1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tam thiếu nhà họ Cam thích nói giỡn - Hương Di (2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Mắt Khuất Lam Sơ lạnh lùng nhìn vào phòng làm việc nơi trình diễn các trò đùa.

      " tư nhiên để cho tôi liên tục chạy ba quốc gia tham gia ba cuộc hội nghị nghệ thuật, lần này nữa tôi cũng để cho mưu quỷ kế của được như ý." Người đàn ông ngoại quốc khôi ngô, cao ráo ôm tay ngang ngực, vẻ mặt giận dữ mắng.

      Cam Nhĩ Toàn thân thiết cười tiếng dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ."Haiz, Kiều Sinh, trường học điều tham gia những hội nghị nghệ thuật này là bởi vì tín nhiệm khả năng chuyên nghiệp của , nên mới ủy quyền trọng trách lớn như vậy cho , sao có thể hiểu nhầm nỗi khổ của nhà trường như vậy."

      Kiều Sinh mang dòng máu ngoại quốc nhưng có thể lưu loát tiếng Trung, đối với lời của xì mũi coi thường, "cuộc hội nghị sinh vật học toàn cầu hằng năm còn chưa , cả nghiên cứu tâm lý học và nghiên cứu vật lý học liên quan gì đến tôi chứ?" là giáo sư sinh vật học, cũng phải là giáo sư vật lý học và tâm lý học.

      "Đó là bởi vì trường học biết học vấn và tu dưỡng sâu rộng, là nhân tài hiếm có, đối với khắp mọi ngành học đều có chỗ đọc lướt qua, mặc kệ là tâm lý học hay vật lý học, cũng đều rất chuyên tâm."

      "Cái rắm á..., ràng chính là hiểm tiểu nhân lấy việc công báo thù riêng, muốn ngăn cản tôi theo đuổi Lam Lam có đúng hay ? Phương Kiều Sinh khách khí quay ra mở miệng mắng: "Người phương Đông các người có câu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, họ Cam kia, có gan chúng ta tới trường cạnh tranh công bằng, cần dùng thủ đoạn đùa bỡn, hèn hạ để ngăn cản tôi."

      ta rất thích văn hóa Trung Hoa, học ít tác phẩm cổ đại, còn thích thứ với tính tinh tế của phụ nữ phương Đông, vì thế, còn đặc biệt lấy lấy tên tiếng Trung của mình là Phương Kiều Sinh.

      "Kiền Sinh, có đôi lời nên cũng nghe qua, vợ bạn, thể đùa."

      Nghe vậy, Phương Kiều Sinh kinh ngạc, nhìn Khuất Lam Sơ để chứng thực."Em quyết định muốn cùng tên hỗn đản này kết hôn?"

      Khuất Lam Sơ lắc đầu đẹp phủ nhận.

      " lừa ta, ấy ấy có kết hôn với !" Phương Kiều Sinh bất mãn .

      "Tôi có lừa cậu " Cam Nhĩ Toàn thần bí cười hề hề ôm cổ của , kéo đến bên, đè thấp giọng : "Kiều Sinh, chúng ta là bạn tốt, tôi xạo cậu, tương lai ấy là mẹ của con tôi."

      Tương lai là mẹ của con ? !” ấy có? !"

      "Chờ con của tôi và Lam Lam ra đời, tôi nghĩ cách để bảo bảo nhận cậu làm cha nuôi, như thế nào?" Vẻ mặt ban ơn .

      Phương Kiều Sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm. Haiz, ngờ có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ gạo nấu thành cơm, hai người này ngay cả đứa bé cũng có.

      Đáng hận! Nhưng việc đến nước này, cũng chỉ có thể nhận.

      Phương Kiều Sinh cắn răng nghiến lợi, tức giận níu lấy cổ áo .

      "Nếu sau này đối đãi tốt Lam Lam, tôi nhất định đem băm thành tám đoạn, mang cho chó ăn."

      Kéo cổ áo của mình về, Cam Nhĩ Toàn nhếch môi cười : "Cậu hãy yên tâm , tôi thương ấy như Châu như Ngọc."

      Vẻ mặt Phương Kiều Sinh bi phẫn tới trước mặt Khuất Lam Sơ.

      "Lam Lam, nếu sau này tên khốn này khi dễ em, em cứ cho tôi biết, tôi thay em làm thịt ." Nhìn gương mặt tươi đẹp như lan như ngọc trước mắt, càng nghĩ càng cam lòng, mỹ nhân của cứ như vậy bị họ Cam ngậm vào mồm tha rồi, ghê tởm tên tiểu nhân này!

      Cánh môi Khuất Lam Sơ giật giật lô ra nụ cười nhạt, vừa rồi hai người rất nhưng nghe rất ràng, cũng giải thích gì.

      Phương Kiều Sinh nén đau buồn bước chân rời , Cam Nhĩ Toàn phát giác có ánh mắt nhìn mình, ngước mắt cười hỏi: "Lam Lam, sao em lại dùng ánh mắt này nhìn ?"

      " rất gian giảo." điềm đạm .

      "Tình trường như chiến trường, mọi người phải dùng bản lãnh của mình, tại sao có thể trách lừa gạt ." Khuôn mặt tươi cười lại gần nàng, "Lam Lam có phải em rất cảm động phải ?"

      hơi lui ra bước, kéo dài khoản cách với , tự tin rnói: "Đáng tiếc, cuộc chiến tranh này còn chưa có kết thúc, còn chưa phải là người chiến thắng."

      *********

      Rất quỷ dị.

      ràng là diện mạo giống nhau như đúc, nhưng tại sao mấy ngày nay luôn có cảm giác đúng ở đâu đó, giống như ở bên cạnh người là hai người khác nhau.

      Điển hình như giờ phút này ——

      "Tốt lắm, Bảo Bảo xuống, nên đổi Bối Bối rồi." Khuất Lam Sơ lấy con mèo trắng đầu gối xuống, thay bằng con mèo trắng khác cọ cọ ở bên chân lâu rồi.

      Năm ngón tay nhàng xoa bóp cổ của con mèo con, mèo con thoải mái nheo lại mắt, mắt nhìn bộ dáng hưởng thụ của mèo con, môi bất giác cười tiếng.

      Cam Nhĩ Toàn bưng ly rượu, suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú vào .

      Vấn đề phải xuất ở nụ cười của , mà là cử chỉ của , có lúc giữ khoảng cách mèo con, muốn đến gần nó, có lúc giống như bây giờ, thân mật chơi đùa với mèo con chung chỗ.

      Con mèo trắng bên chân còn lại chịu đơn, cọ cọ chân Khuất Lam Sơ, meo meo ô meo meo ô làm nũng, mỉm cười : "Bảo Bảo, đừng như vậy, mới vừa rồi xoa bóp cho ngươi rồi, bây giờ là thời gian của Bối Bối."

      trân trối nhìn này hai con vật màu trắng, nghi hoặc mở miệng, "Lam Lam, em nhận ra được bọn chúng như thế nào, ý là Bảo Bảo sao, Bối Bối sao?"

      "Ừ, cạnh chân tôi đây là Bảo Bảo, đầu gối là Bối Bối."

      Mắt Cam Nhĩ Toàn lộ ra tia quái lạ "Này hai con mèo là cùng thai sinh, từ giống nhau như đúc, chỉ có mẹ mới có thể phân biệt được khác biệt của bọn chúng, xem nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn còn bọn chúng ai là ai."

      " ra rất đơn giản, chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát khác nhau giữa bọn chúng, giống như Bảo Bảo lúc gọi gọi meo meo ô meo meo, mắt hấp dẫn , nhưng Bối Bối biết, còn nữa, chồm râu của Bối Bối so với Bảo Bảo dài hơn chút." Khuất Lam Sơ chỉ ra điểm khác biệt của bọn chúng.

      " ra là như vậy." bừng tỉnh hiểu ra, vừa đọc suy nghĩ, lông mày cau lại ngưng mắt quan sát hai con mèo giống nhau, lại nhìn Khuất Lam Sơ.

      Chẳng lẽ, mẹ đưa tới này hai con mèo này tới dụng ý là muốn cho biết —— có hai Lam Lam giống nhau như đúc? !

      Nếu như vậy, có thể hiểu vì sao mấy ngày nay thường thường cảm thấy có cảm giác tự nhiên kia.

      Chỉ là, nếu là như thế, như vậy, mục đích của họ là gì?

      Nếu là để ám sát , họ có nhiều cơ hội để ra tay, cần gì kéo dài tới bây giờ?

      Chẳng lẽ. . . . . . Là muốn khảo nghiệm có thể nhận ra họ hay ?

      A, ngờ Lam Lam cũng có mặt bướng bỉnh như vậy

      như vậy, cũng thể khiến Lam Lam thất vọng được.

      *********

      Xoạt xoạt xoạt . . . . .

      Bị thanh chói tai này quấy nhiễu, rốt cuộc Khuất Lam Thanh mở miệng ——

      "Lam Tranh, cậu làm gì ở đây?"

      Khuất Lam Tranh ngước mắt nhìn." thấy được là tôi mài đao sao?"

      đương nhiên nhìn ra được "Ta hỏi là tại sao cậu muốn mài đao?" Lam Tranh thường dùng vũ khí là roi, trước kia người chết ở dưới tay cậu ta, hầu hết đều là bị roi ghìm chặt cổ hít thở thông mà chết, cũng có số ít là bị cậu ta dùng quả đấm chấn thương vỡ nội tạng mà chết.

      "Dùng để" Khuất Lam Tranh chầm rì đáp lời "Cạo râu."

      Nhìn tới đám râu quai nón má cậu ta, Khuất Lam Thanh gật đầu, "Là nên cạo râu rồi, cậu mới hai mươi bảy tuổi, để đám râu dày kia, khiếm mình giống như là hơn bốn mươi tuổi."

      "Nhìn như vậ mới có cảm giác người đàn ông." Dùng ngón tay thử đao chút, Khuất Lam Tranh thu hồi đao, tính toán muốn cạo râu, nhưng cũng tính cạo toàn bộ.

      Nheo mắt nhìn cậu ta, nghĩ đến diện mạo trước kia của cậu ta thanh tú như , Khuất Lam Thanh cười cười, hiểu ra tại sao từ năm mười tám tuổi cậu ta bắt đầu để râu.

      "Lam Tranh, cậu cảm thấy Cam Nhĩ Toàn có thể nhận ra Lam Sơ và Lam Mạt ?"

      "Nếu để bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc, nhận ra được ?" Khuất Lam Tranh hỏi ngược lại.

      "Tôi chắc chắn nhận ra, nhưng nếu là Cam Nhĩ Toàn, có lẽ là có thể."

      "Ý của ta nhận ra được?" Khuất Lam Tranh kinh ngạc .

      "Cậu phải cảm thấy hành động của ta trong hai ngày nay có chút kỳ lạ sao?" Khuất Lam Thanh như có điều suy nghĩ hỏi.

      "Kỳ lạ chỗ nào?" chút mình cũng phát giác ra.

      Khuất Lam Thanh yên lặnh chút, ra mấy bí mật quan sát được trong mấy ngày nay.

      "Khi Lam Sơ xuất , cậu ta đối với con bé đặc biệt thân mật." Thỉnh thoảng xoa xoa tóc con bé, thậm chí thỉnh thoảng lại còn hôn trộm nó, nhưng nếu là Lam Mạt ở bên cạnh cậu ta ngoài việc trò chuyện, cậu ta cũng làm gì, đối xử với Lam Mạt giống như. . . . . . giống như đối với khach.

      "Có ?" Nghe vậy, ánh mắt Khuất Lam Tranh sáng lên, vốn là sau khi đồng ý ông nội liền có chút hối hận, dù sao ngay cả bản thân từ cùng Lam Sơ, Lam Mạt cùng nhau lớn lên mọi người còn nhận ra họ, làm sao Cam Nhĩ Toàn lại có thể nhận họ được?

      Nhưng mà bây giờ nghe Lam Thanh như vậy, đột nhiên cảm thấy còn có cơ hội thắng lần đánh cuộc này.

      "Tôi cũng xác định phải vậy , có lẽ là làm cho tôi sai lầm rồi cũng nên" Khuất Lam Thanh cười nhạt .

      Nghĩ đến chuyện, Khuất Lam Tranh nghiêm túc mở miệng, "Lam Thanh, sao khi đó cũng đồng ý chứ?"

      "Ừ." Biết cậu ta hỏi về việc kết thúc gia nghiệp, Khuất Lam Thanh thẳng thắn gật đầu.

      "Tại sao?"

      Khuất Lam Thanh suy tư rồi : " ra, từ khi hai mươi tuổi bắt đầu thi hành nhiệm vụ tới nay, vẫn vì những người chết dưới tay kia cảm thấy thấp thỏm lo âu."

      "Bọn họ đều là đáng chết khốn kiếp!" Khuất Lam Tranh mắng.

      "Có lẽ bọn họ tội ác tày trời, nhưng vẫn cảm thấy chúng ta có tư cách tước đoạt tánh mạng của bọn họ, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người chết ở trong tay , càng lúc càng mờ mịt, vẫn hoài nghi mình làm chuyện này là đúng hay sai."

      "Cho tới bây giờ em cũng hoài nghi, em hoàn toàn tin tưởng em giết những người đó, chẳng khác gì là cứu càng nhiều người." Giọng điệu Khuất Lam Tranh kiên định .

      "Có lẽ em cũng sai, nhưng trước khi lâm chung bà nội hi vọng chúng ta kết thúc gia nghiệp này, đó là hi vọng lưng chúng ta quá nhiều mạng người, dù sao chúng ta chỉ là người thường, phải thần cũng phải là Diêm Vương, có quyền lực quyết định sống chết của bất kỳ người nào."

      Bên trong phòng chợt yên lặng xuống, Khuất Lam Tranh nhắm mắt suy nghĩ nhìn dao găm trong tay, nhớ tới những người chết dưới tay mình trong năm gần đây.

      Bọn họ có quyền quyết định sống chết của người khác sao? Hình như. . . . . . Cũng sai.

      *********

      Bầu trời u giống như nổi lên trận mưa lớn.

      Từ chế dược ra, ngồi vào trong xe Cam Nhĩ Toàn, Khuất Lam Mạt nghiêng mắt liếc nhìn chỗ tài xế - Cam Nhĩ Toàn cái, hiểu hỏi: "Tại sao đồng ý cầu của ta? phải là rất hi đưa ta đến đại học Á Văn làm giáo sư hệ dược học sao?"

      Cam Nhĩ Toàn cho xe chạy, ô-tô đường." sai, tôi hi vọng ta có thể đến đại học Á Văn giảng dạy, chỉ là, tôi muốn tự mình đem bán mình tùy tiện như vậy." Muốn bán, chỉ bán cho người.

      "Tại sao? Dung mạo của ta xinh đẹp như vậy, biết bao nhiêu người đàn ông động lòng chứ?"

      "Có lẽ người đàn ông khác động lòng, nhưng mà đối với tôi mà , ta cũng chỉ là người phụ nữ. Huống chi, nếu như mà ta đồng ý cùng ta lui tới, để cho mẹ tương lai của con tôi biết, ấy giận đến mức có ý nghĩ bóp chết tôi." Giống như nghĩ đến cái gì đó, cười híp mắt đưa tay vuốt ve cổ - chỗ từng bị người con nào đó bấm qua đến mấy lần.

      Mẹ tương lai của con . Lông mày Khuất Lam Mạt hơi cau lại.

      " từng động lòng với người nào rồi sao?" liếc nàng cái. Mặc dù dung mạo hai người tựa hồ giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả ăn mặc cũng đều kiểu, nhưng nhìn kỹ, cũng khó khăn để phân biệt như vậy.

      Mặc dù Lam Lam mặt lạnh như tuyết, nhưng ánh mắt của lộ ra chút ấm áp, giống người khác Lam Lam, ánh mắt cũng lạnh như sương, còn nữa, bên tai Lam Lam bên tai có nốt ruồi , người khác là có.

      " có." chậm trễ chút nào đáp, " có đối tượng qua lại?" Nếu như vậy, vậy đối với Lam Sơ ôm chặt là ý gì?

      "Đúng vậy. Lại , cũng gặp ấy rồi." Hơn nữa còn rất quen thuộc.

      "Là ai ?"

      "Rất nhanh rồi biết." cười thần bí .

      Trở lại đại học Á Văn, Khuất Lam Mạt và Cam Nhĩ Toàn cùng tới phòng chủ tịch.

      "A!" Bất ngờ bị học sinh vội chạy xuống cầu thang đụng vào, Khuất Lam Mạt cẩn thận lảo đảo, dựa vào Cam Nhĩ Toàn.

      " xin lỗi, xin lỗi." Vội vàng chạy xuống thấy hai học sinh đụng vào người, vội vàng xin lỗi, tiếp bước chân ngừng tiếp tục chạy xuống lầu.

      Cam Nhĩ Toàn đưa tay vịn vai của , sau khi đứng vững, liền buông tay ra.

      " có sao chứ?"

      "Ừ." Thấy lui ra bước, lông mày thu lại thầm nghĩ, quả nhiên phải cảm giác của bị sai.

      giống mấy ngày trước, hai ngày nay ta tiếp tục đối với có hành động thân mật gì, những duy trì khoảng cách với khi bộ mà ngay cả ánh mắt khi với cũng lộ ra vẻ xa cách nào đó

      Chẳng lẽ, nhìn ra cái gì?

      Sau giữa trưa, lo lắng bầu trời trút mưa to, nhưng tâm tình Cam Nhĩ Toàn bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại nhìn thấy Khuất Lam Sơ từ toilet ra, cong môi cười.

      " thôi." lôi kéo ra ngoài.

      "Bên ngoài mưa, phải đâu?" Nheo mắt nhìn xuống thấy nắm tay của mình, lông mày ngưng lại, nghĩ cũng như vậy đối với Lam Mạt sao?

      "Bởi vì trời mưa nên mới phải chơi, chúng ta bờ biển xem sóng."

      "Xem sóng ư?" nhận ra sao?. Nghĩ tới có chút mất mát, bỗng nhiên lại sợ cảm giác của chính mình, cảm xúc rất buồn cười, phải là hi vọng cần nhận ra mình và Lam Mạt sao?

      khi nhận ra, Lam Tranh giết rồi! Cho nên . . . . . . Giữ vững như vậy , cho đến ngày đánh cuộc kết thúc mới thôi.

      Sau khi hai người xuống lầu, hai người kia lặng lẽ từ góc tường ra ngoài.

      " quả nhiên. . . . . . Nhận ra." mặt Khuất Lam Mạt mặt nổi lên nụ cười nhạt."Ông nội, ông muốn Lam Tranh giết ta sao?"

      "Sợ rằng Lam Tranh phải thất vọng rồi, bởi vì, " khóe miệng ông lão cười tiếng, "Người ủy thác hủy bỏ giao dịch này." Nếu đối phương hủy bỏ cuối cùng ông cũng đơn phương hủy bỏ.

      Cũng bởi vì lúc đầu người ủy thác muốn giết đối tượng là Cam Nhĩ Toàn, mà cái tên này làm ông nhớ tới tám năm trước ở nơi máy bay rơi kia, vô tình gặp người thiếu niên kia, cho nên ông mới đón nhận vụ mua bán này, làm thành vụ giao dịch cuối cùng trước khi nhà họ Khuất thu tay lại.

      Nhưng khoản giao dịch này bắt đầu ông có ý định phải chăm chỉ thi hành, bởi vì trải qua điều tra, Cam Nhĩ Toàn chỉ có làm việc ác, trong tay cậu ta còn chủ trì mấy nhà do nhà họ Cam quyên góp thành lập cơ quan từ thiện, những năm gần đây trợ giúp ít người.

      "Người ta hủy bỏ giao dịch?"

      "Ừ."

      "Như vậy màn trò chơi này có còn phải tiếp tục sao?"

      "Dĩ nhiên, thời gian của trò chơi còn chưa có hết, huống chi, Lam Mạt, phải con muốn nhìn chút Cam Nhĩ Tòa định làm gì sao?"

      "Suy nghĩ."

      "Vậy chơi đến cuối cùng thôi."

      *******

      Bên trong phòng an tĩnh làm Khuất Lam Sơ cảm thấy buồn bực.

      Hai ngày nay Cam Nhĩ Toàn rất an tĩnh lạ thường, biết nhìn quyển được đặt tên là 《 Hoằng Nhất Đại Sư Truyền 》 sách, nhưng thấy chuyên chú như vậy, làm có chút ngoài ý muốn.

      Càng làm lòng nghi ngờ, lấy cá tính của , làm sao cảm thấy hứng thú đối với bộ sách Phật giáo này?

      Tốn hai ngày, rốt cuộc đọc xong quyển sách tay, sau bàn giấy Cam Nhĩ Toàn ngẩng đầu lên, làm tuyên bố.

      " quyết định."

      " quyết định cái gì?" hiểu hỏi.

      Lông mày cuộn lại cười, sắc mặt nghiêm túc, chầm chậm , " muốn quy y tam bảo."

      "Quy y tam bảo" ngẩn người.

      "Đúng, Lam Lam, em nghe qua chuyện của đại sư Hoằng Nhất chưa?"

      "Tôi chỉ biết ông ta là hòa thượng."

      "Đại sư Hoằng Nhất từ bi, từ bỏ tình với vợ, hiến thân cho Phật, đem tình biến thành tình lớn, dùng Phật pháp phổ độ tới người đời, cho nên, quyết định làm theo tinh thần của đại sư."

      Làm theo tinh thần của đại sư ư? Khuất Lam Sơ.

      "Ý của là. . . . . . Ngươi phải xuất gia?" nghi ngờ quan sát , hiếm
      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :