Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      7


      Ngày thứ ba sau khi Tống Kha tới thị trấn Đường người đàn ông rời khỏi thị trấn từ lâu bỗng trở về. Lúc người đàn ông mặc bộ quân phục bạc màu này xuất đường, có người nhanh chóng chạy về ủy ban báo tin. ta thông báo với chủ tịch Du Trường Thủy:

      “Chủ tịch Du ơi, cháu của Chủ tịch là Du Vũ Cường về rồi”.

      Chủ tịch Du gì đó với Chung Thất, nghe được tin này, cả hai người đều ngẩng đầu lên. Sắc mặt họ căng thẳng nhìn chằm chằm vào người báo tin.

      Du Trường Thủy hỏi lại: “ gì kia?”

      Người kia đáp lại: “Chủ tịch Du, cháu Chủ tịch, Du Vũ Cường về rồi”.

      Du Trường Thủy trợn mắt: “ ư? Nó chẳng phải chết ngoài chiến trường rồi kia mà?”

      Người kia đáp lại: “Về rồi, tin, Chủ tịch ra ngoài phố mà xem, bây giờ cháu ngài chuyện với chủ hiệu quan tài Trương Thiếu Băng kia kìa”.

      Sắc mặt Chung Thất trắng bệch: “Sao nó lại về được chứ, ràng tôi nhìn thấy nó chết ngoài chiến trường rồi kia mà. Lẽ nào nó là ma?”

      Người báo tin nhìn dáng vẻ căng thẳng, nghi ngờ của họ, cảm thấy hụt hẫng liền lặng lẽ chuồn .

      Du Trường Thủy gãi đầu, thở dài than: “Về về rồi, mặc nó thôi, nếu nó còn nhận người chú này tôi để nó làm đội phó đội bảo vệ, nếu mặc cho nó đâu . Dù gì tôi cũng bạc đãi nó. Do nó tự muốn vào bộ đội, tôi cũng chẳng ép nó rời khỏi thị trấn Đường. Chung Thất, cậu bảo tôi có lý ?”

      Chung Thất cúi gập người : “Chủ tịch rất có lý, rất có lý, Chủ tịch đối với nó đúng là tận tình tận nghĩa”

      Sắc mặt Chung Thất vẫn trắng bệch, trong lòng cảm thấy yên. Cái tên Du Vũ Cường này giống như lưỡi dao sắc nhọn chặt chém cách vô tình vào tim Chung Thất. lát sau Chung Thất mới lên tiếng:

      “Chủ tịch, em thấy em nên sắp xếp cho người em Vũ Cường. Dù gì, cậu ấy cũng là cháu của Chủ tịch. Cậu ấy trở về, Chủ tịch cũng phải để ý đến nếu người ngoài bàn tán”.

      Du Trường Thủy nghĩ lúc rồi : “Vậy cậu xem xem thế nào, cũng nên miễn cưỡng, nó muốn thế nào chiều theo thế đó”.

      Rất nhiều người vây quanh cửa hiệu quan tài.

      Du Vũ Cường với khuôn mặt dài như mặt ngựa ngồi chiếc quan tài trong cửa hiệu, ta to:

      “Bọn quỷ Nhật Bản kia nhao nhao xông lên phía trước, người của ta từng người, từng người ngã xuống. Ông đây tức quá liền ôm khẩu súng moze đứng dậy bắn vào bọn chúng. Ông đây cũng chẳng biết giết được bao nhiêu đứa nữa, chỉ biết lúc bắn rồi bị trúng đạn khiến ông đây ngất xỉu. Bản thân ông đây cũng ngờ được mình còn có thể bò ra từ đống người chết đó. Lúc ông đây tỉnh lại nghĩ cho dù có chết với bọn Nhật chăng nữa cũng nhất định giống với kẻ đào ngũ Chung Thất kia. Chung Thất mất mặt! Mỗi lần sỉ quan huấn luyện tới Chung Thất, mặt ông đây lại ỉu xìu, ai bảo ta và ông đây là đồng hương cùng đầu quân chứ, bình thường còn , em em với ông đây nữa cơ…”

      Có người chen ngang: “Chung Thất chạy về ta là hùng kháng Nhật, còn chết trận rồi. Chú còn cho ta làm đội trưởng đội bảo vệ. hiểu những điều có phải là vậy?”

      Rất nhiều người cười phá lên.

      Lúc này, chủ hiệu quan tài Trương Thiếu Băng bưng bát nước trà tới đưa cho Vũ Cường: “Vũ Cường à, uống ngụm nước rồi tiếp, bao lâu cậu chưa uống trà quê mình rồi nhỉ?”

      Du Vũ Cường uống bát nước ừng ực, đặt bát lên tấm ván làm quan tài, quệt miệng tiếp: “Đúng là truyện cười, thằng Chung Thất đó đúng là đồ tồi! Lại còn hùng kháng Nhật con mẹ nó nữa, mẹ kiếp, đúng là thằng đào ngũ! Ông đây cả đời này coi khinh thằng đào ngũ! Ông đây chết trận rồi, nó còn dám ra miệng nữa chứ, thậm chí nó còn chưa thấy các ông đây đánh trận đào ngũ rồi, sao mà biết được ông đây chết trận chứ!”

      Lại có người : “Vậy mới là hùng kháng Nhật rồi! Nếu hùng kháng Nhật phải được thăng chức trong quân ngũ chứ, sao lại chạy về thị trấn Đường làm gì?”

      Du Vũ Cường đáp lại: “Đánh hết bọn quỷ rồi, ông đây cho rằng thiên hạ thái bình, ngờ lại đánh nhau với Đảng Cộng sản, ông đây muốn đánh người Trung Quốc mình nên mới về”.

      Lúc này Chung Thất xuất , luồn lách trong đám người mới vào được cửa hiệu quan tài, ta đỏ mặt với Vũ Cường.

      “Người em, cậu về rồi à, sao báo trước hả?”

      Du Vũ Cường nhìn thấy Chung Thất, tức tối tràng:

      hiểu ai buộc dải rút quân cho mày chặt khiến chim mày thòi ra thế này! Mẹ kiếp, ai là em với mày, mắt chó của mày bị mù rồi hả! Ông mày cứ nhìn thấy cái thằng đào ngũ nhà mày lại tức chết, cút mau, cút xa cho ông!”

      Ngày thường Chung Thất diễu võ dương oai trước mặt người dân thị trấn Đường vậy mà trước mặt Du Vũ Cường lại cúi đầu: “Người em Vũ Cường, lúc đó tôi cũng còn cách nào khác. biết chứ, lúc đó tôi bị kiết lỵ gần chết, nên mới rời khỏi quân ngũ đấy chứ”.

      Những người đứng xem cười nghiêng ngả, Du Vũ Cường giúp họ hả giận, những thế còn nhìn được bộ mặt của “ hùng kháng Nhật” Chung Thất. Nếu họ cười mới bất thường. Người đến cửa hiệu quan tài xem càng lúc càng đông, bình thường con đường vốn vắng vẻ là vậy mà biết tại sao nhiều người kéo đến như vậy. Thị trấn xa xôi hẻo lánh chưa từng trải qua khói lửa chiến tranh, phút chốc đầy mùi khói đạn.

      Du Vũ Cường đứng chiếc quan tài, cao hơn Chung Thất cả cái đầu. chỉ vào mũi Chung Thất, rồi chửi mắng thậm tệ: “Sao mày kiết lỵ chết đường hả? Mày biết có bao nhiêu em chết chiến trường ? Mày là thằng khoác rách trời, mày chỉ là thằng đào ngũ hơn kém! Mẹ mày chứ, mày còn mặt mũi nào đứng trước mặt ông! Mày cút ngay cho ông, nhìn thấy mày ông chỉ muốn bắn cho phát, cút, cút ngay cho ông”.

      Ông chủ cửa hiệu quan tài Trương Thiếu Băng sợ chết khiếp: “Vũ Cường à, Vũ Cường, thôi , thôi , những chuyện quá khứ hãy để nó qua . Đừng truy cứu, cũng chẳng hay ho gì, dù gì cũng là hàng xóm láng giềng cả, ngẩng đầu thấy cúi đầu lại thấy, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý”.

      Du Vũ Cường tức tối gầm lên: “Ông đây với cái thằng đào ngũ này là kẻ thu, bao giờ giảng hòa được. Nó mãi là kẻ thù của Du Vũ Cường này”.

      Chung Thất thấy mình có lợi liền đỏ mặt tía tai luồn ra khỏi đám người, nhục nhã bỏ .

      Đám người lại rộ lên trận cười hỉ hả.

      Trương Thiếu Băng nghiêm mặt cầu: “Mọi người giải tán thôi, Vũ Cường mệt rồi, mọi người để cho cậu ấy nghỉ ngơi . Chờ khi nào cậu ấy khỏe hẳn, mọi người lại nghe cậu ấy kể tiếp chuyện đánh Nhật. Giải tán , mọi người giải tán ”.

      Nghe lời Trương Thiếu Băng, mọi người lũ lượt bỏ .

      Sau khi đám người giải tán xong, Trương Thiếu Băng với Du Vũ Cường: “Vũ Cường à, cậu về có dự định làm gì ?”

      Du Vũ Cường đáp: “Trước tiên tôi ở tạm trong hiệu quan tài của vậy, dù gì tối đến hiệu quan tài của cũng có ai ở. Tôi còn dự định gì được nữa, thôi ở tạm rồi tính sau. Nếu quen ở tiếp, thuê vài mẫu làm ruộng, nếu ở được rời khỏi đây. Tiếp tục xông pha vậy, đất vàng nơi nào chẳng chôn được thân chứ”.

      Trương Thiếu Băng hỏi: “Sống ở cửa hiệu quan tài thiệt thòi cho đấy chứ? Hay là chịu nhịn chút tìm chú . Chắc chắn ông ấy tính toán hiềm khích khi xưa mà bố trí ổn thỏa cho thôi”.

      Du Vũ Cường nghiến răng : “Có chết đói tôi cũng tìm lão chó già đó. Tôi ở trong cửa hiệu quan tài, phải lo cho tôi. biết tôi là người bò ra từ đống người chết kia mà”.

      Trương Thiếu Băng gì nữa.

      Ở góc đối diện cửa hiệu quan tài, con chó thay lông vẫn rên rỉ.


      8


      Tống Kha tới miếu Thổ Địa dưới chân núi, chăm chú nhìn bức tượng ông bà Thổ Địa bị khói hương xông đen. Những việc xảy ra trong thị trấn liên quan gì tới , cũng phải loại người thích góp vui, náo nhiệt rời xa từ lâu. Tống Kha bỗng nghe thấy tiếng ngáy. ngỡ ngàng: “ hiểu ai lại ngủ trong miếu Thổ Địa giữa ban ngày ban mặt thế này?” Lúc nghi ngờ tiếng ngáy bỗng im bặt. người đầu bù tóc rối đứng lên sau bức tượng ông bà Thổ Địa. Tống Kha kinh ngạc hỏi:

      “Tam Lại Tử, sao lại ngủ ở đây?”

      Tam Lại Tử từ bàn thờ nhảy xuống, vươn vai trả lời: “Tôi ngủ ở đây ngủ ở đâu? Tôi có nhà cửa, nơi này chính là nhà của tôi”.

      Tống Kha thắc mắc: “Người trong thị trấn cho phép sống ở đây ư? sợ mạo phạm thánh thần à?”

      Tam Lại Tử dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt đầy rỉ. “Họ quản được tôi đâu. Ban đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng dần dần sợ nữa, ông bà Thổ Địa thương tôi, ông bà ấy trách tội tôi đâu”.

      Tống Kha cười.

      Tam Lại Tử chỉ vào cây long não già bên ngoài miếu rồi : “Người trong thị trấn ai dám trèo lên cái cây này, chỉ có mình tôi dám thôi”.

      Trông cây long nào già giống như người cao tuổi từng ăn gió nằm sương, chứa bí mật nào đó. Tống Kha hỏi tiếp: “Tại sao?”

      Tam Lại Tử đắc ý ra mặt, khuôn mặt nhăn nheo của xuất nụ cười: “Ai cũng cây long não già kia là hóa thân của ông Thổ Địa, ai trèo lên cây này gặp phải tai họa nên chẳng ai dám mạo phạm cả. Tôi kể cho nghe chuyện nhé. có biết bố thằng con đồ trong quân đội Du Vũ Cường mới trở về chết như thế nào ?”

      Tống Kha lắc đầu.

      Tam Lại Tử tiếp: “Mùa xuân năm Du Vũ Cường ba tuổi, xảy ra nạn đói lớn. Bố Du Vũ Cường vì muốn có cân củ đậu đánh cược với người dân trong thị trấn. Người kia , chỉ cần bố Du Vũ Cường trèo lên chặt cành của cây long não cho ông ấy cân củ đậu. Rất nhiều người trong thị trấn khuyên ông ấy nên mạo hiểm làm việc này, nhưng ông ấy nghe. Ông ấy trèo lên chặt cành cây xuống. Mọi người có mặt lúc đó đều sợ chết khiếp, họ nhìn thấy chỗ cành cây bị chặt chảy máu. Đột nhiên, bố của Du Vũ Cường ngã từ cây xuống, giống như bị ai đó vứt từ cây xuống vậy. Lúc ông ấy ngã xuống bất tỉnh nhân , được người ta khiêng về nhà, lâu sau đó chết”.

      Tống Kha hỏi: “Có chuyện như vậy ư?”

      Tam Lại Tử bỗng dưng chạy ra khỏi miếu Thổ Địa, trèo lên cây long não già thoăn thoắt như khỉ. Tống Kha cũng theo ra ngoài. Tam Lại Tử từ cây với Tống Kha: “Họa sĩ Tống à, chắc chắn rất muốn hỏi tại sao tôi trèo lên cây mà chẳng có chuyện gì cả? cho nghe, đôi khi tôi cảm thấy sống vô nghĩa, nhất là khi tôi bị đói và khi nghĩ về đàn bà. Lúc đó, tôi liền trêp lên cây long não già, mong ông Thổ Địa trừng phạt, khiến tôi chết . Nhưng làm cách nào tôi vẫn chết được, có lẽ ông Thổ Địa vẫn chưa muốn tôi chết”.

      Lời của Tam Lại Tử khiến Tống Kha kinh hãi.

      Tam Lại Tử hiểu nỗi kinh sợ của Tống Kha. trèo xuống dí vào miếu Thổ Địa, sau đó vác xẻng lên vai ra khỏi miếu. Sắc mặt Tam Lại Tử trở nên u uất. Tống Kha với theo sau lưng : “Tam Lại Tử, đâu thế?”

      Tam Lại Tử ngoảnh lại, trả lời: “Tôi tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh đào huyệt”.

      Tống Kha biết sườn núi cỏ dại che phủ đó là núi Ngũ Công Lĩnh. Tam Lại Tử phải xuyên qua con đường trong thị trấn về hướng tây, qua cái cầu gỗ bắc qua suối mới tới nơi cần đến.

      Tống Kha đột nhiên băn khoăn hiểu ai là người thứ hai vẽ truyền thần từ sau khi đến thị trấn Đường đây?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9


      Vợ của Chung Thất – Thẳm Văn Tú ngang qua hiệu quan tài, nhìn thấy Du Vũ Cường ngồi chiếc ghế tre trước cửa hiệu kể tiểu sử hùng cho mấy người nghe. Du Vũ Cường vạch chiếc áo quân phục cũ, lộ ra chi chít sẹo. chỉ vào đó huênh hoang: “Vết này là do trúng đạn, vết này là do mảnh đạn găm vào… người tôi chẳng có chỗ nào lành lặn cả, toàn sẹo thôi”.

      Mấy người nghe há hốc mồm, trông điệu bộ rất kinh ngạc. Thẩm Văn Tú cũng nhìn thấy những vết sẹo đó, trái tim đau nhói như bị trúng tên. Lúc Du Vũ Cường ngẩng đầu lên, vô tình ánh mắt chạm vào ánh mắt hoảng loạn của Thẩm Văn Tú.

      Thẩm Văn Tú cuống quýt bỏ .

      Ánh mắt Du Vũ Cường dõi theo bóng của Thẩm Văn Tú, ta thắc mắc: “Người phụ nữ này là ai vậy?”

      Có người trả lời: “Người hùng à, đó là Thẩm Văn Tú – vợ của kẻ đào ngũ Chung Thất”.

      Ánh mắt của Du Vũ Cường dõi theo Thẩm Văn Tú nữa. Khuôn mặt đỏ rần lên, hằn học : “Mẹ nó chứ, ông đây phải vào sinh ra tử chiến trường kháng Nhật, tới giờ vẫn còn độc thân. Thế mà cái thằng chó Chung Thất đó, thằng đào ngũ nhục nhã lại cưới được vợ xinh như hoa kia, đúng là ông trời chẳng công bằng chút nào”

      Có người chêm thêm: “Chung Thất may mắn lắm, năm ngoái Thẩm Văn Tú còn sinh cho cặp con trai sinh đôi nữa”.

      Du Vũ Cường nghiến răng nghiến lợi: “Thằng khốn Chung Thất này đáng ra phải tuyệt tử tuyệt tôn mới phải”.

      Mắt Du Vũ Cường hăn lên ngọn lửa đố kỵ hằn học.

      Thẩm Văn Tú dám quay đầu lại nhìn Du Vũ Cường, trở về của Du Vũ Cường mang lại đau khổ cho . Trước đây, trong lòng chất đầy căm hận đối với Du Vũ Cường, nhưng vào giây phút nhìn thấy những vết sẹo da , nỗi thù hận kìm nén trong lòng bỗng dưng tan biến. Thậm chí còn thông cảm cho ta nữa.

      Hai đêm sau khi Du Vũ Cường trở về thị trấn, Chung Thất về nhà rất muộn. Người gã nồng nặc mùi rượu, về đến nhà lại giày vò Thẩm Văn Tú. túm lấy Thẩm Văn Tú ngủ say rồi gầm lên, miệng nồng nặc mùi rượu: “Ông vẫn chưa về, mày ngủ cái gì mà ngủ. Mau dậy cho ông!”

      Thẩm Văn Tú hoảng hốt: “Chung Thất à, điên rồi. quá nửa đêm, còn làm ầm lên, con nó dậy bây giờ”.

      Chung Thất túm tóc vợ, giật mạnh|: “Mày, cái đồ thối tha này cũng học đòi cãi lại hả, con mẹ mày dạy mày như thế à? Cái thằng Du Vũ Cường kia giáo huấn tao đường, bây giờ tới lượt mày lại dám giáo huấn tao, ông đây chẳng coi mày ra cái cóc khô gì đâu”.

      Chung Thất đẩy Thẩm Văn Tú ngã dúi giường, gã rút roi da quật mạnh lên người vợ. Thẩm Văn Tú đau đớn gào thét. Hai đứa sinh đôi nằm giường bên cạnh bị thức giấc bởi trò bạo hành của bố, chúng ngồi giường, chứng kiến bố điên cuồng ngược đãi mẹ liền khóc òa lên.

      Tiếng khóc của lũ trẻ đánh thức bà mẹ Chung Thất ngủ ở buồng bên cạnh.

      Bà mẹ tới trước cửa phòng Chung Thất, dùng gậy gõ vào cửa phòng mắng: “Chung Thất, cái thằng súc sinh này, mày tạo nghiệp ác gì vậy?”

      Tiếng khóc của lũ trẻ cùng lời mắng của mẹ khiến Chung Thất ngừng bạo hành Thẩm Văn Tú, ngược lại càng khiến điên cuồng hơn: “Con khốn, tao cho mày tao là đồ đào ngũ đấy, tao quật chết mày, con khốn, tao cho mày tao là đồ đào ngũ đấy. Ông mày lè kẻ đào ngũ sao hả, còn có ối thằng bỏ mẹ còn làm Hán gian. Tao đánh chết mày, con khốn!”

      Chung Thất hoàn toàn thể kiểm soát được bản thân, lúc này trong mắt , đánh Du Vũ Cường chứ phải vợ mình…

      Đêm khuya, trong lòng Thẩm Văn Tú dâng lên nỗi sợ hãi, toàn thân co rúm lại như thể Chung Thất dùng roi da quật vậy. Tâm trạng căng thẳng cực độ, hiểu tại sao ông chồng nửa đêm canh ba mới về nhà bỗng dưng ngược đãi mình. Chồng thay đổi như vậy là có liên quan tới người đàn ông mang tên Du Vũ Cường kia. Nhưng lúc này thể hận nổi ta. còn lo rằng Du Vũ Cường bị Chung Thất hãm hại. hiểu chồng mình là người như thế nào, là kẻ hung tợn, dữ dằn, việc gì cũng có thể làm. Thẩm Văn Tú là người đàn bà hiền hậu, dỗ cho hai đứa trẻ ngủ xong liền chăm mẹ chồng.

      Lúc Thẩm Văn Tú rửa chân cho mẹ chồng, bà nhìn con dâu câm lặng rồi giơ tay khẽ vuốt tóc . Bà thở dài than: “Văn Tú à, con phải chịu khổ rồi! Cái thằng bất hiếu này sao lại đánh con như thế chứ, có đánh trộm cũng đánh như vậy kia mà. Buổi tối nó có về, con nhớ cài chặt then cửa đừng cho nó vào phòng, cho nó chết ở bên ngoài ”.

      Thẩm Văn Tú khẽ đáp lại: “Mẹ, con sao đâu. ấy ở ngoài chịu ấm ức, về nhà trút giận vào con là bình thường thôi mà. Ai bảo con là vợ của ấy chứ. Mấy ngày nữa ấy trút hết giận lại tốt đẹp thôi mà”.

      Bà mẹ chồng gạt nước mắt tiếp: “Con là đứa con dâu thấu tình đạt lý biết bao! Nếu nó còn tiếp tục đánh con, ông trời cũng khó dung tha”.

      Nghe mẹ chồng , Thẩm Văn Tú cảm thấy lòng nhõm hơn nhiều.

      Tối hôm nay, Chung Thất và Chủ tịch cùng số người nữa uống rượu xong, thấy những người kia bắt đầu chơi mạt chược, Chung Thất liền chuồn ra ngoài, tới quán Tiêu Dao. Quán Tiêu Dao là kỹ viện duy nhất của thị trấn Đường nằm ngõ Hoàng Đế. Đây là ngôi nhà kiểu quan phủ trước kia, có ba lối vào, ba lối ra. Nhà đó phát tài lớn ở ngoài liền dọn tới thành phố ở, bán ngôi nhà đó cho Lý Mị Nương làm kỹ viện. Lý Mị Nương là phụ nữ có tuổi nhưng rất đẫy đà, với ai mụ ta cũng tươi cười ngọt như mật. Chung Thất vừa mò tới quán Tiêu Dao, mụ ta phô ra nụ cười ngọt ngào như thường lệ của mình. Lúc này, mụ ta dùng tăm để gạt kẽ móng tay. trẻ mặc chiếc áo xường xám kiểu cũ xẻ dài đứng đấm lưng cho mụ ta. Khuôn mặt như mướp đắng của vẻ tiều tụy, cặp mắt lờ đờ, quầng mắt thâm đen, mí mắt sưng phồng, cặp môi mỏng nhợt nhạt chút sắc đỏ.

      Lý Mị Nương cười với Chung Thất: “Đội trưởng Chung, sao hôm nay tới sớm thế? Mau ngồi xuống, ngồi xuống !”

      Chung Thất phát khi Lý Mị Nương , nốt ruồi bằng hạt đậu bên khóe miệng khẽ rung theo. nghĩ, nếu Lý Mị Nương có nốt ruồi này, mụ ta cũng hấp dẫn ra trò. Nhưng Lý Mị Nương đôi khi còn khoe khoang về cái nốt ruồi đó, mụ ta kể rằng trước đây có ông thầy bói với mụ ta là, chính nhờ nốt ruồi này nên mụ mới phải lo tới cái ăn cái mặc.

      Chung Thất làu bàu: “ ngồi gì cả, ông khó chịu đây, vào phòng thôi!”

      Lý Mị Nương liền với đứng phía sau: “Phi Nga à, còn mau vào phòng với đội trưởng Chung, căn phòng bên phải sảnh phía hôm nay vừa có thêm chiếc chiếu mới, mau dẫn đội trưởng Chung vào phòng đó ”.

      Dương Phi Nga chần chừ hồi, nhưng vì thúc ép của Lý Mị Nương, đành dẫn Chung Thất về phòng.

      Lý Mị Nương gọi tiếng: “Phượng Phượng, còn ra đấm lưng cho bà, có khách mày nằm ườn giường duỗi thân duỗi xác ra à”.

      Dương Phi Nga vừa dẫn Chung Thất vào phòng liền quỳ sụp xuống. Chung Thất sững sờ hỏi: “Phi Nga à, em làm gì vậy, có ai bắt nạt em phải ? Em đứa nào, trút giận cho em”.

      Dương Phi Nga nước mắt tuôn rơi, ôm lấy chân Chung Thất xin xỏ: “ Chung ơi, đêm nay tha cho em được ? hai đêm uống say rồi tới đây, dùng tay túm lấy chỗ ấy của em, nắm chặt tới nát cả ra, chảy biết bao nhiêu máu, khiến em đau điếng người. Chung à, chờ em khỏi rồi ngủ cùng , muốn làm gì cũng được, tối nay tha cho em được ?”

      Chung Thất nghe Dương Phi Nga vậy, những thông cảm gì với còn sừng sổ: “Đồ điếm thối tha, lải nhải cái gì đấy, mày đau ca hệ gì tới ông chứ, bất cứ lúc nào ông đến mày đều phải ngủ cùng ông. Mẹ khỉ, mày được sinh ra để đàn ông nó chơi, ông làm mày, thằng khác cũng làm thôi. Mau bò lên giường, ông đợi được nữa rồi”.

      Dương Phi Nga khổ sở tiếp: “ Chung à, tha cho em lần này được , em rất đau”.

      Chung Thất hằn học : “Đồ điếm thối tha, tao bảo mày bò lên giường kia mà, đừng có giả chết với ông”.

      Dương Phi Nga run rẩy : “Đội trưởng Chung à, giết em , em muốn sống nữa rồi”.

      Chung Thất đá cái, sau đó quắp ném lên giường. Chung Thất cởi hết quần áo của mình rồi nhảy xổ tới, xé rách chiếc xường xám Dương Phi Nga mặc rồi vứt xuống đất. Dương Phi Nga mặc đồ nội y, phút chốc lộ ra tấm thân trắng nõn. Chung Thất kéo dạng chân ra rồi nhanh chóng làm tình. Dương Phi Nga cắn chặt răng, nước mắt trào ra. Chung Thất gầm gừ, hừng hục người , nhưng chẳng được bao lâu dương vật mềm oặt ra.

      cố gắng mấy lần nhưng đều cương cứng được nữa.

      Bất ngờ Chung Thất kêu lên tiếng bi thảm, sau đó dùng tay nắm lấy tóc mình giật mạnh rồi khóc rống lên.

      Dương Phi Nga biết chứng liệt dương của Chung Thất có liên quan tới Du Vũ Cường. Trước đây, Chung Thất chưa từng như vậy, những làm việc này rất khỏe mà còn có nhiều trò khác nữa. Sau khi xong việc, còn ở lại trêu đùa, giống như những ông khách khác của thị trấn Đường, làm xong liền vứt tiền lại rồi vội vã bỏ . Hai, ba ngày gần đây, Chung Thất như biến thành người khác, thay đổi khiến Dương Phi Nga đau muốn sống nữa. Dương Phi Nga rủa thầm: “Đó là quả báo, ngờ mày – cái thằng Chung Thất – cũng có ngày hôm nay”.

      Khuôn mặt Dương Phi Nga đẫm nước mắt, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười khó hiểu.

      Chung Thất đột nhiên đưa tay xuống hộ Dương Phi Nga rồi bóp cật lực: “Con điếm thối tha này, mày còn dám chế giễu à, ông thể bỏ qua cho mày được, ông túm cho mày chết ”.

      Dương Phi Nga kêu như xé ruột: “Chung Thất, mày được chết tử tế đâu…”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      10

      Đêm nay vô cùng thanh tĩnh đối với Tống Kha, thanh tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách bên ngoài thị trấn. Nhưng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Phi Nga, cũng nghe thấy tiếng ngáy của Du Vũ Cường ở cửa hiệu quan tài. muốn có người phụ nữ, người ấy tuy cách xa tới mức thể mong ngóng được, nhưng dường như vẫn ngửi thấy mù nước hoa Pháp cơ thể . Tựa hồ dang tay ra là chạm vào khuôn mặt tươi cười như đóa hoa hồng nở ấy. Mùi tanh từ tầng bao phủ khắp nơi hòa quyện với ý nghĩ về phụ nữ ngày càng mãnh liệt của Tống Kha. Mùi tanh càng lúc càng nồng, từ cầu thang tản xuống tầng dưới, sau đó tản ra ngoài qua những khe hở cửa sổ.
      Chiếc đèn dầu leo lắt giống như cuộc sống vậy.
      Tống Kha khẽ gọi: “To Tình, Tô Tình…”
      Tống Kha chìm vào giấc ngủ khi gọi tên .
      Ngọn đèn dầu như hạt đậu cứ lay lắt. Lúc chiếc đèn dầu phụt tắt, bấc đèn xuất khuôn mặt già nua mờ ảo trong làn khói. Cả cửa iệu chìm trong bóng tối. Bên ngoài cửa sổ vọng tới tiếng chó rên rỉ. Tống Kha mơ màng cảm thấy có tiếng động khẽ phía cuối giường, tay chân cứng đờ như bị trói.
      Tống Kha cảm thấy có người đứng cạnh giường, đầu óc tê dại hồi. Tống Kha thử cựa quậy chân tay, nhưng vẫn làm gì được. mở to mắt hòng nhìn người đứng trong bóng tối kia là ai. Nhưng chẳng nhìn thấy gì, cũng có cách nào nhìn được những bí mật được cất giữ trong bóng tối. Tiếng thở của nặng dần.
      Trong bóng tối bỗng vọng ra tiếng thở dài.
      Đúng rồi, Tống Kha cảm thấy có ai đó đứng bên giường. Chỉ cần dang tay là có thể chạm vào mặt người đó. Bóng tối tạo ra lạnh lẽo. Tống Kha thể kiềm chế được bản thân, môi run .
      Cả người Tống Kha co duỗi được, thử xem mình có được . mở miệng hỏi: Ông là họa sĩ già Hồ Văn Tiến đúng ?”
      thanh lạnh lẽo bay vào tai Tống Kha: “Tôi phải Hồ Văn Tiến, tôi là Trịnh Thu Lâm. Chắc biết Trịnh Mã Thủy đúng , tôi là bố nó”.
      Tống Kha thắc mắc: “Tại sao ông lại tới đây, sao ông về nhà mà ngủ chứ?”
      Trịnh Thu Lâm đáp: “Từ trước tới giờ tôi vẫn ở cửa hiệu này, Hồ Văn Tiến dẫn tôi tới đây. Tôi về nhà được nữa. Thằng con trai tôi từ lâu quên tôi rồi”.
      Người Tống Kha càng lúc càng lạnh hơn: “Ông có thể giúp tôi thắp đèn lên được , như vậy tôi có thể nhìn thấy ông”.
      Trịnh Thu Lâm đáp: “Tôi thắp đèn lên được, mà cho dù đèn có sáng cũng nhìn thấy tôi được bởi tôi là hồn ma, tôi chết bảy năm rồi. Trước đây, Hồ Văn Tiến còn sống, tôi còn tìm ông ta chuyện, giờ ông ấy cũng chết rồi, tôi muốn chuyện với ông ấy nữa. Người chết với người chết chẳng hay ho gì, tôi cũng nhìn thấy ông ấy nữa”.
      quả núi to đè nặng lên ngực Tống Kha, hổn hển thở ra hơi.
      Trịnh Thu Lâm buồn bã tiếp: “Họa sĩ Tống à, muốn biết tại sao tôi lại chết ?”
      Tống Kha được câu gì.
      Trong bóng tối vọng tới giọng lạnh lẽo: “Cho dù muốn hay , tôi cũng , ra tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nếu tôi nhắm mắt được. Họa sĩ Tống à, tôi kể cho nghe nhé. Tôi chết vì ăn móng giò lợn. Trước khi con trai tôi làm đồ tể, tôi chưa từng được ăn bữa thịt lợn nào đời cả. Tôi liền bắt nó học mổ lợn với hy vọng sau này ngày nào tôi cũng có thể được ăn thịt lợn. Buổi tối đầu tiên khi con trait ôi làm đổ tể, nó liền mang về tảng thịt ba chỉ lớn. Tảng thịt đó chừng năm cân đấy. Cả nhà tôi vui như đón Tết vậy. Hơn năm cân thịt hầm trong nồi lớn, cả nhà tôi có ăn thỏa thuê cũa hết, còn thừa đĩa to. Tôi đúng là kẻ đáng chết. Nửa đêm, tôi vẫn nhớ tới đĩa thịt kho tàu đó, thế là tôi nhàng bò dậy, mình xuống bếp ăn vụng đĩa thịt. Lúc thể ăn được nữa, tôi muốn dừng lại nhưng dừng được, dường như có ai đó cố nhét thịt vào miệng tôi, tôi nghe thấy tiếng động mạnh, bụng tôi bị thủng, ruột lòi ra khắp nơi…”

      11

      Thị trấn Đường mỗi tháng có ba phiên chợ, lần lượt là mùng 5, 15 và 25. Đó là ngày chợ phiên trở thành địa điểm giao dịch ở vùng núi mười mấy dặm vuông của thị trấn Đường. Vào những ngày chơ phiên, các hộ dân gánh lương thực và đồ dùng hằng ngày tới thị trấn Đường để trao đổi. Những tiểu thương, những người buôn vặt cũng rất đông, họ vận chuyển hàng hóa ở thành phố cũng như ở những địa phương khác tới thị trấn Đường bán dạo. Ngày chợ phiên là ngày náo nhiệt nhất ở đây.
      Ngày 25 tháng Tư lịch là ngày chợ phiên của thị trấn Đường. Chưa tới trưa mà cả thị trấn náo nhiệt, hai bên đường bày rất nhiều sạp hàng, người tới chợ phiên cứ tấp nập lựa chọn những đồ mình cần, sau đó lớn tiếng mặc cả.
      Cửa hiệu truyền thần của Tống Kha mãi tới trưa vẫn đóng cửa, còn quán ăn Hồ Ký đối diện, khách ngồi kín. Dường như những thanh ồn ào phố ảnh hưởng gì tới Tống Kha. vẫn nằm giường. Trong cửa hiệu vẫn còn lưu lại mùi tanh , mùi tanh len lỏi bay ra ngoài qua những khe cửa sổ đóng chặt.
      người phụ nữ khỏe mạnh, mặc áo vải thô màu lam gánh rất nhiều làn tre dừng bước khi ngang qua cửa hiệu. ta đội chiếc nón sụp thấp xuống trán, nhìn mắt. ta đứng đó, mũi phập phồng ngừng như ngửi thấy mùi gì rất dễ chịu. Đứng được lát, người phụ nữ đó mới gánh những chiếc làn tre để tìm nơi bán.
      Nghe thấy tiếng huyên náo của chợ phiên vọng tới và tiếng gõ cửa ở tầng dưới, khó khăn lắm Tống Kha mới tỉnh dậy được.
      Đầu óc nặng trịch, phải cố gắng lắm mới ngồi dậy được để xuống trong khi miệng khô rát.
      Lúc Tống Kha mở cửa, Chung Thất đứng trước cửa. đeo súng moze, mặc áo lụa đen, đội cả mũ lễ phục đen, đằng sau còn có hai đội viên đội bảo vệ đeo súng moze dài. Điều đó khiến Tống Kha kinh ngạc:
      “Đội trưởng Chung, làm vậy là sao?”
      Chung Thất cười: “Họa sĩ Tống, cậu đừng sợ, tôi tới làm khó dễ cậu đâu. Hôm nay là ngày chợ phiên, tôi đem theo hai cậu lính này để giữ trật tự trị an thôi. ngang qua cửa hiệu, thấy cậu vẫn đóng cửa, tôi thấy lạ bởi ngày chợ phiên là thời điểm tốt để làm ăn, cậu nên mở cửa. Những vùng lân cận đều biết có họa sĩ mới tới thị trấn Đường, họ tới nhờ cậu vẽ truyền thần cho người chết. Cậu đừng có bỏ lỡ cơ hội này đấy”.
      Tống Kha đáp lại: “Cám ơn đội trưởng Chung, tôi mở cửa hiệu ngay đây”.
      Chung Thất đứng rất gần Tống Kha, lại ngửi thấy mùi tanh. cũng phân biệt được đó là mùi tanh của cái gì, chỉ biết nó rất khó ngửi, như mùi rắn chết khô vào ngày nắng gắt vậy. bịt mũi rồi đưa hai cậu bảo vệ .
      Sau khi Chung Thất rồi, có người khẽ với người cùng rằng: “Hóa ra Chung Thất lại là kẻ đào ngũ, đừng thấy huênh hoang ra vẻ ta đây mà nhầm, chỉ là đồ nhát chết. chẳng thể nào so sánh được với Du Vũ Cường, còn sợ Du Vũ Cường gây phiền phức nên ngày nào cũng đeo súng moze. Xem kìa, bây giờ lại đem hai thằng chó săn cừng nữa, ràng là muốn diễu võ giương oai. Để cái loại đào ngũ dẫn dắt đội bảo vệ bảo vệ chúng ta, tôi thấy an tâm lắm. Nếu có thổ phỉ tới cướp bóc, hiểu có bỏ chạy nữa?”
      Tống Kha vào súc miệng, rửa mặt. Sau đó, ngồi ghế, biết phải làm gì. Khi còn ở phố huyện, ngày nào cũng bày sạp vẽ, rồi ngồi đó há miệng chờ sung, chờ người tới mua tranh hoặc mời vẽ chân dung. , số người tìm tới chỗ vẽ và mua tranh rất ít. Vì cuộc sống, đàn bán tranh của mình cho những cửa hiệu to hơn trong phố huyện với giá rẻ mạt để đổi lấy chút tiền kiếm bữa ăn và thuê nhà. Trước khi tới thị trấn Đường, bán tất cả tranh của mình rồi. hy vọng cuộc sống có khởi đầu mới tại thị trấn Đường, muốn lại phải sống chuỗi ngày như thế ở thị trấn Đường nữa. Nhưng bây giờ cuộc sống lại như trước kia, có điều bình yên hơn cuộc sống ở phố huyện. Những chuyện xảy ra lúc nửa đêm, quên sạch khi thức dậy, chỉ nhớ tới giấc mơ đêm hôm vừa tới thị trấn Đường, giấc mơ về ông Hồ Văn Tiến. tin chắc linh hồn ông họa sĩ già vẫn lẩn khuất đâu đây trong cửa hiệu. Nhưng lúc này còn sợ hãi nữa.
      Tống Kha ngồi ở đó ngắm mọi người tấp nập lại, cảm thấy mình thể hòa nhập được với họ. Tam Lại Tử đứng ở cửa hiệu, cười nhăn nhở. Tống Kha hiểu ta muốn làm gì liền mời: “Tam Lại Tử, vào nhà ”.
      Tam Lại Tử đáp lại: “Họa sĩ Tống, tôi vào đâu”.
      Tống Kha thắc mắc: “ đứng đó làm gì? Đúng rồi, hôm nay đến Ngũ Công Lĩnh đào huyệt hả?”
      Tam Lại Tử đáp: “Tôi muốn mời xem kịch với tôi. Hôm nay là ngày chợ phiên, lại có kịch xem, tại sao tôi phải Ngũ Công Lĩnh đào huyệt chứ? Mà cho dù có chết tôi cũng phải xem hết vở kịch này ”.
      Mắt Tam Lại Tử có chút chân , ngây thơ. Điều này khiến Tống Kha cảm thấy Tam Lại Tử rất đáng .
      Tam Lại Tử đáp: “Họa sĩ Tống, tôi vào đâu, vở kịch bắt đầu rồi. xem vậy?”
      Tống Kha nghĩ lát trả lời: “Được, tôi xem kịch cùng ”.
      bãi đất bằng phẳng bên ngoài miếu Thổ Địa trấn Đông Đầu, mọi người đứng thành vòng tròn, bên trong trải tấm vải đỏ loang lổ, người ta đặt rất nhiều lọ đó cùng đống cành cây được cắt thành từng đoạn như ngón tay, ấm vải đỏ còn có chiếc lồng tre. Chiếc lồng tre được phủ tấm vải đen. Trong vòng tròn là người đàn ông cởi trần múa quyền, toàn thân ông ta đen trũi, chi chít sẹo, bụng buộc chiếc đai võ màu đỏ. Bên cạnh ông ta là cậu thiếu niên cởi trần, bụng cũng buộc đai võ, tay cầm viên gạch xanh.
      Tam Lại Tử lôi Tống Kha vào phía trước sàn đấu. ngồi bệt xuống đất, Tống Kha đứng sau. Tam Lại Tử ngắm nghía người đàn ông từng phiêu bạt giang hồ múa quyền, trông rất hớn hở, hai tay nắm thành nắm đấm cứ múa lung tung, miệng còn phát ra tiếng hự hự. Tống Kha lấy quyển sổ và cây bút máy từ trong túi ra, định vẽ lại cảnh này.
      Người đàn ông trung niên múa quyền xong liền chụm tay cảm ơn mọi người, sau đó ông ta ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt, vận công, cơ bắp người ông ta nổi lên cuồn cuộn, trông rắn chắc như đá vậy. lát sau, người thiếu niên đứng bên cạnh tiến về phía trước rồi đập mạnh vào đầu người đàn ông trung niên bằng viên gạch nặng trịch. Hai mảnh gạch vỡ vụn, đầu của người đàn ông trung niên hề hấn gì. Tam Lại Tử hò hét khên hay, sau đó vỗ tay cật lực. Đám người đứng vây quanh rộ lên tiếng khen hay. Biểu diễn xong, người đàn ông trung niên cầm chiếc lọ tấm vải đỏ lấy ra mấy viên thuốc nang màu đen rồi nuốt khan. Sau đó, ông ta bắt đầu giới thiệu công hiệu thần kỳ của viên nang khi bị ngã.
      Chỉ có số ít người mua thuốc.
      Tống Kha cảm thấy thương cảm hai người mãi võ bán thuốc kia.
      Tống Kha còn chưa định thần người đàn ông trung niên lại bắt đầu biểu diễn tiết mục mới. Tống Kha nhìn thấy con rắn, con rắn rất dài, Tam Lại Tử đó là loài rắn có tên Quá Sơn Phong, là trong những loại rắn độc nhất trong núi. Người đàn ông trung niên lội con rắn từ chiếc làn tre ra, ông dùng ngón trỏ và ngón cái tay phải kẹp đầu rắn, thân con rắn quấn vào cánh tay chắc nịch của ông ta. Lúc này sắc mặt cậu thiếu niên ban nãy lộ vẻ sợ hãi. Cậu ta vội vàng lấy chiếc bát sành thô ráp đựng nước lọc và cành cây tấm vải đỏ, mài cành cây vào chiếc bát sành. Người đàn ông trung niên với cậu ta:
      “Con trai, đừng sợ! sao đâu! Thuốc của chúng ta tốt, chết người đâu”.
      Tống Kha đoán được người đàn ông trung niên làm gì, bất giác toát mồ hôi.
      Lúc này, những người ngồi xung quanh Tống Kha đều lặng lẽ ngồi cách xa và Tam Lại Tử, họ ngửi thấy mùi tanh rất khó ngửi kia. Họ cho rằng cái mùi khó ngửi đó là từ người Tam Lại Tử hoặc Tống Kha mà ra. Ở nơi cách đó xa, người phụ nữ đội nón cầm chiếc đòn gánh về phía Tống Kha.
      Người đàn ông trung niên nhìn chàng thiếu niên mài xong cành cây, liền thè chiếc lưỡi đó quay vòng cho tất cả mọi người có mặt tại đó xem. Sau đó, ông ta đưa lưỡi vào miệng con rắn độc mở to kia. Cậu thanh niên đứng bên cạnh, tay cầm chiếc bát sành run . Tất cả mọi người có mặt tại đó đều lo lắng cho ông ta, vài người phụ nữ còn lấy tay bịt mắt lại. Tống Kha lặng người, răng va vào nhau lập cập. Tam Lại Tử há hốc mồm, nước dãi chảy ra ở khóe miệng mà biết. Lúc này, người phụ nữ đội nón cầm chiếc đòn gánh đứng ngay sau Tống Kha. ta cúi đầu ngửi, như ngửi được mùi thơm kỳ lạ mà chẳng để ý gì đến nhất cử nhất động của người đàn ông trung niên.
      Chiếc lưỡi của người đàn ông trung niên bị con rắn cắn nhát.
      Có người kinh hãi hét toáng lên.
      Người đàn ông trung niên dùng răng cắn chặt lưỡi mình, ông vẫn để lưỡi thè ra phía ngoài. Ông ta vẫn bình thản bỏ con rắn vào lồng, rồi dùng vải đen che lại. Sau đó, ông ta đỡ lấy chiếc bát sành từ tay cậu thiếu niên, men theo đám người xem vòng. tay cầm chiếc bát sành, tay kia chỉ vào chiếc lưỡi sau khi bị rắn cắn sưng phồng và rĩ máu của mình, họng phát ra thanh lầm rầm.
      Tiếp đó, người đàn ông trung niên dùng tay lấy thuốc trong chiếc bát sành bội vào lưỡi mình.
      Nước thuốc nhanh chóng có tác dụng với lưỡi của ông ta, người đàn ông tuốt ra đống chất nhờn nhờn như nước mũi từ lưỡi mình, rồi vứt xuống đất. Lưỡi của ông ta ngừng rỉ máu, vết sưng cũng tan biến cách thần kỳ. Cuối cùng, ông ta uống hơi hết sạch nước thuốc còn lại trong bát sành, sau đó ông ta vứt chiếc bát và lại làm động tác cám ơn mọi người.
      Mọi người đáp trả bằng tràng pháo tay và tiếng hoan hô lớn.
      Tống Kha như trút được hòn đá nặng người, khuôn mặt lộ vẻ hân hoan.
      Bây giờ Tống Kha mới biết, những cành cây kia là thuốc trị rắn cắn. núi nhiều rắn nên thuốc trị rắn cắn là thứ hữu dụng với người bản địa, mọi người nô nức bỏ tiền mua thuốc trị rắn cắn.
      Tam Lại Tử đứng dậy, phủi mông rồi với Tống Kha: “Họa sĩ Tống, cũng nên mua liều thuốc trị rắn cắn ”.
      Tống Kha đáp: “Chỉ để bán ít thuốc mà đùa với cả mạng sống”.
      Người phụ nữ đứng đằng sau Tống Kha biết biến mất từ lúc nào.
      Con chí đứng dưới cây long não già nhìn Tống Kha rên rỉ, mắt nó rịn ra dịch thể nhờn nhờn.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      12


      Cũng đúng vào ngày chợ phiên 25 tháng Tư đó xảy ra chuyện ai tiên liệu trước được. Việc đó xảy ra tạo cơ hội cho chàng họa sĩ vắng khách trong thị trấn Đường vẽ truyền thần cho người chết.

      Trái ngước hẳn với vẻ náo nhiệt của chợ phiên, hang núi Quá Phong Cốc nằm sau Ngũ Công Lĩnh lại vắng lặng khác thường. Nước suối róc rách chảy ra từ khe núi, đất bùn hai bên dòng suối mọc đầy cây trấu dại. Đây là thứ thỏ thích ăn nhất. Bình thường, có rất ít người tới bờ suối nhổ cây trấu dại, hôm nay đúng ngày chợ phiên nên Quá Phong Cốc lại càng vắng vẻ, chỉ có gió thổi qua khe núi dưới ánh mặt trời.

      Buổi trưa, có phụ nữ quàng chiếc khăn hoa màu xanh da trời xuất ở Quá Phong Cốc. Chọn chỗ cây trấu dại mọc tươi tốt nhất, đặt chiếc gùi vai xuống, ngồi xuống bắt đầu công việc của mình.

      Người phụ nữ này chính là vợ Chung Thất – Thẩm Văn Tú.

      Mọi phụ nữ trong thị trấn đều cho phép mình nghỉ vào ngày chợ phiên; hai, ba người cùng nhau ngắm chợ phiên, mua những thứ đồ mà mình thích hoặc xem mãi võ. Đôi khi lại có những nghệ nhân múa rối dựng rạp biểu diễn trong phiên chợ, hầu hết các bà các đều bị thu hút bởi trò múa rối. Họ cùng khóc và cười theo số phận của những nhân vật trong vở rối, trong giây lát họ quên cuộc sống vất vả và khổ cực hằng ngày của bản thân. Thẩm Văn Tú là người độc, chẳng có lấy người bạn ở thị trấn Đường. Chung Thất còn cho phép ngồi chuyện nhà chuyện xóm với những người phụ nữ khác. Hơn nữa, lại là người phụ nữ được Chung Thất đưa về thị trấn đường đào tẩu từ tiền tuyến. Ngày đầu tiên được đưa về, phụ nữ trong thị trấn nhìn bằng ánh mắt khó hiểu. Những ánh mắt ấy giống hệt với ánh mắt họ quẳng vào những kỹ nữ trong quán Tiêu Dao ở ngõ Hoàng Đế. Ngày chợ phiên đối với Thẩm Văn Tú là giày vò, náo nhiệt của phiên chợ chỉ gợi lại hồi ức đau khổ nơi quê nhà của Thẩm Văn Tú. Cho nên người phụ nữ tha hương vô cùng độc này thường trốn ở nơi hẻo lánh vào những ngày chợ phiên náo nhiệt trong thị trấn.

      Thẩm Văn Tú ngờ cái ngày nắng rực rỡ này lại đen tối với như vậy.

      Thực ra, lúc địu gùi ra khỏi thị trấn Đường, đôi mắt tàn độc, chất chứa thù hận dõi theo nhưng Thẩm Văn Tú hề phát ra.

      Thẩm Văn Tú ngồi xuống nhổ cỏ, cặp mông tròn trịa săn chắc. Đôi mắt kia thấy cặp mông tròn trịa ấy đột nhiên nhảy chồm về phía sau như con báo nhảy khỏi lùm. Thẩm Văn Tú chút phòng bị, nhanh chóng bị kẻ lạ mặt kia xô ngã. Người đàn ông khỏe mạnh như vâm kia lột quần từ phía sau, rồi lật người lại. Lúc này Thẩm Văn Tú nhìn mặt .

      Lúc đầu, Thẩm Văn Tú thầm nghĩ mình gặp phải thổ phỉ Trần Lan Đầu rồi, Trần Lan Đầu luôn tấn công những phụ nữ làm việc mình ở nơi hoang vắng. cứ thoắt thoắt như cơn gió vậy. Nhưng người đàn ông này phải thổ phỉ Trần Lan Đầu mà là Du Vũ Cường – hùng kháng Nhật về thị trấn được vài ngày.

      Thẩm Văn Tú hét toáng lên: “Đồ súc sinh, mau thả ta ra! Thả ta ra!”

      Thẩm Văn Tú vừa kêu la vừa cấu xe Du Vũ Cường. Du Vũ Cường nghiến răng : “Hôm nay, ông đẫy làm súc sinh lần, ông đây khiến thàng đào ngũ Chung Thất kia phải mọc sừng”.

      Thẩm Văn Tú mệt mỏi mắng: “Súc sinh, mày bắt nạt phụ nữ yếu ớt như tao sao đáng là hảo hán chứ, mày có bản lĩnh giết chết Chung Thất . Mày làm vậy khác gì lũ quỷ Nhật chứ? Bỏ tao ra, đồ súc sinh”.

      Du Vũ Cường gì nữa, điên cuồng xé quần áo Thẩm Văn Tú. Trong giây lát, cặp vú căng tròn với chi chít sẹo cùng tấm thân trần cũng đầy những vết sẹo to của lộ ra. Du Vũ Cường ngây người ra, ánh mắt có phần dịu . Nhưng chẳng mấy chốc lại bừng cháy ngọn lửa dục vọng, đè lên người Thẩm Văn Tú. Hai bàn tay nắm chặt hai bàn tay cố xé da thịt của

      Gió vẫn bay lượn trong khe núi.

      Những cây trấu dại ngả rạp trong gió.

      Du Vũ Cường duỗi cánh tay trần ngồi thảm cỏ hút thuốc, Thẩm Văn Tú cũng nằm cạnh Du Vũ Cường. dùng quần áo che ngực, hai tay nắm chặt quần áo, nghẹn ngào khóc. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nắng của làm rung động lòng người.

      Du Vũ Cường hút thuốc xong, thở dài tiếng rồi đứng dậy nhìn Thẩm Văn Tú đau đớn thảm cỏ. Du Vũ Cường to: “Tôi thừa nhận tôi là thằng súc sinh, nhưng trong lòng hơn tôi nhiều, thằng Chung Thất nó còn súc sinh hơn tôi, tôi có thể cưỡng hiếp nhưng tôi đánh . Đàn ông đánh đàn bà còn ra gì chứ”.

      xong, Du Vũ Cường xách bộ quân trang cũ của mình rảo bước bỏ .

      Thẩm Văn Tú nghẹn ngào, cuối cùng khóc rống lên.

      Tiếng khóc của Thẩm Văn Tú bay theo gió trong Quá Phong Cốc tĩnh mịch.

      Du Vũ Cường nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Văn Tú nhưng quay đầu lại.


      13


      Đêm tối om, giơ tay ra cũng nhìn thấy năm ngón tay của mình. Tam Lại Tử nằm sau tượng ông bà Thổ Địa, thể nào ngủ được.

      Cả ngày hôm nay Tam Lại Tử rất hưng phấn vì được xem tiết mục biểu diễn đặc sắc của người từng trải giang hồ. Sau khi phiên chợ tan, mọi người bỏ , Tam Lại Tử vẫn lưu luyến đừng nhìn người đàn ông trung niên mãi võ và cậu thiếu niên thu dọn đồ nghề. Tam Lại Tử đột nhiên cảm thấy mê mẩn cuộc sống phiêu bạt giang hồ của họ. nghĩ nếu mình có bản lĩnh như thế tốt biết bao, có thể ngày ngày làm trò bán thuốc kiếm tiền ở cổng miếu Thổ Địa. Thậm chí còn bước tới trước mặt người đàn ông mãi võ, thành khẩn với ông ta: “Sư phụ, mong sư phụ mang tôi theo, tôi muốn được phiêu bạt giang hồ cùng hai người”.

      Người đàn ông trung niên nhìn cái, đưa cho tờ tiền: “Cậu !”

      Tam Lại Tử nhận tờ tiền đó: “Tôi cần tiền, tôi chỉ muốn phiêu bạt giang hồ cùng mấy người thôi”.

      Cậu thiếu niên khuyên: “ cầm tiền mua thứ gì mà ăn”.

      Tam Lại Tử đáp lại: “Tôi phải là ăn mày, tôi cần tiền của các người, tôi chỉ muốn được phiêu bạt giang hồ cùng mấy người thôi”.

      Người đàn ông trung niên cầm lại tiền, ngó ngàng gì tới Tam Lại Tử nữa. Thu dọn đồ nghề xong, họ lên đường trong ánh chiều tà, tới nơi có phiên chợ khác.

      Tam Lại Tử theo họ đoạn được dài, người đàn ông trung niên quay đầu lại với : “ về , theo chúng tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Chúng tôi kiếm được chút tiền cũng khó khăn lắm, còn phải nuôi mấy miệng ăn nữa. Thêm người là thêm gánh nặng, chúng tôi thể đem cùng. Mau về , đừng theo nữa, chúng tôi phải gấp”.

      Tam Lại Tử đứng nhìn họ lên con đường núi, rồi biến mất sau rặng núi. buồn bã đứng trong ánh chiều tà, đau khổ, người đàn ông trung niên cần , ngày mai lại phải tới Ngũ Công Lĩnh tiếp tục đào huyệt cho chính mình.

      Trong bóng tối, nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài miếu Thổ Địa. lát sau, trời vọng xuống tiếng sấm. Những tia chớp rạch xé bầu trời ngoài miếu Thổ Địa, những tia chớp đó như con rồng lớn nhe nanh múa vuốt. Tiếng mưa rơi lộp độp sau màn sấm chớp.

      Cõi lòng Tam Lại Tử nặng nề trong tiếng mưa, miếu Thổ Địa bỗng trở nên buồn tẻ khác thường. nhớ lại giấc mơ tối hôm Tống Kha tới. Mấy hôm nay, giấc mơ đó cứ giày vò . Chỉ khi đào huyệt, nỗi sợ hãi trong lòng mới biến mất.

      Ngày hôm đó, Tam Lại Tử mơ thấy cả Tống Kha và đều chết, cái chết ràng. Sau khi Tống Kha và chết, rất nhiều người mặc áo trắng khiến và Tống Kha rới những ngôi mộ lộn xộn Ngũ Công Lĩnh. nhìn mặt những người mặc áo trắng, dường như họ phải là người dân thị trấn Đường, tựa hồ họ tới từ thế giới khác. người họ tỏa ra luồng khí lạnh. Tống Kha và được quấn trong hai chiếc chiếu rách. Những người mặc áo trắng lạnh lẽo ném họ vào lùm cỏ dại sườn núi. Có giọng u cất lên: “Tam Lại Tử đến cả huyệt mộ cũng chưa đào xong, chúng ta cần phải chôn bọn chúng, cứ vứt xuống chỗ này. Chúng ta thôi!”. Đám người mặc áo trắng đó bỗng biến mất như hơi nước bốc hơi vậy. Tam Lại Tử bị quấn trong manh chiếu rách, bỗng nghe thấy tiếng cho sủa. Con chó thay lông đó sủa rồi nhảy về phía , cắn chiếc chiếu rách, xác lộ ra hoàn toàn trước mắt con chó. Con chó bắt đầu cắn chân , dường như con chó ăn thịt , sau đó ăn sạch người , nó gặm từng miếng giống như gặm khúc xương vậy. Tam Lại Tử hét lên thảm thiết, toàn thân cứng đờ mặc cho con chó cắn xé… Lúc tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. liền cầu xin Thổ Địa: “Ông Thổ Địa ơi, con chết chưa vậy? Con chết chưa vậy?”

      Chẳng có ai trả lời câu hỏi đó, chỉ có tiếng thở gấp gáp và nặng nề của trong bóng tối.

      Tam Lại Tử trở mình, tối nay kiểu gì cũng ngủ được. ngủ được có gì đau khổ hơn là việc nghĩ tới phụ nữ. Thị trấn Đường có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chẳng có lấy người là của . Đến cả bọn điếm già trong thị trấn Đường cũng coi thường , thậm chí đến cả mụ góa Dư Hoa Khố đáng tiền kia cũng thường nhở nước miếng vào . Nghĩ tới phụ nữ, toàn thân Tam Lại Tử nóng bừng. cảm tưởng như có hàng nghìn hàng vạn móng vuốt mèo cào xé tim . Lúc này, lại tưởng tượng cảnh Thẩm Văn Tú – vợ Chung Thất mây mưa với . Thẩm Văn Tú là người phụ nữ xinh đẹp nhất thị trấn Đường, nhưng có chết cũng có được ta. Nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng nghĩ tới cái chết. Có điều, chết cũng là chuyện dễ dàng chút nào. trèo lên cây long não già trước miếu Thổ Địa biết bao nhiêu lần, hy vọng Thổ Địa trừng phạt chết. Thế nhưng, Thổ Địa vẫn cho được toại nguyện, cứ bắt phải sống trong giày vò và nỗi sợ hãi.

      Tam Lại Tử bò dậy, lách người qua tượng ông bà Thổ Địa, sau đó nhảy từ bàn thờ xuống rồi điên cuồng ra phía cửa miếu. lao vào màn mưa, muốn cơn mưa như trút nước này dập tắt ngọn lửa dục vọng của . Đột nhiên tia sét sượt qua, cùng với ánh sáng lòe của tia chớp, nhìn thấy người mặc áo trắng có mặt đứng .

      Trong đêm mưa bão đó, Chung Thất về nhà, ôm kỹ nữ Dương Phi Nga khóc thút thít ngủ khò khò.

      Nước mưa lênh láng con đường trong thị trấn Đường, nước dâng lên từ những chỗ trũng. người từ ngõ ra, bước con đường lát đá ngập nước đến cửa hiệu quan tài.

      Du Vũ Cường nằm trong quan tài ngẫm nghĩ. Từ sau khi trở về thị trấn Đường, ban ngày kể cho mọi người nghe chuyện kháng Nhật của mình, kể cho tới giờ ăn cơm, sau đó ăn tạm bữa cơm đạm bạc ở nhà ai đó. Dù gì cũng phải những ngày tháng đói kém nên người ta cũng để ý tới bát cơm đó lắm. Buổi tối, sống trong cửa hiệu quan tài, ông chủ hiệu quan tài muốn đóng cho Du Vũ Cường chiếc giường nhưng từ chối. muốn ngủ trong quan tài, quan tài là chiếc giường tốt nhất thế giới này. Trương Thiếu Băng biết tính nên cũng mặc.

      Lúc Du Vũ Cường suy nghĩ bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa. Du Vũ Cường từ trong quan tài cảnh giác bó dậy.


      14


      Thị trấn Đường trở nên u uất, ẩm ướt trong màn mưa. Đây là mùa mưa ở thị trấn Đường, hằng năm cứ vào thời điểm này, mưa rất nhiều. Điều khiến người ta lo lắng là lượng mưa quá nhiều tạo thành nước lẽ rừng rồi đổ xuống. Thị trấn Đường được xây dựng bồn địa , bốn bề là núi, nếu xảy ra lũ quét, thị trấn Đường chắc chắn bị nước lũ đe dọa. Mưa hai ngày ngớt, nước suối dâng cao, dòng nước lớn màu vàng đục còn cuốn trôi cả cây cầu gỗ ở Ngũ Công Lĩnh. Hằng năm, cứ vào lúc này, lại có chiếc thuyền gỗ đưa người qua bờ bên kia. Sau khi mùa mưa kết thúc, người ta xây lại cây cầu gỗ.

      Người dân trong thị trấn Đường đều phấp phỏng lo sợ, chốc chốc lại chạy ra xem nước bên khe suối dâng cao tới đâu. Tống Kha có khái niệm này, hề biết tới ghê gớm của lũ quét. Hôm nay sắp tới trưa mà vẫn chưa mở cửa, cũng chẳng có ai tới tìm . Mưa hôm nay lớn lắm, nước mưa rơi mái hiên nhịp nhàng gõ vào thần kinh Tống Kha. Tống Kha dựng giá vẽ gác xép, chuẩn bị vẽ số tranh sơn dầu. Nhưng khi cầm cọ vẽ, tim bỗng run lên. Tống Kha chợt nghĩ tới Tam Lại Tử. Kể từ sau lần gặp nhau trong ngày chợ phiên đó, hai ngày nay Tống Kha thấy bóng dáng đâu. bỗng lo lắng về độc của mình ở thị trấn Đường.

      Nghĩ tới Tam Lại Tử, Tống Kha chẳng còn hứng vẽ vời nữa. biết có xảy ra chuyện gì với Tam Lại Tử nữa?

      Tống Kha cầm ô con đường của thị trấn, mùi tanh tỏa ra. Người lại đường thưa thớt nên mùi tanh kia thu hút chú ý của họ. Rất nhiều người trong thị trấn ra đập sông xem tình hình nước dâng rồi. Tống Kha về phía miếu Thổ Địa. Bóng dáng cao gầy của trông hơi thê thảm. Tống Kha tới trước cửa miếu Thổ Địa, cửa miếu vẫn mở. Chỉ khi ngủ vào buổi tối, Tam Lại Tử mới thỉnh thoảng đóng hai cánh cửa to nặng đó lại.

      Tống Kha đứng ở cửa miếu gọi to: “Tam Lại Tử!”.

      Trong miếu có ai trả lời.

      Tống Kha liền vào trong miếu.

      Tống Kha tìm thấy Tam Lại Tử, chỉ nhìn thấy những dụng cụ đào huyệt của trong góc miếu. Điều đó chứng tỏ có ở sườn núi Ngũ Công Lĩnh. Vậy đâu đây? Sau khi tới thị trấn Đường, dường như ngày nào cũng gặp Tam Lại Tử, tận đáy lòng coi con người khốn khổ bị người dân trông thị trấn Đường khinh bỉ này là bạn.

      bắt đầu phấp phỏng lo âu nhưng cũng chẳng ích gì. Trong thị trấn Đường xa lạ này, tuy lớn lắm, chẳng qua chỉ là con đường với vài cái ngõ dài mấy dặm, nhưng muốn tìm người cũng chẳng dễ chút nào.

      Tống Kha bất lực thở dài. Đúng lúc định rời khỏi mdi gặp người ướt như chuột lột xông vào. Người mang bất cứ dụng cụ mưa nào này là Du Vũ Cường. Trong tay ta cầm con dao sắc nhọn. Mặt Du Vũ Cường vẻ hung tợn, ta lớn tiếng hỏi Tống Kha: “Họa sĩ Tống, có thấy Tam Lại Tử ?”

      Tống Kha lắc đầu đáp lại: “Tôi cũng tìm ta đây”.

      Du Vũ Cường liếc nhìn Tống Kha cái: “ tìm Tam Lại Tử làm gì vậy? Có phải cũng muốn đào huyệt cho ?”

      Tống Kha lắc lắc đầu.

      Du Vũ Cường tiếp: “ tìm đào huyệt còn chuyện mẹ gì chứ. Tam Lại Tử sinh ra là để đào huyệt cho người khác, ai còn có thể đào huyệt giỏi hơn chứ? Người như vậy vẫn chưa được sinh ra ở thị trấn Đường. Đúng rồi, nếu tìm thấy Tam Lại Tử, nhắn với rằng Du Vũ Cường tôi tới tìm. Bảo đào cái huyệt, hôm nay phải Chung Thất chết tôi chết. Thôi phí lời với nữa, tôi phải tìm Chung Thất tính sổ”.

      Tống Kha sợ hãi nhìn Du Vũ Cường cầm con dao sắc nhọn lao vào màn mưa.

      Tống Kha đột nhiên to theo bóng của Du Vũ Cường: “Tam Lại Tử đào xong huyệt ở Ngũ Công Lĩnh rồi”.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      15


      Du Vũ Cường đội mưa chạy tới trước quầy bán thịt của Trịnh Mã Thủy, giấu con dao nhọn vào đống thịt lợn để bàn. Quệt nước mưa vương mặt, : “Mã Thủy, cắt cho tôi miếng thịt”.

      Do trời mưa nên việc buôn bán rất ế ẩm, con lợn Trịnh Mã Thủy giết sáng hôm qua còn để đến hôm nay. Thấy Du Vũ Cường tới mua thịt, khuôn mặt béo phì nhờn mỡ của Mã Thủy lộ vẻ vui mừng: “Vũ Cường, cậu muốn lấy bao nhiêu?”

      Du Vũ Cường sừng sộ hỏi lại: “ xem tôi có thể ăn được bao nhiêu?”

      Trịnh Mã Thủy cười hì hì: “Tôi làm sao biết cậu có thể ăn được bao nhiêu?”

      Du Vũ Cường nhẫn nại được nữa: “ vớ vẩn ít thôi, mau cắt cho tôi cân thịt !”

      Trịnh Mã Thủy cười đáp lại: “Được thôi, cắt cho cậu cân thịt ngon. Vũ Cường à, tôi cũng phải , con lợn này giết ngày hôm qua. Thịt được tươi lắm, nhưng tôi đảm bảo vẫn chưa hỏng, giá tiền có thể giảm nửa. Dù gì tôi cũng chỉ còn chừng này, phải bán gấp thôi”.

      Nhưng trong lòng Mã Thủy lại nghĩ thầm: “Mẹ mày chứ, chẳng qua cũng chỉ là thằng côn đồ, còn bày đặt dữ dằn với ông. Con dao mổ lợn trong tay ông cũng phải dễ chơi đâu, biết điều đừng có làm ông tức đấy”.

      Du Vũ Cường nhìn Trịnh Mã Thủy cắt xong thịt, chẳng cân kéo gì dùng sợi rơm ướt buộc lại. Du Vũ Cường tức tối : “ cần phải buộc đâu! Bây giờ tôi ăn hết chỗ thịt này luôn”.

      Trịnh Mã Thủy ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Cậu gì vậy?”

      Du Vũ Cường thèm để ý tới Mã Thủy, vung con dao nhọn để bàn cắt miếng thịt thành từng miếng . Sau đó nhảy phắt lên chiếc bàn để thịt, dùng mũi dao nhọn chọc miếng thịt đưa vào mồm. Du Vũ Cường cố nhai miếng thịt sống, nhai được vài cái liền nuốt xuống họng. Sau khi nuốt xong miếng thịt đầu tiên, Du Vũ Cường quay sang Trịnh Mã Thủy đứng như trời trồng tại đó: “Mẹ kiếp, thịt của mày đúng là chẳng tươi tí nào”.

      Trịnh Mã Thủy gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng là tươi . Tôi chẳng phải có lời với rồi đó thôi”.

      Trịnh Mã Thủy hoài nghi, có lẽ Du Vũ Cường điên rồi. Mà nếu như bị điên ăn hết cân thịt lợn sống kia cũng điên thôi. Theo cách của người dân trong thị trấn, ăn thịt lợn sống mắc bệnh lợn điên. Bệnh lợn điên là bệnh điên chữa được, mắc chứng bệnh này cũng sống lâu được.

      Trịnh Mã Thủy đứng ngây ra nhìn Du Vũ Cường nhét từng miếng thịt lợn sống vào miệng.

      Mạch máu hai bên huyệt thái dương của Du Vũ Cường nỗi lên như con giun. Lúc này có vài người vây lại xem. Có người với : “Du hùng à, nên ăn thịt lợn sống như vậy, bị bệnh lợn điên đấy”.

      Du Vũ Cường vừa nhai vừa : “Tôi ăn cả thịt người chết rồi ấy chứ, tôi sợ gì cái thứ thịt lợn sống này”.

      Mắt Du Vũ Cường vằn đỏ. Bộ dạng ăn thịt lợn sống của giống như ăn thịt người vậy. Đúng là đáng sợ vô cùng. Lúc này, vợ của Chung Thất – Thẩm Văn Tú trốn sau bức tường trong ngõ nhìn Du Vũ Cường ăn thịt lợn sống. Mắt nhòe lệ.

      Du Vũ Cường nhanh chóng ăn hết cân thịt lợn sống, quệt mồm rồi to với Trịnh Mã Thủy: “Bao nhiêu tiền?”

      Trịnh Mã Thủy đáp lại: “Người em Vũ Cường, cân thịt này coi như tôi tặng cậu, lấy tiền đâu. Cậu , nếu như vẫn muốn ăn thịt lợn, cậu cứ tới đây ăn bao nhiêu cũng được. Tôi bao hết, ai bảo cậu là hùng chứ?”

      Du Vũ Cường móc ra đồng bạc trắng từ trong túi bộ quân phục cũ ném xuống bàn: “Mày cho rằng ông là ăn mày hả? Đồ chó ghẻ! Cất tiền , cần thối lại đâu. Nếu ông mày còn sống trở về ăn thịt lợn của mày tính sau nhé. Mày yên tâm , đồng tiền này là ông mày đổi bằng mạng sống đấy, phải làm thổ phỉ ăn cướp đâu”.

      Du Vũ Cường xong liền xách con dao nhọn vừa cắt thịt còn nhờn mỡ tiến về ngõ Hoàng Đế. Nước mưa hắt người lộp bộp, mưa lại dày hơn. vài người theo . Lúc sắp vào ngõ Hoàng Đế, ông chủ hiệu quan tài Trương Thiếu Băng cầm chiếc ô bằng giấy dầu đuổi theo, chặn Du Vũ Cường lại:

      “Người em Vũ Cường, hôm nay cậu sao vậy? Cậu muốn làm gì thế? Mau về , cậu có thể về được tới đây là phúc to mệnh lớn. Mấy hôm nay tôi lo cho cậu mối, chờ ngày tốt tiến hành. Sao cậu lại nghĩ quẩn thế hả, nó là thằng đào ngũ, cậu là hùng, dù gì cũng phải tiếp tục sống chứ?”

      Du Vũ Cường đẩy Trương Thiếu Băng ra : “Thiếu Băng à, em của tôi, tôi biết nhát, đến cả quan tài trong cửa hiệu cũng khiến sợ. phải sống cho tốt vào, còn có cha mẹ, dưới còn có con cái, tôi khác . Thằng em này vẫn độc thân, chẳng tiếc gì cái mạng thối này. đừng cản tôi, nếu như thực nhận thằng em này, nếu tôi chết bố thí cho tôi cỗ quan tài tốt là tôi mãn nguyện lắm rồi”.

      Trương Thiếu Băng biết tính khí của Du Vũ Cường, quyết tâm làm gì ai có thể ngăn được. Chỉ còn biết giường mắt nhìn theo.

      Du Vũ Cường tiến tới trước cửa ủy ban thị trấn.

      Lúc đó, Chủ tịch Du Trường Thủy đánh mạt chược với ba vị chức sắc khác. Những ngày mưa gió thế này rất thích hợp cho việc chơi bời. ĐÚng lúc họ chơi say sưa đội viên đội bảo vệ hớt hải chạy vào báo tin: “Hỏng rồi, có chuyện rồi”.

      Du Trường Thủy cầm quân mạt chược bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà hớt hơ hớt hải vậy? Có phải chuyện nước suối dâng cao hay thở phỉ Trần Lan Đầu lại cướp của nhà ai phải ?”

      Đội viên đội bảo vệ : “Đều phải, nước lớn vẫn chưa vượt qua mức cảnh báo đê, Trần Lan Đầu cũng cướp đồ của nhà ai, lâu nghe thấy tin gì của . là chuyện cháu ngài – Du Vũ Cường tới gây chuyện”.

      Bàn tay cầm quan bài mạt chược của Du Trường Thủy run lên: “Cậu lại lần nữa ! Là ai tới gây chuyện hả?”

      Đội viên đội bảo vệ : “Là cháu ngài – Du Vũ Cường đó”.

      Du Trường Thủy thở dài tiếp: “Thằng súc sinh này cuối cùng cũng dẫn xác tới”.

      Tiếp theo, ông hỏi đội viên đội bảo vệ: “Thế đội trưởng của các cậu đâu hả?”

      Đội viên đội bảo vệ : “Chủ tịch, chẳng phải ông bảo đội trưởng chúng tôi sang quán rượu Hồng Phúc đặt món đó sao?”

      Du Trường Thủy ừm tiếng rồi đứng dậy ra ngoài. Ba vị chức sắc cũng đứng dậy theo sau. Du Trường Thủy đứng ở trước cổng ủy ban, nghiêm nghị nhìn Du Vũ Cường ướt như chuột lột trong màn mưa.

      Mắt Du Vũ Cường vằn đỏ hung tợn, vẻ sát khí đằng đằng. tay vẫn nắm chắc con dao nhọn. Lưỡi dao có vài chỗ gỉ, hiểu có phải là do giết người nữa. Vết gỉ dao có phải là vết máu người chưa được chùi sạch ?

      Du Trường Thủy cười nhạt tiếng rồi : “Cháu về bao lâu rồi? Sao bây giờ mới tới gặp chú, tốt xấu gì chú cũng là chú ruột cháu, tốt xấu gì chú cũng nuôi dưỡng cháu từ lúc bé. Sao cháu lại hận chú như vậy?”

      Du Vũ Cường lạnh lùng hỏi lại: “Chung Thất đâu?”

      Du Trường Thủy thầm nghĩ, chắc chắn giờ này Chung Thất trốn trong quán rượu Hồng Phúc dám ló mặt ra. Du Trường Thủy nhìn thấy mấy cậu bảo vệ cầm súng moze đứng cạnh Vũ Cường, ông ta lạnh lùng hỏi tiếp: “Cháu tìm Chung Thất làm gì?”

      Du Vũ Cường vẫn lạnh lùng đáp: “Đây là việc giữa tôi và Chung Thất, liên quan gì tới ông cả. Tôi hỏi ông lần nữa Chung Thất đâu?”

      Du Trường Thủy đáp: “Chân là chân của , đâu là việc của , chú làm sao biết được chứ? Nếu cháu tới tìm chú mau vào trong chuyện, dù gì chúng ta cũng là chú cháu ruột. Nếu như cháu có việc gì, đâu đừng đứng ở đây ảnh hưởng tới công việc của ủy ban”.

      Du Vũ Cường tức tối đáp lại: Chung Thất là con chó dưới chân ông, ông với nó hôm nay có tôi có nó, có nó có tôi. Tôi chờ nó nghĩa trang Ngũ Công Lĩnh, nếu nó là đàn ông tới gặp tôi. Hôm nay, nếu nó tới, ngày mai tôi vẫn đến lấy mạng của nó”.

      Tiếp đó, Du Vũ Cường lại gầm lên: “Chung Thất! Mẹ kiếp nghe ông mày đây, tao biết mày bây giờ trốn trong ủy ban. Nếu mày còn là đàn ông hãy tới Ngũ Công Lĩnh, mày cũng có thể mang theo súng moze của mày. Tao chờ mày đấy!”

      Du Vũ Cường khệnh khãng bỏ .

      Sau khi Du Vũ Cường khỏi ngõ Hoàng Đế, Chung Thất mới lò dò chui ra khỏi quán rượu Hồng Phúc. Du Trường Thủy lạnh lùng với : “Sao cậu lại gây với cái thằng nghiệp chủng đó? Từ nghe lời tôi, tôi đánh, tôi chửi nó, nó những phục dạy dỗ của tôi mà còn hận tôi. Mới sáng sớm nó rời khỏi nhà lang thang. Cậu làm ầm lên với nó, cậu có kế hoạch nào chưa?”

      Sắc mặt Chung Thất tối sầm như bầu trời u vậy.

      Rất nhiều người trong thị trấn Đường đều biết, sắp xảy ra chuyện rồi. Chỉ có chàng tha hương Tống Kha chẳng biết gì về những chuyện sắp xảy ra. vẫn đóng chặt cửa hiệu, ngồi gác xép lo lắng cho Tam Lại Tử. Tống Kha thổi tiêu, tiếng tiêu xuyên qua chấn song cửa sổ bay ra thị trấn Đường hoang tàn trong màn mưa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :