong kịch, tuyết rơi lất phất, thực ra ở núi tuyết rơi cả ngày rồi. Chúng trở về nhà, con chó to màu vàng vẫy đuôi mừng chủ. Trong nhà đốt than nên khí ấm áp vô cùng. Đến nữa đêm, phố huyện rộ lên tiếng pháo đón Tết. Từ trước tới giờ chúng chưa từng đốt pháo, năm sau thế nào, chúng chưa từng nghĩ về chuyện này. Nhưng khi nghe thấy tiếng pháo vui tai kia, chúng liền hâm lại rượu uống, vừa uống vừa chuyện, vô tình về chuyện giết người.

      Đinh Tam nhấp ngụm rượu : “Năm đó, tao giết thổ phỉ, chặt đầu của , còn đứng dậy mười mấy bước mới ngã vật xuống đất. Máu từ cổ phụt ra, bắn tung tóe khắp nơi, thằng thổ phỉ đó hiểu sao lại nhiều máu thế chứ. Rất lâu sau đó, cứ mỗi lần nhớ tới thằng thổ phỉ đó tao lại ngủ được cứ nghĩ tới chuyện ngập mình trong máu của nó, toàn thân tao lạnh cóng”.

      Đỗ Ngũ cũng nhấp ngụm rượu rồi : “Tao với mày giết nhiều người như vậy, loại người nào còn chưa gặp chứ ? Tao bây giờ trơ rồi. Cũng còn nghĩ được nhiều như thế nữa. Thà chết quách còn hơn sống dặt dẹo, thôi sống được ngày nào hay ngày đấy thôi, tao cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Chính tao và mày biết đâu ngày nào đó lại chết dưới đao của ai đó. Loại người như tao với mày là loại tội ác ngập đầu, có chết cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thôi”.

      Đỗ Ngũ uống hơi hết bát rượu to.

      Chúng cứ uống như vậy, biết uống tới lúc nào nữa. Đột nhiên, chúng phát con chó vàng chúng nuôi biến mất.

      Con chó vàng đó ngồi canh cửa, hình như nó cảm nhận được có động tĩnh gì liền chui ra khỏi ổ. Đó là con chó rất trung thành. Tuyết vẫn rơi đầy trời, phố huyện im lắng trở lại. Đột nhiên, con chó phát có bóng người đứng trong ngõ xa chỗ nó nằm lắm. Nó liền sủa về phía bóng đen đó. Bóng đen đó bỏ mà bay vút lên như hồn ma vậy. Con chó vàng nhảy xô về phía bóng đen. Bóng đen vứt cái gì xuống, con chó liền tợp lấy thứ đó. Đó là miếng thịt rất ngon, cảnh giác của con chó còn nữa. Nó ngấu nghiến ăn hết miếng thịt. Chẳng mất chút sức lực gì, bóng đen khiến con chó ngã lăn ra đất, co quắp, kêu ăng ẳng vài tiếng rồi chết hẳn.

      Sau khi con chó vàng chết, bóng trắng bay vào ngõ , bay tới trước căn nhà của Đỗ Ngũ và Đinh Tam. Bóng đen vẫn đứng im ở chỗ cũ như xác chết khô. Nếu có ai ra khỏi nhà vào lúc này, chắc chắn bị bóng đen kia làm cho hồn bay phách lạc mất.

      Đỗ Ngũ và Đinh Tam vẫn uống rượu, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vọng tới.

      Chúng đưa mắt nhìn nhau, cứ như thể đứa này muốn hỏi đứa kia: “Ai lại gõ cửa vào lúc này nhỉ ?”.

      Tiếng gõ cửa lại vang lên.

      Chúng chuyện nữa. Đỗ Ngũ tới cửa.

      Tay phải của để lên chốt cửa nhưng vẫn chần chừ mở.

      Đinh Tam cũng đứng dậy, rút đao Quỷ Đầu thường dùng để giết người ở tường xuống. rút đao ra khỏi bao, dưới ánh đèn dầu đao Quỷ Đầu lóe lên ánh sáng lạnh khiến ma sợ quỷ khóc. Đinh Tam đứng ở đó, mặt lạnh tanh, nếu như có người tới trả thù, bảo vệ mình bằng cái đao giết vô số người kia. Đỗ Ngũ quay lại nhìn Đinh Tam rồi khe khẽ mở cửa. Cửa vừa mở, gió lạnh cùng tuyết bay vào nhà, Đỗ Ngũ rùng mình. Bên ngoài chẳng có ma nào cả. Bỗng đèn dầu trong nhà phụt tắt, cả căn nhà tối om. Đỗ Ngũ cảm thấy có thứ gì đó vào nhà ngay cạnh . Sau khi Đinh Tam thắp lại đèn dầu xong, Đỗ Ngũ lại kiểm trả cả trong nhà lẫn ngoài sân nhưng vẫn phát được gì.

      Sợ bóng sợ gió lúc, chúng lại tiếp tục ngồi vào bàn, bưng bát rượu uống tiếp. Vừa uống xong bát, từ ngoài cửa vọng tới tiếng cười nhạt của phụ nữ, hai thằng đó ngã úp mặt xuống bàn.... Vào trưa ngày mùng 1, có người tới tìm, phát chúng chết cách rất đáng sợ. Toàn thân chúng trương lên, bụng trương lên như chiếc trống, mặt sưng như cái đấu, da mặt vàng ệch. Thất khiếu chảy máu đen, và từ miệng chúng xuất con rắn hoa màu xanh. Bất giác người đó nhớ tới Lăng Sơ Bát - người đàn bà nuôi trùng độc mới bị chặt đầu cách đó lâu. Tất cả người dân trong thị trấn kinh hãi, lẽ nào Lăng Sơ Bát sống lại ?

      Trư Cốc bủn rủn cả người trong lời kể chậm rãi của Du Trường Thủy.

      Sau khi Du Trường Thủy kể xong, Trư Cốc run rẩy lên tiếng: “Chủ tịch Du à, liệu ta có tới thị trấn Đường ? Vì chính chúng ta tới phố huyện báo quan bắt ta”.

      Du Trường Thủy lấy chiếc ống điếu lên, hút hơi dài rồi : “Gọi cậu tới, là để bàn bạc phải phòng họa như thế nào. Bây giờ để ý tới việc Lăng Sơ Bát sống lại hay mà cái chính là phải làm tốt công tác phòng bị. Đội bảo vệ của cậu phải gánh trách nhiệm lớn, nuôi quân nghìn ngày, dùng quân nhất thời, cậu phải hướng dẫn đội bảo vệ tăng cường công tác bảo vệ đối với ủy ban và thị trấn. Nếu phát thấy có người khả nghi, cậu có thể tiền trảm hậu tấu, nhất thiết để bọn nuôi trùng độc có bất kỳ cơ hội nào”.

      Trư Cốc gật đầu lia lịa: “Em nhất định làm theo lời Chủ lịch. Chủ tịch cất nhắc em như vậy, em quyết phụ lòng chủ tịch”.

      Du Trường Thủy nhả ra hơi khói đặc: “Cậu cũng phải bảo vệ tốt quán Tiêu Dao đấy!”.

      “Chắc chắn, chắc chắn rồi, em biết rồi ạ.”

      Du Trường Thủy khẽ cười: “Biết tốt, cậu quả biết làm việc hơn Chung Thất, xem ra Du mỗ tôi nhìn lầm người. Được rồi, cậu sắp xếp công việc !”.

      Trư Cốc đứng dậy từ biệt, tới cửa rồi quay người lại : “Chủ tịch Du, em còn có chuyện muốn báo cáo”.

      “có chuyện gì vậy ? Mau !”

      Trư Cốc chun mũi : “Thằng Tam Lại Tử phá hỏng khóa cửa hiệu truyền thần, nó chiếm chỗ đó rồi, Chủ tịch xem xem...”,

      Du Trường Thủy cười: “Việc này tôi biết rồi, thằng này cũng đáng thương lắm. Trời lạnh như vậy mà chẳng có chỗ nào ở. Chỗ miếu Thổ Địa gió lùa tứ phía, thôi cứ để nó sống ở đó. Cuối năm, lại tới phố huyện tìm họa sĩ rồi tính sau”.

      Trư Cốc xun xoe: “Chủ tịch Du đúng là người có tâm Bồ Tát, từ bi quá! Vậy em đây!”.

      Du Trường Thủy khẽ : “ !”.

      Trư Cốc tới cửa, liền nghe thấy Du Trường Thủy lẩm bẩm mình: “Tống Kha là họa sĩ tốt biết bao, đáng tiếc cho nhân tài như thế. Phải đâu để tìm được họa sĩ giống như ta chứ ?”.


      Trong lúc mê man, Tam Lại Tử loáng thoáng nghe thấy có ai đó gọi tên . mở to mắt, cửa hiệu truyền thần tối như mực xòe bàn tay ra cũng thấy năm ngón. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Có mùi tanh thối lởn vởn quanh đây. giơ tay sờ vào bụng, bụng hơi trướng. nhớ lại cơn đau nhói ban nãy, hai tay run lên. nhận ra Lăng Sơ Bát vẫn chưa chết, mà cũng có thể là chết rồi nhưng hồn của ta vẫn lẩn quẩn đâu đây. Mặc dù rất sợ bóng trắng đó nhưng cứ mỗi lần nhớ tới câu của ta, trong lòng lại yên tâm phần nào. Bóng trắng đó với : “Chỉ cần mày nghe lời tao, con rắn trong bụng mày nằm im, còn cắn đứt ruột mày, ăn hết gan, phổi của mày”.

      “Thế bức truyền thần họa sĩ Tống vẽ cho tôi ở đâu?”, bỗng trong đầu Tam Lại Tử thoáng qua ý nghĩ đó.

      nghĩ ngợi hồi rồi rút ra kết luận như sau: Bức truyền thần vẫn còn ở trong huyệt mộ. Tam Lại Tử lo lắng cho an nguy của bức truyền thần. ngồi bật dậy giường, thở hồng hộc. Trong bóng tối, có cảm giác nghe thấy thôi thúc: “Tôi nhất định lấy lại bức truyền thần đó, người còn bức họa còn, người mất bức họa cũng mất”.

      Tam Lại Tử nhảy xuống giường, lần mò xuống cầu thang.

      mở cửa, thò đầu ra ngoài như trộm, đường phố thị trấn Đường vắng lặng chẳng có người nào, chỉ thấy những chiếc đèn lồng treo ở cửa các ngôi nhà lắc nhanh trong gió. ra khỏi cửa hiệu truyền thần, đóng cửa lại rồi về phía tây. Lúc lùi lũi mình ra đường, có đôi mắt nấp ở góc nào đó dõi theo.

      Lúc Tam Lại Tử tới con đập, người tới trước mặt .

      Người đó vừa nhìn thấy Tam Lại Tử liền nhảy bổ về phía , dúi sát đầu xuống tuyết.

      Tam Lại Tử giãy giụa: “ là ai?”

      Người đó to: “Vớ vẩn, đến cả ông nội Du Vũ Cường mà mày cũng nhận ra hả?”.

      Tam Lại Tử thều thào: “ che hết mặt mũi như vậy, sao tôi biết là người hay là ma?”.

      Du Vũ Cường bóp cổ : “Có phải mày muốn tao chết, biến thành ma phải ?”.

      Du Vũ Cuờng nới tay bóp cổ ra, thở dài tiếng tiếp: “Thực ra mày cũng là người đáng thương, hôm nay tao tha cho mày, nhưng mày phải đáp ứng điều kiện của tao”.

      Tam Lại Tử thở hắt ra: “Điều kiện gì?”.

      “Mày được với bất kỳ ai là tao trở về đấy”.

      “Du Vũ Cường, sao tôi lại có thể việc trở về với ai được chứ?”

      Du Vũ Cường cười nhạt tiếng: “Tha cho mày vì mày có cái gan đó”.

      xong, Du Vũ Cường thả Tam Lại Tử ra. đứng dậy rồi lầm lũi về hướng thị trấn Đường. Tam Lại Tử nhìn theo bóng Du Vũ Cường mãi tới khi biến mất khỏi tầm nhìn mới thôi, lòng thầm nghĩ: “Du Vũ Cường trở về làm gì chứ? Liệu ta có làm những chuyện động trời khiến người dân trong thị trấn phải ngỡ ngàng nữa ? Tại sao ban nãy giết mình , nếu bị giết tốt !”.

      Tam Lại Tử bước lên cơn đập... tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh.

      Tất cả các ngôi mộ, to có sườn núi Ngũ Công Lĩnh đều bị tuyết che phủ, những cây dại xung quanh cũng bị che phủ trong tuyết. Đằng sau những ngôi mộ đó chứa điều gì thần bí mà Tam Lại Tử nhìn thấy được. Người dân thị trấn Đường ngoài mấy người có gan tới chỗ này vào buổi đêm ra nhũng người khác chỉ cần nghe thầy tiếng gió thổi cũng có thể sợ vỡ mật. Trong mắt người dân thị trấn Đường, đây là nơi xui xẻo, là nơi tụ tập của các hồn ma.

      Tam Lại Tử thất thểu, bước thấp bước cao, gió thổi vù vù bên tai. tới huyệt mộ đào sẵn cho mình, trong huyệt đầy tuyết. Tam Lại Tử bò xuống huyệt, có cảm giác cả người u ám, dường như ngửi thấy mùi chết chóc. lại muốn nằm xuống đó chờ chết. Lúc ý nghĩ này vừa thoáng qua bụng lại đâu ĩ, tiếng cười khẩy của người phụ nữ kia lại vọng tới. Toàn thân Tam Lại Tử run bắn, nhanh chóng đập tan ý nghĩ đó. cúi người rồi dùng hai tay bới tuyết. Tay vừa chạm vào bức truyền thần, sướng rơn, bức truyền thần màu dường như vẫn còn ở đó.

      Tam Lại Tử lấy bức truyền thần lên, phủi hết tuyết đó rồi cuộn lại.

      Cách huyệt mộ đó xa, ngôi mộ của Tống Kha bốc lên luồng khói.

      Luồng khói nhanh chóng đuổi theo Tam Lại Tử. Tam Lại Tử bỗng sững lại, đờ đẫn đứng tại đó. Lúc này, gió ngưng hẳn, mọi thứ ở sườn núi này lại yên tĩnh trở lại. Tam Lại Tử nghe thấy tiếng thở dài não nuột, tiếng thở dài đó dường như xuất bên trong cơ thể . Tam Lại Tử thần người ra lát, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì mất hết tri giác. đứng như thế mãi lúc lâu sau mới tỉnh táo lại được, tiếp tục về hướng thị trấn Đường.

      Lúc Tam Lại Tử đặt chân lên thị trấn Đường, đôi mắt thần bí đó lại dõi theo .

      Tam Lại Tử tới trước cửa, định mở đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết. quay đầu lại thấy mụ điên Hồ Nhị Tẩu nằm sống soài trước cửa quán mở toang, vừa khóc vừa nhìn . Tam Lại Tử nhìn thấy mắt mụ ta, nhưng có thể cảm nhận được là mụ khóc. Tam Lại Tử cảm động trước tình cảnh này. để bức truyền thần vào cửa rồi về phía mụ điên Hồ Nhị Tẩu.

      Tam Lại Tử tới bên cạnh, cúi người rồi bế mụ ta lên. Trước đây mụ vốn khỏe mạnh béo tốt là vậy, mà bây giờ gầy tới mức chỉ còn da bọc xương. Tam Lại Tử dễ dàng bế mụ ta vào nhà. để mụ lên giường. Qua ánh đèn dầu phập phù, nhìn thấy nước mắt còn vương đôi mắt sưng mọng húp híp của mụ. Tam Lại Tử thở dài, quay người ra lại nghe thấy tiếng khóc. quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mụ điên Hồ Nhị Tẩu méo xệch, mụ ta co quắp lại khóc, nước mắt tuôn rơi ròng ròng.

      Lúc này, trông mụ ta điên loạn chút nào mà chỉ giống với người phụ nữ có nỗi đau khổ trong lòng mà thôi.

      Trái tim Tam Lại Tử như bị vật gì đánh trúng, phút chốc mềm yếu lạ thường.

      Tam Lại Tử hạ giọng : “Hồ Nhị Tẩu đáng thương, bà chị muốn tôi làm gì cho bà chị?”.

      Mụ ta gì, vẫn tiếp tục khóc thút thít. Trong mắt mụ ta chứa đựng nỗi mong mỏi. Tam Lại Tử ngửi thấy mùi hôi bốc ra từ người mụ ta. Mùi hôi này khiến Tam Lại Tử nảy ra ý nghĩ. phân vân biết có nên thực . Mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn nhìn đáng thương như vậy, vẫn khóc thút thít, dường như mụ ta muốn dùng phương pháp này để dốc bầu tâm với Tam Lại Tử.

      Còn ai có thể ngồi nghe mụ ta dốc bầu tâm chứ?

      Tam Lại Tử lặng lẽ về phía cửa quán, rồi đóng lại. quyết định bỏ , mà ở lại đây thực ý đồ đó.

      Tam Lại Tử vào bếp, cọ rửa sạch cái nồi to. lấy đầy nước từ trong vại đổ vào nồi. Sau đó nhóm bếp. Củi khô nhanh chóng bén lửa. Ánh lửa rọi vào khuôn mặt xấu xí của . Tam Lại Tử ngồi chiếc ghế đẩu trước bếp, ngừng đút thêm củi vào lò. Mụ Hồ Nhị Tẩu ngồi giường, mụ còn khóc nữa, đờ đẫn nhìn vào cánh cửa được bếp lò chiếu đỏ.

      Cuối cùng nước cũng sôi.

      Tam Lại Tử bê chiếc chậu gỗ tắm vào phòng ngủ mụ Hồ Nhị Tẩu.

      đổ hết nước sôi vào chiếc chậu gỗ rồi thêm chút nước lạnh vào, Tam Lại Tử với mụ Hồ Nhị Tẩu: “Bà chị tắm , lâu bà chị tắm rồi phải?”.

      Hồ Nhị Tẩu vẫn ngồi im tại chỗ, phút chốc nước mắt lại tuôn rơi.

      Tam Lại Tử về phía mụ, rồi cởi hết quần áo người mụ.

      Thân xác mụ Hồ Nhị Tẩu phơi bày trước mắt Tam Lại Tử. Mụ ta vẫn ngồi im, giãy giụa, chỉ khóc. Mụ ta quả thực gầy tới mức ra hình người nữa, hai bầu vú chảy xệ như hai cái túi rách, người chỉ còn lại lớp da nhăn nheo. Thế nhưng cái bụng mụ ta lại cứ trướng lên, trông cứ như thể đeo cục đá tròn vậy. Những đường gân như con giun nổi khắp bụng mụ ta... Tam Lại Tử cảm thấy vừa thương cảm vừa tuyệt vọng.

      bế mụ Hồ Nhị Tẩu trần như nhộng vào chiếc chậu gỗ.

      Từ trước tới giờ Tam Lại Tử chưa từng tắm cho người đàn bà nào cả. Tay vụng về, nhưng rất nhẫn nại, nhẫn nại như khi đào huyệt vậy. bắt đầu dội nước từ cái đầu rối bù tóc của mụ rồi xuống tận chân... kỳ được rất nhiều ghét bẩn từ người mụ ta nhưng lại cảm thấy ghê tởm. Thế nhưng khi nhìn thấy trong chiếc bụng trướng ngâm trong nước của mụ Hồ Nhị Tẩu có hình con rắn chuyển động, toàn thân run bắn. biết, trong bụng mụ Hồ Nhị Tẩu có thứ đáng sợ thế nên mụ mới điên điên khùng khùng.

      Khi Tam Lại Tử tắm cho mụ Hồ Nhị Tẩu, có cặp mắt nhìn trộm vào nhà qua khe cửa . Nhưng người đó nhìn thấy tình cảnh trong phòng ngủ.

      Sau khi tắm rửa xong, khuôn mặt mụ Hồ Nhị Tẩu thoáng hồng hào, mặc dù môi mụ vẫn nhợt nhạt.

      Tam Lại Tử tìm quần áo sạch mặc cho mụ, sau đó để mụ nằm giường. khẽ : “Bà chị ngủ giấc . Bà chị cố gắng chịu đựng thời gian, thằng em đây tìm cách trị bệnh điên cho bà chị”.

      Hồ Nhị Tẩu nhìn Tam Lại Tử bằng cặp mắt long lanh, môi hơi run lên.

      Dường như mụ ta muốn gì đó mà ra được.

      Tam Lại Tử mỉm cười với mụ.

      biết nụ cười của mình rất khó coi, nhưng chỉ có thể làm như vậy thôi. cũng thực bất cứ động tác thân mật nào hơn với mụ Hồ Nhị Tẩu.

      Hồ Nhị Tẩu nằm giường, Tam Lại Tử bước tới đắp chăn cho mụ.

      Sau khi đổ hết nước bẩn, liền mang chậu gỗ ra khỏi phòng ngủ.

      nghĩ thầm, tối này cũng phải tắm táp bữa ra trò. cũng nhớ bao lâu rồi mình chưa tắm.

      biết nếu tắm, cái bụng trướng của cũng xuất những hình rắn giống hệt với mụ Hồ Nhị Tẩu. Đó là thứ mà sợ suốt đời.

      Tam Lại Tử ra rồi khóa cửa bên ngoài lại. Nếu làm vậy mụ ta ra ngoài vào ban đêm. tới trước cửa hiệu truyền thần, nghe thấy tiếng hét vọng ra từ nhà mụ Hồ Nhị Tẩu. Tiếng gào khóc nức nở của mụ vừa bi thương vừa thê thảm khiến ai nghe thấy cũng tan nát cõi lòng... Nhưng trở lại nhà của mụ, mà vào cửa hiệu truyền thần rồi đóng cửa lại.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9

      Ngày mùng 3 Tết, mặt trời ló rạng. Ánh nắng chói chang, quét hết u những ngày qua. Sau khi mặt trời xuất , những đám tuyết vương núi bắt đầu tan chảy. Con đường của thị trấn Đường ướt nhèm, nước tuyết tan chảy lênh láng khắp nơi. Nước tí tách từ mái hiên của mọi ngôi nhà. Ngày tuyết tan còn lạnh hơn cả ngày tuyết rơi, những người tới thị trấn Đường thăm người thân đều mặc rất nhiều quần áo, họ co đầu rụt cổ lại đường.

      Đường xá vẫn tấp nập vô cùng.

      Đồ tể Trịnh Mã Thủy bắt đầu bán thịt lợn vào ngày này. tính ngược tính xuôi, cả ba ngày Tết chẳng nghĩ ngơi gì. Theo cách của , bây giờ bán thịt lợn mới kiếm được tiền, giá thịt cao, thế người mua thịt tươi lại đông. Thời điểm này bán thịt lợn ngày kiếm được gấp đôi so với bình thường. Hai tay đút chặt trong túi áo bông, chốc chốc lại dùng ống tay áo quệt nước mũi.

      Trịnh Mã Thủy ngồi sau bàn bán thịt, chốc chốc lại với những người ngang qua: “Thịt tươi đây, lợn mới giết ban sáng, lại đây mua miếng về đãi khách nào”.

      số người tới chọn mua miếng thịt ngon rồi , lại có người chỉ quay ra cười với , rồi thẳng.

      Trịnh Mã Thủy nhìn thấy người phụ nữ về phía , cảnh giác mở to mắt nhìn.

      Người phụ nữ đó chính là mụ góa Dư Hoa Khố - người từng sống vui vẻ với .

      Dư Hoa Khố tiến tới chỗ , mặc dù mụ mặc áo bông dày nhưng Trịnh Mã Thủy vẫn có thể cảm nhận được hai bầu vú to tướng của mụ rung lên theo từng bước chân. Nhớ khi xưa, chỉ vì bị mê hoặc bởi hai bầu vú này mà sống chung với mụ. Nhưng mụ đúng là cái động đáy, bao giờ nhét đầy được. Vì mụ ta, nhà của Trịnh Mã Thủy cũng chuẩn bị “sạt nghiệp”, may mà sớm tỉnh ngộ, tuyệt tình với mụ.

      Lúc này, dán mắt lên ngực mu, trông rất giống con bọ hung đính vào cứt chó. Lòng lại xao động, nuốt nước miếng ừng ực. Dư Hoa Khố tới bàn bán thịt của , mụ ta dừng bước, mắt nhìn , cười nhạt rồi : “Trịnh Mã Thủy, có phải lại muốn ăn vú bà ?”.

      Trịnh Mã Thủy thu ánh mắt lại, nhìn về chỗ khác, giả bộ thèm để ý, thực ra trong người vẫn rất ngứa ngáy.

      Dư Hoa Khố lại cười nhạt tiếng nữa: “Hôm nay mới là mùng Ba Tết, tao chửi mày! nhưng tao vẫn phải với mày, cho mày chết thèm, cái đồ chó ăn biết no kia”.

      xong Dư Hoa Khố đánh mông luôn.

      mắt của Trịnh Mã Thủy lại dán theo bóng mụ, mãi tới khi mụ biến mất khỏi tầm nhìn của . vốn định gọi mụ lại, rồi cho mụ miếng thịt ngon, thế nhưng rốt cuộc lại gọi nữa. Trịnh Mã Thủy rút tay ra khỏi ống tay áo, rồi tát vào mặt mình cái, lại còn hằn học với mình: “Trịnh Mã Thủy, mày đúng lá thằng chẳng ra sao”.

      Lúc này, Trư Cốc ngang qua, cười rồi hỏi: “Ông Mã Thủy à, sao lại tự đánh mình thế?”.



      *******************



      Phần 2

      Trương Thiếu Băng hốt hoảng hỏi lại: “Lẽ nào lại là hồn ma của Lăng Sơ Bát?”.

      Đúng lúc họ uống rượu chuyện, bên ngoài nhà Trương Thiếu Băng có đôi mắt dán vào khe hở cửa nhìn trộm vào bên trong.



      17



      Khoảng giờ Tý, sau khi dặn dò xong xuôi về công việc canh giữ ủy ban thị trấn cho nhân viên bảo vệ, Trư Cốc tới quán Tiêu Dao mà lặng lẽ chuồn về nhà. nhớ Phùng Như Nguyệt. Lúc Trư Cốc vai đeo súng moze bước vào ngõ Đôi Mễ, gió lạnh thổi liên tục, trong tiếng gió gào thét dường như có tiếng người khóc. Trư Cốc cảm thấy có điều gì ổn. Nhưng lòng vẫn rất nhớ Phùng Như Nguyệt nên cũng chẳng nghĩ được nhiều chuyện như vậy, vội vàng bước vào cửa nhà mình.

      Trư Cốc vừa mới đóng cửa, nghe thấy tiếng khóc thút thít trong gian nhà phía tây.

      Chiếc đèn dầu để bàn thờ trong phòng khách vẫn cháy, ngọn đèn dầu này cháy tới ngoài Rằm tháng Giêng mới tắt. Đây là ngọn lửa đón giao thừa.

      Đó là tiếng khóc của con , bố con ông mù Phùng sống ở gian phòng phía tây, chắc chắn là Phùng Như Nguyệt khóc. Lẽ nào tiếng khóc của Phùng Như Nguyệt lại quyện trong gió thổi ở ngõ Đôi Mễ? Tại sao lại khóc chứ? Trư Cốc rón rén về phía gian phòng phía tây, ghé sát tai vào cửa. Lúc này tiếng khóc biến mất, cả gian phòng im ắng lạ thường. Trư Cốc nghĩ thầm có thể Phùng Như Nguyệt biết mình về nên khóc nữa chăng?

      Trư Cốc gõ cửa, khẽ gọi: “Như Nguyệt, ngủ chưa vậy?”.

      có ai đáp lại.

      Trư Cốc lại gõ cửa, khẽ hỏi tiếp: “Như Nguyệt, ngủ chưa vậy?”.

      Vẫn có ai đáp lại.

      Trư Cốc thở dài, biết Phùng Như Nguyệt vẫn chưa ngủ, rốt cuộc giữa vẫn thân quen cho lắm nên mở mở cửa cho vào lúc nữa đêm canh ba như thế này, mặc dù trong phòng vẫn còn ông mù Phùng. Trư Cốc cảm thấy hụt hẫng khó tả, lòng xót xa. Đúng lúc tiu nghỉu chuẩn bị về phòng mình bị bàn tay ai đó đập vào vai.

      Trư Cốc giật thót người, nhảy dựng lên, quay ngoắt đầu lại.Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của bố mình lù lù ra trước mặt. Trư Cốc mặc dù vẫn chưa định hồn lại nhưng quay ra trách bố: “Tối thế này rồi, bố vẫn chưa ngũ à? Bố muốn làm gì vậy? Bố có biết làm vậy dễ dẫn tới chết người lắm ?”.

      Vương Bình Ích cười nhạt: “Nếu dọa chết được mày mới hay, đúng là đồ bỏ ! Mày đừng tưởng rằng bộ dạng lúc này của mày là oai lắm nhé, tao cho mày nghe, ai trong thị trấn Đường này coi trọng cái đồ tay sai như mày đâu! Mày để cho hai bố con nhà kia sống ở nhà tao với ý đồ gì? Chẳng qua là mày ưng con bé kia đúng ? Hì hì, những ngày tháng khổ cực của mày còn ở phía sau. Tao bây giờ già rồi, cũng thể quản được mày nữa, mày liệu mà sống cho tốt”.

      Trư Cốc bị bố mắng cho tức tới mức mặt hết đỏ lại tái.

      Ông Vương Bình Ích xong liền chống gậy vào phòng. Trư Cốc thở dài, quay về phòng. trằn trọc giường, sao ngủ được, khuôn mặt của Phùng Như Nguyệt thoắt thoắt trước mắt. Tâm trạng khó chịu như bị mèo cào vậy, phần hạ bộ như có ngọn lửa bùng cháy.

      Chính lúc Trư Cốc nhớ nhung Phùng Như Nguyệt tới nỗi da diết, cồn cào ruột gan, trong căn phòng ở quán Tiêu Dao, Xuân Hương lại trốn trong chăn lặng lẽ rơi lệ. Trong tiết xuân này, hầu như có niềm vui, chủ yếu là nỗi đau khổ nhớ những người thân. ngờ rằng chính trong đêm nay, mọi tổn thương như tai nạn đáng sợ giáng xuống người . Ban đầu, chờ đợi Trư Cốc tới biết người đàn ông tên Trư Cốc kia làm gì, tại sao lâu như vậy tới. chờ đợi của Xuân Hương biến thành lo lắng, cảm giác độc như thứ bệnh khiến cảm thấy mình thê thảm, nơi nương tựa. Khi Trư Cốc ở bên, hoặc khi đến, chỉ vùi đầu vào ngủ mà chẳng hề động chạm hay với câu nào nhưng vẫn tạo cho cảm giác bình yên về mặt tinh thần. quen với tiếng ngáy của Trư Cốc.

      Xuân Hương trốn trong chăn khóc thầm.

      đèn dầu trong phòng phập phù, lúc sáng lúc tối.

      Lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy , Xuân Hương hề biết.

      gã đàn ông thần bí đội nón bước vào phòng Xuân Hương.

      Người đó chốt cửa khẽ tới mức phát ra tiếng động gì, sau đó rón rén về phía đầu giường.

      Gã đàn ông thần bí đứng ở trước giường trầm ngâm.

      Xuân Hương bỗng cảm thấy điều gì đó, thò đầu ra khỏi chăn, phát thấy gã đàn ông thần bí đứng trước giường. Người đó đứng xoay lưng về phía đèn, chiếc nón kéo sụp xuống thấp che hết nữa khuôn mặt. chỉ nhìn thấy mỗi chiếc cằm đầy râu của người đó. túm chặt lấy chăn rồi hốt hoảng hỏi: “Ông là ai?”.

      Gã đàn ông thần bí cười nhạt đáp lại: “Tao ra chỉ sợ mày sợ chết khiếp thôi”.

      Xuân Hương run rẩy: “Ông, ông định làm gì?”.

      Gã đàn ông thần bí lại cười nhạt: “Tao nghe trong quán Tiêu Dao ở thị trấn Đường mới xuất mỹ nhân, hôm nay vừa đúng lúc thuận đường qua đây nên tao tới để kiểm chứng lời đồn có chuẩn xác . Hì hì, quả nhiên là tiểu mỹ nhân, đáng tiếc là bị thằng chó kia xơi trước rồi”.

      Từng lời của gã đàn ông thần bí kia đều toát ra sát khí lạnh lùng.

      Xuân Hương nước mắt lưng tròng van xin: “Xin ông tha cho tôi!”.

      Gã đàn ông thần bí kia bỏ nón ra, vứt lên bàn. Xuân Hương vừa nhìn thấy vết sẹo dài xiên xiên trán ông ta liền kinh hãi hét lên tiếng, kéo chăn che mặt lại. Gã đàn ông thần bí kia lấy ra hai chiếc súng moze từ bên hông đặt bàn, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

      Gã đàn ông thần bí kia ung dung cởi quần áo, cứ như thể ở chính nhà của mình vậy. đặt từng chiếc quần, từng chiếc áo vừa cởi ra lên bàn, tới khi cởi hết liền nhếch mép cười nhạt.

      thổi tắt đèn rồi chui vào chăn. Cả gian phòng tối om, trong phòng vang lên tiếng xé quần áo cùng tiếng khóc của Xuân Hương.

      Gã đàn ông thần bí hạ giọng: “Con điếm , mày khóc lóc cái gì chứ, mày vào quán Tiêu Dao chính là để phục vụ đàn ông mà. Thằng đàn ông khác làm được lẽ nào ông mày làm được? Mày mà còn khóc nữa, ông bóp cổ chết bây giờ. Chịu khó mà hầu hạ ông mày, may ra ông mày tha cho mày cái mạng bần tiện này”.

      Dường như xuân Hương nghe thấy những lời của gã, vẫn ngừng giãy giụa, kêu gào.

      Tiếng kêu gào và chống trả của Xuân Hương đều vô ích. Gã đàn ông thần bí kia đè chặt lên người , chỉ lát sau tiếng thở hổn hển, nặng nề của gã vang lên. Xuân Hương kêu như xé phổi xé gan. Gã đàn ông thần bí kia vừa thở hồng hộc vừa : “Hôm nay coi như tao gặp hên, ngờ trong ổ điếm này lại được phá trinh. Em điếm nhò, kể từ hôm nay, em là người của Trần Lan Đầu này rồi”.

      Xuân Hương vừa mới nghe thấy ba chữ Trần Lan Đầu liền nín ngay, cắn chặt răng, nước mắt tuôn như suối.

      Thổ phỉ Trần Lan Đầu ra sức giày vò Xuân Hương, miệng gầm gừ như con thú phẫn nộ vậy.

      Phần dưới của Xuân Hương như bị xé nát, cơn đâu thể chịu nổi cùng nỗi kinh hoàng tột độ nhấn chìm . Lúc này, cảm thấy sống bằng chết, hai bàn tay ngừng cào cấu lưng thổ phỉ Trấn Lan Đầu, da thịt bám đầy dấu móng tay .

      Sáng hôm sau, lúc ngang qua cửa phòng Xuân Hương, Lý Mị Nương phát cửa phòng mở toang. Nghe thấy tiếng rên rĩ của Xuân Hương, mụ ta chau mày : “Xuân Hương à, Trư Cốc rồi mà con vẫn chưa dậy đóng cửa lại à? Có phải thả phanh cả tối đúng ? Hai đứa mày cũng là, làm làm thôi, còn tạo ra tiếng động lớn như vậy khiến tao bực chết được”.

      Thực ra chỉ mình mụ Lý Mị Nương nghe thấy tiếng gào khóc của Xuân Hương và tiếng động kiêng dè ai của thổ phỉ Trần Lan Đầu. Mọi người trong quán Tiêu Dao đều cho rằng đó là do Trư Cốc và Xuân Hương làm chuyện đó nên cũng để ý.

      Xuân Hương vẫn rên hừ hừ giường, hầu như để ý tới những lời của mụ Lý Mị Nương.

      Lúc này mụ Lý Mị Nương nhận ra điều gì đó liền bước vào phòng. Xuân Hương nằm giường mảnh vải che thân, hai mắt nhắm nghiền, phần dưới chảy đầy máu, khắp người toàn những vết bầm tím, the thảm tới mức người khác dám nhìn. Chăn bị vứt xuống dất, hai đồng tiền đại dương đặt bàn. Lý Mị Nương thần người, mất lúc lâu sau, mụ ta mới ôm cái chăn ở dưới đất lên rồi phủ lên người Xuân Hương.

      Lúc hôn mê, Xuân Hương còn rên rĩ đau đớn.

      Nốt ruồi bên khóe miệng mụ Lý Mị Nương giật giật, mụ nghiến răng gầm gừ: “Cái thằng Trư Cốc lòng lang dạ sói mất hết lương tâm kia, sao mày lại có thể đối xử với Xuân Hương như vậy chứ”.

      Mụ ta đặt tay lên trán Xuân Hương, đầu nóng như lửa đốt.



      19


      Tin thổ phỉ Trần Lan Đầu vào thị trấn lan khắp nơi. Nỗi khiếp đảm che phủ khí vui vẻ của ngày Tết. Những người có máu mặt trong thị trấn lũ lượt tìm Du Trường Thủy, cầu ông ta tăng cường công tác phòng vệ. Ai nấy đều lo vào đêm nào đó, thổ phỉ Trần Lan Đầu đột nhiên xuất ở nhà họ, gây nguy hiểm thể cứu vãn cho tính mạng cũng như tài sản của họ. Điều này khiến Du Trường Thủy đau đầu vô cùng, việc ông ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Du Trường Thủy gọi đội trưởng Trư Cốc vào thư phòng. Trư Cốc cúi gằm mặt đứng trước Du Trường Thủy, còn dám thở mạnh nữa. Lúc này trong lòng Trư Cốc nghĩ gì, Du Trường Thủy hề đoán được.

      Du Trường Thủy trốn trong ủy ban dám ra ngoài, nỗi lo sợ trong lòng càng lúc càng tăng.

      Trái ngược với tâm trạng của Du Trường Thủy, tay hương thân trong thị trấn - Vương Bình Thuận - lại hớn hở khác thường, lại lại đường, gặp ai cũng huênh hoang rằng nên sợ thổ phỉ Trần Lan Đầu. chuẩn bị tiền quyên góp cho đội bảo vệ để mua thêm vài khẩu súng bảo vệ an toàn cho dân trong thị trấn. Vương Bình Thuận hề dối, ông ta thực quyên góp khoản tiền cho đội bảo vệ, còn việc đội bảo vệ có mua súng ống đạn dược hay người dân thể biết được. Nhưng uy tín của Vương Bình Thuận trong thị trấn Đường nhanh chóng dâng cao, điều này trái ngược hẳn với Du Trường Thủy - cả ngày rụt đầu rụt cổ co ro trong ủy ban.

      Vương Bình Thuận còn tung tin, vào ngày Rằm tháng Giêng mời đoàn hát tới thị trấn Đường biểu diễn, coi như để kết thúc năm mới. Tuy toàn thể người dân trong thị trấn Đường đều hoang mang, lo sợ nhưng họ vẫn mong chờ ngày Tết Nguyên tiêu. Nhưng xảy ra chuyện gì vào ngày Tết Nguyên tiêu này ai có thể đoán trước, cũng giống như ai có thể đoán trước được sống chết của mình vậy.


      20


      Tam Lại Tử con đường của thị trấn Đường vào lúc hoàng hôn, có người sát bên , mặc dù nhìn thấy nhưng vẫn coi như thấy. Sau khi Tam Lại Tử qua, người đó thở thờ hơi nặng nề, mắt toát ra cái nhìn tăm tối. Người đó chính là mụ góa Dư Hoa Khố. Ánh nắng chiếu lưng Tam Lại Tử, mụ góa Dư Hoa Khố nhìn thấy luồng sáng kỳ lạ. người Tam Lại Tử lúc này mặc chiếc áo xám dài lại có mùi tanh lạ. Đây là phát lớn nhất trong tháng Giêng này của mụ góa Dư Hoa Khố. Du Hoa Khố cảm thấy kinh ngạc vô cùng trước phát của mình. Mụ nhìn theo bóng Tam Lại Tử như người mất hồn, mãi tới khi tiếng pháo nở rộ bên vệ đường, mụ mới trở lại với thực cuộc sống kỳ quái ở thị trấn Đường.

      Lúc Dư Hoa Khố ngang qua cửa hàng thịt, mụ muốn vớ lấy miếng thịt rồi bỏ chạy. Tự dưng trong đầu mụ lên quãng thời gian vui vẻ với Trịnh Mã Thủy, trong nhà mụ lúc nào cũng phảng phất mùi thịt lợn thơm phức. Nhưng giờ đây, mặc dù là Tết, mụ ta và những đứa con háu ăn cứ ngoác mồm đòi ăn cũng được ăn thịt lợn đời như trước kia nữa. Tự dưng trong lòng mụ dâng lên nỗi tủi thân, nếu như gã đổ tể người toàn mùi thịt này có thể đối tốt với mình mãi vui vẻ biết bao.

      Cũng có thể Trịnh Mã Thủy cũng ngửi thấy mùi hồ ly lẳng lơ độc nhất vô nhị người mụ Dư Hoa Khố, mở to đôi mắt vằn đỏ. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bộ ngực đồ sộ của mụ Dư Hoa Khố, sau đó mới là khuôn mặt béo phì của mụ. Tay Trịnh Mã Thủy lần tới chuôi dao, nắm chắc con dao trong tay xong liền hỏi cách cảnh giác: “Dư Hoa Khố, mụ muốn làm gì thế?”.

      Dư Hoa Khố thở dài than: “ phải sợ, tôi cướp thịt lợn của đâu mà lo. Tôi vô lại như tưởng tượng của đâu, cũng nên thù hằn tôi như vậy, quá lắm chỉ cho tôi nhát là xong thôi mà”.

      Trịnh Mã Thủy đặt dao xuống bàn, thở dài tiếng: “Hoa Khố à, tôi biết cũng chẳng dư dật gì, thân mình nuôi mấy cái tàu há mồm, nhưng tôi thực cũng chẳng có cách nào cả, bởi tôi cũng có gia đình, có con, tôi cũng phải nuôi sống chúng nó. Có trách cũng chỉ trách mình tôi thôi, lúc đó sai lầm mê đắm . Hầy!”.

      Mắt Dư Hoa Khố đỏ hoe, nhưng mụ ta lại cười: “Được rồi, Trịnh Mã Thủy, có lời như vậy tôi quả thực bõ công đối xử tốt với dạo. yên tâm , tôi bám theo nữa đâu”.

      Trịnh Mã Thủy câu nào nữa, vung dao cắt miếng thịt, dùng rơm tươi quấn lại, sau đó đưa cho mụ Dư Hoa Khố: “Cầm về cho bọn ăn , năm nay chắc lại khó khăn đấy, nhưng dù gì cũng phải cho bọn trẻ ăn bữa thịt cho ”.

      Dư Hoa Khố cúi đầu: “Tôi cần đâu”.

      Trịnh Mã Thủy thuyết phục: “Cầm lấy mà, tôi đòi hỏi phải báo đáp gì đâu. đừng coi thường tôi như vậy”.

      Dư Hoa Khố dang tay đón lấy miếng thịt nặng trịch kia, mụ khẽ : “Nếu như còn muốn tới, cứ tới , tôi cũng cần phải báo đáp gì đâu. Tôi có thể nuôi sống lũ con của tôi, cho dù có phải ăn cám nuốt rau chăng nữa tôi cũng đủ sức nuôi chúng thành người”.

      Trịnh Mã Thủy nghe xong lời của mụ Dư Hoa Khố, thần người ra.

      Dư Hoa Khố lại khẽ tiếp: “Mã Thủy à, từ nay về sau, phải cẩn thận chút với thằng Tam Lại Tử, tôi thấy nó bình thường chút nào. người nó có mùi tanh thối, chính là mùi tanh thối người họa sĩ Tống Kha đấy”.

      Trịnh Mã Thủy hoài nghi hỏi lại: “Sao biết người có mùi tanh thối, có phải lại ngủ với vậy?”.

      Đôi mắt còn ướt lệ của mụ Dư Hoa Khố phút chốc toát ra vì tức giận, mụ ta nhổ nước bọt về phía Trịnh Mã Thủy rồi lồng lên: “Trịnh Mã Thủy, đúng là đồ khốn khiếp mà. Tôi chỉ vậy thôi, còn tin hay tùy ”.

      Dư Hoa Khố xách miếng thịt quay người bỏ .

      Trịnh Mã Thủy giơ bàn tay nhờn mỡ vuốt mặt cái, miệng lẩm bẩm: “Đúng là đồ lẳng lơ!”.

      Trịnh Mã Thủy nghĩ thầm, nếu như còn ai tôi mua thịt nữa dọn hàng. Hôm nay buôn bán ế ẩm, buổi sáng mổ con lợn, tới giờ vẫn còn khoảng phần ba.

      Tam Lại Tử tới trước cửa nhà Hồ Nhị Tẩu, mở khóa rồi bước vào trong. Hồ Nhị Tẩu ngồi tấm ván, quay về hướng Tam Lại Tử cười. Trong lòng Tam Lại Tử sung sướng bội phần, lẽ nào bệnh điên của mụ ta khỏi? tiến tới gần chỗ Hồ Nhị Tẩu rồi khẽ hỏi: “Chị à, chị đói chưa?”.

      Mụ Hồ Nhị Tẩu gật đầu lia lịa.

      Tam Lại Tử giơ tay vuốt mái tóc khô cứng của mụ ta: “Chị à, chị phải chờ lâu đâu, tôi nấu ngay cho chị ăn đây”.

      Mụ Hồ Nhị Tẩu lại gật đầu.

      Trong giây lát Tam Lại Tử thấy tâm trạng của mình tốt lên hẳn, lòng thầm nghĩ nếu như bệnh điên của mụ Hồ khỏi bản thân còn phải hy vọng người đàn bà áo trắng kia tới tìm nữa. xuất của ta đối với chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lúc Tam Lại Tử xào rau, mụ Hồ Nhị Tẩu nhàng bước vào, ngồi trước bếp lò, sau đó đút củi vào lò, ánh lửa khiến khuôn mặt xanh xao của mụ ta ửng hổng. Tam Lại Tử nhìn thấy sống bừng lên khuôn mặt mụ.

      Hồ Nhị Tẩu ăn rất ngon miệng, Tam Lại Tử vẫn ngồi nhìn mụ ăn, chờ sau khi mụ ăn xong, Tam Lại Tử mới bắt đầu ăn cơm.

      Hồ Nhị Tẩu cũng nhìn Tam Lại Tử ăn chớp mắt, khuôn mặt nụ cười vui vẻ, điều này khiến cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Bên ngoài bỗng rộ lên tiếng pháo nổ đì đùng.

      Tam Lại Tử thắc mắc: “ hiểu ai tới chúc Tết lúc tối thế này chứ?”.

      Ơ thị trấn Đường, nếu tới chúc Tết nhà người khác, trước khi vào nhà phải đốt pháo, là để nhắc nhở chủ nhà có khách tới, hai là thể may mắn, ba là thể tôn trọng với chủ nhà. Tam Lại Tử còn băn khoăn hiểu ai lại tới nhà của người đàn bà bị cả thị trấn quên lãng, vứt bỏ này chúc Tết bên ngoài vọng tới tiếng trẻ con: “Tam Lại Tử, đen sì sì, nếu tắm nước sông còn làm nước sông bẩn ; Hồ Nhị Tẩu, điên khùng khùng, đầy miệng là cứt thối tận trời ; thằng vô lại bà điên, nằm chung giường buồn cười chết được....”

      Hóa ra bọn trẻ con trong thị trấn Đường thêu dệt chuyện của họ thành bài vè. Tam Lại Tử rất tức giận , định đứng dậy mắng bọn trẻ con trận nên thân nhưng mụ Hồ Nhị Tẩu giơ tay, dùng ánh mắt kỳ quái ngăn . lại ngồi xuống, lặng lẽ ăn cơm tiếp, mặc kệ bọn trẻ kêu thét bên ngoài, chơi chán chúng tự khắc bỏ thôi.

      Đêm khuya, Tam Lại Tử tắm cho mụ Hồ Nhị Tẩu xong, chờ mụ ta ngủ say, mới lặng lẽ bỏ . hy vọng bắt đầu từ tối nay, Hồ Nhị Tẩu còn điên loạn nữa, mụ ta dần dần hồi phục sức khỏe, sau đó lại tiếp tục mở quán cơm sống cuộc sống như trước kia.

      Đường phố lạnh lẽo vắng tanh, Tam Lại Tử nhìn thấy ai cả.

      Những chiếc đèn lồng lặng lẽ soi xuống đường phố tĩnh lặng, cứ như thể chờ đợi điều gì sắp xảy ra vậy.

      Trong mắt Tam Lại Tử, trong những chiếc đèn lồng đơn côi trong đêm khuya lặng gió kia là vô số những hồn ma có nhà để về.

      Tam Lại Tử cũng nghe được chuyện về thổ phỉ Trần Lan Đầu, nhưng hề sợ, có lẽ trong thị trấn Đường chỉ có mình và mụ Hồ Nhị Tẩu là để ý tới chuyện thổ phỉ Trần Lan Đầu. Bởi bất kể thế nào Trần Lan Đầu cũng chẳng tìm tới họ làm gì, do vậy lại càng thể làm hại họ.

      Tam Lại Tử hít thở sâu.

      lại chau mày.

      Hăn ngửi thấy mùi gì đó rất kỳ lạ, giống hệt mùi cú mèo, Tam Lại Tử rất mẫn cảm với mùi này.

      Đó chính là mùi người chết.

      Lẽ nào có ai đó chết ở thị trấn Đường sao?

      Mùi người chết kích thích thần kinh Tam Lại Tử. Chỉ khỉ nào có người chết người ta mới nhớ tới , lại tới mời đào huyệt cho người chết. Thế nhưng, trong đêm thanh tĩnh như thế này, lại hoàn toàn nảy sinh tâm trạng hưng phấn đối với mùi người chết như trước kia, trái lại là nỗi sợ hãi khó hiểu. Tam Lại Tử - người từng đào rất nhiều huyệt mộ cho người chết - lại cảm thấy sợ hãi. vội vàng mở cửa cửa hiệu truyền thần, bước vào rồi đóng chặt cửa lại ngay. thắp đèn dầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ treo bức truyền thần tường. Bức truyền thần màu Tống Kha vẽ cho biến mất, thay vào đó là bức truyền thần Tống Kha vẽ cho ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến. Dường như ông họa sĩ già nhìn bằng con mắt oán hận, chân tay Tam Lại Tử lạnh toát, bức truyền thần của ông Hồ Văn Tiến và loạt những bức truyền thần khác để dưới gầm giường liêu bị Tam Lại Tử đem lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh đốt sạch rồi kia mà, tại sao lại có thể xuất ở đây được chứ?

      Tam Lại Tử lẩm bẩm mình: “Ông họa sĩ già, tôi kiếp trước mắc nợ, kiếp này cũng thù oán gì với ông, ông đừng dọa tôi đấy”.

      Hồ Văn Tiến vẫn gì, vẫn nhìn Tam Lại Tử chòng chọc.

      Tam Lại Tử cúi lạy bức di ảnh của Hồ Văn Tiến, sau đó lại cầm đèn lên gác. Bước chân của Tam Lại Tử chiếc thang gỗ cũ kỹ tạo ra tiếng cót két khiến có cảm giác bất an. Tam Lại Tử cẩn thận lên gác xép. Chỉ còn vài bậc thang nữa là lên tới nơi, lúc này mắt ngang với gầm giường. Trong ánh đèn dầu mờ ảo, nhìn thấy rất nhiều bức truyền thần được nhét chặt dưới gầm giường. Những bức truyền thần được đốt kia sao lại có thể trở về dưới gầm giường được kia chứ? Tam Lại Tử cảm thấy lạnh hết người.

      chưa kịp nghĩ được gì thấy làn khói xanh bay ra từ dưới gầm giường.

      Trong làn khói xanh bay lên, Tam Lại Tử còn nghe thấy tiếng thở dài não nề. làn gió thổi từ gầm giường về phía , bấc đèn dầu phập phù hai cái rồi tắt hẳn. Dường như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ Tam Lại Tử, luồng hơi mắc lại ở cổ thoát ra được. Tiếp đó, có rất nhiều cánh tay vô hình giơ ra trong bóng tối, ngừng đẩy . ngã người về phía sau, trượt chân, mất thăng bằng rồi lăn xuống dưới cầu thang như bao tải rách.

      Lần ngã này của Tam Lại Tử chút nào, toàn thân như vỡ ra, hông, cùi chỏ... Đau nhói. Trong bóng tối, có rất nhiều người cười cách dữ tợn. Tam Lại Tử quên cả đau, đứng bật dậy chạy thục mạng về phía cửa. Tới cảnh cửa, mở chốt, rồi chạy vội ra ngoài. khóa cửa hiệu truyền thần, vẫn chưa hoàn hồn, thở phì phò, im lặng chết chóc bao quanh. Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng hét của Hồ Nhị Tẩu.

      Hồ Nhị Tẩu lại điên ư?

      Tam Lại Tử do dự lát rồi về phía nhà mụ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      21

      Trư Cốc biết Chủ tịch Du Trường Thủy vẫn chưa ngủ.

      Đèn trong văn phòng Du Trường Thủy vẫn sáng, Trư Cốc và đội viên đội bảo vệ khác đứng ở góc tối. Chỗ này vừa có thể nhìn thấy văn phòng của Chủ tịch, vừa có thể nhìn thấy cửa lớn của ủy ban, còn có số đội viên đội bảo vệ mai phục ở các góc khác trong quán Tiêu Dao và ngõ hoàng đế để bảo vệ. Nếu phát có bất kỳ điều gì bất thường, họ ào ra như ong vỡ tổ khiến kẻ đột nhập có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

      Liên tiếp mấy tối liền có thu hoạch gì, hiểu tối nay có xảy ra chuyện gì , ai trong số họ biết cả.

      Lúc này, điều Trư Cốc trăn trở trong lòng phải là an nguy của Chủ tịch Du Trường Thủy, mà là có tên Phùng Như Nguyệt. Mấy ngày nay, cứ đến tối, Trư Cốc cùng số đội viên đội bảo vệ tới canh giữ ủy ban và quán Tiêu Dao, ban ngày lại về nhà ngủ. Từ lúc Phùng Như Nguyệt đến nhà tới giờ, cũng còn tới quán Tiêu Dao ngủ nữa. Sau khi phát ra người ngược đãi Xuân Hương đêm đó phải Trư Cốc, Lý Mị Nương cảm thấy trách nhầm , nhưng mụ hiểu tại sao tới tìm Xuân Hương nữa. Trư Cốc cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đêm hôm đó ngủ ở phòng Xuân Hương, nếu ở đó chắc chắn bị thổ phỉ Trần Lan Đầu trừ khử rồi. Xét về mặt ý nghĩa Phùng Như Nguyệt cứu mạng . Điều này càng khiến Trư Cốc thêm ham muốn với Phùng Như Nguyệt, như thể Phùng Như Nguyệt là người đàn bà của đời . Trư Cốc xác định tình cảm dành cho Phùng Như Nguyệt đúng là tình ngay từ ánh mắt đầu tiên.

      Nhưng vẫn có rất nhiều chuyện khiến phiền não. Từ sau khi hai bố con ông già mù họ Phùng kia tới, nhà trở nên lục đục liên miên. Phùng Như Nguyệt nghiễm nhiên coi nhà Trư Cốc là nhà mình, nhìn thấy trong nhà có thứ gì ngon liền nấu lên ăn chút do dự. Bố của Trư Cốc - ông Vương Bình Ích - nhìn thấy điệu bộ nàng là khách nhưng lấn quyền chủ tức ra mặt, đặc biệt khi Trư Cốc có nhà, Phùng Như Nguyệt nấu bữa trưa hay bữa tối đều gọi ông ta ra ăn, cứ như thể ông ta là khí, chứ phải là người sống vậy. Ông ta lớn tiếng chửi về phía căn phòng luôn đóng chặt cửa kia hòng đuổi hai bố con ông mù Phùng ra khỏi nhà họ Vương, nhưng bất luận ông ta có chửi bới thế nào, trong phòng vẫn có động tĩnh gì cả. Sau khi Trư Cốc về nhà, ông Vương Bình Ích kể cho nghe rồi còn chửi mắng nữa. Lúc này, Phùng Như Nguyệt lại nước mắt lưng tròng tới trước mặt :

      à, em rất cảm kích vì cho bố con em ở lại, em gây thêm nhiều phiền phức cho , em muốn lại tục gây phiền phức cho nữa, hãy để bố con em ”.

      Trư Cốc hễ nhìn thấy nước mắt của Phùng Như Nguyệt lại như trúng bã, để ý tới thái độ của bố đẻ nữa. an ủi: “Bây giờ bên ngoài chiến loạn bất ổn lắm, hai bố con có đâu cũng chẳng an toàn bằng nhà . Thôi hai người cứ tạm ở đây, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đây cũng là nhà của hai người mà”.

      Lời của Trư Cốc khiến ông Vương Bình Ích tức hộc máu

      Đêm nay, Trư Cốc lại về nhà. Lúc và những đội viên đội bảo vệ canh giữ ở góc nào đó trong ủy ban thị trấn trong nhà xảy ra chuyện hề hay biết.

      Tối nay, Phùng Như Nguyệt chỉ nấu cơm hai bố con ăn, sau đó mang về phòng ăn. Ông Vương Bình Ích ngửi thấy mùi lạp xưởng xào ngổng tỏi, liền chống gậy ra. Phùng Như Nguyệt mang thức ăn vào phòng, đồng thời cũng đóng chặt cửa rồi. Toàn thân ông Vương Bình Ích run lên, ông dùng gậy gõ vào cửa phòng hai bố con Phùng Như Nguyệt rồi chửi:

      “Chúng mày là loại quỷ đói ở đâu tới vậy hả? Có phải kiếp trước bọn tao nợ gì chúng mày mà kiếp này chúng mày tới đòi nợ vậy? Sao chúng mày lại ở lỳ trong nhà tao, ăn uống nhà tao lại còn bất kính với tao vậy hả?”

      Căn phòng vẫn im lìm khó hiểu, chỉ có mùi lạp xưởng xào ngổng tỏi lẫn với mùi gì đó rất lạ bay ra từ khe cửa. Từ lúc hai bố con Phùng Như Nguyệt dọn về nhà họ Vương, ông Vương Bình Ích ngửi thấy mùi kỳ lạ này. Ông ta cũng xác định được mùi lạ đó tỏa ra từ người ai, lạ hơn nữa là ông Vương Bình Ích chỉ nhìn thấy mặt ông mù Phùng đúng lần vào ngày đầu tiên, còn sau đó thấy mặt mũi ông ta đâu nữa. Dường như ông mù Phùng kia chưa từng ra ngoài cửa. Trong mắt ông Vương Bình Ích, ông già mù Phùng kia trở nên vô cùng kỳ dị.

      Vương Bình Ích chẳng làm được gì, đành phải chống gậy ra khỏi nhà, vừa khỏi ông nghe thấy tràng cười nham hiểm của đàn bà. Vương Bình Ích tới nhà cậu con cả Vương Văn Thanh. Nhà Vương Văn Thanh hôm nay có khách, con ông ngồi uống rượu với khách. Vừa nhìn thấy bố tới, ta vội vã đứng lên đón: “Bố, sao bố tới vậy?”.

      Mặt ông Vương Bình Ích hầm hầm: “Lẽ nào tao tới được hả?”.

      Vương Văn Thanh nhũn nhặn đáp: “Bố à, sao lại tới được chứ? Đây cũng là nhà bố mà, bất cứ lúc nào bố muốn tới, lẽ nào lại còn phải hỏi con ư?”.

      Ông Vương Bình Ích than thở: “Ấy, tao ở nhà đến cả cơm cũng được ăn”.

      Vương Văn Thanh ngạc nhiên hỏi lại: “Bố vẫn chưa ăn cơm ư?”.

      Ông Vương Bình Ích đập mạnh gậy chống xuống đất: “Nếu tao ăn rồi, còn tới nhà mày làm gì hả? Tao bây giờ trở thành ăn mày rồi, lẽ nào đến cả bữa ăn mày cũng định cho tao ư?”.

      “Bố, bố ngồi xuống , mau ngồi xuống ăn cùng bọn con”.

      Ông Vương Bình Ích cũng khách sáo nữa, ngồi xuống ăn cùng luôn. Vợ của Vương Văn Thanh đứng ở cửa bếp, lạnh lùng nhìn bố chồng rồi : “Văn Thanh, ra đây lát”.

      Vương Văn Thanh từ trước tới giờ luôn nghe lời vợ liền ra ngay. ta kéo Vương Văn Thanh vào bếp, khẽ : “Sao bố lại tới đây thế?”.

      “Dù gì ông cũng là bố , tới tới rồi”.

      vợ xị mặt: “Tết đến vợ chồng mình chẳng thiếu thứ gì với ông cả, em trai lúc này là đội trưởng đội bảo vệ rồi, cũng chẳng thấy chú ấy mua thứ gì cho con mình, còn cả bố rữa, Tết đến cũng chẳng được chút tiền mừng tuổi cho các cháu. , khi xưa ra ở riêng, chúng mình cũng chẳng lấy nhà, khoản tiền dành dụm của bố , ông ấy cũng chẳng chia cho chúng ta cắc nào cả. Chúng mình tay trắng rời khỏi nhà xây dựng từ đầu, sao lại nhớ gì thế hả?”.

      Vương Văn Thanh nhàng phân bua: “Em cũng đừng nên nhớ nhiều thế làm gì, bố còn tới đây chứng tỏ trong lòng bố vẫn có chúng ta. Chắc chắn ông ấy phải chịu điều gì ấm ức nên em đừng nhiều như vậy”.

      nàng giơ tay cấu Vương Văn Thanh cái.

      Vương Văn Thanh hét toáng lên: “Ái da”.

      Khách khứa đều nghe thấy tiếng kêu của Vương Văn Thanh, ông Vương Bình Ích cũng nghe thấy.

      Khách khứa về hết rồi, ông Vương Bình Ích cũng muốn về. Vương Văn Thanh bảo bố ở lại, đừng về nữa. Vợ Vương Văn Thanh rửa bát trong bếp, cố ý đá thúng đụng nia. Vương Bình Ích với con trai: “Bố về thôi, có chết bố cũng phải chết ở nhà mình”.

      Vương Văn Thanh ở giữa biết phải làm sao, đành bất lực tiễn bố về ngôi nhà cũ ở ngõ Đôi Mễ. đường , ông Vương Bình Ích kể chuyện Trư Cốc đưa hai bố con ông mù Phùng về nhà ở. Vương Văn Thanh nghe xong cũng rất phẫn uất: “Sao họ lại có thể như vậy chứ?”.

      Tới nhà, ông Vương Bình Ích chỉ vào gian phòng đó rồi với con trai: “Chúng ở trong phòng đó đấy”.

      Vương Văn Thanh phát căn phòng đó có chút động tĩnh gì, ta liền dìu bố về phòng: “Bố à, bố ngủ ! Mai con tới tìm em chuyện, thể để cho chúng tiếp tục thế này nữa”.

      Ông Vương Bình Ích thở dài: “Con về , về nhà đừng cãi nhau với vợ. Chỉ cần nó tốt với con là được rồi, con với nó rằng cho dù bố có chết đói cũng tới nhà con ăn cơm nữa đâu”.

      Vương Văn Thanh rời lâu ông Vương Bình Ích nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng Phùng Như Nguyệt.

      Đêm khuya như vậy, chúng còn mở cửa làm gì chứ?

      Trong lòng ông Vương Bình Ích bỗng dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu.

      Phòng khách bên ngoài vẫn im phăng phắc, chẳng có tiếng động, cũng có tiếng bước chân nào cà.

      Ông Vương Bình Ích tới trước cửa, cài then lại, sau đó, ông cởi quần áo trở về giường.

      Ông ta nằm giường, lòng thầm nghĩ, ngày mai nhất định ông làm ầm lên trận, đuổi được bố con ông mù Phùng quyết thôi.

      đèn dầu trong phòng bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ sẫm.

      Trong ánh sáng đỏ sẫm đó, thời gian trôi như nước chảy. Ông Vương Bình Ích nhắm mắt lại, cố ép mình ngủ. Người già rồi, nghĩ quá nhiều chuyện, từ lúc bố con ông mù Phùng dọn tới đây, những chuyện ông phải nghĩ quá nhiều, mất ngủ thường xuyên giày vò ông. Đêm đơn độc cũng trở nên dài hơn, buồn phiền vô cớ khiến ông lo lắng yên. Ông càng cố ép mình ngủ càng ngủ được.

      Ông mở to đôi mắt mờ đục mệt mỏi.

      Lúc này, ông nhìn thấy có người đúng ở bên giường. Ông nhìn mặt người đó, cũng biết người đó làm thế nào vào được phòng ông, phòng ông vẫn cài then kia mà.

      Trong căn phòng nồng nặc mùi lạ.

      Ông Vương Bình Ích ngồi bật dậy, sợ hãi lên tiếng: “Ai đấy?”.

      Người đó trả lời, tự dưng lấy đầu mình xuống rồi đặt người ông Vương Bình Ích. Ông Vương Bình Ích hét lên tiếng, đờm đặc mắc trong cổ họng, ông thở được nữa, mắt trợn lên rồi ngất xỉu. Người đó cười nhạt tiếng, lại lấy đầu đặt lên cổ như cũ rồi nằm úp người ông. Sau đó, biến mất tăm như hơi nước, còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Phòng ngủ của ông Vương Bình Ích lại trở nên yên ắng như cũ....

      22

      Liên tiếp mấy ngày trong thị trấn Đường xảy ra chuyện lớn nào, người dân trong thị trấn dần buông lỏng cảnh giác với thổ phỉ Trần Lan Đầu. Ngày Rằm tháng Giêng được mong đợi cuối cùng tới trong tiếng pháo nổ, lý do thực người dân thị trấn Đường mong đợi ngày Rằm tháng Giêng chính là việc chờ đợi hương thân Vương Bình Thuận thực lời hứa mời đoàn hát tới biểu diễn. Vương Bình Thuận nuốt lời, chập tối ngày 14, đoàn hát vào thị trấn Đường, còn dựng sân khấu bên ngoài miếu thổ Địa ngay trong đêm. Liên tiếp mấy ngày trời nắng, nhiệt độ dần nóng lên, những đống tuyết cuối cùng tan chảy hết. Mọi người cảm thấy hơi thở mùa xuân trong làn gió ấm áp.

      23

      Sáng sớm ngày 15 tháng Giêng lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu. Những làn khói lam bốc lên từ những ống khói nhấp nhô mọi nóc nhà của người dân trong thị trấn, chậm rãi nhập vào bầu trời xanh. Ngày nắng này là ngày người dân thị trấn Đường chờ đợi từ lâu, ai muốn xem hát trong ngày Tết Nguyên tiêu này trong tiết trời mưa.

      Tam Lại Tử mơ màng tỉnh lại, giơ tay sờ vào bên cạnh theo bản năng. chạm vào cơ thể lạnh toát. Cơ thể này bình thản cách lạ thường. Tam Lại Tử thờ phào. Đó là Hồ Nhị Tẩu, Tam Lại Tử nghe thấy tiếng ngáy đều đặn của mụ ta. Trong giấc mơ, Tam Lại Tử nhìn thấy mụ Hồ Nhị Tẩu giằng khỏi dây trói do Tam Lại Tử trói lại khi mụ lên cơn điên rồi chạy ra ngoài, sau đó mất hút trong bóng tối. đuổi theo, nhưng thể tìm được... Từ buổi tối Tam Lại Tử phát những bức truyền thần. bị đốt lại quay trở về cửa hiệu, tối đến, lại ngủ bên nhà Hồ Nhị Tẩu, những thế còn ngủ cùng giường với mụ ta nữa. Chỉ khi nào Hồ Nhị Tẩu lên cơn, Tam Lại Tử mới trói mụ lại. Tam Lại Tử ngồi dậy, nhàng tháo dây trói người mụ ta ra, mụ Hồ Nhị Tẩu ngủ say như chết. Lúc Tam Lại Tử cởi hết dây trói ra, mụ ta vẫn chưa tỉnh lại.

      Mặt mụ Hồ Nhị Tẩu trắng bợt như giấy.

      Hồ Nhị Tẩu là người điên, do vậy đầu óc tỉnh táo mẫn cảm như người bình thường, nhưng Tam Lại Tử vẫn cảm thấy an toàn khi sống bên cạnh mụ. Từ sau khi chuyển tới sống ở nhà Hồ Nhị Tẩu, Tam Lại Tử mới ngộ ra điều tại sao đàn ông và đàn bà muốn kết hôn, muốn sống bên nhau mà hoàn toàn phải là vì nhu cầu giao phối giống loài vật. Tam Lại Tử coi Hồ Nhị Tẩu là vợ, hoặc người nào khác đặc biệt, nhưng cảm thấy được bình yên và an ủi khi ở bên cạnh mụ. cũng cần Hồ Nhị Tẩu làm chuyện kia với mình, cũng muốn mụ ta giao lưu với bằng lời , chỉ cần được ở bên mụ là đủ rồi.

      Tam Lại Tử biết quan hệ kỳ lạ giữa và Hồ Nhị Tẩu có thể duy trì được bao lâu, nhưng được ngày nào hay ngày ấy. cũng chẳng có mong mỏi gì đối với tương lai, từ trước tới giờ, chưa từng cho rằng mình là người có tương lai.

      Tam Lại Tử xuống giường, vào bếp nấu bữa sáng cho Hồ Nhị Tẩu.

      Khi vừa đút củi vào bếp lò nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên minh.

      Tam Lại Tử!

      Tam Lại Tử!

      Tiếng gọi yếu ớt, nhận ra là của ai, cũng đó là giọng đàn ông hay đàn bà.

      Có phải Hồ Nhị Tẩu gọi ? Lúc đói, mụ ta cũng thường phát ra những tiếng rên rỉ như vậy.

      Tam Lại Tử chẳng kịp nhóm củi trong lò, chạy như bay về phòng Hồ Nhị Tẩu. Mụ ta vẫn ngủ say, vẫn ngáy đều.

      Tam Lại Tử!

      Tam Lại Tử!

      Tiếng gọi đó vẫn vang lên. Đột nhiên, Tam Lại Tử nghĩ tới người đàn bà áo trang, lẽ nào ta gọi ? lâu lắm rồi ta xuất . vừa mong chờ, lại vừa sợ ta xuất . Lúc này, người đàn bà áo trắng kia ở đâu? Tam Lại Tử bỗng rùng mình cái giống như trúng tà rồi ra ngoài cửa. Lúc Tam Lại Tử mở cửa, làn gió trong lành thổi vào trong. Tam Lại Tử ra khỏi nhà Hồ Nhị Tẩu, vài người dậy sớm ném về ánh mắt khinh bỉ. Từ trước tới giờ Tam Lại Tử chưa từng để ý tới bất cứ ánh mắt hàm ý sâu xa nào của người dân trong thị trấn, xác định xem tiếng gọi đó xuất phát từ đâu.

      Tam Lại Tử về phía cửa hiệu truyền thần.

      Lẽ nào tiếng gọi đó vọng ra từ cửa hiệu truyền thần?

      Lúc này, Tam Lại Tử vô cùng bình tĩnh, mặt lộ bất kỳ cảm xúc nào. mở cửa phòng rồi bước thẳng vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

      thấy bức truyền thần màu Tống Kha vẽ cho vẫn treo tường.

      thừ người lát trước bức truyền thần, sau đó về phía cầu thang, từ gác xếp vọng xuống tiếng gọi ...

      24


      Sau khi trời sáng, Trư Cốc vẫn chưa về nhà ngủ, mặc dù mệt rũ người, thực muốn ngã người xuống đất ngủ. Những ngày tháng như thế này biết còn kéo dài tới lúc nào đây, thậm chí còn chẳng có nhiều thời gian tiếp xúc với Phùng Như Nguyệt, điều này khiến lòng khó chịu vô cùng. biết từ nơi nào bay đến con cú mèo đen xì, con cú đó đậu cành táo trong sân ủy ban ngừng kêu những tiếng quái lạ. Cú mèo là con vật luôn mang tới điều xui xẻo, theo truyền thuyết hễ nó đậu mái nhà nhà ai, có người chết trong nhà đó. Trong lòng Trư Cốc sợ hãi vô cùng khi nghe thấy tiếng kêu của con cú mèo kia, ông chú Vương Bình Thuận từng với rằng, ngày Rằm tháng Giêng là ngày tốt, do vậy mới mời đoàn hát tới biểu diễn. Trong ngày tốt này lại xuất tiếng kêu của con cú mèo, hiểu là điềm xấu gì đây?


      Trư Cốc sợ hãi cùng đội viên bảo vệ nữa hò hét nhằm đuổi con cú mèo .

      Con cú mèo duờng như chẳng thèm để ý tới những lời hò hét, vẫn tiếp tục kêu.


      Chủ tịch Du Trường Thủy mặc áo dài ra, mặt ông ta tái xanh, hai mắt thâm quầng, hõm sâu. Bọn Trư Cốc hò hét nữa. Du Trường Thủy tiến tới chỗ Trư Cốc, năng gì, thần sắc nặng nề ngẩng đầu lên nhìn, ông ta nhìn thấy con cú mèo kêu cây. Trư Cốc cúi người cười xun xoe. Đội viên đội bảo vệ kia tránh ra bên, giương đôi mắt đỏ nhìn họ.


      Du Trường Thủy cúi đầu, liếc nhìn sang khẩu súng moze đeo bên hông Trư Cốc rồi :« Trư Cốc, đưa súng đây ».

      Trư Cốc nhìn Chủ tịch Du Trường Thủy, ngoan ngoãn đưa súng cho ông ta.


      Du Trường Thủy đở lấy súng, làu bàu chửi tục trong miệng tiếng sau đó giơ súng bắn liền ba phát về phía cây táo, có phát nào trúng cả. Con cú mèo kinh sợ kêu lên rồi đập cánh bay mất, hai chiếc lông đen sì từ từ bay xuống. Tiếng súng lôi kéo chú ý của người dân trong thị trấn Đường, người dân tò mò hiểu xảy ra chuyện gì ở ủy ban. Sau khi biết đó là phát súng Chủ tịch Du Trường Thủy định giết con cú mèo đáng ghét kia họ mới lục tục bỏ .


      Du Trường Thủy lại gọi Trư Cốc vào văn phòng.


      Ông ta trầm ngâm: "Trư Cốc à, cậu có biết ngày hôm nay ngày bao nhiêu ?

      Trư Cốc cảm thấy rất kỳ lạ khi nghe ông ta hỏi câu vớ vẩn như vậy.

      « Biết chứ ạ, hôm nay là Rằm tháng Giêng. »

      Ánh mắt Du Trường Thủy xoáy vào Trư Cốc như chim ưng :« Biết được tốt, ngày hôm nay cậu phải cẩn thận hơn thường lệ, đặc biệt vào buổi tối khi đoàn hát biểu diễn, cậu phải điều động tất cả đội viên trong đội bảo vệ tăng cường phòng vệ, canh phòng cẩn mật ủy ban và quán Tiêu Dao. »


      Trư Cốc gật đầu lia lịa : « Em hiểu rồi, hiểu rồi ».

      Du Trường Thủy tiếp : « Sau khi sắp đặt xong xuôi người canh phòng ban ngày, về nhà ngủ lát . Tôi biết cả tối qua cậu ngủ, đúng là vất vả ».


      Lòng Trư Cốc bỗng chốc như mở cờ, cuối cùng Du Trường Thủy cũng biết rất vất vả, Trư Cốc hớn hở, giấu nổi niềm vui ra ngoài văn phòng . Sắp đặt xong xuôi, mới trở về nhà. Sau khi về tới nhà, phát bố – ông Vương Bỉnh Ích – ngồi ăn sáng bàn với Phùng Như Nguyệt. Điều khiến Trư Cốc cảm thấy khó hiểu là sau ngày bố tới nhà trai ăn cơm ông như biến thành người khác hẳn. Ông hoàn toàn nhắc tới chuyện đuổi hai bố con Phùng Như nguyệt nữa, những thế lại rất kiệm lời, khuôn mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười giả tạo. Còn Phùng Như Nguyệt cũng còn chỉ nấu cơm cho hai bố con ăn nữa, sau khi nấu xong liền gọi ông Vương Bỉch Ích ăn cùng. Điều khiến Trư Cốc càng thể lý giải được nữa là ông mù Phùng cứ ở lỳ trong phòng chưa thấy ông ta ra ngoài bao giờ. Phùng Như Nguyệt luôn mang cơm lên phòng cho ông ta ăn, những thế lại thường xuyên đóng chặt cửa.


      Thời gian này, Trư Cốc bận rộn với việc canh phòng thị trấn Đường, còn chẳng có gian quan tâm tới Phùng Như Nguyệt, chỉ cần giữ được ở đây lo gì có cơ hội chứ.


      Phùng Như Nguyệt thấy Trư Cốc nặng nề lê bước vào phòng khách, liền đứng dậy, tươi cười : « à, về rồi ư ? Mau vào ăn cơm ! ».


      Trư Cốc cố tươi cười đáp lại : «Em ăn , ăn ở ủy ban rồi».


      Phùng Như Nguyệt quan tâm hỏi han : « Lại tối nữa chưa được ngủ, vất vả quá. mau nghỉ , cứ thức khuya như vậy, cơ thể chịu được đâu ».

      Trư Cốc liếc nhìn bố - ông Vương Bỉnh Ích – cái, ông ta hề để ý tới , chỉ lo ăn thức ăn, cứ như thể Trư Cốc tồn tại vậy. Trư Cốc lại quay ra với Phùng Như Nguyệt ; « Như Nguyệt à, lại khiến em vất vả rồi, bố em bệnh tật liên miên, em lại còn trông nom ông cụ nhà nữa. »


      Phùng Như Nguyệt thẹn thùng cúi đầu : « à, bố con em gây nhiều phiền phức cho ».


      Lúc này Trư Cốc ngửi thấy mùi lạ.


      Do sức sức cùng lực kiệt nên cũng chú ý lắm tới mùi lạ đó.


      Sau khi bước vào phòng ngủ, khuôn mặt của Phùng Như Nguyệt trầm ngâm hẳn, ta trở nên vô cùng u uất.


      Vương Bỉnh Ích ngẩng đầu lên nhìn ta, khuôn mặt vẫn là nụ cười ngượng gạo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      25



      Tết đạt tới độ náo nhiệt nhất là vào ngày Rằm tháng Giêng. Người dân trong thị trấn mời ba con họ hàng của mình ở khắp nơi tới chơi Rằm với gia đình mình, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị các loại đèn hoa đăng. Họ tíu tít chuẩn bị từ trưa, và kéo dài tới tận đêm khuya.

      Tam Lại Tứ sau khi vào cửa hiệu truyền thần liền ngồi lỳ chiếc ghế Tống Kha từng ngồi gác xép, thẩn người nhìn những tờ giấy vẽ giá. Dường như náo nhiệt bên ngoài hề tác động gì tới , thậm chí cả tiếng súng vọng ra từ ủy ban thị trấn cũng khiến lưu tâm. Tam Lại Từ - người từ lâu bọ nỗi khiếp đãm giày vò – dường như tê liệt. Mà cũng có thể là cả thể xác lẫn tâm hồn lúc này còn là của nữa, bị khống chế bởi sức mạnh vô hình. Tam Lại Tử mấy lần định cầm chiếc bút chì than Tống Kha từng dùng để vẻ, bàn tay run run vạnh những đường giấy. muốn vẽ mắt, mũi cùng các đường nét khuôn mặt của nữa. Đầu óc Tam Lại Tử mụ mẫm, nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý định, đó là vẽ truyền thần cho Tống Kha.

      Tam Lại Tử lại ngửi thấy mùi chết chóc.

      Mùi chết chóc đôi khi rất yếu ớt, lúc thoáng qua lúc lại mãnh liệt.

      Tam lai Tử cứ ngồi thẩn người ra ở đó mãi tới giữa trưa.

      Ánh nắng giữa trưa chiếu rọi đường phố thị thị trấn Đường, mọi người lại đường đều lộ vẻ vui mừng, hớn hở, dường như nỗi sợ hãi và nguy hiểm chưa từng xảy ra ở đây vậy. Buổi trưa hôm nay, Hồ Nhị Tẩu ra ngoài, vì buổi sáng khi Tam Lại Tử rời , quên trói mụ lại, cũng nhớ khóa cửa ngoài. Mụ lảo đảo bước đường, hoàn toàn xa lạ với khí vui vẻ của ngày Tết Nguyên Tiêu. Mụ ta tới ngõ Thi Niê(u, bốc cứt ăn, vừa ăn vừa lẩm bẩm gì đó. Sau đó, mụ trở về với khuôn mặt nhoe nhoét cứt, còn cởi luôn áo ngoài, lộ ra hai bầu vú của mình, bầu vú teo tóp xuất hiê(n rất nhiều vệt máu. Mụ ta điên dại hét lên : « Tôi là đồ đê tiện, tôi mới là đồ đê tiện ».

      Rất nhiều người vây lấy xem mụ ta rồi cười , bàn tán.

      Trước khi đoàn hát khuya chiêng gõ trống biểu diễn, mụ Hồ Nhị Tẩu trở thành trò hay trong mắt những người vây quanh.

      vài đứa trẻ còn ném mảnh ngói vụn vào người mụ Hồ Nhị Tẩu rồi đồng thanh đọc vè : «Tam lại Tử, đen sì sì, nếu tắm sông còn làm nước sông bẩn ; Hồ Nhị Tẩu, điên khùng khùng, đầy miệng là cứt thối tận trời, thằng vô lại, bà điên, nằm chung giường buồn cười chết được ...»

      Lúc này, hương thân Vương Bình Thuận bước tới với mọi người : « Mọi người giải tán , có gì hay đâu ».

      Buổi biểu diễn lớn vào buổi tối khiến hình tượng Vương Bỉnh Thuận trở nên oai phong hơn trong mắt người dân. Mọi người nghe lời ông ta, cưới vui vẻ tản . Ông Vương Bỉnh Thuận nhìn bộ dạng Hồ Nhị Tẩu, chau mày ; «Sao lại thế này chứ ! »

      Ông ta gọi người đàn ông tới hỏi : « Thằng Tam Lại Tử đâu rồi ? Chẳng phải chỉ có mình nó có thể trông coi bà ta hay sao ?»

      Người đàn ông kia cười giễu cợt : «Tam Lại Tử ư ? Cũng thấy bóng đâu. Có khi đào huyệt ở sườn núi Ngũ Công Lĩnh cũng nên ».

      Có người chêm vào :« lâu rồi thấy đào huyệt đào hiếc gì nữa, bây giờ bắt chước cách ăn mặc của họa sĩ Tống Kha, hiểu có phải muốn vẽ truyện thần cho mọi người chết ? Đúng rồi, sáng nay tôi nhìn thấy vào cửa hiệu truyền thần, là lúc trước khi tiếng súng nổ ra ở ủy ban thị trấn ấy, lúc này có lẽ ở trong đó ».

      Vương Bỉnh Thuận với người đàn ông ban nảy : "Mau gọi Tam lại Tử tới đây, nhanh chóng dẫn Hồ Nhị Tẩu về nhà. Trông bộ dạng bà ta lúc này có lẽ chẳng ra làm sao, ảnh hưởng tới người dân thưởng thức biểu diễn".

      Người đàn ông đó vội vã chạy tới trước cửa hiệu truyền thần, rồi gọi ta : «Tam Tử Lại, mau ra đây, bà Hồ nhị Tẩu lại lên cơn điên, ông Vương bỉnh Thuận bảo mày nhanh chóng đưa bà ta về ».

      Người đàn ông gọi mãi, gọi rất lâu nhưng vẫn thấy có bất kỳ động tĩnh nào trong cửa hiệu truyền thần.

      Người đó gọi mệt rồi, liền giơ chân đá vào cửa cái. Chiếc cửa cũ kỹ bị đá ầm ầm, cứ rung lên.

      Lúc người đó đạp, cánh cửa gác xép bật mở, khuông mặt xấu xí, mơ mơ màng màng của Tam Lại Tử ra.

      lát sau, Tam Lại Tử nhảy xuống đường từ cửa sổ gác xép, ngã dúi dụi con đường lát đá của thị trấn. Rất nhiều người ngỡ ngàng nhìn nhảy xuống ; họ đều cho rằng Tam Lại Tử chết ít nhất cũng bị thương. Điều khiến mọi người đều tin nổi là dường như Tam Lại Tử hề hấn gì. đứng dậy rồi chạy thục mạng về hướng Hồ Nhị Tẩu. Khi nhìn thấy Hồ Nhị Tẩu với khuôn mặt be bét cứt, cùng bộ ngực đầy những vết cào cấu rỉ máu ngồi ở đó, nước mắt bỗng trào ra. rằng, bế Hồ Nhị Tẩu lên rồi d0i về hướng nhà mụ. Vừa vừa tự nhủ : « hiểu đây là thói đời gì nữa ? »






      26


      Đúng lúc Tam Lại Tử vội vã bế Hồ Nhị Tẩu về nhà, có người lạ mặt xuyên qua ngõ Hoàng Đế tới trước cửa ủy ban thị trấn. Khi người này muốn vào ủy ban liền bị hai đội viên đeo súng ống đạn dược đứng bên ngoài ngăn lại. viên đội bảo vệ hỏi : « là ai ? Tới đây làm gì ?»
      Người lạ mặt lạnh lùng trả lời : «Tôi tới tìm Chủ tịch Du trường thủy, tôi có bức thư phải giao tận tay ông ấy».

      Đội viên bảo vệ nhìn người kia bằng ánh mắt hồ nghi, tra xét : " từ đâu tới ?».

      Người đó vẫn lạnh lùng đáp : «Từ nơi rất xa».

      Đội viên đội bảo vệ nghe khẩu khí người lạ mặt, đoán người này cũng có chút thế lực liền : " chờ lát, tôi báo cho Chủ Tịch tiếng" .

      Tay bảo vệ vừa vào trong Trư Cốc tới trước cửa ủy ban.

      lát sau, tay bảo vệ ra, với Trư Cốc : «Đội trưởng à, Chủ tịch cho phép người này vào văn phòng».

      Trư Cốc dẫn người lạ mặt kia tới văn phòng của Du Trường Thủy, gõ cửa : « Chủ tịch Du à, người đó tới rồi ạ».

      Chủ tịch Du vọng từ trong ra : « Để cho ta vào đây, còn cậu đứng canh bên ngoài».
      Trư Cốc với người lạ mặt : « vào ».

      Trư Cốc đứng canh bên ngoài, tay phải nắm chặt báng súng moze, chỉ cần xảy ra chuyện gì bất trắc trong này, do dự mà lao vào ngay. Nhưng trong đầu lúc này lại lên khuôn mặt xin tươi như hoa mẫu đơn của Phùng Như Nguyệt, mê mẫn, say đắm ta rồi. Lúc tiễn ra ngoài, Phùng Như Nguyệt dịu dàng dặn dò : «Nhớ về nhà sớm, đừng làm việc quá sức».

      liền quay sang với : «Buổi tối có gánh hát biểu diễn ở trước cửa miếu Thổ địa đấy, hình như là vở «Bạch xà truyện», em tới đó mà xem.
      Phùng Như nguyệt nũng nịu : «Nhưng em thích xem hát ».

      Trư Cốc thầm nghĩ, nếu phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất định dẫn Phùng Như Nguyệt xem hát, nếu , bảo hát cho nghe bài Thập bát mê …

      Khoảng nửa canh giờ sau, người lạ mặt từ văn phòng ra, thậm chí người đó chẳng thèm nhìn cái ra phía cửa.

      Tiếp đó, Trư Cốc nghe thấy tiếng khóc lóc, kêu gào của Du Trưởng Thủy vọng ra từ trong văn phòng.

      Lòng Trư Cốc thắt lại, vào văn phòng, nhìn thấy Du Trường Thủy cầm bức thư trong tay, nước mắt dàn dụa, khóc thành tiếng . Từ trước tới giờ, Trư Cốc chưa từng nhìn thấy ông ta đau lòng như vậy, đứng ở bên biết phải làm gì. Du Trường thủy khóc gào lúc thí tới ngồi chiếc ghế thái sư của mình. Bức thư rơi xuống đất, ông ta lấy khăn tay trong túi ra lau lau mắt, khàn khàn với Trư Cốc : « Chẳng có chuyện gì đâu, cậu ra ngoài làm việc của cậu ! ».

      Trư Cốc tiện hỏi gì thêm, đành phải ra.

      Vừa ra khỏi cửa văn phòng, nhìn thấy vô số cú mèo đen sì sì đậu kín cây táo. Những con cú mèo đó đứng im cây, Trư Cốc bỗng cảm thấy lạnh toát người, toàn thân nổi da gà. hiểu trong ngày Tết Nguyên tiêu này xảy ra chuyện gì đáng sợ đây ? Lòng Trư Cốc thắt lại.





      27



      Đêm Tết Nguyên tiêu. Mặt trăng tròn vành vạnh, dát ánh bạc xuống dưới, rất nhiều người tập trung bên ngoài miếu Thổ Địa phía Đông thị trấn , mọi người đều rất phấn khích xem hát. Chủ tịch Du Trường Thủy cùng vui với người dân như mọi năm mà trốn trong văn phòng ủy ban. Trư Cốc cũng xem hát, cùng các đội viên đội bảo vệ phải canh giữ ủy ban. Bọn cú mèo cây táo rời , nỗi khiếp sợ càng lớn hơn trong bóng đêm. Tam Lại Tử và mụ Hồ Nhị Tẩu cũng xem hát, cả buổi chiều Tam Lại Tử lo tắm rửa cho Hồ Nhị Tẩu. Trời tối , mới nấu cơm cho mụ … Ông chủ cửa hiệu quan tài cũng xem hát, mặc dù vợ con ta đều xem, còn lại mình ở nhà lo chuẩn bị đồ nhắm chờ Du Vũ Cường về, Du Vũ Cường từng qua ngày Rằm tháng Giêng rời khỏi thị trấn Đường, lại tung hoành ra thế giới bên ngoài. Con đường của thị trấn trở nên tĩnh mịch hơn, chỉ khi nào xem hát xong, nó mới nhộn nhịp trở lại, bởi mọi người ra đường chơi đèn hoa đăng.

      xuất của Du Vũ Cường khiến Trương Thiếu Băng vừa phấn khởi bội phần vừa thấp thỏm lo âu, có lẽ đây là cuộc gặp gỡ lần cuối giữa và Du Vũ Cường. Sau này, Du Vũ Cường có còn nhớ lại thị trấn Đường hay vẫn còn là điều chưa biết. Họ vừa uống rượu vừa chuyện. Du Vũ Cường kể rằng, mấy tối gần đây, lúc trở về ngôi nhà tranh ở Ô Thạch Đông, đều cảm thấy có bóng trắng cứ thập thò mái nhà. Lúc tiến lại gần, bóng trắng đó lại biến mất. Trương Thiếu Băng khăng khăng rằng bóng trắng đó chính là hồn ma của mụ đàn bà nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát. Du Vũ Cường thắc mắc từ trước tới giờ chưa từng dây vào Lăng Sơ Bát, tại sao hồn ma của ta lại xuất trước mặt chứ ? Trương Thiếu Băng chẳng có cách nào giải thích được chuyện này.

      Lúc hai người vừa uống rượu vừa chuyện bên ngoài có người dán mắt vào khe cửa nhìn trộm vào bên trong.

      Người đó chính là tay đồ tể Trịnh Mã Thủy.

      Trịnh Mã Thủy lặng lẽ bỏ , rón rén mò tới nơi gánh hát biểu diễn, thầm với người trẻ tuổi họ Chung rồi né sang bên xem hát. Khuôn mặt xuất nụ cười gian xảo. Người trẻ tuổi họ Chung kia lại chạy tới nơi ông trưởng tộc họ Chung ngồi ở hàng ghế đầu dưới sân khấu rồi thầm vài câu. Sau khi trưởng tộc họ Chung dặn dò xong, người trẻ tuổi kia liền len lỏi trong đám người xem hát. lúc sau, hơn mười người cao to lực lưỡng họ Chung lặng lẽ rời khỏi nơi đó. Bọn họ về nhà cầm rất nhiều vũ khí như mâu dài, dao sắc …rồi tập hợp ở trước cửa nhà Trương Thiếu Băng.

      Người trẻ tuổi cầm đầu lớn tiếng gọi to trước cửa nhà Trương Thiếu Băng « Du Vũ Cường, mày có gan ra đây cho ông ! ».

      Chẳng có chút động tĩnh gì trong nhà Trương Thiếu Băng cả.

      Tiếng hát vọng tới từ rất gần, khiến họ càng thêm hăng máu. người đàn ông họ Chung nghiến răng : «Tóm lấy thằng Du Vũ Cường, đánh chết nó, chính nó hại em ta được xem vở hát hay như thế».

      vài người phụ họa theo : "Đúng vậy, tóm lấy , giết chết thôi. Cái thằng khốn này, thế nào lại mò về buổi tối hôm nay».

      Người trẻ tuổi cầm đầu : «Mọi người cẩn thận chút, Du Vũ Cường từng lính, cũng biết tí võ vẽ, trong tay còn có dao nhọn. Mọi người nhất thiết được khinh địch, nếu mò ra, mọi người cùng xông lên bắt sống rồi tính sau».

      * * *

      Trư Cốc trợn mắt nhìn lũ cú mèo cây táo, người rét run từng hồi.

      Lúc này, có người gõ cửa bên ngoài ủy ban, Trư Cốc mở cửa, đội viên đội bảo vệ thở phì phờ, hổn hển với Trư Cốc : « Đội trưởng à, có chuyện rồi ».

      Trư Cốc sốt ruột : « từ từ thôi, xảy ra chuyện gì vậy ?»
      Người đó liền : «Du Vũ Cường trở về rồi, uống rượu trong nhà Trương Thiếu Băng, kết quả lại bị người nhà họ Chung phát , bây giờ người nhà họ Chung bao vây nhà Trương Thiếu Băng, xem ra sắp có người mất mạng đấy».

      Trư Cốc hốt hoảng : «Hả ?».

      vội vàng vào gõ cửa văn phòng, Du Trường Thủy mặt mày ủ rủ hỏi lại : « xảy ra chuyện gì vậy ?»

      Trư Cốc liền thuật lại vắn tắt việc cho Chủ tịch Du nghe. Ông ta ngoác miệng chửi to : «Đúng là cái đồ chó chẳng ra chó, để người nhà họ Chung băm nó thành tương tốt biết bao !»

      lát sau, Du Trường Thủy lại thở dài than:"Hầy!Bất luận thế nào nó vẫn là người nhà họ Du, họ Du này thể lại có người phải chết nữa".
      "Chủ tịch Du à, vậy phải làm sao bây giờ?"
      Chủ tịchDu trầm tư lát :"Cậu nhanh chóng dẫn người tới đó, được để người nhà họ Chung bắt Du Vũ Cường . Cậu tóm Du Vũ Cường về ủy ban rồi giải thích để chính quyền xử lý".

      Trư Cốc gật đầu : "Được ạ, được ạ".

      Trư Cốc xong liền ngay, Du Trường thủy gọi lại dặn dò: "Đầu tiên cậu đưa ta tới quán Tiêu Dao, đêm nay ta ở đó. Ta cũng muốn nhìn thấy cái loại chẳng ra gì đó. Bắt nó về xong, cậu hãy giam nó lại. Phải rồi, hôm nay phải canh phòng cẩn mật quán Tiêu Dao đấy, nhớ cắt cử thêm vài người sang đó bảo vệ".

      Lúc Trư Cốc dẫn vài đội viên đội bảo vệ tới, người nhà họ Chung dùng gậy đập mạnh vào cửa nhà Trương Thiếu Băng. Trư Cốc lớn tiếng quát:"Các người mau dừng lại cho ta!"

      Người trẻ tuổi cầm đầu : Trư Cốc, đây là chuyện riêng giữa nhà họ Chung với Du Vũ Cường, tốt nhất mày nên xía vào".

      Trư Cốc mắng lại: "Nhà các ngươi quá lộng hành rồi, nếu mọi chuyện cứ để nhà các người tự giải quyết còn cần gì cái chính quyền này nữa?"

      Người trẻ tuổi đó to tiếng bốp chát: " cần đếm xỉa tới chúng, tiếp tục phá cửa , hôm nay mà giết được Du Vũ Cường, chúng ta quyết dừng lại ";

      Trư Cốc và đội bảo vệ liền chĩa súng về phía người nhà họ Chung, Trư Cốc hạ lệnh: "Nếu ai nghe lời tôi, đừng trách súng của tôi vô tình đấy".

      Người nhà họ Chung nhìn thấy họng súng đen ngòm của Trư Cốc cũng có phần run sợ, ngay lập tức ngừng việc phá cửa lại. Đúng lúc này, cửa nhà bật mở, Trương Thiếu Băng bình tĩnh hỏi: "Các định làm gì thế?"

      Người trẻ tuổi đáp :"Trương Thiếu Băng, mày đừng giả vờ, giả vịt nữa, hồn giao nộp Du Vũ Cường ra đây".

      Trương Thiếu Băng cười nhạt: "Du Vũ Cường? Ai trong số các người nhìn thấy Vũ Du Cường? Chính tôi cũng muốn tìm đây".
      "Trương Thiếu Băng, đừng đứng đó mà vớ vẩn, giao nộp Du Vũ Cường? Chính tôi cũng muốn tìm đây?"
      "Tôi có thể để các người vào đây tìm, nếu tìm thấy Du Vũ Cường, các người xem phải giải quyết thế nào hả?"

      Trư Cốc lên phía trước đề nghị :"Thiếu Băng, để tôi vào xem xem".

      Trương Thiếu Băng để Trư Cốc vào nhà, người trẻ tuổi kia cũng theo. Chúng tìm khắp nhà Trương Thiếu Băng, cũng thấy tăm hơi Du Vũ Cường đâu ...Sau khi chúng bỏ , Trương Thiếu Băng đóng cửa lại. ngã vật ra đất, hai tay ôm ngực, lầm bầm mình: "Sợ chết được!"

      Du Vũ Cường sớm trốn thoát ra ngoài từ mái nhà, ba chân bốn cẳng chạy về hướng Ô Thạch Đông dưới ánh trăng. Tiếng hát càng lúc càng xa hẳn, mãi tới lúc biến mất. Trong lúc chạy trốn, Du Vũ Cường nghĩ tới người đàn bà áo trắng kia, nếu như ta đúng là hồn ma của người nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát thế nào nhỉ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      28





      "Đồ già nua, ông lên giường tôi bao lâu rồi hả? Sao tối nay lại nhớ tới tôi thế? Ông đúng là đồ tham chức, tham tiền, chắc trong lòng ông sớm có tôi rồi đúng ?".


      Lý Mị Nương nằm đè lên bộ ngực gầy guộc của Du Trường Thủy, vừa vuốt ve vừa nũng nịu .


      Du Trường Thủy đặt hai tay lên mông mụ, da mụ vẫn trơn láng như vậy, nhưng ông chẳng có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện xác thịt, ông thở dài tiếng rồi than: "Được ở bên em, cũng cảm thấy yên lòng hơn".


      Lý Mị Nương giơ tay sờ vào hạ bộ Du Trường Thủy: "Đồ già nua, thực già rồi, hỏng hẳn rồi, khi còn buôn bán ở phố huyện, mỗi lần về thăm em, chưa vào tới phòng cứng lên rồi. chuyên đời chờ được cứ đứng như vậy rồi đè em xuống giường, vào từ phía sau, em còn nghe thấy tiếng phạch phạch. mông em cứ dọn lên, dọn xuống như sóng vậy ... nhớ quãng thời gian đó biết bao! Chúng ta ở bên nhau, ngày đêm nhanh chóng trôi qua, nhưng bây giờ già rồi, đến cương cứng còn chẳng cương cứng nỗi nữa, thậm chí ngửi thấy mùi người em cũng chẳng có cảm giác gì."


      Du Trường Thủy gạt bàn tay mụ Lý Mị Nương vân ve phần hạ bộ của mình ra, khàn khàn : "Vũ Phi chết rồi!".


      Lý Mị Nương tin vào tai mình nữa: "Ông già, ông gì vậy?.


      Du Trường Thủy phút chốc nước mắt dàn dụa: "Vũ Phi nó, nó chết rồi!".


      Lý Mị Nương biết Vũ Phi là con trai đầu lòng của Du trường Thủy, cũng là đứa con mà Du Trường Thủy tự hào nhất. Cậu ta còn làm trung đoàn trưởng trong quân đội Quốc dân Đảng kia. Khi còn làm tiểu đội trưởng, cậu ta cưỡi ngựa, ưỡn ngực cao đầu đem theo quân về thị trấn Đường. Lúc đó, Du Trường Thủy vừa bỏ việc buôn bán, theo nghiệp chính quyền, vừa được bầu làm chủ tịch. Lần trở về đó của Du Vũ Phi chính là để củng cố địa vị của bố mình trong thị trấn Đường. Cậu ta còn dẫn quân vào núi tiêu diệt Trần Lan Đầu. Tuy chưa bắn chết được Trần Lan Đầu, nhưng khiến dám lộ mặt ở địa phận thị trấn Đường trong thời gian dài. Du Trường Thủy có thể yên ổn mấy năm làm chủ tịch cũng là nhờ đóng góp lớn của Vũ Phi, thậm chí tỉnh trưởng còn phải nể ông vài phần nữa là ...Nhưng sao lại có thể chết là chết như vậy được? Lý Mị Nương lạnh hết người, run rẩy : "Sao lại thế được chứ?".


      Du Trường Thủy nghẹn ngào kể tiếp:" Lúc trưa, quân đội cử người đưa thư tới, nó chết trong trận đánh với quân của Đảng Cộng Sản. Mới sáng sớm, bọn cú mèo bậu kín cây táo, tôi nghĩ hôm nay nhất định xảy ra chuyện gì đó, ngờ ...".


      Lý Mị Nương cũng khóc, mụ ta ôm lấy đầu Du Trường Thủy rồi khuyên:" bớt đau buồn, cũng nên giữ gìn, nếu có chuyện gì xảy ra với , em biết làm sao đây?".


      Du Trường Thủy nhắc: "Mị Nương à, em nên giữ kín chuyện này, được với ai đâu đấy, nếu ...".


      Lý Mị Nương nức nở: "Em hiểu mà, ông già của em".


      Tiếng pháo nỗ liên miên vọng từ đường tới, họ đều biết đoàn hát biểu diễn xong. Mọi người bất đầu thả hoa đăng, đây là ngày vui vẻ cuối cùng trong dịp Tết này. Bắt đầu từ ngày mai, người dân trong thị trấn Đường lại trở về với cuộc sống đời thường. Nghe thấy tiếng pháo nỗ, lòng Du Trường Thủy và Lý Mị Nương càng buồn hơn. Du Trường Thủy ôm lấy Lý Mị Nương, dường như mụ là chỗ dựa cuối cùng của ông ta.


      Du Trường Thủy đột nhiên nghĩ tới Du Vũ Cường, lúc này khiến tim ông đau nhói. Bất luận thế nào cũng là cháu ruột ông ta, nhưng ông ta nhắc gì về chuyện của Du Vũ Cường với Lý Mị Nương.


      Đèn dầu trong phòng biết tại sao phụ tắt.


      Du Trường Thủy cảm thấy có gì ổn.


      Ông ta nghĩ tới người đàn bà bị chặt đầu Lăng Sơ Bát, còn nghĩ tới thổ phỉ Trần Lan ... Du Trường Thủy ôm chặt Lý Mị Nương, ông ta thầm vào tai mụ: "Hình như có người lén vào phòng".


      Toàn thân Lý Mị Nương run bắn, mụ vùi đầu vào lòng Du Trường Thủy, chẳng dám thở mạnh nữa.


      khí trong phòng như đông cứng lại.


      Tiếng pháo đường vẫn tiếp tục nỗ đì đùng.


      Lý Mị Nương và Du Trường Thủy đột nhiên nghe thấy có tiếng thở của người thứ ba trong phòng.


      CHƯƠNG NĂM


      Tháng ngày bất ổn của người dân thị trấn Đường.



      1


      Sáng sớm ngày 17 tháng Giêng năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu, đám sương mù màu trắng đục bao phủ lấy thị trấn Đường sau đêm vui vẻ tột độ. kiện về cái chết thần bí được đồn thổi trong thị trấn mờ sương. Chủ tịch Du Trường Thủy chết giường của má mì Lý Mị Nương. Nghe tướng chết của ta rất đáng sợ. Lý Mị Nương tỉnh dậy lúc nửa đêm phát Du Trường Thủy chết. Toàn thân ông ta trương phình, bụng trướng lên như quả núi , khuôn mặt sưng như cái đấu, thất khiếu chảy máu đen, con rắn xanh trườn ra từ cái miệng há ... Rạng sáng, xác của Du Trường Thủy được phủ bằng vải trắng, rồi được khiêng ra khỏi thị trấn tới ngôi nhà cũ của họ Du. Có người nhìn thấy, rằng sau khi xác được khiêng vẫn còn lưu lại mùi thối ghê tởm mãi bay hết. vài người tụ tập trước trước hàng thịt lợn, sắc mặt kinh hoàng tột độ, họ về cái chết của Du Trường Thủy.


      Tên đồ tể Trịnh Mã Thủy nắm con dao róc thịt tay, làm ra vẻ thần bí hỏi mọi người: "Các người có biết tại sao Du Trường Thủy chết ? Mà chết tay ai?"


      Mọi người đều lắc đầu .


      Trịnh Mã Thủy thấp giọng:" Các người có còn nhớ con mụ Lăng Sơ Bát nuôi trùng độc bị quan phủ bắt chặt đầu ?".


      Mọi người đều gật đầu. Có người hỏi: " Cái chết của Du Trường Thủy có liên quan gì tới Lăng Sơ Bát chứ? Chẳng phải ta chết rồi kia mà?


      Ánh mắt Trịnh Mã Thủy nham hiểm, lạnh lùng: "Mụ ấy che61r rồi, nhưng hồn mụ ấy vẫn chưa tan. Có lẽ các người biết vào đêm 30 tháng Chạp, hai tay đao phủ chặt đầu Lăng Sơ Bát cũng chết cách bí hiểm. Nghe chết thảm tới mức nỡ lòng nhìn nữa, giống hệt những người bị Lăng Sơ Bát hạ độc ở thị trấn Đường trước đây. Mụ ấy chết rồi cũng là ác quỷ, mũ tha cho bất cứ người nào liên quan tới cái chết của mụ. Mà các người có biết , chính Du Trường Thủy cử người tới phố huyện báo quan bắt Lăng Sơ Bát đấy, cho nên hồn ma của Lăng Sơ Bát đương nhiên thể tha cho ông ta được ...Trời vẫn còn tờ mờ, có người tới ngõ Thi Niệu đại tiện nhìn thấy bóng trắng bay lượn trong ngõ Hoàng Đế dưới ánh trăng. Bóng trắng đó vừa thút thít khóc vừa men theo con đường trong thị trấn, bay về phía Tây, người đó sợ tới mức ị cả ra quần. Người đó còn bóng trấng đó giống hệt Lăng Sơ Bát ...Tôi cho rằng, đó chính là hồn ma của Lăng Sơ Bát. Mụ ta bắt đầu hạ thủ với từng người có liên quan tới cái chết của mụ. Hôm đó, lúc mụ bị áp giải ngang qua con đường của thị trấn lên phố huyện, chẳng phải có rất nhiều người ném đồ bẩn vào người mụ ta, nhổ nước bọt lên người mụ ta đấy sao? Những người này đều phải cẩn thận, may mà tôi chỉ giương mắt nhìn mụ bị áp tải ngang qua, chẳng làm gì cả".


      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người nào người nấy đều sợ hãi. Phần lớn số người đứng ở đây đều làm những viê(c như thế.


      Có người run run hỏi: "Trịnh Mã Thủy, những gì đấy chứ?".


      Trịnh Mã Thủy nuốt nước bọt đáp lại: "Nếu tôi dối, tôi cũng được chết tử tế như Du Trường Thủy vậy".


      Lới như đinh đóng cột của Trịnh Mã Thủy khiến đám người kia càng thêm lo lắng.


      Lại có người hỏi: "Thế còn người nhìn thấy hồn ma của Lăng Sơ Bát là ai vậy?"


      Trịnh Mã Thủy buột miệng đáp:" Là Dư Hoa Khố".


      người đó tiếp: "Trịnh Mã Thủy à, có phải hôm qua chơi hoa đăng rồi tiếp tục chơi giường của Dư Hoa Khố phải ? ".


      Mọi người cười ngặt nghẽo.


      Trịnh Mã Thủy bối rối, hối hận mình lỡ lời.


      Mặc dù mọi người trêu chọc Trịnh Mã Thủy nhưng lòng họ cứ như rơi vào hố băng lạnh lạnh lẽo vào lúc tiết trời xuân sắp ghé qua. Mọi người tản trong nỗi khiếp sợ, họ lại tiếp tục dồn thổi tin này rộng ra.


      Trương Thiếu Băng bước tới trong sương mù.


      ta nhíu mày, khuôn mặt xanh xao mệt mõi, tiều tụy.


      Trịnh Mã Thủy nhìn thấy Trương Thiếu Băng nhanh về phía cửa hiệu quan tài, trong lòng có phần căng thẳng. Tối hôm qua, Trịnh Mã thủy vốn muốn xem hát cho , kết quả theo ý muốn. Lòng thấp thỏm, thực lo lắng người nhà họ Chung tiết lộ chuyện báo tin, như vậy Du Vũ Cường nhất định tha cho , người bắp thịt cuồn cuộn, nhưng nếu có đánh nhau, tuyệt đối phải là đối thủ của Du Vũ Cường. Nếu như tối qua người nhà họ Chung bắt được Du Vũ Cường phải lo lắng thế này, và đến cả ngày mù sương như thế này vẫn có thể châm chọc, gây hấn với Trương Thiếu Băng bằng những câu như xát muối của mình.


      Trương Thiếu Băng quay đầu lại, lạnh lùng với : "Hy vọng người tiếp theo nằm trong quan tài ".


      Trịnh Mã Thủy nghe xong câu của Trương Thiếu Băng, cảm thấy nước bọt tắc nơi cổ họng, nuốt xong mà nhổ ra đươ(c.


      Lúc này, Trư Cốc cũng vội vàng tới trong màn sương mờ, bước vào cửa hiệu quan tài, gì đó với Trương Thiếu Băng.




      2



      Tam Lại Tử bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập, mụ Hồ Nhị Tẩu nằm cạnh giương đôi mắt vô hồn, lầm rầm gì đó trong miệng. Cả tối qua Hồ Nhị Tẩu lên cơn nên Tam Lại Tử trói mụ lại. Nếu mụ ta cứ như vậy tốt biết bao.


      Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.


      Tam Lại Tử nghĩ thầm hiểu ai gõ cửa lúc sáng tinh mơ thế này? Ai gõ cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu vậy? Người dân trong thị trấn Đường đều coi và mụ là đồ cứt thối, ai còn tới vậy?


      Tam Lại Tử mặc quần áo, xuống giường, ra khỏi phòng ngủ rồi mở cửa ra. Hơi sương dày đặc xộc vào phòng, mùi chết chóc ngập tràn trong sương dày. Tam Lại Tử nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Trư Cốc. Trư Cốc ngửi thấy mùi tanh thối giống như mùi phả ra từ người Tống Kha trước đây.


      Tam Lại Tử lạnh lùng hỏi: "Trư Cốc, tìm tôi có chuyện gì vậy?".


      Trư Cốc chẳng để ý tới mùi tanh thối kia, kha&ch sáo lên tiếng :"Tam Lại Tử à, tôi tới tìm để nhờ đào huyệt".


      tam Lại Tử chần chừ lát rồi đáp lại: "Bây giờ tôi đào huyệt cho ai nữa".


      Trư Cốc hơi sẵng giọng: "Sao có thể được chứ? Lẽ nào mày muốn kiếm tiền ư?".


      Tam Lại Tử vẫn lạnh lùng. "Bây giờ tôi đào huyệt nữa".


      Trư Cốc tức tối: "Tam lại Tử, rượu mời mày uống lại muốn uống rượu phạt ư? Tao có đề cao mày mới gọi mày đào huyệt đấy".


      Tam Lại Tử bướng bỉnh đáp lại: "Tôi cần đề cao, cũng chẳng cần uống rượu mời của . Tôi rồi, tôi muốn đào huyệt cho ai nữa".


      Trư Cốc thể kìm được nỗi bực bội, rút khẩu súng moze ra rồi chĩa nòng súng sát vào đầu Tam lại Tử. Tam lại Tử vẫn đứng im, bình tĩnh : "Trư Cốc à, bóp cò bắn chết tôi , từ lâu tôi muốn sống nữa rồi, có điều chết nổi. còn sống còn phải chịu tội, còn sống còn phải sợ hãi. bắn , nếu vậy tôi chỉ cần chớp mắt cái phãi là người nữa rồi".


      Toàn thân Trư Cốc run bắn. lát sau, bàn tay cầm súng của mềm oặt xuống, đổi giọng van nài: "Tam lại Tử à, cậu làm phúc , hãy đào huyệt cho Chủ tịch Du Trường Thủy".

      " gì kia? Đào huyệt cho Chủ tịch Du Trường Thủy ư?", Tam Lại Tử chớp chớp đôi mắt ti hí ngạc nhiên hỏi lại.


      Trư Cốc buồn bã : "Đúng vậy, đào huyệt cho Chủ tịch Du Trường Thủy. Ông ấy chết rồi. Ông ấy đối với tệ, chiếm cửa hiệu huyền thần, ông ấy cũng chẳng gì, sợ bị lạnh trong miền Thổ Địa nên ông ấy để ở trong cửa hiệu truyền thần, còn dặn tôi cần phải quản làm gì".


      Tam Lại Tử cúi đầu khẽ : "Tôi ".


      Sau khi ăn sáng xong, tam lại Tử lại khoác người bộ quần áo rách bươm, chân đất, rồi vác xẻng chuẩn bị ra khỏi cửa. Hồ Nhị Tẩu kéo áo , quay đầu lại bỗng thấy trong đôi mắt mênh mông của mụ ánh lên vẻ thê lương. Tam lại Tử dịu dàng dỗ dành:" Chị à, tôi đào huyệt cho chủ tịch Du, vì vậy thể đưa chị cùng, chị ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về nhé! Đào xong huyệt, tôi có tiền, tôi mua thịt nấu cho chị ăn".


      Hồ Nhị Tẩu nắm chặt áo Tam Lại Tử, sống chết buông tay.


      Tam Lại Tử bất lực : "Thôi được, tôi đem chị theo vậy, để chị mình ở nhà tôi cũng yên tâm".


      Bàn tay nắm chặt gấu áo Tam Lại Tử mới nới ra.


      Tam Lại Tử đem theo dây thừng, vác xẻng ra khỏi cửa, khóa chặt cửa xong liền về hướng Đông thị trấn. Hồ Nhị Tẩu bám theo sau, trông như đứa trẻ ngốc nghếch vậy. Tam Lại Tử biết mộ phần nhà họ Du ở đó. vừa vừa ngoái đầu lại sau, cứ như sợ mất gì đó trong sương mù vậy.


      Lúc Tam lại Tử tới mộ phần của nhà họ Du, con trai út của Du Trường Thủy là Du Vũ Bình và thầy phong thủy chờ ở đó. Du Vũ Bình trông dài dại, khôn ngoan hoạt bát như trai Du Vũ Phi, vì thế Du Trường Thủy giữ cậu con này ở xóm họ Du quản lý thửa ruộng hơn trăm mẫu. du Vũ Bình nghiễm nhiên trở thành địa chủ, sống cuộc sống phải lo nghĩ gì. Du Vũ Bình mặc áo xô, trông bô( dạng tầm thường vô cùng. Thầy phong thủy chọn được thế đất, ông ta rắc vòng vôi xung quanh vị đào huyệt. sau khi Tam Lại Tử tới, Du Vũ Bình dặn dò vài việc, rồi vội vàng bỏ cùng thầy phong thủy, nhanh chóng biến mất trong màn sương dày.


      Tam Lại Tử bảo Hồ Nhị Tẩu ngồi dưới gốc cây, dịu dàng : "Chị à, tôi phải bắt đầu làm việc, chị cứ ngồi ở đây, đừng chạy lung tung đấy".


      Hồ Nhị Tẩu ngây ngô nhìn Tam Lại Tử, khẽ gật đầu.


      Tam Lại Tử bắt đầu đào.


      Tam Lại Tử đào mãi, đào mãi, chợt nhớ tới tổ rắn khi đào huyệt cho mẹ Du Trường Thủy.


      Những con rắn đó ám ảnh , chúng cứ ngừng trườn bò, dường như màn sương nồng nặc mùi tanh của rắn.


      Du Trường Thủy chết rồi, chết rồi, giờ Tam Lại Tử đào huyệt cho ông ta, giống như trong mơ vậy. Trong mắt Tam Lại Tử, Du Trường Thủy có quyền, sao lại chết là chết như vậy được. Chuyện này cũng giống hệt lũ rắn kia, ám ảnh đầu óc , thể xua được.


      Tam Lại Tử cố gắng đào huyệt, lúc sau người ướt đẫm mồ hôi.


      Sương làm ướt cái đầu ghé ngược ghé xuôi của , làm ướt cả bộ quần áo ra&ch dçang mặc, sau đó phân biệt nổi là người ướt do sương hay do mồ hôi nữa.


      Trong lúc Tam Lại Tử đào huyệt, Hồ Nhị Tẩu từ gốc cây đứng dậy.


      Mụ ta phát thấy trong màn sương có con bướm đen bay rập rờn trước mắt.


      Hồ Nhị Tẩu giơ cánh tay gầy trơ xương của mình ra hòng bắt con bướm kia, nhưng thể nào bắt được nó. Com bướm đen cứ bay qua bay lại trước mặt mụ Hồ Nhị Tẩu, dường như muốn dụ dỗ mụ ta. Cứ mỗi lần Hồ Nhị Tẩu giơ tay định bắt nó lại bay về phía trước ít, nhưng từ đầu tới giờ nó luôn giữ khoảng cách ngắn với mụ. Cứ như vậy, con bướm đen dụ được mụ Hồ Nhị Tẩu rời khỏi gốc cây.


      Mụ Hồ Nhị Tẩu đuổi theo con bướm tới trước ngôi mộ.


      Con bướm đen đậu những chiếc lá khô ở đầu ngôi mộ đó. Mụ Hồ Nhị Tẩu bước lại gần. Lúc này, Hồ Nhị Tẩu nhìn thấy người con mặc bộ quần áo đen ngồi mộ khẽ cười với mụ. Bỗng con bướm đen kia biến mất thấy đâu nữa. Mụ Nhị Tẩu ngây người ra nhìn người con trẻ mặt bộ quần áo đen kia, mặt ta xám xịt, thấy màu đỏ của sống đâu. ta nhàng nhảy ra khỏi mộ rồi tới trước mặt Hồ Nhị Tẩu, dắt tay mụ ta . Môi Hồ Nhị Tẩu run lên, dường như muốn gì đó nhưng ra được. Người con áo đen kia dắt mụ ta tới cái câY cách đó xa. Khuôn mặt xám xịt của ta vẫn thường trực nụ cười như lúc đầu. Đột nhiên, từ cây rơi xuống chiếc thòng lọng được kết lại bằng vải trắng, cái thòng lọng đó to , vừa bằng cái đầu của mụ Hồ Nhị Tẩu. Ban đầu, người con áo đen kia đưa đầu mình vào thòng lọng, khuôn mặt ta xuất vẻ hạnh phúc tột cùng. Dường như mụ Hồ Nhị Tẩu bị nhiểm vẻ hạnh phúc tột cùng khuôn mặt ta, khi ta rút đầu ra khỏi thòng lọng, mụ ta liền ngây ngô bước tới, mụ ta lại chui đầu vào thòng lọng. Đột nhiên, mụ Hồ Nhị Tẩu nhìn thấy thế giới đầy hoa tươi, dường như mụ ta còn nghe thấy có ai đó bên tai :"Vào , đây là thiên đường". Mắt Hồ Nhị Tẩu ánh lên ngọn lửa xúc động lòng người ... Tam Lại Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát Hồ Nhị Tẩu còn ngồi dưới gốc cây kia nữa. giật mình, vội vàng trèo ra khỏi huyệt mộ đào dở, gọi to tên Hồ Nhị Tẩu, bắt đầu tìm kiếm mộ phần nhà họ Du trong sương.


      Lúc Tam Lại Tử phát thấy mụ, cổ của mụ ta bị thít chặt trong chiếc thòng lọng kia, cả người mụ ta nhấc lên, đầu ngón chân từ từ nhấc khỏi mặt đất.


      Tam Lại Tử nhìn thấy người con áo đen kia.


      gào ta lên tiếng: "Chị ơi!".


      Tam Lại Tử nhảy xổ tới như chó săn, ôm bàn chân vừa rời khỏi mặt đất của Hồ Nhị Tẩu. Cảm nhận thấy có sức mạnh vô hình kéo Hồ Nhị Tẩu lên cao, Tam Lại Tẩu gắng sức ôm chặt hai chân mụ ta, cố để người mụ ta bị treo lơ lửng, vì chỉ cần mụ ta bị treo lơ lửng tắt thở mà chết. Tam Lại Tử nhận thấy sức mạnh kia rất lớn, người Hồ Nhị Tẩu sắp sửa rời khỏi tay . Nhưng cái khó ló cái khôn, Tam Lại Từ buông tay ra, nhanh chóng lôi thứ đó trong quần ra, đái bãi nóng hổi về phía cái cây đó, nước tiểu là cách trừ tà hữu hiệu, Tam Lại Tử biết điều này.


      Quả nhiên, Tam Lại Tử nghe thấy tiếng kêu rên; cả người mụ Hồ Nhị Tẩu đổ ụp xuống đất.


      Tam Lại Tử khẽ với Hồ Nhị Tẩu vừa mới tỉnh lại: "Chị à, tôi bảo chị được chạy lung tung, sao chị lại nghe lời tôi vậy?".


      rồi, dắt tay Hồ Nhị Tẩu, lần mò về phía huyệt mộ.


      Lúc qua ngôi mộ, Tam lại Tử đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. còn nhớ người nào được chôn trong ngôi mộ đó. Đó là con dâu nhà họ Du, hiểu vì lý do gì, vào buổi sáng người ta phát ta treo cổ chết cây. Mộ của người con đó cũng do tam Lại Từ đào.


      Sau khi trở về huyệt mộ đào dở, Tam Lại Tử vẫn để Hồ Nhị Tẩu ngồi dưới gốc cây , nhưng cẩn thận trói mụ ta vào thân cây bằng sợi dây thừng mang tới lúc sáng. Sau khi trói xong, Tam Lại Tử lại tiếp tục đào huyệt cho Du Trường Thủy. Cứ đào được lúc, Tam Lại Tử lại ngẩng đầu nhìn Hồ Nhị Tẩu, chỉ sợ mụ ta lại biến mất lần nữa.


      Họ nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó với Tam Lại Tử.

      Những đêm tối tĩnh mịch tới mức ngạt thở, có người lén lút đổ nước tiểu lên cửa hiệu truyền thần, hắt nước tiểu lên người mụ Hồ Nhị Tẩu nhằm xua tà đuổi ma. Đôi khi Tam Lại Tử tỉnh dậy khỏi nhà mụ Hồ Nhị Tẩu phát cửa hiệu truyền thần và cửa nhà mụ chi chít những tờ bùa chú màu vàng... chẳng còn bận tâm đối với việc này. Khi người ta nhận ra những cách làm ấy đều chẳng có hiệu quả càng ngày Tam Lại Tử càng trở nên thầ bí trong mắt họ khiến họ càng lúc càng bất ổn.


      Tam Lại Tử thường mặc áo sơ mi dài tay màu xám, rồi luồn ngang lách dọc trong từng ngõ ngách của thị trấn Đường, mũi giống như chó, cứ đánh hơi gì đó, chẳng có ai bắt chuyện với vào lúc này, thậm chí có người thích bắt chuyên nhất với là Trịnh Mã Thủy vừa nhìn thấy cũng quay đầu .

      Có mùi chết chóc cứ lởn vởn trong đầu óc Tam Lại Tử.

      Cái mùi đó lại nồng nặc hơn ở ngõ Đôi Mễ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :