Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      19


      Hôm đó là ngày mùng 2 tháng Mười hai lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm. Hôm đó là ngày u. Mới sáng sớm, Dương Phi Nga mặc dù bệnh tật yếu ớt dậy nấu cháo cho Chung Thất. Tỉnh dậy, Chung Thất chẳng muốn ăn gì cả. Dương Phi Nga cũng chẳng gì thêm.

      Sau khi được Chung Thất đưa về, Dương Phi Nga rất ít khi ra khỏi nhà. ta trở nên lặng lẽ như trước, đôi khi cũng chẳng muốn thêm câu. Chung Thất cũng trở nên yên ắng hơn, giống như cục đá.

      Càng ngày họ càng ít chuyện với nhau, nhưng càng ngày lại càng hiểu nhau hơn. Bởi căn bản họ cũng cần dùng quá nhiều lời để biểu đạt điều gì đó, chỉ cần trao nhau ánh mắt, họ biết đối phương nghĩ gì, cần gì. Bình thường họ cũng hiếm khi ra khỏi cửa, chỉ những lúc tới nhà họ Trịnh khám và bốc thuốc họ mới .

      Trong nhà Chung Thất nồng nặc mùi thuốc bắc.

      Đôi khi Chung Thất ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc lại nôn thốc nôn tháo. Nhưng cũng chẳng có cách nào để sống tiếp được nên họ vẫn phải kiên trì uống thuốc. Trong đầu Chung Thất bỗng xuất ý nghĩ, chờ cho tới khi họ chữa trị khỏi bệnh hoa liễu xong tới đón mẹ và bọn trẻ con về.

      Người khiến Chung Thất và Dương Phi Nga cảm động chính là con trai ông lang Trịnh Triều Trung – Trịnh Vũ Sơn. ta những kỳ thị mà còn rất chuyên tâm chữa trị cho họ. Chung Thất tiêu hết những đồng tiền vơ vét được trước kia, nhưng Trịnh Vũ Sơn vẫn cho nợ tiền thuốc uống và thuốc bôi. Dần dà cũng thấy bệnh tình của họ càng ngày càng khả quan. Cứ ngỡ ngày hạnh phúc cả nhà đoàn viên của họ sắp tới gần Chung Thất lại lăn ra chết vào ngày đông lạnh u.

      Tới trưa, Chung Thất trở nên lo lắng vô cùng.

      Dương Phi Nga nghĩ có lẽ Chung Thất lại bắt đầu đau ngứa. Thế nhưng lần này, ta hiểu ý của Chung Thất.

      ta gì, lặng lẽ đứng dậy lấy thuốc để chuẩn bị bôi cho Chung Thất. Tới khi ta lấy thuốc ra Chung Thất rời khỏi nhà. Cánh cổng lớn thường ngày đóng chặt mở toang, Dương Phi Nga lo lắng hiểu đâu?

      Dương Phi Nga chạy ra cửa, ta thấy bóng Chung Thất trong ngõ nữa.

      ta liền đóng cửa lại, ngồi chiếc ghế mây nghe gió gào thét bên ngoài cửa, kiên nhẫn chờ Chung Thất về.

      Chung Thất sốt sắng ra bờ đập. đứng bờ đập, rồi nghe thấy có tiếng khóc vọng tới. Là ai khóc vậy? Chung Thất sợ hết hồn. muốn về nhưng còn kịp nữa. bờ đập có ai cả, ngày lạnh như thế này ai cũng muốn co cụm trong nhà sưởi bếp than, làm gì lại có ai tới bờ đập này khóc lóc chứ? Cuối cùng, Chung Thất nhìn thấy người từ nơi xa lắm, người nhìn thấy mặc chiếc áo dài tay màu xám và đứng những ngôi mộ lô nhô sườn núi Ngũ Công Lĩnh. Đó có phải là họa sĩ Tống Kha, người mà phải lên phố huyện mời về? Lẽ nào tiếng khóc phát ra từ chỗ Tống Kha?

      Bỗng dưng, Chung Thất nghĩ nếu như khi đó lên phố huyện tìm họa sĩ, tới chơi bời ở động quỷ trong phố huyện, cũng có thể mắc bệnh hoa liễu này. Nếu mắc căn bệnh này, cũng có thể… Khuôn mặt nụ cười, nhưng thế giới này làm gì có nhiều cái giá như vậy chứ? Nhưng hiểu nổi tại sao Tống Kha lại khóc bên sườn núi với những ngôi mộ lô nhô này.

      Chung Thất vẫn vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.

      Lúc này, phảng phất nghe thấy tiếng tiêu.

      Tiếng tiêu rất thê lương.

      Tiếng khóc rất thê lương.

      Tiếng khóc vẫn tiếp tục.

      Tiếng tiêu và tiếng khóc quyện vào nhau khiến Chung Thất càng thấy lo hơn.

      Chung Thất xuống đập sông trong lo lắng khôn nguôi, nếu như ban đầu biết mục đích ra khỏi nhà của mình, lúc này biết mình muốn qua cái cầu gỗ để lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh, để được nghe tiếng tiêu của Tống Kha. Lòng bỗng dâng lên niềm thôi thúc chuyện với Tống Kha, nhưng việc vẫn chưa nghĩ ra.

      Chung Thất lên cầu gỗ, nhưng chưa được mấy bước cảm thấy chóng mặt. hụt chân rơi tõm xuống nước.

      Chung Thất chết như vậy, người phát ra xác của là Tống Kha. chết, chẳng có ai trong thị trấn Đường thương xót, xác của chỉ được gia tộc họ Chung chôn cất qua loa, duy có mình Dương Phi Nga tới đưa tang. Hai đứa con trai của sau khi biết tin bố mình bị chết chỉ cười nhạt. Cái chết của Chung Thất khiến người dân trong thị trấn Đường cảm thấy khó hiểu, tại là mua nước cạn, dòng nước suối chảy rất yếu, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngập bắp chân, chỗ Chung Thất chết nước chỉ ngập mắt cá mà thôi. Nước nông như vậy làm sao có thể khiến cho Chung Thất to cao là vậy chết chìm được chứ?

      Đó là .

      Và cũng có người là hồn mà Thẩm Văn Tú ấn đầu Chung Thất xuống nước cho chết sặc.


      20


      Đêm sau khi Chung Thất chết trở nên dài đằng đẵng và lạnh lẽo vô cùng. Dương Phi Nga độc mình ngồi trong phòng Chung Thất, lắng nghe tiếng gió bên ngoài cửa. Trong tiếng gió có tiếng khóc thầm, nhưng ta lại khóc. Chưa khi nào Dương Phi Nga bình tĩnh như vậy, dường như ta còn nước mắt nữa. Khóe miệng co ta thoáng nụ cười, ánh mắt ta nhìn xuyên qua , màn sương đêm.

      Ánh đèn dầu trong phòng tự dưng phập phù.

      Hình như Dương Phi Nga nghe thấy tiếng thở dài.

      ta biết, đó phải là tiếng thở dài của mình, cũng phải là tiếng thở dài của Chung Thất, mà là của người phụ nữ khác.

      Dương Phi Nga cười khẩy tiếng rồi : “ hài lòng rồi chứ? Chung Thất chết rồi, nên hận thù nữa. Nếu hận tôi lấy luôn mạng sống của tôi . Tôi còn sợ nữa đâu, dù gì tôi cũng được sống chuỗi ngày tháng của con người, tôi mãn nguyện rồi”.

      rồi, Dương Phi Nga liền đứng dậy tới trước tủ. mở ngăn kéo giữa, rồi lôi bức truyền thần của Thẩm Văn Tú mà Chung Thất cất giữ bấy lâu ra, ngồi lặng ghế mây nhìn bức truyền thần.

      Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh khác thường.

      Dương Phi Nga còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

      Cả tiếng thở của nữa.

      Dương Phi Nga với bức truyền thần: “Họa sĩ Tống hổ là cao thủ, ta vẽ chị giống như vậy, tuy rằng vẫn còn số điểm chưa đạt. Xem ra, tôi có cái phúc phận được họa sĩ Tống vẽ truyền thần cho. Đúng là rốt cuộc giữa người với người vẫn có khác biệt. Có điều, tôi hề đố kị với chị, cái tôi đáng có nhận được rồi. Chị tìm hồn ma của Chung Thất , giờ ấy còn ở bên tôi nữa”.

      Dương Phi Nga xong liền để bức truyền thần lên đèn dầu. Mãi tới khi bức truyền thần cháy hết chỉ còn làn khói xanh bay lên. Dương Phi Nga nghe thấy tiếng bước chân xa dần, biến mất trong gió…


      21


      Buổi tối hôm nay đối với Tống Kha mà đêm khó ngủ, hai ngày rồi nhận được lời gọi của Lăng Sơ Bát và con rắn xanh dẫn đường kia. Tống Kha cảm thấy lo lắng yên. Gần đây, chỉ cần được tới ngôi nhà gỗ trong rừng kia là cảm thấy thấp thỏm yên. Cũng có khả năng là Lăng Sơ Bát tẩm bổ quá nhiều cho . Trong đầu tràn ngập hình bóng của Lăng Sơ Bát, trong tim lúc này còn hình bóng của Tô Tĩnh nữa. Người con Tô Tĩnh – mối tình đầu của bị quên lãng hoàn toàn. Mặc dù khi xưa, mà rời bỏ Thưởng Hãi, hoàn toàn phải để trốn tránh chiến loạn.

      Những lúc đơn như vậy thường mong những hồn ma trong bức truyền thần được xếp dưới giường bay ra chuyện với , nhưng rất lâu rồi thấy các hồn ma đó xuất . Điều này khiến cảm thấy hụt hẫng trong cảm giác bất an. Tống Kha nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu lay lắt, mong niềm hi vọng của xuất trong đốm lửa đó.

      Bỗng dưới nhà vọng lên tiếng gõ cửa đều đều.

      Ai lại gõ cửa nhà lúc nửa đêm canh ba thế này? Là Tam Lại Tử? Hay nhà ai có người chết?

      Bất luận là ai, tiếng gõ cửa cũng mang tới cho kích thích. Tống Kha xuống tầng dưới mở cửa.

      Tống Kha vô cùng ngỡ ngàng bởi người đứng trước cửa lúc này là Dương Phi Nga. Sau khi vào nhà, ta liền quỳ sụp xuống trước mặt . Đứng trước cảnh tượng này, Tống Kha bối rối biết phải làm sao, “, tại sao làm vậy?”

      “Họa sĩ Tống à, tối nay tôi tới đây là muốn cầu xin việc”.

      Tống Kha căng thẳng: “Có chuyện gì đứng lên rồi , quỳ lâu như vậy tốt đâu”.

      Dương Phi Nga cách kiên định: “Để tôi xong, nhận lời tôi mới đứng dậy”.

      Tống Kha chẳng biết làm sao đành phải nhận lời: “Vậy nhanh lên”.

      “Tôi chỉ muốn cầu xin vẽ cho Chung Thất bức truyền thần. Tôi biết, vẽ truyền thần sau đó nhận thù lao, những người giàu có trả cho nhiều tiền. Nhưng giờ tôi chẳng còn chút tiền nào cả, Chung Thất tiêu hết tất cả tiền vào việc chuộc tôi và điều trị bệnh hoa liễu cho cả hai. Đến cả đồ trang sức của tôi cũng bán hết rồi. giờ còn nợ rất nhiều tiền thuốc cho nhà họ Trịnh. Chung Thất rồi, tôi biết đây là số mệnh của tôi, tôi chỉ cầu xin vẽ cho ấy bức truyền thần để tôi có thể mang . Tôi chẳng còn gì nữa rồi, ngay cả thân thể tôi cũng bẩn thỉu, nếu tôi nguyện hiến thân cho để vẽ truyền thần cho Chung Thất. Cầu xin đấy họa sĩ Tống, hãy để tôi khấu đầu trước ”.

      xong, Dương Phi Nga liền đập đầu liên tục xuống sàn, trán ta rớm máu. Tống Kha cảm động trước hành động của Dương Phi Nga, lúc này máu trán ta chảy thành dòng, dìu ta đứng dậy rồi : “Phi Nga à, hiếm người có tấm lòng như , tôi vẽ, cứ ngồi ở đây đợi tôi. Tôi vẽ ngay đây!”

      Dương Phi Nga cảm kích tiếp: “Cám ơn họa sĩ Tống nếu còn kiếp sau, tôi nhất định báo đáp ”.

      Tống Kha lên lầu, chỉ nửa canh giờ sau vẽ xong bức truyền thần cho Chung Thất. Lúc vẽ, Tống Kha dường như cảm nhận được Chung Thất đứng bên cạnh. Lúc Tống Kha vẽ, có cảm giác Chung Thất đứng ở bên với mình: “Chỗ này vẽ rất tốt, đúng rồi, vẽ cái mũi to hơn chút…”

      Sau khi tiễn Dương Phi Nga ra khỏi cửa, dõi theo bóng ta mất hút trong màn đêm lạnh giá, cảm động vô cùng, lòng thầm nghĩ: “Nếu sau này tôi chết , liệu có ai đối với tôi giống như vậy ?”

      Tống Kha nghĩ vẩn vơ bóng đen đột nhiên lao ra, đẩy Tống Kha vào nhà rồi cẩn thận chốt cửa lại.

      Lúc này, Tống Kha có thể nhìn mặt người này, đó là mụ góa Dư Hoa Khố.

      Tống Kha ngạc nhiên bội phần, đêm nay hiểu sao vừa mới tiễn Dương Phi Nga , lại xuất mụ góa Dư Hóa Khố. Tống Kha cảm thấy bất ổn, Dương Phi Nga tới cầu xin vẽ truyền thần cho Chung Thất, vậy mụ góa Dư Hoa Khố tới làm gì? Mụ chắc chắn thể tới tìm về việc vẽ truyền thần cho người nào đó.

      Mụ cố nặn nụ cười: “Họa sĩ Tống à, tới cả con điếm lở loét Dương Phi Nga mà cậu cũng chơi, vậy cậu chiến luôn tôi . Cậu cho con điếm đó bao nhiêu tiền cho tôi chừng ấy, tôi chê ít đâu, tôi cũng quan tâm tới mùi hôi thối người cậu”.

      Tống Kha sững người, có vẻ như mụ ta phục ở góc nào đó trong bóng tối theo dõi cửa hiệu truyền thần của , mụ ta hiểu làm Dương Phi Nga tới làm chuyện đồi bại kia với Tống Kha. Và cũng có khả năng mụ ta ôm ý đồ này với từ lâu lắm rồi.

      Tống Kha giải thích: “Dư Hoa Khố, tôi đê tiện như tưởng tượng của bà đâu, bà nên tự trọng chút, bà mau !”

      Mụ ta cười nhạt tiếp: “Cậu cần phải giả bộ chính nhân quân tử làm gì, chẳng phải Dương Phi Nga vừa mới hay sao? Tôi biết cậu có rất nhiều tiền. Từ mùa thu tới mùa đông, trong thị trấn Đường có nhiều người chết thế kia mà. Cậu cũng kiếm được khá rồi phải ? Nhưng kiếm nhiều tiền thế để làm gì chứ? Đàn bà con trong thị trấn Đường đều chê cậu thối, do vậy cậu đành phải tìm loại phụ nữ như Dương Phi Nga đúng ? Tôi cũng giống với con điếm đó, chê cậu, ra tôi còn sạch hơn con đó nhiều. Tôi chỉ cần tiền thôi, cậu biết mà, tôi là bà góa, còn phải nuôi lũ con. Chúng nó giống như sói vậy, lúc nào cũng đòi ăn. Tôi ngủ với cậu, cậu cho tôi tiền, tôi chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện nào khác…”

      Nghe xong những lời đó, Tống Kha giận run người: “Dư Hoa Khố, bà mau , tôi gọi người tới bây giờ”.

      Mụ ta cười nhạt châm chọc: “Họa sĩ Tống, cậu cứ hét lên, nếu cậu hét cậu là con tôi. Tôi sợ cái gì chứ? Danh tiếng của tôi từ lâu be bét lắm rồi, tôi còn sợ gì nữa đây. Có lẽ tôi với mọi người rằng cậu dụ tôi tới đây, nếu tôi làm sao vào cửa nhà cậu được chứ. Cậu thử nghĩ xem người ta tin ai?”

      Mụ ta vừa vừa cởi quần áo: “Cậu xem bầu vú của tôi này…”

      Tống Kha bó tay biết phải làm gì, khuôn mặt trắng bệch mọi khi đỏ rần lên: “Bà, bà…”

      Dư Hoa Khố cởi hết quần áo, ưỡn ẹo lắc cái hông thô to bè về phía Tống Kha. Tống Kha lùi từng bước từng bước về phía sau, lùi tới góc tường còn đường lui nữa. sợ hãi nhìn người phụ nữ trước mặt – người bị cuộc sống bức cho bị điên – mà biết phải đối phó thế nào.

      Đúng lúc này, Dư Hoa Khố hét lên tiếng rồi đứng im tại chỗ.

      Dư Hoa Khố nhìn thấy con rắn xanh trườn xuống từ cầu thang, tiếp tục lại con rắn xanh khác xuất lâu sau đó, cầu thang nhung nhúc những rắn. Lũ rắn đó bò về phía mụ ta, phát ra những tiếng khè khè đáng sợ. thanh đáng sợ đó gặm nhắm thần kinh của mụ cách tàn nhẫn. Từng thớ thịt rung lên, mụ chỉ biết hét lên tiếng như điên, vơ vội quần áo chạy bán sống bán chết ra cửa.

      Tống Kha cũng hiểu tại sao mụ ta lại kinh hoàng như vậy bởi nhìn thấy con rắn nào cả, chẳng nhìn thấy gì…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      22


      Tam Lại Tử quờ quạng trong bóng tối như con chó đánh hơi mọi mùi vị phát ra từ trong rừng rậm. nhớ mùi tanh đó, nó giống với mùi tanh người Tống Kha nhưng lại vẫn có gì đó khác biệt. Tối hôm đó, bị người đàn bà áo trắng dẫn tới khu rừng rậm, ta niệm chú rồi nhét con rắn vào miệng . Tam Lại Tử biết người đàn bà đó là người nuôi trùng độc, những thế còn là người nuôi trùng độc có khả năng siêu phàm. ta có thể hạ trùng độc làm hại người khác bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu. Tam Lại Tử còn biết nếu như ta hạ trùng độc với con người và súc vật chính bản thân ta bị ốm, sắc mặt dần dần khô vàng, sau đó toàn bộ cơ thịt người nhão ra cho tới lúc chết mới thôi. Nếu ta bỏ độc thành công, có thể đảm bảo bản thân ta trong ba năm mắc bệnh, cũng gặp tai họa gì. Nếu phóng trùng độc vào trâu, bò có thể đảm bảo năm an lành, nếu phóng trùng độc vào cây có thể đảm bảo ba tháng. Lợn cũng là động vật có thể phóng trùng độc được, chó có thể phá trùng độc, do vậy những người nuôi trùng độc rất sợ và hận chó… Tam Lại Tử nghĩ thầm: “Mình sống chẳng có ý nghĩa gì, vậy tại sao người đàn bà áo trắng kia lại chọn mình làm tòng phạm giúp ta hạ trùng độc hại người chứ?”. Còn nữa, thực lòng Tam Lại Tử muốn nhìn thấy Tống Kha bị ta làm hại. nhất định phải tìm được hang ổ của ta, cho dù có bị trúng độc mà chết. Đúng rồi, cảm thấy mình ngửi thấy mùi tanh, đó là mùi tanh tỏa ra từ bọn rắn. Vào mùa rắn ngủ đông này, sao lại xuất rắn chứ? Tam Lại Tử giống như con chó đánh hơi tìm mùi tanh của rắn, trời sáng dần lên…


      23


      Sáng sớm, sau khi tỉnh lại, Lăng Sơ Bát liền chui xuống gầm giường, mở ván gỗ dưới giường ra. ôm lọ sành được bịt bằng vải đỏ để lên sàn.

      Căn nhà gỗ ấm áp vô cùng, Lăng Sơ Bát cởi hết quần áo rồi trần truồng đứng nhìn về phía lọ sành bịt vải đỏ niệm chú.

      cái bụng trướng to của có những vết vằn xanh đỏ quấn vào nhau rất đáng sợ.

      Sau khi niệm chú, mở miếng vải bịt lọ sành, kéo ra con rắn xanh dài khoảng thước đặt vào chậu nước bên cạnh rồi bắt đầu rửa. Vừa rửa vừa gì đó, đôi mắt đỏ lòm của tóe ra ngọn lửa.

      Thời gian tắm táp cho con rắn kéo dài rất lâu, cẩn thận như tắm gội cho Tống Kha vậy. Người con rắn bốc mùi tanh khiến Lăng Sơ Bát cảm thấy đê mê.

      Sau khi tắm rửa xong xuôi cho con rắn, nhấc nó lên rồi nuốt vào miệng. Con rắn xanh nhanh chóng trôi tuột vào bụng, cái bụng trướng lên của chuyển động… Qua khe cửa , người nhìn thấy hết tất cả… Trước khi Lăng Sơ Bát ra khỏi nhà, người đó liền nấp .

      Lăng Sơ Bát hát bài dân ca rất du dương rồi về phía rừng rậm… Mãi tới khi hoàn toàn biến mất người đó mới xuất lại trước cửa ngôi nhà gỗ .

      Người đó chính là Tam Lại Tử - kẻ mất tích mấy ngày nay tại thị trấn Đường.

      nhìn lại căn nhà gỗ mấy lần rồi bỏ . lùi nhanh như con chó về hướng thị trấn Đường…


      24


      Người Lăng Sơ Bát bị hắt đầy máu chó. Lúc bị cảnh sát phố huyện trí giật cánh gà áp giải từ thị trấn Đường lên phố huyện Tống Kha vẫn chưa dậy. Ánh mắt của dừng lại ở gác xép cửa hiệu truyền thần chưa được bao lâu bị những người áp giải đẩy . Người dân trong thị trấn Đường chẳng hiểu gì cả, miền núi thà vốn sống bằng nghề đan giỏ tre rốt cuộc lại là người nuôi trùng độc khiến mọi người khiếp sợ. Mụ điên Hồ Nhị Tẩu ngây ngô nhìn theo Lăng Sơ Bát bị giải qua, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết!”

      Sau khi Lăng Sơ Bát bị áp giải về phố huyện, cơ thể Tống Kha bắt đầu thay đổi.

      Bụng của lúc nào cũng sôi sùng sục. cũng chẳng muốn ăn uống gì nên cơ thể tiều tụy trông thấy. vốn cũng gầy nay biến thành bộ da bọc xương. trốn trong cửa hiệu truyền thần, ra ngoài, kể cả Tam Lại Tử tới gõ cửa, gọi to bên ngoài, vẫn kiên quyết mở cửa. thoi thóp nằm giường hồi tưởng lại quãng thời gian chung sống với Lăng Sơ Bát. cũng nhớ tới Tô Tĩnh nữa… Chẳng ai biết chuyện giữa và Lăng Sơ Bát, Tam Lại Tử , Lăng Sơ Bát cũng .

      Lăng Sơ Bát thừa nhận việc hạ trùng độc dẫn tới cái chết của ông Chu Quý Sinh và mười mấy người nữa trong thị trấn Đường, nhưng khai tại sao lại hạ độc họ. Lăng Sơ Bát bị giam tại nhà tù lớn của phố huyện, người bốc mùi thối khắm khó ngửi. Đó chính là mùi máu chó tưới người , nó bốc mùi hôi thối. Mỗi sáng, bọn lính gác đem chậu máu chó tưới từ đầu xuống. Lúc đó, toàn thân Lăng Sơ Bát run lên cứ như thể bị rút hết toàn bộ gân mạch vậy. Màu đỏ trong mắt dần dần mờ .

      Sau khi Lăng Sơ Bát bị bắt , Chủ tịch Du thưởng Tam Lại Tử hai đồng đại dương. Lúc nhận tiền, Tam Lại Tử hớn hở như mọi khi. lặng lẽ bỏ .

      Tam Lại Tử bung chậu máu chó tới trước ngôi nhà gỗ trong rừng rậm rồi hắt mạnh vào trong. Sau khi hắt hết, nhặt rất nhiều cành cây khô dựng thành đống rồi châm lửa đốt.

      Căn nhà gỗ bốc cháy.

      Tam Lại Tử bỗng ngửi thấy mùi thịt cháy, dường như nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con rắn giãy giụa, rồi nứt ra trong lửa.

      mặt xuất nụ cười nhăn nhó.

      Ngày 25 tháng Mười hai lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm là phiên chợ cuối cùng trước Tết. Hằng năm, đây là phiên chợ đông nhất ở thị trấn Đường. Tên đồ tể Trịnh Mã Thủy mổ lợn cả buổi tối, tin rằng mười mấy con lợn bán sạch trong phiên chợ này… Ngày hôm nay Tống Kha dậy rất sớm, lúc trời còn lạnh và đầy sao, về hướng rừng thông ra phố huyện. Có tiếng động kỳ lạ cứ liên tục gọi , cảm thấy thân thể mình bay bổng. Con đường vốn phải mất năm canh giờ, chỉ mất hai canh giờ hết. Tống Kha tới pháp trường sườn núi La góc tây bắc phố huyện. Từ xưa, đây là nơi giết người, mặc dù hôm nay là ngày đẹp trời, trời quang nắng nhưng ở đây vẫn bao trùm bầu khí chết chóc. Tống Kha chờ đợi.

      Người đàn bà nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát sau khi bị diễu phố được giải tới pháp trường La Hán Lĩnh lúc chính Ngọ.

      Người tới xem rất đông, khuôn mặt họ buồn bã, ánh mắt u uất.

      Tống Kha nhìn thấy Lăng Sơ Bát toàn thân bị tưới máu chó, bị giày vò tới mức ra hình người nữa, tim run lên. Bỗng chốc người tỏa mùi tanh thối nồng nặc. Rất nhiều người tới xem phải bịt mồm bịt mũi lại, đến cả tên đao phủ che mặt bằng vải trắng cũng nhíu mày. Mọi người đều cho rằng mùi hôi thối đó bốc ra từ người Lăng Sơ Bát. Lăng Sơ Bát cúi đầu, dường như chưa nhìn thấy Tống Kha.

      Tống Kha bước tới trước mặt viên quan hành hình : “Tôi có thỉnh cầu, xin ông cho tôi vẽ bức truyền thần trước khi giết Lăng Sơ Bát được ?”

      là gì của ta?”

      Tống Kha bình tĩnh trả lời: “Tôi là chồng ấy”.

      Ánh mắt của viên quan hành hình dừng lại lúc lâu khuôn mặt xanh xao của Tống Kha, nước mắt ông ta tuôn rơi cách khó hiểu. Ông ta lau nước mắt rồi với Tống Kha: “ , nhưng phải nhanh vào đấy, chỉ có hai mươi phút thôi”.

      Mùi tanh thối càng lúc càng nồng nặc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy ngột ngạt đến chảy nước mắt.

      Chỉ mình Tống Kha chảy nước mắt, bước tới trước mặt Lăng Sơ Bát quỳ rồi ngồi xuống. bắt đầu vẽ truyền thần cho Lăng Sơ Bát. Từ đầu tới cuối, vẫn cúi đầu, ngẩng lên nhìn Tống Kha lần nào. Tống Kha bình tĩnh vạch từng nét từng nét giấy. khẽ :

      “Sơ Bát, tại sao em lại hạ trùng độc giết người?”

      Tiếng thở dài của Lăng Sơ Bát nặng dần.

      Tống Kha biết, ấy ngửi mùi tanh thối người mình, cũng biết, sau này còn người con nào ngửi mùi người như vậy nữa.

      Lăng Sơ Bát khẽ đáp lại: “Vì . Trước đó em chưa từng hại ai cả, để sinh tồn em chỉ hạ trùng độc lên cây mà thôi. Nhưng là họa sĩ, nếu như có ai tới tìm vẽ cho người chết buồn biết bao. là đàn ông, muốn em nuôi , nhưng có ai tìm vẽ truyền thần, sao có thể kiếm tiền được, sao có thể thể tôn nghiêm của người đàn ông chứ?”

      Tống Kha vẫn bình tĩnh tiếp: “Sơ Bát, em đừng nữa”.

      Lăng Sơ Bát vẫn cúi gằm mặt xuống đất: “Em vẫn muốn với câu rằng, là người đàn ông duy nhất cả đời này em . Buổi tối, em ra lệnh cho Tam Lại Tử đánh chết con chó, em vào căn gác xép trong cửa hiệu truyền thần, em hạ trùng độc . Em sống, chẳng có chuyện gì xảy ra với , nhưng em chết cũng chết. Em để rời xa em lần nữa. Xin lỗi ”.

      Tống Kha chẳng năng gì.

      Chưa đầy hai mươi phút, vẽ xong bức truyền thần cho Lăng Sơ Bát.

      đứng dậy, rời xa Lăng Sơ Bát trong ánh nắng cuối đông, rời xa tầm mắt của mọi người.

      Đầu của Lăng Sơ Bát vẫn cúi gằm, với đao phủ: Chém đí”

      Tay đao phủ nước mắt chứa chan vội vã tới bên cạnh Lăng Sơ Bát. giơ cao cái đao Quỷ đầu sáng quắc. Tay đao phủ hét to lên tiếng, tay vung đao chém xuống, toàn là máu đỏ của màu máu, đầu của Lăng Sơ Bát rơi xuống đất…


      25


      Tống Kha trở lại thị trấn Đường rồi giam mình trong cửa hiệu truyền thần. Người dân trong thị trấn chuẩn bị đón Tết, khắp nơi ngập tràn khí vui vẻ. Thời tiết năm nay nắng đẹp, nhưng tiết trời đẹp và ấm như vậy chẳng làm Tống Kha bận tâm. Tống Kha cứ đóng chặt cửa, nằm giường chờ cái chết đến. Sau khi từ phố huyện trở về, nhận thấy mình chẳng còn sức lực gì, thậm chí chẳng còn sức cầm bút nữa. Nằm giường nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, chỉ có tứ chi cử động được mà thôi. Bụng chuyển động liên hồi, dường như có vô số con rắn di chuyển trong đó. Thời khắc biết tin Lăng Sơ Bát là người bỏ trùng độc hại chết người, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả. Bây giờ, hoàn toàn bình tĩnh lại. Mọi thứ tới vào lúc phải tới, đó là số mệnh của .

      Trước đêm Ba mươi, Tống Kha nằm mình đơn chiếc giường ôm chặt bức truyền thần Lăng Sơ Bát trong lòng.

      gác xép có ánh đèn, từ lúc trở về từ phố huyện thắp đèn nữa.

      hy vọng những hồn ma trong những bức truyền thần cất dưới giường xuất chuyện với . Nhưng những hồn ma đó dường như rất xa, dưới gầm giường còn vọng ra những thanh quái dị nữa. Tống Kha vô cùng thất vọng. Nhưng lại tự trấn an mình rằng, mình nhanh chóng gia nhập đội ngũ của họ thôi. Lúc đó, chẳng năng gì, chỉ muốn tìm người con tên Tô Tĩnh để hỏi tại sao lại ngửi thấy mùi tanh xuất người vào đêm xuân nào đó, cái mùi tanh khiến phải rời bỏ Thượng Hải, rời bỏ , mà trước đêm xuân đó, người chưa từng có mùi tanh này…

      Tống Kha nghe thấy tiếng gọi.

      Đó là tiếng gọi được tạo thành từ rất nhiều tiếng cười truyền tới từ rừng rậm xa xôi, từ hẻm núi nở đầy hoa, từ dòng suối trong vắt… Trong bóng tối, Tống Kha nhoẻn cười, nhắm mắt, mọi thứ đều bình thản như vậy, đau đớn như trong tưởng tượng…

      Cũng vào đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Tam Lại Tử giày mới.

      Đó chính là đôi giày vải Tống Kha mua cho.

      Trong lòng Tam Lại Tử biết rằng, đôi giày mới đó là Tống Kha mua cho . Bởi ai trong thị trấn Đường lại làm như thế cả. cả giày ngủ.

      Lúc Tam Lại Tử tỉnh lại toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mơ thấy Tống Kha chết.

      Tam Lại Tử lồm cồm bò dậy, nhảy từ ban thờ xuống rồi chạy ra khỏi cửa miếu vế hướng nhà Tống Kha.

      Tam Lại Tử đứng trước cửa hiệu gọi to tên Tống Kha.

      Nhưng có ai đáp lại cả.

      xô đổ cửa, mò lên gác xép, dùng đá lửa thắp sáng đèn dầu. Tống Kha nằm giường, cơ thể cứng đờ, bụng trướng lên, nhưng khuôn mặt xanh xao hé nụ cười.

      Bức truyền thần Lăng Sơ Bát ngực vẫn có mặt, chỉ có mái tóc rối bù, mỗi sợi tóc giống như con rắn cong cong. mái tóc rối bù đó có bông hoa cúc dại.

      Tam Lại Tử tới trước mặt, nghẹn ngào lên tiếng: “Họa sĩ Tống, chính tôi hãi chết cậu, chính tôi giết con chó bảo vệ cậu”.

      Lúc Tam Lại Tử như vậy, có bóng người màu trắng đứng ở bên ngoài cửa hiệu.

      Tống Kha chết rồi.

      Chẳng có ai gõ trống tang cho .

      Cũng có ai vẽ truyền thần cho .

      Thậm chí cũng chẳng có ai mua quan tài cho .

      Sáng sớm ngày 30, Tam Lại Tử vác xác Tống Kha lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh đặt vào huyệt mộ mà đào sẵn cho . ném hai đồng dại dương Chủ tịch Du thưởng cho vào huyệt; “Họa sĩ Tống, tôi trả cho cậu số tiền tôi ăn cắp của cậu, cậu nhận lấy nhé, cũng có thể có ích đấy. Tôi cần nó nữa rồi. Chẳng cần gì nữa rồi”.

      lấp đất lên mộ Tống Kha, chẳng mấy chốc đắp xong ngôi mộ mới.

      thắp ba nén hương dài rồi cắm vào đầu mộ của Tống Kha. Sau đó quỳ xuống, khấu đầu ba lần.

      đứng dậy, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới. Tiếng pháo vọng tới từ thị trấn Đường.

      lẩm bẩm mình: “Sống chẳng có ý nghĩa gì”.

      nhảy vào chiếc huyệt đào sẵn cho mình, nằm nền đất đỏ ẩm ướt rồi ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha vẽ cho . đôi giày Tống Kha mua cho rồi chờ chết. nghĩ, mình chết rồi, chắc cũng có ai đó tới lấp đất đắp mộ thôi, xác của mình bị chó dại cắn xé. Lúc này, bỗng ngửi thấy mùi tanh thối, mùi tanh thối nồng nặc khắp núi rừng tập trung về phía mộ


      Trong nghĩa trang mở sương này, chuyện gì cũng có thể xảy ra..

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3

      Trong ngôi nhà tranh núi Ô Thạch Đông, Du Vũ Cương nằm ngửa, bốn vó hướng lên trời chiếc giường được rải lớp rơm dầy, ngực nhấp nhô theo nhịp thở phì phì. Sau khi trốn khỏi thị trấn Đường về đây( chợp mắt được nữa ). Nếu phải vì Trương Thiếu Băng khuyên xông ra khỏi cửa quyết trận sống mái với bọn người nhà họ Chung. Nhưng làm vậy chắc chắn làm liên lụy tới Trương Thiếu Băng. Cuối cùng, đành phải trèo lên chiếc thang bắc lên giếng trời nhà Trương Thiếu Băng trốn theo đường mái nhà ... Đầu óc lúc này toàn là hình ảnh về đôi mắt ai oán của Thẩm Văn Tú, hiểu ấy có bị lạnh ở thế giới bên kia ? Lúc màn sương tan chút ít, Du Vũ Cường nghe thấy tiếng chân bước nhàng từ bên ngoài vọng tới, đó là tiếng bước chân của đàn bà, tiếng bước chân rất . Có lẽ nào đó là tiếng bước chân của Thẩm Văn Tú ? Nhiều khi đối mặt với bức truyền thần của , có cảm giác vẫn sống, vẫn bất chấp tất cả hẹn hò với trong đêm thanh vắng .

      Du Vũ Cường nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài .

      Trời vừa rạng sáng, rừng núi trong sương trở nên u thần bí, khí lạnh lẽo chết người. Tam Lại Tử ho vài tiếng rồi phóng tầm mắt tìm kiếm trong màn sương. Vì sương quá dầy, chỉ ngoài mấy mét nhìn thấy gì nữa. Du Vũ Cường hy vọng Thẩm Văn Tú bay ra từ màn sương, nhàng khẽ bước, tươi cười về phía , lao vào bộ ngực vạm vỡ của . Sau đó khẽ khàng báo với rằng vẫn còn sống, muốn mang cao chạy xa bay ... Nhưng đó chỉ là ảo tưởng mà cả đời này Du Vũ Cường thể thực được, lòng Du Vũ Cường nhói đau, nghiến chặt phát ra những tiếng ken két .

      Đột nhiên, Du Vũ Cường nghe thấy có ai đó gọi tên mình, kịp suy nghĩ gì liền đáp lại tiếng. Tiếp đó, ánh mắt trở nên đờ đẫn, thất thểu về nơi nào đó trong rừng cách vô thức .
      Lúc Du Vũ Cường xuyên qua rừng rậm trong sương, biết xác của ông chú ruột Du Trường Thủy của mình cứng cóng, lạnh lẽo .

      Trong đầu Du Vũ Cường xuất hình ảnh cây thông cổ thụ nghìn năm đồ sộ, dưới cây thông cổ thụ đó có đống đá cuội trắng. Cây thông cổ thụ này ở đâu nhỉ ? Có rất nhiêu những cây thông cổ thụ nghìn năm loại này trong rừng rậm, chúng giống như những con quái nghìn năm bất tử, có lúc chúng trầm ngâm lên tiếng, lúc lại gầm lên những tiếng khiến người ta phải sởn gai ốc ... Đúng rồi, đó là cây thông cổ thụ nằm ngay đầu đường vào khu rừng rậm, bỗng Du Vũ Cường nhớ tới tiếng gọi thoắt thoắt của người đàn bà kia. ! tao muốn trở lại khu rừng rậm đó, cũng muốn nhìn thấy người đàn bà nhảy cùng với rắn kia ... Du Vũ Cường cố đấu tranh nội tâm, nhưng vẫn thể ngăn được bước chân mình tiếp tục tiến vào rừng rậm .

      bị điều khiển bởi sức mạnh lớn, bí , đáng sợ .

      Lúc Du Vũ Cường bước tới trước cây thông cổ nghìn năm bên ngoài rừng rậm kia, quần áo bên trong của cũng thấm đẫm mồ hôi. Quả nhiên nhìn thấy đống đá cuội màu trắng kia, những cục đá đó ngẫu nhiên đan xen xếp thành hình cái dùi tròn, giống như dấu hiệu thần bí. Du Vũ Cường có cách nào để phá giải dấu hiệu đó .

      Du Vũ Cường nghe thấy tiếng xào xạc rất lớn cây, nhưng trong núi lại hề có cơn gió nào, chỉ thấy sương dày giăng khắp nơi. Du Vũ Cường ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, chỉ nhìn thấy sương mù mà thôi, ngoài ra nhìn thấy ai khác. Vậy tiếng xào xạc kia ở đâu ra ? thực lý giải nổi. Tiếng xào xạc kia khiến Du Vũ Cường thần hồn nát thần tính, mất hết phán đoán chính xác đối với mọi vật, tượng .

      lại cúi đầu xuống, ánh mắt mơ màng đập vào đống đá cuội trắng ..

      Bề mặt đống đá cuội mịn màng như làn da của mỹ nhân tái thế ..

      Điều này khiến nảy sinh ý nghĩ kỳ quặc là giơ tay ra nắm lấy cục đá cuội ở nơi cao nhất ..
      Hòn đá cuội hơi nóng, trơn bóng ... Người Du Vũ Cường hơi run lên, nâng cục đá lên rồi gõ ba cái vào cây thông cổ nghìn năm kia. Tiếng động lên ngọn cây im hẳn, rừng núi phút chốc trở nên tĩnh mịch. Du Vũ Cường thậm chí còn nghe thấy từng tiếng đập của mạch mình .
      con rắn xanh trườn ra từ trong rừng .
      tiếng động .
      Du Vũ Cường nhìn con rắn xanh dài khoảng hai thước, toàn thân nó tỏa sáng khiến lòng người mê mẩn. Du Vũ Cường chẳng có bất kỳ suy nghĩ nào nữa, đầu óc trống rỗng, vào khu rừng rậm dưới dẫn đường của con rắn xanh kia. Mọi thứ đều im ắng trở lại, nghe thấy bất kỳ thanh nào, thậm chí cả tiếng hót lảnh lót quen thuộc của chim chóc ... Du Vũ Cường biết làm thế nào lại có thể vào được hang núi đó. Trước khi vào hang núi đó, mắt mất thị lực tạm thời, sau đó vào trong hang núi, mắt của mới khôi phục lại thị lực..
      Du Vũ Cường cảm nhận được ấm áp..
      nhìn thấy đống lửa cháy rừng rực trong hang núi, ký ức trong đầu dần hồi phục, từng khớp xương lẫn từng mạch máu khắp cơ thể dần dần lưu thông lại. Thế còn người đàn bà áo trắng kia ? Và cả con rắn xanh lúc nảy nữa ? Cả người đàn bà áo trắng và con rắn xanh đều thấy đâu cả. Hang núi ấm áp nhưng khiến cho Du Vũ Cường có cảm giác an toàn, mà ngược lại nỗi sợ hãi và nghi hoặc dần xâm chiếm cả tâm hồn .
      mắt khiếp đảm của Du Vũ Cường quét quét lại trong hang núi .
      chiếc giường được kê ở góc hang, giường còn có chăn nữa. Ở góc khác là chiếc bếp lò, có cả nồi, bên cạnh bếp lò còn có chiếc chạn bằng tre, trong đó là bát, dĩa, mâm ... Quả nhiên có người sống trong hang núi này .
      Nhưng người đó là ai ?
      Nếu như người đàn bà áo trắng cùng nhảy múa với rắn trong hang núi mà lần trước Du Vũ Cường nhìn thấy là hồn ma của Lăng Sơ Bát, thể tin vào mắt mình lúc này. Lẽ nào hồn ma cũng biết đốt lửa ? Hồn ma cần gì giường và bếp lò chứ ? ... Bản thân việc người đàn bà sống đơn độc mình trong hang núi cũng chứa đựng rất nhiều sắc thái thần bí rồi .
      Du Vũ Cường nghĩ ngợi linh tinh, bên tai vọng tới tiếng hát lúc lúc .
      Vào núi nhìn thấy cây dây leo bám vào cây ,.
      Ra núi nhìn thấy cây bám vào cây dây leo;.
      Cây dây leo chết bám tới chết ,.
      Cây ký sinh cây dây leo chết vẫn bám ....






      4

      Tới tận trưa, màn sương dầy mới tan , lộ ra bầu trời trong xanh. Tuy ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nhưng lòng người tại thị trấn Đường vẫn bị che phủ bởi bóng đen ám u. Cái chết của Du Trường Thủy khiến ai nấy đều khiếp sợ, biết người tiếp phải chết có phải là mình hay .
      Ông Vương Bình Thuận trong ngày này thể minh là người thể thiếu. Ông ta chủ trì tang lễ ở nhà Du Trường Thủy. Từ sau khi xác của Du Trường Thủy được khiêng về căn nhà cũ họ Du, vợ Du Trường Thủy - Ngô Quỳnh Hoa - trốn lỳ trong phòng ngủ chịu ra ngoài. Con trai Du Vũ Bình hoảng hốt xông vào phòng của mẹ, lúc con trai báo tin chồng chết, Ngô Quỳnh Hoa lại dửng dưng như xảy ra chuyện gì. Phòng ngủ của bà ta được bố trí như am ni , ngoài chiếc giường chạm trổ cũ kỹ ra chỉ có bàn thờ hình chữ nhật đó bày rất nhiều bức tượng Bồ Tát khắc bằng gỗ. Ngô Quỳnh Hoa ngồi xếp bằng tấm nệm dưới bàn thờ, nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm nhẩm gì đó. Cũng có thể bà ta kinh siêu độ cho Du Trường Thủy, cũng có thể đó là tư thế độc cố định bao nhiêu năm nay của bà. Du Vũ Bình ngây người nhìn mẹ, lòng nóng như lửa đốt biết phải làm sao, từ trước tới giờ, ta chưa từng trải qua cũng chưa từng phải xử lý chuyện như thế này. May mà từ sáng sớm ông Vương Bình Thuận đến nhà họ Du, giúp người nhà họ Du chủ trì tang lễ. Dưới sắp xếp của ông Vương Bình Thuận, mọi việc đều đâu ra đó .
      Nhưng việc khiến ông Vương Bình Thuận và Du Vũ Bình phải đau đầu cuối cùng xuất .
      Lúc này chỉ còn thiếu người vẽ truyền thần cho Du Trường Thủy .
      Ông Vương Bình Thuận và Du Vũ Bình thương lượng lát, sau đó quyết định cử người tới phố huyện tìm tạm họa sĩ tới, cho dù mất bao nhiêu tiền cũng tiếc. Nhưng họa sĩ ở phố huyện có chịu tới hay mới là vấn đề. Hơn nữa, lại còn vấn đề nữa, thầy phong thủy từng phán rằng chủ tịch Du Trường Thủy chết hợp giờ, phạm vào giờ xấu nên di thể thể giữ lại lâu, trong vòng hai ngày nhất thiết phải đem chôn, nếu có lợi cho người sống .
      Thời điểm chôn linh cữu định vào giờ Ngọ ngày 17 tháng Giêng, thời điểm này thể thay đổi, nếu như mời được họa sĩ phố huyện về biết tính sao đây ?
      Đây đúng là vấn đề hóc búa, nếu như tới bức truyền thần cho Du Trường Thủy cũng nhà họ Du còn mặt mũi nào chứ ?
      Nếu như Tống Kha chết tốt biết bao!.
      Lúc này, mọi người bắt đầu tưởng nhớ tới Tống Kha - chàng họa sĩ có mùi tanh thối người, nhưng Tống Kha thể chui ra khỏi mộ để vẽ truyền thần cho Du Trường Thủy được .







      5

      Lúc hoàng hôn, Tam Lại Tử dẫn mụ Hồ Nhị Tẩu ngây ngô về tới thị trấn Đường. Sau khi nhốt mụ ta vào trong nhà, liền vội vã về hướng hàng thịt của Trịnh Mã Thủy. Cả ngày đào huyệt, mệt mỏi vô cùng, hai chân nhũn ra, cảm giác như mặt bông vậy. Sau khi đào huyệt xong, Du Vũ Bình cho hai đồng đại dương. Lúc đó, liền giơ hai đồng đại dương trước mặt mụ Hồ Nhị Tẩu rồi khoe: “Chị à, em lại có tiền mua thịt cho chị ăn rồi đây” .
      Có thứ gì đó vùng vẫy trong người Tam Lại Tử .
      Đó là con rắn, hay là thứ gì khác nữa ?
      Mắn còn cảm nhận được đau đớn nữa, chỉ thấy thứ ở trong người hoành hành vô độ, bất cứ lúc nào nó cũng muốn điều khiển , sai khiến , bắt biến thành người khác hẳn lúc này. Thậm chí, còn ngửi thấy mùi tanh thối tỏa ra từ người mình, thứ mùi tanh giống hệt với mùi người Tống Kha. Vì chuyện này mà cảm thấy vừa phấn khích lại vừa bất an .
      Lúc Tam Lại Tử tới trước cửa hàng thịt Trịnh Mã Thủy chuẩn bị dọn hàng về. Hôm nay, buôn bán suôn . Tết vừa hết nên cũng có nhiều người mua thịt. Có điều, nếu nữa cân còn chưa bán vẫn còn phải ngồi đây. Đây là nghề của mà. Tam Lại Tử tới cũng chẳng khiến Trịnh Mã Thủy vui lên. khinh thường Tam Lại Tử ra mặt, cho dù Tam Lại Tử thay đổi diện mạo, trang phục như thế nào, cho dù Tam Lại Tử có mặc chiếc áo dài của Tống Kha, trong mắt Trịnh Mã Thủy, Tam Lại Tử vẫn chỉ là đống cứt chó .
      Tam Lại Tử lạnh lùng : “Cắt cho tôi nữa cân thịt” .
      Trịnh Mã Thủy thấy giọng đó dường như phải thốt ra từ miệng Tam Lại Tử, bởi Tam Lại Tử thể kiêu ngạo, tự tin như vậy. Trịnh Mã Thủy mở to mắt nhìn Tam Lại Tử “Mày muốn mua thịt ? .”
      Tam Lại Tử gật đầu nhắc lại: “Đúng vậy, cắt cho tôi nửa lạng thịt ngon” .
      Dường như Trịnh Mã Thủy cảm thấy Tam Lại Tử như khiêu chiến với lòng tụ trọng, cao ngạo của . ngược với mong muốn của mình: “Thịt của tao bán nữa” .
      Tam Lại Tử cười nhạt tiếng rồi bình thản tiếp : “Trịnh Mã Thủy à, biết vậy ? Hôm nay, lúc tôi đào huyệt cho Du Trường Thủy, thiếp lúc, lại còn mơ nữa. Tôi mơ thấy bị người ta giết, mà người đó dùng đúng con dao mổ lợn của để giết cơ. Con dao mổ lợn đâm sâu vào tim , máu phọt ra khắp nơi, bắn lên cả thịt lạn để bàn, thậm chí còn phân biệt nổi đó là máu lợn hay máu nữa. Người giết rút con dao ra, còn rút cả quả tim của ra luôn. Mà tim của lại màu đen, người đó vứt quả tim của rất xa. Mấy con chó nhào tới, chúng ngửi hít tim của hồi rồi chạy mất tiêu, chúng cũng chê tim sạch , còn bốc mùi thối. Còn nằm chết bàn, nhưng chẳng có ai tới khâm liệm, chẳng báo lâu sau xác xuất đống dòi nhưng nhúc ...” ..
      Trịnh Mã Thủy ngờ Tam Lại Tử lại ra những điều như vậy, những thế khi Tam Lại Tử , trong mắt ánh ra tia nhìn hớp hồn người khác rất đáng sợ. Trong ánh mắt đó còn có thù hận, có nguyền rủa, còn có... Người Trịnh Mã Thủy ớn lạnh từng hồi, có cảm giác mình bị cắt bị đâm bởi chính lời và ánh mắt của Tam Lại Tử .
      Tam Lại Tử lại tiếp: “Trịnh Mã Thủy, có biết người giết là ai ? .”
      Trịnh Mã Thủy lắc đầu theo bản năng, có thể dễ dàng nhận thấy chẳng còn chút khả năng phản kháng nào cả .
      Tam Lại Tử chậm rãi từng từ: “Đó chính là bản thân !” .
      Sắc mặt Trịnh Mã Thủy trở nên thê thảm vô cùng, ánh mắt đờ đẫn mất hẳn vẻ lanh lợi. cầm dao rồi cắt miếng thịt ngon, buộc chặt bằng sợi rơm trói rồi đưa cho Tam Lại Tử. run rẩy : “Miếng thịt này, thôi biếu , cần trả tiền đâu, mau !” .
      Tam Lại Tử rút đồng đại dương trong túi ra đặt bàn, lạnh lùng : “Trả lại tiền !” .
      Sau khi Tam Lại Tử xách miếng thịt , Trịnh Mã Thủy khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi tanh thối, phút chốc nhớ tới những lời mụ Dư Hoa Khố , tim thắt lại, đau ĩ .







      6

      Ban đầu, Du Vũ Cường chỉ nhìn thấy bóng người hư ảo, cứ như thể bóng ngược của người dưới nước vậy. Bóng người trong đống lửa dần dần trở nên chân , thành người đàn bà áo trắng che mặt với mái tóc đen dài xõa sau lưng. Du Vũ đứng như trời trồng tại đó, chân nhũn ra, cuối cùng ta cũng xuất . Giọng hát của ta sao mà ngọt ngào như vậy, lẫn chút tạp nào. Người đàn bà áo trắng ngừng hát, chậm rãi cất bước nhàng về phía Du Vũ Cường .
      Du Vũ Cường cảm thấy áp lực vô hình to lớn lại gần, liền rút con dao nhọn từ bên hông ra theo bản năng. Có điều, bàn tay cầm dao của cũng run lên, cũng có thể linh hồn run rẩy trước lấn lướt của sức mạnh vô hình lớn mạnh của người đàn bà áo trắng kia. Du Vũ Cường chỉ có thể được đúng ba từ: “ là ai ? .”
      Người đàn bà áo trắng vẫn tiếp tục tới trước mặt Du Vũ Cường. Khi chỉ còn cách nữa bước chân, Du Vũ Cường và ta đều có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, hơi thở người rất gấp gáp, người còn lại bình thản vô công. Người đàn bà áo trắng khẽ : “ sợ à ? Tay run đấy, có biết dùng dao của mình đâm chết tôi ? .”
      Miệng Du Vũ Cường khô khốc, giọng khàn khàn: “Rốt cuột là người hay là ma vậy ? .”
      Người đàn bà áo trắng kia giơ tay ra, ngón tay ta vừa trắng nõn vừa thon dài, dễ dàng tước bỏ con dao nhọn trong tay Du Vũ Cường rồi :.
      “Con dao này theo rất lâu rồi đúng ? Chắc hẳn nó giết chết rất nhiều người rồi nhỉ ? Tôi ngửi thấy mùi máu tanh từ con dao này. Đây là con dao giết người, con dao giết người được nuôi dưỡng bằng máu người, nếu bị gỉ, mất bóng loáng. Xem ra lâu con dao này được uống máu người .”
      Tim Du Vũ Cường đập thình thịch, đứng trước người đàn bà áo trắng này, trở nên bất lực .
      giết nổi ta, thế nhưng nếu ta dùng con dao nhọn này đâm vào ngực , thể phản kháng lại .
      Người đàn bà áo trắng trầm ngâm tiếp: “Tôi giết đâu, Du Vũ Cường à” .
      xong, ta liền quẳng con dao xuống đất .
      Người đàn bà áo trắng giật cái khăn vải trắng che mặt xuống .
      Du Vũ Cường ngây người .
      nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vô cùng .
      Nhưng đôi mắt kia lại vằn đỏ đáng sợ .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      7


      Tiếng trống tang vang lên rất đều đặn trong nhà họ Du .

      Đêm khuya, người được phái phố huyện tìm họa sĩ vội vội vàng vàng chạy về. Người đó với Vương Bình Thuận và Du Vũ Minh rằng, ta tìm hết những họa sĩ ở phố huyện, nhưng ai chịu về thị trấn Đường cả. Cho dù có trả họ bao nhiêu tiền nữa, họ cũng chẳng muốn tới đây. Chính Ngọ ngày mai đưa tang rồi mà tới giờ vẫn chưa có ai vẽ truyền thần cho Du Trường Thủy. Du Vũ Bình lo tới cháy ruột cháy gan, vốn dĩ cái chết của bố khiến ta mất chỗ dựa, lúc này, ta dường như bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, chịu đau đớn khi bị chiên rán. Vương Bình Thuận cũng bó tay với vấn đề này, ông ta chẳng có cách nào cả. Ông ta thở dài rồi với Vũ Bình:

      “Xem ra chỉ có thể như vậy thôi, giờ đưa tang ngày mai thể thay đổi được, thôi đành phải chôn ông Du Trường Thủy xuống đất cho yên ổn, sau này có mời được họa sĩ tới truyền thần cho ông ấy sau vậy .”

      Du Vũ Bình cũng bất lực, đành chấp nhận như vậy .

      Du Vũ Bình bước vào phòng của mẹ - bà Ngô Quỳnh Hoa. Bà ta vẫn nhắm mắt, ngồi xếp bằng trước điện thờ. Miệng lầm rầm đọc kinh. Du Vũ Bình ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn người mẹ có vẻ bề ngoài bình thản của mình. Mãi lâu sâu, bà ta mới mở mắt, :.

      “Vũ Bình à, sau này mọi việc trong nhà này đều phải trông đợi vào con thôi, còn ai làm giúp con nữa đâu, con phải gánh vác việc nhà như trọng trách của người đàn ông thôi .”

      Mặt Du Vũ Bình buồn thê thảm, trong lòng ta tràn ngập nỗi sợ hãi .

      Trong mắt người cha và người mạnh mẽ, ta luôn bị coi là kẻ yếu đuối .

      Du Vũ Bình buồn bã kể: “Chẳng có họa sĩ nào bằng lòng về thị trấn Đường vẽ truyền thần cho bố cả” .

      Bà Ngô Quỳnh Hoa khẽ cười đáp lại: “Người chết chết rồi, còn võ với vẻ làm gì chứ ? Nếu con muốn nhớ về người, trong lòng nghĩ tới người đó là được rồi, còn nếu con muốn nhớ dù có bức vẽ truyền thần của người đó, con cũng nhanh chóng quên thôi. Chờ sau khi mẹ chết, cho dù có tìm được họa sĩ cũng cần vẽ truyền thần cho mẹ, con hiểu chứ ?”.

      Du Vũ Bình gật đầu, nhưng trong lòng vin hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa trong những lời bà Ngô Quỳnh Hoa .

      Du Vũ Bình khẽ : “Mẹ, sao mẹ ra nhìn mặt bố lần cuối ?”.

      Bà Ngô Quỳnh Hoa khẽ thở dài đáp lại: “ nhìn nữa, cái gì cần phải nhìn nhìn từ lâu rồi, bây giờ ra nhìn người chết còn có nghĩa lý gì đâu ?.”

      Du Vũ Bình hoàn toàn hiểu tại sao mẹ ta lại kiên quyết như vậy .

      chẳng thêm gi nữa, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè lên ngực. nhớ tới người trai Vũ Phi của mình. Từ lúc Du Vũ Phi được điều động lên phố huyện, ấy chưa từng về nhà bao giờ, cũng biết tình hình tại của ấy thế nào, ở đâu cũng ai biết, do vậy làm cách nào để nhắn tin bố chết cho ấy. Nếu như Du Vũ Phi ở nhà, Du Vũ Bình phải chịu áp lực lớn như vậy .

      Dường như bà Ngô Quỳnh Hoa hiểu tâm tư của con trai:.

      “Vũ Bình à, trai con - Du Vũ Phi - e rằng cả đời này về được nhà nữa. Tối quá, mẹ mơ thấy trai con, toàn thân con đẫm máu, nó đứng trước mặt mẹ rồi lời từ biệt. Mẹ nghĩ chắc chắn nó gặp nạn rồi, trước đây cứ mỗi lần mẹ mơ thấy có chuyện gì xảy ra với nó đều rất chuẩn xác. Do vậy, lần này chắc chắn sai. Mọi thứ đều do số mệnh, có trốn cũng trốn được. Con đừng sợ, sợ cũng chẳng có tác dụng gì, những gì con phải gánh vác phải gánh vác thôi. Vì thế từ này về sau con phải sống như người đàn ông, bởi chẳng ai giúp nổi con đâu, và cũng chẳng ai trước được sau này thế nào, con phải tự mình sắp xếp cho tốt thôi. Những gì cần mẹ cũng chỉ tới đây thôi, xong rồi, bản thân con phải cân nhắc cho kỹ. Con ra ngoài ngồi cùng bố , mẹ mệt rồi, muốn nghĩ chút” .

      Du Vũ Bình nghe những lời mẹ , nước mắt giàn giụa .

      ta đứng dậy chào mẹ rồi thất thểu ra .

      Bà Ngô Quỳnh Hoa lạnh lùng sau lưng: “Nếu con muốn làm người đàn ông đúng nghĩa, đừng khóc nữa. Lúc đưa tang ngày mai cũng được khóc” .

      Đêm khuya, linh đường trong nhà họ Du chỉ còn lại vài người em của Du Vũ Bình ngồi lại trông linh cữu cùng với ta, họ mệt mỏi cố để mí mắt sụp xuống. Du Vũ Bình buồn ngủ chút nào, tâm trạng phức tạp, hỗn loạn .

      Xác Du Trường Thủy được phủ vải trắng đặt tấm gỗ. Du Vũ Bình ngồi gần xác bố nhất, chỉ cần giơ tay cũng có thể vén tấm vải trắng phủ người ông lên. Mặc dù tiết trời rất lạnh nhưng xác của ông Du Trường Thủy vẫn bốc mùi khó ngửi, tuy vậy, Du Vũ Bình còn bất cứ cảm giác nào đối với mùi thối xác bố nữa. Du Vũ Bình tin rằng hồn ma của Lăng Sơ Bát giết bố mình, vậy hung thủ là ai ? sáng nay, sau khi nhận được tin bố chết, ta chạy như bay tới quán Tiêu Dao. hỏi mụ Lý Mị Nương - người sợ tới mức mặt tái dại: “Bố tôi chết thế nào ? .”

      Mụ Lý Mị Nương khiếp đảm nhìn ta được gì..

      Du Vũ Bình biết mụ Lý Mị Nương biết nguyên nhân bố ta chết, nhưng nếu mụ ta cho biết liệu có báo thù cho ông ? Nếu như bất cứ ai trong hai người của ruột Du Vũ Phi hay người họ Du Vũ Cường có mặt tại đây, chắc chắn hữu dụng hơn . Mẹ rằng Du Vũ Phi vĩnh viễn trở lại được nữa, ta tin, trong lòng ta vẫn còn niềm hy vọng khác. hiểu lúc này Du Vũ Cường ở đâu ? sau khi Du Vũ Cường nghe thấy tin ông chú ruột của mình chết, ta phản ứng ra sao ? ... Lòng Du Vũ Bình rối như tơ vò .

      Lúc này, ta nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vọng từ ngoài cửa tới .

      ta cảnh giác đứng hẳn dậy, rồi nhìn ra phía ngoài cửa lớn. ta nhìn thấy chiếc đèn lồng trắng treo cái cây bên ngoài cửa lắc lư trong gió, xa xa bên ngoài cửa tối om. Cà người Du Vũ Bình run , ta cất tiếng lạnh lùng hỏi những người em trong họ ngủ gà ngủ gật:.

      “Ai ở bên ngoài vậy ? hiểu ai lại tới vào lúc này chứ ? Lẽ nào là kẻ giết chết bố ? giết bố rồi vẫn chưa đủ ư ?”.

      Những người kia nghe thấy Du Vũ Bình hỏi như vậy liền ngay lập tức tỉnh lại, mọi ánh mắt đều khiếp sợ đổ dồn ra ngoài cửa .

      Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, sắc mặt của họ lại càng căng thẳng hơn, ai dám ra ngoài cửa xem rốt cuộc có chuyện gì .

      Cuối cùng, người xuất trong tầm mắt của họ .

      Người này mặc chiếc áo dài màu xám, giá vẽ kẹp bên nách, tay cầm hộp gỗ . Người đó bước vào cửa lớn nhà họ Du, thẳng tới linh đường trong đại sảnh. Du Vũ Bình ngỡ ngàng, đây chẳng phải là họa sĩ Tống hay sao ? Nhưng ta chết rồi kia mà ? Lẽ nào người chết rồi vẫn tiếp tục vẽ truyền thần được ư ? Du Vũ Bình cùng tất cả em họ Du đều sợ hết hồn, họa sĩ chết lại ghé thăm nhà người chết khác vào lúc nữa đêm, lẽ nào lại khiến người ta sợ sởn gai ốc .

      Người đó tới trước mặt ta. Lúc này, cả Du Vũ Bình và những người em họ kia mới thở phào nhõm. Hóa ra đó phải là Tống Kha, mà là Tam Lại Tử .

      Du Vũ Bình ngạc nhiên hỏi: “Tam Lại Tử, tới đây làm gì ?”

      Tam Lại Tử lạnh lùng đáp lại: “Tôi tới vẽ truyền thần cho Du Trường Thủy”.

      Lòng Du Vũ Bình lại giật thốt lên, ta phát giọng của Tam Lại Tử lúc này là giọng của Tống Kha, nhưng cái khuôn mặt xấu xí thô kệch trước mặt đích thị là mặt của Tam Lại Tử. học vẽ truyền thần từ khi nào ? Ngoài việc là tay đào huyệt giỏi ra, còn có thể làm được gì nữa ?

      Du Vũ Bình thắc mắc hỏi lại: “ biết vẽ truyền thần à ?”

      Tam Lại Tử thờ ơ thèm liếc Du Vũ Bình tới cái, cũng chẳng thèm trả lời. Có lẽ câu hỏi của ta lúc này quá ngớ ngẩn khiến Tam Lại Tử chẳng mảy may bận tâm. Tam Lại Tử tới bêncạnh xác của Du Trường Thủy, ngồi xuống, giơ bàn tay đen đúa vén tấm vải trắng phủ mặt Du Trường Thủy xuống. Khuôn mặt xám xịt, xác xơ của Du Trường Thủy ra trước mặt Tam Lại Tử .

      Tam Lại Tử thẫn thờ nhìn mặt Du Trường Thủy, miệng thầm gì đó, dường như chuyện lần cuối với ông ta. Tam Lại Tử gì, cả Du Vũ Bình và những người còn lại đều hiểu, cứ như thể đó là thứ tiếng dưới cõi .

      Tam Lại Tử xong những tiếng kỳ lạ kia chậm rãi đứng lên. khuôn mặt xấu xí xuất lớp hơi nước lạnh. đê ý chút nào tới Du Vũ Bình và những người ngồi đó, tự mình xách chiếc ghế đặt bên cạnh xác Du Trường Thủy, chiếc ghế được đặt rất gần đầu ông ta. Tam Lại Tử tự nhiên mở chiếc hòm gỗ, sau đó lấy chiếc bút thần chuyện dùng để vẽ ra, ngồi lên ghế, kê giá vẽ lên đầu gối, tập trung vào chiếc bút, bắt đầu vẽ từng nét từng nét ... Thần thái giống hệt Tống Kha .

      Điều khiến Du Vũ Bình cảm thấy kinh sợ hơn nữa chính là ta cũng ngửi thấy mùi tanh thối rất nặng .

      Khi xưa khi Tống Kha tới nhà họ Du vẽ truyền thần cho bà nội ta, Du Vũ Bình cũng ngửi thấy mùi tanh giống như vậy .

      Hai chân Du Vũ Bình nhũn ra, tựa hồ chỉ cần có cơn gió cũng khiến ta đổ rạp xuống sàn .

      khí trong linh đường ngột ngạt cứ như thể có rất nhiều hồn ma lượn qua lượn lại .

      Những người em họ của Du Vũ Bình cũng cảm thấy tin nổi, họ cũng ngửi thấy mùi tanh thối tỏa ra từ người Tam Lại Tử. bất thường của Tam Lại Tử càng khiến họ khiếp sợ. Trong mắt họ, Tam Lại Tử vốn là kẻ mang tới điều may mắn... Họ lần lượt tìm cớ rời khỏi linh đường, rời khỏi nhà họ Du, ai về nhà nấy. Mãi tới sáng hôm sau, họ mới mò tới nhà họ Du giúp Du Vũ Bình làm những việc họ phải làm. Du Vũ Bình có cách nào ngăn họ bỏ , ta có uy. Nếu như Du Vũ Phi hay Du Vũ Cường có ở đây, cho dù có xảy ra chuyện gì, những người em kia cũng dám chuồn như vậy .

      Du Vũ Bình đứng ngây ra, toàn thân run bắn, mồ hôi lạnh rịn ra từ mọi lỗ chân lông, ta chẳng có lựa chọn nào, đành đứng đó trông linh cữu cho bố cùng người họa sĩ đáng sợ kia .







      8


      Cái chết của Du Trường Thủy khiến đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc rơi vào tâm trạng khủng hoảng và tự trách mình trầm trọng. thậm chí còn cảm thấy hoài nghi về năng lực của bản thân cũng như khẩu súng moze đeo bên người. Nếu như người chết tiếp theo là bản thân , tới lúc đó khẩu súng coi như tính mạng ấy cũng cứu nổi , lúc đó nó chỉ còn là miếng sắt phế liệu vô dụng mà thôi. Buổi tối đường từ thôn nhà họ Du về thị trấn Đường, Trư Cốc ra lệnh bỏ hết các trạm gác, với những thuộc hạ dưới quyền: “Chúng mày về nhà ngủ , tự đảm bảo an toàn của chính mình là tốt rổi” .

      Về tới nhà, bố của Trư Cốc - ông Vương Bình Ích - ngủ, bố của Phòng Như Nguyệt cũng ngủ rồi. Trư Cốc đứng hồi lâu rước cửa phòng bố con Phùng Như Nguyệt, ghé tai vào cửa, nhưng nghe thấy tiếng động nào trong phòng. Phùng Như Nguyệt ơi là Phùng Như Nguyệt, ngày hôm nay bận rộn, hoảng loạn tới mức chẳng còn sức nhớ tới em nữa, Trư Cốc thầm than thở trong lòng .

      Trư Cốc mệt mỏi rã rời ngồi trong phòng khách, bụng réo ầm ầm. Dưới đôn đốc của ông chú ruột Vương Bình Thuận, phải lo liệu tang lễ cho Du Trường Thủy mất toi cả buổi, tới giờ vẫn chưa ăn uống gì. Trư Cốc liền đặt súng moze và cả bao súng để bàn, thở dài cái. Lúc này, cảm thấy hối tiếc vì nghe lời bố học lấy nghề nào đó, xem ra càng ngày càng khó sống đây, cũng có thể ngày nào đó lại chết minh bạch như ông Du Trường Thủy cũng nên. Du Trường Thủy chết , xem ra nghiệp của cũng tong .

      “Két” tiếng, cửa phòng Phùng Như Nguyệt bật mở. Tiếng mở cửa khiến Trư Cốc giật mình, đột nhiên trong lòng dâng lên khát vọng dạt dào, khát vọng được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ của Phùng Như Nguyệt. Người ra chính là Phùng Như Nguyệt, sau khi ra, đóng cửa phòng lại luôn. Trư Cốc si mê nhìn , mắt đờ ra, khẽ mở miệng, nhưng nhất thời á khẩu, tìm được bất cứ lời nào để biểu đạt tâm tư của mình..

      Tóc của Phùng Như Nguyệt hơi rối, mắt cụp xuống .

      tới trước mặt Trư Cốc cười thẹn thùng rồi hỏi: “ về rồi à ? đói vậy ? .”

      Trư Cốc bị hút hồn trước nụ cười thẹn thùng của Phùng Như Nguyệt, nước dãi lại chảy ra bên khóe miệng, hốt hoảng, dùng tay quệt nước dãi ở khóe miệng rồi gật đầu đáp lại: “Đói rồi, cả ngày hôm nay vẫn chưa được ăn miếng nào” .

      Phùng Như Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại: “Thế ư ? Cả ngày chưa ăn uống gì, sao thế được chứ ? à, em nấu cho ngay” ..

      rồi, ta liền quay người về phía bếp .

      mắt của Trư Cốc dán vào bóng Phùng Như Nguyệt mãi đến khi ta bước vào bếp .

      Dường như hơi thở thơm mát, nồng ấm của ta vẫn lưu lại trong phòng khách, Trư Cốc hít hà .

      Bỗng Trư Cốc nhíu mày, ngửi thấy mùi gì đó rất lạ. Mùi này sao lại rất giống với mùi tỏa ra từ xác của Du Trường Thủy vậy ? Trư Cốc giơ tay áo lên mũi rồi ngửi, dường như tay áo của cũng có cái mùi đó. nghĩ, từ lúc sáng sớm phát ra xác của Du Trường Thủy, mãi tới tối mới rời khỏi linh đường của ông ta, do vậy đương nhiên quần áo ám mùi tử thi .

      Cả ngày trời Trư Cốc hề cảm nhận được mùi gì, nhưng lúc này lại thấy buồn nôn .

      cảm thấy có gì đó sắc nhọn bên trong quấy đảo, đặc biệt khó chịu, có thứ gì đó ùa tới họng, như muốn phá toang họng để thoát ra ngoài .

      Trư Cốc ra khỏi nhà, ngồi phịch xuống góc trong ngõ rồi cố gắng nôn ọe. Dạ dày trống rỗng, chỉ nôn ra dịch nhớt. Trư Cốc nôn tới mức nước mắt, nước mũi túa ra, xương sống đâu như bị rút gân vậy .

      Tiếng nôn ọe của Trư Cốc tràn ngập ngõ Đôi Mễ .

      Gió lạnh quyện với mùi chết chóc lùa vào trong ngõ .

      Trư Cốc trở về nhà ngửi thấy mùi đồ nhắm thơm phức, mùi thơm của rượu và đồ nhắm át hẳn mùi lạ kia. Đây là món nhắm do chính tay người trong mộng của làm, còn hâm rượu cho nữa, mùi thơm kích thích . Cơn buồn nôn ban nãy dần biến mất, thay vào đó là thèm ăn cưỡng nổi .

      Trong đêm khuya, lần đầu tiên Trư Cốc được thưởng thức những món ăn do Phùng Như Nguyệt nấu tại bếp nhà mình .

      Bốn đĩa thức ăn bày bàn, ngỗng tỏi xào lạp xưởng, đậu phụ khô xào lạc, củ cải muối xào trứng ... Còn có bát canh bún rau cải xanh nóng hổi, cùng chai rượu gạo được hâm nóng. Trư Cốc và Phùng Như Nguyệt ngồi đối diện nhau, ta khẽ khuyên: “ à, ăn bún trước để lót dạ rồi hãy uống rượu, như vậy mới hại dạ dày” .

      Trư Cốc cảm thấy lúc này Phùng Nhu Nguyêt giống như vợ mình vậy, quan tâm và chăm sóc của ta khiến cảm nhận được ngọt ngào và tươi đẹp khó , đó là cuộc sống mơ ước từ lâu. Trư Cốc vui vẻ “ừ” tiếng rồi bưng bát bún lên ăn .

      Phùng Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trước mặt, mặt chứa tâm trạng phức tạp .

      Phùng Như Nguyệt : “ à, ăn từ từ thôi, đừng để bỏng cổ họng đấy” .

      Trư Cốc ngẩng đầu nhìn Phùng Như Nguyệt, vừa cười vừa : “yên tâm , bỏng họng được đâu” .

      An bún xong, Trư Cốc bưng cốc rượu, uống ngụm, rượu gạo thơm phức. Khuôn mặt Trư Cốc dãn ra vì vui, tâm trạng dễ chịu hẳn. Cả tháng Giêng, chưa lần nào được uống đời rượu, ngày nào cũng phải sống như con chó canh cửa, nghĩ lại đúng là phải cuộc sống của con người. Trư Cốc cảm động : “Nếu ngày nào cũng được sống như thế này tốt nhỉ, đúng là cuộc sống của thần tiên” .

      Khuôn mặt của Phùng Như Nguyệt ửng hồng đáng : “ à, là người tốt, người tốt được báo đáp tốt thôi, nhất định được sống vui vẻ” .

      Trư Cốc dốc cốc rượu vào họng, cười sung sướng: “Như Nguyệt à, cũng chẳng phải người tốt gì đâu, nhưng ai mà chẳng muốn được sống vui vẻ, người xấu cũng vậy” .

      Sau khi uống mây cốc rượu, mặt Trư Cốc đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng. Ánh mắt e ngại áp lên khuôn mặt thẹn thùng của Phùng Như Nguyệt. Miệng Trư Cốc phả ra hơi rượu nóng: “Như Nguyệt à, em cũng uống , uống cùng ” .

      Phùng Như Nguyệt khẽ đáp: “ à, em biết uống rượu, em uống nước cùng được ? .”

      Trư Cốc : “Rượu, càng uống tâm càng nóng, nước, càng uống tâm càng lạnh. Hôm nay vẫn lạnh mà, lẽ nào lại có thể để em cảm thấy lạnh lẽo trong lòng chứ ? Nếu như em chịu uống rượu cũng cho em uống nước cùng đâu” .

      Phùng Như Nguyệt cảm kích bội phần: “ à, nếu thế em uống cùng , nhưng trước khi uống rượu, em muốn trả lời em câu” .

      Trư Cốc sốt sắng: “Như Nguyệt à, nếu em muốn hỏi gì cứ hỏi , đừng coi là người ngoài” .

      Phùng Như Nguyệt cúi đầu khẽ hỏi: “Nghe báo nàng ở quán Tiêu Dao đúng ? .”

      Trư Cốc hỏi lại: “Em nghe ai vậy ? .”

      “Người trong thị trấn đều vậy, lúc em ra ngoài mua thức ăn, có người kể với em”, Như Nguyệt đáp.

      Trư Cốc cười phá lên .

      Phùng Như Nguyệt càng cúi đầu thấp hơn, ta dám nhìn bộ mặt cười như điên như dại của Trư Cốc. ta cũng lý giải nổi người đàn ông này nghĩ thế nào về câu hỏi của mình .

      Trư Cốc cố nhịn cười đáp lại: “Đúng là ai cũng biết việc này, nhưng những gì họ biết chỉ là bề ngoài mà thôi, với em nhé, cái Xuân Hương trong quán Tiêu Dao kia đúng là được mua về cho . Vì là đội trưởng đội bảo vệ, họ cho rằng cũng háo sắc như tay đội trưởng đội bảo vệ Chung Thất trước đây, họ định dùng Xuân Hương để lung lạc lòng . Nhưng luôn cho rằng, cho dù có hay này cũng làm tốt những việc phải làm. Từ ngày đầu tiên đó tới thị trấn Đường tới giờ, vẫn chưa động vào người ấy. Có thể em tin, nhưng thực chưa động vào ấy, dám động vào ấy vì lo rằng có kết cục giống như Chung Thất. luôn mong muốn có thể tìm được người vợ tốt, cùng sống qua ngày với mình, đó mới là thứ cần” .

      Phùng Như Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ngấn lệ: “, em tin những lời . Em uống rượu cùng , nếu thích, em hát cho nghe” .

      Đúng lúc Phùng Như Nguyệt vừa uống rượu vừa hát cho Trư Cốc nghe từ trong căn phòng của Xuân Hương ở quán Tiêu Dao lại vọng ra tiếng hét xé lòng xé ruột của . Lúc này, trong quán Tiêu Dao người đàn ông nào, sau cái chết của Du Trường Thủy, người coi cửa sợ tới mức dám tiếp tục làm ở quán Tiêu Dao nữa, lén lút trốn chạy khỏi nơi thị phi này. Vài trong quán Tiêu Dao nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Xuân Hương liền trốn chặt trong phòng mình, thậm chí còn chẳng đám thở mạnh, họ đều lo lắng việc đáng sợ kia xảy ra với họ ... Lý Mị Nương như biến thành người khác, mất hẳn thái độ ngông cuồng coi ai ra gì. Trong lòng mụ ta, Du Trường Thủy giống như cây đại thụ che chở. Cây đại thụ ấy bị đốn ngã khiến Lý Mị Nương mất hẳn chỗ dựa. Tương lai thế nào vẫn là số, tại chỉ có đau lòng và nỗi lo sợ xâm chiếm toàn bộ con người mụ. Mụ ta co rúm lại trong góc giường quấn chặt chiếc chăn hoa, nốt ruồi bên khóe miệng ngừng giật giật, trong mắt mụ ta thoáng xuất những ánh sáng lạnh kỳ dị .


      Từ sau đêm Tam Lại Tử vẽ truyền thần cho Du Trường Thủy, người dân trong thị trấn Đường nhìn thấy cười nữa, mặc dù nếu cười còn khó coi hơn cả khóc. Từ đó, người ta bắt đầu kính trọng mà dám lại gần .


      Thân phận của Tam Lại Tử phút chốc thay đổi cách thần kỳ, có người , khi Tống Kha còn sống, truyền lại nghề vẽ cho Tam Lại Tử. Bởi ai cũng biết trong thị trấn Đường chỉ có mình Tam Lại Tử là gần gũi với .


      Cũng có người cho rằng, Tam Lại Tử vốn là người tài, nhưng dần bị mai ở thị trấn Đường, thực ra ta làm việc gì cũng tốt, như việc đào huyệt vậy. Khi còn sống với Tống Kha, chỉ cần nhìn thấy Tống Kha vẽ mấy lần ta ghi nhớ trong lòng .

      Lại có người , đó là hồn ma Tống Kha nhập vào người Tam Lại Tử, nếu làm sao mà vẽ bức truyền thân cho Du Trường Thủy vừa giống hệt lại vừa có thần tới vậy chứ ? những thế Tam Lại Tử lại thích mặc chiếc áo dài của Tống Kha, và người cũng tỏa ra mùi tanh khó ngửi kia ... Phần lớn người dân trong thị trấn Đường đều tán đồng với cách giải thích hồn ma của Tống Kha nhập vào người Tam Lại Tử .


      Về sau, thậm chí ban ngày ban mặt ánh nắng rực rỡ, người ta có vô tình gặp Tam Lại Tử cũng đều dám nhìn vào mặt ta. Họ sợ bị thứ quái quỷ nào đó đánh trúng. Cùng với kính trọng mà dám lại gần họ cũng sợ hãi ta. kẻ bị ma nhập cũng khiến người ta sợ hãi giống hệt bùa chú trùng độc .


      Đây là những ngày tháng yên ổn của người dân thị trấn Đường, dường như họ sống trong bóng tối của vạn kiếp được siêu sinh .


      đứng dậy, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.

      Tiếng pháo vọng tới từ thị trấn Đường.


      bẩm bẩm mình: “Sống chẳng có ý nghĩa gì”.


      nhảy vào chiếc huyệt đào sẵn cho mình, nằm nền đất đỏ ẩm ướt rồi ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha về cho . đôi giày Tống Kha mua cho rồi chờ chết. nghĩ, mình chết rồi, chắc cũng có ai đó tới lấp đất đắp mộ thôi, xác của mình bị chó dại cắn xé. Lúc này, bỗng ngửi thấy mùi tanh thối, mùi tanh thối nồng nặc khắp núi rừng tập trung về phía mộ .






      Phần Thứ Hai


      Mối tình si trong khu rừng rậm

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG BỐN


      NHỮNG THỨ CÒN DẤU VẾT LÀ NHỮNG THỨ NGUY HIỂM VÀ KHÓ NẮM BẮT NHẤT


      1


      Tuyết bay đầy trời, sườn núi Ngũ Công Lĩnh tĩnh mịch vô cùng. Tam Lại Tử nằm ngửa, nhắm nghiền mắt im lìm trong huyệt. Những bông tuyết rơi mặt, cảm thấy ngứa, cảm thấy vẫn còn chút hơi ấm. Nếu được hoa tuyết lặng lẽ che phủ hoặc mai táng như vậy quả là điều ngờ tới. Đây có lẽ là kết thúc tốt nhất cho . Tam Lại Tử chờ chết trong mưa tuyết.

      Từ thị trấn Đường xa xôi vọng tới tiếng pháo đón mừng năm mới.

      Niềm vui chờ đón Tết trong Tam Lại Tử tắt ngấm.

      chỉ mong mình chết dần chết mòn trong mưa tuyết.

      Mùi tanh thổi nồng nặc khắp núi rừng tập trung về phía mộ .




      2


      Vào ngày 30 Tết, nhà nào cũng đốt rất nhiều pháo. Người dân trong thị trấn đều mong muốn tiếng pháo giòn giã xua đuổi được các hồn ma. Toàn thị trấn nồng nặc mùi diêm sinh. Hôm nay, Trương Thiếu Băng mở cửa hiệu quan tài mà đốt băng pháo trước của tiệm rồi về nhà. Lúc đốt pháo, có ai để ý tới, ai muốn có bất kỳ quan hệ nào với ta vào ngày vui vẻ này. Và bản thân người ít mồm ít miệng như Trương Thiếu Băng cũng muốn bắt chuyện với người khác. đường về Trương Thiếu Băng nhìn thấy mụ điên Hồ Nhị Tẩu đứng ở góc đường, đầu bù tóc rối cười ngây ngô. Đây là mụ đàn bà bị vứt bỏ, chồng và con trai mụ Tết cũng về. Trương Thiếu Băng, ghê tởm quét ánh mắt lên khuôn mặt bẩn thỉu của mụ.

      Màn đêm buông xuống, Trương Thiếu Băng và gia đình cùng nhau ăn cơm tất niên.

      Bọn trẻ con được diện quần áo mới, vui vẻ nếm những món ăn ngon chỉ Tết mới có. Trương Thiếu Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi. nhớ tới người em tốt Du Vũ Cường. Thế giới bên ngoài loạn lạc, biết giờ này Du Vũ Cường ở đâu, hiểu có gặp bất trắc gì ? Bình thường, Trương Thiếu Băng hay uống rượu nhưng hôm nay bỗng nhấp ngụm rượu gạo, rượu hơi chua khiến ta nhíu mày.

      Trương Thiếu Băng nhìn vợ mình - Du Thủy Muội - : “Rượu năm nay nấu kiểu gì mà chua thế ?”.

      “Cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ được vậy thôi.”

      Trương Thiếu Băng cũng trách vợ nữa, tiếp tục trầm ngâm uống mình.

      Ăn cơm tất niên xong, bọn trẻ con liền chạy ra bên ngoài chơi. Ngoài trời tuyết vẫn rơi. Dưới mặt đất lớp tuyết dầy. Tuyết khiến lũ trẻ hứng chí. Chúng chơi đùa với bọn trẻ hàng xóm ở bên ngoài, tiếng cười đùa vô tư của bọn trẻ khiến lòng Trương Thiếu Băng càng nặng nề hơn.

      Trương Thiếu Băng trầm ngâm ngồi ở đó, vợ gì cũng chẳng để tâm, cứ như thể Du Thủy Muội là người tồn tại vậy. Du Thủy Muội lắc đầu, sau đó vào bếp rửa bát. Bỗng tiếng gọi quen thuộc vẳng đến tai Trương Thiếu Băng. Tiếng gọi đó vòng từ nơi rất xa nhưng rất gần gũi.

      Trương Thiếu Băng ra khỏi nhà như bị ma xui quỷ khiến.

      Màu tuyết trắng xóa trong màn đêm ngày 30. Trong màu tuyết trắng, ta hề quan tâm tới lũ trẻ vui đùa, thẳng mạch về phía đập nước ở phía tây thị trấn. Bóng ta đơn, lạc lõng. ta con đường tuyết phủ trắng, bước chân tuyết phát ra tiếng soạt soạt. Bản thân ta cũng lý giải nổi tại sao mình lại mình tới đê trong đêm thế này.

      Tuyết trắng phù đầy đê thành lớp dày. Hoa tuyết vẫn rơi. Trương Thiếu Băng đứng đê, thở hơi dài. ta nhìn về phía dãy núi xa xa, mắt nhòe lệ. Gió mang theo tuyết phả vào mặt, như thể có rất nhiều hồn ma kêu gọi. Toàn thân Trương Thiếu Băng nổi da gà. Trong màu tuyết trắng, dường như có vô số bóng đen giơ những cánh tay khô quắt ra ôm lấy ta.

      Trương Thiếu Băng run bần bật, muốn quay người về phía thị trấn Đường, nhưng đôi chân có cách nào chuyển động được, cứ như thể mọc rễ vậy,

      Chốc chốc tiếng pháo lại vọng tới xua đuổi nỗi sợ hãi trong lòng Trương Thiếu Băng. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng hát thê lương. Đây chẳng phải là bài hát mà Thẩm Văn Tú từng hát khi còn sống đó sao ? Trương Thiếu Băng dám tới chỗ khe suối, cũng có thể Thẩm Văn Tú đứng ở đó và hát. ta bị tiếng hát thê lương khiến cho khiếp sợ. ta lẩm bẩm:

      “Văn Tú à, tha cho tôi , tôi vốn muốn tặng chiếc quan tài tốt cho .”

      ta tiếp được, gió thổi mạnh hất rất nhiều tuyết vào miệng, khiến ta gần như chết nghẹn. Tiếng hát dần, Trương Thiếu Băng nhìn thấy bóng trắng bay lượn.

      Bóng trắng đó bay là là bờ đê, lên chiếc cầu , nhanh chóng biến mất ở bên kia bờ suối.

      Bóng trắng đó là ai ?

      Ai có thể mình vào núi vào ngày lễ tết thế này ?

      Trương Thiếu Băng lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, thử động đậy chân. Cuối cùng cũng có thể được rồi. Lòng ta vui như mở hội, chạy mạch về hướng treo đèn kết hoa trong thị trấn. Tiếng gió thổi vù vù đằng sau ta, cứ như thể có vô số hồn ma đuổi theo vậy.

      Trương Thiếu Băng về nhà. ta bảo vợ gọi các con về, sau đó đóng chặt cửa lại. Bọn trẻ con vẫn chưa được chơi , chúng nhìn ông bố hoảng hốt bằng cặp mắt bất lực. Hằng năm, cứ vào ngày 30, chúng thường được chơi tới nữa đêm. Tới khi mở cửa đốt pháo đón xuân xong chúng mới phải lên giường ngủ. Chúng hiểu tại sao đêm nay bố chúng lại đóng cửa nhà sớm như vậy, lại cho bọn chúng chơi tiếp. Ở vùng núi phía nam này, rất ít khi tuyết rơi dầy vào dịp Tết như thế này. Lũ trẻ con hễ nhìn thấy tuyết phấn khích lắm rồi. Trong nhà này, lời của Trương Thiếu Băng rất có uy, lũ trẻ dám cãi lại.

      Du Thủy Muội kéo Trương Thiếu Băng vào phòng ngủ rồi hỏi: “ sao vậy ? Sao mặt lại trắng bệch thế này ?”.

      Trương Thiếu Băng thở dồn dập, được gì.

      Du Thủy Muội sờ trán Trương Thiếu Băng rồi : “Nóng quá! đâu vậy ? Chắc bị cảm lạnh rồi. Em làm bát canh gừng cho nhé!”.

      Uống xong bát canh gừng, Trương Thiếu Băng nằm giường. Du Thủy Muội đắp chăn cho chồng.

      Lũ trẻ vẫn chơi đùa trong phòng khách, nhưng đều cảm thấy hứng thú lắm nên đứa nào cũng buồn ngủ rũ ra. Du Thủy Muội đưa bọn trẻ vào phòng rồi mình ngồi trong phòng khách, thở dài não nuột. thể ngủ, mặc dù rất mệt mỏi. “Ý” muốn chờ tới nữa đêm để mở cửa đốt pháo, sợ Trương Thiếu Băng dậy nổi. Nếu mở cửa đốt pháo vào lúc nữa đêm 30 năm mới xảy ra rất nhiều bất trắc, thậm chí là tai nạn. Tuy chẳng dễ dàng chút nào để thức tới nữa đêm, nhưng vẫn làm được, đúng lúc định mở cửa lớn nhìn thấy Trương Thiếu Băng từ phòng ngủ bước ra.

      Lúc này, trong thị trấn Đường có người đốt pháo.

      Tiếng pháo nhanh chóng dội lên, cả thị trấn náo nhiệt vô cùng. Trương Thiếu Băng mở cửa lớn, mùi diêm sinh nồng nồng phả mạnh vào mặt, ta húng hắng vài tiếng rồi châm lửa bánh pháo treo ở sào tre. Tiếng pháo bắt đầu nổ, Du thủy Muội dùng tay bịt tai lại, mặt lộ nụ cười vui vẻ, lòng thầm cầu chúc năm mới vạn như ý, cửa hiệu quan tài làm ăn phát đạt.

      Đốt pháo xong, hai vợ chồng Trương Thiếu Băng vào nhà, đóng cửa lại. Du Thủy Muội quan tâm hỏi han: “Thiếu Băng à, đỡ chút nào chưa ?”.

      Trương Thiếu Băng gật gật đầu: “Đỡ nhiều rồi”.

      “Em nấu chút gì cho ăn nhé!”

      Trương Thiếu Băng càu nhàu: “Ăn cái gì mà ăn, ngủ thôi!”.

      Hai vợ chồng vừa nằm xuống giường liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

      “Ai vậy ?”, Du Thủy Muội ngồi dậy hỏi.

      Trương Thiếu Băng cũng ngồi dậy, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. bóng đen vụt qua mắt khiến ta rùng mình. Du Thủy Muội : “Để em xuống xem sao”.

      vừa định xuống giường Trương Thiếu Băng kéo lại “Để cho!”.

      Trương Thiếu Băng vừa ra phía cửa vừa thấp thỏm hỏi: “Ai vậy ?”.

      giọng trầm vọng từ ngoài cửa vào: “Là tôi, mau mở cửa !”.



      3


      Đội trưởng đội bảo vệ Trư Cốc lủi vào quán Tiêu Dao trong ngõ hoàng đế. Chủ tịch Du Trường Thủy đánh mạt chược với mụ Lý Mị Nương và hai người nữa trong trấn. Vì tối nay có khách, nên Chủ tịch Du mời người tới quán Tiêu Dao đánh mạt chược với mụ Lý Mị Nương. Bình thường Tết nhất như thế này, họ thường đánh mạt chược bởi nếu thế còn có ai dám vào quán Tiêu Dao chơi . Người ta treo đèn kết hoa trong quán Tiêu Dao, khuôn mặt ai cũng vẻ vui tươi. Trư Cốc vừa mới mò tới cửa chính bị mụ Lý Mị Nương bắt gặp:

      “Ồ, đội trưởng Trư Cốc tới rồi à, Xuân Hương chờ cậu trong phòng đấy.”

      Trư Cốc gật đầu cúi người về phía mụ Lý Mị Nương: “Cảm ơn bà chủ Lý, cảm ơn!”.

      Tiếp đó, Trư Cốc về phía chủ tịch Du, ghé sát miệng vào tai ông gì đó. Nụ cười khuôn mặt Chủ tịch Du nhanh chóng biến mất, ông ta đứng bật dậy: “, vừa vừa chuyện”.

      tới góc khuất, Du Trường Thủy thận trọng hỏi lại Trư Cốc: “Cậu thực nhìn thấy thằng Du Vũ Cường à ?”.

      Trư Cốc đáp: “Sau khi nhìn thấy , em liền bám theo sau, thằng ấy thực vào nhà Trương Thiếu Băng rồi”.

      Du Trường Thủy giơ tay vuốt râu: “Nó về làm gì biết nữa ? Chung Thất cũng chết rồi. hiểu nó còn định làm gì ?”.

      Trư Cốc xun xoe: “Em sai người coi chừng Trương Thiếu Băng rồi, chỉ cần Chủ tịch hạ lệnh, em bắt về ngay”.

      Du Trường Thủy suy nghĩ lát rồi : “Trước tiên đừng rút dây động rừng, nếu thực ép nó cậu phải là đối thủ của nó đâu. Thế này , cậu bố trí người theo dõi nó từng bước để xem rốt cuộc nó muốn làm gì. Nhớ đừng để nó phát ra. Có tình hình gì phải lập tức báo cáo cho tôi”.

      Trư Cốc gật đầu lia lịa: “Được. Thôi em đây ạ”.

      Sau khi Trư Cốc rồi, mụ Lý Mị Nương vừa cười vừa với Du Trường Thủy: “Thằng Trư Cốc và chuyện gì mà bí mật vậy ?”.

      Du Trường Thủy cười đáp lại: “ có gì, có gì”.

      hương thân ngồi đối diện Chủ tịch Du Trường Thủy - ông Vương Bình Thuận cười : “Tiếp bạc , chúng ta nên đánh mạt chược tiếp , chắc Chủ tịch Du có chỗ khó , thôi đừng làm khó ông ấy nữa”.

      hương thân khác phụ họa: “Đúng vậy, đánh tiếp , đánh tiếp !”.

      Nốt ruồi ở khóe miệng mụ Lý Mị Nương lại giật giật: “được thôi, được thôi, tôi hỏi nữa, tiếp tục đánh . Thằng Trư Cốc này xem ra tử tế hơn thằng khốn Chung Thất nhiều. Có thể là trung thành tuyệt đối với Chủ tịch, hơn nữa làm người củng được lắm, mỗi lần tôi quán Tiêu Dao đều rất có phép tắc, còn trả tiền đàng hoàng. Tôi còn với rằng, Xuân Hương là của , ai muốn cũng cho, bất kể tới hay cũng để dành Xuân Hương cho”.

      Chủ tịch Du đánh con nhị bình rồi : “Ha ha, Lý Mị Nương giúp tôi đấy”.

      Dưới bàn mạt chược để bếp than. Than cháy rụi trong lò. Trong lòng Du Trường Thủy vẫn phấp phỏng, đêm nay chắc xảy ra chuyện bất ngờ, nhưng ông ta ra được.

      Vương Bình Thuận vừa nhìn thấy Chủ tịch Du đánh con nhị bình, khuôn mặt nhờn dầu của ông ta lóe lên nụ cười đắc ý. Ông ta dùng bàn tay thô kệch ngắn củn lật ngửa bài của mình ra: “ù rồi”.

      Lý Mị Nương rít hơi thuốc lào: “ Vương béo, hôm nay hên quá đấy, sao luôn thắng vậy nhỉ ?”.

      Vương Bình Thuận đáp lại rất sâu xa: “May mắn vẫn còn ở phía sau”.

      ai nhận ra hàm ý sâu xa trong câu của Vương Bình Thuận.


      4


      Tuyết vẫn rơi.

      Tam Lại Tử bị đánh thức bởi tiếng pháo ngừng nghĩ trong thị trấn. Tuyết phủ kín người và khuôn mặt . Hai bên mũi là những hạt nước ẩm ướt. Toàn thân tê dại, trước thời điểm này Tam Lại Tử vẫn cảm thấy mình bay những đám mây, rất nhiều bông tuyết nhảy múa xung quanh , lại còn phát ra những tiếng vui tai nữa. có cảm giác mình bay vào thiên đường. cảm thấy vô cùng khó hiểu, bản thân xấu xa như vậy làm sao lại có thể lên thiên đường được. Có lẽ ông trời chiếu cố , và cũng có thể thương hại , bởi vì phải sống rất vất vả, cho nên để sau khi chết được lên thiên đàng chăng ?

      Khi bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ đẹp.

      chưa chết, vẫn nằm trong huyệt.

      cử động được, cũng còn cảm nhận được ấm áp cũng như lạnh giá nữa. Nhưng vẫn nghe thấy mồn tùng tiếng thở như hoa tuyết rơi của mình. Điều này khiến nhận ra mình vẫn sống. Niềm vui đón Tết của thị trấn Đường ở rất xa . Đêm nay ai là người nhớ tới - người chờ đợi cái chết trong huyệt đây ?

      Tam Lại Tử lại ngửi thấy mùi tanh thối.

      cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hiểu mùi này từ đâu tới ?

      Tam Lại Tử vẫn nhắm nghiền mắt, muốn nhìn cái thế giới này. cũng lý giải nổi tại sao mạng sống của lại dai dẳng như vậy. nằm ở huyệt hơn mười mấy canh giờ nhưng vẫn chết cóng trong cái lạnh thấu xương. Mặc dù còn muốn sống nữa, nghĩ mình chết, nhưng lúc tỉnh lại, vẫn khỏe mạnh như thường. cũng chẳng còn sợ nữa. Giống như từ khi có mặt đời, cái chết chính là cái gì đó hạnh phúc, đáng được mong chờ nhất đối với .

      lúc này, Tam Lại Tử nghe thầy tiếng bước chân.

      Ai tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh đầy những ngôi mộ nhấp nhô này vào buổi tối chứ ?

      Tiếng bước chân sột soạt tiến gần tới chỗ .

      Tuy kiên định với quyết tâm tìm đến cái chết, nhưng vẫn dõi theo từng tiếng bước chân. Tiếng bước chân đó dừng lại trước huyệt mộ. Tam Lại Tử nhận thấy người đó cúi xuống nhìn . Tim Tam Lại Tử đập nhanh cách kỳ lạ, mặc dù chỉ vài phút trước còn cảm nhận được tiếng tim mình đập. Có sức mạnh kỳ lạ dồn vào người Tam Lại Tử. Người đó rằng, đứng im ở đó, cứ như thể cũng chờ cái chết của Tam Lại Tử vậy. Mùi tanh thối càng lúc càng nồng nặc.

      Cuối cùng Tam Lại Tử cũng mở mắt ra.

      Cái nhìn thấy chỉ là màu tuyết trắng.

      nhìn thấy ai đứng ở cạnh huyệt mộ cả.

      Nỗi sợ hãi trong lòng Tam Lại Tử dâng lên. cảm thấy rất rệt rằng chỉ có chết mới còn cảm giác sợ hãi nữa. Chỉ cần còn sống, nỗi sợ hãi giống như lông và tóc đeo bám suốt đời . Bỗng tuyết ngừng rơi, gió đêm cũng giấu mình ở nơi nào đó. Cả sườn núi Ngũ Công Lĩnh lặng như tờ. Tiếng thở của Tam Lại Tử càng lúc càng nặng, hai tay vẫn ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha vẽ cho. Lòng bàn tay túa mồ hôi.

      lát sau, Tam Lại Tử nghe thấy tiếng thở của người khác.

      Tiếng thở đó vừa khẽ khàng vừa ràng.

      Tam Lại Tử há miệng định cảm nhận được có vật gì mềm mềm trượt từ miệng xuống, vật đó trườn xuyên qua họng xuống bụng. Tam Lại Tử tự đáy lòng thầm rên rỉ: “Hỏng rồi!”.

      Lúc này, nghe thấy hai tiếng cười khẩy của phụ nữ vì nhìn thấy bóng trắng lướt miệng huyệt.

      Lẽ nào cả đời mình thoát khỏi bóng trắng đó ?

      Lẽ nào ta là người bị giết pháp trường ngoài phố huyện ?

      Vật trườn xuống họng cứ quẫy ngược quẫy xuôi. muốn nôn, nhưng nôn ra. Bụng bắt đầu đau, ruột như bị cắn đứt thành nhiều khúc. đau đớn này có thể là khiến sống bằng chết. Tại sao mỗi lần quyết tâm tìm tới cái chết lại chết được ? đau đớn khiến toàn thân như bị thiêu đốt. Tứ chi cứng đờ của cử động được. Cái chết lại rời xa , thay vào đó là nỗi sợ hãi và đau đớn.

      chẳng biết nếu còn sống còn xảy ra chuyện gì nữa.

      Sợi dây số mạng lại lần nữa tàn nhẫn kéo trở Lại Tử Quỷ môn quan.

      Tam Lại Tử ôm bụng rồi lăn lộn trong huyệt mộ.

      Chẳng biết bao lâu sau đó Tam Lại Tử mới bò lên khỏi huyệt. nằm úp tuyết, qua ánh sáng trắng của tuyết, nhìn thấy bóng trắng đứng ở chỗ xa lắm. Bóng trắng đó bịt mặt bóng hình đó giống hệt với Lăng Sơ Bát - người nuôi trùng độc mới bị chặt đầu.

      Tam Lại Tử tuyệt vọng hét lên: “Sao buông tha cho tôi hả ?”.

      Bóng trắng cười khẩy rồi bay về phía thị trấn. Đột nhiên bụng Tam Lại Tử đau nữa. Nhưng thứ đó vẫn còn ở trong , bụng của vẫn trướng trướng. như bị ma ám lầm lũi theo bóng trắng kia, người cũng bỗng rồi bay lên, bay rất nhanh cùng bóng trắng kia qua cánh đồng tuyết trắng, bay qua thị trấn Đường, tiếp tục bay qua đám khói pháo đầy mùi diêm sinh đường phố, về hướng phố huyện. Lúc đó, người dân trong thị trấn đốt pháo xong đều đóng cửa ngủ rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :