1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tam thiếu nhà họ Cam thích nói giỡn - Hương Di (2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.2
      Edit: Lavender - Blue




      "Tại sao em còn chưa giết ta?" khuôn mặt lạnh lùng của Khuất Lam Tranh vẻ hung ác nham hiểm.

      "Chuyện này em báo cáo với ông nội, ông nội đồng ý chờ sau khi em giúp ta hoàn thành mười việc mới xuống tay."

      "Em tới là để giết ta, sao còn phải giúp ta mười việc?" ta trầm giọng chất vấn.

      ". . . . . ." cắn môi, nghĩ muốn cho biết ngọn nguồn việc.


      "Nếu như em xuống tay được , vậy thay em xuống tay." Biết từ dám sát sinh, ấy .

      "!" Nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, vội vàng từ chối.

      "Tại sao?" từ chối quá nhanh, khiến nghi ngờ.

      "Đây là nhiệm vụ ông nội giao cho em, em phải tự hoàn thành nó, xin đó Lam Tranh đừng nhúng tay can thiệp." biết nếu Lam Tranh xuống tay chỉ vài giâycó thể chấm dứt cuộc đời Cam Nhĩ Toàn.

      Nhưng khi mất, còn ai những lời khiến người ta giận dữ nữa, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình khó chịu.

      "Em bảo nên can thiệp? !" Khuất Lam Tranh dồn ép hỏi, "Chuyện này kéo dài lâu như vậy, em có cách hoàn thành, khác nào khiến nhà họ Khuất chúng ta phải hổ thẹn, em làm vậy ông nội phải ăn thế nào với khách hàng?" Mấy ngày trước vô tình thấy bọn họ, mới biết đến bây giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao.

      "Ông nội. . . . . . Đồng ý cho em thời gian ."

      Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của nhìn chằm chằm, "Lam Sơ, em hãy thành cho biết, có phải em bao che cho tên đó ?"

      "Em có!" giật mình, liên tục lắc đầu phủ nhận, "Tuyệt đối có chuyện này."

      "Tốt nhất là như vậy. cho em 5 ngày, đến lúc đó nếu như em xuống tay, " Khuất Lam Tranh tàn khốc lên tiếng, " giết ta giúp em, thể để danh dự nhà họ Khuất bị hủy tay em."

      Dứt lời, xoay người rời .

      Khuất Lam Sơ nhíu chặt chân mày.

      Năm ngày? ! hiểu phải Khuất Lam Tranh thuận miệng mới như thế, vẻ mặt vừa rồi của cho biết , nếu trong kỳ hạn ra giết chết Cam Nhĩ Toàn, tự mình ra tay.

      Trái tim hoảng sợ, nếu Lam Tranh ra tay, nhất định Cam Nhĩ Toàn thể trốn thoát, ấy bị giết chết!

      , được! thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

      Giây lát, nhận ra suy nghĩ của mình, giật mình tức cười, vốn Cam nhĩ Toàn là đối tượng ám sát của . Tại sao lúc này. . . . . . lại muốn chết? !

      *********

      "Rốt cuộc các người làm gì? lâu như vậy , tại sao còn sống??" người đàn ông giận dữ gầm vào điện thoại.

      "Bởi vì chúng tôi chưa lựa chọn được hành động với ta." Đầu bên kia điện thoại kia truyền đến giọng nhanh chậm.

      Người đàn ông chất vấn, "Các người nhận giao phó của tôi, tại sao còn hành động?"

      "Chờ xác nhận có thể hành động, chúng tôi tự nhiên xuống tay." Giọng bình tĩnh trả lời.

      Người đàn ông hết sức tức giận, "Vậy các người đợi đến lúc nào mới xuống tay? Cho tôi thời hạn."

      "Tiên sinh, xin ngài nên gấp, đợi thời cơ đến chúng tôi động thủ." Người đầu bên kia điện thoại xong, liền tắt máy, chút để ý đối phương là đại gia bỏ tiền ra.

      "Đáng chết!" Người đàn ông quăng điện thoại xuống khẽ nguyền rủa." được, mình thể tiếp tục ngồi chờ, mình phải đích thân chuyến."

      *********

      Đêm khuya, bóng dáng tiếng động mở tay cầm của cửa phòng, vào phòng ngủ của Cam Nhĩ Toàn.

      Lặng lẽ tới bên cạnh chiếc giường Kingsize bắt mắt, nhờ ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn gương mặt ngủ say giường.

      Tầm mắt chuyển từ mặt của xuống cổ, tánh mạng con người cực kỳ mỏng manh, chỉ cần cắt đứt cổ họng, à , , chỉ cần nắm chặt cổ, chặn hô hấp của , là có thể đoạt mạng rồi.

      Từ từ nâng hai tay mình lên, nhắm mắt lát, cần dao, giờ phút này, chỉ cần bóp chặt cổ , siết chết , có thể hoàn thành nhiệm vụ.

      Nhưng, mong chết.

      biết bắt đầu từ khi nào, vấn đề phải là dám giết người, mà là muốn nhìn thấy biến thành xác chết.

      như cơn gió bật ra khỏi cánh môi, giây lát, như cùng lúc, Khuất Lam Sơ lặng lẽ ra ngoài.

      Người đàn ông giường bỗng mở mắt, im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng vừa rời .

      Đây là lần thứ tư rồi, bốn ngày nay nửa đêm đều tới phòng , may mắn có ngủ say, nếu phải bị nhìn trơ trọi rồi.

      Nghĩ đến chuyện thú vị, Cam Nhĩ Toàn chợt mỉm cười lẩm bẩm : "A, tối mai mình ngủ trần truồng cũng được, có lẽ khi ấy thấy thân thể hoàn mỹ của mình, kiềm được sắc tâm nổi lên, nhảy lên giường mình."

      phải là biết nửa đêm Khuất Lam Sơ lẻn vào phòng làm gì, nhưng tin tưởng xuống tay được, đúng như bốn lần tới, bốn lần cũng lặng lẽ rời khỏi, đủ thấy hiển nhiên muốn giết .

      "Lam Lam, em nỡ giết , đúng ?" cười khẽ, nghĩ đến mấy ngày nay giữa hàng chân mày của giấu vẻ buồn rầu, biết phiền não vấn đề gì, nhưng nhất định có liên quan đến người đuổi theo ngày đó, chẳng lẽ, người nhà họ Khuất thúc giục xuống tay?

      "Xem ra, mình phải nhanh chóng tra ra người chủ mưu phía sau mới được."

      *********

      " kịp nữa rồi, mau vào !" Lôi kéo Cam Nhĩ Toàn vội vàng
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương: 5.1

      " hai, sao cũng ở đây?"

      " đến mua đồ. Còn em?" Cam Nhĩ Khiêm chú ý bên cạnh em trai, hai người nắm tay, cử chỉ rất thân mật.

      "Em uống trà buổi trưa ở lầu ba, sẵn tiện dạo chút."

      Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt nhìn Khuất Lam Sơ rút hai tay của mình về, giấu sau lưng, gương mặt xinh đẹp tuy có vẻ hờ hững, thế nhưng lại lộ ra nét ửng hồng gò má trắng tuyết cho thấy ấy ngượng ngùng.

      Cam Nhĩ Khiêm liếc nhìn ."Người này là. . . . . ."

      " ấy là trợ lý của em - Lam Lam, ấy là hai của - Cam Nhĩ Khiêm." Cam Nhĩ Toàn giới thiệu hai người với nhau.

      "Chính là à?" Cam Nhĩ Khiêm hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt nhìn hỏi. Thời gian trước bị mẹ gọi về biệt thự nhà họ Cam có nghe cậu ấy nhắc qua là có sát thủ muốn ám sát , kết quả bị bắt lại.

      "Ừ." Cam Nhĩ Toàn gật đầu.

      Trầm ngâm chút, Cam Nhĩ Khiêm nhất định kéo em trai ."Nhĩ Toàn, em theo ra đây chút."

      " hai, có chuyện gì muốn hả?" Bị kéo đến góc, Cam Nhĩ Toàn hiểu hỏi.

      "Giữa em và ta trong lúc ấy xảy ra chuyện gì rồi?" Mắt Cam Nhĩ Khiêm nhìn chằm chằm.

      "Có chuyện gì là chuyện gì?" cười , ra hiểu vài phần ý của hai.

      "Em hãy thành , phải em nhìn trúng ta chứ?" Cam Nhĩ Khiêm trực tiếp hỏi.

      "Nếu đúng là vậy sao? Nếu phải thế nào?" thích thú cười hỏi.

      Lông mày của Cam Nhĩ Khiêm nhíu lại nhắc nhở, " ta là sát thủ tới giết em, em chưa từng quên đó chứ?"

      "Em cũng đâu có bị mất trí nhớ."

      Dò xét thái độ của em trai trong chốc lát, lại nghĩ đến bộ dạng thân mật của hai người vừa nãy, Cam Nhĩ Khiêm nghi hoặc hỏi, "Nhĩ Toàn, phải là em có ý nghĩ muốn để cho ta sinh con giúp em chứ?"

      Lần trước, ba em họ gặp mặt cả tìm được phụ nữ có thể giúp ấy sinh con, nếu em trai cũng định nghe lời mẹ sinh con để cho bà ôm, vậy chỉ còn mình đơn phương đối kháng với mẹ, vậy ổn lắm.
      được, gì cũng thể để Nhĩ Toàn làm như vậy, tại sao cậu ấy lại có thể có cốt khí như vậy, dễ dàng khuất phục trước quyền uy của mẹ như vậy được.

      Cam Nhĩ Toàn cười hỏi ngược lại: “ Ngay cả cả cũng quyết định tìm người sinh đứa trẻ, cũng báo cáo với mẹ xong, hai còn tính kiên trì phản đối nữa hả?"

      Nghe vậy, Cam Nhĩ Khiêm nhíu đôi mày rậm."Cho nên em cũng tính để mẹ như ý sao? ràng là mẹ trêu đùa chúng ta."

      "Vậy có cách nào đối kháng với thế lực mạnh mẽ của mẹ già? Đừng quên ba cũng luôn nghe lời của mẹ, em muốn bị bắt trở về cùng quản lý công ty chút nào."

      "Hai người có tiền đồ, bị mẹ hù dọa như vậy, liền sợ tới mức lập tức giơ cờ đầu hàng!" Cam Nhĩ Khiêm tức giận mắng.

      "Dạ, em và cả có tiền đồ, hai rất có tiền đồ, " Cam Nhĩ Toàn lười tranh cãi với , thuận miệng ;" tinh thần em rất ủng đối kháng với mẹ, nhưng nếu cuối cùng bị ba bắt về quản lý công ty cũng đừng oán giận em và đại ca nhé."

      Cam Nhĩ Khiêm bị mà buồn phiền nhất thời biết gì, giây lát mới : "Cho dù em muốn tìm người, cũng nên tìm ta."

      "Tại sao?"

      " ta là sát thủ, em phải sợ sau này rước lấy phiền toái hả?"

      Mắt Cam Nhĩ Toàn nhìn Khuất Lam Sơ cách đó xa, thầm, "Nếu em sợ, trêu chọc ấy."

      Cam Nhĩ Khiêm nghe những gì hỏi, "Em cái gì?"

      quay lại nhìn trai, tốt bụng nhắc nhở trai, " hai, chắc chưa quên trước kia từng bị dạy dỗ đến thê thảm chứ? Với tính cách của mẹ, nếu như muốn làm trái với ý bà, phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng."

      Trong đầu của mẹ bọn toàn là ý
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.2
      Đôi môi đào thưởng thức nước ép việt quất thích, phát ra thanh thỏa mãn, ánh mắt lúc này mới nhìn con trai, từ từ .

      "Mẹ con nè Nhĩ Khiêm, những lời của con vừa rồi, phải là do con ghen tỵ với trai và em trai con tìm được người sinh con cho họ, nên mới như vậy hả?"

      "Sao con lại có thể ghen tỵ với bọn họ, con thông cảm với bọn họ còn kịp!" Mẹ chuyện hoang đường gì vậy, Cam Nhĩ Khiêm gào lên.

      "Chỗ nào của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn đáng để cho con thông cảm?" Cam phu nhân chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

      Thông cảm cho bọn họ có chí khí, cam tâm tình nguyện chịu đùa bỡn của mẹ! Cam Nhĩ Khiêm thông minh có mang những suy nghĩ này ra, chỉ là ở trong lòng khẽ nguyền rủa.

      "Mẹ, vừa rồi con nhiều như vậy, chỉ hi vọng mẹ lần nữa thận trọng suy nghĩ kỹ càng, việc mẹ vậy ép buộc chúng con sinh đứa bé tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Vì để hoàn thành việc này, thậm chí Nhĩ Toàn còn ngại tìm tới người phụ nữ tới ám sát nó"

      Thấy hình như mẹ có phản ứng gì, nghiêm túc tiếp: "Con tin rằng cần con thêm, mẹ cũng biết gen di truyền có tầm quan trọng như thế nào, đứa bé do sát thủ lạnh lùng sinh ra, chừng thừa hưởng gen di truyền từ người mẹ sát thủ của mình."

      Vươn cánh tay vừa thơm ngát vừa thon dài do được chăm sóc tốt, Cam phu nhân lịch tao nhã khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người cười yếu ớt.

      "Lo lắng của con phải là có lý, chẳng qua mẹ tin tưởng vào mắt nhìn của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn, đối tượng bọn họ tìm thể quá kém cỏi. Thành Nhĩ Khiêm, ngược lại mẹ tương đối lo lắng con...con - đứa này, ánh mắt của con từ tương đối quái dị, nếu con tìm được đối tượng sinh đứa trẻ cho con, tốt nhất con nên đưa về nhà để mẹ xem xét."

      Ánh mắt của ai quái dị chứ? ! Cả nhà họ Cam, ánh mắt của mẹ mới đúng là kỳ quái nhất chính, đúng sao, vậy mà còn là ánh mắt kỳ lạ!

      Cam Nhĩ Khiêm kiềm chế cơn tức giận : "Tóm lại, con nhắc nhở mẹ, nếu như mẹ còn là cố ý làm vậy, nếu sau này cả và Nhĩ Toàn sinh sinh ra những đứa trẻ kỳ quái, mẹ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

      "Nhĩ Khiêm, con hù dọa mẹ sao?" Cam phu nhân vỗ ngực, lộ vẻ mặt hoảng sợ.

      Còn giả bộ, nghiến răng : "Làm sao con dám, chỉ là con tốt bụng nhắc nhở mẹ."

      "Là vậy à? Ưmh, được rồi, lời của con mẹ suy nghĩ cẩn thận.”

      Thấy hình như có vẻ mình thuyết phục được mẹ, Cam Nhĩ Khiêm vui mừng, vội vàng : "Xin mẹ hãy hiểu tầm quan trọng của việc này, sinh đứa trẻ rất dễ dàng, nhưng là nếu như sinh bừa, lúc đó cũng thể giải quyết được bằng cách nhét lại vào bụng mẹ."

      Bà rất đồng ý gật đầu, "Đúng là vậy ư? Giống mẹ cũng có biện pháp đem con nhét vào trong bụng được nữa, thể làm gì khác hơn là tiếp tục uất ức chịu đựng đứa con vâng lời này"

      Nghe vậy, hiểu được mình lại bị mẹ đùa bỡn, tức giận mình thừa lời.

      "Con vâng lời mẹ lúc nào?"

      "Thường xuyên, giống như bây giờ, mẹ chỉ muốn con sinh cho mẹ cháu trai, con lại lề mà lề mề mực từ chối chịu làm theo, con xem Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn so với con còn ngoan hơn."

      giận đến nghiến răng, "Mẹ cho là muốn sinh con là có thể tùy tiện sinh sao?" Quả thể lý lẽ, chỉ vì để mẹ bồng cháu, liền kêu ba em bọn con sinh đứa bé cho mẹ chơi đùa, đến tột cùng bắt bọn họ làm cái gì?

      Cam phu nhân cười tủm tỉm nhắc nhở con trai, "Dĩ nhiên phải, nhưng mẹ rất hiểu quá trình sinh con, đừng quên ba em các con đều từ trong bụng mẹ mà sinh ra, cho nên mẹ mới đồng ý để các con tìm người phụ nữ ưng ý rồi cùng nhau tạo ra Tiểu Bối nha."

      Vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của con trai, giọng bà mềm mại khuyên nhủ, "Nhĩ Khiêm, con chưa trải qua việc làm ba, cho nên biết những chuyện hạnh phúc khi được làm ba, ngoan, nghe lời mẹ, con cũng mau chóng tìm con thích để ‘ sinh con ’ ."

      Trợn mắt xem thường, khó có thể có đồng thuận, Cam Nhĩ Khiêm quyết định rời , tiếp nữa chỉ làm mình giận đến bị thương, chỉ là ít nhất lần này tới có uổng phí, mẹ cũng để mặc chuyện của Nhĩ Toàn.

      chừng mẹ tìm tới Nhĩ Toàn ầm ĩ, cũng có khả năng đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

      Sau khi con trai rời , Cam phu nhân lấy điện thoại di động, nhấn xem vài tấm hình, đây là người bà bố trí phụ trách giám sát Tam thiếu gửi về.

      Vì để giám sát ba đứa con có đàng hoàng làm việc bà giao cho hay , bà thành lập ba nhóm những con ong , theo thứ tự là đội Đại hùng, đội Hổ mập và đội Tĩnh hương.

      Thành viên của ba độ này, tất cả đều thành viên xuất sắc được bà lựa chọn từ 10.000 công ty an ninh thuộc sở hữu của chồng và rất giỏi theo dõi.

      Mỗi đội phụ trách giám sát đứa con trai, để cho bà tùy thời điểm nắm tình hình con trai.

      Nhìn chằm chằm vào vài tấm hình, Cam phu nhân trầm ngâm hồi.

      Sát thủ sao? Vậy như thế nào, ai sát thủ nhất định là máu lạnh vô tình? Chỉ cần ấy và con trai tâm nhau, vậy thành vấn đề.

      Chỉ là, vẫn nên tìm thời gian để tự mình xem xét của Nhĩ Toàn thôi.

      *********

      Nhìn chằm chằm vào cái máy sấy bị nhét vào tay, Khuất Lam Sơ xem tivi hiểu.

      "Làm gì vậy?"

      "Sấy tóc giúp ." Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt cầu, tóc được cột sau gáy giờ phút này ướt nhẹp xõa vai, làm gương mặt tuấn mỹ của lộ ra vẻ lười biếng hấp dẫn.

      ngồi ghế sa lon phía trước , chờ đợi hưởng thụ hầu hạ của .

      Mắt phượng nheo lại, nghiêm mặt, đem máy sấy ném trả về cho ."Tự mình sấy ."

      "Đừng như vậy hẹp hòi mà, chỉ là giúp
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.2

      Đôi môi đào thưởng thức nước ép việt quất thích, phát ra thanh thỏa mãn, ánh mắt lúc này mới nhìn con trai, từ từ .

      "Mẹ con nè Nhĩ Khiêm, những lời của con vừa rồi, phải là do con ghen tỵ với trai và em trai con tìm được người sinh con cho họ, nên mới như vậy hả?"

      "Sao con lại có thể ghen tỵ với bọn họ, con thông cảm với bọn họ còn kịp!" Mẹ chuyện hoang đường gì vậy, Cam Nhĩ Khiêm gào lên.

      "Chỗ nào của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn đáng để cho con thông cảm?" Cam phu nhân chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

      Thông cảm cho bọn họ có chí khí, cam tâm tình nguyện chịu đùa bỡn của mẹ! Cam Nhĩ Khiêm thông minh có mang những suy nghĩ này ra, chỉ là ở trong lòng khẽ nguyền rủa.

      "Mẹ, vừa rồi con nhiều như vậy, chỉ hi vọng mẹ lần nữa thận trọng suy nghĩ kỹ càng, việc mẹ vậy ép buộc chúng con sinh đứa bé tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Vì để hoàn thành việc này, thậm chí Nhĩ Toàn còn ngại tìm tới người phụ nữ tới ám sát nó"

      Thấy hình như mẹ có phản ứng gì, nghiêm túc tiếp: "Con tin rằng cần con thêm, mẹ cũng biết gen di truyền có tầm quan trọng như thế nào, đứa bé do sát thủ lạnh lùng sinh ra, chừng thừa hưởng gen di truyền từ người mẹ sát thủ của mình."

      Vươn cánh tay vừa thơm ngát vừa thon dài do được chăm sóc tốt, Cam phu nhân lịch tao nhã khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người cười yếu ớt.

      "Lo lắng của con phải là có lý, chẳng qua mẹ tin tưởng vào mắt nhìn của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn, đối tượng bọn họ tìm thể quá kém cỏi. Thành Nhĩ Khiêm, ngược lại mẹ tương đối lo lắng con...con - đứa này, ánh mắt của con từ tương đối quái dị, nếu con tìm được đối tượng sinh đứa trẻ cho con, tốt nhất con nên đưa về nhà để mẹ xem xét."

      Ánh mắt của ai quái dị chứ? ! Cả nhà họ Cam, ánh mắt của mẹ mới đúng là kỳ quái nhất chính, đúng sao, vậy mà còn là ánh mắt kỳ lạ!

      Cam Nhĩ Khiêm kiềm chế cơn tức giận : "Tóm lại, con nhắc nhở mẹ, nếu như mẹ còn là cố ý làm vậy, nếu sau này cả và Nhĩ Toàn sinh sinh ra những đứa trẻ kỳ quái, mẹ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

      "Nhĩ Khiêm, con hù dọa mẹ sao?" Cam phu nhân vỗ ngực, lộ vẻ mặt hoảng sợ.

      Còn giả bộ, nghiến răng : "Làm sao con dám, chỉ là con tốt bụng nhắc nhở mẹ."

      "Là vậy à? Ưmh, được rồi, lời của con mẹ suy nghĩ cẩn thận.”

      Thấy hình như có vẻ mình thuyết phục được mẹ, Cam Nhĩ Khiêm vui mừng, vội vàng : "Xin mẹ hãy hiểu tầm quan trọng của việc này, sinh đứa trẻ rất dễ dàng, nhưng là nếu như sinh bừa, lúc đó cũng thể giải quyết được bằng cách nhét lại vào bụng mẹ."

      Bà rất đồng ý gật đầu, "Đúng là vậy ư? Giống mẹ cũng có biện pháp đem con nhét vào trong bụng được nữa, thể làm gì khác hơn là tiếp tục uất ức chịu đựng đứa con vâng lời này"

      Nghe vậy, hiểu được mình lại bị mẹ đùa bỡn, tức giận mình thừa lời.

      "Con vâng lời mẹ lúc nào?"

      "Thường xuyên, giống như bây giờ, mẹ chỉ muốn con sinh cho mẹ cháu trai, con lại lề mà lề mề mực từ chối chịu làm theo, con xem Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn so với con còn ngoan hơn."

      giận đến nghiến răng, "Mẹ cho là muốn sinh con là có thể tùy tiện sinh sao?" Quả thể lý lẽ, chỉ vì để mẹ bồng cháu, liền kêu ba em bọn con sinh đứa bé cho mẹ chơi đùa, đến tột cùng bắt bọn họ làm cái gì?

      Cam phu nhân cười tủm tỉm nhắc nhở con trai, "Dĩ nhiên phải, nhưng mẹ rất hiểu quá trình sinh con, đừng quên ba em các con đều từ trong bụng mẹ mà sinh ra, cho nên mẹ mới đồng ý để các con tìm người phụ nữ ưng ý rồi cùng nhau tạo ra Tiểu Bối nha."

      Vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của con trai, giọng bà mềm mại khuyên nhủ, "Nhĩ Khiêm, con chưa trải qua việc làm ba, cho nên biết những chuyện hạnh phúc khi được làm ba, ngoan, nghe lời mẹ, con cũng mau chóng tìm con thích để ‘ sinh con ’ ."

      Trợn mắt xem thường, khó có thể có đồng thuận, Cam Nhĩ Khiêm quyết định rời , tiếp nữa chỉ làm mình giận đến bị thương, chỉ là ít nhất lần này tới có uổng phí, mẹ cũng để mặc chuyện của Nhĩ Toàn.

      chừng mẹ tìm tới Nhĩ Toàn ầm ĩ, cũng có khả năng đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

      Sau khi con trai rời , Cam phu nhân lấy điện thoại di động, nhấn xem vài tấm hình, đây là người bà bố trí phụ trách giám sát Tam thiếu gửi về.

      Vì để giám sát ba đứa con có đàng hoàng làm việc bà giao cho hay , bà thành lập ba nhóm những con ong , theo thứ tự là đội Đại hùng, đội Hổ mập và đội Tĩnh hương.

      Thành viên của ba độ này, tất cả đều thành viên xuất sắc được bà lựa chọn từ 10.000 công ty an ninh thuộc sở hữu của chồng và rất giỏi theo dõi.

      Mỗi đội phụ trách giám sát đứa con trai, để cho bà tùy thời điểm nắm tình hình con trai.

      Nhìn chằm chằm vào vài tấm hình, Cam phu nhân trầm ngâm hồi.

      Sát thủ sao? Vậy như thế nào, ai sát thủ nhất định là máu lạnh vô tình? Chỉ cần ấy và con trai tâm nhau, vậy thành vấn đề.

      Chỉ là, vẫn nên tìm thời gian để tự mình xem xét của Nhĩ Toàn thôi.

      *********

      Nhìn chằm chằm vào cái máy sấy bị nhét vào tay, Khuất Lam Sơ xem tivi hiểu.

      "Làm gì vậy?"

      "Sấy tóc giúp ." Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt cầu, tóc được cột sau gáy giờ phút này ướt nhẹp xõa vai, làm gương mặt tuấn mỹ của lộ ra vẻ lười biếng hấp dẫn.

      ngồi ghế sa lon phía trước , chờ đợi hưởng thụ hầu hạ của .

      Mắt phượng nheo lại, nghiêm mặt, đem máy sấy ném trả về cho ."Tự mình sấy ."

      "Đừng như vậy hẹp hòi mà, chỉ là giúp sấy khô tóc thôi, cũng chết được." Cắm lại phích cắm máy sấy, đem nó nhét vào tay , định cầm tay để sấy tóc cho mình, "Ừhm, em xem xem, rất đơn giản, nhanh lên sấy tóc ."

      "Đây được xem là chuyện thứ ba đúng ?" nghiêm mặt lạnh lùng hỏi. Vừa mới tắm rửa xong, người tùy ý mặc chiếc choàng tắm, áo choàng tắm mở rộng, phía dưới chỉ mặc cái quần lót màu đen, có thể dễ dàng nhìn cơ ngực màu đồng của và đôi chân dài trần trụi của .

      Chết tiệt, người này là cố tình khoe dáng người hoàn mỹ của mình phải đây? Ghê tởm hơn đó là, xem xong lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng .

      "Dĩ nhiên là tính." cười trả lời."Đây là bồi đắp tình cảm cho chúng ta."

      "Tôi với cần phải bồi đắp tình cảm gì cả." Nàng lạnh lùng lên tiếng." chỉ cần nhanh chóng ra các cầu còn lại, sau khi làm xong các cầu của , chúng ta chính là kẻ thù." muốn cùng tiếp tục dây dưa thêm, bởi vì phát ra bản thân càng lúc càng quan tâm tới .

      Mấy ngày nay bởi vì lo lắng Lam Tranh đến bất cứ lúc nào, tấc cũng rời luôn theo , tới khuya cũng dám buông lỏng để ngủ, tập trung chú ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ sợ Lam Tranh tận dụng bóng đêm để lẫn vào, đoạt luôn cái mạng của .

      "Chậc, Lam Lam như vậy em vô tình, có biết lòng trái tim gần như tan nát." Ấn tim mình, vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn làm bộ đau lòng, ngước mắt nhìn hỏi: "Em mong muốn được nhanh chóng thực xong mười cầu kia của đến như vậy sao?"

      "Đúng vậy." Khuất Lam Sơ nhanh chóng trả lời.

      Gương mặt tuấn tú cười tiếng, chậm rãi lên tiếng, "Nếu như em đồng ý thay làm chuyện này, các việc còn lại liền xóa bỏ, em thấy sao?"

      "Chuyện gì?" Từ ánh mắt của , dĩ nhiên phát chuyện này dễ dàng thực .

      ung dung thong thả , "Em thay sinh đứa bé . . . . . A! Lam Lam, em muốn làm gì?"

      " muốn chết rồi phải ? tôi giúp !" Ngón tay ngọc thon dài bóp cổ , mặt lạnh lùng trợn mắt nhìn .

      "Lam Lam, đừng làm bừa, thể hít thở." Cổ bị chèn ép, Cam Nhĩ Toàn khan giọng .

      dùng sức bóp chặt, cho thấy lần này chọc giận . Cũng khó trách, liên tiếp mấy buổi tối ngủ ngon, cảm xúc khó tránh khỏi phiền não, điều này hoàn toàn có thể hiểu.

      Nhìn thấy ánh mắt mơ màng, trong lòng có chút nỡ, suy nghĩ tìm cách để tối nay có thể an tâm ngủ ngon giấc, nếu cứ tiếp tục như vậy, lo lắng rằng Lam Lam vì thiếu ngủ mà ngã quỵ.

      Từ từ buông tay ra, mắt phượng của Khuất Lam Sơ trừng , nghiêm túc cảnh cáo, "Lần sau còn dám bậy, tôi bóp chết ."

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." ho mấy tiếng." rót ly sữa tươi."

      Sau khi rời , Khuất Lam Sơ xòe bàn tay ra, cụp mắt nhìn xuống, nhịn được thở dài. Cứ xem là hoàn thành mười việc của sợ rằng vẫn thể ra tay được.

      Đến lúc đó. . . . . . Nên làm cái gì mới đúng đây?

      "Ừhm, uống sữa ."

      ly sữa tươi màu trắng được bưng đến trước mặt , ngước mắt nhìn, "Tôi là muốn uống sữa tươi."

      "Em có hai cái lựa chọn, là uống sữa, nếu em uống, vậy phải sấy tóc cho ." Cam Nhĩ Toàn lưu manh cười .

      Trong khoảng thời gian theo , Khuất Lam Sơ rất hiểu tính cách của , nếu như thuận theo ý muốn của , làm bất cứ việc gì để dây dưa cho đến khi nào người ta đồng ý mới thôi, lười phải dây dưa với , quyết định cầm ly sữa bò lên, uống hơi cạn sạch.

      Thấy uống sữa xong, cười hỏi: "Em sợ hạ độc trong đó sao?"

      Liếc mắt cái, nhìn thấy tóc vẫn còn nước, hơi do dự, cầm máy sấy bên cạnh lên.

      "Ngồi xuống." biết vì sao, tin rằng tuyệt đối làm tổn thương mình.

      Nghe vậy, Cam Nhĩ Toàn giống như chú chó vâng lời, vui mừng vội vàng ngồi xuống, chỉ sợ đột nhiên thay đổi ý định.

      Khí nóng thổi vào , ngón tay của nhàng di chuyển qua lại giữa tóc và da đầu, cảm thấy thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ dịu dàng hiếm có của .

      Vén vài sợi tóc lên, phát ra có màu tóc nâu sậm, chất tóc rất mềm mại, sờ vào cảm giác rất trơn mịn.

      Bỗng nhiên phát giác hành động này quá thân mật, nên sấy tóc giúp , nhưng máy sấy tóc trong tay vẫn hoạt động.

      Bên tai nghe tiếng máy sấy tóc vù vù vù, mí mắt dần dần nặng xuống.

      "Lam Lam, khi nào em gội đầu vậy? Lần sau đến lượt giúp em sấy tóc, bảo đảm em thoải mái muốn thét lên."

      " cần."

      Cam Nhĩ Toàn lại mấy câu nữa, nghe , che miệng ngáp cái, tầm mắt có chút bắt đầu mơ hồ, cố gắng xốc tinh thần lên nhưng cuối cùng cũng ngăn cản được cơn buồn ngủ ập tới.

      "Á, nóng quá!" Cam Nhĩ Toàn kêu tiếng nhảy lên, quay đầu nhìn lại, phát nhắm mắt ngủ thiếp , vội vàng đưa tay kéo qua.

      " ngờ thuốc kia có tác dụng nhanh như vậy, " tiếc hận thầm, "Sớm biết em sấy tóc giúp , ly sữa bò kia cho em uống trễ chút, chỉ là như vậy cũng tốt, ít nhất có thể để cho em an tâm ngủ giấc rồi."

      xong, lấy máy sấy tay , nhấn nút tắt, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng, bế lên, về hướng phòng ngủ của .

      "Lam Lam, tối nay em phải ngủ giấc ngon lành." Đặt lên giường, giúp đắp chăn, nhàng hôn lên tráng cái.

      Ánh mắt nhìn vào đôi môi đào của , Cam Nhĩ Toàn nhàng hôn lên đôi môi mềm mại mê người ngày.

      "Mỹ nhân của , chúc em có giấc mơ đẹp."

      *********

      "Sao nào, tối hôm qua có mơ thấy giấc mơ đẹp ?" Thấy người ra tới cửa, Cam Nhĩ Toàn mang theo ý cười hỏi.

      "Tối hôm qua cho tôi uống ly sữa bò kia có phải là bỏ thêm cái gì phải ?" Nếu , có lý nào lại ngủ sâu như vậy, tỉnh dậy là hơn 10h sáng.

      "Em cứ ?"

      " bỏ thuốc ngủ có đúng hay ?" phỏng đoán .

      phủ nhận.

      "Haizz, ai bảo mấy buổi tối gần đây em ngủ được giấc ngon lành, thể để em quá mệt mỏi, cho nên mới tốt bụng nghĩ cách để em có giấc ngon. Ừhm, sau khi ngủ giấc ngon, quả nhiên sắc mặt của em tốt hơn nhiều." hài lòng vì ánh mắt lờ mờ của biến mất tích.

      "Làm sao biết. . . . . . mấy buổi tối gần đây tôi ngủ ngon?" Giữa phòng ngủ của hai người có tường ngăn cách, trừ khi mắt của có thể nhìn xuyên thấu, nếu làm sao biết được mấy đêm liên tục ngủ sâu.

      "Em nghĩ rằng người ngủ ngon có quầng thâm ở mắt sao?" cũng phải là người mù, chuyện như vậy vừa nhìn biết.

      Khuất Lam Sơ trầm mặc, lên tiếng cảnh cáo, "Có ngủ hay là việc của tôi, về sau, cho phép bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn uống của tôi." hiểu xuất từ ý tốt, nhưng nếu ngủ sâu như vậy, nhỡ có người lẻn vào phải làm sao?

      "Chỉ cần về sau em ngủ ngon, làm như vậy." Đôi đồng tử của Cam Nhĩ Toàn nhìn chăm chú, chậm rãi tiếp. . . . . . Lo đông lo tây, cam đoan với em, nếu đồng ý của , ai có thể tùy tiện lấy mạng của , cho nên em cần phải lo lắng cho ."

      Ánh mắt của quá dịu dàng, làm hô hấp của cảm thấy có chút chậm lại, cảm thấy cả trái tim hình như chấn động, cuống quít mắt khép hờ, tránh ánh mắt nhìn chăm chú của .

      "Tôi đâu có lo lắng cho , là bởi vì tôi đồng ý điều kiện của nên phải bảo vệ an toàn cho ."

      " sao?" Cam Nhĩ Toàn cười khẽ, điện thoại di động reo, bắt máy.

      "Này, chủ tịch, mỹ nhân của còn chưa tỉnh sao?" Trong loa truyền đến giọng của Cổ Văn Văn.

      "Vừa dậy rồi, nhưng mà chúng tôi còn chưa ăn bữa sáng, bây giờ chúng tôi phải ăn sáng ."

      Còn phải ăn bữa sáng nữa? Lần này là muốn ăn tới mấy giờ?"Vị tiên sinh bên kia đợi rồi, rất bình tĩnh."

      cười : "Văn Văn, nếu quả người kia gặp được tôi được cậu mời ta kiên nhẫn chờ chút, ăn cơm là việc lớn, tôi và Lam Lam muốn ăn no bụng mới qua đó, ăn bữa ăn sáng làm giảm trí thông minh."

      "Sáng sớm ta tới rồi, đợi hơn hai giờ, đợi nữa chắc ta phá hủy phòng làm việc của chúng ta mất."

      "Vậy hãy để cho ta phá hủy , cũng tốt, chỉ là đừng quên đem chi phí sửa chữa xây lại gởi cho ta, tôi tin rằng với bối cảnh, tài lực của tập đoàn Rander quịt nợ chúng ta"

      Giọng đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Cổ Văn Văn, "Tôi biết rồi, nhưng mà vẫn là xin chủ tịch đừng ăn quá muộn, dù sao xây dựng lại phòng làm việc cũng rất phiền phức."

      Thấy gác điện thoại, Khuất Lam Sơ hỏi: "Hôm nay có hẹn với người khác hả?"

      " có, là Cain đột nhiên chạy đến phòng làm việc tìm . thôi, chúng ta ăn sáng."

      "Tôi đói bụng, có muốn tới trường học trước hay ?"

      " cần phải để ý đến Cain, để cho ta chờ, chúng ta ăn no bụng rồi qua đó."

      " chừng ta có chuyện quan trọng muốn tìm ."

      " 99% là ta vì Đoạn Khâm Kỳ mà tới tìm , cần để ý đến ta. Hôm nay thưởng thức bữa ăn sáng theo tiêu chuẩn có được hay ?"

      "Tùy ." tiếng động thở dài, có chút đồng tình với người ở trường học chờ - Cain.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.1

      Cũng sắp đến trưa rồi, bây giờ sếp mới ung dung đến, Cổ Văn Văn ra đón .

      " ta còn chờ sếp đấy."

      " sao?" Cam Nhĩ Toàn cười liếc nhìn về hướng phòng khách, người kia cũng nhìn thấy bóng sáng của từ cánh của sổ thủy tinh trong suốt, lập tức bước qua .

      "Cam Nhĩ Toàn, tôi có việc muốn với cậu." Đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông để cho mình khổ sở chờ đợi ta trong 3 tiếng đồng hồ.

      "Vào trong rồi ."

      Ngồi chờ Cam Nhĩ Toàn mấy tiếng đồng hồ, vừa bước vào phòng tiếp khách, Cain liền mất kiên nhẫn, ủ rủ, thẳng vào vấn đề : "Cậu ra giá , phải mất bao nhiêu tiền mới đồng ý để Khâm Kỳ có thể rời được?"

      Cam Nhĩ Toàn bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa phòng khách, mười ngón tay đan vào nhau, chậm chạp trả lời, "Tôi biết tiền của tập đoàn Rander còn nhiều hơn số người chết đuối, chỉ là tôi cũng thiếu tiền, huống chi bây giờ vấn đề cũng phải tôi muốn hay muốn mà Khâm Kỳ có thể rời , mà là ấy thích công việc ở đây, nên ấy mới muốn theo phải như sao?"

      Nghe vậy, Cain tức giận vỗ bàn, "Cam Nhĩ Toàn, nhẫn nại của tôi có hạn, tốt nhất cậu nên khiêu khích tôi!" Bản thân mình trong công việc luôn luôn có thể hô mưa gọi gió, nếu phải vì Khâm Kỳ, ta tuyệt đối ở đây chờ vậy ta ba tiếng đồng hồ, chịu được đối xử cách khinh thường như thế này.

      Cam Nhĩ Toàn cười."Cain, hình như nghĩ sai rồi, thứ nhất, tôi có khiêu khích , thứ hai, là tự mình chạy đến tìm của tôi mà, phải vậy sao?"

      Cain nghiến răng chỉ trích, "Là do cậu lôi kéo, dụ dỗ cậu ấy từ công ty của tôi tới đây!"

      "Dụ dỗ? nghĩ rằng ấy còn là đứa trẻ chưa chưa trưởng thành sao? ấy cũng sắp ba mươi tuổi rồi, tự có cách phán đoán riêng, tôi tin tưởng ấy biết những gì mình cần, có thể đưa ra lựa chọn chính xác, cũng như ấy cũng có thể phân biệt ra được cái gì ấy muốn."

      Nghe ra được ý tứ của Cam Nhĩ Toàn, ý của ta là Đoạn Khâm Kỳ muốn làm giảng viên ở đại học Á Văn, còn tập đoàn Rander ấy thích, Cain nheo mắt.

      "Cam Nhĩ Toàn, cậu cần làm quá như vậy! Nếu phải do cậu sau ở sau lưng làm Khâm Kỳ dao động, làm sao cậu ta lại rời bỏ công ty của tôi?"

      "Chậc, Cain, đề cao tôi quá, cũng quá coi thường Khâm Kỳ, ấy là cái người có thể dễ dàng bị người khác làm cho dao động sao? Cái người này, cũng hiểu ấy, khó trách ấy nghĩ. . . . . ." Cam Nhĩ Toàn nữa, dùng ánh mắt đồng tình nhìn .

      "Khó trách cậu ta nghĩ thế nào?" Bị Cam Nhĩ Toàn dùng cái loại ánh mắt thương hại đó nhìn, khuôn mặt tuấn của Cain dấy lên bực tức.

      Thoải mái cười tiếng, Cam Nhĩ Toàn thong thả ung dung , "Khó trách ta muốn rời bỏ ."

      Đối với ánh mắt phẫn nộ muốn giết người của Cain phẫn, thờ ơ, tiếp tục , " phải là có vị hôn thê xinh rồi sao? Tại sao còn quấn ấy buông tha? nghĩ là vừa muốn có cá và có cả gấu, coi chừng cái gì cũng có được nhé!" Những lời này là xuất phát từ lời khuyên chân thành.

      Thế giới tình cảm rất mọn, thể có người thứ ba, hơn nữa Cain và Khâm Kỳ lại. . . . . .

      Sắc mặt của Cain nhếch nhác đến dữ tợn, nhưng thể câu nào phản bác được.

      Đính hôn với Judy là chính sách kết thân, có thể giúp mình có địa vị vững chắc trong tập đoàn, đây chỉ là kế sách tạm thời, thực tế người mình còn là Khâm Kỳ, cậu ấy cũng tình nguyện ủng hộ cách làm của mình, nhất định rời !

      Chẳng lẽ cậu ta biết rằng cho dù giữa bọn họ có tình cảm sâu sắc hơn, cũng là thể công khai với mọi người, nếu như vậy đối với mình và cậu ấy đều chịu những ảnh hưởng tiêu cực, cho nên bản thân mình mới đính hôn với Judy, những có được ô dù từ gia đình mà còn có thể che tai giấu mắt người khác.

      lúc sau, Cain mới giận dữ, "Cậu biết gì chứ, tại sao lại như vậy?”

      "Tốt tốt tốt, cái gì tôi cũng biết hết, tôi chỉ biết chuyện, nếu muốn Khâm Kỳ cùng trở về với tới tìm tôi có ích gì cả, tìm lộn đối tượng rồi." Cam Nhĩ Toàn đứng dậy, muốn cùng người này lãng phí lời , "Ah, mười hai giờ rồi, Lam Lam, chúng ta ăn trưa thôi."

      Ăn trưa? Rốt cuộc có mấy dạ dày vậy, bọn họ vừa mới ăn bữa sáng xong. Khuất Lam Sơ tức giận liếc cái, nhìn xuống lại thấy trong đôi mắt xanh thẳm của Cain lộ ra tia lạnh lùng đầy oán hận.

      " thôi." Thấy chần chừ, Cam Nhĩ Toàn quyết định cầm tay của , khách khí bỏ lại vị khách kia, tự mình lôi kéo ra ngoài.

      Đối với động tác động chút là cầm tay mình, có chút quen nên cũng có tránh ra.

      "Người đàn ông kia rất hận ."

      Cam Nhĩ Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, " ta hận nhầm người rồi, nguyên nhân Đoạn Khâm Kỳ rời bỏ ta cho tới bây giờ cũng phải là do , đúng ra người ta nên hận chính là mới đúng."

      "Giữa ta và giáo sư Đoàn có phải có hiểu lầm gì hay ?"

      "Theo như biết, bọn họ vốn là đôi nhau."

      "A, bọn họ nhau? Nhưng hai người bọn họ đều là. . . . . ." Đột nhiên nghĩ đến thế giới này còn có loại tình cảm gọi là đồng tính luyến ái, vì vậy chữ "nam" này kịp thời nuốt xuống."Như vậy tại sao giáo sư Đoàn phải rời bỏ ta?" Trong khoảng thời gian này Đoạn Khâm Kỳ giúp chăm sóc tốt cho hoa lan Lãnh Hương, nên quan tâm hỏi nhiều hơn.

      "Bởi vì Cain bắt cá hai tay, lại đính hôn với người phụ nữ khác."

      xuống lầu, hai người về phía bãi đậu xe dành cho giảng viên.

      "Nếu ta là Gay. Sao còn muốn đính hôn với nữ nhân khác?" nghi ngờ hỏi.

      "Vì lợi ích kinh doanh, gia đình của đó sở hữu rất nhiều cổ phiếu của tập đoàn Rander."

      "Vậy. . . . . . giáo sư Đoàn nhất định là rất đau lòng nhỉ?"

      "Cho nên ấy mới rời bỏ Cain."

      ". . . . . . Xin hỏi làm gì đây?" Mắt phượng của Khuất Lam Sơ lạnh lùng liếc kéo tay vòng qua hông của , mà tay của đặt vai của .

      "Như vậy mới tương đối giống nhau người , em phải cảm thấy vậy sao?"

      "Người nào là người của ?" nhíu mày thẹn thùng rút tay về.

      "Ah, em cảm thấy là chúng ta nhau sao?" Cam Nhĩ Toàn mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc.

      Lông mày của cuộn lại, tức giận .", điểm, cũng, , thấy ." Rốt cuộc là dây thần kinh nào của cảm thấy hai người bọn họ nhau? tới để ám sát cơ mà!

      " sao? Em có cảm giác vậy à, " nhìn chằm chằm giây lát, giương môi cười : "Nhất định là do chưa biểu tốt , cho nên em mới có thể cảm giác được, như vậy , trước mắt chúng ta nên có nụ hôn nóng bỏng, nhất định em có thể cảm thấy nhiệt tình của ."

      "A, . . . . . ." Đột nhiên bị ôm vào trong ngực, đôi môi của bị bá đạo mút chặt, môi lưỡi của cuồng liệt, càn rỡ xâm nhập, tràn vào là hơi thở mùi đàn hương của , ý thức của trong nháy mắt trống , thân thể căng cứng quên cả giãy giụa, mặc cho trong miệng chiếm cứ.

      Đột nhiên bị hôn cách mãnh liệt khiến thể suy nghĩ thêm, biết nên đẩy ra, thậm chí nên tránh xa người đàn ông liều lĩnh này, nhưng chỉ chỉ có thể đứng yên tay chân mềm nhũn, giống như thanh lửa mạnh, đốt cháy người và tâm trí .

      ". . . . . . Như vậy, em có cảm giác chưa?" Ôm lấy , Cam Nhĩ Toàn thở chống trán mình lên tránh của cười khẽ.

      ".... . . . . ." tức giận nhìn , nhưng mắt phượng lại phủ tầng sương mờ, xem ra có vẻ thẹn thùng e lệ.

      "Cảm giác rất tuyệt đúng ?" cọ vào mũi thon của .

      ". . . . . . Tôi chỉ có cảm giác và suy nghĩ muốn được giết !" đẩy ra, gương mặt nhuộm màu hồng, lạnh lùng trừng ."Cam Nhĩ Toàn, tôi cảnh cáo lần cuối cùng, nếu như còn dám làm loạn với tối, lần sau, tôi nhất định giết chết ."

      xong, bỏ lại, bước nhanh ngồi vào trong xe

      Cam Nhĩ Toàn muốn đuổi theo, chợt có người chạy ra, lời nào vung côn về phía .

      *********

      Nghe tiếng đánh nhau truyền đến từ sau lưng, Khuất Lam Sơ ngoái đầu nhìn thoáng qua, buột miệng hô lên ——

      " Lam Tranh, dừng tay!" bước nhanh xoay người trở lại.

      "Em ta có đúng hay ? Cho nên mới chậm chạp muốn xuống tay!" Khuất Lam Tranh ngừng tay, giận dữ hỏi.

      " có chuyện này." giải thích.

      "Hừ, còn muốn nguỵ biện, chuyện mới vừa rồi nhìn thấy tất cả rồi." Hai người hôn nhau kịch liệt như vậy, đến mình cũng nhìn nổi.

      bị bóc trần, muốn nhưng thể thốt ra lời nào.

      "Lam Sơ, em lại có thể đối với người em muốn ám sát có tình riêng, chịu xuống tay, là em khiến quá thất vọng!" Khuất Lam Tranh giận dữ la mắng.

      " phải vậy, em có. . . . . . thích ta, chuyện phải như thấy đâu." giật mình, lung túng muốn giải thích.

      Lam Tranh tin tưởng lời của chút nào." sao? Vậy muốn em lập tức giết ta."

      "Em. . . . . . Còn chưa có làm xong mười chuyện theo thỏa thuận với ta."

      "Này, đó chỉ là cớ mà em muốn giết ta thôi!" nghiêm mặt giận tái mặt "Bây giờ em lập tức tránh ra, đừng cản trở việc giết , việc em với ta có tư tình riêng truy cứu nữa."

      Khuất Lam Sơ ngăn trước mặt , chịu lui ra."Từ ông nội cho em biết, làm người phải giữ chữ tín, em phải làm xong mười chuyện đồng ý với ta trước, em thể để cho giết ta."

      "Nếu như cả đời em thể hoàn thành mười chuyện của , như vậy là phải là cả đời thể giết ư?" vặn hỏi.

      bị hỏi đến câm nín.

      Cam Nhĩ Toàn buồn cười, ha ha, quỷ kế của bị người phát rồi.

      Khuất Lam Tranh tức giận trách mắng: "Ngu ngốc, em trúng trì hoãn của , còn biết sao?" xong, muốn lãng phí nữa nước miếng với , giơ roi vung lên, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

      Nhà họ Khuất làm nhiệm vụ ám sát trừ khi bất đắc dĩ, nếu dễ dàng vận dùng súng, thành viên nhà họ Khuất mỗi người đều có mình vũ khí sở trường riêng, Khuất Lam Sơ quán quen dùng dao găm, mà Lam Tranh lại chuyên dùng roi.

      Nhìn Khuất Lam Tranh vung roi nhanh như gió về phía Cam Nhĩ Toàn, Khuất Lam Sơ nóng lòng suy nghĩ cách để ngăn cản , nhưng công kích mãnh liệt làm tạm thời cách nào ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cam Nhĩ Xoáy đứng trong trận roi cuồng phong, nguy hiểm chạy trốn.

      "Haiz, chờ chút, tôi nghe nhà họ Khuất chỉ giết người cực kỳ độc ác, cuối cùng tôi làm chuyện ác gì để cho các người giết tôi được?" Cam Nhĩ Toàn vừa tránh roi vừa hỏi.

      "Đợi cậu chết rồi hãy hỏi Diêm Vương ." Khuất Lam Tranh biết Cam Nhĩ Toàn từng làm tội ác tày trời gì nhưng nếu ông nội chấp nhận giao dịch này, cũng có nghĩa là đáng chết.

      "Chậc, loại này giải thích này đúng là làm cho người ta khó có thể tin được." bất mãn .

      Khuất Lam Tranh vung roi trong tay, bóng roi dày đặc giống như tấm lưới, lâu, liền quất trúng quanh chỗ Cam Nhĩ Toàn chạy.

      Nhìn đến khi bị roi quất trúng lần đầu, ấn đường của Khuất Lam Sơ cứng lại, lại thấy Khuất Lam Tranh tấn công càng lúc càng nhanh càng hung ác, mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng, liếc thấy chiếc xe cách đó xa, vừa suy nghĩ vừa hành động, kêu lên: "Cam Nhĩ Toàn, đưa chìa khóa xe cho tôi."

      Cam Nhĩ Toàn trong nháy mắt tính toán đem cái chìa khóa ném cho .

      Lấy được chìa khóa, nhanh chóng lên xe, lái xe xông về phía Khuất Lam Tranh, ép phải lui về.

      "Lam Sơ, em làm cái gì vậy? !" Lam Tranh tức giận gào.

      để ý tới Lam Tranh, nhanh chóng đảo chiều, đón Cam Nhĩ Toàn lên xe.

      "Lam Sơ, em nhất định cố ý che chở ta sao?" Khuất Lam Tranh cực kỳ tức giận quát.

      " Lam Tranh, xin lỗi, đợi em hoàn thành mười chuyện trước , em thể để cho giết ta." Ngay sau đó lái ô tô nghênh ngang rời .

      Hai tay Khuất Lam Sơ Song nắm chặt tay lái, trái tim đập thình thịch, chính cũng thể tin được, lại vì Cam Nhĩ Toàn mà tiếc đối kháng với Lam Tranh.

      Nheo mắt nhìn vẻ mặt căng cứng của , Cam Nhĩ Toàn đưa tay nhàng đặt lên tay , dịu dàng dỗ dành : " sao, đừng khẩn trương, ta đuổi kịp chúng ta nữa."

      hơi nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng, lâu gì, lúc sau mới hỏi: " có bị thương ?"

      Thế nhưng lại thấy ở trước mặt cởi quần áo ra từng món từng món, sững sờ, khiển trách hỏi: " làm gì đây?"

      " phải là em hỏi có chỗ nào bị thương hay sao, dứt khoát muốn cho em xem luôn."

      " cần, mặc quần áo vào!" Cái người này tại sao luôn có bộ dạng nghiêm chỉnh như vậy, ngay cả mới vừa trải cuộc tấn công nguy hiểm vậy mà vẫn thấy giảm bớt.

      " phải em giúp xem sao? Sau lưng bị vết rất đau." liếc nhìn , vẻ mặt giống như đứa trẻ bị uất ức, nhìn người lớn mà làm nũng.

      lạnh nhạt hừ tiếng, nhưng đôi mắc nhịn được tràn lên cười, "Xem tinh thần vẫn thoải mái như vậy, vết thương cũng quan trọng." Im lặng lát, lại "Lần sau nhìn thấy Lam Tranh, trước hết phải nghĩ cách chạy trốn."

      Tự nhiên lại bảo bỏ chạy!"Như vậy mất mặt."

      "Mặt mũi quan trọng hay mạng sống quan trọng hơn?" lạnh lùng hỏi, đến lúc nào rồi, còn muốn bận tâm đến mặt mũi.

      "Đương nhiên là . . . . . quan trọng như nhau, huống chi, sao em biết đánh lại ta?" Cũng thể để cho Lam Lam của khinh thường.

      " đánh thắng được ấy sao?" tức giận hỏi ngược lại. Nếu đánh thắng được vừa rồi cũng chật vật như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :