16 Tới đêm tạnh mưa. Bầu trời và mặt đất tối om. Du Vũ Cường toàn thân run rẩy vừa ngồi bên cạnh miệng huyệt Tam Lại Tử đào sẵn vừa thở phì phò. nghe thấy tiếng gào thét của những cuộn sóng nước lũ. chờ ở đây hơn nửa ngày, nhưng vẫn thấy Chung Thất tới. Thực ra, biết trước là Chung Thất tới chỗ hẹn, bởi nếu Chung Thất dám tới chỗ hẹn, làm thằng đào ngũ. Du Vũ Cường nghiến chặt răng rồi cắm con dao nhọn xuống đất. Trong lúc người hùng có đất dụng võ Du Vũ Cường chán nản cắm mũi dao nhọn xuống đất đội viên đội bảo vệ lách vào ngõ nhà Chung Thất tìm . Cửa nhà Chung Thất vẫn đóng chặt, đội viên đội bảo vệ có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong qua khe cửa. Cậu bảo vệ gõ cửa, lúc này tuy mưa tạnh nhưng mái hiên vẫn nghe thấy tiếng mưa tí tách. Cậu bảo vệ thấy bên trong có động tĩnh gì liền gõ mạnh vào cửa lần nữa. Cậu ta đợi lát nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm tới sau cánh cửa. Bên trong vọng ra giọng phụ nữ rất cảnh giác, giọng pha chút sợ hãi: “Ai đấy?” Cậu bảo vệ : “Em là Trư Cốc đây chị à”. Thẩm Văn Tú kiềm chế tâm trạng phức tạp của mình: “Có chuyện gì vậy?” Trư Cốc tiếp: “Đội trưởng Chung bảo em tới báo tin cho chị, tối nay đội trưởng về đâu”. Tim Thẩm Văn Tú đập loạn xạ: “Đội trưởng của các cậu … gặp chuyện gì đấy chứ?” Trư Cốc đáp: “Chị cũng quan tâm đến đội trưởng nhỉ, đội trưởng của bọn em đúng là rất may mắn mới lấy được người vợ tốt như chị. Chị yên tâm , đội trưởng Chung gặp chuyện gì đâu, lúc này ấy còn uống rượu với Chủ tịch Du”. Trư Cốc rồi, Thẩm Văn Tú liền vào phòng khách. Bà mẹ chồng ăn cơm liền buông đũa hỏi: “Ai vậy?” Hai đứa con của Thẩm Văn Tú ngây thơ nhìn mẹ. cố gượng cười đáp lại: “Là Trư Cốc tới báo tối nay Chung Thất về”. Bà mẹ chồng thở dài than: “Cái thằng súc sinh! Nó coi nơi này là nhà nữa rồi. Nếu mẹ mắng nó buổi tối về nhà cũng phải báo cho người nhà tiếng chắc nó cũng bảo bọn tay sai về bảo. Thằng súc sinh này sớm muôn gì rồi cũng xảy ra chuyện thôi. Văn Tú à, vào cái nhà này thiệt thòi cho con nhiều quá, nếu có con mẹ sớm bị nó làm cho tức chết rồi, xương cốt cũng mục nát dưới mồ rồi. Văn Tú à, thằng súc sinh này coi con là người, nó lại còn độc ác giày vò con như vậy. Nó phải là người. Sao mẹ lại có thể đẻ ra thằng con khốn nạn như vậy chứ. Văn Tú à, mẹ biết trong lòng con có nỗi khổ ra, vì hai đứa con thơ và nắm xương già này con mới cố chịu đựng. Mẹ đền bù cho con thay thằng súc sinh kia cũng được, mẹ có quỳ xuống khấu đầu trước con cũng được, có điều con đừng có nghĩ quẩn, có nhiều chuyện nên chất chứa trong lòng. Đó là số mệnh cả rồi”. Thẩm Văn Tú gì, cầm bát cơm rồi lấy đũa và cơm vào miệng, nước mắt lã chã tuôn rơi. Lúc này, trong lòng vang lên câu ca dao buồn. Câu ca dao này khiến linh hồn yếu ớt của run lên. Trong đêm tối trời này liệu xảy ra chuyện gì khó tưởng tượng đây? Đêm về khuya. Gió thổi qua ngọn núi hoang. Tiếng côn trùng vang lên từ bốn phía như chống chọi với tiếng gào thét của khe suối. Những con đom đóm phát ra những đốm sáng li ti trong sườn núi tối tăm, trông như hàng nghìn hàng vạn con mắt của hồn ma. Con suối cũng trở nên rộng lớn và phát sáng trong bóng tối cách ma quái, khiến người ta lạnh cả người. Du Vũ Cường vẫn ngồi bên cạnh miêng huyệt mà Tam Lại Tử đào sẵn nhìn dòng suối. Cây dao gỉ nhọn cắm đám bùn trước mặt Du Vũ Cường lặng câm. Dao nhọn biết , thể cho những nguy hiểm chứa trong đêm tối như thế này. Quần áo Du Vũ Cường ướt đẫm, dính chặt vào người còn cảm thấy lạnh nữa. Ngược lại, người như bốc ra luồng nhiệt, trong luồng nhiệt còn phảng phát mùi mồ hôi nồng nồng. Trong đầu chỉ lên hình ảnh Thẩm Văn Tú trần truồng nằm co quắp giường, hai tay ôm đầu, trong khi đó, Chung Thất với khuôn mặt biến dạng vung roi da quật điên cuồng vào người . Thân hình lõa lồ của Thẩm Văn Tú co quắp lại, miệng kêu gào tuyệt vọng… Đầu Du Vũ Cường lại nóng lên. Đúng vào lúc này, Du Vũ Cường nghe thấy tiếng hát. Tiếng hát rất thê lương. Chàng ơi, tấm lòng em còn cao hơn trời xanh, số mệnh em bạc bẽo hời chàng. Chàng ơi, khói tan rồi nước chảy , trái tim em tan vỡ rồi hỡi chàng. Chàng ơi, trời xa quá đường dài quá, biết phải tìm chàng chốn nào đây hỡi chàng. Chàng ơi, gió lớn mưa rơi gấp, nước mắt và máu em hòa vào nhau hỡi chàng. … Khi có người đàn ông trong thị trấn chết, người vợ đưa tang mới hát những ca từ bi thảm như vậy. Bài ca bi ai vọng lên từ bờ suối càng thảm thiết hơn. Du Vũ Cường tin nổi vào tai mình, nửa đêm canh ba rồi làm gì có ai lại hát bài ca thống thiết này bên bờ suối. vớ lấy con dao cắm trong bùn rồi rạch đường cánh tay, cảm giác đau đớn khiến tỉnh táo lạ thường. Tiếng ca bi thảm đó bay bổng rất trong dải đất hoang rộng lớn. Du Vũ Cường nghe xem đó là giọng của ai. Sau khi nhận ra đó là giọng của ai, liền đứng dậy, tay cầm chắc con dao gỉ nhọn, bước thấp bước cao về hướng con suối. Sau lưng vọng tới tiếng sấm rên. Du Vũ Cường đứng bên bờ duối nghe tiếng hát bi thảm, tâm trạng vô cùng phức tạp. Giọng ca của người phụ nữ đó vừa thê lương vừa tuyệt vọng, nó trở nên yếu ớt trong tiếng gào thét của dòng nước lớn. Du Vũ Cường cảm nhận thấy máu và nước mắt trong giọng ca của người phụ nữ… Du Vũ Cường nhìn sang bờ bến kia, nhưng chẳng thấy gì, bờ bên kia đơn giản như chốn tận cùng của địa ngục. Dòng suối bình thường chỉ rộng khoảng mười mấy mét, lúc này như con sông. Nước lớn dâng tràn toàn bộ hai bên bờ, dòng nước có vòng xoáy to, dường như nó muốn nuốt hết mọi vật sông. Tiếng gào thét của nước lũ càng làm tăng vẻ đáng sợ của con suối, Du Vũ Cường cảm thấy có hàng nghìn hàng vạn hồn ma vật vờ kêu gào sông. Đột nhiên có tia sét sáng xé rách bóng tối bờ bên kia, trong giây lát Du Vũ Cường nhìn thấy người phụ nữ đứng đập sông. luồng máu nóng đổ lên não, hướng về bờ bên kia gọi to: “Chờ tôi với!” Du Vũ Cường buộc chặt thắt lưng, cắm con dao vào, chỉ nghe “ùm” tiếng, nhảy xuống dòng nước lớn. Tiếng hát bên bờ kia tắt ngấm, cùng lúc đó vọng tới tiếng kêu thét… 17 Đêm khuya, thị trấn Đường trong tĩnh lặng vẫn chứa náo động. Tống Kha mở mắt sau khi ngọn đèn dầu lay lắt. Cả người như bị sợi dây vô hình trói chặt, cựa quậy được, đây phải lần đầu gặp chuyện như vậy. Từ lúc tống những bức tranh truyền thần người chết vào gầm giường, hằng đêm sau khi đèn tắt luôn bị đánh thức bởi những giọng u, sau đó toàn thân cứng đờ, phải nằm nghe họ kể nguyên nhân cái chết của mình. Dường như mỗi ngày lại xuất hồn ma khác nhau kể những câu chuyện liên quan tới cái chết của họ, Tống Kha nghe rồi rợn tóc gáy nhưng chẳng có cách nào để từ chối cả. lại phải chờ đợi trời sáng trong nỗi sợ hãi, biết , sau khi trời sáng bình tĩnh trở lại,a nh quên tiệt mọi chuyện xảy ra đêm qua. Ví như tối nay, xuất trong đêm là người thợ cắt tóc chết. Ông thợ cắt tóc vừa xuất lắp bắp : “Tôi, tôi, tôi chết, chết oan lắm…”. Tống Kha nhìn thấy mặt ông ta, đến cả hình dáng cũng trông . Dường như cảm thấy ông thợ cắt tóc dăng run rẩy đứng cạnh giường, tay cầm tông đơ sắc. Tống Kha lo lắng chỉ sợ ông thợ cắt tóc dang tay ra, ấn đầu xuống rồi dùng tông đơ sắc đó cạo lên đầu lên mặt . Cuối cùng, dùng dao cắt cổ . Ông thợ cắt tóc lắp bắp kể cho Tống Kha nghe câu chuyện về cái chết của mình: “ đêm tối trời, có người trèo tường vào nhà tôi. Người đó là thổ phỉ Trần Lan Đầu. Trần Lan Đầu chĩa súng moze, lôi tôi ra khỏi chăn. Tôi sợ tới mức vãi cả ra quần. Trần Lan Đầu : ‘ phải sợ đâu, ông đây chỉ vì tóc dài quá nên muốn mày cắt trọc cho thôi mà’. Tôi gật đầu lia lịa: ‘Được, được, được, tôi cắt cho ngài, tôi cắt…’. Trần Lan Đầu cất súng moze phàn nàn: ‘Mẹ mày, cái thằng đến còn được nên lời mà cắt tóc đẹp được sao, lại còn là thợ cắt tóc nổi tiếng nhất thị trấn Đường này nữa chứ, chẳng còn lý lẽ gì nữa’. Nếu là người bình thường hay kể cả là ông chủ tịch có ngồi trước mặt tôi cũng sợ mà có khi còn làm trò cười cho họ được. Nhưng đây lại là tên thổ phỉ khét tiếng vùng này tìm đến cắt tóc làm sao tay chân tôi run cho được? chỉ tay chân run mà đến mồm miệng tôi cũng run. Tôi ngờ rằng chính sợ hãi đến run lẩy bẩy ấy gây nên cái chết cho mình. Tôi càng để ý tới thằng thổ phỉ có tiếng giết người chớp mắt trước mặt kia, mạng sống của tôi càng bị đe dọa. Giá như tôi cắt cho với tâm trạng bình tĩnh như cắt tóc cho người bình thường có lẽ sống thêm được vài năm rồi. Chính lúc cạo xong đầu cho Trần Lan Đầu, tôi định tỉa tót lại cho đẹp, cho sạch hơn chút chiếc dao cạo trong bàn tay lại rơi xuống làm rách đầu . Tôi sợ hãi tột độ, biết phải làm gì với chiếc dao cạo trong tay. Trần Lan Đầu quệt tay vào chỗ bị thương, sờ thấy màu, máu khiến bản tính hoang dã của nổi lên. đưa ngón tay dính máu vào mồm liếm ngon lành, sau đó lạnh lùng : ‘Mày muốn giết tao phải ?’. Tôi khua khua cái dao cạo, muốn giải thích gì đó, nhưng lưỡi ríu lại: ‘Tôi, tôi, tôi, muốn, muốn, , giết, giết…’. Tôi còn chưa hết câu tiếng súng của Trần Lan Đầu vang lên…”. Lúc hồn ma của ông thợ cắt tóc trình bày cho Tống Kha nghe nguyên nhân cái chết của ông ta bóng người phụ nữ áo trắng thần bí xuất ở cửa hiệu truyền thần. Người phụ nữ ấy đứng trong bóng tối thở hồng hộc. Bỗng con chó thay lông từ trong bóng tối chạy tới, đứng cách người đàn bà áo trắng trượng rồi liên tục tru tréo. Người đàn bà áo trắng lùi lại mấy bước, con chó lại tiến thêm mấy bước. Người đàn bà áo trắng dừng lại, con chó cũng đứng lại rồi hướng về người đó gầm gừ. Tiếng sấm nổi lên, gió cứ thổi con đường . Người đàn bà áo trắng nhìn con chó lát quay người bỏ . Những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, tiếp đó mưa rơi xối xả. Sau khi hồn ma người đàn bà áo trắng rời khỏi con đường , cửa của hiệu quan tài bật mở. Hai người trước sau bước vào trong. Đúng lúc đó có người dậy vệ sinh vô tình nhìn thấy cảnh này. Người kia vệ sinh xong liền lén lút tới cửa hiệu quan tài, đó là tiếng phát ra khi nam nữ làm tình với nhau. Kẻ lắm điều này chính là đội viên đội bảo vệ Trư Cốc. Trư Cốc cười nhăn nhở trong bóng đêm rồi chạy như bay về ngõ Hoàng Đế. Sắc mặt Dương Phi Nga đỏ ửng, mí mắt sưng phồng. Trong ánh đèn lờ mờ, ném cái nhìn đầy thù hận vào kẻ nằm cạnh minh – Chung Thất. có ý đồ giết , mấy lần muốn dùng kéo đâm vào tim Chung Thất, nhưng lại xuống tay được, dù phần dưới của toét ra, chảy máu khiến đau đớn. Dương Phi Nga chỉ có thể dần dần dùng những thủ đoạn khác nhau để giết Chung Thất trong tưởng tượng. Đúng lúc Dương Phi Nga bay bổng với tưởng tượng của mình nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp vọng tới từ bên ngoài quán Tiêu Dao. Chung Thất bị Dương Phi Nga lay dậy. liền mắng : “Đồ điếm thối tha, mày muốn chết hả, đến cả ngủ cũng cho ông ngủ”. Dương Phi Nga đáp: “Vừa nãy má mì Lý ở bên ngoài gọi , rằng xảy ra chuyện rồi”. Chung Thất nghe thấy vậy từ giường liền bật dậy, vội vàng vớ lấy khẩu súng moze dưới gối: “ xảy ra chuyện gì?” Dương Phi Nga trả lời: “Em biết, má mì Lý bảo ra ngoài ngay”. Chung Thất nhanh chóng mặc quần áo, chạy vụt ra khỏi quán Tiêu Dao. Trư Cốc thấy Chung Thất hoảng loạn ra liền cun cút theo, rồi ghé vào tai Chung Thất vài câu. Chung Thất nghe xong, nghiến răng ken két: “Mày chứ?” Trư Cốc đáp: “Những gì em sai chút nào, nếu như có nửa câu là dối trá, em bị sét đánh chết”. Trư Cốc vừa xong, tiếng sấm vang rền bầu trời. Trư Cốc toàn thân run rẩy. Chung Thất tiếp: “Tao chuyện này với Chủ tịch Du, xem ông ấy xử trí thế nào, mẹ kiếp thằng Du Vũ Cường, sao thằng ấy lại dám làm những chuyện trái đạo lý như vậy chứ”. Chưa đầy nửa canh giờ sau, cánh cổng lớn của ủy ban mở toang. đám bảo vệ từ trong đó xông ra. Chúng được trang bị súng ống đầy đủ, cầm duốc ùn ùn con đường dưới chỉ huy của Chung Thất và Trư Cốc. Mưa càng lúc càng to, đây đúng là đêm khiến người ta cảm thấy bất an. Con chó thay lông kia vẫn sủa trước cửa hiệu truyền thần.
18 ngày mới sắp bắt đầu, nhưng Tống Kha vẫn nhìn thấy Tam Lại Tử. mất tích của chẳng mảy may quan trọng đối với người dân trong thị trấn. Mọi người chỉ nghĩ tới khi có người chết mà thôi, họ gọi tới đào huyệt. Bởi huyệt mộ đào vừa to vừa sâu, tạo cảm giác thanh thản cho người chết. Tống Kha cảm thấy mình và Tam Lại Tử giống nhau, lúc bình thường họ là những người có cũng được mà có cũng chẳng sao, họ đều là người sống vì người chết. Buổi trưa hôm nay, Tống Kha tỉnh dậy, mở cửa sổ gác xép, luồng khí ấm áp phả vào mặt, nhìn thấy ánh nắng mặt trời. tia nắng từ đám mây chiếu nghiêng nghiêng vào trong, ngẫu nhiên lại chiếu đúng vào mặt Tống Kha. Khuôn mặt xanh xao của Tống Kha ánh lên màu hồng. Nhưng mặt trời lại nhanh chóng trốn vào đám mây. Mặc dù thế trời vẫn còn rất sáng, mùa mưa ẩm ướt tối tăm sắp kết thúc rồi ư? Tống Kha hít hơi dài khí trong lành bên ngoài, mưa cuối cùng tạnh hẳn, cảm thấy đói bụng. Ánh mặt dừng lại ở quán ăn Hồ Ký chênh chếch với hiệu truyền thần. Tống Kha bước vào quán ăn Hồi Ký. Mụ chủ quán Hồ Nhị Tẩu đon đả chào mời: “Họa sĩ Tống à, muốn ăn gì?” Tống Kha trả lời: “Cho bát bánh dẹt và hai chiếc bánh bao chiên”. Mụ chủ quán họ Hồ liền : “Cậu ngồi đợi lát, đồ ăn cậu gọi được mang ra ngay”. Tống Kha nhìn thấy mụ chủ quán họ Hồ cùng lúc xử lý cả hai chiếc nồi, ột nồi chiên bánh bao, còn nồi kia luộc sủi cảo. Tống Kha hiểu tại sao người dân trong thị trấn lại gọi sủi cảo là bánh dẹt. Từ lúc tới thị trấn Đường, hầu như nấu nướng mà thường ăn tạm gì đó ở ngoài. Có điều khiến hiểu nổi là chưa từng nhìn thấy Hồ Nhị Ca – chồng của mụ chủ quán. Có người Hồ Nhị Ca là thợ mộc, nhiều năm làm đồ mỹ nghệ ở bên ngoài, ông ấy chỉ về nhà dịp Tết mà thôi. Chỉ lát sau, mụ chủ quán bưng bát sủi cảo và hai chiếc bánh bao chiên ra. Mụ chủ quán Hồ Nhị Tẩu với Tống Kha: “Họa sĩ Tống à, cậu có biết chuyện gì xảy ra ở thị trấn hôm qua vậy?” Tống Kha cắn miếng bánh bao rồi lắc đầu: “Tôi biết!” Hồ Nhị Tẩu ngạc nhiên: “Mọi người trong thị trấn đều biết rồi, chỉ có mình cậu biết”. Tống Kha nghĩ, việc xảy ra ở thị trấn có liên quan gì tới mình chứ? là người đơn độc, giờ chỉ quan tâm tới mỗi Tam Lại Tử mà thôi, chẳng quan tâm tới chuyện gì khác nữa, có vẻ như nếu trời có sập xuống ở thị trấn Đường cũng chẳng liên quan gì tới cả. Mụ chủ quán Hồ Nhị Tẩu chẳng để ý Tống Kha có muốn nghe hay cười rồi kể: “Tối hôm qua, vợ Chung Thất là Thẩm Văn Tú và Du Vũ Cường thông dâm với nhau, bị bắt quả tang tại cửa hiệu quan tài của Trương Thiếu Băng. Nghe , khi Chung Thất dẫn người đẩy cửa xông vào, Thẩm Văn Tú vẫn trần truồng nằm tấm ván làm quan tài. bắt được Du Vũ Cường, chạy mất. Nghe nhảy ra từ cửa sổ sau cửa hiệu quan tài. thể tưởng tượng nổi hạng đàn bà Thẩm Văn Tú kia lại lẳng lơ như vậy. Du Vũ Cường về chưa được mấy hôm dính với rồi. Nghe họ Chung kia rêu rao nếu bắt được Du Vũ Cường róc thịt ra. Cho dù Chủ tịch Du Trường Thủy có giúp cũng có tác dụng gì, cháu của ông ấy ngủ với vợ người ta, nhục nhã biết bao”. Tống Kha ngẩng đầu hỏi lại: “Có chuyện như vậy ư?” Mụ chủ họ Hồ gật đầu, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ tiếp: “ thèm về con hồ ly dâm đãng Thẩm Văn Tú kia nữa, cái thằng Du Vũ Cường cũng chẳng ra gì, lại còn nhận là hùng kháng Nhật kia đấy. Muốn giải tỏa có thể tới quán Tiêu Dao là được. Nếu làm thế có thể tìm quả phụ, già cũng được, như vậy có ai được chứ. Đằng này lại dan díu với vợ người ta”. Tống Kha ngạc nhiên ngín mũ Hồ Nhị Tẩu, hiểu tại sao mụ ta lại có thể ra những lời như vậy. Tống Kha bồn chán bên ngoài con đường của thị trấn Đường bỗng có tiếng ầm ĩ. Mụ Hồ Nhị Tẩu hứng khởi bỏ quán chạy ra xem. đẩy kính lên, thể nuốt trôi hai chiếc bánh bao chiên còn lại. Mùi tanh từ từ lan tỏa trong quán ăn. Sau đêm, Thẩm Văn Tú như biến thành người khác. Tóc tai rũ rượi, mặt mũi bẩn thỉu, khóe mắt phải sưng lên cục to. dưới bị rách, khóe miệng vẫn rỉ máu. bị trói quặt cánh gà, còn đủ sức để ngẩng đầu lên nữa. Vết máu loang lổ bộ quần áo bị xé nát, hai chân trần. bị gia tộc họ Chung lôi bêu riếu ngoài đường. ông già mở đường phía trước vừa gõ chiêng vừa gào to bằng chất giọng khàn khàn. “Mọi người tới đây xem con đàn bà lăng loàn Thẩm Văn Tú này !” Nhìn cảnh tượng này, Tống Kha cảm thấy kinh hãi. trở về cửa hiệu truyền thần rồi đóng chặt cửa lại, leo lên gác xép, nhìn xuống từ cửa sổ. Rất nhiều người đứng bên đường chỉ trỏ Thẩm Văn Tú – lúc này trông còn ra hình người – rồi bàn luận ầm ĩ. Thái độ của họ rất khác nhau. Có người phẫn nộ, có người cười đau khổ của người khác… còn có người ném ánh mắt khinh bỉ như nhìn con vật về phía Thẩm Văn Tú. Lúc Thẩm Văn Tú ngang qua cửa hiệu truyền thần, ngước nhìn Tống Kha. Ánh mắt ý đĩnh quyết từ giã cõi trần, khóe miệng rĩ máu nhưng vẫn nhếch mép cười nhạt. Con tim Tống Kha rung động, thông cảm với người phụ nữ đẹp nhất thị trấn Đường. có thể hình dung được tinh thần và thể xác bị giày vò tới mức nào. Lúc này, Tống Kha mong Du Vũ Cường – người luôn vỗ ngực tự xưng là hùng – xuất cướp Thẩm Văn Tú – người ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này . Nhưng đó chỉ là tưởng tượng đẹp đẽ của , lúc Thẩm Văn Tú chết người hùng Du Vũ Cường kia vẫn chưa lộ diện. Đúng lúc này, Tống Kha nhìn thấy mụ Hồ Nhị Tẩu xách chiếc xô tới trước mặt Thẩm Văn Tú. Mụ ta đanh đá hắt cả xô cứt, nước tiểu lên người Thẩm Văn Tú. Tống Kha ngạc nhiên mở to mắt, sao mụ Hồ Nhị Tẩu lại có thể làm như vậy chứ. Lòng Tống Kha bỗng rối bời, đóng cửa rồi ngồi xuống ghế, đờ đẫn nhìn giá vẽ trống rỗng rồi đột nhiên ôm đầu khóc rống lên. Trong lòng phút chốc nhớ tới người con ở rất xa . Mùi tanh nồng nặc lan tỏa gác xép. Con tim Tống Kha bỗng chìm sâu vào hố băng lớn. Tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ dường như rất xa. Tống Kha ngờ Thẩm Văn Tú lại chết nhanh như vậy, những thế lại còn chết rất thảm. Đúng vào hoàng hôn ngày hôm đó, Thẩm Văn Tú bị gia tộc họ Chung trói quặt cánh gà rồi áp giải tới bên bờ suối nước cuồn cuộn của thị trấn. Mưa tạnh, bầu trời lúc u ám lúc sáng sủa. Lúc này, bầu trời mù mịt, mặc dù khoảng trời phía tay xuất những đám mây đỏ thẫm. Chung Thất và những người trong ủy ban đều xuất , rất nhiều người trong thị trấn kéo tới bờ suối để thỏa chí tò mò. Thẩm Văn Tú cố ngầng đầu lên, dõi con mắt còn lại nhìn ánh sáng nơi rất xa. Trong lòng hiểu , mình nhanh chóng bị đẩy xuống dòng nước kia. Theo quy định của gia tộc họ Chung, người đàn bà thông dâm với người khác bị nhét vào rọ lợn dìm sông. Miệng Thẩm Văn Tú khẽ rung hồi, bỗng nhiên cất tiếng hát: Chàng ơi, tấm lòng em còn cao hơn trời xanh, số mệnh em bạc bẽo hời chàng. Chàng ơi, khói tan rồi nước chảy , trái tim em tan vỡ rồi hỡi chàng. Chàng ơi, trời xa quá đường dài quá, biết phải tìm chàng chốn nào đây hỡi chàng. Chàng ơi, gió lớn mưa rơi gấp, nước mắt và máu em hòa vào nhau hỡi chàng. … Trưởng tộc họ Chung là lão già gầy guôc để nhúm râu như râu chuột, lão thắp ba nén hương vái trời mấy cái, sau đó cất giọng oang oang: “Nhét con dâm phụ Thẩm Văn Tú vào rọ lợn”. Mấy người đàn ông cao to liền nhét Thẩm Văn Tú vào rọ lợn bẩn thỉu, giãy giụa, cũng hát nữa mà nhắm mắt, co rúm người lại. Những người đứng xem, có người cười, có người thầm, có người biểu lộ cảm xúc gì… Sau khi mấy người đàn ông tráng kiện nhét Thẩm Văn Tú vào rọ lợn, họ còn nhét vào đó cục đá to. Sau đó, họ dùng dây thừng buộc chặt miệng lại. Sau khi đám người này làm xong hết mọi công đoạn đám mây đỏ lừ ở phía tây cũng biến mất, bầu trời trong giây lát chìm vào bóng tối chết chóc. Theo mệnh lệnh của trưởng tộc, chiếc rọ nhốt Thẩm Văn Tú và tảng đá to bị đẩy xuống dòng nước chảy xiết, ai còn có thể nghe được giọng của người đàn bà xinh đẹp nhất thị trấn Đường – Thẩm Văn Tú này nữa. Họ nhìn thấy chiếc rọ rơi xuống nước, xoay vài vòng rồi chìm sâu xuống đáy. 19 Buổi tối hôm Thẩm Văn Tú chết, Chung Thất uống rất nhiều rượu. Uống xong, đánh mạt chược với Chủ tịch Du Trường Thủy, cũng chẳng vào quán Tiêu dao giày vò kỹ nữ Dương Phi Nga. gõ cửa hiệu truyền thần vào lúc nửa đêm canh ba. Tống Kha chăm chú nhìn vào tấm ảnh đen trắng dưới đèn dầu, tấm ảnh là khuôn mặt thanh tú của . gác xép nồng nặc mùi tanh khó ngửi. Mỗi khi nhớ tới người con này, mùi tanh lại trở nên nồng nặc hơn. Nghe tiếng gõ cửa, liền nhét vội tấm ảnh vào ngăn kéo. Mở cửa ra, Tống Kha thấy Chung Thất xách chiếc đèn lồng hình con ngựa. Toàn thân nồng nặc mùi rượu khiến buồn nôn, nó cũng khiến ảo tưởng về người con kia biến mất, đưa trở về với thực thị trấn Đường. Tống Kha kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng Chung, sao lại tới đây…” Chung Thất lè nhè đáp lại: “Tôi tới đây được à?” Tống Kha mời: “Được, đương nhiên là được. Mời vào!” Chung Thất cầm đèn lồng hình con ngựa bước vào cửa hiệu. ngửi thấy mùi tanh nồng kia. Cái mùi đó khiến hơi cồn trong người trong giây lát tan hết. Đầu óc trở nên tỉnh táo lạ thường. Chung Thất đặt chiếc đèn xuống bàn rồi ngồi xuống. Tống Kha liền hỏi: “Đội trưởng Chung tới nhà lúc đêm khuya thanh vắng thế này hiểu có việc gì vậy?” Chung Thất chau mày, bị mùi tanh giày vò hệt như Tống Kha bị mùi rượu của giày vò vậy. nén giận với Tống Kha: “Họa sĩ Tống, tôi muốn nhờ chuyện”. Tống Kha đáp: “Đội trưởng Chung à, có việc gì cứ dặn dò. Nếu có , tôi làm sao tới được thị trấn Đường kia chứ. đừng coi tôi là người ngoài đấy”. Chung Thất thở dài tiếng: “Ôi trời, có Văn Tú, tôi phải sống thế nào đây?” Tống Kha gì, biết phải an ủi Chung Thất thế nào. ĐIều khiến Tống Kha giải thích nổi là, có Thẩm Văn Tú Chung Thất sống nổi, vậy mà ta lại cho phép những người trong tộc dìm chết . Tống Kha tới bờ sông xem người ta dìm chết , nhưng biết chết rồi, và cũng biết huyệt mộ Tam Lại Tử đào sườn núi Ngũ Công Lĩnh được sử dụng. Những người đàn bà chết như Thẩm Văn Tú được chôn trong nghĩa trang họ Chung, mà chỉ được chôn bãi tha ma lộn xộn kia. Thẩm Văn Tú biến thành hồn ma độc, tiết Thanh Minh cũng có ai tới tảo mộ. Chung Thất tiếp: “Họa sĩ Tống, nhìn thấy vợ tôi rồi, tôi muốn vẽ cho ấy bức truyền thần. Người chết rồi, sống lại được nữa, tôi chỉ muốn giữ tấm ảnh của ấy, lúc chết tôi đặt tấm ảnh đó vào quan tài chôn cùng tôi”. Tống Kha gật đầu. Chung Thất lại tiếp: “Họa sĩ Tống, chuyện vẽ truyền thần cho Văn Tú đừng để cho người dân trong thị trấn Đường biết nhé. Chỗ chúng tôi có quy định, những người chết như Thẩm Văn Tú được lưu lại ảnh ở nhân gian đâu”. Tống Kha lại gật đầu. Lúc này, trong đầu bỗng xuất cảnh tượng Thẩm Văn Tú ngẩng đầu nhìn khi bị bêu phố, ngang qua cửa hiệu truyền thần. Ánh mắt giống như tia chớp, lóe sáng trong đầu . Bộ dạng của Chung Thất khi chuyện trông rất buồn thảm. Tống Kha biết vẻ bi thương của Chung Thất là hay giả, nhưng vẫn muốn tin đó là . Chung Thất đứng dậy, mùi tanh khiến thể chịu thêm được nữa, phải bỏ . Vốn định rất nhiều với Tống Kha, nhưng lúc này gì được. thậm chí còn quên cầm chiếc đèn lồng để bàn nữa. Tống Kha đứng sau nhắc, nhưng dường như nghe thấy gì. Tống Kha nhìn bỏ rồi đóng chặt cửa lại. Sau khi bước con đường trong thị trấn, Chung Thất há to miệng hít hơi, khí trong lành khiến lục phủ ngũ tạng của thoải mái hẳn. Tay đặt lên báng súng moze theo bản năng. Men say trong người Chung Thất hết, đầu óc vô cùng tỉnh táo. Lúc này, người mà nghĩ tới phải vợ Thẩm Văn Tú chìm xuống đáy sông mà là Du Vũ Cường – kẻ thù của . Chung Thất rút súng ra khỏi bao. cảm thấy Du Vũ Cường vẫn chưa chạy khỏi thị trấn Đường, có lẽ lúc này thằng Du Vũ Cường núp trong xó xỉnh tối tăm nào đó nhìn được, theo dõi nhất cử nhất động của Chung Thất trong màn đêm. Chung Thất rùng mình, dường như nghe thấy tiếng thở nặng nề của Du Vũ Cường. Bỗng Chung Thất nghe thấy tiếng chó rên. Ở thị trấn Đường, đến cả trẻ con lên ba cũng biết điều này, chó rên trong đêm, sủa ra tiếng là vì nó nhìn thấy hồn ma. Chung Thất nghe thấy, toàn thân nổi da gà. Chung Thất quay đầu lại nhìn, nơi phát ra tiếng chó rên chính là cửa hiệu truyền thần. nhìn thấy bóng trắng bay lượn đường. Toàn thân toát mồ hôi, để ý tới chuyện gì nữa liền co cẳng chạy thục mạng về phía ngõ Hoàng Đế. Tiếng bước chân chạy đường của khiến những người chưa ngủ trong thị trấn cảm thấy lo sợ.
20 Trong đêm đó, còn người khác cũng lén vào cửa hiệu truyền thần của Tống Kha. Lúc đó, ngây người trước trang giấy vẽ đặt giá. muốn vẽ Thẩm Văn Tú xinh đẹp, nhưng trong đầu lại chỉ lên bộ mặt bị hành hạ tới mức ra mặt người của . Tống Kha quyết định đêm nay ngủ để vẽ bức truyền thần cho Thẩm Văn Tú. Đây là mối làm ăn đầu tiên của sau khi tới thị trấn Đường, hoặc cũng hẳn chỉ là chuyện làm ăn, mà cái nhìn cuối cùng của Thẩm Văn Tú khiến xúc động. Tống Kha đặt chiếc bình dầu bên cạnh để có thể đổ thêm dầu vào chiếc đèn bất cứ lúc nào. Chỉ cần đèn dầu tắt bị quấy rối bởi những thứ xuất trong đêm tối. Bàn tay cầm chiếc bút than của Tống Kha mấy lần muốn vẽ nét đầu tiên lên giấy nhưng rồi lại run rẩy bỏ ra. Người trèo vào cửa hiệu qua cửa sổ nhàng men theo cầu thang gỗ cũ kỹ leo lên gác xép. im lặng như hồn ma đứng sau mà Tống Kha hề hay biết. Người đó nhàng cất chất giọng khàn khàn với Tống Kha: “Họa sĩ Tống!” Tống Kha giật mình, đứng bật dậy rồi quay người lại. Nhìn thấy Du Vũ Cường sắc mặt tái mét, toàn thân ướt nhèm, Tống Kha liền hỏi: “ vẫn chưa sao?” Du Vũ Cường vẫn trả lời bằng chất giọng khàn khàn: “Họa sĩ Tống, tôi phải làm xong việc này mới rời thị trấn Đường được. Có điều việc này cần giúp đỡ của ”. Tống Kha dám nhìn thẳng vào mặt Du Vũ Cường, mắt hàm chứa vẻ ngông cuồng đáng sợ. cố giữ vẻ bình thường hỏi tiếp: “Có phải muốn giết Chung Thất xong rồi mới ? Nhưng nếu là việc đó tôi giúp gì được đâu”. Du Vũ Cường cười nhạt đáp lại: “Giết Chung Thất là việc của tôi, liên quan gì tới cả. Nếu tôi bảo giúp tôi giết Chung Thất đó là sỉ nhục đối với tôi. Tôi muốn cùng tôi chuyến”. Tống Kha hỏi lại: “ đâu vậy?” Du Vũ Cường trả lời: “Lát nữa tôi trước, tôi chờ bên bờ suối”. Tống Kha gì. Du Vũ Cường tiếp: “Họa sĩ Tống, tôi biết chắc chắn đến”. xong, Du Vũ Cường liền bỏ . Tống Kha do dự hồi, mặc dù trong lòng hơi sợ nhưng vẫn quyết định tới chỗ hẹn. Đêm đó, trong cửa hiệu có bất cứ thứ gì như đuốc cả, phải làm sao để thắp sáng đường đây? Tống Kha chợt nghĩ tới chiếc đèn lồng hình con ngựa Chung Thất để lại lúc nãy. thắp đèn rồi bước ra khỏi cửa hiệu. Sau khi Tống Kha ra ngoài, con chó thay lông trốn ở bên đường chờ Tống Kha được lát rồi mới theo. Nó luôn giữ khoảng cách nhất định với . Tống Kha rất nhanh, sợ người khác phát ra. Ra khỏi thị trấn, chẳng mấy chốc tới bờ đập bên suối. Tuy nước rút nhiều nhưng vẫn gào thét ầm ĩ, nước vẫn chảy mạnh. Tống Kha còn nhìn thấy chiếc thuyền đậu bên bờ đập. Du Vũ Cường ngồi thuyền khẽ gọi Tống Kha bằng giọng khàn khàn: “Họa sĩ Tống, mau xuống đây. Tôi ở đây”. Tống Kha quay lại nhìn, phát thấy ai theo, liền xuống đập rồi leo lên thuyền. Du Vũ Cường đỡ Tống Kha lên thuyền rồi nhắc: “Họa sĩ Tống, ngồi cho chắc nhé!” Tống Kha ngồi tấm ván ngang đặt thuyền, tay xách đèn lồng, tay kia bám chắc vào mạn thuyền. Du Vũ Cường chèo về phía bờ bên kia. Con thuyền tròng trành lướt sông. Đôi lúc sóng đánh ập vào như muốn lật nó xuống. Từ Tống Kha sợ nước, lúc thuyền tới giữa dòng, sợ hết hồn. Trong giây lát, dòng nước lớn trở nên mênh mang và đáng sợ. Chỉ cần cẩn thận chết dưới đáy sông. Gió gầm rít mặt nước, tạo ra những tiếng động đáng sợ như có rất nhiều hồn ma đập nước gào thét vậy. Bên bờ sông, con chó dõi mắt nhìn thuyền dần rời xa bờ. Nó rên lên hồi rồi nhảy xuống dòng nước lớn. Tống Kha ngờ Du Vũ Cường lại dẫn tới sườn dốc với những ngôi mộ nhấp nhô ra hàng ra lối ở Ngũ Công Lĩnh. Tống Kha nhìn thấy xác của Thẩm Văn Tú trong huyệt tối mà Tam Lại Tử đào. Sau khi họ tới bên mộ, Du Vũ Cường liền thắp đuốc chiếu sáng khoảng gian đó. Tống Kha nhìn thấy xác của Thẩm Văn Tú, ánh mắt lóe lên ngọn lửa. Thẩm Văn Tú nằm ngửa mặt hướng thẳng lên trời, tóc được chải mượt sợi rối, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao, những nơi bị thương cũng còn nhìn thấy vết thâm nữa. Theo truyền thuyết những người chết đuối rất sạch , nước rửa sạch mọi bụi bẩn trần gian vướng người ấy. Thẩm Văn Tú mặc bộ quần áo màu đỏ, chân cũng được giày thêu hoa. người rắc đầy những loại hoa dại tươi tắn được hái từ núi. Dáng vẻ lúc này của Thẩm Văn Tú là hình ảnh Tống Kha hề nghĩ tới. Lúc trước, cho rằng sau khi được vớt lên Thẩm Văn Tú được chôn cất cách sơ sài, thậm chí đến manh áo tang đơn giản cũng có. lại tưởng tượng ra cảnh sau khi Du Vũ Cường vớt Thẩm Văn Tú từ dưới nước lên, làm thế nào để mang được cái xác Thẩm Văn Tú vào huyệt mộ Tam Lại Tử đào sẵn, sau đó thay bộ quần áo mới màu đỏ cho , cho đôi giày thêu hoa mà chỉ dâu mói có. Làm xong những việc này, Du Vũ Cường mới chải đầu cho . Lúc chải đầu cho , có lẽ lúc cười lúc khóc, nước mắt rơi đầy khuôn mặt trắng bệch của … hái rất nhiều hoa dại núi xuống đặt lên người Thẩm Văn Tú. Lúc đó, có ngọn gió thổi qua sườn núi, loáng thoáng nghe thấy tiếng hát thê lương làm xúc động lòng người của … Du Vũ Cường cầm đuốc đứng bên cạnh huyệt, cất giọng khàn khàn: “Văn Tú à, mời họa sĩ Tống tới rồi, tin ấy vẽ cho em bức truyền thần đẹp nhất. là đồ súc sinh, thực xứng đáng với tình của em. Văn Tú à, em vì mà chết, nhưng thậm chí còn lo cho em được cỗ quan tài, mặc dù chủ hiệu quan tài trong thị trấn là em tốt nhất của . thể làm liên lụy ấy thêm nữa, hy vọng em có thể hiểu được lòng . chỉ có thể mời họa sĩ Tống tới vẽ cho em bức truyền thần đẹp nhất, lúc chết, vẫn mang theo bên người…” Du Vũ Cường xong liền quỳ sụp xuống, vò mái tóc rối bù của mình rồi khóc rống lên. cơn gió mạnh vù vù thổi tới dập tắt ngọn đuốc tay Du Vũ Cường. Nó cũng thổi tắt ngọn đèn lồng được Tống Kha xách tay. Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Tống Kha nhìn mặt Thẩm Văn Tú. Nhưng cảm nhận được, lúc này rất hạnh phúc. Nước mắt Tống Kha trào ra. nhớ tới người phụ nữ ở nơi xa lắm kia của mình, mùi tanh nồng lại tỏa ra. Tống Kha nghe thấy tiếng chó sủa hòa quyện trong tiếng khóc thống thiết của Du Vũ Cường vang rất xa, rất xa trong bãi đất hoang mênh mông này. 21 Sau khi trở về cửa hiệu, Tống Kha liền bắt tay vào việc vẽ truyền thần cho Thẩm Văn Tú. Đêm nay, buồn ngủ. Trong căn gác xép hẹp, lòng tràn đầy cảm xúc hội họa. Lúc cầm bút than tập trung vào việc vẽ, mắt nhòa lệ. Mùi tanh càng lúc càng nồng. bóng người đứng đằng sau Tống Kha. nhìn Tống Kha vẽ truyền thần và ngân nga khúc ca dao. Tống Kha quá tập trung, từ đầu tới giờ bị chi phối bởi cảm hứng hội họa đến nỗi phát ra bóng người đứng sau mình, cũng nghe thấy tiếng chó sủa nữa. Con chó đứng ở cửa hiệu truyền thần, nó và cái bóng trắng thở dài cái, Thẩm Văn Tú trong tranh sống động như . Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh khiến người ta rung động, ánh mắt hàm chứa nỗi bi thương, giống như người thiếu nữ e ấp dốc bầu tâm với người … Trời sáng, Tống Kha đứng dậy mở cửa sổ, phát bầu trời xanh thẳm. Hiếm hoi lắm mới có ngày tràn ngập nắng như vậy. Lúc mở cửa, mùi tanh trong gác xép bay xộc ra. Tống Kha nhìn thấy mụ Hồ Nhị Tẩu cũng vừa mở cửa. Mụ chủ quán ngáp nhìn thấy Tống Kha. Mụ liền cười rồi đon đả: “Chào họa sĩ Tống”. Nhìn thấy mụ Hồ Nhị Tẩu, Tống Kha lại nhớ tới chuyện mụ hắt xô nước bẩn lên người Thẩm Văn Tú. Mặc dù cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn lịch cười và đáp lại: “Chào chị!” Mụ Hồ Nhị Tẩu chun mũi ngửi, thắc mắc: “Mùi gì mà thối thế nhỉ?” Nghe mụ xong câu này, Tống Kha liền đóng chặt cửa lại. lại ngồi trước giá vẽ ngắm bức truyền thần của Thẩm Văn Tú. Sắc mặt vẻ lo lắng, còn phải vẽ bức truyền thần Thẩm Văn Tú nữa cho Chung Thất. Tống Kha liền cất bức truyền thần vẽ xong xuống gầm giường, sau đó bắt đầu vẽ bức truyền thần thứ hai của Thẩm Văn Tú. Lúc vẽ bức truyền thần thứ hai, trước mắt lại lên khuôn mặt bị giày vò của Thẩm Văn Tú khi bị bêu ngoài đường… Tới trưa, Tống Kha mới vẽ xong. Bức truyền thần này khác hẳn bức đầu tiên. Đôi mắt vừa vô hồn vừa tối tăm, những thế mắt phải còn hơi sưng. chỉ sợ Chung Thất xem bức tranh này hài lòng, bắt vẽ lại. Vẽ xong bức tranh này, Tống Kha có cảm giác mình cạn kiệt sinh lực, trở nên mệt mỏi. đổ mình xuống giường, toàn thân nhũn ra như bị rút gân, đầu óc trống rỗng. Buổi trưa hôm đó, Tam Lại Tử trở về thị trấn Đường. Tam Lại Tử vừa về tới nơi biết tin Thẩm Văn Tú chết. ngạc nhiên rồi lẩm bẩm mình: “Hóa ra mộ huyệt đó là đào cho ta”. những thế, Tam Lại Tử tin chắc rằng xác của Thẩm Văn Tú được chôn trong huyệt mộ đó, và cũng biết, đến cắc tiền thù lao đào huyệt mộ cho cũng chẳng có. Mắt Tam Lại Tử thẫn thờ, khuôn mặt xấu xí đen đúa thể cảm xúc. Lúc chân đất con đường của thị trấn, những nghe được tin về cái chết của Thẩm Văn Tú mà còn nghe được câu chuyện hồn ma Thẩm Văn Tú xuất . Thị trấn Đường trong ngày nắng đẹp rực rỡ này lại lưu truyền tin đồn. Họ rằng có người nhìn thấy hồn ma của Thẩm Văn Tú bay lượn con đường của thị trấn lúc nửa đêm, lại còn khóc lóc ngừng. Những con chó trong thị trấn Đường nhìn thấy hồn ma của nằm rạp xuống đất rên rỉ… Mụ chủ quán họ Hồ nghe thấy chuyện này sợ mất mật. Mụ nghĩ nếu hồn ma Thẩm Văn Tú có thực, chắc chắn tới tính sổ với mụ. Mụ cảm thấy vô cùng hối hận vì hiểu tại sao lại kiềm chế bản thân mà lại hắt cả xô nước bẩn lên người như thế? Trong quán ăn mà tâm trí mụ ta cứ ở đâu đâu, lo âu, sợ hãi. Mụ cũng biết rằng ở thị trấn Đường có bao nhiêu người giống mụ, cũng băn khoăn hiểu Thẩm Văn Tú có tới gõ cửa nhà mình nữa? 22 Việc Tam Lại Tử trở về khiến Tống Kha như trút được gánh nặng trong lòng, mặc dù ngoài mặt tỏ ra như quen , thậm chí qua cửa hiệu cũng thèm ngó vào trong cái. Tệ hơn nữa là gọi mà giả bộ nghe thấy. Tống Kha biết mấy ngày vừa qua Tam Lại Tử đâu, rốt cuộc gặp chuyện gì? Thái độ lạnh nhạt của khiến đau lòng. Tống Kha chưa từng truy vấn Tam Lại Tử chuyện gì cả, rốt cuộc hiểu và có thể được coi là bạn tốt của nhau nữa. Tống Kha nghĩ thầm, sau khi Tam Lại Tử trở về, liệu có còn tiếp tục lên Ngũ Công Lĩnh đào huyệt nữa ? Sau khi trở về thị trấn, Tam Lại Tử giống như con chó ghẻ lượn lờ, ghé vào đây lát, lại ghé vào kia lát, tới đâu cũng bị người ta khinh bỉ mắng mỏ. Chắc chắn người ta nhìn bằng con mắt khác hay coi như con người chỉ vì đào huyệt giỏi. Từ đáy lòng, người ta coi là kẻ hạ tiện nhất trong số những kẻ hạ tiện, thậm chí kẻ ăn mày còn bị coi khinh như . Tam Lại Tử chỉ biết cười nhăn nhở trước những lời mắng chửi của mọi người. Bởi sớm quen với chuyện này rồi. cũng tự cho rằng mình là kẻ hạ tiện nhất. hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Tam Lại Tử lại mò tới trước cửa nhà mụ góa Dư Hoa Khố. Nhà của mụ góa nằm ở góc sâu nhất trong ngõ Thanh Hoa con đường của thị trấn. Tam Lại Tử biết cái tên Dư Hoa Khố phải là tên của mụ ta. Sau khi chồng chết, tối có người lẻn vào nhà tòm tem với mụ bị gia tộc nhà chồng bắt được. Mụ ta chưa kịp mặc quần dài bị bắt bêu phố. Khi ấy, mụ mặc chiếc quần con bằng vải hoa rất bắt mắt, lộ ra phần đùi trắng nõn nà, chính vì lý do đó mà về sau người trong thị trấn gọi mụ ta là Dư Hoa Khố. Ban đầu, mụ bị nhốt vào rọ lợn cho chìm sông, nhưng nếu mụ ta chết có ai nuôi hai đứa con nên gia tộc nhà chồng đành thả cho mụ. Dần dà, chẳng ai còn quan tâm tới việc mụ ta ngủ với ai trong thị trấn nữa, mụ ta sống với thái độ chẳng sợ bất kỳ điều gì còn phải lo gì nữa? Lúc đó xế chiều, ánh chiều tà còn rọi xuống ngõ Thanh Hoa nữa. Ngõ càng trở nên tối tăm. Tam Lại Tử phát cửa nhà mụ góa vẫn đóng chặt. liền đưa tay ra gõ cửa. lát sau, cửa hé ra, Dư Hoa Khố ghé mắt vào khe cửa ngó ra ngoài. Vừa nhìn thấy Tam Lại Tử, mụ bực bội hét toáng lên: “Mày đến đây làm gì hả? Cút!” Sau khi Dư Hoa Khố mở cửa, Tam Lại Tử ngửi thấy mùi thịt nấu rất thơm, nước miếng của chực chảy ra khỏi khóe miệng. cũng nhớ nổi bao lâu rồi chưa được ăn thịt nữa. Tam Lại Tử cười xòa đáp lại: “Hoa Khố à, nhớ em quá nên tới thăm thôi mà”. Dư Hoa Khố chanh chua đáp lại: “Về mà nhớ mẹ mày ấy, bà đây cần mày nhớ đâu”. Tam Lại Tử lườm cái: “Hoa Khố, em đừng lật lọng thèm nhận người quen như thế. Em quên mất nạn đói mùa xuân năm ngoái ư, khi cả nhà em sắp chết đói lấy đồng tiền thưởng từ việc đào mộ cho mẹ ông chủ Trương cứu sống cả nhà em. Lúc đó em còn đồng ý ngủ với , sao bây giờ lại thay đổi vậy hả?” Dư Hoa Khố cười khẩy đáp lại: “Tam Lại Tử, mày phải hiểu điều này, tao lấy của mày đồng bạc trắng, tao ngủ với mày hai đêm. Mỗi đêm mày hành tao tới hơn mười lần, mày có biết sau hai ngày tao gần hết hơi rồi hả? Vậy tao còn nợ mày gì nữa? Mày tự nghĩ . Bà đây thèm làm bất cứ chuyện gì với mày, sau này cũng đừng hòng. Mày quá hủi, mày chỉ đáng ngủ với chó thôi. Thậm chí bà nghĩ tới còn buồn non nữa là. Mau cút ngay cho tao!” Tam Lại Tử nghiến răng: “Mụ đúng là đồ vô lương tâm”. Dư Hoa Khố lại cười khẩy rồi hỏi lại: “Lương tâm đáng mấy đồng hả? Mau cút ngay, cứ nhìn thấy mày là bà lại ăn nổi cơm. Mày biến đâu biến ngay , kiểu gì thằng chó hoang như mày cũng đừng mong đặt chân vào cửa nhà bà lần nữa”. Dư Hoa Khố đóng sầm cửa lại. Tam Lại Tử nghe thấy tiếng đàn ông ồm ồm trong nhà Dư Hoa Khố: “Em vừa chuyện với ai ở ngoài đó đấy?” Dư Hoa Khố cười lẳng lơ đáp lại: “Chỉ là con chó lạc thôi mà, đừng có nghĩ tới làm gì. , vào phòng , tối nay em hầu vài chén rượu”. Tam Lại Tử nhận ra tiếng của tay đồ tể Trịnh Mã Thủy. vừa hằn học nhổ nước bọt vào cửa Dư Hoa Khố vừa chửi: “Đúng là lũ gian phu dâm phụ, đáng ra phải bắt chúng mày dìm sông mới đúng. Chúng mày mà chết rồi, đừng mong tao đào huyệt cho nhé. Cho bọn chó hoang xé xác chúng mày , chúng mày vĩnh viễn được đầu thai làm người”. Tam Lại Tử bất lực trở về ngôi miếu Thổ Địa ở trấn Đông Đầu. ngước nhìn bức tượng của ông bà Thổ Địa rồi cầu: “Ông Thổ Địa, bà Thổ Địa, ông bà ra tây hộ với, hãy để tôi được chết quách cho rảnh nợ. Tôi thực sống bằng chết nữa rồi”. Pho tượng thể đáp lại lời Tam Lại Tử. Tam Lại Tử chẳng còn cách nào, đành phải trèo lên bàn thờ rồi trốn sau bức tượng ngủ khì. Mấy ngày rời khỏi thị trấn Đường, phải sống rất mệt mỏi. muốn tránh xa mọi thứ ở thị trấn này nhưng được. Mọi thứ đều do trời định sẵn, thay đổi được gì. Tam Lại Tử vừa đặt lưng xuống ngáy o o. luôn mong mình ngủ mẹ man như vậy, vvi tỉnh lại nữa. Nhưng đó chỉ là giấc mơ của . đêm, khi thị trấn tĩnh mịch trở lại tỉnh giấc vì cơn đau bụng. Tam Lại Tử sợ chết nhưng sợ đau bụng kiểu này. Bụng của bỗng trướng lên như chiếc túi da bò đầy hơi. Ban đầu chỉ như bị nhét đầy đất sét thôi, có cách nào để bớt trướng. Bụng trướng tới mức tưởng vỡ ra được. Tam Lại Tử cảm thấy mình thở gấp như sắp chết vậy. Lẽ nào chết lại đơn giản như vậy sao? Nếu chết, Tam Lại Tử có thể được toại nguyện rồi, dù gì cũng chẳng luyến tiếc gì cái thế giới này nữa. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, bụng trướng chỉ là khúc dạo đầu, vẫn còn rất nhiều nỗi đau đớn giày vò chờ đợi . Quả nhiên, lát sau, Tam Lại Tử có cảm giác bụng mình lúc này có hàng ngà hàng vạn con rắn độc quẫy đạp bên trong. Chúng cắn lục phủ ngũ tạng , dường như ruột bị cắn đứt, túi mật cũng bị thủng rồi… Toàn thân Tam Lại Tử đầm đìa mồ hôi, ôm bụng lăn lộn rồi lăn từ điện thờ xuống đất. Tam Lại Tử hét lên: “Ông bà Thổ Địa ơi, mau cứu tôi với, cứu tôi với…” Lúc này chẳng ai có thể cứu được Tam Lại Tử. Tiếng hét thảm thiết của cũng vô vọng. Cơn đau bụng này có liên quan tới buổi tối mưa dầm dề, cũng có liên quan tới cái bóng trắng đó. Đêm ấy, Tam Lại Tử ra khỏi miếu, đứng dưới mưa với mong muốn nó dập tắt ngọn lửa dục vọng bừng cháy trong lòng . ánh chớp lóe lên xé rách màn đêm, nhìn thấy người đàn bà áo trắng có mặt đứng ngay trước mắt . Mặc dù ở trong miếu Thổ Địa lâu như vậy, cũng từng nghe rất nhiều những truyền thuyết ma quỷ trong thị trấn, nhưng chưa lần nào tận mắt nhìn thấy cả. Trong cơn sợ hãi, nghe thấy tiếng : “Mày trúng rồi”. Tam Lại Tử rùng mình rồi đờ đẫn . Trong lúc mơ mơ màng màng, nhớ mình cứ theo ta. ta bay mạch về phía khe suối. Lúc này, con suối còn cầu gỗ nữa, cũng chẳng có thuyền bè gì cả. Người đàn bà áo trắng liền lẩm nhẩm gì đó, sau đó bay là là mặt nước, cơ thể Tam Lại Tử cũng bay là là mặt nước… Họ bay qua con nước chảy xiết, sau đó bay về hướng núi sâu phía Tây, tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh… Lúc Tam Lại Tử tỉnh lại, trời sáng bảnh, phát mình nằm dưới cái cây, toàn thân ướt sũng, trời vẫn mưa, nước từ lá cây rơi xuống người . vẫn nhớ mang máng rằng tối qua người đàn bà áo trắng đó đưa tới căn phòng rất sạch trong núi. Sau đó, ta bắt con rắn từ trong vại sành ra rồi bỏ vào miệng . Con rắn đó trườn từ miệng xuống bụng . Lúc đó toàn thân rệu rã, có cảm giác như mình bị thôi miên vậy. Sau khi con rắn chui vào miệng, lại nghe thấy tiếng của người phụ nữ kia: “Mày chỉ cần giết được con chó thường xuyên lui tới cửa hiệu truyền thần tao tha cho, nếu tối nào mày cũng bị đau bụng, con rắn cắn đứt ruột mày…” Tam Lại Tử cho rằng mình gặp cơn ác mộng đáng sợ, chẳng kịp suy tính gì cả liền rời khỏi nơi đó. cũng về thị trấn Đường mà hy vọng có thể tìm thấy người đàn ông mãi võ ở nơi nào đó rồi cùng họ khắp thiên hạ. hết chỗ này đến chỗ khác nhưng vẫn gặp được người đàn ông kia, còn bụng quả thực cứ đến đêm lại đau dữ dội… Tam Lại Tử đành phải trở về thị trấn Đường. Tam Lại Tử đau tới mức cứ lăn lộn nền đất trong miếu Thổ Địa, cứ vật vã như vậy hơn canh. tin rằng trong người mình có rắn . Nghĩ tới việc đó, lại thấy buồn nôn. bò dậy, trèo lên cây long não già bên ngoài miếu Thổ Địa nôn thốc nôn tháo… nôn cả mật xanh mật vàng, nhưng vẫn nôn ra con rắn chết tiệt kia. Nước mắt, nước mũi trào ra. Bất giác lại nhớ tới lời người đàn bà áo trắng như trong mơ: “Mày chỉ cần giết được con chó thường xuyên lui tới cửa hiệu truyền thần tao tha cho, nếu tối nào mày cũng bị đau bụng, con rắn cắn đứt ruột mày…” Tam Lại Tử ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. ngày đẹp biết bao. Tam Lại Tử bước vào miếu Thổ Địa, từ trong góc tối, vớ được chiếc xẻng, lòng bỗng dưng hoang mang khó hiểu. vớ lấy chiếc xẻng chuyên đào mộ cho rất nhiều người chết, hôm nay Ngũ Công Lĩnh phải để đào mộ mà là để giết con chó cũng có nhà để về giống như . Tam Lại Tử biết đó là con chó trung thành và lương thiện, sau khi chủ nhân của nó là ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến chết , hằng đêm nó lại tới canh trước cửa hiệu. Nếu như phải giết chết con chó này, Tam Lại Tử thực cảm thấy nỡ. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu như làm thế, được hưởng ngày yên bình nào. cũng biết được người đàn bà áo trắng thần bí đó là ai, cũng tại sao bà ta lại muốn giết chết con chó đáng thương hệt như . Tam Lại Tử nghiến chặt răng, rồi ra khỏi cửa miếu. phải giết chết con chó trong đêm đầy sao này. về hướng thị trấn. Thị trấn im lìm, nhà nhà trong thị trấn tắt đèn. Tất cả cửa ra vào, cửa sổ được đóng chặt để ngăn màn đêm và ma quỷ xâm nhập. Lúc đường, Tam Lại Tử đột nhiên nhớ tới tin đồn hồn ma của Thẩm Văn Tú xuất mới nghe ban sáng, toàn thân con người trời sợ, đất cũng sợ này bỗng vã mồ hôi, rồi run bắn lên. Tam Lại Tử khẽ : “Thẩm Văn Tú, tôi biết chết rất oan uổng, nhưng bình thường tôi cũng oán, thù gì với cả. Cái huyệt mộ tôi đào cũng để cho , chắc nằm ở dưới đó cũng cảm thấy rất dễ chịu. Tôi thậm chí đến cắc tiền cũng lấy. Thẩm Văn Tú à, đừng có xuất trước mặt tôi đấy nhé, tìm tôi cũng chẳng có ích gì đâu”. Cuối cùng Tam Lại Tử tới trước hiệu truyền thần. Con chó thay lông nằm ẹp phiến đá trước cửa. Con chó rên rỉ, nó luôn dõi mắt nhìn bóng trắng lúc lúc ở góc khác, chú ý tới Tam Lại Tử cầm xẻng bước về phía mình. Tam Lại Tử nhìn thấy bóng trắng. Mục tiêu của là con chó tội nghiệp kia. Tam Lại Tử nhón chân bước tới trước mặt con chó, lúc này nó phát ra . Con chó định nhấc cơ thể gầy guộc của mình lên trốn chạy. Tam Lại Tử giơ chiếc xẻng qua đầu rồi đập mạnh xuống. Trong lòng thầm thốt lên tiếng: “Xin lỗi nhé!”. Chiếc xẻng giáng mạnh vào đầu con chó, nó kêu lên, cố giãy giũa. Nhưng Tam Lại Tử cho nó bất kỳ cơ hội nào, chiếc xẻng lại đập mạnh lần nữa… Đầu của con chó bị đập nát, óc phọt ra, máu văng tung tóe, nó còn có thể kêu trong đêm nữa rồi. Sau khi đập chết con chó, Tam Lại Tử ngồi thừ ra mặt đường đá, thở hổn hển. Trong góc xa vọng ra tiếng cười khúc khích. Bóng người đàn bà áo trắng bay tới trước mặt Tam Lại Tử với cái gì đó, Tam Lại Tử ngây người đứng lên rồi theo bóng người đàn bà ấy rời khỏi con đường.
CHƯƠNG HAI SỐNG CHÍNH LÀ CUỘC TRẢI NGHIỆM NGUY HIỂM 1 Trời mới tảng sáng tràn ngập ánh nắng, người dân trong thị trấn dậy rất sớm. Họ lại bắt đầu ngày bận rộn. Tay đồ tể Trịnh Mã Thủy mổ xong lợn, bày những miếng thịt tươi ngon lên bàn. số người đứng lô nhô trước bàn để mua thịt. Chung Thất vẫn khoác súng moze từ quán Tiêu Dao ra, xuyên qua ngõ Hoàng Đế rồi hướng về hàng thịt lợn của Trịnh Mã Thủy. Trịnh Mã Thủy vừa cắt miếng thịt, định cân cho khách nhìn thấy Chung Thất tới gần. Trịnh Mã Thủy liền đặt chiếc cân trong tay xuống, cúi người lấy ra quả bầu dục được buộc chặt bằng rơm trong chiếc rổ dưới bàn đưa cho Chung Thất. Chung Thất thờ ở với Trịnh Mã Thủy: “Gửi tiền sau nhé”. xong, liền xách quả bầu dục khệnh khạng bỏ . Trịnh Mã Thủy làu bàu: “Ngày nào cũng chơi trong quán Tiêu Dao, có ăn trăm quả bầu dục cũng chẳng ích gì”. người mua thịt chêm vào: “Thẩm Văn Tú chết rồi, nếu Chung Thất chơi ở quán Tiêu Dao còn ai trong thị trấn này muốn ngủ với chứ?” Trịnh Mã Thủy đáp lại: “Lúc Thẩm Văn Tú còn sống, ngày ngày Chung Thất vẫn chơi ở quán Tiêu Dao đấy thôi. Nếu , làm sao ta lại đổ đốn thông dâm với Du Vũ Cường chứ? Tôi cho rằng Chung Thất đúng là mình làm mình chịu thôi, ở nhà có vợ đẹp như vậy lại ngủ cùng, cứ muốn đến quán Tiêu Dao tìm bọn rác rưởi trăm thằng cưỡi, ngàn thằng sờ đó”. Người mua thịt cười trêu: “Hoa nhà thơm bằng hoa dại mà. Nghe bọn điếm trong quán Tiêu Dao có nghề lên giường chuyện nghiệp lắm. À mà Trịnh Mã Thủy, chả lẽ muốn thử lần sao?” Trịnh Mã Thủy khua khua chiếc dao mổ lợn trong tay rồi luôn: “ , , đừng lấy tôi ra làm trò cười”. Người mua liền xách thịt, vừa cười hỉ hả vừa bỏ . Mụ Hồ Nhị Tẩu vừa mở của quán phát con chó chết trước cửa hiệu truyền thần. Mụ hét toáng lên: “Ai giết con chó thế này?” Vài người ngang qua nhìn thấy con chó, liền bỏ như có chuyện gì xảy ra. Ở thị trấn Đường, người chết còn chẳng được coi ra gì, huống hồ là con chó. Mụ Hồ Nhị Tẩu đến ngõ Thi Niệu đổ xô phân và nước tiểu xong, về quán vẫn thấy con chó nằm chềnh ềnh ở đó. Mụ ta nghĩ thầm, nếu ai đưa con chó , trời nóng thế này, nó bốc mùi mất. Lúc đến ngõ Thi Niệu, mụ Hồ Nhị Tẩu vô tình gặp thằng cha thích ăn thịt chó nhất thị trấn, mụ ta liền bảo nhặt về làm sạch là có thể ăn được. Nào ngờ, thằng cha độc thân đó muốn ăn thịt chó nữa, cứ nghĩ tới chó là thấy buồn nôn rồi. Như có hòn đá đè lên ngực, mụ ta nghĩ nếu con chó cứ nằm chềnh ềnh ở đó, khi phân hủy bốc mùi khắp nơi mất, vậy còn ai muốn tới quán mụ ăn nữa. Lúc này, mụ Hồ Nhị Tẩu thấy Tam Lại Tử dưỡn dẹo tới, đôi chân trần bẩn thỉu của mặt đường rải đá cứ phát ra tiếng lạch bạch. Mắt mụ sáng lên: “Tam Lại Tử, lại đây, lại đây mau!” Tam Lại Tử tới trước mặt mụ Hồ Nhị Tẩu thắc mắc: “Bà chị gọi tôi làm gì thế?” Mụ ta chỉ vào con chó chết trước cửa hiệu truyền thần: “Mày nhìn thấy chưa? Con chó này hiểu tại sao lại bị người ta đánh chết chứ?” Tam Lại Tử nhăn mặt, trông xấu xí vô cùng. liếc nhìn con chó cùng vết máu khô mặt đường rồi chau mày. lát sau, Tam Lại Tử cũng giả vờ hỏi lại: “Đúng vậy, ai giết chết con chó này thế?” Mụ Hồ Nhị Tẩu phụ họa theo: “Đúng vậy, hiểu ai lại thất đức như vậy”. Tam Lại Tử đảo con ngươi vòng rồi khẽ : “Lúc đêm khuya, tôi tới ngõ Thi Niệu đổ nước tiểu nhìn thấy trước cửa hiệu truyền thần có bóng người. Tôi sợ quá liền đường vòng về miếu Thổ Địa. Bà chỉ có đoán được cái bóng tôi nhìn thấy là ai ?” Mụ Hồ Nhị Tẩu sợ hãi hỏi lại: “Là ai cơ?” Tam Lại Tử cố nén giọng xuống đáp lại: “Là Thẩm Văn Tú đấy”. Mụ Hồ Nhị Tẩu há hốc miệng, mãi sau vẫn khép lại. Lúc Tam Lại Tử định bỏ mụ liền giữ lại: “Tam Lại Tử, mày chôn con chó đó ”. Tam Lại Tử nghĩ lúc rồi hỏi lại: “Tôi làm thế để được gì chứ?” Mụ bốp chát: “Chôn con chó chết còn đòi được lợi gì chứ?” Tam Lại Tử cười nhạt đáp: “Hì hì, thế bà chị tự mình mà chôn nó nhé”. Tam Lại Tử xong liền bỏ luôn. Mới được mấy bước, mụ Hồ Nhị Tẩu liền gọi giật lại: “Tam Lại Tử, quay lại đây, chỉ cần mày đem con chó này , muốn gì cứ ”. Tam Lại Tử quay người tiến về phía mụ Hồ Nhị Tẩu: “Bà chị gì, định trả công thế nào đây?” Mụ Hồ Nhị Tẩu hỏi lại: “ , thế mày muốn gì?” Tam Lại Tử gãi gãi đầu rồi : “Chị biết tôi thiếu nhất cái gì mà? Chồng bà chị cũng có nhà, chẳng phải bà chị cũng bức xúc lắm hay sao? Bà chị, lẽ nào bà chị cần đàn ông ư?” Mặt mụ Hồ Nhị Tẩu đờ đẫn rồi chuyển sang trái, mụ ta tức tới mức toàn thân run lên: “Tam Lại Tử, mày… mày quá đáng quá rồi đấy. Sao mày lại có thể ra những lời vô học như vậy nhỉ? Mày đúng là bằng chó lợn. Mày cút ngay, cút ngay cho tao!” Mụ Hồ Nhị Tẩu tức tối vào quán ăn. Tam Lại Tử đứng đó cười gượng: “Đồ đàn bà các người, đến cả đùa cũng được”. Tam Lại Tử bước tới chỗ con chó chết rồi đặt nó lên vai, về phía tay con đường trong thị trấn. Lúc ngang qua quán ăn, liền chõ vào phía mụ chủ quán cọ nồi bên trong: “Bà chị ơi, tôi chôn con chó đây. Bà chị chuẩn bị cho tôi mấy cái bánh bao chiên là được rồi. Đây là cầu của tôi đấy”. Mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn hậm hực: “Cho mày ăn cứt có”. Tam Lại Tử rồi, mụ ta xách xô nước để dội vết máu khô dính đất. Lúc này, họa sĩ Tống mở cửa hiệu rồi ra ngoài. Hồ Nhị Tẩu ngẩng đầu nhìn Tống Kha, mụ ta bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng nặc. 2 Tống Kha hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy mụ Hồ Nhị Tẩu dội nước vào vết máu trước cửa, bèn hỏi : “Có phải lại có người chết ?” Mụ ta gằn giọng đáp: “ phải là người chết, mà là con chó của ông họa sĩ già chết”. “Con chó của ông Hồ Văn Tiến ư?” Trong giây lát, đầu Tống Kha quay cuồng. Từ trước tới giờ, chưa ai cho biết ông Hồ Văn Tiến nuôi con chó đó. Tống Kha hề biết rằng con chó khiến cảm thấy vô cùng sợ hãi trong ngày đầu đặt chân tới thị trấn Đường này túc trực trước cửa hiệu truyền thần mỗi ngày. Mụ chủ quán tiếp: “Thực ra, đó là con chó tốt để giữ nhà, tiếc là từ sau khi ông họa sĩ già chết , chẳng ai quan tâm tới nó nữa”. Tống Kha đờ người ra, thanh kỳ dị văng vẳng trong đầu . nhớ tới những chuyện xảy ra đêm qua. Ban đêm, Tống Kha dường như nghe thấy thanh rất kỳ bí, đó là tiếng gọi của người đàn bà. Lúc này, nghe câu chuyện về nguyên nhân gây ra cái chết của hồn ma dưới gầm giường. Sau khi tiếng kêu của người phụ nữ đó xuất , hồn ma liền tiêu tan. Trong giây lát, Tống Kha cảm thấy có bóng trắng đứng bên cạnh giường, bóng trắng đó với : “ trúng rồi”. còn mơ màng nghe thấy tiếng thở gấp gáp… Tống Kha chìm vào giấc ngủ trong trạng thái phiêu du, lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon tới vậy. Trong giấc mơ, còn nhìn thấy người con . Tống Kha cũng chẳng thèm để ý tới mụ Hồ Nhị Tẩu, mình về hướng tây thị trấn. Mụ Hồ Nhị Tẩu chau mày, hít mấy hơi liền, có vẻ mụ ta muốn nôn. Sau khi Tống Kha xa rồi, cái mùi tanh đó mới dần dần tản . Mụ tự nhủ: “ ra rên người họa sĩ Tống có mùi hôi”. Tống Kha tới đập suối. Nước lớn rút khá nhiều, chỉ còn lưu lại lớp bùn nhão bên bờ sông. Lớp bùn che phủ những cây cỏ mọc ven bờ. Cây cầu phải chờ tới lúc mùa mưa kết thúc hoàn toàn mới có thể được bắc lại. Lúc này, phương tiện duy nhất chở người qua sông là con đò đậu ở bến. Người lái đò là ông già có làn da sần sùi như vỏ cây, ông ta mặc chiếc áo đen vá chằng và chịt với đôi chân trần nổi đầy gân. Tống Kha bước lên chiếc đò . Ông lái đò vẫn còn rất khỏe, ông dùng sào dài đẩy đò , thậm chí chẳng chau mày chút nào. Nhưng khi tới bờ bên kia, sau khi Tống Kha lên bờ, ông lái đò chau mày nhìn Tống Kha được đoạn đường xong mới thốt lên: “Thối !” Tống Kha bị giọng phụ nữ đó mời gọi, mạch đến nơi sâu nhất trong ngọn núi hoang thuộc Ngũ Công Lĩnh. Tống Kha mặc chiếc áo sơ mi màu xám, trông lúc này giông như tờ giấy màu xám bay về nơi sâu thẳm trong ngọn núi hoang. Bỗng Tam Lại Tử - chôn con chó sườn núi có những ngôi mộ lô nhô – nhìn thấy Tống Kha. trầm ngâm trong làn gió sớm còn mang đầy hơi sương rồi tự nhủ hiểu chàng tha hương này đâu. Toàn thân Tam Lại Tử run bắn, dường như nhớ ra chuyện đáng sợ gì đó, mặt toát lên vẻ sợ hãi tột cùng. Tam Lại Tử to đằng sau lưng Tống Kha: “Họa sĩ Tống, cậu đừng tới chỗ đó”. Dường như nghe thấy tiếng gọi của Tam Lại Tử, Tống Kha vẫn tiếp tục sâu vào trong núi hoang. Tam Lại Tử gọi mấy tiếng liền nhưng có vẻ Tống Kha vẫn nghe thấy. Tam Lại Tử liền buông cái xẻng trong tay xuống, chạy thục mạng theo Tống Kha. muốn ngăn Tống Kha tới chỗ bí đó. Nhưng Tam Lại Tử làm thế nào để đuổi kịp được Tống Kha dù chạy nhanh hơn cả chó. Tống Kha như bay, Tam Lại Tử chỉ biết giương mắt đứng nhìn mất hút trong tầm mắt. đứng đám cây cỏ dại thở phì phò, nghe thấy tiếng gió thổi vù vù. lẩm bẩm mình: “Họa sĩ Tống, lẽ ra nên tới thị trấn Đường, xem ra tôi lại phải đào sẵn cho cái huyệt rồi”. Tam Lại Tử biết trong nơi sâu thẳm đó, người phụ nữ thần bí chờ Tống Kha đến. Tống Kha cũng biết được bao xa, bị tiếng gọi của người đàn bà kia dẫn tới khu rừng rậm. Sau khi tới đó, tiếng gọi biến mất. nhìn thấy ngôi nhà gỗ mảnh đất trống xíu trong rừng, nơi đây có tiếng chim hót véo von. Tống Kha có cảm giác tới thế giới cách biệt với thực. hiểu những người sống trong căn nhà gỗ kia là ai? Lẽ nào tiếng gọi phát ra từ chỗ này? Tống Kha cứ ngơ ngẩn đứng trong rừng, biết phải làm sao. Tống Kha tưởng tượng nổi người sống trong hai cánh cửa đóng chặt của căn nhà gỗ kia là người thế nào. Lúc mới tới thị trấn Đường, Tam Lại Tử nhắc nhở, còn dặn nên mình lên núi. núi chỉ có thổ phỉ Trần Lan Đầu giết người như ngóe, mà còn có những loài hổ báo rắn rết có thể gây hại đến tính mạng cho bất cứ ai vào bất cứ lúc nào. Tam Lại Tử còn lấy ví dụ về phụ nữ mang bầu sống núi mình xuống chợ phiên ở thị trấn Đường bị hổ báo rạch lỗ lớn bụng, chết đường xuống núi. Đúng lúc Tống Kha suy nghĩ vẩn vơ cửa ngôi nhà gỗ bật mở. Tống Kha kinh ngạc mở to mắt nhìn. Miệng cũng từ từ mở to: “A!” Tống Kha nhìn thấy phụ nữ từ trong căn nhà gỗ bước ra, nở nụ cười mê hồn với . Tuy chỉ mặc chiếc áo đặc trưng của người dân vùng núi bằng vải thô nhưng khuôn mặt tươi tắn, đẹp đẽ kia ràng là của Tô Tĩnh – người con hằng đêm mong nhớ. Tại sao Tô Tĩnh lại ở đây chứ? Lẽ nào ấy tới đây để tránh chiến tranh loạn lạc ư? Tống Kha có cảm giác mình sống trong mơ, nụ cười tươi tắn của Tô Tĩnh tạo nên lớp sương mỏng trước mắt Tống Kha. Trong màn sương mờ mờ ảo ảo đó, Tô Tĩnh giẫm lên những cây cỏ còn đẫm hơi sương rồi chậm rãi về phía Tống Kha. Miệng thào cái gì đó… 3 Hôm nay là ngày 11 tháng Năm lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm, người dân trong cái thị trấn Đường bé này đều biết người chàng họa sĩ mới tới Tống Kha tỏa ra mùi tanh những kỳ bí lại rất khó ngửi. Tin đồn về mùi tanh thối người Tống Kha được đồn thổi khắp nơi từ miệng người này sang người khác. Đây dường như là chủ đề nóng sau cái chết của Thẩm Văn Tú. Rất nhiều người dựa vào chủ đề này để giết thời gian rảnh rỗi. Người đầu tiên tung tin đồn người Tống Kha có mùi tanh chính là mụ Hồ Nhị Tẩu. Trong lúc dội vết máu của con chó chết trước cửa hiệu truyền thần vào buổi sáng, tận mắt nhìn thấy Tống Kha ra khỏi nhà, cả buổi sáng hôm đó mụ ta vừa làm việc vừa kể chuyện về Tống Kha với bất kỳ người qua đường nào. Mãi tới giờ cơm trưa mà vẫn chưa thấy Tống Kha về nhà, thường giờ này ở quán của mụ ta ăn cơm rồi mới phải chứ. Mụ Hồ Nhị Tẩu cảm thấy bất an trong lòng, nếu như Tống Kha tới quán của mụ ăn cơm, mụ phải cư xử với chàng thế nào đây? Mùi tanh người ta thực khiến người khác buồn nôn, có điều mối hời tự dẫn xác tới trước cửa sao lại có thể kinh doanh chứ? Tống Kha tuy phải là người giàu có gì, nhưng chưa bao giờ ta nợ cả, điều này hân hữu bởi đến thằng cha Chung Thất còn thường xuyên tới quán ăn chịu nữa là. Cũng chính trong buổi trưa hôm đó, thị trấn Đường lại có thêm người chết. Người chết là bà cụ, bà cụ này ngẫu nhiên lại đúng là mẹ ruột của Chủ tịch Du Trường Thủy – bà Dư Thất Liên. Nghe bà cụ hơn chín mươi tuổi, những người dân trong thị trấn rất ít khi nhìn thấy bà. Bởi khi bảy mươi tuổi, bà lại được tốt lắm, hơn hai mươi năm nay cũng thấy bà lại ngoài đường nữa. Có người , hơn hai mươi năm trước, thần trí của bà được minh mẫn, bà còn sống được lâu như vậy là nhờ ông con trai lắm tiền nhiều của Du Trường Thủy bỏ ra rất nhiều tiền mua đủ loại nhân sâm còn đắt hơn cả vàng núi hoang vùng Đông Bắc để kéo dài tuổi thọ cho mẹ. Chủ tịch sắp xếp để mẹ ở trong căn nhà cũ ở thôn Du Ốc phía đông thị trấn. Biết tin mẹ chết, Du Trường Thủy liền lên xe, vội vội vàng vàng mang theo mấy người về thôn Du Ốc. Chiếc xe con của Du Trường Thủy qua cửa quán ăn của mụ Hồ Nhị Tẩu. Mụ ta biết tin bà Dư Thất Liên chết, việc này còn được đồn nhanh hơn cả việc người Tống Kha tỏa ra mùi tanh. Bởi dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của Chủ tịch mà. Chiếc xe con của Du Trường Thủy mất khoảng nửa canh giờ mới tới được nơi của bà Dư Thất Liên. Trong khi đó Chung Thất mang hai tên bảo vệ tới cửa hiệu truyền thần. Chung Thất nhìn thấy cửa vẫn khóa chặt, liền càu nhàu: “Họa sĩ Tống đâu được nhỉ? Cho dù người có mùi hôi cũng cần phải trốn biệt như thế này mới phải”. Chung Thất làm theo lời dặn dò của Chủ tịch Du Trường Thủy, đặt xong cỗ quan tài. tại, tới chỗ Tống Kha để mời tới vẽ truyền thần cho bà Dư Thất Liên, đây phải là chuyện . Chung Thất tới quán ăn, hỏi mụ Hồ Nhị Tẩu chiên bánh bao rằng: “Này, bà có biết Tống Kha đâu vậy?” Bà ta luôn coi thường Chung Thất, lườm cái rồi : “Tôi đâu phải là con giun ở trong người cậu ta, cậu ta đâu tôi làm sao biết được chứ?” Chung Thất chẳng biết làm sao đành phải ra lệnh cho hai thằng tay sai: “Chúng mày chia nhau ra tìm, nếu tìm được dẫn cậu ta tới thôn Du Ốc ngay cho tao. Tao tìm thằng Tam Lại Tử, để bảo nó đào huyệt”. Chung Thất mới chưa được mấy bước, mụ hoàn toàn ra cửa quán với theo : “Đội trưởng Chung, ngài mau thanh toán tiền ăn còn nợ tôi . Tôi là người buôn bán , cho nợ lâu được đâu”. Chung Thất hề để ý tới mụ ta, vội vã bỏ . Mụ liền chửi rủa : “Mày đúng là đồ vô lại, chả trách con vợ mày cặp kè với người khác”.
4 Mãi tới lúc chạng vạng tối, Tống Kha mới được ràng chiều đỏ rực tiễn về thị trấn Đường. Khuôn mặt lúc này có đôi chút hồng hào, nếu so với khuôn mặt xanh xao lúc thường ngày giống như hai người hoàn toàn khác biệt vậy. Đôi mắt sau cặp kính của dường như còn lưu lại nóng ấm của đống tàn tro sau khi ngọn lửa rừng rực cháy. Khi Tống Kha đường, người ta lại nhìn bằng ánh mắt khác thường như thể là quái vật vậy. Những chỗ qua đều tỏe ra mùi tanh khó hiểu. Ai ngửi thấy cũng đều giơ tay bịt mũi. mình Tống Kha con đường trống trải, chẳng hề quan tâm tới việc người ta ném về mình những ánh mắt kỳ quặc lẫn những tiếng xì xào bàn tán. Lúc Tống Kha về tới cửa hiệu truyền thần, tay bảo vệ Trư Cốc chờ ở quán ăn liền đứng bật dậy chạy về phía ta. Mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn nhìn Tống Kha bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Tống Kha hề để ý tới việc Trư Cốc chạy về phía mình; vẫn như thường lệ, lấy khóa ra mở cửa. Trư Cốc ngửi thấy mùi tanh, cố kìm nén rồi với Tống Kha: “Họa sĩ Tống, mau mang hết các dụng cụ vẽ truyền thần rồi với tôi”. Tống Kha vừa mở cửa xong liền quay ra hỏi Trư Cốc: “Cậu muốn tôi đâu vậy?” Trư Cốc lùi về sau hai bước đáp lại: “ với tôi tới thôn Du Ốc”. Tống Kha vẫn bình thản hỏi tiếp; “Tới thôn Du Ốc làm gì cơ?” Trư Cốc mạch ngừng: “ vẫn chưa biết gì à? Mẹ của Chủ tịch Du Trường Thủy chết rồi, ông ấy muốn tôi mời tới vẽ truyền thần. có biết hả, chúng tôi tìm mất cả buổi chiều, còn tưởng chết ở đâu rồi kia”. Tống Kha gì thêm, bước vào cửa hiệu, thu xếp đồ đạc xong liền cùng Trư Cốc. đường, Trư Cốc như bay, cách Tống Kha đoạn dài, bởi sợ ngửi thấy mùi tanh toát ra từ người . Tống Kha theo kịp , chỉ thấy chốc chốc Trư Cốc dừng lại vẫy tay, ý nhanh lên chút nữa để còn kịp. Lúc họ tới căn nhà cũ của Du Trường Thủy ở thôn Du Ốc trời tối hẳn, bầu trời xuất những vì sao. Từ xa, Tống Kha nghe thấy tiếng trống đám ma rất nhịp nhàng. Lúc tới cửa lớn nhà họ Du, Tống Kha nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng lớn. Tống Kha bị Trư Cốc dẫn tới bên ngoài cửa lớn, quan sát người nhà họ Du ra ra vào vào, nhưng vẫn nghe được tiếng Trư Cốc : “Họa sĩ Tống à, đợi ở đây lát, tôi vào trong báo với Chủ tịch tiếng”. Tống Kha gật gật đầu, Trư Cốc liền vào nhà. Trư Cốc tìm thấy Chung Thất, liền với : “Đội trưởng Chung à, họa sĩ Tống tới rồi. Đúng là rất thối, cả đoạn đường em dám lại gần . Hay là đội trưởng với Chủ tịch để ”. Khi Du Trường Thủy phát Trư Cốc, trong tay ông ta vẫn cầm chiếc điếu cày, ông ta bước tới hỏi: “Trư Cốc, mời họa sĩ Tống tới chưa vậy?” Trư Cốc cúi đầu khom lưng đáp lại: “Chủ tịch à, tới rồi, chờ ở ngoài cửa”. Du Trường Thủy thắc mắc: “Người ta tới trước cửa rồi, sao cho vào hả?” Mặt Trư Cốc biến sắc. Chung Thất giải thích: “Chủ tịch à, hiểu ngài nghe chưa, người Tống Kha…” Du Trường Thủy rít hơi thuốc dài, bình tĩnh tiếp: “Cậu là người cậu ta có mùi tanh thối chứ gì? Cái này có liên quan gì, chỉ là mùi cơ thể thôi mà, lẽ nào các cậu đều sạch cả? người các cậu có tí mùi nào ư?” Chung Thất đáp: “Mùi người Tống Kha quả rất nặng. Ngài xem, có rất nhiều vị khách quý tới phủ ta, tôi chỉ sợ…” Du Trường Thủy lại rít hơi thuốc dài, thở ra làn khói rồi : “Ừ, vậy thế này, trước tiên các cậu mời họa sĩ Tống tới dãy phòng phía tây, làm cho cậu ấy vài món ngon ngon vào, để cậu ấy nghỉ ngôi đôi chút. Chờ tới nửa đêm, người vãn vãng rồi mời cậu ấy ra linh đường vẽ truyền thần cho mẹ ta”. Tới nửa đêm, Chung Thất vừa ngáp vừa đẩy cửa căn phòng phía tây. Tống Kha bước ra khỏi bậc cửa cao cao của gian phòng phía tây, lòng nghĩ thầm sao bậc cửa nhà người giàu lại cao vậy nhỉ? Dưới dẫn đường của Chung Thất, tới linh đường. Lúc này, trong linh đường chỉ có ba chàng trai trẻ trông linh cữu. Họ ngồi với nhau, kẻ người cười, ba chàng thanh niên trẻ đó là hậu duệ nhà họ Du. Họ phải ở đây canh linh cữu tới sáng. Chung Thất xong bỏ luôn. Đối với mà , việc nhanh chóng rời xa Tống Kha và linh đường là chuyện vô cùng tốt đẹp. Linh đường vẻ u. Xác bà Dư Thất Liên được đặt dưới bàn thờ thần, hai đầu thắp hai ngọn đèn sáng. Phía đầu đặt ngôi nhà giấy. Hai bên người bà bày hai hàng hình nhân, bên trái là hình nhân nam, bên phải là hình nhân nữ. Tường hai bên sảnh lớn đầy những hình hoa được xếp bằng vải, mỗi bông hoa là mảnh vải đây dài màu trắng. Phía sảnh lớn treo mấy chiếc đèn lồng trắng, đèn lồng có chữ “Hỷ”. Phần thân bà Dư Thất Liên được phủ lớp vải đay trắng. Đầu bà lộ ra bên ngoài. Mái tóc bạc thưa thớt được chải mượt, dùng chiếc dây gai trắng cột chặt thành búi, búi tóc, người ta dùng chiếc đũa xiên ngang qua. Khuôn mặt bà rất , tựa hồ chẳng còn tí thịt nào, chỉ còn lại nhúm da nhàu nhĩ, da mặt màu nâu sậm, đôi môi mỏng được bôi lên lớp chu sa đỏ. Đôi mắt bà nhắm nghiền hõm sâu, tạo thành hai hố đen ngòm. Tiếng cười của ba người trông linh cữu khiến Tống Kha bớt sợ nhiều. Tống Kha cảm thấy rất kỳ quặc bởi có người chết nhưng ba cậu trai trẻ này lại tỏ ra đau buồn chút nào, lại còn cười cười . Tống Kha cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, việc truyền thần cho người chết lúc này mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của . Cả ngày nay, tâm trạng của Tống Kha luôn bị kích động, nhưng tới giờ bình tĩnh trở lại để đối mặt với di hài của bà Dư, vẽ bức truyền thần khiến Chủ tịch Du Trường Thủy hài lòng. Lúc Tống Kha dùng bút than vẽ nền giấy, hoàn toàn quên rằng mình đối mặt với người chết, coi người chết là người ngủ say. Do vậy, cảm thấy bà vẫn thở, vẫn giao tiếp với bằng linh hồn, tưởng tượng ánh mắt của bà vừa bình thản vừa có thần, xem mọi thứ trong cuộc sống, bao gồm cả cái chết. Tống Kha rơi vào trạng thái quên mất bản thân, trạng thái này khiến tìm được niềm vui mà ai có thể hiểu được. Ba chàng trai trẻ kia ban đầu chú ý lắm tới Tống Kha, thế nhưng sau khi người trong số họ phát Tống Kha vẽ truyền thần cho người chết thí hai người còn lại liền bước tới chỗ . Cậu thanh niên nhìn lúc ngửi thấy mùi rất lạ. Thường sau khi chết, xác chết bốc mùi thối, những thế bây giờ lại là mùa hè, nên xác chết bốc mùi càng nhanh hơn. Mùi tanh người Tống Kha quyện với mùi thối của xác chết càng khiến cho người ta chịu nổi. Cậu thanh niên đó nhanh chóng rời khỏi chỗ Tống Kha, trốn ở rất xa, hai người còn lại cũng bắt đầu ngửi thấy mùi lạ, họ tới chỗ cậu thanh niên trốn kia. Họ bàn bạc với nhau lúc rồi chạy xuống sảnh dưới tiếp tục chuyện. Trong đại sảnh lớn chỉ còn lại mỗi Tống Kha và xác của bà Dư Thất Liên. Ba chàng trai trẻ ở sảnh dưới chẳng biết ngủ thiếp từ lúc nào, còn nghe thấy tiếng cười của họ, linh đường im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng bấc lay động trong đèn, chưa tới tiếng vẽ soạt giấy của Tống Kha. luồng gió lạnh ập vào. Những chiếc hoa kết bằng vải bay pháp phới, giống như có hàng trăm hàng nghìn cánh tay lắc chúng vậy. Tống Kha thấy lạnh cả người, cũng biết giờ là canh mấy nữa. Bức vẽ gần như hoàn thành. Tống Kha cảm thấy có gì vẫn ổn. chăm chú nhìn vào bức truyền thần, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt của bà Dư. Tống Kha vẽ khuôn mặt quắt queo của bà đầy đặn hơn chút, vẽ như vậy cảm thấy khuôn mặt có hậu hơn. Và điều đó hoàn toàn phù hợp với thân phận của bà. Đúng lúc Tống Kha đưa mắt lần nữa nhìn vào khuôn mặt người chết, phát con mèo mướp kêu tiếng đầu bà Dư, sau đó sợ hãi bỏ . Tống Kha vẫn chưa kịp hoàn hồn nhìn xác của bà Dư Thất Liên ngồi thẳng dậy. Tống Kha sợ đến nỗi hà hốc mồm ra, chiếc bút than trong tay rơi bộp xuống đất. Bà Dư mở mắt, dường như có hai ngọn lửa phóng ra từ hai hố đen đó. Đôi môi được tô chu sa của bà run lên, Tống Kha lại nghe thấy giọng lạnh lẽo: “Tôi chết nhắm mắt, tôi biết thằng cháu nội tôi – Du Vũ Cường – sống hay chết?” Toàn thân Tống Kha run bắn, định đứng dậy rồi bỏ chạy nhưng dường như mông mọc rễ, nó cắm chặt vào chiếc ghế. Bà Dư xong liền nhìn chằm chằm vào Tống Kha, nét mặt vô cùng đáng sợ. Tống Kha đành phải giả bộ cứng rắn đáp lại: “Cháu nội bà – Du Vũ Cường – sao đâu, ấy rời khỏi thị trấn rồi. ấy chưa chết, ấy sống rất sung sướng, bà yên tâm ”. Miệng của bà Dư rung lên, rồi ngã xuống, nằm như cũ. Tống Kha thở hắt hơi dài, cất tiếng gọi to ba cậu bé ở sảnh dưới: “Quỷ nhập tràng!” Ba chàng trai trẻ nghe thấy tiếng , đều tỉnh lại. cậu có vẻ can đảm nhất tới sảnh lớn. Sau khi nhìn xác bà Dư Thất Liên liền hỏi: “Họa sĩ Tống à, linh tinh cái gì thế? Quỷ nhập tràng ở đâu hả?” Tống Kha để ý tới cậu ta, nhặt chiếc bút than từ dưới đất lên rồi tiếp tục đưa bút vẽ mấy đường ở phần mắt. Khóe miệng hơi nhoẻn cười. Cậu thanh niên đó đưa mắt nhìn bức truyền thần, sợ hãi hét lên: “Ôi chao, giống quá, đúng lả vẽ giống hệt bà cụ”. xong, nó lại đưa tay lên bịt mũi, mùi kỳ lạ đó lại tràn ngập trong linh đường. 5 Con trai của Du Trường Thủy ôm bức truyền thần của bà Dư Thất Liên được lồng trong khung kính sau quan tài, đội đưa tang xếp thành hàng dài, tiếng thanh la, tiếng khóc rộ lên… Những người tới xem đám tang nô nức trầm trồ về sắp xếp đâu ra đấy, còn bàn tán về chuyện Tống Kha vẽ bà Dư Thất Liên giống y xì. Nhìn bức truyền thần của bà, người ta có cảm giác như bà sống. Lúc đó, Tống Kha ngủ mê mệt gác xép trong cửa hiệu. phô trương thanh thế của nhà họ Dư dường như chẳng liên quan gì tới . Vào buổi sáng khi Tống Kha vẽ xong bức truyền thần cho bà Dư Thất Liên, Du Trường Thủy nhìn thấy bức truyền thần liền khóc. Tống Kha cho rằng ông ta quá đau buồn vì cái chết của người mẹ, ngờ ông ta với : “Tới ngày tôi chết, nếu có thể mời được cậu vẽ truyền thần, đó là chuyện hạnh phúc nhất trong đời”. xong, Du Trường Thủy đưa cho Tống Kha ba đồng đại dương, sau đó đưa Tống Kha về nhà bằng chiếc xe con tới đây. Theo quy định của người dân trong thị trấn, khi ông họa sĩ già vẽ truyền thần cho người chết, cho dù là nhà giàu cỡ nào nhiều nhất cũng chỉ trả công đồng đại dương. Du Trường Thủy trả công hậu hĩnh như vậy cho Tống Kha khiến những người có mặt ở đó cảm thấy tưởng tượng nổi. Về cửa hiệu xong, Tống Kha ngủ vùi, sau khi ngủ lịm , lại mơ thấy người con tên Tô Tĩnh kia. Tới trưa, Tam Lại Tử bước vào quán ăn. Mụ Hồ Nhị Tẩu ngồi đó, lười biếng phe phẩy quạt nan. Lúc này phải ngày chợ phiên, nên cũng chẳng có ai tới quán mụ ăn cơm. Mụ Hồ Nhị Tẩu chẳng hứng thú lắm với xuất của Tam Lại Tử. vào trong quán ngồi xuống, gác chân lên, điệu bộ rất hống hách. với mụ: “Cho bát canh gan lợn, nửa cân bánh bao chiên”. Hồ Nhị Tẩu hỏi: “Trả ngay hay nợ đấy hả?” Tam Lại Tử liếc nhìn mụ rồi hỏi lại: “Bà chị thế có ý gì?” Mụ liền đáp: “Nếu trả ngay, tao làm cho mày, còn nếu nợ đừng hòng”. Tam Lại Tử bỗng rút từ trong túi ra đồng đại dương, rồi vỗ lên bàn: “Bà chị đừng có nhìn người bằng mắt chó vậy nhé, xem , đây là cái gì hả?” Mụ chủ quán nhìn thấy đồng đại dương sáng loáng, mắt cũng sáng theo: “Được, được, nhà có tiền, tôi coi nhà là quý ông, tôi nấu canh gan lợn, chiên bánh bao đây ạ”. Tam Lại Tử dương dương tự đắc : “Thế mới được chứ. Đúng rồi, lát nữa cho thêm bình rượu gạo. lâu lắm rồi tôi chưa được uống rượu gạo, đến quên cả mùi rượu rồi”. Hồ Nhị Tẩu mau mồm đáp lại: “Có ngay”. Tam Lại Tử lại tiếp: “Thực ra, tôi có được mời ăn cơm hậu tạ sau tang lễ của nhà Chủ tịch Du, cũng chẳng thấy hay ho gì. Khách họ mời đều là diện có máu mặt trong thị trấn, những người đó coi thường tôi, thậm chí họ hàng nghèo khổ của ông ta cũng coi thường tôi. Ngồi ăn ở dó bằng ngồi uống rượu gạo ở quán của bà chị”. Mụ cười tí tởn. Bổng Tam Lại Tử ra vẻ nghiêm túc : “Bà chị chưa nghe gì à? Chiều hôm qua, khi tôi đào mộ cho mẹ Chủ tịch Du xảy ra chuyện rất kỳ quái”. Hồ Nhị Tẩu nghe thấy Tam Lại Tử vậy liền nổi trí tì mò: “Chyện gì mà kỳ quái hả? Mau cho tôi nghe với”. Tam Lại Tử vỗ vào miệng mình tự trách: “Bà chị thấy cái mồm thối của tôi chưa, tôi sao dặn dặn lại rồi mà lại trót ra thế này chứ. Chủ tịch Du dặn dò kỹ rồi mà, bảo tôi được chuyện này ra. Nếu như ông ấy biết, chắc chắn sai Chung Thất tới bắn tôi mất”. Hồ Nhị Tẩu càng tò mò hơn, mắt mụ phát ra ánh sáng màu xanh lục. Mụ chủ quán đơn ấy coi việc đồn thổi những tin tức vớ vẩn là cách tốt nhất để thoát khỏi nỗi đơn. Mụ ta tiếp: “Cậu , tôi nhất định cho người khác đâu. Cậu tin tôi ”. Tam Lại Tử đáp lại: “Nếu tin được bà chị lợn cũng biết leo cây mất”. Hồ Nhị Tẩu bị lời của Tam Lại Tử làm cho tò mò hơn. Mụ ta tiếp: “Tam Lại Tử à, cậu tin tôi lần này , nếu tôi đồn lời của cậu ra ngoài, tôi được chết tử tế. Thôi thế này , cậu kể cho tôi chuyện này, tôi tặng cậu hai lạng rưỡi bánh bao chiên”. Tam Lại Tử hề dao động bởi câu thề độc của mụ Hồ Nhị Tẩu, thế nhưng lại bị dao động bởi hai lạng rưỡi bánh bao chiên, trầm ngâm hồi rồi : “Vậy tôi kể cho bà chị, bà chị đừng có cho ai đấy nhé”. Mụ ta gật đầu, sắc mặt sinh động hẳn lên: “Mau, mau Tam Lại Tử! Vừa may lúc này quán có ai, cậu cũng phải lo có ai nghe thấy”. Tam Lại Tử đứng dậy, tới chỗ mụ Hồ Nhị Tẩu chiên bánh bao trong chiếc nồi đáy bằng rồi ghé vào tai mụ ta : “Chiều hôm qua, khi tôi đào huyệt cho mẹ Chủ tịch Du khu họ Du núi, đào phải tổ rắn. Có tới mười mấy con liền, khiến tôi sợ hết hồn vội trèo lên cây. Những con rắn đó đều là rắn hổ. Nếu tôi trèo nhanh chắc bị bọn rắn đó cắn chết rồi. Bà chị xem có sợ chứ? Tôi đào biết bao nhiêu huyệt mộ, từ trước tới giờ chưa từng gặp chuyện gì đáng sợ như vậy”. Mụ Hồ Nhị Tẩu nghe xong sợ hãi hỏi lại: “Có chuyện này à?” Tam Lại Tử tiếp lời: “Hồ Nhị Tẩu, bà chị xem, nếu chỉ đào phải tổ rắn cũng chẳng sao. Tôi chạy như bay về báo với Chủ tịch Du, ngay sau đó Chủ tịch Du và thầy phong thủy cùng tôi tới chỗ đào huyệt. Ông thầy phong thủy nhìn thấy lũ rắn liền phán: ‘Hay quá, mảnh đất tốt’. Tôi sớm biết đây là mảnh đất long huyệt nên mới chọn chỗ này. Trưởng trấn mừng ra mặt, ông thầy phong thủy lại tiếp: ‘Việc này, những người có mặt tại đây biết thôi, cấm thể để nhiều người biết, nếu phá thế phong thủy tốt của mảnh đất này’. Chính lý do này, mà Chủ tịch Du hào phóng cho tôi đồng đại dương. Nhưng trong huyệt mộ có nhiều rắn như vậy, tôi sao mà dám xuống đó đào chứ, thấy phong thủy dường như hiểu được nỗi lo của tôi liền cười rồi : ‘Tam Lại Tử à, cậu phải lo lắng gì đâu’. Bà xem, tôi có thể lo lắng được ư?” Hồ Nhị Tẩu sợ chết khiếp: “Mau Tam Lại Tử! Sau đó thế nào?” Tam Lại Tử tiếp: “Cái ông thầy phong thủy đó cũng cao tay , tôi chỉ thấy ông ta rút ra cái bùa màu vàng vẽ chữ loằng ngoằng, sau đó mồm lẩm nhẩm gì đó rồi đốt tờ bùa ở trước huyệt. Sau đó ông ta thắp nén hương, cắm vào phía nam ngôi mộ, ông ta quỳ xuống, hiểu lầm bầm cái gì trong miệng nữa, rồi ông ta đập đầu ba cái… Mẹ nó, đúng là linh đấy! Chỉ loáng cái lũ rắn bò lổm ngổm kia bỗng biến mất tăm”.